1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Cần nhen bn, bn có thể Ib Facebook mình ngọc lâm dưới cmt đó bn mình chỉ bản raw cùng CV, có j hiểu hỏi mình, mình chỉ

    2. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 14:


      Phương Thảo, Nhụy Nhi cuối cùng bị an trí tại Hàm Xuân Thất, Hàm Xuân Thất phòng trống nhiều lắm, các nàng chỉ có thể cùng hai cung nữ khác chen chúc chỗ.


      Hai nàng tuy rằng xuất thân hương dã, nhưng cũng có chút thông minh. Các nàng hiểu được, khoảng cách với thiên tử càng gần, tự nhiên cũng càng dễ dàng đón nhận thánh sủng. Lúc đến Vĩnh Yên cung các mama cũng dạy bảo cẩn thận, muốn các nàng dốc hết sức lực trụ lại bên cạnh hoàng thượng……


      giờ cũng phải được giữ lại bên người rồi sao?


      Các nàng thầm nghĩ, ra cũng khó như trong tưởng tượng vậy, đương nhiên Dương Nhi kia có lẽ làm được.


      Dương Nhi cùng nơi này cách biết bao nhiêu bức tường, khoảng cách phải chỉ xa thôi đâu.


      Tiêu Dặc rảnh bận tâm hai người mới đưa tới, có năng lực tác dụng, chỉ cần cái là đủ. Nhiều thêm hai cái nữa, cũng chỉ là trợ lực cho người khác.


      đến Dưỡng Tâm Điện Tây Noãn Các.


      Hai cái nha đầu kia quỳ mặt đất, cùng với đám cung nhân cung tiễn hoàng thượng. Các nàng dám ngẩng đầu tùy tiện đánh giá, vì thế chỉ có thể nhìn khi Tiêu Dặc thoáng qua, vạt áo lay động kia, vạt áo như thêu chỉ vàng tinh mịn, rất chói mắt……


      Tiêu Dặc ở Tây Noãn Các triệu kiến Văn Hoa Điện đại học sĩ Khổng Phượng Thành, người này xuất thân bần hàn, ở dân gian có chút danh vọng, tại triều đình cũng có tiếng ngay thẳng độc. Nhưng người có thể ngồi vào vị trí này, làm sao thực có thể chỉ sống ngay thẳng độc.


      Khổng Phượng Thành lên phía trước phen “Hoàng Thượng long thể có mạnh khỏe” “Thần gần đây có đọc cuốn sách” này nọ phun nước miếng, sau đó lão đầu này mới đổi đề tài, phên pháncác quan viên trong triều tuân tổ chế, dụng tâm kín đáo…, có vài tội trạng.


      Lúc Tiêu Dặc tuổi còn , nội các Đại học sĩ từng làm lão sư của , cho nên đối với Lỗ Phượng Thành hiểu biết rất sâu sắc. Đây là ưu thế của . Trong mắt người khác bởi vì có nhà ngoại làm chỗ dựa, tuổi lại còn , ngay cả hậu cung đều bị thao túng trong tay Thái Hậu, mà khinh thường cho thời gian, cũng đem những người này đều sờ thấu.


      Khổng Phượng Thành nhiều lời như vậy, bất quá là muốn chứng minh có “bất tuân tổ chế” chút.


      muốn ở trước mặt Tiêu Dặc nắm lấy công đầu. Dù sao tân đế tự mình chấp chính cũng thể ngăn cản được, trước mọi người bán cái tốt. Chỉ là vào thời điểm lấy lòng, đều đánh vào tên tuổi đại nghĩa quốc gia, đều làm ra vẻ oán giận dâng trào bộ dáng.


      Khi Huệ đế còn sống, bị đám thần tử dùng đủ loại thủ đoạn như vậy đùa giỡn xoay vòng, Tiêu Dặc cũng xem thấu triệt để, giờ lại xem đại học sĩ biểu diễn, liền khó tránh cảm thấy thú vị......


      Thậm chí còn có tia phiền chán.


      Tiêu Dặc kiên nhẫn, nhưng lại đem tia kiên nhẫn này giấu .


      chỉ di chuyển ánh mắt, dừng lại cái bình hoa cao nửa người trước bàn.


      Bình hoa bên trong cắm toàn là tranh cuốn, nhưng tìm thấy dấu tích của hoa cỏ. Rốt cuộc hoa cao như vậy rất khó tìm...... Cũng biết tại là giờ nào, chỉ sợ lại muốn đưa hoa tới cửa...... Hôm nay hái cái gì hoa? thấy người, chẳng lẽ lại muốn ngồi ở bên ngoài bậc thang ngốc chờ? Có phải nên nàng cần đem hoa tới, hoa kia đến hai ngày liền héo, khô, xấu đến mức nhìn ra bộ dáng lúc trước, chung quy nàng lăn lộn như vậy, cũng phiền toái......


      Tiêu Dặc bên này tinh thần đều bay xa trăm trượng.


      Bên kia Khổng Phượng Thành rốt cuộc diễn đến lòng đầy căm phẫn, quỳ xuống đất dập đầu, vang “bang bang”.


      Tiêu Dặc lúc này mới đứng dậy vòng đến trước bàn, bắt chước mặt đầy phẫn nộ, lo lắng xen lẫn, lại duỗi tay đem Khổng Phượng Thành nâng dậy: “Trẫm hiểu được lão sư là vì trẫm lòng suy tính......”


      “Đây là bổn phận của thần......”


      Hai người lại phen diễn màn tình cảm thắm thiết.


      Thẳng đến khi Khổng Phượng Thành mở miệng, ra mưu đồ kế tiếp.


      “Qua hai ngày nữa, thần liền thỉnh Hoàng Thượng tự mình chấp chính......”


      Kế hoạch này dĩ nhiên Khổng Phượng Thành trước kia chuẩn bị tốt, cũng chủ động , mà chờ Tiêu Dặc sắc mặt nôn nóng, vừa giận vừa lo, chủ động thỉnh giáo “lão sư có biện pháp”, lại bày ra vẻ mặt khó xử, giống như làm cái đại cống hiến ra.


      canh giờ bất tri bất giác liền trôi .


      Tiêu Dặc lười lại nghe Khổng Phượng Thành dong dài, liền gọi Triệu công công tới hỏi: “Giờ nào?”


      Triệu công công : “Hồi Hoàng Thượng, giờ là giờ Dậu khắc.”


      Canh giờ còn sớm.


      Nàng lúc này có lẽ ngồi ở bậc thang, đợi hang nửa canh giờ.


      Triệu công công lúc này lại : “Mới vừa rồi Vĩnh An Cung có sai người tới hỏi.”


      Tiêu Dặc ninh đầu lông mày, lại vừa đúng lúc lộ ra vẻ bi phẫn, nhẫn nại. Khổng Phượng Thành thu bộ dáng này của vào mắt, liền chủ động : “Thần cáo lui.”


      Tiêu Dặc gật đầu, biểu lộ vài phần đành lòng, : “Hôm nay vất vả lão sư.”


      Khổng Phượng Thành liền dám”, sau đó mới lui ra.


      Chờ ra khỏi Tây Noãn Các, Khổng Phượng Thành quay đầu lại liếc mắt cái, mơ hồ thoáng nhìn qua cung nhân đứng bên ngoài, bộ dáng kiêu căng ngạo mạn, là người trong Vĩnh An Cung, thế này mới nhíu hạ mi.


      Hậu cung được phép tham gia vào chính .


      Từ chuyện phong Hậu, đến chuyện hôm nay, bàn tay Thái Hậu quá dài. lời hợp, đến chém liền chém .


      Tiêu Dặc biết quyền lợi quan trọng, cho nên cũng hiểu có người vui khi cùng người khác chia quyền lợi.


      Thái Hậu bị vây hãm trong thâm cung, ánh mắt thiển cận, nhưng chính nàng cũng đến cùng tranh giành quyền lực, huống chi những đại thần tay cầm thực quyền đó? Ai đều nghĩ đến Hoàng đế làm chủ, vậy tất nhiên đạt đến cái kết cục.


      Thoải mái nhân cơ hội cấp cho Thái Hậu cái hố, Tiêu dặc cũng hoàn toàn cảm thấy sung sướng.


      Đại khái từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, liền rất khó khoái hoạt lần.


      “Truyền Ngự Thư Phòng bày thiện.” Tiêu Dặc .


      Triệu công công cúi người hỏi: “Bày ở trong Noãn Các?”


      , bày ở Hàm Xuân Thất.” xong, Tiêu Dặc dừng lại: “Hôm nay Dương nương ?”


      Triệu công công nơi nào biết cái này, nhưng làm cái nhân vật mặt mũi duy nhất bên người Hoàng Thượng, sao có thể mở miệng “nô tài biết”, vì thế quay đầu, lập tức phái cái tiểu thái giám nhìn.


      Tiêu Dặc thấy thế lúc này mới ấn hạ người: “ , trở về.”


      “Là.” Triệu công công vội theo, thầm nhủ, ngày sau có phải hay cẩn thận nhìn chằm chằm vị Dương nương kia? Ít nhất ở thời điểm Hoàng Thượng hỏi đến, còn có thể trả lời.


      Dương Nhi lại có Hàm Xuân Thất, trong tay cũng có cầm hoa, so sánh với trước kia cũng nhiều hơn. Bởi vì Xuân Sa nghĩ, trái phải cũng đưa cho Hoàng Thượng, hai cành hoa cũng thành được bộ dáng, cắm vào bình hoa cũng tẻ nhạt. Vì thế nàng liền tàn nhẫn, ngắt nắm đưa cho Dương Nhi, trông chờ Dương Nhi đưa Hoàng Thượng lấy lòng.

      Mặc dù vẫn là đem nguyên bản hoa của Hoàng Thượng cho Hoàng Thượng để tranh sủng, cảm thấy nơi nào quái quái......


      Hôm nay thềm đá Hàm Xuân Thất có hoa dại, đầu tường chim chóc bay qua cũng có, ngay cả Hoàng Thượng cũng ở.


      Dương Nhi nhìn đông nhìn tây trận, cảm thấy thú vị, liền cầm lấy mớ hoa chuẩn bị trở về. Chỉ là có đợi nàng , Phương Thảo cùng Ngụy Nhi bắt gặp nàng. Thấy Dương Nhi trong tay lại cầm hoa, Phương Thảo tâm tư khẽ động, về phía trước, cười : “ Nhi còn nhớ ta sao?”


      có lão ma ma bên cạnh, lá gan Phương Thảo lúc này lại lớn.


      Dương Nhi hơi ngẩng đầu, nhìn nhìn Phương Thảo, lại nhìn nhìn Ngụy Nhi bên người nàng, rất quyết đoán đong đưa đầu.


      Gương mặt Phương Thảo cứng lại trong chớp mắt, nhưng nàng cũng biết thể cùng ngốc tử so đo đạo lý, liền xuống : “Chúng ta là đồng hương nha, trước kia ta ngang qua nhà ngươi, gặp qua ngươi vài lần. Ngươi nhớ ta, ta lại nhớ ngươi.”


      , nàng liền duỗi tay muốn mò hoa trong tay Dương Nhi: “Đây là ngươi nơi nào hái? là đẹp mắt. Ta được rời nơi này, còn có cơ hội hái hoa đâu.”


      biết.” Dương Nhi . Nàng biết hái ở nơi nào.


      Nhưng Phương Thảo lại cảm thấy đây mới chính là lí do.


      Này tiểu ngốc tử nhưng ra khá thông minh, biiét hái hoa hống người, hôm nay còn hái hơi nhiều như vậy.

      Nàng cùng Ngụy Nhi được lệnh, phải tiếp cận lấy lòng Hoàng Thượng, nhưng lấy lòng như thế nào? Nếu có thể y theo biện pháp của Dương Nhi, kia liền hảo!


      Tròng mắt nàng xoay chuyển, : “Hoa này ta rất thích, bằng ngươi đổi cho ta .” xong, nàng liền làm động tác, trực tiếp muốn lấy hoa từ trong tay Dương Nhi, cũng mặc kệ người ta có nguyện ý hay .


      Ngốc tử này dễ dỗ nha, liền lấy đồ ăn thừa đổi, cũng có thể đổi đến tay.


      Dương Nhi lại cảm thấy, nghe người này chuyện mệt mỏi.


      Nàng nhìn chung quanh vòng, sau khi xác định có vật gì đáng giá chính mình lưu luyến, Dương Nhi lập tức xoay người rời .


      Phương Thảo làm sao nghĩ tới nàng như vậy?


      Duỗi tay muốn lôi kéo Dương Nhi, lập tức bắt vào khoảng . Phương Thảo nóng nảy, thầm nghĩ ta ở trong này sợ người khác còn tính, chẳng lẽ còn sợ Dương Nhi ngươi sao?


      Nàng bước nhanh lên, phát bắt được cánh tay Dương Nhi.


      Ngũ quan xinh đẹp của Dương Nhi nhăn lại chỗ, nàng kêu: “A!”


      Đám người Xuân Sa ngoài cửa nghe thấy tiếng động, vội vàng xoay người tới, bước nhanh vào cửa: “Làm cái gì vậy?” , các nàng liền đồng thời gạt bỏ tay Phương Thảo lôi kéo.


      Phương Thảo cũng nghĩ tới những người này phản ứng lớn như vậy, nàng ngượng ngùng cười : “Ta chỉ là kéo nàng chút, muốn cùng nàng chuyện thôi.” đồng thời buông lỏng tay, chính là trong đáy mắt cam lòng.


      Này ngốc tử vào cung chẳng lẽ cũng thông suốt? Biết hoa trong tay vô cùng quan trọng. Liền chịu tùy ý đưa cho người ta?


      Xuân Sa cắn môi, đem Dương Nhi che chắn ở phía sau.


      Nơi này là Hàm Xuân Thất, là địa phương của Hoàng Thượng, Xuân Sa cũng tiện chỉ trích, huống chi người nọ là Vĩnh An Cung mới đưa tới, nghe cũng là người từ Dân Trạch huyện đến, ai biết được Hoàng Thượng có thể hay coi trọng……


      Dương Nhi nhìn cũng nhìn Phương Thảo, nàng bước nhanh ra ngoài.


      Nàng cũng phải sợ Phương Thảo, thậm chí Phương Thảo véo chút đến tàn nhẫn kia, nàng cũng hoàn toàn có để ở trong lòng. Nàng chỉ đơn thuần cảm thấy, nơi này có gì để chơi, cho nên về. Nếu lần sau đến, lại có thể chơi đồ vật ma ma cấp cho tốt rồi…… Dương Nhi nghĩ như vậy, lại càng nhanh.


      Các cung nhân Yến Hỉ Đường vội vàng theo, chỉ là trong lòng đều cảm thấy phẫn nộ.


      Người mới đưa tới, danh phận, so với Dương nương khoảng cách phải xa đâu, vậy mà dám khi dễ người? Cũng chỉ là ức hiếp nương tính nết tốt, cái gì cũng nhẫn ở đáy lòng.


      Lưu ma ma, khi trở về, gặp phải đoàn người Dương Nhi rời .


      Nàng cười cười, thầm nghĩ, chắc là thấy Hoàng Thượng ở đây, này liền rồi. Vì thế nàng cũng cản người.


      Chờ trở lại Hàm Xuân Thất, thấy Phương Thảo mới đưa tới kia còn đứng ngơ ngác trong viện, sắc mặt kín đáo tia bất mãn, nàng liền lên tiếng : “Phương Thảo nương như thế nào tiến vào trong? Đứng ở chỗ này làm gì?”

      Phương Thảo thu hồi lòng oán trách cùng xấu hổ, gật gật đầu, muốn xoay người trở về.


      Lúc này lại truyền đến thanh.


      Hoàng Thượng trở lại.


      Thân mình Phương Thảo lay động, nhất thời dưới chân như đóng cái đinh , như thế nào cũng di chuyển tiếp.


      Nàng lặng lẽ cấp cho mình dũng khí, thầm nhủ chờ lát nữa phải xem ràng Hoàng Thượng lớn lên bộ dáng gì mới được…… Nàng nhớ Thái Hậu ban thưởng cho nàng nén bạc, hận thể hơi đem chuyện ma ma Vĩnh An Cung dạy dỗ làm tốt, đổi tráp nén bạc mới tốt nha! Nàng còn muốn đè Ngụy Nhi đầu……


      Phương Thảo suy nghĩ thất loạn bát tao, chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần.


      Tiêu Dặc nhìn thấy bóng dáng Dương Nhi.


      xác định mà nhìn chằm chằm thềm đá kia vài lần, trống , vẫn như cũ trống .


      “Hôm nay Dương nương có tới?” hỏi cung nhân gác ngoài cửa.


      tiểu thị vệ khom người : “ đến, lại rồi.”


      Trong nháy mắt, Tiêu Dặc cũng được trong lòng là cái tư vị gì.


      Đại khái là thói quen nàng đem hoa đến, dù gặp , cũng ngoan ngoãn ngồi thềm đá kia chờ...... giờ ngược lại có thói quen.


      Như vậy tốt.


      Tiêu Dặc tự nhủ.


      từ trước vốn có từng đặc biệt thích qua cái gì đó, sau này cũng nên có. muốn làm hạng người ngu ngốc vô năng giống như tiên đế vậy, đương nhiên muốn bị kẻ nào nắm mũi dắt . Bất quá là đến vài lần, làm thế nào đáng để nhớ thương?


      Chính là chờ Tiêu Dặc đem phần thói quen này đè xuống, tiểu thái giám kia cẩn thận nhìn nhìn hai người Phương Thảo quỳ xuống đất, : “Dương nương cùng Phương Thảo nương nổi lên chút tranh chấp, liền rồi.”


      “Phương Thảo? Ai?”


      Khuôn mặt Phương Thảo nhất thời như lửa đốt.


      Tiểu thái giám chỉ chỉ Phương Thảo, lại : “Vừa rồi Phương Thảo nương mấy câu, Dương nương liền xoay người rời , Phương Thảo nương cho , liền dùng lực bắt cánh tay Dương nương.” do dự chút, lại thêm câu: “Có lẽ bị thương.”


      Lần này, mặt Phương Thảo như bị nước lạnh dội qua.


      Nàng hàm va phải hàm dưới, run cái.


      gì đó?” Tiêu Dặc hỏi.


      Tiếng lãnh đạm, mang theo vài phần hương vị tự phụ trời sinh.


      Rơi vào tai Phương Thảo, vô cớ làm nàng cảm thấy sợ hãi. Có lẽ quý nhân đều làm người cảm thấy sợ hãi như thế này……


      Tiểu thái giám: “Phải cho. Dương nương hôm nay hái rất nhiều hoa, Phương Thảo nương nhìn thấy, liền cùng nương đổi, Dương nương chịu.”


      Hoa tất nhiên quan trọng, trong cung nơi nào cũng có.


      Nhưng ý nghĩa lại giống nhau.


      Bởi vì hoa phải cho ? Cho nên ai cũng chịu cho?


      Đáy lòng Tiêu Dặc lại cảm thụ hoàn toàn bất đồng.


      ra nhưng chưa từng có người giữ gìn cho gì đó, dù cho là chút hoa. Nàng lá gan nhưng lớn, bướng bỉnh, bưởng bỉnh đến đáng .


      giấu trong xương cốt Tiêu Dặc là tính tình kiên cường đến cực điểm. Tham muốn chiếm giữ của rất mạnh, cho phép bất kỳ kẻ nào chạm vào đồ của . Nàng làm phen như vậy, nhưng ra vừa lúc chọc trúng cái điểm bí kia trong lòng .


      Tiêu Dặc ánh mắt rũ xuống, lướt qua Phương Thảo kia.


      Vĩnh An Cung đó tặng cái đồ vật này, tới để che mắt ?


      nhớ tới Lỗ Phượng Thành bộ dáng căm phẫn lúc .


      Vĩnh An Cung đưa nữ nhân này tới, chính là đưa nhược điểm đến tay Lỗ Phượng Thành, cho mượn cơ hội phát tác tội “Tẫn gà tư thần” a.


      Tác giả có lời muốn :


      Tiểu hoàng đế: Nhi mềm như bông, tư thái cường ngạnh như vậy duy nhất lần, là giữ gìn hoa đưa ta.:)

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ủi cha, má Phương Thảo này hợp vs câu: lần chơi lớn, xem ai có hết hồn! Kaka

    4. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 15:


      Tiêu Dặc có hỏi tiếp, vào trong nhà, hoàn toàn đem Phương Thảo kia ném ra phía sau.


      Tiểu thái giám thấy có kết quả, nhất thời lúng ta lúng túng, liền cũng chỉ hảo bước theo sau.


      Phương Thảo nguyên bản run bần bật, nàng yên lặng nhìn Tiêu Dặc vào nhà, đến khi xác định đây chỉ là tiếng sấm lớn sau mưa , Phương Thảo chợt thở phào nhõm, ngã ngồi mặt đất.


      Hù chết!


      Phương Thảo khóe miệng nhếch lên, lộ ra chút ý cười.


      Nàng , cái ngốc nhi kia làm sao có thể được quý nhân sủng ái đây? Bất quá hỏi ngốc nhi kia đem hoa đổi, chịu liền chịu thôi, đương nhiên là đáng để người tôn quý như Hoàng Thượng đến xử lý.


      Lưu ma ma liếc xéo nàng cái, : “Hai vị nương trở về phòng nghỉ ngơi thôi, sau này nếu có truyền triệu, nên tùy tiện xuất môn.”


      Phương Thảo biết, người càng tôn quý, càng chú trọng những cái quy củ này nọ. Huống chi là ở đại bàn thiên tử? Chính là càng coi trọng quy củ. Vì thế Phương Thảo cười cười, đặc biệt vô cùng phối hợp, : “Ma ma phải.”


      nàng liền kéo tay Nhụy Nhi, Nhụy Nhi lại bất động thanh sắc mà tránh thoát, lùi về sau nửa bước, di chuyển ra phía sau Phương Thảo, lúc này mới cùng nhau trở về phòng.


      Đuổi hai cái nha đầu, Lưu ma ma mới xoay người bước vào phòng.


      Nàng chà xát ngón tay, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Dặc, mở miệng : “Lão nô……”


      Còn đợi nàng hết lời, Tiêu Dặc liền trước mở miệng: “ nhìn nàng cái, có lẽ bị niết rất mạnh, nàng cũng biết oán giận hô đau.” Tiêu Dặc nhớ tới lần đó đầu gối đụng đến xanh tím sung huyết, nàng lại khom lưng tự mình xoa xoa, ngoan ngoãn có việc gì”. Nếu ai xem, có lẽ nàng liền cứ như vậy để đau.


      Mặt Lưu ma ma lộ vẻ tươi cười, cong thắt lưng đáp: “Lão nô liền ngay.”


      Tiêu Dặc đột nhiên lại lên tiếng: “Đem người mang lại đây, hôm nay để nàng ở Hàm Xuân Thất dùng bữa tối.”


      Lưu ma ma giấu kinh ngạc dưới đáy mắt, gật đầu : “Là.”


      Thời điểm Lưu ma ma đến Yến Hỉ Đường, cung nhân phòng vẫn còn hờn dỗi. Xuân Sa bên giúp Dương Nhi chải đầu, bên mơn trớn tóc nàng, thấp giọng : “Sau này nương thấy vị Phương Thảo nương kia, liền tránh xa chút, chớ có cùng nàng chuyện. Miễn lại bị nàng khi dễ.”


      Lại nghe thấy tiếng cười, : “Ai khi dễ Dương nương?” Giọng vừa dứt, Lưu ma ma liền vào trong phòng.


      Mọi người thấy Lưu ma ma, tất cả đều cả kinh, vội vàng chào hỏi: “Ma ma hảo.”


      Bọn họ có chỗ nào mà khẩn trương khảy khảy đầu ngón tay, sợ Lưu ma ma đem lời này thuật lại cho Hoàng Thượng nghe, làm Hoàng Thượng cảm thấy nương tâm nhãn , thích cùng người chèn ép……


      Chính là thời điểm lo lắng yên.


      Dương Nhi ánh mắt trong suốt lại hướng Lưu ma ma nhìn lại, mềm mại mà hô thanh: “Ma ma.”


      Tươi cười mặt Lưu ma ma cũng trở nên mềm mại hơn, nàng : “Lão nô phụng lệnh Hoàng Thượng, đến đây thỉnh nương đến Hàm Xuân Thất dùng bữa.”


      “Dùng bữa?” Dương Nhi giống như vẹt lặp lại lần nữa.


      Lưu ma ma gật đầu: “ nương phải thích ăn đào, vải thun hoành thánh sao? Hôm nay Ngự Thiện Phòng vừa vặn làm hai món này.”


      Dương Nhi liếm liếm môi, môi bị liếm đến phấn nộn thủy nhuận, ngược lại so với hai món ăn Lưu ma ma còn muốn câu người hơn. Nhưng bản thân nàng lại hoàn toàn biết, nàng gật gật đầu, đứng dậy muốn theo Lưu ma ma.


      Lưu ma ma dở khóc dở cười vội đem người ấn trở về, : “Tóc còn có chải tốt ?”


      Xuân Sa cuống quít cầm chặt lược trong tay, gật đầu : “Là, nô tỳ chưa kịp chải đầu nương tốt đâu.”


      Lưu ma ma hỏi: “Hôm nay nương chải kiểu đầu gì?”


      Dương Nhi lắc đầu, biết.


      Lưu ma ma liền : “Lão nô trước đây chải đầu cho ít quý nhân, hôm nay cấp nương chải cái đan loa kế được ?” ràng là ghét bỏ tay nghề của Xuân Sa.


      Xuân Sa da mặt phiếm hồng, tự nhiên dám phản bác.


      Nàng cũng biết hiểu chính mình chải đầu tốt, chỉ là trong cung cũng mấy người chải đầu giỏi, nương cùng nàng cũng có chút thân cận, nàng liền tay ôm lại đây.


      Lưu ma ma tuy rằng lớn tuổi, tay lại vẫn khéo léo như cũ, giây lát liền chải tốt đầu Dương Nhi, lại đem kim lược hình điệp, cắm vào trong búi tóc.


      thôi.” Lưu ma ma đỡ Dương Nhi.


      Dương Nhi liền ngoan ngoãn theo nàng ra ngoài.


      Mấy người Xuân Sa lần lượt đuổi kịp, sợ hãi cùng lo lắng trong lòng cũng tiêu tán ít.


      Lưu ma ma nếu đối với nương hòa nhã như vậy, kia tất nhiên là đem cuộc nghị luận vừa rồi của bọn họ, báo lại cho Hoàng Thượng .


      Phương thảo cùng Nhụy Nhi bị nhốt ở trong phòng, có chút thấy được tia hăng hái, may mà vuốt ve nén bạc cùng trân châu, nhiều ít mới sinh được chút cao hứng.


      Phương Thảo tựa vào gối đầu, hỏi Nhụy Nhi: “Chúng ta liền mặt cũng gặp được vài lần, bây giờ nên làm sao cho tốt a?”


      Nhụy Nhi lại chuyện, cúi đầu cũng biết làm cái gì.


      Phương Thảo dựa sát vào nhìn, : “Thêu hoa? Ngươi từ chỗ nào lấy được kim chỉ?”


      cái cung nữ bước vào cửa, cười : “Nhụy Nhi nương là hỏi nô tỳ lấy tới.”


      Phương Thảo còn muốn cái gì đó, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến trận tiếng bước chân, tựa như có ai từ cửa chính vào, hướng tới chính phòng Hàm Xuân Thất. Tới gặp Hoàng Thượng?


      Phương Thảo bước đến cạnh cửa, lặng lẽ hướng ra ngoài nhìn.


      Liền thấy Lưu ma ma kia đỡ Dương Nhi vào cửa. Phương Thảo sắc mặt đột biến, đáy lòng có chút phục. Dương Nhi như thế nào lại tới nữa? Nga, này ngốc tử nguyên lai cũng biết diễn kịch! Lúc đầu làm bộ bị nàng khi dễ đến chạy, nhìn , tại liền có người mời nàng tới!


      Phương Thảo nhịn được thấp giọng mắng câu thổ ngữ.


      Trong lúc nhất thời cũng ai để ý tới nàng.


      Dương Nhi đối với Hàm Xuân Thất quen cửa quen nẻo, vô cùng tự nhiên vào cửa.


      Tiêu Dặc mới vừa thay đổi xiêm y ra tới, nhìn nhìn Dương Nhi, ánh mắt lập tức bị định trụ. Nàng thay đổi cái búi tóc, là đan loa kế ? Búi tóc chải đứng lên, giống như đỉnh đầu thêm cái nhăn.


      Thanh lệ xinh đẹp, nhưng lại buồn cười đáng nên lời.


      Dương Nhi biết Hoàng Thượng nhìn nàng, vì thế nàng lại tiến thêm hai bước, điệp lược theo búi tóc run rẩy, cánh điểm lại điểm, chút lại chút, giống như muốn điểm vào tâm người.


      Tiêu Dặc đem nàng đánh giá từ đầu tới chân, sau đó mới hỏi Lưu ma ma: “Nàng có bị thương ?”


      Lưu ma ma : “Còn chưa xem, thời điểm lão nô đến, nương tóc còn chưa thành hình, lão nô trước chải đầu cho nương, dám để Hoàng Thượng đợi lâu, liền nhanh chóng đem nàng lại đây.”


      Tiêu Dặc vuốt ve cằm: “Vậy tại nhìn .”


      “Là.” Lưu ma ma , nhàng cầm lấy cổ tay Dương Nhi, tránh cho nàng lộn xộn. Sau đó lại vén tay áo Dương Nhi lên. Cung nhân đều đồng loạt cúi đầu, dám nhìn. Chỉ còn dư lại Tiêu Dặc nhìn chằm chằm.


      Tay áo cuốn lên tới, quả nhiên, chỉ thấy chỗ khuỷu tay của nàng, mảng ửng đỏ.


      Cũng biết Phương Thảo kia thời điểm túm nàng, sử dụng lực bao lớn.


      Ánh mắt Tiêu Dặc lạnh lẽo. Quả nhiên là hương dã thôn phụ, tay đều tràn đầy sức lực làm ruộng!


      Dương Nhi hậu tri hậu giác, phát Tiêu Dặc xem cánh tay của nàng, nàng giơ lên cái tay khác, xoa xoa, lại giống như lần trước, : “ có việc gì.”


      Tiêu Dặc bất đắc dĩ.


      Người này chút mang thù, cũng nhớ đau.


      đau.” Dương Nhi nhìn chằm chằm Tiêu Dặc .


      Như là sợ lo lắng.


      “Thoa dược, dùng bữa.” Tiêu Dặc hạ lệnh.


      Vì thế sau chút công phu, Dương Nhi người lại mang theo mùi thuốc. Tiêu Dặc đem nàng dùng bữa, Dương Nhi cũng hiểu cái gì quy củ, nàng chậm nửa bước đến bên người Tiêu Dặc, tới tới, lôi kéo tay áo Tiêu Dặc.


      Tiêu Dặc quay đầu lại xem nàng.


      Dương Nhi vươn đầu ngón tay trắng nõn, chỉ chỉ , lại chỉ chỉ chính mình, : “Mùi vị giống nhau, giống nhau.” Đại khái là bởi vì tìm được điểm tương đồng rồi, cho nên Dương Nhi vui vẻ nở nụ cười, cười đến hai mắt hơi nheo lại, như vầng trăng cong cong, lộ ra ngọt ngào như mật đường.


      Tiêu Dặc lần thứ hai bất đắc dĩ.


      Nàng cũng nhớ .


      Nàng chỉ nhớ những chuyện làm nàng vui, chẳng sợ bé đáng kể như vậy, nàng chỉ tưởng tượng cũng mỉm cười.


      “Mùi vị gì?” Tiêu Dặc đột nhiên hỏi.


      Dương Nhi vắt óc suy nghĩ nửa ngày, mắt thấy bọn họ đều đến chỗ dùng bữa, nàng mới nghẹn ra được từ hình dung: “Đắng.”


      Là đắng.


      thuốc đương nhiên đắng.


      “Hương.” Dương Nhi lại .


      Nàng đối với “Hương” có khái niệm ràng, chỉ biết chặt chẽ nhớ kỹ lúc thân sắc thuốc, mùi vị bay đầy cả sân. Khi đó nàng cả ngày đều ăn cháo, rất mau đói, mũi nghe thấy, liền cảm thấy cái mùi vị này cũng hương, khiến nàng nuốt nước miếng.


      Người Tiêu Dặc vẫn luôn căng chặt, khóe miệng lộ vẻ sắc bén lại tràn ngập lệ khí, lúc này lại giương lên độ cung vô cùng : “Trẫm người hương?”


      “Ân.” Dương Nhi nghiêm túc gật đầu.


      “Kia liền đến gần chút nghe.” Tiêu Dặc đột nhiên vươn tay, cầm lấy cổ tay tinh tế của nàng, đem người mang theo về phía trước.


      Dương Nhi có chuẩn bị tốt, kêu buông tay, vội nhảy về trước bước, lúc này mới cùng Tiêu Dặc đứng chỗ. nhảy này, kim điệp đầu nàng lại run rẩy. Hấp dẫn Tiêu Dặc nhìn thêm hai lần.


      Tiêu Dặc giơ tay nắm lấy cánh kim điệp, ngón tay búng .


      Kim điệp kia lại run lên.


      Liền nàng giống vậy, sợ hãi ngẫu nhiên nội dậy, cũng muốn run run.



      Tiêu Dặc cũng biết chính mình làm cái gì, ước chừng là thú vị …… Làm xong cái động tác này, liền mặt chút thay đổi thu hồi tay.


      “Còn dễ ngửi sao?” Tiêu Dặc hỏi.


      tránh uống thuốc, nhưng lại muốn đắp nặn hình tượng quanh năm đều sống dựa vào thuốc và kim châm, vì thế quần áo mặc người đều nhiễm qua ít dược, như vậy người liền mang mùi thuốc rất nồng, mặc cho ai cũng nhìn ra khuyết điểm.


      Dựa sát vào ngửi, chỉ sợ chỉ có đắng, mùi huân, rất khó nghe.


      Dương Nhi vẫn : “Đắng, hương.”


      Tiêu Dặc nhịn được, độ cong khóe miệng tăng thêm, : “Vậy sau này liền nghe nhiều chút.”


      “Nghe như vậy.” , đem nàng kéo đến càng gần, Dương Nhi lại trở tay kịp, cơ hồ muốn đâm vào vai .


      Vì phòng ngừa nàng bị ngã, vốn là nhàng nắm lấy cổ tay nàng, sau lại biến thành gắt gao nắm chặt.



      Dương Nhi kiễng chân, gật đầu, : “Ân.”


      Sau đó nàng nhìn chung quanh, bị mùi đồ ăn hấp dẫn, cái bụng tiếp đó vô cùng phối hợp tình hình mà kêu òm ọp.


      Nàng hoàn toàn chú ý, Tiêu Dặc còn nắm tay nàng cổ tay đâu, rơi vào đáy mắt các cung nhân, thân mật khiến người kinh ngạc, tròng mắt đều muốn rơi xuống đất.


      Tác giả có lời muốn : Tiểu hoàng đế là cái người rất khó sung sướng.


      Nhi là người mỗi ngày đều rất sung sướng.


      ↑ cái gọi là “Ngươi có ta liền bổ sung cho ngươi”. ↑

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tiểu Hoàng Đế khó thỏa mãn, bạn Nhi ngược lại, dễ dàng thoã mãn, đúng là bù trừ mà

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :