1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Truyện hay quá.lot ho thôi

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Hì vọng đếm động phòng hoàn mỹ mà

    3. thienan2708

      thienan2708 New Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      17
      Đúng kiểu nam chính lòng tuiii rùiiii <3 Thanks editor

    4. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      biết động phòng có hoàn mỹ k đây haizzzz

    5. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 4

      Dương Nhi cùng với đoàn người Xuân sa đến tẩm cung Dưỡng Tâm Điện tẩm, vừa vặn là giờ Dậu.
      Đại cung nữ ở ngoài cửa xụ mặt chặn đám người Xuân Sa: “Dương nương ở lại, còn các ngươi có thể trở về.”
      Hạ Nguyệt mừng rỡ vì được rảnh rỗi, lập tức hành lễ, rồi lôi kéo Xuân Sa , chỉ để lại Dương Nhi mờ mịt.
      Đại cung nữ hít hơi, trong lòng đè nén chút ghen tỵ: “ nương theo ta.”
      Dương Nhi theo nàng vào bên trong, ngày đó ngửi thấy được mùi hương. Cùng với mùi hương trong đây rất giống nhau…… Hình như là dược hương……
      Dương Nhi hít hít cái mũi, cảm giác được mùi thân thiết.
      Đại cung nữ đột nhiên dừng bước chân, nàng ngẩng đầu cẩn thận nhìn theo hướng giường ngủ, ôn nhu : “Hoàng Thượng, Dương nương tới rồi.”
      Dương Nhi cũng theo phương hướng đó, nhìn theo hướng giường kia. .
      Chỗ đó có 1 người ngồi, thân hình thon dài đĩnh đạt.
      So ra là cao hơn nàng!
      Chỉ là ngọn đèn dầu trong đây lay động, khuôn mặt người này nhìn ràng lớn. Chỉ mơ hồ cảm thấy giống như rất trắng.
      Giống như phòng ngủ của nàng, rèm trướng ngọc nhan được treo ở .
      Dương Nhi có chút sợ , giống như là từ trong xương cốt, tựa như nhìn thấy các loại côn trùng đáng sợ.
      Nàng bất giác mà rụt cổ lại, còn lùi về sau nửa bước.
      Chẳng qua đợi nàng lại lui thêm hai bước, sau lưng cổ lực đạo đánh úp tới , đại cung nữ đem nàng nhấn xuống mặt đất, : “Dương nương nhìn thấy Hoàng Thượng, lại biết hành lễ?”
      Dương Nhi hề phòng bị, liền bị nàng xô đẩy ngã mặt đất, đầu gối bị đập xuống tạo ra thanh, nước mắt nhất thời liền chảy xuống, trong miệng cũng phát ra 1 chút thanh thút thít. Đại cung nữ thấy thế hoảng sợ, nghĩ tới đẩy 1 cái Dương Nhi liền ngã xuống. Sắc mặt nàng xấu hổ, co quắp duỗi tay muốn đỡ Dương Nhi: “ nương hành lễ, bỏ mau đứng lên.”

      Dương Nhi nghiêng ngả lảo đảo bị nâng dậy, đứng ở nơi đó với bộ dáng đứng vững, vì vậy làm cho nàng càng giống đứa nít đáng thương

      trán Đại cung nữ chảy mồ hôi lạnh. Nàng có chút hối hận chính mình quá mức khinh suất, để Dương nương vào mắt.

      Nếu phải như vậy, nàng cũng lỗ mãng xô đẩy Dương nương.

      Lúc này, Tiêu Dặc rốt cuộc lên tiếng: “Đỡ nàng lại đây.”

      “Là.” Đại cung nữ trán chảy càng nhiều mồ hôi lạnh, nàng gắt gao cúi đầu, đỡ tay Dương Nhi, đưa nàng về phía trước.

      Vừa chạm vào tay nàng, trong đầu Đại cung nữ tự giác mà xẹt qua ý niệm —— cổ tay nàng mảnh khảnh

      Càng càng gần.

      Dương Nhi tự giác mà cắn môi dưới, lần thứ hai nàng nhìn về phía người giường , ánh mắt sợ hãi.

      Tướng mạo người giường, lúc này mới ràng lộ chút sơ hở mà rơi vào đáy mắt Dương Nhi.

      Đây là người đẹp mắt.

      Tuổi tác của so với ta hơn.

      Dương Nhi ngây thơ mờ mịt mà nghĩ, sau đó ánh mắt gắt gao dính ở khuôn mặt Tiêu Dặc, di chuyển , thập phần tựa như là… .

      Thời điểm Dương Nhi nhìn Tiêu Dặc, Tiêu Dặc cũng đánh giá nàng.

      Nàng mặc 1 thân áo váy,màu hồng nhạt nhẽo đem nàng bọc lại toàn bộ, giống như nụ hoa chớm nở hoa.
      Xinh đẹp lại ngây thơ.
      Nàng tại sao lại chải búi tóc song hoàn?
      Nhìn tốt bằng ngày ấy.
      đường tới, búi tóc đều tản ra, sợi tóc rơi xuống dưới, dừng ở hai bên má của nàng, lộ ra vẻ chật vật lại đáng thương.

      A, nàng còn khóc, đôi con ngươi bị ngập nước, sáng như hai viên đá quý đen.

      mặt nàng trang điểm đều bị nước mắt làm nhè, cũng biết là ai trang điểm cho nàng, lúc này trộn làm , giống như 1 tiểu đồng hát tuồng.
      Nàng ngơ ngác đứng ở đó, thấy bóng dáng cùng với ngày đó giống nhau, có vẻ cực kỳ đơn bạc.
      Tiêu Dặc trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn giống.
      cho là mình nhìn thấy, thân y phục cẩm hoa, cũng cách nào che vẻ thô bỉ của nữ tử thôn dã. Nàng có lẽ lớn lên được tính là xinh đẹp, nhưng bất quá về sau, sợ cũng chỉ là vẻ đẹp tầm thường. Càng vẫn là kẻ ngu dại, có lẽ chảy nước mũi nước dãi cũng hiểu mà lau ……
      Nhưng thiếu nữ trước mặt, bề ngoài tuy chật vật, lại dấu được vẻ đẹp động lòng người.

      Nàng nhìn qua quá đáng thương.

      Đáng thương đến làm cho người ta mơ hồ tâm nhịn được mà sinh ra thương tiếc.

      “Ngồi.” Tiêu Dặc mở miệng .

      Đại cung nữ vội đỡ Dương Nhi : “ nương mời ngồi.”

      Bên giường liền để cái đệm lên ghế.

      Nhưng còn đợi tiểu thái giám mang ghế tới, Dương Nhi liền thuận theo mà cứ như vậy ngồi ở mặt đất.

      Nàng ngẩng đầu lên, vẫn như cũ nhìn Tiêu Dặc chớp mắt.

      Người này đẹp, là đẹp mắt.

      So với bên ngoài cửa sổ có chim chóc bay qua thú vị hơn rất nhiều… nhiều lắm……

      Trong lúc nhất thời, trong phòng tĩnh lặng, mọi người cũng dám lời.

      Dương nương này chỉ có ngốc, còn có lá gan lớn a.

      Thường ngày, ai dám nhìn chằm chằm Hoàng Thượng đánh giá như vậy? Tuy là hoàng đế khi còn trẻ, nhưng người trong Dưỡng Tâm Điện này, người nào i là sợ uy nghiêm này.

      Đúng lúc này, Tiêu Dặc đột nhiên vươn tay, túm lấy búi tóc song hoàn của Dương Nhi.

      Tự nhiên bị túm nhưng đứng dậy.

      Dương Nhi bất giác đau, nàng chỉ chớp chớp mắt, giọt nước mắt từ đáy mắt lăn xuống, đáng thương vô cùng, lại nhu nhược động lòng người.

      “Đứng lên, ngồi ở đây.” Tiêu Dặc thu hồi tay, chỉ chỉ cái đạp chân bên cạnh giường.

      Cái giường gỗ tử đàn lớn này được khắc hoa , Chỗ đạp chân lên có thể dựng lên người nằm xuống còn được , muốn chứa được Dương Nhi ra rất tự nhiên mà nhàng.

      Các cung nhân bên cạnh lại rất là kinh ngạc.

      Bọn họ đều cho rằng Hoàng Thượng thích vị Dương nương này, tất nhiên là thể thân cận, có thể thưởng cho nàng vị trí, cho nàng ngồi trong phòng này ngay tại đây 1 đêm, coi như là ân điển.

      Ai biết được…… Hoàng Thượng vậy mà kêu nàng tới bên người ngồi xuống.

      Mà càng làm bọn kinh ngạc chính là ——
      Dương nương này nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm Hoàng Thượng tới xuất thần.

      Quả nhiên là kẻ ngốc.

      Tiêu Dặc cũng có ý tứ hơn thua, nhàn nhạt : “Lấy nước lại đây, cho nàng lau mặt.”

      “Dạ.” Hai cung nữ vội vàng lui xuống.

      Về sau Dương Nhi vẫn luôn 1 mực mở miệng, nàng nhìn chằm chằm Tiêu Dặc, giống như là nhìn 1 bảo vậ , nhìn ngon cực kỳ, đôi mắt đen càng thêm sáng ngời.

      Tiêu Dặc ngồi ở chỗ đó , tùy ý để nàng đánh giá.

      gặp qua vô số ánh mắt, sợ hãi hoặc khinh thường, hoặc tham lam hoặc thương xót…… Nhưng đơn độc như vậy chưa thấy qua. Sạch thuần túy, như là sau cơn mưa tẩy sạch bầu trời, chứa tia tạp chất.

      “Hoàng Thượng, nước tới.” Tiểu cung nữ đứng yên ở bên, trong tay bưng chậu đồng, dám tự tiện lên phía trước.

      “Đem lại đây.”

      “Dạ” Tiểu cung nữ lúc này mới tới bên người Dương Nhi, đặt chậu đồng xuống, rồi sau đó quỳ mặt đất, cẩn thận lau mặt cho Dương Nhi.

      Dương Nhi liền ngoan ngoãn từ nàng rửa, chỉ là vẫn như cũ ngửa đầu nhìn Tiêu Dặc, di chuyển ánh mắt chút nào.

      Tiêu Dặc nhìn nàng, : “ngược lại bình thường giống trẻ con.”

      “Đúng vậy, tâm tính Dương nương đơn thuần giống như trẻ con bình thường. Nhưng lại giống trẻ con, khóc nỉ non ầm ĩ.” Triệu công công ở bên phụ họa . Bên trong Dưỡng Tâm Điện này, cũng chỉ có dám tiếp lời của Tiêu Dặc.

      như vậy, nhưng ra so người khác đều bớt việc chút.” Tiêu Dặc .

      Lời này Triệu công công cũng dám tiếp, vì thế trong phòng lại quay về yên tĩnh, chỉ còn lại thanh tiểu cung nữ vắt khăn.

      “Hoàng Thượng, rửa xong rồi .” Tiểu cung nữ đứng dậy, bưng chậu đồng lùi ra.

      Tẩy mặt son phấn, bộ dáng mới của Dương Nhi chân chính lộ ra.

      Trong phòng mọi người cẩn thận mà liếc mắt cái, thoáng nhìn, hô hấp liền tắc nghẽn , trong đầu chỉ nghĩ đến câu —— phấn trắng điểm xa kịp nhan sắc này.

      “Là 1 nương xinh đẹp .” Tiêu Dặc nhàn nhạt .

      Mọi người nghe vậy, vội cúi đầu, dám nhìn nữa .

      Lại xinh đẹp, đều là người của Hoàng Thượng, ở đâu mà đến lượt bọn họ tùy ý đánh giá?

      Cũng phải là 1 nương xinh đẹp thôi sao?

      Khi Huệ Đế còn,trong hậu cung thu vào ít mỹ nhân, có đoan trang tú lệ, có vũ mị ôn nhu, thậm chí còn có phong tình dị thường……

      Nhưng cũng bằng nàng tựa hằng Nga , tướng mạo bất phàm.

      “Hoàng Thượng, cần phải thu xếp ?” Triệu công công khom người hỏi.

      Ngoài cửa sổ sắc trời dần dần tối sầm xuống, hàn ý cũng dần dần bao lên người.

      Tiêu Dặc lên tiếng, : “Đỡ nàng đứng dậy.”

      “Dạ” Đại cung nữ khẩn trương đem Dương Nhi đỡ lên, đỡ người vào nội thất.

      Tiêu Dặc lúc này mới đứng dậy, chậm rãi vào trong.

      Các cung nhân vội đứng lên, châm đèn, đốt hương, chỉ chốc lát sau , nội thất liền nóng lên. Hai má của Dương Nhi bởi vì quanh thân nóng lên mà nổi lên hồng hồng.

      Nàng ngoan ngoãn ngồi ở mép giường, nhìn theo hướng Tiêu Dặc, đúng như là tiểu nương tử đêm tân hôn.

      Tiêu Dặc ra phía trước, đứng yên trước mặt nàng.

      Gương mặt Dương Nhi càng đỏ, nàng chớp hai mắt, nhìn chằm chằm Tiêu Dặc, như là muốn nhìn chằm chằm cho tới khi người Tiêu Dặc nở đóa hoa mới bằng lòng bỏ qua.

      “Nhìn cái gì?” Tiêu Dặc hỏi.

      “Đẹp.”

      “Ai đẹp?”

      “Ngươi nha.”

      Tiêu Dặc lộ ra thần sắc nhàn nhạt, dừng chút, : “Ngươi càng đẹp mắt hơn.”

      Dương Nhi nghe vậy, chỉ là mờ mịt nhìn . Đại khái là đối với chính mình xinh đẹp, hoàn toàn hề biết.

      Mờ mịt, ngây thơ.

      Nàng đại khái cũng biết vận mệnh của nàng bị nắm giữ ở trong tay ai?

      Tiêu Dặc ánh mắt lóe lên, lại gần Dương Nhi ngồi xuống .

      Các cung nhân định rời khỏi nội thất, Tiêu Dặc đột nhiên quay đầu nhìn thẳng đại cung nữ kia : “Ngươi kêu là gì?”

      Đại cung nữ cắn cắn môi, trong lòng khổ sở lại hưng phấn. Nàng hầu hạ Hoàng thượng nửa năm, Hoàng Thượng ngay cả tên nàng đều nhớ .

      Nàng cúi đầu, : “Nô tỳ Mạn Hà.”

      “Ah.” Tiêu Dặc như cũ thần sắc nhàn nhạt, : “Lôi ra ngoài đánh chết. ”

      Mạn Hà hốt hoảng mà ngẩng đầu, thể tin được nhìn chằm chằm Tiêu Dặc: “Hoàng, Hoàng Thượng…… Nô tỳ, nô tỳ làm sai cái gì?”

      Hai tiểu thái giám bước nhanh về phía trước, dùng thế lực bắt ép trụ cánh tay của nàng, đem nàng kéo ra bên ngoài .

      Trong lòng Mạn Hà nháy mắt dâng lên, mới sợ hãi. Nguyên do nàng cũng dám hỏi, run rẩy hô: “Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng, nô tỳ sai rồi, Hoàng Thượng tha mạng……”

      Mạn Hà khóc đến nước mắt nước mũi đều tèm lem.

      Nhưng Hoàng Thượng quay đầu lại liếc nhìn nàng cái cũng .

      Nàng thể chờ đến lúc Hoàng Thượng bỏ qua cho mệnh của nàng.

      Tiểu thái giám sức lực cực lớn, lôi kéo nàng bước nhanh ra khỏi Dưỡng Tâm Điện.

      Mấy thái giám dùng vải bố đem nàng bọc lại ở bên trong, sau đó hung hăng dùng hình trượng đánh xuống, trượng thứ nhất liền đổ máu, lại bị vải bố bọc, chỉ thấm chút ra ngoài, mặt đất gạch xanh cũng chưa làm dơ.

      Mạn Hà đau đến khóc cũng khóc ra.

      Nàng mất ý thức, nàng mới mơ hồ nhớ tới…… Là bởi vì nàng xô đẩy kẻ ngốc kia, dùng sức đẩy……

      Tiêu Dặc quay đầu nhìn với vẻ mặt đánh giá Dương Nhi.

      Nàng sợ sao?

      Dương Nhi còn ngẩn người nhìn chằm chằm .

      Con ngươi của nàng trong suốt, mặt biểu tình trầm tĩnh.

      Làm người vô cớ sinh ra phân cảm giác ấm áp .

      Đột nhiên, tiếng “Òm ọp” vang lên.

      Phá vỡ bầu khí run rẩy, căng thẳng dung hợp với bầu khí ấm áp 1 cách khác thường.

      Ánh mắt Tiêu Dặc dời xuống, dừng ở vị trí bụng của Dương Nhi: “…… Đói bụng?”

      Dương Nhi phồng má, đột nhiên hút mồm to khí vào, tựa như có thể làm no cái bụng trống trơn, phát ra thanh "òm ọp" .

      Nhưng điều này tất nhiên là phí công.

      hít 1 hơi vào, chỉ no bụng, ngược lại liên tiếp vang lên thanh “Òm ọp” , ở trong phòng yên tĩnh nên càng nghe .

      Giữa mày của Dương Nhi toát ra chút ủ rũ, lúc này nàng mới cẩn thận gật đầu, lên tiếng : “Ân, đói bụng.”

      Tiêu Dặc đem thần thái đáng của nàng thu vào đáy mắt, lại hỏi: “Hôm nay lúc tới dùng thiện qua sao?”

      Dương Nhi gật đầu, lại lắc lắc đầu, giọng : “Ăn, chính là, chính là ăn đủ no.”

      Tiêu Dặc quay đầu nhìn Triệu công công, Triệu công công vội khom người : “Hoàng Thượng, đồ ăn của Dương nương, là Ngự Thiện Phòng làm, theo như phần của phi tần.”

      “Sai Ngự Thiện Phòng làm chút đồ ăn dễ tiêu hoá , lập tức đưa tới.” Tiêu Dặc hạ lệnh.

      “Dạ”

      Giây lát trong phòng cung nhân đều lui xuống.

      Dương Nhi giọng : “Cổ đau.”

      Tiêu Dặc so với nàng cao hơn, cho dù là ngồi chỗ , Dương Nhi cũng phải ngẩng đầu nhìn, cổ có thể đau sao?

      Ánh mắt Tiêu Dặc khẽ động, vươn tay, nắm cằm Dương Nhi, giúp nàng nâng đầu lên.

      Dương Nhi cũng thuận theo mà dựa vào tay , đáy mắt còn toát ra ba phần cảm kích cùng vui vẻ.

      Như vậy là dùng ít sức nha!

      Dương Nhi nghĩ thầm.

      đúng là 1 kẻ ngốc.

      Tiêu Dặc thoáng nhìn thấy đáy mắt nàng lộ vẻ hân hoan, hỏi: “Ngày thường ai cùng ngươi ăn cơm?”

      Dương Nhi nhíu mày, nghiêm túc nhớ lại trong chốc lát: “Là Hạ Nguyệt.”

      Tác giả có lời muốn : Tiểu hoàng đế mặt ngoài thoạt nhìn cầm quyền, kỳ siêu hung bạo.

      “Nhìn cái gì?” Tiêu Dặc hỏi.

      “Đẹp.”

      “Ai đẹp?”

      “Ngươi nha.”

      ↑ bởi vì Nhi chụp mông ngựa, cho nên tiểu hoàng đế rất là động tâm, hơn nữa bao che cho mọi hình thức
      Lee Đỗ, BigCute→_→, Nhatchimai26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :