1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 42:


      Dương Nhi mặc y phục chỉnh chỉnh tề tề, còn có gì để xem?


      Nàng cùng Tiêu Dặc ngồi xuống bên cạnh bàn, bàn dọn sẵn đồ ăn sáng, cùng với thức ăn trong cung ngày trước khác biệt mấy. Đây là nơi nào? Dương Nhi mờ mịt nghĩ.


      “Hôm nay có thêm vài món mới, nương muốn nếm thử?” Lưu ma ma ở bên cạnh .


      Dương Nhi rất đói, nhưng nàng chỉ niết niết ngón tay, chờ Tiêu Dặc động đũa trước.


      Tiêu Dặc liếc mắt nhìn nàng cái, nhìn nàng ngo ngoe rục rịch, ngón tay quấy loạn. Tiêu Dặc trong lòng ngẩn ra, giống như trong bất tri bất giác, động tác của nàng ngày càng trở nên nhiều hơn. còn như lúc đầu mới gặp mặt, ngốc ngốc yên tĩnh, chỉ khi người ta chọc chút, nàng mới động chút.


      Tiêu Dặc cầm đũa trước, : “Ăn .”


      Dương Nhi điểm điểm cằm, cầm muỗng lên, bắt đầu ăn thịt viên trước.


      Tiêu Dặc khẩu vị được tốt, chỉ tùy ý ăn chút, liền buông đũa trong tay xuống. Dương Nhi ngược lại vẫn vùi đầu ăn như cũ. Tiêu Dặc nhìn chằm chằm đầu tóc của nàng, hỏi: “Ở bên ngoài, có ai khi dễ ngươi?”


      Dương Nhi suy nghĩ nửa ngày, ngơ ngác ngơ ngẩn được cái tên nào.


      Mắt thấy thịt viên trước mặt nàng cũng sắp lạnh, Tiêu Dặc : “Ăn thịt viên của ngươi, bên ăn bên .”


      Dương Nhi lại cúi đầu ăn tiếp.

      Nhưng là nhai thịt trong miệng làm sao có thể chuyện chứ? Huống chi muốn Dương Nhi toàn tâm toàn ý, quả thực là chuyện khó nhất đời này. Vì thế nàng chỉ chậm rãi nhai nuốt, lại lên tiếng.


      Tiêu Dặc liền thay đổi vấn đề, lại hỏi nàng: “Bên ngoài thú vị sao?”


      Cái này ngược lại có thể trả lời.


      Dương Nhi nhai ba cái nuốt thịt viên xuống, lại lau nước sốt tràn ra bên môi, sau đó mới quy quy củ củ gật đầu, trả lời Tiêu Dặc, : “Rất vui.”


      Tiêu Dặc gắt gao nhìn nàng, ngoài miệng có lại lời thừa thải, nhưng biểu tình mặt ràng tốt.


      Chờ đến khi Dương Nhi ăn xong chén thịt viên kia, liếm liếm môi, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, Tiêu Dặc mới : “Vậy nơi này cùng bên ngoài, nơi nào tốt hơn?”


      Dương Nhi nhìn quanh bốn phía, lại như vẹt, lẩm bẩm lặp lại: “Nơi này?”


      “Trong cung.” Tiêu Dặc .


      Dương Nhi ngược lại nhanh chóng chỉ chỉ dưới chân: “Nơi này.” Lần này phải là lặp lại cùng nghi vấn nữa, mà là khẳng định.


      Lưu ma ma nhìn thấy lệ khí người Hoàng Thượng, cứ như vậy liền từng chút giảm xuống.


      “Vậy nơi này, có cái gì tốt?” Tiêu Dặc lại hỏi.


      nhìn chằm chằm mặt Dương Nhi, tỉ mỉ quan sát biểu tình của nàng, chút cũng bỏ qua.


      Dương Nhi duỗi cánh tay, muốn gắp hoành thánh cua có tạo hình độc đáo, được chế biến thơm ngát ở xa, nhưng làm sao cũng với tới. Nàng đành phải tạm thời từ bỏ, sau đó trả lời vấn đề của Tiêu Dặc, nàng : “Đều tốt.”

      Bản thân bên , còn bên gật đầu. Như là tự mình tán thành lời của chính mình.


      Có lẽ ngay cả chính bản thân Tiêu Dặc cũng biết, mặt mày của chút hòa hoãn.


      vươn tay, nhàng gắp cái hoành thánh cua, để vào cái đĩa bạch ngọc trước mặt Dương Nhi, : “Trong cung chút thú vị cũng có, chỉ có người ngấm ngầm mưu tính bao giờ hết. Chỗ nào có người và việc thú vị như bên ngoài, thẳng gọi người xem hoa mắt.”


      “Có phải hay ?” hỏi.

      Toàn bộ tâm trí của Dương Nhi đều bị miếng hoành thánh cua kia câu rồi, trong đầu càng thêm nhớ lúc ăn hai con cua ở Văn Xương quán.


      Nàng liếm môi dưới, cũng trả lời.


      Thấy nàng lâu đáp, Tiêu Dặc cũng hỏi lại, chỉ nhìn nàng nhai kỹ nuốt chậm miếng hoành thánh cua kia. Nàng ăn đến vô cùng chuyên chú, ngụm ngụm, hàm răng chầm chậm cắn, gần như ngay cả động tác ăn cơm cũng trở thành bức phong cảnh đẹp.


      Tiêu Dặc bỗng dưng lại có chút thèm ăn.


      liền chỉ vào thức ăn trước mặt, sai người bưng xuống hâm nóng.

      Đợi phân phó xong, Dương Nhi ăn xong miếng hoành thánh cua kia, nàng còn ngẩng đầu nhìn chằm chằm .


      Chờ đến khi Tiêu Dặc cũng lấy miếng hoành thánh cua tới nếm, Dương Nhi mới lại cúi đầu tiếp tục ăn.


      giống đứa bé.


      Ăn được đồ ngon, liền hi vọng đồng bạn cũng ăn miếng, cũng thích ăn giống như nàng mới được.


      Chờ khi dùng xong bữa sáng, mặt trời lên cao.


      Các cung nhân lần lượt bưng đồ ăn xuống, Tiêu Dặc : “ chơi .” Khuôn mặt tuy rằng vẫn lạnh lẽo như cũ, nhưng so với vừa rồi, có thể xem là tươi đẹp.


      Lưu ma ma đáp, nhàng cầm cổ tay Dương Nhi,kéo nàng từ chỗ ngồi đứng dậy, : “ nương cần ngủ trưa ?”


      Dương Nhi lắc đầu.


      Tiêu Dặc liền sai người mang giấy bút tới, hỏi: “Ngươi ở ngoài cung có viết chữ?”


      Dương Nhi lần đầu tiên biết chột dạ là cảm giác gì.


      Viết là viết, chỉ là vẫn như cũ viết tốt.


      Nàng nhớ tới người khác luôn nàng là đứa ngốc, có lẽ là ngốc . Bản thân Dương Nhi nghĩ thầm.


      Tiêu Dặc biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, chỉ sai người trải giấy, mài mực.


      Dương Nhi cũng biết cự tuyệt là gì, tất nhiên là ngoan ngoãn tới trước bàn, đề nét bút, à , viết chữ. Ánh mắt của Tiêu Dặc lúc đầu còn đặt ở giấy Tuyên Thành kia, nhìn chằm chằm ngòi bút của nàng, lúc sau bất tri bất giác, liền theo ngòi bút kia, nhìn về phía tay của nàng, lại từ bàn tay nắm chặt của nàng, hướng lên , nhìn thẳng cổ của nàng……

      Tiếp sau đó là cằm, lỗ tai.

      Vành tai nàng có vẻ mượt mà, mặt có lỗ tai, tự nhiên cũng có đeo khuyên tai.


      Tiêu Dặc nhìn chằm chằm lát, bất tri bất giác lại sinh tia buồn ngủ.


      Lúc này, nghe Dương Nhi : “…… Được rồi.” Hai chữ như vậy, từ miệng nàng ra có cảm giác tương đối mềm mại.

      Tâm tư của Tiêu Dặc bị kéo về, buồn ngủ cũng hoàn toàn tiêu tán.


      đứng dậy ra phía trước, nhìn nhìn ở bên giấy Tuyên Thành.


      Chỉ thấy phía các chữ lớn lớn bé bé, xiêu xiêu vẹo vẹo, chen đầy.


      Trái lại như là luyện bảng chữ mẫu, ràng là cùng chữ, lại bị nàng viết thành những hình dạng bất đồng.


      Tiêu Dặc quay đầu Dương Nhi.


      Dương Nhi cúi đầu, dùng tay trái lau nét mực ngón tay phải, động tác vụng về lại buồn cười.


      Tiêu Dặc kéo tay nàng qua: “Lấy khăn tới.”


      “Dạ.” Tiểu cung nữ vội đưa cái khăn lên.


      Tiêu Dặc tay phải tiếp nhận khăn, ấn mu bàn tay của Dương Nhi, xoa xoa cho nàng, tính cả cái tay khác của nàng cũng cùng lau khô thể, sau đó mới đem khăn ném lại cho cung nhân.

      Sau đó ánh mắt đảo qua mặt giấy Tuyên Thành bị tràn ngập kia, : “Ngược lại cũng có chút tiến bộ.”


      Dương Nhi ngơ ngác nhìn , đại khái là nghe ra ý khích lệ của .


      Tiêu Dặc có ở lâu, cũng có lại hỏi Dương Nhi, ai khi dễ ngươi, bên ngoài chơi vui sao, ngươi còn muốn chơi sao.


      ra ngoài, các cung nhân cũng liền theo rời .


      Dương Nhi giọng đánh ngáp cái.


      Nàng nhìn bút mực bàn, muốn duỗi tay tẩy bút. Động tác này, lúc trước Hoàng Thượng dạy cho nàng.


      Lưu ma ma lại vội vàng nắm tay nàng lại, : “Hoàng Thượng mới vừa lau khô cho nương, làm sao có thể để nương tới tẩy bút? Để cho thuộc hạ làm là được.”


      Dương Nhi nghe lại ngáp cái.


      Lưu ma ma liền lại hỏi nàng: “ nương muốn ngủ trưa lát ?”


      Dương Nhi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, thái dương treo ở cao, ánh nắng chói mắt, Dương Nhi che miệng lại ngáp, lúc này mới gật đầu.


      Vì thế Lưu ma ma liền hầu hạ nàng, ở giường ngủ, trong ngực ôm cái gối đầu, đắp chăn, cứ như vậy liền mê man ngủ mất.


      Chờ đến khi Dương Nhi tỉnh lại, nàng chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn chằm chằm màn.

      A?


      Ta lại trở lại rồi?


      Dương Nhi từ giường ngồi dậy.

      Người bên ngoài tựa hồ trông giữ rất lâu, vừa nghe thấy động tĩnh của nàng, liền lập tức vén màn lên.


      nương tỉnh rồi, dậy súc miệng, ở bên ngoài dạo hai vòng , bằng ngủ lâu vậy, bị choáng váng đầu.” Là Lưu ma ma chuyện.


      Dương Nhi được nàng đỡ đứng dậy, đổi tốt y phục, Lưu ma ma liền cứ như vậy bồi nàng ở trong sân lại.


      Ở Dương trạch dạo qua vòng , Dương Nhi mới mơ hồ cảm thấy, người theo bên người lúc trước, đều thay đổi, đổi thành gương mặt xa lạ. Người mới chuyện với nàng, nhưng đám nhìn bộ dáng đều rất lợi hại ……


      Lưu ma ma vẫn giống như lúc trước, có gì khác.


      bao lâu, quản gia tới báo, nương Lý gia tới.

      Dù biết là, trong miệng chính là Lý Hương Điệp cùng Lý Ninh Yến, nhưng sắc mặt của Lưu ma ma vẫn trầm.


      Dương Nhi cảm thấy thú vị, liền nhìn thẳng hướng cửa viện.


      bao lâu, hai người kia được dẫn vào cửa.

      Vẻ mặt của hai nương đều mang tươi cười, giống như trải qua chuyện gì cực kì thú vị.


      Các nàng liếc nhau, đến trước mặt Dương Nhi, : “ nương hôm nay ra cửa chơi ?”


      Dương Nhi chuyện.


      Hai người : “ ra khỏi cửa cũng tốt, canh giờ cũng còn sớm, ra cửa cũng chơi được bao lâu.”


      Các nàng bồi Dương Nhi vào phòng khách, ngồi xuống bên bàn tròn.


      Cung nữ mang điểm tâm trà nóng tới.


      Lý Hương Điệp cười : “ cái chuyện cười cho nương nghe.”


      Dương Nhi cũng lên tiếng, Lý Hương Điệp cũng mặc kệ, nàng lại : “Ta nghe lúc trước nương được mời, đến yến tiệc của Lý Nguyên kia, trong bữa yến vị hôn phu Liễu Khai Hoành của nàng ta đại náo có phải ? Hôm nay, cánh tay Liễu Khai Hoành gãy, phải ở chỗ này……” Lý Hương Điệp chỉ chỉ vị trí khuỷu tay của mình.


      xong, tay nàng dời xuống, vuốt ve xương cánh tay : “Là từ chỗ này…… Chỗ này bị người đánh gãy.”


      lúc trước phải là người đọc sách sao? Tuy là có công danh. Nhưng chuyện sau này, ai có thể chính xác chứ? tại như vậy…… Mời đại phu tới xem, cũng chữa tốt. Ngày sau đừng cầm bút, có thể nhúc nhích hay , còn là chuyện khác.”


      Dương Nhi ngây thơ mờ mịt nghe.


      Lý Ninh Yến : “ giờ bên ngoài phỏng đoán, đây là do Tiêu Quang Hòa đánh gãy, hay là do người của Lý gia đánh gãy. Chẳng qua bất luận là do ai ra tay, thúc thúc của Liễu Khai Hoành kia, chính là đến ngoài cửa Lý gia nháo, ồn ào là Lý gia, , là Đông Lăng Lý gia, phải nhà chúng ta. nhà bọn họ tình nghĩa, hành tàn nhẫn độc ác, muốn tiến hành hôn thôi, còn muốn ra tay tàn nhẫn giết người Liễu gia, may mắn có người đến tương trợ, chỉ mới chặt đứt cánh tay……”


      “Thúc thúc của Liễu Khai Hoành , giờ chính là cho dù có phải bỏ mạng, cũng muốn Lý gia thực hôn ước.”


      Lý Hương Điệp khẽ cười tiếng: “Cái này trái lại chỗ nào giống kết thân, ràng là kết thù. Cũng biết mười mấy năm trước, Lý gia có từng nghĩ tới ngày như hôm nay.”


      Dương Nhi đánh ngáp, trong đầu choáng váng.


      Có phải hay ngủ tiếp giấc rồi dậy, mở mắt ra lại nhìn thấy hoành thánh cua?


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:


      Mấy vẫn đề của tiểu hoàng đế đều đào hố.


      Nhưng mà Nhi lại miễn dịch tất cả.

    2. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      @MaiAnhSF mình đây ^^.

      Tại dạo này lịch học mình tăng lên rất nhiều nên đăng nhiều lắm nhưng mình drop đâu, tuần nào cũng có nhưng đa phần là khuya chủ nhật nha ^^.

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn nàng @Bổn Nương nhiều. giờ mình cứ tối chủ nhật là đọc bạn hậu ngốc rồi, hehe
      Bổn Cô NươngGia lạc thích bài này.

    4. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 43:

      Tỷ muội Lý gia này, có nửa điểm khuếch đại. Liễu Chí nháo tới trước cửa Lý phủ, hai mắt đỏ tươi, ăn mặc y phục rách nát tả tơi, mặt, cổ, cánh tay đều có vết thương, nhìn qua hết sức thê thảm.


      May mà có người nào dám ngang qua đây, bằng trường hợp kia càng khiến Đông Lăng Lý gia còn mặt mũi.


      Ai cũng nghĩ tới Liễu Chí đến nháo, Lý phủ phản ứng hốt hoảng, người gác cổng, gã sai vặt ngăn ở đằng trước, lại lộn xộn thành đoàn. Bọn họ lôi kéo cánh tay của Liễu Chí, lại dám hạ độc thủ,miễn cho rơi xuống đầu đề câu chuyện.

      Cửa lớn Lý phủ gắt gao đóng chặt.


      Bên trong cánh cửa, Lý lão thái gia sắc mặt lạnh băng, nhìn chằm chằm Lý Nguyên, lạnh giọng chất vấn: “Ngươi giờ biết sai ở nơi nào sao? Gây ra loại chuyện lớn bực này, giờ Lý gia bị ngươi làm cho trong ngoài đều phải là người! Chớ có muốn lấy về chút thanh danh này, tại thanh danh có đều bị ngươi ném hết!”


      Lý lão thái gia trong lòng cũng cực kỳ buồn bực cùng hối hận, chỉ là mặt chưa từng biểu lộ.


      Sớm biết như thế, ông nên ở trong cái ngày sau khi Lý Nguyên tiến cung, lấy lòng thành, liền lập tức ra tay giết Liễu gia. Nếu như xử lý sạch , chưa chắc có người hoài nghi đến đầu Lý gia ông…… Lại vì lo trước lo sau, do dự quyết đoán, luôn nghĩ là còn có biện pháp khác, mới để cho tiểu bối bên dưới động tâm tư tự mình xử lý, kết quả khen ngược, chọc cái liền tạo ra phiền phức lớn.


      tại muốn đổ tội lên đầu Tiêu Quang Hòa, vậy cũng phải khiến người bên ngoài chịu tin mới được!


      Lý Nguyên mím môi, dám .

      Sau lưng nàng đều ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng cho tới bây giờ, chưa bao giờ ăn qua lỗ nặng như vậy. Nàng được nuôi dưỡng ở Đông Lăng Lý gia từ , bản tính coi trọng lợi ích của Lý gia sớm khắc vào trong xương cốt của nàng, nàng gần như từ bắt đầu vận dụng những thứ mình học được, tính kế người khác. chỉ tính kế trang sức tiền bạc mỗi tháng, lớn đến mức từng làm cái nương trong tộc hoàn toàn bị gia tộc từ bỏ.


      Nàng tự nhiên đùa bỡn tâm kế, dùng đủ loại đủ kiểu thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn.


      Thẳng đến hôm nay……


      Nàng thua cách khó hiểu.


      Lý Nguyên muốn nhận sai, nàng ngay cả trong giữa phân đoạn này đến tột cùng sai ở chỗ nào, đều nghĩ ra.


      Tiêu Quang Hòa đối nàng ôm lòng hảo cảm.


      Dương nương lỡ bị kéo vào trong cục diện, nàng chỉ là va chạm Dương nương chút, lúc sau lại thành tâm xin lỗi Dương nương. Ma ma bên người Dương nương dáng vẻ hung ác, chịu tha thứ cho nàng, nhưng vậy sao? Chẳng qua chỉ là lão ma ma, ma ma hầu hạ người mà thôi.


      Liễu gia đến tột cùng là vì sao, đột nhiên lại dứt bỏ ước định cùng với Lý gia mấy ngày trước?

      Phải, nàng là tính kế Liễu Khai Hoành, nhưng Liễu Chí phải kẻ ngốc, nếu như thông minh, nên biết tại quan trọng là phải giữ được hôn , mà phải là tới cửa đại náo, rằng Lý gia nàng ta hại bọn họ……


      Lý lão thái gia thở dài tiếng: “Thôi, ngươi chọc ra phiền toái, cuối cùng trong nhà còn phải tới thu thập cho ngươi.” Dứt lời, Lý lão thái gia cũng thèm nhìn nàng, bước nhanh ra ngoài, gọi vài người tới, cùng bọn họ thầm vài câu.

      Mấy người kia liền lập tức lĩnh mệnh ra ngoài.

      Sau khi phân phó xong, Lý lão thái gia xoay người, cách cánh cửa hỏi Lý Nguyên: “ giờ ngươi muốn như thế nào? Đều cho ta nghe. Miễn cho ngươi lại tự mình làm chủ, chơi thủ đoạn, gặp phải phiền toái.”

      Trong lời Lý lão thái gia hết sức thất vọng, dốc lòng bồi dưỡng ra Lý Nguyên, phải trông cậy vào nàng tìm phiền toái cho Lý gia.


      “Tổ phụ…… Muốn như thế nào?” Lý Nguyên cúi đầu hỏi.


      Lý lão thái gia giận quá hóa cười, : “Tốt, tốt, còn có lá gan hỏi ta nghĩ như thế nào. giờ bày ở trước mặt chỉ có con đường, ngươi gả cho Liễu Khai Hoành.”


      Lý Nguyên cắn chặt môi: “ có đường khác có thể sao?”


      tại là tử lộ, làm sao còn có đường có thể ? Nếu bàn về con đường tốt nhất, chính là ngươi hôm nay lời, chính mình treo cổ chết , đối với bên ngoài cũng xem là trong sạch mà chết. Như thế thanh danh của Lý gia mới được bảo vệ, cũng bảo vệ thanh danh của ngươi, Liễu gia kia ngược lại bị người thóa mạ, bị người xa lánh, cần thiết động thủ, Liễu gia tự nhiên tiêu vong! Nhưng con đường này, ngươi chịu sao? Trong lòng Tổ phụ cũng là thương ngươi, mới ra kế sách tốt nhất này! Mà chỉ với ngươi hạ sách tốt nhất!”


      Lý Nguyên từ lưng đến tứ chi đều từng đợt nhũn ra, trong đầu nàng như hồ nhão, như thế nào cũng thể động.


      Sau lúc lâu, nàng mới môi run, : “Tổ phụ, ta muốn chết. Đây là cái mua bán có lời……” Thanh nàng run rẩy .


      Nàng gian nan từ cổ họngnói ra câu, : “Lại thử lần……”


      “Thử cái gì?”


      “…… Tiến cung.” Lý Nguyên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lý lão thái gia, tiếng nôn nóng hơn so với tiếng : “Phú quý ngập trời kia, chẳng lẽ tổ phụ nhẫn tâm như vậy, để tất cả lọt vào trong tay của cái thôn phụ hương dã sao?”

      Lòng của Lý lão thái gia rỉ máu, nhưng lúc này thể cắn răng : “ thể.”


      “Như thế nào thể? Như thế nào thể? Tổ phụ từ trước đến nay có rất nhiều biện pháp!” đến chỗ này, thanh của nàng đột nhiên thấp xuống, chỉ lẩm bẩm hỏi: “ phải sao?”


      “Ngươi là nương thông minh nhất gia tộc Lý thị, ngươi như thế nào biết then chốt trong đó? Ngươi có được ưu ái của tiểu hoàng đế. Liền tính ngươi được tiểu hoàng đế ưu ái, tiểu hoàng đế cũng cho Lý thị ta thể diện, muốn nạp ngươi vào cung. Nhưng chuyện Liễu gia trước mắt chưa giải quyết, đến lúc đó Lý thị ta thành cái gì? Vì leo lên hoàng quyền, liền huỷ hoại hôn ước, ý đồ hại chết dưới Liễu gia…… Tội danh lớn như vậy bị chụp lên, Lý thị nhận được phú quý, nhưng vậy thanh danh sao? Hao phí nỗ lực mấy đời người mới được đến thanh danh sao? Liền muốn hủy diệt sạch ! Tương lai sách sử đề cập đến Lý thị ta, đều viết là gian tặc, là nịnh thần! Những người đọc sách ủng hộ Lý thị cũng rời sạch , ngược lại còn phải chịu đựng mắng chửi……”


      Lý lão thái gia càng , thân thể run rẩy càng lợi hại.

      Ông tức giận.

      Vốn dĩ chẳng qua chỉ là việc , lấy thực lực của Lý thị, có thể dễ dàng giải quyết, nhưng bây giờ nháo ra thành như vậy, còn là việc !

      Cái chuyện vốn này, đem bọn họ đặt lửa nướng!


      Bọn họ cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, chỉ có thể cụt tay cầu sinh!


      Lý Nguyên trong lòng hiểu, Lý lão thái gia làm sao lại nghĩ đến minh bạch như vậy?

      Ông như thế nào cũng thể tưởng tượng được, việc này là như thế nào diễn biến thành như vậy? Ông chỉ biết được sau lưng có lẽ có người động thủ. Nhưng là ai động thủ? Dựa vào cái gì bắt được Liễu gia? đều .


      Đây cũng là lần đầu tiên ông, bị người bắt nạt đầu, lại ngay cảthân phận của đối phương cũng đoán ra.


      Lý lão thái gia nhắm mắt, thở dài: “Sớm biết như thế, còn bằng đem ngươi gả cho Tiêu Quang Hòa. Tiêu Quang Hòa tuy rằng có bản lĩnh gì, nhưng đại ca của là người có khả năng. Quân Định Hầu phủ ngày mạnh hơn so với ngày, lại là hoàn toàn tương phản cùng với Liễu gia kia.”


      Lý Nguyên nghe ông như vậy, đáy lòng cũng vô cùng khó chịu.


      Năm đó tuổi nàng còn , định hôn chẳng lẽ phải do trưởng bối sao? Lúc này lại đến những lời này, lại có tác dụng gì? Chỉ cần là ở năm đó khi Tiêu Quang Hòa đối với nàng biểu lộ tình cảm ái mộ, trong nhà làm chủ thay đổi hôn , cũng rơi vào kết cục như thế……

      Trong đầu Lý Nguyên đột nhiên nảy ra ý niệm: “…… Con đường tiến cung này thông, vậy Quân Định Hầu phủ sao?”


      Lý lão thái gia tức giận cười: “Ngươi còn trông cậy vào Tiêu Quang Hòa? giờ đều nhân vật là đứng ở đầu sóng ngọn gió. Tiêu Quang Hòa kia cho dù vẫn đặt ngươi ở đầu quả tim, muốn ngươi, cha mẹ cho phép sao? Toàn bộ Quân Định Hầu phủ đều đáp ứng! Có lẽ hôm nay bị nhốt ở trong phủ được ra ngoài. Ngươi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn muốn phái người đưa tin cho sao?”


      Lý Nguyên miệng lưỡi đều phát run, nhưng nàng vẫn nỗ lực : “ phải Tiêu Quang Hòa, mà là Tiêu Thành Quân.”


      Lý lão thái gia càng phẫn nộ: “Ngươi biết ngươi ai sao? Tiêu Thành Quân, đó là trưởng tử ưu tú nhất của Quân Định Hầu phủ, sớm được lĩnh chỉ, phong thế tử. Ngươi như thế nào leo lên ? Nếu ngươi có thể bám vào , ta đây ngược lại cũng lo lắng.”


      “Tiêu Thành Quân còn chưa cưới vợ, ta có cơ hội rất lớn.” Lý Nguyên tới đây, ngược lại bình tĩnh lại, nàng nắm chặt ngón tay, biết rằng kế sách vừa ra này nếu thành, phía sau nàng gần như bị huỷ hoại hoàn toàn. khi nàng gả vào Liễu gia, dựa theo quy củ gia tộc Lý thị thờ phụng, tuyệt đối lại dùng nhiều phần công phu ở người nàng. Nàng gả qua, chỉ là cùng Liễu gia kia cùng nhau chịu khổ mà thôi, mà phải là mang theo toàn bộ Liễu gia sống những ngày tháng tốt nhất.


      Lý Nguyên lại : “Nghĩ cách chế trụ Liễu Chí, chế trụ , lời đồn đãi bên ngoài phải ít, nhưng ít ra thay đổi nhiều hơn nữa. Lại mời đại phu xem bệnh cho Liễu Khai Hoành. Mỗi ngày đều mời, mặc kệ được hay được. Tranh thủ mấy ngày thời gian, ta lại nghĩ biện pháp, đối…… Đối với, Tiêu Thành Quân thích Nhàn Vân Lâu uống rượu, ta Nhàn Vân Lâu gặp . Nam tử cùng nữ tử, phải chỉ có chuyện kia sao? Muốn câu dẫn , rốt cuộc so với câu dẫn Hoàng Thượng càng dễ dàng hơn.”

      Khi Lý Nguyên lời này, thái độ thẳng thắn, hoàn toàn biết xấu hổ.


      Nếu là để người bên ngoài nhìn thấy, chỉ sợ mỗi người đều phải rớt tròng mắt, kinh hãi ra nương Lý gia nguyên lai cũng phải nữ tử tiên khí phiêu dật lại thi thư đầy bụng.


      Lý lão thái gia sau khi trầm mặc lúc lâu, giống như tự hỏi cái này biện pháp có được .


      tại Tiêu Quang Hòa ở giữa cục diện, mặc kệ vui hay là vui, toàn bộ Quân Định Hầu phủ đều bị kéo xuống thủy.


      Đệ đệ lưu luyến si mê tứ nương Lý phủ, động thủ đánh người Liễu gia.


      Ca ca cũng ái mộ Lý Tứ nương, dứt khoát xuống tay muốn giết người Liễu gia đoạt thê.


      có gì đúng.


      Nhưng động thái dĩ nhiên đắc tội với phu thê Quân Định hầu, Tiêu Thành Quân cũng chưa chắc chịu đứng yên cho bọn họ tính kế, Tiêu Quang Hòa cầu mà được, cũng tâm sinh phản nghịch.


      Đến lúc đó, Lý Nguyên liền phải thực lực của bản thân chống chọi với toàn bộ Quân Định Hầu phủ.


      Chẳng qua, rốt cuộc là kết quan hệ thông gia, người bên ngoài chỉ cho là Quân Định Hầu phủ đem người mạnh mẽ cướp làm tức phụ, bên ngoài Quân Định Hầu phủ nếu chịu đối tốt với Lý thị, còn bị người ngoài chọc cột sống.


      ……


      Lý lão thái gia nhất thời cũng lâm vào khó xử, biết nào con đường tốt hơn.


      “Ngươi quỳ gối ở nơi này, quỳ nửa canh giờ lại .”


      Lý Nguyên lên tiếng, đáy lòng thở dài nhõm hơi.


      Nàng biết, nàng thuyết phục được tổ phụ.


      Muốn hành ở Lý gia, rất đơn giản, lợi dụ chi, tự nhiên hết thảy đều tiến hành thuận lợi. Nếu thể tìm ra ích lợi, vậy dĩ nhiên cũng là thời điểm bị Lý gia vứt bỏ. Nàng nghĩ trở thành người bị vứt bỏ kia……

      Khi bên ngoài lời đồn đãi càng ngày càng nghiêm trọng, Dương Nhi ngủ, nàng ngủ giấc đầy đủ tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn, màn vẫn là cái màn kia. Lại ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, Lưu ma ma vẫn là Lưu ma ma kia.


      chút thay đổi cũng có.


      Dương Nhi chớp mắt.


      Ngày hôm trước, là mộng?


      đợi Dương Nhi cân nhắc ràng có phải là mộng hay , Lưu ma ma qua hầu hạ nàng đứng dậy.

      Tỷ muội Lý gia đợi nàng.


      Chờ nàng thay đổi y phục, rửa mặt xong, ngồi ở trước bàn.


      Lý Hương Điệp liền cười : “ nương muốn nếm thử này trong kinh nổi danh vịt tương cùng rượu trái cây uyên ương ?”


      Lưu ma ma : “ nương thể uống rượu.”


      Lý Hương Điệp vội : “Rượu kia uống say, rất là thơm ngọt.”


      Lưu ma ma lại vẫn như cũ mở miệng, ngược lại cũng sợ cái gì khác, chỉ sợ rượu làm tổn thương thân thể nương.


      Lý Hương Điệp đành phải sửa lời : “Chỗ đó còn có phật thủ hạnh nhân, cá hoa quế, cũng đều rất ngon!”


      Lý Ninh Yến : “Chính là ở Nhàn Vân Lâu, cách nơi này của chúng ta ngược lại cũng xa, ngồi xe ngựa, chừng khoảng thời gian dùng hai tách trà liền tới. Ngồi ở trong lâu, còn có thể nhìn người đường bên dưới lui tới, người bán rong rao hàng, chẳng phải rất thú vị sao?”


      “Sau khi dùng bữa, nương còn có thể ở dưới lầu dạo trận, coi chút trang sức, còn có số đồ chơi thường thấy trong cung, nào là đồ chơi làm bằng đường, tranh đường, lăn đá…… Còn có bán diều nữa, nương thả diều ?”

      Hai người này hơi ít, Dương Nhi khó khăn lắm chỉ nhớ được hai ba cái ở trong lòng, nhưng như vậy cũng đủ rồi.


      Dương Nhi đột nhiên quay đầu hỏi Lưu ma ma: “Hoàng Thượng, thả?”


      Lưu ma ma : “Hoàng Thượng chưa từng thả qua.”


      Dương Nhi gật gật đầu, : “Vậy…… Lưu trữ.” xong, nàng còn lại đặc biệt lặp lại lần: “Lưu trữ.”


      Lưu ma ma nghe vậy cười.


      Tỷ muội Lý gia nghe hiểu ý nghĩa trong lời của nàng, nhưng Lưu ma ma lại hiểu.


      Lưu ma ma cười : “Vậy hôm nay chúng ta Nhàn Vân Lâu sao?”


      Dương Nhi gật đầu.


      Thời điểm sắp ra cửa, Dương Nhi ở cạnh cửa nhìn thấy người.


      Nam tử tuổi trẻ mặc quần áo màu lam, nhìn rất là quen mắt. Dương Nhi vắt óc suy nghĩ nửa ngày, vẫn nhớ nổi đối phương là ai, liền vui vẻ từ bỏ.


      Nam tử tuổi trẻ trái lại lại chủ động chắp tay, : “Dương nương, lại gặp mặt.”


      Dương Nhi chỉ nhìn chằm chằm , cũng mở miệng.


      Nam tử bị nàng nhìn như vậy, lại tự giác mà thẳng lưng, : “Gần đây trong kinh nghe nhiều lời đồn đãi, nghe nương hai ngày trước từng đến đự yến của Lý Tứ nương, còn bị đụng dẫn đến bị thương. tại tốt chưa?”


      Lưu ma ma bước bước ra ngoài cửa, gắt gao nhìn chằm chằm nam tử kia, vẻ mặt đề phòng.


      Lúc này chỉ nghe được Dương Nhi quay đầu nhìn về phía Lưu ma ma: “……” Nàng dừng chút, mới dư ra chữ còn lại: “Ai?”

      Hợp lại, có thể lý giải là —— là ai?


      Lưu ma ma sắc mặt thay đổi.


      Tỷ muội Lý gia kia nghe thấy lời này, vẻ mặt cũng cổ quái.


      Biểu tình mặt nam tử trẻ tuổi cứng lại cái trong chớp mắt, bất quá thực mau điều chỉnh tốt biểu tình, cười : “ nương là quý nhân, nhớ ta là bình thường. Tại hạ Mạnh Hoằng.” nghĩ nghĩ : “Hôm nay cũng mang theo lễ vật đến nhận lỗi với nương.”


      Vừa “lễ vật tạ lỗi”, trí nhớ của Dương Nhi nhất thời bị câu trở về.


      Nàng điểm điểm cằm.


      Lưu ma ma biết tâm tư của nàng, khỏi cười thần, phân phó cung nữ tiến lên, tiếp lễ, lại lui về.


      Mạnh Hoằng thấy trang phục của các nàng, liền hỏi: “ nương chính là muốn ra cửa du ngoạn?”


      Lý Hương Điệp : “Đúng vậy Mạnh công tử, nhưng mong Mạnh công tử cản trở nữa, muộn chút nữa kịp được chỗ ở Nhàn Vân Lâu.”


      nương muốn Nhàn Vân Lâu?” Mạnh Hoằng lại giống như lần trước, gỡ cái thẻ bài bên hông xuống. có đưa cho Dương Nhi, cũng có đưa cho Lưu ma ma. Bởi vì biết các nàng lấy. Cho nên đưa cho Lý Hương Điệp, : “Như vậy , vậy là có chỗ tốt.”


      Lý Hương Điệp cũng từ chối, nàng cười : “Mạnh công tử lúc trước thích đặt chỗ ở Nhàn Vân Lâu, có thể gian phòng này cũng địa bàn của mình Mạnh công tử. Hôm nay trái lại lại tiện nghi cho ta.”


      Mạnh Hoằng : “Dương nương có thể đến đó ngồi chút, ngược lại là vinh hạnh của tại hạ.”


      Lý Hương Điệp bĩu môi, lại chuyện cùng nữa. Chẳng qua lại nhanh chóng đem thẻ bài kiacất vào trong ngực.


      Mạnh Hoằng là người thông minh, cũng dây dưa nhiều, nhìn theo mọi người lên xe ngựa, cũng liền quy củ rời khỏi Dương trạch.


      Chỉ là trong lòng lại nhớ kỹ Lý Nguyên.

      Số lần gặp Lý Nguyên cũng nhiều lắm, trái lại nghe đầy tai những lời khen liên quan đến Lý Nguyên. Người này được hay , biết, nhưng lấy trình độ nhạy bén của đoán, ngày đó ở yến tiệc Dương nương bị thương, chắc chắn phải là do ngoài ý muốn!


      Mạnh Hoằng trái nghĩ phải nghĩ, tuy rằng cũng biết là người ta cũng cần xum xoe, nhưng vẫn là nên mang theo ba gia đinh, cũng tới Nhàn Vân Lâu.


      cần lên lầu, nghĩ thầm, ở lại đại sảnh cũng có thể.


      Khó có được lần như vậy, cũng thú vị.


      ……


      Lý Nguyên đứng trước mặt mọi người, may mà người nhận ra nàng nhiều lắm, nàng xuống xe ngựa, mang mũ sa, chầm chậm vào Nhàn Vân Lâu, nhất thời liền hấp dẫn hơn phân nửa ánh mắt.


      Lý Nguyên bỗng cảm thấy thư thái ít.

      Mị lực của nàng trước nay đều luôn như vậy, chỉ là cố tình lại vướng phải cọc hôn tốt,chuyện này cũng thể trách nàng.


      Lý Nguyên về phía trước, hỏi chưởng quầy muốn gian phòng.


      Mặt chưởng quầy lại lộ vẻ khó xử, : “Hôm nay còn gian phòng trống nào cả.”


      Lý Nguyên biết Nhàn Vân Lâu làm ăn rất tốt, đại quan quý nhân, người đọc sách, còn có số thiên kim đại khuê các có lá gan lớn, cũng đến đây. Nhưng nàng trước cũng tính toán tốt. Nàng biết trưởng tử Mạnh Hoằng nhà Lại Bộ Thị Lang, ở Nhàn Vân Lâu bao trọn gian phòng, ngày thường trừ bỏ lúc gặp bằng hữu, cũng có người đến. Lý Nguyên nhìn chằm chằm sương phòng.


      Lý Nguyên cười : “Chưởng quầy đây là lừa ta sao? Mạnh công tử phải có bao trọn gian sao? bằng hôm nay vừa lúc nhường cho ta được sao? Dù sao nữa cũng có người.”


      Dứt lời, Lý Nguyên vỗ vỗ bàn tay.

      Nha hoàn hầu hạ bên người nàng lập tức lấy nén bạc , đặt ở quầy.


      Chưởng quầy ở chỗ này làm ăn buôn bán, nhìn thấy bạc còn thiếu sao?

      Nén vàng lớn cũng thấy qua!

      Mặt đổi sắc, nhàn nhạt : “ nương, ngược lại khéo, ở hai tức trước, có mấy vị quý nhân, đặt gian phòng của Mạnh công tử rồi.”


      Lý Nguyên thầm nhíu mày, thầm nghĩ xui xẻo. Nhưng sắc mặt nàng lại thay đổi, ngoài miệng : “Vậy phiền chưởng quầy thay ta, cùng bọn họ chút, xin bọn họ nhường gian phòng cho ta. Ta tự nhiên bồi lễ tốt, phần của chưởng quầy tất nhiên cũng ít.”


      Chưởng quầy lại ngay cả chân cũng động, lắc đầu : “ được được. Hôm nay khách quý tới, trong tay cầm tín vật của Mạnh công tử, vậy đó chính là bằng hữu của Mạnh công tử. Người ta lại trả thêmmột số tiền lớn. Bất luận như thế nào, gian phòng này đều thuộc về bọn họ. Mà phải thuộc về nương.”

      Cuối cùng vẫn bị cự tuyệt, trong lòng Lý Nguyên cũng nổi lên lửa.


      Nàng : “Vậy lầu còn chỗ?”


      “Có chỗ.”


      “Có thể dùng vách ngăn cách ra?”


      “Có thể.”


      Lý Nguyên muốn cùng nữa, liền xoay người chạy lên lầu.


      Chờ tới chỗ ngoặt, Lý Nguyên liền quay đầu nhìn lại, bên kia là gian phòng của Nhàn Vân Lâu, năm sáu gian liên tiếp nhau, trong đó có gian là của Mạnh Hoằng.


      Lý Nguyên giấu vui dưới đáy mắt, tới chỗ trống ngồi xuống.


      Nàng liếc nhìn xung quanh, lại thấy bóng dáng của Tiêu Thành Quân, nàng đành phải an ủi mình, sợ, lại đến hai ngày, nhất định có thể gặp được.


      Ngay sau đó nàng gọi nha hoàn lại: “Ngươi qua bên kia nhìn cái, chiếm gian phòng của Mạnh Hoằng là ai?”


      Nha hoàn lên tiếng rời .


      Lý Nguyên hoàn toàn biết, lúc nàng rời , Mạnh Hoằng tới chỗ chưởng quầy, chưởng quầy thấy , vô cùng kinh ngạc, muốn gọi tiểu nhị tới đẫn lên gian phòng lầu, Mạnh Hoằng lại vẫy vẫy tay, : “Ta hôm nay lên.”


      Chưởng quầy gật gật đầu, liền với chuyện vừa rồi.


      Mạnh Hoằng kinh ngạc hỏi lại: “Ngươi vừa có nương muốn vào gian phòng kia ta?”


      Chưởng quầy : “Đúng vậy, còn là nữa tử khí chất vô cùng xuất chúng, phía sau có vài nha hoàn vú già theo, nàng từ đầu tới đuôi cũng chưa biểu lộ thân phận, bất quá bỏ tiền ra ngược lại vô cùng hào phóng ha ha.”


      Dương nương lên rồi, tự nhiên phải là các nàng. Vậy là ai?


      Mạnh Hoằng trong đầu dần dần lên cái tên.


      cẩn thận hỏi chưởng quầy, nàng kia ăn mặc như thế nào, chưởng quầy qua loa nhớ lạ hồi, cho nghe.


      Mạnh Hoằng càng nghe càng cảm thấy chính là Lý Nguyên.


      Chỉ có Lý Nguyên thích như ăn vận vậy…… Trong kinh rất nhiều nữ tử đều tránh va chạm cùng nàng. Nàng tốt, lại tới đoạt gian phòng cùng Dương nương làm gì? Chẳng lẽ là có tâm tư gì?


      Mạnh Hoằng nhíu mày, hỏi chưởng quầy: “Nàng giờ đâu vậy?”


      “Lên lầu.”


      Mạnh Hoằng hỏi: “ lầu còn có chỗ sao?”


      Chưởng quầy : “ có, có, chẳng qua phía có vài vị công tử ngài quen biết, ngài có thể tìm bọn họ.”


      “Được.” Mạnh Hoằng sảng khoái trả lời, bước chân lên lầu, tiểu nhị ở bên người dẫn đường, chờ lên lầu, tiểu nhị vô cùng khó hiểu chỉ chỉ cho chỗ của Lý Nguyên. Mạnh Hoằng cũng hào phóng thưởng chút tiền.


      Lý Nguyên hồn nhiên biết, chính mình đánh tốt bàn tính, lại trộn lẫn chút ngoài ý muốn vào.


      Nàng chỉ lòng nhìn chằm chằm dưới lầu, ngóng trông mau chút nhìn thấy thân ảnh của Tiêu Thành Quân.


      Chỉ là, chờ được Tiêu Thành Quân, ngược lại nha hoàn về trước, mặt thần sắc còn rất quái dị. Lý Nguyên liền nghe nàng : “ nương, vào gian phòng kia, ra là vị…… Dương nương kia.”


      Lý Nguyên mi tâm nhảy dựng.


      Dương nương…… Như thế nào lại là nàng?


      Như thế nào ở chỗ nào cũng gặp nàng!


      Nghĩ đến trọng điểm hôm nay phải là cùng nàng so thắng thua, Lý Nguyên liền đè xuống vui trong lòng, : “Khó trách ngày đó lão phụ nhân bên người nàng dám ra những lời hung ác như vậy, ra là nàng cùng trưởng tử Mạnh gia có chút liên quan. Nữ nhu Mạnh gia tuy rằng vô cùng kỳ quái, nhưng Mạnh Hoằng ngược lại là người thể khinh thường. Phụ thân lại là Lại Bộ Thị Lang, quyền cao chức trọng……”


      tới đây, giọng Lý Nguyên lại rẽ cái, : “Chẳng qua liền tính như vậy, cũng có gì để sợ. Nàng nhiều lắm chính là cùng Lý Hương Điệp, Lý Ninh Yến quan hệ thân thiết, từ người các nàng vơ vét chút tiền bạc, lấy tới giả vờ là của bản thân. Nhưng lấy thân phận của nàng, chỉ sợ là vào được Mạnh gia.”

      Bên dưới mũ sa Lý Nguyên châm chọc cười cười, trong lòng bình phục.

      Vốn còn tưởng rằng là nhân vật gì khó lường, nàng nghĩ nát đầu cũng nghĩ ra thân phận. giờ mới biết được, chẳng qua là như thế……


      nương…… Tới……” Có nha hoàn đột nhiên lên tiếng .


      Lý Nguyên nhìn qua, trước là thấy Tiêu Quang Hòa.


      Mà gần bên Tiêu Quang Hòa, nam tử mặc cẩm y hoa phục, tướng mạo bình thường lại ít khi cười, mới vào mắt nàng.


      “Đó là Tiêu Thành Quân?” Lý Nguyên nhíu mày.


      “Chắc là .” Đại nha hoàn bên người nàng .


      Bất quá bề ngoài của nam nhân rốt cuộc cũng được dùng, thân phận địa vị mới là quan trọng nhất. Lý Nguyên thả lỏng mặt mày, đáy lòng thầm có tính toán.


      Bên này nha hoàn Lý Nguyên tìm hiểu bên Dương Nhi kia, người theo người theo Dương Nhi người theo, làm sao lại tùy tiện buông tha cho các nàng? Vì thế liền có cung nữ ra ngoài dạo qua vòng, trở về : “ nương, vừa rồi tới là nha hoàn của Lý Nguyên.”


      Lưu ma ma hừ lạnh tiếng: “Cũng đến nông nổi như vậy, lại còn hồn tan.”


      Lý Nguyên đợi lát, mắt nhìn Tiêu Quang Hòa cùng Tiêu Thành Quân lên lầu.

      Nàng thầm phiền toái!


      Cũng phải là phiền toái sao? Nàng muốn dụ dỗ Tiêu Thành Quân, kết quả Tiêu Quang Hòa cũng tới! Lúc này lời đồn đãi thịnh, Quân Định Hầu phủ vậy mà có chế trụ đứa con trai thứ hai này? Còn thả ra ngoài lại?


      Lý Nguyên trong lòng sốt ruột, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tiêu Quang Hòa cùng Tiêu Thành Quân vào gian phòng cách vách gian phòng của Mạnh Hoằng, Lý Nguyên chờ được.


      Nàng cũng phải qua đó!

      Phải nghĩ cách qua đó!


      Lý Nguyên đứng lên, : “ gõ của Dương nương kia.”


      Nha hoàn kinh ngạc : “ nương muốn qua gian phòng kia?”


      Lý Nguyên gật đầu, trước khi , tới tới, nha hoàn bên người nàng đột nhiên thay đổi sắc mặt, : “ nương, đại công tử đó là Mạnh gia, ngồi ở bên bàn kia cùng đám người cùng uống rượu.”


      Lý Nguyên quay đầu nhìn, liền thấy công tử tuổi trẻ áo lam, vui vẻ cùng người đối thơ uống rượu, thân nho nhã.


      Lý Nguyên ít khi ra cửa, tự nhiên cùng Mạnh Hoằng quen biết.


      giờ vào trước là chủ, nàng liền cảm thấy Mạnh Hoằng này là người dễ đối phó.


      Cứ như vậy, Dương nương kia liền càng đáng giá nhắc tới. Lớn lên nhan sắc xinh đẹp, mà có gia thế tốt có ích lợi gì chứ? Nghĩ đến đây, Lý Nguyên cười cái, tiếp tục về phía trước.


      Nha hoàn muốn kéo nàng lại lại dám kéo, ngoài miệng chỉ : “ nương, nếu như bị Mạnh công tử biết, chỉ sợ nổi lên xung đột……”


      “Sợ cái gì? Mạnh Hoằng còn chưa cưới vợ, nàng danh phận, lại có địa vị. Mạnh Hoằng là trưởng tử Mạnh gia ký thác kỳ vọng cao. Chẳng lẽ ở trước công chúng, vì như vậy cái tình nhân tới trách tội ta sao?”

      Lòng Lý Nguyên tại hoàn toàn đều là nhớ thương Tiêu Thành Quân, rảnh lo đến việc đáng kể khác.


      Nàng giờ thể lại cầu mọi mặt đều chu đáo, chỉ cầu kết quả!


      Lý Nguyên dứt lời, bước nhanh đến bên gian phòng kia.


      Nàng lại biết Mạnh Hoằng nhìn chằm chằm vào nàng.


      Nàng lại càng biết, đứng sau lưng vị Dương nương kia khi nào là đại công tử Mạnh gia, mà là tân đế bên trong thâm cung xa xa kia, nàng quỳ xuống đất thỉnh an, bất quá chỉ thoáng nhìn đôi giày kia của người ta liền cảm xúc cuồn cuộn, hận thể cùng thân mật!


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:


      Tiểu hoàng đế hắt hơi cái: Ai nhắc trẫm?


      Spoil : Khi tiểu hoàng đế gặp Lý Nguyên:

      dường như muốn đáp án chính xác từ trong miệng nàng.

      lại càng đem dung mạo xinh đẹp cùng tư thái mảnh mai của nàng vào trong mắt.

      lại hỏi: "Ngươi biết như thế nào là... sao?"

      Ai đoán được bệ hạ nè ^^?

    5. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      @Mengotinh_Ranluoi

      Tiêu rồi, hình như mình vừa hớ chuyện gì đó rất nghiêm trọng phải. ^^
      Gia lạc, levuongMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :