Cầu Nối Của Những Hồn Ma - Meg Cabot(FULL 6 tập) (Kinh dị, Teen)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16


      Tôi trố mắt nhìn đầu cuối của sợi thừng mà chết khiếp.


      buồn cười. Bạn có biết cái ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi là gì ?


      "Nhưng Cha Dom bảo," tôi kêu lên, "rằng Maria và Felix là những con chiên ngoan đạo. Vậy chứ chúng làm gì bên dưới nhà thờ kia?"


      Đầu óc Jesse tỉnh táo hơn tôi chút. ấy vươn tay ra, nắm lấy cổ tay tôi, xoay lại để có thể nhìn thấy mặt đồng hồ của Cha Dominic. " còn bao nhiêu thời gian?" hỏi. "Còn bao nhiêu phút nữa?"


      Tôi nuốt nước bọt. "Tám phút," tôi . "Nhưng lý do mà Cha Dom làm lễ ban phước cho nhà tôi là để chúng thể vào được, và giờ xem chúng làm gì đấy. Chúng vào cả nhà thờ - "


      Jesse ngó quanh. "Chúng ta tìm được đường ra," ấy . "Đừng lo, Susannah. Lối ra phải ở đâu đó quanh đây thôi. Chúng ta tìm được."'


      Nhưng đâu. Tôi biết chứ. Tôi biết, có tìm cũng chỉ vô ích mà thôi. Màn sương phủ dày đặc dưới chân, chẳng thể tìm được cái hố mà tôi chui lên. . Susannah Simon, cái đứa rất khó bị giết, thực giờ chết sẵn rồi.


      Tôi bắt đầu cởi bỏ sợi thừng quấn quanh thắt lưng ra. Nếu như tôi sắp gặp Đấng Tạo Hoá ít ra tôi muốn trông mình phải đẹp đẽ nhất.


      "Chắc chắn nó phải ở đây," Jesse , xua màn sương , cố gắng để nhìn xuống bên dưới. "Susannah, chắc chắn nó phải ở đây."


      Tôi nghĩ đến Cha Dominic. Và cả Jack nữa. Tội nghiệp Jack. Nếu sợi thừng đó bị cắt đó chỉ có thể là bên dưới nhà thờ kia xảy ra chuyện thảm khốc rồi. Maria de Silva, tín đồ Thiên chúa tích cực mà Cha D tin chắc mụ ta bao giờ dám tấn công ngay đất thánh, lại hề e sợ việc xúc phạm đến Chúa trời như Cha Dominic tưởng. Tôi hi vọng ông và Jack làm sao. Mụ ta muốn xử lý tôi, chứ phải họ.


      "Susannah." Jesse nhìn tôi chăm chú. "Susannah, sao tìm? thể bỏ cuộc được, Susannah. Chúng ta tìm được. Tôi biết chúng ta tìm được mà."


      Tôi chỉ nhìn ấy. Mà thực ra tôi nhìn ấy nhưng chẳng thấy được gì. Tôi nghĩ đến mẹ tôi. Cha Dominic phải giải thích thế nào đây? Đấy là nếu chính ông còn bảo toàn được mạng sống. Mẹ tôi rồi rất, rất nghi ngờ nếu người ta tìm thấy xác tôi trong nhà thờ. tôi chẳng bao giờ nhà thờ vào ngày Chủ Nhật mà. Sao tôi lại đến đây vào đêm thứ Sáu được chứ?


      "Susannah!" Jesse vươn tay ra nắm lấy hai vai tôi. Giờ ấy lay tôi đến độ khiến tóc quất cả vào mặt tôi. "Susannah, có nghe tôi đấy? Chúng ta chỉ còn năm phút thôi. Ta phải tìm đường ra. Gọi ông ta ."


      Tôiay chớp mắt nhìn ấy, ngơ ngác gạt chỗ tóc dài ra khỏi mắt. Dù sao nữa đó cũng là điều tốt thôi. Tôi bao giờ phải lo tìm kiếm màu nhuộm hoàn hảo nhất để che chỗ tóc bạc. Giờ tôi bao giờ có tóc bạc nữa mà.


      "Gọi ai?" tôi ngẩn ra hỏi.


      "Người gác cổng," Jesse qua hàm răng nghiến chặt. " bảo ông ta là bạn còn gì. Có thể ông ta chỉ cho chúng ta đường ra."


      Tôi nhìn vào mắt Jesse. Trong đôi mắt ấy có điều gì đó tôi chưa từng thấy bao giờ. Tôi nhanh chóng nhận ra điều đó là gì.


      Nỗi sợ. Jesse lo sợ.


      Và đột ngột tôi cũng thấy sợ. Lúc trước tôi chỉ thấy sốc mà thôi. Giờ tôi sợ. Bởi lẽ nếu như Jesse mà phải sợ điều đó có nghĩa là có chuyện rất, rất hay sắp xảy ra. Jesse đâu phải người dễ dàng sợ hãi điều gì.


      "Gọi ông ta ," Jesse nhắc lại.


      Tôi rời mắt khỏi ấy và nhìn quanh. Khắp nơi - tất cả những nơi tôi nhìn - đều chỉ thấy có mỗi sương mù, bầu trời đêm, và nhiều sương hơn nữa. Chẳng thấy người gác cổng. Chẳng thấy cái hố nào để trở lại nhà thờ của Hội Truyền Giáo Junipero Serra. Chẳng có hành lang hai bên là những cánh cửa. Chẳng có gì hết.


      Và rồi đột nhiên có điều gì đó. bóng người sải bước về phía chúng tôi. Tôi cảm thấy như trút được gánh nặng ngàn cân. Cuối cùng người gác cổng cũng đến. Ông ấy giúp tôi. Tôi biết ông ấy ...


      Chỉ có điều, khi người đó tiến lại gần hơn, tôi thấy phải người gác cổng. đầu người này chẳng đội thứ gì, chỉ có mái tóc . Mái tóc nâu, xoăn. Giống như là -


      "Paul ư?" tôi bật ra, nghi ngờ.


      Tôi thể tin nổi. Paul. Paul Slater. Paul Slater tiến về phía chúng tôi. Nhưng làm sao -


      "Suze," cậu ta gọi cách thân mật khi tiến tới. Hai tay đút túi quần, áo phông Brooks Brothers bỏ ngoài. Trông cậu ta như thể vừa mới vui vẻ chạy đến đây sau ngày chơi golf mệt nghỉ vậy.


      Paul Slater. Là Paul Slater.


      "Cậu làm gì ở đây thế?" tôi hỏi. "Cậu... cậu chết rồi ư?"


      "Tôi cũng định hỏi cậu câu đó đấy," Paul . Cậu ta nhìn Jesse, vẫn nắm lấy hai vai tôi. "Bạn cậu là ai thế? Chắc ta là bạn cậu rồi."


      "Tôi - " Tôi hết nhìn Jesse rồi đến Paul, rồi lại quay về Jesse. "Tôi lên đây để gặp ấy," tôi phân bua. " ấy là bạn tôi. Jesse. Jack vô tình yểm trừ ấy, và - "


      "À," Paul , qua lại. "Phải. Tôi bảo với cậu là đừng có dây dưa gì với Jack. Nó chẳng bao giờ trở thành trong số chúng ta đâu."


      Tôi chỉ biết trố mắt nhìn cậu ta. Tôi thể nào hiểu nổi chuyện gì diễn ra. Paul Slater, ở đây? là vô lý. Trừ phi cậu ta chết rồi. " trong số... cái gì?"đ


      " trong số chúng ta," Paul nhắc lại. "Tôi bảo với cậu rồi mà Suze. Tất cả những chuyện giúp đỡ, cầu nối vớ vẩn. Tôi thể ngờ cậu lại tin vào cái điều như thế." Cậu ta lắc đầu, khẽ cười thầm. "Tôi tưởng cậu phải thông minh hơn thế chứ. Ý tôi là, ông cụ đó tôi còn hiểu được. Ông ấy sống trong thế giới hoàn toàn khác - thế hệ khác. Còn Jack, dĩ nhiên là nó... phù hợp để làm những chuyện kiểu như thế này. Nhưng còn cậu, Suze. Tôi chờ mong ở cậu nhiều hơn thế cơ."


      Jesse buông hai vai tôi ra, nhưng tay nắm chặt lấy cổ tay tôi... cái bên tôi đeo đồng hồ của Cha Dominic ấy. "Đây phải là người gác cổng," ấy . "Tôi biết."


      "Ừ," tôi . "Đây là Paul, trai của Jack. Paul này," tôi nhìn cậu ta. "Sao cậu lên được đây? Cậu chết rồi à?"


      Paul đảo tròn mắt vòng. ". Xin cậu. Mà cậu cũng cần dài dòng văn tự về chuyện lên đây làm gì. Giống như tôi, cậu có thể đến và khỏi nơi này khi nào cậu muốn, Suze ạ. Cậu mất quá nhiều thời gian 'giúp đỡ' " - cậu ta lấy ngón tay làm thành dấu ngoặc trong trung - "những linh hồn lạc lối như kẻ này" - cậu ta hất đầu về phía Jesse - "cậu chẳng còn cơ hội nào để mà tập trung tìm hiểu những tiềm năng của cậu nữa kìa."


      Tôi trố mắt nhìn cậu ta. "Cậu bảo... cậu bảo là cậu tin vào ma còn gì."


      Cậu ta mỉm cười như trẻ con bị bắt quả tang ăn vụng vậy. "Lẽ ra tôi nên hơn," cậu ta . "Tôi tin vào việc để cho chúng lấn át tôi, như cậu thế kia." Cái nhìn khinh khỉnh của cậu ta hướng sang phía Jesse.


      Tôi vẫn còn thấy khó khăn để nạp được cái điều tôi nhìn... và nghe thấy.


      "Nhưng... nhưng đó chẳng phải là nhiệm vụ của những người làm cầu nối hay sao?" tôi lắp bắp. "Giúp đỡ những linh hồn lạc lối?"


      Paul rùng mình cái, như thể màn sương quẩn quanh chúng tôi đột ngột trở nên lạnh hơn. "Tất nhiên là ," cậu ta đáp. "Ừm, có thể ông già đó có. Cả thằng nhóc nữa. Nhưng tôi . Và tất nhiên là cả cậu nữa, Susannah. Và nếu cậu thèm dành cho tôi chút thời gian, thay vì cố sức cứu vớt tên này" - cậu ta nhếch mép cười khinh khỉnh, hướng về phía Jesse - " có thể tôi cho cậu thấy cách chính xác cậu có khả năng gì rồi. Nó còn hơn cả những gì cậu có thể tưởng tượng được đấy."


      Liếc cái về phía Jesse, tôi thấy rằng tốt hơn hết là tôi nên dẹp cuộc đối thoại này hơn, nếu muốn thấy máu đổ. Quai hàm của Jesse nghiến đanh lại theo cái cách mà từ trước tôi chưa bao giờ thấy cả.


      "Paul," tôi . "Tôi muốn cậu hiểu rằng tôi rất cảm kích vì cậu quan tâm đến những chuyện xảy ra trong cái thế giới thần bí này. Nhưng ngay lúc này đây, nếu quay trở về trái đất tôi chết. Đấy là chưa đến chuyện nếu tôi nhầm bên dưới kia, đứa em trai của cậu hẳn phải khốn khổ chống lại với gã tên Diego và mụ đàn bà mặc váy phồng."


      Paul gật đầu. "Đúng thế," cậu ta . "Nhờ cậu và chuyện cậu từ chối chịu thừa nhận cái thiên hướng thực của cậu, giờ đây mạng sống của Jack bị đe dọa, và cả vị linh mục kia cũng vậy."


      Jesse đột ngột sấn tới phía Paul, tôi kịp ngăn lại bằng cách giơ bàn tay.


      "Nếu cậu biết nhiều đến thế, sao giúp chúng tôi tay hả Paul?" tôi hỏi. Ngăn Jesse lại phải là chuyện chơi đâu. ấy dường như sẵn sàng vặn cổ tên kia đến nơi rồi vậy. "Chúng ta ra khỏi đây bằng cách nào?"


      Paul nhún vai. "Ô, tất cả những gì cậu muốn biết chỉ có thế thôi à?" cậu ta hỏi. "Dễ mà. Chỉ cần về phía ánh sáng."


      "Cút xuống địa - " tôi ngừng lại, tức điên lên được. "Paul!"


      Cậu ta cười hinh hích. "Xin lỗi," cậu ta . "Tôi chỉ muốn biết cậu xem cái bộ phim đó chưa thôi."


      Nhưng cậu ta cười được lâu khi tích tắc sau, Jesse bất thình lình lao về phía cậu ta.


      Tôi . Còn hơn cả chương trình của WWF[6] ấy chứ. Paul vừa mới đứng đó cười đểu, và tích tắc sau, nắm đấm của Jesse lao thẳng vào gương mặt rám nắng đẹp trai đó.


      Tôi cố ngăn ấy. Dù sao Paul có lẽ cũng là lối thoát duy nhất của chúng tôi để ra khỏi đây. Nhưng tôi bảo mình thấy ái ngại gì cho lắm khi nghe thấy tiếng xương mũi cậu ta gãy rắc đâu nhé.


      Paul cư xử chuyện này như con nít. Cậu ta bắt đầu rủa sả và những thứ kiểu như: " làm gãy mũi tôi! thể tin được làm gãy mũi tôi rồi!"


      "Tôi còn đánh gãy chỉ cái mũi thôi đâu," Jesse tuyên bố, túm lấy cổ áo Paul và giơ nắm đấm còn dính máu lên trước mắt cậu ta, "nếu ngay bây giờ cậu chỉ lối ra khỏi đây."


      Paul đáp lại lời đe doạ hay ho đó thế nào tôi bao giờ được biết. Đó là vì tôi nghe thấy giọng thân thuộc đáng gọi tên mình. Tôi quay lại, và kia, qua màn sương, chạy lại phía tôi là Jack. sợi dây thừng buộc ở thắt lưng.


      "Suze," nó gọi. "Chị nhanh lên! Cái ma độc ác mà chị cảnh báo em ấy mà, ta cắt sợi dây thừng, và giờ đây ta cùng với kẻ khác nữa đánh Cha Dominic!" Thế rồi nó ngừng chạy, trông thấy cái cảnh Jesse còn túm lấy Paul mặt mũi đầy máu, và tò mò : "Paul ư? làm gì ở đây thế?"


      tích tắc qua . Đúng hơn là nhịp đập của con tim - nếu mà tôi có nhịp, mà dĩ nhiên là rồi. ai nhúc nhích. ai dám thở. ai manh động.


      Sau đó Paul ngước lên nhìn Jesse và : "Rồi phải hối hận về chuyện này. Hiểu ? Tôi khiến phải hối tiếc."


      Jesse chỉ cười chút cảm xúc và : "Xin mời cứ việc."


      Rồi ấy gạt Paul qua bên như thể cậu ta là tờ giấy ăn dùng rồi vậy, sải bước về phía trước, nắm chặt cổ tay tôi và lôi tôi về phía Jack. "Hãy đưa chúng tôi tới chỗ bọn họ," với thằng bé.


      Và Jack nắm lấy tay tôi, làm theo lời Jesse mà ngoái lại chỗ ông . thèm ngoái lại dù chỉ lần.


      Tôi nhận ra rằng điều đó lên tất cả - trừ cái điều tôi thực muốn biết: Paul Slater là loại người - hay đúng hơn, chỉ là loại - gì biết?


      Nhưng tôi còn thời gian để ở lại và tìm hiểu. Đồng hồ của Cha Dominic cho thấy tôi chỉ còn phút để quay lại với thân xác, nếu bị rơi vào tình huống khó khăn là chẳng có cái thân xác nào nữa... điều này khiến việc vào học lớp 11 tới đây trở thành rắc rối thực đây.


      May mắn thay, cái hố đó xa lắm so với chỗ chúng tôi đứng. Khi chúng tôi đến nơi và tôi cúi xuống nhìn, tôi thấy Cha Dominic đâu cả. Tuy vậy, tôi có thể nghe được những tiếng đánh nhau - tiếng kính vỡ, tiếng những vật nặng rơi xuống sàn, tiếng gỗ vỡ vụn.


      Và tôi có thể trông thấy thân xác của mình, nằm duỗi ra bên dưới như thể ngủ, ngủ say đến mức hề bị những thanh của tình cảnh ồn ào thế kia làm tỉnh giấc. hề.


      Chẳng hiểu sao dường như lối xuống lại dài hơn hẳn so với lối lên.


      Tôi quay sang nhìn Jack. "Em nên xuống trước ," tôi . "Bọn chị thả sợi thừng buộc em xuống - "


      Nhưng cả nó và Jesse đều đồng thanh hét lên: "!"


      Và cái điều tiếp theo tôi biết là mình rơi. đấy. Tôi rơi, rơi mãi, và dù lúc rơi thể trông thấy được gì nhiều, tôi lại thấy mình sắp rơi xuống cái gì, và bạn hay, tôi thích nghiền nát cái thân...


      Nhưng . Giống như trong những giấc mơ tôi từng mơ mình bị rơi, cái lúc chạm phải nó, tôi mở mắt ra, thấy mình chớp mắt nhìn gương mặt của Jesse và của Jack, hai người nhìn xuống tôi qua miệng cái hố mà Cha Dom dùng những câu chú để mở ra.


      Tôi vừa tái nhập vào thân xác mình. Và tôi lại toàn vẹn. Tôi biết điều đó khi đưa tay xuống để chắc chắn rằng đôi chân mình vẫn còn đó. Đúng vậy. Mọi thứ đều hoạt động bình thường. Ngay cả vết bầm trán tôi lại đau như trước. Và giây sau, khi bức tượng Đức mẹ đồng trinh Mary - mà Adam bảo với tôi là huyết lệ ấy - rơi trúng bụng tôi, thế cũng đau nữa.


      "Nó kia rồi," Maria de Silva la lên. "Tóm lấy nó!"


      Phải , tôi dần trở nên phát ớn bọn người - đặc biệt là mấy kẻ chết rồi - cứ nhăm nhăm muốn giết tôi. Paul đúng: tôi là người giúp đỡ người khác. Tôi chỉ cố giúp mọi người thôi, vậyội nghiệp mà xem xem công sức bỏ ra đổi lại tôi được cái gì? Bức tượng Đức mẹ đồng trinh Mary đập thẳng vào bụng. chẳng công bằng gì cả.


      Để cho thấy tôi nghĩ tất cả mọi việc công bằng đến mức nào, tôi đẩy bức tượng ra khỏi người, trườn và tóm lấy Maria bằng cách nắm lấy phía sau váy. ràng nhớ ra vụ lần trước với tôi, mụ ta quyết định chạy. Nhưng quá muộn rồi.


      " biết , Maria," tôi bằng giọng thân tình khi kéo mụ ta bằng cách tóm lấy viền váy, theo kiểu ngư dân kéo con cá cực to ấy. "Những đứa con như thực khiến tôi khó chịu lắm. chỉ vì sai bảo bọn đàn ông làm những việc bẩn thỉu thay vì tự mà làm. Điều thực khiến tôi phải nóng gáy là cái mớ nhảm tôi-tốt-đẹp-hơn--nhiều-vì-tôi-mang-họ-de-Sliva đó cơ. Bởi vì, đây là nước Mỹ." Tôi vươn ra, tóm lấy đầy tay mớ tóc xoăn đen óng. "Mà ở nước Mỹ, tất cả chúng ta sinh ra đều bình đẳng, cho dù có mang họ de Silva hay Simon chăng nữa."


      "Thế hả?" Maria gào lên, vung con dao của mụ ta ra. là mụ nhặt lại nó rồi. "Có muốn biết điều gì ở ngươi khiến ta bực mình ? Ngươi nghĩ chỉ vì là ngươa id="filepos579618">i làm cầu nối tức là ngươi tốt đẹp hơn ta."


      Phải với bạn, cái câu đó khiến tôi muốn vỡ bụng vì tức cười.


      " đúng," tôi , cúi xuống tránh khi mụ ta huơ lưỡi dao về phía tôi. "Tôi nghĩ mình tốt đẹp hơn vì tôi làm cầu nối, Maria ạ. Mà tôi nghĩ tôi tốt đẹp hơn bởi vì tôi khắp làng khắp xã đồng ý cưới những người tôi hề ."


      Trong nháy mắt, tôi lại bẻ ngoặt tay mụ ta ra sau lưng. Con dao rơi đánh keng xuống sàn. "Mà cho dù nếu tôi có làm thế nữa," tôi tiếp, " tôi cũng sai người giết họ để có thể cưới kẻ khác. Bởi vì" - tay kia nắm tóc mụ chặt, tôi dồn mụ ta về phía hàng chấn song phía trước bệ thờ - "tôi tin rằng chìa khoá của mối quan hệ tốt đẹp là ở chỗ phải biết chuyện. Nếu như biết đường mà chuyện với Jesse, bao giờ xảy ra những chuyện như thế này cả. Đó chính là vấn đề thực của đấy, Maria. Con người ta giao tiếp với nhau theo hai hướng. Có người . Và phải có người nghe."


      Trông thấy cái điều tôi sắp làm, Maria kêu ré lên: "Diego!"


      Nhưng quá muộn rồi. Tôi đập mạnh cái mặt mụ ta vào hàng chấn song trước bệ thờ.


      "Vấn đề là ở chỗ," tôi khi giật đầu mụ ta khỏi chấn song để xem mức độ thiệt hại đến cỡ nào, " đâu có chịu nghe, đúng ? Tôi bảo là đừng có dây dưa lộn xộn với tôi. Và" - tôi rướn người về phía trước để thầm vào tai mụ ta - "tôi nghĩ mình cũng với rồi, đừng có dây với bạn trai tôi nữa. Nhưng có chịu nghe ? ... ... ... nghe."


      Mỗi từ cuối cùng tôi kèm với cú đấm vào mặt Maria. Dã man , tôi biết chứ, nhưng phải chấp nhận thôi: mụ ta hoàn toàn đáng bị như thế. Con mụ khốn kiếp đó cố giết tôi, phải , mà là hai lần.


      thế chả phải tôi có đếm hay gì đó đâu nhé.


      điều như thế này về những mụ đàn bà sinh ra vào thế kỷ 19: chúng là những kẻ đánh lén. Tôi cho chúng nếm mùi đó. Chúng toàn đâm sau lưng, tấn công người ta cách bất thình lình trong khi người ta ngủ. Nhưng khi đánh xáp lá cà sao? Ờ, chả giỏi giang gì. Tôi chỉ đạp phát vào cổ mụ ta là nó gãy ngon ơ. Đạp bằng đôi guốc Prada nhé!


      Chán cái là cổ mụ chẳng gãy được lâu. Nhưng trong lúc khiến mụ ta dễ dàng bại trận, tôi nhìn quanh và thấy Jack xuống đến nơi an toàn...


      Tin hay rồi. Ôi, Jack ổn cả. Nhưng vấn đề là nó cúi rạp xuống chỗ Cha Dominic, trông ông hề ổn chút nào cả. Ông nằm sụm xuống ở bên bệ thờ, trông là tệ quá. Tôi trèo qua chỗ chấn song và tiến về phía ông.


      "Ôi, Suze ơi," Jack rên rỉ khóc. "Em thể khiến ông tỉnh lại được! Em nghĩ ông - "


      "Cha D ơi?" tôi nâng đầu ông dậy và nhàng đặt lên đùi tôi. "Cha D, con đây, Suze đây. Cha có nghe thấy con ?"


      Cha D chỉ rên thêm vài lần nữa. Nhưng mí mắt ông động đậy, tôi biết đó là dấu hiệu tốt rồi.


      "Jack," tôi . "Chạy ra đằng kia, chỗ cái hộp vàng bên dưới cây thánh giá ấy - thấy ? - em thấy cái bình đựng rượu, mang nó ra đây."


      Jack chạy ù làm theo lời tôi. Tôi ghé sát mặt Cha Dominic và thầm: "Cha ổn thôi. Cố gắng lên, Cha D. Cố lên nào."


      tiếng ken két cọ sát nghe rất to khiến tôi nhãng , và tôi liếc khắp nhà thờ, đột ngột cảm thấy mất tinh thần. Diego. ở đâu đó quanh đây, tôi hoàn toàn quên hẳn -


      Nhưng Jesse .


      biết tại sao, nhưng tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng Jesse ở lại hẳn kia, ở vùng đất u tối đáng sợ đó. Nhưng . ấy trở lại thế giới này - thế giới thực này - ràng chẳng mấy bận tâm nghĩ xem khi làm thế có thể từ bỏ điều gì.


      Nhưng khi xuống dưới này, đánh tuốt xác cái gã giết , thế có lẽ ấy cũng chẳng phải hi sinh gì nhiều. Mà thực ra, trông ấy có vẻ quyết chí trả đũa lại - bạn biết đấy, giết cái gã giết ấy mà - nhưng tất nhiên là thể, vì Diego chết sẵn rồi.


      Tuy thế, tôi chưa từng thấy ai quyết tâm đuổi theo kẻ nào đó đến như thế. Tôi tin rằng Jesse chưa thể thoả mãn khi chỉ bẻ gãy cổ Felix Diego thôi đâu. , tôi nghĩ ấy muốn vặn đứt đầu ta ra có.


      ấy làm rất tốt nữa. Diego to lớn hơn Jesse, nhưng cũng già hơn, chân cẳng cũng chả nhanh nhẹn bằng. Với lại, tôi nghĩ đơn giản là Jesse có khao khát lớn hơn. Khao khát được nhìn thấy kẻ thù của mình bị chặt đầu ấy mà. Ít ra nếu coi việc ấy dùng sức thế nào khi vung cái ghế dài gờ có nhiều cạnh nhọn vào đầu Felix Diego là dấu hiệu cho thấy điều đó.


      "Đây ạ," Jack , thở ra hơi khi mang bình rượu bằng pha lê đến chỗ tôi.


      "Tốt lắm," tôi . Đó phải rượu whisky - chẳng phải đó là thứ đem cho người bị bất tỉnh uống để họ tỉnh lại hay sao? - nhưng trong đó có cồn. "Cha D," tôi gọi, nâng đầu ông dậy và kề bình rượu nắp lên môi ông. "Cha uống ít ."


      Nhưng được. Rượu chỉ chảy thành dòng xuống cằm ông, lên ngực ông.


      Trong lúc đó, Maria bắt đầu rên rỉ. Cái cổ gãy của mụ ta lại gắn vào như cũ rồi. Bọn ma là thế. Chúng hồi phục được, mà lại còn quá nhanh.


      Jack trừng mắt nhìn mụ ta khi mụ cố gắng quỳ gối đứng dậy. " tệ là chúng ta thể yểm trừ được mụ ta," nó bằng giọng nghe đáng sợ.


      Tôi nhìn nó. "Sao lại ?" tôi hỏi.


      Jack nhướn mày lên. "Em biết. Chúng ta còn tí máu gà nào nữa."


      " cần có máu gà đâu," tôi . "Chúng ta có thứ kia rồi." Tôi hất đầu về phía vòng tròn nến. kỳ diệu, khắp nơi có đánh nhau mà chỗ nến vẫn còn nguyên vẹn.


      "Nhưng chúng ta có ảnh của mụ ta," Jack . "Ta cần ảnh mụ ta à?"


      " cần," tôi , nhàng đặt đầu Cha D xuống sàn, "nếu như gọi hồn mụ ta đến. Mà chúng ta đâu cần phải làm thế. Mụ ta ở sẵn đây rồi. giúp chị vác mụ ta nào."


      Jack cầm chân mụ, còn tôi đỡ người. Mụ ta rên rỉ và chống cự lại suốt, nhưng khi chúng tôi đặt mụ lên chỗ áo mặc khi hát đồng ca, hẳn mụ ta cũng cảm thấy như tôi lúc trước - cảm thấy dễ chịu - vì mụ thôi quằn quại nữa mà chỉ nằm đó. đầu mụ ta, cái hố tròn mà Cha Dom tạo ra vẫn còn mở, khói - hay đúng hơn là sương mù, giờ tôi biết rồi - từ bên ngoài miệng hố cứ cuồn cuộn đổ xuống phía dưới theo những luồng xoáy mù mịt.


      "Làm thế nào chúng ta khiến nó hút mụ ta vào được?" Jack tò mò hỏi.


      "Chị biết." Tôi liếc về phía Jesse và gã Diego. Hai người đó vẫn còn mải tham gia vào cuộc đấu sinh tử. Nếu nghĩ Jesse bị thất thế tôi chạy lại giúp rồi, nhưng có vẻ như ấy ổn cả. Với lại, tên đó giết ấy. Tôi đoán giờ là lúc trả miếng, và vì thế, Jesse cần tôi giúp.


      "Cuốn sách!" tôi , tươi tỉnh mặt mũi. "Cha Dom đọc cuốn sách. Nhìn quanh xem. Em có thấy nó ?"


      Jack tìm thấy cuốn sách màu đen, bọc da phía bên dưới cái dài ghế đầu tiên. Tuy thế, khi lật qua những trang sách, mặt nó xị xuống. "Suze," nó . "Đây còn chẳng phải tiếng ."


      " sao đâu," tôi , lấy quyển sách từ tay nó và lật đến cái trang mà Cha Dominic đánh dấu. "Đây rồi."


      Thế là tôi bắt đầu đọc.


      Tôi cả mùa hègiả vờ là mình biết tiếng Latinh đâu đấy nhé. Tôi biết . Tôi chả hiểu mình cái gì hết. Nhưng chắc là khi triệu hồi những thế lực bóng tối phát sai hay đúng cũng sao, vì khi tôi đọc, những luồng xoáy mờ sương đó bắt đầu vươn dài ra, dài ra cho đến khi chúng chạm đến sàn và bắt đầu cuốn quanh tứ chi của Maria.


      Mụ ta chẳng có vẻ gì lấy làm phiền lòng cả. Mụ như thể vui thích khi chúng vờn quanh hai cổ tay và cổ chân mụ. Cái mụ đàn bà đó như kiểu người khoái dùng bạo lực để thoả mãn niềm vui vậy. Thậm chí mụ còn thèm chống cự khi tôi càng đọc những luồng xoáy như sương khói đó càng cuốn chặt lại, và từ từ màn sương nâng mụ ta lên khỏi mặt đất.


      "Này," Jack , giọng bực bội. "Sao nó lại làm thế với chị nhỉ? Sao chị lại phải tự trèo lên cái hố đó?"


      Tuy thế, tôi sợ phải đáp lắm. Ai biết được chuyện gì xảy ra khi tôi ngừng đọc? Thế nên tôi cứ đọc tiếp. Và Maria lên cao dần, cao dần, cho đến khi...


      Kêu lên tiếng tắc nghẹn, Diego vùng ra khỏi Jesse và chạy đến chỗ chúng tôi.


      "Con khốn kiếp!" gào lên về phía tôi khi nhìn chằm chằm đầy kinh sợ về phía thân người mụ vợ lơ lửng , phía đầu chúng tôi. "Hạ ấy xuống!"


      Jesse thở hổn hển, chiếc áo sơ mi rách toạc xuống giữa ngực, từ vết rách trán, dòng máu chảy xuống bên mặt, tiến lại đằng sau Diego và : "Cần vợ mày đến thế sao theo?"


      ấy xô Felix Diego vào tâm vòng tròn nến.


      giây sau, những luồng khói cuồn cuộn đó hạ xuống cuốn quanh người luôn.


      Diego chịu đựng yểm trừ cách lặng lẽ như mụ vợ. Có vẻ chả vui vẻ tí ti nào hết. đá, gào thét, ra hàng đống những cái khỉ gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha mà tôi hiểu gì, nhưng Jesse chắc chắn là có.


      Tuy vậy, nét mặt Jesse hề thay đổi, dù chỉ lần. Tôi cứ thỉnh thoảng lại rời mắt khỏi những điều đọc để xem thế nào. ấy quan sát hai kẻ tình nhân - kẻ giết , còn kẻ kia muốn phải chết - bọn chúng biến dần trong cái hố, cũng vẫn là cái hố mà chúng tôi vừa mới leo xuống.


      Cho đến lúc tôi ra câu "Amen" lần cuối, bọn chúng biến mất.


      Khi tiếng vang vọng cuối cùng của những câu gào thét đầy căm thù của Diego tắt hẳn, nhà thờ lại chìm trong tĩnh lặng. Đó là tĩnh lặng lan toả khắp nơi, thực ra là hơi quá mức. Tôi ngần ngại muốn phá vỡ. Nhưng tôi có cảm giác mình phải làm thôi.


      "Jesse," tôi khẽ .


      Nhưng vẫn đủ khẽ. Sau tất cả những chuyện bạo lực như thế, trong tĩnh lặng của nhà thờ, lời thầm của tôi nghe như tiếng hét vậy.


      Jesse rời mắt khỏi cái hố mà Maria và Diego biến mất ở trong, nhìn tôi dò hỏi.


      Tôi hất đầu về phía cái hố. "Nếu muốn quay lại," tôi , cho dù mỗi từ thốt ra tôi thấy như thể đó là những con bọ mà lúc trước Ngu Ngơ vô tình dốc vào miệng nó vậy, "giờ là đúng lúc rồi đấy, trước khi nó đóng lại."


      Jesse ngước lên nhìn cái hố, nhìn tôi, lại nhìn cái hố. Rồi lại nhìn tôi.


      ", cảm ơn, querida," cách thân tình. "Tôi nghĩ là mình muốn ở lại để xem tất cả mọi chuyện kết thúc như thế nào."

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 17


      Ngày hôm đó tất cả kết thúc với việc Jack, Jesse và tôi giúp đỡ Cha Dominic khi ông cuối cùng cũng lại được, đến chỗ cái điện thoại để gọi cho cảnh sát và báo rằng ông vừa bất ngờ phát ra hai kẻ ăn trộm ở nhà thờ.


      Tất nhiên, đó là lời dối. Nhưng ông còn biết giải thích thế nào về tất cả những thiệt hại mà Maria và Diego gây ra? Lại còn những chỗ sưng u nữa chứ.


      Sau đó, khi tất cả chúng tôi an tâm là cảnh sát và xe cứu thương đường đến, Jesse và tôi để Cha Dominic lại và đứng đợi taxi cùng với Jack, cẩn thận đến điều mà tôi tin rằng tất cả chúng tôi đều nghĩ đến: Paul.


      phải tôi cố bảo Jack kể cho tôi nghe xem nó bị làm sao thế. Cơ bản cuộc chuyện trò là thế này:


      Tôi: "Jack này, trai em bị làm sao vậy?"


      Jack: (cáu kỉnh) "Em muốn chuyện đó."


      Tôi: "Chị hoàn toàn có thể hiểu được. Tuy vậy, cậu ta hình như như có khả năng tự do qua lại giữa thế giới của người sống và người chết phải, mà chị thấy như thế cần phải cảnh giác. Em có nghĩ là biết đâu cậu ta là con trai của quỷ Satan ?"


      Jesse: "Susannah."


      Tôi: "Tôi thế là tử tế nhất rồi đấy."


      Jack: "Em bảo muốn đến chuyện đó rồi mà."


      Tôi: "Điều đó hoàn toàn dễ hiểu. Nhưng lúc trước em có biết Paul cũng là người làm cầu nối ? Hay là em cũng ngạc nhiên như bọn chị? Vì lúc em chạy đến chỗ cậu ta, trông em chẳng có vẻ gì ngạc nhiên cho lắm, em biết đấy, lúc ở kia kìa."


      Jack: "Ngay lúc này đây em thực muốn gì đến chuyện đó hết."


      Jesse: "Nó muốn đâu, Susannah. Để cho thằng bé yên ."


      Jesse dễ. Jesse đâu có biết cái điều tôi biết. Đó là việc cả Paul lẫn Maria và Diego... tất cả đều móc ngoặc với nhau. Phải mất lúc tôi mới nhận ra, nhưng giờ tôi chỉ muốn tự đá cho mình phát vì lúc trước phát ra: Paul giữ chân tôi ở quán Friday trong lúc Maria và Jack tiến hành lễ trừ mà đối với Jesse. Câu nhận xét của Paul - "Dùng mật ngọt bắt được nhiều ruồi hơn là dùng dấm chua." Chẳng phải chỉ vài tiếng sau chính Maria với tôi câu y như vậy hay sao?


      Cả ba kẻ đó - Paul, Maria và Diego - tạo thành ba ngôi nhất thể phi thần thánh, ràng kết lại với nhau bằng nỗi căm ghét dành cho cùng người: Jesse.


      Nhưng vì lý do gì mà Paul lại có thể ghét Jesse được nhỉ, trước cái lúc ở kia bao giờ gặp Jesse đâu? Dĩ nhiên, bây giờ việc ưa Jesse cũng dễ hiểu: Jesse khiến cho bị thương cú khá nặng mà Paul thề rằng trả đũa khi lần sau gặp lại. Tôi tin chắc rằng Jesse chả thèm coi cái lời thề đó ra gì cho lắm, nhưng tôi lo. Ý tôi là, tôi vừa mới gặp bao nhiêu rắc rối để lôi được Jesse ra khỏi vụ khó khăn. Tôi thích thú gì khi phải nhìn ấy lại lao vào vụ khác nữa đâu.


      Nhưng cũng vô ích. Jack chịu . Thằng nhóc đó bị chấn động. Ừm, cũng hẳn. Thực ra trông nó như thể vừa trải qua khoảng thời gian khá là vui vẻ. Nó chỉ muốn đến nó thôi.


      Điều đó khiến tôi khó chịu hết biết. Vì có bao nhiêu điều tôi muốn hỏi. Ví dụ, nếu Paul là người làm cầu nối - mà chắc chắn là như thế; nếu làm sao ta lên đó được? - tại sao giúp đứa em trai trong chuyện Em nhìn thấy những người chết, vài câu động viên an ủi, trấn an thằng bé tội nghiệp cho nó biết là nó bị điên thôi mà?


      Nhưng nếu mong có thể moi được câu trả lời nào từ Jack trong chuyện này, tôi phải thất vọng tràn trề. Chắc nếu tôi có ông như Paul có lẽ tôi cũng chả muốn đến làm gì. Khi Jack trở về khách sạn an toàn rồi, Jesse và tôi bắt đầu bộ quãng đường dài để về nhà (tôi còn đủ tiền taxi từ khách sạn về nhà mà.


      Có thể bạn thắc mắc biết chúng tôi những gì trong suốt chuyến cuốc bộ dài hai dặm ấy. Chắc chắn là phải nhiều chuyện lắm. Nhưng mà, với bạn, tôi thể nhớ nổi. Tôi nghĩ chúng tôi chẳng về chuyện gì to tát quan trọng cả. Mà có gì để đâu nào?


      Tôi lẻn vào cũng dễ dàng như lúc lẻn ra. Chẳng có ai thức dậy cả, trừ con chó, và khi thấy đó là tôi, nó lại ngủ tiếp ngay lập tức. ai phát ra là tôi chuồn ra ngoài. bao giờ có ai phát ra hết.


      Trừ tôi chỉ có mỗi con Spike là nhận ra Jesse mất, và nỗi hân hoan của nó khi được gặp lại ấy đúng là nỗi xấu hổ ê chề cho loài mèo đời này. Tôi có thể nghe thấy tiếng con mèo ngu si đó gừ gừ từ tận đầu bên kia căn phòng...


      Cho dù tôi cũng chẳng nghe được lâu. Đó là vì: tôi bước vào, mặc bộ quần áo ngủ, bỏ đôi guốc ra, và trèo lên giường. Thậm chí tôi còn chả rửa mặt nữa. Tôi trèo lên giường, nhìn Jesse cái cuối cùng như để yên tâm rằng ấy thực trở về, và chìm vào giấc ngủ. Tôi ngủ tít đến tận Chủ Nhật.


      Mẹ tôi tin rằng tôi bị trận sốt viêm bạch cầu. Hay ít ra là như thế cho đến khi mẹ trông thấy vết bầm trnán tôi. Thế là mẹ lại quyết tâm tin là tôi bị chứng phình mạch máu. Cho dù tôi cố gắng thuyết phục mẹ rằng phải tôi bị bệnh nào trong hai bệnh đó hết - chỉ là vì tôi thực rất, rất mệt mà thôi - nhưng mẹ chả chịu tin, và tôi dám chắc là mẹ lôi tôi đến bệnh viện vào sáng Chủ Nhật để chụp cộng hưởng từ - này, tôi ngủ gần hai ngày đấy - nếu như mẹ và dượng Andy phải lái xe đến chỗ Tiến Sỹ cắm trại để đón nó về.


      Tôi đoán là chết - cho dù chỉ trong vòng có nửa giờ thôi - hẳn phải khiến cho người ta mệt rũ ra.


      Tôi tỉnh dậy mà bụng đói cồn cào. Mẹ và dượng Andy rồi - sau khi vắt từ tôi ra lời hứa là cả ngày chỉ ở nhà, ngoan ngoãn ngồi đợi hai người họ về để họ có thể đánh giá lại tình hình sức khoẻ của tôi - tôi ngốn hết hai cái bánh mì vòng, bát tô ngũ cốc Special K trước cả khi Ngái Ngủ và Ngu Ngơ thò mặt ra, trông đầu bù tóc rối, lôi thôi lếch thếch. Tôi khác, tôi kịp tắm rửa sạch , thay quần áo và sẵn sàng đối mặt với cái ngày hôm đó rồi... hay ít ra là với việc mình bị mất việc làm, vì tôi dám chắc liệu Khu nghỉ dưỡng Khách sạn và Sân golf Peeble Beach có muốn tiếp tục thuê tôi nữa hay , vì tôi nghỉ hai ngày liên tiếp còn gì.


      Tuy nhiên, Ngái Ngủ lại khiến tôi an tâm về việc đó.


      ", chẳng sao đâu," ta khi tống món Cheerio vào miệng. " chuyện với Caitlin rồi. Bảo ta rằng em phải trải qua... chuyện. Do thấy cái gã bị chôn ở sân sau ấy mà. ta sao."


      "Thế ạ?" Thực ra tôi chú ý nghe Ngái Ngủ cho lắm. Tôi mải quan sát Ngu Ngơ ăn, lúc nào cũng là cảnh khiến con người ta phải trầm trồ ngưỡng mộ. Nó tống cả nửa cái bánh mì tròn vào miệng và có vẻ nuốt trọn trong miếng. Ước gì tôi có cái máy quay để ghi lại kiện cho con cháu đời sau nhỉ. Hay ít ra cũng để cho đứa con tiếp theo nào dám Ngu Ngơ là chàng hấp dẫn biết là ta sai toét đến mức nào. Tôi quan sát khi Ngu Ngơ vẫn rời mắt khỏi tờ báo mở ra trước mặt, tống nốt nửa cái bánh còn lại vào miệng và nhai, nuốt thẳng luôn, như kiểu bọn rắn hay nuốt mấy con chuột ấy mà. Đó là cái điều kinh tởm nhất tôi từng thấy. Ừm, trừ chuyện bọn bọ trong hộp nước cam ra.


      "À." Ngái Ngủ ngả cái ghế ngồi ra phía sau và với lấy thứ gì đó cái bàn đằng sau lưng. "Và Caitlin bảo đưa cái này cho em. Gia đình Slater gửi. Họ trả phòng ngày hôm qua."


      Tôi bắt lấy cái phong bì mà ta tung cho. Cái phong bì trông phồng căng. Bên trong có thứ gì đó cứng cứng. Bên ngoài đề là: Gửi Susan.


      "Lẽ ra hôm nay bọn họ mới trả phòng chứ," tôi , xé phong bì ra.


      "Ừm." Ngái Ngủ . "Họ về sớm. Sao biết được?"


      Tôi đọc lá thư đầu tiên. Đó là thư của bà Slater. đó viết:


      Susan thân mến,


      biết gì đây? Cháu mang lại những điều kỳ diệu cho Jack nhà . Nó bây giờ là đứa trẻ khác hẳn rồi. Mọi chuyện đối với Jack lúc nào cũng khó khăn hơn nhiều so với Paul. nghĩ là tính Jack được vui vẻ như Paul. Dù thế nào nữa, gia đình rất tiếc kịp chào tạm biệt cháu, nhưng thực nhà phải sớm hơn dự tính. Mong cháu hãy chấp nhận món quà của lòng biết ơn này, và xin cháu hãy nhớ rằng chú Rick và mãi mãi chịu ơn cháu.


      Nancy Slater


      Kẹp trong lá thư này là tờ séc hai trăm đôla. Tôi đùa. Đó phải là tiền lương làm cả tuần của tôi đâu đấy. Đó là tiền boa.


      Tôi đặt lá thư và tờ séc sang bên cạnh bát ngũ cốc và mở lá thư tiếp theo trong phong bì ra. Đó là thư của Jack.


      Suze thân mến,


      Chị cứu sống em. Em biết chị chẳng tin đâu, nhưng đúng là như vậy đấy. Nếu như chị làm như thế bây giờ hẳn là em vẫn còn sợ sệt. Chắc là em bao giờ còn phải sợ nữa. Cảm ơn chị, và em mong rằng đầu chị đỡ hơn rồi. Nếu có thể chị viết thư cho em nhé.


      chị,


      Jack


      T.B. Xin đừng hỏi em thêm điều gì về Paul nữa. Em xin lỗi vì những gì ấy làm. Em tin rằng ấy cố ý đâu. ấy đâu có xấu xa lắm. J


      Ờ, phải lắm, tôi tự nhủ đầy hoài nghi. xấu xa lắm à? Tên đó đúng là thằng chẳng ra gì! có thể tự do qua lại giữa thế giới của người sống và người chết, thế mà em trai của chính lại sợ chết khiếp vì nó có thể nhìn thấy được người chết, mà có thèm giải thích từ nào đâu. xấu xa lắm. Mà là rất xấu xa có. Tôi thực lòng hi vọng bao giờ còn phải gặp lại nữa.


      Lá thư của Jack còn dòng tái bút thứ hai.


      T.T.B. Em nghĩ có thể chị muốn giữ thứ này. Em chẳng biết làm gì với nó cả. J


      Tôi dốc dốc cái phong bì và kinh ngạc khi thứ rơi ra là bức tiểu hoạ của Jesse. Tôi từng thấy nó bàn làm việc của ông Clive Clemmings ở hội sử học. Tôi cúi xuống nhìn mà sững sờ.


      Mình phải trả nó lại thôi. Đó là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi. Tôi phải trả lại. Đúng vậy ? Bạn thể giữ những thứ như thế này được. Như thế chẳng khác gì ăn cắp.


      Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ ông Clive lấy gì làm phiền lòng cả. Nhất là sau khi Ngu Ngơ ngẩng lên khỏi tờ báo và tuôn: "Ớ, chúng ta được lên báo này."


      Ngái Ngủ ngước lên khỏi trang chuyên mục ôtô mà như mọi khi ta xem lướt để tìm xem có con Camaro đời '67 nào chạy chưa đến năm mươi ngàn dặm hay .


      "Thôi ," ta bằng giọng phát chán lên rồi.


      ", đấy mà," Ngu Ngơ . "Xem này."


      Nó xoay tờ báo lại, đó có ảnh ngôi nhà của chúng tôi. Bên cạnh đó là ảnh của ông Clive Clemmings và bản sao bức chân dung của Maria.


      Tôi giật phắt tờ báo khỏi tay Ngu Ngơ.


      "Này," nó hét lên. "Tôi đọc cơ mà!"


      "Để người biết ăn biết đọc cho mà nghe," tôi bảo. Và thế là tôi đọc to lên cho bọn họ nghe bài báo Cee Cee viết.


      chung là, ấy viết lại câu chuyện tôi kể, mở đầu bằng việc tìm thấy hài cốt của Jesse - chỉ có điều ấy gọi là Hector de Silva chứ phải Jesse - và rồi nhắc đến giả thuyết của ông nội ông Clemmings về vụ mưu sát. nàng nêu ra tất cả những điểm chính yếu, tập trung vào về phản bội của kẻ hai mặt Maria và tên Diego đáng khinh. Và chẳng cần phải viết nhiều lời, nàng cũng chỉ cho người đọc thấy rằng ai trong số con cái của bọn chúng thành người đàng hoàng tử tế.


      Đỉnh lắm, Cee Cee.


      ấy viết rằng tất cả những thông tin này có được là nhờ Dr. Clive Clemmings, Ph.D. quá cố, cái người mà Cee Cee khẳng định rằng ông ta tìm hiểu, chắp nối các chi tiết trong vụ án mạng qua đời cách đây mấy ngày. Tôi có cảm giác rằng ông Clive cho dù ở đâu nữa cũng vui lòng. chỉ vì ông ta xuất trước công chúng như người hùng làm sáng tỏ được vụ giết người xảy ra cách đây trăm năm mươi năm, mà còn vì người ta tìm được bức ảnh của ông ta để đăng lên, mà trong bức ảnh đó, tóc tai ông ta vẫn còn kha khá.


      "Này," Ngu Ngơ khi tôi đọc xong. "Sao bọn họ có thể nhắc gì đến tôi chứ? Tôi là người phát ra bộ xương đó cơ mà."


      "Ờ, phải lắm," Ngái Ngủ , giọng ghét cay ghét đắng. "Mày đóng vai trò cực kỳ quan trọng thế cơ mà. đấy, nếu nhờ có mày cái hộp sọ của tên đó có thể vẫn còn nguyên vẹn sứt mẻ gì."


      Ngu Ngơ xông vào ông nó. Trong lúc hai đứa bọn chúng lăn lộn sàn, gào thét như sấm nổ mà nếu có ở nhà ông bố chúng bao giờ chịu để như thế đâu, tôi đặt tờ báo sang bên và quay lại với cái phong bì mà gia đình Slater gửi cho tôi. Trong đó vẫn còn tờ giấy nữa.


      Suze, nét chữ nghiêng nghiêng cứng cỏi viết. Có vẻ, giờ phải là lúc...


      Paul. thể tin nổi. Cái thư này là của Paul.


      Tôi biết cậu có nhiều điều thắc mắc. Tôi cũng biết cậu có lòng can đảm. Cái điều tôi hiểu là, liệu cậu có can đảm để hỏi câu hỏi khó nhất đối với người trong số... đồng loại của chúng ta hay .


      Còn bây giờ, hãy nhớ rằng: Nếu cậu đem cho người nào đó con cá, ta ăn trong ngày. Nhưng nếu cậu dạy ta cách câu cá, rồi ta ăn hết chỗ cá mà lẽ ra cậu câu được cho chính mình đấy.


      Chỉ là điều nho để cậu ghi nhớ, Suze.


      Paul


      Giời, tôi tự nhủ. Đúng là kẻ dở hơi. Chả trách tôi với chẳng bao giờ chơi được với nhau.


      Câu hỏi khó nhất? Cái thể loại gì thế biết? Mà chúng ta là đồng loại gì mới được? Tên này biết được điều gì mà tôi biết? Có vẻ biết khá nhiều đây.


      Tuy nhiên, có điều tôi biết. Cho dù Paul có là cái loại gì khác nữa - mà tôi tin chút nào ta lại là người làm cầu nối - cũng là tên khốn. Ý tôi là, Paul chẳng quan tâm gì đến Jack, chỉ mà là hai lần, lần đầu là khi hắm chẳng thèm : Này nhóc, đừng có lo, đối với những người như và em nhìn thấy người chết khắp nơi là chuyện thường ấy mà, lần thứ hai là khi để mặc thằng bé trong nhà thờ trong khi hai kẻ điên loạn phá phách khắp nơi.


      Đấy là chưa đến chuyện làm đối với Jesse (tôi tin là thế), người mà thậm chí còn chẳng quen biết. Và vì thế, tôi bao giờ tha thứ cho . Dĩ nhiên, tôi tin ta. Hay cả cái lý lẽ của về chuyện câu cá kia nữa.


      Tuy nhiên, cho dù ghét cay ghét đắng , tôi vứt cái mẩu thư đó . Tôi quyết định nên đưa nó cho Cha Dom, gọi cú điện thoại khiến tôi yên tâm, ông dần khoẻ lại, chỉ còn hơi đau chút thôi.


      Trong khi Ngái Ngủ và Ngu Ngơ lăn lộn - Ngu Ngơ gào lên: "Buông ra, thằng thần kinh" - tôi cầm tờ séc và lên gác. Hê, hôm nay là ngày nghỉ của tôi cơ mà. Tội gì phải ru rú ở trong nhà chứ, cho dù mẹ tôi có bắt nữa. Tôi quyết định gọi điện cho Cee Cee và xem ấy có phải làm gì . Có thể hai bọn tôi ra biển chơi cũng được. Tôi tự nhủ, mình xứng đáng được nghỉ ngơi thư giãn chút chứ.


      Khi vào đến phòng, tôi thấy Jesse dậy rồi. Thường có mấy khi ấy xuất vào buổi sáng đâu. Mà thường tôi cũng ngủ mạch ba mươi sáu tiếng đồng hồ, thế là tôi nghĩ chắc chẳng ai trong hai đứa bọn tôi giữ thói quen cũ.


      Dù thế nào nữa, tôi cũng hề mong đợi được thấy ấy ở đó, thế nên tôi giật thót cái, bật lùi lại cả quãng luôn, và nhanh chóng giấu cái tay cầm bức tiểu hoạ của ấy ra sau lưng. Thôi . Tôi muốn ấy nghĩ tôi thích ấy hay gì đó đâu nhá.


      " dậy rồi," ấy , ngồi chỗ ghế cạnh cửa sổ cùng với con Spike và cuốn sách của Abby Hoffman Steal This Book mà tôi biết trộm được ở giá sách của mẹ tôi dưới nhà.


      "Ừm," tôi , khép nép tiến tới chỗ cái giường. Có lẽ nếu nhanh chân nhanh tay tôi có thể giúi bức tranh của ấy xuống dưới gối trước khi bị ấy để ý. "Đúng, tôi dậy."


      " cảm thấy thế nào?" ấy hỏi.


      "Tôi á?" tôi hỏi, cứ như thể ấy hỏi người nào khác c trong phòng ấy.


      Jesse đặt cuốn sách xuống và nhìn tôi, nét mặt ấy lại thế rồi. Bạn biết đấy, trong những vẻ mặt mà tôi bao giờ có thể dò ra nổi.


      "Đúng, chứ ai," . " cảm thấy thế nào?"


      "Tốt," tôi đáp. Tôi đến được chỗ cái giường. Tôi ngồi xuống, và rồi nhanh như cắt - tôi chưa bao giờ thấy con chim cắt nó thế nào, nhưng nghe chúng nhanh lắm - tôi giúi tấm séc, mấy lá thư, và bức tiểu hoạ xuống dưới cái gối. Xong rồi tôi thấy người.


      "Tôi thấy khoẻ lắm," tôi .


      "Tốt," ấy . "Chúng ta cần chuyện."


      Thình lình, tôi còn cảm thấy người tí nào nữa. Thực ra, tôi còn đứng phắt dậy. hiểu sao trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch rất nhanh.


      chuyện? ấy muốn chuyện gì? Đầu óc tôi hoạt động với tốc độ trăm dặm/giây. Tôi đoán chúng tôi cần về chuyện xảy ra. Ý tôi là, tất cả đáng sợ, tôi suýt chết, và như Paul , tôi có rất nhiều điều muốn hỏi -


      Nhưng nếu đó là điều Jesse muốn đến sao? Ý tôi là, cái đoạn tôi suýt chết ấy?


      Tôi muốn về đoạn đó đâu. Bởi vì, thực tế là, toàn bộ chuyện đó, cả đoạn tôi gần chết ấy, tôi gần chết để cố gắng cứu . đấy. Tôi mong ấy để ý đến, nhưng cứ nhìn nét mặt ấy thế kia chắc chắn là có. Có để ý.


      Và giờ ấy lại muốn đến. Nhưng làm sao mà tôi được bây giờ? Làm sao lỡ miệng được? Cái từ Y ấy mà.


      " biết ," tôi rất nhanh. "Tôi muốn chuyện. Như thế được chứ? Thực tôi muốn chuyện chút nào. Tôi hết chuyện để rồi."


      Jesse nhấc con Spike khỏi đùi và đặt nó xuống sàn nhà. Rồi đứng dậy.


      ấy làm gì vậy? tôi thắc mắc. ấy làm cái gì vậy nhỉ?


      Tôi hít hơi sâu, và tiếp tục về chuyện muốn chuyện.


      "Tôi chỉ - nghe này," tôi khi ấy tiến thêm bước lại gần hơn. "Tôi chỉ muốn gọi điện thoại cho Cee Cee và có lẽ chúng tôi ra biển hay gì đó, bởi vì tôi thực là... Tôi chỉ cần ngày được nghỉ thôi."


      Thêm bước nữa về phía tôi. Giờ ấy đứng ngay trước mặt.


      "Nhất là," tôi cách ý, ngước lên nhìn ấy, " chuyện. Tôi thực cần ngày nghỉ như thế. Nghỉ, chuyện gì hết ấy mà."


      "Được thôi," ấy . đưa tay lên, cả hai bàn tay ôm lấy gương mặt tôi. "Chúng ta cần phải gì cả."


      Và lúc đó đặt nụ hôn lên đôi môi của tôi.


      --------------------------------


      [1] Helen Keller là nhà văn, diễn giả người Mỹ. Bà bị mù và điếc khi mới 19 tháng tuổi. Annie Sullivan là giáo dạy Helen từ hồi còn , dạy đọc, viết, , dùng ngôn ngữ cử chỉ, chính là người có ảnh hưởng lớn đến Helen, giúp bà vượt qua khó khăn để vươn lên và đạt được thành công.


      [2] Trường Trung học CarmelValley


      [3] Dr và PhD dịch sang tiếng Việt đều có nghĩa là tiến sỹ, nhưng trong tiếng hai từ này có khác nhau nên mình để nguyên. Clive Clemmings là người hám danh, ghép cả Dr và PhD vào tên mình để chứng tỏ ta đây " 'trước sau' gì cũng là tiến sỹ".


      [4] Lone Ranger là nhân vật trong các câu truyện Miền tây hoang dã của Mỹ, ông ta dành cả đời để cống hiến cho công lý, đấu tranh với những kẻ làm điều phi pháp. Ông ta đeo mặt nạ và cưỡi con ngựa bạch tên là Silver.


      [5] Cách tính điểm trong môn golf


      [6] World Wrestling Federation: Liên đoàn Đô vật thế giới






      Cầu Nối Của Những Hồn Ma Tập 5

      Haunted - Ám Ảnh




      Thông tin:

      Truyện: Cầu Nối Của Những Hồn Ma

      Tập 5: Haunted - Ám Ảnh

      Tác giả: Meg Cabot (Meggin Patricia Cabot)

      Thê loại: Tiểu thuyết kinh dị

      Edit eBook: Kayako Saeki

      Nguồn: Sưu tầm

      Đăng: daotieuvu.blogspot.com

      Nội Dung:

      “Ái chà chà,” giọng con trai vang lên phía sau tôi. “Đây chẳng phải Susannah Simon sao.”


      Này, tôi dối đâu nhé. Khi có chàng xinh trai nào đó với tôi – mà nghe giọng tên này biết là phải dễ coi lắm; điều đó chứa trong cái câu ái chà chà đầy tự tin, rồi cái cách gọi tên tôi nghe âu yếm thế nữa – tôi cũng phải chú ý. đừng được. Dù gì tôi cũng là đứa con mười sáu tuổi cơ mà. Đời tôi làm sao mà cứ quanh quẩn mãi chỉ với bộ tankini mốt nhất của Lilly Pulitzer và những đổi mới mà Bobbi Brown sáng tạo ra trong địa hạt của dòng chì kẻ viền môi lâu trôi cơ chứ.




      Chương 1


      “Ái chà chà,” giọng con trai vang lên phía sau tôi. “Đây chẳng phải Susannah Simon sao.”


      Này, tôi dối đâu nhé. Khi có chàng xinh trai nào đó với tôi – mà nghe giọng tên này biết là phải dễ coi lắm; điều đó chứa trong cái câu ái chà chà đầy tự tin, rồi cái cách gọi tên tôi nghe âu yếm thế nữa – tôi cũng phải chú ý. đừng được. Dù gì tôi cũng là đứa con mười sáu tuổi cơ mà. Đời tôi làm sao mà cứ quanh quẩn mãi chỉ với bộ tankini mốt nhất của Lilly Pulitzer và những đổi mới mà Bobbi Brown sáng tạo ra trong địa hạt của dòng chì kẻ viền môi lâu trôi cơ chứ.


      Thế nên, tôi thừa nhận, cho dù có bạn trai rồi – tuy gọi ấy là bạn trai tôi hơi bị lạc quan quá – khi quay lại để diện kiến chàng hấp dẫn nhắc tên mình, tôi khe khẽ hất mái tóc chút xíu. Sao lại chứ? Cứ xem sáng hôm đó tôi thoa những gì lên tóc để đánh dấu ngày đầu tiên của năm học lớp 11 – đấy là đến sương mù từ biển ngày nào cũng khiến tóc tôi hoá thành mớ rối mù – nhìn tổng thể bộ trang phục của tôi quá ổn.


      Đến lúc hất mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, quay lại tôi mới thấy rằng cái kẻ đẹp trai gọi tên mình kia lại chẳng phải là người tôi mến gì cho lắm. Thực ra, có thể là tôi có lý doợ đến chết ấy chứ.


      Chắc đọc được nỗi sợ trong mắt tôi – đôi mắt mà sáng hôm đó tôi chăm chút kỹ lưỡng bằng loại màu mắt mới tinh Mocha Mist – bởi lẽ cái nụ cười nhăn nhở ra gương mặt điển trai kia có đầu hơi hếch lên chút xíu.


      “Suze,” bằng giọng trách móc. Đến cả sương mù cũng thể làm mờ những dải highlight óng ả mái tóc xoăn sẫm màu. Hàm răng trắng đến kinh ngạc, nổi bật làn da rám nắng vì tennis. “Tôi lo lắng vì là ma mới ở ngôi trường này, thế mà cậu thậm chí thèm chào tôi lấy tiếng hay sao? Cậu đối xử với bạn cũ theo kiểu gì vậy?”


      Tôi vẫn tiếp tục trố mắt ra nhìn chằm chằm, hoàn toàn thể thốt lên câu nào hết. Nếu là bạn bạn cũng chẳng được gì đâu, khi miệng khô như… khô như cái toà nhà gạch nung mà chúng tôi đứng phía trước.


      làm gì ở đây? làm gì ở đây thế này?


      Vấn đề là, tôi thể tuân theo bản năng đầu tiên thúc giục và hét toáng lên, chạy trốn khỏi . Nếu thấy những đứa con ăn mặc hoàn hảo chê vào đâu được như tôi đây mà hét lên rồi chạy tống chạy tháo khỏi mấy tên con trai mười bảy tuổi người ta hay bàn tán lắm. Tôi cố gắng che giấu cái tài năng bất thường của mình để bọn bạn cùng lớp khỏi biết trong suốt thời gian dài, giờ đây tôi để lộ ra đâu nhé, cho dù tôi có – bạn hãy tin , lúc này đây đúng là thế đấy – sợ chết khiếp.


      Nhưng nếu thể vừa chạy vừa hét tôi vẫn có thể cáu kỉnh bước qua chỗ gì, hi vọng nhận ra cáu kỉnh ấy thực ra là gì – nỗi sợ hãi cực độ.


      Tôi biết có đánh hơi thấy nỗi sợ hãi của tôi hay . Nhưng chắc chắn là thích tôi làm ra vẻ kênh kiệu với . Khi tôi lướt qua, bàn tay bèn thò ra nhanh, và cái điều tiếp theo tôi biết là: những ngón tay chặt như gọng kìm nắm lấy bắp tay tôi.


      Dĩ nhiên lẽ ra tôi phải xô ra và thụi cho cú rồi. Bạn biết đấy, phải bỗng dưng mà hồi còn ở trường cũ ở Brooklyn tôi được đặt cho cái biệt hiệu là Đứa Con Dễ Có Khả Năng Xé Xác Người Khác Cao Nhất đâu.


      Nhưng tôi muốn bắt đầu năm học này cách tử tế – với màu mắt Mocha Mist và chiếc quần ngố đen mới tinh Club Monaco ( cùng chiếc áo lụa hồng tôi giành được ở cửa hàng đồ giá cả phải chăng Benetton ở khu Pacific Grove) – chứphải bằng trận đánh nhau. Và liệu bạn bè tôi và bọn cùng trường – lại quanh chỗ chúng tôi, thốt ra câu quen thuộc “Chào Suze,” và khen ngợi bộ quần áo kẻng-chưa-từng-thấy của tôi – họ nghĩ gì nếu tôi nổi khùng lên đấm túi bụi đứa học sinh mới? Và có khó chối cãi, đó là tôi tin rằng nếu như tôi đấm cái có thể cũng đấm lại tôi lắm.


      Bằng cách nào đó tôi tìm lại được tiếng . Tôi chỉ hi vọng rằng nhận ra là giọng tôi run đến cỡ nào. “Buông tay tôi ra,” tôi .


      “Suze,” . Vẫn còn cười, nhưng giờ trông có vẻ hiểu ra rồi, và đầy ý. “Sao thế? Trông cậu được vui lắm khi gặp tôi.”


      “Vẫn còn chưa chịu buông tay tôi ra,” tôi nhắc. Qua làn vải ở tay áo, tôi có thể cảm nhận được cái lạnh toát ra từ những ngón tay giống như kẻ máu lạnh vậy, mà lại còn khoẻ phi thường nữa.


      bỏ tay xuống. “Cậu nghe này,” . “Tôi thực xin lỗi. Về chuyện hay xảy ra vào lần gặp trước giữa tôi và cậu.”


      Lần gặp trước giữa tôi và . Ngay lập tức tâm trí tôi trở về với cái hành lang dài dằng dặc đó – cái hành lang bao lần tôi nhìn thấy trong mơ. Hai bên là hai hàng cửa đóng – những cánh cửa dẫn đến chỗ nào có trời biết – nó giống như hành lang trong khách sạn hay trong toà nhà… chỉ có điều cái hành lang đó chẳng có trong bất kỳ khách sạn hay toà nhà nào của con người cả. Thậm chí nó cũng tồn tại trong thế giới của chúng ta.


      Và Paul đứng đó, thấy rằng Jesse và tôi chẳng biết làm sao để tìm được lối ra, và phá lên cười. Chỉ cười như thể đó là trò hề vĩ đại: nếu tôi nhanh chóng trở về hành tinh mà tôi sống phải chết, còn Jesse bị kẹt lại trong cái hành lang đó mãi mãi. Tôi có thể nghe thấy tiếng cười của Paul vẫn còn vang vọng trong tai. cứ cười, cười mãi… cho đến khi Jesse đấm cú vào chính giữa mặt .


      Tôi thể nào tin nổi điều gì như thế lại diễn ra. Ngày hôm nay đây, buổi sáng tháng Chín hoàn toàn bình thường ở Carmel, California – ‘bình thường’ có nghĩa là màn sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi nhưng rồi nhanh chóng tan hết, mở ra bầu trời xanh biếc gợn mây và vầng mặt trời rực rỡ – thế mà giờ tôi đứng lối của Trường Truyền Giáo Junipero Serra, mặt đối mặt với con người ám lấy những cơn ác mộng của tôi bao tuần nay.


      Nhưng đây phải ác mộng. Tôi thức. Tôi biết mình thức mà, vì bao giờ tôi mơ thấy chuyện trong khi tôi đối diện với con quái vật chui lên từ quá khứ, hai người bạn Cee Cee và Adam qua tôi và : “Chào Suze,” như thể… như thể đó là ngày đầu tiên trở lại trường học sau kỳ nghỉ hè vậy.


      “Ý cậu muốn đến cái đoạn cậu cố giết tôi chứ gì?” tôi cất tiếng khàn khàn khi Cee Cee và Adam ngoài tầm nghe. Lần này tôi biết nghe thấy giọng tôi run run rồi. Tôi biết, vì trông trở nên xáo động – cho dù cũng có thể đó là do lời kết tội của tôi. Dù có là gì nữa, đưa tay lên, lùa bàn tay rám nắng hơi to qua mái tóc xoăn.


      “Tôi bao giờ cố giết cậu cả, Suze ạ,” , hơi tự ái.


      Tôi bật cười. thể ghìm được. Tôi sợ, nhưng vẫn cứ cười. “Ô,” tôi . “Phải lắm.”


      “Tôi đấy, Suze,” . “Chuyện phải như thế đâu. Tôi… tôi chỉ quen để mất thứ gì đó thôi.”


      Tôi nhìn chằm chằm. Cho dù có tự nhủ bản thân thế nào nữa, cũng cố giết tôi. Nhưng còn tệ hơn nữa là làm hết sức để loại bỏ Jesse theo cái cách cực kỳ bẩn thỉu. Và giờ cố cho qua mọi chuyện bằng cách bảo đó chỉ là thái độ cư xử chưa đẹp chắc?


      “Tôi hiểu,” tôi lắc đầu . “Cậu mất cái gì? Cậu chẳng mất cái gì hết.”


      ư, Suze?” Cái nhìn của dán vào tôi. Giọng của là cái giọng tôi nghe nghe lại trong những giấc mơ – giọng cười khi thấy tôi cố gắng vật lộn tìm đường thoát khỏi cái lối tăm tối mù sương, cả hai đầu đều là vách đá dựng đứng, sâu xuống phía dưới là khoảng tối đen vô định, tôi loạng choạng đứng mép cái vực ấy ngay trước khi choàng tỉnh. Đó là giọng cười chất chứa đầy ý…


      Nhưng tôi biết cái ý đó là gì, hay ám chỉ điều gì. Tất cả những gì tôi biết là tên này khiến tôi phát sợ.


      “Suze,” kèm nụ cười. Khi cười – hay thậm chí cả khi cau mày nữa – trông giống như người mẫu quảng cáo đồ underwear Calvin Klein vậy. Mà chỉ có gương mặt thôi đâu. Tôi từng thấy mặc đồ bơi rồi mà.


      “Đừng cư xử như thế này nữa,” . “Giờ là năm học mới rồi. Chúng ta thể bắt đầu lại hay sao?”


      ,” tôi đáp, lấy làm mừng vì lần này giọng tôi còn run. “ thể. Đúng hơn là, cậu – tránh xa tôi ra.”


      Có vẻ thấy điều đó buồn cười lắm. “ sao?” hỏi, thêm nụ cười hé lộ hàm răng trắng, đều tăm tắp – kiểu cười rất khéo.


      cậu phải hối hận,” tôi , giọng lại run run.


      “Ô,” , đôi mắt nâu sẫm mở to giả vờ kinh sợ. “Cậu xuỳ bạn trai ra tấn công tôi à?”


      Nếu tôi mà là tôi lôi điều đó ra mà làm trò đâu. Jesse có thể giết – và có lẽ ấy làm thế nếu biết trở lại. Nhưng có điều tôi hẳn là bạn của Jesse, thế nên chắc ấy cũng chẳng việc gì phải đứng ra bảo vệ tôi khỏi những thằng khốn như cái kẻ đứng trước mặt tôi đây.


      Chắc hẳn thấy nét mặt tôi biểu rằng đừng có đùa với chuyện-của-Suze-và-Jesse, vì bật cười và : “Ra là vậy. Tôi chưa bao giờ thực nghĩ rằng Jesse lại là týp cậu thích cơ đấy. Cậu cần người ít – ”


      kịp hết câu, vì đúng lúc đó, Cee Cee (lúc trước theo Adam đến chỗ tủ đồ của chàng – thế mà tối hôm trước hai đứa bọn tôi trang trọng thề với nhau qua điện thoại rằng bọn tôi bắt đầu năm học mới mà lại chạy theo bọn con trai cơ đấy) giờ tiến lại, mắt nàng dán vào tên con trai đứng sát cạnh tôi.


      “Suze,” nàng lịch . Khác với tôi, Cee Cee dành cả mùa hè để làm thêm công, và do đó chẳng có nhiều tiền để đổ vào tủ quần áo học và đồ makeup. Nhưng cũng phải Cee Cee chịu chi tiền vào thứ gì phù phiếm như đồ makeup đâu nhé. Điều đó cũng tốt thôi, vì là người bị bạch tạng nên nàng phải dùng đồ makeup loại đặc biệt, và cũng thể cứ chạy đến quầy thu ngân của cửa hàng M.A.C. mà trả tiền như người ta vẫn làm được.


      “Bạn nào thế?” nàng tò mò hỏi.


      Tôi đứng đó mà giới thiệu đâu đấy. Thực ra, tôi suy nghĩ nghiêm chỉnh đến việc chạy thẳng đến văn phòng và hỏi xem họ nghĩ cái khỉ gì mà lại nhận thằng như thế này vào cái nơi mà tôi từng coi là ngôi trường cũng tạm ổn cơ chứ.


      Nhưng giơ trong hai bàn tay lạnh lẽo cứng rắn đó về phía Cee Cee và , kèm nụ cười mà trước kia tôi thấy cũng có gì đáng ghét lắm, nhưng giờ khiến tôi lạnh sống lưng: “Chào cậu. Tôi là Paul. Paul Slater. Rất vui được gặp cậu.”


      Paul Slater. phải là cái tên có thể khiến sợ phát khiếp, nhỉ? Nghe cũng chả có gì xấu xa cả. Xin chào, tôi là Paul Slater. Trong câu đó chẳng có điều gì có thể cảnh báo cho Cee Cee biết : Paul Slater là kẻ bệnh hoạn, giỏi lôi kéo người khác, và cái nơi mà lẽ ra phải đặt trái tim ở đó lại là những cột băng lạnh buốt.


      , Cee Cee chẳng biết gì hết. Vì tôi kể gì cho ấy đâu. Tôi chưa kể cho ai hết. là lại càng ngu ngốc hơn nữa.


      Nếu Cee Cee có cảm thấy ngón tay quá lạnh nữa, ấy cũng gì cả.


      “Cee Cee Webb,” ấy , bắt tay ta theo cái kiểu xã giao điển hình. “Hẳn cậu phải là học sinh mới, vì trước đây tôi chưa gặp cậu bao giờ.”


      Paul chớp mắt, khiến người khác phải để ý đến hàng lông mi rất dài đối với tên con trai. Trông chúng gần trĩu lại mí mắt , như thể để nhấc được chúng lên phải tốn sức lắm vậy. Jake, ông con dượng của tôi cũng có hàng mi kiểu kiểu như thế, nhưng đối với ta, nó chỉ tổ khiến ta trông như buồn ngủ. Đối với Paul nó lại khiến như ngôi sao nhạc rock hấp dẫn. Tôi lo lắng liếc nhìn Cee Cee. ấy là trong những người lý trí nhất mà tôi biết, nhưng có ai trong số con chúng ta thực miễn nhiễm đối với loại ngôi sao nhạc rock hấp dẫn ?


      “Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến học,” Paul , thêm nụ cười khoe răng. “ may, tôi lại có quen biết với Simon đây từ trước rồi.”


      là tình cờ làm sao,” Cee Cee , là chủ bút tờ báo của trường nên nàng khoái dùng từ đao to búa lớn lắm, đôi lông mày trắng bạch kim hơi nhướn lên chút. “Trước đây cậu học cùng trường cũ với Suze à?”


      ,” tôi nhanh. “ phải đâu. Này, chúng ta nên đến phòng điểm danh hơn, nếu gặp rắc rối đấy…”


      Nhưng Paul chẳng lo gì về chuyện gặp rắc rối cả. Có lẽ là vì Paul quen với chuyện gây ra rắc rối.


      “Mùa hè vừa qua, Suze và tôi có chuyện,” với Cee Cee, đôi mắt màu tím của nàng mở to phía sau cặp kính khi nghe tin này.


      “Có chuyện á?” nàng hỏi lại.


      “Chẳng có chuyện gì,” tôi nhanh miệng đảm bảo với nàng. “Tin mình . Chẳng có gì hết đâu


      Đôi mắt Cee Cee thậm chí còn mở to hơn nữa. ràng ấy chẳng tin tôi. Ừ, sao ấy phải tin tôi chứ? Tôi là bạn thân nhất của ấy, điều đó đúng. Nhưng bao giờ tôi hoàn toàn trung thực với ấy chưa? Chưa. Và ấy biết điều đó.


      “Ô, vậy là hai cậu chia tay?” nàng hỏi thẳng.


      , bọn tôi chia tay,” Paul , lại thêm trong số những nụ cười bí ranh mãnh đó.


      Bởi vì bọn tôi bao giờ chơi với nhau hết, tôi muốn ré lên. Cậu nghĩ mình lại đời nào chơi với hay sao? phải người như cậu nghĩ đâu, Cee Cee. Bề ngoài là người đấy, nhưng bên dưới cái vẻ đẹp mã đó,


      Tôi ra cũng chẳng biết Paul là cái loại gì.


      Nhưng thế còn tôi sao? Paul và tôi có nhiều điểm chung hơn là tôi dám nhận, ngay cả với chính bản thân mình. Cho dù nếu có đủ can đảm để ra điều gì như thế trước mặt nữa tôi cũng chẳng có cơ hội nào cả, vì bất ngờ, câu nghiêm khắc vang lên: “ Simon! Webb! phải hai có giờ lên lớp hay sao?”


      Xơ Ernestine – cái người mà ba tháng vắng mặt khỏi đời tôi cũng chẳng hề khiến cho bà ta kém đáng sợ tẹo nào, với bộ ngực khủng khiếp được tô điểm thêm bằng cây thánh giá thậm chí còn to hơn nữa – lăn đến chỗ chúng tôi, cái ống tay áo rộng màu đen của bộ áo nữ tu bay phất phơ phía sau trông như hai cái cánh vậy.


      ,” bà ta chậc chậc, vẫy vẫy hai tay về phía tủ đồ của bọn tôi, dãy tủ được xây ốp vào trong những bức tường gạch chạy dài theo cái sân trong xinh đẹp của hội truyền giáo. “Hai bị muộn tiết đầu cho xem.”


      Chúng tôi … nhưng may, Paul theo sát gót.


      “Suze và tôi quen từ trước,” với Cee Cee khi chúng tôi dọc theo hành lang có mái che, tiến về phía tủ đồ. “Chúng tôi gặp nhau ở Khu nghỉ dưỡng Khách sạn và Sân golf PebbleBeach.”


      Tôi chỉ biết nhìn chằm chằm trong khi loay hoay với cái ổ khoá tủ của mình. thể tin nổi chuyện này diễn ra. Thực thể tin được. Paul làm cái gì ở nơi này thế? Paul làm cái gì ở nơi này, đăng ký học ở trường tôi học, khiến cho thế giới của tôi – cái nơi tôi từng nghĩ mình thoát được mãi mãi – trở thành ơn ác mộng giữa đời thực thế này?


      Tôi muốn biết. Cho dù điều gì thôi thúc quay lại đây nữa, tôi cũng muốn biết. Tôi chỉ muốn tránh xa ra, vào lớp, đến bất cứ nơi nào, bất cứ nơi nào cũng được… chỉ cần tránh xa thôi.


      “Ừm,” tôi , đóng cánh cửa tủ đánh sầm. Tôi hầu như chẳng biết mình làm gì nữa. Tôi thò tay vào, vớ lấy những cuốn sách đầu tiên mà ngón tay chạm phải. “ đây. Đến giờ điểm danh rồi.”


      nhìn xuống chỗ sách trong tay tôi, những cuốn sách tôi cầm như thể cái khiên, như thể chúng bảo vệ tôi khỏi bất kỳ điều gì – mà tôi chắc chắn là có điều gì đó – nhắm vào tôi. Vào chúng tôi.


      “Cậu tìm được chúng trong này đâu,” Paul kèm cái hất đầu khó hiểu về chỗ sách giáo khoa chất đống trong tay tôi.


      Tôi biết gì. Tôi cũng muốn biết. Tất cả những gì tôi biết là tôi muốn ra khỏi đây, tôi muốn ra khỏi đây nhanh. Cee Cee vẫn đứng bên cạnh tôi, ngơ ngác nhìn hết tôi đến Paul. Tôi biết, thêm giây nữa thôi là nàng bắt đầu hỏi cho xem, những câu hỏi mà tôi dám trả lời… bởi vì nếu tôi có cố trả lời nữa ấy cũng chẳng tin đâu mà.


      Thế nhưng, dù muốn, tôi lại nghe thấy chính mình hỏi, như thể những từ ngữ đó bị lôi tuột ra khỏi miệng tôi cách vô ý: “Tôi tìm được cái gì trong này?”


      “Những câu trả lời mà cậu tìm.” Đôi mắt xanh của Paul nhìn chằm chằm. “Tại sao trong bao nhiêu người mà cậu lại được chọn. Và đúng ra cậu là cái gì.”


      Lần này tôi cần phải hỏi thế là có ý gì nữa rồi. Tôi biết. Tôi biết chắc chắn điều đó, như thể chính ra lời vậy. đến cái tài năng mà chúng tôi có chung, và tôi, cái tài năng mà có vẻ làm chủ được tốt hơn rất nhiều – cũng có vẻ hiểu biết về nó hơn hẳn – so với tôi.


      Trong khi Cee Cee đứng đó nhìn hai bọn tôi chằm chằm như thể bọn tôi chuyện bằng ngoại ngữ vậy, Paul lên tiếng, giọng đều đều dễ nghe: “Khi nào sẵn sàng để lắng nghe về chuyện cậu là cái gì, cậu biết phải tìm tôi ở đâu rồi đấy. Vì tôi ở ngay đây thôi.”


      Sau đó bỏ , dường như để ý đến những tiếng thở dài yểu điệu của bọn lớp tôi kéo theo khi ta bước với vẻ uyển chuyển như loài báo


      Đôi mắt màu tím vẫn còn mở to phía sau cặp kính, Cee Cee ngước lên nhìn tôi đầy thắc mắc.


      “Thằng đó,” nàng tò mò hỏi, “ cái gì vậy? Mà Jesse là tên nào mới được chứ?”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2


      Dĩ nhiên là tôi thể kể cho ấy được. Tôi thể kể cho bất kỳ ai chuyện về Jesse hết, bởi vì, thực là, rồi ai chịu tin? Tôi biết chỉ có người duy nhất – người còn sống ấy – biết tất cả mọi điều về những kẻ như Paul và tôi, mà lý do duy nhất là vì ông ấy cũng là người trong số chúng tôi. Lát sau, khi ngồi trước cái bàn làm việc màu nâu đỏ của ông, tôi thể nén nổi tiếng rên lên.


      “Làm sao lại có thể xảy ra chuyện thế này được cơ chứ?” tôi hỏi.


      Cha Dominic, hiệu trưởng Trường Truyền Giáo Junipero Serra, ngồi sau chiếc bàn to vĩ đại, vẻ mặt kiên nhẫn. Đó là nét mặt mà khi trở thành cha cố tốt bụng , như người ta thường bảo, theo năm tháng càng trở nên kiên nhẫn hơn. Và giờ gần sáu mươi lăm tuổi, trông ông giống như Adonis[1] đeo kính, tóc bạc trắng vậy.


      Ông lại còn rất ăn năn hối hận nữa chứ.


      “Susannah, ta xin lỗi. Ta quá bận chuẩn bị cho năm học mới – đấy là chưa đến lễ hội mừng Cha Serra vào cuối tuần này nữa – nên ta chẳng để ý gì đến danh sách xin học cả.” Ông lắc lắc mái đầu bạc trắng cắt tỉa gọn gàng. “Ta thực rất, rất xin lỗi.”


      Tôi nhăn nhó. Ông xin lỗi. Ông ấy xin lỗi ư? Thế còn tôi sao đây? Ông ấy có phải ngồi học cùng với cái tên Paul Slater đâu nào. Tận hai tiết cơ: tiết điểm danh và Lịch sử nước Mỹ. Suốt hai tiếng đồng hồ trong ngày tôi phải ngồi đó mà nhìn cái kẻ cố hại bạn trai của tôi, rồi còn để mặc cho tôi đến chết nữa chứ. Mà đấy là còn chưa tính đến tiết đầu giờ và lúc ăn trưa nhé. Lại thêm tiếng nữa rồi!


      “Dù vậy, thực ta cũng biết mình có thể làm được gì,” Cha Dom , lật qua hồ sơ của Paul, “để ngăn cản cậu ta vào học ở đây. Kết quả các bài kiểm tra, điểm số, các lời nhận xét đánh giá của giáo viên… tất cả đều rất tốt, đáng để học tập. Ta rất xin lỗi, nhưng phải hồ sơ mà xét Paul Slater là học sinh xuất sắc hơn con rất nhiều khi con nộp đơn vào ngôi trường này.”


      mớ kết quả bài kiểm tra chả lên được điều gì về tư cách đạo đức của người cả,” tôi cho ông . Tôi hơi bị tự ái về vấn đề này, do kết quả mấy bài kiểm tra của tôi cũng chỉ vào loại xoàng, khiến cho Trường Truyền Giáo phải do dự khi chấp nhận đơn xin học của tôi vào tám tháng trước, khi mẹ tôi tuyên bố rằng hai mẹ con chuyển đến sống ở California để mẹ có thể kết hôn với Andy Ackerman, người đàn ông trong mơ của mẹ, và bây giờ là bố dượng của tôi.


      “Đúng,” Cha Dominic , mệt mỏi gỡ cặp kính xuống và dùng gấu áo chùng dài màu đen để lau. Tôi nhận thấy bên dưới mắt ông có hai quầng thâm. “Đúng là như vậy,” ông tán đồng, thở dài sâu, đặt lại cái kính lên sống mũi khoằm. “Susannah, con có thực chắc chắn rằng động cơ của cậu ta là đàng hoàng ? Có lẽ Paul cần có người chỉ dẫn. Có thể, nếu được hướng dẫn đúng cách cậu ta thấy được những sai lầm trong những phương pháp của cậu ta chăng…”


      “Vâng, thưa Cha Dom,” tôi châm chọc. “Và có thể năm nay con được bầu làm Nữ hoàng Cựu học sinh cũng nên.”


      Cha Dominic trông hài lòng. Khác với tôi, Cha Dominic toàn nghĩ tốt về mọi người, ít ra là cho đến khi những hành vi sau này của họ chứng tỏ niềm tin của ông vào lòng tốt vốn có của bọn họ là sai toét. Có thể bạn nghĩ rằng, với trường hợp của tên Paul Slater, ông hẳn chứng kiến đủ để có cơ sở đánh giá nhận xét đúng đắn về tên đó rồi chứ, nhưng ràng là phải.


      “Chừng nào chúng ta còn chưa thấy được điều gì chứng tỏ cái điều ngược lại,” Cha D , “ ta vẫn tin rằng Paul đến đây, đến Trường Truyền Giáo này, là vì cậu ta muốn học hỏi. chỉ học chương trình của lớp 11 thông thường, Susannah ạ, mà còn học những điều con và ta có thể chỉ dạy cho cậu ta nữa. Hãy cứ hi vọng rằng Paul hối hận về những hành động trước kia, và thực mong muốn được sửa chữa lỗi lầm. Ta tin rằng Paul đến đây là để bắt đầu cuộc sống mới, giống như con năm ngoái ấy mà. Là những con người khoan dung độ lượng, chúng ta có nhiệm vụ giúp đỡ cậu ta đạt được điều đó. Chừng nào còn chưa chứng tỏ được điều ngược lại, ta cho rằng chúng ta cứ nên tạm thời tin tưởng ở Paul .”


      Chắc đó là cái kế hoạch dở tệ nhất tôi từng biết. Nhưng thực là, tôi chẳng có bằng chứng nào chứng tỏ rằng Paul đến đây là để gây rắc rối cả. Chỉ là chưa có mà thôi.


      “Thôi nào,” Cha D , đóng tập hồ sơ của Paul lại và dựa lưng vào ghế. “Mấy tuần rồi ta chưa gặp con. Con có khoẻ , Susannah? Và còn Jesse nữa?”


      Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên rồi. là tệ khi mà chỉ cần nghe nhắc đến tên của Jesse thôi là có thể khiến tôi đỏ mặt, nhưng đúng là thế đấy. “Ừm,” tôi , hi vọng Cha D để ý thấy hai má tôi nóng bừng cả lên. “Khoẻ cả ạ.”


      “Vậy tốt,” Cha Dom , đẩy gọng kính lên mũi và liếc qua cái giá sách với vẻ lơ đãng. “Có cuốn sách mà cậu ta bảo là muốn mượn đọc – Ô, đây rồi.” Cha Dom đặt vào tay tôi cuốn sách to đùng, bọc da – ít nhất phải nặng đến hơn bốn cân ấy. “Lý thuyết Phê Phán Từ Thời Plato,” ông và mỉm cười. “Jesse hẳn là thích cuốn đó.”


      Tôi chả nghi ngờ gì về điều đó rồi. Jesse toàn thích những cuốn sách chán nhất đời. Có thể đó là lý do tại sao ấy chẳng đáp lại tình cảm của tôi. Ý tôi là, đáp lại theo cách như tôi mong muốn. Bởi vì tôi còn chưa đủ độ chán chứ sao.


      “Rất tốt,” Cha D lơ đãng . Hẳn ông có nhiều việc phải lo nghĩ lắm. Những chuyến viếng thăm của giám mục lúc nào cũng khiến ông lo cuống cả lên, còn như tôi thấy lần này, việc tổ chức lễ hội dành cho Cha Serra (cái người mà có vài tổ chức cố gắng đề nghị cho ông ta được phong thánh nhưng xong ấy mà), rồi đây trở thành chuyện rắc rối to bằng cái đình cho xem.


      “Vậy cứ để ý canh chừng bạn trẻ Slater nhé,” Cha Dom tiếp, “để xem mọi chuyện diễn tiến ra sao. Cậu ta có thể ổn định tư tưởng rất nhanh trong môi trường có quy củ như ở trường học này, Susannah ạ.”


      Tôi khịt mũi. thể đừng được. Cha D thực biết ông phải đương đầu với cái gì rồi. “Nếu sao ạ?” tôi hỏi.


      “Ừm,” Cha Dominic . “Việc đến đâu lo đến đấy. Giờ chơi . Đừng bỏ phí thời gian nghỉ trưa của con để ngồi đây với ta làm gì.”


      Tôi miễn cưỡng rời phòng hiệu trưởng, mang theo cuốn sách nặng trĩu, cũ rích đầy bụi mà ông đưa. Sương sớm tan, lúc nào cũng thế, cứ mười giờ là hết, và bầu trời phía cao kia xanh màu rực rỡ. Trong sân, bọn chim ruồi bận bịu bay quanh đám hoa dâm bụt. Cái đài phun nước phát ra tiếng róc rách ầm ỹ, đến nửa tá khách du lịch mặc quần đùi đứng vây quanh – ngoài trường học ra, hội truyền giáo này còn là di tích lịch sử, có nhà thờ xây sâu với hai hàng cột và thậm chí còn cả cửa hàng bán quà tặng, tất cả đều là những điểm thăm quan thể bỏ qua trong hành trình của khách du lịch. Những chiếc lá cọ xanh sẫm khe khẽ đung đưa theo làn gió biển. L ngày tuyệt vời nữa ở thành phố Carmel-ven-biển.


      Vậy tại sao tôi lại cảm thấy chán chường thế này?


      Tôi cố gắng tự nhủ với bản thân rằng mình phản ứng thái quá. Rằng Cha Dom có lý – chúng tôi biết Paul chuyển đến Carmel này là có động cơ gì. Có thể ta thay đổi hoàn toàn rồi.


      Thế mà sao tôi thể gạt bỏ cái hình ảnh đó – hình ảnh trong những cơn ác mộng của tôi – ra khỏi đầu được nhỉ? Cái hành lang dài tối tăm, tôi chạy dọc theo nó, tìm kiếm trong vô vọng lối thoát mà chỉ thấy có mỗi màn sương. Đó là giấc mơ mà hầu như đêm nào tôi cũng mơ, và lúc tỉnh dậy thấy mình mồ hôi vã ra như tắm.


      Thực , giữa cơn ác mộng và cái điều diễn ra lúc này đây, khi tôi tỉnh, tôi chẳng biết cái nào đáng sợ hơn. Paul làm gì ở đây? Hay thậm chí khó hiểu hơn nữa là, làm sao Paul lại biết nhiều đến thế về cái tài năng mà tôi và đều có chung? Chẳng có bản tin nội bộ. Chẳng có hội thảo hay hội nghị gì cả. Khi bạn gõ cái từ mediator vào bất kỳ cỗ máy tìm kiếm online nào cũng chỉ thấy những chuyện về mấy ông bà luật sư hay người tư vấn gia đình. Lúc này đây tôi cũng hiểu gì cả, giống như cái hồi tôi còn và chỉ biết rằng mình… khác với những đứa trẻ con hàng xóm mà thôi.


      Nhưng còn Paul. Có vẻ như Paul nghĩ rằng biết câu trả lời.


      Nhưng biết được điều gì nào? Ngay cả Cha Dominic cũng dám bảo rằng ông biết chính xác những người làm cầu nối – tạm gọi là thế vì còn từ nào khác – như chúng tôi đây là như thế nào, đến từ đâu và tài năng của chúng tôi thực đến mức nào… thế mà ông còn lớn tuổi hơn cả hai chúng tôi cộng lại cơ đấy! Ừ, đúng, chúng tôi có thể nhìn thấy, chuyện – thậm chí còn cả hôn và đấm – những người chết… hay đúng hơn là linh hồn của những người chết mà vẫn còn những chuyện vướng bận, tôi khám phá ra được điều đó khi sáu tuổi, lúc bố tôi, người qua đời vì cơn đau tim đột ngột, quay trở về sau đám tang và làm cuộc chuyện trò nho .


      Nhưng chẳng phải nó là như thế sao? Ý tôi muốn , chẳng phải đó là những gì mà tất cả những người làm cầu nối có thể làm được hay sao? Theo như Paul , phải.


      Cho dù Cha Dominic có trấn an rằng Paul có thể có ý tốt, nhưng tôi vẫn thể tin chắc được. Những kẻ như Paul chẳng làm gì mà có lý do cả. Vậy quay lại Carmel này để làm gì? Có thể nào đó chỉ là vì giờ đây biết được còn có Cha Dom và tôi, mong tiếp tục mối quan hệ với những người cùng đồng loại với chính ?


      Có thể là thế. Mà tất nhiên, cũng có thể là Jesse thực tôi và chỉ giả vờ như mà thôi, vì thực chuyện đương giữa hai người bọn tôi cũng đâu có gì chính đáng cho lắm…


      Ờ. Mà có thể tôi thực được đề cử làm Nữ hoàng Cựu học sinh như từ lâu tôi vẫn hằng mong muốn cũng nên…


      Tôi vẫn cố nghĩ đến chuyện đó lúc ăn trưa – chuyện về Paul chứ phải chuyện Nữ hoàng Cựu học sinh – ngồi ghế ngoài trời, kẹp giữa Adam và Cee Cee, tôi mở cái lon nước soda ăn kiêng, hớp ngụm đầu tiên và suýt nữa phát nghẹn khi Cee Cee : “Kể chứ. Cái tên Jesse đó là ai? Lần này làm ơn trả lời đấy.”


      Soda văng tung toé khắp nơi, đa phần từ mũi mà ra. Còn dính cả ít lên cái áo sợi Benetton của tôi nữa.


      Cee Cee chả mảy may thông cảm gì hết. “Nó là đồ uống ấy mà,” nàng . “ bị ăn vào áo đâu. Mà sao bọn mình lại chưa bao giờ gặp ta là thế nào?”


      “Ờ,” Adam , cười đùa hiệp xong xuôi khi thấy soda phun ra từ hai lỗ mũi tôi. “Sao cái tên Paul đó biết ta, mà bọn mình ?”


      Lấy tờ giấy ăn thấm thấm, tôi liếc về hướng Paul. ngồi cái ghế cách bọn tôi xa lắm, vây quanh là Kelly Prescott và những nhân vật nổi tiếng khác trong lớp, tất cả bọn chúng đều phá lên cười ầm ỹ khi nghe kể câu chuyện nào đó.


      “Jesse chỉ là tên con trai thôi mà,” tôi , vì có cảm giác mình chuồn được mà phải trả lời những câu hỏi của hai đứa. Lần này xong rồi.


      “Chỉ là tên con trai,” Cee Cee nhắc lại. “Chỉ là tên con trai mà ràng là cậu hẹn hò, như tên Paul đó .”


      “Ừm,” tôi , thấy thoải mái dễ chịu gì. “Ừ. cũng gần như thế. Ý mình là… chuyện phức tạp lắm.”


      Phức tạp ấy à? Mối quan hệ giữa tôi và Jesse khiến cho cái cuốn Lý thuyết Phê Phán Từ Thời Plato thành ra cuốn Chú chó đáng ấy.


      “Nào,” Cee Cee , bắt chéo chân và hài lòng gặm mấy củ cà rốt bé tẹo lấy trong cái túi đặt đùi. “Kể . Hai người gặp nhau ở đâu?


      thể tin nổi thực tôi ngồi ở đây, kể cho bạn tôi nghe về Jesse cơ đấy. Những người bạn mà tôi phải cố sống cố chết giấu giếm cho biết gì về ấy cả.


      ấy… ờ… là hàng xóm khu nhà mình,” tôi . Có kể hết cho bọn họ cũng chả được tích gì.


      ta học ở RLS à?” Adam tò mò hỏi, nhắc đến Trường Trung học Robert Louis Stevenson và vươn người qua chỗ tôi, vớ lấy củ cà rốt trong cái túi Cee Cee đặt đùi.


      “Ừm, cũng hẳn thế,” tôi đáp.


      “Đừng bảo là ta học Trường Trung học Carmel đấy nhé,” đôi mắt Cee Cee mở to.


      “Giờ ấy còn học trung học nữa,” tôi đáp, biết rằng với bản tính của Cee Cee, chưa biết bằng hết nàng còn chưa chịu buông tha đâu. “ ấy…ừm… ra trường rồi.”


      “Chà,” Cee Cee . “ lớn tuổi đây. Chả trách cậu cứ giấu. Thế ta học gì, đại học à?”


      hẳn thế,” tôi . “ ấy … ờ… dành thời gian nghỉ ngơi. Như kiểu là… để hiểu về chính bản thân ấy cái .”


      “Hừm.” Adam dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại, để cho ánh mặt trời giữa trưa mơn man mặt. “ kẻ đại lãn. Cậu có thể tìm được người khá khẩm hơn, Suze ạ. Cậu cần người con trai đàng hoàng, đầu óc suy nghĩ chín chắn về chuyện công ăn việc làm. người con trai giống như là… Này, biết rồi. Mình đây chứ ai!”


      Cee Cee, người để ý đến Adam từ khi tôi quen hai người bọn họ, lờ cậu ta . “Hai người bọn cậu hẹn hò được bao lâu rồi?” nàng tò mò.


      “Mình cũng biết,” tôi , giờ cảm thấy khốn khổ. “ chung là mới. Ý mình là, mình quen ấy được thời gian rồi, nhưng còn chuyện hẹn hò … vẫn còn mới mẻ. Mà cũng hẳn là… Ừm, mình thích về chuyện này lắm đâu.”


      về chuyện gì cơ ạ?” cái bóng ra chỗ ghế bọn tôi. Tôi nheo mắt lại, ngẩng lên và trông thấy David, đứa em con dượng, đứng đó, mái tóc đỏ rực lên như hào quang dưới ánh mặt trời nóng bỏng.


      “Chẳng có gì đâu,” tôi nhanh.rong số mọi người ở gia đình tôi – đúng thế, giờ đây tôi thực coi gia đình Ackerman, người cha dượng và những đứa con riêng, là gia đình của mình rồi, cái gia đình mà trước đây vốn chỉ có hai mẹ con tôi sau khi bố qua đời – nhóc David mười ba tuổi là người duy nhất gần như biết được về con người tôi. Biết rằng tôi chỉ đơn giản là con nhóc teen có vẻ hay-bất-mãn như tôi hay giả vờ ấy mà.


      Còn hơn thế nữa cơ, David biết chuyện về Jesse. Vừa biết mà cũng vừa biết. Bởi vì dù nó, cũng như mọi người khác trong nhà, nhận thấy tâm trạng tôi hay thay đổi và tối nào cũng vắng mặt cách khó hiểu, tụ tập gia đình, nhưng cũng hề nghĩ xem tôi giấu diếm điều gì.


      Giờ đây nó đứng phía trước cái ghế bọn tôi ngồi – thế là hơi bị liều đấy, vì bọn lớp lớn thường thích bọn lớp 8 như David đến ngồi cùng phía bên sân mà chúng coi như là dành cho riêng mình – thằng nhóc cố rắng làm ra vẻ như nó thuộc về nơi này, cứ xem khổ người nặng bốn lăm cân, hàm răng niềng và đôi tai vểnh biết, chẳng giống người lớn tí nào.


      “Chị xem cái này chưa?” nó hỏi, giơ tờ giấy ra, dí trước mũi tôi.


      Tôi cầm lấy tờ giấy. ra là tờ quảng cáo buổi tiệc tắm nóng tổ chức tại số 99 đường Pine Crest vào tối thứ Sáu này. Khách khứa nên mang theo đồ bơi nếu muốn có chút ‘vui vẻ & nóng bỏng’. Còn nếu muốn mặc ‘đồ da’ thôi cũng vô tư, nhất là nếu họ là phái chân yếu tay mềm.


      tờ quảng cáo còn có cả bức vẽ thô bỉ của đứa con ngà ngà say, có bộ ngực to nhúng vào cả thùng bia.


      , em được đâu,” tôi , trả tờ giấy lại cho David kèm cái khịt mũi. “Em còn bé quá. Phải có người nào đó đem nộp cái này cho người chủ nhiệm lớp em chứ. Học sinh lớp 8 thể tổ chức tiệc tùng kiểu này được.”


      Cee Cee cầm lấy tờ giấy từ tay David từ nãy, bèn : “Ừm, Suze ơi.”


      “Chị đùa đâu,” tôi tiếp. “Mà chị cũng thấy ngạc nhiên với em đấy, David. Chị tưởng em phải thông minh hơn chứ. Những bữa tiệc kiểu thế chẳng hay ho tốt đẹp gì đâu. Ừ người ta thấy vui vẻ đấy. Nhưng rất có thể có người phải rửa ruột, chết đuối, vỡ đầu chảy máu, hay gì gì đó. Trước khi có người bị thương lúc nào mà chả vui.”


      “Suze.” Cee Cee giơ tờ giấy ra trước mặt tôi, cách mũi tôi có vài centimet. “Số 99 đường Pine Crest. Đó là nhà


      Tôi giật phắt tờ giấy từ tay nàng, há hốc miệng. “David! Em bày ra trò gì thế này?”


      “Có phải em đâu,” David kêu lên, giọng vốn hay run run giờ cao vút lên gấp hai, gấp ba. “Trong giờ Xã hội học có người đưa cho em đấy chứ. Brad đem rải khắp nơi. Có vài đứa lớp 7 nhặt được, thậm chí cả – ”


      Tôi nheo mắt nhìn về phía thằng em con dượng tên Brad. Nó đứng dựa người vào cột bóng rổ, làm ra vẻ hay ho hấp dẫn lắm, điều đó khó đối với thằng con trai mà như tôi thấy vỏ não nó như bị bôi chất WD-40[2] vậy.


      “Xin phép,” tôi , đứng dậy. “Tôi phải giết người đây.” Thế rồi tôi xăm xăm bước tới chỗ sân bóng rổ, tay cầm tờ giấy màu da cam choé loé.


      Brad thấy tôi tới. Tôi nhác thấy nét hoảng hốt vụt qua nét mặt nó khi nó bắt gặp cái thứ tôi cầm trong tay. Nó đứng thẳng dậy và cố chạy , nhưng tôi quá nhanh. Tôi dồn nó vào cạnh chỗ để nước uống chung cho mọi người, và giơ tờ giấy lên để cho nó nhìn .


      “Cậu thực nghĩ là,” tôi từ tốn , “mẹ và dượng Andy đồng ý cho cậu tổ chức cái… cái… cái khỉ gió này hả?”


      Vẻ hoảng hốt mặt Brad chuyển sang thách thức. Nó vênh mặt lên và : “Ờ đấy, họ biết chẳng khó chịu đâu.”


      “Brad,” tôi . Lắm lúc tôi thấy thương hại cho nó. đấy. Nó đúng là thằng ngu si mà. “Cậu nghĩ là họ để ý khi thò đầu ra ngoài cửa sổ phòng ngủ và trông thấy lố con trần truồng trong cái bồn tắm nóng mới chắc?”


      ,” Brad . “Vì tối thứ Sáu họ làm gì có nhà. Bố được mời đến phát biểu gì đó ở tít tận San Francisco cơ, mà mẹ cậu cùng ông ấy, nhớ chưa?”


      , tôi chẳng nhớ. Mà thực ra, tôi còn biết có ai với tôi hay chưa nữa. Đúng là thời gian gần đây tôi toàn ở trong phòng, nhưng đến nỗi mà biết gì về chuyện quan trọng như bố mẹ tôi xa trong cả đêm ấy à? Tôi nghĩ thế đâu…


      “Mà tốt hơn hết là đừng có gì cho họ biết,” Brad với vẻ bất ngờ nham hiểm, “ cậu phải hối hận đấy


      Tôi nhìn nó như thể nó hoá điên rồi vậy. “Tôi phải hối hận ấy à?” tôi , bật cười. “Ừm, xin lỗi nhé Brad, nhưng nếu ông bố cậu mà phát ra cậu nhăm nhe mở tiệc, cậu mới là đứa bị cấm túc đến mãn đời, chứ phải tôi đâu.”


      ,” Brad . Cái vẻ nghênh nghênh thách thức chuyển thành nét mặt thậm chí còn ít hấp dẫn hơn nữa, gần như kiểu gian xảo. “Vì nếu cậu dám nghĩ đến chuyện lộ ra bất kỳ điều gì nữa, tôi kể cho họ nghe về thằng con trai mà đêm nào cậu cũng lén lút dẫn về phòng đấy.”





      Chương 3


      Cấm túc.


      Đó là hình phạt dành cho bạn ở Trường Truyền Giáo Junipero Serra này, nếu bạn đấm cho thằng em con dượng cú ở giữa sân trường mà tình cờ lại bị giáo viên nhìn thấy.


      hiểu em bị làm sao nữa, Suze,” Elkins , chỉ dạy môn Sinh học cho bọn lớp 9, 10 mà đồng thời cũng có trách nhiệm ở lại sau giờ học cùng với bọn vị thành niên phạm tội như tôi đây. “Lại còn vào ngày đầu tiên nữa chứ. Em muốn bắt đầu năm học mới theo cách này hả?”


      Nhưng Elkins có hiểu gì đâu. Mà tôi cũng thể giải thích cho được. Làm sao tôi có thể với rằng đó chỉ vì đột ngột mọi chuyện trở nên quá sức chịu đựng? Rằng chuyện khám phá ra thằng em con dượng tôi lại biết được cái điều mà hàng mấy tháng nay tôi phải cố sức để che giấu cả gia đình mình – còn hơn cả chuyện phát ra cái con quái vật xuất trong những giấc mơ nhơn nhơn lại trong chính ngôi trường của tôi, dưới cái lốt của tên con trai hấp dẫn trong đồ Abercrombie & Fitch – chính điều kia khiến tôi chảy nhũn cả ra như thỏi son Maybelline để dưới nắng vậy.


      Tôi thể kể với ấy được. Tôi chỉ in lặng chấp hành hình phạt, nhìn từng phút cái đồng hồ cứ trôi qua chậm rề rề. Cả tôi và tất cả bọn tù khác nữa phải đến bốn giờ mới được thả.


      mong rằng,” Elkins khi cuối cùng cũng hết giờ nhốt, “em học được bài học, Suze. Em cãi nhau, đánh nhau ngay trong sân trường như thế phải là tấm gương tốt cho các em lớp bé noi theo, đúng nào?”


      Tôi á? Tôi phải là tấm gương tốt á? Thế còn Brad sao? Brad mới là kẻ nhăm nhe bày ra bữa tiệc kiểu Oktoberfest của chính nó ngay trong phòng khách nhà chúng tôi chứ. Mà Brad lại còn nắm được thóp tôi nữa. Nó biết chuyện rồi.


      “Ờ đấy,” nó với tôi vào giờ ăn trưa, khi tôi đứng đó trợn mắt nhìn nó, chết điếng cả người, thể tin nổi cái điều mình vừa mới nghe thấy. “Cứ tưởng cậu ngon ăn lắm hả, dám để thằng con trai đêm nào cũng lẻn vào phòng, đúng chứ? Mà sao vào được? Qua lối cửa sổ, cái ở mái hiên chứ gì? Giờ cái bí mật nho của cậu tiêu tùng rồi, nhỉ? Thế , cậu kín tiếng về bữa tiệc của tôi , rồi tôi cũng kín tiếng về cái thằng Jesse đó.”


      Tôi quá sửng sốt khi biết tin rằng Brad có thể nghe thấy – nghe thấy – về Jesse, đến nỗi cả mấy phút sau tôi cũng thể nghĩ được câu nào cho nó ra hồn, trong lúc đó Brad chào hỏi qua lại với những bọn khác trong hội của nó, cái bọn đến đập tay với nó và những câu kiểu như: “Bồ tèo! Đến lúc tắm táp rồi. Tao đến.”


      Cuối cùng, tôi cũng xoay xở để mở khoá hàm ra và hỏi: “Ô, thế cơ à? Còn Jake sao? Jake để cho cậu lôi cái lũ bạn đến mà say xỉn đâu.”


      Brad chỉ nhìn tôi như thể tôi bị dở hơi. “Đùa chắc?” nó hỏi. “Cậu nghĩ ai đem bia đến cho bọn này? Jake lén đem thùng bia ở chỗ làm đến cho tôi đấy nhé.”


      Tôi nheo mắt nhìn nó. “Jake? Jake đem bia đến cho cậu á? thể nào. ta bao giờ – ” Rồi sau đó tôi sáng mắt ra. “Cậu trả cho ta bao nhiêu?”


      con số to tát lắm,” Brad . “Bằng đúng nửa số tiền ta thiếu để kiếm con Camaro mà ta hằng khao khát.”


      Tôi biết, Jake làm gần như mọi điều để chạm được tay vào con xe Camaro. Tôi lúng túng nhìn nó chằm chằm thêm nữa. “Còn David?” cuối cùng tôi hỏi. “David mách.”


      đâu,” Brad đầy tự tin. “Vì nếu nó dám , tôi đá đít nó từ đây bay thẳng sang tận Anchorage[3]. Mà cũng đừng có cố bênh nó làm gì, nếu mẹ cậu được câu chuyện mang tên Jesse hay ho phải biết.”


      Đúng lúc đó tôi đánh nó. Tôi thể ghìm được. Cứ như thể nắm đấm của tôi tự biết suy nghĩ vậy. Nó đặt bên cạnh tôi, thế mà nhoắt cái thụi ngay phát vào bụng Brad rồi.


      Trchấm dứt trong vòng giây. Thậm chí nửa giây. Thầy Gillarte, giáo viên điền kinh mới, kéo hai đứa chúng tôi ra trước khi Brad có cơ hội tung cú đấm của chính nó vào tôi.


      ngay,” thầy ấy ra lệnh cho tôi với cú đẩy mạnh trong khi cúi xuống xem xét thằng Brad há hốc miệng thở hổn hển như điên.


      Thế là tôi biến. Đến ngay chỗ Cha D đứng trong sân quan sát người ta quấn đèn nhấp nháy quanh thân cây cọ.


      “Ta biết gì với con đây hả Susannah?” ông giận dữ khi tôi kể lể tình xong xuôi. “ số người hay để ý hơn những người khác mà.”


      “Vâng, nhưng người đó mà là thằng Brad ấy ạ?” Tôi phải hạ giọng xuống vì quanh đấy có rất nhiều người làm vườn, tất cả làm công việc trang trí cho lễ hội Cha Serra, cái lễ hội sắp tổ chức vào ngày thứ Bảy tới đây, ngày sau bữa tắm nóng ồn ào của Brad.


      “Susannah,” Cha D . “Con thể hi vọng giữ kín chuyện về Jesse mãi được đâu. Rồi gia đình con thế nào cũng biết thôi.”


      Cũng có thể. Cái điều tôi tài nào hiểu nổi là làm sao trong tất cả mọi người thằng Brad lại biết được về ấy, trong khi những thành viên khác thông minh hơn – ví dụ như dượng Andy hay mẹ tôi chẳng hạn – lại hoàn toàn chẳng hay.


      Nhưng Max, con chó nhà tôi, biết là có Jesse – vì ấy nên nó mới lảng vảng lại gần phòng tôi. Về mặt trí tuệ mà Brad và con Max có khối điểm chung ấy chứ… cho dù tất nhiên là con Max thông minh hơn chút xíu rồi.


      thực mong rằng,” Elkins khi cuối cùng cũng thả tôi và đống bạn tù, “năm nay phải gặp lại em ở đây thêm lần nào nữa nhé, Suze.”


      “Cả hai trò ta phải gặp lại đâu, thưa E,” tôi đáp, thu dọn sách vở. Xong rồi tôi chuồn thẳng.


      Ngoài kia buổi chiều nóng bỏng trời trong vắt ở California, nghĩa là mặt trời sáng rực rỡ loá mắt, bầu trời xanh thăm thẳm, và xa xa bạn có thể trông thấy những con sóng bạc đầu biển Thái Bình Dương xô bờ Carmel. Tôi hết cơ hội nhờ người lái xe đưa về mất rồi – lỡ mất Adam, cậu bạn sẵn sàng chở bất cứ ai đến bất cứ đâu chiếc xe thể thao VW Con Bọ màu xanh lá cây, và dĩ nhiên là cả Brad nữa, nó được thừa hưởng chiếc Land Rover từ tay Jake, giờ ta lái chiếc Honda Civic cũ rích, nhưng đó là cho đến khi ta tậu được cái xe trong mơ mà thôi – và thế là tôi phải bộ hai dặm đến số 99 ường Pine Crest. Mà hầu hết toàn phải leo đồi thôi.


      Tôi mới đến chỗ cổng trường chưa được bao xa người hùng của tôi thò mặt đến. Ít ra đó là tôi đoán tự cho rằng mình là kẻ như thế. Phải cái là cưỡi ngựa bạch. lái con BMW mui trần màu bạc, mui xe hạ xuống rồi. chả có gì lạ.


      “Thôi nào,” trong khi tôi đứng trước cổng trường, chờ cho đèn giao thông chuyển sang xanh để qua chỗ đường đông đúc. “Lên . Tôi đưa cậu về.”


      , cảm ơn,” tôi hờ hững đáp. “Tôi thà bộ còn hơn.”


      “Suze.” Paul chán nản . “Lên xe .”


      ,” tôi đáp. Tôi học được bài học đủ lắm rồi, cái chuyện lên-xe-ngồi-cùng-với-những-kẻ-cố-giết-tôi ấy mà. Và nó xảy ra lần nữa đâu. Nhất lại là với Paul, cái kẻ chỉ cố giết tôi lần mà còn khiến tôi sợ vô cùng, đến nỗi trong những giấc mơ của tôi cứ tái tái lại mãi cảnh đó. “Tôi bảo rồi. Tôi bộ.”


      Paul lắc đầu, bật cười với chính mình. “Cậu đúng là,” , “tôi chịu cậu luôn đấy.”


      “Cảm ơn.” Đèn chuyển sang xanh, và tôi bắt đầu băng qua ngã tư. Tôi biết rất . Cần gì phải có người hộ tống.


      Nhưng mà tôi lại nhận được chính điều đó đấy. Paul lái xe ngay bên cạnh tôi với vận tốc hai dặm giờ.


      “Cậu định theo tôi về đến tận nhà chắc?” tôi hỏi khi chúng tôi bắt đầu leo lên con đường dốc, cái tên Carmel Hills từ đó mà ra. Cũng may mà tầm bốn giờ chiều đoạn đường này có nhiều xe cộ qua lại cho lắm, nếu Paul khiến cho mấy người hàng xóm của tôi phát cáu lên rồi, cứ lái xe thế kia chắn hết cả con đường độc đạo để đển với thế giới văn minh còn gì.


      “Đúng,” Paul . “Trừ phi cậu thôi cái cách cư xử đó và lên xe.”


      , cảm ơn,” tôi lặp lại.


      Tôi cứ tiếp. Trời là nóng bức. Tôi bắt đầu cảm thấy cái áo của mình hơi ẩm mồ hôi rồi đây. Nhưng đời nào tôi chịu lên xe của tên kia. Tôi chậm chạp lê bước dọc theo con đường, chú ý tránh bất kỳ cái cây nào trông giông giống cây sồi độc, kẻ thù chết người của tôi – là kẻ thù chết người trước khi tên Paul xuất mà thôi – và thầm rủa sả cái quyển Lý Thuyết Phê Phán Từ Thời Plato, cuốn sách mà cứ mỗi bước tôi lại thấy nó như nặng hơn vậy.


      “Cậu tin tưởng tôi là sai lầm đấy,” Paul khi bò lên đồi trong chiếc ôtô màu bạc bên cạnh tôi. “Chúng ta, cậu và tôi, đều như nhau cả thôi, cậu biết đấy.”


      “Tôi thực tâm hi vọng rằng đó phải là ,” tôi đáp. Thỉnh thoảng tôi thấy rằng, đối với số kẻ thù phép lịch có thể làm bọn chúng thoái chí ngang ngửa với nắm đấm đấy. Cứ thử mà xem.


      “Xin lỗi làm cậu thất vọng,” Paul . “Nhưng đúng là thế đấy. Mà Cha Dominic gì với cậu? Ông ta bảo cậu đừng có mình la cà với tôi? được tin vào từ nào tôi ra?”


      hề,” tôi , vẫn bằng giọng xa lạ như thế. “Cha Dominic cho rằng tôi nên tạm thời tin tưởng cậu có.”


      Đằng sau cái vôlăng bọc da, Paul tỏ vẻ ngạc nhiên. “Thế à? Ông ta vậy sao?”


      “Phải,” tôi đáp, nhác thấy bụi cây mao lương vàng xinh đẹp mọc bên đường, cẩn thận vòng qua để đề phòng nhỡ chúng có che giấu cái thân cây sồi độc nào chết. “Cha Dominic nghĩ rằng cậu đến đây là vì muốn tạo dựng mối quan hệ với những người cũng làm cầu nối duy nhất mà cậu biết. Ông ấy nghĩ rằng, là những con người khoan dung độ lượng, bọn tôi có trách nhiệm cho phép cậu sửa chữa những lỗi lầm và giúp đỡ cậu con đường trở thành con người ngay thẳng, chính trực.”


      “Nhưng cậu đồng tình với ông ta chứ gì?” Paul chăm chú nhìn tôi. Sao lại ? Cứ xem chậm thế kia có vẻ chẳng cần phải chú ý đến đường làm gì.


      “Nghe đây,” tôi , ước gì có cái cặp nào đó để cặp hết mái tóc lên. Nó bắt đầu dính vào phía sau gáy tôi. Cái cặp tóc đồi mồi mà sáng nay tôi cặp chẳng biết biến đâu mất rồi. “Cha Dominic là người tốt bụng nhất mà tôi từng biết. Cả đời ông chỉ biết giúp đỡ mọi người. Ông thực lòng tin tưởng rằng con người vốn đều có bản chất tốt đẹp, và nếu được đối xử tử tế, họ cũng cư xử đàng hoàng.”


      “Nhưng cậu,” Paul , “ đồng ý, tôi đúng chứ?”


      “Tôi nghĩ cả tôi và cậu đều biết rằng Cha Dom là người sống trong thế giới thần tiên.” Tôi nhìn thẳng về phía trước khi leo lên đồi, hi vọng Paul đoán được rằng nhịp tim đập thình thình của tôi hoàn toàn phải vì chuyện bộ mà là do ở đây. “Nhưng vì muốn khiến ông ấy thất vọng, nên nhận định của cá nhân tôi về cậu – rằng cậu là kẻ lợi dụng, tên thần kinh – tôi giữ kín cho riêng bản thân mà thôi.”


      tên thần kinh?” Paul có vẻ thích thú khi nghe người khác mình như vậy… thêm bằng chứng nữa chứng tỏ đúng là tên tâm thần như tôi nghĩ. “Tôi thích cái từ đó đấy. Từ trước tôi bị gọi bằng nhiều tên lắm, nhưng kẻ thần kinh chưa bao giờ.”


      “Đấy chả phải câu khen ngợi gì đâu,” tôi buộc phải , vì hình như có vẻ hiểu theo cách đó phải.


      “Tôi biết,” đáp. “Chính thế nên mới khiến nó hay ho thú vị chứ. Cậu ăn hay lắm, biết ?”


      “Sao cũng được,” tôi bực tức . Đến sỉ nhục còn nên thân. “Có điều này tôi muốn biết.”


      ,” bảo.


      “Cái đêm mà tôi và cậu tình cờ gặp nhau – ” tôi trỏ lên trời “ – cậu biết đấy, ở kia kìa?”


      gật. “Ờ. sao?”


      “Làm sao cậu lên được đó? Ý tôi là, đâu có ai yểm trừ cậu, đúng ?”


      Giờ Paul nhe răng cười. Tôi chán nản nhận ra rằng mình vừa mới hỏi đúng cái câu mà muốn nghe nhất.


      “Đúng, ai yểm trừ tôi cả,” . “Mà cậu cũng chẳng cần có người yểm trừ cậu đâu.”


      Câu đó gần như khiến tôi sững người. Tôi đứng chết trân lối . “Ý cậu bảo rằng tôi có thể lên đó bất cứ khi nào tôi muốn?” tôi hỏi , thực bị choáng váng.


      “Còn có rất nhiều điều cậu có thể làm được, nhưng cậu chưa khám phá ra đấy thôi, Suze ạ,” Paul , vẫn còn nhe răng cười. “Những điều mà cậu chưa bao giờ dám mơ tới. Những điều mà tôi có thể chỉ cho cậu thấy.”


      Cái giọng mượt mà của lừa được tôi đâu. Paul là kẻ khiến người khác bị cuốn hút, điều đó đúng, nhưng ta cũng là kẻ nguy hiểm chết người nữa.


      “Phải,” tôi , cầu mong nhận ra đằng sau lớp áo hồng kia, trái tim tôi đập nhanh đến cỡ nào. “Chắc thế rồi.”


      “Tôi đấy, Suze,” Paul . “Cha Dominic là người vĩ đại. Tôi phản đối điều đó. Nhưng ông ta cũng chỉ là người làm cầu nối mà thôi. Cậu còn hơn cả như thế nữa cơ.”


      “Tôi hiểu rồi.” Tôi xốc hai vai lên và bắt đầu tiếp. Cuối cùng chúng tôi cũng lên đến đỉnh đồi, và tôi bước vào chỗ bóng râm mà mấy cây thông vĩ đại toả bóng xuống hai bên đường. Tôi cả người vì cuối cùng cũng thoát khỏi cái nóng. Tôi chỉ ước giá mình cũng thoát khỏi tên Paul dễ dàng được như thế. “Cả đời tôi, người ta cứ rằng tôi là thế này, và rồi bất ngờ cậu xuất tôi là thế khác, thế là tôi cứ phải tin cậu chắc?”


      “Đúng,” Paul .


      “Vì cậu người đáng tin cậy làm sao,” tôi giễu cợt, nghe có vẻ tự trấn an bản thân hơn cả tôi thực cảm thấy như thế.


      “Vì tôi là tất cả những gì cậu có,” chỉnh lại.


      “Thế cũng chẳng nhiều nhặn gì cho lắm, hả?” tôi trừng mắt nhìn . “Hay là tôi còn phải ra rằng cái lần cuối cùng tôi gặp cậu cậu khiến tôi mắc kẹt ở địa ngục?”


      “Đó phải là địa ngục,” Paul , kèm cái đảo mắt đặc trưng của . “Mà cuối cùng cậu cũng tìm được lối ra đấy thôi.”


      “Thế còn chuyện Jesse?” tôi hỏi. Trái tim tôi đập thình thình to hơn bao giờ hết, dĩ nhiên vì vấn đề thực phải là cái điều làm – hay cố làm – đối với tôi, mà là điều làm với Jesse… điều tôi sợ cố làm lần nữa.


      bảo là tôi xin lỗi rồi cơ mà.” Paul , có vẻ bực bội. “Với lại, cuối cùng mọi chuyện đều ổn cả còn gì, đúng chưa? Tôi bảo với cậu rồi, Suze. Cậu có nhiều quyền năng hơn cậu biết đấy. Cậu chỉ cần có người cho cậu thấy tiềm năng trong con người cậu mà thôi. Cậu cần người hướng dẫn chỉ bảo – người thực ấy, chứ phải là ông linh mục sáu mươi tuổi, cái người nghĩ rằng Cha Junipero Nào Đó là người quan trọng số trong cái thế giới này.”


      “Phải lắm,” tôi . “Và chắc cậu nghĩ cậu là kẻ đóng vai ông Miyagi trong bộ phim Karate Kid[4] của tôi chứ gì?


      “Đại loại thế.”


      Chúng tôi đangới chỗ đường vòng đến số 99 Đường Pine Crest, nằm ngọn đồi trông xuống Thung lũng Carmel. Phòng của tôi trông ra phía trước căn nhà, nhìn thấy được biển. Khi đêm xuống, sương mù từ biển thổi vào, nếu tôi để cửa sổ mở gần như có thể nhìn thấy sương lùa qua khung cửa cuộn lại thành những luồng mờ ảo. Đó là ngôi nhà đẹp, trong những ngôi nhà cổ nhất ở Carmel, trước đây, khoảng năm 1850, nó từng là nhà trọ. Thậm chí người ta cũng đồn đại gì về chuyện nó bị ma ám nữa cơ.


      “Cậu thấy sao, Suze?” Paul thản nhiên khoác tay qua lưng ghế trống cạnh chỗ ngồi. “Tối nay ăn chứ? Tôi đãi? Tôi cho cậu biết về chính bản thân cậu – về chuyện cậu là như thế nào – những điều mà ai khác đời có thể biết được.”


      “Cảm ơn,” tôi , ra khỏi con đường, tiến về cái sân nhà rải đầy lá thông, cảm thấy người cách bình thường. Mà sao lại ? Tôi sống sót sau cuộc đụng độ với Paul Slater mà bị lôi đến thế giới khác. Đó đúng là thành công đấy chứ. “Nhưng xin kiếu. Hẹn mai gặp ở trường.”


      Rồi tôi bước lối trải dày lá thông đến chỗ lối vào nhà, đằng sau lưng, tôi nghe thấy tiếng Paul gọi: “Suze! Suze, đợi !”


      Nhưng tôi đợi. Tôi thẳng, hết lối lên đến hiên nhà, bước lên những bậc cửa, mở cửa trước và bước vào nhà. Tôi thèm ngoái lại. Tôi thậm chí thèm ngoái lại lấy lần.


      “Con về rồi đây,” tôi , nhỡ có người nào đó ở tầng dưới quan tâm sao. Có đấy. Tôi bị dượng chất vấn bài, dượng nấu bữa tối và có vẻ hào hứng muốn biết hết về “ngày hôm nay của tôi” thế nào. Sau khi kể cho dượng, rồi kiếm cái gì đó trong bếp để bỏ bụng, quả táo, lon soda ăn kiêng, tôi leo lên tầng hai, mở tung cánh cửa phòng mình.


      hồn ma ngồi bậu cửa sổ đằng kia. Khi tôi bước vào, ấy ngẩng lên nhìn.


      “Xin chào,” Jesse lên tiếng.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4

      Tôi kể cho Jesse nghe về Paul.

      Có lẽ tôi nên kể. Có rất nhiều chuyện khác mà lẽ ra tôi nên kể cho Jesse, nhưng thực tôi chưa có lúc nào để c

      Chỉ có điều, tôi biết nếu mình mà kể chuyện gì xảy ra: Jesse muốn xông vào cuộc đối đầu với tên đó cho mà xem, và rồi kết cục là có người bị yểm trừ lần nữa… người đó chính là Jesse chứ ai khác. Và thực tôi nghĩ mình thể chấp nhận được chuyện đó. thể nào lại chấp nhận lần nữa được.

      Vậy nên tôi giữ kín chuyện Paul đột ngột vào học ở Trường Truyền Giáo. Ừ , đúng là chuyện giữa tôi và Jesse quả có kỳ quái . Nhưng như thế có nghĩa là tôi muốn để mất ấy đâu nhé.

      “Hôm nay học thế nào?” Jesse hỏi thăm.

      “Tốt cả,” tôi đáp. Tôi sợ phải thêm gì lắm. Thứ nhất, tôi sợ mình có thể lại bắt đầu tông tốc tiết lộ hết cả chuyện tên Paul. Thứ hai, ừm… tôi thấy rằng, nhìn chung, Jesse và tôi càng ít chuyện càng tốt. Nếu , tôi toàn lo lắng lảm nhảm những chuyện đâu. Dù tôi thấy rằng, chung cái chuyện lảm nhảm như thế cũng giữ cho Jesse biến mất (bây giờ ấy toàn thế thôi, cứ khi nào giữa hai bọn tôi im lặng ngượng ngùng gì là ấy lại nhanh chóng xin lỗi rồi biến mất luôn) nhưng nó cũng chẳng khiến cho ấy có hứng thú ba hoa như tôi. Jesse hầu như năng gì đến mức tôi hết chịu nổi, kể từ…

      Ừm, kể từ cái ngày chúng tôi hôn nhau.

      Tôi chả hiểu bọn con trai bị làm sao, điều gì khiến cho chúng hôm nay hôn bạn đắm đuối, rồi hôm sau lại cư xử như thể bạn tồn tại đời. Nhưng gần đây tôi bị Jesse đối xử như thế đấy. Chưa đầy ba tuần trước, ấy kéo tôi lại, ôm tôi trong vòng tay và đặt nụ hôn lên môi tôi khiến tôi cảm thấy nhũn hết cả người. Tôi như tan ra trong vòng tay ấy, thầm nghĩ, sau bao nhiêu thời gian, cuối cùng tôi cũng có thể cho ấy biết tình cảm của mình, tình thầm kín mà tôi dành cho ấy kể từ phút giây – ừm, gần như thế – tôi lần đầu tiên đặt chân vào căn phòng mới của mình và thấy rằng nó bị chiếm mất rồi. Cho dù cái người chiếm lấy nó trút hơi thở cuối cùng cách đây thế kỷ rưỡi.

      Tôi đoán có lẽ mình phải biết đường mà đừng có con ma chứ. Nhưng những người làm cầu nối chúng tôi là như thế đấy. Đối với chúng tôi, ma cũng chẳng khác gì người sống cả. Ngoài chuyện bất tử đó ra, chả có lý do gì đời này khiến Jesse và tôi thể có chuyện đương nồng cháy đam mê được, nếu chúng tôi muốn, chuyện đương mà tôi mơ tưởng đến kể từ cái ngày đầu tiên ấy nhất quyết chịu gọi tôi bằng tên nào khác ngoài tên đầy đủ, Susannah, cái tên mà ngoài Cha Dom ra chả có ai gọi bao giờ

      Chỉ có điều, có chuyện đương nồng cháy nào hết. Sau nụ hôn đầu tiên đó – nụ hôn bị đứa em con dượng tôi làm cho ngắt quãng giữa chừng – có thêm gì khác. Thực ra, Jesse rối rít xin lỗi, rồi hình như cố tình tránh mặt tôi – cho dù tôi phải ràng với ấy là mọi chuyện đều ổn… mà còn hơn cả ổn ấy chứ…

      Bây giờ tôi thể băn khoăn rằng có phải tôi quá sốt sắng hay . Jesse có thể nghĩ tôi là đứa dễ dãi hay sao đó. Ý tôi là, hồi ấy còn sống đàn bà con toàn tát bọn đàn ông nào dám lấn tới như ấy. Kể cả những người giống như Jesse chăng nữa, với đôi mắt nâu sẫm lấp lánh, mái tóc đen dày, cơ bụng phẳng và những nụ cười sexy thể cưỡng nổi.

      Tôi vẫn thấy khó tin khi mà lại có người ghét chàng như thế đến độ phải giết ấy, nhưng đó chính là lý do mà Jesse ám lấy căn phòng của tôi, căn phòng nơi ấy bị siết cổ cho đến chết, trăm năm mươi năm trước.

      Tình hình như thế, tôi thấy thực có kể cho Jesse nghe ngày hôm nay của tôi cũng chẳng ích gì. Tôi chỉ đưa cho ấy cuốn Lý Thuyết Phê Phán Từ Thời Plato và : “Cha Dominic gửi lời chào đấy.”

      Jesse có vẻ hài lòng với cuốn sách. đúng là cái số tôi xưa nay vẫn thế, tên con trai hứng thú với mớ lý thuyết phê phán hơn là thích trò hôn hít với tôi.

      Jesse giở qua cuốn sách, tôi dỡ sách vở trong balô ra, để lên giường. Mới có ngày học đầu tiên mà tôi bị đống bài tập đè lên đầu. Năm lớp 11 này đây rồi đầy những trò vui vẻ mạo hiểm cho xem. Giữa tên Paul Slater và môn Lượng giác, cái nào có thể hay ho hơn chứ?

      Lẽ ra tôi nên kể cho Jesse nghe về tên Paul đó. Lẽ ra tôi phải kiểu như: “Này, đoán thử xem? Còn nhớ cái tên Paul mà đấm vỡ mũi ? Bây giờ đến học ở trường tôi đấy.”

      Bởi vì nếu như tôi cứ coi đó là chuyện bình thường có lẽ nó cũng chẳng có gì to tát. Ý tôi muốn , ừ Jesse ghét cái tên đó – mà ấy có lý do chính đáng chứ. Nhưng có lẽ tôi nên bỏ bớt cái chuyện rằng Paul có thể là con trai quỷ Satan . đúng là thích chưng ra cái đồng hồ đeo tay hiệu Fossil lắm. Mà như thế sao có thể đáng sợ được nhỉ?

      Nhưng đúng lúc tôi gần như lấy hết can đảm để : “Ơ, này, cái tên Paul Slater ấy mà, còn nhớ ? Sáng nay xuất ở lớp điểm danh của tôi đấy,” Brad gào lên ở dưới nhà rằng đến giờ ăn tối

      Vì dượng tôi cứ nhất định coi chuyện tất cả mọi người đoàn tụ như gia đình vào giờ ăn, cùng nhau ngồi bẻ bánh mì là to tát, lúc đó tôi buộc phải rời khỏi bên Jesse – nhưng mà ấy cũng có vẻ gì là quan tâm đâu – và xuống nhà, chuyện với mọi người… đúng là hi sinh to tát, cứ xem lẽ ra tôi làm được gì rồi: ngồi đó sẵn sàng chờ đợi thêm những nụ hôn nữa từ người đàn ông trong mơ của tôi.

      Tuy nhiên, cũng như bao tối khác, tối nay chẳng có vẻ gì là có thêm được cái ôm đắm đuối nào cả, thế nên tôi đành ủ rũ bước xuống nhà. Dượng Andy làm món bít tết fajitas, trong những món tủ của dượng. Tôi buộc phải có lời khen ngợi mẹ tôi vì tìm được người đàn ông chỉ giỏi sửa sang nhà cửa mà còn là đầu bếp siêu đẳng. Cứ xem hồi mẹ còn chưa tái hôn, chúng tôi toàn phải sống nhờ vào đồ ăn sẵn biết, đây chắc chắn là tiến bộ đáng kể.

      Tuy thế, cái thực tế rằng Mr. Giỏi Sửa Sang lại có những ba đứa con trai tuổi teen ấy à? Điều đó tôi vẫn còn chưa chắc có phải là tiến bộ hay .

      Brad ợ lên khi tôi bước vào phòng ăn. Chỉ có nó mới thành thạo nghệ thuật ợ ra thành hẳn từ ngữ. Cái từ mà nó ợ ra khi tôi vào là “Đồ thảm bại.”

      “Đừng có chó chê mèo lắm lông,” câu đốp lại thông thái của tôi đấy.

      “Brad,” dượng Andy nghiêm khắc . “Ra lấy kem chua vào đây .”

      Đảo mắt vòng, Brad rời khỏi chỗ ngồi ở bàn ăn và quay vào trong bếp.

      “Chào Susie,” mẹ , lại gần và xoa bù đầu tôi cái trìu mến. “Ngày học đầu tiên của con thế nào?”

      Trong tất cả những con người hành tinh này, chỉ mình mẹ được phép gọi tôi là Susie. May mắn thay, tôi ra ngô ra khoai với mấy đứa em con dượng rồi, thế nên chúng đố dám cười khẩy khi mẹ gọi như thế nữa.

      Tôi thấy có trả lời câu hỏi của mẹ cách thành cũng chẳng để làm gì. Dù sao nữa, mẹ cũng hề biết được rằng đứa con độc nhất của mẹ lại là mối liên hệ giữa người sống và người chết. Mẹ đâu có biết tên Paul, biết từng cố giết tôi lần, mà cũng biết nốt rằng Jesse có mặt đời. Mẹ chỉ đơn giản cho rằng tôi là đoá hoa nở muộn, đoá hoa chẳng ai thèm ngó ngàng mà rồi cũng đến tuổi trưởng thành và có hàng dài các chàng theo đuôi. Đối với người làm nghề phóng viên truyền hìnhù chỉ làm ở cái đài địa phương nữa, mẹ quả là người ngây thơ chẳng hiểu gì.

      Nhiều khi tôi thấy ghen tị với mẹ. Sống cuộc sống như của mẹ hẳn phải thoải mái thú vị lắm.

      “Cũng được mẹ ạ,” tôi đáp lại câu hỏi của mẹ như thế đấy.

      “Rồi ngày mai chẳng tốt đẹp gì đâu,” Brad cất tiếng khi nó quay lại cầm theo chỗ kem chua.

      Lúc đó mẹ ngồi xuống ghế ở phía đầu bàn bên kia và mở khăn ăn ra. Nhà tôi chỉ dùng khăn ăn bằng vải mà thôi. Lại thêm điều nữa rất-chất-Andy. Nó khiến ta có trách nhiệm hơn trong việc bảo vệ môi trường sinh thái và khiến cho bữa ăn trông ra dáng kiểu như Martha Steward[5] hơn nhiều.

      à?” Mẹ , đôi lông mày (cũng sậm màu giống như của tôi) nhướn lên. “Sao lại thế?”

      “Ngày mai bọn con đề cử những đứa vào ban cốt cán của hội học sinh,” Brad , lách mình về chỗ ngồi của nó. “Và Suze phải rời khỏi cái ghế phó chủ tịch.”

      Rũ cái khăn ra và điệu đà phủ lên lòng mình – cùng với cái đầu to tướng của Max, con chó nhà Ackerman, cái con mà bữa ăn nào cũng đặt mõm lên đùi tôi, chờ đợi bất cứ thứ gì có thể rơi từ dĩa của tôi xuống, thói mà giờ tôi quen quá rồi nên hầu như chẳng còn để ý gì đến nữa – tôi để đáp lại cái nhìn đầy dò hỏi của mẹ: “Con chả hiểu nó cái gì.”

      Brad làm ra vẻ ngây thơ. “Kelly gặp cậu sau giờ học à?”

      , vì sau giờ học tôi còn bị cấm túc cơ mà, điều đó thằng Brad biết quá còn gì. Dám là nó cố tình hành hạ tôi lúc đây.

      ,” tôi . “Sao?”

      “Ờ, Kel mời đứa khác cùng đồng hành với nó trong năm học này rồi. Cái tên mới đến, Paul Của-khỉ-gì-đó ấy.” Brad nhún hai cái vai, chỗ mà từ đó cái cổ to của dân cử tạ mọc ra giống như cái thân cây giữa hai phiến đá tảng vậy. “Thế nên con đoán Suze mất chức phó chủ tịch là cái chắc.”

      Mẹ liếc tôi lo lắng. “Con biết gì về việc này sao, Susie?”

      Giờ đến lượt tôi nhún vai. “ ạ,” tôi đáp cũng hay. Con chưa bao giờ thấy bản thân mình hợp với vai trò làm ban cán cả.”

      Tuy nhiên, câu trả lời đó mang lại hiệu quả như mong muốn. Mẹ tôi mím môi lại, rồi : “Mẹ thích như thế. đứa con trai mới đến mà định lấy mất chỗ của Susie. chẳng công bằng.”

      “Có thể là công bằng ,” David , “nhưng đó là trật tự của mọi thứ theo lẽ tự nhiên thôi mà. Darwin chứng minh rằng những loài nào mạnh nhất, thích nghi tốt nhất với môi trường loài đó thắng, và Paul Slater lại là mẫu điển hình có thể chất siêu việt. Con để ý thấy là, bất cứ đứa con nào có qua lại với ta đều có xu hướng ràng là biểu lộ ra những cử chỉ điệu bộ duyên dáng.”

      Mẹ tôi nghe câu nhận xét cuối cùng với vẻ khoái tỉ. “Trời ơi,” mẹ dịu dàng . “Con sao hả Susie? Cậu Paul Slater có khiến cho con biểu lộ ra những cử chỉ điệu bộ duyên dáng ?”

      có đâu ạ,” tôi đáp.

      Brad lại ợ phát nữa. Lần này nó ợ ra là: “ láo.”

      Tôi trừng mắt nhìn nó. “Này Brad,” tôi . “Tôi thích thú gì tên Paul Slater hết.”

      “Tôi lại thấy có vẻ phải thế,” Brad đáp, “khi sáng nay trông thấy hai đứa các cậu ở lối .”

      “Nhầm,” tôi cáu bẳn. “Cậu nhầm hết cỡ rồi đấy.”

      “Ôi,” Brad . “Chịu , Suze. là có chuyện làm dáng ở đây con gì. Trừ phi tóc cậu bôi nhiều mousse tạo kiểu quá đến nỗi mắc cả ngón tay trong đó luôn.”

      “Đủ rồi đấy,” mẹ , khi tôi hít hơi để phản công lại điều đó. “Cả hai đứa.”

      “Tôi hề thích Paul Slater,” tôi nhắc lại trong trường hợp lúc đầu Brad nghe thấy tôi gì. “Được chưa? Thực ra, tôi còn ghét nữa là đằng khác.”

      Trông mẹ có vẻ hài lòng. “Susie,” mẹ , “con làm mẹ ngạc nhiên đấy. mình ghét ai đó là được. Mà làm sao con lại ghét cậu bạn đáng thương đó? Con chỉ vừa mới gặp cậu ta ngày hôm nay thôi mà.”

      “Nó biết cậu ta từ trước rồi ạ,” Brad tự nguyện tự giác cất tiếng. “Hồi hè ở bãi biển Peeble.”

      Tôi qu mắt nhìn nó thêm cái nữa. “Sao cậu biết chuyện đó?”

      “Paul kể cho tôi,” Brad nhún vai .

      Đánh hơi thấy mùi nguy hiểm chết người – giống như rồi Paul xì ra hết toàn bộ việc cầu nối cầu niếc với cả gia đình chỉ để gây chuyện với tôi ấy mà – tôi bèn cố làm ra vẻ tự nhiên và hỏi: “Ô, thế cơ à? Nó còn kể gì nữa?”

      “Chỉ có thế thôi,” Brad đáp. Rồi nó chuyển tông châm chọc. “Hẳn cậu cũng phải ngạc nhiên lắm nhỉ Suze, ngoài cậu ra, người ta còn khối chuyện khác để mà chứ.”

      “Brad,” dượng Andy từ bếp bước ra, mang theo khay đựng đầy những lát thịt bò nóng sốt và món bánh tortilla mềm bốc khói nghi ngút, với giọng cảnh cáo. “Cẩn thận đấy.” Thế rồi, hạ hai cái khay xuống, dượng liếc cái ghế trống bên cạnh chỗ tôi. “Jake đâu rồi?”

      Mọi người nhìn nhau ngơ ngác. Ông con dượng tôi còn chưa được ghi nhận là mất tích cơ mà. Chả ai biết Jake ở đâu. Nhưng nghe giọng dượng Andy tất cả mọi người đều biết, khi nào Jake về, ta tiêu đời là cái chắc.

      “Có thể là,” mẹ tôi liều , “nó chưa tan lớp. biết đấy Andy, đây mới là tuần đầu tiên nó học đại học mà. Có thể giờ giấc học hành chưa được ổn định cho lắm.”

      “Sáng nay hỏi nó rồi,” dượng Andy khó chịu , “xem nó có về nhà ăn tối đúng giờ được , và nó bảo có. Nếu về muộn ít ra nó cũng phải gọi điện báo tiếng chứ.”

      “Có lẽ nó bận xếp hàng đăng ký sao,” mẹ tôi giọng an ủi. “Thôi mà, Andy. nấu bữa tối tuyệt vời. ngồi xuống và ăn ngay để nó nguội mất phí lắm.”

      Dượng Andy ngồi, nhưng trông hề muốn ăn uống gì cả. “Chỉ là,” dượng lại ca bài ca mà chúng tôi nghe phải đến cả trăm lần rồi ấy, “có người bỏ công sức khó nhọc ra nấu nướng cho ngon lành, mọi người phải biết điều mà về ăn uống cho đúng giờ chứ – ”

      Đúng lúc dượng câu đó cửa trước đóng sầm cái, và giọng Jake vọng ra từ hành lang: “Bố cứ từ từ đừng nóng, con về rồi đây.” Jake hiểu ông bố quá mà.

      Mẹ tôi liếc dượng Andy qua mấy cái bát tô đựng rau diếp thái và phomát mà mọi người đưa cho nhau. Cái nhìn của mẹ rằng: Thấy chưa. Em bảo rồi mà.

      “Chào cả nhà,” , bước vào phòng ăn theo kiểu rùa bò đặc trưng. “Xin lỗi con về muộn. Chờ ở cửa hàng sách lâu quá. Mọi người xếp hàng mua sách đông chịu được.”

      Cái nhìn em--bảo-rồi-mà của mẹ tôi càng sắc hơn.

      Dượng Andy chỉ biết cắm cảu: “Con gặp may đấy. Lần này thôi. Ngồi xuống ăn .” Rồi, với Brad, dượng bảo: “Đưa món salsa đây.”

      Nhưng Jake ngồi xuống ăn. Thay vào đó, ta cứ đứng đấy, tay đút túi quần jeans, tay kia đung đưa chìa khoá xe. “Ừm,” ta . “Mọi người này…”

      Chúng tôi ngẩng hết lên nhìn ta, ngóng chờ điều hay ho thú vị xảy đến, ví dụ như Jake rằng chỗ bán pizza lại thay đổi lịch làm việc của ta rồi, và ta thể ăn tối ở nhà được chẳng hạn. Điều này chung thường dẫn đến hậu quả là vài màn trình diễn quát tháo hoành tráng nổ ra từ dượng Andy.

      Nhưng Jake lại : “Con dẫn theo đứa bạn về. Mong rằng phiền.”

      Vì ông bố dượng của tôi thà có cả ngàn người quây quần bên cái bàn ăn nhà tôi còn hơn là vắng mặt chỉ người, dượng bình thản : “Được, được chứ. Nhiều thức ăn mà. Lấy thêm bộ dao dĩa thìa nữa ở bàn .”

      Thế là Jake đến chỗ cái bàn dài, lấy đĩa, dao và dĩa, trong khi “bạn” ta lò dò lù khù vào, hiển nhiên là chờ trong phòng khách, chắc chắn là bị choáng bởi đống ảnh mà mẹ tôi treo lên khắp mấy bức tường ngoài đó.

      Đáng buồn thay, bạn của Jake lại chẳng thuộc phái yếu, thế là lát nữa chúng tôi thể mong chờ gì trêu chọc ta rồi. Tuy thế, Neil Jankow, như Jake giới thiệu, theo như cách của David ta là mẫu vật thú vị đây. Ăn mặc đàng hoàng sạch , điều đó khiến ta trở nên khác biệt hơn hẳn đa phần đám bạn lướt sóng của Jake. Quần jeans ta mặc sờn rách đâu đó chỗ đùi, mà chính xác ra thắt lưng gọn gàng, điều đó cũng khiến ta cơ phần lớn bọn thanh niên đồng trang lứa rồi.

      Nhưng thế có nghĩa ta là chàng hấp dẫn gì. hề nhé. ta gầy đến thảm thương, da dẻ vàng vọt ốm yếu, mái tóc vàng hơi dài. Nhưng tôi biết mẹ tôi cũng hài lòng về ta, vì ta lịch khủng khiếp, gọi mẹ là bà – như trong câu “Cảm ơn bà rất nhiều vì cho phép cháu ở lại dùng bữa tối” – tuy thế, cái điều ta ám chỉ (rằng mẹ tôi là người nấu ăn ấy mà) lại hơi bị phân biệt giới tính, vì dượng Andy mới là người nấu nướng từ đầu đến cu

      Thế nhưng, chẳng ai có vẻ gì khó chịu cả, và mọi người dẹp chỗ cho ông trẻ Neil ngồi vào bàn. ta ngồi xuống và theo gương Jake, bắt đầu ăn… hẳn là hào hứng cho lắm nhưng lời cảm ơn của ta có vẻ chân thành. Chúng tôi cũng nhanh chóng được biết rằng Neil học cùng với Jake ở lớp có buổi thảo luận Giới thiệu về nền văn học .

      Giống Jake, Neil vừa mới vào học năm thứ nhất ở trường NoCal – tiếng lóng trong vùng gọi Trường đại học Bắc California. Giống với Jake, Neil cũng là người vùng này. Thực ra, gia đình ta sống trong thung lũng. Bố ta sở hữu số nhà hàng trong vùng, , hai trong số đó tôi từng đến ăn rồi cơ đấy. Giống Jake, Neil cũng chưa biết chính xác ta muốn học chuyên ngành gì, nhưng, lại giống Jake tiếp, ta mong rằng thích học đại học hơn là hồi học cấp 3, vì ta sắp xếp lịch học sao cho sáng nào ta cũng có tiết để có thể ngủ nướng đến tận trưa, hoặc là nếu chẳng may ta tỉnh dậy trước 11 giờ có thể tận hưởng vài con sóng ở bãi biển Carmel trước khi lên lớp học tiết đầu.

      Đến lúc ăn xong tôi có nhiều điều thắc mắc về Neil. Cụ thể là thắc mắc to đùng. Đó là điều tôi dám chắc nó chẳng khiến ai trong nhà phải bận tâm cả, trừ tôi ra. Và tôi thực cảm thấy rằng ít nhất ta nợ mình lời giải thích. Nhưng phải là tôi có thể gì được đâu nhé. phải với bao nhiêu người xung quanh như thế này.

      Đó là phần của vấn đề. Có quá nhiều người xung quanh. Mà phải chỉ những người quây quần bên bàn ăn thôi đâu. , còn có người khác nữa bước vào phòng và cứ đứng đó trong suốt bữa ăn, ngay đằng sau ghế Neil ngồi, nhìn ta trong câm lặng, cái nhìn đầy hiểm ác.

      Tên này giống với Neil, đẹp trai. Mái tóc sẫm màu và cái cằm chẻ, dám là bên dưới lớp vải quần Dockers và áo Polo đen kia, cơ bắp đâu ra đấy… tôi tin rằng ta phải tập tành chăm chỉ trong thời gian dài mới được những cơ bắp tay thế kia, đấy là chưa đến cơ bụng mà tôi đoán là hẳn phải đẹp chết người luôn.

      Tuy nhiên, đó phải là điểm khác biệt duy nhất giữa tên này và Neil, bạn của Jake. Còn điều nho nữa, như tôi thấy, Neil sống sờ sờ ra đấy, còn cái tên đứng đằng sau ta … ờ… chết rồi.




      Chương 5

      Có vẻ như Jake dẫn vị khách bị ma ám về nhà rồi đây.

      thế chả phải Neil nhận ra là mình bị ám. ta có vẻ hoàn toàn nhận thức được rằng có vong hồn lởn vởn đằng sau lưng mình – cả nhà tôi cũng biết luôn, trừ có con Max. Đúng lúc Neil ngồi xuống Max rên lên tiếng và chuồn thẳng đến phòng khách, khiến dượng Andy lắc lắc đầu và : “Càng ngày con chó càng điên điên.”

      Tội nghiệp Max. Tôi hiểu quá nó cảm thấy thế nào mà. Chỉ có điều, khác với con chó, tôi chẳng thể nào lủi ra khỏi phòng ăn, đến chỗ khác trong nhà mà thu lu ở đấy như mình muốn được. Ý tôi là, làm thế chỉ tổ gây ra những câu hỏi cần thiết mà thôi. Hơn nữa, tôi lại là người làm cầu nối. Chẳng thể nào tránh được việc phải dây dưa với bọn người chết ngoẻo. Tuy thế, chắc chắn là cũng có những lúc tôi ước gì mình có thể tránh được. Lúc này chẳng hạn.

      Nhưng mà tôi cũng có làm được gì đâu. , tôi cứ ngồi chết dí ở bàn ăn, cố gắng nuốt trôi món bíttết fajitas trong khi cái tên chết rồi kia cứ nhìn tôi chằm chằm, cái kết chê vào đâu được cho ngày vốn-dĩ-chẳng-ra-cái-thể-thống-gì.

      Tên chết rồi trông có vẻ khá là nóng gáy đây. Ờ, mà sao lại chứ? chết béng còn gì. Tôi biết vì nguyên nhân gì mà hồn lìa khỏi xác, nhưng hẳn là phải đột ngột lắm, vì có vẻ chưa quen được với tình hình tại. Cứ mỗi khi có người nhờ đưa cho món gì đó đặt ở gần ta, bèn đưa tay ra lấy… chỉ để thấy món đó trượt khỏi những ngón tay ma của mình vì trong những người còn sống nhăn ngồi ở bàn lấy mất rồi. Điều này khiến trông có vẻ cáu lắm. Nhưng tôi thấy cái vẻ căm ghét cực độ thế kia hình như dành riêng cho Neil thôi. Mỗi miếng fajitas mà bạn mới của Jake ăn, mỗi miếng khoai tây chiên ta nhúng vào món guacamole có vẻ đều khiến cơn giận dữ của tên kia tăng thêm bậc. Hàm nghiến lại, hai nắm đấm càng xiết chặt hơn trong tức giận mỗi lần Neil đáp lại mỗi câu hỏi mà mẹ tôi đặt ra bằng cái giọng : “Vâng, thưa bà,” hay “, thưa bà.”

      Cuối cùng, thể chịu đựng thêm phút nào nữa – là ghê cả người khi ngồi ở bàn ăn có con ma điên tiết mà chỉ mình tôi trông thấy… mà tôi quen bị bọn ma cứ trố mắt ra nhìn rồi đấy nhé – thế là tôi bèn đứng dậy và bắt đầu dọn dẹp đĩa của mọi người, cho dù đúng ra đến lượt Brad phải dọn. Nó há hốc miệng nhìn tôi – cho tất cả mọi người thấy cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ của mấy miếng bíttết nhai dở còn trong miệng – nhưng năng gì hết. Tôi đoán nó sợ là nếu nó điều đó khiến tôi giật bắn ra khỏi cơn ảo tưởng nào đó trong đầu tôi khiến tôi nghĩ rằng tối nay đến lượt tôi rửa bát đĩa. Hoặc là, hoặc là nó nghĩ tôi cố gắng hoà hảo với nó để nó mách lẻo chuyện “tên con trai” mà tối nào tôi cũng vui thú trong phòng mình.

      Dù sao việc tôi bắt đầu động tay động chân dọn bát đĩa có vẻ như là tín hiệu cho thấy bữa tối xong xuôi rồi, vì mọi người đều đứng cả dậy và ra ngoài chỗ sân sau để thăm thú cái bồn tắm nóng mới lắp đặt mà dượng Andy cứ tự hào giới thiệu với bất kỳ ai vào đằng cửa trước, chả cần biết người ta có muốn xem hay . Trong lúc tôi ở trong bếp tráng đĩa trước khi cho vào máy rửa chỉ còn lại có mỗi tôi cùng với cái bóng di động của Neil. đứng gần với tôi – liếc qua cánh cửa kính trượt để dòm mọi người trong sân – đủ để tôi có thể thò bàn tay đầy bọt xà phòng túm lấy áo của ai trông thấy cả.

      Tôi khiến giật mình hoảng hốt. quay lại, cái nhìn vừa tức giận lại vừa nghi ngờ. ràng hề biết là tôi lại có thể nhìn thấy .

      “Này,” tôi thào trong khi mọi người khác chuyện trò về chất clo và bánh bông lan mà dượng Andy chuẩn bị để làm món tráng miệng. “ và tôi cần phải chuyện.”

      Tên này sốc luôn. “ có thể nhìn thấy tôi à?” lắp bắp.

      “Đương nhiên,” tôi đáp.

      chớp mắt, rồi ngoái ra nhìn chỗ cửa kính trượt. “Nhưng họ – họ ?”

      “Phải,” tôi .

      “Tại sao?” hỏi. “Ý tôi là, tại sao thấy, còn… họ ?”

      “Vì tôi là người làm cầu nối,” tôi giải thích.

      Trông chả hiểu gì cả. “Cái gì cơ?”

      “Chờ tí,” tôi vì thấy từ chỗ sân sau mẹ đột ngột tiến về phía cửa kính.

      “Hừừ,” mẹ khi kéo cửa đóng lại phía sau lưng. “Mặt trời lặn rồi ngoài kia càng lạnh hơn. Con rửa bát đĩa đến đâu rồi, Susie? Có cần mẹ giúp ?”

      ạ,” tôi vui vẻ . “Con làm được mà.”

      “Con chắc chứ? Mẹ tưởng đến lượt Brad dọn bàn.”

      có gì đâu ạ,” tôi và mỉm cười, nụ cười tôi hi vọng rằng mẹ để ý thấy là nó hoàn toàn

      Vô tác dụng rồi.

      “Susie, cưng à,” mẹ . “Con buồn bực đấy chứ? Vì chuyện Brad về cậu con trai được đề cử giữ chức phó chủ tịch thay thế vị trí của con ấy mà?”

      “Ưm,” tôi , liếc về phía Chàng Ma, kẻ có vẻ khá là cáu vì bị cắt ngang giữa chừng. Cũng chẳng trách được . Tôi đoán đúng là mình hơi bị thiếu chuyên nghiệp , khi dở dang cầu nối lại dính vào chuyện mẹ-và-con-. “, hẳn là thế đâu ạ. Mà thực ra con thấy chẳng sao cả ấy chứ.”

      Tôi cũng hề dối. Năm nay làm trong ban cán nữa tôi càng có nhiều thời gian rỗi. Cái thời gian mà dĩ nhiên tôi chẳng biết phải làm gì với nó, vì chẳng có vẻ gì là tôi dành để nâng cấp chuyện tình cảm với Jesse cả. Nhưng hi vọng vẫn cứ là hi vọng thôi.

      Mẹ tôi tiếp tục loanh quanh chỗ cửa ra vào, trông mẹ lo lắng.

      “Ừm, Susie cưng,” mẹ , “con phải thay thế vị trí đó bằng các hoạt động ngoại khoá. Các trường đại học thường cầu các ứng viên phải có điều đó mà. Còn chưa đầy hai năm nữa là con tốt nghiệp rồi. Con rời nhà sớm thôi.”

      Giời! Mẹ tôi thậm chí còn chả biết gì về Jesse cơ, và mẹ vẫn làm tất cả những gì có thể để chia cách hai chúng tôi mà chẳng biết rằng chính Jesse cũng tự mình lo liệu chuyện đó sẵn rồi.

      “Vâng,” tôi , ái ngại nhìn Chàng Ma. Ý tôi là, tôi cũng hẳn vui vẻ gì khi lại chứng kiến hết chuyện này. “Con tham gia đội tuyển bơi. Mẹ vui rồi chứ? Ngày nào cũng phải dậy từ 5 giờ sáng lái xe đưa con tập ấy mà?”

      “Điều đó thậm chí mẹ còn chẳng tin đâu, Susie,” mẹ bằng giọng khô khan. “Mẹ thừa biết con chẳng bao giờ tham gia vào đội tuyển bơi hết. Con cứ bị ám ảnh quá nhiều với mái tóc và những hoá chất trong nước bể ảnh hưởng đến tóc thế nào mà.”

      Rồi sau đó mẹ lỉnh đến phòng khác, để lại mình tôi cùng với Chàng Ma trong bếp.

      “Được rồi đấy,” tôi lặng lẽ . “Chúng ta đến đâu ấy nhỉ?”

      Tên kia chỉ lắc đầu. “Tôi vẫn thể nào tin được là có thể nhìn thấy tôi,” , giọng bị sốc. “Ý tôi là, biết… chẳng thể hiểu được nó là như thế nào đâu. Giống như là tôi đến đâu người ta cũng nhìn xuyên qua người ôi ấy.”

      “Phải,” tôi đáp, ném cái khăn lau bát mà tôi dùng để lau tay. “Đó là vì chết rồi. Vấn đề ở đây là, cái gì làm ra nông nỗi này?”

      Chàng Ma có vẻ sững sờ khi nghe giọng điệu tôi. Chắc là hơi cụt lủn tí. Nhưng dù sao ngày hôm nay của tôi có ra cái gì đâu.

      là…” nhìn tôi hơi cảnh giác. “ bảo là gì cơ?”

      “Tôi tên Suze,” tôi với ta. “Là người làm cầu nối.”

      “Cái gì?”

      “Người làm cầu nối,” tôi nhắc lại. “Việc của tôi là giúp đỡ những người chết đến thế giới bên kia… kiếp sau, hay gì cũng được. Mà tên gì?”

      Chàng Ma lại chớp mắt cái nữa. “Craig,” ta .

      “Được rồi. Giờ nghe này, Craig. Có chuyện gì đó ổn ở đây, vì tôi nghĩ rằng được sắp xếp lang thang quanh cái bếp nhà tôi để trải nghiệm cuộc sống sau khi chết. phải tiếp thôi.”

      Đôi lông mày sẫm màu của Craig nhíu tít lại: “ đến đâu?”

      “Ừm, khi nào đến rồi biết,” tôi . “Mà này, cái quan trọng ở đây phải chuyện đến đâu, mà là tại sao còn chưa đến đó.”

      “Ý là…” Đôi mắt nâu của Craig mở to. “Ý là, đây phải… nơi đó ư?”

      “Tất nhiên là phải,” tôi , hơi buồn cười. “ tưởng sau khi người ta chết rồi họ đều đến số nhà 99 đường Pine Crest chắc?”

      Craig nhô đôi vai rộng lên. “Có lẽ là . Chỉ là… khi tỉnh dậy, tôi chẳng biết phải đâu cả. Chẳng ai có thể… biết đấy. Nhìn thấy tôi ấy mà. Ý tôi là, khi tôi vào phòng khách, mẹ tôi khóc hết nước mắt. Điều đó là quái lạ, và đáng sợ.”

      ta hề đùa.

      sao đâu,” tôi , giọng dịu hơn. “Đôi khi nó là thế mà. Chỉ là bình thường thôi. Đa phần người ta thẳng đến… ờ… giai đoạn cao hơn. biết đấy, đến kiếp sau, hoặc là bị đày đoạ vĩnh viễn nếu kiếp trước có tung hoành ngang dọc phá phách. Đại loại là thế.” Khi nghe mấy từ bị đày đoạ vĩnh viễn, mắt ta trợn trònì tôi cũng còn chẳng dám chắc là có thứ đó , thế nên tôi nhanh chóng tiếp. “Bây giờ điều cần tìm hiểu ở đây là tại sao . Ý tôi là tiếp ấy mà. ràng có điều gì đó níu kéo lại. Chúng ta cần – ”

      Nhưng đúng lúc ấy, cuộc thăm thú bồn tắm nóng – cái bồn tắm nóng quý báu của dượng Andy mà chưa đầy tuần nữa thôi chứa những bãi nôn oẹ và bia bọt nếu bữa tiệc của Brad diễn ra theo đúng như kế hoạch – kết thúc, và mọi người kéo nhau vào trong. Tôi ra hiệu cho Craig theo và bắt đầu leo lên cầu thang, đến nơi mà tôi nghĩ rằng bọn tôi chuyện tiếp mà bị ai làm gián đoạn. Ít nhất là bị gián đoạn bởi những người sống. Còn Jesse lại là chuyện khác.

      “Nombre de Dios,” ấy , sững sờ ngẩng lên khỏi những trang sách trong cuốn Lý Thuyết Phê Phán Từ Thời Plato khi tôi xông vào phòng, Craig theo gót. Spike, con mèo của Jesse, cong lưng lên trước khi nhận ra đó là tôi chứ ai – cùng trong số mấy bạn ma phiền phức của tôi – và lại nằm xuống, dựa vào Jesse.

      “Xin lỗi nhé,” tôi . Thấy cái nhìn của Jesse lướt qua tôi, dán vào bạn ma, tôi bèn giới thiệu: “Jesse à, đây là Craig. Craig, đây là Jesse. Hai quen với nhau . Jesse cũng chết rồi.”

      Tuy nhiên, Craig hình như thấy rằng cái cảnh Jesse – người mà như mọi khi vẫn mặc bộ quần áo đỉnh cao của thời trang từ cái năm ấy còn sống, 1850 hay gì đó, kèm với đôi bốt da đen cao đến đầu gối, cái quần vải đen vừa khít, và cái áo sơmi trắng cổ xẻ đăng ten tùm lum – là hơi quá. Mà thực ra là quá đến mức Craig phải ngồi đánh phịch – hay là giống như những con ma khác hay ngồi – xuống mép giường tôi.

      là cướp biển à?” Craig hỏi Jesse.

      giống như tôi, Jesse thấy câu đó chả có gì buồn cười hết. Chắc cũng trách được ấy. “,” ấy tí tẹo cảm xúc. “Tôi phải cướp biển.”

      “Craig này,” tôi , cố gắng giữ cho nét mặt mình được nghiêm chỉnh và cũng đành chịu thua, cho dù Jesse có lườm tôi cái. “ phải động não lên chứ. Chắc phải có lý do vì sao vẫn còn quanh quẩn ở đây thay vì đến nơi cần đến. nghĩ lý do đó có thể là gì? Điều gì níu giữ lại?”

      Cuối cùng Craig cũng rời mắt khỏi Jesse. “Tôi biết,” ta . “Có thể điều đó là, lẽ ra tôi phải chết chăng?”

      “Thôi được rồi,” tôi , cố gắng kiên nhẫn. Vì vấn đề là, ai chẳng nghĩ như thế. Nghĩ rằng họ chết khi còn quá trẻ ấy mà. Tôi cquen mấy mống về ngủ với giun ở cái tuổi 104 hay phàn nàn với tôi về cái điều bất công đó lắm.

      Nhưng tôi cố gắng tỏ ra mình là người chuyên nghiệp. Ý tôi là, dù sao làm cầu nối cũng là công việc của tôi mà. Nhưng cũng chả phải là tôi được trả lương hay gì đó đâu nhé, trừ phi nếu bạn có tính những điều học được về cái tốt cái xấu. Hi vọng thế.

      “Tất nhiên là tôi hiểu vì sao cảm thấy như thế,” tôi tiếp. “Có đột ngột ? Ý tôi là, ốm đau hay gì đó chứ?”

      Craig tự ái. “Ốm á? đùa chắc? Tôi chống đẩy được hai trăm bốn mươi cái, ngày nào tôi cũng chạy bộ năm dặm. Đấy là chưa đến tôi còn trong đội tuyển đua thuyền của NoCal. Mà tôi còn thắng trong cuộc thi đua tàu catamaran do Hội Du Thuyền Bãi Biển Peeble ba năm liền đấy.”

      “Ô,” tôi . Chả trách bên dưới lớp áo Polo kia, tên này có vẻ có thân hình cơ bắp ghê lắm. “Vậy tức là bị tai nạn, phải ?”

      “Chứ còn gì nữa,” Craig , chọc ngón tay xuống đệm để nhấn mạnh. “Cơn bão đó bất ngờ xuất . Ào đến chỗ bọn tôi ngay trước khi tôi có cơ hội chỉnh lại buồm. Tôi bị nhấn chìm.”

      “Vậy…” tôi lưỡng lự . “ chết đuối à?”

      Craig lắc đầu… phải để trả lời câu hỏi của tôi mà vì tức giận.

      “Lẽ ra xảy ra chuyện này,” ta , nhìn xuống đôi giày, cái nhìn trống rỗng… đôi giày đế bằng, loại giày mà dân lái thuyền như ta thường tất. “Đúng ra phải là tôi. Hồi cấp 3 tôi từng ở trong đội tuyển bơi. Tôi từng đứng hạng nhất trong cuộc thi bơi tự do ở quận.”

      Tôi vẫn chẳng hiểu gì cả. “Xin lỗi,” tôi . “Tôi biết có vẻ như điều đó là công bằng. Nhưng mọi chuyện trở nên khá hơn mà, tôi hứa đấy.”

      “Ô, thế à?” Craig rời mắt khỏi đối giày, ngẩng lên, đôi mắt nâu hạt dẻ nhìn như muốn đóng đinh tôi vào tường. “Bằng cách nào? Làm sao mà mọi chuyện trở nên khá hơn được? Nếu còn chưa , cho hay, tôi chết rồi còn đâu.”

      “Ý ấy muốn rằng, khi tiếp mọi thứ trở nên khá hơn,” Jesse , xuất giải nguy cho tôi. ấy có vẻ cho qua cái lời nhận xét liên quan đến cướp biển kia rồi.

      “Ô, mọi chuyện tốt đẹp hơn chứ, phải ?” Craigật cười chua chát. “Giống như với chứ gì? Có vẻ như chờ đợi để tiếp từ lâu lắm rồi nhỉ, bồ tèo. Cái điều níu giữ lại là gì?”

      Jesse chẳng . Mà cũng chẳng được gì. Tất nhiên biết tại sao mình vẫn còn chưa rời bỏ thế giới này để đến nơi khác. Tôi cũng biết luôn. Cho dù cái điều giữ chân Jesse ở nơi đây, vào lúc này có là gì chăng nữa, nó cũng gắn chặt với rồi: Nó giữ ở lại đây hơn trăm năm mươi năm, và có vẻ vẫn còn tiếp tục – tôi hi vọng cách ích kỷ là như thế – cho đến hết cuộc đời tôi, nếu như phải là vĩnh viễn.

      Và dù cho Cha Dom cứ khăng khăng rằng rồi ngày Jesse khám phá ra điều gì níu chân lại, và rằng tôi nên quá gắn bó với ấy, vì cái ngày đó đến và tôi bao giờ còn được gặp lại nữa, những lời nhắc nhở ràng ấy đối với tôi chỉ là nước đổ lá khoai mà thôi. Tôi gắn bó với ấy mất rồi. Tệ quá há.

      Mà tôi cũng chẳng cố gắng giữ mình tránh xa khỏi gắn bó ấy nữa kia.

      “Trường hợp của Jesse khá là đặc biệt,” tôi với Craig bằng giọng mà tôi mong là có vẻ trấn an – vì lợi ích của ta mà cũng là vì Jesse nữa. “Tôi tin rằng phức tạp đến thế đâu.”

      “Chứ còn gì nữa,” Craig . “Vì đúng ra mà tôi phải ở đây.”

      “Đúng thế,” tôi đáp. “Và tôi cố hết sức để giúp tiếp con đường tới kiếp sau…”

      Craig nhíu mày. Vẫn là cái nhíu mày mặt ta trong suốt bữa tối, như khi ta nhìn Neil, bạn của Jake.

      ,” ta . “Ý tôi phải vậy. Điều tôi muốn là lẽ ra tôi phải đến đây. Như trong câu: Lẽ ra tôi phải chết.”

      Tôi gật đầu. Trước giờ tôi nghe câu đó cả tỉ lần. Chẳng ai muốn mình tỉnh dậy và thấy mình chết. ai muốn thế cả.

      “Tôi biết điều này là khó khăn,” tôi . “Nhưng rồi cuối cùng quen được thôi, tôi hứa đấy. Và mọi chuyện khá hơn ngay khi chúng ta biết được chính xác điều gì còn giữ lại –”

      hiểu rồi,” Craig , lắc lắc mái tóc sẫm màu. “Đó là điều tôi cố đấy. Cái điều níu giữ tôi lại là thực tế lẽ ra người phải chết phải là tôi.

      Tôi ngần ngừ: “Ừm… có thể. Nhưng thế tôi thể làm gì được đâu.”

      “Ý là sao?” Craig đứng dậy, trông ta nổi giận. “ thể làm gì được nghĩa là thế nào? Vậy chứ tôi làm gì ở đây? Tôi tưởng bảo có thể giúp được tôi. Tôi tưởng bảo là người làm cầu nối.”

      “Đúng thế mà,” tôi , liếc nhanh cái về phía Jesse, trông ấy cũng sửng sốt như tôi vậy. “Nhưng tôi phải là người quyết định ai được sống, ai phải chết. Điều đó phụ thuộc vào tôi. phải việc của tôi.”

      Nét mặt Craig chuyển sang căm ghét, ta : “Vậy , cảm ơn điều vô nghĩa,” và bắt đầu tiến đến chỗ cửa phòng tôi.

      Tôi định ngăn ta lại. Ý tôi là, tôi cũng chẳng muốn dây dưa gì với ta hơn nữa. Có vẻ ta là loại người thô lỗ chỉ toàn hậm hực vì những chuyện quá khứ. Nếu ta cần tôi giúp đỡ, này, đó đâu phải việc của tôi chứ.

      Chính Jesse mới là người ngăn ta lại.

      “Cậu,” ấy bằng giọng trầm và cũng như ra lệnh đủ để khiến Craig dừng bước. “Xin lỗi ấy .”

      Tên con trai nơi ngưỡng cửa từ từ quay đầu lại nhìn Jesse chằm chằm. “Đừng có mơ,” ra điều đó mà lường trước được hậu quả.

      giây sau, ta còn bước ra – hay thậm chí là xuyên qua – cửa được nữa. , bị ghim vào đó. Jesse nắm lấy trong hai cánh tay của Craig, quặt ra sau thành góc có vẻ khá đau đớn, và áp sát vào người tên đó.

      “Xin lỗi ấy ,” Jesse rít lên. “ ấy cố giúp cậu. Đừng có quay lưng lại với người cố giúp mình.”

      Ái chà. Đối với tên con trai hình như chẳng muốn dây dưa gì với tôi, Jesse thỉnh thoảng cũng phải bực mình về cái cách người ta đối xử với tôi đấy.

      “Tôi xin lỗi,” Craig bằng giọng nghẹt lại vì bị đè vào cửa gỗ. Nghe giọng có vẻ đau đớn đây. Dĩ nhiên, bạn chết nhưng điều đó có nghĩa bạn biết đau là gì đâu nhé. Linh hồn của bạn vẫn còn nhớ đấy, cho dù lìa khỏi xác rồi.

      “Tốt hơn rồi đấy,” Jesse , buông tên kia

      Craig dựa người vào cửa. Dù ta có là tên chẳng ra gì nữa, tôi cũng vẫn thấy tội nghiệp cho ta. Thậm chí ngày hôm nay của ta còn tệ hại hơn cả của tôi, cái chuyện bị chết rồi, vân vân.

      “Chỉ là,” Craig giọng khổ sở khi đưa tay lên xoa xoa cánh tay mà Jesse vừa mới suýt nữa bẻ gãy, “ chẳng công bằng gì cả, thấy ? Lẽ ra tôi phải chết. Lẽ ra tôi mới là người được sống chứ phải thằng Neil.”

      Tôi nhìn ta, hơi ngạc nhiên. “Ơ? Neil thuyền cùng với à?”

      “Tàu catamaran,” Craig sửa lại. “Đúng thế, tất nhiên là nó ở đó rồi.”

      ta lái tàu cùng với ?”

      Craig nhìn tôi căm ghét, và rồi, lo lắng liếc Jesse cái, nhanh chóng chuyển sang cái nhìn khinh khỉnh tử tế hơn.

      “Đương nhiên là ,” ta . “ có nghĩ nếu Neil biết được tí tẹo nó làm gì chúng tôi bị lật tàu rồi ? Đúng ra mà chính nó mới là đứa phải chết chứ. Tôi chẳng hiểu bố mẹ tôi nghĩ cái gì nữa. Cho Neil lái tàu cat cùng với con . Con chẳng bao giờ cho Neil tàu cat cùng với con cả. Hi vọng giờ bọn họ vui rồi. Tôi dẫn Neil cùng lên tàu cat. Rồi xem nó khiến tôi ra nông nỗi thế nào đấy. Tôi chết. Còn thằng em ngu si lại sống nhăn.”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6


      Ừm, ít ra bây giờ tôi cũng hiểu tại sao Neil lại có vẻ lặng lẽ như thế trong suốt bữa ăn: ta vừa mới mất người trai duy nhất.


      “Thằng đó còn chẳng thể bơi nổi đến đầu kia bể bơi mà lên cơn ho hen,” Craig khăng khăng . “Làm sao nó lại có thể bám trụ được vào bên mạn tàu catamaran đến bảy tiếng đồng hồ, sóng biển động cao đến hơn ba mét, trước khi có người đến cứu? Bằng cách nào chứ?”


      Tôi biết phải giải thích ra sao. Cũng giống như tôi biết phải giải thích thế nào với Craig rằng, cái điều giữ chân ta lại đời này chính là điều mà ta tin: đứa em trai ta mới là người đáng chết chứ phải ta.


      “Có thể là,” tôi lưỡng lự lên tiếng, “ bị cái gì đó đập vào đầu chăng.” thế sao?” Craig trừng mắt nhìn tôi, điều đó khiến tôi hiểu rằng suy đoán của mình là đúng. “Neil thần kinh – cái thằng chẳng thể tập được môn đu xà để giữ lấy cái mạng của nó – thế mà nó xoay xở bám trụ được. Còn tôi, đứa đạt bao nhiêu thành tích bơi lội? Đấy, ấy vậy mà tôi lại chết đuối. đời này cóc có gì công bằng hết. Chính vì thế nên tôi mới phải ở đây, còn thằng Neil dưới nhà ăn món fajita.”


      Jesse trông có vẻ nghiêm trang. “Vậy có phải cậu định trả thù đứa em trai bằng cách tước đoạt mạng sống của cậu ta, giống như cậu cảm thấy mạng sống của bị tước đoạt?”


      Tôi nhăn mặt. Cứ nhìn vẻ mặt Craig thấy ý nghĩ đó chưa bao giờ xuất trong đầu ta. hay là Jesse lại nêu ra điều đó.


      đời nào,” Craig . Thế rồi, trông như thể vừa mới suy nghĩ lại, ta thêm: “Tôi có thể làm thế được cơ à? Ý tôi là, giết người ấy? Nếu tôi muốn thế?”


      ,” tôi , cùng lúc Jesse cũng : “Có, nhưng cậu phải mạo hiểm linh hồn bất diệt của cậu –”


      Đương nhiên là Craig nghe tôi rồi. ta chỉ nghe có Jesse thôi. “Hay đây,” ta , cúi xuống nhìn đôi tay mình.


      có giết chóc gì ở đây hết,” tôi to. “ có chuyện giết chính em ruột của mình đâu. , khi còn có tôi.”


      Craig ngước lên nhìn tôi, ngạc nhiên. “Tôi giết nó,” ta .


      Tôi lắc đầu. “Vậy điều gì?” tôi hỏi. “Điều gì giữ ở lại? Có phải… Tôi cũng chẳng biết nữa. Còn điều gì đó chưa ra giữa hai em ? có muốn tôi với cậu ta thay ? Cho dù đó là điều gì chăng nữa?”


      Craig nhìn tôi như thể tôi bị thần kinh. “Thằng Neil á?” ta hỏi lại. “ đùa tôi chắc? Tôi cóc có gì để với Neil hết. Nó là thằng bị thịt. Cứ xem nó bạn bè cùng với đứa như trai biết.”


      Cho dù bản thân tôi đề cao mấy ông em con dượng cho lắm – tất nhiên trừ David là ngoại lệ – nhưng thế có nghĩa là tôi cứ ngồi đó mà nhìn người khác xấu họ trước mặt mình. Ít nhất phải với Jake, ta có mấy khi làm điều gì phải đâu.


      tôi làm sao nào?” tôi hỏi, hơi nóng nảy. “Ý tôi là, con dượng tôi ấy?”


      “Ừm, ra ta chẳng có gì,” Craig . “Nhưng mà, biết đấy… ừm. Ý tôi là, tôi biết Neil mới chỉ là sinh viên năm đầu, dễ xúc cảm, vân vân, nhưng tôi bảo cho nó rằng, ở NoCal nó chẳng là gì hết trừ phi nó cặp kè bè bạn với những tay lướt sóng.”


      Đến lúc đó tôi còn gì muốn khai thác gì từ Craig Jankow nữa.


      “Được rồi,” tôi , tiến đến cửa phòng. “Rất vui được biết , Craig. Tôi báo tin cho .” Chắc chắn thế. Tôi biết phải tìm ta ở đâu rồi. Tất cả những gì cần làm là tìm Neil, và rất có thể là tôi thấy Craig lê bước đằng sau.


      Craig hớn hở. “Ý cố gắng giúp tôi sống lại?”


      ,” tôi đáp. “Ý tôi đại loại là: tôi xác định xem vì sao còn ở đây, chứ phải ở nơi cần đến.”


      “Phải,” Craig . “Và được sống.”


      “Tôi nghĩ ý ấy muốn đến thiên đàng,” Jesse . như tôi, Jesse thích lắm cái chuyện tái sinh gì đó. “Hoặc là địa ngục.”


      Craig từ sau vụ với cái cửa cứ liếc Jesse lo lắng, giờ trông hốt hoảng. “Ôi,” ta , lông mày nhướn cả lên. “Ôi.”


      “Hoặc là kiếp sau,” tôi , lườm Jesse cái đầy hàm ý. “Chúng ta chẳng thể biết được đâu. Đúng Jesse?”


      Jesse đứng dậy vì tôi đứng dậy – Jesse lúc nào mà chả lịch thiệp trước mặt các ấy , là miễn cưỡng: “Đúng thế.”


      Craig ra đến cửa, rồi quay lại nhìn cả hai bọn tôi. “Ừm,” ta . “Tạm biệt.” Thế rồi ta liếc sang Jesse và : “Và… ừm… tôi xin lỗi về lời nhận xét cướp biển. xin lỗi.”


      Jesse lầm bầm : “ có gì.”


      Thế là Craig biến mất.


      Và Jesse tuôn. “Susannah, tên đó rắc rối lắm. phải nhờ Cha Dominic lo hộ thôi.”


      Tôi thở dài và ngồi xuống chỗ cái ghế cạnh cửa sổ mà Jesse vừa mới bỏ lại. Con Spike theo thói quen mỗi khi tôi đến gần mà có Jesse đâu đó quanh đấy, nó xì tôi, cho thấy ràng chủ nhân của nó là ai… tất lẽ dĩ ngẫu phải tôi rồi, cho dù tôi là người mua thức ăn và mua ổ cho nó cơ đấy.


      ta sao đâu, Jesse,” tôi . “Chúng tôi để mắt đến ta. ta chỉ cần thêm chút thời gian thôi. Vừa mới chết xong mà.”


      Jesse lắc đầu, đôi mắt đen lấp lánh. “ cố giết đứa em trai,” ấy cảnh báo.


      “Ừm, phải,” tôi . “Giờ nhồi cái ý tưởng đó vào đầu ta rồi còn gì.”


      phải gọi điện cho Cha Dominic.” Jesse sải bước đến chỗ cái điện thoại và nhấc máy. “Bảo ông ấy phải gặp , tên trai ấy, và cảnh cáo ta.”


      “Ôi chà,” tôi . “Bình tĩnh , Jesse. cần kéo Cha Dom vào, tôi tự lo liệu được.”


      Jesse có vẻ hoài nghi. Cho dù trông hoài nghi nữa, Jesse vẫn là chàng “hot” nhất tôi từng thấy. Ý tôi là, phải ấy đẹp trai hoàn hảo hay gì đó đâu – với vết sẹo lông mày bên phải, vết sẹo trắng bóc và trước đây tôi từng quan sát rồi, ấy chẳng biết thời trang là cái gì.


      Nhưng về tất cả những mặt khác, chàng đúng là như từ trong phim Stud City ra vậy, từ mái tóc đen cắt gọn đến đôi bốt như của dân oánh nhau – ý tôi là, bốt để cưỡi ngựa – và lại còn thân hình cao phải đến 1m80, cơ bắp cứ gọi là cực kỳ.


      tệ là niềm hứng thú của ấy dành cho tôi chỉ hoàn toàn là bạn bè suông thôi. Có lẽ nếu tôi hôn giỏi hơn … Nhưng mà này, có phải là tôi có được nhiều cơ hội để luyện cái món đó đâu. Bọn con trai – con trai bình thường ấy – cũng chả ùn ùn kéo đến cửa nhà tôi bao giờ. Nhưng tôi phải loại “ô mai sấu cuối lọ” hay gì đâu nhá. Mà thực ra ấy à, khi nào tóc tai tôi sấy đâu ra đấy tôi thấy mình trông cũng ổn lắm chứ. Chỉ có điều là cũng khó mà chơi bời bạn bè được khi lúc nào cũng bị dính vào với những kẻ chết rồi.


      “Tôi nghĩ nên gọi cho ông ấy ,” Jesse , dúi cái máy điện thoại vào tôi lần nữa. “Tôi cho hay, querida. Tên Craig này đáng để dè chừng hơn so với vẻ về ngoài của đấy.”


      Tôi chớp mắt, nhưng phải vì điều mà Jesse về Craig. , tôi chớp mắt là vì cái từ ấy vừa mới gọi tôi. Querida. Từ sau cái ngày chúng tôi hôn nhau, ấy chẳng gọi tôi như thế dù chỉ lần. Thực ra mà , tôi còn nhớ nhung cái từ thốt ra từ môi ấy đến độ phát tò mò thực muốn biết từ đó nghĩa là gì, và tìm trong cuốn từ điển tiếng Tây Ban Nha của Brad.


      “Người thương nhất.” Querida nghĩa là thế đấy. “Người thương nhất,” hay là “người dấ


      Đó hẳn là từ dùng để gọi người mà bạn chỉ đơn thuần coi là bạn bè bình thường thôi.


      Hi vọng thế.


      Tuy nhiên, tôi lộ ra rằng mình biết từ đó nghĩa là gì, cũng như tôi lộ ra rằng mình có để ý thấy ấy thốt ra từ đó.


      phản ứng thái quá rồi, Jesse ạ,” tôi . “Craig làm gì đứa em trai đâu. ta mến cậu ta mà. ta chỉ chưa nhớ ra điều đó mà thôi. Với lại, nếu phải như thế nữa – nếu đúng là ta có ý định sát hại Neil sao lại nghĩ là tôi thể lo liệu được? Thôi mà, Jesse. Đâu phải tôi còn xa lạ gì với những con ma khát máu cơ chứ.”


      Jesse dập cái điện thoại xuống mạnh đến mức tôi nghĩ cái ống nghe bằng nhựa vỡ béng rồi cũng nên. “Đó là lúc trước,” cụt lủn.


      Tôi nhìn ấy chằm chằm. Ngoài kia trời tối hẳn rồi, và ngọn đèn duy nhất trong phòng là ngọn đèn bàn trang điểm của tôi. Dưới ánh sáng vàng toả ra, trông Jesse thậm chí còn đẹp khôn tả hơn cả so với lúc bình thường.


      “Trước cái gì cơ?” tôi hỏi. Nhưng tôi biết rồi. Tôi biết chứ.


      “Trước khi xuất ,” Jesse , nhấn mạnh đại từ đó cách chua chát. “Đừng cố cãi, Susannah. Từ đó đến nay chẳng đêm nào ngủ an lành cả. Tôi thấy cứ trở mình, trằn trọc. Đôi khi trong khi ngủ còn khóc nữa.”


      Tôi chẳng cần phải hỏi là kẻ nào. Tôi biết. Cả hai chúng tôi đều biết.


      “Chẳng có gì đâu,” tôi , cho dù tất nhiên là phải vậy. Có đấy. Chắc chắn là có chuyện đấy. Nhưng phải là cái điều mà ràng Jesse tưởng là thế. “Ý tôi là, tôi mình sợ lúc và tôi tưởng rằng chúng ta đều mắc kẹt lại ở… nơi kia. Ừ, phải, tôi gặp ác mộng về chuyện đó, thỉnh thoảng. Nhưng rồi tôi vượt qua thôi mà, Jesse. Tôi vượt qua đây.”


      phải là người ai làm gì được đâu, Susannah ạ,” Jesse , nhíu mày. “Cho dù có nghĩ khác tôi thế nào nữa.”


      Tôi ngạc nhiên vì ấy để ý. Mà thực ra, tôi bắt đầu tự hỏi biết có phải vì tôi hành xử ra vẻ yếu đuối – thôi được, cách khác là: dịu dàng nữ tính – đủ độ hay , khiến cho ấy chỉ ôm hôn tôi có đúng lần đó, chẳng bao giờ có lần thứ


      Nhưng tất nhiên, ấy bảo tôi dễ bị tổn thương cái là tôi phải lên tiếng phản đối đó ngay.


      “Tôi sao mà,” tôi khăng khăng . Mà có với ấy rằng thực ra tôi còn lâu mới sao… và rằng chỉ cần nhìn thấy tên Paul Slater thôi cũng khiến tôi lên cơn đau tim, điều đó cũng vô ích. “Tôi bảo với rồi. Tôi quên dần, Jesse ạ. Và kể cả nếu tôi quên được nữa, nó cũng chẳng ngăn được tôi giúp Craig. Hay là giúp Neil, đấy.”


      Nhưng có vẻ ấy chẳng thèm nghe. “Để Cha Dominic lo vụ này ,” Jesse . hất đầu về phía cánh cửa mà Craig vừa mới qua – theo đúng nghĩa đen của từ đó. “ chưa sẵn sàng đâu. Vẫn còn quá sớm.”


      Lúc này đây tôi ước giá như mình kể cho ấy nghe về Paul… kể cách bình thường thoải mái, để chứng tỏ với ấy rằng đối với tôi, chuyện đó là thế… chẳng có gì quan trọng cả.


      Nhưng dĩ nhiên là phải. bao giờ được như thế đâu.


      “Tôi biết ơn quan tâm lo lắng của lắm,” tôi cách châm chọc để giấu nỗi bất an trong tất cả những chuyện này – rằng tôi dối ấy, chỉ dối về Paul mà còn về chính bản thân tôi nữa – “nhưng đặt nhầm chỗ rồi. Tôi có thể xử lý được Craig Jankow, Jesse ạ.”


      ấy lại nhíu mày. Nhưng lần này có thể thấy ấy thực bực mình rồi đây. Tôi biết, nếu mà chúng tôi có hẹn hò với nhau cần phải xem nhiều chương trình Oprah trước khi Jesse học được cách quên cái điều từ tận thế kỷ 19 rằng là đàn ông con trai phải nam tính mạnh mẽ.


      “Tôi tự ,” ấy đầy doạ dẫm, dưới ánh sáng từ chiếc bàn trang điểm, đôi mắt nâu sẫm trông như màu đen, “ với Cha Dominic.”


      “Được thôi,” tôi . “Cứ tự nhiên.”


      Nhưng tất nhiên là tôi muốn như vậy. Điều tôi muốn là thế này cơ: Tại sao thế? Tại sao chúng ta thể ở bên nhau hả Jesse? Tôi biết muốn như thế mà. Đừng chối cãi làm gì. Tôi cảm nhận được điều đó khi hôn tôi. Có thể chuyện này tôi chẳng biết gì nhiều, nhưng tôi biết mình hề nhầm. thích tôi, ít ra là chút. Nhưng sao thế này? Tại sao từ hôm đó lại lạnh nhạt với tôi đến vậy? TẠI SAO?


      Cho dù lý do đó có là gì nữa, Jesse cũng chẳng chịu hé răng. Thay vào đó, hàm ấy nghiến, và : “Được, tôi .”


      ,” tôi đốp lại.


      giây sau, ấy . Bụp, chỉ có thế thôi.


      Ờ, mà ai cần ta chứ?


      Thôi được rồi. Tôi cần. tôi nhận vậy.


      Nhưng tôi cố gắng, quyết tâm gạt ấy ra khỏi đầu. Thay vào đó, tôi tập trung vào bài tập Lượng giác.


      Tôi vẫn còn tập trung vào điều đó ngày hôm sau, khi tiết học thứ tư lò dò kéo đến – tôi học ở phòng máy vi tính. bạn hay, chẳng có điều gì phá hoại khả năng học hành của đứa con giỏi bằng con ma đẹp trai, cái kẻ cứ nghĩ rằng gì mình cũng biết tuốt.


      Dĩ nhiên, đúng ra tôi phải viết bài luận năm trăm từ về Cuộc Nội chiến, cái bài mà thầy Walden, ông thầy thích cách cư xử của vài đứa trong số bọn tôi trong cuộc đề bạt các chức vụ ban cán , bắt toàn bộ bọn lớp 11 phải viết như là để phạt vạ.


      Còn cách cụ thể hơn, thầy Walden thích cách cư xử của tôi đây, sau lúc Kelly đề cử Paul giữ chức phó chủ tịch được quyết định và thông qua, Cee Cee bèn giơ tay và cũng đề cử tôi giữ chức đó. “Ối,” Cee Cee ré lên khi tôi đá cho nàng lực dưới gầm bàn. “Cậu bị làm sao đấy?”


      “Mình muốn làm phó chủ tịch,” tôi xì với nàng. “Bỏ tay xuống .”


      Điều này gây ra loạt những cái cười khẩy chịu lắng xuống mãi cho đến lúc thầy Walden, ông thầy vốn chả phải vị giáo viên kiên nhẫn nhất quả đất, bèn ném viên phấn xuống lớp học, và bảo với bọn tôi rằng bọn tôi nên nhanh nhanh chóng chóng cải thiện môn Lịch sử Hoa Kỳ hơn – bài luận năm trăm từ về Trận đánh Gettysburg, sai li.


      Nhưng lời phản đối của tôi quá muộn. Đề cử của Cee Cee được Adam theo gót, và giây sau được thông qua, bất chấp tôi có phản đối. Giờ tôi sắp chạy đua vào chứ phó chủ tịch học sinh khối 11 – Cee Cee là chủ xị chiến dịch, còn Adam, chàng có người ông để lại cho đống tiền của, là người ủng hộ về tài chính cho tôi trong cuộc bầu cử – cạnh tranh với kẻ mới đến, Paul Slater, cái kẻ có kiểu hết ‘ố’ lại ‘á’ cộng với vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai chiếm được gần hết số phiếu bầu của bọn con trong lớp.


      thế chả phải là tôi quan tâm gì đâu nhé. Tôi muốn làm phó chủ tịch cơ mà. Tôi có đủ thứ việc phải bận tâm rồi, chuyện cầu nối, môn Lượng giác, và cả bạn trai tương lai chết nữa chứ. Tôi đâu cần phải đặt chuyện chính trị lên hàng đầu để mà lo.


      Buổi sáng hôm đó chẳng ra cái gì cả. Chuyện đề cử đủ tệ rồi; bài luận của thầy Walden đúng là chồng thêm lên cú chơi đẹp nữa.


      Mà rồi lại cả tên Paul chứ. Lúc ở trong tiết điểm danh, nháy mắt với tôi đầy gợi ý, như kiểu chào tôi ấy.


      Cứ như chừng ấy chuyện thôi là còn chưa đủ, tôi còn ngốc nghếch chọn đúng đôi guốc Jimmy Choo mới cứng để học, mua được rẻ hơn tí so với giá bán lẻ ở cửa hàng hồi hè. Đôi guốc đúng là tuyệt vời, kết hợp hoàn hảo với cái váy jeans Calvin Klein đen cùng áo cổ tròn hồng rực.


      Nhưng dĩ nhiên là đôi guốc đó giết tôi rồi. Dưới các ngón chân tôi vốn có sẵn vài vết phồng rộp sưng đỏ, mấy cái băng cá nhân mà y tá đưa cho tôi băng lại để ít ra tôi có thể lê lết qua các lớp học cũng chẳng có mấy tác dụng.


      Hai bàn chân tôi có cảm giác như sắp rụng ra đến nơi. Tôi mà biết Jimmy Choo sống ở đâu tôi tập tễnh lết đến ngay trước cửa nhà lão ta, thụi cho cú vào mắt mới được.


      Thế là tôi ngồi đó, trong phòng vi tính, đôi guốc nằm lăn lóc, ngón chân nhức nhối đau, làm bài tập Lượng giác trong khi lẽ ra phải viết luận mới đúng, giọng tôi quá quen ghé sát tai tôi , khiến tôi giật bắn mình: “Nhớ tôi , Suze?”





      Chương 7


      “Để tôi yên,” tôi bình tĩnh hơn là mình cảm thấy như thế.


      “Au, thôi , Simon,” Paul , với lấy cái ghế gần đấy, xoay ngược nó lại và rồi dạng chân ngồi. “Thừa nhận . Cậu đâu có ghét tôi như cậu hay giả vờ thế.”


      “Đừng có mơ,” tôi . Tôi gõ gõ cây bút chì xuống quyển vở, động tác tôi hi vọng hiểu rằng tôi khó chịu, nhưng thực ra là tôi lo lắng. “Nghe đây, Paul, tôi có nhiều bài lắm – ”


      kéo quyển vở tôi đặt hai tay lên đó. “Craig Jankow là ai?”


      Tôi giật mình nhận ra rằng mình viết cái tên đó ra lề bài tập. “Chẳng ai cả,” tôi .


      “Ồ, tốt,” Paul . “Tôi tưởng giành mất cảm tình cậu dành cho tôi rồi. Jesse có biết ? Ý tôi là tên Craig này ấy?”


      Tôi trừng mắt nhìn , mong rằng nhầm nỗi sợ hãi của tôi thành tức giận và biến . Tuy nhiên, chẳng có vẻ gì là hiểu cả. Tôi hi vọng thể nhận ra mạch cổ tôi đập nhanh đến cỡ nào… hoặc là nếu có, cũng hiểu nhầm cho điều . Bất hạnh thay, Paul phải nhận thức được vẻ ngoài đẹp trai của mình. mặc quần jeans đen ôm vừa khít, áo phông polo cộc tay xanh ôliu. Nó khiến cho nước da sẫm màu vì-golf-và-tennis của càng nổi bật hơn. Tôi có thể thấy những đứa con khác trong phòng vi tính – Debbie Mancuso chẳng hạn – len lén liếc trộm Paul, rồi nhanh chóng quay ngay về màn hình, cố làm ra vẻ chúng hề săm soi ta vừa mới đây thôi.


      Có lẽ chúng cũng điên lên vì ghen ghét, vì trong số tất cả mọi người, lại chuyện với tôi – đứa con duy nhất trong lớp để cho Kelly Prescott chỉ tay năm ngón bắt phải làm này làm nọ, và đứa thèm coi Brad Ackerman là tên hấp dẫn.


      Bọn chúng cũng chẳng biết tí ti gì điều rằng tôi biết ơn lắm nếu Paul Slater cho tôi cái vinh hạnh được làm bè làm bạn với .


      “Craig,” tôi thầm để nhỡ có ai nghe thấy, “ chết rồi.”


      sao?” Paul nhăn nhở. “Tôi tưởng cậu thích những kẻ như thế?”


      “Cậu – ” tôi cố giật lấy cuốn vở từ tay , nhưng giơ ra ngoài tầm với của tôi “ – là kẻ thể ưa nổi.”


      có vẻ trầm ngâm quan sát những lỗi sai trong bài tập của tôi. “Chuyện có bạn trai chết hẳn cũng phải có đôi điều thú vị chứ nhỉ,” trầm ngâm. “Ý tôi là, cậu cần phải lo chuyện giới thiệu ta với bố mẹ, vì họ có trông thấy được ta đâu…”


      “Craig phải bạn trai của tôi,” tôi rít lên, phát cáu vì thấy mình lại giải thích với tên Paul Slater. “Tôi cố giúp ta. Hôm qua ta xuất ở nhà tôi – ”


      “Ôi, giời.” Paul đảo tròn cặp mắt xanh biết . “ phải lại thêm trong số những trường hợp cần lòng hảo tâm nào mà cậu và ông cha cố tốt bụng kia lúc nào cũng nhắc đến đấy chứ.”


      Tôi đáp, hơi bực: “Dù sao công việc của tôi là giúp đỡ những linh hồn lạc lối mà.”


      “Ai bảo thế?” Paul hỏi.


      Tôi chớp mắt nhìn . “Ờ – chỉ là – là thế chứ còn gì nữa,” tôi lắp bắp. “Ý tôi là, tôi còn làm gì khác nữa nào?”


      Paul cầm lên cây bút chì ở cái bàn gần đấy, bắt đầu nhanh chóng cẩn thận sửa lại những lỗi sai trong bài của tôi. “Tôi hiểu. Đối với tôi, có vẻ công bằng khi chúng ta bị gán cái việc cầu nối này từ khi sinh ra mà lại chẳng có cái gì gọi là hợp đồng hay là những quyền lợi của người làm việc này cả. Ý tôi là, tôi chưa bao giờ đăng ký làm cầu nối này. Còn cậu?”


      “Tất nhiên là rồi,” tôi đáp, như thể đó phải là điều mà tôi hay phàn nàn mỗi khi gặp Cha Dominic vậy, cho dù cách của cũng gần như giống hệt với tôi.


      “Sao cậu biết được công việc của cậu đòi hỏi phải làm những gì?” Paul hỏi. “Cậu cho rằng mình phải giúp đỡ người chết tiếp đến cái đích sau cùng của họ, vì khi làm thế rồi họ còn làm phiền cậu nữa, và cậu có thể tiếp tục cuộc sống của mình. Nhưng có câu này tôi muốn hỏi cậu. Ai bảo với cậu rằng việc đó phụ thuộc vào cậu? Mà thậm chí ai bảo cậu là phải làm việc đó như thế nào?”


      Tôi chớp mắt nhìn . Đúng là chưa có ai với tôi điều đó . Ừ , đại loại là bố tôi có . Và sau này là bà đồng mà bạn thân nhất Gina hồi còn ở nhà dẫn tôi . Rồi tiếp theo nữa, tất nhiên là Cha Dom…


      “Phải,” Paul , cứ theo nét mặt tôi mà xét là tôi chẳng có câu trả lời nào cho . “Chẳng ai với cậu. Nhưng nếu tôi bảo là tôi biết sao. Nếu tôi với cậu rằng tôi tìm hiểu được điều – cái điều có từ những ngày đầu tiên khi người ta biết giao tiếp bằng chữ viết – cái điều miêu tả cách chính xác về những người làm cầu nối, cho dù hồi đó gọi như thế, về mục đích thực của họ, đấy là chưa đến cả những phương pháp để làm nữa?”


      Tôi tiếp tục chớp mắt nhìn . sao mà… thuyết phục thế. Mà trông cũng thà nữa.


      “Nếu thực cậu biết điều như thế,” tôi ngần ngừ, “ có lẽ tôi là… hãy chỉ cho tôi.”


      “Được thôi,” Paul , trông có vẻ hài lòng. “Hôm nay sau giờ học cậu đến chỗ tôi, tôi chỉ cho.”


      Tôi đứng dậy, xô cái ghế ra nhanh đến mức gần như lộn nhào qua nó. “,” tôi , thu lại và ôm chặt trước trái tim đập dữ dội như vừa để che giấu, vừa để bảo vệ cho nó. “ đời nào.”


      Từ chỗ ngồi của , Paul ngước lên nhìn tôi, có vẻ chẳng lấy làm ngạc nhiên với phản ứng của tôi cho lắm. “Hừmmm,” . “Tôi biết mà. Cậu muốn biết, nhưng chưa đủ để mạo hiểm danh tiếng của mình.”


      phải tôi lo gì cái tiếng tăm của tôi cả,” tôi bảo , cố khiến giọng mình nghe chua cay hơn là run. “Đây là cuộc sống của tôi. Cậu từng cố giết tôi lần, còn nhớ đấy?”


      Tôi câu đó hơi to, và thấy vài đứa liếc nhìn tôi tò mò qua màn hình vi tính. Tuy nhiên, Paul chỉ có vẻ phát chán lên.


      “Đừng có lại thế chứ,” . “Nghe đây, Suze, tôi bảo cậu rồi… Ừm, chắc những gì tôi với cậu cũng chẳng đáng bận tâm. Cậu chỉ tin những điều cậu muốn tin thôi. Nhưng, tôi , lúc nào cậu muốn ra khỏi nơi đó mà chẳng được.”


      “Nhưng Jesse thể,” tôi rít lên. “Đúng ? Nhờ công đức của cậu chứ ai.”


      “Ừm,” Paul , nhún vai thoải mái. “Đúng. Jesse . Nhưng, , Suze ạ, cậu nghĩ mình phản ứng thái quá sao? Ý tôi là, có gì to tát đâu? Tên đó chết sẵn rồi – ”


      “Cậu,” tôi , giọng tôi run rẩy khiến cho cái lời đó nghe như lời kết tội thiếu dứt khoát, “là tên khốn kiếp.”


      Sau đó tôi bắt đầu bước . Tôi ‘bắt đầu’ là vì chưa được bao xa giọng thản nhiên của Paul khiến tôi dừng bước.


      “Ừm, Suze này,” Paul . “Cậu có quên gì đấy?”


      Tôi quay đầu lại để trừng mắt nhìn . “Ô, ý cậu là tôi có quên bảo cậu đừng có chuyện với tôi thêm lần nào nữa ấy à? Thế có đấy.”


      ,” Paul kèm nụ cười chua cay. “Kia chẳng phải là guốc của cậu sao?” trỏ xuống đôi guốc Jimmy Choo của tôi, tôi sắp ra khỏi phòng mà xỏ vào. Cứ như thể xơ Ernestine chẳng lên cơn đau tim hạng nặng nếu bà ta bắt gặp tôi chân đất lang thang khắp trường vậy.


      “Ô,” tôi , cáu điên vì cuộc đánh bài chuồn ngoạn mục thất bại. “Phải.” tôi quay lại chỗ bàn để thọc chân vào đôi guốc.


      “Trước khi cậu , Lọ Lem này,” Paul , vẫn còn cười, “có thể cậu muốn cầm theo cái này chăng.” giơ ra bài tập Lượng giác của tôi. Liếc cái, tôi dám làm xong cách gọn gàng sạch đẹp và, tôi chỉ có thể đoán, chính xác.


      “Cảm ơn,” tôi , cầm cuốn vở từ tay , mỗi giây trôi càng lúc càng thấy ngượng. Chính xác ra mà , tại sao tôi toàn mất kiểm soát với tên này nhỉ? Phải, từng cố giết tôi – và cả Jesse nữa. Ít ra tôi nghĩ như thế. Nhưng cứ lại rằng tôi lầm. Nếu tôi nhầm sao nhỉ? Nếu Paul phải là tên quái vật như tôi luôn nghĩ? Nếu mà


      Nhỡ chỉ là cũng như giống tôi sao?


      “Còn về phần tên Craig này,” Paul thêm.


      “Paul.” Tôi ngồi xuống cái ghế bên cạnh . Tôi cảm thấy Tarentino, giáo viên trông phòng máy, dán mắt vào mình. ra vào chỗ ngồi của mình trong phòng máy chẳng phải là việc được khuyến khích gì, trừ phi qua lại chỗ máy in.


      Nhưng đó phải là lý do duy nhất mà tôi lại ngồi xuống. Tôi thừa nhận. Tôi cũng tò mò nữa. Tò mò xem gì tiếp theo. Mà nỗi tò mò gần như mạnh mẽ hơn nỗi sợ hãi trong tôi.


      đấy,” tôi . “Cảm ơn. Nhưng tôi cần cậu giúp.”


      “Tôi nghĩ là có,” Paul . “Mà tên Craig này muốn gì mới được?”


      muốn cái điều mà con ma nào chẳng muốn,” tôi mệt mỏi . “Được sống lại.”


      “Dĩ nhiên,” Paul . “Ý tôi là, ngoài điều đó ra còn muốn gì nữa?”


      “Giờ tôi chưa biết,” tôi kèm cái nhún vai. “ có mắc mớ với đứa em trai… nghĩ cậu kia mới là kẻ đáng chết chứ phải . Còn Jesse nghĩ – ” tôi ngừng luôn, đột ngột nhận ra rằng cái người cuối cùng tôi muốn nhắc đến trước mặt Paul là Jesse.


      Tuy nhiên, Paul lại chỉ tỏ vẻ chăm chú cách lịch . “Jesse nghĩ gì?”


      Quá muộn để lôi Jesse vào chuyện này mất rồi. Tôi thở dài và : “Jesse nghĩ rằng Craig giết đứa em trai của . Cậu biết đấy. Để trả thù.”


      “Dĩ nhiên, làm thế ,” Paul , trông chẳng có vẻ gì ngạc nhiên, “chẳng mang lại cho điều gì cả. Đến bao giờ chúng mới hiểu được cơ chứ? Nhưng trở thành đứa em trai, đó lại là chuyện khác.”


      “Trở thành em trai ư?” tôi nhìn đầy tò mò. “Ý cậu là sao?”


      “Cậu biết đấy,” Paul , nhún vai. “Tráo đổi linh hồn. Chiếm lấy thân xác em trai .”


      Thế này là hơi quá đối với buổi sáng ngày thứ Ba rồi đây. Ý tôi là, nhờ ơn tên này mà tôi giấc ngủ rất tệ. Thế rồi, lại nghe từ miệng thốt ra điều như thế… ừm… cứ cho rằng tôi thiếu tỉnh táo sáng suốt , thế nên cái điều tiếp theo xảy ra thể là do lỗi của tôi được.


      “Chiếm thân xác của em trai ư?” tôi hỏi lại. Tôi hạ thấp đống sách vở xuống, cho đến lúc chúng toạ lại đùi tôi. Giờ tôi vươn ra, nắm chặt lấy cái tay ghế ngồi ở máy tính của mình, móng tay tôi bấm vào hai cái tay ghế nhồi đệm mút rẻ tiền. “Cậu cái gì thế?”


      bên lông mày đen của Paul nhướn lên. “Nghe lạ tai quá hả? Tôi chẳng hiểu ông linh mục tốt bụng đó dạy cậu cái gì vậy Suze? Theo như tôi nghe cậu chắc chẳng có gì nhiều nhặn.”


      “Cậu gì thế?” tôi hỏi. “Làm sao người lại chiếm được thân xác của người khác chứ?”


      “Tôi bảo cậu rồi,” Paul , dựa lưng vào lưng ghế, hai tay xếp lại đặt sau đầu, “còn rất nhiều điều mà cậu còn chưa biết về người làm cầu nối. Còn nhiều điều hơn thế mà tôi có thể dạy cho cậu biết, nếu cậu cho tôi cơ hội.”


      Tôi nhìn chằm chằm. Thực tôi hiểu những gì về chuyện cướp đoạt thân xác đó. Nghe cứ như là chuyện kênh phim khoa học viễn tưởng ấy. Và tôi dám chắc liệu có phải Paul nhử tôi, nhử bằng điều gì đó, bất kỳ điều gì, để khiến tôi làm cái điều mà muốn.


      Nhưng nếu phải thế sao? Nếu thực cách để –


      Tôi muốn biết. Chúa ơi, tôi muốn biết, trong đời mình chưa bao giờ tôi muốn có được điều gì đó đến như thế.


      “Được rồi,” tôi , cảm thấy lòng bàn tay mình đổ mồ hôi, khiến cho hai cái tay ghế trở nên trơn tuột vì ẩm. Nhưng tôi quan tâm. Tim tôi giật thon thót lên đến tận cổ, tôi cũng mặc. “Được. Sau khi tan học tôi đến nhà cậu. Nhưng chỉ với điều kiện là cậu cho tôi nghe về… về cái chuyện kia.”


      Có thứ gì đó loé lên trong đôi mắt xanh da trời của Paul. Chỉ là tia sáng, và tôi nhìn thấy chỉ trong tích tắc trước khi nó biến mất. Nó giống như kiểu ánh mắt của loài vật vậy, gần như là hoang dại. Tôi thể chính xác đó là gì.


      Tất cả những gì tôi biết là, phút sau, Paul mỉm cười với tôi – mỉm cười chứ phải nhe răng cười.


      “Được thôi,” . “Tôi đón cậu ở cổng chính lúc 3 giờ. Đến đúng giờ đấy, là tôi về mình luôn.”





      Chương 8


      Dĩ nhiên là tôi gặp rồi. Tôi có ngốc đâu, cho dù có thừa bằng chứng chứng tỏ cái điều ngược lại. Trước đây, tôi từng gặp đủ loại người, đủ mọi lúc, và rồi vài tiếng đồng hồ sau đó thấy rằng mình bị trói vào ghế, đâm đầu vào thế giới khác, bị bắt phải mặc áo tắm mảnh, cũng bị đối xử tàn tệ. Tan học tôi gặp tên Paul đâu. Chắc chắn là .


      Ấy thế mà sau đó lại vẫn cứ lò dò .


      , tôi còn làm gì được nào? cám dỗ ấy quá lớn. Ý tôi muốn là, những bằng chứng thực được ghi chép lại về những người làm cầu nối ấy à? Người này có thể chiếm đoạt thân xác người kia ấy à? Tất cả những cơn ác mộng về những hành lang dài mờ sương trong thế giới kia thể ngăn được tôi tìm về việc tôi là ai, tôi có thể làm được những gì. bao năm qua tôi tự hỏi những điều đó, thể để cơ hội như thế trôi qua tay được. Khác với Cha Dominic, tôi chưa bao giờ chỉ đơn thuần chấp nhận số phận được an bài cho mình… Tôi muốn biết tại sao và bằng cách nào nó lại được ấn định cho tôi. Tôi phải biết điều đó.


      Và nếu như để tìm hiểu mà tôi phải mất thời gian với kẻ thường xuyên ám ảnh giấc ngủ của mình đành. Cũng đáng để hi sinh lắm chứ. Hay đúng hơn là tôi hi vọng nó xứng đáng.


      Đương nhiên là Adam và Cee Cee thích thú gì rồi. Khi tan tiết học cuối cùng, hai người bọn họ gặp tôi ở hành lang – nhờ ơn đôi giày của mình, tôi phải tập tễnh, nhưng Cee Cee để ý. nàng quá bận bịu với cái danh sách nàng thảo ra trong giờ Sinh học.


      “Thế này nhé,” nàng . “Chúng ta đến siêu thị Safeway để kiếm bút màu, giấy ánh kim, hồ dán và bìa. Adam, mẹ cậu còn giữ lại mấy cái chốt trong gara từ hồi tranh chức chủ tịch hội Amis? Vì ta có thể dùng chúng để dựng biểu ngữ Hãy Bỏ Phiếu Cho Suze.”


      “Ừm,” tôi , tập tễnh lê lết bên cạnh hai đứa. “Các cậu ơi.”


      “Suze, bọn mình mang hết đồ đến nhà cậu để chuẩn bị được ? Nhà mình cũng được thôi, nhưng cậu biết mấy đứa em mình rồi đấy. Chúng có thể trượt patanh lên đống đó lắm.”


      “Các cậu,” tôi . “Nghe này. Mình rất biết ơn các cậu về chuyện này, đấy. Nhưng mình thể cùng hai cậu được. Mình có việc mất rồi.”


      Adam và Cee Cee liếc nhau.


      “Ô?” Cee Cee . “ gặp chàng Jesse bí chứ gì?”


      “Ừm,” tôi đáp. “ hẳn thế – ”


      Đúng lúc đó, Paul lướt qua bọn tôi ở hành lang. Thấy tôi tập tễnh, : “Để tôi đỗ xe chỗ cửa bên cạnh. Như thế cậu phải bộ ra đến tận cổng chính,” rồi biến thẳng.


      Adam nhìn tôi, cậu chàng bị choáng. “Kết thân với kẻ thù kìa!” cậu ta kêu lên. “ đáng hổ thẹn thay cho nương!”


      Cee Cee trông cũng sững sờ kém. “Cậu chơi với ư?” nàng lắc lắc đầu, khiến cho mái tóc vàng bạch kim thẳng tưng trở nên óng ánh. “Vậy còn Jesse thế nào?”


      “Mình chơi với ,” tôi ngại ngùng . “Bọn mình chỉ… cùng nhau làm chung đề tài thôi.”


      “Đề tài gì?” Đằng sau cặp kính, đôi mắt Cee Cee nheo lại. “Của môn nào?”


      “Là…” tôi đổi chân trụ, hi vọng có thể đỡ đau được phần nào do đôi guốc tàn bạo kia, thế mà cũng chẳng xong. “ phải bài tập ở trường. Đúng hơn là làm cho… cho… nhà thờ.”


      Khi từ đó thốt ra khỏi miệng, tôi biết mình phạm phải sai lầm. Cee Cee ngại ngần gì cái việc bị bỏ lại mình cùng với Adam – mà thực ra, có thể nàng còn thích thế ấy chứ – nhưng nàng để cho tôi tẩu thoát mà có lý do chính đáng.


      “Nhà thờ á?” Cee Cee trông cáu điên. “Quên à, cậu là dân Do thái cơ mà Suze.”


      “Ừm, đúng ra mà hẳn,” tôi đáp. “Ý mình là, bố mình theo Do thái , còn mẹ mình – ” Tiếng còi xe vọng chỗ chiếc cổng trang trí được kéo lên mà bọn tôi đứng đằng sau. “Ui, Paul đấy. Mình đây. Xin lỗi nhé.”


      Thế rồi, khá nhanh đối với đứa con mà mỗi bước lại đau buốt lên khắp đôi chân, tôi chuồn đến chỗ cái xe mui trần của Paul và chui vào ghế cạnh ghế tài xế, thở phào cái người lần nữa khi ngồi xuống, có cảm giác rằng cuối cùng tôi cũng sắp tìm hiểu được đôi điều về chuyện thực ra mình là ai – hay mình là cái gì…


      Nhưng tôi cũng có cảm giác khác mạnh mẽ kém, cảm giác mình thích thú gì điều mình tìm hiểu được. Thực ra, trong tôi cũng có phần băn khoăn biết có phải mình mắc sai lầm lớn nhất trong đời hay .


      Paul với cặp kính râm tối màu và nụ cười ưa nhìn trông y như ngôi sao điện ảnh kia cũng chẳng khiến chuyện này trở nên dễ dàng gì hơn. Tên này ràng là chàng trong mơ của bất kỳ đứa con bình thường nào, thế mà sao tôi lại có thể gặp bao nhiêu ác mộng về ? Tôi hề bỏ lỡ những cái nhìn đầy ghen tị hướng về phía mình từ khắp nơi trong bãi đỗ xe.


      “Tôi là tôi thấy đôi giày đó flickin’ chưa ấy nhỉ?”


      Tôi nuốt nước bọt. Thậm chí tôi còn chẳng biết flicking nghĩa là gì. Nghe giọng điệu đoán có lẽ cái từ đó có nghĩa tốt.


      Mình có thực muốn làm thế này ? Việc đó có đáng ?


      Câu trả lời vọng lên từ trong sâu thẳm, tôi nhận ra rằng mình biết từ lâu rồi: Có. Có chứ.


      “Cậu lái xe ,” tôi , giọng khàn hơn bình thường vì tôi cố che giấu nỗi lo lắng.


      lái.


      đưa tôi đến ngôi nhà hai tầng khá ấn tượng, xây bên cạnh mỏm đá ngay cuối bãi biển Carmel. Ngôi nhà gần như được làm hoàn toàn bằng kính để tận dụng ngắm cảnh biển và cảnh hoàng hôn.


      Paul có vẻ để ý thấy tôi bị ấn tượng, vì : “Đó là nhà của ông tôi. Ông ấy muốn căn nhà ở bãi biển để nghỉ hưu ở đó.”


      “Phải,” tôi , nuốt xuống khó khăn. Cái nhà “nho ” bên bãi biển này của Ông Slater hẳn phải tốn tầm năm triệu đô. “Mà ông ấy thấy phiền khi đột ngột có người đến ở cùng à?”


      “Cậu đùa chắc?” cười khẩy khi đỗ xe vào trong cái gara bốn chỗ. “Ông ta hoàn toàn chẳng biết tôi ở đây. Phần lớn thời gian ông già chết giấc nhờ thuốc ngủ mà.”


      “Kìa Paul,” tôi ngại ngần .


      “Sao nào?” Paul chớp mắt nhìn tôi sau cặp kính Ray-Ban. “Tôi chỉ thôi. Ông già toàn phải nằm giường và lẽ ra nên vào nhà dưỡng lão hơn, nhưng khi nhà tôi cố chuyển, ông già làm ầm ỹ lên. Thế là khi tôi bảo tôi chuyển đến để trông coi mọi thứ bố tôi đồng ý. Lợi cả đôi đường mà. Ông được sống trong nhà – tất nhiên là có người chăm sóc – còn tôi được vào học ở ngôi trường mơ ước, Trường Truyền Giáo.”


      Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên nhưng cố giữ cho giọng bình thường. “Ô, vậy ra mơ ước của cậu là được học ở ngôi trường Công giáo à?” tôi châm chọc.


      “Là thế nếu như cậu cũng có ở đó,” Paul , cũng bình thường như giọng tôi, nhưng châm chọc bằng.


      Mặt tôi nhanh chóng chuyển sang đỏ như gấc. Ngoảnh để Paul khỏi thấy, tôi cách nghiêm túc: “Tôi nghĩ đây là ý tưởng hay lắm đâu.”


      “Bình tĩnh , Simon,” Paul lè nhè. “Người chăm ông già cũng ở đây trong trường hợp cậu phát sinh lo lắng con khi phải ở mình trong nhà cùng với tôi.”


      Tôi nhìn theo hướng Paul chỉ. Phía cuối chỗ đường lái xe vòng cung đổ dốc là chiếc Toyota Celica cũ. Tôi gì cả, nhưng cái chính là do tôi hơi bị kinh ngạc khi Paul có vẻ như đọc được ý nghĩ của tôi cách dễ dàng. Tôi ngồi đó cân nhắc lại mọi chuyện. Chưa bao giờ tôi thực đề cập đến chuyện này với bố mẹ, nhưng tôi biết họ cho phép tôi đến nhà bọn con trai khi bố mẹ chúng vắng.


      Nhưng mặt khác, nếu làm thế tôi chẳng bao giờ khám phá ra được điều mình cần biết – và đến lúc này tôi tin rằng tôi thực cần phải biết điều đó.


      Paul ra khỏi xe rồi vòng đến chỗ tôi ngồi, mở cửa cho tôi. “Ra chứ, Suze?” hỏi, khi tôi hề động đậy để tháo dây an toàn ra.


      “Ừm,” tôi , lo lắng liếc nhìn ngôi nhà bằng kính rộng lớn. Cho dù có chiếc Toyota đấy, nhưng trông nó vẫn vắng vẻ trống rỗng đến khó chịu.


      “Có ra nào, Suze?” hỏi, đảo tròn hai mắt. “Tôi đe doạ đức hạnh của cậu đâu. Tôi xin thề nghiêm túc. Đây là chuyện công việc. Rồi sau đó tha hồ mà có thời gian vui vẻ.


      Tôi cố gắng mỉm cười bình thản để nghi ngờ, phát ra rằng tôi quen khi mọi người – thôi được rồi, bọn con trai – như vậy với tôi. Nhưng ra phải thế. Tôi thấy khó chịu về cảm giác của chính mình khi nghe Paul vậy. Ý tôi là, tôi thậm chí còn chẳng thích , nhưng cứ khi nào ra cái điều như thế – rằng nghĩ tôi là người… (chẳng biết nữa…) đặc biệt ấy mà – cơn rùng mình lại chạy dọc sống lưng tôi… nhưng tệ.


      Vấn đề là thế đấy. Cảm giác đó hề tệ. Thế là thế nào nhỉ? Tôi thậm chí còn chẳng thích Paul cơ mà. Tôi trao trọn trái tim mình cho người khác rồi. Ừ , tại Jesse chẳng tỏ vẻ gì thực đáp lại tình cảm của tôi, nhưng phải vì thế mà tôi đột ngột bắt đầu chơi bời hẹn hò với tên Paul Slater… cho dù trông có đẹp trai đến mấy trong cặp kính Ray-Ban chăng nữa.


      Tôi ra khỏi xe.


      “Quyết định sáng suốt đấy,” Paul nhận xét, đóng cửa xe lại sau lưng tôi.


      Tiếng cánh cửa đóng sập lại dường như ám chỉ điều thể thay đổi được nữa. Tôi cố nghĩ đến chuyện mình dấn thân vào điều gì khi theo Paul bước lên những bậc thang ximăng dẫn lên cánh cửa kính rộng ngôi nhà của ông ta bằng đôi chân trần, tay cầm đôi guốc Jimmy Choo, tay kia cầm túi đựng sách vở.


      Trong ngôi nhà của gia đình Slater, gian mát mẻ và tĩnh lặng… tĩnh lặng đến mức thậm chí nghe được những thanh rì rào của đại dương bên dưới ngôi nhà ba trăm mét. Dù người nào trang hoàng cho ngôi nhà này nữa, người đó cũng có gu thẩm mỹ thiên về những thứ gì đại, mọi thứ trông đều thanh nhã, mới mẻ và thiếu thoải mái. Tôi tưởng tượng ra ngôi nhà vào buổi sáng chắc phải đến lạnh băng khi sương ùa vào, vì mọi thứ trong nhà đều làm bằng kính và kim loại. Paul dẫn tôi lên chiếc cầu thang xoắn bằng thép từ cửa trước dẫn đến khu bếp trang bị cực kỳ đại, tất cả đồ bếp đều sáng bóng lên vẻ đáng sợ.


      “Cocktail nhé?” hỏi, mở cánh cửa kính của chiếc tủ rượu.


      “Đùa hay lắm,” tôi . “Cho tôi nước lọc thôi. Ông cậu đâu rồi?”


      “Dưới sảnh,” Paul khi lôi ra hai chai nước loại đắt tiền từ trong chiếc tủ lạnh to vĩ đại. Chắc cũng thấy tôi lo lắng ngoái lại đằng sau, vì thêm: “ tin cậu tự mà xem.”


      Tôi tự xem lấy. tin … ừm, thôi được rồi, đúng là tôi tin . Dù mà dám dối điều tôi dễ dàng kiểm tra được cũng liều đấy. Thế nếu hoá ra ông có ở đó tôi biết làm thế nào? Ý tôi là, còn lâu tôi mới chịu về trước khi khám phá ra cái điều tôi đến để tìm hiểu.


      May thay, có vẻ cần phải thế. Nghe thấy vài tiếng động khẽ, tôi lần theo hành lang kính dài cho đến khi tới căn phòng có chiếc tivi màn hình lớn bật. Ngồi trước tivi là ông cụ rất già trong cái xe lăn cực kỳ đại. Bên cạnh cái xe, chiếc ghế trông rất thiếu thoải mái là cậu thanh niên còn khá trẻ mặc bộ đồng phục y tá màu xanh dương, đọc tờ tạp chí. Khi tôi xuất nơi ngưỡng cửa, ta ngẩng lên và mỉm cười.


      “Chào ,” ta .


      “Xin chào,” tôi đáp lại, và khép nép bước vào trong. Đó là căn phòng đẹp, chắc là trong những phòng có cảnh đẹp hơn trong ngôi nhà. Trong phòng là chiếc giường bệnh viện có khung điều chỉnh, kèm với chiếc túi truyền dịch, những giá sách bằng kim loại đó đặt đầy những khung ảnh. Hầu hết là ảnh đen trắng, cứ xem cách ăn mặc của những người trong ảnh chúng được chụp từ những năm 1940.


      “Ừm,” tôi với ông cụ ngồi trong xe lăn. “Chào ông Slater. Cháu là Susannah Simon ạ.”


      Ông cụ đó chẳng chẳng rằng. Thậm chí ông ta còn chẳng thèm rời mắt khỏi chương trình gameshow bật trước mặt. Tóc ông ta rụng gần hết, da dẻ đầy những vết đồi mồi, miệng hơi chảy nước. Người y tá nhận thấy điều đó bèn rướn người sang, dùng khăn tay lau miệng cho ông cụ.


      “Kìa cụ Slater,” người y tá . “ bé chào cụ đấy. Cụ định chào lại ấy à?”


      Nhưng ông Slater chẳng gì cả. Thay vào đó, Paul, kẻ vào trong phòng theo sau tôi, bèn : “Thế nào rồi ông già? Lại thêm ngày nữa ngồi cắm rễ trước cái tivi cũ rích đó à?”


      Ông Slater cũng chả thèm đáp lời Paul. Người y tá : “Ngày hôm nay vui, phải cụ Slater? Chúng ta dạo ngoài sân, quanh bể bơi và hái vài quả chanh.”


      “Hay lắm,” Paul với vẻ hào hứng miễn cưỡng. Rồi nắm lấy tay tôi, bắt đầu lôi tôi ra khỏi phòng. Phải thừa nhận là chẳng mất công co kéo gì cho lắm. Tôi thấy phát sợ rồi, và cũng đành theo. Điều đó cũng đáng đấy, cứ xem tôi nghĩ gì về tên Paul biết. Ý tôi là, còn có người khiến tôi sợ hơn cả tên Paul cơ đấy.


      “Chàu ông Slater,” tôi , chả trông mong gì lời đáp… điều đó tốt, vì đúng là tôi chả nhận được câu nào . Ra đến hành lang, tôi khỏi khẽ: “Ông ấy làm sao thế? Bị bệnh Alzheimer[6] à?”


      ,” Paul , đưa cho tôi trong mấy chai nước màu xanh đậm. “Chính xác bác sỹ cũng biết là bệnh gì. Lúc nào ông ta muốn cũng tỉnh táo đấy.”


      “Thế à?” tôi thấy khó tin. Những người tỉnh táo lúc nào cũng tự kiểm soát được tuyến nước bọt của mình chứ. “Có thể chỉ là… cậu biết đấy. Ông ấy già rồi.”


      “Ờ,” Paul , kèm những tiếng cười bực bội đặc trưng của . “Có thể thế.” Rồi, thêm gì nữa, mở cánh cửa phía bên phải và : “Đây. Tôi muốn cho cậu xem thứ này.”


      Tôi theo vào trong căn phòng mà ràng là phòng của . Nó to gấp năm lần phòng tôi – giường của Paul to gấp năm lần giường tôi. Giống như những phần còn lại của ngôi nhà, tất cả mọi thứ đều được sắp xếp rất đâu ra đấy và đại, với nhiều đồ kim loại và kính. Thậm chí còn có cả cái bàn kính – chắc của Plexiglas – đó là cái laptop mới cứng, thuộc loại xịn nhất. Khắp phòng Paul chẳng hề có những thứ linh tinh như phòng tôi lúc nào cũng lung tung beng – tạp chí, tất bẩn, sơn móng tay, nửa hộp bánh quy Girl Scout ăn dở. Chẳng hề có bất kỳ thứ gì riêng tư trong phòng Paul hết. Đó giống như là căn phòng khách sạn rất đại, tiện nghi, và rất lạnh lẽo.


      “Ở đây,” Paul , ngồi xuống mép cái giường to bằng cỡ cái thuyền.


      “Ừ,” tôi , giờ sợ hơn bao giờ hết… chỉ vì Paul đập tay xuống chỗ giường trống cạnh . , đó còn là do ngoại trừ trang phục tôi và Paul mặc, màu sắc duy nhất trong căn phòng là màu tôi có thể nhìn thấy bên ngoài những khung cửa sổ kính to khủng khiếp: màu xanh, màu xanh của trời, màu xanh đậm hơn của đại dương bên dưới. “Phải rồi.”


      “Tôi đùa đâu,” Paul , thôi đập đập lên chỗ tấm trải giường như kiểu muốn tôi ngồi cạnh. Thay vì vậy, thò xuống dưới gầm giường, lôi ra cái hộp nhựa trong, giống kiểu bạn hay dùng để cất áo len khi mùa hè ấy. Đặt cái hộp lên giường cạnh , Paul mở nắp ra. Bên trong là thứ gì đó trông như số bài báo và tạp chí, mỗi bài đều được cắt ra cẩn thận từ tờ báo nguyên b


      “Xem cái này ,” Paul , cẩn thận mở bài báo trông đặc biệt xưa cũ, trải nó tấm trải giường màu xanh xám để tôi có thể đọc. Đó là bài báo trong tờ Times ở London, ngày xuất bản 18 tháng 6 năm 1952. đó là bức ảnh người đàn ông đứng trước cái gì trông như là bức tường khắc chữ tượng hình của ngôi mộ cổ Ai Cập. Hàng tít bài báo và bức ảnh đề là: “Những Người Hoài Nghi Coi Thường Giả Thuyết Của Nhà Khảo Cổ Học.”


      “Tiến sỹ Oliver Slaski – đó là người trong ảnh – làm việc nhiều năm để dịch lại những dòng chữ bức tường của lăng mộ vua Tutankhamun[7],” Paul giảng giải. “Ông ta đến kết luận rằng vào thời Ai Cập cổ đại, thực có tồn tại nhóm các pháp sư có khả năng đến và khỏi vương quốc của người chết mà cần chính bản thân họ phải chết. Như Tiến sỹ Slaski dịch lại cách chính xác nhất có thể, những pháp sư đó được gọi là shifter—người chuyển dịch giữa hai thế giới. Họ có thể di chuyển từ thế giới này sang thế giới khác, và gia đình người chết thuê họ để làm người dẫn đường cho linh hồn người chết để đảm bảo chắc chắn rằng người thân của họ đến được nơi cần đến, thay vì phải lang thang mục đích đời này.”


      Trong khi Paul , tôi ngồi hẳn xuống giường để có thể nhìn bức ảnh mà đến cách hơn. Lúc trước tôi lưỡng lự – tôi muốn lại gần Paul tí nào hết, nhất là lại dính dáng đến chuyện giường giếc thế kia.


      Tuy vậy, giờ tôi hầu như để ý thấy rằng bọn tôi ngồi gần nhau đến mức nào. Tôi rướn người về phía trước để nhìn bức ảnh chăm chăm, đến khi tóc tôi quệt vào tờ báo cũ nát ngả vàng.


      “Người chuyển dịch giữa hai thế giới,” tôi qua đôi môi bỗng trở nên lạnh toát cách lạ lùng như thể tôi vừa mới bôi son Carmex lên môi vậy. Chỉ có điều là phải thế. “Ông ấy muốn ám chỉ đến những người làm cầu nối.”


      “Tôi nghĩ vậy,” Paul .


      ,” tôi . Tôi cảm thấy hơi tức thở. Bạn cũng thế thôi, nếu như cả đời bạn băn khoăn tự hỏi tại sao bạn lại khác biệt đến thế với những người xung quanh, và rồi đùng cái, ngày kia bạn tìm ra . Hay ít ra là nắm được đầu mối rất quan trọng.


      “Chính xác là như vậyPaul,” tôi kêu lên. “Lá bài thứ chín trong bộ bài tarot – cái người được gọi là sĩ ấy – lá bài đó miêu tả ông già tay cầm chiếc đèn lồng, giống như người này,” tôi , chỉ vào hình người trong chữ tượng hình. “Khi người ta bói bài cho tôi, lá bài đó luôn luôn xuất . sĩ là người dẫn đường cho linh hồn người chết, đưa họ đến với cái đích cuối cùng. Ừ , cái người trong chữ tượng hình đó già, nhưng cả hai người họ đều làm công việc như nhau… Ông ấy chắc chắn là muốn đến người làm cầu nối Paul ạ,” tôi , trái tim đập thình thình trong ngực. Chuyện này trọng đại quá. Rất trọng đại. rằng có bằng chứng được ghi lại hẳn hoi, chứng minh tồn tại của những người như tôi… Chưa bao giờ tôi mong chờ được thấy thứ như thế này. Tôi thể chờ được đến lúc kể cho Cha Dominic nữa. “Chắc chắn là như vậy!”


      “Nhưng phải tất cả đều như thế đâu Suze,” Paul , lại thò tay vào trong hộp nhựa, lôi ra mẩu báo khác, cũng ngả nâu vì thời gian. “Theo như Tiến sỹ Slaski, người đề ra những luận điểm này, từ thời Ai Cập cổ đại cũng có ông đồng bà đồng, những kẻ tầm thường liên lạc được với người chết, hay nếu cậu thích gọi là người làm cầu nối . Nhưng cũng tồn tại cả những người chuyển dịch nữa. Đó,” Paul , nhìn tôi rất chăm chú từ bên kia giường, cách xa lắm, vì chúng tôi chỉ cách nhau khoảng ba mươi centimet, những bài báo nêu lên luận điểm của Tiến sỹ Slaski đặt ở giữa, “mới chính là con người của cậu và tôi, Suze ạ. Những người chuyển dịch giữa hai thế giới.”


      Tôi lại cảm nhận thấy cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, khiến lông tay tôi dựng đứng cả lên. Tôi biết do cái gì – do mấy từ đó, những người chuyển dịch giữa hai thế giới, hay là cái cách Paul ra. Nhưng nó khiến tôi bị ảnh hưởng, ảnh hưởng rất mạnh… Giống như là thò ngón tay vào ổ điện vậy. Tôi lắc đầu.


      ,” tôi bằng giọng hốt hoảng. “ phải tôi. Tôi chỉ là người làm cầu nối thôi. Ý tôi là, nếu tôi đúng là người dịch chuyển , lần đó tôi đâu cần phải tự yểm trừ mình – ”


      “Cậu đâu cần phải làm thế,” Paul ngắt lời, khác với giọng cao vút của tôi, giọng trầm trầm và bình tĩnh. “Cậu có thể tự khiến bản thân mình đến – và khỏi – nơi đó, chỉ bằng cách hình dung ra mà thôi. Ngay bây giờ, nếu muốn, cậu có thể làm được đấy.”


      Tôi chớp mắt nhìn . Tôi nhận ra, bên những tờ báo viết về luận điểm của Tiến sỹ Slaski, đôi mắt Paul rất sáng. Sáng gần như mắt mèo vậy. Tôi dám chắc liệu hay chỉ đơn giản là đùa giỡn với đầu óc tôi mà thôi. Thế nhưng, biết được con người Paul rồi, lẽ ra tôi cũng chẳng nên lấy gì ngạc nhiên mới phải. dường như thấy thích thú lắm bằng cách tiết lộ ra mọi chuyện rồi đứng nhìn xem người ta – thôi được, tôi đây chứ ai – phản ứng ra sao.


      đời nào,” tôi đáp lại lời rằng tôi là con người khác với con người mình vẫn nghĩ. Cho dù quả lý do duy nhất tôi vào trong căn phòng của là bởi vì, tận sâu trong thâm tâm, tôi biết mình phải là người như tôi vẫn nghĩ.


      “Thử ,” Paul giục. “Hình dung ra nơi đó trong đầu. Giờ cậu biết nơi đó trông thế nào rồi đấy.”


      bao giờ. Nhờ công đức của , tôi bị mắc kẹt ở đó trong mười lăm phút, đó là mười lăm phút dài nhất trong đời tôi. Tôi vẫn còn kẹt lại ở đó hằng đêm, trong những giấc mơ. Cho dù ngay lúc này đây, tai tôi cũng có thể nghe thấy tiếng trái tim đập thình thình lúc tôi chạy dọc theo lối dài tăm tối, sương mù cuộn xoáy rồi tản ra quanh chân tôi. Thực , dù chỉ giây phút thôi, Paul có nghĩ được rằng tôi bao giờ còn muốn quay lại nơi đó lần nào nữa?


      ,” tôi đáp. “, cảm ơn – ”


      Nụ cười của Paul chuyển sang nửa buồn cười, nửa khó chịu.


      “Đừng bảo với tôi là Suze Simon lại thực biết sợ thứ gì đấy nhé.” Cặp mắt dường như sáng hơn bao giờ hết. “Lúc nào cậu chẳng làm ra vẻ miễn nhiễm với nỗi sợ, giống như kiểu số người miễn nhiễm với bệnh thuỷ đậu ấy.”


      “Tôi sợ.” Tôi , giả vờ phẫn nộ. “Bây giờ tôi chỉ thấy thích – gọi là gì ấy nhỉ? Ô, phải rồi, chuyển dịch. Có lẽ để sau. Ngay lúc này tôi muốn hỏi cậu điều khác mà cậu đến. Chuyện người có thể chiếm đoạt thân xác của người khác ấy. Tráo đổi linh hồn.”


      Nụ cười của Paul nở rộng hơn. “Tôi biết điều đó có thể khiến cậu chú ý mà.”


      Tôi biết ám chỉ điều gì – hay đó là tôi đoán thế. Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên. Tuy thế, lờ đôi má nóng bừng, tôi , hi vọng ra vẻ thờ ơ lắm: “Chỉ là vì nghe cũng có vẻ hay hay. Thực có thể làm được thế à?” Tôi khẽ kéo những trang giấy nhàu nhĩ đặt giữa bọn tôi. “Tiến sỹ Slaski có gì đến điều đó ?”


      “Có thể,” Paul , chặn bàn tay lên đống giấy viết bằng máy đánh chữ để tôi cầm lên được.


      “Paul,” tôi , kéo mấy tờ giấy. “Tôi chỉ tò mò thôi. Ý tôi là, cậu bao giờ làm thế chưa? Có hiệu quả ? Liệu Craig có thể thực chiếm lấy thân xác em trai ?”


      Nhưng Paul chịu buông mấy tờ báo của Tiến sỹ Slaski ra. “Cậu hỏi thế phải vì Craig, đúng ?” Đôi mắt xanh của dán chặt vào tôi. mặt còn dấu hiệu nào của nụ cười lúc trước nữa. “Suze, đến khi nào cậu mới chịu hiểu đây?”


      Đến lúc đó, cuối cùng tôi cũng nhận ra mặt ở gần với mặt tôi đến thế nào. Thực chỉ cách có quãng rất ngắn. Theo bản năng, tôi bắt đầu lùi ra xa, nhưng những ngón tay lúc trước còn giữ lấy tờ báo về Tiến sỹ Slaski đó lại đột ngột đưa lên tóm lấy cổ tay tôi. Tôi nhìn xuống bàn tay Paul. Làn da rám nắng của rất sẫm so với màu da tôi.


      “Jesse chết rồi,” Paul . “Nhưng điều đó có nghĩa cậu cũng phải cư xử như kẻ chết thế.”


      đúng,” tôi chống chế. “Tôi – ”


      Nhưng tôi chẳng kịp hết câu, vì ngay lúc đó, Paul ngả người sang và hôn tôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :