1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hix, chương này cắt đúng lúc hấp dẫn mà
      Bổn Cô Nương thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      nhi và chúng sắc nữ: sao vẫn chưa cưới chồng-động phòng vậy a???
      Bổn Cô NươngMaiAnhSF thích bài này.

    3. minhminhanhngoc

      minhminhanhngoc New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      21
      hóng chương mới quá !!!
      Bổn Cô Nương thích bài này.

    4. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 49:


      Khi quản gia nhìn thấy chiếc xe ngựa, hơi sửng sốt chút.


      Bởi vì trong nhà cũng có chiếc xe ngựa giống như chiếc này vậy, giờ phút này còn dừng ở hậu viện đấy. Quản gia sững người trong chốc lát, sau đó mới tiến lên đón tiếp.


      Canh giữ ở trước xe ngựa là nam tử trẻ tuổi mặt mày nhã nhặn, nam tử trẻ tuổi đè vai quản gia lại, ghé sát vào thấp giọng cùng thầm vài câu, lâu sau, sắc mặt quản gia liền thay đổi.


      Bên ngoài lại có xe ngựa đến Dương trạch, mọi người đều là lần đầu tiên đến nơi này, những người này đánh giá xung quanh, liền nhìn thấy tình cảnh xe ngựa bên này.


      Hôm nay tiến đến đều là các phu nhân đương gia, làm sao có thể ngu ngốc? Các nàng đoán ra thân phận của người bên trong xe ngựa, nhưng lại liếc mắt cái liền nhận ra xe ngựa này, chính là đồ của hoàng gia! Nghĩ đến người ở bên trong, địa vị tất nhiên .


      Mọi người nhìn vài lần, thấy người bên trong vẫn như cũ hề có muốn ý xuống xe, các nàng mới từ bỏ, trước bước vào bên trong.


      Liễu gia năm đó huy hoàng, tất nhiên là vô cùng cường thịnh, bằng Lý thị cũng muốn cùng kết thân. Sau đó Liễu gia thất thế, nhưng tòa nhà lại được giữ gìn vô cùng tốt, lại có Lý Thiên Cát gần đây ra sức trang trí, tại vừa bước vào, tất nhiên là xa hoa lộng lẫy, làm người kinh ngạc cảm thán.


      Mấy người giọng chuyện: “Vị nương này phải tới từ thôn quê sao? Nàng làm sao có tiền? Có thể trang trí tòa nhà thành như vậy.”


      “Ngươi quên có Lý Thiên Cát?”


      ra là công lao của , trái lại cũng sợ làm vị kia tức giận……”


      “Cũng biết hôm nay vị tân hậu kia có lộ diện ?”


      “Sợ là , lúc này qua được bao nhiêu thời gian, các loại lễ nghi sợ là cũng chưa học xong đấy.”


      Mà bên đó là đám nương tuổi trẻ, lại về chuyện khác.


      “Các ngươi có nghe giờ trong kinh có vị cẩm lý tiên tử ?”


      “Cái gì mà cẩm lý tiên tử? Nghe sao cảm thấy tầm thường.”


      “Đó là ngươi có nhìn thấy ngày đó……” Người chuyện liền tỉ mỉ cùng người khác miêu tả ngày rầm rộ đó, dứt lời, lại đè thấp thanh , : “ trời xuất thế vị như vậy, ngày đó lại lúc Lý Tứ phải gả Liễu gia, Lý Tứ sợ là bị chọc giận rồi.”


      Lý Nguyên ở kinh thành vô cùng nổi danh, lại vì cố ý giữ phong thái, cho nên cũng thường lui tới cùng các quý nữ trong kinh. Người khác nhắc tới nàng, lời tất nhiên lưu tình.


      Mọi người thấp giọng nghị luận, rất nhanh liền vào trong sân.


      Tiệc rượu bày xong, quan viên của Lễ Bộ cũng tới, huynh đệ Lý Thiên Cát lại càng mặt dày tiến đến. Lễ Bộ quan viên cũng phát sầu, thầm vị tân hậu này có phụ huynh, bọn họ phải cùng ai ngồi cùng bàn, cùng uống rượu đây…… Huynh đệ Lý Thiên Cát tiến đến, trái lại ít nhiều cũng có người để chuyện, đến mức xấu hổ như vậy.


      Bên ngoài dần dần náo nhiệt lên, Dương Nhi còn ngồi ở trước gương, Liên Quế ở phía sau chải đầu cho nàng, chải đến vô cùng tinh tế, tinh tế đến mức Dương Nhi cũng nổi lên tia ủ rũ.


      Nhưng nàng là người rất nghe lời.


      Liên Quế cùng nàng : “ nương đừng lộn xộn.”


      Nàng liền thẳng tắp ngồi ở chỗ kia, ngay cả có sợi tóc quấy nhiễu mặt, mang đến cảm giác hơi ngứa, nàng cũng có nhúc nhích.


      Lưu ma ma đứng ở bên, : “Hôm nay có rất nhiều rất nhiều người tới, đều chờ gặp nương đấy. Phải trang điểm cho nương đẹp chút, miễn cho mấy người dụng tâm kín đáo kia chê cười.”


      Dương Nhi cái hiểu cái , muốn gật đầu, rồi lại chợt nhớ tới tóc còn ở trong tay Liên Quế, liền cứng ở nơi đó, bộ dáng cẩn thận, làm lòng người nhũn ra.


      vất vả, Liên Quế mới búi tốt tóc cho nàng.


      Lưu ma ma : “ nương trước cứ ngồi chút……”


      “Bên ngoài……”


      “Cứ để cho bọn họ chờ. Để cho bọn họ biết, hôm nay tiệc này phải ăn là có thể ăn, nương gặp là có thể gặp. Để đáy lòng bọn cũng giữ lại chút nặng . Ngày sau nhìn thấy nương, tất nhiên mới vì như vậy mà cung kính.”


      Dương Nhi liền ngoan ngoãn ngồi ở ghế, hai tay cũng đặt ở cùng chỗ.


      Lưu ma ma khỏi cười: “Để Liên Quế lấy chút thức ăn tới cho nương có được ?”


      Dương Nhi chậm chạp gật đầu.


      Liên Quế liền lau tay ra ngoài.


      Lưu ma ma để lại tiểu cung nữ ở ngoài cửa, sau đó liền ra đằng trước chủ trì đại cục.


      Dương Nhi ngồi ngay ngắn ở nơi đó trong chốc lát, ngồi thẳng đến mức lưng eo đều mỏi.


      Nàng vươn tay, cầm cây trâm bàn còn chưa có cất , bắt chước giống như lúc dùng bút viết chữ, dùng cây trâm ở bàn nhàng vẽ……


      Vẽ từng nét từng nét biết mệt mỏi.


      Dù là chữ khó đến đâu, chỉ cần viết trăm lần ngàn lần, cũng đều có thể nhớ , còn có thể viết đẹp nữa.


      Dương Nhi chính là như thế.


      giờ khó khăn lắm lại vẽ ra chữ, nét chữ cũng mơ hồ lên vẻ thanh tú.


      “Đây là chữ gì?” đạo thanh từ phía sau lưng nàng vang lên.


      “Yểu.” Dương Nhi ngoan ngoãn lên tiếng.


      xong, nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó lại xoay trở về: “…… Nằm mơ.”


      bàn tay từ phía sau duỗi tới, đè vai nàng lại.


      Bàn tay kia trắng nõn có huyết sắc, mu bàn tay mơ hồ có thể nhìn thấy được gân xanh. Đốt ngón tay thon dài, ấn ở vai Dương Nhi, lực đạo xuyên qua tầng quần áo mỏng manh kia, lại truyền đến tận xương tủy.


      “Là Hoàng Thượng?” Dương Nhi lẩm bẩm .


      “Là trẫm.”


      phải, là mộng.” Dương Nhi bướng bỉnh .


      Tiêu Dặc đành phải túm tay vịn của ghế dưới thân nàng, dùng sức, làm cho Dương Nhi xoay vòng, đối diện với .


      “A?” Dương Nhi chậm chạp chớp mắt, hàng lông mi dài run lên.


      Liên Quế lấy thức ăn trở lại, chỉ là nàng cùng tiểu cung nữ đứng ở ngoài cửa, cúi đầu, dám đặt chân tiến vào, càng dám ngẩng đầu nhìn.


      Dương Nhi lại chớp chớp mắt.


      Tiêu Dặc từ cao nhìn xuống nàng, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, đột nhiên nâng tay lên, ngón tay xẹt qua khóe mắt của nàng, giống như nhìn vật tuyệt đẹp.


      “Nơi này lúc trước rất mờ mịt.” xoa xoa khóe mắt của nàng , mang theo chút thân mật: “ tại sáng hơn.”


      Dương Nhi vẻ mặt ngây thơ, cũng hiểu mờ mịt ở nơi nào, sáng ở nơi nào.


      Tiêu Dặc lại nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng hồi lâu.


      đôi mắt như vậy luôn khiến người cảm thấy khó có thể mà cưỡng lại được, đôi mắt của nàng như là biết biến hóa vậy, biến hóa thành thanh kiếm thiên chân vô tà, đâm thẳng vào lòng người.


      “Mới vừa rồi là luyện chữ sao?” thấp giọng hỏi.


      Dương Nhi do dự hồi, mới cẩn thận gật đầu: “…… Ừm.”


      quay đầu nhìn về phía cung nhân ngoài cửa: “Lấy giấy mực tới.”


      Liên Quế lên tiếng, đem đồ ăn trong tay đưa cho tiểu cung nữ, sau đó liền xoay người lấy giấy và bút mực.


      Đến khi Liên Quế quay trở về, trong Dương trạch càng thêm náo nhiệt, thanh ở đằng trước mơ hồ chui vào lỗ tai của Dương Nhi.


      Trong khoảng khắc như vậy, Dương Nhi lại tình cảm thấy đây là nằm mơ.


      Đây là chuyện mà nửa đời trước nàng chưa từng trải qua.


      Liên Quế đem giấy bút mực lần lượt bày lên bàn, lại vội thu dọn những trang sức cài tóc nằm rải rác bàn .


      Dương Nhi nhìn nhìn tiểu cung nữ ngoài cửa, lại nhìn nhìn đồ ăn nàng nâng trong tay, lúc này mới thu hồi tầm mắt. Tiêu Dặc nhìn thấy động tác của nàng, nhưng cũng có lên tiếng cho nàng ăn trước, mà : “Viết cho trẫm nhìn cái, trẫm nhìn xem ngươi có lười biếng hay .”


      Liên Quế nghe vậy, khóe miệng khỏi giật giật.


      Hoàng Thượng đây phải là khi dễ nương sao? nương có lười biếng hay , Hoàng Thượng ràng biết rất . Ngay cả chữ nương luyện, cũng đều đưa tới chỗ đó.


      Dương Nhi hoàn toàn biết.


      Nàng thẳng lưng, sau đó cẩn thận cầm bút, chấm lấy nước mực, ổn định cổ tay dựng bút, chậm rãi bắt đầu viết tên.


      Bất tri bất giác viết hai hàng, Dương Nhi mới hốt hoảng ngẩng đầu lên, nàng chỉ vào chính mình, giọng : “ Nhi, ta.”


      “Hoàng Thượng, ngươi.” Nàng lại chỉ vào Tiêu Dặc, “Nhưng…… Nhưng……”


      Chính là Hoàng Thượng viết như thế nào.


      Tiêu Dặc minh bạch ý của nàng, tiến lại gần chút, thấp giọng : “Tham lam, bây giờ muốn học viết chữ khác? Hả?”


      Tham lam?


      Là mắng nàng sao?


      Dương Nhi nắm chặt bút, bốn phía mờ mịt. có ủy khuất hay nghi hoặc, chỉ có mờ mịt. Cái này đại khái là cái biểu cảm xuất nhiều nhất trong ngày thường của nàng.


      Nhưng nàng càng như vậy, lại càng có vẻ đáng thương lại đáng .


      Tiêu Dặc nghiêng người về phía trước, gần như nửa thân mình đều gần sát vào nàng, bàn tay mở ra, bao trùm lấy tay nàng: “…… Trẫm dạy ngươi viết.”


      Tay tất nhiên có nhiều lực hơn, đem ra so sánh, xương cốt của Dương Nhi lại giống như bông vậy.


      Nàng bị kéo tay, ở giấy Tuyên Thành viết chữ hoàn toàn xa lạ.


      Tiêu, dặc.


      Tiêu Dặc viết xong liền thu tay.


      Dương Nhi chỉ vào kia hai chữ xinh đẹp kia, đọc: “Hoàng, thượng?”


      phải.” Tiêu Dặc cũng duỗi tay chỉ vào chữ phía , : “Tiêu, dặc.”


      Dương Nhi nhất thời mờ mịt.


      Đây là cái tên thứ ba.


      Nàng chỉ chỉ Tiêu Dặc, từng bước từng bước đếm: “Hoàng Thượng, chủ tử, Tiêu Dặc……”


      Tiêu Dặc nhịn được cười cái, vẻ thâm trầm mặt nhất thời bị xua tan. cũng học theo bộ dạng của Dương Nhi, chỉ vào nàng : “ Nhi, Nguyệt Yểu, nương.” Giọng khàn khàn, lúc gọi tên, lại mang theo cảm giác khác.


      Dương Nhi bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc minh bạch khác nhau trong đó.


      ra ba cái phải đều là tên.


      Tiêu Dặc lại nhìn lướt qua tờ giấy bàn kia, : “ Nhi có lười biếng, chữ viết rất tốt.”


      Những lời này Dương Nhi có thể hiểu được.


      Khen nàng nha.


      Nàng rất ít khi được khen, lúc này cảm xúc vừa xa lạ vừa vui sướng lấp đầy lòng ngực, Dương Nhi khóe miệng liền cong lên.


      Vì thế nàng gật đầu, mạnh, chính là phụ họa cho lời Tiêu Dặc .


      Tiêu Dặc nhìn nhất cử nhất động của nàng, chớp mắt nhếch môi đều thu vào trong mắt.


      : “Trẫm thưởng cho ngươi.”


      Dương Nhi lập tức vươn bàn tay, hướng về phía Tiêu Dặc mở ra, vô cùng tự giác.


      Trong tay áo Tiêu Dặc rơi xuống vật, bị cầm ở trong tay.


      mở nắp ra.


      Dương Nhi liền duỗi dài cổ, tò mò nhìn.


      Chỉ thấy bên trong đặt viên châu tròn xoe, ánh sáng rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.


      Dương Nhi muốn sờ nhưng dám sờ, Tiêu Dặc liền lấy hạt châu kia ra, nhét vào lòng bàn tay của nàng.


      Lòng bàn tay chút vết chai mỏng, gãi qua lòng bàn tay Dương Nhi, Dương Nhi vô thức rụt rụt về sau, gương mặt cũng hơi đỏ, mặt mày giống như trong khắc kia liền được tô điểm thêm, càng có vẻ mỹ lệ kiều mị.


      Tiêu Dặc yên lặng nhìn nàng, đột nhiên cười : “Ngược lại cũng biết thẹn thùng?”


      Dương Nhi có đáp lời Tiêu Dặc, nàng nâng viên hạt châu kia, có chút luống cuống, giống như là biết nên đặt ở nơi nào mới tốt.


      Tiêu Dặc thấy thế, lại qua, sau đó kéo túi thêu bên hông nàng ra, muốn bỏ vào, lại bị cái gì cản lại. “Ngươi thả cái gì ở bên trong?” Tiêu Dặc liền duỗi tay vào sờ sờ thử.


      Có bàn che lại.


      Tiêu Dặc xoay người lại xem hình dáng của túi thêu, từ ngoài cửa nhìn qua vô cùng quái dị.


      Tiểu cung nữ kia nhất thời liền đỏ mặt.


      Bên này Tiêu Dặc mới lấy được vật từ bên trong thêu túi ra.


      vật cứng.


      Ngọc phù hình hổ.


      Tiêu Dặc mím môi chợt thả lỏng, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng, giọng điệu vui hay giận, : “Đồ trẫm cho đều phải để ở bên người như vậy?”


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:


      Tiểu hoàng đế: Để ở bên người. Kích thích. Trẫm cố gắng khống chế chính mình cười ra tiếng.

    5. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Mất tích hơn hai tuần, mình trở lại rồi đây.

      Để bù tối mai lại thêm chương nhé. (>w<)!
      Gia lạc, Mengotinh_Ranluoi, Chris3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :