1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 52:


      Trong phòng tĩnh lặng, Triệu công công khỏi lên tiếng khẽ gọi: “Hoàng Thượng?”


      Tiêu Dặc lúc này mới lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt: “Cho các nàng tiến vào.”


      “Dạ.”


      Triệu công công xoay người ra ngoài, lát sau, liền mang theo hai nữ tử người có bọc áo khoác vào cửa. Hai nữ tử kia cúi đầu dám nâng lên, cử chỉ rụt rè.


      Tiêu Dặc nhìn thoáng qua đầu tóc của các nàng, liền dời ánh mắt .


      “Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng.” Hai nữ tử quỳ xuống đất hành lễ.


      Tiêu Dặc lên tiếng.


      Hai nữ tử kia giống như có chút sợ hãi, người trong đó thân mình còn run lên, từ trong lòng ngực rớt xuống quyển sách, phát ra tiếng “Rầm”. Nữ tử vô cùng sợ hãi, mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy cong lưng nhặt.


      Tiêu Dặc bất chợt lên tiếng đánh gãy động tác của nàng: “Đem theo cái gì? Trình lên đây.”


      Nữ tử thở phào nhỏm, mặt dần dần khôi phục lại huyết sắc, tai của nàng thậm chí cũng đỏ lên.


      Nàng cẩn thận nhặt quyển sách mặt đất lên, hai tay dâng lên.


      Triệu công công qua lấy, xoay người nhấc màn lên tới bên người Tiêu Dặc, sau đó đem quyển sách đưa tận tay cho Tiêu Dặc.


      Tiêu Dặc để quyển sách ở đùi mở ra, cúi đầu nhìn, đó có số tranh vẽ nam nữ giao hoan, chính là tị hỏa đồ trong cung thường sử dụng.


      Lúc trước, Thái Hậu cũng từng bất động thanh sắc sai người đặt tranh sách như vậy trong cung của , Tiêu Dặc chỉ mở ra xem cái, liền cảm thấy vô cùng ghê tởm, vì thế động thủ đốt bỏ. Nhưng lần này lại nghiêm túc cẩn thận e dè mà lật xem tị hỏa đồ.


      Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật trang sách.


      Hai gã cung nữ nghe thấy thanh này, vừa khẩn trương lại vừa ngượng ngùng co rụt bả vai lại.


      Tiêu Dặc vẫn chậm chạp có lật xem xong, nhìn chằm chằm đủ loại tư thế ở mặt , nhìn kỹ hồi lâu.


      Nhưng qua khoảng thời gian, hai cung nữ kia lại còn cảm giác thẹn thùng nữa mà chỉ cảm thấy đầu gối mơ hồ có chút đau, hai chân nhũn ra, hận thể cắm xuống để dựa vào nghỉ ngơi chút……


      Rất nhanh, mồ hôi liền trượt theo gương mặt các nàng mà xuống.


      Mà Tiêu Dặc vẫn nhanh chậm lật xem.


      Trong màn.


      Tiêu Dặc dùng chăn che bộ vị ngày càng có tinh thần, hề có ý mềm xuống kia.


      Nhưng trước sau sắc mặt vẫn lạnh lẽo, chỉ bất động thanh sắc mà lật xem tranh sách, hề biểu lộ ra nửa điểm nôn nóng khó nhịn.


      Rốt cuộc, buông tranh sách trong tay xuống, còn hỏi Triệu công công: “Trong cung chỉ có cái này?”


      Triệu công công đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó lập tức : “Hồi Hoàng Thượng, kính trai còn chuẩn bị vài quyển sách nữa.” Còn có vơ vét từ trong dân gian tới nữa. Triệu công công thầm nghĩ.


      “Lệnh hai người các nàng cầm qua đây.” Tiêu Dặc .


      Triệu công công gật đầu, xoay người hỏi hai cung nữ kia: “Đều nghe thấy chưa?”


      Cung nữ thần sắc ngơ ngác, hiểu được đây là cái dạng thao tác gì.


      Nhưng các nàng vẫn gật đầu, ngoan ngoãn quấn chặt áo khoác người, theo Triệu công công ra ngoài.


      Cung nữ quay trở lại kính trai lấy tranh sách, thái giám lãnh ở kính trai cười cười ý với các nàng, sau đó lại lấy mấy quyển tranh sách đưa cho các nàng.


      Hai cung nữ liền đỏ mặt, người ở trong ngực ôm hai quyển, cứ như vậy lại bước vào Hàm Xuân Thất.


      Tiêu Dặc đóng sách lại, ném ở dưới gối đầu, sau đó lại nhắm mắt nghỉ ngơi.


      Chờ đến khi hai cung nữ kia lại vào cửa, hai tay trình lên sách tị hỏa đồ mới, Tiêu Dặc lúc này mới mở mắt ra, nhàn nhạt : “Lấy tới đây.”


      Triệu công công ngẩn ra, : “Dạ.”


      Tiêu Dặc có lật xem nữa.


      đương nhiên hiểu tình trạng thân thể mình hơn so với bất kỳ kẻ nào, trong thời điểm tuổi trẻ khí huyết thịnh vượng, trước đây lại chưa từng có thư giải qua. Nếu còn cầm sách tị hỏa đồ còn lại lên nhìn, chỉ sợ phản ứng ở hạ thân còn kịch liệt hơn.


      Đến lúc đó phiền toái vẫn là .


      Chờ đến khi Triệu công công đem tranh sách đều thu hồi cất kỹ, hai cung nữ kia lúc này lại có chút ngo ngoe rục rịch, các nàng giơ tay đặt ở trước cổ áo, chỉ cần rút dãy lụa bên , áo khoác liền tự động rơi xuống.


      Nhưng Tiêu Dặc lúc này chỉ liếc mắt quét qua các nàng cái, hỏi: “ người mang theo cái gì?”


      Cung nữ ngơ ngác : “Tranh sách……”


      “Còn mang theo cái gì?”


      Cung nữ ngơ ngẩn ngẩng đầu, cẩn thận nhìn về phía màn: “…… Nô tỳ, nô tỳ mang theo cái gì hết.”


      Triệu công công minh bạch ý của Tiêu Dặc, tiến lên bước, hơi hơi cung lưng, từ nhìn xuống nhìn xuống các nàng, giọng điệu trầm : “Hai vị cần ta đến động thủ sao?”


      cung nữ trong đó lập tức bị dọa mất lá gan, nàng run run rẩy rẩy mà từ bên hông cởi xuống hà bao, trình lên cho Triệu công công.


      Người bên cạnh thấy nàng cũng chủ động giao, tức khắc sắc mặt trắng bệch, cũng chỉ có thể bắt chước cởi hà bao xuống.


      Triệu công công cầm hai cái túi tiền trong tay muốn đưa cho Hoàng Thượng, lại nghe Hoàng Thượng : “Mở ra, nhìn cái.”


      Triệu công công liền tiếp tục nữa, nhận lấy kéo từ trong tay tiểu cung nhân, trực tiếp cắt nát hai hà bao kia. Triệu công công cúi đầu nhìn qua, tức khắc sắc mặt liền trở nên khó coi.


      : “Hoàng Thượng, cái bên trong đựng nắm hoa khô huân hương thúc dục. cái đựng…… xuân đan.”


      Xuân đan, tục chút, chính là thuốc tráng dương.


      Thuốc này trong cung bị cấm chế, mỗi lần lấy dùng đều có số lượng hạn chế, vậy còn bị ghi chép vào sổ sách.


      Bên trong cái hà bao nho kia lại có đến năm sáu viên như vậy.


      Tiêu Dặc nhàn nhạt : “Nàng nếu tham hơn chút, đựng bên trong đến mười viên, ngày mai trẫm liền bất đắc kỳ tử mà chết.”


      Triệu công công nghe vậy, sợ tới mức lập tức quỳ xuống, : “Phi phi phi, Hoàng Thượng hồng phúc tề thiên, giờ lại có Dương nương mang đến phúc vận, làm sao …… Làm sao ……” Triệu công công hai lần, cũng thể ra bốn chữ “Chết bất đắc kỳ tử” được.


      Mà hai cung nữ quỳ gối gần đó sợ hãi.


      Hai cung nữ sắc mặt trắng bệch, tay chân các nàng cứng đờ giống như rối gỗ, cứng ngắc dập đầu, mở miệng xin tha: “Nô tỳ biết, nô tỳ cái gì cũng đều hiểu…… Xin Hoàng Thượng tha mạng……”


      “Để các nàng ra ngoài quỳ .” Tiêu Dặc nhíu mày .


      người hai người này chắc cũng có huân hương, mùi hương vào mũi, làm Tiêu Dặc cảm thấy khó chịu buồn nôn.


      Nếu còn để các nàng ở lại đây, hẳn là ngủ cũng thể ngủ được.


      Triệu công công gật đầu, vội sai người túm các nàng kéo ra ngoài.


      Trong phòng chớp mắt lại yên tĩnh trở lại.


      Tiêu Dặc đứng dậy tắm.


      Cung nữ bên cạnh hầu hạ, khi nhìn thoáng qua hạ thân của Hoàng Thượng, tự giác mà đỏ mặt.


      Chỉ là chuyện kính trai đưa cung nữ đến khi nãy còn chưa có giải quyết xong, các nàng cho dù có ý tưởng, cũng đều phải đè trở lại vào đáy lòng.


      Chờ đến khi tắm gội xong, Tiêu Dặc mới lại lần nữa nằm xuống.


      luôn luôn cảnh giác, ít ngủ, hôm nay sau khi nằm xuống, ngược lại rất nhanh liền ngủ say.


      Sau nửa đêm, Tiêu Dặc lại nằm mộng.


      Lúc này trong mộng, cầm lấy tay Dương Nhi, Dương Nhi ngồi ngay ngắn ở đùi , thân thể căng chặt, giống như vô cùng khẩn trương. cúi đầu chút, liền có thể vùi đầu ở bên cổ của nàng.


      Nhưng có cúi đầu, cũng chỉ kéo nàng qua, ở giấy Tuyên Thành viết xuống chữ lại chữ.


      lúc sau, giấy dày đặc “Tiêu Dặc”, “ Nhi”……


      phần nét mực bị nhòe.


      Làm tên dính lại thành chỗ, giống như là từ bút viết ra vậy.


      ……


      Chờ tỉnh lại lần nữa, là sáng sớm ngày thứ hai.


      Tiêu Dặc thong thả chớp mắt, mới xác nhận bản thân mình từ trong mộng tỉnh lại.


      chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn nhìn ngón tay của mình, ngón tay mở ra, hơi cong, giống như chỉ cần muốn bắt, cái gì cũng đều có thể bị bắt lấy……


      Từ sau khi yến nạp thái qua , bái thiếp cùng thiệp mời đưa tới Dương trạch lại nhiều lên.


      Trong đó liền thiếu Mạnh gia, nhà Quân Định Hầu phủ, chẳng qua tất cả đều viết tên của các phu nhân đương gia. Mà phải danh nghĩa của bọn tiểu bối.


      Dương Nhi rời giường dùng cơm, ngồi ở trước bàn viết chữ, Lưu ma ma liền ngồi ở nơi đó chậm rãi phân thiệp, đem hữu dụng lấy ra tới, vô dụng quăng ra ngoài.


      Lưu ma ma phân loại bất tri bất giác ước chừng được canh giờ, Liên Quế liền tới thay thế nàng.


      Nàng đứng dậy tới gần chỗ Dương Nhi, thấp giọng hỏi: “ nương muốn dùng chút trà bánh sao?” Lời dứt, Lưu ma ma mới phát Dương nương ngồi ở chỗ đó, lại chính là ngồi yên đấy, ngay cả bút trong tay cũng hạ xuống.


      Lưu ma ma trong lòng lộp bộp chút, vội hỏi: “ nương như thế nào lại ngây người? Hay là hôm qua thấy ác mộng?”


      Dương Nhi do dự gật đầu, chậm rãi : “Nằm mơ, ăn ta.”


      Lưu ma ma hơi hơi há hốc mồm: “ nương mơ thấy có người ăn ngươi?”


      Dương Nhi lại gật gật đầu, lại khó có được mà thở dài, trong lúc nhất thời Lưu ma ma trái lại cũng rảnh lo cái khác, nàng chuyển buồn thành vui, : “ nương lúc trước ngay cả thở dài cũng đều có, giờ ngược lại học được cái này……”


      Dương Nhi mờ mịt mà nhìn chằm chằm nàng, cũng biết than thở có gì nghiêm trọng.


      Dương Nhi cảm giác được.


      Nàng cũng biết được, lúc trước nàng đối với thế giới bên ngoài hết thảy đều chậm chạp, tốt hay xấu, đều cũng có biểu đạt. giờ có vui vẻ, cũng có lo lắng, lúc này mới thuyết minh cảm giác của nàng đối với thế giới bên ngoài dần dần trở nên sâu hơn.


      mặt Lưu ma ma lên nụ cười, nàng : “ nương trước dùng trà chút, bên ăn, bên nương lại cùng lão nô chuyện, xem mơ thấy cái gì.”


      Dương Nhi muốn gật đầu, quản gia tới ngoài cửa, thần sắc sợ hãi : “Dương nương, ma ma, có từ trong cung tới, là tới tặng vài thứ cho nương.”


      Lưu ma ma đứng thẳng dậy, : “Cho nàng lại đây.”


      “Dạ.”


      đến chốc lát, tiểu cung nữ cùng theo quản gia ra ngoài, mang theo nữ tử đến tuổi ba mươi vào cửa.


      Nàng kia cúi người với Dương Nhi cái.


      Lưu ma ma nhìn chằm chằm nàng : “Lúc trước như thế nào chưa từng gặp qua ngươi?”


      Nàng kia cười : “Ma ma chưa thấy qua ta, ta lại gặp qua ma ma rất nhiều lần. Ta làm việc ở kính trai, hôm nay phụng mệnh tiến đến, là để tặng đồ cho nương.”


      , hai tay nàng trình lên cái hộp .


      Lưu ma ma nhận lấy, ước lượng chút, sau đó mới trình cho Dương Nhi.


      Dương Nhi tò mò nhìn chằm chằm, lại có duỗi tay nhận.


      Lưu ma ma liền đem tráp để xuống ở trước mặt nàng.


      Dương Nhi lúc này mới vươn ngón tay ra, đẩy cái khóa vẫn chưa khóa lại khó khăn treo ở bên ngoài ra, cái khóa kia lạch cạch rớt xuống dưới, Dương Nhi mở nắp ra nhìn, liền thấy bên trong đựng thứ giống như sách, còn có hai cái hà bao ……


      Dương Nhi có chạm vào hà bao.


      Bởi vì treo bên hông nàng còn đẹp mắt hơn, tất nhiên liền thể hấp dẫn được lực chú ý của nàng.


      Nàng chỉ mở quyển sách ra, khẩy ngón tay lật trang……


      Trong giây lát, Dương Nhi liền hơi trừng lớn mắt.


      Tranh thú vị.


      Dương Nhi nghĩ, lại dùng đầu ngón tay chọc chọc tranh ở .


      Như vậy, nàng trước giờ chưa từng gặp qua.


      Lưu ma ma quay đầu nhìn, thấy tọa liên.


      Tức khắc mặt già đỏ lên.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:


      Tiểu hoàng đế: xem tranh tổn thương thân thể (? ﹏? )

    2. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Trễ nhất là thứ 5 có chương mới, dạo này bị giảng viên hành quá, ta suýt quên mất công việc rồi. Xin lỗi mấy nàng nha. *cúi đầu*

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mừng nàng quay trở lại, hihi
      Bổn Cô Nương thích bài này.

    4. minhminhanhngoc

      minhminhanhngoc New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      21
      Huhu thấy có chương mới mừng rớt nước mắt . Nàng ơi cố lên!!!
      :5::5::5:
      Bổn Cô Nương thích bài này.

    5. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 53:


      Lưu ma ma ở trong cung tất nhiên nhìn thấy nhiều, nhưng dù là như vậy, khi nhìn thấy Dương Nhi nghiêm túc lật xem tranh tị hỏa đồ, còn muốn dùng ngón tay chọc chọc vẽ vẽ, Lưu ma ma cũng bất giác mà mặt đỏ. Thần sắc Dương Nhi càng thiên chân vô tà nàng lại càng đỏ mặt.


      Lưu ma ma di chuyển ánh mắt, liền dứt khoát mang hai cái hà bao còn dư lại trong tráp, đều lấy ra tới.


      “Đổi cho nương? Hay là cùng đeo lên?” Lưu ma ma hỏi.


      Dương Nhi cảm thấy tranh sách trong tay mới lạ, nhìn vô cùng chăm chú, làm sao mà nghe được Lưu ma ma cái gì. Lưu ma ma bất đắc dĩ cười, đành phải tự duỗi tay tháo túi thêu vốn treo bên hông Dương Nhi xuống. Dương Nhi hình như cảm giác được, eo cứ vặn vẹo, né tránh tay của Lưu ma ma. Nàng tay khép tranh sách lại, vội cúi đầu nhìn bên hông.


      đổi.” Dương Nhi .


      , nàng còn duỗi tay sờ sờ túi hương còn dư lại bên hông kia.


      Nàng còn nhớ mơ hồ, lần trước Hoàng Thượng cùng nàng qua, thể để người khác nhìn thấy túi thêu của nàng.


      Lưu ma ma liền đem hai cái hà bao kia cầm trong lòng bàn tay, : “Vậy lão nô đổi lại cho nương.”


      , Lưu ma ma lại xoay người sờ đến vật cứng bên trong, tròn xoe, giống như là thuốc viên gì đó. Lưu ma ma nhíu mày, suy nghĩ cẩn thận, mở hà bao ra nhìn. Liền thấy bên trong đúng là đựng thuốc viên.


      Sắc mặt Lưu ma ma chợt thay đổi, vội đem thuốc viên bên trong đều đổ ra ngoài.


      Nàng nâng thuốc viên đến gần ngửi ngửi, có mùi gì đặc biệt, nhưng nhìn hình dạng lại có vài phần quen mắt.


      Nàng buông thuốc viên xuống, lại mở cái hà bao khác, ở bên trong đổ ra nắm hoa khô, mùi hương vô cùng thơm kia, Lưu ma ma ngửi cái liền biết đây là mùi gì.


      Sắc mặt nàng chợt trầm xuống.


      “Người kia phải là do Hoàng Thượng phái tới.”


      Lưu ma ma làm sao còn dám để Dương Nhi tiếp tục cầm tranh sách kia nhìn.


      Thủ đoạn này ở trong cung rất khó mà phòng bị, dùng dược huân, hay là đem độc trộn lẫn vào trong mực…… có quá nhiều.


      Lưu ma ma vội lấy tị hỏa đồ.


      Dương Nhi tất nhiên tỏ vẻ có chút nỡ.


      Nàng còn chưa có xem đủ đâu.


      Lưu ma ma thấy thế, : “Hôm nay cái này tốt, ngày khác nương lại từ chỗ Hoàng Thượng lấy cái tốt hơn.”


      Dương Nhi gật gật đầu, xem như tin lời Lưu ma ma .


      Lúc chuyện, Liên Quế đẩy cửa từ bên ngoài vào. Nàng khom người quỳ gối hành lễ với Dương Nhi, sau đó thẳng lưng : “Vừa rồi vị mang đồ tới kia, bị ta chế trụ.”


      Lưu ma ma đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mừng rỡ: “Liên Quế nương quả nhiên lợi hại.”


      Liên Quế trái lại cũng kể công, nàng lắc đầu : “Cái này thể coi là lợi hại.”


      Lưu ma ma cười cái, ngữ khí ôn hòa, nhưng lời ra lại làm người cảm thấy lạnh lẽo, nàng : “ , tại mới là lúc xem thử bản lĩnh, nhất định phải từ miệng nàng hỏi ra kết quả.”


      Liên Quế gật đầu.


      Lưu ma ma để lại tiểu cung nữ ở trong phòng, liền cùng Liên Quế ra ngoài.


      Qua chừng non nửa canh giờ, Lưu ma ma lại trở về, Liên Quế vốn dĩ theo phía sau nàng, chỉ là tới đột nhiên dừng bước.


      Lưu ma ma hỏi nàng: “Sao lại nữa?”


      Liên Quế ôn nhu cười cười, : “ thân mùi như vậy, làm sao có thể chạm vào nương? Vẫn nên là tắm gội đổi thân y phục mới tốt.”


      Lưu ma ma cười : “Đúng vậy đúng vậy, vẫn là Liên Quế nương suy nghĩ chu đáo, nên đổi thân y phục mới phải.”


      Dứt lời, hai người lại cùng nhau thay y phục, mới lại về đến trước mặt Dương Nhi hầu hạ. Dương Nhi gần sát vào, cái mũi động động.


      Lưu ma ma lập tức khắc khẩn trương lên, hỏi: “ nương nghe thấy cái gì sao?”


      Dương Nhi : “Thơm, mùi thơm.”


      Lưu ma ma lúc này mới cười: “Đây là y phục huân qua đàn hương, nương nếu như thích, lần tới cũng huân cho nương.”


      Dương Nhi gật đầu.


      Lưu ma ma cùng Liên Quế liếc nhau, đều hề nhắc đến vị kia, cũng càng bên trong hà bao kia có cái gì.


      Nếu như gặp qua vẻ đẹp thanh khiết.


      làm sao có thể nguyện ý nhìn màu sắc khác làm bẩn nó chứ?


      Chuyện xảy ra bên này của Dương trạch, bao lâu liền truyền vào trong cung.


      Tiêu Dặc nhắm mắt nghe thuộc hạ bẩm báo xong.


      Các cung nhân đều cho rằng Hoàng Thượng sắp phát hỏa, ai biết chỉ chậm rãi mở mắt, hỏi: “Đại chinh lễ chuẩn bị sao rồi?”


      Triệu công công : “Lễ Bộ muốn báo lại, chờ ở bên ngoài.”


      cần báo, thúc giục bọn họ mang lễ đến trước hẻm Tĩnh Ninh. tại, trẫm muốn chuyến đến Vĩnh An Cung. Thái Hậu tĩnh dưỡng nhiều ngày, trẫm còn chưa có đến thăm, chẳng lẽ để người khác trẫm bất hiếu?”


      Triệu công công vội gật đầu, xuống phân phó.


      Chỉ chốc lát sau, ngự liễn của hoàng đế liền tới Vĩnh An Cung.


      Bên ngoài Vĩnh An Cung vẫn canh gác nghiêm ngặt như cũ.


      Cấm quân ngoài cửa thấy thân ảnh của Hoàng Thượng, liền lập tức quỳ xuống đất hành lễ.


      Cung nhân của Vĩnh An Cung vẫn là lần đầu nhìn thấy trận thế lớn như vậy, nhìn những binh sĩ đeo đao kiếm đó làm lòng người rụt rè, liên quan đến Hoàng Thượng nhìn qua đều có chút uy thế áp người.


      Trong đoạn thời gian này, người của Vĩnh An Cung được tùy ý ra vào, lúc đầu bọn họ còn sinh lòng oán giận, nhưng đến lúc sau, toàn bộ oán giận đều là bị mài mòn,chỉ còn lại có sợ hãi thấp thoáng, chút sợ hãi kia chôn sâu dưới đáy lòng từng chút bành trướng ra…… Cho đến giờ khắc này, bọn họ đều vô thức quỳ xuống đất hành lễ. mặt còn là cung nhân kiêu căng ngạo mạn của Vĩnh An Cung nữa, mà lại mang theo chút hoảng sợ.


      Tiêu Dặc cũng thèm nhìn tới bọn họ, lập tức lên bậc thang, bước vào trong điện.


      hỏi cung nhân quỳ gối bên cạnh cửa: “Gần đây Thái Hậu mạnh khỏe ?”


      Biểu tình mặt cung nhân kia tựa như khóc mà cũng phải khóc, đại khái là bởi vì cảm xúc dao động đến cực đại, liền sinh ra cái biểu tình vặn vẹo quỷ dị, nàng đáp: “Thái Hậu nương nương gần đây…… Rất nhớ Hoàng Thượng.”


      là nhớ Hoàng Thượng.


      Chi bằng là mỗi ngày cũng đều mắng Hoàng Thượng.


      Chỉ là lời này phải là lời nàng có thể .


      Tiêu Dặc cũng hoàn toàn để ý những lời này.


      Cung nhân kia nếu như vậy, vậy chứng tỏ Thái Hậu mấy ngày nay sống quả thực tốt lắm.


      lập tức vào cửa, nhàn nhạt : “Tất cả thất thần làm cái gì? Trẫm nếu như tới, còn mời Thái Hậu?”


      phòng cung nhân lúc này mới cả kinh như chim thú chạy tán loạn.


      Bọn họ mời Thái Hậu, nhưng mặt lại sợ hãi cẩn thận ngẩng đầu, đánh giá Hoàng Thượng.


      Từ khi tân đế kế vị tới nay, phần lớn cũng chỉ ở Dưỡng Tâm Điện, cũng hề rời khỏi Dưỡng Tâm Điện. Bọn họ cũng từng có người đến Hàm Xuân Thất Dưỡng Tâm Điện tham kiến lần, trở về còn cảm thấy hoảng hốt ngừng. phải vì , mà là vì khí bên trong Hàm Xuân Thất kia thông thuận, khiến người cảm thấy chủ nhân bên trong cũng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chết.


      Hơn nữa dưới cả triều Đại Tấn đều biết, tân đế thân thể tốt, thường xuyên bệnh nặng, cho nên mới có quẻ bói của Khâm Thiên Giám……


      Nhưng hôm nay sao?


      tại Hoàng Thượng đứng ở trong Vĩnh An Cung, thân hình thon dài thẳng tắp, mắt như điểm sơn, mày như vẽ, khuôn mặt ngày thường lại trắng bệch. Lộ ra khuôn mặt tái nhợt, mắt ngăm đen, môi đỏ như thế…… Bên trong tuấn mỹ lại ra tia dị.


      Làm người dám nhìn thẳng.


      Lúc này cuối cùng cũng có người ra tới.


      Là Liên Kiều nương luôn luôn được trọng dụng ở Vĩnh An Cung.


      Liên Kiều : “Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương thân thể khoẻ, sợ là thể đứng dậy.”


      Liên Kiều chuyện, ngược lại còn mạnh dạn nhìn Hoàng Thượng. Trong cung này,Ngoại trừ thị vệ, thái giám, còn có Hổ Bí quân làm người chán ghét bên ngoài cửa cung kia, chỉ có Việt Vương Tiêu Chính Đình thường xuyên đến đây. Nhưng hôm nay có Hổ Bí quân gác, Việt Vương lâu vào cửa. Lúc này đột nhiên nhìn thấy Hoàng Thượng, Liên Kiều khỏi nhìn nhiều thêm hai lần, thậm chí còn vô thức đỏ mặt.


      Tiêu Dặc ngay cả nhìn đều nhìn nàng, giọng điệu của vẫn thản nhiên như trước, : “Vậy trẫm gặp Thái Hậu.”


      Dứt lời, cất bước vào trong phòng.


      Liên Kiều ngẩn ra, mới nhanh chóng chạy theo, chỉ là sau đó, lưng nàng cũng nhịn được mà phát lạnh. Bản thân nàng được nhịn mà buồn bực. Tân đế này tuổi so với với nàng còn hơn, lại là ma ốm, chẳng lẽ chính mình nhìn thấy , còn cảm thấy sợ hãi sao?


      Tiêu Dặc qua bình phong, bước vào phòng trong.


      Người bên trong nghe thấy tiếng bước chân, tức khắc luống cuống tay chân, Thái Hậu dĩ nhiên là có ngủ, nàng ngồi ở trường kỷ, nghiêng người dựa vào, tư thái cao ngạo. Chờ khi nhìn thấy Tiêu Dặc tiến vào, nàng cũng vì lời dối bị chọc thủng mà đỏ mặt.


      Nàng chỉ nhíu mày, sau đó trầm mặt xuống, : “Hoàng Thượng hết bệnh rồi?”


      Tiêu Dặc trả lời nàng, mà : “Thái Hậu sai người tặng đồ đến hẻm Tĩnh Ninh? Bên ngoài có Hổ Bí quân canh gác, Thái Hậu cũng còn có thể truyền lời ra ngoài……” Tiêu Dặc gật đầu, dùng giọng điệu phán xét : “Quả là cũng có phần bản lĩnh.”


      Thái Hậu cực kỳ chán ghét giọng điệu như vậy của .


      nếu như tức hộc máu, trong lòng nàng còn cảm thấy sảng khoái chút, cố tình khẩu khí của Tiêu Dặc bình thản, trong lời càng giống như khinh thường các loại hành vi của nàng.


      Bây giờ bị khó chịu lại là chính Thái Hậu.


      Nàng : “Như thế nào? Có gì ổn sao? Hoàng Thượng sắp sửa đại hôn. Ai gia thân là mẫu hậu của Hoàng Thượng, tất nhiên phải vì Hoàng Thượng mà suy nghĩ, lệnh cho dưới kính trai được chậm trễ.”


      Tiêu Dặc : “Thái Hậu thần thông như vậy, nhưng biết tình trạng giờ bên ngoài của Lý gia là gì sao?”


      Thái Hậu hồ nghi hỏi: “Lý gia nào?”


      “Tất nhiên là Đông Lăng Lý gia.”


      Thái Hậu lạnh lùng : “Hoàng Thượng đây là có ý gì?”


      Tiêu Dặc đạp tiểu thái giám bên người cái: “Tới, cho Thái Hậu biết.”


      Tiểu thái giám kia mặt lộ vẻ kinh hoàng, quỳ xuống đất, khó khăn cho Thái hậu nghe, ngay cả tranh chấp của Lý gia cùng Liễu gia cũng , bên ngoài đều Lý gia chính là đại gia tộc ra vẻ đạo mạo!


      Thái Hậu dĩ nhiên tức giận đến muốn đứt hơi.


      Nàng cười lạnh : “ sao? Chẳng qua là ít sâu bọ mà thôi, làm sao có thể lay động được đại thụ?”


      Tiểu thái giám lại cúi đầu : “ tại…… tại tứ nương Lý gia phải gả đến cho Liễu gia.”


      Thái Hậu cao giọng ngắt lời : “ có khả năng! Liễu gia kia suy tàn…… Làm sao có thể kết thân với Lý gia?”


      Tiêu Dặc nhanh chậm : “Chính là từ lúc bắt đầu, đem Lý gia kéo vào cuộc, cũng phải là Liễu gia. Hai cái phế vật kia của Liễu gia làm sao có thể có bản lĩnh như vậy?”


      Thái Hậu nhìn thẳng , cắn chặt răng : “…… Chẳng lẽ là Hoàng Thượng?”


      Tiêu Dặc lại có trả lời câu hỏi của nàng.


      lại : “ khi Lý gia có nương đầu tiên gả đến Liễu gia, còn lại, cũng đều có giá trị tốt như trước.”


      Sắc mặt Thái Hậu lúc xanh lúc trắng.


      Nàng biết, Tiêu Dặc sai.


      Ai cũng , Lý gia cùng Liễu gia vì đại nghĩa mà liên hôn, nhưng nếu như gả , cơ bản cũng liền đoạn tuyệt đường của các nương Lý gia còn lại.


      Trong nhà có người gả cao, dư lại tất nhiên đều gả đến chỗ tốt.


      Nếu như nương tốt nhất lại gả thấp, còn dư lại cũng gả được vào nhà cao cửa rộng.


      Thái Hậu rất có mặt mũi, đặc biệt là sau khi làm chủ Vĩnh An Cung, mặt mũi của nàng cũng ngày càng lớn hơn.


      Để Tiêu Dặc lần liền lột sạch trần trụi như vậy, Thái Hậu gần như cắn răng, nàng yên lặng nhìn Tiêu Dặc, : “Hoàng Thượng long thể suy yếu, lại còn tiếc vì đứa ngốc từ sơn dã nông thôn tới lo lắng lao lực, ngược lại cũng sợ làm tổn hại đến thân thể……”


      Tiêu Dặc lại ngắt lời nàng: “ phải đứa ngốc. Là Hoàng Hậu.”


      Sắc mặt lạnh băng, ngữ khí u: “Đó là Hoàng Hậu của trẫm, Hoàng Hậu của Đại Tấn.”


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:



      Tiểu hoàng đế: Chỉ có trẫm mới có thể gọi nàng là đứa ngốc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :