1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cẩm Lý tiểu hoàng hậu - Cố Tranh (123 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 18:


      Tiêu Chính Đình bái biệt Hoàng Thượng, xoay người rời khỏi Hàm Xuân Thất.


      cũng có vội vã rời , mà gọi tiểu thái giám lại, hỏi: “Hoàng Thượng gần đây thích hoa? Bổn vương gần đây trùng hợp có được bồn hoa cúc tím, bằng ngày khác đưa vào cung, dâng tặng Hoàng Thượng.”

      Sắc mặt tiểu thái giám nháy mắt trở nên quái dị, nhưng tia quái dị này thực mau bị áp xuống.


      cười : “Việt Vương có tâm, Hoàng Thượng thích hoa.”


      “Phải .” Tiêu Chính Đình chỉ thản nhiên cười cái, nhưng cũng lại hỏi bình cổ cao đốm hồng kia cắm chính là cái gì.


      mang theo gã sai vặt chậm rãi rời khỏi Hàm Xuân Thất, khi rời , còn quay đầu quét mắt nhìn cung nữ nơi này. Bên trong có ai giống nàng. Nghĩ đến trang phục của nàng ngày đó, hẳn là cũng là người có thân phận cao quý. rất ràng, trong cung trừ bỏ ba người từ Dân Trạch huyện tới, ngoài ra cũng có cung nữ mới tiến cung. Khi tới, gặp hai người.

      Chỉ còn lại người kia……

      Nữ tử được đưa tới sớm nhất, cái ngốc nhi kia.

      Nghĩ đến đây, Tiêu Chính Đình lại cảm thấy khỏi buồn cười.


      Ngốc nhi kia chính là nàng sao? có khả năng.

      Có lẽ là tiểu hoàng đế ngầm dưỡng nữ tử nào đó cũng chừng, dù sao cũng đến tuổi rồi.


      Tiêu Chính Đình thở phào nhõm, lúc này mới nhanh chóng rời .


      Tiêu Chính Đình chân trước vừa rời , sau lưng Dương Nhi lại vừa đến Hàm Xuân Thất.


      Nàng đến bên rèm trướng, mơ hồ cảm thấy dược vị bên trong lại đậm hơn. chờ cung nữ bên cạnh duỗi tay, nàng liền trước bước duỗi tay xốc mành lên, sau đó sải bước vào.

      Trong phòng mảnh tối tăm, lộ vẻ gian đặc biệt chật hẹp. Giông như khi nàng còn bé nghe chuyện xưa, có dã thú thường lui tới rừng rậm quái dị.


      Dương Nhi cẩn thận nuốt nuốt nước miếng.


      Xuân Sa phía sau nàng cả tâm can đều run rẩy, thầm hôm nay khí Hàm Xuân Thất quả vô cùng dọa người, nhưng nàng lại tiện nắm lấy tay áo Dương nương, đành phải trơ mắt nhìn Dương nương hướng vào chỗ sâu bên trong tới.


      Dương Nhi giọng dò hỏi: “Hoàng Thượng?” Nàng thanh mềm mại, xuyên qua rèm trướng, vào trong tai Tiêu Dặc.


      Tiêu Dặc còn nằm ngửa giường, nghĩ rằng hôm nay Dương Nhi tới sớm như vậy.


      Dương Nhi tăng tốc, nàng tới bên mép giường, sau đó đánh bạo vén rèm trướng, trong miệng còn mà tiếp tục gọi: “Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng……” Vừa nghe đến, tựa như làm nũng.


      Tiêu Dặc biết nàng phải làm nũng, mà là sợ hãi.


      Nàng sợ hãi đến thanh đều run lên, nhưng lại vẫn cố chấp gọi .

      Khi rèm trướng hoàn toàn bị nhấc lên, Dương Nhi cúi người muốn tìm người giường, lại bị vướng vào chân giường cái, lảo đảo cái liền ngã xuống, nàng kịp đề phòng, nắm lấy dây cột rèm trướng, liền kéo dây cột rèm trướng hạ xuống, vừa vặn ngăn trở bên trong giường.


      Mà nàng nằm úp sấp người Tiêu Dặc, trong nháy mắt trở nên mờ mịt, liền ngay cả phải đứng dậy cũng nhớ.


      Tiêu Dặc vươn tay, chạm vào tóc của nàng, tóc của nàng mềm mại, giống như nàng vậy. Sau đó Tiêu Dặc thu hồi tay, nhàn nhạt : “ đầu đâm xuống, là vì người trẫm có đậu hủ để ăn sao?”


      Dương Nhi vô cùng thành mà phe phẩy đầu, : “ có.”

      Ngón tay nàng chọc chọc cánh tay Tiêu Dặc, lại chọc chọc ngực : “Cứng.” Sau đó nàng lại sờ sờ đầu mình, sờ sờ ngực của mình, : “Đau.”


      Hiển nhiên là vừa rồi bị đâm đau.


      Tiêu Dặc nhanh chóng bắt được ngón tay của nàng: “Đêm nay ăn kim ngân vịt, ăn hay ăn?”


      Nghe thấy tên món ăn này, Dương Nhi liền lộ ra ánh mắt thèm dãi, nàng gật gật đầu, nhưng kịp phản ứng lại trong nhà ánh nến u ám, Hoàng Thượng có lẽ nhìn thấy. Vì thế nàng vội nắm chặt vạt áo trước ngực Tiêu Dặc, : “Ăn.” xong, nàng mới buông tay, sau đó tự mình gian nan bò xuống.


      thôi, chúng ta.” Nàng thúc giục .


      Hiển nhiên mà kim ngân vịt kia, lực hấp dẫn so với Tiêu Dặc lớn hơn nhiều.


      Tiêu Dặc lúc này mới chậm rì rì ngồi dậy, để các cung nữ thắp đèn.

      Trong chớp mắt, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, Dương Nhi ánh mắt kinh ngạc xoay vòng, nàng phát ra trong phòng có nhiều cung nhân đứng. Những người này nhìn chằm chằm nàng, nở nụ cười kỳ quái.


      Dương Nhi tất nhiên là cảm thấy thẹn thùng, nàng chỉ túm túm làn váy, đứng ở bên cạnh giường, ngoan ngoãn chờ Tiêu Dặc thay quần áo.


      Tiêu Dặc cũng quen nàng lớn mật như vậy, cũng mở miệng trách cứ.


      thực mau thay tốt xiêm y, : “ .”


      Dương Nhi gật đầu, ngoan ngoãn ở bên cạnh , giọng : “Nhiều điểm chút, nhiều điểm chút.”


      “Cái gì nhiều điểm chút?”


      Dương Nhi chỉ chỉ ngọn nến, khoa tay múa chân vòng lớn: “Muốn nhiều điểm ít.”


      Tiêu Dặc thanh có chút lạnh: “Vì sao?” ánh mắt dừng ở nàng người, hỏi: “Khi tiến vào cảm thấy sợ?”


      Dương Nhi gật đầu lại lắc đầu: “ điểm, sợ. Ta sợ, ngươi cũng sợ.”


      tất nhiên là sợ, tiếp xúc nhiều năm, lại như thế nào sợ?


      Tiêu Dặc trầm mặc.


      Qua lát, mới vừa rồi nhấp môi dưới, : “Dao Nhi rất đúng.”


      Dương Nhi nhăn mũi: “ phải, phải Dao Nhi. phải gọi như vậy.”


      “Vậy gọi như thế nào?”


      Dương Nhi chỉ vào chính mình: “, Nhi.” Nàng từng câu từng chữ đọc rất ràng, tựa như là dạy Tiêu Dặc nhận chữ.


      Tiêu Dặc lúc này mới biết, thuộc hạ đem nàng tên truyền sai rồi.


      Nàng nên gọi là Dương Nhi, mà phải Dương Dao Nhi. , mang ý nghĩa bé . Tiêu Dặc từng nghe , dân gian thường có thói quen đặt tên này cho hài tử đứng hàng thứ, như vậy liền giảm bớt phiền toái. Nghĩ đến người nhà nàng cũng đặt tên, liền cứ như vậy gọi nàng.


      May mà…… phải gọi là Dương Đại Nữu……


      Nghĩ đến đây, Tiêu Dặc khóe miệng cong lên mềm mại.


      hỏi lại Dương Nhi: “Ngươi biết viết tên của mình sao?”


      Dương Nhi vẻ mặt mờ mịt, tất nhiên là .


      Tiêu Dặc dừng lại, : “Ngày mai đến đây sớm chút, trẫm dạy ngươi.”


      Dương Nhi mặt đầy hân hoan gật đầu.


      Nàng chép chép miệng, suy nghĩ, viết chữ a…… Đệ đệ cũng biết viết chữ…… Học viết chữ là việc vô cùng vô cùng tốt. Nàng ngu ngốc, nàng nhớ , nương luôn ở bên tai như vậy.


      Tiêu Dặc đột nhiên xoay người lại, nắm lấy tay Dương Nhi nhéo nhéo.


      Gần đây nàng ăn ngon uống tốt, dưỡng được chút thịt, bàn tay nhéo đến đều mềm mụp. Tiêu Dặc nhéo xong, liền nhanh chóng buông ra.

      Hậu cung của Huệ Đế vô cùng loạn, đám phi tần cơ thiếp người người đều như rắn khoác lên người lớp da mỹ nhân xinh đẹp.

      Về sau Thái Hậu tay nắm giữ quyền lực, liền càng khiến cảm thấy chán ghét. chán ghét phi tần của tiên đế, cho tới bây giờ, cũng chán ghét nữ tử thế gian này. Dung mạo càng xinh đẹp, lại càng chán ghét.


      Cho nên khi cung nữ giúp mặc quần áo, đều vạn phần cẩn thận, dám tùy tiện chạm vào thân thể . Như thế ngược lại cũng rất tốt, áp chế tâm tư trèo lên câu dẫn của những người đó…… tất nhiên bao giờ lên đường cũ của Huệ Đế.

      Ánh mắt trầm xuống, nhìn chằm chằm Dương Nhi vài lần.

      Ngược lại chỉ có cái ngốc nhi này đâm vào trong ngực , mới vừa rồi làm cho cảm thấy nữ tử vốn chính là mềm mại như vậy.


      : “Tới gọi tiếng lão sư nghe chút.”


      Dương Nhi hiểu ý, nhưng lại bắt chước như vẹt, nàng ngoan ngoãn bắt chước gọi: “Lão sư.”


      Tiêu Dặc nhìn về phía thoa cài tóc vòng đầu nàng, giơ tay ngoéo cái, giống như vuốt ve. thấp giọng : “ ngoan.”


      Tác giả có lời muốn :

      Nhi lớn tuổi. Nhưng tiểu hoàng đế rất sớm liền “Thành thục”!


      Cho nên kỳ là tiểu hoàng đế dưỡng thành Nhi.
      -
      Buồn ngủ quá dụi mắt. Đại gia ngủ ngon. Đêm mai 9 giờ gặp lại.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Vậy là bạn Nhi càng ngày càng được nhiều khi ở bên Tiêu Dặc nhỉ, như vậy mới nhanh chóng hiều được nhau chứ

    3. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 19:


      Phương Thảo bị truyền tới Vĩnh An Cung, trong lòng nàng lo sợ bất an, nhưng vì sống tại Hàm Xuân Thất đoạn thời gian, ngược lại cũng rụt rè luống cuống như khi mới vừa tiến cung vậy.

      Trong lòng nàng thậm chí còn có chút chờ mong……


      Thái Hậu nương nương chỉ truyền mình nàng, mà có truyền Nhụy Nhi, có phải hay có chuyện gì quan trọng muốn giao cho nàng làm?


      Lần này lại có nén bạc sao?


      Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Thảo kích động càng sâu.


      Liên Kiều nheo mắt nhìn nhìn nàng, : “Quỳ xuống.”


      Phương Thảo ngẩn người, hỏi: “Nương nương đâu? phải nương nương truyền ta tới sao?”


      “Nương nương còn chưa thức dậy đâu.” Liên Kiều dứt lời, duỗi tay liền đem Phương Thảo ấn xuống. Điểm khổ này Phương Thảo dĩ nhiên phải chịu, nàng chỉ cho là quy củ trong cung vốn là như vậy, vì thế trong lòng lại bất mãn, nhưng vẫn ngoan ngoãn quỳ gối bên ngoài Vĩnh An Cung.


      Lần quỳ này, giống với lần đầu.


      Phương thảo chậm rãi quỳ đến đầu gối đều tê dại, nàng nhịn được ngẩng đầu hỏi Liên Kiều: “Nương nương còn chưa thức dậy sao?”


      Liên Kiều lạnh giọng trách mắng: “Thái Hậu nương nương như thế nào, là chuyện mà ngươi có thể hỏi thăm sao?”


      Phương thảo mấp máy môi, cảm thấy bị nghẹn khí, chỉ là cuối cùng cũng dám phát tác, nàng yếu ớt : “Nhưng ta quỳ lâu, chân đều tê rần.”


      Liên Kiều cười nhạo: “Này tính cái gì? Mới vừa qua nén nhang đâu. Quỳ cho tốt, quỳ đủ hai cái canh giờ lại .”


      Phương thảo vừa nghe hai cái canh giờ da đầu liền tê dại.


      Nàng nhịn được ngửa đầu nhìn Liên Kiều, hỏi: “Ngươi có phải hay cố ý làm khó ta?”


      “Ngươi là người nào, ta lại là người nào? Ta tới gây khó dễ cho ngươi làm cái gì?” Liên Kiều khinh thường cười, xoay người vào trong Vĩnh An Cung, khi còn có quên phân phó cung nhân hai bên: “Trông chừng nàng, cho nàng đứng dậy.”

      Đây chẳng qua là dùng thủ đoạn phạt người thường dùng nhất trong cung, đơn giản nhất đấy. Nhưng Phương hảo biết, liền cái thủ đoạn đơn giản như vậy, cũng muốn đem nàng chỉnh chết.


      Theo thời gian trôi , cảm giác đau đớn mãnh liệt bắt đầu lan tràn khắp đầu gối của nàng.


      Cảm giác đau đớn cuối cùng lại biến thành đau bén nhọn, như là cầm búa hung hăng tạc lên vậy ……


      Lúc này mặt trời lên tới, ánh nắng chiếu lên người nàng, chiếu đến làm người tâm phiền ý loạn.


      Nàng chậm rãi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đầu choáng váng hoa mắt, sức lực tứ chi đều giống như bị rút cạn. Nàng quay đầu nhìn về phía cung nhân hai bên, giọng khàn khàn: “Tỷ tỷ, ta có thể đứng lên ? Ta quỳ được.”

      Nhưng người để ý tới nàng.


      Phương Thảo vừa đau vừa sợ, nàng dần nhận ra có chút thích hợp.


      Nếu Thái Hậu truyền nàng đến có việc dặn dò, tuyệt đối đãi với nàng như vậy. Hoặc là Thái Hậu chính là muốn chỉnh nàng…… Nhưng nàng làm sai cái gì? Hoặc là do Liên Kiều quen nhìn nàng, tự tiện chủ trương khi dễ nàng!


      Phương Thảo cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, bởi vì trong đầu nàng hoàn toàn thành đám hồ dán, ngay cả tầm mắt cũng bị mồ hôi cùng nước mắt làm đến mơ hồ.


      Liên Kiều lúc này lại ra, nàng nhìn nhìn phương thảo, tựa hồ còn cảm thấy chưa đủ, liền cười cái, : “Phương thảo nương rất khát, các ngươi nhìn thấy sao? Còn mau đem nước tới!”

      Phương Thảo trong lòng buông lỏng, thầm nghĩ đến đây xem như có thể kết thúc hết thảy, người Vĩnh An Cung rốt cuộc vẫn là dám làm gì nàng.


      tiểu thái giám xoay người lấy nước, lát sau, liền xách cái thùng gỗ trở về.


      đứng lại bên người Phương Thảo, cao giọng : “Thỉnh Phương Thảo nương dùng nước!”


      Dứt lời, cả thùng nước liền từ đỉnh đầu Phương Thảo giội xuống, Phương Thảo bị giội đến trở tay kịp, nước từ mặt nàng chảy xuống, làm nàng cảm thấy hít thở thông, lại cảm thấy lạnh lẽo.

      Đầu óc Phương Thảo hỗn loạn hơn.


      Những người này chính là cố ý khi dễ nàng! Khi dễ nàng…… Bọn họ khi dễ nàng! giờ nàng còn là thôn trong quá khứ, nàng là Phương Thảo, đúng, bọn họ còn gọi nàng Phương Thảo nương! Nàng là người hầu hạ Hoàng Thượng!


      Phương Thảo đột nhiên bò dậy, chân cẳng nàng nhũn ra, còn vô cùng đau đớn, vì thế nàng lay động hai cái, thoáng cái ngã nhào bên chân Liên Kiều. Liên Kiều bị nàng dọa, mắng: “Làm cái gì? Ai cho ngươi đứng lên?”


      Phương Thảo ôm lấy chân nàng, gắt gao cho nàng thoát khỏi: “Liên Kiều tỷ tỷ vì sao lại làm khó ta? Ta làm sai cái gì? Ta muốn gặp Thái Hậu nương nương! Ta muốn gặp Thái Hậu nương nương!”


      Liên Kiều đá cước vào lưng nàng, hừ lạnh : “Gặp Thái Hậu? Thái Hậu nương nương lại nghĩ gặp ngươi. Ngươi trái lại có bản lĩnh, từ Vĩnh An Cung ra ngoài bao lâu, liền ở Dưỡng Tâm Điện gây chuyện. giờ hậu cung tiền triều thương nghị đều là cái chuyện này của ngươi! Ngươi biết chuyện ngươi làm ngu xuẩn bao nhiêu sao? Các đại thần đều muốn bắt ngươi vấn tội đấy!”


      Phương thảo hồi lâu sau mới minh bạch nàng là cái gì.


      Hậu cung tiền triều đều thương nghị về nàng? Muốn bắt nàng vấn tội? Vì cái gì?


      Phương thảo đương nhiên biết những người làm quan đó có bao nhiêu đáng sợ.

      Lúc trước khi còn ở Dân Trạch huyện, huyện lệnh đại nhân chỉ cần động ngón tay, đều có thể đem cả nhà nàng ấn chết. Huống chi là quan viên cả triều……


      Phương Thảo tâm kinh hoảng, triệu chứng choáng váng trong đầu lại nặng hơn, nàng gần như thể thở được, nàng run giọng : “Ta có, ta có làm sai chuyện…… Ta rất cẩn thận……”


      Liên Kiều hừ lạnh: “Ai quản ngươi làm cái gì, sai chính là sai……”

      Biểu tình mặt Phương Thảo đột nhiên khựng lại, ngay cả thanh cũng tạm dừng.


      Nàng nhớ tới chuyện có khả năng!


      Ngày ấy…… Ngày ấy nàng muốn đổi hoa cùng Dương Nhi, còn véo bị thương nàng. Sau đó Hoàng Thượng hỏi vài câu liền có phản ứng, nàng cho rằng có việc gì, nàng cho rằng có việc gì a…… Tại sao lại như vậy?


      Thái Hậu nương nương phải chán ghét cái ngốc tử kia sao? Như thế nào còn phải vì nàng ra mặt? Những quan viên đại thần đó lại là vì cái gì?


      Lấy nhãn giới cùng đầu óc của Phương Thảo, đương nhiên nghĩ mãi ra khúc chiết trong đó.


      Liên Kiều quở trách nàng xong, lúc này mới cao giọng : “Phương Thảo nương tuân thủ cung quy, mạo phạm Thái Hậu, đại náo Vĩnh An Cung. Thái Hậu nương nương nhân từ, phạt này cấm thực ba ngày, đưa tới Dịch Đình.” Như là cho người khác nghe.


      Phương Thảo biết lợi hại, nhất thời còn có chút mờ mịt, lại có chút sợ hãi.


      Nhưng Liên Kiều lại rất ràng tương lai của nàng.


      Đầu tiên là phạt quỳ, giội nước, lại cấm thực ba ngày, người làm bằng sắt cũng chịu nổi, lại đưa Dịch Đình, tra tấn chết cũng chỉ qua mấy ngày thời gian.


      Đây cũng là lo lắng nông nữ này da dày thịt béo, nhất thời tra tấn chết, cho nên mới lo lắng chút.


      Liên Kiều giọng vừa hạ xuống, liền có người tiến lên, chế trụ Phương Thảo, đem nàng kéo .

      Xiêm y nàng nước xuống, để lại đường đầy dấu vết.


      Liên Kiều chán ghét nhíu mày: “ kẻ ngu dốt, chỉ mong cái dư lại kia thông minh chút, chớ có lại cấp chủ tử chúng ta thêm tai họa!”


      Bị nhắc tới Nhụy Nhi, lúc này vừa bước ra cửa.


      Nàng ở Hàm Xuân Thất gặp được Dương Nhi.


      Nhụy Nhi mặt mang theo sợ hãi cười, nàng đến trước mặt Dương Nhi, thấp giọng hỏi: “Dương nương hôm nay như thế nào lại tới sớm như vậy a?”


      Dương Nhi thèm để ý nàng, chỉ nhìn chằm chằm đường dưới chân.


      Nhụy Nhi muốn nắm lấy cánh tay của nàng, lại dám nắm, sợ phạm phải sai lầm vào ngày ấy giống như Phương Thảo.


      Nàng chỉ có thể vội vàng đuổi theo, ở phía sau Dương Nhi : “Ngươi biết Phương Thảo nơi nào sao? Nàng hôm nay bị Thái Hậu truyền nơi nào rồi, sau này cũng quay trở lại.”


      Dương Nhi vẫn để ý tới nàng.


      Nhụy Nhi lại muốn về phía trước, nhưng bị cản lại.


      Lưu ma ma nóng lạnh : “Nhụy Nhi nương, bên trong phải nơi ngươi nên dặt chân tới.”


      Nhụy Nhi gương mặt ửng đỏ, vội : “Ma ma, là ta hiểu quy củ.” Dứt lời, nàng vội lui về phía sau hai bước, cũng lại truy vấn Dương Nhi, nàng chỉ là ở phía sau Dương Nhi : “Cảm ơn, ta trở về.”


      Dương Nhi vẫn chuyện.


      Trước mặt tiểu thái giám vén mành lên, Dương Nhi ngoan ngoãn vào.


      Nhụy Nhi nhìn bóng dáng của nàng, đáy lòng nổi lên tư vị ê ẩm, chẳng qua chờ khi xoay người lại, đáy lòng nàng lại bị sợ hãi lấp đầy nhiều hơn.


      Hoàng cung, đối với những người như các nàng mà , vốn chính là tồn tại tôn quý nhất. Nàng hâm mộ địa phương này, nhưng cũng lại sợ cái địa phương này. Ma ma ở Vĩnh An Cung tính tình cổ quái, cùng các nàng về quy củ trong cung, chỉ cười lạnh hai tiếng, : “ nên hỏi đừng hỏi, trong cung này đột nhiên thiếu người, cũng là chuyện thường.”


      Phương Thảo…… Có phải hay thành cái người thiếu kia?


      Nhụy Nhi nắm y phục trước ngực, nhanh chóng chạy trở về phòng ở của mình.


      Dương Nhi vào cửa.


      Tiêu Dặc ngồi trước bàn gỗ tử đàn văn linh chi, trong tầm tay của bày giấy bút còn có thanh mực.


      Dương Nhi chưa từng thấy qua mấy thứ này, nàng tò mò vươn tay, cẩn thận sờ sờ, sờ sờ giấy, sờ sờ bút, sờ lại sờ thanh mực, còn vươn đầu ngón tay vói vào bên trong nghiên mực, dùng nước trong rửa rửa ngón tay.


      Tiêu Dặc liền chỉ vào mấy thứ này, từng bước từng bước giảng cho nàng nghe.


      “Đây là bút, dùng để viết chữ.” , lấy ra tờ giấy Tuyên Thành cho Dương Nhi xem.

      giấy Tuyên Thành kia dùng chữ Khải chép nửa quyển du ký, hàng chữ chi chít cùng chỗ, Dương Nhi xem đến quáng mắt chóng mặt, nhưng lại cảm thấy giống như những con sâu . Cực kỳ thú vị.


      Nàng vươn ngón tay ẩm ướt, chọc mặt mặt chữ, còn dùng lực mà sờ sờ.


      Tiêu Dặc cũng so đo chuyện ngón tay nàng ẩm ướt, thản nhiên : “Đây là trẫm dùng bút viết.”


      Dương Nhi nửa hiểu nửa gật đầu, : “Đẹp.”


      Nàng ngay cả phía viết cái gì cũng đều hiểu, nhưng liền cảm thấy hàng chữ đứng cùng chỗ, đẹp, giống như hoa văn vậy.


      Tiêu Dặc liền cầm qua chiếc khăn gấm, cho Dương Nhi lau tay.


      lại chỉ vào đồ vật tiếp theo: “Đây là giấy, dùng để viết chữ lên đó.”


      “Trắng.” Dương Nhi .


      “Ân.” Tiêu Dặc lại chỉ chỉ thanh mực: “Đây là mực, phải bỏ vào chỗ này mài,xoay vòng như vậy……” xong cầm thanh mực lên, để vào trong nghiên mực.


      “Đen.” Dương Nhi .


      Tiêu Dặc dừng chút, nghẹn lúc lâu, mới nghẹn ra được câu: “ thông minh.”


      Dương Nhi biết đây chính là ý tứ khen nàng, vì thế nàng gật gật đầu: “Ân!”


      “Lấy bút, chấm mực, mới có thể viết ra chữ màu đen.”

      Lần này Dương Nhi lên tiếng.


      Tiêu Dặc cũng so đo, nàng vốn dĩ rất ít khi mở miệng, hơn phân nửa thời gian đều ngơ ngác, giống như cái đầu gỗ.


      khỏi nhớ tới tin tức thuộc hạ báo tới, nguyên lai khi nàng từ liền bị nhốt ở trong viện, chỉ ngồi tại chỗ, nhúc nhích. Ban ngày ai cùng nàng chuyện vui đùa, chỉ có vào đêm, Dương thị kia về tới nhà, cầm chén đưa thức ăn cho nàng, nàng mới có thể được vài câu như vậy. Nếu có như thế, chỉ sợ bị kiềm nén đến hôm nay, nàng thành người câm, chữ cũng phun ra được.


      “Ngươi xem, tên của ngươi viết như vậy.” Tiêu Dặc đề bút viết xuống hai chữ “ Nhi”, hình chữ ngay ngắn.


      Dương Nhi lúc này mới động đậy, nàng dùng ngón tay chấm nước mực, bắt chước ở giấy Tuyên Thành vẽ. Nhưng ngón tay lại từ chối nghe lời, xiêu xiêu vẹo vẹo, vẽ được tốt.


      Tiêu Dặc thấy thế, liền đem bút nhét vào trong tay nàng.


      Nhưng Dương Nhi ngay cả cầm bút cũng biết, nàng giống như nắm cây gậy, liền cứ như vậy tùy tiện cầm lấy bút.


      Tiêu Dặc nắm lấy ngón tay tinh tế mềm mại của nàng, ngón lại ngón mà sửa đúng.


      “Cầm như vậy.”

      Qua hồi bận rộn như thế, Dương Nhi có thể cầm bút hay Tiêu Dặc biết.


      Nhưng tay Tiêu Dặc tất cả đều là dấu mực.


      Dịch Đình lạnh lẽo, Hàm Xuân Thất lại ấm áp như ngày xuân.


      Tác giả có lời muốn : Nhi cùng tiểu hoàng đế chính là cùng chữa khỏi cho nhau đó ~
      -


      Ngày mai nha nhóm tiểu bảo bối của ta =3=
      Last edited: 8/8/19

    4. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Chương 20:


      Dương Nhi vẽ tên của mình.


      Đúng vậy, là vẽ, phải viết.


      Sau khi nắm giữ bí quyết “vẽ”, tay Dương Nhi đè lên bản du ký Tiêu Dặc viết khi trước, bắt đầu học mặt chữ đó.


      Tiêu Dặc thể đè lại mu bàn tay của nàng: “ vội.”


      ý thức được nàng khiếm khuyết quá nhiều thứ, đơn giản chỉ là việc biết viết chữ. Trải qua tuổi thơ đặc thù lúc , khiến nhận thức chính xác của nàng đối với phần lớn chuyện người cùng việc đều vô cùng thiếu hụt, muốn dạy nàng hiển nhiên là chuyện thể hoàn thành trong ngày.


      Bàn tay Tiêu Dặc to lớn, ấn ở mu bàn tay của Dương Nhi, gần như đem toàn bộ tay nàng đều bao vây trong đó.


      cái tay khác của để giấy Tuyên Thành, đầu ngón tay chỉ vào chữ “”, hỏi: “Hiểu nó có nghĩa gì sao?”


      Dương Nhi lắc đầu.


      “Hài tử, ý nghĩa . Nhi, liền đọc, chính là……” dừng chút, : “Có ý nghĩa thân mật.”


      Nhi” hai chữ càng đọc, lại càng có loại cảm giác mềm mại. Nguyên bản cái tên này hẳn là có vẻ quê màu, ngược lại làm thành hương vị khác. Kêu cái, tâm tựa hồ cũng mềm theo.


      Nhưng Dương Nhi hiển nhiên ngay cả “Thân mật” có ý nghĩa gì cũng biết, nàng ngoan ngoãn cho Tiêu Dặc ấn, mặt còn có tia mờ mịt.


      Tiêu Dặc nhìn bộ dáng của nàng, lại nghĩ tới đại điển phong hậu cử hành lâu sau đó, đột nhiên : “Tên như vậy, thích hợp gọi trong chốn khuê phòng. Nhưng lại thể gọi ở nơi thanh nhã. Trẫm đặt cho ngươi cái tên, tương lai cũng có thể lưu vào sử sách.”


      Suy nghĩ chút, nếu như sách sử viết, Tấn triều Hoàng Hậu Dương Nhi…… Hình ảnh kia tựa hồ có chút hỉ cảm.


      “Tên?” Dương Nhi lặp lại lần, ngơ ngác nhìn ngón tay Tiêu Dặc.


      Tiêu Dặc tay trái cầm bút, chấm mực viết xuống: “Nguyệt Yểu. Nguyệt, nơi Hằng Nga cùng thỏ nguyệt sống. Yểu, văn tĩnh tốt đẹp, thướt tha yểu điệu.” vẫn chưa suy nghĩ, chỉ là hai chữ này dường như là sớm cắm ở trong đầu . đến đặt tên, liền lập tức nhảy ra.


      Dương Nhi gật đầu, kỳ hiểu hai chữ này có thâm ý gì, nhưng nàng nghiêm túc nhìn chằm chằm hai chữ xinh đẹp kia, ngón tay ngo ngoe rục rịch. Cố tình Tiêu Dặc lại ấn nàng, ngón tay nàng vừa động, giống như cào vào trong lòng bàn tay của Tiêu Dặc.


      Lòng bàn tay Tiêu Dặc tê dại trận, liếc mắt cái, sau đó càng thêm dùng sức bắt được tay của Dương Nhi: “Đừng lộn xộn, trẫm cho động mới có thể động.”


      Dương Nhi ngoan ngoãn gật đầu, lập tức cuộn tròn ngón tay lại, nàng cuộn cái, giống như phản lại bắt được ngón tay của Tiêu Dặc, có loại cảm giác thân mật nên lời.


      Tiêu Dặc chỉ vào hai chữ kia, lần lại lần đọc cho Dương Nhi nghe, để nàng nhớ , lần sau nhìn thấy cũng nhận thức được. Rồi sau đó lại đem chữ “Dương” dạy cho nàng, để nàng học viết nhiều lần, lúc này mới buông tay.


      Học tổng cộng năm chữ.


      Thực là mở đầu khó lường.


      Tiêu Dặc đem giấy bút giao cho Dương Nhi, đem mặt bàn gỗ tử đàn văn linh chi chia góc cho nàng, cho nàng tự chơi đùa.


      Ma ma dọn ghế tới, Dương Nhi ngồi ghế, nửa người nằm sấp ở bức tranh bàn, cằm cũng gác giấy Tuyên Thành, liền như vậy cầm bút vụng về mà thong thả, bắt đầu hướng lên đầu vẽ tên.


      Hai chữ “ Nhi” đơn giản, nàng vẽ nhiều nhất. Tranh chữ “Dương” là trận chiến lớn, xấu đến mức lộ ra vẻ quái dị đáng . Hai chữ “Nguyệt Yểu”, hoàn toàn viết.


      Nhưng nàng có chút nào nhụt chí, càng cảm thấy mất mặt.


      Thậm chí Dương Nhi còn hứng trí bừng bừng.


      Nàng trước nay chưa từng làm qua việc như vậy, có mang theo hương mực, mang theo mùi hương giấy…… Hết thảy đều hương. Nàng hận thể đem mặt chính mình đều dán lên giấy, thể gần gũi cùng thích.


      Tiêu Dặc nhìn chằm chằm nàng lúc, xác nhận nàng chơi đến hứng khởi, liền làm chuyện của mình.


      Tây Noãn Các triệu kiến đại thần, mà lần này lại chỉ mình Khổng Phượng Thành, còn có hai vị đại học sĩ khác. Tiêu Dặc mặc dù là hoàng đế, nhưng muốn đồng thời nhìn thấy bọn họ cũng rất khó. chưa tự mình chấp chính, giờ chính vụ đều qua tay nội các, các vị đại nhân nội các đều thành người bận rộn, tự nhiên thời gian ngày ngày tới thăm, gặp mặt thánh thượng.


      Tiêu Dặc ở Tây Noãn Các lúc, chính là hơn canh giờ.


      Các đại thần bày tỏ lòng trung thành xong rồi, lại phê bình tượng tốt trong triều, trong cung, lúc này mới chưa đủ thèm mà rời .


      Đây chính là lần giao phong ngầm, các đại thần thử vị đế vương thiếu niên này, mà Tiêu Dặc cũng lên tiếng thu lấy tin tức từ người bọn họ.


      Chờ các đại thần lui ra, trong Tây Noãn Các nhanh chóng khôi phục lại yên tĩnh.


      Hôm nay Thái Hậu ngược lại thông minh hơn, cũng lại phái người đến Dưỡng Tâm Điện nghe ngóng. Tiêu Dặc muốn chính là cái kết quả này. Chờ Thái Hậu phản ứng lại, nàng từng bước mất khống chế đối với Dưỡng Tâm Điện, hẳn là chuyện lâu về sau.


      Việt Vương Tiêu Chính Đình là người thông minh, nhưng Việt Vương cũng phạm vào sai lầm của phần lớn kẻ khác, bọn họ đều khinh thường .


      Tiêu Dặc tâm tình tồi, kết quả đứng dậy, mới phát bàn tay chính mình ấn bàn, lại ấn ra dấu mực nhạt.


      Đúng rồi, khi tới quên lau tay, Dương Nhi lại lại cho nét mực thế nhưng còn ở tay. Tiêu Dặc ngược cũng tức giận, chỉ là nghĩ, cũng biết vừa rồi có lộ ra dấu mực bàn tay , nếu lộ ra, chỉ sợ những cái đại thần đó đáy lòng càng khinh thường , cho rằng sống trong cung chật vật……


      Tiêu Dặc khóe miệng cong hạ, nhưng trong giây lát lại biến mất thấy.


      , trở về.”


      “Là.”


      Thời điểm Tiêu Dặc trở lại Hàm Xuân Thất, Dương Nhi vẫn còn ghé vào bàn vẽ, vị trí thủy chung có thay đổi qua. Cho dù Tiêu Dặc rồi, nàng cũng chỉ chiếm góc nho như vậy.


      Nàng vẫn cầm bút, tiếp tục vẽ tự. Giấy Tuyên Thành thay đổi vài tờ.


      Tiêu Dặc đến gần nhìn lên, đầu bút kia mực cũng có chảy xuống, nhưng nàng dường như chưa phát giác ra, còn nghiêm túc mà vẽ chữ. mặt nàng đầy mực, chóp mũi cũng nhễ nhại mồ hôi.…… Nàng rốt cuộc viết có bao lâu rồi?


      Tiêu Dặc quay đầu hỏi Lưu ma ma: “Trẫm rồi, nàng viết bao lâu? Giữa đường có lười biếng ?”


      Lưu ma ma lắc đầu: “ nương là hài tử thành , làm sao có thể lười biếng. Hoàng Thượng rồi, nàng liền vẫn luôn viết viết vẽ vẽ chưa từng dừng qua.”


      Tiêu Dặc ngẩn ra, nghĩ nghĩ lại cảm thấy là cái tiểu ngốc tử.


      rồi, có ai mở miệng kêu nàng dừng lại, nàng liền cứ vẫn luôn viết.


      Tiêu Dặc vươn tay, bắt được bút tay Dương Nhi.


      Dương Nhi tựa hồ có chút buồn ngủ, nàng chậm chạp chớp mắt, lông mi run lên, sau đó mới thong thả ngẩng đầu nhìn Tiêu Dặc. Khi thấy Tiêu Dặc, nàng dường như có chút cao hứng, là cao hứng ? Tiêu Dặc cũng biết. Nhưng mắt nàng trông mong nhìn chằm chằm , sau đó ——


      Nàng chỉ chỉ đầu bút, lại chỉ chỉ nghiên mực, khuôn mặt cơ hồ muốn nhăn thành cái bánh bao .


      ra là chờ trở về mài mực cho đấy!


      Tiêu Dặc tức giận bắt lấy cằm của nàng ngắt phen, Dương Nhi còn ngây ngốc nhìn chằm chằm , mỉm cười với . Tay Tiêu Dặc ngắt nàng buông lỏng lực đạo, sửa thành mạnh mẽ vuốt ve.


      nhìn cằm nàng bị vuốt ve ra dấu hồng nhạt, giống như bị đóng dấu, Tiêu Dặc liền có loại cảm giác sung sướng nên lời.


      “Ngày mai luyện tiếp.” : “Hôm nay ăn bánh bao gạch cua ?”


      nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, giống như nàng chính là cái banh bao gạch cua.


      Tác giả có lời muốn : Nhi có tên mới rồi!


      Phu thê Dương thị đặt tên được tốt, tiểu hoàng đế đặt lại cho nàng rồi! Tên mới ngụ ý ký thác hết thảy tốt đẹp!
      Last edited: 11/8/19

    5. Bổn Cô Nương

      Bổn Cô Nương Well-Known Member

      Bài viết:
      95
      Được thích:
      1,343
      Trong tháng tới mình phải ôn thi rồi nên có chút trễ nhưng hứa vẫn đăng chương mỗi tuần.
      levuong, ChrisMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :