1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 26:


      Hỏi lời này chính là nhị công tử Quân Định Hầu phủ, Tiêu Quang Hòa.


      Tập tước phong thế tử chính là huynh trưởng của , vì thế liền cả ngày học vấn nghề nghiệp, lòng làm thiếu gia quần là áo lượt của . Quân Định hầu xưa nay cùng hoàng thất thân cận, Tiêu Quang Hòa đối với tân hoàng tự nhiên cũng có gì tình nghĩa đáng . Cho nên vừa mở miệng, liền có vẻ ngả ngớn quá phận.


      Tiêu Quang Hòa cùng Tiêu Chính Đình là bạn rượu, thường ước hẹn ở chỗ uống rượu tìm hoan.


      Chỉ là hai người cũng thảo luận chuyện triều chính, giờ đột nhiên nhắc tới tân hậu, ngược lại cũng có thể thấy đại hôn của tân đế, dẫn tới bao nhiêu người chú ý.


      Tiêu Chính Đình lúc này đẩy Tiêu Quang Hòa cùng chén rượu trước mặt ra, hơi mang ba phần nghiêm túc : “Nhị công tử cái gì, ta tuy ra vào cung đình, nhưng là thường xuyên hướng Hoàng Thượng, Thái Hậu vấn an thôi. Lại làm sao nhìn thấy tân hậu?”


      “Ta còn chưa từng thấy qua đại điển đại hôn Hoàng Thượng đâu, ngày ấy tân hậu cũng như nữ tử bình thường xuất giá, phủ thêm khăn voan đỏ sao?” Tiêu Quang Hòa lại hỏi.


      “Ta cũng chưa từng thấy qua, ta làm sao biết được?”


      Tiêu Quang Hòa nghe vậy, chép chép miệng, bỗng nhiên cảm thấy thú vị.


      lại hỏi: “Nghe nàng tiến vào ở Lý gia, Lý Thiên Cát lúc này chẳng phải là cao hứng đến muốn hôn mê ?”


      Tiêu Chính Đình : “ phải Lý gia. Trước đó vài ngày, Lý Thiên Cát phí công sức lớn ở kinh thành bố trí tòa nhà mới, đó là để cho tân hậu dùng. Việc này ngươi biết sao?”


      “Lý Thiên Cát keo kiệt tinh ranh như vậy, thế mà cũng bỏ được?”


      là người thông minh.”


      “Kia giờ dọn đến nơi nào?”


      “Hẻm Tĩnh Ninh vốn là Liễu gia, giờ đổi thành Dương trạch.”


      “Đổi tốt! Đổi tốt ha ha! Ta lâu trước đây, trong hẻm Tĩnh Ninh như thế nào nhao nhao thầm. ra là chuyển nhà.” Tiêu Quang Hòa lập tức cười ha hả.

      Lão thái gia Liễu gia kia khi còn làm quan trong triều, cùng Quân Định hầu là hàng xóm. Hai nhà từng vì chuyện bức tường mà đánh nhau. Này văn võ, ai cũng nhìn quen ai. Lúc sau thiếu phu nhân Liễu gia có hỉ, Quân Định hầu phu nhân cũng có mang thai lần hai. Bọn họ đều muốn định hôn cùng oa nhi Đông Lăng Lý gia. Cuối cùng bị Liễu gia đoạt trước, thù này kết liền càng ngày càng lớn hơn……


      giờ Liễu gia suy tàn, Quân Định Hầu phủ sớm thay đổi tòa nhà lớn hơn, Tiêu Quang Hòa lại : “Nếu có Liễu này gia năm đó ở giữa cản trở, ta sớm liền có tức phụ đính thân!”


      Tiêu Chính Đình quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ nhìn, ánh mắt đột nhiên ngưng trọng, : “Phía dưới phải là xe ngựa của Lý gia sao?”


      Tiêu Quang Hòa nghe vậy, lập tức bổ nhào tới bệ cửa, duỗi dài cổ hướng xuống dưới nhìn. Quả nhiên thấy mấy chiếc xe ngựa lần lượt chạy qua, màn xe thêu chữ “Lý” màu vàng, lại nhìn lên, bên cạnh xe ngựa theo ít vú già, trận thế thực . Tiêu Quang Hòa thấy thế cười: “Đây là xe ngựa nhà Lý Thiên Cát, cùng cái Lý gia kia bất đồng.”


      Đông Lăng Lý gia cùng Lý Thiên Cát xuất thân cùng tông, nhưng lại là hai cái gia tộc Lý thị hoàn toàn khác biệt. Đông Lăng Lý gia này là nhà mẹ đẻ của Thục phi trước kia nay là Thái Hậu, hành điệu thấp, thích phô bày phong thái xa xỉ. Nếu là người nhà ra ngoài, tất nhiên phải là trận thế lớn như vậy.


      Tiêu Quang Hòa hứng thú nhìn chằm chằm lát, đột nhiên lên tiếng : “Tuy trong nhà Lý Thiên Cát luôn phô trương lớn, nhưng cũng đến mức giống như hôm nay vậy. Là nữ quyến trong nhà thừa xe ngựa, muốn đạo quan vùng ngoại ô dâng hương sao? Hay là , bọn họ chẳng qua là bồi người ra ngoài? Là tân hậu?”


      Tiêu Chính Đình nghe suy đoán, nhất thời cũng có chút nghi hoặc, hướng xuống bên dưới cửa sổ nhìn, xe ngựa cũng hướng phía trước tới.


      chỉ trong phút chốc mơ hồ nhìn thấy, có ai vén rèm cửa lên, bàn tay vén rèm kia năm ngón tay dài, đoạn cổ tay dưới ánh nắng tựa như ngọc, phát ra ánh sáng trơn bóng trong suốt. Lúc này, có vú già giúp vén rèm cửa lên, người bên trong tựa như tò mò mà ló đầu ra bên ngoài xem xét. Nhưng nàng mang mũ có rèm, chỉ mơ hồ nhìn thấy dưới người, hẳn là mỹ nhân mảnh mai.


      Tiêu Quang Hòa hô: “Đó có phải tân hậu ? Có phải ? Lý gia nương như vậy!”


      Tiêu Chính Đình thu hồi ánh mắt, cười : “Cách mũ có rèm liếc mắt cái, ngươi liền biết kia phải nương Lý gia?”


      “Lý Thiên Cát da mặt dày, lúc trước còn cùng ta phụ thân , nếu nhà chúng ta cùng Đông Lăng Lý gia thể kết thân, cùng Lý gia bọn họ kết thân cũng giống nhau. Lúc sau, nương của ta còn để cho ta xem nương Lý gia. đám, cùng lão thái thái Lý gia kia lớn lên giống nhau như đúc…… Người này ràng là mỹ nhân……”


      Tiêu Chính Đình trước giờ đều phản bác lời , rốt cuộc Tiêu Chính Đình lớn tuổi,Tiêu Quang Hòa tuổi còn trẻ.


      Nhưng lúc này Tiêu Chính Đình lại cười nhạo : “Nhị công tử rốt cuộc tuổi trẻ, chưa từng gặp qua mấy vị mỹ nhân.”


      Tiêu Quang Hòa xoay người ngồi xuống, nhìn về phía : “Chính Đình huynh thường ra ngoài du ngoạn, thấy mỹ nhân tất nhiên nhiều hơn so với ta.


      Bất quá ta ngược lại cũng có gặp qua hai người…… Đông Lăng Lý gia tứ nương, trưởng nữ nhà Thường đại học sĩ, còn có năm trước đến nữ quốc vương Ô Tôn đến triều……”


      Tiêu Quang Hòa mấy người này, Tiêu Chính Đình đều gặp qua.

      Tứ nương Lý gia kia, chính là nữ nhi đính thân cùng Liễu gia.


      Tiêu Chính Đình lắc đầu cười : “Các nàng cùng ở chung chỗ, cũng bằng đẹp bằng người ta từng thấy.”


      Tiêu Quang Hòa nhíu mày: “ hươu vượn, nào có người như vậy?

      Chẳng lẽ ngươi muốn là ngươi trong mộng nhìn thấy tiên nữ?”


      “Ngược lại là trong mộng thấy.” Tiêu Chính Đình cười khẽ.


      Đoán ra thân phận lai lịch, mỗi lần đều chỉ gặp nhau ngắn ngủi, vội vàng lướt qua lần thấy tăm hơi bóng dáng. Cũng phải giống như là trong mộng mới có thể nhìn thấy người sao?


      Tiêu Quang Hòa cười ha ha: “Liền biết ngươi gạt ta.”


      Tiêu Chính Đình khẽ cười , giọng điệu bình tĩnh: “ phải lừa ngươi, ta há lại là người dối.” Nhưng thanh của cực thấp, Tiêu Quang Hòa nghe vào lỗ tai, cũng hoàn toàn để ở trong lòng.


      : “Hôm nay phía đông thành có thơ hội, Chính Đình huynh ? Nhạc kĩ của Yên Thủy Các cũng muốn đánh đàn tấu nhạc đấy.”


      , ngươi .”


      Tiêu Quang Hòa cũng cùng khách khí, uống hết ly rượu xong, lập tức đứng dậy xuống dưới lầu, còn quăng thỏi bạc cho tiểu nhị, vừa , bên quay đầu lại : “Ngày khác Chính Đình huynh mời ta ăn cua ngâm rượu a!”


      Tiêu Chính Đình nâng chén gật đầu.


      cũng có chuyện phải làm……


      Lý Thiên Cát thu xếp tòa nhà khác cho nữ Dương thị, Thái Hậu tất nhiên lòng có bất mãn, dù sao cũng phải dập tắt lửa kia. Nếu lần tới, Thái Hậu lại muốn trách cứ đủ tri kỷ.

      Nhận làm con thừa tự này, rốt cuộc vẫn là bất đồng.


      Tiêu Chính Đình ở trong lòng mặc niệm vài lần, như nhắc nhở mình, lúc sau mới đứng dậy rời .


      ……

      Bên kia ngồi ở bên trong xe ngựa Lý gia là Dương Nhi.


      Nàng bên trái là Lý gia đại phu nhân ngồi, bên phải Xuân Sa ngồi.


      Lý gia đại phu nhân rất có vài phần chân truyền của Lý lão phu nhân, mặt hiền hoà ôn nhu, dọc theo đường ngừng cùng Dương Nhi về cảnh tượng bên ngoài, vô cùng ra sức. Chỉ là nàngnói nhiều quá mức, trong lúc nhất thời Dương Nhi ngược lại nghe đến đầu choáng não trướng, bộ mơ màng sắp ngủ bộ dáng.


      Chờ xe ngựa vòng khắp thành đông, Dương Nhi dựa vào người Xuân Sa ngủ.


      Đại phu nhân sợ nàng cảm lạnh, sắc mặt xấu hổ, vội đánh thức nàng, sau đó liền đuổi hai nữ nhi của mình bồi Dương Nhi xuống xe chút.


      nương gia thích chỗ nào, các ngươi liền bồi Dương nương cùng nhau là được. Dù có nhóm vú già theo, các ngươi cũng phải cẩn thận chút. Chớ để những người có mắt đó, va chạm nương, mọi việc đều che chở đằng trước cho Dương nương, hiểu ?”


      hiểu.” Hai nương Lý gia này chính là đôi song sinh, khi trả lời đều là đồng thanh lên tiếng.


      Xuân Sa đỡ Dương Nhi xuống xe ngựa, thấp giọng hỏi bên tai nàng: “ nương muốn mỗi nơi chút sao?”


      Nàng cũng hy vọng nương có thể , bằng chờ trở về hoàng cung, chỉ sợ cả đời, cũng khó có cơ hội ra ngoài như vậy.


      Trong kinh phồn hoa, tự nhiên Dân Trạch huyện thể cùng so sánh.Khi Dương Nhi tới, xe ngựa cực nhanh, lập tức vào hẻm Vĩnh Ninh, nàng cũng nhìn thấy cái gì. giờ nhìn thấy đường phố hai bên, người đường lui tới, cái này đối với Dương Nhi mà , chỗ thú vị quả rất nhiều…… Nàng xem đến hoa cả mắt, lập tức liền gật đầu.


      Lý gia đại nương tiến lên, chủ động đỡ tay khác của Dương Nhi, giống như đem Dương Nhi trở thành lão thái thái, cầu người trái phải đều nâng.


      Nhị nương bước nhanh ở đằng trước, tiến cử bọn họ tiến vào cửa hàng son phấn.


      “Đồ vật trong cung tự nhiên là giống nhau, bất quá chút đồ vật này, thuận tay mua mấy hộp, luôn khiến người vui vẻ.” Nhị nương .


      Đại nương cũng phụ họa gật đầu, : “Dương nương cứ chọn, chúng ta trả tiền.”


      Dương Nhi lỗ tai giật giật.

      Chọn.


      Trả tiền.


      Các nàng là cho nàng đồ vật sao?


      Dương Nhi lập tức nhớ tới lời Hoàng Thượng , cho, nàng liền thu.


      Vì vậy Dương Nhi gật đầu.


      Nhị nương quen cửa quen nẻo mà kêu chưởng quầy tới, làm đem son phấn tốt nhất trong cửa hàng, đều bày ra ở trước mặt.


      Mấy cái tiểu nhị bận việc, nhất nhất dọn xong.


      Dương Nhi nhìn chăm chú, mỗi cái đều là màu sắc rực rỡ, bắt mắt hấp dẫn. Nàng duỗi tay sờ soạng cái lại cái. Nhị nương hỏi: “ nương đều thích sao?”


      Dương Nhi gật đầu, đáy lòng cân nhắc, tổng cộng là mấy cái nhỉ? Muốn chia cho Hoàng Thượng. Phải nhiều nhiều mới có thể.


      Nhị nương : “Vậy đều đưa chỗ nương thôi.”


      Dương Nhi gật đầu, để xuống.


      Ai ngờ nàng mới vừa để xuống, phía sau trận tiếng bước chân đến gần, bàn tay thon thả, cầm cái hộp lên, mở ra nhìn, : “Hùng chưởng quầy, đây là phấn mặt mới làm ra sao?”


      Đại nương tức giận trừng mắt: “Những cái này chúng ta đều mua, Mạnh Huyên! Ngươi đây là ý gì?”

      nương kêu Mạnh Huyên kia lúc này mới chậm rãi xoay người lại, làm bộ như mới vừa nhìn thấy hai vị nương Lý gia, kinh ngạc : “Ta tất nhiên là tới mua đồ vật, các ngươi là tới làm cái gì?”


      Mạnh Huyên tầm mắt vừa chuyển, đột nhiên rơi xuống người Dương Nhi.


      Nàng cười : “Huynh trưởng ta tới thành đông tham dự thơ hội, ta làm cái muội muội, liền mang theo mấy cái nhạc kĩ nuôi dưỡng trong phủ đến. Vừa vặn ngang qua nơi này, vì các nàng chọn chút son phấn.”


      Nàng dừng chút, : “Chẳng lẽ các ngươi cũng là mang theo nhạc kĩ tới? Vị tiểu công tử Lý gia kia của các ngươi, cũng muốn tới thơ hội chơi?”


      Đại Tấn thịnh hành phong tục nuôi dưỡng vũ cơ nhạc kĩ.


      So với nghe diễn xem diễn, bọn họ càng thích xem vũ cơ khiêu vũ, nhạc kĩ tấu nhạc ca hát.


      Càng là phủ đệ nhà cao cửa rộng, liền càng thích dưỡng như vậy…… Như thế mới thể được địa vị cùng tài lực.

      Khi trước trưởng công chúa còn ở, trong phủ nuôi dưỡng ba ngàn vũ cơ, so với nam tử còn hưởng thụ hơn. Mạnh Huyên tính tình vốn ương bướng, giờ mang theo mấy cái nhạc kĩ ra cửa, ngược lại cũng hiếm lạ. Chỉ hay chính là……


      Nàng luôn mồm châm chọc Lý gia mang theo nhạc kĩ tới.


      Này còn có thể chỉ ai?


      Này phải là chỉ vào Dương Nhi mắng sao?


      Xuân Sa trước mắt tối sầm, tức giận đến mức hận thể xé miệng người này ra.


      Nếu Hoàng Thượng ở đây, cái gì mà Mạnh Huyên, chín cái mạng cũng đủ để gánh!


      Editor: Mấy tuần trước quá bận nên có thời gian edit. Bây giờ mình bù từ từ nha (^ v ^)

    2. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 27:


      Mạnh Huyên cùng hai nương đại phòng Lý gia chất chứa oán hận lâu, lúc này thấy các nàng sắc mặt khó coi, tự nhiên là trong lòng đắc ý, liền lập tức vươn tay, lại muốn lấy hộp phấn khác.


      Nàng cười : “Cũng phải lần đầu tiên, quy củ cũ, ai ra giá cao……”


      Nàng còn chưa có xong, bên người bóng râm phủ xuống, tiếng binh khí rời khỏi vỏ chợt vang lên, mu bàn tay Mạnh Huyên bị chuôi kiếm đè lại. Chuôi kiếm kia xuất quá nhanh, đem mu bàn tay nàng ấn đến gắt gao, đau đến mức Mạnh Huyên hô đau tiếng.


      “Ai?” Nàng bình tĩnh quay đầu lại xem.


      Lại thấy hai người ăn mặc trang phục thị vệ, đem nàng vây lại, vú già, bọn hạ nhân nàng mang theo sớm bị dọa, dám tiến lên bảo vệ.


      Hai người quần áo màu xám này, bên thêu thanh hoa cá trắm đen, là y phục thị vệ thể giả mạo!


      Bọn họ nếu phải là thị vệ của Vương gia, vậy là từ trong cung đến……


      Mạnh Huyên rốt cuộc ngu xuẩn đến nông nỗi kia, chờ nàng phát vóc dáng hai người này rất cao, khí thế đè người, ở địa phương kinh thành như vậy, đao kiếm trong tay rời vỏ liền rời khỏi vỏ, chút nào sợ trêu chọc đến cái gì quý nhân đại quan khó lường……


      Nàng rốt cuộc phát giác đúng!


      Hai nương Lý gia sở dĩ thay đổi sắc mặt, phải là vì bị Mạnh Huyên nàng vả mặt, nghẹn họng, mà là sợ hãi vì bảo vệ được quý nhân phía sau.


      Đúng vậy, nàng kia tuyệt đối phải cái gì nhạc kĩ, mà hẳn là cái gì quý nhân……


      Mạnh Huyên tay như cũ bị ấn ở nơi đó, nàng duy trì cái tư thế quái dị, thân hình cứng đờ.


      Phía sau lưng nàng dần dần bao phủ mồ hôi lạnh.


      Nàng bắt đầu lặng lẽ đánh giá bộ dạng nữ tử này.


      Mang mũ có rèm, nhất định là xuất phát từ quy củ nghiêm khác của nhân gia, dung mạo được tùy tiện cho người xem, hẳn là chưa lập gia đình.


      Mặc áo ngắn tương sắc, váy nguyệt bạch thúy văn.


      Chỉ là y phục tầm thường.


      , đúng.


      Nàng bên hông treo mỹ ngọc, túi tiền. Ngọc là khối hình rồng bạch hạt ngọc, bạch hạt ngọc vốn khó điêu khắc như vậy, huống chi là chạm khắc thành hình rồng? nữ tử nào dám dùng hình rồng? Lại nhìn túi tiền, bên dùng chỉ vàng, lấy bàn kim thêu phù dung. Phù dung tượng trưng phú quý.


      Y phục nàng như vậy, phải là bất động thanh sắc mà chứng tỏ, nàng phải là người vừa có quyền thế địa vị, vừa tay cầm phú quý sao?


      Nhưng này trong kinh nào có nữ tử như vậy!


      Mạnh Huyên càng đoán ra thân phận của đối phương, liền càng cảm thấy sau lưng đầm đìa mồ hôi lạnh.


      Tất cả suy nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu nàng.

      .
      Nàng giật giật môi, nhìn về phía Dương Nhi, ngược lại cũng sợ mất mặt, : “Đây là nương chọn trước?” xong, cũng đợi Dương Nhi trả lời, nàng liền muốn rút tay về, tiếp: “Đồ vật này của người Lý gia ta dám đoạt, nương ngược lại thể đoạt. Xin hỏi nương là người nhà ai? Lời đùa vừa rồi, là ta nhất thời tức giận, mạo phạm, hi vọng nương chớ trách tội.”


      Mạnh Huyên từ trước đến nay sợ trời sợ đất, nhóm vú già đều ngo ngoe rục rịch, nghĩ báo tin cho công tử, kết quả lúc này bản thân nương nhà mình lại lui…… Ngược lại là lần đầu tiên!


      Mạnh Huyên lại biết đơn giản như vậy.


      Dù cho lúc này nàng lui, nhưng lời ra khỏi miệng, làm sao thu là có thể thu.


      Mạnh Huyên ở đáy mắt Dương Nhi chính là người cực kỳ xa lạ, lại thực lớn, ngữ khí cũng quái, nàng ngay cả cùng người này chuyện cũng muốn, vì thế liền nhấp môi, chút thanh cũng có phát ra.


      Mà nàng càng như vậy, Mạnh Huyên lại càng khẩn trương.


      Quả thực lai lịch , lời, tư thái cao ngạo, ngược lại làm lòng người sợ hãi thôi.


      Dưới mũ rèm kia, nữ tử chỉ sợ dùng ánh mắt lạnh băng đạm mạc nhìn nàng……


      Mạnh Huyên nắm chặt cái tay khác, vội : “ nương hôm nay nhìn trúng cái gì, bằng ta tới trả tiền?”


      Hai cái nương Lý gia kia lúc này mới lên tiếng : “Lý gia ta còn thiếu tiền sao? nương tiêu phí, tự nhiên là ghi vào sổ Lý gia ta. Mạnh Huyên, dù cho huynh trưởng ngươi thương ngươi, nhưng ngươi có thể dùng tiền bạc lại có bao nhiêu? Hà tất lại đòi mất mặt.”


      Sắc mặt Mạnh Huyên nhất thời lúc đỏ lúc trắng.


      sai, nữ nhi khuê các có thể sử bạc đều là có quy định. Duy chỉ có Lý gia bất đồng, người toàn gia này đều mang đủ bạc. Ai kêu Lý Thiên Cát là cái tiểu nhân luồn cúi chứ? chính là nghĩ, quý nhânlúc nào cũng đều có khả năng xuất , tự nhiên là muốn mang theo tiền, dễ bề tùy thời xum xoe. người ai thiếu tiền, người đó liền thua.


      Hùng chưởng quầy cũng muốn khóc.


      nương Lý gia cùng với nương Mạnh gia quen ngầm đấu đá, nhưng chưa từng thấy qua tranh nhau phải trả tiền cho người khác. Này tranh cũng liền tranh , nhìn khí lại đúng lắm, như là ai thua liền giống như phải xong đời.


      “Hôm nay là náo nhiệt, nương Mạnh gia cũng tới chơi thơ hội?” giọng cười của nam nhân vang lên đánh vỡ khí ngưng trệ trong cửa hàng.


      Dứt lời, bước vào trong cửa, đảo qua mấy cái nhạc kĩ Mạnh Huyên mang theo, lại đảo qua người đối diện, này nhìn lên, liền ngây người, này phải là hai cái nữ nhi của Lý Thiên Cát sao? Bên cạnh còn có vị nữ tử hoàn toàn xa lạ, lại thấy còn có thị vệ bên cạnh chế trụ Mạnh Huyên.


      bỗng cảm thấy đúng.


      Hay là nữ tử xa lạ này chính là…… Tân hậu?


      “Nhị công tử.” Mạnh Huyên quay đầu lại miễn cưỡng cười cười.


      Tiêu Quang Hòa lại tiến lên vài bước, đến gần, đảo qua những hộp phấn hộp son đó, lại nhìn bộ dáng Mạnh Huyên, liền biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. liền cười : “Cửa hàng này chính là hàng thượng đẳng, ta lại biết chỗ, chính là mặt hàng còn tốt hơn. Hà tất phải chấp nhất ở nơi này?”


      Hai cái nương Lý gia liếc nhau, : “Nhị công tử chính là Điểm Trang các? Chỗ đó son phấn đều là từ sớm định……”


      “Này có khó gì? Nếu là vị nương này muốn mua, ta tiếng, bảo chưởng quầy trông coi kia dâng lên hàng thượng thượng đẳng trong cửa hàng bán cho người khác.” Tiêu Quang Hòa khẽ cười .


      Tiêu Quang Hòa là kẻ ăn chơi trác táng.


      Này ăn chơi trác táng tự nhiên có thủ đoạn trong vòng luẩn quẩn của mình.


      thường lăn lộn các nơi, muốn ứng phó cái Điểm Trang các, đúng là so với nữ hài tử này đó còn muốn dễ dàng hơn.


      Hai cái nương Lý gia lập tức động tâm.


      Trong nhà từng có dạy bảo, nếu có tâm tư muốn lấy lòng người, liền nên nghĩ mọi cách lấy đồ tốt nhất lấy lòng người, mà phải lấy gà mờ cho đủ số. Như vậy, ngược lại càng dễ dàng đắc tội với người. bằng lấy.


      Các nàng cùng Tiêu Quang Hòa tuy có lục đục, nhưng các nàng kế thừa gia phong tốt đẹp gió chiều nào theo chiều ấy. Trước mắt cùng Tiêu Quang Hòa, Mạnh Huyên tranh khẩu ác khí, đều quan trọng bằng lấy lòng Dương nương.


      “Vậy làm phiền nhị công tử.” Các nàng .


      Dứt lời, các nàng liền quay đầu nhìn về phía Dương Nhi, thấp giọng : “ nương, chúng ta địa phương càng tốt hơn .”


      Tiêu Quang Hòa cười : “Nếu như nương mua son, vẫn còn sức lực. Cũng có thể đến thơ hội , trong thơ hội có văn nhân làm thơ lãng ca, còn có vũ cơ khiêu vũ, nhạc kĩ tấu nhạc…… Lại lên thuyền hồ du ngoạn hồi, chờ đến khi vào đêm, lưu thương khúc thủy, uống hai ly, ngẩng đầu ngắm trăng, cúi đầu có thể nhìn hồ quang thủy sắc, chẳng phải mỹ cảnh sao?”


      Người này chậm rì rì, câu thức phức tạp lại bị cắt thành ngắn gọn , Dương Nhi mơ hồ nghe hiểu được vài cái.


      Đại khái chính là có chỗ chơi rất vui.


      Dương Nhi liếm liếm môi, hiếm khi nổi lên tia tò mò cùng chờ mong.


      so với món đồ chơi ma ma cho còn vui hơn sao?


      Mỹ cảnh rất đẹp?


      So với Hoàng Thượng đẹp hơn sao?


      Xuân Sa nghe đến tâm động, nàng : “Chúng ta đều theo, nương nếu muốn , .”


      Hai cái thị vệ kia lúc này mới thu hồi chuôi kiếm, theo sau bảo hộ trái phải Dương Nhi, nghiễm nhiên bộ thời khắc đều theo, quyết để cho Dương Nhi có bộ dáng buồn phiền.


      Dương Nhi rốt cuộc gật đầu.


      Mọi người đều theo đó mà nhàng thở ra.


      Đặc biệt Mạnh Huyên cùng hai cái nương Lý gia, người trước là sợ đắc tội quý nhân, người sau là sợ phụ dặn dò của tổ mẫu, chỉ làm Dương nương tận hứng, ngược lại còn làm Dương nương vui.


      Có Tiêu Quang Hòa này phen làm động tác chọc cười, mọi người mới lui ra ngoài, hướng tới Điểm Trang các .


      Mạnh Huyên trong lòng là có chút cân nhắc, nhà nàng cùng Quân Định Hầu phủ cũng giao tình, nàng cũng phải tuyệt sắc mỹ nhân gì, Tiêu Quang Hòa lên tiếng tương trợ, chưa chắc là vì nàng. Chỉ sợ là Tiêu Quang Hòa nhìn thấu thân phận của nữ tử đó. Nhị công tử Quân Định Hầu phủ đều phải đối đãi như thế, nàng kia…… Rốt cuộc là có thân phận gì?


      Mạnh Huyên nghĩ tới nghĩ lui, chung quy vẫn là sợ làm lưu lại mối họa cho Mạnh gia, vì thế vội lặng lẽ phái mụ mụ bên người, truyền lời cho huynh trưởng.


      Thực mau, bọn họ tới Điểm Trang các.


      Trong lúc Tiêu Quang Hòa quan sát Dương Nhi.


      thầm nghĩ, nếu là tân hậu, dù sao vị đường đệ Hoàng Thượng kia của cũng ở nơi này, nhiều nhìn vài lần, hẳn là bị đào tròng mắt.


      Chỉ là đánh giá phen, càng nhìn, Tiêu Quang Hòa càng cảm thấy tò mò.


      Quân Định Hầu phủ tin tức linh thông, bọn họ từ sớm liền biết tân hậu này là cái ngốc tử. Nhưng hôm nay nhìn tới, chỗ nào giống như là ngốc tử diễn? Ngược lại giống như quý nữ trời sinh, động tác thong thả, cũng cực kỳ có lễ độ.


      Nàng có ầm ỹ, có mồm miệng , càng có nước mắt nước mũi giàn giụa, bộ dáng lôi thôi.


      Ngược lại, thân hình nàng thướt tha, gương mặt dưới mũ có rèm mơ hồ lộ ra vài phần thanh lệ. Cổ tay nàng , vòng eo, cổ tựa hồ cũng . Nàng còn rất trắng, tay lộ ra ngoài tay áo, trắng đến mức giống như bạch hạt ngọc nàng treo bên hông.


      Lại bởi vì chính là nàng mang mũ có rèm, bộ dáng chỉ lộ phần, ngược lại khiến lòng người ngứa ngáy, muốn nhìn đến nàng rốt cuộc lớn lên thành cái dạng phong thái gì……


      Hay vốn dĩ tin tức truyền ra, là giả?


      Tân hậu đều phải là ngốc nhi, ngược lại, còn là cái nữ tử phong tư trác tuyệt, hành tung mê người, thông minh?


      Tưởng tượng như vậy, tựa hồ hết thảy đều khó lý giải.


      Nếu là ngốc nhi, lấy kiêu ngạo của thiếu niên, như thế nào lại vui vẻ cưới nữ tử như vậy làm vợ đây?


      Tiêu Quang Hòa khẳng định suy đoán trong lòng của mình.


      cười cười, thầm nghĩ, lần sau gặp Chính Đình huynh, liền có thể cùng .


      Chưởng quầy Điểm Trang các thấy là Tiêu Quang Hòa đến, phía sau lại có công nương Lý gia, Mạnh nương, còn có vị nương xa lạ. Mỗi người đều phô trương lớn.


      Ở trong kinh làm buôn bán, tự nhiên luyện được bộ dáng can đảm, phải cái nào người tới đều kính sợ sợ hãi. Ít nhất những người đó, trừ bỏ Tiêu Quang Hòa, còn lại đều đáng giá nhắc tới.


      Chỉ là những người này như thế nào lại cùng chỗ?


      Chưởng quầy hành hành lễ qua, nghe qua Tiêu Quang Hòa , liền lập tức lấy những cái hàng dễ dàng bán với người ra tới.


      làm sao biết được, bản thân chiêu đãi chính là dạng nhân vật nào!


      So với những cái lúc trước, bên ngoài làm càng thêm tinh xảo, còn khảm đá quý, ngọc thạch các vật, so sánh với dưới, son phấn nội bộ của bản thân, ngược lại đáng giá nhắc tới.


      Dương Nhi hiểu đến những cái này, nàng chỉ cảm thấy trước mắt rực rỡ lung linh.


      Nhìn liền biết rất có tiền.


      Quả nhiên so với đằng trước tốt hơn!


      …… Lấy về chia cho Hoàng Thượng, chắc chắn cũng giống như ta vui vẻ!


      Tác giả có điều muốn :

      Chưởng quầy: ra các ngươi có lẽ tin, ta gặp hoàng hậu.

    3. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 28:

      nương Lý gia làm chủ, để chưởng quầy toàn bộ đều gói lại, lại chịu xót, đưa số tiền ra. Lúc này ngược lại có những cái có mắt đến quấy rầy.

      Đợi đồ vật gói tốt, để nhóm vú già cầm. nương Lý gia lại sai người trở về cùng Lý lão phu nhân tiếng, lúc này mới bồi Dương Nhi thơ hội.


      Mạnh Huyên bước cũng dám rời, chỉ ngóng trông có thể có tận dụng mọi cơ hội, để nàng đền bù sai lầm.


      Tiêu Quang Hòa trong lòng tràn đầy tò mò, tự nhiên càng , lại nghiễm nhiên lấy khí thế chủ nhà, bên dẫn đường, bên giới thiệu về thơ hội, có ai tiến đến, trong thơ hội có cái gì để chơi……

      Quý nữ trong kinh rất hiếm người có đọc sách, chẳng qua vừa vặn Lý gia nương tính hai cái, Mạnh Huyên cũng coi như cái. Mặt khác còn lại là nghe thơ hội hoạt động, phía trước mang mũ rèm, nam tử cùng nam tử xen lẫn cùng chỗ làm thơ, nữ tử cùng nữ tử xen lẫn chỗ làm thơ. Nếu tài danh được truyền ra, tương lai khi làm mai, tự nhiên là dệt hoa gấm.

      Các vọng tộc nhà cao cửa rộng đều cưới vợ phải cưới hiền, bọn họ cho rằng có đọc sách mới có “Hiền”.


      Nếu lúc này cùng nữ tử khác cùng chỗ, nghe Tiêu Quang Hòa chuyện thơ hội này, các nàng tất nhiên mở miệng khoe khoang tài hoa.


      Chỉ là hôm nay, trong lúc nhất thời lại ai tiếp lời Tiêu Quang Hòa .

      nương Lý gia cùng với Mạnh Huyên đều là bao cỏ đề cập tới.

      Tân hậu này, nhìn bộ dáng khí chất, hẳn là có vài phần tài học ?


      Tiêu Quang Hòa cũng biết chính xác nương thôn quê có đọc qua sách , nhưng nghĩ, nếu như đọc qua sách, há có thể có phong thái như vậy? Chỉ sợ là ngay cả nương Lý gia cùng Mạnh Huyên như vậy đều theo kịp. thân khí chất tầm thường, sợ là hướng mặt mà biểu lộ.


      phen suy luận.


      Tiêu Quang Hòa liền nhận định vị tân hậu này hẳn là có đọc qua sách, vả lại còn có vài phần tài hoa, lúc này mới có thể bồi dưỡng thành khí chất phong mạo như vậy.


      Nàng mở miệng, hẳn là khinh thường phô trương.


      Cũng đúng. Người bụng đầy thi thư tài hoa chân chính, lại sao dễ dàng triển lộ mình như vậy?

      tại, tò mò của Tiêu Quang Hòa đối với vị tân hậu này bị đẩy đến cực hạn.


      Nếu là nữ tử như vậy, tiến cung đáng tiếc.


      Tiêu Quang Hòa thầm thở dài.


      bao lâu sau, bọn họ liền tới thơ hội.

      Nó nằm ở bên cạnh tĩnh đình hồ, rừng đào san sát, đình nhạc vây quanh địa phương.


      Nơi này rất rộng lớn, bày bàn, rượu và thức ăn, lại ít người đọc sách, nương mang mũ rèm che lần lượt tiến vào, lại lộ vẻ chen chúc.

      Khi Dương Nhi ngây thơ mờ mịt đến chỗ này, vừa ngay lúc huynh trưởng của Mạnh Huyên cao giọng ngâm thơ.


      Mạnh Huyên nhất thời có đối tượng xin viện trợ, liền đành phải tiếp tục theo bên người Dương Nhi.

      Lúc Tiêu Quang Hòa vừa đến, ngược lại hấp dẫn ít người chú ý, chỉ là phần lớn đều là những kẻ ăn chơi trác táng cùng nữ tử trẻ tuổi, những cái người đọc sách đó hiển nhiên tuyệt đối thèm cùng làm bạn, những quý công tử có tài hoa có khát vọng đó, cũng khinh thường cùng chơi.


      “Nhị ca hôm nay như thế nào lại mang đến vài vị nương?” Mấy cái công tử trẻ tuổi hướng chớp mắt vài cái, mặt thần sắc tươi cười.


      Tiêu Quang Hòa nhường ra bước, : “Là theo kiều khách, lại đây chơi lát.”

      Bọn công tử trẻ tuổi đều quen biết nương Lý gia cùng Mạnh Huyên. Ba cái nương này, bọn họ ai cũng quá thích. Có lẽ cũng phải là kiều khách trong miệng Tiêu Quang Hòa. Vì thế ánh mắt bọn họ liền rơi xuống người Dương Nhi……


      Xuân Sa khẩn trương, vội che ở trước mặt Dương Nhi, nhíu mày : “Sao có quy củ như vậy?”

      Bọn công tử trẻ tuổi trong lòng lại .


      Nga, còn là kiều khách trong nhà có quy củ nghiêm khắc!


      Bọn họ tuy rằng đều là những kẻ ăn chơi trác táng, nhưng rốt cuộc đều hiểu được chừng mực, này cùng kỹ, con điều có thể cười, nhưng cùng nương đứng đắn, lại phải tôn trọng mới được.


      Vì thế tất cả đều ồn ào thu liễm ánh mắt, quy củ chào hỏi, sau đó lui vài bước, lại tự tìm thú vui.


      Mạnh Huyên nhìn quen bộ dáng đứng đắn của bọn họ, lúc này chợt thấy bọn họ quy củ như vậy, cảm thấy có chút quái dị. Nàng khỏi quay đầu lại nhìn Dương Nhi, thầm nghĩ, vị nương này từ đầu tới đuôi qua mấy câu, nhưng lại phảng phất có loại năng lực kỳ dị, làm người phàm là gặp gỡ nàng, đều kính sợ nàng, sợ hãi nàng, chuyện gì cũng đều vì nàng xử lý thoả đáng……


      Mạnh Huyên trong lòng ê ẩm, rốt cuộc lại dám biểu lộ.


      Dương Nhi đối với những chuyện này đều mực biết.


      Đây là lần đầu tiên nàng lần nhìn thấy nhiều người như vậy, lại thấy được nhiều đồ ăn như vậy, bàn dài kia, bày đầy đồ ăn. Nhóm vú già qua lại bày trà bánh cùng trái cây.


      Chợt nghe tiếng nhạc vang lên, nàng quay đầu nhìn lại, liền thấy bọn nữ tử ôm trong mình ít đồ vật, duỗi tay khảy tới khảy lui, liền có thanh phát ra. là rất thú vị!


      Xuân Sa thấy nàng nhìn đến xuất thần, cười : “ nương hôm nay bộ ít rồi, bằng ngồi xuống xem thôi, như vậy ít phí sức chút.”


      Cũng cần người khác động thủ, Tiêu Quang Hòa liền lập tức kéo ghế dựa đem lại đây, : “ nương ngồi xem .”


      ân cần như vậy, tức khắc dẫn tới Xuân Sa nhìn nhiều thêm hai lần, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác nguy cơ. Người này phải là đối với nương có ý tưởng gì an phận chứ?


      Tiêu Quang Hòa cầm ghế dựa tới cũng liền thôi, còn xoay người phái hai gã sai vặt đến, nâng bàn lại đây, lại sai người bày đồ ăn……

      phen động tác này vừa xong.


      Chớ Xuân Sa, ngay cả Mạnh Huyên, nương Lý gia cũng ghé mắt.


      Tiêu Quang Hòa cũng phải là loại người thích xum xoe nữ tử.

      Tâm tư Dương Nhi bị câu rồi.


      Nơi này hết thảy đều mới lạ.


      Có người ngâm thơ, có người đem nhạc biên tới xướng. Có nữ tử qua trước mặt cũng mang theo làn gió thơm……


      Dương Nhi nhìn cảnh nơi này, lại biết nàng cũng thành cảnh trong đáy mắt người khác.


      Mấy vị công tử tuổi trẻ sau khi thấy lễ mà tránh, khó tránh khỏi có người lên hỏi: “Hôm nay nhị công tử Quân Định hầu, như thế nào lại mang theo nương Lý gia Mạnh gia tới? Còn người mang mũ rèm lại là ai?”


      biết là ai, nhị công tử là vị kiều khách, cũng là tới tiếp khách.”


      “Ha ha, nương nhà ai có mặt mũi lớn như vậy? Dám kêu tiếp khách? Chẳng lẽ là vị kia của Đông Lăng Lý gia?”


      “Hai năm trước các ngươi phải gặp qua vị tứ nương Đông Lăng kia sao? Nhìn thân hình cũng giống……”


      “Vậy còn có thể là ai? Trong kinh khi nào lại có nữ tử như vậy? Đáng tiếc đeo mũ rèm, phong thái thế nhưng chỉ có thể nhìn trộm.”

      Chuyện cùng người đẹp, tất cả mọi người tất nhiên đều thích.


      Đặc biệt là những công tử trẻ tuổi này, tuổi thích cái đẹp, đặc biệt lại còn chưa cưới vợ. Ngày thường thấy nương, đều là những người quen biết trong kinh thành. Thường xuyên qua lại như thế, nhìn nhiều, tự nhiên cũng cảm thấy có mới mẻ.


      Khó được xuất người chưa từng gặp qua, cứ như bên trong mảng xám xịt tối tăm, đột nhiên xuất chút ánh sáng, đem tròng mắt mọi người tóm đến ổn định vững chắc, dịch chuyển cũng dịch được.


      Nơi này có mỹ lệ, vũ cơ dáng người mềm mại thon thả, cũng có giọng hát mỹ diệu, tay ngọc dài của nhạc kĩ.


      Còn có hoặc mang mũ rèm, hay là mang, nhưng đều trâm vòng leng keng, quý nữ phục sức mỹ lệ……


      Quét tới quét lui.


      Lại cũng đuổi kịp vị nữ tử ngồi vững vàng kia.


      Mọi người nhìn ra tuổi của nàng, nhưng trước mắt đều là phong tư của nàng. Cứ việc lộ khuôn mặt, cũng thắng nhiều người.


      Vì thế đại gia cũng có tâm tình giống như Tiêu Quang Hòa lúc nãy.


      —— nhìn thấy mặt, chung quy khiến lòng người cảm thấy ngứa.


      Xuân Sa nhận thấy được ánh mắt đánh giá lại đây ngày càng nhiều, nhưng nương xem đến hứng khởi, nàng lại thể che ở đằng trước, miễn cho chắn tầm mắt của nương. Chỉ có thể cố nén, chờ nương xem mệt mỏi liền .


      Dương Nhi là có chút mệt mỏi.


      Nhưng tâm tính nàng gần giống hài tử, thấy nơi chơi cực kỳ thú vị, làm sao dễ dàng chịu rời ? Nàng thậm chí nhất thời liền mệt mỏi cũng quên.


      Tiêu Quang Hòa ngồi bồi lát, liền đứng dậy tìm các bằng hữu của chơi.


      Bọn họ liền túm hỏi: “Nhị ca đại ân đại đức, cho chúng ta biết, đó là nương nhà ai? Hôm nay nhị ca bồi nàng lại đây, chẳng lẽ là từ trước quen biết? Có phải hay nương Đông Lăng Lý gia? Muội muội của Lý Tứ? Hay là tỷ tỷ của Lý Tứ?”


      Tiêu Quang Hòa đứng thứ hai.


      Những người này khi chân chó lên, liền bắt đầu kêu “Nhị ca”.


      Thấy bọn họ đều tới hỏi, hiển nhiên là cực kỳ tò mò, Tiêu Quang Hòa bỗng sinh ra cảm giác đắc ý. Vẫn là thông minh, liếc mắt cái liền nhìn ra đối phương là ai. Chỉ là lời này, thế nhưng , cứ việc để bọn đoán !

      Bí mật như vậy, để mình biết là đủ rồi. Xem người khác vắt óc, chẳng phải thú vị sao?


      “Tự nhiên phải là Đông Lăng Lý gia, nhà ai, lại khó mà .” Tiêu Quang Hòa ra vẻ thần bí .


      Dứt lời, liền ở chung quanh dạo chơi vòng, còn hái hai cây cỏ đưa cho nhạc kĩ. Còn vì sao tặng hoa, thời tiết này có hoa nở.


      Dần dần sắc trời đen dần.


      Tiêu Quang Hòa lại trở lại bên này, lại mời Dương Nhi lên thuyền du hồ.


      Lần này Dương Nhi gật đầu nhanh chóng, dưới mũ rèm, nàng hơi hơi trợn tròn mắt, đáy mắt lóe sáng. Nàng yên lặng nhìn thuyền lớn ngừng hồ, thuyền kia cũng lớn nha…… Mặt treo đầy đèn, cực kỳ sáng sủa. Còn có các dải lụa màu sắc rực rỡ điểm xuyết, thuyền lớn nhìn qua giống như món đồ chơi phóng đại. Tươi đẹp bắt mắt.


      Nhất định chơi rất vui.


      Dương Nhi nghĩ thầm.


      Dương Nhi muốn , mọi người tự nhiên thể cản.


      Thị vệ cũng sớm được Hoàng Thượng mệnh lệnh, chỉ lo bảo vệ an toàn của nàng, còn lại hết thảy được hỏi đến.


      Vì thế bọn họ cũng ngăn trở.


      Mọi người đều lần lượt lên thuyền.

      Trong thuyền phảng phất đầy mùi rượu, mùi son phấn.

      Người đọc sách đứng đắn, lúc này cũng theo lên thuyền.

      Nhóm quý nữ chỉ có theo huynh đệ trong nhà, mới có thể cùng lên chơi. Mặt khác có huynh đệ, liền tiện theo sau.


      Dương Nhi nhanh chóng tới tầng cao nhất của thuyền hoa.


      Nơi này Tiêu Quang Hòa sai người giữ,người khác được tiếp cận.


      Dương Nhi lần đầu đứng chỗ cao như vậy, nàng run rẩy mà đến bên cạnh lan can, nhìn xuống phía dưới. Hồ nước màu tối, nhưng khi có ánh đèn rơi xuống, liền sóng nước lóng lánh đẹp nên lời……


      Dương Nhi nhìn đến chớp mắt.


      Xuân Sa cười : “ nương nhìn cá sao?”


      Dương Nhi liếm liếm môi, thế nhưng cảm thấy đầu lưỡi nhạt nhẽo, muốn ăn cá. Nàng hỏi: “Có sao?”


      Tiêu Quang Hòa lên trước tới, : “Có cá, ta lần trước tới còn có câu qua.”


      “Câu cá.” Dương Nhi .


      Tiêu Quang Hòa khó có được thấy nàng mở miệng, liền quay đầu cho người lấy cần câu cùng mồi câu tới.


      “Ta tới câu, nương muốn mấy con.” Tiêu Quang Hòa .


      Dương Nhi gật đầu: “Được được, hai con, , bốn con……” Bốn con. Hai con chia cho Hoàng Thượng. con đủ ăn ? Đều đủ làm vài món ăn .


      Càng muốn Dương Nhi càng cảm thấy đói bụng.


      Tiêu Quang Hòa gật đầu: “Tốt, bốn con!”


      Dứt lời, vén tay áo lên, đúng là màng hình tượng, bản thân cầm cần câu có mồi, ném vào trong hồ.


      Phía dưới tiếng nhạc, phía lại phóng dây câu, duỗi dài cánh tay câu cá……


      Ngắn ngủn nửa canh giờ thời gian, người phía dưới liền nhìn thấy trong chốc lát con cá bay lên, trong chốc lát lại con cá bay lên, ước chừng bay tám lần mới dừng lại!

      Nước hồ còn bắn lên mặt hai cậu ấm.

      Bọn họ tức giận đến ngửa đầu nhìn lên, lại thấy bên cạnh mơ hồ cái thân ảnh mang mũ rèm, ngược lại lại nghẹn trở về. Chung quy cũng thể thô lỗ như vậy.


      ……

      Trong Dưỡng Tâm Điện Hàm Xuân Thất.


      Tiêu Dặc lục lọi giấy Tuyên Thành bàn, chợt nhảy ra tới mấy tờ viết qua, phía chữ đều xiêu xiêu vẹo vẹo, thư pháp hề có khí phách gì đáng . tiện tay gấp lại, cùng tờ phía trước nhiễm mực thành khối.


      “Đặt vào hộp.” .


      Cung nhân nghe vậy lấy .


      Tiêu Dặc đột nhiên hỏi: “Hôm nay ngoài cung có tin tức truyền đến? Dương nương ở ngoài cung làm cái gì?”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Cung nhân: Dương nương ở ngoài cung chơi rất vui vẻ.

      Tiểu hoàng đế: tức giận.

    4. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Mình có tạo mục lục ở đầu trang rồi. Nhưng vì mới làm nên nếu có sai sót mấy bạn cứ báo để mình sửa nha. (^ v ^)
      levuongMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn nàng nhiều nhé editor @Bổn Nương . lâu lâu đọc 3 chương, sướng hết con mắt
      Bổn Cô NươngAlice Huynh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :