1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 7

      Sợ Dương Nhi đường lại ngã, vì thế Lưu ma ma mang theo hai cung nữ, bồi Dương Nhi cùng nhau hồi Yến Hỉ Đường.

      Xuân Sa cùng Tiểu Toàn Tử ngồi ở ngạch cửa, nhìn ánh sáng trân trời, mặt thất thần.

      Xuân Sa thở dài, đứng dậy : “Tuy nương còn chưa có trở về, nhưng chăntrên giường phải luôn thay đổi.” Dứt lời, nàng liền xoay người vào trong.

      Lúc này trận tiếng bước chân tới gần.

      Xuân Sa ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy Dương Nhi bị lọt ở giữa, ma ma cung nữ theo bên người, vượt qua bậc thềm đá, hướng bên này tới.

      Dương nương hôm nay vẫn là búi tóc song hoàn, chỉ là so với Hạ Nguyệt búi tinh xảo tinh tế hơn nhiều. búi tóc còn trâm con bướm, con bướm kia di chuyển theo Dương nương, cánh nhàng mấp máy, chế tạo cánh vàng óng, ở dưới ánh mặt trời nở rộ phóng tia sáng chói mắt.

      Nàng cũng giống trong tưởng tượng của bọn họ, ở Dưỡng Tâm Điện bị tra tấn đến gầy ốm yếu tái nhợt.

      Trái lại, dưỡng mấy ngày, tựa hồ nàng càng trở nên đẹp mắt, gương mặt nở nang chút ít, càng lộ ra bộ dáng còn tuổi.

      Xuân Sa cùng Tiểu Toàn Tử ngây ngốc mà nhìn Dương Nhi, đoàn người tới trước mặt, bọn họ mới rốt cuộc kịp phản ứng, đồng thời khom mình hành lễ.

      nương trở về.”

      “Lưu ma ma hảo.”

      Xuân Sa sợ Lưu ma ma, đề cập tới ngày xưa Lưu ma ma uy danh, cảnh tượng ngày ấy nàng tới kêu Hạ Nguyệt , cũng đủ làm cho người khác cảm thấy sợ hãi.

      Nhưng lúc này, Lưu ma ma lại đột nhiên thu liễm lại vẻ mặt nghiêm túc, hiền hoà cười, : “Hoàng Thượng lệnh cho ta đưa nương về. ”

      “Làm phiền ma ma chuyến.” Xuân Sa cùng Tiểu Toàn Tử vội cúi đầu .

      mặt Lưu ma ma tươi cười vẫn thay đổi, tiếp: “Hai ngày trước đầu gối của nương vô tình bị thương, bôi thuốc liên tiếp vài ngày , trong những ngày kế tiếp, các ngươi cần phải cẩn thận hầu hạ, mỗi ngày dùng nước ấm đắp cho nương, lưu thông máu ứ.”

      Xuân Sa kinh ngạc.

      nương bị thương? Bị Thương ở đầu gối? Chẳng lẽ là phạt quỳ?

      Nhưng…… Nhưng nếu là phạt quỳ, Lưu ma ma cần gì phải tự mình chuyến, còn đâu cần dặn dò như vậy?

      Xuân Sa vội vàng gật đầu, : “Lời của Ma ma, nô tỳ đều nhớ kỹ.”

      Lưu ma ma lúc này mới nhìn nàng vừa lòng : “Ân, là nương thông minh.”

      Dứt lời, Lưu ma ma bảo hai cung nữ phía sau: “Trước tiên đỡ nương vào cửa nghỉ ngơi.”

      “Dạ.”

      Dương Nhi được các nàng đỡ vào cửa, cũng lời.

      Lúc này Lưu ma ma mới nhìn chung quanh vòng, hỏi: “Yến Hỉ Đường chỉ có hai người các ngươi hầu hạ?”

      Xuân Sa lắc đầu: “Còn có Hạ Nguyệt.”

      Bởi vì Dương Nhi được đỡ vào cửa,Sắc mặt hòa ái của lưu mama quay lại bộ đáng lãnh đạm, nàng : “Về sau có Hạ Nguyệt.”

      Xuân Sa trong lòng nhảy dựng: “, có?”

      “Lại bắt mấy cung nữ thái giám lại đây, chỉ có hai người hầu hạ,còn ra bộ dáng gì.” Lưu ma ma .

      “Dạ , Dạ” Xuân Sa ngớt đáp. Nhưng nàng lại nhịn được bắt đầu nghĩ, vì sao lại có Hạ Nguyệt? Hạ Nguyệt nơi nào? vậy lẽ…… Nàng chết?

      “Cẩn thận chiếu cố nương.”

      “Dạ”

      “Ân, vào hầu hạ .”

      “Dạ.”

      Lưu ma ma tự mình phân phó chu toàn , lúc này mới cùng cung nhân trở về phục mệnh.

      Tiêu Dặc ngồi ở trước bàn, đăng luyện chữ.

      chậm rãi di động bút trong tay, viết ra từng hàng chữ thon chắc khí khái.

      Bọn cung nữ thái giám đều đứng ở khoảng cách xa 1 trượng, cũng dám tiến lên, càng dám nhìn trộm bản vẽ của Hoàng Thượng.

      Lúc này cung nữ vén rèm lên tiến vào, khom người : “Hoàng Thượng, Lưu ma ma có lời muốn .”

      “Cho nàng vào.”

      Lưu ma ma bước vào, ở trước mặt Tiêu Dặc quỳ xuống đất, đáp lời : “Hoàng Thượng, Dương nương đưa về Yến Hỉ Đường.”

      Tiêu Dặc ngẩn ra chút: “…… Ân, trẫm biết.”

      Ngày ấy kêu đưa nàng trở về, quay đầu liền quên mất.

      “Hoàng Thượng, nô tỳ nhìn người hầu hạ Dương nương, chỉ có cung nữ, thái giám, quá ít, thực ra gì. Nô tỳ liền làm chủ bắt mấy cung nhân đến Yến Hỉ Đường.”

      “Có thể.” Tiêu Dặc dứt lời, cúi đầu cẩn thận, lần nữa di động, lúc này lại thấy mặt trang giấy sôi nổi lối viết sắc bén bừa bãi.

      Lưu ma ma ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng, cũng thực nhìn ra Hoàng Thượng đây là đem Dương nương đặt ở trong lòng, hãy vẫn là để ở trong lòng. Bất quá trái phải đều là chiếu cố vị Dương nương.

      Lưu ma ma trong lòng , liền cáo lui.

      Tiêu Dặc buông bút, đem trang giấy gấp lại, ở ngọn nến, đốt sạch .

      quay đầu hỏi Triệu công công: “Dương nương gọi là gì?”

      Triệu công công khom người : “Gọi là Dương Dao Nhi.”

      “Ân.”

      Quá mức đơn giản bình thường..

      Tiêu Dặc lên tiếng: “Thu thập bàn, dẹp đồ ăn.”

      “Dạ.”

      Hôm nay mang lên bàn đồ ăn, quả táo mềm quái, tổ yến vịt ti, đậu hủ bát tiên canh…… Trong đó, cùng với ngày ấy bày cho Dương nương ăn giống nhau như đúc.

      Bất quá ý nghĩ này , cũng chỉ là từ trong đầu Tiêu Dặc lướt qua giây lát.

      gắp đũa cẩn thận ăn .

      tự chủ mà trước sau dùng qua đồ ăn giống nhau , nhanh như vậy là dùng xong rồi.

      …… Theo như lời nàng, ăn ngon.

      Tiêu Dặc trong đầu lại xẹt qua ý nghĩ.

      “Hoàng Thượng, đồ ăn hợp ý?” Thấy Tiêu Dặc sau lúc lâu hề động đũa, Triệu công công ra tiếng dò hỏi.

      Tiêu Dặc lắc đầu: “lui .”

      Hợp tâm ý, nhưng thể tham nhiều. thể bị dục vọng khống chế, vô luận là ăn uống, quyền thế danh lợi. Cho nên chút liền lập tức ngăn lại

      mái hiên khác.

      Cung nữ thái giám mới bị đưa tới Yến Hỉ Đường, bởi vì Xuân Sa, Tiểu Toàn Tử tới trước, mấy cung nhân đều quy củ kêu tiếng “Xuân Sa tỷ tỷ” “Toàn công công”.

      Xuân Sa cùng Tiểu Toàn Tử đều thụ sủng nhược kinh.

      Quay người , Tiểu Toàn Tử mới giọng : “Chúng ta có tính là gà chó lên trời?”

      “Tính, tính .” Xuân Sa vẻ mặt phảng phất còn trong mộng biểu lộ .

      Tiểu Toàn Tử, ra đột nhiên tới ít sức lực, : “Chúng ta phải hầu hạ Dương nương tốt.”

      “Đúng vậy……” Xuân Sa vẫn là vẻ mặt còn trong mộng biểu tình, “Nhìn bộ dáng Lưu ma ma, Dương nương tựa hồ được Hoàng Thượng coi trọng.”

      Tiểu Toàn Tử cười: “Nhìn bộ dáng nương, chỉ là chuyện sớm hay muộn!”

      Xuân Sa theo gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”

      Đến lúc này ngăn, Xuân Sa, Tiểu Toàn Tử đối với Dương Nhi tín nhiệm cùng bội phục, lên tới đỉnh điểm.

      Đến nỗi Hạ Nguyệt……

      ai nhớ .

      Trở lại Yến Hỉ Đường, Dương Nhi biết chính mình lại thay đổi nơi ở.

      Nàng cũng có cảm giác, chỉ là đáy lòng ngẫu nhiên lên chút thất vọng. Người kia, so chim chóc đẹp hơn, thú vị hơn. Nhưng tại, thể gặp.

      Đồ ăn Yến Hỉ Đường tự nhiên thể so với chỗ Hoàng Thượng.

      Chờ mang lên bàn, Dương Nhi dùng mấy đũa, khó ăn, lộ ra biểu lộ ủ rũ.

      Xuân Sa thoáng nhìn nàng đáy mắt linh động, lập tức liền luống cuống, vội hỏi: “ nương, hôm nay cơm canh ăn sao?”

      Dương Nhi gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, sau đó đem con mắt nghẹn trở về, cầm chiếc đũa cùng cái muỗng, ngoan ngoãn ăn cơm tiếp.

      Liền ăn cách triệt để để lại cho Xuân Sa, trong giây lát nàng dùng xong hơn phân nửa đồ ăn.

      Xuân Sa cái này cũng chia ra, bàn đồ ăn này đến tột cùng ngon vẫn là thể ăn.

      “Dùng cơm xong, nương cần phải dạo chút? Tiêu thực cũng tốt .” Tiểu Toàn Tử đánh bạo .

      Xuân Sa lại có chút do dự: “Ngày ấy Tần ma ma phải phân phó qua, muốn chúng ta nhìn nương, cho nàng chạy loạn sao?”

      Tiểu Toàn Tử : “Nhiều người như vậy theo nương, cho nàng chạy loạn? Cũng đến mức va chạm quý nhân. nương cũng thể ở Yến Hỉ Đường hoài , thể trừ lúc Hoàng Thượng truyền, cả đời cũng bước ra cửa phòng?”

      Xuân Sa ngẫm lại cũng đúng. Lâu ngày lại , thân mình cũng tốt.

      Xuân Sa nghĩ liền duỗi tay đỡ Dương Nhi.

      nương, chúng ta ra ngoài chút ?”

      Dương Nhi lên tiếng, nhưng Xuân Sa vẫn lớn mật đem nàng nâng dậy, nắm nàng ra ngoài, Dương Nhi có kháng cự, theo ra ngoài, ánh mắt rất nhanh liền tập trung ở ở đá xanh dưới bậc thang.

      Dương Nhi bỏ qua Xuân Sa, bản thân cẩn thận mà bước xuống bậc thang.

      Sau đó liền ngồi xổm ở bậc thang bên cạnh.

      Bậc thang ở trong khe thế nhưng mộc ra đóa hoa dại.

      tiểu thái giám nhìn thấy, sợ tới mức liền phải lên nhổ hoa kia.

      Bậc thang mọc ra hoa dại, vậy còn lợi hại? Để quý nhân thấy, chẳng phải là xử lý bọn họ quét tước cẩn thận?

      Chờ tiểu thái giám bước lớn tiến lên, nhìn thấy Dương Nhi ngồi xổm bậc thang , vươn đầu ngón tay, nhàng mà chạm chạm đóa hoa, giống như là bộ dáng mới lạ.

      Đầu ngón tay của vị Dương nương này bình thường trắng hồng, cùng hoa dại kia hòa làm , cũng biết ai hồng đến càng đẹp mắt.

      Tiểu thái giám nhìn thấy Dương Nhi dùng ngón tay sờ hoa, từ nhụy hoa sờ đến cánh hoa, đắc ý vui vẻ.

      Tiểu thái giám đâu còn dám thò tay nhổ?

      Có thể làm niềm vui cho chủ tử, đó là đóa hoa dại!

      Vì thế vội lui ở bên.

      Xuân Sa thực rất nhanh lấy cái đệm tới, lót ở dưới thân Dương Nhi, kêu nàng ngồi có thể chậm rãi chơi.

      đám cung nhân đứng ở bên cạnh, cứ như vậy nhìn chằm chằm Dương Nhi chơi hoa.

      Có lẽ là người so với hoa đẹp, nhìn chằm chằm như vậy lâu , thế nhưng cũng cảm thấy nhạt nhẽo. Bọn họ đứng ở dưới bậc thang, nhớ tới nơi hầu hạ lúc trước , càng bất giác nhàng. Thầm nghĩ, ai tới hầu hạ Dương nương là xúi quẩy?

      Dương Nhi ước chừng chơi hai ngày như thế.

      Tới ngày thứ hai,người trong cung Thái Hậu tới, vào bên trong Yến Hỉ Đường nhìn thấy, màn như vậy.

      Cung nữ Liên Kiều nhăn lại cái mũi, tâm sinh chán ghét.

      Dương nương này ngồi xổm mà chơi bùn, quả nhiên là 1 kẻ ngốc, chỉ sợ chơi đến thối người cũng phát giác! đám cung nhân thế nhưng cũng nhìn xem như vậy, biết ngăn lại!

      Liên Kiều thanh hắng giọng , thanh lạnh lùng: “Dương nương.”

      tiếng của nàng làm mọi người Hết hồn liền quay lại nhìn.

      Chỉ có Dương Nhi hờ hững.

      Liên Kiều ở trong cung Thái Hậu cũng cực kỳ có diện mạo cung nữ, hôm nay nàng tự mình truyền lời, là cho Dương nương này mặt mũi, nhưng kẻ ngốc này ? Quay đầu liếc nhìn nàng cái cũng .

      Những người xung quanh nàng đều có ánh mắt kính sợ, nên nàng đối với Dương Nhi coi thường cùng bất mãn.

      Thanh nàng lạnh hơn, : “Thái Hậu nương nương cho truyền ngươi qua hỏi chuyện, còn màu theo ta !”

      Nàng vốn là muốn cho kẻ ngốc này rửa mặt chải đầu phen, nhưng hôm nay kẻ ngốc này đắc tội nàng, nàng dứt khoát cho kẻ ngốc này liền qua Vĩnh An Cung, chọc giận tới Thái Hậu!

      Mấy người Xuân Sa nào dám cản Liên Kiều, chỉ xem Liên Kiều cùng mấy cung nhân Vĩnh An Cung, đem Dương Nhi mang .

      Rất nhanh, tới Vĩnh An Cung.

      Liên kiều lạnh lùng : “Ở chỗ này chờ, được nhúc nhích!”

      Dương Nhi như cũ hờ hững, nàng còn nhớ hoa của mình. Nàng cúi đầu, nhìn tay bùn, từ trong tay áo rút ra cái khăn, chính mình thong thả ung dung lau ngón tay.

      Liên Kiều thấy nàng kẻ ngốc, vẫn có thể bình tĩnh như thế, nửa điểm sợ, trong lòng tự nhiên càng thêm thích, vì thế phen đoạt khăn trong tay nàng, phân phó cung nhân : “Nhìn chằm chằm nàng!”

      Rồi sau đó Liên Kiều hướng Thái Hậu đáp lời, nàng liền miêu tả sinh động chính mình ở Yến Hỉ Đường thấy màn kia.

      Thái Hậu nghe xong,bỗng bị lấy lòng, cười : “Kẻ ngốc này chỉ biết chơi bùn? Tiểu hoàng đế kia hạ người như thế nào ? Chẳng phải là mùi vị thân bùn đất?”

      Liên Kiều vểnh mũi : “Nương nương, còn phải sao.”

      “Thôi, ai gia cũng muốn thấy nàng, miễn cho bẩn mắt ai gia.” Thái Hậu quay đầu nhìn về phía Từ ma ma, “Từ ma ma, ngươi đem chén thuốc mang sang , nhìn chằm chằm nàng uống xong rồi trở về.”

      “Dạ, lão nô liền.”

      Vĩnh An Cung hành động, cũng thể giấu được Dưỡng Tâm Điện.

      “Thái Hậu lệnh Từ ma ma bưng chén thuốc cho Dương nương.”

      “Xoảng” tiếng bẻ gãy bút trong tay Tiêu Dặc, cán bút bị bẻ gãy, bén nhọn có thể giết người.

      bình tĩnh : “Nàng ngóng trông trẫm cùng ấy viên phòng, nhưng lại sợ trẫm kéo dài huyết mạch. đời này, nào có mọi chuyện đều như ý nàng.”

      Lúc này , Từ ma ma đem chén thuốc bưng cho Dương Nhi.

      “Nương nương thưởng.”

      Dương Nhi ngây thơ mờ mịt mà bưng lên, uống vào.

      Từ ma ma đột nhiên cười, hỏi: “Ngọt ?”

      “Ngọt.” Dương Nhi gật đầu.

      Bên cạnh các cung nhân đều thầm bật cười.

      Bọn họ đều biết đó là thuốc tránh thai, thường dùng đối với thân thể tốt.

      Kẻ ngốc này lại biết, coi là nước ngọt uống sạch .

      Từ ma ma thu hồi chén, xoay người trở về phục mệnh.

      Có thể ngọt sao?

      chén nước đường đỏ. ^^
      Lee Đỗ, BigCute→_→, Nhatchimai30 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hi vọng Hoàng sớm xuất chiêu ha
      Bổn Cô Nương thích bài này.

    3. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 8

      Dương Nhi nhìn mặt Thái Hậu cũng chưa thấy, liền bị đưa về Yến Hỉ Đường.
      Chờ người Vĩnh An Cung rồi, đám người Xuân Sa cuống quít vây quanh, hỏi: “ nương có bị thương?”

      “Có bị phạt ?”

      “Có ai mắng ?”

      Dương Nhi lắc lắc đầu, há mồm ợ 1 cái
      Chén nước ngọt kia quá ngọt, uống xong, thoáng cái nàng căng no rồi.
      “Chẳng lẽ là bắt nương ăn đồ vật gì?” Xuân Sa mặt lộ vẻ hoảng sợ.
      “Ăn canh.” Dương Nhi thuận khí, mới mở miệng .
      “Canh?” Mọi người vừa nghe, liền ngây dại. Tất cả mọi người trong cung đều biết , những việc xấu xa thủ đoạn, cũng hiểu được sơ. Nhìn tổng thể, cũng đều biết được giờ Thái Hậu cùng Hoàng Thượng thân thiết… Hai ngày trước Dương nương mới vừa từ Dưỡng Tâm Điện ra, hôm nay bị truyền qua thưởng canh uống.

      Đâu phải là canh!

      Đây là thuốc!

      Thuốc tránh thai!

      Chỉ là trong lòng bọn họ biết , nhưng dám ra. Dù sao lời này thốt ra, thành đặt điều Thái Hậu.
      Bọn họ đâu nào có mạng đặt điều Thái Hậu?

      nương pha nước ấm tắm, đổi thân xiêm y .” Xuân Sa nén nước mắt .
      Những người khác sôi nổi gật đầu, sau đó chịu đựng bất bình trong ngực, xoay người nấu nước ấm, chuẩn bị thùng tắm.
      Nếu là vị Dương nương này là người giày vò người khác , bọn họ cũng đến nỗi này. Dương nương này lại , mới vừa được Hoàng Thượng coi trọng, bản thân lại là người sinh ra có bộ dáng thiên tiên, còn tính tình mềm mại ngoan ngoãn, thích sai khiến người khác. Bọn họ lúc trước vốn cũng đều là cung nhân ở trước mặt chủ tử lộ mặt bao nhiêu. giờ có thể hầu hạ 1 chủ tử như vậy, đáy lòng tự nhiên vui mừng.
      Thấy chủ tử bị ủy khuất, bọn họ liền cũng cảm thấy giống vậy chính mình bị ủy khuất.

      “Ngươi khóc.” Dương Nhi chớp chớp mắt, vô thố mà nhìn chằm chằm Xuân Sa.

      Xuân Sa lau nước mắt, : “Nô tỳ khóc.”

      “Ta ăn canh, ngươi khóc sao?” Dương Nhi vụng về mà sắp xếp câu , hỏi.

      Xuân Sa cắn môi lắc đầu.

      “Ngươi cũng muốn uống?” Dương Nhi nghiêng đầu hỏi.

      Xuân Sa thoáng nhìn mặt nương biểu tình ngây thơ, lại nhịn được cười lên tiếng, nàng vừa khóc vừa cười : “Nô tỳ uống, … Cái đó phải thứ tốt, thể uống nhiều.”

      “Chính là ngọt.” Dương Nhi thoáng nhớ lại mùi vị khắp đầu lưỡi.
      rất ngọt rất ngọt nha.
      So với nương làm bánh ngọt
      Dương Nhi lòng nhớ tới vị ngọt kia, mặt khỏi mang tia ý cười.
      Xuân Sa nhìn thấy nàng cười, lại cảm thấy trong lòng càng xót.
      Trong cung mỗi người, trong đầu đều chỉ nguyện làm người thông minh, làm chức cao. Bọn họ làm chức cao, liền tới ức hiếp người khác. nương tâm tư đơn thuần như vậy, tương lai nên làm cái gì bây giờ? Cam chịu cho người ta làm đá kê chân để thăng tiến sao?
      Dương Nhi trong bụng ấm áp, do các cung nữ hầu hạ tắm, càng làm cả người đều ấm áp.

      Nàng lười biếng mà ngáp 1 cái

      “Nô tỳ hầu hạ nương nghỉ ngơi.”

      “A…. ”

      Dương Nhi tắm thơm tho mềm mại, liền lên giường bọc chăn,nhắm mắt lại, rất mau liền ngủ.
      Xuân Sa ở mép giường nhìn chằm chằm lát, thấp giọng : “ nương vô ưu vô lự, ngược lại cũng tốt .”

      “Đúng vậy.”

      Nếu đổi lại người, chỉ sợ mới vừa tiến cung sống sờ sờ cũng phải bị hù chết.
      Trong tẩm cung ở Dưỡng Tâm Điện, vừa có tiểu đồng Thái Y Viện đưa thuốc tới.
      Mùi thuốc kia nhắm thẳng vào trong lỗ mũi chui vào, khó ngửi vô cùng.
      Tiêu Dặc hờ hững giơ tay, đều đổ hết vào trong lư hương , lát sau, mùi thuốc kia liền tản ra toàn bộ phòng.
      biết được nỗi khổ uống thuốc, uống thuốc độc, chán ghét những loại thuốc hại người!
      Thái Hậu coi là thông minh, nhưng lại tính tình cay nghiệt, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhìn xem tiên đế chỉ còn lại đứa con là , biết.
      Tiêu Dặc trong đầu lên ngày ấy, hình ảnh khi Dương Dao Nhi tới gặp . Nàng ngơ ngác, thần sắc ngây thơ lại sợ hãi, Mạn Hà xô đẩy nàng tàn nhẫn, dập đầu gối, nàng cũng cảm thấy đau.
      Lưu ma ma tiến lên thu thập lư hương, Tiêu Dặc nhìn chằm chằm nàng , : “Ngươi Yến Hỉ Đường nhìn cái, hôm nay nàng có bị dọa.”

      “Dạ, lão nô liền.” Lưu ma ma tất nhiên biết này “Nàng” là ai. Lưu ma ma vội lau tay, đứng dậy ra ngoài.

      Xuân Sa cùng mấy cung nữ bên ngoài trông coi, bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

      Xuân Sa ra ngoài, kinh ngạc : “Lưu ma ma tới làm gì?”

      “Ta đến xem vết thương đầu gối nương tốt chưa.”

      nương ngủ……”

      sao, ta ở bên cạnh coi chút là được.” Lưu ma ma ở thời điểm như vậy, có vẻ phá lệ dễ chuyện.

      “Cái kia,... kia thỉnh ma ma theo ta.” Xuân Sa xoay người dẫn đường phía trước.

      Lưu ma ma bước chân, theo vào.

      Vào nội thất, Xuân Sa đến mép giường, cuốn rèm trướng lên.
      Lưu ma ma lúc này mới theo qua, nàng cẩn thận mà xốc góc chăn lên, vén ống quần của Dương Nhi lên nhìn.
      Đầu gối có dấu vết xanh tím còn chưa hết hoàn toàn, làn da bầm tím nhưng ra tốt hơn, như trước kia nhìn đáng sợ, chẳng qua là như trước làm cho người ta đau lòng.
      Lưu ma ma buông ống quần, lại lần nữa đắp chăn đàng hoàng cho Dương Nhi.
      Sau đó liền nhìn chằm chằm Dương Nhi ngủ rồi đứng lên.
      Dương nương là ngủ rồi, lăn lộn như vậy cũng tỉnh.
      Nhìn vẻ mặt ngủ, yên tĩnh, cái gì phiền lòng cũng bận tâm. Nào có nửa điểm bộ dáng bị dọa sợ.
      Lưu ma ma nhịn được cười cái, sau đó yên tâm mà xoay người rời .

      “ hầu hạ nương tốt.”

      “Dạ, ma ma thong thả.”

      Khi Lưu ma ma trở lại Dưỡng Tâm Điện, Tiêu Dặc còn xem thư, Lưu ma ma dám quấy rầy, đứng ở bên ngoài bình phong hồi lâu .
      Ánh nến bàn phát ra những thanh . Nguyên nhân là tim đèn quá dài.
      Tiêu Dặc bị thanh này kéo lực chú ý trở về, buông thư, ngẩng đầu, hỏi: “Lưu ma ma trở lại?”

      “Lão nô về.” Lưu ma ma từ sau bình phong ra.

      “Như thế nào?” Tiêu Dặc tự mình cầm kéo, cắt tâm đèn nổi lên.

      “Lão nô lúc, nương ngủ. Lão nô cả gan vào trong nhìn, nương có thể ngủ được, mặt thấy tia buồn. Nghĩ đến hôm nay cũng chưa chịu khổ sở gì.”

      tay cầm kéo của Tiêu Dặc dừng chút.
      Trong đầu tự giác lên hình ảnh ngày ấy.
      Hai cung nữ thất thanh xin tha, nàng cũng ngoan ngoãn mà ngồi ở chỗ kia, sợ cũng mừng, giống như trời sinh bị lấy cái cảm xúc, cho nên cảm giác so người khác chậm hơn.
      Vừa nghĩ như thế, trong đầu ngược lại có thể tự giác liên tưởng ra, bộ dáng nàng nằm ở giường nhắm mắt ngủ yên.

      Tiêu Dặc buông kéo: “Trẫm biết, ma ma xuống nghỉ ngơi .”

      “Dạ.”

      Lưu ma ma cúi đầu, trong lòng tự nhủ, ngày sau còn cần phải chú ý Yến Hỉ Đường nhiều.
      ****
      Bởi vì ngày ấy Vĩnh An Cung, mấy ngày về sau, các cung nhân Yến Hỉ Đường đều cẩn thận che chở Dương Nhi, sợ nàng lại khổ.
      May mà Thái Hậu tựa hồ cũng quên nàng, truyền nàng Vĩnh An Cung.
      Chẳng qua là thời điểm bình tĩnh lại các cung nhân lại sầu lo chuyện khác.
      Xuân Sa khó có thể mở miệng : “Như thế nào, như thế nào hề thấy Hoàng Thượng triệu kiến……”

      Tiểu Toàn Tử làm tư thế "xuỵt" : “Ngươi và ta 1 chút cũng liền thôi, cũng thể để cho người khác nghe thấy được chúng ta nghị luận.”

      Xuân Sa gật gật đầu, nhưng sắc mặt lại càng thêm sầu lo, nàng đè thấp thanh , : “Chẳng lẽ, ngày ấy Hoàng Thượng tuyên triệu, chẳng qua là vì Thái Hậu có lệnh, cho nên mới thỉnh nương ? giờ Thái Hậu mặc kệ, Hoàng Thượng liền lạnh nhạt nương……”

      đến mức đó, Lưu ma ma tự mình đưa nương về, sau đó còn vạn phần dặn dò chúng ta phải cẩn thận hầu hạ nương. nương ở trong lòng Hoàng Thượng …… Có lẽ ít nhiều, cũng có 1 chút địa vị”

      chuyện, nghe thấy gian ngoài cung nữ : “Lưu ma ma hảo.”

      Lưu ma ma lại tới nữa?

      Xuân Sa cùng Tiểu Toàn Tử liếc nhau, hai người đều hưng phấn , tự cho là đúng có chuyện tốt tới.

      Xuân Sa nghênh đón ra ngoài, khom người : “Ma ma.”

      “Ta đến xem nương.”

      Nguyên nhân chỉ là đến nhìn xem. Trong lòng Xuân Sa thất vọng, nhưng mặt vẫn là hân hoan mà đem người nghênh đón vào: “Ma ma thỉnh.”

      Bước vào bên trong cánh cửa, Lưu ma ma liền thấy Dương Nhi.
      Dương Nhi lại có món đồ chơi mới, nàng ngồi ở ghế, dùng ngón tay miêu tả điêu khắc hoa văn của bàn bên, chậm rì, như là có thể miêu tả thiên hoang địa lão.
      Lúc trước ở Dưỡng Tâm Điện, bởi vì đầu gối bị thương, xuống đất được.
      Lưu ma ma nhíu mày, hỏi Xuân Sa: “ nương cứ ngồi như vậy, chuyện khác cũng làm sao?”

      Xuân Sa ảm đạm mà lắc đầu: “ nương thích chơi như vậy, có đôi khi ngồi xuống là cả ngày.”

      Lưu ma ma mày nhăn chặt hơn: “Như vậy cũng được .”
      Xuân Sa muốn lại thôi.
      Tiểu Toàn Tử thấy thế, ở bên : “Lúc trước nương vào ở Yến Hỉ Đường, Tần ma ma phân phó bọn nô tỳ, xem chừng nương, thể để nàng chạy loạn.”

      Lưu ma ma trầm mặc lát: “Ta biết rồi.”

      Dứt lời, nàng liền xoay người .

      Lưu lại Xuân Sa cùng Tiểu Toàn Tử hai mặt nhìn nhau, cũng biết lời này ra, là chuyện tốt, hay là chuyện xấu.
      Dương Nhi hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì, nàng có chút lười biếng mà gục bàn, cảm giác thú vị.

      Nàng tự giác mà liếm liếm môi.

      Còn muốn uống nước ngọt nha.

      Nước ngọt uống ngon .

      Lưu ma ma vừa rời Yến Hỉ Đường, liền lập tức trở về Dưỡng Tâm Điện.
      Tiêu Dặc ngồi ở giữa, đăng lôi kéo cây cung trong tay, tựa hồ nhìn cái, cũng này kéo dây ra lớn nhất có thể chống được tình trạng gì , cả ngón tay bị dây cung siết tạo ra dấu vết cũng hoàn toàn để ý.

      “Lấy mũi tên tới.”

      Triệu công công vội đưa mũi tên.

      Chỉ thấy đối diện dựng căn cọc gỗ, ước chừng xa bảy tám trượng.
      Tiêu Dặc liền tiện tay kéo cung, lại tiện tay bắn tên, tên vũ bén nhọn xuyên thấu căn cọc gỗ, kẹt ở giữa, tiến được lùi cũng được.

      Quá thú vị.

      Tiêu Dặc bỏ xuống cung tiễn.

      “Mấy lão hồ ly còn chưa có động tĩnh?” hỏi.

      “An Dương Hầu phu nhân hôm nay tiến cung.” Triệu công công đáp.

      “Xem ra là kìm chế được.”

      “Ai cũng muốn bị bôi nhọ danh tiếng.” Triệu công công kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười khó coi , “Trông chừng là , muốn danh tiếng thanh cao.”

      Lưu ma ma lúc này bưng chậu nước tiến vào , cho Tiêu Dặc rửa tay.

      Tiêu Dặc liếc mắt nhìn nàng cái, : “ Yến Hỉ Đường?”

      Lưu ma ma gật đầu: “Lão nô yên lòng, nghĩ hôm nay lại nhìn cái, nếu có việc gì, có thể yên tâm.”

      “Sắc mặt mama là có chuyện?”

      phải chuyện lớn gì, chỉ là hôm nay khi , nhìn thấy Dương nương ngơ ngác ngồi ở ghế, cũng chơi với ai, cũng đâu chút. Lão nô nghĩ chớ có đem nàng nghẹn hỏng rồi. Cung nữ hầu hạ bên người nàng mới , nguyên nhận là Tần ma ma phân phó, các cung nhân xem chừng nàng, cho nàng đâu”

      “Chính xác là phải chuyện lớn, nàng ở Dưỡng Tâm Điện về sau lại, mỗi lần đến đều mang theo cung nhân.”

      “Dạ”

      Tiêu Dặc dừng chút, : “Về sau việc này , ngươi có thể tự hành động, cần báo với trẫm.”

      “Dạ.” Lưu ma ma hào phóng đồng ý. Nàng nhìn Hoàng Thượng sinh ra, liền hầu hạ bên người, tất nhiên gánh nổi việc như vậy.

      Vĩnh An Cung.

      Thái Hậu đập bể chung trà trong tay.
      “Đừng vội hơn nửa !” Nàng thanh lạnh lùng : “Nàng Bất quá chỉ là nương thôn dã, lại thô bỉ vụng về, làm thế nào có thể cử hành đại điển phong hậu? Chẳng lẽ muốn cho ta và hoàng gia trở thành người làm trò cười cho cả thiên hạ sao? Ai gia vì thân thể hoàng đế , mới kêu Lý Thiên Cát kiếm người tiến cung, lại đưa người đến Dưỡng Tâm Điện! Như thế, ai gia khoan dung độ lượng!”

      “Nương nương……”

      Thái Hậu liếc nàng, : “Đại điển phong hậu, nàng cũng xứng?”
      Nàng năm đó vì là phi tần, cũng thể ngồi lên vị trí Hoàng Hậu, cũng có đại điển phong hậu.
      kẻ ngốc như vậy , còn nghĩ lướt qua nàng?
      Thứ gì!
      Lee Đỗ, BigCute→_→, Nhatchimai25 others thích bài này.

    4. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 10 dễ thương lắm các đồng đạo tạo động lực mai úp 2c huhuhu
      Tôm Thỏ, Mengotinh_Ranluoibellchuong thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Ta Hoàng cứ sờ lâu mâu sần như vậy tụi mình mới bị nghẹn mà chết à!
      Bổn Cô Nương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :