1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Dạo gần đây mình có đọc qua văn án mấy bộ convert rất thú vị. Chưa đọc nhưng ngứa tay muốn edit quá. ^v^
      melodyevilMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đọc quá nàng @Bổn Nương ơi, cảm ơn nàng nhiều nhá

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052

    4. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 34:


      Đó là khối kim ngọc chế thành đồ vật, dài khoảng hai ba tấc, thân khắc chữ, nắm trong tay, liền cảm giác hơi trầm xuống.


      Dương Nhi tò mò niết ở trong tay, quay qua quay lại hai cái.


      Lưu ma ma căng thẳng, cũng quay qua quay lại theo, nếu món đồ kia rớt xuống mặt đất, tim Lưu ma ma nhất định cũng nát theo.


      Dương Nhi chưa bao giờ thấy qua vật nào như vậy, toàn bộ lực chú ý của nàng đều bị nó chiếm mất, những đồ chơi còn dư lại trong tráp, cứ như vậy bị nàng bỏ quên ra sau đầu.


      Nàng vươn ngón tay, vuốt ve vòng để miêu tả hình dạng của nó.

      Bằng phẳng, hình con hổ.


      Dương Nhi tất nhiên là biết thứ này, nhưng Lưu ma ma suy cho cùng cũng hầu hạ trong cung nhiều năm, mưa dầm thấm đất, nên cũng có hai phần kiến thức. Quân đội Đại Tấn bất luận lớn hay , đều do hổ phù hoặc soái ấn điều khiển.


      giờ thứ nương cầm trong tay, chính là hổ phù, chỉ là, đến tột cùng là hổ phù của quân đội nào, Lưu ma ma lại đoán ra.


      Nàng chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.


      Hoàng Thượng thế nhưng đem vật như vậy, lẫn vào trong tráp toàn đồ chơi, nếu như vô ý làm rơi sao? Tuy hai là rơi. Nhưng…… Nhưng cũng bị người khác nắm được!


      Lưu ma ma nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chỉ vào hổ phù làm bằng kim ngọc kia, : “Vật này quý trọng, nương phải cất kỹ, được tùy tiện lấy ra chơi.”


      Dương Nhi quay đầu nhìn nàng.


      Lưu ma ma đành phải cường điệu: “Đáng giá! Thứ này rất đáng giá!”


      Dương Nhi bừng tỉnh đại ngộ, nàng giơ hổ phù lên xuống khoa tay múa chân phen, như là cân nhắc, đem nó đặt ở nơi nào mới tốt.

      Rối rắm lúc như vậy.


      Dương Nhi đem nó nhét vào túi thêu tùy thân, túi thêu kia vốn dĩ trống rỗng, sau khi nhét đồ vật vào, liền phồng lên, đem hoa văn đều căng đầy, càng vẻ tinh xảo phi thường.


      Lưu ma ma mấp máy môi, nàng muốn như vậy chỉ sợ được ổn thỏa.


      Nhưng cuối cùng, nàng vẫn ngậm miệng lại.


      Hoàng Thượng nếu đem đồ vật cho nương, vậy chính là tùy nương xử trí, nơi nào đến phiên nàng tới bận tâm?


      Lưu ma ma đem lực chú ý dời sang chỗ khác, ngược lại hỏi chuyện khác: “Mẩn đỏ người nương đỡ chưa?”


      nàng liền duỗi tay, gạt cổ áo của Dương Nhi ra.


      Dương Nhi hơi nhắm mắt, dang hai tay, lại vô cùng phối hợp.


      Lưu ma ma nhìn thấy hành động của nàng, mặt nhịn được xuất ý cười.

      Động tác như vậy của nương, trái lại nhìn rất quen mắt.


      Lưu ma ma nháy mắt liền nghĩ tới ——


      Dáng vẻ này, phải là học theo Hoàng Thượng sao? Mấy lần Hoàng Thượng thay y phục, nương đều đứng ở bên nhìn. Ai biết được nàng lại lặng lẽ nhớ kỹ mấy động tác này.


      nương thông minh.” Lưu ma ma , mở cúc áo trước cổ Dương Nhi ra.


      Đẩy cổ áo ra, liền thấy làn da là những vết hồng nhạt, mẩn đỏ biến mất.


      Lưu ma ma thấy thế, bên yên tâm, bên lại trêu ghẹo cười : “ nương thân mình quý giá, kiều nộn, vẫn nên là được nuôi dưỡng ở trong cung mới tốt.”


      Dương Nhi cũng biết nàng gì, chỉ bắt được hai chữ “Trong cung”. Nàng giờ ngược lại biết, chỗ trước kia Hoàng Thượng và nàng ở, gọi là trong cung, chỗ tại gọi là ngoài cung. Vì thế nàng gật gật đầu, cúi đầu : “Ân.”


      Lưu ma ma nhìn thấy bộ dáng của nàng, lại cười : “ nương nếu là đem lời này cho Hoàng Thượng nghe, Hoàng Thượng chắc chắn rất vui.”


      Dương Nhi: “Ân?”


      Lưu ma ma : “ vội, sau này ngày, nương có thể tự mình .”


      Dương Nhi: “Ân.”

      Vẫn là Lưu ma ma được việc hơn so với Xuân Sa, trong nháy mắt liền thay thế quản gia Lý Thiên Cát phái tới, giờ mọi việc trong trạch, tất cả đều do nàng chủ trương lo liệu.

      Quản gia kia cũng dám đoạt với nàng, ngược lại còn vạn phần phối hợp.

      Trong chớp mắt ngày liền qua,Hổ Bí quân vẫn gác bên ngoài Dương trạch như cũ, nhưng sóng gió trong cung lại dần dần lắng lại. Nhóm Đại thần huân quý, có mỗi ngày đến trước mặt Hoàng Thượng đưa tin, bọn họ chỉ lặng lẽ thúc giục Lễ Bộ, nghi chế thanh lại tư. Bên Vĩnh An Cung kia, lại giống như bị người bỏ quên. ai nhắc đến chuyện Thái Hậu, nhưng Thái Hậu vẫn như cũ thể bước ra khỏi cửa cung.


      Thái Hậu là người chịu thua, nàng vịn tay Liên Kiều, nhấc chân bước liền có thể ra ngoài, lại bị người cản lại trước cửa Vĩnh An Cung*.


      * Chỗ này là Dưỡng Tâm Điện nhưng vì Thái Hậu bị giam cầm được ra ngoài, nên mình nghĩ phải là Vĩnh An Cung mới đúng.

      Vẫn như cũ lấy lý do vì an nguy của Thái Hậu mà suy nghĩ, khiến người bắt được lỗi.


      “Bọn họ đây là có ý gì? A? Chẳng lẽ phải chờ sau khi hoàng đế đại hôn, mới giải lệnh cấm cho ai gia? to gan! Bọn họ to gan! Ai gia có thân phận gì? Bọn họ đều quên hết sao?” Thái Hậu giống như con thú bị vậy, qua lại, thần sắc mặt bị u che phủ.


      Từ ma ma thở dài, : “Thái Hậu, lão thái gia nhập cung lần.”


      Thái Hậu hơi nhếch môi: “Phụ thân như thế nào?”


      “Lão thái gia quỳ gối trước mặt Hoàng Thượng, bên rơi lệ, bên trách cứ ngài làm tròn trách nhiệm của mẫu thân, còn tròn chức trách của Thái Hậu,mối họa ngày hôm nay, ngài thoát khỏi có liên quan. Lý gia nguyện lãnh phạt……”

      Mặc dù sớm quen với tác phong của nhà mẹ đẻ, nhưng lúc này Thái Hậu vẫn giơ tay che ngực, đem chút cam lòng cùng tức giận đè xuống.


      Nàng ngồi trở lại vào vị trí, lời vừa ngược lại hề nhắc tới, cùng cái người bạo nộ tính tình nóng nảy, bừa kia, giống như là hai người khác nhau.

      Bị hắt qua chậu nước lạnh này, Thái Hậu bình tĩnh lại.


      Lý Thiên Cát, chung quy cũng chỉ có thể vì nàng xử lý ít chuyện vụn vặt. Nàng quyết định quyền thế cùng địa vị của Tiêu Chính Đình, nhà mẹ đẻ phải cũng quyết định quyền thế cùng địa vị của nàng sao? Nguyên nhân là vì thanh danh của Lý gia, danh nghĩa bao quát vô số học sinh, hôm nay nàng mới có thể làm Thái Hậu, ở trong Vĩnh An Cung, tùy tiện bắt chẹt hai vị thái phi tiên đế lưu lại.


      Thái Hậu gắt gao cắn răng, nàng bẻ bộ móng tay giả, : “…… vậy liền nhịn .”


      Nhịn đến đại hôn của , nhịn đến khi tự mình chấp chính.


      cho rằng mọi chuyện đều như muốn, về sau liền có thể tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nắm giữ đại quyền sao?

      Nhìn xem tiên đế năm đó, liền biết kết cục ngày sau của tiểu hoàng đế.


      Dương trạch.


      Dương Nhi đứng trước màn, y phục người đều rút , Lưu ma ma cẩn thận đánh giá nàng phen, liền nhanh chóng phủ thêm xiêm y cho nàng, : “Bệnh sởi người nương mất, hôm nay có thể ra cửa chơi đùa.”

      , hai vị nương Lý gia liền tới.

      Khi Xuân Sa vào cửa, còn : “ Người Mạnh gia cũng tới, chính là vị Mạnh Huyên nương ngày đó, hình như là tới tìm nương nhận lỗi, còn mang theo lễ vật tới.”


      Lưu ma ma nghe vậy, nhướng mày, nhìn qua có chút hung ác.


      Nàng hỏi: “Nhận lỗi? Vị Mạnh Huyên nương kia, khi dễ Dương nương?”


      Xuân Sa im lặng, sau lúc lâu mới ra được câu: “Ngược lại cũng phải chuyện lớn gì, chỉ là nương Mạnh gia hẳn là cùng nương Lý gia bất hòa, ngày đó Lý gia bồi nương cửa hàng son phấn chơi, vừa vặn đụng phải. Mạnh gia kia, liền lấy nương chúng ta làm bè trào phúng Lý gia.”


      Lưu ma ma lông mày hung ác, thần sắc lãnh lệ: “Sao có thể xem như việc ? Đuổi bọn họ ! Mạo phạm nương, làm sao chỉ có hai câu xin lỗi xin tha, liền có thể cho qua? Bọn họ nếu phải phát thân phân của nương, chỉ sợ cũng tới cửa tới xin lỗi.”


      Xuân Sa nghe vậy gật đầu: “ Vậy ta liền phái người đuổi bọn họ .”

      Dương Nhi vẫn luôn mặc kệ lên tiếng đột nhiên lên tiếng : “Lễ vật?”


      Xuân Sa sửng sốt, quay đầu trả lời: “Đúng vậy, là mang theo lễ vật tới, nương làm sao vậy?”


      “Nhận lấy.” Dương Nhi vẻ mặt nghiêm nghị .


      Lưu ma ma sửng sốt, cũng mới nhớ tới, lúc trước Hoàng Thượng có dặn dò nương, người ngoài cung đều chờ lấy lòng nàng, tặng lễ vật đến trước mặt nàng, nàng cứ nhận lấy.


      Lưu ma ma nhất thời dở khóc dở cười.


      nương đối với lời này trái lại nhớ kỹ.


      Bất quá mặc kệ cái gì, nương nhớ , Hoàng Thượng nhất định vui vẻ.


      Lưu ma ma gật đầu : “Nghe nương.”


      Xuân Sa cười cười: “Như vậy cũng tốt, thu lễ vật của bọn họ, đuổi bọn họ , cũng thuận tiện cho bọn ăn cái nghẹn khuất.”

      Sau nén nhang, Mạnh Huyên bị đuổi , sắc mặt nàng xác thực lộ ra vẻ khó chịu.


      “Sao lại như vậy, sao lại có cái điệu bộ như vậy chứ? Rốt cuộc cũng là tân hậu, lòng dạ ngược lại dung nạp được người!”


      Mạnh Hoằng chậm rì rì liếc nhìn nàng cái: “Ngươi sai trước, trái lại còn để ý.”


      Mạnh Huyên dám cùng tranh chấp, chỉ buồn bực : “Vậy giờ làm sao mới tốt? Cũng thể cứ như vậy mà dây dưa? Nàng thu lễ vật, còn tha thứ cho chúng ta……”


      Mạnh Hoằng lên tiếng nhắc nhở nàng: “Muội muội tốt của ta, là tha thứ cho ngươi, chứ phải tha thứ cho chúng ta.”


      Mạnh Huyên mặt đỏ bừng, càng dám cùng tranh chấp.


      tình do nàng mà ra, giờ lại có thể cái gì?


      Chính vào lúc giằng co đau đầu, bên Dương trạch cửa đột nhiên mở.


      lão ma ma ở phía trước, đến khi vượt qua ngạch cửa, lão ma ma liền xoay người sang chỗ khác đỡ người. Nghĩ cũng biết la đỡ ai.


      Mạnh Hoằng : “Hôm nay nàng muốn ra cửa, lúc này chính là cơ hội cho ngươi tiến đếm.”


      Mạnh Huyên ngượng ngùng lát.


      Mạnh Hoằng cũng đợi nàng ngượng ngùng xong, liền trước nhanh tới, khom người : “Tại hạ là trưởng tử Mạnh gia Mạnh Hoằng, hôm nay núi Văn Xương tổ chức thu nhật yến, nếu nương có hứng thú, tại hạ nguyện làm người dẫn đường……”


      Lưu ma ma cả người giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm người này cũng trở nên sắc bén lên.


      Tới phải là Mạnh Huyên nương kia sao? Sao còn có thêm nam tử?


      Hoàng Thượng tuy ở chỗ này, nhưng nàng lại đến thay Hoàng Thượng coi chừng nương!


      Lúc này, lại nghe Dương Nhi : “Được.”


      Lưu ma ma khóc cũng được mà cười cũng xong. Nàng như thế nào lại quên, trong lòng nương nhớ đều là chơi. Làm sao quản trưởng tử Mạnh gia này là tròn hay bẹp, có mưu đồ gì.

      Dù sao mặc kệ người này làm cái gì, đều cũng thể dễ dàng vào được mắt của nương.


      Vì thế Lưu ma ma liền theo Dương Nhi.


      Mạnh Hoằng thấy nàng đồng ý, còn có chút kinh ngạc.


      còn cho rằng nương cáu kỉnh, lại muốn làm khó họ chút. giờ nhìn tới, lại là chủ nhân thiện lương thiên chân, lòng dạ rộng rãi.


      Mạnh Hoằng khỏi cười, thầm đánh giá bộ dáng của Dương Nhi.


      Ngày ấy ở thơ hội gặp qua lần, chỉ là rốt cuộc có cẩn thận nhìn.


      Hôm nay gặp lại, mới cảm thấy ngày đó mọi người phản ứng cũng khoa trương.


      đời này mỹ nhân có rất nhiều, nhưng có thể đẹp đến mức như vậy, chỉ sợ bấm tay cũng tính ra mấy cái.

      Bên này mọi người khởi hành, lại có nương Lý gia tiếp khách, cùng nhau đến núiVăn Xương.


      bên khác, Đông Lăng Lý gia cũng phái người, nam thành.

      Cửa Nam thành Lâm gia bị người gõ mở ra, người gác cổng hỏi người tới là người nào, vừa nghe là người của Lý gia, lát sau, bên trong liền có nam nhân trung niên, gắt gao nắm cổ áo người tới, : “Tới cũng tốt! Các ngươi tới, chúng ta sớm hay muộn cũng muốn tìm các ngươi! Ta còn cho rằng Lý gia các ngươi, cái gì ân nghĩa đạo đức!”


      ……

      Bên trong Hàm Xuân Thất khôi phục yên tĩnh như ao tù nước đọng.


      Tiêu Dặc hỏi: “Hôm nay nàng ra cửa? Tiêu Quang Hòa có lại xuất trước mặt nàng sao?”


      Lý gia muốn cùng Liễu gia kết bàn hạ cọc hôn , Tiêu Quang Hòa hẳn là có tâm tình ở bên ngoài lắc lư mới đúng.


      Chỉ là Triệu công công xoa xoa mồ hôi trán.


      có Tiêu Quang Hòa, sau lại chui ra Mạnh Hoằng, này phải bức chết người sao?


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:


      Triệu công công: Đây là cái đề tài đòi mạng a.


      Trước hết để Dương Nhi ở bên ngoài chơi chút, nhận thức thêm mấy người, tiện làm cho tiểu hoang đế ăn giấm chua.

    5. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 35:

      núi Văn Xương cung phụng Văn Xương Tinh Quân, là tinh tú nắm giữ văn vận cùng công danh.


      Đại Tấn tôn trọng Đạo giáo, cho nên núi Văn Xương luôn có người đọc sách lui tới, khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng làm thơ đối phú, ngâm ca tấu nhạc.


      Xe ngựa đường lên núi, Xuân Sa giúp cuốn màn cửa sổ lên, để Dương Nhi có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.


      Càng hướng về trước, ánh mắt càng mở mang.


      Dương Nhi chưa bao giờ nhìn thấy qua cảnh tượng như vậy, nàng trừng lớn mắt, môi khẽ nhếch, phong cảnh núi cao nước biếc, phòng ốc san sát lướt qua tầm mắt, Dương Nhi cảm thấy giống như là khối vô cùng buồn bực trong đầu kia, chợt bị gõ vỡ, sương mù tan , thêm phần thư thái.


      Lưu ma ma thấy nàng nhìn đến xuất thần, khỏi cười : “Vẫn là Hoàng Thượng hiểu được tâm tư của nương, biết nương nhất định muốn ra cửa chơi chút.”


      Dương Nhi ánh mắt còn dính tại cảnh sắc bên ngoài, nhưng nghe Lưu ma ma , nàng cũng gật đầu phụ họa, khẳng định Hoàng Thượng tốt.


      Lưu ma ma thấy thế, càng cảm thấy vui vẻ.


      Giống như nương vậy, đới với nàng hảo, nàng liền ghi tạc trong lòng. có mấy người.


      Ước chừng được non nửa canh giờ, bọn họ cuối cùng cũng đến Văn Xương.


      Mạnh Hoằng trước.

      Hai cái nương Lý gia còn vây quanh trước xe ngựa của Dương Nhi, mỗi người vươn tay, đỡ Dương Nhi xuống. Ngược lại Mạnh Huyên lại có nhúng tay vào. Mạnh Huyên mím môi, thầm nghĩ, ai lại hiếm lạ đoạt cái vị trí này chứ! Chỉ là oán giận oán giận, nàng rốt cuộc vẫn theo bên người Dương Nhi.


      Nơi này rất ít khi có thiếu nữ đến. Đột nhiên thoáng cái tới bốn người, phía sau còn ít vú già nha hoàn theo, tức khắc liền hấp dẫn tầm mắt của mọi người.


      Mà Mạnh Hoằng phía trước, càng trở thành tiêu điểm trong đó.


      Có người hô lớn tên của , sau đó kéo đến bên.


      “Mạnh huynh hôm nay mang theo tỷ muội trong nhà đến ăn thu nhật yến?” Người kia hỏi.


      Hôm nay cũng có những thiếu công tử khác, mang theo tỷ muội trong nhà tới dùng thu nhật yến, chỉ là mang đến ít người, lại phần lớn đều là khí chất bình thường, có nhan sắc xuất chúng gì.


      Mạnh Hoằng gật đầu: “Trước giờ chưa từng đến địa phương như thế này, hôm nay mang các nàng tới chơi chút.”


      dối, ngược lại mặt đổi sắc tim loạn, hoàn toàn sợ đem Dương Nhi nhận làm muội muội mình đưa tới phiền toái.

      Mấy người kia vừa nghe, quả nhiên là Mạnh Hoằng mang theo trong nhà tỷ muội tới, nhất thời tâm tư liền biến mất.


      Ai biết tỷ muội trong nhà Mạnh Hoằng,tính tình mỗi người đều tốt. Trước có đại nương nhị phòng kia gả ra ngoài, ghen tuông hạng nhất, sau có nhị nương, vì sở thích quái dị mà bị lui hôn. Con duy nhất của Đại, cũng chính là muội muội ruột của Mạnh Hoằng, lại càng ương ngạnh, cả ngày giống như nam tử chơi đùa cợt nhã……

      dưới Mạnh gia này, chỉ mình Mạnh Hoằng là bình thường thôi.


      Thấy mọi người tản hề chặn đường nữa, Mạnh Hoằng mới thành thạo dẫn Dương Nhi vào trong.

      Ánh mắt dừng ở người Dương Nhi, phát giác vị tân hậu này ít , mặc kệ người khác cái gì, nàng đều chỉ nghe, lại làm người cảm thấy qua loa.


      Đối mặt với người như vậy, ngược lại khiến người mở miệng, càng sinh ý muốn chuyện mãnh liệt hơn, hận thể cái gì cũng đều cho nàng nghe mới tốt.


      người thú vị.


      Mạnh Hoằng nghĩ thầm.


      vào trong đạo quan, liền thấy đạo đồng, còn có đạo .


      Đạo tiến lên dẫn nữ quyến, đạo đồng lại bên dẫn Mạnh Hoằng.


      nương là tới ăn nhật thu yến sao?” Đạo khom người hỏi.


      “Đúng vậy.” Người trả lời chính là Mạnh Huyên.


      nương nếu như muốn bị người quấy rầy, có thể ngồi ở trong phòng, mở cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài, bên dùng đồ ăn.”


      “Nếu như thế, còn có ý tứ gì? Ăn yến, tất nhiên là phải cùng nhiều người xen lẫn cùng chỗ.” Mạnh Huyên đánh gãy lời nàng nàng, dứt lời, Mạnh Huyên còn có chút chột dạ, nàng quay đầu lại nhìn nhìn Dương Nhi.


      Dương Nhi vẫn chuyện.


      Mạnh Huyên cho là nàng chấp nhận.

      Khẩu khí bị túm chặt trong lòng kia của Mạnh Huyên bắt đầu chậm rãi tiêu tán, nàng thầm nghĩ, vị tân hậu này chỉ là đứng ở nơi đó, cũng làm người sinh ra cảm giác dám mạo phạm, khiến người tò mò dưới mũ rèm kia, nàng có dung mạo như thế nào, đôi mắt như thế nào……


      Đạo gật đầu, liền dẫn các nàng đuổi theo đạo đồng phía trước.


      Trong chớp mắt liền vào cái sân.


      Viện này chiếm diện tích rất rộng, trong viện có rất nhiều loại cây cối, cây treo vô số lá bùa đạo gia, dưới tàng cây có đạo áo xám tấu nhạc rung chuông, trái lại giống như là tiến hành đạo tràng pháp gì đó.


      Đây cũng là lần đầu tiên Dương Nhi nhìn thấy.


      Ánh mắt nàng lưu chuyển, từ yến tiệc giữa sân, rồi nhìn tới người đạo , lại từ người đạo , nhìn tới rồi đại thụ kia.


      nương muốn nhìn cái?” Lưu ma ma hỏi.


      Dương Nhi cất bước đến bên đại thụ, nàng tò mò ngửa đầu nhìn lá bùa treo cây, Mạnh Huyên ở bên : “Bùa ở nơi này, hoặc là cầu công danh, hoặc là là cầu đào hoa. có gì hiếm lạ.”

      , Dương Nhi đến gần.

      Mấy cái đạo kia sôi nổi gập người hành lễ với nàng, đạo ban đầu dẫn đường kia theo kịp, cười : “Cây này cùng những cây khác cũng giống nhau, mấy trăm năm trước núi đột nhiên có thiên hỏa rơi xuống, đường rơi xuống, bắt lửa lên cây này, lúc ấy dưới tàng cây có vị tú tài, tú tài kia cho rằng mệnh tuyệt rồi, hốt hoảng chạy trốn. Ai biết lâu sau, lại trở thành Trạng Nguyên trong năm đó. Vào ngày yết bảng, cây khô lại sinh mầm mới. Mọi người liền , nơi này được Văn Xương Tinh Quân phù hộ, nên được cung phụng.”

      Lời đạo vừa dứt.


      Chợt trận gió to qua, làm lá cây rung động sàn sạt.

      Bùa treo cây, dải lụa, lại như múa, Dương Nhi đứng ở dưới tàng cây, trái lại giống như bị chúng nó quấn lấy.


      Mọi người khỏi đều nhìn về phía bên này.


      Thấy váy dài màu đỏ đậm của nàng bị gió thổi lay động, ngay cả mũ sa cũng theo phiêu dương theo gió, mơ hồ lộ ra chút cổ trắng như tuyết.


      Có người lẩm bẩm : “Lưu tiên váy, lưu tiên váy…… Đương lưu tiên.”


      Trong viện có chủ gian, thứ gian, cùng những gian , đều ngăn cách thành đan phòng.


      Để tránh quấy rầy, bên trong chủ gian đan phòng, Tiêu Chính Đình đối diện đạo trưởng Thanh Nhất.


      Thanh Nhất đạo trường đột nhiên nhìn chằm chằm phía ngoài cửa sổ cười : “Hôm nay đạo quan thừa huy, có quý nhân tới, cây cối đều có linh tính, lão thụ sống trong quan này, cũng biết thân cận quý nhân……”


      Tiêu Chính Đình vốn rằng chính mình, nhưng nghe ý tứ trong lời lại giống lắm.


      Tiêu Chính Đình xoay người, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.


      Liền bên lão thụ trăm năm lá cây sàn sạt, dải lụa của bùa phất phới, quanh quẩn bên nữ tử dưới tàng cây.


      Tiêu Chính Đình nguyên bản híp mắt, phút chốc mở to.

      Trong vô thức, rượu trong tay cũng bị đánh đổ.


      Thanh Nhất đạo trường thấy thế, vội gọi đạo đồng tới: “Mau lấy khăn tới.”


      Dứt lời, Thanh Nhất đạo trường lại hỏi: “Việt Vương điện hạ có cần phải đổi xiêm y khác?”


      Tiêu Chính Đình cúi đầu nhìn, vạt áo đều bị rượu làm ướt. Ngược lại có gây trở ngại gì. Nhưng Tiêu Chính Đình quen với việc thể tốt đẹp trước mặt người khác, làm sao có thể chịu đựng chút dơ bẩn này? đứng dậy, theo đạo đồng ra ngoài.


      Đợi qua bình phong, vượt qua hai đạo môn, vào trong viện, dưới tàng cây còn bóng người.


      Tiêu Chính Đình dừng chân, nhìn chằm chằm cây kia lát.


      Nhìn nhìn, chính cũng nhịn được nở nụ cười.


      Đến tột cùng là duyên phận quá mức nông cạn, hay là quá mức thâm hậu? Lúc nào cũng có thể thấy nàng. Từ trong cung đến ngoài cung, cũng chưa rơi xuống. Nhưng mỗi lần, thiếu nữ cũng đều như chuồn chuồn lướt nước, từ trong lòng lướt nhanh qua, cũng cũng chỉ kịp lưu lại trong mắt mạt tàn ảnh.


      Đạo đồng thấy tiếp, khỏi lúng ta lúng túng lên tiếng: “Điện hạ?”


      Tiêu Chính Đình hỏi : “Ngươi biết người mới vừa rồi dưới tàng cây là ai sao?”


      Đạo đồng lắc đầu, nhưng ngay sau đó nhanh chân, vào trong viện, tùy tiện hỏi người.


      Chỉ chốc lát đạo đồng liền trở về, : “Điện hạ, đó là nương Mạnh gia.”


      Mạnh gia?


      Tiêu Chính Đình ngẩn ra.


      Mạnh gia có thể bồi dưỡng ra người như vậy sao?


      Tiêu Chính Đình cũng chỉ nhớ cái Mạnh Huyên.


      Sở dĩ đối với nàng ấn tượng khắc sâu, là bởi vì cái nương Mạnh gia này quá mức táo bạo. Lúc biết thân phận cùa , nhưng lại ngăn lại, muốn làm nam sủng.


      Tiêu Chính Đình lại nhìn chung quanh vòng, vẫn tìm thấy thân ảnh, : “ thôi.”


      Mà lúc này, Dương Nhi cùng Lưu ma ma, ngồi ở sao gian, cùng Tiêu Chính Đình chỉ cách hai gian đan phòng.


      Lưu ma ma sửa lại tóc cho Dương Nhi, : “Những người này là vô lễ, lại dám dùng ánh mắt tùy tiện đánh giá nương, còn hỏi phương danh cùng tuổi tác của nương……”


      Mạnh Huyên cũng cảm thấy có chút xấu hổ.


      Là nàng cùng huynh trưởng đem người lại đây, kết quả gặp kẻ có chút can đảm, lại dám hỏi tên của tân hậu.


      Mười cái đầu cũng đủ chém ?


      “Vẫn là ngồi ở chỗ này xem thôi.” Lưu ma ma .


      nương tâm tính trẻ con, nàng đúng là sợ có người đánh bạo, biết quý nhân, đến đây lừa gạt dụ dỗ nương.


      Dương Nhi trái lại sao cả, nàng ghé vào bệ cửa sổ, từ nơi này nhìn ra, nàng có thể nhìn thấy đại thụ, cũng có thể nhìn nhìn thấy người trong yến tiệc.


      Thú vị.


      Lưu ma ma : “Thu nhật yến này phần lớn đều giống nhau, hôm nay nươngtrải nghiệm mới mẻ, ngày sau còn có thể ăn nữa. Đợi ăn xong, chúng ta liền dạo đỉnh núi chút, hóng gió, nhìn nước. nương phải thích hoa sao? Lúc này đúng là lúc thu cúc nở rộ đấy.”


      Dương Nhi gật đầu.


      Đem “Hoa” ghi tạc ở trong lòng.


      Lưu ma ma thở phào cái.


      Bên ngoài những cái đó ngừng cái gọi là đồ vật, thế nhưng luôn mồm : “Vị này cùng tứ nương Lý gia tứ, ai đẹp hơn?”


      nương là người nào?

      Sao có thể đem so với Lý Tứ?


      Lưu ma ma đè xuống cảm giác thoải mái trong lòng, chờ đạo đem đồ ăn lên, nàng liền lập tức động thủ hầu hạ Dương Nhi dùng đồ ăn.


      Đây là lần đầu tiên Dương Nhi cua.


      Nàng liếm liếm môi, hương vị tươi ngon trong miệng, hơi ngọt, lập tức liền câu được sâu tham ăn Dương Nhi.


      Dương Nhi chỉ chỉ cua bàn: “Muốn tráp.”


      Lưu ma ma đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười : “Muốn đưa vào cung sao?”


      Dương Nhi gật đầu, vụng về cầm chân con cua lên, sau đó chỉ thấy con cua kia bị nàng xách chỏng vó lên.


      Dương Nhi duỗi tay đếm đếm: “, hai, ba, bốn……”


      “Chia hai con.” Dương Nhi nghiêm mặt .


      Lưu ma ma đương nhiên nhắc nhở nàng, trong cung làm sao lại thiếu những vật như vậy, chỉ cần là Hoàng Thượng muốn ăn, dạng gì cũng có thể ăn được.


      Lưu ma ma gật đầu, hiền hoà nhìn Dương Nhi : “Được, nương chờ lão nô, lão nô liền sai người tìm tráp tới.”


      Dương Nhi gật đầu, mới tiếp tục ăn.


      ……

      Văn Xương nhìn thấy vị giống như tiên tử, còn có người lấy nàng cùng so với Lý Tứ, tin tức này lặng lẽ phát tán ra, Lý Nguyên lại biết.


      Lúc này nàng ngồi bên trong kiệu, vén lên chút khe hở, nhìn ra ngoài.


      Liền thấy gã sai vặt trong phủ cùng nam tử trung niên ngừng tranh chấp.


      Chỉ nghe nam tử kia cao giọng : “Ngươi tới bao nhiêu lần, ta cũng đều như thế! Lý gia ngươi cùng Liễu gia của ta là quan hệ thông gia, Liễu gia suy sụp, chúng ta cũng chưa từng tìm Lý gia của ngươi đòi tiền tài, mưu toan leo lên. Nhưng hôn này được từ sớm, như thế nào? tại muốn đổi ý?”

      Nam tử kia cười lạnh tiếng, cũng lưu lại chút thể diện, : “Nếu là như thế, năm đó sao chọn cùng Quân Định Hầu phủ kết thân! Chẳng qua là ghét bỏ quân định hầu tước vị do trưởng tử tập thừa, nhị tử cái gì cũng chiếm được thôi……”


      Lý Nguyên nghe vậy sắc mặt trầm xuống.


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:


      Tiểu hoàng đế đúng lúc được dỗ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :