1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Editor: Bổn Nương

      Chương 21:

      Nhụy Nhi nương bị bệnh được đưa tới, nàng nhu nhược vô lực dựa vào đầu giường, nắm chặt tay áo tiểu cung nữ, chịu đựng cảm thấy thẹn khiếp vía : “Từ trước giờ lớn lên ở dân dã, vẫn chưa qua thời gian, thân mình lại chịu nổi bị bệnh. dám lây bệnh qua cho quý nhân, thỉnh tỷ tỷ hướng ma ma , để ta ra ngoài ở. Ta cùng với Dương nương cùng xuất thân từ Dân trạch, bằng đem ta dời qua Yến Hỉ Đường……”

      Tiểu cung nữ nghe xong lời nàng , trong lòng cảm thấy khinh, nhưng Nhụy Nhi đều yếu thế như vậy, lại miệng cái “Tỷ tỷ”, ngược lại kêu nàng ngượng ngùng, vì thế nghĩ nghĩ, liền : “Ta đây cùng ma ma chút, nương là chủ tử, sao dám nhận của nương tiếng ‘ tỷ tỷ ’?”

      Nhụy Nhi sắc mặt ngưng động, nàng bám lấy tiểu cung nữ, thấp giọng : “Tất nhiên là được đấy chứ, tỷ tỷ vào cung bao lâu, ta vừa mới vào cung bao lâu ? Lại lý nào phân cái gì chủ tử hạ nhân? Ta cũng cũng chỉ là nha đầu ở nông thôn thôi.”

      Nghe lời nàng khẩn thiết, nghiễm nhiên bộ dáng móc tim móc phổi, tiểu cung nữ hạ mềm ngữ khí, : “Nhụy Nhi nương nghỉ tạm , ta trước.”

      Nhụy Nhi gật đầu, nhìn theo nàng rời .

      Đợi cho tiểu cung nữ xa, Nhụy Nhi mới hung hăng nhàng thở ra. Nàng biết, Phương Thảo có khả năng trở lại, có lẽ là sung quân đến nơi khác, có lẽ là chết, thảm hại hơn có lẽ là nàng còn chịu tra tấn, muốn sống được muốn chết xong…… Mặc kệ là loại kết quả nào, Nhụy Nhi cũng dám tưởng tượng.

      Nàng cẩn thận nghĩ, Phương Thảo bị tội, là bởi vì ngày ấy xô đẩy khi dễ Dương Nhi, hai chỉ sợ là nàng quên đây là nơi nào, thế nhưng ở chỗ thiên tử nháo ra như vậy, chẳng phải là coi thường hoàng quyền?

      Cho nên nàng liền gấp chờ nổi nghĩ muốn dọn khỏi nơi này.

      Có thể tiếp cận Hoàng Thượng tuy tốt . Người tôn quý đệ nhất Thiên hạ như vậy , lại sinh ra cực kỳ tuấn mỹ, ai nghĩ thân cận lấy lòng ? Nhưng cũng phải có mệnh mới được!

      Ở Hàm Xuân Thất đợi càng lâu, làm Hoàng thượng tức giận cũng dễ càng nhiều. Nhụy Nhi thể tự mãn giống phương thảo, trong lòng nàng ràng, những thủ đoạn kia đối với địa phương này, lực gãi ngứa đều có. Trong cung quy củ nghiêm ngặt, chừng có khi nàng làm trái với quy củ.

      Chi bằng lấy lui làm tiến, dọn ở cùng Dương Nhi nơi. Kẻ ngốc này , ngốc vẫn ngốc, nhưng nếu nàng có thể được Hoàng Thượng nhìn với con mắt khác, vậy nàng có bản lĩnh. đến, học tập vài đều là tốt. Chuẩn bị làm cho tốt, lại xum xoe cũng kịp?

      Ít nhất…… Ít nhất ở bên người Dương Nhi , mạng có thể giữ được.

      Nghĩ đến đây, Nhụy Nhi thân mình run lên.

      Nàng vội túm túm chăn, che thân thể phát lạnh lại, sắc mặt tái nhợt nhắm mắt nghỉ tạm. Nàng bệnh là bị bệnh , chỉ là hôm qua nàng cố ý chạm vào nước lạnh, vào đêm lại đá chăn, mới bị bệnh này……

      Lưu ma ma nghe xong tiểu cung nữ tới báo, nghiêm túc suy nghĩ phen.

      “Dương nương người ở Yến Hỉ Đường, ngày thường khó tránh khỏi cảm thấy thú vị, nếu có người làm bạn ngược lại cũng là chuyện tốt. Nhưng cũng tốt khi nàng đem bệnh qua cho Dương nương, ngươi chờ thu thập tay nải, tạm thời cho ở sau Yến Hỉ Đường, khi lành bệnh lại cùng Dương nương qua lại.”

      Tiểu cung nữ đáp lời, vội về gặp Nhụy Nhi.

      Nhụy Nhi được lời này, rốt cuộc nhàng thở ra, chạy nhanh thu thập đồ vật, liền hướng Yến Hỉ Đường dọn qua. Nàng tới đây vốn cũng có đồ vật, xiêm y cũng có 3 bộ, trang sức càng cần thiết, chỉ có chút kiểu dáng đơn giản như vậy. Duy nhất quý trọng, đó là Thái Hậu thưởng trân châu ngày đó.

      Nàng đem trân châu chôn sâu ở trong bao quần áo, đừng là trâm ở đầu, thêu ở y gian, nàng lấy ra cũng dám, sợ người khác hiểu lầm.

      ……

      Dương Nhi thoải mái ngủ giấc đứng dậy, dọn cái ghế ngồi ở cửa, ngửa đầu nhìn ánh mặt trời.

      Mặt trời mới lên lâu, ánh nắng ấm áp lại chói mắt, phơi thoải mái cực kỳ. Mấy cung nữ liền ở phía sau chải đầu cho nàng, lúc như vậy rất tốt, lúc như vậy mới xinh đẹp. Dương Nhi cũng so đo này nọ, nàng đem đầu tóc chính mình giao cho người khác hoàn toàn màng tới, chỉ lo ngẩng đầu nhìn cảnh sắc thú vị.

      Nhụy Nhi vào trong Yến Hỉ Đường, nhìn thấy màn như vậy.

      Trong lòng nàng nên lời, được tự nhiên.

      Trước kia khi nhà nàng nghèo, liền đem nàng bán cho Lý gia đều bận tâm, giờ nàng lấy lòng kẻ ngốc, ra cũng có gì thể chịu đựng.

      Nhụy Nhi liền giơ lên tươi cười, chậm rãi theo hướng Dương Nhi tới.

      Chẳng qua còn đợi nàng đến gần, liền có hai cung nữ trái phải đỡ lấy tay nàng, : “ nương tới chỗ ở nhìn trước cái.”

      Nhụy Nhi nhăn lại mi, chần chờ : “Nếu chào hỏi Dương nương, chẳng phải là có chút vô lễ ?”

      Cung nữ cười : “ nương bị bệnh, chờ hết bệnh rồi lại chào hỏi, chẳng phải càng tốt?”

      Nhụy Nhi lúc này mới hiểu được, có hay hành lễ quan trọng, ra quyết thể làm nàng đem bệnh nhiễm qua Dương Nhi.

      Lúc trước Dương Nhi bị Dân Trạch huyện mười dặm tám hương chê cười, giờ là quý nhân lướt qua bọn họ, nàng cùng Phương Thảo tánh mạng , Dương Nhi tánh mạng mới làm trọng.

      Trong lúc nhất thời, Nhụy Nhi trong lòng càng cảm thấy phức tạp, bên cạnh mà câu cũng ra được, đành phải gật gật đầu, chậm rãi theo cung nữ nhận nơi ở.

      Nhụy Nhi dọn đến Yến Hỉ Đường, Dương Nhi hoàn toàn chú ý, với nàng mà , chung so với cùng con kiến trước mắt bò qua có gì khác nhau.

      Ngược lại là các cung nhân hai mặt nhìn nhau, ngầm thầm, Nhụy Nhi nương này như thế nào cũng chuyển đến?

      Xuân Sa trước hết thiếu kiên nhẫn, nàng buông xuống lược, bóng gió hỏi: “ nương mấy ngày nay, Hàm Xuân Thất đều làm cái gì nha? nương có làm tức giận Hoàng thượng ? Hoặc là có ai quá hai câu răn dạy?”

      Này đoạn lời quá dài, cũng quá khó lý giải chút, Dương Nhi liền ra tiếng.

      Xuân Sa lại : “ nương hôm nay định khi nào Hàm Xuân Thất a?”

      Dương Nhi ngẩng đầu nhìn trời: “ .”

      Hôm qua Hoàng Thượng với nàng, hôm nay cần phải , bên cạnh còn chút lời, nhưng Dương Nhi nhớ ràng, liền đem “ cần phải ” ba chữ nhớ chặt chẽ.

      Xuân Sa càng khẩn trương.

      Nguyên bản Yến Hỉ Đường chỉ có nương người ở, cả phòng cung nhân đều hầu hạ nương, ở trong cung này đó là phần đãi ngộ độc nhất. Nhưng hôm nay Nhụy Nhi nương cũng vào được, phần đãi ngộ độc nhất này, tự nhiên bị đánh vỡ.

      Nhụy Nhi nương này nàng gặp qua vài lần, so Phương Thảo lớn lên càng nhu nhược chút, nữ tử như vậy rất dễ kích thích nam tử có ý muốn bảo vệ. Mà nàng so với Phương Thảo hiểu đúng mực hơn , hẳn là cái người thông minh. Nếu nàng tìm cơ hội được sủng, nương phải làm sao bây giờ?

      Dương Nhi chính mình còn chưa giác ổn, tới giờ ngọ nàng dùng cơm, nàng liền vào trong phòng, dùng ngón tay ở bàn họa, họa tên nàng.

      bên họa, nàng bên nhịn được tưởng, nàng kêu “ Nhi”. “ Nhi” hai chữ viết như thế này. Vậy gọi “Hoàng Thượng”, “Hoàng Thượng” hai chữ này viết như thế nào?

      Dương Nhi đem nghi vấn tích cóp ở đáy lòng.

      Lần sau nhất định phải nhớ hỏi , thể quên…… Nàng ở trong lòng như thế nhắc mãi vài lần.

      ……

      Nhụy Nhi dọn đến Yến Hỉ Đường, ngừng các cung nhân ngừng khẩn trương, vị ở trong Vĩnh An Cung , tức giận đến ác hơn.

      “Phái người hỏi, như thế nào ?” Thái Hậu lạnh mặt .

      Trước mặt người đáp: “ là bị bệnh, bị bệnh, sợ đem bệnh khí truyền cho Hoàng Thượng, liền chạy nhanh thu thập đồ vật Yến Hỉ Đường.”

      có bản lĩnh.” Thái Hậu cắn răng mắng, “Nàng ra nhanh lùi về! Nếu nàng thực có bản lĩnh, dám đem bệnh qua Hoàng Thượng, ai gia còn muốn thưởng nàng à!”

      Từ ma ma cúi đầu nhanh chậm : “Thái Hậu.”

      Thái Hậu lúc này mới thay đổi câu : “Lúc trước ra rất biết chuyện, miệng đầy đáp ứng. giờ thấy Phương Thảo bị xử trí, chạy trốn so với người khác đều nhanh……”

      Lúc này, bên người đại cung nữ mới chần chờ lên tiếng, : “Kỳ Nhụy Nhi nương, làm như vậy ngược lại cũng là chuyện tốt.”

      “Tốt chỗ nào?” Thái Hậu nhíu mày.

      lúc nơi đầu sóng ngọn gió, nàng biết khó mà lui, cũng là nước cờ lấy lui vì tiến! Trái phải Yến Hỉ Đường cũng là ở Dưỡng Tâm Điện, còn buồn có cơ hội thấy Hoàng Thượng? Ngược lại như vậy dễ xử ở trước mặt Hoàng Thượng, ngược lại dễ dàng Phật ý Hoàng Thượng.”

      Thái Hậu nghĩ cũng hiểu ra. Liền nàng đều thể đem phương thảo xử trí, lúc này cùng Hoàng Thượng so đo, hiển nhiên phải chuyện tốt. Nhụy Nhi thông minh, biết lui xa chút, ngược lại có lợi cho thanh danh Vĩnh An Cung nàng . Ngày sau tóm lại ai dám , nàng tặng người tân đế.

      “Vậy ai gia còn phải thưởng cho nàng?” Thái Hậu cười nhạo.

      Đại cung nữ cười đấm vai cho Thái hậu: “Vì Thái Hậu nương nương làm việc, đây là bổn phận của nàng , gì tới ban thưởng?”

      Thái Hậu lòng dạ hẹp hòi, bất quá về phần ban thưởng ra rất hào phóng. Nàng hừ lạnh tiếng, : “Quá hai ngày, đưa cho nàng chút trang sức xiêm y, đừng cho nàng cả ngày đầu có gì , còn thân cận Hoàng Thượng, chỉ sợ ai nhìn còn thích!”

      Đại cung nữ cười : “Thái Hậu nương nương nhân từ khoan dung!”

      Qua lát, Việt Vương tiến cung thỉnh an, bồi Thái Hậu chơi lát bài, rồi sau đó cùng nàng vài chuyện: " đại thần nội các gần đây thường ra vào Dưỡng Tâm Điện……”

      Thái Hậu cầm bài, chút để ý : “Mấy cái lão già kia , nhất định là có ý tốt. Tính gặp hoàng đế, cũng chưa chắc là vì tốt cho . Bọn họ cầm giữ triều chính, lý nào chịu giao quyền?”

      Dứt lời, Thái Hậu oán niệm đứng lên: “Đáng giận là ai gia có nhi tử, bằng lý nào đến phiên bọn họ cùng tiểu hoàng đế tới quấy phá?”

      Tiêu Chính Đình cười cười, : “Nhi thần còn phải là nhi tử ngài sao?”

      Thái Hậu nhìn bài, nhàn nhạt : “Rốt cuộc là vẫn giống nhau.”

      Tiêu Chính Đình nghe vậy, như cũ chỉ là cười cười.

      Chờ canh giờ vãn chút, Tiêu Chính Đình liền cáo lui.

      bất tri bất giác lại tới Dưỡng Tâm Điện, chỉ là lúc này bái kiến Hoàng Thượng. chỉ là vài bước, vòng tới đường tắt lần trước.

      Người lúc trước trong đầu hết sức kỳ diệu, càng là chỉ thấy bên mặt, liền dễ dàng nhớ mãi quên. Dường như tất cả trong trí nhớ, cũng chỉ có mặt kinh hồng mới là tươi sáng.

      liền đứng ở đường tắt , hướng phương hướng kia mà nhìn, cảm thấy hiểu sao tâm tình tốt ít.

      Gã sai vặt vẻ mặt sờ được đầu óc, mới lên tiếng gọi: “Vương gia……”

      Lại nghe đến trận tiếng bước chân, hỗn loạn chút tiếng cười nữ tử đến gần, đúng là từ kia vọng lại đây…… Tiêu Chính Đình chút nghĩ ngợi liền phi thân hai bước, ở chỗ ngoặt.

      Từ đây mà nhìn qua , có thể trông thấy đầu của người tới.

      Nhưng người kia lại là nhìn thấy .

      Bọn cung nữ thái giám xung quanh nương cực kỳ trẻ tuổi, chậm rãi tới bên này.

      Nàng ăn mặc áo ngắn màu đỏ quả hạnh, váy màu nguyệt hoa, cử động như nguyệt hoa quanh thân. Nàng búi tóc đơn sơ, giữa mày có mạt hoa, sắc thái sáng ngời, mặt nàng giống như rực rỡ lấp lánh, làm cho người gặp là quên.

      Tương đối như ngày ấy, hôm nay nàng trang điểm càng có nhân khí.

      Nhưng cũng vẫn là giống tiên nữ cung trăng xuống trần

      Tiêu Chính Đình nhấp môi dưới.

      Trong đầu mặt ký ức kinh hồng kia, lại đột nhiên bị thêm vầng sáng, di chuyển ở trong đầu, sau đó hướng càng sâu địa phương tản .

    2. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Editor: Bổn Nương

      Chương 22:

      Dương Nhi có mấy ngày tới Hàm Xuân Thất, cung nhân Yến Hỉ Đường liền bồi nàng mọi nơi chút, hôm nay hướng phía đông, ngày mai hướng phía tây. Mỗi ngày có Ngự Thiện Phòng tỉ mỉ nấu nướng đồ ăn điều dưỡng, lại có cung nhân bồi lại, mấy ngày công phu, Dương Nhi mặt khí sắc đều tốt lên rất nhiều.

      Như ngậm hoa đào ở mặt vậy .

      Khi đến con đường tắt , Xuân Sa đột nhiên nhớ tới ngày ấy gặp được ngoại thần.

      Nàng cùng Dương Nhi thấp giọng : “ nương còn nhớ nhìn thấy nam tử ngày ấy sao? Đó là Việt Vương điện hạ.”

      Dương Nhi tất nhiên là hơi mờ mịt.

      Xuân Sa cười : “May mà hôm nay đụng phải, bằng phiền toái.”

      Việt Vương cùng Vĩnh An Cung thân thiết, Vĩnh An Cung với Dưỡng Tâm Điện bên này lại lạnh nhạt , các cung nhân cũng đều là dài quá mắt, ngoài miệng , nhưng trong lòng cũng hiểu được .

      Xuân Sa nghĩ nghĩ, còn : “Nếu là có ngày nô tỳ bồi bên người nương, nương thấy , phải quay đầu mới tốt, đụng phải tốt.”

      Dương Nhi lại là chậm rì rì mà đánh cái ngáp.

      Xuân Sa thấy thế, vội đỡ nàng: “ nương mệt mỏi? Chúng ta trở về nghỉ ngơi . ”

      Dương Nhi lại liếc mắt phía trước chỗ ngoặt kia.

      Chỗ đó có bóng dáng, lộ chút ra, nhưng những người khác giống như đều nhìn thấy…… Dương Nhi hoang mang mà thu hồi ánh mắt, xoay người chậm rãi xa.

      Tiêu Chính Đình còn đứng ở nơi đó.

      Kỳ chỉ cần bọn họ hơi phía trước thêm vài bước, là có thể đụng phải. Nhưng bọn lên phía trước, giống như lần trước giống nhau, bọn họ lại xoay người dẹp đường trở về.

      Tiêu Chính Đình nhất thời cũng trong lòng là thất vọng, vẫn là buồn cười.

      Lời cung nữ kia, kêu nghe xong rất ràng. Tiêu Chính Đình khỏi quay đầu hỏi gã sai vặt bên người: “Bổn vương thoạt nhìn, thập phần dọa người?”

      Gã sai vặt lắc đầu như trống bỏi: “Tất nhiên tuấn phi thường! Oai hùng hơn người! Phong độ nhàng!”

      Tiêu Chính Đình khẽ cười tiếng, đột nhiên : “Phong hậu đại điển muốn gần tới?”

      Gã sai vặt đâu nào hiểu được những việc này, liền câm miệng lên tiếng. Mà thực tế, Tiêu Chính Đình cũng phải dò hỏi , chỉ là cảm khái câu, như là cho chính mình nghe.

      “Đến cẩn thận chọn lựa đại lễ, Hoàng Thượng đại hôn, phong hậu, thúc quan tự mình chấp chính…… Đều là đại . Tất cả nên dâng lên đại lễ đến tay.” Tiêu Chính Đình vừa , bên ra ngoài, : “ bắt mấy cái người láng giềng ở trong nước tới hỏi chút, có bảo vật gì ……”

      Gã sai vặt vén tay áo lên: “dạ!”

      Dương Nhi đường trở về, Xuân Sa còn ở lẩm nhẩm lầm nhầm cùng nàng chuyện.

      Xuân Sa : “ nương như thế nào mấy ngày gần đây Hàm Xuân Thất? Chính là Hoàng Thượng phân phó riêng , làm nương ?”

      Dương Nhi gật đầu.

      Xuân Sa tâm trầm xuống, : “Này sao có thể là tốt?”

      Dương Nhi liền nghe thấy từ “tốt ”, nàng liền tiếp theo gật đầu, : “Tốt.”

      Xuân Sa dở khóc dở cười: “Chỗ nào tốt? giờ Hoàng Thượng vắng vẻ nương, như vậy còn gọi tốtsao?”

      Lúc này Dương Nhi lại nhạy bén mà bắt giữ hai chữ “Hoàng Thượng”, nàng liền lần thứ hai gật đầu: “Tốt.”

      Hoàng Thượng là tốt.

      Giạy nàng viết chữ.

      Nghĩ đến đây, Dương Nhi còn có chút hơi sợ. Nàng nhớ hai chữ kia là viết như thế nào, Hoàng Thượng giống như niệm hai chữ lia niệm làm “Nguyệt yểu”. Chữ này lớn lên quá loanh quanh lòng vòng, viết đều viết tốt, nhớ cũng nhớ được. Nhưng làm sao bây giờ nha?

      Dương Nhi nghe người khác nàng sao .

      chung cũng cảm thấy nàng đần.

      Dương Nhi nghĩ nghĩ, liền cúi thấp đầu xuống.

      Xuân Sa thấy dáng vẻ nàng vậy, cho rằng nàng là bị dọa sợ, liền đành phải sửa miệng an ủi : “ nương cũng cần lo lắng, l giờ trong cung người dưới nhiều lắm……”

      Dương Nhi giơ tay che miệng, đánh ngáp nho .

      Xuân Sa thấy thế, càng có chút hoảng loạn, vội : “ nương đừng sợ, đừng khóc. Có lẽ chờ lát nữa Lưu ma ma liền tới thỉnh nương……”

      cho hết lời, bọn họ về tới Yến Hỉ Đường .

      Trong Yến Hỉ Đường thân ảnh thấy Lưu ma ma, nhưng lại thấy Nhụy Nhi. Nàng cùng tiểu cung nữ bồi, đứng ở trong viện phơi nắng, thấy Dương Nhi trở về, liền vội vàng lộ ra lấy lòng cười, còn chủ động hướng Dương Nhi tới, ngoài miệng : “Ta bệnh khỏi hẳn, liền nghĩ hôm nay tới Dương nương làm lễ, lát , ai biết được Dương nương ra ngoài ……”

      Nàng chuỗi dài, sau đó lẳng lặng chờ Dương Nhi đáp lại nàng.

      Dương Nhi nhìn chằm chằm nàng nhìn nhìn: “ah.”

      Kỳ đổi lại thường ngày , Dương Nhi đều ra lời. Chỉ là người này giống như ở trong sân lắc lư, khả năng là đến cùng nàng chuyện, nàng mới có thể dừng lại.

      Nhụy Nhi đợi lát, lại chờ được.

      Nàng đành phải lại há mồm : “Ta cùng Dương nương từ chỗ sinh ra, ngày sau nếu là tưởng niệm quê nhà , ghé vào cùng nhau trò chuyện, cũng cảm thấy đơn.”

      Xuân Sa nghe vậy, thầm gật đầu.

      Nhụy Nhi nương những lời này cũng tệ, Dương nương từ ngàn dặm xa xôi đến hoàng cung, nếu thực có lúc nhớ nhà, có thể có người ở bên cạnh giải bớt nỗi nhớ quê ngược lại cũng là chuyện tốt.

      Nhưng Dương Nhi lại như người gỗ giống nhau đứng ở nơi đó, có nửa điểm tỏ vẻ.

      Nhụy Nhi sáng sớm làm tốt đứng đây chờ Dương Nhi, tính toán lấy lòng Dương Nhi , nhưng vô luận nàng cái gì, người này đều tiếp chiêu, khôngtranh luận.

      Nhụy Nhi nghĩ nghĩ, đành phải : “Ta từ trước gặp qua thím Dương gia……”

      Dương Nhi lông mi giật giật, nhưng vẫn là chuyện.

      Nhụy Nhi lại : “Ta từ Dân Trạch huyện, còn thấy nương ngươi nàng đứng ở gần tòa nhà Lý gia, hẳn là ở niệm tình ngươi…… đệ đệ ngươi cũng gia nhập học đọc sách……”

      Nhụy Nhi muốn , chúng ta đều giống nhau.

      Trong nhà nghèo khổ, có nửa điểm biện pháp, cho nên lấy chúng ta đổi tiền, bọn họ sống quá tốt, chúng ta cùng ở nơi này. Chúng ta bằng thân thiết chút, hỗ trợ lẫn nhau?

      Lời tới cổ họng nhưng còn mắc lại, Nhụy Nhi dám , nàng sợ người chung quanh nghe thấy được, đối với nàng tâm sinh ra trào phúng.

      Nhụy Nhi cắn cắn môi, liền dứt khoát vươn tay ra, muốn kéo Dương Nhi.

      Lúc này lại nghe thấy đạo thanh vang lên: “Đều đứng ở chỗ này làm cái gì? Như thế nào kêu nương đứng ở nơi này lâu? đỡ vào cửa ngồi xuống chuyện sao?”

      chuỗi câu hỏi này, đem mọi người đều gõ tỉnh lại. Bọn họ vừa nhìn lại cửa trước, liền thấy Lưu ma ma vào, bước vội vàng, như là có việc gấp gì.

      Lưu ma ma ở trước mặt Dương Nhi đứng yên, giơ tay sửa sửa tóc Dương Nhi, : “ nương đừng đứng ở nơi này phát ngốc, mau mau theo lão nô chuyến, để chờ……”

      Ai chờ?

      Vì cái gì chờ nàng ?

      Mọi người trong đầu đều toát ra nghi hoặc.

      Lưu ma ma tất nhiên là cùng bọn giải thích, chỉ là thủ đoạn bắt Dương Nhi, liền mang theo nàng ra ngoài. Dương Nhi tựa hồ cũng muốn cùng Nhụy Nhi đứng ở chỗ, liền nhấc chân theo.

      Bọn người Xuân Sa đuổi kịp, liền đành phải nhìn Lưu ma ma đem người mang .

      Nhụy Nhi đứng ở nơi đó, quanh thân còn ôm lấy cung nhân, nhưng nàng lại cảm thấy bản thân lẻ loi , còn cảm thấy thẹn …… Nàng đều chịu đựng coi khinh, chê cười, làm tốt tính toán, nhưng ai hiểu được Dương Nhi nhanh như vậy liền rồi, đừng nàng đem người dỗ dành, người ta chuyện cùng nàng đều lạnh lẽo.

      Kẻ ngốc này, như thế nào lại khó dỗ dành như vậy!

      Lưu ma ma mang theo Dương Nhi đường vội vàng, được tới chỗ xa lạ.

      Dương Nhi ngây thơ đánh giá bốn phía, ngay sau đó liền thấy Lưu ma ma bước vào cửa, trong đó người đứng đầu mỉm cười : “ nương tới.”

      Những người lên, nắm cổ tay Dương Nhi, đè lại eo nàng, vuốt cổ nàng ……

      Dương Nhi mới vội né tránh.

      Lưu ma ma thấy thế, thầm nghĩ chính mình hồ đồ, những người này định đem nàng dọa sợ!

      Lưu ma ma vội : “ nương, đó chính là thượng y cùng chế nghi thanh tư nữ quan…… Các nàng là phụng mệnh tới đo ni cho nương may áo, làm y phục mới.”

      Dứt lời, Lưu ma ma vỗ vỗ đầu chính mình, : “ nương trước tiên đo kích cỡ, rồi theo lão nô cùng nhau, lựa chút trang sức.”

      Dương Nhi ngơ ngác mà đứng ở nơi đó.

      Nàng cứng đờ mà nâng tay xuống, ngẩng cổ, như là cây non đáng thương, gió thổi qua phải ngã.

      Lưu ma ma nhìn đến dở khóc dở cười, vội : “ nương chớ có khẩn trương, chờ lát nữa lão nô lấy chút đồ cổ món đồ chơi tới cho nương chơi.”

      Dương Nhi lại há mồm : “Hoàng Thượng?”

      Lưu ma ma càng dở khóc dở cười, vội : “Hoàng Thượng phải món đồ chơi……”

      Dương Nhi nghiêng nghiêng đầu, tinh lực làm như bị phân tán, nàng cứng ngắc như vừa rồi.

      Lưu ma ma lại bất đắc dĩ lại cảm thấy buồn cười.

      Dương nương này cũng gan lớn , ở đáy lòng nàng, có thể đem Hoàng Thượng cùng món đồ chơi đánh đồng nhau?

      Lưu ma ma chống lại ánh mắt Dương Nhi, tức khắc lại nhức đầu.

      Chớ đại hôn, nghi thức phong hậu, trong cung này bình thường quy củ, Dương nương cũng đều biết đến. Nếu là có thể dạy từng cái , có thể dạy được sao? Dương nương nếu cảm thấy buồn tẻ vô vị, buông tay chịu học làm thế nào cho phải?

      Lưu ma ma phiền não, Dương Nhi là biết đến.

      Nàng nhìn chằm chằm rèm mành rũ xuống phía trước, nhìn chằm chằm đến thất thần.

      Chờ bên này các nữ quan ở trong cung đo xong kích cỡ, rèm mành bên kia cũng xốc lên, ngay sau đó liền thấy thân ảnh cao dài chậm rãi bước tới.

      Dương Nhi hơi hơi trợn tròn mắt.

      Là Hoàng Thượng.

      Tiêu Dặc mới vừa rồi ngồi ở phía sau rèm, sở dĩ cách 1 cái mành,nghĩ có lẽ lúc Dương Nhi thoát y thường. Cùng lúc, mới rồi ra.

      Dương Nhi thoáng nhìn gương mặt Tiêu Dặc, vội véo véo ngón tay, rũ ánh mắt xuống , bắt đầu nhớ lại, “Nguyệt yểu” hai chữ viết như thế nào…… chút cũng nhớ được……

      đánh nàng sao?

      Đệ đệ từng qua lão sư đều có thước, ngu dốt bị đánh.

      Dương Nhi nghĩ nghĩ, đột nhiên cảm thấy tầm mắt mơ hồ.

      Đền lớn nhà Lý gia, nàng ở xe ngựa nhìn thấy, rất lớn rất lớn……

      Đọc sách……

      Nương……

      Vụn vặt từ từ lách vào ở trong đầu nàng. Dương Nhi nắm xiêm y người.

      Tiêu Dặc đến trước mặt nàng, thấy nàng nửa ngày ngẩng đầu, khỏi vươn tay nắm cằm nàng, cưỡng chế nàng ngẩng đầu lên.

      Nhìn lên, liền thấy đáy mắt Dương Nhi bị nước mắt sũng nước, mắt đen long lanh, nước mắt nàng liền treo ở lông mi, muốn rơi mà rơi.

      “Ai khi dễ ngươi rồi?”

      Dương Nhi ngoan ngoãn : “ nhớ tên viết như thế nào.”

      xong, “Lạch cạch”, viên nước mắt liền rơi xuống, rớt ở mu bàn tay của Tiêu Dặc mu.

      Tiêu Dặc: “……”

      nhớ nhớ , ngày khác lần nữa học là được.” Tiêu Dặc miết khóe môi ở dưới, khóe miệng độ cung lãnh duệ, tay lại thuận thế xoa dưới khóe mắt Dương Nhi: “ chút việc cũng đáng để khóc sao.”

      Lưu ma ma đứng ở cách đó xa nhàng thở ra.

      Trong lòng , còn tưởng rằng nương bởi vì nàng phản bác Hoàng Thượng phải món đồ chơi, khổ sở đến khóc đây.


      Tác giả có lời muốn : ↑ ngươi tiểu hoàng đế bị manh đến tâm run gan run, mất máu quá nhiều……↑

      Bởi vì trời sinh khuyết thiếu chính xác giáo dục dẫn đường, Nhi đối rất nhiều đồ vật là có chuẩn xác nhận tri, nàng biết cái gì là đau, cái gì là khóc, cái gì là khổ sở, cái gì là vui vẻ. Nàng rất khó đem kiện xâu chuỗi lên, cho nên cảm thấy chính mình khóc, là bởi vì nhớ tự viết như thế nào.

      Bất quá tiểu hoàng đế giáo nàng lạp.
      Last edited: 11/8/19

    3. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Vì giờ tài khoản Bổn Nương chuyển luôn cho mình rồi, nên mình cũng ghi tên editor phân biệt làm gì. Nhưng chương nào của bạn Bổn Nương tiền nhiệm edit mình ghi Editor: Bổn Nương lên đầu để ghi công bạn ấy nha.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cảm ơn editor hôm nay siêng năng quá luôn, thương quá luôn!
      Bổn Cô Nương thích bài này.

    5. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 23:

      Đo xong kích cỡ, Lưu ma ma liền mang Dương Nhi chọn trang sức.


      nương nếu thích cái gì, cứ lấy dùng.” Tươi cười mặt Lưu ma ma sâu hơn, : “Vĩnh An Cung đưa riêng tới, sao có thể lãng phí?”


      Tiêu Dặc lại ở bên nhàn nhạt : “Đều đưa đến Yến Hỉ Đường cho nàng .”


      Lưu ma ma nghe xong lời này, gật đầu đáp. Thầm nghĩ, vị Nhụy Nhi nương kia, tự nhiên là vô duyên.


      Dương Nhi đứng yên trước rương trang sức, duỗi tay sờ sờ, nàng hơi trừng lớn mắt, đáy mắt tràn đầy ánh sáng rực .


      Lưu ma ma khỏi cười : “ nương hẳn là đều thích.”


      Lúc này người thượng y cục đến khom người trước mặt Tiêu Dặc, : “Hoàng Thượng, kích cỡ phù hợp, cần sửa đổi.”


      “Ân.”


      Người thượng y cục cùng cùng chế nghi thanh tư đều đồng thời thở phào nhõm.


      giờ mọi người đều nhìn chằm chằm hôn của Hoàng Thượng, phàm là sai sót bên trong,bọn họ liền bị đứng mũi chịu sào cho nên chuẩn bị đại hôn……

      Đám người thượng y cục cáo lui rời .


      Tiêu Dặc : “Lại đây, trẫm lại dạy ngươi hai chữ kia viết như thế nào.”


      Dương Nhi quay đầu đánh giá bốn phía, lại cảm thấy vô cùng quen. Trong phòng Hàm Xuân Thất,ngăn trở ánh sáng thấy mặt trời, trong nhà còn tràn đầy mùi thuốc. Với Dương Nhi mà , so với nơi này còn tốt. Nơi này lớn hơn chút, bên trong bày đồ vật cũng nhiều hơn, ngẩng đầu lên nhìn, mái hiên cũng cao…… Nơi này cũng có mùi thuốc trong khí, mất mùi vị quen thuộc, làm cho Dương Nhi cảm thấy có chút đơn lạnh lẽo.


      Nàng mờ mịt chung quanh, rồi sau đó mới di chuyển bước chân, theo Tiêu Dặc tới bức màn kia.


      Vừa vào, liền có thể nhìn thấy mặt bàn bên trong.

      Bàn kia rất lớn, Dương Nhi tự mình khoa tay múa chân hồi.


      …… Cả Nàng đều có thể nằm đó.


      Tiêu Dặc đứng ở bàn trước, quay người lại nhìn thấy màn như vậy.


      “Làm sao vậy? Đói bụng?” Tiêu Dặc hỏi.


      Dương Nhi lên tiếng, chỉ tới trước mặt Tiêu Dặc, duỗi dài cổ, nhìn đồ vật bày mặt bàn. Tiêu Dặc thấy thế, liền : “Cầm bút.”


      Dương Nhi nhúc nhích.


      Tiêu Dặc đành phải nắm lấy tay nàng, lại đem bút lông kia nhét vào lòng bàn tay nàng: “Cầm. Còn nhớ cầm như thế nào sao?”


      Dương Nhi khẩn trương, bốn ngón tay lại mở ra, dùng cái tư thế buồn cười cầm bút.


      Nghĩ đến mình lúc trước có , cái việc , dạy lại là được, khóc cái gì. Tiêu Dặc muốn hối hận cũng muộn. rút bút lông trong lòng bàn tay Dương Nhi, mở các đầu ngón tay nàng ra, tiếp đó lại từng chút từng chút dạy nàng cầm bút như thế nào.


      Dương Nhi dần dần tìm được cảm giác quen thuộc, cuối cùng cũng cầm được như khuôn mẫu.


      Chỉ là cánh tay nàng có lực, làm thế nào cũng phải chống lên bàn, mới có thể dựng thẳng bút trong tay được.


      “Viết như vậy, còn nhớ sao?”


      “Hai chữ này còn nhận ra sao?”


      Tiêu Dặc liên tiếp hỏi hai vấn đề, lại được thấy Dương Nhi đáp lại, khỏi cúi đầu nhìn Dương Nhi chống lên bàn. Dương Nhi mềm oặt chống cánh tay, ấn đường hơi hơi nhăn lại, chu cái miệng , lại thở hắt ra, như là có chuyện gì làm khó nàng vậy.


      Dương Nhi ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Tiêu Dặc, : “Cứng quá a.”


      Tiêu Dặc: “……”


      Chống lên bàn viết chữ, còn chê bàn quá cứng.


      Lưu ma ma nhịn được cười, : “ nương da thịt non mềm, chịu được giày vò, lão nô lấy cái đệm mềm tới……”


      Tiêu Dặc ngược lại chưa cái gì, Lưu ma ma liền cho rằng Hoàng Thượng ngầm đồng ý, vì thế nhanh chóng xoay người lấy.

      Đệm mềm may thành đệm hương bồ lớn , nên được dùng lót ngồi vào mùa đông, kích cỡ này hiển nhiên là thể chen chúc bàn. Lưu ma ma cầm cái đệm trái phải khoa tay múa chân, ngũ quan đều ưu sầu đến nhăn lại. Nàng : “Cái này nên như thế nào mới tốt?”


      Tiêu Dặc bắt lấy cổ tay Dương Nhi, hướng lên , cánh tay Dương Nhi c liền bay lên . Ngay sau đó lại đem cái tay khác đặt dưới khuỷu tay của nàng, lòng bàn tay vừa lúc nâng. Thập phần vững chắc.


      tại viết .” Tiêu Dặc ngữ khí có chút mùi vị nguy hiểm: “Nghiêm túc viết.”


      Dương Nhi vội gật đầu, nương theo nâng lực của , ngoan ngoãn viết chữ ở chỗ trống giấy Tuyên Thành.


      Lưu ma ma thấy thế, : “Ngày khác lão nô đặc chế cái đệm bàn tay lớn, để nương dùng lót tay.”


      Dương Nhi gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn dính giấy Tuyên Thành kia, hiển nhiên là sau khi nghe Tiêu Dặc “Nghiêm túc viết”, chút phân tâm cũng dám.

      Đợi sau khi lại viết mấy dòng, Dương Nhi mới mở miệng : “Còn nữa.”


      Tiêu Dặc: “Ân?”


      Dương Nhi chỉ vào tên: “ cái khác.”


      cái khác?


      cái tên khác?


      Tiêu Dặc lấy cây bút , viết hai chữ “Nguyệt Yểu”, hỏi: “Cái này?”


      “Ân a.”


      đặt tên, nàng ngược lại còn nhớ.


      Khó trách quên chữ viết như thế nào, phía sau chữ “Yểu” kia cong cong quẹo quẹo, cũng phải là khó viết được ngay sao? nhớ ngược lại cũng quan trọng.


      “Viết cho trẫm nhìn cái.” Tiêu Dặc .


      Dương Nhi cầm bút, còn chưa đợi nàng động tay, có cung nhân vén mành lên, khom người : “Hoàng Thượng, Vĩnh An Cung sai người tới.”


      “Chuyện gì?” Tiêu Dặc cũng thèm nhìn cung nhân kia, ngược lại nhìn chằm chằm hai chữ “Nguyệt yểu” kia, dường như cảm thấy mình viết rất tốt.


      “Hồi Hoàng Thượng, tới là ma ma, có cần cho phép nàng tiến vào chuyện?”


      “Để nàng tiến vào.”


      Chỉ chốc lát sau, liền có lão ma ma tiến vào.


      Mà Tiêu Dặc thu hồi tay, lau tay bằng khăn nóng lấy từ chỗ cung nữ. Dương Nhi có cánh tay chống đỡ, liền cầm bút ngơ ngác đứng ở chỗ đó, nhìn chằm chằm lão ma ma mới vào cửa.

      Lão ma ma kia khom người : “Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng! Hoàng Thượng ít ngày nữa liền đến đại hôn, đến lúc đó tiến hành nạp thái đại chinh chi lễ, nương lưu lại trong cung, thể thực nghi lễ. Ban đầu là Lý đại nhân đem nương tiến vào, giờ đưa nương đến Lý phủ, đợi sau khi qua lễ, ngày đại hôn lại tiến vào từ Ngọ môn, là nhất tốt. Nô tỳ phụng mệnh Thái Hậu, đến tiếp nương theo Lý gia lão phu nhân ở lại mấy ngày.”


      Tiêu Dặc cười như cười mà nhìn nàng: “Lý Thiên Cát? Tuy là tìm đến người, nhưng đảm đương nổi danh xưng nhạc phụ của trẫm? tính là cái thứ gì? Nạp thái đại chinh chi lễ, Lễ Bộ nếu đưa qua, Lý Thiên Cát dám nhận sao?”


      Lão ma ma vốn tưởng rằng chuyến này hẳn là vô cùng trôi chảy, ai biết được lại đụng phải cục diện như vậy, trong lúc nhất thời nàng ngay cả miệng cũng dám mở, mồ hôi nhễ nhại tiến vào trong quần áo.


      “Nhưng, nhưng…… Nhưng tổ chế này luôn bắt buộc phải tuân theo, đại lễ thể bỏ.”


      “Lý đại nhân nếu nhiệt tình như vậy, bằng mời ở kinh thành mua tòa nhà, phía trước treo tấm biển họ Dương, như thế, nạp thái đại chinh chi lễ tự nhiên cũng có nơi .”


      “Này……” Lão ma ma tự nhiên dám đáp ứng, dám như vậy tốt, tóm lại trái phải đều phải là người.


      làm chủ được, liền trở về hỏi chủ tử của ngươi .” Tiêu Dặc .


      Lão ma ma ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái, bỗng dưng cảm thấy Hoàng Thượng hôm nay cực kỳ có lực uy hiếp, cũng dám cãi lại, vội vàng cáo lui.


      Tiêu Dặc đột nhiên quay đầu hỏi: “Ngươi nghĩ rời cung sao?”


      Dương Nhi chớp chớp mắt, chờ đến khi phát Tiêu Dặc nhìn nàng, nàng mới phản ứng lại, nguyên lai là hỏi nàng. Nhưng nàng có làm bất cứ phản ứng gì. Rời cung? Rời đâu? Rời cung có ý nghĩa gì sao? thế nào? Dương Nhi hết thảy đều biết. Ý nghĩa cái chữ “Rời cung” này ở trong lòng nàng, thậm chí đều rất mơ hồ.


      Tiêu Dặc thấy thế, liền biết Dương Nhi căn bản nghe hiểu.


      lại : “Nếu như rời cung, ban cho ngươi nhà cửa, hoàng kim. Ngươi sinh hoạt đời trước áo cơm lo.”


      Dương Nhi vẫn chỉ nhìn , lời nào.


      “Ngươi cảm thấy tốt sao?” Tiêu Dặc thân thể hơi nghiêng về trước, cong lưng, để sát vào khuôn mặt Dương Nhi, thậm chí có thể nghe thấy hô hấp của đối phương.


      “Có hoàng kim, ngươi cũng có thể mua mười cái tám cái nha hoàn chiếu cố ngươi, lại có thể mua mấy gã sai vặt trông giữ hộ viện. Ngươi là thiên kim tiểu thư Dương gia.” Tiêu Dặc lại .


      Dương Nhi lại chớp chớp mắt: “Ah.”


      Nàng nghĩ, chuỗi dài như vậy, dù sao cũng phải đáp lại tiếng.


      “Ngươi nha đầu hương dã này, chỉ sợ biết được tòa nhà giá trị bao nhiêu, vạn lượng hoàng kim lại quý giá cỡ nào.” Tiêu Dặc đứng thẳng, giống như cười nhạt tiếng.


      Dương Nhi : “Ah.”


      Tiêu Dặc biết, cùng nàng cái gì cũng đều vô dụng.


      Nàng có lẽ hiểu.


      Lại có lẽ hiểu, nhưng nàng hiểu sao? Nàng hiểu……


      Tiêu Dặc lại duỗi tay ra tay, bắt lấy tay cổ tay nàng, kéo nàng tới trước mặt.


      “Còn viết chữ sao” hỏi.


      “Ah.”


      “Vậy liền viết .” Tiêu Dặc nâng khuỷu tay của nàng, còn tiếp lấy bút trong nàng, cho vào nước trong rửa rửa, sau đó đổi mực mới, lại giao cho nàng.


      Nàng đứng trước mặt cùng dựa lưng vào , ánh mắt Tiêu Dặc hơi rũ chút, liền có thể nhìn thấy trang sức đầu nàng, còn có bên tai kia mấy sợi tóc vểnh lên bên tai.


      Tiêu Dặc nâng tay khác lên, bắt lấy kia mấy sợi tóc kia vòng vòng, : “Đây chính là chính ngươi .”


      “Ah?” Dương Nhi mờ mịt nâng tay trái lên, sờ sờ đầu mình, lại xoa xoa tóc, xoa đến lộn xộn.


      Tiêu Dặc thấy thế, duỗi các ngón tay, thuận theo tóc vào tai nàng.


      Dương Nhi giống như mèo con được thuận lông, lập tức buông tay xuống, nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm giấy Tuyên Thành kia, sợ nhìn sai chút chi tiết, vẽ, a , viết sai chữ rồi. Liền đem chuyện Tiêu Dặc nghịch nàng tóc quên tới sau đầu rồi.


      nhìn nàng bộ dáng chăm chú, đột nhiên cười: “Đúng là, cái đứa ngốc, dù có trạch điền ngàn mẫu hoàng kim vạn lượng lại như thế nào? có trẫm bảo hộ, đến xương cốt cũng còn.”


      Tác giả có lời muốn : Tiểu hoàng đế: Đây chính là chính ngươi . o(* ̄︶ ̄*)o
      -

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :