1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      bạn Hoàng từ từ xử hết mấy bả đòi vuốt mông ngựa, kaka. Đáng đợi lũ tiểu tam, ức hiếp nương nương ngốc

    2. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 5

      đến nửa canh giờ, Ngự Thiện Phòng liền đem đồ ăn trình lên, bên Ngự Thiện Phòng biết là Dương Nhi đói bụng, chỉ cho là Hoàng Thượng phải dùng thiện, vì thế liền làm cực kỳ phong phú.

      Cái gì tổ yến vịt tơ, nấm Khẩu Bắc gà chảo nóng, quả táo mềm, canh thịt băm, canh đậu hủ bát tiên …… Từng món trình lên bàn, lại dùng chén bát tinh tế.

      Dương Nhi nhìn chằm chằm nhìn đến chớp mắt, trong lúc nhất thời ngược lại đem Tiêu Dặc vứt ra sau đầu, hề chỉ lo nhìn .

      Hai cung nữ tiến lên gắp thức ăn.

      Tiêu Dặc : “Đều để ở trước mặt nàng là được.”

      Cung nữ nghe vậy, liền để đồ ăn trước mặt Hoàng Thượng.

      Bố trí đồ ăn tốt, Dương Nhi ngược lại vội vã ăn, nàng quay đầu nhìn Tiêu Dặc, hỏi: “Ngươi ăn sao?”

      “Ta ăn, ngươi ăn .”

      Dương Nhi lúc này mới giống như được lệnh, cầm chiếc đũa lên, chậm rãi bắt đầu ăn.

      Tiêu Dặc gọi Triệu công công đến trước mặt, hỏi: “Hầu hạ nàng bên trong có mấy cung nữ, có người kêu là Hạ Nguyệt?”

      Triệu công công đâu nhớ tên của những tiểu cung nữ, nhưng nếu Hoàng thượng hỏi, tất nhiên là có. Triệu công công gật đầu, : “Chính Là có người này. Hoàng Thượng, nàng phạm vào sai lầm?”

      “Gọi nàng lại đây.”

      “Dạ, nô tỳ liền sai người truyền nàng.”

      Bên kia, Hạ Nguyệt, Xuân Sa, Tiểu Toàn Tử đều về tới Yến Hỉ Đường.

      Hạ Nguyệt oán giận : “ chuyến như này , ra ăn bữa cơm chùa này, bụng tiêu hóa tệ lắm.”

      Xuân Sa nhăn mi lại, khuyên nhủ: “ giờ Dương nương được đưa đến Dưỡng Tâm Điện , tương lai đâu thể nào còn bao dung ngươi khi nhục như vậy? Ngươi phải thu liễm chút, chớ có làm bậy!”

      Hạ Nguyệt cười khẽ đứng lên, : “Đừng là đưa đến Dưỡng Tâm Điện, nàng liền trở thành Hoàng Hậu, sau khi cử hành đại điển phong hậu, tính là ta kêu nàng ăn cơm thừa canh cặn, ăn nước rửa chén vo gạo, nàng cũng chưa chắc biết được ta đây khinh nhục nàng đâu! Xuân Sa, nàng là kẻ ngốc, kẻ ngốc đâu nào biết được những việc này đâu? Nếu ngươi tin, chờ nàng trở lại, kêu nàng làm ghế cho ngươi cưỡi, nàng cũng làm như vậy. Nàng hiểu được cáo trạng là như thế nào!”

      Dứt lời, nàng cũng nhìn sắc mặt Xuân Sa, bản thân bắt đầu vui vẻ nở nụ cười.

      Như là bị chính mình tưởng tượng ra những màn này làm cho tức cười.

      Tiểu Toàn Tử sắc mặt khó coi : “Nàng là chủ tử, chúng ta là nô tỳ, bất luận như thế nào, Hạ Nguyệt tỷ tỷ đều nên như vậy đối với chủ tử! Chủ tử cáo trạng, nhưng chúng ta trong đầu đừng có quá, miệng nhiều lời! Hạ Nguyệt tỷ tỷ còn hành càn rỡ như vậy, chúng ta liền cáo trạng!”

      “Ngươi dám!” Hạ Nguyệt trợn mắt nhìn.

      “Hạ Nguyệt ở đâu?” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng quát chói tai.

      Hạ Nguyệt sợ tới mức cả người run lên, nàng nhìn ra hướng ngoài cửa, chỉ thấy lão ma ma đứng bên ngoài, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị , nhìn liền biết là phải dễ đối phó.

      Ah, nàng gặp qua lão ma ma này.

      Lão ma ma này xưng là “Lưu ma ma”, hàng năm hầu hạ ở Dưỡng Tâm Điện, Tần ma ma thấy nàng, đều phải tươi cười tới. Huống hồ nàng là tiểu cung nữ……

      Hạ Nguyệt vội tươi cười, vội tiến lên, hành lễ, : “Lưu ma ma hảo, nô tỳ chính là Hạ Nguyệt.”

      “Chính là ngươi?”Cặp mắt của Lưu ma ma dường như là trừng lớn, nàng liếc mắt khinh thường cùng lạnh nhạt nhìn Hạ Nguyệt.

      Hạ Nguyệt bị nàng nhìn đến cả người sinh hàn ý, nhưng như thế nào cũng thể tưởng được, Lưu ma ma vì sao đối đãi chính mình như vậy.

      Nàng chỉ cười làm lành, : “Là nô tỳ. Lưu ma ma đến, chính là có chuyện gì muốn phân phó nô tỳ làm?”

      Cho dù nàng đem chính mình cười thành đóa hoa, Lưu ma ma cũng có chút nào thay đổi thần sắc nguội lạnh.

      “Theo ta Dưỡng Tâm Điện.” Lưu ma ma xong liền xoay người rời , cũng mặc kệ Hạ Nguyệt có thể kịp hay

      Hạ Nguyệt tim đập nhanh.

      Chẳng lẽ là kẻ ngốc kia vừa vào cửa, liền đắc tội với Hoàng Thượng? Cho nên Hoàng Thượng muốn bắt các nàng vấn tội?

      Hạ Nguyệt dưới chân dừng chút, muốn xoay người kêu Xuân Sa thế mình. Loại hình phạt bị đánh này tự nhiên có thể trốn liền trốn.

      Nhưng giây lát, nàng lại toát ra ý niệm khác.

      Nàng tuy rằng làm việc ở trong hoàng cung, giờ lại bị phân tới Yến Hỉ Đường hầu hạ. Nhưng nàng lại chưa từng gặp mặt …… Duy nhất trong chút lát, vẫn là nhìn thấy từ xa.

      Tân đế còn trẻ , lại phong độ trác tuyệt, tuấn mỹ phi thường.

      Chỉ xa xa thấy trong chốc lát, nàng dám quên.

      Hạ Nguyệt sửa sang lại 2 bên tai, khóe miệng tự giác toát ra tia ý cười.

      Bộ dáng nàng lớn lên cũng kém, so với kẻ ngốc kia thông minh hơn.

      giờ hậu cung trống , vị được phong phi tần cũng . Nếu là…… Nếu là được gặp mặt Hoàng Thượng , có thể được Hoàng Thượng ưu ái, chẳng phải là thăng chức rất nhanh, từ nô tỳ xoay mình biến hoá làm quý nhân?

      Phải biết rằng, cung nhân hầu hạ Dưỡng Tâm Điện thường rất ít, người bình thường thể nào thấy Hoàng Thượng. Nếu nhân cơ hội này, có lẽ cả đời nàng cũng cách nào gặp mặt thánh nhan.

      Hạ Nguyệt trong lòng luân chuyển liên hồi, cuối cùng nàng cắn răng, bước nhanh đuổi kịp Lưu ma ma, giống như là sợ ai tới đoạt lấy của nàng.

      Xuân Sa ở phía sau ra lộ ra tia hoảng sợ, nàng bóp khăn, giọng : “Chỉ sợ là Dương nương xảy ra chuyện, bằng kêu Hạ Nguyệt …… Những quý nhân này chỉ lo đem người mang tiến cung,cái khác cũng mặc kệ. Lại nghĩ, nương ngốc xuất thân thôn dã, lại đâu nào hiểu được trong quy củ của hoàng cung……”

      xong, Xuân Sa liền nhịn được khóc lên

      Dương nương xảy ra chuyện, tốt chính là tai họa của bọn họ!

      ……

      Hạ Nguyệt bị Lưu ma ma dẫn , đường đến Dưỡng Tâm Điện.

      Trước kia nàng bị Tần ma ma giáo huấn qua, biết ở nơi nào là thể tùy ý ngẩng đầu, cho nên dọc theo đường đều gắt gao cúi đầu, sợ mạo phạm Hoàng Thượng.

      “Hoàng Thượng, người đưa tới.” Lưu ma ma quỳ xuống đất .

      Hạ Nguyệt liền cũng theo mà quỳ, hạ giọng , nỗ lực dùng tiếng mềm mại dập đầu : “Nô tỳ Hạ Nguyệt, gặp qua Hoàng Thượng.”

      Đồng thời, mùi hương đồ ăn chui vào trong mũi Hạ Nguyệt .

      Dẫn đến trong bụng trùng ngo ngoe rục rịch thèm.

      Lưu ma ma đứng dậy thối lui qua bên, lúc này người ngồi cao vẫn chưa lên tiếng, Hạ Nguyệt cũng dám đứng dậy, nàng kìm nén được cẩn thận ngẩng đầu, hướng phía trước mà nhìn.

      Trong điện yên tĩnh, chỉ có thanh dùng cơm khi đũa thìa va chạm tạo tiếng vang.

      Rốt cuộc, thanh cùng tình cảnh trước mắt kết hợp lại.

      Hạ Nguyệt kinh ngạc phát , Dương Nhi thế nhưng ngồi ngay ngắn ở bàn bên trái, tay trái cầm chiếc đũa, tay phải cầm muỗng, đối diện đầy bàn đồ ăn ăn đến ngọn lành.

      Mà thiếu niên vô cùng tuấn mỹ, ngồi ngay ngắn ở bên ghế tử đàn, thần sắc lạnh nhạt, mặt mày trầm sắc bén. Làm cho người ta như vậy liếc mắt cái, liền cảm thấy sợ hãi từ trong đáy lònng.

      Đó là Hoàng Thượng.

      Là Hạ Nguyệt từng gặp qua mặt Hoàng thượng từ xa.

      Lúc này Hoàng Thượng thưởng thức cặp đũa bạc trong tay, nhìn Dương Nhi dùng cơm.

      Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ bàn đồ ăn này , đều là chuẩn bị riêng cho kẻ ngốc này?

      Hạ Nguyệt cắn cắn môi, đáy lòng dâng lên chút ghen ghét tình cảnh này.

      Dương Nhi lớn lên lên đẹp mắt như thế nào? Đây chỉ là 1 kẻ i ngốc! Chỉ biết hai việc ăn ngủ! Hoàng Thượng làm sao có thể nhịn được nàng? Hạ Nguyệt cảm thấy đau xót , đầu gối lại đau. Nàng nhịn được cẩn thận xê dịch chân, muốn giảm bớt chút đau mỏi đầu gối. Bên cạnh Lưu ma ma đột nhiên bước nhanh lên trước, đôi tay dùng chút lực, đem nàng ấn mạnh xuống mặt đất.

      Lưu ma ma xụ mặt : “Nô tỳ hướng Hoàng Thượng thỉnh tội, giờ trong cung tiến cung nữ mới, chưa được dạy dỗ tốt, ở ngự tiền dám vô lễ như thế!”

      Hạ Nguyệt run rẩy, há mồm định vì chính mình biện giải.

      Nhưng Lưu ma ma lại lần thứ hai mở miệng, nàng quay đầu đối với tiểu thái giám kế bên : “Lấy bàn châm tới.”

      Bàn châm …… Là cái gì?

      Trong lòng Hạ Nguyệt đột nhiên có dự cảm tốt lắm . Nàng khỏi lần nữa ngẩng đầu nhìn qua Hoàng thượng. Hoàng Thượng còn thưởng thức cặp đũa bạc kia. Mà Dương Nhi cũng nghiêm túc mà ăn đồ ăn của mình, cũng có nhìn nàng cái. Chẳng lẽ truyền nàng tới đây, chính là vì phạt nàng sao?

      Tại sao muốn phạt nàng? Kẻ ngốc kia cáo trạng với Hoàng Thượng?

      ! có khả năng…… Nàng chỉ là kẻ ngốc! kẻ ngốc biết cái gì? Nàng vui buồn, cãi nhau với người khác cũng !

      Hạ Nguyệt ngay lúc này tâm loạn như ma , tiểu thái giám mang bàn chông tới.

      Hạ Nguyệt quay đầu thoáng nhìn, nhất thời mồ hôi lạnh liền rơi xuống. Bàn chông kia, ra là ở phía vải nỉ dựng rậm rạp như đám lông, châm ngắn…. Tiêm.

      Lưu ma ma sức lực cực lớn, chế trụ ở bả vai Hạ Nguyệt , đem nàng xích lại theo hướng đó. Tiểu thái giám cực kỳ phối hợp đem bàn chông dọn xong, Lưu ma ma đem nàng lại lần nữa ấn xuống.

      Hạ Nguyệt sớm quỳ đến chân mềm, lúc này đâu có sức lực giãy giụa phản kháng.

      Nàng sợ hãi tới mức kêu ra tiếng: “Ma ma!”

      Giọng rơi xuống, nàng bị ấn ở bên bàn chông .

      Bén nhọn đau đớn nháy mắt truyền khắp toàn bộ đầu gối nàng.

      “A! Đau……” Hạ Nguyệt bên khóc kêu ra tiếng, bên ngẩng đầu nhìn Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng, nô tỳ làm sai cái gì? Hoàng Thượng, nô tỳ đau quá a……”

      Người bên này, Hạ Nguyệt ngược lại cũng có quên, đem giọng nhu nhược chút .

      Đương nhiên, nàng đột nhiên bị tội như vậy, giọng cần , nghe cũng đủ thảm.

      Dương Nhi cuối cùng bị động tĩnh bên này làm cho kinh sợ.

      Nàng hơi mờ mịt buông đĩa bạc trong tay, quay đầu nhìn xuống Hạ Nguyệt.

      Hoàng Thượng vẫn như cũ gì, Lưu ma ma tay còn ấn vài Hạ Nguyệt.

      Hạ Nguyệt chỉ run rẩy : “ nương cứu ta, nương cứu ta a!”

      Dương Nhi nghiêng nghiêng đầu, hiểu cho lắm, Hạ Nguyệt tại sao muốn nàng cứu?

      Tiêu Dặc cũng buông đũa bạc trong tay xuống.

      lúc này mới cho Hạ Nguyệt ánh mắt, nhàn nhạt : “Mỗi ngày người cùng Dương nương cùng nhau dùng cơm, chính là ngươi?”

      Hạ Nguyệt lúc này toàn bộ lưng đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt. là đau, hai là bị dọa.

      Môi nàng trắng bệch, tất cả suy nghĩ trong đầu đều là. Cáo trạng!

      Kẻ ngốc này vậy mà cáo trạng!

      Nhận? Vẫn là nhận?

      “Súc vật biết quy củ ! Hoàng Thượng hỏi chuyện, ngươi biết trả lời sao?” Lưu ma ma hướng eo nàng đạp cước.

      cổ đau nhức lập tức tập kích lên eo, Hạ Nguyệt mồ hôi lạnh như mưa rơi xuống, nàng cắn môi, nhịn đau hô 1 tiếng. Đáy mắt nàng rất nhanh có nước mắt, nàng đáng thương mà nhìn về phía Tiêu Dặc, : “Là, là nô tỳ.”

      Tiêu Dặc quay đầu hỏi Dương Nhi: “Ăn no rồi sao ?”

      “Ân, no rồi.” Dương Nhi vuốt cái bụng, thập phần thỏa mãn mà . Lúc chuyện , nàng còn hưởng thụ mà nheo mắt lại , đuôi lông mày khóe mắt đều toát ra tia hân hoan, khiến cho khuôn mặt nàng nhìn càng linh hoạt động lòng người.

      Tiêu Dặc liền chỉ bàn đồ ăn dư ở , nhìn về phía Hạ Nguyệt, : “ ngươi thích phân chia đồ ăn cùng Dương nương, những thứ này ngươi đều ăn hết……”

      Ngự Thiện Phòng đưa tới tràn đầy bàn đồ ăn.

      mình Dương Nhi chỉ ăn bộ phận , giờ còn dư lại phần lớn món ngon.

      Hạ Nguyệt nhìn chằm chằm phía bàn đồ ăn, cả người đều rét run lên.

      Tại nàng mà , ở đây cái gì Mỹ vị món ngon ?

      Nếu đều ăn hết, chẳng phải sống sờ sờ bị căng chết!

    3. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 6

      Tiểu thái giám duỗi tay muốn đem đồ ăn bưng cho Hạ Nguyệt. Dương Nhi chút nghĩ ngợi liền đứng lên, chụp tay tiểu thái giám.

      Mọi người khỏi đều nhìn về phía Dương Nhi, biết nàng muốn làm cái gì.

      Trong mắt Hạ Nguyệt đều là vẻ chờ mong, cho rằng Dương Nhi vì nàng cầu tình.

      Tiêu Dặc ánh mắt cũng rơi người Dương Nhi . nhìn chằm chằm nàng, thần sắc mặt khó phân biệt hỉ nộ.

      Dương Nhi lại quay đầu nhìn chằm chằm Tiêu Dặc, nghiêng đầu hỏi: “ ăn sao? Ăn ngon, ăn rất ngon.”

      Tiêu Dặc ngẩn ra, chuyện.

      đói.” Dương Nhi giọng .

      Đói là mùi vị rất khó chịu, nàng mình ngồi ở trong viện, có đôi khi đói bụng, cũng chỉ có thể mà nhìn chim chóc ngoài tường. Trong bụng giống như là nuốt cục hỏa vào, khó chịu cực kỳ.

      “Trẫm đói.”

      Dương Nhi nghe vậy trợn tròn mắt, quá có thể hiểu được, vì cái gì đói.

      Trong nhà mọi người lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

      Sở dĩ Dương nương cản tiểu thái giám lại, là còn nhớ Hoàng Thượng chưa dùng cơm canh đâu.

      “Đem nàng mang ra ngoài dùng cơm.” Tiêu Dặc hạ lệnh .

      Lưu ma ma hiểu ý gật đầu, Dương nương này xuất thân thôn dã, nhìn thấy 1 bàn cơm canh lãng phí cho nha đầu biết tốt xấu, chắc là đau lòng. Lưu ma ma cùng ma ma khác liền đem Hạ Nguyệt kéo ra bên ngoài.

      Hạ Nguyệt sợ tới mức kịch liệt giãy giụa, nàng thể tin nổi mà nhìn Dương Nhi.

      ra kẻ ngốc này cũng phải vì nàng cầu tình!

      Đâu thành ra như thế này?

      , !

      Kẻ ngốc này chẳng lẽ có chút lòng thương hại sao?

      Hạ Nguyệt kinh hoảng mà mở miệng, lúc này kêu đến càng thê thảm: “Hoàng Thượng……” Chỉ là mới vừa rồi phun ra hai chữ, miệng liền bị ngăn chặn, rồi sau đó cứ như vậy lặng yên tiếng động mà lôi ra ngoài.

      Tiểu thái giám lúc này mới cẩn thận thu thập đồ ăn bàn.

      Dương Nhi nhìn vài cái còn lưu luyến.

      “Ngày mai còn có.” Tiêu Dặc .

      Dương Nhi lúc này mới gật cằm.

      Cung nữ bên cạnh thuận tay đưa lên ly trà tiêu thực, cười : “Thỉnh nương dùng.”

      Dương Nhi tiếp nhận, chậm rì rì ngụm tiếp ngụm đều uống hết. Đúng là nửa điểm cũng chịu lãng phí.

      Mọi người nhìn thấy hành vi như vậy của nàng , cũng dám thầm châm chọc nàng phóng khoáng, ngốc .

      Có Mạn Hà, Hạ Nguyệt trước, bọn họ cũng hiểu được. Mặc kệ Dương nương này là kẻ ngu dốt, vẫn là thông minh. giờ nàng được đưa vào cung, chính là người của Hoàng Thượng. Nàng là chủ tử, bọn họ là nô bộc, nào có đạo lý nô bộc coi khinh, khinh nhục chủ tử?

      Chỉ chốc lát sau Lưu ma ma trở lại, nàng nhìn sắc mặt Hoàng Thượng, liền đánh bạo, cười : “ nương đầu gối có đau hay ? Cần phải bôi thuốc?” ở đâu còn bộ dáng hung ác lạnh băng vừa rồi .

      Dương Nhi từ ghế đứng dậy, bản thân khom lưng xoa xoa đầu gối, : “ đau.”

      Tiêu Dặc bỗng dưng nhớ tới, nàng bị Mạn Hà xô đẩy mặt đất, bộ dáng khóc đến nở hoa. : “Cho nàng nhìn cái.”

      Lưu ma ma vội ngồi xổm xuống, vén làn váy của Dương Nhi lên, lại chậm rãi cuốn ống quần lên.

      Chân Dương Nhi rất , ống quần dễ dàng liền cuốn tới đầu gối.

      có quần áo bao trùm, Dương Nhi cảm thấy có chút lạnh, nàng tự giác mà rụt rụt chân.

      Lưu ma ma kinh ngạc : “Như thế nào bị thương lợi hại như vậy?” Đồng thời cầm cổ chân nàng, cho nàng lùi về sau.

      “Mau! Mau lấy thuốc tới!” Lưu ma ma cao giọng .

      Tiêu Dặc khỏi nhìn theo.

      Liền thấy đầu gối Dương Nhi sưng tròn, mảnh ứ động lớn, chính giữa còn phiếm tím, đại khái là tích chút máu bầm. Lại cẩn thận nhìn, còn có thể nhìn thấy bầm tím đầu gối, xoay tròn, mang 1 chút tơ máu. Làn da nàng vốn là trắng, đầu gối khối vết thương xanh tím như vậy , tự nhiên nhìn thấy giật mình !

      Cung nhân đều thầm hít vào hơi.

      Mạn Hà rơi vào kết cục này, cũng oan uổng.

      “Lấy xạ hương tử kim cao tới.” Tiêu Dặc thanh vang lên.

      Lưu ma ma kinh ngạc cái chớp mắt, rồi sau đó mới đứng dậy, vội lấy.

      Xạ hương tử kim cao dễ có , chỉ có Hoàng Thượng, Thái Hậu mới có thể lấy dùng.

      Lấy thuốc dán tới, hai tiểu cung nữ liền qua, quỳ mặt đất cẩn thận bôi thuốc cho Dương Nhi, cẩn thận mà bôi qua nén nhang .

      Tiêu Dặc cũng kiên nhẫn mà ngồi ở ghế , nhìn tiểu cung nữ bôi thuốc cho nàng.

      Chỉ là thời gian trôi qua mau, ngoài cửa sổ bóng đêm nặng nề, là giờ Tuất.

      “Hầu hạ nương rửa mặt, nghỉ ở giường bên ngoài.”

      “Dạ.”

      Vừa mới dùng cơm canh, chân lại bị thương, hôm nay tất nhiên là có chuyện gì.

      Các cung nhân dẫn Dương Nhi gỡ búi tóc, thay quần áo.

      Tiêu Dặc liền sai người châm đèn, bản thân ngồi ở bàn trước, cầm sách cổ lật xem. Dưới ánh nến, thân hình chợt nhìn gầy , thái độ hoàn toàn ốm yếu. Thân ảnh phóng bình phong phía sau, càng giống như là mãnh thú ngủ đông.

      ……

      Hôm sau, Vĩnh An Cung.

      Thái Hậu dựa gối dựa phù dung, mặt vài tia châm chọc, hỏi: “Hôm qua kẻ ngốc kia đưa đến Dưỡng Tâm Điện?”

      “Bẩm Thái Hậu nương nương, đưa .” Phía dưới Từ ma ma lên tiếng.

      “ sau đó như thế nào? Hoàng đế có thẹn quá thành giận hay đem người đuổi ?”

      "Đưa từ hôm qua, đến sáng hôm sau, cũng chưa thấy đuổi . Bất quá…… Dưỡng Tâm Điện phạt hai cung nữ.”

      Thái Hậu nghe vậy, tức khắc cười lên tiếng: “Kéo thân bệnh tật, đưa tới cửa 1 kẻ ngốc lại dám đẩy, cũng cũng chỉ có thể như thế! Lại để cho , bỏ . Thích đánh giết ai đều được. Khi Tiên đế còn , phải cũng như thế sao? Bất quá chống nổi triều thần, quản được hậu cung, nhiều lắm lấy cung nhân xả giận thôi.”

      Từ ma ma liền cũng nở nụ cười theo

      Dương Nhi bên này đánh hơi hắt xì, nàng ôm lấy chăn, mờ mịt mà ngồi dậy, trong lúc nhất thời biết bản thân ở nơi nào.

      nương tỉnh.” Tiểu cung nữ cười tiến lên, lấy chăn trong lòng ngực nàng, sau đó cầm khăn cẩn thận cho nàng lau tay, lại lau mặt.

      nương thức dậy muốn dùng cơm sao?” Tiểu cung nữ hỏi.

      Ăn là đương nhiên muốn ăn.

      Dương Nhi chút nghĩ ngợi liền gật đầu.

      “Nô tỳ kia hầu hạ nương đứng dậy.” Tiểu cung nữ .

      Lưu ma ma vào, : “Trước tiên bôi thuốc lần nữa rồi xuống đất.”

      Tiểu cung nữ gật đầu,từ trong tay Lưu ma ma tiếp nhận xạ hương tử kim cao, sau đó vén ống quần Dương Nhi lên , trước dùng khăn nóng đem tàn dư của thuốc dán lau khô, lại chậm rãi bôi thuốc.

      Lúc này trong phòng ấm áp , Dương Nhi lại mới vừa tỉnh ngủ, hề phòng bị, cho nên nàng hào phóng mà duỗi thẳng chân, hề liều mạng rụt chân lại. Thời điểm tiểu cung nữ bôi thuốc, nàng cúi đầu nghiêm túc mà nhìn chằm chằm đầu ngón chân của mình, lắc lư.

      Tiêu Dặc dùng bữa lúc sáng sớm, từ trong phòng ra, vừa lúc thoáng nhìn thấy bộ dáng của Dương Nhi ngồi ở giường.

      Qua cả đêm, vết thương chân nàng ngược lại trở nên càng ràng.

      Nàng đầu gối có chút hơi sưng, máu bầm màu tím bao trùm hơn phân nửa diện tích, nhìn xem rất thê thảm.

      Tiểu cung nữ sợ làm đau nàng, xuống tay cực . Nhưng là như vậy, chỉ nhìn cũng cảm thấy đau.

      Bản thân nàng còn chưa phát giác ra.

      Nàng còn ngoắc ngoắc đầu ngón chân, chính mình nhìn chằm chằm nhìn đến xuất thần.

      Có lẽ nguyên nhân chính là vì tâm trí nàng được đầy đủ, cho nên tuy rằng xuất thân hương dã, nhưng hẳn là có làm nhiều việc. Ánh mắt Tiêu Dặc dừng ở chân nàng.

      Chân nàng lớn, đầu ngón chân so với người thường càng đẹp mắt, làn da càng non mịn , càng xinh đẹp.

      Nàng để chân bên ngoài cũng rất đẹp.

      Tinh tế, nhưng lại gầy gò , hẳn là thường ra ngoài, cho nên dưỡng chút thịt.

      Nhưng cũng đúng là bởi vì chân nàng đẹp như vậy. Vết thương ở đầu gối mới càng làm người ta cảm thấy khó có thể tha thứ.

      ……

      Tiểu cung nữ bôi xong dược đứng dậy, quay đầu nhìn lên, mới phát Hoàng Thượng đứng ở phía sau.

      Nàng sợ tới mức vội quỳ xuống đất hành lễ: “Nô tỳ biết Hoàng Thượng ở phía sau, thỉnh Hoàng Thượng tha tội.”

      Đám người Lưu ma ma cũng mới chú ý tới tồn tại của Tiêu Dặc, quỳ xuống đất hành lễ.

      Tiêu Dặc vẫy vẫy tay, cũng có ý tứ muốn truy cứu.

      Tiểu cung nữ thấy thế, lập tức nhàng thở ra. Nàng vội quay đầu xem Dương nương, lại thấy Dương nương còn ngồi ngay ngắn ở giường, hề có ý định muốn đứng dậy.

      Tiêu Dặc thần sắc nhàn nhạt, : “Ống quần.”

      Dương Nhi ống quần kéo lên chưa có buông xuống.

      Tiểu cung nữ cuống quít cúi đầu, duỗi tay xõa ống quần Dương Nhi.

      “Nàng muốn , liền đem cơm canh vào đây .” Tiêu Dặc lại .

      “Dạ”

      Tiêu Dặc trong đầu lại vẫn là đầu gối của nàng xanh tím. nhìn về phía Lưu ma ma, hỏi: “Thuốc này hiệu quả?”

      Lưu ma ma cười cái, : “Hoàng Thượng, là như vầy. Bình thường bị thương, chỗ bị thương ngày thứ hai thoạt nhìn là thời điểm đáng sợ nhất. Lúc này , nên đỡ ít.”

      Tiêu Dặc gật đầu, hề hỏi nữa.

      Lưu ma ma chần chờ chút, hỏi: “Chẳng qua là nương bị thương, hôm nay có đưa nương quay về Yến Hỉ Đường?”

      “Dưỡng hai ngày lại đưa trở về.”

      “Dạ.”

      Vì thế Dương Nhi liền như vậy ở Dưỡng Tâm Điện liền ở giường gỗ tử đàn khắc hoa sơn tâm của Hàm Xuân phòng.

      Mỗi ngày đều có đồ ăn ngon đưa đến trước mặt nàng, chờ rửa mặt chải đầu, cũng có các cung nữ bận việc. Dương Nhi tự nhiên thanh thản . Chỉ là ở nơi này ngày đầu, nhìn thấy chim chóc.

      Trong lúc nhất thời, Dương Nhi cũng biết được tìm thú vui ở đâu.

      Cũng chỉ có thời điểm thấy Tiêu Dặc, hai mắt nàng mới sáng ngời, nhìn chằm chằm Tiêu Dặc chớp mắt.

      Mấy cung nhân thầm cười, , nương thích Hoàng Thượng thích cực kỳ.

      Chẳng qua là lời này, bọn họ dám trước mặt, sợ làm chủ tử tức giận, rơi vào kết cục của Mạn Hà.

      Bên này Dưỡng Tâm Điện khí rất tốt.

      Bên kia Yến Hỉ Đường, Xuân Sa cùng Tiểu Toàn Tử gấp đến độ ăn cũng ăn ngon, ngủ cũng ngủ tốt.

      “Thế nào còn chưa thấy nương trở về? Hạ Nguyệt cũng thấy trở về. Tất cả phải là……” Xuân Sa sắc mặt trắng bệch, run run : “Đều bị xử lý ?”

      Tiểu Toàn Tử vẻ mặt đau khổ, : “Ngày ấy nên để Hạ Nguyệt tỷ tỷ , nàng kia há mồm, chỉ biết khi nào chọc giận thánh thượng.”

      Xuân Sa nhịn được, liền tìm Tần ma ma hỏi thăm.

      nương khi nào trở về? Chúng ta cũng chuẩn bị chút, miễn cho đến lúc đó tay chân luống cuống.”

      Tần ma ma lạnh mặt, quái gở : " chờ xem!”

      Xuân Sa hỏi được , đường đều hoảng hốt.

      ……

      Như thế qua bốn ngày.

      Đầu gối Dương Nhi rất tốt, màu tím máu bầm biến mất sạch , chỉ có chút dấu vết còn lưu lại.

      Rốt cuộc là có thể bộ rồi.

      Ngày này, Tiêu Dặc trở lại phòng Hàm Xuân, nhìn thấy hai tiểu cung nữ nâng Dương Nhi bộ.

      Tiêu Dặc kinh ngạc : “Có thể bộ?”

      “Hồi Hoàng Thượng, nương có thể rồi.” Tiểu cung nữ theo tiếng.

      “Vậy liền đưa trở về .” có thói quen ở mình lâu, có 1 nương ở đây, tóm lại quen.

      Tác giả có lời muốn : Nhi rồi còn trở về.

      tại tiểu hoàng đế còn có nhanh như vậy thích Nhi

    4. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      T2 là ngày đầu tuần nên up bài cho các mem có động lực vài ngày T2
      Bettyduongduong thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn edit nhá
      Bổn Cô Nương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :