1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Bé Hoàng Thượng ko nỡ xa người ta

    2. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 24:

      Lão ma ma kia trở lại Vĩnh An Cung, cuối cùng cũng dám đem lời Hoàng Thượng như vậy lại cho Thái hậu nghe, nếu như , Thái Hậu tất nhiên lại nổi giận, nàng chẳng phải biến thành người trung gian châm ngòi thị phi, hai cung nếu ngầm đấu đá, dùng được nhi đó là nàng.


      Vì thế lão ma ma cân nhắc chút, liền đem lời Hoàng Thượng , ngắt đầu bỏ đuôi, thay đổi ý nghĩa, : “Hoàng Thượng , bằng mời Lý đại nhân ở ngoài cung bố trí tòa Dương trạch, như vậy đại lễ liền có nơi . Bằng , nếu Lễ Bộ đem đồ vật đưa đến Lý phú, ngược lại làm khó Lý đại nhân, chắc chắn là đại nhân tuyệt đối dám nhận.”


      Lý lão phu nhân an vị ở hàng ghế đầu của Thái Hậu, nghe vậy da mặt co rút, mồ hôi lạnh nhất thời liền rơi xuống.


      Lão ma ma đến uyển chuyển, nhưng rốt cuộc là nhân vật sống trong nội trạch nhiều năm, như thế nào lại hiểu hàm ý ở trong đó? Hôm nay đến đây, ngược lại là Lý gia nàng lỗ mãng, chỉ sợ bắt đầu từ khi Vĩnh An Cung phái người truyền lời, đắc tội Hoàng Thượng rồi.


      Lúc này lại nghe chỗ Thái Hậu châm chọc cười, : “Có gì nhận được? Lý gia chính là thân nhân của ai gia, ai gia lại là mẫu hậu của Hoàng Thượng, là người nuôi dưỡng Hoàng Thượng. Dương nương kia từ khi tiếp nhận tới, chính là ở tại Lý gia. Chuyện thân càng thêm thân tốt đẹp như thế, liền quyết định đem Dương nương kia định nhà mẹ đẻ ở Lý gia có gì là thể? Lại thế nào đòi Lý Thiên Cát bố trí nhà cửa khác, còn muốn treo biển Dương trạch! Người Dương gia kia đều là những thôn phụ nông phu, đảm đương nổi đại lễ hẳn là bọn họ !”


      Lão ma ma biết Thái Hậu tính tình, nghe vậy ngược lại cũng cũng kinh ngạc.


      Này cũng chính là lý do nàng dám nhận báo lại lời Hoàng Thượng .


      Lão ma ma vâng vâng dạ dạ : “Thái Hậu nương nương bớt giận, Hoàng Thượng cũng có đạo lý……”


      Bên này trong lòng Lý lão phu nhân lại lộp bộp cái, cảm thấy có chút tốt.

      Tính tình của Thái Hậu, chính là người khác càng cho nàng làm, nàng càng phải làm.Cái tính tình này, kể từ khi nàng làm Thái Hậu tới nay, liền càng thêm lợi hại.


      Nàng trong miệng Lý gia chính là thân nhân của nàng, thực chất Lý lão phu nhân trong lòng hiểu , Lý gia chẳng qua là cái họ hàng xa, Lý gia sở dĩ có địa vị như hôm nay, chính là bởi vì Thái Hậu nương nương có ít việc, nhà mẹ đẻ nàng chịu làm, liền giao vào tay Lý gia, vì vậy mới được Thái Hậu ưu ái. giờ Thái Hậu kéo gần quan hệ như vậy, bất quá chỉ là muốn làm cho Hoàng Thượng vừa ý mà thôi. Đến cuối cùng hậu quả xấu lại muốn nàng Lý gia tới gánh vác.


      Đây là kết quả Lý lão phu nhân tuyệt đối muốn nhìn thấy.

      Suy nghĩcái biện pháp.


      Lý lão phu nhân thầm nghĩ.


      Thái Hậu lúc này quay đầu nhìn về phía Lý lão phu nhân, : “Ngươi cũng cần lo lắng Hoàng Thượng bác bỏ mặt mũi Lý gia các ngươi, trở về chờ, tân hậu này cũng thể ở trong cung xuất giá, hợp tổ chế. Đến lúc đó tự nhiên tới Lý gia của ngươi.”


      Lý lão phu nhân dập đầu cảm tạ, : “ dám. Tân hậu phượng thể tôn quý, Lý gia xác đảm đương nổi cái danh nhà mẹ đẻ tân hậu.”


      Thái Hậu liếc xéo nàng cái: “Có cái gì đảm đương nổi?”


      Lý lão phu nhân lại vội dập đầu, cười : “Là lão thân lỗ mãng, lại làm nương nương khó xử.”


      Thái Hậu thầm , ai gia nơi nào khó xử, ai gia cũng cảm thấy khó xử, làm đứa ngốc kia đến ở Lý gia khá tốt. Đây chẳng phải là làm tiểu hoàng đế ràng, Hoàng Hậu của chính là bị Vĩnh An Cung khống chế sao? Cũng hảo khiến nhìn ràng tình trạng của bản thân, chớ lại sinh ra cái vọng tưởng gì cùng Vĩnh An Cung chống đối.


      Nhưng Lý lão phu nhân lại miệng đầy khẳng định làm nàng khó xử, quỳ xuống đất lại dập đầu : “Lão thân sao dám làm hỏng tình mẫu tử của nương nương cùng Hoàng Thượng, lão thân hổ thẹn! Lão thân nay liền trở về, khiển trách nhi tử hiểu chuyện kia, sao dám đưa ra cái vọng tưởng như vậy!……”


      Dứt lời, Lý lão phu nhân liền đứng lên, bộ dạng muốn cáo lui.


      Thái Hậu: “……”


      Ai gia cùng kia tiểu hoàng đế từ đâu ra tình nghĩa mẫu tử? Có cái gì là ngươi phá hư?


      “Lão thân cáo lui.” Lý lão phu nhân , mặt còn lộ vẻ nôn nóng, như là thiệt tình thực lòng vì Thái Hậu suy nghĩ vậy.


      Thái Hậu nhíu hạ mi, : “Trở về .”


      Nàng cảm thấy cùng Lý lão phu nhân chuyện cùng chỗ . Lão thái thái này giờ cũng tuổi lớn, đầu óc cũng hồ đồ, chuyện như ông gà bà vịt.


      Lý lão phu nhân lại cảm tạ Thái Hậu, lúc này mới làm ra vài phần đành lòng, khom thân mình chậm rãi rời khỏi Vĩnh An Cung.


      Lão ma ma thấp thỏm lêntiếng: “Kia nô tỳ còn Dưỡng Tâm Điện đáp lại sao?”


      “Trở lại cái gì.” Thái Hậu mày nhăn càng chặt hơn, “Lý gia nay đều lùi bước, còn có cái gì để , liền để tự mình nhọc lòng thôi. Lại muốn ở trước đại điển, định ra cái chỗ ngồicho đứa ngốc kia! có Lý gia duỗi tay, Hoàng Thượng kia phải từ tư khố lấy tiền ra mua tòa nhà. Tư khố kia của ……” Thái Hậu tới đây,bĩu môi cái: “Còn nhiều bằng ai gia.”


      Lại lúc này Lý lão phu nhân trở lại trong phủ, Lý Thiên Cát ở trong nhà cùng thê thiếp mua vui, nghe mẫu thân trở về, mới vội vàng bỏ xuống người, tới trước mặt Lý lão phu nhân.


      Lúc trước, Lý Thiên Cát cho rằng hai người Phương Thảo, Nhụy Nhi hẳn là so với đứa ngốc kiacơ hội được sủng ái lớn hơn chút.


      Nhưng ai biết được người đưa vào cung, liền nhấc lên sóng to gió lớn. Phương Thảo gây ra cuộc tranh đấu, bị Thái Hậu xử tử. Nhụy Nhi lúc sau lại càng có tin tức. Ngược lại là đứa ngốc kia, bởi vì là đứa đầu tiên đưa vào cung, rốt cuộc dính ánh sáng của Khâm Thiên Giám, giờ lại ở trước triều thần chủ trương gắng sức thực , làm Hoàng Hậu.


      Ai có thể nghĩ đến đây? cái đứa ngốc lại làm Hoàng Hậu!


      Lý Thiên Cát lúc này mới động tâm tư, ở trước khi cử hành đại hôn, đem người đón về trong nhà, thứ nhất ở trước mặt Thái Hậu làm cái chuyện tốt, bên ngoài lại ở bên chỗ Hoàng Thượng cũng có trở ngại, thứ hai cũng là dụ dỗ cái ngốc tử này, người ta ngốc vẫn là ngốc, ngày sau rốt cuộc cũng là nhất quốc chi mẫu, mượn sức của nàng cũng là chuyện tốt, ngược lại cũng uổng phí lúc trước tiếp nhận chuyện tốn công vô ích này, ngàn dặm xa xôi chạy đến Dân Trạch huyện tuyển người, đường còn ăn ít khổ đâu……


      Lý Thiên Cát tâm tư vừa động, liền khiến cho Lý lão phu nhân tiến cung cùng Thái Hậu đề ra.


      Nhưng hôm nay……


      Lý Thiên Cát bước qua cánh cửa, vào trong phòng khách, liền thấy Lý lão phu nhân sắc mặt hơi trầm xuống, trong tay bưng chén trà cũng uống, như là vừa rồi trong cung bị cái gì chọc giận vậy.


      Lý Thiên Cát khỏi run giọng : “Bái kiến mẫu thân, mẫu thân hôm nay chẳng lẽ bị khiển trách?”


      Lý lão phu nhân buông chén trà, sắc mặt càng trang nghiêm. Nàng lắc đầu : “Vẫn chưa bị trách cứ, nhưng tình so với bị trách cứ còn muốn nghiêm trọng……”


      xong, Lý lão phu nhân liền đem chuyện trong cung hôm nay, đều cùng Lý Thiên Cát .


      Lý Thiên Cát ngược lại thần sắc thoải mái, ngồi xuống ở ghế đầu bên cạnh Lý lão phu nhân , kêu nha hoàn bưng trà bánh tới cho mình, lúc này mới : “Ngược lại cũng cần sợ hãi, nhà chúng ta vân luôn dựa vào Thái Hậu, nếu muốn đắc tội, chẳng phải là sớm từ khi nhi tử Dân Trạch huyện đem cái ngốc tử thôn trở về, liền đem Hoàng Thượng đắc tội? Làm việc liền có đường rút lui. Nhi tử chính là sợ.”


      Lý lão phu nhân lại vỗ cái bàn, đem hạ nhân trong phòng khách đều đuổi , sau đó liền mắng: “Hồ đồ! Hai chuyện này sao có thể gộp chung mà ? Trước kia, chính là thế cục tất yếu, ngươi tìm nữ tử trở về, đó là trời cao chỉ thị, sao lại thành ngươi sai? Chúng ta vốn đều cho rằng, đại điển phong hậu này cử hành thành, nhưng nhìn tình thế giờ, chỉ đại hôn này muốn làm, đại điển phong hậu muốn cử hành, ngày tân hoàng tự mình chấp chính cũng xa…… Nếu là như thế, vậy ngươi tìm cái nha đầu này hồi kinh, ngược lại là cọc chuyện tốt! Hoàng Thượng lại như thế nào giận chó đánh mèo với ngươi? Người sau khác…… Lý gia xông lên phía trước, đòi phải làm nhà mẹ đẻ cho tân hậu, Hoàng Thượng nhất định coi thường chúng ta, cho rằng chúng ta là được Thái Hậu nương nương phân phó, cố ý đem Hoàng Thượng để vào mắt, cho rằng bản thân có thể làm nhạc gia của Hoàng Thượng. Hai người mang đến hậu quả hoàn toàn bất đồng……”


      Lý Thiên Cát nghe vậy, dần dần cũng tìm lại ý vị mất.


      “Tân hoàng tự mình chấp chính, liền thể so sánh nổi.” .


      Lý lão phu nhân gật đầu: “Đúng vậy, Hoàng Thượng dù tiếp tục bệnh tật ốm yếu, rốt cuộc vẫn là Hoàng Thượng. Chỉ cần tự mình chấp chính, nắm thực quyền, cho dù…… Cho dù chỉ sống qua có mấy năm, cũng là thể đắc tội được. Thái Hậu tại hậu cung dù có nắm quyền, nhưng cuối cùng cũng bị vây khốn trong hậu cung. Chúng ta thể lại giống như từ trước được nữa, chỉ lo vì Thái Hậu làm việc, cái khác mực màng. Chúng ta phải đổi cái biện pháp khác, từ từ mưu tính.”


      Lý Thiên Cát lập tức cúi đầu suy nghĩ sâu xa: “…… Hoàng Thượng nếu lên tiếng, vậy chúng ta liền bố trí tòa nhà làm Dương trạch. Lại đưa chút người hầu đến tòa nhà kia. Ngày sau cũng bỏ tòa dinh thự này, cứ như vậy trông giữ cẩn thận. Chúng ta còn có thể lại thêm vài thứ đưa tân hậu. Bạc, trang sức, đều thể thiếu.”


      Lý lão phu nhân gật đầu: “Hôm nay Thái Hậu lộ ra vẻ vui, ta thích hợp lại đến Vĩnh An Cung. Ngươi liền trực tiếp đến trước mặt Hoàng Thượng, khóc lóc cầu nhận lấy tòa nhà, cần phải biểu lộ lòng trung thành, còn phải ra sai lầm trước đây, cứ , dám làm hỏng tình nghĩa giữa Hoàng Thượng cùng Thái Hậu. Như thế mới có thể hai bên đều đắc tội. Bằng Thái Hậu luôn ghi hận chúng ta.”


      Lý Thiên Cát vội vàng gật đầu.


      Lúc sau hai người lại cẩn thận hàn huyên lát, đem các mặt đều thương lượng hết rồi, để tránh sơ hở, làm việc tốt, ngược lại đắc tội người……


      Cùng Lý lão phu nhân tán gẫu qua , Lý Thiên Cát liền cầu gia gia cáo nãi nãi tìm tòa nhà tốt, nhìn trúng chỗ, chính là tòa nhà của vị quan viên khi Huệ Đế còn liền cáo lão về quê, quan viên này hậu nhân vô năng, lại thể làm quan, trong nhà thể dựa vào, là trứng chọi đá, lại mạc danh kiên trì, luôn miệng cái gì tổ trạch thể bán.

      Để mua được tòa nhà này Lý Thiên Cát tiêu phí ít công phu.


      Rồi sau đó lại tự mình trai trang sức nổi danh trong kinh, giao tiền, mua ít thứ có sẵn, lại đặt vài kiểu dáng kêu thợ thủ công đánh chế. Chờ trở về phủ, còn từ trong tư khố của lão phu nhân cùng chính mình, chọn lựa ra vài thứ, gom đủ hộp, nhìn cũng ra hình dạng.


      Cái này cũng chưa tính xong.


      Lý Thiên Cát nghĩ, nếu là đem người nghênh vào Dương trạch, mấy người phụ nhân Lý gia tất nhiên là muốn lui tới Dương trạch, lôi kéo quan hệ.


      Vì thế lại cẩn thận dặn dò thê tử……

      Sau phen như thế, Lý Thiên Cát liền thu thập vào cung bái kiến Hoàng Thượng.

      Người Lý gia cùng Thái Hậu quan hệ mật thiết, Lý Thiên Cát cho nên cũng được chút lợi ích, vô cùng thuận lợi mà vào trong cung. Thủ vệ sớm bẩm báo tới Dưỡng Tâm Điện, Lý Thiên Cát vừa đến Dưỡng Tâm Điện, liền có thái giám dẫn đến hướng Hàm Xuân Thất.


      Tiêu Dặc triệu kiến đại thần thường lui tới đều là ở Tây Noãn Các, bất quá Lý Thiên Cát làm quan là góp thêm vào, chưa từng lên triều, chỉ lòng dựa vào thanh thế Thái Hậu buôn bán kiếm tiền, đương nhiên xứng được đãi ngộ như vậy. Lý Thiên Cát ngược lại cũng hoàn toàn thèm để ý, thậm chí còn cảm thấy, Hàm Xuân Thất, vậy phải càng biểu thân cận sao, chuyện tốt chuyện tốt……

      Trong phòng Hàm Xuân Thất.


      Dương Nhi thử bao ngoài tay áo Lưu ma ma làm cho nàng.


      Lưu ma ma cẩn thận cột vào tay nàng, : “Nhìn tuy được tốt lắm, nhưng lót tay liền đau. nương luyện thời gian nhiều chút, cánh tay có lực đạo, có thể cần dựa để viết chữ, tự nhiên cũng liền cần dùng thứ này.”


      Dương Nhi gật đầu, vươn ngón tay ra khảy bao ngoài tay áo hai cái.


      Tiêu Dặc thấy động tác của nàng, : “ mang tốt, liền viết chữ . Hai ngày trước mới dạy ngươi lần, quên chưa?”


      Dương Nhi gật đầu, lại lắc đầu.


      Gật đầu là hướng nửa câu đầu của , lắc đầu là hướng nửa câu sau của .


      Tiêu Dặc dần dần hiểu hành vi cử chỉ của nàng, ngược lại cũng minh bạch ý tứ của nàng, liền điểm cằm: “Ân, ngồi .”


      Dương Nhi đến bàn trước ngồi xuống, Tiêu Dặc lại ngồi giường cách tấn rèm châu.

      Giường kiachính là khi Dương Nhi lần đầu tới bái kiến Tiêu Dặc, nhìn thấy được. Nàng nhịn được duỗi dài cổ, cách rèm châu, nhìn Tiêu Dặc. Bút trong tay cũng nắm tốt, đem tay áo đều nhiễm mực.

      Cung nhân bên cạnh thấy thế ngược lại cũng ngăn nàng lại. Dù sao nữa lúc sau đổi kiện xiêm y khác là được.


      Này nhìn nhìn, liền có người tới.


      Các cung nhân đem đèn dầu trong nhà thắp đến càng thêm sáng ngời, nam tử ăn mặc thanh bố thẳng người hơi cung lưng vào. tới trước giường rồi cúi đầu, quỳ xuống đất hành lễ.


      “Thần Lý Thiên Cát, tham kiến Hoàng Thượng.”


      Lý Thiên Cát?


      Dương Nhi hoảng hốt trận, đại khái cảm thấy người này nhìn quen mắt, nhưng cẩn thận nhớ lại nghĩ ra.


      Nàng duỗi cổ lâu, cũng cảm thấy mỏi, liền ngồi trở về, xa gần mà nhìn chằm chằm tên nam tử kia.


      Lý Thiên Cát trái lại cảm nhận được ánh mắt đánh giá, nhưng dám ngẩng đầu, còn cho rằng là Hoàng Thượng nhìn đâu.


      nhớ tới mẫu thân dặn dò , liền lập tức khóc thành tiếng, bên khóc lóc bên nhận sai, chỉ còn kém ôm đùi Hoàng Thượng mà gào.


      “Thận quả sai, nếu là thần phá hủy tình nghĩa mẫu tử của Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, đó là thần muôn lần chết cũng khó tha được tội……”


      “Hy vọng Hoàng Thượng cho thần cơ hội chuộc tội……”


      “Thần ở hẻm Tĩnh Ninh đặt mua tòa nhà, nhà này phong thuỷ cực tốt, nội trạch đình đài lầu các, hiên tạ trai viên đều là tâm tư của thần, cầu Dương nương nhận lấy lấy làm Dương gia chi trạch……”


      “Lúc trước là thần đem Dương nương vào kinh, giờ dám chậm trễ, cái khác chuẩn bị thêm hoàng kim bạc trắng, châu báu trang sức, làm cái lễ……”


      Lý Thiên Cát bên bên khóc, ngữ khí thành khẩn, như là hận thể đem toàn bộ Lý gia đều dâng lên.


      Tiêu Dặc sớm đoán được như thế, cho nên cũng cảm thấy kinh ngạc, liền từ đầu tới cuối đều ngồi ở giường, ánh mắt lãnh đạm mà nhìn .


      Lý gia này là chó săn Thái Hậu, cũng đám tiểu nhân.

      tiểu nhân như thế nào? Đó là khi tiểu nhân bắt đầu giở thủ đoạn, rộng rãi lại hào phóng. Muốn bọn họ lột da mặt xuống, gập thân nịnh nọt, là chuyện thực dễ dàng. Người như vậy, trắng ra là đó là kẻ có địa phương nào lợi liền chạy tới đó.


      Nhưng người như vậy cũng cực tốt.


      Bởi vì phàm là người của ngươi có lợi, bọn họ liền cam tâm tình nguyện hóa thành lợi kiếm trong tay ngươi, chỉ chỗ nào liền hướng chỗ nào mà .


      Lý Thiên Cát này cũng nhân tài, phen lời lặp lặp lại tới tới lui lui mà khóc, lại là khóc đủ hai nén hương.


      Dương Nhi bên trong cũng cảm thấy người này ầm ỹ.


      Bên ngoài Tiêu Dặc lúc này mới mở miệng, : “Lý đại nhân thành tâm, trẫm biết.”


      Lý Thiên Cát lúc này mới dám ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt khóc sưng, tha thiết mà nhìn Tiêu Dặc: “Hoàng Thượng là tha tội cho thần?”


      Tiêu Dặc lại đáp những lời này của , mà là : “Tòa nhà sửa chữa tốt?”


      Lý Thiên Cát vội gật đầu: “ sửa chữa tốt, tôi tớ cũng chuẩn bị tốt.”


      Tiêu Dặc : “Ngày mai giờ Tỵ năm khắc, ngươi chờ ở trước cửa Dương trạch.”


      “Vâng, vâng!” Lý Thiên Cát dập đầu bái tạ: “Đa tạ Hoàng Thượng.”


      Chờ Lý Thiên Cát lại ngẩng đầu, mới vừa rồi chú ý tới, chỗ bên cạnh cách bức rèm châu xa, bày cái bàn, mà sau bàn kia còn có người ngồi, lại là gương mặt quen thuộc!

      Làm người nhìn thấy liền quên tục!


      Lý Thiên Cát trong lòng chấn động, lại vội cúi đầu cong eo ngoan ngoãn lui ra, dám lại liếc mắt nhiều thêm cái.

      Đợi khirời khỏi Hàm Xuân Thất xa, Lý Thiên Cát mới giơ tay vỗ ngực, thầm nghĩ, vốn dĩ lúc trước khi thấy nàng, cũng tính là đẹp nhất. giờ điều dưỡng trong cung thời gian, lây nhiễm quý khí, lại thêm khí sắc mặt rất tốt, lại đổi thân y phục quý nhân, dù cho có trâm thoa đầy đầu, cũng đẹp đến mức làm người hoa mắt say mê, chỉ liếc mắt cái liền phảng phất muốn say.


      ……


      Lý Thiên Cát thở dài hơi.


      nhìn lầm, nữ tử như vậy, cho dù trời sinh ngu dại, giỏi lấy lòng cùng mê người, nhưngso với những người khác cũng mạnh hơn gấp trăm lần. vậy Hoàng Thượng cũng là suy nghĩ như thế này, mới muốn chuẩn bị đại hôn.


      Cũng đúng.


      Nếu bên người người như vậy, đâu cần tâm trí sâu cạn, chỉ hận thể hết thảy đều cho nàng mới tốt.


      Lý Thiên Cát lén lút nghĩ.

      Sau đó bước chân nhanh hơn, vội vã rời nơi này, như là sợ bị người khác nhìn thấu về điểm tâm tư này của .


      Tiêu Dặc đứng dậy, vén rèm châu lên, vòng tới bên người Dương Nhi, hỏi: “Mới vừa rồi đẹp sao?”


      Dương Nhi lắc đầu.


      Khó coi, nam nhân kia.


      “Vậy nhìn chằm chằm nhìn lâu như vậy để làm cái gì? Chữ đều viết xong rồi?” Tiêu Dặc ngữ khí nặng nề. Phảng phất như lại trở về lúc Dương Nhi mới gặp , khuôn mặt u, lạnh nhạt.


      Nhưng Dương Nhi nhìn ra điều này, nàng chỉ cho là do mình lười biếng, chọc lão sư sinh khí. Liền vội cúi đầu, cầm lấy bút bắt đầu viết. Nàng cũng dám đáp lại lời Tiêu Dặc, vừa mềm vừa xấu hổ. Giống như phải viết hai chữ nhiều, mới dám mở miệng vậy.


      Tiêu Dặc nhìn chằm chằm động tác của nàng, giấy Tuyên Thành kia sớm nhiễm vết mực, tay áo nàng cũng có, nhưng nàng còn hồn nhiên chưa phát , còn nghiêm trang mà viết chữ ——

      Xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ tháng, lại xiêu xiêu vẹo vẹo vẽ cái chữ “Yểu” lớn như vậy. Có bao nhiêu lớn, đại khái lớn bằng lòng bàn tay nàng. Vẽ đến bản thân nàng còn cảm thấy mệt vô cùng. Rốt cuộc chữ lớn, sức lực hao phí cũng nhiều.


      Tiêu Dặc: “……”


      đoạt bút trong tay Dương Nhi.


      Dương Nhi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn .


      Cái này tốt lắm, má cũng có vết mực, nếu như thêm nữa hai nét nữa liền biến thành mèo con.


      Tiêu Dặc phân phó cung nhân: “Mang nước tới, để nương lau mặt rửa tay.”


      Cung nhân lên tiếng đáp rồi lui ra.


      Dương Nhi lúc này mới rốt cuộc nhận ra, chính mình hình như có dính mực. Nàng cúi đầu nhìn nhìn ngón tay của mình, lại lôi kéo tay áo nhìn nhìn, tức khắc ngồi thẳng thân mình, mím môi như cánh hoa, tiếp tục hé răng.


      “Mới vừa rồi nhìn cái gì?” Tiêu Dặc hỏi.


      Hiển nhiên vấn đề này còn chưa có xong đâu.


      Dương Nhi chớp hạ mắt, chậm rì rì từng từ, : “, Lý, lâu, lâu trước đây, gặp qua.”


      Nàng ít khi câu dài, thứ nhất là dưỡng thành thói quen mở miệng chuyện, thứ hai tìm từ đối với nàng mà là quá khó khăn. Khó có được chuỗi như vậy, ngờ lại bởi vì tới đồ vật như Lý Thiên Cát.


      Tiêu Dặc đáy mắt lạnh lùng.


      Dương Nhi: “Ân?”


      Giống như càng tức giận?


      Nàng chung quanh mờ mịt.


      Tiêu Dặc duỗi tay cầm tờ giấy trước mặt kia, phía tất cả đều là chữ khó coi của Dương Nhi, nét mực trộn lẫn ít. Liếc mắt cái nhìn lại, lộn xộn đến nỡ nhìn thẳng.


      Tiêu Dặc từ cao nhìn xuống nhìn Dương Nhi, : “Ngày mai đưa ngươi rời cung, chữtạm thời cần luyện.”


      “Luyện, luyện.” Dương Nhi ngoan ngoãn .


      “Rời cung có trẫm dạy ngươi, luyện như thế nào?” Tiêu Dặc giọng điệu hoà hoãn, lại : “Chỉ cần lo ăn uống dưỡng thân thể là được. Tòa nhà rất lớn, ngược lại tiện cho ngươi mọi nơi chút, rất tốt để vui đùa.”


      Dương Nhi mặt vẫn lộ vẻ mờ mịt như cũ.


      Tiêu Dặc giọng vừa chuyển, lại : “Bất quá lại lớn, cũng như thế nào cùng hoàng cung so sánh?”

      Câu này Dương Nhi nược lại ra nghe , ý là nơi này lớn hơn?


      Vì thế nàng gật đầu: “Ân.”

      Ánh mắt đột nhiên định khuôn mặt nàng, nàng ngồi ở ghế , mặt hơi hơi ngước, đáy mắt hồn nhiên trong suốt, khuôn mặt lại xinh đẹp như hoa.


      Tiêu Dặc đột nhiên hỏi: “Gặp qua kinh thành là bộ dáng gì sao?”


      Dương Nhi lắc đầu.


      Kinh thành chỗ nào, nàng cũng biết.


      “Đợi rời cung tiến vào nhà mới, ngươi có thể kêu người Lý gia bồi ngươi ở kinh thành cùng xem, ngày sau chưa chắc thấy được cảnh tượng phố phường. Bọn họ trông mong cùng ngươi giao hảo, chắc chắn dốc lòng đối đãi ngươi. Như thế ngươi cũng có thể vui vẻ chơi mấy ngày.” Tiêu Dặc .


      Những lời này có chút quá dài, Dương Nhi nghe đến đầu mơ màng.

      Vừa nhà mới, vừa Lý gia…… chen chút đống, khiến nàng phân biệt rút ra được từ ngữ quan trọng.


      Lưu ma ma ở bên cạnh thấy thế, tiến lên cười cái, : “Hoàng Thượng, nương nơi nào hiểu được những cái này? nhà mới, chắc là câu cũng hiểu được.”


      Tiêu Dặc : “Ngươi cùng nàng , người hầu hạ trong Yến Hỉ Đường của nàng, cũng chọn hai ba cái. Ngươi tự mình chọn. Nàng cái gì cũng đều hiểu, nghĩ chắc cũng hiểu được chính mình bên người có người nào đáng tin cậy.”


      “Vâng.” Lưu ma ma cung kính khom người, : “Vậy lão nô bây giờ liền ?”


      thôi.”


      Lưu ma ma nhìn về phía Dương Nhi: “Vậy nương……”


      Tiêu Dặc lại : “Tuy là nghe hiểu lắm, nhưng nên dạy phải dạy.”


      Lưu ma ma cười gật đầu: “Hoàng Thượng phải.”


      Dứt lời, Lưu ma ma liền lui ra ngoài, hướng Yến Hỉ Đường .


      Tiêu Dặc lần thứ hai nhìn về phía Dương Nhi, : “Nếu là Lý gia cho ngươi đồ vật, ngươi cứ việc hết nhận, kêu Lưu ma ma thay ngươi thu. Vô cùng quý trọng cũng sợ.”


      dừng lại: “ dám tặng, ngươi liền dám thu.”


      Dương Nhi gật đầu.


      Câu này minh bạch, thu đồ vật, duỗi tay là được.


      “Làm lần đại hôn, trái lại ngươi so với trẫm càng có tiền.” Tiêu Dặc sờ sờ xoáy tóc đỉnh đầu nàng.


      Lễ Bộ nâng lễ nạp thái, đại chinh Dương trạch trước, nhưng đều là từ quốc khố ra. Vật này, từ sơn dã nông thôn ra tới, đầu tiên là Vĩnh An Cung ban trang sức, lại được Lý gia lấy lòng, trước mắt còn muốn lại đến cái, ngược lại lắc mình biến hoá, thành người có tiền nhất.


      Dương Nhi nghe được hai chữ có tiền, lại nghĩ tới trước kia thu đồ vật , chỉ cho là chính là Lý gia dâng đồ vật, nghĩ nghĩ, môi vừa động: “Chia ngươi, chia ngươi.”


      Tiêu Dặc: “……”


      nắm lấy nàng cằm, ngón tay thon dài hữu lực ấn ở môi nàng: “Lời thể bậy. Hiểu được sao?”


      Dương Nhi: “?”


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:


      Tiểu hoàng đế sau khi nghe Lý Thiên Cát khen tòa nhà kia xong, liền xem thường:


      Nội trạch đình đài lầu cát, hiên tạ trai viên lại tốt như thế nào, làm sao có thể đuổi kịp hoàng cung của trẫm?

    3. Ta là thổ hào

      Ta là thổ hào Member

      Bài viết:
      57
      Được thích:
      53
      hoàng đúng. Chỗ khác sao bằng nhà a. A là thổ hào:yoyo53:

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Tiểu Hoàng Đế biết ghen rồi đấy, chắc tưởng họ Lý kia đẹp hơn mình, kaka

    5. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 25:

      Môi nàng rất mềm.


      Tiêu Dặc nhéo phen, nhưng ngay sau đó liền nhanh chóng thu hồi tay, kêu cung nữ chạy nhanh bưng nước tới, để cho nàng lau mặt trước.


      “Cọ trẫm tay đều là mực.” Tiêu Dặc cúi đầu, tiếp nhận từ trong tay cung nữ chiếc khăn thấm nước khác, cẩn thận xoa xoa.

      Đầu bên kia cung nữ cũng ngồi xổm xuống, bắt đầu lau mặt, lau tay cho Dương Nhi.


      nương bằng tắm rửa gội đầu? Cũng đem xiêm y người thay đổi.”


      thôi.” Tiêu Dặc .


      Cung nữ nghe lệnh xong, liền mang theo Dương Nhi tắm.

      Phía bên kia Lưu ma ma cũng tới Yến Hỉ Đường.

      tại nàng là khách quen của Yến Hỉ Đường, các cung nhân Yến Hỉ Đường ban đầu từ nơm nớp lo sợ, tới giờ, tâm tính cũng có khả năng vững vàng ổn định. Các nàng nào biết rằng, trong chốc lát lại muốn ổn.


      Xuân Sa cùng cái tiểu cung nữ khác, cười nghênh đón Lưu ma ma, miệng thân thiết kêu: “ nương phải ở chỗ Hoàng Thượng sao? Ma ma như thế nào tới đây?”


      Lưu ma ma đảo qua bọn họ, : “Đem cung nhân hầu hạ nương đều tập trung đến đây.”


      Xuân Sa cả người căng thẳng: “Ma ma, đây là xảy ra chuyện gì?”


      “Tất nhiên là chuyện tốt.” Lưu ma ma mặt lộ nụ cười.

      Khi nàng nghiêm nghị, uy lực so với Tần ma ma thế nhưng còn lớn hơn, thấy nàng như vậy, Xuân Sa mới cảm thấy tâm lại hạ xuống. Nàng thầm nghĩ, mình quả nhiên vẫn còn quá nhát gan, dù sao cũng phải nghĩ biện pháp, luyện được lớn mật mới tốt, bằng về sau ở bên người nương, chẳng phải là cái cản trở sao?

      lát sau, các cung nhân liền bị tập trung tới trước mặt Lưu ma ma.


      Lưu ma ma hỏi: “Thường hầu hạ là ai?”


      Xuân Sa liền chỉ vài người ra.


      nương thích ai hơn?” Lưu ma ma lại hỏi.


      Vấn đề này, lại làm khó Xuân Sa. Nàng trừng lớn mắt, tâm , đây là muốn chọn cung nhân nương thích ra, là muốn ban thưởng hay vẫn là phạt a!


      “Muốn chọn mấy người theo nương rời cung ở mấy ngày, là hầu hạ bên người, thế nào cũng phải chọn người nương nguyện ý thân cận mới được, ngoài ra, cũng cần phải tay chân cần mẫn, có vài phần khả năng mới được.”


      Xuân Sa bừng tỉnh đại ngộ: “Nô tỳ cùng Tiểu Toàn Tử theo bên người nương sớm nhất, có lẽ có thể theo nương , ngoài ra, còn có hai cái cung nữ ngày thường vẫn hầu hạ nương, tay chân đều cần mẫn. Có cái, trước khi tiến cung còn đọc qua mấy quyển sách, so với nô tỳ còn muốn thông minh hơn.”


      Lưu ma ma đem vài người Xuân Sa đều kêu tới, cẩn thận hỏi qua, mới : “Vậy bốn người các ngươi, lúc , Hoàng Thượng tất nhiên là ban thêm hai thị vệ, như vậy liền đầy đủ. qua còn có tôi tớ chờ sẵn.”


      Xuân Sa nhịn được hỏi: “ tốt, như thế nào lại xuất cung ở?”

      Trong đầu nàng ngược lại liên tưởng đến, có người muốn hãm hại nương, vì thế thể đem nương tạm thời dời ra ngoài cung xem xét tình hình……


      Lưu ma ma lắc đầu: “ là cái nha đầu ngốc, nương ở trong cung, đại hôn như thế nào cử hành?”


      Xuân Sa đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó mừng như điên thôi, mặt tươi cười muốn giấu cũng giấu được: “Đa tạ ma ma chỉ điểm, nô tỳ biết, nô tỳ biết!”


      Yến Hỉ Đường bên này gây ra động tĩnh lớn như vậy, bên gian thứ Yến Hỉ Đường Nhụy Nhi tự nhiên cũng biết.


      Nàng từ trong cánh cửa ra, liền nhìn thấy Lưu ma ma cùng Xuân Sa những lời này, các cung nhân đứng thành vòng . Nhụy Nhi trong lòng vừa động, chẳng lẽ là bị phạt? Hôm nay cũng chưa thấy Dương Nhi trở về. Là nàng phạm sai lầm?


      Nhụy Nhi trong lúc nhất thời nhõm thở ra.


      May mà nàng dọn nhanh, nàng chỉ biết, ai càng gần Hoàng Thượng, liền càng dễ dàng làm Hoàng Thượng tức giận.

      Đầu bên kia Lưu ma ma xong, liền mang theo mấy người Xuân Sa rồi.


      Nhụy Nhi trong lúc nhất thời có chút mờ mịt sợ hãi, sợ chính mình cũng bị phạt, nhưng mặt lại nhịn được sinh ra chút vui sướng. Dương Nhi cho dù ngốc, nhưng nàng đẹp a, so với chính mình cùng Phương Thảo đều đẹp hơn. giờ Phương Thảo có, Dương Nhi nếu cũng bị phạt, chẳng phải chỉ còn lại có mình nàng?


      Nàng lại nghĩ tới lúc trước khi mới vừa tiến cung, ma ma Vĩnh An Cung cùng nàng : “Hoàng Thượng còn trẻ, còn chưa lập hậu nạp phi, hơn nữa các ngươi, mới chỉ có nữ tử, khi thừa sủng, liền có thể có được danh phận……”


      Nhụy Nhi liếm liếm môi, cổ họng có cổ dục vọng ngo ngoe rục rịch kêu gào.

      Vì điều này, Nhụy Nhi dọn đến Yến Hỉ Đường, làm thế nào cũng thể chuyện cùng Dương Nhi, ngay cả cung nhân khác cũng đối đãi với nàng hết sức lạnh nhạt, cảm giác mất mát trong lòng tiêu tán.


      Nàng nhốt mình trong phòng, thậm chí bắt đầu cân nhắc bước tiếp theo làm thế nào mới tốt……


      Còn đợi nàng cân nhắc ra kết quả, chỉ nghe được trận thanh ồn ào gần bên.


      Nhụy Nhi đứng dậy hướng ra ngoài nhìn lại, liền thấy các cung nhân ban đầu theo Lưu ma ma rời , lúc này lại vây quanh Dương Nhi trở lại.


      Dương Nhi đứng ở giữa, nửa điểm tổn thương cũng , ngược lại càng lộ vẻ rực rỡ lấp lánh.


      người nàng còn có cái gì biến hóa……

      Đúng, đúng rồi…… Xiêm y người nàng thay đổi.


      Nhụy Nhi nhớ rành mạch, lúc người nàng mặc ràng là áo ngắn màu hổ phách, váy dài màu trắng ngà, đến khi trở về, lại biến thành áo ngắn màu hồng cánh sen, váy dài đỏ như lủa, váy kia hồng đến chói mắt, vô cùng xinh đẹp.


      Nhụy Nhi khỏi cúi đầu nhìn nhìn quần áo người mình.

      Màu sắc đều là trắng và xám, bởi vì nàng còn chưa có tư cách mặc xiêm y màu sắc tươi đẹp như vậy.


      Cái này miễn là có mắt, đều có thể nhìn ra Dương Nhi này chỉ có bị phạt, mà còn được sủng.


      Nhụy Nhi bỗng nhiên cảm thấy trong cổ họng bị tắc, những cái ngo ngoe rục rịch sinh sôi đó lại bị nàng nuốt trở vào.


      Nàng nhất định là được thừa sủng!


      Bằng vì sao khi bộ xiêm y, khi trở về bộ xiêm y!


      Nhất định là như thế……


      Nhụy Nhi lòng tràn đầy dã vọng, cái váy đỏ rực cứ như vậy bị nàng nhìn đến muốn thủng.

      Bên này Xuân Sa cũng hỏi: “ nương khi mặc phải bộ y phục này, như thế nào thay đổi cái?”


      “Ô uế.” Dương Nhi giọng .


      “Dơ, ô uế?” Xuân Sa da mặt đỏ lên.


      “Nước mực, dính.” Dương Nhi chỉ chỉ tay áo.


      Xuân Sa: “…… ra là như thế này a.” Da mặt nàng càng đỏ, có chút hổ thẹn, chính mình đối với khuôn mặt thiên chân vô tà như vậy của nương, như thế nào có thể toàn đầu óc đều là những thứ dơ bẩn?


      “Ngày mai phải dậy sớm, bọn nô tỳ hầu hạ nương nghỉ.”


      Dương Nhi gật đầu.

      Vì Dương Nhi ngủ sớm, bên này cũng sớm tắt đèn dầu.


      Nhụy Nhi lặng lẽ nhìn chằm chằm, thấy ngọn đèn dầu đều tắt, ràng hôm nay là muốn mệt chết rồi. Nhụy Nhi nhướng mày, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, lại cảm thấy ghen ghét. Cứ như vậy phục mà nhìn chằm chằm Dương Nhi bên kia, nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, Nhụy Nhi lại ngủ bàn.


      Chờ nàng ngày thứ hai tỉnh lại, lại muốn nhìn xem Dương Nhi hôm nay còn có ra cửa hay , nếu là ra khỏi cửa, nàng liền tới cửa lãnh giáo chút biện pháp tiếp cận Hoàng Thượng, nếu là ra cửa…… Kia, kia cũng chỉ có thể chờ……


      Nhụy Nhi đợi lần, liền đợi đến hoàng hôn.


      Nàng làm sao biết được, Dương Nhi sáng sớm liền mang cung nhân, tới cửa cung, mà hai cái thị vệ Tiêu Dặc phân cho nàng, chờ ở nơi đó.

      Đoàn người chậm rãi rời cung, hướng tới hẻm Tĩnh Ninh mà .


      Dương Nhi ngồi xe ngựa, là do trong cung chế tạo, bên ngoài treo màn màu đỏ thắm, bên có thuê chữ “Tấn”, đỉnh xe ngựa nạm minh châu, bên xe ngựa rũ kim tua.


      Phàm là đầu óc cùng mắt đều có vấn đề, liếc mắt cái liền biết đây là từ trong cung ra tới, là quý nhân, thể trêu chọc!

      Cỗ xe ngựa nàyvừa xuất liền nhận đầy ánh mắt kinh ngạc cùng cực kỳ hâm mộ của người khác, đường tới, rốt cuộc vào hẻm Tĩnh Ninh, nơi này cách Lý gia ở hẻm Vĩnh Ninh bất quá cũng chỉ có hai con phố.


      Mà lúc này trướcTĩnh Ninh hẻm đầy người chờ, có nam có nữ, vú già thành đàn.


      Xuân Sa vén màn lên hướng ra ngoài nhìn nhìn, nhảy xuống trước, sau đó mới xoay người đỡ lấy Dương Nhi, đỡ nàng xuống xe ngựa. Dương Nhi mang theo mũ có rèm che, chậm rãi bước xuống, người khác ngược lại xem thường dung mạo của nàng. Chỉ có người của Lý gia từ sớm nhìn thấy Dương Nhi, khi đó gặp, Dương nương này quả còn cùng ngốc tử giống nhau, người lộ ra vẻ ngờ nghệch dày đặc, tuy là mỹ nhân, nhưng rốt cuộc vẫn là đầu gỗ. Nhưng hôm nay gặp lại, lại cảm thấy có chút giống……


      Nếu cẩn thận mà nơi nào giống, ngược lại cũng nên lời, chỉ có thể , đại khái là càng có khí chất hơn trước.


      Lý lão phu nhân run rẩy chào đón, đỡ tay khác của Dương Nhi, ngược lại hoàn toàn để ý bản thân nàng cũng có muốn người đỡ hay .

      Nhóm tức phụ Lý gia cũng quen cửa quen nẻo mà xông tới, nguyên bản đội ngũ chỉ có mấy người ít ỏi, lập tức liền lớn mạnh thêm vài vòng, thời điểm tiến vào đại môn, đều phải cẩn thận, miễn cho phải chen chúc ngay cửa.


      Lý lão phu nhân trước hỏi Dương Nhi có mệt hay , dọc theo đường có hay cảm nhận thú vị, Dương Nhi câu cũng đáp.


      Lý lão phu nhân đương nhiên cũng thèm để ý, tươi cười mặt vẫn hiền hòa như cũ.


      Xuân Sa nghe vậy, lên tiếng : “Đây là sợ nương cảm thấy thú vị, khi Hoàng Thượng sai người chuẩn bị ít đồ vật xe ngựa, để nương chơi đùa. Này chơi đường, thú vị ngược lại có, mệt cũng cảm thấy, nhưng khẳng định là đói.”


      Lý lão phu nhân vội : “Cơm canh là bị tốt, liền chờ nương đến. Hôm nay đầu bếp là từ trong phủ chúng ta trong phủ đem lại đây, đầu bếp kia giỏi nhất là làm đồ ăn Hoài Dương*, Mân Trạch huyện cách Hoài An gần, nghĩ đến có thể nương thích, lão thân liền trước làm chủ. Ngày sau, đều là đầu bếp này nấu cơm cho nương. Nếu như khẩu vị, liền sai người tới Lý phủ tiếng, đầu bếp khác cũng có thể tìm được…… Các nơi đều có. Trong kinh này tửu lầu đứng đầu thiếu nhất chính là đầu bếp.”


      * Ẩm thực Hoài Dương tập trung ờ Hoài An, Dương Châu và Trấn Giang.


      Lý lão phu nhân lải nhải ít, tựa hồ là vì biểu , Lý gia bọn họ là đối đãi tốt với nương đấy, giống như hận thể đem hết cho nương.


      Xuân Sa xem ở trong mắt, trong lòng cũng cảm khái.


      Lý gia này nàng vốn nghe qua, nghe là cùng Thái Hậu cực kỳ thân cận. Nếu đổi là lúc trước, nhân gia làm sao có thể tha thiết như vậy, ngay cả đối với cái cung nữ như nàng, trong mắt cũng đều là ý cười.


      Lý lão phu nhân lại cười, : “Còn chưa qua, vị này hẳn là Xuân Sa nương hầu hạ bên người Dương nương ?”


      dám.” Xuân Sa tự giác mà thẳng lưng, mở miệng kiêu ngạo cũng siểm nịnh. Nghĩ thầm thế nào cũng thể làm nương mất mặt.


      Những người khác lại nhiệt tình cùng Xuân Sa chuyện, tưởng từ trong miệng nàng hỏi ra sở thích của Dương Nhi, Xuân Sa nhặt có thể liền , thể tự nhiên chết cũng mở miệng.

      đường chuyện này, cuối cùng lại qua ba đạo môn, vào nội viện.


      Bọn nha hoàn đón bọn họ tiến vào phòng, đồ ăn dọn xong, Dương Nhi cứ như vậy bị đưa lên bàn, ngồi ở phía đông. Lý lão phu nhân cũng bồi ở bên tay nàng.

      Các tức phụ khácngược lại cũng đều hận thể cùng Dương Nhi ngồi cùng chỗ, giống như vị trí là bên người nàng thành nơi rất được hoan nghênh,bản thân nàng càng giống như trở thành cái bánh thơm ngát!


      Dương Nhi bao giờ trải qua qua trận như vậy?


      Nàng ngơ ngác nghĩ.


      Những người này là xem ta như canh thịt viên có thể ăn sao?


      *****


      Tân hậu rời cung, vào ở nhà mới.


      Tin tức thực mau liền truyền khắp nơi trong giới quan to quyền quý trong kinh thành.


      Liền có người hỏi Tiêu Chính Đình: “Việt Vương điện hạ thường xuyên ra vào cung đình, có nhìn thấy ngốc tử kia là cái dạng gì?”


      Tác giả ra suy nghĩ của mình:


      Hào quang người Nhi, mặc kệ là người dã tâm bừng bừng hay thông minh tâm cơ, ở trước mặt Nhi đều thể phát huy ra thủ đoạn của mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :