1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Cẩm Tâm - Công Tử Bạch

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 3.

      Thiên Kiếm Môn dạo gần đây xảy ra chuyện lớn.

      phải chỉ vì chuyện hai đệ tử nội môn tỷ thí. Mà là chuyện: cuộc tỷ thí giữa hai đệ tử nội môn đình Thiên Đô là cuộc tỷ thí màng sinh tử, nếu phải là có mâu thuẫn hoặc thù oán thể hóa giải đệ tử nội môn củ Thiên Kiếm Môn, những kẻ mà phóng mắt nhìn khắp thiên hạ đều là những thiên chi kiêu tử há có thể đem tương lai tươi đẹp của mình ra làm trò đùa. Hơn nữa còn là cuộc tỷ thí giữa Việt Cẩm – nữ đệ tử mới nhập nội môn chưa được mấy ngày, nghe đồ do nhờ quan hệ mới được vào, với Tả Ngôn Chấp – người thành danh từ lâu.

      Trận chiến với thực lực chênh lệch quá xa này thu hút tất cả mọi người, ai ai cũng chờ đợi ngày quyết đấu, khi còn các trận tỷ thí nửa canh giờ, mọi người tập trung tầng tầng lớp lớp đỉnh Thiên Đô, đông như trẩy hội. Tất cả đều chờ được tận mắt chứng kiến trận tỷ thí chênh lệch tuyệt đối, mấy chục năm mới có lần.

      Hai người tỷ thí đều đến sớm, nhưng cũng chẳng ai đến muộn. Vừa qua giờ Ngọ, cả hai liền lần lượt xuất .

      Việt Cẩm bộ lên đỉnh Thiên Đô rồi vào trong trường đấu, còn Tả Ngôn Chấp xuất hoành tráng hơn. Khi Việt Cẩm vừa lên đài chưa lâu, luồng kiếm khí lạnh lẽo từ chân trời phía xa bay đến, nhàng tiếp đất, nhanh như chớp mà tựa thinh , bao nhiêu đó tho cũng đủ thấy Tả Ngôn Chấp quả thực có cái để mà kiêu ngạo.

      Hai người đứng đối diện đài chưa lời nào, đông đảo người xem dưới đài bắt đầu hô hào, gào thét, số còn đưa lời thúc giục “Mau bắt đầu ”, số khác lại gào lên “Đặt cược nào, đặt cược nào”… thanh hỗn loạn, kiểu gì cũng có.

      Thấy dưới đài nhốn nháo kêu gào đặt cược, trong mắt Việt Cẩm lóe lên tia sáng lạnh lùng.

      Phản ứng của Tả Ngôn Chấp trực tiếp hơn. Chỉ thấy nhìn khắp lượt dưới đài rồi vung kiếm, chưởng “Sương Thiên Đống Địa” giáng xuóng khiến đám đệ tử phải ôm đầu kêu gào ngớt.

      Việt Cẩm nhìn chúng đệ tử dưới đài lượt, kế đó ngẩng đầu nhìn Tả Ngôn Chấp, mỉm cười cất tiếng. “Ngôn sư huynh đến rồi! Nếu tỷ thí, bọn họ cũng khôn sai…Hay là đặt cược chút nhỉ?”

      Tả Ngôn Chấp nhìn Việt Cẩm hồi lâu: “Được lắm…Việt Cẩm phải ? Ta nhớ kỹ ngươi rồi.” Ngữ điệu rất xa cách: “Lần này bất luận thắng hay thua, tất cả những ân oán trước đây đều xí xóa hết.”

      Việt Cẩm làm như hiểu ý nhượng bộ trong lời của Tả Ngôn Chấp, cao giọng : “Tả sư huynh đấy được gì tốt?”

      Mắt Tả Ngôn Chấp ánh lên phẫn nộ, hừ lạnh, đáp: “Nếu ta thua, từ nay về sau, ngươi ở chỗ nào ta tránh xa ba xá (1)!”

      Việt Cẩm chẳng nghĩ ngợi nhiều, gật đầu đồng ý luôn: “Nếu muội thua cũng làm theo như vậy.”

      xong, chỉ nghe tiếng động rất lớn, hai thanh kiếm đồng thời xuất ra khỏi vỏ, kiếm khí như cầu vồng, đâm thẳng lên trời!

      ***

      Cùng lúc đó, trái hẳn với ồn ào náo nhiệt đỉnh Thiên Đô, Cảnh Viên đỉnh Phi Loan vẫn giữ vẻ im lìm, lặng lẽ, chỉ có điều lúc này, đại sư huynh của Việt Cẩm tức giận đến biến sắc bởi vì tin vừa được báo:

      chẳn có phép tắc gì cả!”

      Nhị sư huynh cười khổ: “Vân sư huynh biết gì ư? Cuộc tỷ thí giữa tiểu sư muội và tứ sư đệ gần như truyền khắp Thiên Kiếm Môn rồi…”

      Nhưng giận dữ ấy trong chỉ lên trong chớp mắt mà thôi, ngay lập tức, Vân Hàn Cảnh lấy lại bình tĩnh thường ngày: “Muội ấu để lộ ra ngoài.”

      Người được gọi là muội này đương nhiên là Việt Cẩm.

      Nếu Việt Cẩm với Vân Hàn Cảnh về cuộc tỷ thí giữa mình với Tả Ngôn Chấp nhị sư huynh dù có chút tán thưởng nhưng cũng thấy làm kì quái, nhưng câu “ để lộ ra ngoài” của đại sư huynh lại khiến sửng sốt hồi lâu: “Tiểu sư muội chưa từng để lộ điều gì khác thường?”

      “Chưa từng.” Vân Hàn Cảnh đáp.

      Biết khả năng quan sát của đại sư huynh nhạy ben, huynh ấy chưa từng chắc chắn chưa từng. Nhị sư huynh nghe vậy cau mày lo lắng : “Ngôn sư đệ bình thường vốn biết nể mặt ai cả, Lần này đỉnh Thiên Đô chỉ e thi triển toàn lực mà quan tâm đến tu vi của tiểu sư muội…”

      bắt đầu rồi à?” Im lặng chốc, Vân Hàn Cảnh bất ngờ hỏi.

      Nhị sư huynh nghe hỏi có đôi phần hổ thẹn: “Vâng. Đệ cứ nghĩ huynh biết nhưng ngăn cản, cho nên….”

      Cho nên hề gì?

      Vân Hàn Cảnh nhắm mắt lại rồi mở ra ngay, đáy mắt xanh ngọc lóe lên tia sáng, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

      “Đại sư huynh?” Nhị sư huynh thấy thế ngạc nhiên, đuổi theo hỏi.

      “Tới đỉnh Thiên Đô.” Lời vừa mới dứt, kiếm ý đột ngột tăng lên, nhị sư huynh đứng cách vách sau mấy bước vừa nheo mắt thấy đại sư huynh Vân Hàn Cảnh ngự kiếm bay , mới đó mất hút giữa tầng , chẳng thấy bóng dáng đâu cả.

      --- ------

      (1) 1 xá = 30 dặm
      Last edited: 27/5/15
      Hale205 thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Cuộc tỷ thí đỉnh Thiên Đô diễn ra chưa lâu, mới bắt đầu được hai khắc. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi ấy, trường đấu vốn ồn ào náo nhiệt biến mất, tất cả chúng đệ tử đứng xung quanh đều im lặng như tờ, lặng lẽ dõi mắt về trung tâm trường đấu.

      Từ phía chân trời, hai ánh kiếm bay nhanh như điện, lóe lên cái rồi lần lượt đáp xuống phía sau đám đệ tử đỉnh Thiên Đô, tiếng động.

      Có gã đệ tử đứng cuối bất giác ngoái đầu nhìn lại, cuống quýt hành lễ: “Đại sư huynh, Đình Viễn sư huynh!”

      Vân Hàn Cảnh về phía trước, còn Hứa Đình Viễn mỉm cười, gật đầu với gã đệ tử kia, đồng thời đưa lời hỏi han:”Tình hình bên trong thế nào rồi?”

      Gã đệ tử đáp khẽ:” Việt sư tỷ kém hơn Ngôn sư huynh nhiều, nhưng vẫn hề bỏ cuộc, còn Ngôn sư huynh cũng chưa từng nương tay.”

      Hứa Đình Viễn thấy gã ba tiếng “Việt sư tỷ” rất thành tâm thành ý liền gật đầu. Lúc Hứa Đình Viễn nhìn về phía tước thấy đại sư huynh tới trước đài đấu, lúc này đài…

      Cục diễn vốn yên ả bỗng nhiên trở nên hỗn loại, đài chỗ đóng thành băng, chỗ bị thiêu đến khét lẹt, lỗ chỗ mấy vết to tướng, chỗ bùn đất bắn đầy còn Việt Cẩm nhếch nhác tránh đông tránh tây. có thời gian lau những giọt máu tươi rơi vào mắt, Việt Cẩm chỉ có thể cố gắng mở to để tầm mắt vốn mơ hồ toàn màu đỏ của máu nhìn hơn chút.

      Tả Ngôn Chấp đứng đài, Băng Lam trường kiếm bay lơ lửng trước mặt. đứng bất động, trong tầm mắt là vô số kiếm khí lạnh lẽo bắn ra từ giữa trung, trong thoáng chốc, đài đấu dày đặc kiếm khí, đan thành kiếm võng màu băng lam. Tả Ngôn Chấp sử dụng sát chiêu phân định sinh tử với Việt Cẩm, nhưng hệt như lời trước đây , từ lúc bắt đầu, chưa từng nương tay dù chỉ lần.

      Kiếm võng được dệt, trong đó, số con nhiễm máu tươi, là máu khi kiếm khí trong lúc bay lượn cắt lên người Việt Cẩm.

      Tả Ngôn Chấp nhìn phía đối diện, thấy người đâu, liền biết ngay Việt Cẩm sử dụng thân chú, song trong khoảng gian hạn hẹp điều này chẳng có nghĩ lý gì cả.

      Từ lúc bắt đầu tỷ thí, Tả Ngôn Chấp tiếng nào. Khoảnh khắc này, bỗng trầm giọng: “Nhận thua ! Nếu vậy, tất cả những chuyện trước đây đều xí xóa hết.”

      đài đấu trống trải vẫn xuất bất cứ thay đổi nào.

      Tả Ngôn Chấp bắt đầu mất kiên nhãn, tay vung lên, kiếm võng đủ lớn để phong tỏa cả đàu đấu lơ lửng trung từ từ hạ xuống. Trong ánh sáng, từng mảng sương trắng giữa tầng rơi xuống, chỉ trong chốc lát đóng thành lớp băng mỏng mặt sàn đấu.

      Bỗng vô số tia sáng đỏ thình lình xuất khắp bốn phía, rọi thẳng vào kiếm võng, đồng thời nổ tung, trong tiếng nổ ầm ầm, đáng sương trắng khổng lồ bay lên, bao phủ khắp trường đấu.

      Giữa đám sương trắng ấy, Tả Ngôn Chấp đứng bất động. Đột nhiên, mặt trở nên giận dữ, hừ lạnh buông câu:” biết sống chết!”

      Dứt lời, đột ngột thu lại kiếm võng lơ lửng giữa trung, và đương nhiên cũng cuốn theo cả đám sương trắng lan khắp trường đấu kia luôn. Băng Lam trường kiếm lộn vòng giữa trung rồi bay về phía sau lưng, nơi có pháp lực dao động với khí thế mạnh mẽ ai tưởng tượng nổi.

      Bỗng Tả Ngôn Chấp hôt hoảng, trường kiếm vốn được điều khiển bằng ý nghĩ cũng theo đó mà dừng khựng lại. Khi màn sương trắng bắt đầu tan, Tả Ngôn Chấp nhìn thấy cái bóng lướt qua trước mắt!

      Trong mắt lên vẻ tập trung cao độ, xen vào đó là chút tán thưởng. biết Tả Ngôn Chấp làm động tác gì, chỉ thấy Băng Lam trường kiếm vốn lượt ra sau lưng bỗng dưng biến mất rồi thình lình xuất trước mặt .

      Lần đầu tiên Tả Ngôn Chấp đưa tay cầm kiếm, Băng Lam trường kiếm trong tay tỏa ra thứ ánh sáng tực . lại lần nữa lên tiếng:”Nhận thua ! Tất cả những chuyện trước đây…”

      Rồi, giọng của Tả Ngôn Chấp bỗng dưng im bặt!

      Khong chỉ bởi pháp lực của đối thủ vốn dao động cách yếu ớt bỗng trở nên mạnh mẽ như nước biển cuồn cuộn, cách nào ngăn cản, mà còn vì cái bóng lướt qua kia lại lần nữa xuấy , xuyên qua trường kiếm tay gặp bất cứ trở ngại nào, và hơn hết là bởi cái lạnh lẽo đột ngột lao tới phía sau gáy.

      Hai mắt Tả Ngôn Chấp bỗng trợn trừng.

      Sương trắng tan , đài lặng ngắt, tiếng nước tí tách giọt cũng bởi vậy mà nghe càng .

      Mùi máu tanh lan tỏa trong khí. Là máu người Việt Cẩm, trán, má, cánh tay, chân, và ngực…Thanh Băng Lam trường kiếm đâm vào ngực Việt Cẩm, xuyên qua sau lưng.

      Thứ chất lỏng màu đỏ tươi ấy tràn ra từ miệng vết thương, chảy dọc theo thân Băng Lam kiếm, từng giọt, từng giọt tí tách, càng lúc càng nhiều, chẳng mấy chốc, mặt đất xuất vũng máu .

      Tả Ngôn Chấp cuối cùng cũng động đậy. nắm chặt trường kiếm trong tay, đầu khẽ nghiêng. tia máu đột ngột xuấy trong tầm mắt.

      Tả Ngôn Chấp bất chấp vết thương sau gáy, nhìn trường kiếm gác cổ mình, rồi lại cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay, cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Việt Cẩm đứng trước mặt.

      Việt Cẩm cười. Trong đôi đồng tử đen như mực lóe lên sắc bén rợn người, sắc bén ấy lạnh lẽo như băng, nhưng so với cái lạnh của băng khiến người ta cảm thấy bức bách khó chịu hơn nhiều. Bởi cái lạnh đó như tích tụ từ tất cả tảng băng trầm tích cộng lại, lại có thêm cố chấp và nóng bỏng thiêu đốt.

      Tả Ngôn Chấp thấy người trước mặt bắt đầu hò, mỗi lần ho máu đều phun ra.

      còn nghe thấy câu, nhàng mà lạnh lẽo, vương vấn vào tận cốt tủy:

      “Ngôn sư huynh, huynh chết rồi!”
      Last edited: 27/5/15
      Hale205 thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      3.3

      đỉnh Thiên Đô lặng ngắt như tờ, trong đám người chăm chú theo dõi trận tỷ thí, có người nghi hoặc, có người khâm phục, nhưng tất cả đều hẹn mà cùng im lặng, nín thở chờ đợi. Bỗng giọng lạnh lẽo phá vỡ bầu khí tĩnh mịch.

      Sắc mặt Vân Hàn Cảnh bình thản như mặt nước tĩnh lặng, thấy làm động tác gì, chỉ thấy bay lên, cách mặt đất khoảng trượng, rồi phất tay áo cái đánh nát thanh kiếm gác sau gáy Tả Ngôn Chấp của Việt Cẩm ra, đồng thời cũng làm chấn gãy thanh Băng Lam trường kiếm dang đam ngang ngực Việt Cẩm của Tả Ngôn Chấp.

      Việt Cẩm lảo đảo, lùi ra sau mấy bước, cố nén để nôn ra máu.

      Ánh mắt Vân Hàn Cảnh sắc như lưỡi dao, lạnh lùng nhìn thẳng vào Việt Cẩm và Tả Ngôn Chấp: “Hai người các ngươi làm gương cho đệ tử ngoại môn thế này đấy à?”

      “Đại sư huynh.” Hứa Đình Viễn đứng bên cạnh Vân Hàn Cảnh nãy giờ, khẽ lên tiếng nhắc nhở, ý muốn bảo Vân Hàn Cảnh đừng nghiêm khắc quá.

      Ánh mắt Vân Hàn Cảnh dừng lại người Hứa Đình Viễn, sắc bén, thậm chí nghiêm khắc như khi nhìn Việt Cẩm, nhưng Hứa Đình Viễn lại có cảm giác như bị tạt thùng nước lạnh giữa ngày đông giá rét, lạnh từ đầu đến chân.

      dám thêm lời, Hứa Đình Viễn lẳng lặng lùi ra sau mấy bước, vừa đứng lại liền nghe thấy tiếng Vân Hàn Cảnh vang lên, còn giận dữ nhưng nghe cực kỳ lạnh lẽo:

      “Là ai đòi tỳ thí trước?”

      “Là muội, thưa đại sư huynh?” Việt Cẩm bước lên phía trước, vì ngực bị kiếm đâm nên càng chắp tay hành lễ mà chỉ khẽ cúi người.

      Nét mặt Vân Hàn Cảnh hết sức bình thản, gật đầu :”Hay lắm. tôn trọng trưởng bôi, thương xót đồng môn, tự động băng phách suy nghĩ tháng.” Tiếp đó quay sang Tả Ngôn Chấp :”Đệ cũng trở về đóng cửa nửa tháng tự kiếm điểm lỗi lầm bản thân.”

      Đám đông dưới đài rơi vào trạng thái nhốn nháo. Trong khi, Việt Cẩm và Tả Ngôn Chấp chìm trong im lặng.

      Hai trạng thái tâm trạng đối lập ấy đối với Vân Hàn Cảnh mà chẳng đáng bận tâm, bởi thời khắc lời vừa ra, ngự kiếm bọ , để những chuyện còn lại lọt vào tầm mắt.

      Lúc này, Việt Cẩm mới quay sang hành lễ với Tả Ngôn Chấp – kẻ im lặng từ đầu đến cuối – nhưng nàng cúi người như với Vân Hàn Cảnh, mà chắp tay, khom lưng: “Đa tạ sư huynh hạ thủ lưu tình, lúc nãy là muội gặp may. Hồi đó muội mới nội môn, nhất thời nông nổi, đùa, mong sư huynh lượng thứ, tính toán chấp nhặt với muội.”

      Người vừa cử động, chạm đến vết thương, toàn thân máu tươi trộn lẫn với mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm cả lưng Việt Cẩm.

      Tả Ngôn Chấp trầm mặc hồi rồi phất tay, đột ngột phát chưởng chấn nát trường kiếm trong tay. Chỉ nghe thấy thanh kiếm kêu lên tiếng ai oán, ánh sang băng lam lưu luyến, quấn quýt Tả Ngôn Chấp lát rồi tan biến vào hư . Tả Ngôn Chấp lạnh nhạt : “Thua là thua, có thứ gọi là may mắn. Đồng ý là đồng ý, có chuyện đùa. Ta sau này chỉ cần thấy ngươi thối lui ba xá, đợi đóng cửa kiểm điểm xong, chỉ cần ngươi còn ở trong môn ta trở lại. Chỉ có điều, ba năm sau người có dám cùng ta đấu trận hay ?”

      đến đâu cuối cùng, ngữ điệu cùng sắc mặt Tả Ngôn Chấp cực kỳ nghiêm túc.

      Việt Cẩm gật đầu đáp: “Sư huynh có lời, sư muội đương nhiên xin tuân mệnh.”

      Nghe câu trả lời, Tả Ngôn Chấp đáp tiếng “Được”, rồi cầm trường kiếm chỉ còn mỗi chuôi, mình bước từng bước xuống núi.

      Đám đông sau đó cũng tự nhiên giải tán.

      góc khuất ai chú ý, Hứa Nham nhìn Việt Cẩm đứng đài rồi lại nhìn Tả Ngôn Chấp từng bước di dời xuống núi, quay sang khẽ với nữ tử đứng bên cạnh: “Sau này đừng có dây vào ả ta.”

      Nữ tử đứng bên cạnh nghe vậy kinh ngạc kêu lên: “Sư huynh!”

      Hứa Nham nhìn nữa, trầm tư giây lát, hồi sau mới cất giọng: “Mức độ lời đồn lần này chắc vẫn nằm trong phạm vi có thể tha thứ. Muội cần thêm động tác gì nữa đâu, chỉ cần làm như có chuyện gì, sau này cũng coi như quen ả ta là được.”

      Nữ tử đứng cạnh Hứa Nham chính là người cùng tới gặp Việt Cẩm lần trước, sắc mặt nàng ta thoáng thay đổi, : “Muội chỉ là bất bình thay cho huynh. Năm đó huynh chiếu cố ả ta như thế, ả…”

      “Tả sư huynh cũng sắp rồi!”

      Hứa Nham đột nhiên cao giọng khiến nàng ta nhất thời tiếp được nữa. Chỉ nghe Hứa Nham hạ giọng: “Chẳng qua chỉ là chuyện con linh thú! Vốn chỉ cần vài ba câu coi như qua chuyện, kết quả sao? tính chuyện ả ta làm ầm lên tận đỉnh Thiên Đô, chỉ riêng trận tỷ thí vốn tạo chút hồi hộp nào, đến cuối cùng, Tả sư huynh chỉ thất bại để người ta chà đạp, mà chuyện còn ầm ĩ đến nỗi thể ở lại sư môn…Ả ta vốn có năng lực, lại đủ nhẫn tâm, thậm chí dám ra tay. Muội muốn liều với ả? Muội lấy gì để liều với ả đây?”

      Nàng ta nghe những lời đó xong rốt cuộc hé răng thêm lời nào nữa.

      ***

      Cuộc đối thoại nơi góc khuất ấy rốt cuộc cũng chỉ là nét nhấn nhá chút ảnh hưởng đến đại cục.

      Việt Cẩm nhìn bóng lưng Tả Ngôn Chấp lúc rồi bước xuống khỏi đài đấu, bỗng có đám đệ tử vây đến, tranh nhau đưa tay ra muốn đỡ nàng.

      Việt Cẩm mỉm cười, định gì đó, bỗng như có linh tính mách bảo, nàng nghiêng đầu lại trong đám đông cách đó xa, nam tử với mái tóc đen và đôi đồng tử màu máu đứng đo, vẻ mặt mơ hồ, chỉ duy nhất đôi đồng tử màu máu cười mà như pha lẫn nét lạnh lùn, khiến người ta nhìn rồi nhớ mãi quên.

      Đối mặt chỉ trong chớp mắt.

      Giây tiếp theo, nam tử ấy biến mất như chưa từng tồn tại, còn Việt Cẩm cũng thu lại tầm mắt, theo Chấp Pháp đệ tử đến chỗ mà mình rất quen thuộc – động băng phách.

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      3.4

      Thời gian ba tháng dài cũng chẳng ngắn, dài đủ để Thiên Kiếm Môn nổi phong vân khắp chốn, ngắn đủ để động băng phách có bất cứ thay đổi nào.

      Sau khi nhận các loại dược liệu trị thương từ tay Chấp Pháp đệ từ, Việt Cẩm bước vào động băng phách, sử dụng đan dược để áp chế thương thế rồi xử lý qua các vết thương người, xong xuôi, nàng ngồi xuốn điều chỉnh hô hấp mà bước về phía hàn tuyền.

      Cái lạnh thấu xương nhanh chóng xâm nhập toàn thân. Từng sợi hàn khí tràn vào miệng vết thương, đầu tiên là đau đớn như bị kim châm, rồi trong nháy mắt chuyển thành cảm giác tê dại tận sâu xương tủy. Việt Cẩm nhắm hai mắt lại.

      Trong gian tĩnh mịch, dòng sông mà nàng bơi qua bơi lại hàng trăm, hàng ngàn lần, Việt Cẩm bơi về phía trước, đến nơi có hoa Băng Phách sinh trưởng. Nàng đến phía cuối biển ánh sáng lam lập lòe, cúi xuống lấy đóa hoa Băng Phách từ góc chết.

      Đó là đóa hoa mười bảy cánh, có tuổi nghìn bảy trăm năm.

      Việt Cẩm khoan chân ngồi xuống. Nàng nhìn đóa Băng Phách trong tay lúc, đột nhiên giữa lòng bàn tay bùng lên ngọn lửa u hỏa ( lửa địa ngục) màu xanh. Ngọn lửa nhanh chóng khiến hoa Băng Phách tan thành chất lỏng rồi thứ chất lỏng này dần lại thành viên thuốc màu trắng đục.

      Viên thuốc chỉ lớn độ quả nhãn, có mùi thơm mát mà đan dược bình thường tỏa ra khi được luyện thành, ngược lại, viên thuốc này lại tỏa ra thứ mùi thum thủm của thức ăn ôi thiu, khiến người ta muốn nôn ọe.

      Lúc luyện thành đan dược nàng liền há miệng, thở hơi, dù sao mùi vị của đan dược được nàng luyện thành mấy năm gần đây cũng chẳng ngọt ngào, thơm tho gì. Nhưng lần này đan dược có vị đắng. Rất đắng. Đắng từ cổ họng.

      ***

      Mặt trời ngả về Tay, chút ánh sáng le lói cuối ngày nhuộm bầu trời thành màu đỏ cảm, như sắc đỏ hây hây đôi má mỹ nhân, cực kỳ đẹp đẽ, mỹ lệ.

      Trong Cảnh viên, Vân Hàn Cảnh ngắm bức họa. Ánh nắng lọt qua khe cửa sổ rọi vào làm bức họa trước mặt như được phủ thêm lớp vàng nhạt, nhưng vẫn giấu được vài chỗ hoen ố, cũ kỹ.

      Bức họa vẽ cảnh non nước bên dòng sông băng. Ánh mắt Vân Hàn Cảnh thoáng thất thần, dường như nhìn rất chăm chú cảnh non nước, nhưng thực ra nhìn con dấu kach khoản ở góc phía bên phải của bức họa.

      Điền Xa lão nhân.

      Và cả Cẩm Tâm.

      “Đại sư huynh có ở đây ? Việt Cẩm xin cầu kiến.” Bên ngoài vọng vào tiếng của Việt Cẩm.

      Ngón tay thon dài của Vân Hàn Cảnh dừng lại nơi hai chữ viết cực kì non nớt bằng mực rồi cuộn bức họa lại, lên tiếng: “Vào .”

      Việt Cẩm y lời bước vào: “ biết đại sư huynh gọi Việt Cẩm đến có việc gì phân phó?”

      “Giờ ta phải đến Vân Hồ Cư.” Vân Hàn Cảnh gần như hề dừng lại, tiếp: “Muội cùng ta.”

      Việt Cẩm hoàn toàn sững người, còn chưa kịp nàng thấy Vân Hàn Cảnh ra khỏi Cảnh viên, ngự kiếm bay . Việt Cẩm bất đắc dĩ, chỉ còn cách theo. Và cuộc hành trình theo chân ấy kéo dài suốt đêm.

      Suốt dọc dường, hai người với nhau tiếng nào, đến khi tới Vân Hồ Cư, Vân Hàn Cảnh mới thu lại trường kiếm, thẳng về phía Tinh Xá (nơi ở của các đạo sĩ tu chân) trong hồ, dọc đường các hạ nhân liên tục hành lễ với . Việt Cẩm được đãi ngộ như Vân Hàn Cảnh, lại vì chậm bước nên nàng đành giương mắt nhìn Vân Hàn Cảnh bước vào rồi mất hút. Sau đó hạ nhân trong Vân Hồ Cư lịch mời nàng đến căn phòng , dâng trà.

      Trà…Việt Cảm ôm bụng lép kẹp, sau hồi cân nhắc, nàng quyết định lát nữa mặt dày hỏi xem chỗ này có thứ gì ăn .

      Ừm, nếu có thể ăn no tốt nhất.
      Hale205 thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Đầu xuân, tiết trời hãy còn se lạnh, nhưng ánh nắng ấm áp phần nào xua tan cảm giác lạnh se se. Ánh nắng trải đều khắp chốn, rọi xuống những gợn sóng lăn tăn trong trẻo mặt hồ như dát bạc.

      Lúc này, Vân Hàn Cảnh và chủ nhân của Vân Hồ Cư ngồi trong đình. Chủ nhân của Vân Hồ Cư nhìn bề ngoài khoảng chừng hai mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, cũng mặc đồ trắng nhưng phải thứ màu trắng lạnh lẽo như Tả Ngôn Chấp, mà là thứ màu trắng nhã nhặn, dịu , vương hạt bụi, tựa như đôi đồng tử sâu thăm thẳm của chính chủ nhân nó vậy.

      “Tâm ngươi tĩnh.” Chủ nhân của Vân Hồ Cư vòng vo mà thẳng vào vấn đề.

      Vân Hàn Cảnh cũng kiêng kị gì đáp: “Gặp lại cố nhân.”

      Chủ nhân của Vân Hồ Cư gật đầu tỏ vẻ hiểu: “Cho nên?”

      “… chung là ta sai rồi.” Vân Hàn Cảnh : “Lúc đầu nếu để nàng ấy vào nội môn…” khẽ nhắm mặt lại.

      Chủ nhân của Vân Hồ Cư châm trà cho cả hai, ngừng lát, khẽ cười : “Nếu để nàng ấy được như ý nguyện như thế nào?”

      “Nàng ất rời khỏi Thiên Kiếm Môn.” Vân Hàn Cảnh buôn câu, giọng điệu cực kỳ chắc chắn.

      “Giữa hai thứ bất lợi phải tránh nặng tìm nhek.” Lời của chủ nhân của Vân Hồ Cư cũng rất khoan thai, nhàng, từ tốn hệt như cảm giác mang lại cho người đối diện khi chuyện với mình vậy. xong, dừng lại chút, rồi tiếp lời: “Tại sao chưa bao giờ người với ta chuyện này?”

      Vân Hàn Cảnh trầm mặc đáp: “Chuyện xảy ra từ rất lâu rồi. Nàng là giọt máu duy nhất còn sót lại của vị trưởng bối ta quen. Trước đây ta im lặng là mốn, nếu có thể suôn sẻ đời…” Giọng trở nên khẽ khàng, vẻ lạnh nhạt khuôn mặt bỗng được thay bằng nét đơn hiếm có, “…là tốt nhất.”

      Trong đình nhất thời tĩnh lặng như tờ. Sau hồi cân nhắc, chủ nhân của Vân Hồ Cư : “Nàng tại?...”

      Vẻ mặt Vân Hàn Cảnh hết sức lạnh nhạt, là thứ lạnh nhạt được sinh ra vì do quá vọng, có lẽ cũng bởi bản thân cảm thất vô năng: “Ta vốn tưởng nàng ấy chỉ có chút tâm kế, nhưng bây giờ xem ra phải là ngoài mặt dịu dàng nhưng trong lòng đầy tính toán, mưu mô. Con đường tu luyện cũng sớm nhập tà đạo, sau này đừng đến trường sinh, chỉ e đến tuổi thọ bình thường của phàm nhân cũng khong được.”

      Chủ nhân của Vân Hồ Cư lặng nghe mà đưa ra bất kì ý kiến nào. Loại chuyện thế này, đến cả Vân Hàn Cảnh vốn luôn chú ý mà cũng bó tay, huốnng hồ là người chỉ được nghe Vân Hàn Cảnh kể sơ qua như .

      Về điểm này, chỉ chủ nhân của Vân Hồ Cư hiểu mà Vân Hàn Cảnh cũng hiểu. Thực ra, mục đích đến đây phải để tìm chủ nhân của Vân Hồ Cư thương lượng, mà chỉ muốn tìm người để trò chuyện, giãi bày…Chỉ cần là người,phàm có chuyện thể ra, dù cuối cùng có hay tận đáy lòng đều mong muốn được giãi bay cùng ai đó.

      Tiếp đó, quả nhiên Vân Hàn Cảnh nữa. CHỉ cùng với nam tử ngồi đối diện hàn huyên về những chuyện lặt vặt khác, chơi thêm ván cờ rồi đứng dậy cáo từ.

      Chủ nhân của Vân Hồ Cư đứng dậy tiền khách, đến cây cầu chín khúc bên ngoài đình, đột ngột lên tiếng: “Còn nhớ năm đó nàng ra sao nữa ?” Thấy Vân Hàn Cảnh quay đầu lại nhìn, chủ nhân của Vân Hồ Cư mỉm cười, “Tính cách của con người dù thay đổi, nhưng đều phải từ từ mà thành. Hiểu được rồi mới có tiền đề mà xử lý mọi việc.”

      Vân Hàn Cảnh chìm trong im lặng, gặp hạ nhân qua trước mặt liền tiện thể hỏi xem Việt Cẩm ở đâu, đồng thời nhớ lại tình cảnh năm đó.

      Gã hạ nhân kia chỉ là tiều đồng mười , mười hai tuổi, nghe hỏi liền thà đáo: “ nương đến cùng ngày bảo: chân quân giảng đạo là chuyện đại , các phái đều có người đến, để muộn chỉ e còn chỗ, bởi vậy đến trấn sắp xếp trước rồi.”

      Tiểu đồng vừa xong, Vân Hàn Cảnh cũng đồng thời nhớ lại ấn tượng của mình đối với nàng trong mấy lần gặp thoáng qua năm đó.

      Hồn nhiên, xinh xắn, ngang ngạnh, hơi càn quấy, lạc quan, vui vẻ.

      Lại , Việt Cẩm ngồi đợi Vân Hàn Cảnh mình đến trấn Lạc Phượng cách đó mười mấy dặm. Tối hôm qua chẳng chuẩn bị gì, bay mạch cả đêm, thẳng đến Vân Hồ Cư, nàng vẫn chưa hiểu Vân Hàn Cảnh rốt cuộc là có ý gì. Cho mãi đến khi tiểu đồng dâng trà kể với nàng rằng gần đây có việc nên nơi này yên tĩnh lắm.

      yên tĩnh lắm?

      Nhất thời, Việt Cẩm mới nhớ ra chân quân thường mười mấy năm giảng đạo lần ở trấn Lạc Phượng, chẳng phải vừa hay chính là vào mấy ngày này sao?

      Sau đó, Việt Cẩm nhớ tới thói quen thường ngày của Vân Hàn Cảnh, hiểu rằng đối phương tám chín phần là dẫn nàng đến nghe chân quân giảng đạo, nhất thời cảm kích trong lòng, lập tức chần chừ, lưu lại mấy câu rồi rời Vân Hồ Cư, trước đến trấn Lạc Phượng để sắp xếp hành trình, là để lấy lngf Vân Hàn Cảnh, hai là vì bình thường nàng thích ngồi chờ đợi.

      Đương nhiên, những chuyện mà nàng thích có rất nhiều, nếu muốn kể ra suốt cả tối cũng chẳng thể hết được.

      Gió núi rít từng cơn, nơi thâm sơn bóng người, cỏ cây đung đưa trước gió, phát ra những tiếng kêu xào xạc.

      Việt Cẩm ngự phi kiếm, suy cho cùng, đối với phàm nhân mà ngự kiếm quá phô trương, hơn nữa trấn Lạc Phượng cách chỗ nàng cũng xa lắm, vừa hay nàng cũng muốn bộ để yên tĩnh lúc.

      Chỉ có điều, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :