1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 55:



      Lễ đại chinh, cần phải chuẩn bị vàng bạc vạn lượng, vàng bạc trà đồng, mấy trăm cuộn gấm vóc, mãng lụa, đại lụa, còn có cả dây cương yên ngựa, nhàn mã mấy chục con, đà giáp mấy chục phó, lại chuẩn bị triều phục đông hạ, áo lông chồn cũng có.



      Ngay cả dưới trong phủ, cũng phải thưởng hơn hai trăm bạc.



      Bên này Lễ Bộ chuẩn bị lễ vật đưa tới Dương trạch.



      bên khác trong hoàng cung, các mệnh phụ triều đình cùng với nữ quyến hoàng thất còn lại, mang theo vài vị nữ quan, tới Khôn Ninh Cung bố trí phòng ốc trong cung, chuẩn bị cho lễ động phòng.



      Tiêu Dặc ra khỏi Tây Noãn Các Dưỡng Tâm Điện, chợt nhớ tới chuyện này.



      quay đầu hỏi Triệu công công: “Hôm nay có những ai tới?”



      Triệu công công liền ra vài cái tên.



      Tiêu Dặc bỗng hừ tiếng cười, trong thanh hàm chứa lạnh lẽo: “Là dám đến làm khó dễ.”



      Triệu công công cười híp mắt, : “ dám sao? Dù sao đại cục cũng định rồi.” Dứt lời, Triệu công công khom người với Tiêu Dặc, : “Nên chúc mừng Hoàng Thượng.”



      Tiêu Dặc nhàn nhạt : “Lưu lại , chờ đến ngày đại hôn cũng muộn.”



      “Dạ.”



      Tiêu Dặc bước chân dừng chút, đổi hướng: “, tới Khôn Ninh Cung coi chút.”



      “Dạ.”



      Nếu là trước đây, Tiêu Dặc cũng nhớ tới chuyện bố trí phòng cho lễ động phòng như thế nào, dù sao đối với việc này cũng có nửa phần hứng thú.



      Nhưng giờ đến Dương Nhi, Tiêu Dặc rốt cuộc vẫn nghĩ coi chút.



      Đại hôn lập hậu, cũng chỉ có lần. Sau này dù nạp phi, hay là phế hậu lập lại, hoặc là sau này lại tái giá, cũng long trọng như lần này.



      Tiêu Dặc hạ lệnh, vì thế mọi người liền tới Khôn Ninh Cung.



      Tiểu thái giám bên ngoài Khôn Ninh Cung cao giọng : “Hoàng Thượng giá lâm ——”



      Mọi người bên trong lập tức uốn gối quỳ xuống đất, ngay cả đầu cũng cúi thấp xuống.



      Phần lớn người ở đây đều phải là người vụng về, mấy ngày nay, cục diện trong kinh biến hóa thành cái dạng gì, cũng đủ để các nàng thấy , cho dù Hoàng Thượng sau này có sống lâu hay , giờ chỉ cần cả triều văn võ muốn cùng Thái Hậu phân thắng thua cao thấp, tất nhiên nghĩ mọi cách mà nâng đỡ Hoàng Thượng lên…… cách khác, giờ Hoàng Thượng như có lực lượng bốn lạng địch ngàn cân trong tay, chỉ cần động tay cái, cũng có thể tùy ý ấn chết các nàng.



      Các nàng làm sao dám vô lễ chứ?



      Huống chi, phục tùng của các nàng đối với hoàng quyền, được khắc sâu vào trong xương tủy từ bé.



      Vì thế mọi người nơm nớp lo sợ hành lễ.



      Tiêu Dặc nhìn các nàng, lập tức vào.



      nhìn chung quanh vòng, toàn bộ vách tường bên trong đều sơn đỏ, ngay cả cửa cũng sơn thành màu đỏ, bên dán chữ “Hỉ” màu vàng, lại vào bên trong, liền có thể nhìn thấy giường hỉ long phượng, chăn bách tử……



      Nhưng Tiêu Dặc lại nhìn chung quanh vòng, trước sau vẫn cảm thấy có chút trống trải.



      Là thiếu cái gì?



      Tiêu Dặc đột nhiên chỉ vào chỗ : “Lấy cái bàn tới, đặt ở chỗ này.”



      Nữ quan nơm nớp lo sợ cúi đầu hỏi: “Hoàng Thượng muốn kiểu dáng bàn gì?”



      Tiêu Dặc cũng biết nghĩ tới cái gì, bên chân mày đột nhiên xuất chút ý cười, : “Cao như vậy, bàn gỗ lim.”



      “Chỗ này lại bố trí bình phong.” lại chỉ chỗ.



      “Dạ.” Nữ quan đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn trả lời.



      Dù sao Hoàng Thượng cầu như vậy, cũng có gì đáng để nhắc tới.



      giờ Thái Hậu ở trong Vĩnh An Cung được tùy ý ra vào, các nàng tất nhiên đều lòng nghe theo Hoàng Thượng phân phó. Đừng là bàn, cho dù Hoàng Thượng muốn hoang đường hơn, muốn chuẩn bị cái giường lớn, giường lớn lại thêm vài cung nhân xinh đẹp cùng nhau động phòng, các nàng cũng nửa lời nào.



      Dù sao chuyện này cũng phải chuyện các nàng có thể quản.



      Tiêu Dặc lại kiểm tra lần, : “Trong phòng phải trải thảm dày, từ cửa điện, trải đường đến mép giường long phượng.”



      “Dạ.”



      Sau đó lại vụn vặt chỉ ra số khuyết điểm, rồi mới rời .



      Chờ sau khi rời , mọi người trong điện mới dám há mồm thở dốc.



      Vài vị mệnh phụ cùng nữ quyến hoàng thất đều nhịn được thấp giọng : “ phải…… phải lời đồn Hoàng Thượng bệnh nặng thân thể yếu đuối sao? Sao hôm nay còn đến đây chứ?”



      “Có thể thấy được quẻ kia của Khâm Thiên Giám có thể tin! Dương nương tới từ Mân Trạch huyện kia, mới ở trong cung bao nhiêu lâu, liền thấy thân thể Hoàng Thượng tốt hơn……”



      linh như vậy, nếu Khâm Thiên Giám cũng tính quẻ cho chúng ta tốt quá rồi.”



      mời chân nhân!”



      Mọi người vụn vặt mấy câu, lại tới bái đạo quan nhà ai.



      Rồi sau đó mới đè thấp thanh , : “Dù sao cũng là Hoàng Thượng, tuy bệnh tật nhưng thần sắc hề tiều tụy, nhưng long uy quá mạnh, khiến người khác dám nhìn thẳng.”



      “Hoàng Thượng cũng vô cùng tuấn tú, nhìn có vài phần giống với văn đế……”



      Các nàng cũng chỉ dám vài câu đau ngứa như vậy, cái khác dám .



      Dù sao quá nhiều, thứ nhất là mất thân phận, thứ hai lại lo lắng họa từ miệng mà ra.



      Mà bên này Tiêu Dặc ra khỏi Khôn Ninh Cung, rất xa, trong lòng mới cảm thấy kinh ngạc, tự giác mà chậm lại bước chân.



      mới vừa rồi phen lựa chọn ở Khôn Ninh Cung, bài trí phòng tân hôn tương lai, chẳng phải hoàn toàn đều dựa theo tâm ý của sao?



      Tiêu Dặc chưa bao giờ nghĩ qua có ngày như vậy.



      Nhưng giờ khắc này, lại cảm thấy, ra cảm giác đại hôn cũng tệ. Mà chính mình tự tay bố trí noãn các cho lễ động phòng, ra cũng có thể cảm thấy thỏa mãn như vậy, mà phải là mâu thuẫn.



      Lúc trước đọc trong sách viết, nhân sinh có bốn chuyện đại hỉ: nắng hạn gặp mưa rào, tha hương gặp cố tri, đêm động phòng hoa chúc, kim bảng đề danh.




      đứng ở kim đỉnh, ngồi ở vị trí mà người bình thường vĩnh viễn cũng có khả năng ngồi, áo cơm vô lo, chỉ là bên người luôn có bầy sói vây quanh rình rậm, ngừng nhăm nhe quyền lợi.



      Với , ba chuyện đại hỉ “nắng hạn gặp mưa rào” “tha hương gặp cố tri” “đề tên bảng vàng” đều có khả năng xảy ra.



      Mà “đêm động phòng hoa chúc”, cũng vì quẻ của Khâm Thiên Giám, hoàn toàn chặt đứt mong đợi của với hôn . Đương nhiên, vốn cũng có mong đợi gì. Với , sa vào lưới tình, trầm mê nữ sắc , trông vô cùng thảm hại.



      sớm chuẩn bị hi sinh tất cả mọi thứ bên mình.



      Ngay cả hôn của chính mình cũng như thế.



      Đến giờ phút này, trong đầu mới vô thức lướt qua ý niệm.



      —— chỗ vui vẻ của , đại khái là xe đến trước núi lại có đường, quanh co lại có đứa ngốc.



      Thôi.



      cũng phiền đối với nàng tốt chút, cho nàng cừ như vậy nép dưới cánh chim của cả đời.



      rốt cuộc cũng cần lo lắng bị người phản bội.



      Nàng cũng có chỗ để sống yên ổn…… , chỉ có chỗ để sống yên ổn. Dù sao hậu vị cũng cho nàng ngồi, có thể cho nàng quyền thế cùng phú quý, để nàng ngồi kim tọa, được vạn người quỳ bái.



      Tiêu Dặc nắm chặt tay.



      Phảng phất cứ như nắm chặt Dương Nhi.



      quay đầu với Triệu công công: “Phái người đến Dương trạch, chờ sau khi lễ đại chinh được đưa đến, tiếp quản, cất vào trong kho. Đó là sính lễ của Dương nương, trông coi cẩn thận, được để người tham lam lấy.”



      Triệu công công liên tục gật đầu: “Dạ, Hoàng Thượng yên tâm.”



      Nhìn qua bố trí của Khôn Ninh Cung, lại trở về Hàm Xuân Thất.



      Chỉ là hôm nay vào trong Hàm Xuân Thất, đột nhiên đổi lại chủ ý.



      “Hoàng Thượng?” Tiểu thái giám bên cạnh ngơ ngác nhìn .



      “Về Tây Noãn Các.”



      “…… Dạ.”



      Tiêu Dặc ngày trước nghỉ ở Hàm Xuân Thất, lại nằm mơ.



      Vẫn là mộng xuân đó.



      Chỉ là lần này còn kịch liệt hơn so với lần trước, tình cảnh trong mộng, Tiêu Dặc cũng muốn nhớ lại, nhíu mày, : “ thôi.”



      “Dạ.”



      Tiêu Dặc xoay người ra ngoài.



      Yên lặng suy nghĩ, chỉ mong nàng vẫn luôn ngoan giống như vậy mới tốt.



      Dương Nhi ngồi ở Dương trạch, đột nhiên hắt xì cái.



      Lưu ma ma sợ tới mức nhanh chóng mặc thêm y phục cho nàng: “ nương có phải bị lạnh ? Hay là truyền ngự y đến xem?”



      Dương Nhi xua tay, chỉ vào sợi tơ nhàng rủ xuống cây bên ngoài, lại chỉ chỉ cái mũi: “Ngứa.” , nàng còn nhăn mũi lại.



      Lưu ma ma cười: “Lão nô còn nghĩ, Lễ Bộ tặng lễ đại chinh tới, hẳn nên là chuyện đại hỉ, nương sao lại hắt hơi?”



      Liên Quế cũng cười, : “Nô tỳ lấy chậu nước tới để nương rửa mặt, tẩy sạch liền sao.”



      Dương Nhi nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, hỏi: “Hôm nay, ra cửa?”



      Lưu ma ma : “ nương muốn ra cửa?”



      Dương Nhi gật đầu.



      Đại hôn sắp tới, làm sao còn có thể lại ra cửa? Nếu như bị va chạm, chẳng phải là gây lớn chuyện sao?



      Nhưng Lưu ma ma lại thể như vậy, nàng chỉ cười kéo cổ tay Dương Nhi, lôi kéo Dương Nhi đứng dậy : “ nương lại đây, chúng ta nhìn cái kia cái, cái kia so với ra cửa còn thú vị hơn……”



      Dương Nhi liền ngoan ngoãn đứng dậy theo, bước ra cửa, liền thấy lễ đại chinh bày đầy cả sân .



      Quản gia cầm danh mục quà tặng trong tay còn e ngại, thấy các nàng tính ra ngoài, lúc này mới nhàng thở ra, nhanh chóng đem danh mục quà tặng trình lên, để Lưu ma ma định đoạt.



      Lưu ma ma tiếp nhận, liền theo danh mục quà tặng, từng cái từng cái chỉ cho Dương Nhi nhìn.



      Quản gia ở bên nhìn đến líu lưỡi. Thầm người từ trong cung ra quả nhiên khác biệt. Dương nương tâm trí non nớt, làm sao hiểu được ở đây bày cái gì, vậy mà ma ma kia vẫn vô cùng cẩn thận, còn liệt kê cho nàng nghe.



      Bày ở đằng trước đều là đồ bằng vàng bằng bạc.



      Dương Nhi duỗi cổ nhìn vào trong rương, đôi mắt cũng sáng lên, nàng lập tức liền nhớ đến chuyện muốn ra cửa nữa.



      Lúc sau, Dương Nhi nhìn thấy ngựa được đưa tới.



      Nàng từng thấy qua ngựa kéo xe, cũng thấy cưỡi ngựa đường …… Nhưng đây là đầu tiên, nàng thấy con ngựa đơn độc ở trước mặt mình. Dương Nhi quay đầu hỏi Lưu ma ma: “Của ta?”



      “Của nương.” Lưu ma ma dùng sức gật đầu.



      Dương Nhi bắt chước động tác nắm lấy dây cương: “…… Ta cưỡi.”



      , thể cưỡi!” Lưu ma ma vội vàng ôm lấy eo của nàng: “ nương cũng thể tự mình cưỡi.”



      Hàng mi Dương Nhi run lên, nhìn nàng chằm chằm.



      Liên Quế vừa mới lấy nước trở về, thấy màn này, nàng dịu dàng cười: “ nương lần tới muốn cưỡi, có thể với Hoàng Thượng. nương chỉ cần với Hoàng Thượng, tất nhiên là có thể cưỡi.”



      Dương Nhi gật đầu.



      Nàng biết.



      Nhưng mà khi nào mới hồi cung?



      Lúc này, Dương Nhi ngay cả Dương trạch cũng nhớ, tỷ muội Lý gia bồi nàng chơi cũng nhớ, cái gì bên người cũng nhớ.



      Ngay cả cua ngâm rượu, tiệc cá, cũng đều nhớ.



      Nàng chỉ nhớ kỹ, chờ trở về cung, nàng phải với Hoàng Thượng : “Chúng ta cùng nhau cưỡi.” Nàng nhớ kỹ, nhớ kỹ!



      Tác giả ra suy nghĩ của mình:



      Nhi: chúng ta cùng nhau cưỡi.



      Tiểu hoàng đế: . . . . . . Cưỡi?
      Mengotinh_Ranluoi, Tôm Thỏ, yuki01292 others thích bài này.

    2. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 56:


      Dương Nhi yên lặng nhớ kỹ chuyện cưỡi ngựa trong lòng, Lưu ma ma lại với nàng, bên ngoài có gì chơi, ngay cả tỷ muội Lý Hương Điệp cũng tới tìm nàng chơi, Dương Nhi đành phải cả ngày lại ở trong nhà, ăn uống, khi nhàn hạ lại viết chữ. Vì vậy mà bản lĩnh viết chữ lại tiến bộ nhanh chóng.


      Chỉ chớp mắt, Lưu ma ma phát , nàng vậy mà có thể mô phỏng lại bản chữ lúc trước Hoàng Thượng để lại.


      Chỉ là lực cổ tay của nương đủ, khi cầm bút khó tránh khỏi bị lung lay, lực khi viết lúc nặng lúc đồng nhất, vì thế chữ lưu lại ở giấy vẫn có phần hơi non nớt, cùng chữ của Hoàng Thượng để ở cùng chỗ, lại có vài phần ý vị. cái giống như người lớn viết, cái như đứa viết.


      Lưu ma ma che dấu cảm xúc trong đáy mắt, vươn tay xoa xoa cổ tay cho Dương Nhi: “ nương nghỉ ngơi chút .”


      Dương Nhi lúc này mới để bút xuống, lười biếng dựa vào bàn, cũng biết suy nghĩ cái gì.


      Lưu ma ma thấy bộ dạng của nàng, trong lòng thầm cười.


      Ban đầu vốn dĩ còn suy nghĩ có nên dạy quy củ trong cung cho nương hay , lại dạy ngôn hành cử chỉ cho nàng, còn nghĩ nếu như dạy tốt nên làm thế nào? Nhưng bây giờ chuyện phiền phức này cũng cần thiết nữa. người khi được nâng niu cùng chăm sóc tỉ mỉ, từ tinh thần cho đến khí chất, đều thay đổi hoàn toàn.


      Dương nương bây giờ chính là như vậy.


      Gương mặt nàng dần nẩy nở hơn, còn gầy yếu như trước, mặc váy áo cũng giống như đứa trộm mặc y phục của người lớn vậy.


      Lại nhìn nàng, người dần lộ ra chút khí chất cao quý khiến người mạo phạm, lại có chút giống với Hoàng Thượng.


      Nghĩ đến điều này, Lưu ma ma lại cảm thấy có chút sung sướng.


      Nhìn nương từng ngày từng ngày dần trở nên tốt hơn, bọn họ đều cảm thấy thỏa mãn.


      Liên Quế vừa vào cửa, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lưu ma ma.


      nương đến thử lại y phục lần nữa , nếu như có chỗ nào ổn, còn có thể sửa lại cho đúng, bằng sau này sửa được nữa.” Liên Quế .


      Lưu ma ma gật đầu, cùng nàng trái phải đỡ Dương Nhi, dìu Dương Nhi đứng dậy rời khỏi thư phòng.


      Dương Nhi mờ mịt nhìn chung quanh, bao lâu sau, lại thấy đám người ăn mặc như nữ quan, hận thể tay chân cùng sử dụng, cẩn thận nâng vật tới chỗ nàng.


      Đó là cái áo choàng rất lớn, toàn thân màu đỏ, ở dùng chỉ vàng thêu long phượng hợp thể, rồng bay phượng múa, hình dáng đẹp đẽ quý giá, lại thêm khí thế cùng uy nghiêm nên lời.

      Đuôi phượng phết đất, lại giống như sắp sửa vỗ cánh bay vào thần cung, chỉ để lại những vầng sáng rực rỡ xinh đẹp.


      Vô cùng xinh đẹp.


      Dương Nhi ngơ ngác nghĩ.


      Nhóm nữ quan đến gần, các cung nữ bên cạnh vội tiến lên giúp đỡ, kiện áo choàng xa xỉ này cuối cùng cũng khoác được lên người Dương Nhi.


      Dương Nhi chỉ cảm thấy người hơi nặng, nàng ngơ ngác qua lại, mọi người xung quanh đều ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng, ngay cả việc phải sửa sang lại cổ tay góc áo cho nàng cũng quên mất, trong lúc nhất thời ngay cả cũng nên lời.


      Đám người Lưu ma ma vốn tưởng rằng, cảnh tượng bên dưới tàng cây ở đạo quan lúc trước được nhìn thấy dải lụa cầu phúc cùng túi hương vờn quanh bay lượn, lúc sau lại có cẩm lý tranh nhau nhảy làm sóng nước lóng lánh, là thiên hạ khó gặp, cũng đủ khiến người ta chấn động đến cực điểm.

      Cho đến đến giờ phút này, bọn họ mới biết được, ra còn có màn càng khiến lòng người chấn động hơn.


      Nữ quan cũng dám ngẩng đầu nhìn thẳng Dương Nhi, giọng điệu khẩn trương hỏi: “ nương cảm thấy có…… vừa vặn ? Có chật ?”


      Dương Nhi quen chuyện.


      Lưu ma ma liền duỗi tay kiểm tra, chỗ nào cũng cẩn thận kiểm tra phen, lúc này mới : “Rất tốt.”


      Nữ quan nhàng thở ra.


      Vì đại hôn của tân đế,bọn họ chỉ có tháng để chuẩn bị, gấp gáp như vậy, sợ có chỗ nào hợp tâm ý, khiến tân đế giận dữ, bị thượng ti trách tội.

      Sau khi thử xong y phục, nhóm nữ quan lại vội vàng thu dọn, trở về phục mệnh.


      Dương Nhi nhìn chằm chằm bóng dáng các nàng rời hồi, trong đầu vẫn còn nhớ tới kiện y phục kia, kim quang lấp lánh, văn sức tú mỹ……


      Lưu ma ma biết tính tình của Dương Nhi, nàng rất thích những vật ánh sáng lấp lánh cùng kiểu dáng bắt mắt.


      Nàng cười cười cùng Liên Quế bồi Dương Nhi dạo ở trong viện, chờ đến sau khi dùng bữa tối, nàng lại đem hai ba món đồ chơi nhét vào tay Dương Nhi, dỗ nàng ngủ.


      Đảo mắt đến đêm, đèn đuốc hoàng thành rực rỡ, tựa hồ so với ngày trước càng có vẻ náo nhiệt phồn thịnh hơn.

      Trong Mạnh phủ.


      Mạnh Huyên vừa dùng roi đánh nhạc kĩ biết nặng dám vọng tưởng câu dẫn Mạnh phụ, sau đó nàng lại xách theo bầu rượu đến viện của huynh trưởng.

      tới canh giờ này nhưng Mạnh Hoằng vẫn còn đọc sách dưới ánh đèn.


      Mạnh Huyên liền tự giác mà thả bước chân, nàng ngượng ngùng tới trước mặt Mạnh Hoằng, giấu bầu rượu ra phía sau, nhưng Mạnh Hoằng vẫn nghe thấy được mùi rượu.


      Mạnh Hoằng để sách xuống: “Sao lại uống rượu?”

      Giữa cặp chân mày Mạnh Huyên toát ra vẻ buồn rầu, : “Đại hôn của đế hậu sắp tới, ta sợ vị Dương nương kia, nếu như sau này, nếu như sau này còn ghi hận Mạnh gia chúng ta nên làm thế nào bây giờ……”


      Mạnh Hoằng lắc đầu: “Nàng chỉ sợ ngay cả chúng ta là người phương nào cũng còn nhớ .”


      Mạnh Hoằng , lại nhớ tới ngày đó ở trước cửa Dương trạch, nàng hỏi ma ma bên cạnh “Là ai”. Trong lúc nhất thời đáy lòng bỗng có chút cảm giác khó tả. dù sao cũng là thiên chi kiêu tử ở kinh thành, tuy thanh danh bị nữ quyến của Mạnh gia làm ảnh hưởng, nhưng cho tới bây giờ vẫn luôn thiếu người muốn nịnh bợ ……


      Mạnh Huyên lại tin lời của Mạnh Hoằng.


      Nàng lúc trước đúng là sợ, nhưng hôm nay nhìn lại thế cục, đáy lòng nàng khỏi có chút sợ hãi, nhưng bây giờ nếu muốn tiếp cận Dương trạch, là chuyện thể. Nàng chỉ có thể buồn bực uống rượu để áp xuống hoảng loạn dưới đáy lòng.


      Nàng lẩm bẩm : “Huynh còn tặng lễ vật đến Dương trạch ?”


      qua, nhưng chưa từng nhận, ngay cả người cũng chưa từng gặp qua.” Mạnh Hoằng .


      Mạnh Huyên nhíu mày hỏi: “Tại sao?”


      “Ta là nam tử, ngày ngày tới cửa tặng lễ vật, là muốn làm cái gì? Chẳng phải là có mắt làm bẩn thanh danh của nàng sao?” Mạnh Hoằng trách cứ mà liếc nhìn Mạnh Huyên cái. Mạnh Huyên nên được giáo huấn lại, ngay cả đạo lý như vậy mà cũng hiểu.


      Mạnh Huyên : “Chúng ta chỗ nào làm bẩn thanh danh nàng?” Người ta sắp sửa bước lên đại điện thành tân hậu.


      Chỉ là lời vừa đến bên miệng, Mạnh Huyên đột nhiên ngừng lại, nhạy bén nhìn qua Mạnh Hoằng.

      êm đẹp, tự nhiên nhớ tới thanh danh của người ta làm gì?


      Chẳng lẽ huynh trưởng sợ mình làm bẩn thanh danh của đối phương?


      Mạnh Huyên trong lòng nhảy dựng, lúng ta lúng túng dám nghĩ tiếp, cầm bầu rượu muốn xoay người.


      “Chạy cái gì? Lại đây ngồi xuống, ta cùng ngươi uống bình. Tuổi ngươi cũng còn , sau này thể tiếp tục lỗ mãng nữa.” Mạnh Hoằng nhàn nhạt , còn gọi nha hoàn tiến vào chỉnh bấc đèn sáng hơn, lại để bọn họ phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ nhắm rượu.


      Mạnh Huyên ngơ ngác xách bầu rượu đến.


      Lúc này cũng chỉ có hai người bọn họ uống rượu.


      Tiêu Chính Đình cùng Tiêu Quang Hòa cũng uống rượu ở tửu lâu, Tiêu Quang Hòa trong lòng tức giận, trầm mặt uống ly lại ly. Tiêu Chính Đình trái lại hề uống ly nào. Trong lòng càng kìm nén nhiều chuyện, lại càng chạm vào rượu. lạnh lùng nhìn chằm chằm vẻ rực rỡ ngoài cửa sổ. Dưới lầu vô số lầu các lân cận đều treo đèn lồng đỏ, ở dán chữ “Hỉ”.

      Chuyện vui của thiên tử, tất nhiên là thiên hạ cùng vui.

      Bắt đầu từ hôm nay, trong kinh thành đèn đuốc sáng trưng, ngày đêm nghỉ, duy trì đến chín ngày mới thôi.


      lại như tách biệt với những thứ vui mừng náo nhiệt này, những ánh đèn đỏ lấp lánh đó cũng thể chiếu đến đáy lòng của .


      …… tại thể tiến vào Vĩnh An Cung, tất nhiên cũng có cách nào chuyện với Thái Hậu.


      Cũng biết đến bao giờ Vĩnh An Cung mới được bãi bỏ lệnh cấm.


      Tiêu Chính Đình nhíu mày. Lần này cùng mọi người đều tính toán sai cục diện, tân đế bây giờ hiển nhiên thoát khỏi kiềm hãm, bắt đầu mạnh mẽ vực dậy……


      Dưỡng Tâm Điện Tây Noãn Các.


      Tiêu Dặc nhìn chằm chằm dải lụa đỏ rũ xuống bên mép giường trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Mấy ngày gần đây Dương nương cũng ra cửa?”


      Triệu công công : “Hồi Hoàng Thượng, có.”


      Tiêu Dặc thần sắc lập tức thả lỏng ít, thu hồi cánh tay, cho lui cung nhân hầu hạ thay y phục cho .


      “…… Đại hôn hôm đó, nàng phải dậy lúc nào?” Tiêu Dặc hỏi.


      Triệu công công : “Sợ là ngủ được, đợi đến giờ Dần khắc phải tỉnh dậy…… Sau đó phải rửa mặt chải đầu, thay y phục, bái lạy từ biệt phụ mẫu, lại phát sách phụng nghênh, cử hành đại điển…… còn phải lăn lộn hồi nữa.”


      Tiêu Dặc ninh hạ mi: “Nàng có cha mẹ thân nhân để cáo biệt…… Thức dậy sớm như vậy để làm gì chứ.”

      Tân nương tử Đại Tấn khi gả đều phải khóc.

      Hôm đó xuất giá, toàn bộ người trong tộc đều tụ tập lại chỗ, mỗi người đều dặn dò tân nương hai ba câu, sau đó lại khóc lóc trận, khóc xong, còn phải thêm trang lên kiệu hoa.


      Triệu công công lại là ngẩn ra, : “…… Hoàng Thượng, việc này còn có chút phiền toái. Dương nương có huynh đệ? Đến lúc đó ai cõng Dương nương ra phủ lên kiệu hoa?”


      Tiêu Dặc nhíu mày.


      Triệu công công : “Việt Vương điện hạ là huynh trưởng của Hoàng Thượng, ngày sau cũng là huynh trưởng của Hoàng Hậu nương nương, bằng……”

      đợi xong, mặt mày Tiêu Dặc trầm xuống, cắt ngang lời của : “ được.”


      Triệu công công ngượng ngùng cười, : “Là nô tài suy nghĩ chu toàn.”


      Tiêu Dặc nhíu mày, rơi vào trầm tư suy nghĩ.


      muốn bất luận kẻ nào tới cõng nàng.


      Lý Thiên Cát dâng tặng tòa nhà cho nàng ở, còn tạm được.


      Nhưng Tiêu Dặc lại coi thường cả nhà Lý Thiên Cát, tất nhiên có khả năng chọn ra người từ trong nhà . Huống hồ cũng phải là huynh đệ ruột thịt, nếu phải để người này cõng Dương Nhi lên kiệu! Đó là chuyện tuyệt đối có khả năng!

      Chưa kể cả có như vậy nữa.

      cho dù đệ đệ ruột của Dương Nhi có ở chỗ này, cũng đồng ý.

      lúc lâu sau, Tiêu Dặc lên tiếng : “Xuất cung.”


      Triệu công công cả kinh, nhưng cũng có dị nghị gì, lập tức cúi đầu : “Nô tài bây giờ liền phân phó chuẩn bị.”

      dưới trong cung gần như nằm trong khống chế của Tiêu Dặc.


      Thái Hậu có rất nhiều thủ đoạn ngầm độc ác, nhưng ở phương diện cầm quyền lại cái phế vật. Đương nhiên, nàng nếu phải là phế vật, chỉ sợ sớm bắt chước theo tiền triều làm nữ đế.

      Bây giờ Tiêu Dặc muốn xuất cung, tất nhiên có kẻ nào có thể phát .

      Cho dù có ra, người khác cũng cảm thấy có khả năng.


      Hoàng Thượng thân thể gầy yếu, làm sao có thể xuất cung chứ?


      ……


      Lúc này hẳn là giờ sửu canh ba.


      Dương Nhi cảm thấy thân mình chợt , nàng hoảng loạn khua khua tay.


      Trong phòng, thân ảnh cao ngất đứng ở bên mép giường nhàn nhạt : “ là chân tay vụng về, lui ra .”

      Vài cung nữ vội cúi đầu, lo sợ thu hồi tay.


      Tiêu Dặc bước lên phía trước, đem Dương Nhi ôm lên, nhàng bước lên xe ngựa.


      Dương Nhi mơ mơ màng màng mở mắt.


      …… A? Lại nằm mơ?


      Xe ngựa chậm rãi chạy, tới nơi nào nhiệt nhất hoàng thành.

      Ở đó treo đầy đèn lồng đỏ, ánh đèn lưu chuyển, vô cùng xinh đẹp.


      Cửa thành, có người tiến vào được.


      Bọn họ nam nữ, hai người ngửa đầu nhìn đèn đuốc trong thành, nữ tử lẩm bẩm : “…… Đây chính là kinh thành Đại Tấn, quả nhiên vô cùng rực rỡ, lộng lẫy xa hoa, cũng vô cùng phồn hoa.”

    3. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 57:


      Xe ngựa chậm rãi chạy đường, Dương Nhi mơ mơ màng màng nghĩ, tại sao hôm nay giấc mơ này lại dài như vậy, cũng có cái gì khác, chỉ có xe ngựa lắc lư, sao nàng lại mơ cái khác?


      Dương Nhi chậm chạp mở mắt, chút buồn ngủ dưới đáy mắt dần biến mất thay vào đó là tỉnh táo. Dương Nhi lại chớp chớp mắt. Hả?

      Ah!


      Dương Nhi dựa vào gối dựa trong tay mà ngồi dậy.

      Rất gần chỗ của nàng, thiếu niên dáng người cao ngất ngồi ở đó, vươn tay, tay áo trượt xuống ít, lộ ra đoạn cổ tay như bạch ngọc. vén rèm, nhìn ra bên ngoài.


      Dương Nhi cũng chỉ có thể nhìn thoáng qua tấm lưng rộng lại thẳng tắp của , cùng đoạn cổ tay gầy mà hữu lực kia.


      “Hoàng Thượng?” Dương Nhi ngơ ngác .


      Tiêu Dặc nghe tiếng, quay đầu lại.

      Vẻ mặt bình tĩnh, lờ nào nhặt áo choàng bị rơi xuống khoát lên người Dương Nhi. : “Ngươi ở bên ngoài chơi mấy ngày rồi?”


      Dương Nhi ngơ ngẩn đếm ngón tay, nhưng đếm mãi cũng nhớ được nàng ở bên ngoài chơi được bao nhiêu ngày.


      Tiêu Dặc cũng muốn hỏi nàng, : “Hôm nay ngươi dẫn đường.”


      “Ta?” Dương Nhi giơ ngón tay trắng trắng mềm mềm lên chỉ chỉ chính mình.


      “Ừ.”


      Dương Nhi chớp mắt hai cái, lại dùng ngón tay nhéo nhéo tai mình. Bởi vì bên trong xe ngựa rất ấm, vì thế mà vành tai của nàng cũng hơi hơi nóng lên. Nàng lại cẩn thận giơ ngón tay lên, chọc chọc ngực Tiêu Dặc. Tiêu Dặc nhắm mắt, ánh mắt dần trở nên sâu hơn, giống như đầu ngón tay của nàng chỉ cần đụng chút, liền có thể nhàng châm lửa ở ngực vậy.


      Dương Nhi cảm nhận cảm xúc truyền tới từ ngón tay.

      Cứng.


      “…… phải mơ.” Dương Nhi ngoan ngoãn .


      Tiêu Dặc lúc này mới biết, ra nàng vẫn luôn nghĩ rằng mình nằm mơ.

      Vậy lẽ hai lần trước nàng cũng cho là mình nằm mơ?


      Tiêu Dặc thu vẻ mặt ngây thơ lại vô tội của nàng vào đáy mắt, muốn hung hăng □□ nàng phen mới cảm thấy thoải mãn. Có lẽ giống như khi nhìn thấy con thỏ xù xù lông vậy, luôn khiến người ta muốn đem thân đầy lông đó xoa loạn cả lên.


      Nhưng Tiêu Dặc cuối cùng vẫn ra tay.

      Ở trước mặt người khác trước nay luôn vô cùng khắc chế, bao giờ tùy tiện bộc lộ tính tình của mình.


      duỗi tay ôm eo Dương Nhi, kéo nàng vào trong ngực mình.


      Dương Nhi cứng đờ ngồi người , tay chân có chút luống cuống, giống như sợ đè hỏng . Nàng xoay tròn mắt,đáy mắt lấp lánh.


      Tiêu Dặc lại vén màn lên, chỉ vào đường bên ngoài, hỏi: “Đây là đâu?”

      Lúc đối mặt với , Dương Nhi phần lớn thời gian đều là hỏi gì đáp nấy. Nàng dù sao cũng nhớ được, là dạy nàng viết chữ. Cho nên Dương Nhi luôn nhớ phải ngoan ngoãn chút để vui vẻ.


      Vì thế dù vấn đề Tiêu Dặc vừa hỏi, đối với Dương Nhi mà là rất khó, nhưng nàng vẫn nghiêm túc nhớ lại, nỗ lực tìm ra đáp án.


      “…… Phố, đường.” Dương Nhi vươn tay ra khỏi cửa sổ hẹp, tay nàng gần như dán chặt chẽ vào tay vén màn của Tiêu Dặc, nàng lại : “Bán kẹo, chỗ đó.”


      xong, Dương Nhi lại cố gắng suy nghĩ chút, còn móc ra từ hầu khối bạc vụn , là do Lưu ma ma lúc trước bỏ vào cho nàng.


      Nàng đẩy đẩy Tiêu Dặc, : “Mua cho Hoàng Thượng.”


      Tiêu Dặc buông tay vén màn xuống, trở tay bắt lấy ngón tay Dương Nhi, ngón tay mò tới chỗ bạc vụn nằm trong lòng bàn tay của nàng. Tiêu Dặc hiếm khi nhìn thấy bạc vụn như vậy, vuốt ve loạn xạ, nắm ở lòng bàn tay cũng thoải mái. Nhưng vẫn vuốt ve hai cái, mới thả lại vào tay Dương Nhi.


      “Dừng lại.” Tiêu Dặc .

      Mã phu đánh xe bên ngoài lập tức liền dừng lại.


      Tiêu Dặc lấy mũ sa, đội lên đầu Dương Nhi, lại hơi hơi cúi đầu, cẩn thận thắt dây mũ cho nàng.


      xuống.” Tiêu Dặc .


      Dương Nhi mờ mịt nắm chặt bàn tay, đem khối bạc vụn kia nắm chặt, sau đó cũng xuống xe ngựa.


      “Từ từ.” Tiêu Dặc đột nhiên gọi lại nàng.


      Dương Nhi: “Ah?”


      Tiêu Dặc ra trước vén màn lên, bước bước chân dài xuống xe ngựa, sau đó mới xoay người, vươn tay về phía Dương Nhi. Cái này Dương Nhi hiểu. Lúc trước nàng thấy người khác làm như vậy. Vì thế nàng ra ngoài, ngồi xổm bên mép xe ngựa, dang tay ra.


      Tiêu Dặc ngẩn ra.


      Lưu ma ma thấy thế, cười : “Trước đó vài ngày, nương nhìn thấy phu thê nhà khác ra ngoài……”


      Tiêu Dặc lập tức sáng tỏ.

      ra là học theo, giang hai tay ra là chờ tới ôm sao?


      Tiêu Dặc vươn tay, nhàng ôm nàng xuống dưới.


      Chỉ là sau khi vững vàng ôm người xuống dưới, mũ sa của Dương Nhi có hơi lệch, Tiêu Dặc lại vôi vàng giơ tay chỉnh lại ngay ngắn cho nàng, lúc này mới nắm tay nàng, dắt nàng tới sạp bán kẹo kia.

      Bên cạnh sạp có treo cái đèn lồng lớn đỏ rực.

      Bên dưới đèn là cây rơm cắm đầy kẹo hồ lô. Kẹo hồ lô dưới ánh đèn lồng đỏ cũng trở nên hấp dẫn hơn, từng viên tròn xoe, đỏ tươi, vị ngọt như vừa bay qua chóp mũi.


      “Mua .” Tiêu Dặc .


      Dương Nhi sửng sốt.


      mua cho ta sao?”


      Dương Nhi: “Ah.” Nàng vội móc bạc vụn ra đưa qua bên đó, lại chỉ chỉ kẹo hồ lô.


      Tiểu quán chủ thấy bọn họ ăn mặc bất phàm, nụ cười mặt cười đến mức hận thể cười ra đóa hoa, chân thành hỏi: “Mua bao nhiêu?”


      Dương Nhi quay đầu lại nhìn Tiêu Dặc, Tiêu Dặc cũng hề biểu gì, chỉ nhìn chằm chằm nàng. Vì thế Dương Nhi đành phải quay đầu tự mình quyết định, nàng mím môi, : “ cây.”


      Quán chủ cho rằng mình nghe lầm: “Ngài muốn mấy cây?”


      cây.” Dương Nhi giọng .

      Chủ sạp cũng dám nhận bạc vụn, dở khóc dở cười : “Mua cây cũng cần nhiều tiền như vậy.”


      Dương Nhi thể làm gì khác lại quay đầu lại nhìn Tiêu Dặc, nhưng Tiêu Dặc vẫn nhúc nhích, vì thế nàng đành nhìn Lưu ma ma, nhưng có Hoàng Thượng cho phép, Lưu ma ma làm sao dám hành động?


      Dương Nhi lại đưa bạc vụn ra trước: “Cái này, đổi cây.”


      Quán chủ nhìn nhìn người đứng hai bên, thấy bọn họ cũng có động tác gì, lúc này mới nơm nớp lo sợ mà tiếp nhận khối bạc vụn kia, sau đó lấy cây kẹo hồ lô xuống, đưa cho Dương Nhi.


      Dương Nhi nhận lấy, đáy lòng thở phào nhõm.


      Nàng bắt bàn tay khác của Tiêu Dặc, sau đó gỡ ngón tay ra, đem kẹo hồ lô nhét vào: “.”


      Tiêu Dặc cầm kẹo hồ lô, lúc này mới hỏi: “Cho ta? Vậy còn ngươi?”


      Dương Nhi lắc lắc đầu, chuyện.


      Nàng ăn rất nhiều rồi.


      Tiêu Dặc lúc này mới cảm thấy cây kẹo hồ lô này nhìn thuận mắt hơn rất nhiều, ngay cả lớp nước đường tốt kia cũng trông đẹp hơn.


      Nhưng cũng có lập tức cúi đầu ăn. sớm quen phải cảnh giác với tất cảthức ăn. Đặc biệt là ở bên ngoài, càng phải cẩn thận gấp đôi.


      chỉ vừa cầm vừa .


      Chờ được vài bước, Dương Nhi cũng nhận ra có ý muốn ăn.


      Nàng dừng chân lại nhìn chằm chằm.


      Tiêu Dặc nhàn nhạt : “Đây là của trẫm, ngươi thể ăn.”


      Dương Nhi liền : “Ngươi ăn.”


      “Trẫm cũng ăn, đồ vật trân quý như vậy, cần phải bảo quản tốt mới được. Ăn hơi, phải rất đáng tiếc sao?”


      Dương Nhi cái hiểu cái mà gật đầu, trông vẻ mặt nàng giống như ghi nhớ.


      Tiêu Dặc nhìn về phía trước, hỏi: “Đó là chỗ nào?”

      Lực chú ý của Dương Nhi quả nhiên liền bị dời , nàng nhìn nhìn, : “Bán diều.”


      xong, bàn tay bị Tiêu Dặc nắm liền an phận mà động đậy. Tiêu Dặc thấy nàng như vậy, liền biết nàng hẳn là rất là thích thứ này.


      Tiêu Dặc hỏi: “Thích chơi?”


      Dương Nhi đầu tiên là dùng sức gật gật đầu, nhưng sau đó lại yên lặng lắc đầu.


      Lưu ma ma lúc này mới chen vào: “Lúc trước nương nhìn thấy liền muốn chơi, lại hỏi lão nô, ngài có chơi . Lão nô có, nương cũng chơi.”


      Tiêu Dặc lúc trước nghe thuộc hạ báo lại, Dương nương tới cửa hàng bán diều, chọn chọn, nhưng cuối cùng lại chơi. Dương Nhi tính tình trẻ con, tâm tư thay đổi nhanh chóng, khiến người nắm bắt được, nhưng dù sao cũng tính là chuyện lớn gì, Tiêu Dặc nghe xong cũng đem việc này quên ra sau đầu, lúc này Lưu ma ma nhắc tới, mới khiến nhớ lại chuyện này.


      …… ra nguyên nhân là như vậy.


      Tiêu Dặc hỏi nàng: “Muốn chơi ?”


      Dương Nhi chỉ nhìn , lời nào.


      Tiêu Dặc lại : “Muốn đợi trẫm cùng chơi?”


      Dương Nhi mới nghe cái gì mà “Vật ấy trân quý”, trong lòng nàng, địa vị của diều cùng kẹo hồ lô cũng sai biệt lắm, thậm chí bởi vì có chơi qua, nên còn cao hơn chút.


      Nàng liền : “Cũng trân quý.”


      Tiêu Dặc ngẩn ra.


      nhìn chằm chằm nàng lát, nhưng nàng đội mũ sa, làm sao có thể nhìn vẻ mặt nàng tại là gì?


      lâu sau, Tiêu Dặc mới : “Được.”


      Vì thế và nàng cùng nhau vào gian cửa hàng kia.


      Bởi vì có lẽ cũng chỉ có được lần như vậy, ngày sau nàng ít khi có thể ra ngoài thả diều nữa.

      Chưởng quầy cửa hàng nhớ rất Dương Nhi, bởi vì lúc ấy bên cạnh Dương Nhi có tỉ muội Lý Hương Điệp theo, các nàng ở kinh thành là quý nhân chuyên tiêu tiền, có chưởng quầy nào biết? Huống chi chưởng quầy còn nhớ kỹ khí chất người vị nương này, làm người khó quên.


      Chưởng quầy liếc mắt cẩn thận đánh giá Tiêu Dặc bên cạnh, thấy người này thân hình thẳng tắp, khí chất cao quý, dung mạo lại tuấn mỹ, y phục tầm thường, lập tức liền cảm thấy kính sợ.


      thấy hai người nắm tay, liền vội vàng tươi cười : “ ra phải là nương, mà là phu nhân. Phu quân của phu quân quả nhiên cũng là nhân trung long phượng!”


      Lưu ma ma nghe vậy, thiếu chút nữa cười thành tiếng.


      Còn phải là nhân trung long phượng à?


      Đứng trước mặt , chính là long phượng đấy! vậy còn là hàng giá nữa!


      Tiêu Dặc lại coi thường lời nịnh nọt của , chỉ : “Đem tất cả diều đẹp trong tiệm mang ra đây.”


      Chưởng quầy vội gật đầu, lệnh cho thuộc hạ tiểu nhị đem ít diều ra.


      Có nạm hoa, thêu thùa, có vẽ chim tước, có vẽ hổ ưng, có màu xanh lá, có màu tím……


      Dương Nhi xem đến hoa cả mắt.


      “Chọn , ta mua cho ngươi.” Tiêu Dặc .


      Dương Nhi cúi đầu nghiêm túc chọn nửa ngày, cuối cùng lại là cầm cái vẽ hình con hổ.


      Nàng cầm lấy diều con hổ liền buông tay.


      Tiêu Dặc lại nhướng mày, : “Của ta đâu?”


      Cung nhân thị vệ chung quanh nghe vậy, đều trừng lớn mắt.


      Bọn họ nghĩ tới Hoàng Thượng thế nhưng cũng muốn chơi thả diều!


      Dương Nhi mím môi dưới, đem cái trong tay mình qua.


      Tiêu Dặc nhìn lướt qua, : “Thôi.” Sau đó duỗi tay ra, lại cầm cái vẽ hình con thỏ.

      Con thỏ kia vẽ giống như , miệng đỏ, lỗ tai lớn, vẻ mặt mờ mịt.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình: lớn lên cho ta nghe, có ngọt !

    4. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 58:


      Lúc này là lúc trời đông giá rét, hai người lại khoác áo choàng, trong túi để cái lò sưởi tay, sau đó liền bắt đầu lấy diều ra, ở mảnh đất trống trải bắt đầu thả bay.


      Dương Nhi dù là chơi cái gì cũng đều chơi đến mê mẩn, màng mệt mỏi, lại càng để ý canh giờ.


      Ngón tay nàng cũng bị đông lạnh đến đỏ ửng nhưng nàng vẫn hoàn toàn hay biết.


      Nàng cầm diều con hổ, lộc cộc chạy đường, gió đông gào thét, cánh diều mượn sức gió, lay động bay lên trời, phần phật ở trung trông rất là xinh đẹp.


      Tiêu Dặc ở phương diện này, so với đứa bé ba tuổi cũng khá hơn chút nào.


      thả diều thế nào cũng bay được.


      Đại khái là bởi vì, muốn chạy nhanh như vậy, quá mất thể thống, Tiêu Dặc bất luận như thế nào cũng làm được. Nhưng thả diều vẫn chậm chạp bay, sắc mặt Tiêu Dặc nhìn cũng được tốt. dù gặp chuyện gì, cũng đều có thể xử trí nhanh gọn. Cố tình thả diều, lại giống như chế giễu làm khó .


      Dương Nhi hiếm khi được thả lỏng lại vui sướng như vậy, nàng chạy tới chạy lui bốn năm vòng, ngẩng đầu dán mắt vào diều, nhìn đến cổ cũng mỏi, kết quả vụt cái, diều lại bị kẹt nhánh cây đại thụ.


      Dương Nhi còn cầm dây, nàng nỡ buông tay, liền xoa xoa cổ, quay đầu nhìn Tiêu Dặc.


      “Hoàng Thượng.” Nàng kêu.


      Kết quả lại thấy Hoàng Thượng cũng giống như nàng, đứng ở nơi đó nhúc nhích, có biện pháp.


      Dương Nhi nhìn nhìn diều cây, lại nhìn Tiêu Dặc, cuối cùng lại nhìn chằm chằm diều con thỏ của Tiêu Dặc. Nàng quyết đoán buông lỏng dây trong tay, chuyển động tới bên cạnh Tiêu Dặc.


      “Ta thả.” Nàng , mặt lộ vẻ vẻ nóng lòng muốn thử.


      Tiêu Dặc nhìn bộ dáng của nàng, nao nao, sau đó lấy lại tinh thần, mắt nhìn Dương Nhi sắp lấy con diều từ trong tay .


      Tiêu Dặc tay nhấn cái, Dương Nhi liền động đậy được.


      Cánh tay đem Dương Nhi ôm vào trong ngực, chính mình bàn tay cầm dây diều, cái tay khác lại nắm tay cầm dây của Dương Nhi.


      “Thả .” thản nhiên . hề cảm thấy xấu hổ.


      Dương Nhi cảm thấy mỹ mãn tiếp tục thả diều, nàng bây giờ nắm được vài phần kỹ xảo, muốn nàng chỉ nàng nhất định là chỉ được, nhưng nàng chỉ cần kéo kéo dây diều mỏng, liền có thể khiến diều bay lên được.


      Chỉ là mỗi khi nàng muốn chạy ra ngoài, lại bị Tiêu Dặc kéo trở về trong lòng ngực.


      Dương Nhi cảm thấy mình như cõng cục đá lớn, như thế nào cũng được, đành phải từ bỏ.


      Bọn cung nhân thị vệ vây quanh nhìn thấy màn như vậy, trong lòng đều hiểu chỉ là ra mà cúi đầu xuống.


      Hai người cứ như vậy chơi đùa đến chừng nửa đêm, Dương Nhi mệt mỏi, tay chân nhũn ra, ngay cả đứng cũng đứng được. Tiêu Dặc hông cho phép nàng phản kháng, bế ngang người lên, cứ như vậy trực tiếp nhét vào trong xe ngựa.


      dùng áo choàng bọc nàng lại, sau đó mới tự mình lên xe.


      “Trở về.”


      “Dạ.”


      “Diều……” Mũ sa đầu Dương Nhi rơi xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp.


      “Vật trân quý.” Tiêu Dặc : “Trẫm nhận.”


      Dương Nhi: “Được…… .”


      Tiêu Dặc được làm được, đưa diều con thỏ cho cung nhân theo hầu bên người, lệnh cho cất kỹ. Ngay sau đó lại lệnh thị vệ lấy diều con hổ bị mắc ở cành cây xuống, cũng mang cất.


      Dương Nhi nhìn hai cái, mới ngoan ngoãn ngồi xuống.


      Nàng đợi hồi lâu, cũng thấy Tiêu Dặc mở miệng, Dương Nhi chớp chớp mắt nhìn về phía Tiêu Dặc, hỏi: “Tiếp theo, chỗ nào?”


      Tiêu Dặc nhàn nhạt : “Về nhà, ngủ.”


      Dương Nhi giấu tia mất mát dưới đáy mắt.


      Tiêu Dặc thu hết biểu tình của nàng vào trong mắt nhưng gì.


      Coi như có thể thấy được, nàng cũng phải trời sinh ngu ngốc, đần độn. Chỉ là nàng giờ, chỉ mới khôi phục chút sức sống, hẳn là cảm xúc cùng tình cảm của người thường.


      Chờ đến khi xe ngựa dừng lại bên ngoài cửa lớn Dương trạch.


      Dương Nhi vẫn ngồi ngay ngắn ở bên trong, động đậy.


      Lưu ma ma ở bên ngoài : “ nương, chúng ta nên xuống xe.”


      Dương Nhi lại nhìn về phía Tiêu Dặc.


      Tiêu Dặc lập tức nhớ ra cái gì đó, qua vén màn lên, tự mình xuống xe ngựa trước, rồi lại xoay người vươn tay về phía Dương Nhi, đem nàng ôm xuống dưới, lúc này bản thân mới lại quay trở lại trong xe ngựa.


      Lưu ma ma dở khóc dở cười, thầm nghĩ, ra Dương nương cũng biết “cậy sủng mà kiêu”.


      Đợi đến lúc Lưu ma ma cùng Liên Quế đỡ Dương Nhi vào cửa, xe ngựa mới chạy nhanh về hướng khác, rất mau liền biến mất ở trong bóng đêm.


      Bên này Lưu ma ma đột nhiên thở ra hơi.


      Dương Nhi khỏi nghi hoặc mà nhìn nàng.


      Lưu ma ma vội cười : “Lão nô cảm thấy rất vui.”


      Có ai mà tưởng tượng được, trước đêm đại hôn, Hoàng Thượng đặc biệt xuất cung, cùng Dương nương ở dưới màn đêm, thả diều cả đêm. Ngay cả áo choàng người cũng bị đông lạnh.


      Hành động như vật, có vẻ vừa kỳ quái vừa buồn cười.


      Nhưng hành động như vậy lại khiến mọi người cảm thấy vui mừng.


      Bởi vì như vậy mới chứng tỏ, người Hoàng Thượng cuối cùng cũng tia nhân khí……


      Có lẽ do quá mệt mỏi, Dương Nhi cũng rảnh nghe Lưu ma ma cùng Liên Quế , mắt nàng choáng váng, vội vội vàng vàng tắm gội rửa mặt, lại thay thân xiêm y sạch , sau đó liền nằm vào trong chăn.


      Đám người Lưu ma ma sợ nàng bị nhiễm khí lạnh, còn đốt than, lại chất thêm chăn ở bên chân nàng, để chân nàng được ấm áp, miễn cho khí lạnh xâm nhập.


      Dương Nhi nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ mất.


      ……


      Xe ngựa chạy nhanh tiến đến hoàng cung, trong cung im ắng, dù cho trong bụi cỏ cây cối có muôn vàn tiếng côn trùng kêu vang, cũng hề làm cho người ta cảm thấy ầm ĩ náo nhiệt.


      Tiêu Dặc vén màn, nhìn thoáng qua bên ngoài.


      Bóng dáng cung điện in dài mặt đất, lại cực kỳ cao lớn, giống như quái thú núp trong đêm khuya, tường cao kia, ngói đỏ đều trở thành nhe răng múa vuốt.


      Tiêu Dặc chỉ nhìn thoáng qua, liền lập tức buông màn xuống.


      Trở lại Tây Noãn Các, Tiêu Dặc mới cảm thấy người có chút dính nhớp, mới vừa rồi cùng Dương Nhi chơi đùa, nhìn có vẻ lại nhiều lắm, nhưng thực tế lại ra thân đầy mồ hôi.


      rất hiếm khi như vậy.


      Cho dù là cầm cung bắn tên, hay là luyện võ để cường thân kiện thể, cũng rất ít khi ra mồ hôi. Khi đó ngự y tổng kết , như vậy là vô cùng tốt.


      Tiêu Dặc hơi sửng sốt, sau đó mới phân phó cung nhân chuẩn bị nước ấm tắm gội.


      Sau khi tắm gội, Tiêu Dặc mặc áo trong đơn bạc, ngủ ở giường. Bởi vì hôm nay bị gió thổi trúng ít, Tiêu Dặc cũng dám lấy thân thể của mình ra chà đạp, lại sai người mang thêm chăn mỏng.


      Chăn phủ thêm vào, thân thể rất nhanh lại trở nên ấm áp. Tiêu Dặc nhắm mắt lại, dần dần ngủ. Chỉ là ngủ được lúc, lại cảm thấy chăn người có chút quá ấm áp.


      trán dần dần thấm ra ít mồ hôi.


      Tròng mắt Tiêu Dặc hơi hơi chuyển, mí mắt cũng mở ra.


      lại nằm mơ.


      Cái chăn giống như biến thành giai nhân đè người .


      Giai nhân dáng người mảnh khảnh, nàng mềm mại dựa vào ngực , lại biết vì sao, lại chống lại được cánh tay của , ngón tay vừa trắng vừa kia ấn ở tầng cơ bắp cánh tay , sau đó giãy giụa như muốn ngồi dậy, lại giống như là muốn thoát khỏi lòng ngực .


      Tiêu Dặc hành động như làm vô số lần vào đêm đó.


      duỗi tay ra ôm ôm ——


      chạm được vào eo mềm mại của nàng.


      Nhưng nàng lại như bị bỏng, đột nhiên né tránh ra bên ngoài, nàng chống lại cánh tay , càng kịch liệt hơn lúc muốn tránh khỏi cái ôm của .


      Giữa chân mày Tiêu Dặc bao phủ tầng u, mím môi ngày càng chặt, trông có chút bạc tình bạc nghĩa, thậm chí là vô cùng lãnh khốc.


      đột nhiên mở mắt ra.


      Duỗi tay gắt gao giữ chặt eo cùng cổ tay của đối phương.


      Lực bàn tay rất lớn, gần như có thể thấy được cảm giác kinh sợ cùng bị đau mặt nàng. …… Nàng lộ ra vẻ mặt như vậy. Nàng cho dù có đau, cũng chỉ hai mắt ngập nước, đáy mắt lại chút lên án. Nàng còn : “ đau.”


      Nhưng Tiêu Dặc vẫn là chặt chẽ nắm lấy đối phương, giống như tự cưỡng bách mình, đem mỗi chút biểu tình cùng biến hóa của đối phương đều khắc sâu vào trong đầu.


      nặng nề hôn nàng.


      Hàm răng đụng rách môi nàng, nếm được vị tanh ngọt, nhưng mùi vị như vậy lại càng khiến cho mê muội.


      dùng sức □□ môi của nàng, hôn qua cằm và cổ nàng.


      bình tĩnh đem toàn bộ cảm xúc biến hóa của nàng khắc vào trong đầu.


      Chỉ cần mặt nàng tăng thêm vẻ sợ hãi, động tác của cũng trở nên càng thêm thô bạo, như là muốn đem nàng toàn bộ đều xé nát ra.


      …… Tiêu Dặc lại mở bừng mắt.


      nghe thấy Triệu công công ở bên tai gọi: “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng……”


      Tiêu Dặc đột nhiên ngồi dậy.


      Là mộng.


      Tất cả đều là mộng.


      Nhưng lại cảm thấy giấc mộng này lại giống như , gần như còn có thể nhớ cảm xúc mềm mại chỉ thuộc về Dương Nhi lưu lại dưới bàn tay .


      Tiêu Dặc ngồi ở chỗ kia, khuôn mặt lãnh lẽo lại u ám.


      Bàn tay vén màn của Triệu công công cứng đờ, rồi lại yên lặng thả xuống.


      “Diều hôm qua trẫm để các ngươi cất đâu?” Giọng của Tiêu Dặc cực kỳ khàn lại lạnh lẽo, giống như bị giấy ráp mài giũa biết bao nhiêu lần.


      Triệu công công : “Nô tài bây giờ lấy cho Hoàng Thượng.”


      hỏi, vì sao Hoàng Thượng ngủ giấc lại dậy đột nhiên hỏi tới thứ này. cần hỏi, chỉ cần hoàn thành phân phó của Hoàng Thượng là được rồi.


      Chỉ trong chốc lát, Triệu công công nâng cái tráp trở lại.


      Tiêu Dặc duỗi tay nhận lấy tráp, mở ra.


      Diều bên trong được đặt ngay ngắn, cái vẽ con hổ đen, cái vẽ thỏ trắng.


      Tiêu Dặc mặt biểu tình nhìn chằm chằm diều kia lát, sau đó đột nhiên vươn ngón tay gầy tái nhợt, đem dây của hai diều kia thắt thành cái kết.


      Có lẽ do lúc thắt có khá nhiều lực, ngón tay liền lập tức bị siết ra vết máu.


      Hai giọt máu rơi xuống diều, Tiêu Dặc ngược lại cũng làm như thấy.


      khép tráp lại, đưa lại cho Triệu công công.


      Triệu công công nương theo ánh nến, thấy máu tay Tiêu Dặc, hoảng sợ.


      Tiêu Dặc lại dựa vào đầu giường, thản nhiên : “Sợ cái gì? Thấy máu, chính là tượng cát lợi.”


      biết vì sao, Triệu công công cảm thấy lúc này thái độ của Hoàng Thượng nhìn qua giống như thả lỏng chút, ngay cả giọng cũng lộ ra chút ung dung.


      Triệu công công thở phào nhõm, thấp giọng đáp: “Dạ.”


      Tiêu Dặc nhắm mắt lại.


      nghĩ đến giấc mộng kia nữa.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:


      viết về giấc mộng thứ hai của tiểu hoàng đế, ra là vì khác biệt lắm, cũng là mộng xuân, nhưng lại phá lệ thô bạo, tiểu hoàng đế sở dĩ muốn nhớ đến, là vì cảm thấy cái loại tư vị trong mộng tốt.


      trước kia biết, nhưng tại lại cảm thấy chính mình quá mức sắc bén, đả thương người lại đả thương mình, cho nên tiềm thức mới làm giấc mộng này.

    5. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Năm cũ xui xẻo qua rồi... chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :