Cầu Nối Của Những Hồn Ma - Meg Cabot(FULL 6 tập) (Kinh dị, Teen)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8


      Thôi được rồi, vậy là tôi chơi với cậu ta.


      Thế sao? Việc đó có sao đâu? Ý tôi là, tên con trai đó hỏi tôi có muốn ăn hamburger với cậu ta sau khi tôi trả đứa em trai về cho bố mẹ cậu ta lúc 5 giờ hay , và tôi đồng ý.


      Sao phải từ chối chứ? Tôi trông đợi điều gì khi về nhà đây, hả? Chắc chắn là chẳng hi vọng gì có bữa tối rồi. Món gián trộn kem à? Hay là nhện hầm thái ?


      Ô, phải, lại còn hồn ma của cái kẻ giết chồng chưa cưới của mình, và cố loại bỏ cả tôi càng sớm càng tốt nữa chứ.


      Tôi nghĩ có thể mình nhìn nhầm Paul. Có thể tôi thiếu công bằng. Ý tôi là, ừ ngày hôm qua cậu ta đúng là có vẻ như kẻ đeo bám , nhưng cậu ta cũng chuộc lại lỗi lầm khi cứu tôi khỏi mấy ông cảnh sát đấy thôi. Mà cậu ta cũng hề có hành động bất nhã nào với tôi cả. hề. Khi tôi là muốn về nhà, cậu ta bảo vấn đề, và đưa tôi về.


      Tất nhiên chẳng phải do lỗi của cậu ta khi lái xe lên chỗ nhà tôi, Paul thể lái vào lối cho xe chạy, vì mấy cái xe cảnh sát và xe cứu thương đỗ sẵn ở đấy rồi. Xin thề, có thứ tôi dùng tiền làm thêm mùa hè để sắm, đó là cái di động. Bởi lẽ mọi chuyện cứ tiếp tục xảy ra mà tôi biết gì hết vì ăn hamburger với người ở quán Friday.


      Tôi nhảy ra khỏi chiếc xe và chạy ngược lên chỗ tôi thấy tất cả đều đứng. Khi tôi chạy đến chỗ dải băng cảnh sát chằng quanh cái hố mà lẽ ra là để đặt cái bồn tắm nó bác sỹng có người tóm lấy chỗ eo tôi, kéo tôi quay lại trước khi tôi có cơ hội làm cái điều mình dự tính cho dù chắc chắn, đó là chui xuống hố cùng với những người tôi trông thấy bên dưới đó cúi mình xem xét thứ mà tôi tin chắc là cái xác.


      Nhưng, như tôi đấy, có người ngăn tôi lại rồi.


      "Ây da, nhóc," người đó , xoay người tôi lại. Hoá ra là dượng Andy, trông bẩn hết sức, người đầy mồ hôi, chẳng giống dượng lúc bình thường gì cả. "Từ từ nào. có gì dưới đó cho con xem đâu."


      "Andy." Mặt trời chưa lặn hẳn, nhưng tôi chẳng nhìn được gì. Cứ như thể tôi ở trong đường hầm, tất cả những gì có thể thấy được là ánh sáng xíu phía cuối đường. "Dượng Andy, mẹ con đâu rồi?"


      "Mẹ con sao," dượng Andy . "Tất cả mọi người đều sao cả."


      Cái vùng sáng nhoi đó dần dần mở rộng ra chút. Giờ tôi có thể thấy gương mặt mẹ tôi đứng nhìn tôi lo lắng từ chỗ sân sau nhà, Ngu Ngơ đứng sau mẹ, mặt đeo cái nụ cười nhếch mép khinh khỉnh như mọi khi.


      "Vậy cái gì - " tôi thấy người đàn ông dưới đáy hố nhấc cái cáng lên. cáng là cái túi đen đựng xác người như kiểu mà bạn vẫn hay thấy tivi. "Đó là ai vậy ạ?" tôi hỏi.


      "Ừm, vẫn chưa dám chắc," dượng trả lời. "Nhưng cho dù là ai nữa hẳn người đó phải nằm đây từ lâu lắm rồi, vậy nên có thể chúng ta quen đâu."


      Cái mặt Ngu Ngơ dần ra to hơn trước tầm nhìn của tôi. "Đó là bộ xương," nó cho tôi biết với vẻ hứng thú lắm lắm. Có vẻ như nó cho qua được cái thực tế là mới chỉ sáng nay thôi mồm miệng nó còn đầy những bọ, và giờ lại trở về làm con người đáng ghét thể nào chịu được đúng bản chất thường ngày của nó. "Hay ho cực Suze ạ, lẽ ra cậu phải có mặt ở đây xem. Xẻng của tôi xuyên thẳng vào cái sọ. Nó kêu đánh rắc cái như thể là quả trứng hay gì đó ấy."


      Đối với tôi, thế là đủ rồi. Trước mắt tôi, cái cảnh tối tăm trong đường hầm lại ra ngay tức nhưng vẫn kịp để tôi trông thấy thứ rơi từ cáng xuống khi qua chỗ tôi đứng. Tôi dán chặt mắt vào thứ đó, nhìn theo khi nó khẽ bay bay sát mặt đất rồi rơi xuống rất gần chỗ chân tôi. Chỉ là mảnh vải lấm bẩn hết và cực kỳ xơ xác, to bằng bàn tay tôi, hơn. Trông nó như cái giẻ lau vậy, cho dù có thể thấy thời nó từng được viền đăng ten xung quanh. Những mẩu đăng ten xíu đó vẫn còn bám lại đó trông như những quả gai, nhất là ở phần góc, cái chỗ cho dù mờ nhạt rồi nhưng vẫn còn có thể đọc được ba chữ cái viết tắt thêu đó:


      MDS.


      Maria de Silva. Đó là chiếc khăn tay mà tối qua Jesse dùng để lau nước mắt cho tôi. Chỉ có điều, đây là chiếc khăn , xơ xác và ngả sang màu nâu theo năm tháng.


      Và nó rơi ra từ mớ vải vóc bị phân huỷ giữ bộ xương của Jesse.


      Tôi quay ngoắt lại và nôn thốc nôn tháo khắp nơi tất cả chỗ hamburger phomát thịt muối và cà chua ăn ở quán Friday.


      Chẳng cần cũng biết, chỉ có mỗi mình mẹ tôi là người thương xót nhất khi thấy tôi như thế. Ngu Ngơ tuyên bố rằng đó là cảnh kinh tởm nhất mà nó từng chứng kiến. ràng là nó quên luôn chuyện chưa đầy mười hai tiếng trước trong miệng nó có cái thứ gì rồi. Dượng Andy chỉ lấy đường ống dẫn nước, và Ngái Ngủ, cũng thờ ơ như thế, rằng ta phải thôi, nếu bị muộn giờ giao 'za.


      Mẹ cứ nhất định bắt tôi lên giường nằm cho dù cái điều cuối cùng tôi muốn là có mẹ ở trong phòng. Ý tôi là, tôi vừa mới trông thấy người ta đem xác của Jesse ra khỏi cái sân sau nhà. Tôi muốn chuyện với ấy về cái cảnh tệ hại đó, nhưng làm sao mà được khi mẹ còn ở đây?


      Tôi nghĩ là nếu cứ để mẹ loăng quăng lo lắng nhặng xị cho tôi khoảng nửa tiếng thôi là mẹ . Nhưng mẹ ở lại còn lâu hơn thế, bẳt tôi tắm rửa và thay bộ đồng phục ra, mặc bộ quần áo ngủ rộng thùng thình bằng lụa mà mẹ mua tặng tôi ngày lễ Valentine (thảm , đó là món quà Valentine duy nhất mà tôi được nhận). Thế rồi mẹ cứ nhất định chải hết tóc tôi ra phía sau, như mẹ vẫn làm khi tôi còn là đứa con nít con nôi vậy.


      Tất nhiên mẹ muốn chuyện. Mẹ có bao điều muốn về chuyện bộ xương mà dượng Andy và Ngu Ngơ phát ra, cứ mãi rằng đó chỉ là " người đàn ông đáng thương nào đó" bị giết trong cuộc đấu súng từ hồi ngôi nhà này còn là nhà trọ dành cho bọn lính đánh thuê, bọn tay sai giết người và con trai kỳ lạ của người chủ trang trại gia súc. Mẹ là cảnh sát nhất định coi đây là vụ giết người, cho đến khi người khám nghiệm xác định được cái xác đó nằm đây bao lâu rồi, nhưng vì người chết đó vẫn còn cả những chiếc đinh ở gót giày để thúc ngựa (đinh thúc ngựa cơ đấy!), mẹ bảo rằng rồi họ cũng có kết luận giống như mẹ: rằng người này chết từ lâu lắm rồi, trước cả khi có ai trong chúng ta ra đời ấy chứ.


      Mẹ cố gắng giúp tôi trở nên dễ chịu hơn. Nhưng làm sao mẹ có thể làm được? Mẹ đâu có biết lý do tại sao tôi lại buồn bã đến như thế. Tôi đâu phải là Jack. Chưa bao giờ tôi kể lể với mẹ về tài năng bí mật của mình. Mẹ hề hay rằng tôi biết bộ xương đó là của ai. Mẹ hề hay rằng chỉ mới mười hai tiếng trước thôi, ấy còn ngồi chiếc giường nằm ban ngày, bật cười khi đọc Những cây cầu của quận Madison. Và rằng chỉ mấy tiếng trước lúc đó, ấy hôn tôi - cho dù chỉ là hôn lên mái tóc, nhưng vẫn cứ là hôn.


      Thôi . Là bạn bạn cũng buồn thôi.


      Cuối cùng, cuối cùng mẹ cũng . Tôi thở phào cái nhõm, bạn biết đấy, tôi nghĩ rằng mình có thể được thoải mái thư giãn được rồi.


      Nhưng . Ôi, đâu. Bởi lẽ mẹ tôi hề có ý định để cho tôi được ở mình. Vài phút sau tôi phát ra điều đó, khi điện thoại reo vang và dượng Andy gào vọng lên gác rằng đó là điện thoại của tôi. Thực tôi muốn chuyện với bất cứ ai, nhưng biết làm thế nào được? Dượng Andy là tôi có nhà mất rồi. Vậy là tôi nhấc máy, và bên kia tôi nghe được giọng nho vui tươi của ai thế nhỉ?


      Đúng rồi. Là giọng Tiến Sỹ.


      "Suze ơi, chị thế nào rồi?" đứa em con dượng hỏi tôi. Cho dù hiển nhiên là nó biết rồi còn gì. Ý tôi là biết tôi ra sao ấy mà. là mẹ tôi gọi điện cho nó ở chỗ cắm trại - mà tôi hỏi bạn, có ai lại nghe điện thoại của mẹ kế khi cắm trại cơ chứ? - mẹ bảo nó chuyện với tôi. Bởi vì dĩ nhiên là mẹ biết. Mẹ biết thằng bé là đứa em con dượng duy nhất mà tôi có thể chơi được, và tôi tin chắc rằng mẹ nghĩ có thể tôi kể cho nó nghe bất kỳ chuyện gì khiến tôi khó chịu, và mẹ hi vọng sau đó có thể hỏi dò được điều gì từ nó chăng. Đâu phải tự dưng mà mẹ tôi là phóng viên truyền hình giành được giải thưởng, bạn biết rồi đấy.


      "Suze ơi?" Giọng Tiến Sỹ lo âu. "Mẹ chị kể cho em về... chuyện xảy ra. Chị có cần em về nhà ?"


      Tôi ngả đầu xuống gối. "Về nhà? , chị muốn em về. Sao chị lại muốn em về nhà làm gì?"


      "Ừm," Tiến Sỹ . Nó hạ giọng xuống nho như thể nghĩ có người nghe. "Vì chuyện Jesse."


      Trong số tất cả những người tôi cùng sống chung chỉ có Tiến Sỹ là người duy nhất biết được tí tẹo về chuyện Chúng Ta Đơn Độc. Tiến Sỹ tin vào điều đó... và nó có lý do để tin. Có lần khi tôi gặp rắc rối , Jesse đến tìm nó. Cho dù sợ chết khiếp nhưng Tiến Sỹ vẫn đến giúp tôi. Và giờ đây thằng bé lại đề nghị điều đó lần nữa.


      Chỉ có điều, nó có thể làm được gì? gì hết. Còn tệ hơn cả làm được gì, nó có thể bị thương. Cứ xem chuyện xảy ra sáng nay với Ngu Ngơ đấy. Tôi có muốn phải trông thấy Tiến Sỹ bị những con bọ bám đầy mặt ? bao giờ.


      "," tôi nhanh. " đâu Tiến Sỹ - à quên, David. cần phải làm thế đâu. Em cứ ở đấy . Ở đây mọi chuyện đều ổn cả mà. đấy."


      Giọng Tiến Sỹ nghe có vẻ thất vọng. "Suze, mọi chuyện hề ổn. Mà ít ra chị có muốn về chuyện đó ?"


      Ô, có chứ. Tôi muốn kể lể chuyện đương - hay chưa đến mức thế - với đứa em con dượng mới mười hai tuổi lắm chứ.


      " hẳn," tôi đáp.


      "Nghe này Suze," Tiến Sỹ . "Em biết hẳn là khó chịu lắm. Ý em là, phải nhìn thấy xương cốt của ta như thế. Nhưng chị cần phải nhớ rằng thân xác chúng ta chỉ đơn giản là thứ để chứa chất - thứ rất tầm thường - để cho linh hồn chúng ta trú ngụ khi ta sống đời này. Thân xác của Jesse... ừm... bây giờ nó còn liên hệ gì với ta nữa."


      dễ lắm, tôi khổ sở thầm nghĩ. Nó bao giờ thấy được cơ bụng của Jesse đâu nào. Nhưng dĩ nhiên thế chả phải là dù có thấy rồi Tiến Sỹ thích thú gì đâu.


      " mà," Tiến Sỹ tiếp, "nếu chị nghĩ mà xem, thấy có thể đó phải là thân xác duy nhất mà Jesse ngụ. Theo như đạo Hindu, chúng ta thay đổi lớp vỏ bên ngoài - chính là thân xác - đến vài lần. ra, ta cứ phải thay đổi như thế mãi, điều đó còn tuỳ thuộc vào những điều thiện điều ác mà chúng ta làm, cho đến khi ta trải qua hết, nhờ đó đạt tới thoát ly khỏi vòng luân hồi."


      "Ơ?" Tôi nhìn chằm chằm vào cái rèm phủ phía giường. Thực thể tin nổi tôi chuyện này cơ đấy. Mà lại còn với đứa nhóc mười hai tuổi nữa chứ. "Thế à?"


      "Đúng vậy. Với hầu hết chúng ta. Ý em là, trừ phi ngay từ đầu ta đạt được điều đó rồi. Nhưng chuyện như thế hầu như chưa bao giờ xảy ra cả. Chị thấy đấy, chuyện xảy ra với Jesse là những điều thiện ác mà ta làm đều còn hỗn độn chưa đâu vào đâu, và ta bị gạt ra khỏi con đường đến với cõi niết bàn. Chỉ cần tìm cách trở lại với thân xác mà lẽ ra ta phải trú ngụ sau khi thoát ra khỏi... thân xác của kiếp trước, và rồi ta ổn thôi."


      "David này," tôi . "Có chắc là em cắm trại dành cho dân vi tính đấy chứ? Vì chị nghe em như thể mẹ và dượng Andy gửi nhầm em đến trại cho dân tập yoga ấy."


      "Suze," Tiến Sỹ kèm cái thở dài. "Chị này. Tất cả những gì em muốn là, bộ xương cốt mà chị trông thấy, đó phải là Jesse, được chưa nào? Giờ đây nó còn liên quan gì đến ta nữa. Vì thế, đừng để nó khiến chị phải buồn. Được ?"


      Tôi quyết định bây giờ thay đổi chủ đề là đúng lúc lắm. "Vậy," tôi . "Ở chỗ cắm trại có bé xinh xắn đáng nào ?"


      "Suze," nó nghiêm nghị. "Chị đừng - "


      "Biết ngay mà," tôi . " bé đó tên gì thế?"


      "Chị thôi ," Tiến Sỹ . "Này, em phải cúp máy đây. Nhưng chị nhớ những gì em chứ? Chủ Nhật em về, đến lúc đó chị em mình chuyện được nhiều hơn."


      "Ừ," tôi . "Hẹn gặp em."


      "Chào chị. À, Suze này?"


      "Ừ, gì vậy Tiến Sỹ - à quên, David?"


      "Chị nhớ bảo trọng nhé? Cái tên Diego - gã trong cuốn sách mà bị cho là giết hại Jesse ấy mà? - ta có vẻ... xấu xa lắm. Chị có thể phải cẩn thận nhìn trước nhìn sau hoặc là... ừm... sao đó."


      'Sao đó' là đúng đấy.


      Nhưng tôi thế với Tiến Sỹ. Thay vào đó, tôi chào tạm biệt nó. còn được gì khác nữa nào? rằng Felix Diego chẳng xấu xa như nhóc nghĩ? Tôi còn buồn chán đến độ thể nào đùa được với ý nghĩ tôi có thể phải đương đầu với hồn ma thứ hai cũng đầy thù địch.


      Nhưng tôi còn chẳng biết mình khó chịu, buồn chán và lo lắng vì điều gì, cho đến lúc con Spike bò qua khung cửa sổ mở rộng, liếc quanh chờ đợi, và kêu meo meo...


      Và Jesse xuất .


      Thậm chí cả khi tôi có gọi tên ấy nữa.


      Chúng chẳng nghe, lúc nào cũng vậy. Ý tôi là bọn ma ấy. Chúng đến khi bạn gọi đâu. Nhưng đa phần Jesse đều đến mà. Cho dù thời gian gần đây ấy đều ra trước cả khi tôi kịp cất tiếng gọi, khi tôi mới chỉ nghĩ đến chuyện gọi ấy thôi. Thế rồi, ầm, điều tiếp theo là ấy ra.


      Nhưng lần này . Chẳng có gì. mảy may xuất .


      Ừm, tôi tự nhủ trong khi đổ thức ăn cho Spike và cố giữ bản thân được bình tĩnh. sao. Điều đó chẳng có nghĩa gì đâu. Có thể ấy bận. Bên dưới sân kia là bộ hài cốt của ấy mà. Có thể ấy theo đến bất cứ nơi nào họ mang nó . Đến nhà xác hay gì đó. Khi phải chứng kiến người ta đào xác mình lên hẳn là phải đau đớn lắm. Jesse chẳng biết gì về đạo Hindu và mấy điều thiện ác ấy cả. Hay ít ra , đó là tôi biết thế. Đối với ấy, thân xác có thể có ý nghĩa hơn nhiều chứ đơn giản chỉ là nơi trú ngụ cho linh hồn mà thôi.


      hẳn phải ở đó. Ở nhà xác. Để xem họ làm gì với phần di cốt của mình.


      Nhưng hàng giờ cứ trôi qua, trời càng lúc càng tối dần, và Spike, con mèo vốn lúc nào cũng chuồn ra ngoài kiếm bọn chim chóc hoặc con chó Chihuahua nào đó, giờ lại leo lên giường của tôi, nơi tôi ngồi lật những cuốn tạp chí mà chẳng đọc được chữ nào cả, và nó dụi đầu vào tay tôi...


      Và lúc đó tôi mới biết.


      Lúc đó tôi mới biết rằng xảy ra chuyện gì ổn, rất ổn. Bởi lẽ con mèo đó vốn chẳng ưa gì tôi hết, mặc dù tôi là người cho nó ăn. Nếu như nó trèo lên giường tôi, dụi đầu vào bàn tay tôi, vậy , điều đó có nghĩa là cái thế giới này sụp đổ rồi.


      Bởi vì Jesse quay về nữa.


      Chỉ có điều tôi cứ nhắc nhắc lại với bản thân mình trong khi cơn hoảng hốt cứ ngày dâng lên, tự nhủ rằng ấy hứa rồi mà. thề mà.


      Nhưng từng phút giây cứ chầm chậm trôi mà chẳng thấy bóng dáng , vậy là tôi biết rồi. Chỉ là biết thôi, giải thích được. ấy rồi. Người ta tìm được xác của , điều đó có nghĩa còn là người mất tích, và điều đó cũng có nghĩa là cần phải lang thang trong căn phòng của tôi. cần như vậy nữa, giống như tối hôm qua tôi cố giải thích cho hiểu.


      Vậy mà khẳng định chắc chắn... chắc chắn rằng chuyện phải như thế. ấy còn bật cười. cười khi lần đầu tiên tôi nhắc đến điều đó, như thể đó là điều ngớ ngẩn vậy.


      Nhưng vậy ở đâu? Nếu ra - lên thiên đàng, hay đến kiếp sau ( phải xuống địa ngục; tôi tin chắc bao giờ có chuyện Jesse lại ở dưới địa ngục, nếu như nơi đó là có ) - vậy ở đâu?


      Tôi cố gắng gọi bố. phải gọi bằng điện thoại hay gì đâu, bởi vì hiển nhiên là làm sao mà tìm được bố tôi theo cách đó, bố mất rồi mà. Tôi cố gắng gọi bố, cho dù bố ở đâu đó ngoài kia, nơi những linh hồn trú ngụ.


      Chỉ có điều, hiển nhiên bố cũng chẳng đến. Nhưng mà, bố cũng có bao giờ đến đâu. Ừ , cũng thỉnh thoảng. Nhưng hiếm lắm, mà lần này rồi.


      Tôi chỉ muốn bạn hiểu điều rằng, thường tôi hoảng sợ như thế này. Thông thường, tôi là đứa thích hành động hơn. Có chuyện xảy ra, rồi tôi tẩn vài con ma. Lúc nào cũng thế. Nhưng lần này...


      Chẳng hiểu sao tôi tài nào suy nghĩ cho sáng suốt. Thực thể. Tôi cứ ngồi đó, trong bộ quần áo ngủ xanh lá cây rộng, nghĩ rằng: Mình phải làm gì? Mình phải làm gì bây giờ? Đúng thế đấy. Điều đó là tệ.


      Vậy nên tôi mới làm cái điều tiếp theo. Nếu bản thân tôi thể tự nghĩ ra mình phải làm gì, tôi cần có ai đó cho tôi biết cần phải làm gì. Và tôi biết người đó là ai rồi.


      Tôi phải vì lúc đó hơn mười giờ, mọi người trong nhà ngủ hết, chỉ trừ có tôi. "Cha Dominic có đó ạ?" tôi hỏi.


      Người phía bên kia đầu dây - nghe tiếng đó là ông lão - : "Con gì vậy? Ta nghe thấy gì cả?"


      "Cha Dominic," tôi cố to trong chừng mực có thể. "Làm ơn, tôi cần phải gặp Cha Dominic ngay lập tức. Ông ấy có ở đó ạ?"


      "Có đấy con ạ," ông cụ . Rồi tôi nghe tiếng ông kêu lên: "Dom! Này, Dom ơi! Điện thoại của ông này!"


      Dom ư? Sao người đó dám gọi Cha Dominic là Dom? biết lễ độ gì cả.


      Nhưng tất cả nỗi bực dọc của tôi đều tan biến hết khi tôi nghe thấy giọng khe khẽ, trầm trầm của Cha Dominic. Trước đó tôi chưa hề nhận ra là tôi nhớ ông biết bao, cả mùa hè chẳng gặp ông ngày nào như hồi còn học. "Alô?"


      "Cha Dom ơi," tôi . , phải . Tôi thừa nhận: tôi lặng lẽ khóc. Đúng là tôi điên mất rồi, chẳng còn tự chủ được gì cả.


      "Susannah à?" Cha Dominic , giọng sững sờ. "Có chuyện gì thế? Sao con lại khóc? Con sao chứ?"


      "Vâng ạ," tôi . Thôi được, phải : mà là nức nở. " phải con. Mà là J-Jesse."


      "Jesse à?" Giọng Cha Dom lúc nào cũng thế cứ mỗi khi có chuyện nhắc đến Jesse. Cần thời gian ông mới chịu thoải mái hơn với Jesse. Chắc là tôi biết lý do. Cha D chỉ là vị linh mục mà ông còn là hiệu trưởng của ngôi trường theo đạo Cơ đốc. Ông tán thành chuyện con trai con ở chung phòng... cho dù tên con trai đó... bạn biết đấy... chết rồi.


      Và tôi có thể hiểu được điều này, bởi vì những người làm cầu nối cho hồn ma khác với người thường. Những người khác chỉ xuyên qua những bóng ma mà thôi. Lúc nào cũng thế, mà họ thậm chí cũng chẳng hề hay biết. Ừ , có thể họ cảm nhận được những vùng lạnh lẽo, hoặc họ nghĩ là mình liếc thấy cái gì đó qua khoé mắt, nhưng khi quay lại chẳng thấy ai cả.


      Những người làm cầu nối lại khác. Đối với chúng tôi, ma đều có xương có thịt chứ phải là những màn sương mờ ảo. Tay tôi thể nào xuyên qua người Jesse được, cho dù mọi người khác đều thế. Mọi người khác, trừ có Jack và Cha Dom.


      Thế nên cũng dễ hiểu tại sao Cha Dominic chẳng bao giờ thích thú gì Jesse cho lắm, cho dù ấy cứu sống tôi biết bao nhiêu lần. Bởi lẽ, dù ấy có thế nào nữa Jesse vẫn là tên con trai, và ấy sống trong phòng tôi, và... ừm... bạn hình dung được tình hình rồi đấy.


      Nhưng dĩ nhiên, vậy phải là có chuyện gì đâu nhé - chán thế biết.


      Vấn đề là ở chỗ, giờ chẳng bao giờ có chuyện được nữa. Ý tôi muốn là bây giờ tôi thậm chí chẳng biết liệu còn điều gì có thể xảy ra được nữa hay . Bởi vì ấy rồi.


      Tôi gì về điều đó cho Cha Dom cả. Tôi chỉ kể cho ông chuyện xảy ra, về Maria, con dao và bọn bọ, về chuyện Clive Clemmings chết, bức chân dung biến mất, người ta tìm thấy xác của Jesse ra sao, và giờ ấy mất rồi.


      "Và ấy hứa với con," tôi nốt, có phần lộn xộn khó hiểu, bởi lẽ tôi khóc như mưa. " ấy thề là chuyện như thế, đó phải là thứ còn níu giữ ấy ở lại đây. Nhưng bây giờ ấy rồi, và - "


      Giọng Cha Dominic dịu dàng và bình tĩnh, trái ngược với những tiếng nấc liên tục của tôi. "Được rồi, Susannah," ông . "Ta hiểu. Ta hiểu mà. Hiển nhiên là có những điều xảy đến ngoài tầm kiểm soát của Jesse và, ừm, cả con nữa. Ta mừng vì con gọi cho ta. Con làm đúng. Giờ con nghe đây, và làm chính xác những gì ta bảo."


      Tôi sụt sịt. là dễ chịu - thậm chí tôi cũng chẳng biết phải diễn tả là nó dễ chịu thế nào - khi có người bảo cho tôi biết phải làm gì. đấy. Thường cái điều tôi ghét nhất là bị người khác bảo phải làm này làm nọ. Nhưng trong trường hợp này, tôi lại thực , thực cần điều đó. Tôi nắm chặt lấy cái điện thoại, nín thở chờ nghe những lời chỉ dẫn của Cha Dominic.


      "Chắc con ở trong phòng mình, phải ?" Cha D hỏi.


      Tôi gật đầu, và nhớ ra là ông nhìn thấy mình, tôi bèn : "Vâng ạ."


      "Tốt. Con đánh thức cả nhà dậy, và kể lại cho họ cách chính xác những điều mà con vừa với ta. Rồi tất cả phải ra khỏi nhà. Hãy ra khỏi ngôi nhà đó, Susannah, càng nhanh càng tốt."


      Tôi giơ cái ống nghe ra xa, nhìn nó như thể nó vừa mới kêu vào tai tôi những tiếng như tiếng cừu be be vậy. đấy. Bởi lẽ điều đó nghe có nghĩa lý y như những gì Cha Dom vừa mới xong. Tôi lại áp cái ống nghe lên tai.


      "Susannah?" Cha Dom . "Con có nghe thấy gì ? Ta hoàn toàn nghiêm chỉnh đấy. người chết. Ta chẳng nghi ngờ gì chuyện rồi có ai đó trong gia đình con là nạn nhân tiếp theo nếu con đưa họ ra khỏi đó."


      Tôi biết mình đúng là đứa điên khùng. Nhưng tôi vẫn còn chưa khùng đến mức đó đâu. "Cha D ơi," tôi . "Con thể kể cho họ được - "


      "Con có thể, Susannah ạ," Cha Dominic . "Ta luôn luôn nghĩ rằng bao nhiêu năm nay con giữ bí mật về tài năng đó đối với mẹ con là sai lầm. đến lúc con phải kể cho bà ấy biết rồi."


      "Cha cứ làm như là con kể được ấy," tôi vào cái điện thoại.


      "Susannah," Cha D . "Bọn côn trùng mới chỉ là màn khởi đầu thôi. Nếu cái người đàn bà tên de Silva đó dùng năng lực ma quỷ ám lấy ngôi nhà của con, những chuyện kinh khủng như là... ừm... những chuyện kinh khủng mà đến con và ta cũng bao giờ có thể tưởng tượng nổi rồi xảy ra - "


      "Dùng năng lực ma quỷ ám lấy ngôi nhà của con ư?" tôi nắm lấy cái ống nghe chặt hơn nữa. "Cha nghe đây, Cha D, ta có thể cướp bạn trai của con, nhưng ta chiếm được nhà của con đâu."


      Giọng Cha Dominic nghe như mệt mỏi. "Susannah," ông . "Xin con, hãy làm như lời ta . Cả con và gia đình hãy ra khỏi đó trước khi có tai hoạ nào xảy đến với bất kỳ ai. Ta hiểu con buồn vì chuyện Jesse, nhưng thực tế là, Susannah ạ, cậu ta chết rồi, còn con còn sống, ít ra là lúc này đây. Chúng ta phải làm tất cả những gì có thể để con được toàn mạng. Bây giờ ta về, nhưng phải lái xe mất sáu tiếng đồng hồ. Ta hứa sáng mai đến đó. Dùng nước thánh từ trong ra ngoài có thể xua được tất cả những linh hồn xấu xa còn quanh quẩn trong ngôi nhà, nhưng mà - "


      Con Spike băng qua căn phòng, tiến về phía tôi. Tôi cứ tưởng nó lại cắn tôi như mọi khi, nhưng phải. Thay vì vậy, nó tiến ngay đến chỗ mặt tôi và kêu lên tiếng rất to, nghe buồn thảm.


      "Lạy Chúa tôi," Cha Dominic kêu lên trong điện thoại. " ta đấy à? ta đến rồi à?"


      Tôi vươn tay ra, gãi gãi phía sau cái tai còn sót lại của con Spike, kinh ngạc khi thấy nó thậm chí để cho tôi chạm vào. " ạ," tôi đáp. "Đó là con Spike. Nó nhớ Jesse."


      Cha Dominic : "Susannah, ta biết việc này đau đớn đối với con đến thế nào. Nhưng con phải hiểu điều rằng, cho dù bây giờ Jesse có ở đâu nữa ta cũng còn dễ chịu hơn so với suốt trăm năm mươi năm qua phải mắc kẹt giữa thế giới này và thế giới bên kia. Ta biết là rất khó khăn, nhưng con phải cố lấy làm mừng cho ta, và con cần biết rằng, hết, ta muốn con phải biết tự chăm lo cho bản thân, Susannah ạ. ta muốn con giữ cho bản thân con và cả gia đình được toàn - "


      Trong khi lắng nghe Cha Dom , tôi nhận ra rằng ông có lý. Đó thực là điều Jesse mong muốn. Thế mà tôi lại ngồi đây, lê la trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, trong khi có việc cần phải làm.


      "Cha D ơi," tôi ngắt lời ông. "Trong nghĩa trang gần Trường Truyền Giáo ấy ạ. Có người nào thuộc dòng họ de Silva được chôn ở đó ạ?"


      Cha Dominic sững người khi giảng giải bài an-toàn-là--hết, và : "Ta - de Silva ư? Thực ta biết, Susannah ạ. Ta cho là - "


      "Ôi, khoan ," tôi . "Con cứ toàn quên thôi, ta cưới gã mang họ Diego. Có hầm mộ của dòng họ Diego, đúng ạ?" Tôi cố hình dung ra cái nghĩa trang đó, nghĩa trang , bốn phía có tường cao bao bọc, ở ngay đằng sau cái nhà thờ xây sâu với hai dãy cột ở Trường Truyền Giáo, nơi Cha Dom làm việc và tôi học. Chỉ có vài ngôi mộ ở đó, hầu hết là của các thầy tu, những người đầu tiên từng làm việc cùng với Junipero Serra, người sáng lập ra Hội Truyền Giáo Carmel từ hồi những năm 1700.


      Nhưng vài địa chủ giàu có hồi những năm 1800 xoay xở kiếm được chỗ để xây , hai cái lăng tẩm ở đó bằng cách hiến tặng cho nhà thờ khoản kha khá trong gia tài của họ. Và cái lăng lớn nhất - nếu tôi còn nhớ chính xác, kể từ hồi thầy Walden dạy môn Văn minh Thế giới dẫn cả lớp đến khu nghĩa trang đó để chúng tôi được tìm hiểu lịch sử địa phương - có khắc từ Diego cánh cửa ra vào.


      "Susannah," Cha Dominic . Lần đầu tiên trong giọng của ông phảng phất điều gì khác chứ phải là thúc giục. Giờ đây ông có vẻ sợ. "Susannah, ta biết con nghĩ gì rồi, và ta... ta cấm con đấy! Con được lại gần chỗ nghĩa trang, có hiểu ta ? Con được lại gần hầm mộ đó! Việc này quá sức nguy hiểm..."


      Đúng kiểu tôi thích.


      Nhưng tôi điều đó ra lời. Thay vào đó, tôi : "Thôi được rồi, Cha D. Cha đúng. Con đánh thức mẹ con dậy. Con kể hết với bà ấy. Và bảo mọi người ra khỏi nhà."


      Cha Dominic quá kinh ngạc, trong cả phút đồng hồ ông thể được câu nào. Cuối cùng, khi tìm lại được tiếng , ông bảo: "Tốt. Ừm... vậy tốt rồi. Đúng đấy. Hãy bảo mọi người ra khỏi nhà. Chừng nào ta còn chưa đến nơi đừng có làm điều gì ngốc nghếch, Susannah, ví dụ như gọi hồn người đàn bà đó chẳng hạn. Hứa ."


      Hứa . Cứ như thể những lời hứa còn có ý nghĩa. Cứ xem Jesse đấy. ấy hứa với tôi đâu hết, thế mà bây giờ ở đâu?


      rồi. mãi mãi rồi.


      Thế mà từ trước tới giờ tôi đúng là kẻ hèn nhát nhất đời khi cho biết tôi thực dành cho tình cảm như thế nào. Và giờ đây tôi chẳng bao giờ còn có cơ hội để ra điều đó nữa.


      "Vâng, chắc chắn rồi," tôi với Cha Dominic. "Con hứa mà."


      Nhưng tôi nghĩ thậm chí ông cũng hiểu rằng tôi chẳng hề thực có ý hứa hẹn gì hết.





      Chương 9


      Choảng nhau với ma đúng là công việc khó nhằn.


      Bạn nghĩ là dễ dàng lắm, đúng ? Ví dụ như, nếu có con ma nào đó quấy phá bạn , bạn biết đấy, bạn chỉ cần thụi cú vào đâu đó chỗ miệng nó là nó biến ngay chứ gì.


      Ờ. may, cách đó chẳng mấy khi có hiệu quả gì đâu.


      Nhưng cũng thể rằng đấm cú vào miệng ai đó có tác dụng giúp cho ta bình tĩnh lại đâu nhé. Nhất là đối với người đau buồn, như tôi chẳng hạn. Bởi vì đó là tâm trạng của tôi lúc này đây. Đau buồn vì Jesse.


      Chỉ có điều là tôi thực đau buồn giống như những người bình thường - và tôi cũng biết điều này có đúng với tất cả những người làm cầu nối khác hay , hay là chỉ có tôi cảm thấy như thế. Tôi ngồi đây, khóc rất nhiều sau lần đầu tiên sực tỉnh, nhận ra rằng tôi bao giờ còn được gặp lại Jesse nữa.


      Nhưng rồi có thứ xuất . Tôi buồn nữa mà bắt đầu thấy tức giận. Giận lắm lắm. Tôi đây, giờ quá nửa đêm rồi, và tôi cực kỳ giận dữ.


      phải tôi muốn giữ lời hứa với Cha D. Thực tôi rất muốn. Nhưng chỉ là tôi thể. Cũng chẳng khác gì so với chuyện Jesse giữ lời hứa với tôi như thế nào.


      Vậy là, mười lăm phút sau cuộc chuyện trò qua điện thoại với Cha D, tôi ra từ trong phòng tắm - Jesse rồi, thế là tôi có thể thay quần áo ngay trong phòng ngủ, nhưng thói cũ khó bỏ mà - khoác mình bộ trang phục đánh nhau với ma thiếu thứ gì, gồm có cái đai dụng cụ, áo cotton dày có mũ đội đầu, tôi cũng thấy thế là hơi quá đối với thời tiết tháng Bảy ở California. Nhưng bây giờ là đêm, và sương mù từ biển thổi vào lúc mới có hơn nửa đêm như thế này lạnh lắm.


      Bạn đừng cho rằng tôi chịu suy nghĩ cách nghiêm túc về những điều Cha D , chuyện kể cho mẹ tôi nghe tất cả mọi việc và bảo mẹ, dượng và mấy em con dượng ra khỏi nhà ấy mà. Thực tôi nghĩ rồi đấy chứ.


      Nhưng chỉ có điều, càng nghĩ tôi càng thấy điều đó là ngớ ngẩn. Ý tôi muốn , mẹ tôi là phóng viên đưa tin truyền hình. Mẹ phải loại người tin là có ma, đơn giản là thế. Mẹ chỉ tin vào những điều mắt thấy tai nghe, hoặc là những điều khoa học chứng minh được là có tồn tại mà thôi. Cái lần duy nhất khi tôi cố gắng cho mẹ biết, mẹ hoàn toàn hiểu tí tẹo nào. Và rồi tôi nhận ra rằng mẹ chẳng bao giờ hiểu cả. hẳn là


      Thế làm sao tôi có thể xồng xộc chạy vào phòng của mẹ, với mẹ và chồng mới của mẹ rằng họ phải ra khỏi nhà , bởi vì có hồn ma khao khát báo thù nhắm vào tôi? Rồi mẹ lại chuyện điện thoại với cái ông bà bác sỹ trị liệu ở tít tận New York cho xem, để tìm được nơi chốn nào đó cho tôi có thể đến đó mà "tĩnh dưỡng", nhanh đến mức bạn còn thể tin nổi cơ. Vậy nên, kế hoạch đó được.


      Nhưng mà cũng chẳng sao cả, bởi vì tôi có kế hoạch khác hay hơn nhiều. Cái kế hoạch mà lẽ ra tôi phải nghĩ ngay ra rồi chứ, nhưng chắc là tại cái chuyện nhìn-thấy-bộ-hài-cốt-của--chàng-tôi--bị-đưa-ra-khỏi-cái-hố-ở-sân-sau-nhà đó thực choán hết cả tâm trí tôi, thế nên mãi đến lúc chuyện điện thoại với Cha D tôi mới nghĩ ra.


      Nhưng khi tìm được câu trả lời rồi, tôi mới nhận ra rằng thực đó đúng là kế hoạch hoàn hảo chê vào đâu được. Thay vì cứ ngồi đợi Maria đến tìm tôi, tôi đến tìm ta, và...


      Đuổi cổ ta về cái chỗ mà từ đó ta chui ra. Hoặc khiến ta chỉ còn là đống sền sệt đặc quánh nhớp nháp run rẩy. Tuỳ trường hợp nào xảy ra trước.


      Bởi vì, cho dù dĩ nhiên những hồn ma đều là bọn chết sẵn cả rồi, nhưng chúng vẫn còn có thể cảm nhận được đau đớn, cũng như những người bị mất tay hay chân thỉnh thoảng vẫn có thể cảm thấy ngứa ngáy vậy. Khi bạn đâm lưỡi dao vào ngực chúng, bọn ma biết rằng rồi đau đấy, và đúng là đau . Vết thương thậm chí còn chảy máu lúc nữa cơ.


      Sau đó, cơn sốc của chúng qua , rồi vết thương đó biến mất. Việc đó đúng là chán chết, vì những vết thương mà chúng trả đũa lại tôi lại chẳng lành lặn được nhanh bằng góc như thế. Nhưng mặc kệ. Kế hoạch có tác dụng. Dù ít dù nhiều.


      Vết thương mà Maria de Silva gây ra cho tôi phải là vết thương hữu hình, nhưng cũng chẳng sao. Cái điều tôi sắp làm với ta mới chính là điều quan trọng. Nếu gặp may gã chồng của ta cũng có ở đó và tôi xử theo cách tương tự.


      Vậy chuyện gì xảy ra nếu như mọi việc diễn ra như tôi định, và hai bọn chúng lại giành được lợi thế lớn hơn so với tôi sao?


      Ừm, đó chính là phần ít quan trọng nhất trong toàn bộ kế hoạch này: Thậm chí tôi thèm quan tâm. Thực đâa id="filepos319395">y. Tất cả những cảm xúc trong tôi đều theo nước mắt trôi hết rồi, và giờ đây, chỉ đơn giản là tôi mặc kệ. Việc đó quan trọng gì hết. Thực là như thế. Tôi trở nên vô cảm mất rồi.


      Vô cảm đến mức khi tung mình qua khung cửa sổ phòng ngủ và nhảy xuống chỗ mái hiên - cách thức trốn quen thuộc khi tôi muốn có ai trong nhà biết được tôi mưu tính chuyện gì đó - tôi thậm chí chẳng còn bận tâm đến những thứ mọi khi tôi vốn rất chú ý, ví dụ như vầng trăng lơ lửng bầu trời vùng vịnh, khiến mọi vật chìm trong sắc đen đen, xám xám, hay mùi hương của cây thông to vĩ đại mọc cạnh hiên nhà. còn gì đáng để tâm nữa. Tất cả đều là vô nghĩa.


      Tôi vừa mới hết chỗ mái hiên và chuẩn bị nhảy xuống, quầng sáng sáng hơn ánh trăng nhưng mờ nhạt hơn nhiều so với ánh đèn trong phòng tôi, ra phía sau lưng.


      Thôi được, tôi thừa nhận. Tôi cứ tưởng đó là Jesse. Đừng hỏi tại sao. Tôi biết điều đó hoàn toàn hợp logic. Nhưng mặc kệ. Trái tim tôi như chao vì hạnh phúc và tôi quay ngoắt lại...


      Maria đứng cách tôi chưa đầy mét rưỡi phía mái hiên dốc phủ đầy lá thông. Trông ta y hệt như trong bức vẽ đặt bàn làm việc của Clive Clemmings: thanh lịch và ma quái. Sao lại chứ? Giờ ta có còn thuộc về thế giới này nữa đâu, đúng ?


      "Định đâu sao, Susannah?" ta hỏi tôi bằng thứ tiếng sắc lạnh, chỉ có chút xíu lơ lớ.


      "Tôi định thế," tôi đáp, kéo chiếc mũ áo xuống. Tôi buộc hết tóc lên rồi. Trông xinh, tôi biết chứ, nhưng tôi cần phải quan sát được hết mọi thứ xung quanh ràng. "Nhưng giờ ở đây rồi, tôi thấy chẳng cần phải đâu xa. Tôi có thể đá vỡ bộ mông xương xẩu của ở ngay đây hay dưới cái mồ thối tha của , đằng nào cũng như nhau cả thôi."


      Maria nhướn hai hàng lông mày đen cong cong thanh nhã. "Miệng lưỡi khiếp chưa kìa," ta . Tôi thề rằng nếu ta mà cũng có cái quạt chắc là phải đem nó ra mà phẩy rồi, giống như Scarlett O'Hara vậy. "Và ta làm gì để đến nỗi bị nếm cái miệng lưỡi chẳng giống với như thế nhỉ? dùng mật ngọt bắt được nhiều ruồi hơn là dùng dấm chua mà."


      " thừa biết mình làm những gì," tôi , tiến thêm bước về phía ta. "Bắt đầu bằng mấy con bọ trong hộp nước cam."


      ta đưa tay lên, điệu đàng vuốt lại dải tóc đen óng bị xổ ra khỏi những lọn tóc quăn ở bên mặt. "Đúng vậy," ta . "Ta nghĩ có thể thích điều đó."


      "Nhưng còn chuyện giết chết Tiến sỹ Clemmings?" tôi tiến thêm bước. "Việc đó lại còn hay hơn nữa. Bởi tôi đoán đâu cần giết hại ông ta làm gì, phải thế ? chỉ muốn có bức tranh đó, đúng chứ? Bức tranh của Jesse ấy?"


      ta làm cái điều mà trong các tạp chí người ta gọi là bĩu môi điệu đà: ta bĩu môi nhưng đồng thời trông cũng tự lấy làm hài lòng với chính bản thân mình.


      "Đúng thế," ta đáp. "Lúc đầu, ta có ý định giết lão. Nhưng khi ta trông thấy bức chân dung - chân dung của ta - đặt bàn làm việc của lão, sao có thể ra tay? Lão thậm chí còn chẳng dây mơ rễ má gì với ta cả. Sao lão lại có được bức tranh tuyệt vời như thế - lại còn ở trong cái phòng làm việc bé tí thảm hại? Bức tranh đó từng tôn lên vẻ đẹp của phòng ăn nhà ta. Bức tranh lộng lẫy đó được treo phía chiếc bàn ăn có đủ chỗ cho hai mươi những người ngồi."


      "Ờ," tôi . "Tôi lại biết rằng chẳng đứa nào trong số cháu chắt nhà lại muốn có nó cả. Mấy đứa con hoá ra đúng là lũ thảm hại ngu đần chệch đằng nào được. Có vẻ khả năng dạy dỗ con cái của chả ra cái thể thống gì nhỉ."


      Lần đầu tiên trông Maria có vẻ thực bực mình rồi. ta mở miệng định gì đó nhưng tôi ngắt lời.


      "Cái điều tôi hiểu là," tôi , " lấy bức tranh để làm gì. Bức tranh của Jesse ấy. làm thế được cái gì? Trừ phi lấy nó chỉ để lôi tôi vào rắc rối."


      "Lý do đó còn chưa đủ hay sao?" Maria hỏi, nhếch mép cười khinh khỉnh.


      "Chắc là đủ," tôi . "Chỉ có điều là nó vô ích rồi."


      "Chưa đâu," Maria , hơi nhấn mạnh. "Vẫn còn thời gian mà."


      Tôi lắc đầu. Tôi chỉ nhìn ta và lắc đầu. "Giời," tôi hầu như cho chính mình nghe thôi. "Giời ạ, tôi cho biết tay."


      "Ô, phải rồi." Maria cười khúc khích, tay găng đưa lên che miệng. "Ta quên mất. Hẳn phải tức ta lắm nhỉ. ta rồi, đúng ? Hector ấy? Đó hẳn phải là cú choáng váng đối với . Ta biết mê mẩn ta đến mức nào mà."


      Tôi có thể nhảy xổ vào ta ngay lúc đó. Có lẽ tôi nên làm thế. Nhưng tôi chợt nghĩ rằng, bạn biết đấy, có thể ta biết tin tức gì của Jesse sao - giờ ấy thế nào, hay thậm chí ấy ở đâu. chẳng ra sao cả, tôi biết chứ, nhưng phải nghĩ như thế này: cả chuyện đương, ấy là trong những người bạn tốt nhất tôi từng có.


      "Ờ," tôi . "Chắc bọn nô lệ bỏ trốn chẳng phải gu của tôi rồi. cưới về gã như thế mà, đúng nhỉ? tên nô lệ bỏ trốn. Ông bố hẳn tự hào phải biết."


      Câu đó phủi sạch nụ cười mặt ả ngay lập tức. "Đừng có lôi bố ta vào chuyện này," ta gào lên.


      "Ô, tại sao chứ?" tôi hỏi. " xem, ông ta có điên tiết lên với ? Bố ấy mà. Vì chuyện giết Jesse? Bởi tôi tưởng tượng ra ông ta hẳn phải điên chứ. đấy, nhờ công đức của mà dòng họ de Silva bị tuyệt tự. Và lại còn bọn con cái của và gã Diego đó nữa, hoá ra chúng lại là... như chúng ta vừa mới nhắc đến đấy thôi... lũ thảm hại vĩ đại. Tôi dám cá là bất cứ lúc nào chạm mặt ông bố ở đó, cái chỗ bọn ma vẫn ở ấy mà, ông ta cũng chả thèm chào lấy tiếng, đúng ? đau lòng quá."


      Tôi biết liệu Maria hiểu được bao nhiêu trong số những điều tôi . Tuy vậy, ta có vẻ khá là điên rồi.


      "Ngươi!" ta gào lên. "Ta cảnh cáo ngươi rồi! Ta bảo ngươi phải với người nhà là thôi cái trò đào bới đó , nhưng ngươi có nghe lời ? Chính ngươi tự để mất cái tên Hector quý của ngươi. Nếu như ngươi chịu nghe lời giờ đây ta vẫn còn ở lại. Nhưng . Vóì là cầu nối của hồn ma - kẻ đặc biệt có thể chuyện được với những vong hồn - nên ngươi nghĩ ngươi tốt đẹp hơn chúng ta... tốt đẹp hơn ta chứ gì! Nhưng ngươi chẳng là cái gì - chẳng là cái thá gì hết, nghe chưa? Người nhà Simon là ai? Bọn họ là ai? Chẳng là ai hết! Ta, Maria Teresa de Silva, ta đây là hậu duệ mang dòng máu hoàng tộc - hậu duệ của những vị vua và những hoàng tử!"


      Tôi chỉ phá ra cười. đấy. Cho xin . "Ô, phải rồi," tôi . "Cái việc giết hại bạn trai của như thế chắc chắn là cách cư xử của vị vương tôn công tử rồi."


      Cái cau mày mặt giận dữ của Maria trông như thể đầu ta vần vũ đám mây mù mịt của cơn bão. "Hector chết," ta rít lên bằng giọng đáng sợ, "vì dám huỷ bỏ lời hứa hôn giữa ta và . hi vọng khiến ta phải nhục nhã trước mặt bàn dân thiên hạ. Ta đây! cũng biết dòng máu chảy trong người ta là dòng máu của hoàng tộc. rằng ta - "


      Ái chà. Điều này mới mẻ đây. "Chờ . ta làm gì?"


      Nhưng Maria tuôn ra trong cơn điên.


      "Cứ làm như ta, Maria de Silva, để cho bản thân mình bị bẽ mặt đến như thế. cố đem trả lại những lá thư ta viết, và đòi lại thư của - cùng với chiếc nhẫn nữa. thể cưới ta được, sau khi biết chuyện giữa ta và Diego." ta phá lên cười, nhưng hề có ý vui vẻ gì. "Cứ như thể biết chuyện với ai vậy! Cứ như thể biết là chuyện với người mang họ de Silva!"


      Tôi hắng giọng. "Ừm," tôi . "Tôi tin chắc ta biết chứ. Đó cũng là họ của ta mà. Chẳng phải hai người là em họ hay sao?"


      Maria nhăn mặt. "Đúng. nhục nhã khi phải thừa nhận rằng mình có chung tên - và chung ông bà - với cái kẻ - " ta gọi Jesse là gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha mà nghe dễ chịu tí nào. " biết mình đùa với ai đâu. Bất cứ người đàn ông nào trong vùng cũng sẵn sàng giết người để có vinh dự được cưới ta."


      "Và ràng là," tôi thể , "ít nhất cũng có người đàn ông trong vùng này bị giết vì tội dám từ chối cái vinh dự đó đấy."


      "Sao ta lại đáng chết?" Maria hỏi. "Vì tội dám xúc phạm ta như thế?"


      "Ừm," tôi , "thế còn chuyện giết người là phạm pháp? Và sai người giết người đàn ông chỉ vì ta muốn cưới đúng là cách hành xử của kẻ mất trí điên rồ, chính là chứ ai. nực cười làm sao khi mà chuyện đó chẳng hề được ghi lại trong những tài liệu lịch sử. Nhưng đừng có lo. Tôi đảm bảo chắc chắn khiến điều đó được sáng tỏ."


      Gương mặt Maria biến đổi. Lúc trước trông ta có vẻ căm ghét và bực tức. Còn bây giờ, trông ta đằng đằng sát khí. Điều này buồn cười. Nếu ả đàn bà này nghĩ rằng đời có người lại thèm quan tâm đến chuyện con mụ khó tính làm gì từ tận thế kỷ rưỡi trước kia, đúng là lầm to rồi. ta giết cái người mà có thể ông ta chẳng hề quan tâm gì đến chuyện đó cả - Dr. Clive Clemmings, Ph.D.


      Nhưng ta ràng là vẫn còn phê vì cái chuyện "dòng họ de Silva chúng ta là hậu duệ của vương triều Tây Ban Nha" của nợ đó, vì ta quay ngoắt lại phía tôi, váy viếc bay linh tinh, và bằng giọng đáng sợ: "Con ngu! Ta bảo với Diego rằng ngươi là con đại ngốc, thể gây rắc rối gì cho chúng ta được, nhưng giờ ta thấy rằng ta lầm. Ngươi chính là thân của tất cả những điều ta nghe về những đứa làm cầu nối cho hồn ma - kẻ đáng ghê tởm thích xen vào chuyện người khác!"


      Tôi tức điên cả người. Thực đấy. Từ trước đến giờ chưa có ai dám gọi tôi là đáng ghê tởm nhé.


      "Nếu tôi là kẻ đáng ghê tởm," tôi đáp, "vậy chứ là cái thá gì? Ô, từ từ , đừng có ra, tôi biết rồi. con mụ khốn nạn hai mặt, đánh lén sau lưng chứ gì?"


      Cái điều tiếp theo tôi biết là, mụ ta rút con dao từ ống tay áo ra và lần nữa gí vào cổ họng tôi. "Ta chẳng đâm sau lưng ngươi làm gì," Maria trấn an tôi. "Ta muốn cắt thẳng vào chính mặt người cơ."


      "Cứ thử xem," tôi . Tôi vươn tay ra, tóm chặt lấy cổ tay của bàn tay cầm con dao. "Có muốn biết sai lầm vĩ đại của là gì ?" Mụ ta gầm gừ khi tôi quặt cánh tay mụ ra sau lưng bằng động tác gọn ghẽ tôi học được ở môn võ taekwando. "Đó là khi việc tôi để mất Jesse là do lỗi của chính tôi. Bởi lẽ lúc trước tôi cảm thấy thương xót cho . Nhưng giờ tôi cáu điên rồi."


      Thế rồi, bằng cú lên gối vào xương sống của Maria de Silva, tôi khiến mụ ta bò lăn ra, sấp mặt xuống mái hiên.


      "Mà khi điên lên," tôi khi dùng bàn tay bên kia vướng bận gì để cạy con dao ra khỏi mấy ngón tay mụ ta, " biết tôi thế nào nữa. Nhưng hay đánh người lắm. Đánh rất, rất đau đấy."


      Maria chịu im lặng mà nghe những lời đó. Mụ ta gào rú đến thủng màng nhĩ - hầu hết toàn bằng tiếng Tây Ban Nha, vậy nên tôi cũng chẳng thèm để ý. Vì dù sao tôi là người duy nhất có thể nghe được mụ ta mà.


      "Tôi cũng kể cho bác sỹ trị liệu của mẹ tôi," tôi cho mụ ta biết khi tôi lấy hết sức tung con dao xuống dưới sân sau nhà, vẫn dùng sức nặng đầu gối để ghim chặt mụ ta xuống. "Và có biết bà ta ? Bà ta , cái điều kích thích cơn điên loạn của tôi ấy mà, đó là do tôi nhạy cảm quá mức."


      Bây giờ vứt được con dao rồi, tôi cúi người về phía trước, tay giữ cánh tay Maria quặt ra sau lưng, tay kia tôi nắm mớ tóc xoăn đen óng ả và giật đầu mụ ta lại phía tôi. "Nhưng có biết tôi gì với bà ta ?" tôi hỏi Maria. "Tôi rằng, cái điều kích thích cơn điên loạn của tôi phải là do quá nhạy cảm. Mà là do người ta... cứ... khiến... tôi... phải... khùng... lên."


      Cứ mỗi từ trong sáu từ cuối cùng trong câu đó, tôi lại nhấn mạnh bằng cách nện mặt Maria vào mái hiên. Khi tôi lôi đầu mụ ta lên sau phát đập lần thứ sáu, mũi miệng mụ ta chảy máu be bét. Tôi quan sát với vẻ vô cảm ghê gớm, như thể người khác gây ra điều đó chứ phải tôi.


      "Ô," tôi . "Xem kìa. Tôi mới đáng ghê tởm thích xen vào chuyện người khác làm sao."


      Rồi tôi lại đập mạnh cái mặt mụ ta vào mái hiên vài lần nữa, vừa đập vừa : "Cú này là vì tội dám nhảy vào tôi khi tôi ngủ và gí dao vào cổ tôi. Cú này là vì tội khiến Ngu Ngơ phải ăn bọ, còn cú này là vì khiến tôi phải lau dọn bọ nát bét, cú này vì tội giết ông Clive, và phải rồi, cú này là để cho Jesse - "


      Tôi bảo là cơn giận khiến tôi mất trí rồi đâu đấy. Tôi tức giận. Tôi giận ghê gớm. Nhưng tôi biết chính xác mình làm gì. Mà việc đó phải hay ho. Này, tôi là người đầu tiên thừa nhận điều đó. Ý tôi là, bạo lực chẳng bao giờ giải quyết được vấn đề, đúng ? Tất nhiên là thế, trừ phi cái kẻ mà bạn choảng cho đó chết sẵn rồi.


      Nhưng chỉ vì trăm năm mươi năm trước mụ đàn bà này sai người giết chết người bạn tốt của tôi (vì lý do duy nhất là ấy hoàn toàn đúng đắn khi muốn huỷ bỏ lễ cưới với mụ ta), mụ ta cũng đến nỗi đáng bị vỡ mặt. đâu nhé. Cái điều mụ ta xứng đáng được nhận là bị nện cho từng cái xương người phải gãy vụn ra cơ.


      Nhưng may, khi cuối cùng tôi buông tóc Maria ra và đứng lên để làm điều đó, tôi nhận thấy bên trái mình đột ngột ra vầng sáng. Jesse, tôi thầm nghĩ, trái tim lại đập rộn lên và chao cái.


      Nhưng tất nhiên đó phải là Jesse. Khi tôi quay đầu lại, cái thứ tôi thấy ra là người đàn ông rất cao, có ria mép và chòm râu dê đen, mặc bộ quần áo hơi giống với Jesse - chỉ có điều là ngớ ngẩn hơn nhiều - như thể ta mặc bộ y phục của Zorro trong tiệc hoá trang hay gì đó. Cái quần đen vừa vặn, có những thứ đồ bằng bạc chạy dọc theo ống quần, chiếc áo sơ mi trắng có hai tay phồng lên như kiểu bọn cướp biển trong phim hay mặc. Phía bao súng và vành mũ cao bồi màu đen của cũng có rất nhiều những đường trang trí vặn xoắn bằng bạc.


      Và trông chẳng vui vẻ gì cho lắm khi thấy tôi.


      "Được rồi," tôi , tay chống nạnh. "Chờ , đứng có vội. Diego, tôi đoán đúng chứ?"


      Môi của cong lên bên dưới hàng ria mép mỏng cỡ cái bút chì.


      " tưởng bảo với em," với Maria ngồi dậy, lấy ông tay áo lau cái mũi chảy máu, "là để nó lại cho rồi."


      Maria xì ra những tiếng chẳng lấy gì làm đẹp đẽ cả. Chắc từ trước tới giờ mụ ta chưa từng bị gãy mũi lần nào, bởi vì mụ ta biết đường ngửa đầu ra để cho máu khỏi chảy.


      Đúng là đồ amatơ.


      "Em tưởng chơi đùa với nó hay ho thú vị hơn," Maria bằng cái giọng đau đớn, và hối hận nữa.


      Diego lắc đầu chán ghét. "," . "Chúng ta chơi đùa với những kẻ làm cầu nối. tưởng ngay từ đầu em phải biết rồi chứ. Bọn chúng quá sức nguy hiểm."


      "Em xin lỗi, Diego." Giọng Maria rên rỉ than vãn theo kiểu tôi chưa từng nghe. Tôi nhận ra rằng mụ ta là trong số những đứa con có cái giọng nhõng nhẽo chỉ khi có đàn ông vây quanh. "Lẽ ra em nên nghe lời ."


      Giờ đến lượt tôi thấy kinh tởm. "Này," tôi với Maria. "Giờ là thế kỷ 21 rồi. Phụ nữ phải có chính kiến chứ."


      Maria chỉ trừng mắt nhìn tôi qua cái ống tay áo mụ ta bịt lấy cái mũi chảy máu. "Giết nó cho em," mụ ta bằng cái giọng em nhõng nhẽo.


      Diego tiến bước về phía tôi, nét mặt cho tôi thấy rằng quá vui sướng nghe theo lời người tình.


      "Ô, gì thế?" tôi . Thậm chí tôi còn hề thấy sợ. Tôi chẳng quan tâm đến điều gì nữa. Nỗi vô cảm trong trái tim tôi giờ lan ra khắp cơ thể rồi. "Lúc nào ông cũng làm những điều mụ ta bảo à? Biết , ngày nay chúng tôi có từ để chỉ điều đó đấy. Đó là từ râu quặp."


      ràng là, hoặc thấy lạ lẫm với cái điều đó, hoặc là quan tâm, vì cứ tiến về phía tôi. Diego đôi giày gắn đinh thúc ngựa, và khi bước, chúng phát ra tiếng kêu lanh lảnh khi cọ vào mái ngói.


      "Ông biết đấy," tôi , cứ đứng nguyên chỗ cũ. "Tôi cho mà biết. Cái chòm râu dê ấy à? Cổ lỗ sĩ lắm rồi. Và ít đồ trang sức dùng được lâu hơn đấy. Có thể ông thử cân nhắc xem sao. Thực tôi rất vui khi ông xuất , vì có vài điều tôi muốn cho ông biết. Điều số , mụ vợ của ông ấy hả? Mụ ta là kẻ khốn kiếp. Điều số hai, cái chuyện ông giết Jesse và rồi chôn xác ta ngoài kia ấy mà? chẳng ra cái khỉ gì nhỉ. Bởi lẽ ông thấy đấy, giờ tôi phải - "


      Chỉ có điều, tôi bao giờ có cơ hội cho Felix Diego biết tôi định làm gì . Đó là vì ngắt lời tôi. bằng cái giọng trầm và ác độc đến ngạc nhiên đối với gã có chòm râu dê: "Từ lâu ta tin chắc rằng, kẻ làm cầu nối giỏi chỉ có thể là kẻ chết."


      Thế rồi, trước khi tôi có thể giật lùi, vòng tay choàng lấy người tôi. Tôi cứ tưởng định ôm tôi cái hay gì đó, mà điều đó đúng là quái dị.


      Nhưng đó phải là điều làm. phải đâu, điều làm là ném tôi khỏi mái hiên cơ.


      Ô, đúng thế đấy. ném tôi xuống đúng chỗ cái hố vốn để đặt bồn tắm nóng. Ngay đúng chỗ chiều nay người ta phát ra hài cốt của Jesse...


      Thực tôi nghĩ việc này đáng mỉa mai thay. Ít nhất là trong khi tôi còn có thể nghĩ được.


      Việc đó chẳng diễn ra được lâu, vì sau khi rơi xuống hố đánh sầm cái, tôi nhanh chóng ngất lịm .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10


      điều như thế này về những người làm cầu nối: dễ gì mà giết được chúng tôi đâu nhé.


      Tôi đấy. Bạn chẳng tin nổi bao nhiêu lần tôi bị đánh ngã, bị lôi , bị dẫm đạp, bị đấm, đá, cắn, cào, choảng vào đầu, dìm xuống nước, bị bắn, và, ô, phải rồi, lại còn bị ném từ mái nhà xuống nữa chứ.


      Nhưng bao giờ tôi phải chết chưa? bao giờ tôi bị chấn thương đe doạ đến tính mạng chưa? Chưa đâu. Tôi bị gãy xương - gãy hàng đống. Tôi cũng dính đầy những sẹo. Nhưng thực là, cho dù kẻ nào - hay cái gì - tạo ra những người làm cầu nối chúng tôi, kẻ đó cũng ban cho chúng tôi thứ vũ khí thuộc về tự nhiên trong cuộc chiến đấu chống lại cái bọn thuộc hội phủ. phải sức mạnh siêu phàm, cho dù nếu có cũng là tiện lợi. , cái mà chúng tôi, Cha Dom và tôi - và có thể cả Jack nữa, cho dù tôi nghĩ là chắc gì thằng nhóc có cơ hội thử thách điều đó - có được là kiên cường giấu bên trong con người để chịu đựng tất cả những trận hành hạ đánh đập trút lên đầu chúng tôi.


      Đó là lý do mà lẽ ra bị cú ngã như thế kia hẳn tôi phải chết rồi, nhưng . Còn khuya.


      Nhưng cũng phải Maria de Silva và gã nhân tình của mụ nghĩ rằng bọn chúng còn chưa hoàn thành công việc. Chắc chắn hai đứa đó tin là chúng thành công rồi, nếu chúng còn quanh quẩn ở đây để lo làm nốt. Nhưng vài tiếng sau, khi tôi tỉnh lại, người lảo đảo đứng vững và đầu đau đến mức bạn khó mà tin nổi, bọn chúng mất dạng rồi.


      là tôi thắng trong hiệp 1. Ừ , đấy là trong chừng mực nào đó. Ý tôi muốn là, tôi vẫn còn chưa chết, trong sách của tôi viết rằng đó luôn luôn là lợi thế.


      Tôi bị bất tỉnh. Tôi biết ngay là như thế, bởi vì tôi bị suốt ấy mà. Ý tôi là bị bất tỉnh ấy. Thôi được rồi, bị có hai lần vậy.


      Dù sao nữa, bất tỉnh cũng chẳng lấy gì làm sung sướng dễ chịu. chung là, bạn cảm thấy buồn nôn, đau đớn khắp mình mẩy, nhưng chẳng có gì lạ, đầu bạn chính là chỗ đau nhất. Trường hợp của tôi còn tệ hơn, vì tôi cứ nằm dưới cái hố đó lâu lâu, cho đến khi sương bắt đầu xuống. Sương đêm đọng lại quần áo tôi, khiến chúng ướt nhẹp và trở nên là nặng nề. Vậy là việc lết cái thân tôi ra khỏi cái hố mà dượng Andy và Ngu Ngơ đào quả là việc nhọc sức.


      Mà thực ra, trước khi tôi cố sức lết được xác vào nhà trời hẳn cũng tảng sáng rồi - ơn Chúa, Ngái Ngủ vào nhà mà khoá cửa sau khi kết thúc buổi hẹn hò quan trọng. Nhưng tôi vẫn còn phải leo lên tất cả những bậc cầu thang nữa. Việc này hơi chậm. Ít ra , khi tôi vào được phòng mình và cuối cùng cũng trút bỏ được bộ quần áo ướt đẫm sương và dính đầy bùn đất ấy, tôi cũng mảy may phải sợ bị Jesse trông thấy khi tôi mặc gì.


      Bởi lẽ, Jesse rồi.


      Tôi cố gắng nghĩ ngợi gì về điều đó khi bò lên giường và nhắm mắt lại. Cách này - cái cách -nghĩ-đến-việc-Jesse---rồi - có vẻ có hiệu quả khá tốt. Có lẽ tôi chìm vào giấc ngủ trước khi cái ý nghĩ đó thực có cơ hội len lỏi vào tâm trí tôi lần nữa.


      Đến hơn 8 giờ tôi mới tỉnh. là Ngái Ngủ cố đánh thức tôi dậy làm, nhưng tôi còn hơi sức đâu nữa. Chắc có lẽ mọi người để tôi ngủ vì tất cả đều cho rằng tôi vẫn còn vui về chuyện xảy ra ngày hôm trước, chuyện bộ hài cốt người ta tìm thấy ở sân sau.


      Ước gì đó là lý do duy nhất khiến tôi phải buồn.


      Khi điện thoại reo vang lúc hơn 9 giờ chút và dượng Andy gọi vọng lên gác bảo điện thoại của tôi, lúc đó tôi cũng dậy rồi, đứng trong phòng tắm trong bộ đồ cotton, xem xét vết bầm to tướng bên dưới phần tóc mái. Trông tôi như sinh vật ngoài hành tinh vậy. Tôi đùa đâu nhé. điều kỳ diệu khi tôi bị gãy cổ. Tôi tin rằng Maria và người của mụ ta nghĩ chắc chắn tôi bị gãy cổ. Đó là lý do duy nhất tại sao tôi vẫn còn sống. Hai bọn chúng tinh vi tinh tướng đến độ thèm đến xem để chắc chắn rằng tôi chết chưa.


      là trước đây bọn chúng chưa từng gặp người làm cầu nối nào rồi. Để giết được người trong số chúng tôi cần tốn sức hơn nhiều so với chỉ cú ngã từ mái nhà xuống thôi.


      "Susannah." Khi tôi nhấc máy, giọng Cha Dominic vang lên đầy lo lắng. "Ơn Chúa là con sao cả. Ta lo quá... Nhưng con làm vậy, phải ? đến nghĩa địa lúc đêm hôm qua ấy?"


      "Vâng ạ," tôi . Cuối cùng chẳng có lý do gì để phải đến đó cả. Cái nghĩa địa đó tự đến tìm tôi đấy chứ. Nhưng tôi với Cha D như vậy. Thay vào đó, tôi hỏi: "Cha về đến nơi chưa ạ?"


      "Ta về rồi. Con cho họ biết, đúng ? cho gia đình con ấy mà?"


      "Ừm," tôi ngần ngừ .


      "Susannah, con phải . Thực con phải . Họ có quyền được biết chứ. Chúng ta phải đối đầu với vụ ma ám rất đáng sợ. Con có thể bị giết, Susannah ạ - "


      Tôi ghìm lại được, ra thực tôi suýt mất mạng rồi đấy chứ.


      Đúng lúc đó, cuộc gọi chờ có tín hiệu. Tôi : "Cha chờ lát nhé, Cha Dominic?" và nhấn nút nhận cuộc gọi. giọng cao vút, có vẻ quen quen vọng vào tai tôi, nhưng tôi tài nào nhận ra nổi.


      "Suze? Chị đấy à? Chị sao chứ? Chị ốm hay bị làm sao à?"


      "Ừm," tôi đáp, hoàn toàn bối rối. "Ừ. Chắc thế. Ai vậy?"


      Giọng đó vang lên, rất cáu: "Là em! Jack đây!"


      Ôi, Chúa ơi. Jack. Chỗ làm. Đúng rồi. "Jack," tôi . "Sao em có số điện thoại nhà chị?"


      "Chị cho Paul số mà," Jack . "Ngày hôm qua ấy. Chị nhớ à?"


      Dĩ nhiên là rồi. Tất cả những gì tôi còn nhớ được về ngày hôm qua là chuyện Clive Clemmings chết, bức chân dung của Jesse bị mất... Và Jesse rồi. mãi mãi.


      Ô, và lại còn chuyện hồn ma của gã Felix Diego cố khiến tôi vỡ sọ nữa chứ.


      "Ơ," tôi . "Ừ, đúng. Nghe này Jack, chị còn người khác cũng gọi - "


      "Suze," Jack ngắt lời. "Lẽ ra hôm nay chị phải dạy em học cách lộn nhào dưới nước chứ."


      "Chị biết," tôi . "Rất xin lỗi em. Chỉ là chị... chị hôm nay thực thể làm được nhóc à. Chị xin lỗi. phải chị muốn dạy em hay gì đâu. Chỉ là chị thực cần phải nghỉ ngày."


      "Giọng chị buồn thế," nó nghe cũng buồn nữa. "Thế mà em tưởng là chị rất vui cơ."


      "Em nghĩ vậy à?" tôi tự hỏi biết Cha D có còn cầm máy đợi , hay là ông lại cúp rồi. Tôi thấy mình đối xử với ông tệ. Dù sao ông cũng rút ngắn kỳ tĩnh tâm vì tôi cơ mà. "Sao lại thế?"


      "Vì em - "


      Đó là lúc tôi trông thấy nó. Chỉ là quầng sáng vô cùng mờ nhạt chỗ chiếc giường ban ngày. Jesse ư? Lại lần nữa trái tim tôi như chao đảo. là yếu đuối, cứ mỗi khi tôi trông thấy ánh sáng dù yếu ớt nhất là tôi lại hi vọng biết bao rằng đó là Jesse.


      Nhưng phải.


      Mà cũng phải là Maria hay Diego - ơn Chúa. Chắc chắn chúng cũng to gan đến độ dám tấn công tôi giữa ban ngày ban mặt...


      "Jack à," tôi vào cái điện thoại. "Chị phải cúp máy đây."


      "Chờ chị Suze, em - "


      Nhưng tôi cúp máy rồi. Đó là vì, ngồi cái giường của tôi đằng kia, trông vô cùng buồn bã, là Dr. Clive Clemmings, Ph.D. đúng là cái số tôi xưa nay vẫn thế: Mong chờ Jesse. Nhận được Clive.


      "Ô," ông ta , chớp mắt đằng sau cặp kính dày như đít chai Coke. Ông ta có vẻ gần như ngạc nhiên ngang ngửa với nỗi ngạc nhiên của tôi khi thấy ông ta hồn trong căn phòng của mình. "Là à."


      Tôi chỉ biết lắc đầu. Lắm khi căn phòng của tôi cứ như là Nhà Ga Trung Tâm bằng.


      "Ừm, tôi chỉ - " Clive Clemmings rờ rẫm cái nơ đeo cổ. "Ý tôi là, khi họ tôi nên tìm người làm cầu nối, tôi ... ý tôi là, tôi hề ngờ - "


      " - rằng người làm cầu nối đó lại là tôi chứ gì," tôi nốt hộ ông ta. "Phải. Tôi nghe câu đó nhiều lắm rồi."


      "Chỉ là," Clive , có vẻ hối lỗi, " quá..."


      Tôi trừng mắt nhìn ông ta. Thực tôi chẳng có tâm trí đâu. Bạn có thể đổ lỗi cho tôi được ? Sau chuyện bị bất tỉnh, vân vân? "Tôi quá làm sao?" tôi hỏi. "Quá phụ nữ à? Đúng thế ? Hay là ông cố khiến tôi tin rằng ông bị sốc trước trí tuệ siêu phàm của tôi?"


      "Ờ..."Clive Clemmings . "Trẻ. Ý tôi là thế... chỉ là còn quá trẻ."


      Tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ. tình, tôi làm gì để phải chịu đựng điều này biết? Ý tôi là, chẳng ai muốn được hồn ma của gã như Clive đến tìm cả. Tôi gần như tin chắc rằng hồi ông ta còn sống có ai muốn ông ta đến thăm hết. Thế nên sao người đó lại là tôi cơ chứ?


      Ô, phải lắm. Lại do cái chuyện cầu nối.


      "Nhờ đâu mà tôi có được vinh hạnh này vậy, ông Clive?" Đáng lẽ ra tôi nên gọi ông ta là Tiến sỹ Clemmings, nhưng cơn đau đầu quá sức chịu đựng khiến tôi thể tỏ ra tôn trọng với người bề được nữa.


      "Ừm, tôi biết," Clive . "Ý tôi là, đột ngột, bà Lampbert - đó là người đón khách, biết chứ? - bà ta đáp khi tôi gọi, và khi người ta gọi điện đến cho tôi, ừm... bà ta với họ... cái điều khủng khiếp nhất. Tôi hiểu bà ta bị làm sao nữa." Clive hắng giọng. " thấy đấy, bà ta là tôi - "


      "Chết," tôi nốt.


      Mắt Clive là mở to hơn sau cặp kính. "Chà," ông ta , " phi thường. Làm sao biết được? Phải rồi, dù sao là người làm cầu nối mà. Họ rằng hiểu. Nhưng thực tình, Ackerman ạ, những ngày qua là những ngày khó khăn nhất tôi từng gặp phải. Tôi hề cảm thấy là chính bản thân mình gì cả, và tôi - "


      "Đó là vì," tôi ngắt lời ông ta, "ông chết rồi."


      Thường tôi tỏ ra tử tế hơn chút xíu, nhưng chắc là tôi vẫn còn cảm thấy phần nào đó oán ghét đối với Clive vì cái thái độ coi thường, gạt bỏ ý kiến của tôi về chuyện Jesse có thể bị mưu sát.


      "Nhưng thể thế được," Clive . Ông ta nắm lấy cái nơ nơi cổ. "Ý tôi là, nhìn tôi xem. ràng tôi ở đây. chuyện với tôi - "


      "Đúng," tôi . "Đó là vì tôi là người làm cầu nối, Clive ạ. Đó là công việc của tôi. Giúp đỡ người ta tiếp sau khi họ ... ông biết đấy." Vì ràng ông ta chẳng biết, tôi đành thẳng: "Chết ngoẻo."


      Clive chớp mắt lia lịa mấy cái liền. "Tôi... tôi... Ôi, trời ơi."


      "Đúng thế," tôi . "Hiểu chưa? Bây giờ để xem chúng ta có thể lý giải tại sao ông lại còn ở đây mà phải cái thiên đàng hạnh phúc dành cho dân sử gia hay . Điều cuối cùng ông còn nhớ được là gì?"


      Clive buông tay xoa cằm xuống. " bảo sao?"


      "Cái điều cuối cùng ông còn nhớ được," tôi nhắc lại, "trước khi ông thấy bản thân mình... ừm... trở nên vô hình đối với bà Lampbert là gì?"


      "Ô." Clive đưa tay lên gãi cái đầu hói. "Ừm, tôi ngồi ở bàn làm việc, xem xét mấy bức thư mà mang đến. Dượng tốt bụng khi nhớ đến chúng tôi. Mọi người toàn thờ ơ với hội sử học, mà biết đấy, nếu có chúng tôi toàn bộ lịch sử vùng này mãi mãi - "


      "Clive," tôi . Tôi biết mình ăn cáu kỉnh, nhưng thể đừng được. "Ông nghe này, tôi còn chưa được ăn sáng đâu. Vậy ông làm ơn tiếp được ?"


      "Ơ." Ông ta chớp mắt thêm vài cái nữa. "Được. Tất nhiên rồi. Như tôi , lúc đó tôi xem xét những lá thư mang đến. Kể từ lúc ra về ngày hôm trước, tôi cứ nghĩ mãi đến điều ... về Hector de Silva ấy mà. Đúng là cũng khó có khả năng người viết những dòng đầy thương về gia đình ta như thế mà lại bỏ thèm câu nào. Và lại còn chuyện tìm thấy những bức thư của Maria được chôn dưới sân ở cái nơi thời từng là nhà trọ nổi tiếng... Ừm, tôi phải , khi cân nhắc kỹ càng hơn tôi thấy toàn bộ câu chuyện này vô cùng kỳ lạ. Thế là lúc tôi nhấc cái máy ghi và để lại vài lời cho bà Lampbert đánh máy lại sau, tôi đột ngột cảm thấy... ừm... cơn rùng mình ớn lạnh. Như thể có người bật điều hoà nhiệt độ xuống mức rất thấp vậy. Cho dù tôi xin đảm bảo với rằng bà Lampbert hiểu biết hơn thế nhiều. Có vài đồ khảo cổ cần phải được bảo quản trong điều kiện khí cực kỳ nghiêm ngặt, mà bà ấy bao giờ - "


      "Đó phải là do điều hoà," tôi giọng đều đều.


      Ông ta trố mắt nhìn tôi, hiển nhiên là sững sờ. "Đúng. phải. Bởi vì lát sau, tôi ngửi thấy mùi hương hoa cam thoang thoảng rất . Mà cũng biết là Maria Diego khá nổi tiếng vì ta chỉ toàn sử dụng nước hoa có mùi hoa cam. là quái dị. Bởi vì giây sau, tôi dám thề là trong khoảnh khắc..." Đằng sau cặo kính dày cộp, cái nhìn của ông ta bỗng trở nên xa xăm vô định. "Trong khoảnh khắc, tôi dám thề là tôi trông thấy ta. Chỉ qua khoé mắt mà thôi. Maria de Silva Diego..."


      Vẻ xa xăm đó biến mất. Khi hướng về phía tôi, cái nhìn của ông ta trở nên sắc như dao.


      "Và thế là tôi cảm thấy," ông ta với tôi bằng giọng cố gắng kìm chế hết mức, " cơn đau thấu xương bất ngờ chạy dọc theo cánh tay. Dĩ nhiên tôi biết đó là gì. Gia đình tôi vốn di truyền bệnh tim bẩm sinh. Ông nội tôi chết vì căn bệnh đó, thời gian ngắn sau khi cuốn sách của ông ấy được xuất bản lần đầu tiên. Nhưng tôi khác, lúc nào tôi cũng tuân thủ tuyệt đối nghiêm ngặt chế độ ăn uống và luyện tập. Đó chỉ có thể là do cơn sốc, biết đấy, cơn sốc khi lễ trừ ma trông thấy - hoặc tôi nghĩ là mình trông thấy - thứ - thứ thể nào - "


      Ông ta bỏ lửng câu , rồi sau đó tiếp tục: "Ừm, ngay lập tức tôi vươn tay ra nhấc điện thoại để gọi 911, nhưng nó... cái điện thoại như thể là... nhảy xuống từ bàn làm việc của tôi vậy."


      Tôi chỉ nhìn ông ta. Phải thừa nhận rằng, lúc này tôi cảm thấy thương cho ông ta. Ý tôi muốn , ông ta cũng bị sát hại, giống như Jesse vậy. Cũng cùng kẻ gây ra. Ừm, chung là thế.


      "Tôi thể lấy được nó," ông Clive buồn bã . "Ý tôi là cái điện thoại ấy mà. Và đó... đó là điều cuối cùng tôi còn nhớ được."


      Tôi liếm môi. "Ông Clive," tôi . "Lúc đó ông gì? vào cái máy ghi ấy. Ngay trước khi ông trông thấy ta. Ý tôi là trông thấy Maria de Silva."


      "Tôi gì ấy à? Ô, đúng rồi. Tôi là, cho dù cần phải tìm hiểu kỹ càng hơn, nhưng đúng là tôi có cảm giác cái điều nêu ra, và điều mà ông nội tôi lúc trước luôn luôn tin tưởng, có thể có lý..."


      Tôi lắc lắc đầu. tôi thể nào tin nổi. " ta giết ông," tôi lẩm bẩm.


      "Ơ." Clive còn chớp mắt hay nghịch nghịch cái nơ cổ nữa. Ông ta chỉ ngồi đó, trông giống như con bù nhìn bị người ta rút mất cái cọc cắm bên dưới vậy. "Vâng. thế cũng được. Nhưng chỉ khía cạnh nào đó mà thôi. Ý tôi muốn , dù sao đó là do cơn sốc mà. Nhưng cũng phải là ta - "


      "Để khiến ông tiết lộ được cho ai về những điều tôi ." Cho dù cơn đau đầu hành hạ, tôi lại lần nữa nổi giận đùng đùng. "Và cũng có thể ta giết ông nội của ông cũng theo cách đó."


      Ông Clive lại chớp mắt dò hỏi. "Ông... ông nội tôi á? nghĩ vậy à? Ừm, phải ... ý tôi là, cái chết của ông ấy khá đột ngột, nhưng có dấu hiệu nào của - " Nét mặt ông ta thay đổi. "Ôi. Ôi, tôi hiểu rồi. nghĩ hồn ma của Maria de Silva Diego cũng giết ông nội tôi nhằm mục đích cho ông viết thêm điều gì về giả thuyết liên quan đến biến mất của họ ta à?"


      "Đó là cách ," tôi . " ta muốn ông ấy cứ khắp nơi ra về chuyện xảy ra với Jesse."


      "Jesse?" Clive hỏi lại. "Ai là Jesse?"


      Cả hai chúng tôi gần như giật thót cái chết khiếp khi đột ngột có tiếng gõ cửa phòng tôi. "Suze ơi?" dượng tôi gọi. "Dượng vào được chứ?"


      Ông Clive trông đầy bối rối lo âu và biến mất. Tôi mời vào, và cánh cửa mở ra, dượng Andy đứng đó, trông dượng lóng nga lóng ngóng. Trừ việc thỉnh thoảng phải sửa đồ đạc, còn dượng chẳng bao giờ vào phòng tôi cả.


      "Ừm, Suze?" dượng . "À... ờ... con có khách đấy. Cha Dominic - " Dượng Andy chẳng thể nốt vì Cha Dominic xuất ngay đằng sau.


      Tôi thể giải thích nổi tại sao tôi lại làm cái điều tiếp theo. Chẳng có lời giải thích nào khác ngoài cái thực tế là, trong suốt sáu tháng quen ông, thực tôi dành tình cảm mến cho ông cụ này rồi.


      Dù là thế nào nữa, khi trông thấy ông, tôi nhảy ra khỏi cái ghế bên cửa sổ, hoàn toàn suy nghĩ tính toán gì hết, và lao mình chạy lại phía ông. Trông Cha Dominic hết sức ngạc nhiên trước bày tỏ cảm xúc bất ngờ này, mà mọi khi tôi là đứa rất ít thể tình cảm.


      "Ôi, Cha D," tôi , áp vào mặt trước chiếc áo sơmi của Cha Dominic. "Gặp Cha con mừng quá."


      Tôi mừng . Cuối cùng - cuối cùng - cũng có điều gì đó bình thường trở lại với thế giới của tôi, cái thế giới mà hai mươi bốn tiếng qua hoàn toàn đảo lộn tùng phèo hết cả. Cha Dominic trở về. Cha Dominic lo mọi chuyện. Lúc nào cũng thế. Cứ chỉ đứng đó vòng tay ôm lấy ông, dựa đầu vào ngực ông, hít ngửi cái mùi 'linh mục' của ông, đó là mùi nước thơm Woolite và mùi thuốc lá thoáng qua ông lén hút khi lái ôtô đường về, tôi cảm thấy như thể tất cả mọi chuyện rồi ổn cả thôi.


      "Ôi," Cha Dominic . Tôi có thể cảm thấy giọng của ông vang vọng trong lồng ngực cùng với những tiếng dạ dày ông réo khe khẽ khi tiêu hoá bất kể cái món gì ông tống vào bụng lúc ăn sáng. "Con của ta."


      Cha Dom lóng ngóng vỗ nhè vào vai tôi. Đằng sau lưng chúng tôi, tôi nghe thấy tiếng Ngu Ngơ: "Nó bị làm sao thế?"


      Dượng Andy bảo nó im .


      "Giời," Ngu Ngơ . " thể nào nó vẫn còn khó chịu vì cái bộ xương ngu si mà bố con mình tìm thấy được. Ý con là, cái loại đó làm sao lại có thể khiến cho Nữ hoàng của Những kẻ đê- "


      Ngu Ngơ bỏ lửng câu , kêu lên tiếng đau đớn. Tôi liếc qua vai Cha D và thấy dượng Andy véo lấy vành tai của thằng con trai thứ, lôi nó dọc theo hành lang.


      "Bố bỏ ra," Ngu Ngơ gào lên. "Ối! Bố ơi, bỏ ra mà!"


      Tiếng cửa đóng sầm lại. Phía cuối hành lang, trong phòng Ngu Ngơ, dượng Andy quát mắng, cấm nó phá rối trật tự.


      Tôi buông Cha D ra. "Cha hút thuốc," tôi .


      " ít thôi," ông thú nhận. Nhìn thấy vẻ mặt tôi, ông nhún vai tỏ ý bất lực. "Cả quãng đường lái xe dài quá. Mà ta cũng tin rằng đến lúc ta về đến đây thấy con bị giết ngay giường ngủ của con rồi cơ. Con thực có cách đáng sợ nhất để làm chính mình bị thương đấy, Susannah ạ..."


      "Con biết." Tôi thở dài và đến ngồi chỗ ghế cạnh cửa sổ, vòng hai tay ôm lấy bên đầu gối. Tôi mặc bộ đồ cotton, mà cũng chẳng thèm trang điểm hay thậm chí gội đầu nữa. Có để làm gì đâu?


      Cha D có vẻ để ý đến vẻ bề ngoài tệ hại của tôi. Ông tiếp, như thể chúng tôi ở trong văn phòng của ông, cùng bàn b"Susannah,"c về chuyện quyên góp cho hội học sinh hay chuyện gì cũng kiểu vô thưởng vô phạt như thế: "Ta mang theo ít nước thánh đây. Ta để trong xe. Ta với dượng của con rằng con nhờ ta làm lễ ban phước cho căn nhà, sau vụ... ờ... khám phá ngày hôm qua. Ông ấy có thể thắc mắc sao tự nhiện con lại đột ngột tin theo Nhà thờ thế, nhưng con chỉ cần phải đòi cầu nguyện lúc ăn tối thôi - hoặc thỉnh thoảng tham gia lễ Mass cũng được - để chứng tỏ cho ông ấy thấy lòng thành của con. Ta tìm hiểu chút về hai người đó - Maria de Silva và cái người tên Diego - và bọn họ là những người rất mộ đạo. Có thể là những kẻ sát nhân đấy, nhưng đồng thời cũng chăm chỉ nhà thờ. Ta nghĩ rằng bọn họ dám bước chân vào căn nhà được linh mục làm phép đâu." Cha Dominic cúi xuống nhìn tôi lo lắng. "Chính chuyện có thể xảy ra khi con bước chân ra khỏi ngôi nhà mới là điều khiến ta lo lắng. Giây phút mà con - Ôi trời đất thánh thần ơi, Susannah." Cha Dominic bỏ dở câu và cúi nhìn tôi chăm chăm đầy tò mò. "Cái trán của con làm sao thế?"


      Tôi đưa tay lên, chạm vào vết bầm bên dưới tóc mái. "Ơ," tôi , hơi nhăn mặt tí chút. Vết thương vẫn còn đau. " có gì đâu ạ. Cha D này - "


      "Thế kia thể có gì được." Cha Dominic tiến tới bước, rồi hít vào hơi mạnh. "Susannah! Do đâu mà con bị vết bầm đáng sợ thế kia?"


      "Có gì đâu ạ," tôi , phủ tóc mái xuống che cả mắt. "Chỉ là dấu hiệu nho bày tỏ lòng mến mà Felix Diego dành cho con thôi mà."


      "Cái vết đó mà có gì sao được," Cha Dominic dõng dạc . "Susannah, có phải con bị bất tỉnh đấy? Chúng ta phải chụp x-quang chỗ trán đó ngay lập tức - "


      "Cha Dominic - "


      " cãi, Susannah," Cha D . " giày vào. Ta vài lời với dượng con, rồi chúng ta đến Bệnh viện Carm- "


      Điện thoại lại reo ầm ỹ. Tôi bảo với bạn rồi. Nhà Ga Trung Tâm mà lị. Tôi nhấc máy, chủ yếu là để mình có thêm thời gian nghĩ ra lời bào chữa cho việc cần phải đến bệnh viện. chuyến du hành đến phòng cấp cứu rồi cần câu chuyện giải thích cho việc làm sao tôi lại bị dính vết thương mới nhất đó, mà nhé, tôi chả còn lời dối tốt nào để đem ra xài nữa đâu.


      "Alô?" tôi , trong khi Cha D nhăn mặt nhíu mày nhìn tôi.


      "Chị Suze à?" Cái giọng cao vút quá quen thuộc. "Lại là em, Jack đây."


      "Jack ơi," tôi mệt mỏi . "Nghe này, chị bảo em rồi còn gì. Thực chị thấy khoẻ - "


      "Chính vì việc đó đấy," Jack . "Em nghĩ là có thể chị chưa biết chuyện. Rồi em lại nghĩ mình cần phải gọi điện kể cho chị. Bởi vì em biết chị cảm thấy khoẻ hơn khi em kể cho chị nghe."


      "Kể gì vậy Jack?"


      "Kể về chuyện em đuổi con ma đó giúp chị như thế nào," Jack


      Chúa ơi, đầu tôi vang lên tiếng dộng thình thình. Tôi hề có tâm trạng đâu mà nghe chuyện đó. "Ơ, thế à? Con ma nào vậy Jack?"


      "Chị biết đấy," Jack . "Cái kẻ cứ làm phiền chị ấy mà. Cái gã tên là Hector đó."


      Tôi suýt nữa làm rơi cái điện thoại. Thực ra tôi để rơi , nhưng chộp được cái ống nghe trước khi nó chạm xuống sàn. Thế rồi tôi dùng cả hai tay áp vào tai mình để chắc chắn làm rơi lần nữa - và cũng để chắc chắn tôi nghe nhầm cái điều nó . Tôi làm tất cả những việc đó dưới con mắt quan sát của Cha Dominic.


      "Jack," tôi , có cảm giác mình như còn hơi thở nữa. "Em cái gì đấy?"


      " gã đó," Jack . Giọng ngọng nghịu trẻ con của nó chuyển sang bực bội. "Chị biết mà, cái gã chịu buông tha cho chị ấy. Maria đó bảo em - "


      "Maria?" tôi quên sạch cơn đau đầu, cũng như quên cả Cha Dom. Tôi gần như hét vào cái điện thoại. "Jack, em gì thế? Maria nào?"


      "Hồn ma của cái sống thời ngày xưa ấy mà," Jack , có vẻ sửng sốt lại. Sao lại chứ? Tôi hét lên như con điên mà. "Cái xinh xinh mà có bức tranh đặt trong văn phòng ông bị hói đầu đó. ta bảo với em là gã Hector này - cái gã trong bức tranh khác, bức tranh ấy - làm phiền chị, và rằng nếu em muốn tạo cho chị điều bất ngờ thú vị em nên làm lễ trừ...em nên trừ... em nên..."


      "Trừ bỏ ta?" Mấy khớp ngón tay tôi trở nên trắng bệch xung quanh cái ống nghe. "Trừ bỏ ta ư, Jack? Có phải em làm thế ?"


      "Vâng," Jack , có vẻ hài lòng với chính mình. "Vâng, đúng vậy. Em làm lễ trừ ma để loại bỏ ta."





      Chương 11


      Tôi ngồi phịch xuống cái ghế bên cửa sổ.


      "Em - " Đôi môi tôi giờ tê liệt rồi. Tôi biết liệu đó có phải là biến chứng của cơn bất tỉnh hay , nhưng đột ngột tôi còn cảm giác gì môi nữa. "Em vừa cái gì hả Jack?"


      "Em giúp chị trừ bỏ được ta rồi." Jack có vẻ cực kỳ hài lòng với bản thân. "Tự em làm hết đấy. Ừm, đó có giúp chút. Chị thấy có tác dụng ? biến chưa?"


      Phía bên kia phòng, Cha Dominic nhìn tôi đầy dò hỏi. chút ngạc nhiên. Cuộc chuyện của tôi, theo như những gì ông nghe thấy tôi , có vẻ vô cùng kỳ lạ. Dù sao tôi cũng chưa kể cho ông nghe về chuyện Jack mà.


      "Suze?" Jack gọi. "Chị còn ở đó ?"


      "Khi nào?" tôi lẩm nhẩm qua đôi môi như tê liệt.


      Jack : "Gì cơ?"


      "Khi nào, Jack," tôi . "Em làm việc này vào lúc nào?"


      "Ơ. Tối hôm qua. Trong lúc chị chơi với trai em. Cái Maria đó đến tìm em, ấy mang theo bức tranh đó với mấy cây nến, rồi ấy bảo em cần phải những gì, và thế là em , hay cực chị ạ, bởi vì có làn khói màu đỏ bắt đầu ra từ những cái nến, nó cứ xoay tròn, xoay tròn và rồi trong trung, phía đầu bọn em xuất cái hố to, em ngẩng lên nhìn vào bên trong hố, nó tối lắm, rồi em thêm vài từ nữa, và thế là ta ra, rồi bị hút vào bên trong chính cái hố đó."


      Tôi gì cả. Còn có thể được gì nữa? Thằng bé đó vừa mới miêu tả buổi lễ trừ ma - ít ra đó là kiểu mà tôi từng thực rồi. Nó hề phịa ra chuyện đó. Nó làm lễ trừ Jesse. Nó làm lễ trừ bỏ Jesse. Jesse bị yểm trừ.


      "Suze," Jack . "Suze, chị còn đó ?"


      "Chị đây," tôi . Chắc trông tôi phải đáng sợ lắm, vì Cha Dom bước tới ngồi cạnh tôi chiếc ghế bên cửa sổ, trông ông vô cùng lo lắng. Sao lại lo được? Tôi trong cơn sốc mà.


      Và đó là cơn sốc khác hẳn với những gì tôi từng trải qua trong đời. Điều này giống như bị ném từ mái nhà xuống hay bị gí dao vào cổ. Lần này còn tệ hơn thế. Bởi lẽ tôi thể nào tin nổi. Đơn giản là thể. Jesse giữ lời hứa. ấy biến mất phải là vì phần di cốt của được người ta tìm thấy và nó chứng minh được rằng bị sát hại. ấy biến mất là vì Maria de Silva khiến cho bị yểm trừ...


      "Chị giận em đấy chứ?" Jack lo lắng hỏi. "Em làm việc đúng đắn, phải ? Cái Maria đó rằng gã Hector khiến chị rất khó chịu, và chị rất cảm ơn - " Trong máy điện thoại vang lên tiếng ồn ào, và rồi Jack : "Chị Caitlin đấy. Chị ấy hỏi xem khi nào chị làm. Chị ấy hỏi liệu chiều nay chị có thể đến làm được , bởi vì chị ấy phải - "


      Nhưng tôi bao giờ biết Caitlin phải làm gì. Bởi vì tôi cúp máy rồi. Tôi thể nào chịu nổi khi cái giọng đáng đó kể cho tôi những điều khủng khiếp này thêm giây phút nào nữa. Nhưng vấn đề là, tôi thể nhập tâm điều đó được. thể. Về lý trí, tôi hoàn toàn hiểu những điều Jack vừa mới , nhưng về tình cảm , thể chấp nhận điều đó.


      Jesse hề đến thế giới khác - ấy hề tự nguyện. bị tước mất tồn tại thế giới này cũng giống như khi bị tước mất cuộc sống của , và, tất cả mọi chuyện hoàn toàn đều do cùng kẻ gây ra. Và tại sao chứ?


      Cũng cùng lý do ấy bị giết trước đây: để ấy thể làm mất mặt Maria de Silva.


      "Susannah." Giọng Cha Dominic nhàng vang lên. "Jack là ai vậy?"


      Tôi sửng sốt ngước mắt lên. Tôi gần như quên hẳn Cha D còn ở trong phòng. Nhưng ông chỉ ở trong phòng thôi đâu. Ông ngồi ngay bên cạnh tôi, đôi mắt xanh biếc chất chứa nỗi lo lắng hoang mang.


      "Susannah," ông . Cha Dom chẳng bao giờ gọi tôi là Suze như mọi người. Tôi từng lần hỏi ông lý do, và ông bảo rằng đó là vì ông thấy cái tên Suze nghe thô thiển lắm. Thô thiển! Lúc đó, điều này khiến tôi cười vỡ bụng. Ông buồn cười chết được, lại còn cổ lỗ sĩ nữa chứ.


      Jesse cũng chẳng bao giờ gọi tôi là Suze cả.


      "Jack là người làm cầu nối," tôi . "Nó mới tám tuổi. Ở khu nghỉ dưỡng, con toàn trông nó suốt."


      Cha Dominic tỏ vẻ kinh ngạc. " người làm cầu nối ư? Thế sao? là kỳ diệu." Rồi nét mặt kinh ngạc của ông lại trở thành lo lắng như trước. "Lúc con biết được điều đó phải gọi điện ngay cho ta mới phải chứ, Susannah. thế giới này có mấy người làm cầu nối đâu. Ta rất muốn được chuyện với nó. Chỉ dạy cho nó. Con biết đấy, đối với người làm cầu nối trẻ có bao điều cần phải học hỏi. sáng suốt nếu để cho con tự dạy bảo người, Susannah ạ, cứ xem con cũng còn trẻ thế..."


      "Vâng," tôi , bật cười chua chát. Tôi sửng sốt khi cái tiếng phát ra trong cổ họng tôi lại nghe như tiếng nấc. "Cha cấm có sai."


      thể tin được. Tôi lại khóc. Thế này là thế nào? Cái chuyện khóc lóc ấy? bao lâu nay tôi có biết khóc là gì đâu, thế mà đùng cái, giờ tôi lại khóc ngay được.


      "Susannah." Cha Dominic vươn tay ra, nắm lấy cánh tay tôi, khẽ lay lay. Nhìn nét mặt ông thấy ông kinh ngạc hết sức. bảo mà, có bao giờ tôi khóc đâu. "Susannah, có chuyện gì? Con khóc đấy à, Susannah?"


      Tôi chỉ biết gật đầu.


      "Nhưng tại sao thế, Susannah?" Cha Dominic gặng hỏi. "Tại sao? Vì Jesse à? Chuyện này khó khăn, ta biết con nhớ cậu ta, nhưng - "


      "Cha hiểu đâu," tôi thốt ra. Thị lực của tôi có vấn đề rồi. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt. Tôi thể nhìn cái giường, hay thậm chí là những hoa văn của mấy chiếc gối đặt chỗ ngồi cạnh cửa sổ nữa rồi, mà chúng ở rất gần. Tôi đưa tay lên mặt, nghĩ rằng có thể Cha Dom có lý, tôi nên chụp x-quang hơn. ràng mắt mũi tôi có vấn đề.


      Nhưng khi mấy ngón tay tôi chạm phải vết ướt hai má, tôi buộc phải thừa nhận . Thị lực của tôi chẳng làm sao hết. Chỉ là mắt tôi ứa nước.


      "Ôi, Cha ơi," tôi , và lần thứ hai trong vòng nửa tiếng đồng hồ qua, tôi vòng tay ôm lấy cổ ông. Trán tôi cọ vào cặp kính của ông, và chúng lệch cả . Nếu bảo rằng Cha Dominic sửng sốt trước cử chỉ này ràng là câu giảm vào hạng nhất.


      Nhưng cứ xem ông chết sững khi tôi tiếp hẳn là ông còn kinh ngạc hơn nữa khi nghe những câu tôi thốt ra.


      "Nó làm lễ trừ ma để yểm trừ Jesse, Cha D ơi. Maria de Silva lừa nó, khiến nó làm theo. ta với Jack rằng Jesse q-quấy rầy con, và rằng nó đ- giúp con làm việc tốt, là đuổi ấy . Ôi, Cha Dominic - " Giọng tôi cất lên thành tiếng kêu than. "Con biết làm gì bây giờ?"


      Tội nghiệp Cha Domminic. Tôi nghi chắc là ông chẳng mấy khi gặp phải tình huống bị phụ nữ than khóc thảm thiết ôm lấy thế này. Nhìn thấy ngay mà. Ông hoàn toàn chả biết phải làm thế nào. Ông cứ vỗ vỗ vào vai tôi và : "Suỵttt, mọi chuyện rồi tốt đẹp thôi mà," kiểu như thế, nhưng chắc chắn là ông rất bối rối. Tôi đoán ông sợ dượng Andy có thể qua và dượng nghĩ là tôi khóc vì Cha Dominic gì cũng nên.


      Dĩ nhiên, điều đó ngớ ngẩn. Cứ làm như ai gì cũng khiến tôi phát khóc lên bằng.


      Sau vài phút Cha Dom cứ mãi: "Suỵttt, mọi chuyện rồi tốt đẹp thôi mà," với bộ dạng hoàn toàn cứng nhắc, tôi khỏi bật cười. đấy. Đúng là buồn cười. Buồn cười nhưng lại cũng buồn.


      "Cha Dominic," tôi , lùi lại, ngước lên nhìn ông qua đôi mắt đầy nước. "Cha có đùa đấy? Mọi chuyện tốt đẹp. Cha hiểu ? Rồi đây chẳng bao giờ có chuyện gì tốt đẹp được như trước nữa."


      Cha Dominic có thể phải là người giỏi vỗ về, nhưng ông lúc nào cũng sẵn khăn tay khăn tiếc. Ông rút cái khăn của ông ra và mắt đầu chấm lên gương mặt tôi. Trước đây tôi từng thấy ông làm thế này với bọn trẻ nít ở trường học rồi, cái bọn mẫu giáo bé tí khóc lóc vì chuyện làm rơi cây kem ốc quế hay gì gì đó. Ông chấm khăn lau mặt cho tôi ấy.


      "Nghe này Susannah," ông trong khi chấm nước mắt cho tôi. " phải thế đâu. Con biết là phải mà."


      "Cha ơi," tôi . "Con biết đúng là như thế. Jesse mất rồi, và đó hoàn toàn là lỗi của con."


      "Sao lại là lỗi của con được?" Cha Dominic cúi nhìn tôi, đồng tình. "Susannah, con có lỗi gì hết."


      "Có đấy. Chính Cha cũng thế mà. Lẽ ra con phải gọi điện báo cho Cha ngay khi con biết được về Jack. Nhưng con lại gọi. Con cứ nghĩ tự mình cũng xử lý được với nó. Con cứ nghĩ chẳng có gì to tát hết. Giờ xem chuyện gì xảy ra đấy. Jesse rồi. mãi mãi."


      "Đúng là bi kịch," Cha Dominic . "Đúng là còn bất công nào hơn. Jesse là người bạn rất tốt của con... của cả hai chúng ta. Nhưng là, Susannah ạ" - Ông lau gần hết nước mắt của tôi rồi, và giờ ông lại cất cái khăn tay - "cậu ta mất bao năm lang thang trong kiếp vật vờ này rồi. Giờ đây những khó khăn của cậu ta còn nữa, và cậu ta có thể bắt đầu tận hưởng những phần thưởng xứng đáng."


      Tôi nheo mắt nhìn ông. Ông ấy cái gì thế biết?


      Chắc chắn ông đọc được vẻ hoài nghi nét mặt tôi, vì ông : "Con cứ nghĩ mà xem, Susannah. Suốt trăm năm mươi năm qua, Jesse bị mắc kẹt trong thế giới của những người khuất, giữa kiếp trước và kiếp sau của cậu ta. Cho dù có thể con xót xa vì cái cách điều này xảy ra, nhưng rốt cuộc cậu ta cũng đến được cái đích sau cùng - "


      Tôi vùng ra khỏi Cha D. Mà đúng hơn, tôi vùng ra khỏi chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Tôi đứng dậy, bước mấy bước ra xa, và rồi quay ngoắt lại, sững sờ vì những điều tôi vừa mới nghe thấy.


      "Cha gì thế?" tôi hỏi. "Jesse ở đây là có lý do. Con biết lý do đó là gì, và con nghĩ ấy cũng chẳng biết luôn. Nhưng cho dù là gì nữa, ấy còn phải ở lại đây, trong cái 'thế giới của những người khuất' đó, cho đến khi nào ấy tìm hiểu được lý do. Bây giờ ấy chẳng bao giờ biết được nữa. Bây giờ ấy chẳng bao giờ được biết tại sao ấy phải ở lại đây lâu như vậy."


      "Ta hiểu điều đó, Susannah ạ," Cha Dominic bằng giọng bình thản đến nỗi tôi thấy tức điên cả người. "Như ta rồi đấy, đó là chuyện chẳng may - bi kịch. Nhưng dù thế nào nữa Jesse tiếp, và ít ra chúng ta nên mừng vì cậu ta tìm được thanh thản vĩnh hằng - "


      "Ôi Chúa ơi!" tôi lại hét lên, nhưng mặc kệ. Tôi giận sôi lên đây. " thanh thản vĩnh hằng ư? Làm sao Cha biết ấy tìm được điều đó? Cha chẳng biết được đâu."


      "Đúng vậy," Cha Dominic . Tôi biết ông lựa lời cẩn thận. Như thể tôi là quả bom có thể nổ tung ngay nếu như ông lỡ lời vậy.


      "Con đúng," Cha D khẽ . "Ta thể biết. Nhưng đó là điểm khác biệt giữa ta và con, Susannah ạ. Con thấy đấy, ta có niềm tin."


      Tôi sải ba bước qua căn phòng. Tôi chẳng biết mình phải làm gì. Chắc chắn là thể đánh ông được. Ý tôi là, cái điều kích thích cơn giận của tôi có thể là do tôi quá nhạy cảm , nhưng tôi khắp nơi mà đấm các vị linh mục đâu đấy. Ừm, ít ra phải Cha Dom. Ông là đồng bọn của tôi mà, như hồi còn ở Brooklyn chúng tôi vẫn hay gọi thế.


      Tuy thế, tôi vẫn nghĩ chắc mình phải lay cho ông trận mới được. Tôi đặt tay lên hai vai ông rồi cố sức lay cho ông tỉnh ra, vì lý thôi có vẻ vô tác dụng. tình, niềm tin. Niềm tin cơ đấy! Cứ như thể niềm tin đó có hiệu quả hơn cú tẩn bằng.


      Nhưng trước khi tôi kịp chạm tay vào ông nghe thấy đằng sau lưng tôi có tiếng e hèm. Tôi ngoái lại, và đó là dượng Andy, trong bộ quần jeans, áo phông mang dòng chữ Chào mừng đến với Những căn hộ Duck Bill, và đeo cái đai giắt dụng cụ, đứng ở chỗ cửa phòng tôi, trông có vẻ lo lắng.


      "Suze," dượng . "Cha Dominic. Mọi chuyện ở đây đều ổn cả chứ? Tôi nghĩ có nghe thấy tiếng hét phải."


      Cha Dominic đứng dậy. "Vâng, ổn cả," ông nghiêm nghị. "Susannah lo lắng - và cũng rất có lý thôi - về chuyện... ờ... việc may xảy ra ngày hôm qua ở sân sau nhà. Andrew ạ, nhờ ta làm lễ ban phước cho ngôi nhà, và dĩ nhiên là ta đồng ý. Tuy vậy, ta lại để quên cuốn Kinh thánh ở trong xe..."


      Dượng Andy mặt mũi tươi tỉnh ngay. "Cha muốn con lấy hộ chứ?" dượng hỏi.


      "Ôi, vậy tốt quá, Andrew," Cha D . "Tốt quá. Cuốn sách ở ghế trước. Nếu con mang hộ ta ta bắt tay vào việc ngay lập tức."


      " vấn đề gì hết, thưa Cha," dượng Andy , và mất, trông vui mừng khôn tả. Nếu bạn cũng như dượng Andy, chả biết tí ti gì về chuyện xảy ra ngay chính trong căn nhà của mình bạn cũng dễ dàng vui vẻ thế thôi. Dượng Andy đâu có tin. Dượng ấy chẳng tin ngoài cái thế giới này còn có thế giới khác nữa cũng tồn tại. Dượng ấy chẳng biết những kẻ thuộc thế giới ấy cố sức giết tôi kia kìa.


      Mà cũng chẳng biết rằng tôi người con trai có bộ di cốt dượng ấy đào được ngày hôm qua.


      "Cha D," tôi khi nghe thấy tiếng bước chân dượng Andy cầu thang.


      "Susannah," ông mệt mỏi . Tôi biết ông cố khiến tôi thay đổi. "Ta hiểu chuyện này đối với con khó đến mức nào. Jesse là người rất đặc biệt. Ta biết cậu ta rất quan trọng đối với con - "


      Tôi thể tin được. "Cha D - "


      " - nhưng thực tế là vậy, Susannah ạ, giờ đây Jesse nơi tốt đẹp hơn." Vừa , Cha Dominic vừa bước qua căn phòng, đến cửa cúi xuống lôi ra cái túi màu đen mà là ông để bên ngoài. Ông nhấc túi lên, đặt nó chiếc giường chăn màn còn chưa gấp của tôi, và mở ra. Rồi ông bắt đầu lôi những thứ đồ bên trong ra.


      "Con và ta," ông tiếp, "cần phải tin tưởng vào điều đó, và rồi tiếp tục sống."


      Tôi chống nạnh. Tôi biết đó là do cơn bất tỉnh hay do cái thực tế là bạn trai của tôi bị yểm trừ, nhưng giờ đây bản tính xấu trong con người tôi nổi dậy.


      "Con có niềm tin chứ, Cha Dom," tôi cho ông biết. "Con có thừa niềm tin ấy. Con tin vào bản thân, con tin vào Cha. Nhờ thế mà con biết chúng ta thay đổi được chuyện này."


      Đôi mắt xanh nhạt của Cha Dominic mở to phía sau cặp kính hai tròng khi ông đưa cái thứ trông như ruybăng màu tím lên miệng hôn, rồi đeo vào cổ. "Thay đổi chuyện này? Thay đổi cái gì mới được chứ? Ý con muốn gì hả Susannah?"


      "Cha biết con muốn gì mà," tôi đáp, bởi vì ông biết đấy.


      "Ta - " Cha Dominic lôi trong túi ra thứ đồ bằng kim loại trông như cái xúc kem, cùng với cái bình tôi đoán chỉ có thể là nước thánh. "Tất nhiên là ta hiểu," ông , "rằng cần phải xử lý Maria de Silva Diego. Việc này khó khăn, nhưng ta nghĩ cả ta và con đều hoàn toàn đủ vững vàng để kiểm soát tình hình. Còn đứa bé đó, Jack ấy, ta cần phải gặp nó và nó cần phải hiểu thấu đáo những phương pháp phù hợp của việc làm cầu nối, như con biết đấy, trong số những phương pháp đó, lễ trừ tà ma chỉ được sử dụng như hạ sách cuối cùng. Nhưng - "


      " phải là chuyện đó," tôi .


      Cha Dominic ngẩng lên khỏi công việc chuẩn bị làm lễ ban phước cho ngôi nhà. " phải ư?" ông hỏi lại.


      " phải," tôi nhắc lại. "Và Cha đừng có giả vờ biết con về chuyện gì."


      Ông chớp mắt vài cái, khiến tôi nhớ đến Clive Clemmings. "Ta biết mà, Susannah," ông . "Con về chuyện gì vậy?"


      "Đưa ấy trở về," tôi đáp.


      "Đưa ai trở về cơ, Susannah?" Cả quãng đường dài dằng dặc lái xe suốt đêm của Cha Dom bắt đầu biểu rồi đây. Trông ông mệt mỏi quá. Đối với người tầm tuổi sáu mươi ông quả là người đàn ông hấp dẫn. Tôi dám là phải đến nửa số bà xơ và hầu hết phụ nữ ở giáo đoàn của Trường Truyền Giáo phải ông ấy cũng nên. Nhưng thế chả phải là Cha Dom để ý đâu nhé. Cái điều rằng ông là người đàn ông trung niên đẹp trai hấp dẫn ấy chỉ khiến Cha D phát ngượng lên mà thôi.


      "Cha biết ai rồi còn gì," tôi đáp.


      "Jesse ư? Đưa Jesse trở lại ư?" Cha Dominic cứ đứng đó, chiếc chăn choàng mục sư vòng qua cổ, tay cầm cái thứ gì đó để nhúng nước. Trông ông bối rối. "Susannah, cả ta và con đều hiểu rằng khi những linh hồn tìm được cách để thoát khỏi thế giới này chúng ta thể liên lạc gì với họ được nữa. Họ rồi. tiếp con đường của họ."


      "Con biết. Con là chuyện này dễ dàng gì. Thực ra, con chỉ có thể nghĩ được cách duy nhất để thực , mà cũng nguy hiểm lắm. Nhưng với giúp đỡ của Cha, Cha D, việc đó có thể có hiệu quả."


      " giúp đỡ của ta?" Trông Cha Dominic bối rối hiểu gì cả. " giúp đỡ của ta để làm gì?"


      "Cha D," tôi . "Con muốn Cha hãy yểm trừ con."

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12

      "Ta lần cuối cùng đấy, Susannah," Cha Dominic . Lần này ông vừa vừa đập tay lên vô lăng để nhấn mạnh. "Điều con đòi hỏi là bất khả thi."

      Tôi đảo tròn mắt. "Này Cha? Cái niềm tin đó đâu rồi? Con tưởng nếu có niềm tin, mọi việc đều có thể."

      Cha Dominic khoái cái chuyện người khác dùng chính lời của ông để vặn lại ông. Tôi biết điều đó khi thấy ông nhíu mày nhìn hình ảnh phản chiếu của mấy chiếc ôtô phía sau chúng tôi qua gương chiếu hậu.

      "Thế để ta , cái điều con nêu ra đó hầu như có cơ hội thành công." Lái xe đường ở vùng Carmel-ven-biển này phải chuyện chơi, vì nhà cửa ở đây chẳng đánh số gì cả, và khách du lịch có đến tết Marốc cũng chẳng biết được họ đến chỗ nào. Mà giao thông ở đây đến chín mươi tám phần trăm là khách du lịch. Cha D bực bội khi cố gắng nhìn xem chúng tôi đến chỗ nào rồi. Cái câu tôi tuyên bố lúc ở trong phòng, rằng tôi muốn ông yểm trừ mình, câu đó cũng khiến tâm trạng ông khá hơn gì cả.

      "Đấy là chưa đến việc đó trái với luân thường đạo lý, và có thể rất nguy hiểm nữa," ông kết luận lại khi vẫy tay ra hiệu cho chiếc xe tải cứ vượt .

      "Vâng," tôi . "Nhưng cũng phải là bất khả thi."

      "Hình như con quên mất điều," Cha D . "Con phải là ma, mà cũng bị ma ám."

      "Con biết. Nhưng con cũng có linh hồn chứ, đúng ạ? Vậy tại sao Cha thể yểm trừ nó ? Xong rồi con có thể khắp nơi xem có tìm được ấy , và nếu tìm được rồi con đưa ấy về." Sau khi suy nghĩ, tôi thêm vào: "Tất nhiên đấy là nếu ấy muốn trở về."

      "Susannah." Cha Dom giờ chán tôi lắm lắm rồi đây. Lúc còn ở trong nhà, tôi khóc lóc gì gì đó còn chấp nhận được. Nhưng rồi tôi lại nảy ra cái ý tưởng tuyệt cú mèo này nữa. Chỉ có điều, Cha Dominic cho rằng cái ý tưởng đó đến mức hay tuyệt như thế. Cá nhân tôi thấy nó rất thông minh. thể tin được là lúc trước tôi lại chưa từng nghĩ đến. Chắc trí não tôi hơi bị có vấn đề sau khi bị bất tỉnh.

      Nhưng chẳng có lý do gì mà kế hoạch của tôi lại có hiệu quả. Chẳng có lý do gì hết.

      Trừ việc Cha Dominic chịu tham gia.

      " được," ông . Từ lúc tôi ra điều đó, ông cứ nhắc nhắc lại như thế. "Susannah, cái điều con nêu ra chưa bao giờ có ai làm cả. Chẳng có tí tẹo gì có thể đảm bảo nó có tác dụng. Mà nếu có nữa, liệu con có thể trở về với thân xác hay ."

      " thế," tôi bình thản , "nên con mới cần có dây thừng chứ."

      " được!" Cha Dominic quát lên.

      Đúng lúc đó, ông phải dậm mạnh lên phanh xe, bởi lẽ có cái xe bus chở khách du lịch bất thình lình ở đâu ra, chẳng có đèn giao thông gì ở Carmel, và ở chỗ đường giao nhau thường xuyên có chuyện cãi nhau xem đến lượt ai rẽ. Tôi nghe thấy tiếng nước thánh lõm bõm vẫn còn trong cái bình để trong chiếc túi đen ở ghế sau chiếc xe.

      Chắc bạn nghĩ là chẳng còn lại tí nước nào sau khi Cha D vẩy khắp nhà chúng tôi chứ gì. Cái thứ đó tung toé khắp nơi, đấy. Tôi hi vọng ông ấy đúng về chuyện Maria và Felix là hai kẻ cực kỳ sùng đạo đến mức dám bước qua ngưỡng cửa ngôi nhà vừa mới được ban phước. Bởi vì nếu ông mà nhầm nhọt tôi tự biến mình thành con đần vĩ đại trước mặt Ngu Ngơ cho mà xem. Lúc Cha Dominic vào phòng nó, tay cầm cái rảy nước thánh (hoá ra đó là cái thứ mà lúc trước tôi gọi là cái dùng để nhúng nước ấy mà), Ngu Ngơ tuôn: "Cha làm việc đó để làm gì vậy, Cha D?"

      "Susannah nhờ ta," Cha Dom đáp trong khi vẩy nước thánh khắp cái ghế dài Ngu Ngơ dùng để nằm nâng tạ - có lẽ đó là lần duy nhất cái của nợ đó từng được biết thế nào là suýt-nữa--được-lau-rửa-sạch-.

      "Suze nhờ Cha ban phước cho phòng của con ấy à?" Từ trong phòng tôi ở cuối hành lang tôi có thể nghe được tiếng Ngu Ngơ. Tôi tin chắc rằng chẳng ai trong hai người đó biết rằng tôi lắng nghe.

      " nhờ ta ban phước cho cả ngôi nhà," Cha Dominic . "Nó thấy rất bất an sau khi người ta tìm thấy bộ hài cốt ở sân sau nhà, mà ta tin là con cũng biết. Ta rất cảm ơn con nếu trong vài ngày tới đây con cư xử với nó thân mật tử tế hơn chút xíu, Bradley ạ."

      Bradley! Ở trong phòng, tôi bắt đầu bò lăn ra cười. Bradley cơ đấy! Ai mà ngờ được chứ?

      Tôi biết Ngu Ngơ đáp lại lời đề nghị của Cha Dom như thế nào về chuyện nó nên đối xử tốt hơn với tôi, bởi vì lúc đó tôi tranh thủ tắm cái và thay bộ quần áo cho tử tế hơn. Chắc mười hai tiếng phải mặc đồ thể thao cotton là đủ lắm rồi. Cứ mặc thêm nữa , rồi tự chìm trong khốn khổ cho xem, đấy. Jesse muốn tôi vì quá đau buồn vì ấy mà ảnh hưởng đến gu thời trang giờ--thành-nổi-tiếng của tôi đâu mà.

      Mà hơn nữa, tôi có kế hoạch.

      Vậy là, tắm táp, trang điểm, và mặc bộ trang phục mà tôi cho rằng là sành điệu nhất đối với người làm cầu nối: chiếc váy hai dây và xăng đan, tôi cảm thấy sẵn sàng để chơi lại với chỉ tay chân của quỷ Satan mà còn cả đội ngũ nhân viên ở toà soạn Quả Thông Carmel, nơi Cha D hứa cho tôi xuống. Bạn thấy đấy, tôi chỉ tìm ra được cách để đưa Jesse trở về mà còn tìm ra cách để báo thù cho cái chết của ông Clive Clemmings, đấy là chưa đến cả cái chết của ông nội ông ta.

      Ô, đúng rồi. Tôi vẫn còn phải lo chuyện đó nữa. Nhưng cũng tốt thôi.

      "Việc đó được, Susannah," Cha Dominic . "Vì thế, con bỏ ý nghĩ đó . Cho dù bây giờ cậu ta có ở đâu nữa, nơi đó cũng còn tốt hơn cái nơi Jesse phải ở. Hãy để cho cậu ta được yên nghỉ ở đó."

      "Được thôi," tôi đáp. Chúng tôi đỗ xe phía trước toà nhà thấp, nằm dưới bóng râm rất tối của những cây thông. Toà soạn của cái tờ báo địa phương vớ vẩn.

      "Được," Cha Dominic , lái xe vào chỗ đỗ. "Ta ngồi ngoài này đợi con. Chắc ta nên vào hơn."

      "Có lẽ thế," tôi . "Và Cha cần phải đợi đâu. Con tự về cũng được." Tôi tháo dây an toàn.

      "Susannah," Cha Dominic .

      Tôi nhấc cặp kính râm lên và nhìn ông chăm chăm. "Dạ?"

      "Ta đợi con ở đây," ông . "Chúng ta, con và ta, còn rất nhiều việc phải làm."

      Tôi nhăn mặt. "Thế ạ?"

      "Maria và Diego ấy mà," Cha D nhàng nhắc tôi. "Bây giờ ở nhà con được an toàn rồi đau đớn, nhưng chúng còn nhởn nhơ, ta nghĩ rằng chúng cực kỳ tức giận khi biết được con chưa chết - " Cuối cùng tôi cũng chịu thua và đành phải kể cho ông nghe chuyện gì xảy ra với cái đầu của mình. "Chúng ta cần phải chuẩn bị trước để đương đầu với chúng."

      "À," tôi . " ra là chuyện đó."

      Tất nhiên là tôi quên sạch chuyện đó rồi. phải vì tôi cảm thấy cần xử lý Maria và chồng mụ ta, mà là vì tôi biết cái ý tưởng của tôi và của Cha Dominic về việc xử lý chúng chẳng phù hợp với nhau. Ý tôi là, các vị linh mục khoái chuyện đánh cho kẻ địch đến mức máu me be bét đâu mà. Bọn họ thường thích nhàng hơn cơ.

      "Vâng," tôi đáp. "Đúng thế. Chúng ta cần phải bàn bạc về chuyện đó."

      "Và dĩ nhiên - " Trông Cha Dominic kỳ lạ. Tôi biết được lý do sau khi nghe ông ra cái câu tiếp theo: "Chúng ta còn phải quyết định xem nên làm gì với di cốt của Jesse nữa chứ."

      Di cốt của Jesse. Mấy từ đó như đấm mạnh vào tôi đến bốn lần. Di cốt của Jesse. Ôi, Chúa ơi.

      "Ta nghĩ đến việc," Cha Dominic , vẫn cẩn thận lựa lời, "đưa ra cầu nghiêm chỉnh với phòng điều tra rằng đưa phần di cốt đó đến nhà thờ để tổ chức chôn cất trong nghĩa trang của Hội Truyền Giáo. Ta thấy xử lý như vậy là phù hợp, còn con có nghĩ thế ?"

      Có thứ gì đó cứng ngắc dâng lên trong cổ họng tôi. Tôi vội vã nuốt xuống. "Vâng," tôi đáp. Tuy thế, lời tôi ra nghe tức cười. "Thế còn tấm bia?"

      Cha Dominic : "Ừm, việc đó có thể khó đây, ta nghĩ có khi người khám nghiệm đó chẳng thể xác định chính xác được nhân thân đâu."

      Phải. Hồi Jesse còn sống làm gì có xác định nhân thân qua chụp x-quang răng.

      "Có lẽ," Cha Dominic , "chỉ cần cây thánh giá..."

      " được," tôi . "Phải có bia mộ. Con có ba ngàn đô." Nếu tôi đem trả lại tất cả những đôi giày Jimmy Choo được hơn. may là tôi còn giữ lại mấy hoá đơn mua hàng. Ai còn cần đến tủ quần áo mùa thu làm gì nữa? "Cha nghĩ ngần đó có đủ lo lót vụ này ?"

      "Ơ," Cha Dominic , trông ông sững sờ. "Susannah, ta - "

      "Cha cho con sau cũng được," tôi . Đột nhiên tôi thể ngồi đây chuyện này với ông thêm nữa. Tôi mở cửa xe. "Con đây. Hẹn lát nữa gặp Cha."

      Và tôi bắt đầu ra khỏi xe. Nhưng lập tức Cha D lại gọi tên tôi.

      "Cha D à," tôi sốt ruột lên tiếng, nhưng ông giơ tay lên.

      "Con hãy nghe ta , Susannah," ông . " phải ta mong rằng chúng ta có thể làm được điều gì đó đưa Jesse trở về. Ta cũng mong cậu ta có thể tìm được con đường để đến nơi cậu ta cần phải đến sau khi chết, như con , cho dù nơi đó có là gì nữa. Ta thực mong muốn như vậy. Chỉ là ta cho rằng cái việc cực đoan như con nêu ra đó là... cần thiết. Và ta chắc chắn cũng nghĩ đó là điều cậu ta mong muốn đâu, muốn con mạo hiểm mạng sống vì cậu ta ấy mà."

      Tôi ngẫm nghĩ về điều đó. Thực đấy. Tất nhiên Cha D hoàn toàn đúng. Jesse muốn tôi mạo hiểm mạng sống của mình vì ấy đâu, bao giờ. Mà nhất là khi ấy chẳng còn điều đó nữa. Ý tôi là mạng sống của chính mình ấy mà.

      Nhưng phải thẳng thắn nhìn nhận, Jesse sống trong thời kỳ hơi khác biệt chút. Hồi ấy sống, bọn con chỉ toàn mất thời gian làm những việc vớ vẩn. Bọn họ làm gì phải thường xuyên tẩn nhau như chúng tôi bây giờ đâu.

      Và cho dù Jesse thấy tôi oánh nhau cả triệu lần, chắc chắn việc đó vẫn khiến ấy lo lắng. Có thể bạn nghĩ bây giờ ấy quen với việc đó rồi, nhưng phải đâu. Ý tôi là, thậm chí ấy còn kinh ngạc khi nghe kể chuyện mụ Maria tay cầm dao cơ mà. Tôi nghĩ điều đó cũng dễ hiểu thôi. Sao, Em Bé Bỏng Mặc Váy Phồng mà lại giương dao ấy à?

      Nhưng cho dù cả thế kỷ rưỡi nay biết rằng mụ ta chính là kẻ sai người giết mình, chuyện kia vẫn khiến ấy choáng váng. Ý tôi là, cái chủ nghĩa phân biệt đối xử nam nữ khiến chuyện đó khó chấp nhận. Để ấy còn suy nghĩ theo lối đó chẳng phải việc dễ dàng gì.

      Dù sao , cái điều tôi muốn ở đây là, Cha D có lý: nhất định Jesse muốn tôi mạo hiểm mạng sống của mình vì ấy. Nhưng đâu phải lúc nào chúng ta cũng có được điều ta mong muốn, đúng ?

      "Vâng, được rồi," tôi nhắc lại. Chắc bạn nghĩ rằng Cha D nhận ra sao đột nhiên tôi lại ngoan ngoãn thế chứ gì. Ý tôi là, chẳng lẽ ông nhận ra rằng ở đây ông phải là người duy nhất có thể giúp được tôi hay sao? Tôi có ngón đòn tuyệt kỹ, lợi thế bí mật mà ông chẳng hề hay biết.

      "Con quay lại ngay," tôi , kèm nụ cười tươi hết cỡ.

      Sau đó tôi quay và bước vào văn phòng của tờ Quả Thông Carmel như thể tôi chỉ ghé qua đó để nhờ đăng quảng cáo riêng hay gì đó vậy. Nhưng tất nhiên, việc tôi làm lại ngấm ngầm nguy hiểm hơn vẻ bề ngoài thế nhiều.

      "Có Cee Cee Webb ở đây vậy?" tôi hỏi tên mặt mụn ngồi ở quầy tiếp tân.

      ta ngẩng lên và sững sờ. Tôi biết cái nào khiến ta phát khiếp hơn, bộ váy hai dây của tôi, hay là chuyện tôi muốn tìm gặp Cee Cee.

      "Ở đằng kia kìa," , chỉ cho tôi. Giọng run run vang vọng khắp nơi.

      "Cảm ơn," tôi , và bắt đầu dọc theo cái hành lang dài và khá bừa bộn, lướt qua bao nhiêu phóng viên mẫn cán, những người hối hả viết bài về những chuyện gần đây số vụ ăn trộm chuông gió treo ở hiên nhà của người dân tăng đột biến, và vấn đề đỗ xe ngay trước cổng bưu điện ngày càng đáng báo động.

      Cee Cee ở trong căn phòng phía sau kia. Có vẻ như đó là phòng để photocopy phải, vì đó là việc nàng làm mà: photocopy.

      "Ôi trời đất ơi," ấy khi nhìn thấy tôi. "Cậu làm gì ở đây thế?" Nhưng giọng nàng lại hề tỏ ý khó chịu chút nào nhé.

      " thăm những kẻ khốn khổ hơn mình xem sao," tôi , ngồi xuống cái ghế bên cạnh chiếc máy fax.

      "Mình thấy rồi," Cee Cee . nàng đảm nhận vai trò làm phóng viên cách hết sức nghiêm túc. Mái tóc trắng dài thẳng mượt giờ được búi lên cao bằng cây bút chì số 2, bên má hồng hào còn dính vết mực máy photo nữa. "Sao cậu làm ở khu nghỉ dưỡng?"

      "Ngày hôm nay tình trạng sức khoẻ tâm thần được tốt," tôi . "Nhờ vào cái xác chết người ta tìm thấy đằng sau nhà mình ngày hôm qua đấy ạ."

      Cee Cee làm rơi luôn cả chồng giấy. "Ôi Chúa ơi!" nàng tuôn. "Là nhà cậu à? Ý mình muốn , ở bộ phận viết bài về các vụ điều tra của cảnh sát có nhắc đến cuộc gọi cho nhân viên khám nghiệm từ căn nhà đồi, nhưng có người chắc chắn đó là địa điểm chôn cất của thổ dân bản địa hay gì đó cơ..."

      "Ôi, phải đâu," tôi . "Trừ phi những thổ dân bản địa ở đây giày có đinh thúc ngựa."

      "Đinh thúc ngựa?" Cee Cee với lấy quyển sổ ghi chép đặt phía máy copy, rồi rút cây bút chì búi tóc xuống, khiến cho mái tóc dài rơi xuống vai. Vì là người bị bạch tạng nên Cee Cee lúc nào cũng phải che chắn làn da ấy khỏi ánh nắng mặt trời, ngay cả khi làm việc ở trong văn phòng nữa. Ngày hôm nay cũng phải ngoại lệ. Cho dù bên ngoài nóng nhưng nàng vẫn mặc quần jeans và cái áo len sợi màu nâu cài cúc kín. Thế nhưng, điều hoà nhiệt độ trong này lại chạy ầm ầm. Cứ như thể đây là phòng ướp lạnh vậy.

      "Kể ," Cee Cee , ngồi mép chiếc bàn đặt cái máy fax.

      Tôi kể. Kể sạch bách. Mọi chuyện, từ chuyện những lá thư Ngu Ngơ tìm được, chuyện tôi làm chuyến đến văn phòng của ông Clive, cho đến chuyện ông ta chết yểu ngày hôm qua. Tôi cũng nhắc đến cuốn sách mà ông nội của ông Clive viết, nhắc đến Jesse và vai trò quan trọng trong lịch sử của căn nhà chúng tôi trong vụ mưu sát Jesse. Tôi kể cho ấy nghe về Maria, Diego và lũ con cái vô danh tiểu tốt, chuyện bức chân dung của Jesse biến mất khỏi hội sử học, và mối nghi ngờ của tôi về chuyện bộ hài cốt tìm thấy ở sân sau nhà tôi có thể là của ấy.

      Khi tôi xong xuôi, Cee Cee ngẩng lên khỏi cuốn sổ ghi chép và bảo: "Giời, Simon. chuyện này có thể thành bộ phim đình đám nhất tuần cũng nên."

      "Đình đám nhất trong đời ấy chứ," tôi hùa theo.

      Cee Cee trỏ cây bút chì vào tôi. "Tiffani-Amber Thiessen có thể đóng vai Maria được đấy."

      "Vậy," tôi . "Cậu có định in bài này ?"

      "Hê, có chứ," Cee Cee đáp. "Chuyện này có tất cả mọi thứ. Tình cảm, giết người, dan díu, mưu, thu hút dân trong vùng. tiếc là đa số những người có liên quan chết cả trăm năm rồi. Tuy vậy, nếu mình lấy được thông tin chính thức từ người khám nghiệm rằng bộ xương sau nhà cậu là của người đàn ông khoảng hai mươi tuổi ... Cậu có biết bọn họ làm thế nào ? Ý mình là giết ta ấy mà?"

      Tôi nghĩ đến Ngu Ngơ và cái xẻng của nó. "Ừm," tôi , "nếu mà họ có bắn ta - cậu biết đấy, bắn vào đầu ấy - chắc gì cái người khám nghiệm đó xác định được, nhờ vào tay nghề đào bới nghiệp dư của ông Brad đấy ạ."

      Cee Cee nhìn tôi. "Cậu có muốn mượn áo len của mình ?"

      Tôi ngạc nhiên lắc đầu. "Sao lại thế?"

      "Cậu run kia kìa."

      Đúng thế , nhưng phải vì tôi lạnh.

      "Mình sao đâu," tôi . "Nghe này Cee Cee, việc cậu cầu họ cho in bài này là rất quan trọng. Họ cần phải in sớm. Ngày mai chẳng hạn."

      ngẩng lên khỏi cuốn sổ ghi chép, Cee Cee : "Ờ, mình biết. Mình nghĩ rất tuyệt nếu đăng cùng với thông cáo về cái chết của ông Clive Clemmings. Cái đề án ông ta thực trước khi chết ấy. Đại loại kiểu thế."

      "Vậy," tôi , "ngày mai ra lò chứ? Cậu có nghĩ ngày mai được in ?"

      Cee Cee nhún vai. "Chừng nào chưa nhận được báo cáo điều tra về cái xác đó họ còn chưa muốn cho in đâu. Mà như thế phải mất hàng tuần."

      Hàng tuần ư? Tôi làm sao mà đợi hàng tuần được. Và cho dù Cee Cee biết chuyện nữa, ấy cũng chẳng có nhiều thời gian đến thế.

      Bây giờ tôi run lên mất kiểm soát rồi. Đó là vì tôi nhận ra cái điều mình vừa mới gây ra: tôi đặt Cee Cee vào mối nguy hiểm giống như lúc trước tôi gây ra cho ông Clive Clemmings. Ông Clive vẫn còn mạnh khoẻ cho đến lúc Maria nghe lỏm được ông ta vào cái máy ghi những điều mà lúc trước tôi kể về Jesse. Thế rồi ông ta gặp phải cơn đau tim nghiêm trọng siêu bất thường còn nhanh hơn bạn kịp xong câu Ma Ám ấy chứ. Có phải tôi cũng vừa mới tuyên Cee Cee cái án chết người như thế? Dù tôi nghi Maria có thể đảo lộn tùng phèo toà nhà của tờ Quả Thông Carmel như mụ ta làm ở hội lịch sử Carmel lúc trước, nhưng vẫn có khả năng mụ ta phát ra việc tôi làm lắm chứ. Tôi cần câu chuyện đó phải được in ngay lập tức. Người ta càng sớm khám phá được về Maria và Felix Diego, càng có ít nguy cơ tôi - hay những người tôi quý - bị chúng giết hại.

      "Cần phải in ngay ngày mai," tôi . "Mình xin cậu đấy, Cee Cee. Cậu thể gọi cho người khám nghiệm và xin lời thông cáo chưa chính thức được hay sao?"

      Lúc đó, Cee Cee ngẩng hẳn lên khỏi cuốn sổ ghi chép. ấy ngước lên và : "Suze. Sao phải vội thế? Những người này chết lâu lắm rồi. Có gì quan trọng đâu?"

      "Quan trọng chứ," tôi . Hai hàm răng tôi bắt đầu đánh lập cập. "Chỉ đơn giản là vô cùng quan trọng, hiểu Cee Cee? Xin cậu, xin cậu hãy làm gì đó để thúc họ in ngay. Và hứa là cậu kể. Ý mình là về câu chuyện đó ấy mà. Ra ngoài phòng làm việc đừng kể gì nhé. Chỉ mình cậu được biết thôi, điều đó quan trọng lắm đấy."

      Cee Cee vươn ra, đặt bàn tay lên bờ vai trần của tôi. Những ngón tay ấy rất ấm và mềm mại. "Suze," ấy , cúi xuống nhìn tôi có phần chăm chú. "Đầu cậu làm sao thế? Cái vết bầm to đùng bên dưới mái kia ở đâu ra vậy?"

      Tôi dè chừng đưa tay lên mái tóc. "À," tôi . "Mình bị trượt chân. Ngã xuống hố. Cái hố người ta tìm thấy cái xác ấy mà, buồn cười nhỉ?"

      Cee Cee có vẻ cho rằng điều đó chẳng buồn cười tí nào hết. ấy : "Cậu khám bác sỹ xem vết thương thế nào chưa? Vì trông hơi bị nghiêm trọng đấy. Cậu có thể bị bất tỉnh hay gì đó."

      "Mình sao mà," tôi và đứng lên. " đấy. có gì đâu. Mình phải đây. Cậu phải nhớ những gì mình đấy nhé? Câu chuyện đó ấy mà. Quan trọng là cậu được kể cho ai hết. Và cậu cần cho in càng sớm càng tốt. Mình muốn nhiều người biết đến nó. nhiều người. Họ cần phải biết được . Cậu biết đấy. Về gia đình Diego ấy mà."

      Cee Cee nhìn tôi chằm chằm. "Suze," ấy . "Có chắc là cậu sao đấy chứ? Từ lúc nào cậu lại quan tâm đến những người có địa vị ở vùng này thế?"

      Tôi lắp bắp khi bước ra khỏi căn phòng : "Ừm, chắc là từ khi gặp Tiến sỹ Clemmings. Ý mình là, hay khi mà mọi người toàn quan tâm mấy đến hội sử học, mà cậu biết đấy, nếu có hội đó lịch sử vùng - "

      "Cậu," Cee Cee ngắt lời tôi, "nên về nhà uống viên Advil ."

      "Cậu phải," tôi , cầm chiếc túi xách lên. Nó cùng tông màu hồng với chiếc váy hai dây của tôi, có thêu những bông hoa . Tôi tự nuông chiều mình để đền bù lại tất cả những ngày phải mặc cái quần kaki đó. "Mình đây. Gặp lại cậu sau nhé." Sau đó tôi vù ra khỏi đó nhanh trước khi đầu tôi vỡ tung trước mặt mọi người.

      Nhưng trong khi trở ra xe của Cha Dominic tôi nhận ra rằng, lúc ngồi trong căn phòng photo bé tẹo đó, tôi run lẩy bẩy phải vì cái điều hoà bật hết mức, phải cái thực tế là Jesse ra , hay thậm chí cũng phải là chuyện hai con ma khát máu đó nhăm nhăm cố giết tôi.

      , tôi run là vì tôi biết mình phải làm gì rồi.

      Khi đến chỗ xe ôtô của Cha Dom, tôi cúi xuống và qua cửa sổ bên cạnh ghế tài xế mở: "Này Cha."'

      Cha Dominic sững sờ và nhanh chóng ném thứ gì đó qua cửa sổ chỗ ghế tài xế. Nhưng quá muộn rồi. Tôi trông thấy ông làm gì. Với lại tôi cũng ngửi thấy nữa.

      "Này," tôi nhắc lại. "Cha cho con điếu ."

      "Susannah." Cha Dominic nghiêm mặt. "Đừng có ngớ ngẩn. Hút thuốc là thói quen tệ hại lắm đấy. Tin ta , con nên học cái thói đó. Mọi chuyện với trò Webb thế nào rồi?"

      "Ừm," tôi . "Tốt ạ." Tôi tin rằng dối vị linh mục là tội lỗi, cho dù đó là lời dối vô hại thể khiến ông buồn được. Nhưng tôi phải làm gì đây? Tôi hiểu ông ấy mà. Và tôi biết ông nhất định cho phép tiến hành lễ trừ ma đâu. Vậy nên tôi còn làm gì được nữa nào?

      "Cậu ấy muốn con ngồi cùng," tôi , "và giúp cậu ấy viết. Ý con là viết bài ấy mà."

      Hai bên lông mày trắng của Cha Dominic nhíu lại phía gọng kính bạc. "Susannah," ông . "Chiều nay, con và ta - chúng ta có nhiều việc phải làm lắm."

      "Vâng," tôi đáp. "Con biết mà. Nhưng việc này khá là quan trọng. Vậy con gặp Cha tại văn phòng của Cha ở Trường Truyền Giáo lúc 5 giờ nhé, được ạ?"

      Cha Dominic ngần ngừ. Tôi biết ông nghĩ là tôi mưu làm gì đó. Đừng hỏi tại sao tôi biết. Khi nào tôi tập trung cũng có khả năng tiên đoán đấy.

      "5 giờ," cuối cùng ông . "Và đừng có đến muộn phút nào đấy Susannah, nếu , ta cho con biết, ta gọi điện cho bố mẹ con và kể hết mọi chuyện cho họ nghe."

      "5 giờ," tôi . "Con hứa."

      Tôi vẫy vẫy khi ông lái xe , và rồi, để đề phòng trường hợp ông vẫn còn quan sát qua gương chiếu hậu, tôi vờ như quay trở lại toà soạn báo.

      Nhưng thay vì vậy, tôi lẻn ra phía đằng sau toà nhà, rồi hướng thẳng về phía Khu nghỉ dưỡng Khách sạn và Sân golf PebbleBeach. Ở đó tôi còn vài việc cần phải giải quyết nốt.




      Chương 13

      ở chỗ bể bơi.

      ăn hamburger ở quán Pool House.

      Nó cũng ra sân tennis, chuồng ngựa, cửa hàng bán đồ thể thao.

      Rốt cuộc, tôi quyết định lên xem nó có trong phòng , cho dù chẳng có lý do gì nó lại ở đó cả. phải trong ngày nắng đẹp tuyệt vời như thế này.

      Nhưng khi cánh cửa căn phòng hạng sang của nó mở ra sau khi tôi gõ, trúng phóc tôi lại thấy nó ở chính nơi này cơ đấy. Caitlin cụt lủn là nó chợp mắt.

      "Chợp mắt?" tôi trố mắt nhìn chị ta. "Caitlin, nó là đứa tám tuổi, chứ có phải tám tháng đâu."

      "Nó bảo là nó mệt," Caitlin cắm cảu. "Mà làm gì ở đây thế hả? Tưởng ốm chứ."

      "Tôi ốm đây," tôi , gạt chị ta ra để vào phòng.

      Caitlin dòm tôi chăm chăm đầy khó chịu. Chắc chị ta ghen tị với cái váy hai dây và đôi xăng đan hồng thanh mảnh của tôi, đấy là chưa đến cái túi. So với chị ta, trong bộ áo phông Oxford và cái quần kaki xếp nếp thường ngày, tôi trông giống như Gwyneth Paltrow vậy. Mà tất nhiên là tóc tôi đẹp hơn rồi.

      "Tôi trông có ốm gì lắm đâu," Caitlin dõng dạc .

      "Ô, thế à?" Tôi vén tóc mái lên cho chị ta thấy cái trán của tôi.

      Chị ta hít hơi và làm bộ mặt ra vẻ ôi-thế-chắc-là-phải-đau-lắm-nhỉ. "Chúa ơi," chị ta . " làm gì để ra nông nỗi thế?"

      Tôi định đó là loại vết thương gây ra do công việc để chị ta thấy là tôi làm được, nhưng tôi nghĩ chắc cũng vô ích thôi. Thế nên, thay vào đó, tôi chỉ bảo là bị trượt chân.

      "Vậy làm gì ở đây?" Caitlin hỏi. "Ý tôi là nếu phải đến làm việc để làm gì?"

      "Ừm," tôi . "Chuyện là thế đấy. Tôi thực cảm thấy có lỗi khi bắt chị phải trông Jack, thế nên tôi bảo mẹ tôi cho xuống đây sau khi đưa tôi khám. Nếu chị muốn tôi trông nó cho đến hết ngày."

      Caitlin có vẻ nghi ngại. "Tôi cũng biết nữa," chị ta . " mặc đồng phục - "

      "Tôi mặc đồng phục để khám bệnh đâu đấy," tôi ré lên. ngạc nhiên, tôi có thể thốt ra những lời dối tinh vi như thế. Tôi cũng thể tin nổi chính mình nữa, tôi lại là đứa bịa ra những câu đó. "Thôi nào. Ông bác sỹ bảo tôi sao cả, thế nên chẳng có lý do gì tôi lại trông giúp chị được. Chúng tôi ở trong phòng thôi vậy, nếu chị sợ có người trông thấy tôi mặc đồng phục. Chẳng sao đâu mà."

      Caitlin liếc nhìn cái trán của tôi lần nữa. " uống thuốc giảm đau đấy chứ? Bởi vì tôi thể để trông trẻ con mà lại cứ gà gà gật gật được đâu."

      Tôi giơ ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út của bàn tay phải lên theo biểu tượng toàn thế giới của tổ chức hướng đạo sinh. "Xin thề danh dự," tôi , "tôi gà gà gật gật chi hết."

      Cailtin liếc về phía cánh cửa phòng Jack đóng kín. "Ừm," chị ta ngần ngừ.

      "Ôi, thôi mà," tôi . "Tôi có thể tự lo được rồi. Với lại tối tay chị và Jake hẹn hò gì à?"

      Chị ta liếc nhanh sang tôi cái. "Ừm," chị ta , đỏ mặt lên. đùa đâu nhé. Chị ta đỏ mặt đấy. "Có," chị ta . " ra có."

      Chúa ơi. Đấy là tôi đoán mò thôi ạ.

      "Chị muốn nghỉ sớm lát," tôi , "để tút tát cho đẹp long lanh vì ta à?"

      Chị ta cười khúc khích. Caitlin cười khúc khích đấy. bạn hay, mấy ông em con dượng tôi ấy à, họ đâu cũng cần có biển báo do chính phủ ban hành đề là: Cẩn thận đề phòng, nguy hiểm khi kết hợp lẫn với estrogen.

      "Thôi được," chị ta , bắt đầu ra cửa. "Sếp tôi giết tôi nếu ông ta thấy mặc đồng phục, vì vậy phải ở trong phòng đấy nhé. Hứa chứ?"

      Trong hai mươi bốn giờ qua, tôi hứa và cũng thất hứa nhiều lắm rồi, thế nên thêm câu nữa cũng chẳng chết được đâu. Tôi đáp: "Chắc chắn mà, Caitlin." Và tiễn chị ta ra cửa.

      Ngay sau khi chị ta , tôi đặt túi xách xuống và bước vào phòng của Jack. Tôi gõ cửa. Chẳng có thứ đồ gì đứa nhóc tám tuổi có mà tôi lại chưa từng nhìn thấy cả. Hơn nữa, tôi vẫn còn hơi cáu tiết với thằng nhãi.

      Có thể ai đó bảo nó ngủ rồi, nhưng chắc chắn là phải. Khi tôi bước vào phòng, nó giúi ngay cái thứ chơi xuống dưới chăn, ngẩng đầu lên khỏi gối để nhìn, làm bộ mặt như ngái ngủ lắm. Thế rồi khi thấy tôi, nó tung chăn ra, để lộ ra rằng nó chỉ mặc quần áo chỉnh tề mà còn chơi với cái máy Gameboy.

      "Suze!" nó hét lên khi thấy tôi. "Chị quay lại rồi!"

      "Ờ," tôi . Phòng nó tối quá. Tôi tiến đến chỗ mấy cái cửa kính mở ra ban công và kéo mấy tấm rèm dày nặng ra, cho ánh nắng tràn vào. "Chị quay lại."

      "Em cứ tưởng," Jack , hào hứng nhảy lên nhảy xuống giường, "chị giận em."

      "Chị có giận em đấy," tôi , quay lại để nhìn nó. Cảnh biển lấp lánh khiến tôi loá cả mắt nên tôi nhìn nó được lắm.

      "Chị gì cơ?" Jack thôi nhảy nhót. "Chị bảo chị giận em nghĩa là sao?"

      Này, tôi định chơi trò mèo vờn chuột với thằng nhóc đó đâu. Hồi bằng tuổi nó, tôi cũng chỉ mong tất cả mọi người thẳng thắn với mình mà thôi. Nếu hồi tám tuổi tôi phải nghe dối quá nhiều khiến cơn giận của tôi bị dồn nén, có thể giờ đây tôi cũng đến nỗi hơi tí là thượng cẳng tay như thế này đâu. Có chứ, Suze, tất nhiên là có ông già Noel , nhưng , đời này làm gì có ma. Và rồi lại đến cái câu "điêu thuyền" thế này nữa chứ: , mũi tiêm sắp tiêm cho cháu đau tí ti nào hết.

      "Cái con ma em yểm trừ ấy mà?" tôi , đứng đối diện với nó, hai tay chống nạnh. " ta là bạn chị. Là người bạn thân nhất của chị."

      Tôi bạn trai hay gì đó đâu, bởi vì điều đó đúng. Nhưng nỗi đau tôi cảm nhận đây chắc chắn biểu qua giọng , vì môi dưới của Jack bắt đầu hơi trề ra tẹo.

      "Chị thế là có ý gì?" nó hỏi. "Chị bảo sao, ta là bạn chị ấy à? Nhưng đó phải là điều mà cái kia . đó bảo - "

      " đó là kẻ dối trá. Cái đó," tôi , bước nhanh đến chỗ cái giường và vén tóc mái lên, "tối hôm qua khiến chị bị thế này đây. Thấy chưa? Hay đúng hơn, chồng ta làm thế. Còn ta cố cầm dao đâm chị đấy."

      Đứng giường Jack cao hơn tôi. Nó cúi nhìn vết bầm trán tôi với vẻ mặt kinh sợ: "Ôi, Suze," nó thào. "Ôi, chị Suze."

      "Em làm rối tinh mọi chuyện lên," tôi với nó, hạ tay xuống. "Em cố ý. Chị biết Maria lừa em. Nhưng em cũng đảo lộn hết cả lên rồi Jack ạ."

      Giờ môi dưới của nó run run. Mà cả cằm nó cũng thế. Và mắt nó chan chứa nước. "Em xin lỗi, Suze," nó . Giọng nó cao vút hơn mọi khi đến ba lần. "Chị Suze, em thực xin lỗi!"

      cố gắng lắm để khỏi khóc nhè. Tuy thế, bất thành rồi. Nước mắt tuôn ra, chảy xuống hai má phốp pháp... cái phần duy nhất người nó có vẻ phốp pháp, chắc là trừ cái mái tóc trông y hệt Albert Einstein thế kia.

      Cho dù muốn, tôi lại thấy mình vòng tay ôm lấy nó, vỗ vỗ lưng nó, bảo rằng mọi chuyện rồi ổn cả thôi, trong khi thằng nhóc gục đầu vào cổ tôi nức nở. Tôi hơi hoảng khi nhận ra tôi cư xử hệt như cái cách Cha Dominic làm đối với mình! Và cũng giống ông, tôi dối trắng trợn. Bởi lẽ mọi chuyện ổn. Ít nhất là với tôi. bao giờ. Trừ phi tôi làm điều gì đó, và phải nhanh.

      "Nghe này," tôi sau vài phút để cho Jack rên rỉ. "Đừng khóc nữa. Chúng ta có việc phải làm đấy."

      Jack ngẩng lên khỏi vai tôi - cái vai mà nó rải những nước mắt nước mũi và cái khỉ gì nữa, vì chiếc váy của tôi là váy tay mà.

      "Chị... chị thế là sao?" Hai mắt nó đỏ hoe, nheo lại vì khóc. may lúc đó có ai vào phòng. Nếu thế nào tôi cũng bị quy tội ngược đãi trẻ em hay gì đó cho mà xem.

      "Chị tìm cách đưa Jesse trở về," tôi , nhấc Jack khỏi giường. "Và em phải giúp chị."

      Jack : "Jesse là ai?"

      Tôi giải thích cho nó hiểu. Hay ít ra tôi cũng cố gắng làm thế. Tôi bảo với nó rằng Jesse là cái người mà nó làm lễ yểm trừ, rằng đó là bạn tôi, rằng dùng phép yểm trừ là sai trừ phi họ làm việc gì đó rất, rất xấu xa, ví dụ như cố giết bạn chẳng hạn, giống như như Jack đấy, Maria bảo nó là Jesse cố giết tôi.

      Sau đó tôi bảo với Jack rằng ma cũng như người mà thôi, có những con ma tốt, nhưng cũng có những kẻ dối trá. Tôi đảm bảo với nó rằng nếu nó mà gặp Jesse biết ngay ấy phải là kẻ giết người. Nhưng còn Maria de Silva ...

      "Nhưng ta có vẻ rất hiền lành tốt bụng," Jack . "Ý em là, ta rất xinh đẹp."

      Bọn đàn ông đúng là. Tôi nghiêm chỉnh đấy. Cho dù chúng mới có tám tuổi nữa. là thảm.

      "Jack này," tôi với nó. "Em bao giờ nghe câu Đừng nhận xét về cuốn sách chỉ qua trang bìa chưa?"

      Jack chun mũi. "Em chả thích đọc sách lắm."

      "Ừm," tôi . Chúng tôi ra phòng khách rồi, và giờ tôi cầm cái túi xách lên và mở ra. "Để đưa Jesse trở lại, em phải đọc chút. Chị cần em đọc cái này."

      Và tôi đưa cho nó tấm thẻ đó tôi viết ngoáy vài từ. Jack nheo mắt cúi xuống nhìn. "Cái gì đây ạ?" hỏi. "Đây đâu phải tiếng ."

      "Ừ, phải," tôi . Tôi bắt đầu lôi những thứ khác trong túi ra. "Mà là Bồ Đào Nha."

      "Cái gì thế ạ?" Jack hỏi.

      "Đó là thứ tiếng," tôi giải thích, "người ta tiếng đó ở nước Bồ Đào Nha. Cả ở Brazil và vài nơi khác nữa."

      "Ô," Jack , và chỉ vào cái hộp Tupperware tôi lấy trong túi ra. "Cái gì kia?"

      "À," tôi đáp. "Máu gà."

      Jack nhăn mặt. "Eo ôi!"

      "Này em," tôi . "Nếu chúng ta tiến hành lễ trừ ma phải làm cho đúng. Mà để làm đúng cần phải có máu gà."

      Jack : "Lúc Maria ở đây, em có cần dùng máu gà đâu."

      "Ừ," tôi . "Maria có cách của ta, còn chị có cách của chị. Bây giờ chúng ta vào phòng tắm để làm nhé. Chị cần phải dùng máu gà để vẽ hình lên sàn, và chắc chắn người dọn phòng thích nếu chúng ta tiến hành thảm ở đây đâu."

      Jack theo tôi vào phòng tắm nối phòng nó với phòng ông . Đâu đó trong tâm trí tôi, cái phần tập trung vào việc làm, tôi tự hỏi biết Paul đâu rồi. lạ là cậu ta lại hề gọi điện sau khi cậu ta đưa tôi về nhà và trông thấy bao nhiêu xe cảnh sát và cái chuyện diễn ra. Ý tôi là, ít ra chắc cậu ta cũng phải tự hỏi chuyện đó là thế nào chứ. Nhưng tôi chẳng thấy động tĩnh gì từ phía cậu ta cả.

      thế chứ chả phải là tôi quan tâm gì đâu. Tôi còn nhiều việc quan trọng hơn nhiều cần phải lo ấy chứ. Nhưng điều này vẫn hơi kỳ quái.

      "Được rồi," tôi khi sắp đặt mọi thứ đâu vào đó xong xuôi. Phải mất đến cả tiếng, nhưng khi xong việc, chúng tôi có được mẫu hình cũng khá ổn của việc lễ trừ ma - theo nghi lễ ma thuật kiểu Brazil - trông ra làm sao. Ít ra theo như lời của cuốn sách tôi từng đọc được về chuyện trừ ma này.

      Dùng máu gà kiếm được ở chỗ bán thịt của trong mấy cửa hàng trong thành phố, tôi vẽ ra những biểu tượng đặc biệt ở giữa sàn phòng tắm, và chung quanh đó tôi cắm những cây nến đủ loại (loại dùng cho lễ tạ ơn, đó là thứ duy nhất tôi nhanh chóng kiếm được đường từ toà soạn Quả Thông Carmel đến khách sạn; chúng có mùi quế, thế nên phòng tắm sực nức mùi như thể là Giáng sinh vậy... ừm... chỉ trừ có cái mùi máu gà là chả-ra-dáng-lễ-hội gì cả).

      Cho dù chỉ được sắp đặt chuyên nghiệp cho lắm, thực đây cũng vẫn là cánh cửa dẫn đến thế giới bên kia - hay ít ra là như thế khi nào Jack làm nhiệm vụ đọc tấm thẻ đó lên. Tôi hướng dẫn nó cách phát từng từ , và thằng bé có vẻ khá chuẩn rồi. Điều duy nhất nó chưa thể chấp nhận được là, cái người mà chúng tôi sắp tiến hành yểm trừ ở đây lại là... chính tôi.

      "Nhưng chị là người sống mà," nó nhắc nhắc lại mãi. "Nếu em trừ bỏ linh hồn chị ra khỏi thân xác, chị bị chết chứ?"

      Thực ra, đó là điều tôi chưa thực nghĩ đến. Chuyện gì xảy ra đối với thân xác của tôi sau khi linh hồn tôi rời bỏ nó? Liệu tôi có chết ? , điều đó thể xảy ra. Tim và phổi của tôi thể ngừng hoạt động chỉ vì linh hồn mất được. Có thể tôi chỉ nằm đó thôi, như người bị hôn mê sâu ấy mà.

      Tuy vậy, điều đó chẳng làm Jack yên tâm.

      "Nhưng nếu chẳng may chị quay trở lại được sao?" nó hỏi.

      "Chị trở lại," tôi . "Chị bảo em rồi. Lý do duy nhất chị có thể trở lại là vì chị có thân xác còn sống để nhập. Chị chỉ muốn xem bên kia thế nào, xem Jesse có sao . Nếu ta ổn cả tốt. Còn nếu ... chị cố gắng đưa ta trở lại cùng với chị."

      "Nhưng chị vừa mới bảo lý do duy nhất chị có thể trở lại là vì chị có thân xác còn sống để nhập. Mà Jesse có. Thế ta quay lại bằng cách nào?"

      Đúng là câu hỏi hóc búa. Có thể đó là lý do khiến tôi thấy rất khó chịu.

      "Nghe này," cuối cùng tôi . "Theo như chị biết từ trước đến giờ chưa có ai thử làm điều này cả. Có thể quay về mà cần thân xác lắm chứ. Chị cũng biết, được chưa nào? Nhưng chị thể thử chỉ vì chị biết. Nếu trước đây Christopher Columbus thử bây giờ chúng ta ở đâu nào?"

      Jack trông đăm chiêu suy nghĩ. "Bây giờ sống ở Tây Ban Nha?"

      "Rất hay," tôi . Lúc đó tôi lôi thứ cuối cùng từ trong túi ra, đầu buộc quanh eo tôi, đầu kia buộc vào cổ tay Jack.

      "Dây thừng để làm gì thế ạ?" nó hỏi, cúi xuống nhìn.

      "Để chị có thể tìm đường trở về với em," tôi đáp.

      Trông Jack có vẻ chẳng hiểu gì cả. "Nhưng nếu linh hồn chị ra thắt dây thừng quanh thân xác chị phỏng có ích gì? Chị chả bảo thân xác vẫn ở nguyên chỗ cũ cơ mà."

      "Jack," tôi giữa hai hàm răng nghiến lại. "Nếu quá nửa tiếng rồi mà chị chưa về cứ kéo chị lại, được chưa?" Tôi đoán nửa tiếng là khoảng thời gian tối đa mà linh hồn của người có thể tách ra khỏi thể xác của người đó. tivi lúc nào tôi chẳng thấy cái cảnh những đứa trẻ con trượt chân rơi xuống dưới nước lạnh băng, chìm nghỉm và cơ bản là chết được bốn mươi phút rồi, thế mà vẫn tỉnh lại, não chẳng bị làm sao cả. Thế nên tôi đoán khoảng nửa giờ là tối đa.

      "Nhưng làm thế nào - "

      "Giời ơi là giời," tôi nạt nó. " cứ làm , được chưa?"

      Jack quắc mắt nhìn tôi. Này, cả hai chúng tôi đều là người làm cầu nối đấy, nhưng điều đó có nghĩa là lúc nào chúng tôi cũng hoà thuận đâu nhé.

      "Được rồi," nó . Tôi nghe thấy tiếng nó khẽ lẩm bẩm: "Chị đâu cần phải cư xử như mụ phù thuỷ thế."

      Ý nó bảo tôi là phù thuỷ. là, bọn trẻ con bây giờ ăn kinh .

      "Thôi được rồi," tôi . Tôi bước vào tâm vòng tròn nến và đứng giữa cái hình vẽ bằng máu gà. "Bắt đầu việc vô ích nào."

      Jack cúi nhìn cái tấm thẻ viết chữ. Rồi nó ngước lên nhìn tôi. "Chị nằm xuống có phải tốt hơn ?" nó . "Ý em là, nếu sắp tới chị giống như là bị hôn mê, em muốn chị ngã xuống và bị thương."

      phải. Tôi muốn mình bị cháy cả tóc hay gì đó đâu. Nhưng mặt khác, tôi cũng muốn cái váy bị dính máu gà. Nó đắt lắm đấy. Chín mươi lăm đô, ở cửa hàng Urban Outfitters. Thế rồi tôi lại nghĩ: Suze, mày bị làm sao thế? Nó chỉ là cái váy thôi mà. Mày làm việc này vì Jesse. Chẳng lẽ ấy lại bằng chín lăm đô à?

      Vậy là tôi bắt đầu nằm xuống. Nhưng tôi mới chỉ quỳ được chân xuống có tiếng đập cửa rầm rầm khủng khiếp.

      Thừa nhận nhé. Tôi phát hoảng lên. Tôi đoán đấy là nhân viên cứu hoả hoặc là người nào đó đến kiểm tra vì có người thông báo là có khói, cái người có đường thông hơi trong phòng tắm nối liền với phòng tắm của Jack ấy mà.

      "Nhanh lên," tôi thào với Jack, "Thổi hết nến !"

      Trong khi Jack cuống cuồng làm theo, tôi chạy ra cửa. "Ai đấy?" tôi hỏi bằng giọng ngọt như mía lùi khi ra đến nơi.

      "Susannah," giọng quá đỗi quen thuộc cất lên. "Mở cửa ra ngay lập tức."

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14

      Nếu bạn hỏi ý tôi, này, tôi thấy Cha D phản ứng thái quá rồi.

      Thế này nhé, thứ nhất, tôi hoàn toàn kiểm soát được tình hình. Thứ hai, chúng tôi có đem hiến tế con vật nào đâu. Ý tôi là, cái con gà đó chết sẵn rồi mà. Thế cho nên cái chuyện lại rầm rầm và quát mắng chúng tôi là hoàn toàn cần thiết.

      Nhưng phải ông mắng mỏ gì Jack đâu nhé. Đa phần đều té vào mặt tôi cả đấy. ràng, nếu tôi cố ý tự làm hại bản thân mình là chuyện. Nhưng ép buộc thằng bé con giúp đỡ mình trong việc tự hại bản thân ấy à? Đó lại là hành động cực kỳ xấu xa. Còn việc tôi thanh minh rằng cái thằng bé con đó chính là đứa khơi nguồn cho mọi rắc rối, khiến tôi phải tự hại bản thân mình như thế ấy à? Việc đó chả giúp được gì hết.

      Nhưng tất cả cũng chỉ để chứng tỏ cho Cha Dominic thấy rằng tôi hoàn toàn nghiêm túc với kế hoạch của mình. Chắc là cuối cùng ông cũng phải chấp nhận rằng tôi làm tất cả để tìm được Jesse, cho dù ông có giúp đỡ tôi hay .

      Thế là, ông quyết định chuyện đến mức này rồi ông đành phải giúp tôi vậy, để cho tôi khỏi khiến cho bản thân mình hay bất kỳ ai khác bị thương.

      " phải cứ làm theo cái kiểu bậy bạ ào ào cho xong chuyện mà được đâu. Dẹp hết cái loại nghi lễ ma thuật Brazil đó . Chúng ta tiến hành buổi lễ trừ ma đàng hoàng theo đúng nghi thức chuẩn mực của đạo Thiên chúa, thôi," ông trong lúc mở cửa vào nhà thờ, trông hoàn toàn nghiêm khắc.

      Thực tình, nếu bạn nghĩ mà xem, chắc là tôi cuộc chuyện trò kỳ quái nhất đời, ai sánh được. đấy. Cái gì mà buổi lễ trừ ma đàng hoàng theo đúng nghi thức chuẩn mực của đạo Thiên chúa?

      Nhưng chỉ có cuộc chuyện trò đó kỳ quái thôi đâu. Hoàn cảnh diễn ra cuộc chuyện đó cũng kỳ quái nốt. Ví dụ như, trong cái nhà thờ vắng hoe tối mò mò chẳng hạn. Tối mò là vì bây giờ quá nửa đêm, còn vắng hoe cũng vì thế chứ sao nữa.

      "Và con cần phải có người lớn giám sát," Cha Dominic tiếp trong khi ông chỉ bảo tôi vào trong. "Làm sao con có thể mong chờ thằng bé đó thực thành công việc quá phức tạp như thế, ta thể nào hiểu nổi..."

      Ông cứ ra rả mỗi cái chuyện đó suốt cả chiều. mãi mãi cho đến khi bố mẹ của Jack - chưa đến Paul - trở về phòng. Cha D tất nhiên là chưa thể lôi tôi ngay được như ông muốn, đó là vì Jack. Thế là tôi và Jack bị ép phải dọn dẹp hết cái đống lộn xộn bọn tôi bày ra - bạn hay, cọ sạch hết máu gà dính giữa các ô gạch trong phòng tắm chả phải chuyện chơi đâu nhá - và sau đó chúng tôi phải ngồi đấy, đợi ông bà Slater học tennis về. Bố mẹ của Jack trông hơi ngạc nhiên khi thấy ba người bọn tôi ngồi trường kỷ. đấy: đứa trông trẻ, thằng nhóc, và ông linh mục? chuyện như thể luận tội bạn gà gật trong khi trông trẻ con ấy.

      Nhưng tôi còn biết làm gì được nữa nào? Cha D chịu về mà lôi tôi theo đâu. Ông còn tin là tôi cố tự yểm trừ bản thân nữa rồi.

      Thế là cả ba người bọn tôi ngồi đó trong khi Cha D thuyết giáo bọn tôi bài về nghệ thuật làm cầu nối. Ông suốt hai tiếng đồng hồ. Tôi đùa đâu đấy. Hai tiếng đồng hồ. bạn hay, lúc bài thuyết giáo đó kết thúc, nhóc Jack hẳn phải hối hận hơn bao giờ hết vì lỡ kể tôi nghe về chuyện Em có thể nhìn thấy được người chết. Có thể nó bảo: À, ừ, cái chuyện người chết đó là ấy à? Ui giời, chuyện đùa ấy mà. Tôi chỉ đùa tí thôi...

      Nhưng tôi cũng biết nữa, có thể thằng nhóc hiểu được điều gì nên làm và nên làm cũng tốt thôi. Có Chúa biết tôi cũng chả cho được ra đầu ra đũa cái bài Nhập môn Nghề làm cầu nối nữa là. Ý tôi muốn , nếu tôi trình bày ràng rành mạch hơn về những điểm tốt của công việc chuyện với Jesse có thể chẳng bao giờ -

      Nhưng thôi mặc kệ. Chỉ có thể trách chính mình mà thôi. Tôi hiểu rằng cái chuyện lộn xộn đó hoàn toàn do tay tôi tự gây ra cả. Thế nên tôi mới quyết chí sửa chữa lại sai lầm đó.

      Ô, lại còn chuyện tôi chàng đó nữa chứ? Ờ, phải, điều đó cũng liên quan ít nhiều đến nguyên nhân tôi làm thế đấy.

      tóm lại là, khi bố mẹ của Jack bước vào phòng chúng tôi làm thế này này: ngồi nghe Cha D dài dai về trách nhiệm và tôn trọng khi phải làm việc với những người chết. Cha Dominic tắt đài khi thấy ông bà Slater, theo sau là Paul, bước vào phòng. Đến lượt bọn họ cũng ngừng luôn mấy lời về chuyện định ăn tối, và cứ thế đứng đó, nhìn chằm chằm.

      Paul là người đầu tiên mở lời. "Suze," cậu ta và mỉm cười. "Ngạc nhiên quá. Tôi tưởng cậu được khoẻ."

      "Tôi khỏi rồi," tôi đáp, đứng dậy. "Thưa chú Slater và Paul, đây là... ừm... hiệu trưởng trường cháu, Cha Dominic. Ông tốt bụng cho cháu nhờ xe để đến... ờ... thăm Jack..."

      "Xin chào," Cha Dominic nhanh nhẹn đứng dậy. Như tôi , Cha D ngoại hình hơi bị ổn đấy nhé. Ông có vóc dáng rất đẹp, cao khoảng 1m80 và tóc bạc trắng như cước. Trông ông chẳng giống cái kiểu người mà bạn buồn cười khi thấy ông ngồi trong phòng khách sạn cùng với thằng nhóc tám tuổi và đứa trông trẻ đâu nhé, cho dù, bạn biết đấy, bình thường điều đó đúng là buồn cười .

      Khi ông bà S. nghe thấy bảo Cha D làm việc ở Hội Truyền Giáo Junipero Serra, bọn họ tíu ta tíu tít và bắt đầu kể lể rằng họ tham quan ra sao, và nơi đó ấn tượng thế nào, vân vân. Tôi đoán là chắc họ muốn ông nghĩ rằng họ là loại người đến thăm cái nơi gắn với phần quan trọng trong lịch sử nước Mỹ như thế mà lại suốt ngày chỉ biết đánh golf và chè chén .

      Trong lúc Cha D và bố mẹ Paul tán qua tán lại cậu ta lén đến chỗ tôi và thầm : "Tối nay cậu định làm gì?"

      Tôi nghĩ đến chuyện cho cậu ta là: "Ô, chả có gì đâu. Chỉ phải làm lễ yểm trừ linh hồn mình để tôi có thể lang thang đến nơi linh hồn ở lại chuộc tội, tìm hồn ma của tên cao bồi chết ngoẻo từng sống trong phòng ngủ của tôi ấy mà."

      Nhưng bạn biết đấy, điều đó có vẻ nghe như lời bỡn cợt, hoặc là lời từ chối mà bọn con hay bịa ra. Cái kiểu từ chối cũ rích "Mình bận gội đầu". Vậy nên tôi đáp: "Tôi có việc mất rồi."

      Paul : "Tệ quá nhỉăn. Tôi hi vọng chúng ta có thể lái xe đến vùng Big Sur ngắm hoàng hôn, rồi sau đó ăn gì chẳng hạn."

      "Xin lỗi," tôi , cười cái. "Nghe hay quá, nhưng tôi rồi, tôi bận mà."

      Đa phần bọn con trai sau khi nghe xong câu đó bỏ cuộc, nhưng Paul, vì lý do nào đó, lại . Thậm chí cậu ta còn vươn tay ra, làm bộ tự nhiên quàng tay qua vai tôi nữa chứ... nếu bạn có thể thực hành động đó cách tự nhiên. Tuy vậy, cậu ta lại làm được đấy. Chắc bởi vì cậu ta là dân Seattle.

      "Suze này," cậu ta , hạ giọng xuống để ai trong phòng nghe được - mà nhất là thằng em cậu ta, cái đứa ràng là nhỏng cổ lên để cố nghe lỏm. "Tối nay là tối thứ Sáu. Ngày kia chúng tôi rồi. Cậu và tôi có thể bao giờ còn gặp lại nhau nữa. Thôi nào. Cho cơ hội chứ?"

      Thường tôi chẳng được bọn con trai theo đuổi như thế - hay ít ra phải bọn con trai hấp dẫn như Paul. Ý tôi là, đa phần bọn con trai thích tôi từ khi tôi chuyển đến California ... ừm, có vài vấn đề gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến mối quan hệ, ví dụ như chuyện bọn chúng có kết cục là bị tù dài dài vì tội giết người chẳng hạn. Vậy nên, điều này còn khá mới mẻ đối với tôi. Cho dù muốn nhưng tôi cũng bị ấn tượng rồi đây.

      Tuy vậy, tôi có phải là con ngố đâu. Cho dù tôi còn chưa ai chăng nữa Paul Slater cũng đâu có sống ở vùng này. Tán được đứa con nhanh gọn là chuyện dễ ợt đối với những tên con trai chỉ ở lại có vài ngày. Ý tôi là, bọn chúng có cần phải hứa hẹn thề thốt gì đâu mà.

      Tôi : "Điều đó nghe tuyệt. Nhưng cậu biết ? Thực tôi bận rồi." Tôi đứng lên khỏi vòng tay quàng vai của cậu ta và hoàn toàn cắt ngang bài văn miêu tả chi tiết của ông Slater về điểm số chơi golf ngày hôm đó - bogey, bogey, par, par[5]. "Cha D đưa con về nhà được ạ?"

      Tất nhiên Cha Dominic đồng ý rồi, và chúng tôi ra về. Tôi để ý thấy Paul lườm tôi cái đáng sợ khi chào tạm biệt, nhưng tôi đoán đó là do chàng dỗi tôi vì dám từ chối lời mời ăn tối. Lúc đó tôi hề biết rằng đó là vì những nguyên nhân hoàn toàn khác. Ít nhất cho đến lúc đó tôi vẫn còn mù tịt. Cho dù đúng ra tôi phải biết. Thực lẽ ra tôi phải đoán được chứ.

      Cha D lên lớp tôi suốt quãng đường về nhà. Ông giận lắm lắm, chưa bao giờ lại giận tôi đến thế, mà tôi từng làm vài chuyện cũng từng khiến ông phải nóng gáy vô số lần rồi chứ bộ. Tôi tò mò hỏi ông là sao ông lại đoán ra được tôi ở khách sạn chứ phải ở toà soạn để giúp Cee Cee viết bài như tôi , và ông bảo là chả có gì khó cả: ông nhớ ra Cee Cee là học sinh xuất sắc đạt toàn điểm A, nhất định có chuyện cần tôi giúp viết hộ bất cứ thứ gì hết, và ông quay xe lại. Khi phát ra là tôi được mười phút rồi, ông bèn cố nghĩ xem trong hoàn cảnh tương tự hồi ông bằng tuổi tôi ông đâu được.

      "Hiển nhiên là đến khách sạn rồi," Cha Dominic bảo tôi khi đỗ xe trước nhà tôi. Lần này có cái xe cứu thương nào hết, cả người. Chỉ có những cây thông cao lớn toả bóng và tiếng radio rít rít mà dượng Andy nghe ở trong sân sau khi làm việc. buổi tối mùa hè tĩnh lặng. Chẳng hề giống với cái kiểu mà bạn nghĩ đến khi nghe thấy mấy từ lễ trừ tà ma gì cả.

      Cha D tiếp: "Con đâu phải là đứa hoàn toàn lường trước được, Susannah."

      Có thể tôi là đứa dễ đoán biết đấy, nhưng ràng là điều đó chỉ có lợi cho tôi thôi, bởi vì ngay trước khi tôi ra khỏi ô tô, Cha D : "Nửa đêm ta quay lại đón con đến Trường Truyền Giáo."

      Tôi ngạc nhiên nhìn ông. "Trường Truyền Giáo ấy ạ?"

      "Nếu chúng ta định tiến hành buổi lễ trừ ma," ông nhát gừng, " phải làm cho đúng, trong ngôi nhà của Chúa. may là, như con thấy đấy, monsignor chắc chắn bằng lòng cho phép sử dụng nhà thờ để làm việc như thế. Vậy nên cho dù thích khi phải dụng đến hạ sách lén lút ấy, nhưng vì ta thấy con chịu từ bỏ ý định đó nên trường hợp này thôi đành vậy. Ta cần phải đảm bảo chắc chắn chúng ta bị xơ Ernestine hay bất kỳ ai phát ra. Vì thế, phải chờ đến nửa đêm."

      Và thế là quyết định: nửa đêm.

      Thực tôi cũng chẳng thể cho bạn biết mình làm gì trong lúc chờ đợi. Tôi lo lắng quá mức nên chẳng làm được gì nhiều cả. Chúng tôi mua đồ rồi mang về nhà ăn tối. Tôi cũng biết đó là món gì nữa. Tôi ăn mà gần như chẳng cảm thấy gì cả. Chỉ có mỗi mẹ, dượng Andy và tôi mà thôi, vì Ngái Ngủ hẹn hò với Caitlin, còn Ngu Ngơ cùng đứa bạn ra gì mới nhất của nó.

      Điều duy nhất mà tôi biết chắc chắn là: Cee Cee gọi điện thông báo rằng bài viết về gia đình de Silva/Diego bình thường đó được đăng vào số báo ra ngày Chủ Nhật.

      "Nó đến tay ba mươi lăm ngàn người đọc," Cee Cee đảm bảo với tôi thế. "Còn nhiều hơn cả số báo in ra trong tuần ấy chứ. Hầu hết mọi người đặt số ra ngày Chủ Nhật, bởi vì số đó có truyện tranh hài, vân vân."

      ấy báo cho tôi rằng, nhân viên khám nghiệm đến lời khẳng định dám chắc chắn lắm cho câu chuyện của tôi như sau: bộ xương được phát ở sân sau nhà tôi nằm đó khoảng trăm năm mươi đến trăm bảy mươi lăm năm rồi, và nó là của người đàn ông khoảng hai mươi đến hai lăm tuổi.

      Cee Cee tiếp: "Cũng khó xác định được người đó thuộc chủng tộc nào, vì cái xẻng của Brad phá huỷ xương sọ mất rồi. Nhưng về nguyên nhân cái chết họ tin chắc."

      Tôi áp chặt lấy cái ống nghe vào tai vì biết ở chỗ bàn ăn, mẹ tôi và dượng Andy có thể nghe từng từ . "Ơ, thế à?" tôi , cố giữ cho giọng mình bình thản. Nhưng tôi có thể cảm thấy người mình lại bắt đầu ớn lạnh, giống y như lúc chiều nay trong cái phòng photocopy đó vậy.

      "Chết ngạt," Cee Cee . "Người ta biết được nhờ xem xét cái xương cổ nào đó hay sao ấy."

      "Vậy là ta ..."

      "Bị siết cổ chết," Cee Cee giọng bình thản như . "Này, mà tối này cậu định làm gì? Tụ tập ? Adam bận việc gia đình rồi. Bọn mình có thể thuê đĩa phim về xem - "

      "," tôi . "Mình được rồi. Cảm ơn cậu, Cee Cee. Cảm ơn rất nhiều."

      Tôi cúp máy.

      Bị siết cổ. Jesse chết vì bị siết cổ. Felix Diego làm việc đó. buồn cười, từ trước tới giờ tôi cứ nghĩ ấy bị bắn chết. Nhưng bị siết cổ nghe có lý hơn: người ta có thể nghe thấy tiếng súng và chạy đến kiểm tra chứ. Như thế chẳng có ai thắc mắc chuyện gì xảy ra với Hector de Silva cả.

      Nhưng siết cổ người ư? Đó là hành động lặng lẽ, gây tiếng động. Felix có thể dễ dàng siết cổ Jesse trong khi ấy ngủ, rồi cùng với người tình của mang xác ấy ra sân sau đem chôn cùng đồ đạc. chẳng có ai phát giác ra hành vi xấu xa đó...

      Chắc tôi phải đứng đó nhìn cái điện thoại mất lúc, vì mẹ gọi: "Suze ơi? Con sao chứ cưng?"

      Tôi giật thót cái và đáp: "Vâng ạ. Con sao." Nhưng lúc đó tôi có sao đấy. Và bây giờ chắc chắn là cũng thế luôn.

      Trước đây tôi mới chỉ đến Trường Truyền Giáo vào buổi đêm có vài lần, và dù lần trước hay lần này ngôi trường cũng vẫn cứ ma quái đáng sợ như nhau cả thôi... những cái bóng đổ dài, những nơi hẻo lánh tối tăm, những tiếng động quái dị khi tiếng bước chân chúng tôi vang vọng lối giữa các hàng ghế. Bức tượng Đức mẹ đồng trinh Mary vẫn còn đây, ngay cạnh chỗ cửa ra vào, và Adam từng có lần với tôi rằng nếu bạn bước qua bức tượng mà trong đầu có những suy nghĩ trong sáng bức tượng đó huyết lệ.

      Khi tôi bước vào bên trong nhà thờ, những suy nghĩ của tôi cũng đến nỗi trong sáng, nhưng lúc qua chỗ Đức mẹ đồng trinh Mary, tôi nhác thấy bà ấy trông đặc biệt giống như sắp huyết lệ đến nơi, giống hơn cả mọi khi ấy chứ. Nhưng cũng có thể đó là do tối quá mà thôi.

      Dù thế nào nữa, tôi cũng sợ chết khiếp. Phía đầu tôi là cái mái vòm to khủng khiếp (từ cửa sổ phòng tôi có thể trông thấy được nó sáng lên màu đỏ dưới ánh mặt trời và màu xanh dưới ánh trăng), trong khi phía trước tôi là thánh đường lờ mờ ra, ở đó có cái bệ thờ được phủ vải trắng sáng lên.

      Khi vào trong nhà thờ, tôi nhận ra Cha Dom phải làm nhiều việc để chuẩn bị. Những ngọn nến được sắp thành vòng tròn rộng, ngay trước hàng chấn song ở bệ thờ. Vẫn lẩm bẩm về chuyện tôi cần phải có người lớn để ý quan sát, Cha Dominic cúi xuống và bắt đầu thắp nến.

      "Đó là nơi Cha - à, ý con là chúng ta - tiến hành ạ?" tôi hỏi.

      Cha Dominic đứng thẳng lên và quan sát thành quả của mình. "Đúng vậy," ông đáp. Thế rồi, hiểu nhầm vẻ mặt của tôi, ông thêm cách nghiêm nghị: "Đừng tưởng có máu gà xong, Susannah. Ta đảm bảo với con rằng nghi lễ trừ tà của đạo Thiên chúa cực kỳ linh nghiệm đấy."

      " phải thế ạ," tôi nhanh, "Chỉ là..."

      Tôi nhìn xuống cái sàn ở giữa vòng tròn nến. Trông sàn nhà có vẻ rất cứng - còn cứng hơn nhiều so với cái sàn phòng tắm trong khách sạn. Sàn kia lát gạch. Còn đây là đá hoa cương. Nhớ ra cái điều Jack , tôi lên tiếng: "Thế nhỡ con ngã sao? Có thể con lại đập đầu mình cái beng phát nữa cũng nên."

      "May thay, con nằm xuống cơ," Cha D .

      " có gối hay gì đó cho con à?" tôi hỏi. "Ý con là, Cha xem, cái sàn kia trông lạnh lắm." Tôi liếc về phía tấm vải phủ bệ thờ. "Thế cái kia được ạ? Con nằm lên đó được chứ?"

      Đối với người sắp yểm trừ đứa con phải là ma mà cũng bị ma ám, Cha Dominic trông hơi bị sốc.

      "Giời đất thánh thần ơi, Susannah," ông . "Như thế là phạm thượng đấy."

      Thay vào đó, ông kiếm cho tôi mấy bộ áo dành để hát đồng ca. Tôi sắp đặt chỗ nho đáng cái sàn, giữa những cây nến, rồi nằm lên . Đúng là cũng thoải mái dễ chịu đấy chứ. tệ là tim tôi lại đập thình thịch quá mạnh hơn bao giờ hết, tôi khó mà thiếp được.

      "Được rồi đấy, Susannah," Cha D . Ông chả hề vui vẻ gì với tôi cả. Tôi biết, thỉnh thoảng ông cũng chẳng vui nổi với tôi. Nhưng lần này ông đành cúi đầu chịu thua. Tuy thế, có vẻ ông cảm thấy cần phải lên lớp bài cuối cùng nữa.

      "Ta đồng ý giúp thực cái kế hoạch ngớ ngẩn này của con, nhưng chỉ vì ta thấy nếu ta làm rồi con cũng tự làm lấy, hoặc là, lạy Chúa tha tội, nhờ thằng bé kia giúp đỡ mà thôi." Cha D đứng cúi xuống nhìn tôi hết sức nghiêm khắc. "Nhưng đừng có phút giây nào dám nghĩ là ta ủng hộ việc này đấy."

      Tôi mở miệng ra định cãi, nhưng Cha Dominic giơ bàn tay lên.

      "," ông . "Hãy để ta hết . Việc Maria de Silva làm là sai, và ta thấy con chỉ cố sửa lại cái điều sai trái ấy. Nhưng ta e rằng chuyện này rồi chẳng có kết cục tốt đẹp được đâu. Theo kinh nghiệm của ta, Susannah - và ta hi vọng con cũng nhất trí rằng kinh nghiệm của ta nhiều hơn hẳn so với con - khi những linh hồn bị yểm trừ, chúng rời bỏ mãi mãi."

      Tôi lại há miệng ra, nhưng Cha D lại xuỳ tôi.

      "Cái nơi mà con sắp đến," ông tiếp, " giống nhưâ nơi chờ đợi dành cho những linh hồn vừa mới qua cõi dành cho người chết, nhưng chưa đến được với cái đích cuối cùng. Nếu như Jesse còn ở đó, và con xoay xở tìm được cậu ta - con phải hiểu rằng ta đặt ra chữ 'nếu' rất lớn, bởi ta cho rằng con tìm được cậu ta đâu - đừng có ngạc nhiên nếu cậu ta chọn ở lại nơi đó.

      "Cha D," tôi mở lời, chống hai cùi chỏ lên, nhưng ông lắc đầu.

      "Đó có thể là cơ hội duy nhất để cậu ta tiếp, Susannah ạ," Cha Dominic buồn bã .

      "," tôi . " đúng. ấy vẫn còn quanh quẩn trong ngôi nhà của con lâu đến như thế là có lý do. Điều ấy cần làm là tìm hiểu xem lý do đó là gì, rồi sau đó ấy có thể tự tiếp được - "

      "Susannah," Cha Dominic ngắt lời. "Ta tin chắc rằng mọi chuyện chẳng đơn giản thế đâu - "

      " ấy có quyền tự quyết định cho bản thân chứ," tôi bướng bỉnh , hai hàm răng nghiến lại.

      "Ta đồng ý," Cha Dominic . "Đó là điều ta cố với con đấy, Susannah. Nếu tìm được cậu ta con phải để cho cậu ta tự quyết định. Con được... ừm... được sử dụng đến bất cứ... ờ..."

      Tôi nổi đoá lên với ông. "Cha D," tôi . "Cha cái gì thế?"

      "Ừm, chỉ là..." Cha Dominic trông ngượng ngùng bối rối chưa từng thấy. Có mất cả đời tôi cũng chả thể hiểu nổi ông bị làm sao thế biết. "Ta thấy là con thay quần áo..."

      Tôi cúi đầu xuống nhìn mình. Tôi thay chiếc váy hai dây hồng ra, mặc cái màu đen có thêu những nụ hoa hồng màu đỏ. Tôi diện cùng với đôi guốc Prada xinh. Tôi phải khó khăn lắm mới chọn được bộ đấy. Mặc gì để tham dự lễ trừ tà được chứ? Tôi hoàn toàn chả cần Cha D phải nhận xét này nọ về chuyện áo xống của mình đâu nhá.

      "Sao ạ?" tôi đầy tự ái. "Quần áo con làm sao? Trông giống đám ma quá ạ? Đúng là trông như đưa đám hả Cha? Con biết mặc màu đen cho dịp này là sai bét mà."

      " sao cả," Cha Dominic . "Chỉ là... Susannah, con nhất định được dùng đến... ơ... được lôi những chiêu lừa mị dính dáng đến 'chuyện thể xác' ra để làm ảnh hưởng đến quyết định của Jesse đâu đấy."

      Miệng tôi há hốc cả ra. Được rồi. Giờ tôi cáu lên rồi đây.

      "Cha Dominic!" tôi ngồi dậy và hét toáng lên. Tuy thế, hét xong, tôi lại hoàn toàn chả được câu nào nữa. Tôi nghĩ được điều gì khác để ngoài câu: "Cha cứ làm như là."

      "Susannah," Cha Dominic nghiêm khắc . "Đừng có vờ vịt như hiểu ý ta muốn gì. Ta biết con mến Jesse. Tất cả những gì ta cầu chỉ là con đừng sử dụng đến" - ông e hèm cái - "những chiêu quyến rũ của phái nữ để lôi kéo - "

      "Cứ làm như con có thể ấy," tôi cằn nhằn.

      "Có. phải " Giọng Cha Dominic đanh lại. "Con có thể. Tất cả những gì ta cầu là con đừng làm thế. Vì lợi ích của cả hai con. Đừng."

      "Được rồi," tôi . "Con làm thế. Mà con cũng chẳng định."

      "Ta hài lòng khi nghe con như vậy," Cha Dominic . Ông mở cuốn sách bìa bọc da và bắt đầu lật giở qua các trang. "Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu chứ?"

      "Vâng." Tôi nằm xuống, vẫn còn cằn nhằn. thể nào tin nổi Cha D vừa ra những điều như thế - rằng tôi dùng sức hấp dẫn thể xác để quyến rũ, lôi kéo Jesse trở về với mình. Ha! Cha D nhầm hai điều đơn giản: thứ nhất, tôi còn chả dám chắc mình có sức hấp dẫn về thể xác hay ; và thứ hai, nếu tôi có nữa, chắc chắn là Jesse chưa bao giờ để ý đến cả.

      Nhưng Cha Dominic hẳn vẫn cảm thấy ông bắt buộc phải gì đó, thế có nghĩa là ông để ý thấy điều gì rồi. Có thể là cái váy. tệ khi phải chi 59.95$.

      Và trong khi nằm đó, mặt tôi nụ cười nhăn nhở từ từ ngoác rộng. Cha D vừa mới ra cái từ chuyện thể xác. về tôi cơ đấy!

      Hay tuyệt.

      Cha D bắt đầu cất giọng đọc cuốn sách . Trong khi đọc, ông vung lên vật tròn như quả bong bằng kim loại, có khói toả ra. Khói đó bốc ra từ thứ hương trầm được đốt bên trong quả bóng. bạn hay, mùi kinh khủng lắm.

      Tôi chả hiểu Cha D gì cả, vì toàn bằng tiếng Latinh. Nhưng nghe cũng hay. Tôi nằm đó, người mặc cái váy hai dây màu đen và tự hỏi biết lúc trước lẽ ra tôi có nên mặc quần hơn. Ý tôi là, ai mà biết được tôi thấy cái gì ở kia cơ chứ? Lỡ mà tôi có phải leo trèo sao? Người ta có thể nhìn thấy hết underwear của tôi lắm chứ.

      Chắc bạn nghĩ rằng tôi hẳn phải suy ngẫm đến những điều sâu sắc hơn là thế này, nhưng rất xin lỗi phải báo cáo, cái suy nghĩ sâu sắc nhất ra trong đầu trong khi Cha Dominic yểm trừ linh hồn tôi là: khi tất cả những chuyện này đều qua , Jesse trở về nhà, Maria và Felix bị nhốt lại trong hầm mộ của bọn chúng, cái nơi chúng phải ở, tôi phải ngâm mình lâu lâu trong cái bồn tắm nóng mà dượng Andy lắp đặt, bởi vì, bạn hay, tôi thấy đau lắm.

      Và rồi có thứ gì đó bắt đầu xuất phía đầu tôi. khoảng trần nhà hình vòm biến mất, thay vào đó toàn là khói. Rồi tôi nhận ra rằng đó là khói bốc ra từ chỗ hương trầm mà Cha D huơ qua huơ lại. Nó cuộn lại phía đầu tôi như cơn lốc xoáy vậy.

      Sau đó, ở trung tâm của cơn lốc xoáy, tôi nhìn thấy bầu trời đêm. đấy. Cứ như thể cái trần hình vòm của nhà thờ còn nữa. Tôi có thể trông thấy những ngôi sao lạnh lẽo nhấp nháy. Tôi nhìn ra chòm sao nào cả, cho dù Jesse cố chỉ cho tôi biết. Hồi ở Brooklyn, bạn chẳng ngắm được bầu trời sao như thế, do những ngọn đèn trong thành phố xua ánh sao . Ngoài cái chòm Glu Lớn lúc nào cũng thấy ra tôi biết tên chòm sao nào nữa.

      Nhưng chẳng sao cả. Bầu trời lúc đó phải là bầu trời như tôi nhìn lúc này. Đây phải bầu trời nhìn từ Trái đất. Đó là thứ gì khác. nơi nào khác cơ.

      "Susannah," Cha Dominic nhàng .

      Tôi giật mình, rồi nhìn ông. Tôi lơ mơ buồn ngủ, nhận ra là mình nhìn chăm chăm vào bầu trời đó.

      "Dạ?" tôi hỏi.

      "Đến lúc rồi đấy," Cha Dominic .

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 15


      Tôi thầm nghĩ, trông Cha Dominic là buồn cười. Sao trông ông lại buồn cười thế nhỉ?


      Khi ngồi dậy tôi mới nhận ra. Đó là vì chỉ phần trong tôi là ngồi dậy, phần còn lại ở nguyên chỗ cũ, nằm mấy cái áo mặc khi hát đồng ca nhà thờ, mắt nhắm nghiền. Bạn biết , trong phim Sabrina, phù thuỷ , cái lúc ấy phân thân ra làm hai, để người dự tiệc cùng với Harvey, và người kia dự hội nghị phù thuỷ với các bà ấy mà? Đó là điều xảy ra với tôi lúc này đây. Giờ tôi phân thân thành hai người rồi.


      Trừ điều là, chỉ trong hai người là còn tỉnh thôi. Nửa kia chỉ nằm đó, nhắm mắt. Và bạn biết sao ? Cái vết bầm trến trán tôi trông đúng là khủng khiếp . Chả trách ai nhìn thấy nó cũng phải lùi lại vì kinh sợ.


      "Susannah," Cha Dominic . "Con sao chứ?"


      Tôi rời mắt khỏi phần thân bất tỉnh kia. "Vâng," tôi đáp. Tôi cúi xuống nhìn phần linh hồn, trông giống hệt với cái người nằm bên dưới kia, chỉ trừ tôi toả ra vầng sáng yếu ớt. Nếu quen rồi đó đúng là thứ phụ kiện thời trang tuyệt hảo. Bạn biết đấy, toàn thân phát sáng thực khiến cho sắc diện của con đẹp hơn nhiều. Với lại, có điểm cộng nữa. Cái vết bầm trán tôi ấy à? còn đau đớn gì nữa.


      "Con có nhiều thời gian đâu," Cha Dominic . "Chỉ được nửa tiếng thôi đấy."


      Tôi chớp mắt nhìn ông. "Làm sao con biết được khi nào hết nửa tiếng ạ? Con có đồng hồ mà." Tôi chẳng đeo đồng hồ, vì cuối cùng thế nào cũng bị mấy con ma quái tính đập vỡ thôi. Với lại, ai thèm xem giờ làm gì cơ chứ? Biết giờ chỉ tổ chán thêm thôi.


      "Thế đeo đồng hồ của ta vậy," Cha Dom , và ông tháo cái đồng hồ vỏ thép to tướng của đàn ông và đưa nó cho tôi.


      Đó là thứ đầu tiên tôi cầm lấy trong bộ dạng hồn ma mới mẻ. Cầm sao mà nặng thế. Tuy vậy, tôi cũng đeo được nó vào cổ tay, cái đồng hồ lắc lẻo như chiếc vòng vậy. Hoặc là cái xích tù nhân.


      "Được rồi," tôi , ngước lên nhìn cái hố phía . "Bắt tay vào việc chẳng đến đ tiếp theoâu."


      Dĩ nhiên là tôi phải trèo lên rồi. Đừng hỏi tại sao lúc trước tôi nghĩ đến điều này. Ý tôi là, tôi phải giơ tay lên, tóm lấy cái gờ của cái hố đó rồi đu mình trèo vào bên trong. Mà lại còn mặc bộ váy hai dây nữa chứ.


      Mặc kệ, sao cũng được. Leo được đến nửa đường tôi nghe thấy giọng thân quen réo gọi tên tôi.


      Cha Dominic quay ngoắt lại. Tôi ngoái nhìn xuống từ bên trong cái hố - xuyên qua đó tôi chỉ có thể nhìn thấy màn sương xám xịt ẩm ướt phủ lấy gương mặt tôi - và bất ngờ, trông thấy Jack chạy qua những dãy ghế trong nhà thờ về phía chúng tôi, gương mặt vốn tái tái giờ trắng bệch vì sợ, và có cái gì đó lết theo đằng sau nó.


      Cha Dominic vươn ra, tóm lấy nó ngay trước khi nó ào đến ôm lấy cái thân xác bất động của tôi. ràng nó trông thấy đôi chân tôi đung đưa thò ra từ bên trong cái hố khổng lồ phía trần nhà thờ.


      "Con làm gì ở đây thế?" Cha Dominic hỏi, mặt ông cũng trắng bệch gần ngang với mặt thằng nhóc. "Có biết giờ là mấy giờ rồi hả? Bố mẹ con có biết con ở đây ? Hẳn họ phải lo phát ốm lên - "


      "Họ - họ ngủ cả," Jack thở hổn hển. "Xin Cha, Suze quên mất rồi... chị ấy quên mất sợi dây thừng." Jack giơ cái vật dài màu trắng kéo theo đằng sau khi nó chạy giữa các hàng ghế. Đó là sợi dây thừng mà chúng tôi dùng trong lần đầu tiên cố gắng để yểm trừ linh hồn tôi. "Nếu có sợi dây thừng làm sao chị ấy tìm được đường về?"


      Cha Dominic cầm lấy sợi dây từ tay Jack mà chả thèm cảm ơn câu. "Con đến đây như thế này là sai lầm nghiêm trọng, Jack ạ," ông . "Con nghĩ gì thế? Ta bảo con là rất nguy hiểm rồi còn gì."


      "Nhưng mà..." Jack cứ nhìn mãi cái phần thân xác bất động của tôi. "Sợi dây của chị ấy. Chị ấy quên rồi."


      "Đây," tôi từ chỗ cái hố phía . "Ném nó lên đây."


      Jack ngước lên nhìn tôi, và nỗi lo lắng biến mất khỏi gương mặt nó. "Suze!" nó hét lên đầy vui sướng. "Chị là hồn ma!"


      "Suỵtttt!" Cha Dominic trông bực bội. " là, thôi, ông trẻ."


      "Chào Jack," tôi từ phía cái hố. "Cảm ơn em mang sợi thừng đến. Mà sao em đến được đây thế?"


      "Em xe bus của khách sạn đấy," Jack tự hào khoe. "Em lén chui lên. Nó vào thành phố để đón rất nhiều người say xỉn. Khi đến gần Trường Truyền Giáo, em lén nhảy xuống."


      Nếu thằng nhóc mà là con tôi tôi thể nào tự hào về nó hơn được nữa. "Tính toán giỏi lắm," tôi .


      Cha Dominic rên rỉ: "Đến giờ phút này rồi thứ đó quan trọng gì chứ. Đây, Susannah, bắt lấy sợi dây, và vì Chúa, nhanh nhanh lên - "


      Tôi cúi xuống và bắt lấy chỗ cuối sợi dây, rồi thắt chặt quanh eo. "Được rồi," tôi . "Nếu nửa tiếng sau mà con chưa về Cha giật nhé."


      "Hai lăm phút thôi," Cha Dominic chỉnh lại. "Chúng ta mất thời gian, nhờ ông trẻ này cắt ngang đây." tay ông nắm đầu kia sợi dây thừng, tay còn lại ông lôi trong áo khoác ra cái đồng hồ bỏ túi. " , Susannah," ông giục.


      "Vâng," tôi . "Được rồi. Con quay về ngay."


      Và thế là tôi vung chân trèo lên miệng hố. Lúc nhìn xuống, tôi thấy Cha Dominic và Jack đứng đó, ngước lên nhìn tôi. Và tôi cũng thấy chính mình, nằm ngủ như nàng Bạch Tuyết giữa vòng tròn nến lung linh. Cho dù nàng Bạch Tuyết chắc chả bao giờ mặc đồ Prada.


      Tôi đứng dậy và nhìn xung quanh. Chẳng có gì cả.


      Tôi đấy. Ở đó chẳng có gì hết. Chỉ có mỗi bầu trời đen với vài ngôi sao toả sáng lạnh lẽo. Và có màn sương mù. Màn sương dày đặc lành lạnh ùa đến. Tôi nhủ thầm, rùng mình cái, lẽ ra mình nên mặc áo len hơn. Màn sương ấy dường như khiến cho chỗ khí tôi hít vào phổi trở nên nặng trĩu. Nó cũng giống như cái cách vậy. Tôi nghe thấy thanh nào, ngay cả tiếng bước chân của chính mình cũng .


      Ôi. Hai mươi lăm phút cũng chẳng nhiều nhặn gì đâu. Tôi hít hơi đầy khí ẩm ướt và kêu: "Jesse ơi!"


      Đúng là cách hiệu quả. thế chả phải Jesse xuất đâu nhé. . Nhưng kẻ khác có đấy. Trong bộ dạng của võ sĩ giác đấu, hơn.


      Tôi đùa nhé. Trông ông ta giống như cái người có hình in tấm thẻ American Express của mẹ tôi (tấm thẻ tôi hay mượn ấy mà, dĩ nhiên là khi được mẹ đồng ý). Bạn biết đấy, mũ bảo vệ của ông ta có gắn thứ loè xoè như cái chổi, rồi chiếc váy ngắn bằng da, cái kiếm to đùng. Tôi trông thấy được chân của ông ta vì sương dày quá, nhưng tôi đoán là ông ta xăngđan thắt dây lên tận bắp chân (những người nào chân to mà dép thế trông xấu chết được).


      "," ông ta bằng cái giọng trầm trầm, nghiêm nghị, " thuộc về nơi này."


      Thấy chưa. Tôi biết mặc váy hai dây là sai lầm mà. Nhưng ai mà biết được cái nơi giữ linh hồn này lại có quy định về trang phục cơ chứ?


      "Tôi biết," tôi đáp, cười cái xinh nhất. Có lẽ Cha D đúng. Có lẽ tôi có xu hướng sử dụng bản năng giới tính để đạt được điều tôi muốn . ràng là tôi đem nữ tính đó khoe với cái gã trông giống kiểu diễn viên Russell Crowe trước mặt tôi đây.


      "Vấn đề là," tôi , nghịch nghịch sợi dây thừng. "Tôi tìm người bạn. Có thể ông biết ấy đấy. Jesse de Silva ấy mà? Tôi nghĩ là ấy đến đây vào tối qua. Khoảng hai mươi tuổi, cao mét tám, tóc đen, mắt đen - " Và có cơ bụng đẹp chết người nữa chăng?


      Bác Russell Crowe hẳn nghe rồi, vì bác ta lại : " thuộc về nơi này."


      Thôi được, mặc cái váy hai dây này nhất định là sai lầm. Bởi vì làm sao tôi có thể đá cho tên này tránh đường ra mà làm rách váy bây giờ?


      "Thưa ông," tôi , tiến lại gần ông ta và cố gắng để ý đến bắp thịt ở ức ông ta nổi lên rất , ngực ông ta còn to hơn cả ngực tôi. To hơn nhiều ấy chứ. "Tôi với ông rồi. Tôi tìm người. Bây giờ, hoặc ông cho tôi biết ông có trông thấy ấy , hoặc là ông tránh ra, hiểu ? Tôi là người làm cầu nối của hồn ma, được chưa? Tôi có quyền được đến đây, cũng như ông thôi."


      Dĩ nhiên, tôi chả biết điều đó có đúng , nhưng kệ xác, tôi làm cầu nối cả đời rồi mà còn chưa từng được đến đây. Như tôi thấy có người nợ tôi khoản kha khá đây.


      Võ sĩ giác đấu có vẻ đồng ý. Ông ta bằng giọng khác hẳn: " người làm cầu nối à?" ông ta cúi xuống nhìn tôi như thế tôi là con khỉ tự nhiên ngồi dậy và đọc Lời Thề Nước.


      Tuy thế, hẳn tôi cũng làm được điều gì đó đúng, bởi vì ông ta chậm rãi : "Tôi có biết cái người nhắc đến."


      Sau đó, trông ông ta như thể quyết điều gì đấy. Bước qua bên, ông ta như ra lệnh: "Giờ . Đừng mở cánh cửa nào hết. ta đến."


      Tôi trố mắt nhìn ông ta. Ái chà chà. "Ông... ông đấy chứ?"


      Lần đầu tiên ông ta biểu tí tẹo tính cách. Ông ta : "Trông tôi có giống như đùa ?"


      "Ừm," tôi . "."


      "Vì tôi là người gác cổng. Tôi đùa. ." Ông ta chỉ. " có nhiều thời gian đâu."


      Xa xa, nhìn về phía ông ta chỉ, tôi trông thấy cái gì đó. Tôi biết đó là gì, nhưng phải là sương mù. Tôi chợt muốn ôm chầm lấy ông bạn võ sĩ giác đấu mới quen, nhưng cũng ghìm lại được. Trông ông ta có vẻ gì là kiểu người giàu tình cảm gì cho lắm.


      "Cảm ơn," tôi . "Cảm ơn ông rất nhiều."


      "Nhanh lên," ông gác cổng . "Và phải nhớ, cho dù làm gì, cũng đừng về phía có ánh sáng."


      Tôi giật cái dây thừng phát để Cha D thả ra thêm chút nữa. Giờ đây tôi chỉ đứng đó, tay cầm dây, nhìn chằm chằm ông võ sĩ giác đấu.


      "Đừng về phía có ánh sáng ư?" tôi hỏi lại. "Ông lại đùa rồi."


      Xin thề, ông ta giọng bực mình. "Tôi bảo với rồi, tôi đùa. Sao nghĩ rằng tôi lại ra điều mà có ý muốn ?"


      Tôi muốn bảo cho ông ta biết rằng cái chuyện đừng--về-phía-có-ánh-sáng đó chiếu chiếu lại nhàm lắm rồi. Ý tôi là, cái phim tinh phần 1 cho đến hết cả Phần 3 đều có cái câu đó chạy làm nền mà.


      Nhưng ai biết được? Có thể cái người viết ra những bộ phim đó cũng là người làm cầu nối sao. Biết đâu ông ta và người gác cổng này là bạn bè với nhau hay gì đó.


      "Ừm,""Được rồi," tôi , khép nép qua ông ta. "Hiểu. về phía có ánh sáng."


      "Mà cũng đừng mở bất kỳ cánh cửa nào," người gác cổng nhắc tôi.


      " cửa," tôi , chỉ tay vào ông ta và nháy mắt cái. "Hiểu."


      Thế rồi tôi quay lại, và màn sương biến mất.


      , cũng phải là biến mất . Nó vẫn còn đó, quẩn quanh gót chân tôi. Nhưng tan gần hết rồi, tôi có thể trông thấy mình đứng hành lang hai bên là những cánh cửa. đầu còn cái trần nhà nào cả, chỉ có bầu trời đen như mực với những ngôi sao nhấp nhánh lạnh lùng. Tuy nhiên, cái hành lang dài đầy những cánh cửa đóng kín phía trước mặt tôi dường như trải dài ra đến vô tận. Mà tôi được mở bất kỳ cánh cửa nào hết. Mà cũng về phía ánh sáng.


      Ừm, vế thứ hai dễ thôi. Tôi chả nhìn thấy ánh sáng nào để mà đến cả. Nhưng làm sao tôi lại được mở bất kỳ cánh cửa nào trong số đó? đấy. Có chuyện gì diễn ra đằng sau những cánh cửa đó nhỉ? Nếu mở ra cánh, chỉ khe hở xíu thôi và he hé nhòm qua, tôi thấy gì? vũ trụ khác ư? Hành tinh Vulcan? Có thể đó là thế giới mà Suze Simon là đứa con bình thường chứ phải là người làm cầu nối chăng? Có thể đó là thế giới nơi mà Suze Simon là nữ hoàng cựu học sinh, đứa con nổi nhất trường, và Jesse phải là hồn ma, có thể đưa ấy đến những buổi khiêu vũ, có chiếc xe ôtô riêng, và sống trong phòng ngủ của ấy?


      Chợt tôi thôi còn thắc mắc gì về chuyện xảy ra đằng sau những cánh cửa đó nữa. Đó là vì, hành lang dài, tiến về phía tôi - cứ như thể vừa mới đùng cái ra từ trong khí vậy - là Jesse.


      ấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Chẳng biết đó là do thấy tôi đứng đây (ở cái nơi mà tôi đoán là phòng chờ của thiên đàng chăng), hay là do thấy cái sợi thừng dài loằng ngoằng buộc quanh eo tôi, cái sợi thừng mà phải thú là trông chả hợp tông với cả bộ trang phục của tôi gì hết. Cho dù lý do đó là gì nữa, trông ấy có vẻ shock nặng.


      "Ơ," tôi , đưa tay lên để đảm bảo rằng tóc mái che hết cái chỗ vết bầm xấu xí. "Chào ."


      Jesse đứng chết trân ở đó và chỉ trố mắt nhìn tôi. Cứ như thể ấy dám tin vào mắt mình nữa. Trông chẳng khác tí ti gì so với lần cuối cùng tôi gặp . Ý tôi là, cái lần cuối cùng tôi gặp hồn ma của . Dĩ nhiên, lần cuối cùng tôi gặp đó là lần nhìn thấy cái xác bị huỷ hoại theo thời gian chứ, và cảnh tượng ấy khiến tôi mất sạch bữa tối vừa mới ăn xong.


      Nhưng Jesse đứng đây trông đẹp hơn rất nhiều.


      Tuy vậy, nếu như tôi mong đợi niềm vui khi tái ngộ - cái ôm chẳng hạn, hay là (lạy trời) nụ hôn - đúng là tôi phải thất vọng rồi. cứ chỉ đứng đó nhìn tôi chằm chằm như thể từ sau lần cuối chúng tôi gặp nhau tôi mọc thêm cái đầu thứ hai rồi vậy.


      "Susannah," khẽ. " làm gì ở đây thế? Có phải - - "


      Tôi hiểu ngay ý muốn gì và đáp, bật cười lo lắng: "Chết? Tôi ư? , , . phải thế. Tôi chỉ... ơ... tôi lên này vì muốn... ơ... biết đấy... muốn xem có được ổn hay ..."


      Thôi được rồi, tôi còn có thể kém cỏi hơn nữa đây? đấy mà. Kể từ khi quyết định tìm ấy, tôi hình dung ra khoảnh khắc này đến cả ngàn lần rồi, và trong tưởng tượng của tôi, tất cả những lời đều là vô nghĩa. Jesse chỉ vòng tay ôm lấy tôi và hôn tôi. Hôn lên môi.


      Còn thế này ... Thế này đúng là ngượng ngùng kinh khủng. Ước gì tôi chuẩn bị trước bài trình bày nhỉ.


      "Ừm," tôi . Cái điều thực bây giờ tôi ước là mình thôi ờ ừm . "Vấn đề là thế này, tôi muốn biết chắc chắn rằng này là vì muốn thế. Vì nếu muốn ở, Cha Dom và tôi nghĩ là có thể quay về. Để... ừm... hoàn thành nốt bất kỳ điều gì còn níu giữ ở dưới kia. Ở thế giới của tôi ấy mà. Thế giới của chúng ta," tôi nhanh miệng chỉnh lại, nhớ ra điều Cha Dominic cảnh báo. "Ý tôi là thế giới của chúng ta."


      Jesse vẫn cứ chỉ nhìn tôi chằm chằm. "Susannah," ấy . Giọng có gì đó kỳ lạ lắm. giây sau, khi ấy hỏi tôi mới biết lý do tại sao lại thế: "Chẳng phải là người đuổi tôi đến đây sao?"


      Tôi há hốc miệng nhìn . "Gì? cái gì đấy?"


      Giờ tôi biết giọng của kỳ lạ ở chỗ nào rồi. Giọng ấy chất chứa đau buồn. "Chẳng phải ," hỏi, "khiến tôi bị yểm trừ à?"


      "Tôi ư?" Giọng tôi phóng vút lên quãng mười luôn. "Tôi ư? Jesse, dĩ nhiên là rồi. Tôi bao giờ làm thế. Ý tôi là, biết tôi bao giờ làm điều như thế mà. Thằng bé Jack đó làm đấy. người Maria của bảo nó làm. ta cố đuổi . ta bảo với Jack rằng quấy nhiễu, làm phiền đến tôi, và thằng bé đó chẳng biết gì, vì thế nó yểm trừ , rồi Felix Diego ném tôi từ mái hiên xuống, và rồi, Jesse, người ta tìm thấy xác của , ý tôi là hài cốt của , tôi trông thấy chúng và phát ói hết cả ra, con Spike rất nhớ , và tôi nghĩ là... biết đấy, nếu muốn có thể quay về, vì thế nên tôi mới cần đến sợi dây thừng này, để chúng ta có thể tìm đường quay trở lại."


      Tôi ào ào. Tôi toàn thế thôi, cho dù đứng ở nơi dành cho linh hồn nữa. Nhưng tôi thể kìm chế bản thân. Mọi chuyện cứ như thể tuôn ra hết vậy. Ừm, phải là mọi chuyện. Ý tôi là, tôi nhất định cho ấy biết tại sao tôi muốn ấy trở về. Tôi nhắc đến từ Y hay gì đó đâu. Mà cũng nhắc đến lời cảnh báo của Cha D luôn.


      "Đấy là," tôi tiếp, "nếu muốn quay về. Tôi có thể hiểu tại sao lại muốn ở đây. Ý tôi là, sau trăm năm mươi năm, có lẽ đây là giải thoát. Tôi nghĩ họ chuyển sớm thôi, và rồi có được cuộc sống mới, hoặc là lên thiên đàng, hay gì gì đó. Nhưng tôi chỉ nghĩ là, Maria công bằng khi làm như thế với - hai lần - và nếu muốn quay về để tìm hiểu xem tại sao còn lưu lại trái đất bên dưới kia lâu đến như thế, tôi giúp , nếu tôi có thể."


      Tôi cúi xuống nhìn cái đồng hồ của Cha D. Nhìn cái đồng hồ còn dễ hơn nhìn vào gương mặt Jesse, để thấy ấy vẫn còn vẻ mặt khó hiểu kia, như thể chẳng dám tin vào cái điều nhìn thấy. Và nghe thấy.


      "Khó khăn duy nhất là," tôi , "tôi có thể thoát ra khỏi thân xác chỉ trong vòng nửa giờ mà thôi, quá nửa giờ tôi bị lìa khỏi thân xác vĩnh viễn, mà chúng ta chỉ còn có mười lăm phút thôi. Thế nên phải nhanh lên và quyết định . định thế nào đây?"


      Tôi tự hỏi, thế đủ thiếu nữ tính chưa Cha Dom? Tôi hoàn toàn chẳng sử dụng gì đến nữ tính cả. ai có thể trách tôi cho dù tôi có cười cái nữa. Tôi là hình mẫu của người làm cầu nối chuyên nghiệp đấy nhé.


      Chỉ có điều tôi chẳng biết liệu mình còn có thể khoác cái vẻ bề ngoài -lo-công-việc của mình đến bao giờ nữa. Nhất là khi Jesse vươn ra và đặt bàn tay lên cánh tay tôi.


      "Susannah," ấy , và giờ giọng chẳng còn đau buồn hay gì gì nữa, mà nếu tôi nhầm, giống như nổi giận đúng hơn. "Có phải vì tôi mà chết ?"


      "Ừm," tôi , tự hỏi biết nếu ấy mới là người chạm vào tôi như thế có bị tính là sử dụng những chiêu quyến rũ của phái nữ . "Đúng ra mà . Chưa đâu. Nhưng nếu chúng ta còn nấn ná ở đây lâu hơn nữa - "


      Bàn tay tóm chặt lấy cánh tay tôi. " thôi," ấy .


      Tôi dám chắc liệu ấy có thực hiểu chuyện này . "Jesse," tôi . "Tôi có thể tự tìm được đường về. Tôi làm thế này với người gác cổng này." Tôi giơ hai ngón tay bắt chéo (làm dấu hiệu cầu may). "Nếu muốn cùng tôi vì muốn quay lại được thôi, nhưng nếu chỉ muốn tiễn tôi ra đến chỗ cái hố đó tôi tự lấy được rồi."


      Jesse chỉ : "Im , Susannah."


      Và thế là, vẫn còn nắm lấy cánh tay tôi, ấy với lấy sợi dây thừng và bắt đầu theo nó trở lại theo hướng mà tôi đến.


      Ô, tôi nhủ thầm trong khi ấy lôi tôi theo. Được rồi. Hay lắm. Giờ ấy giận tôi rồi. Tôi mạo hiểm mạng sống của mình - đúng là tôi làm đây còn gì - vậy mà ấy lại giận vì tôi làm thế. Thực lẽ ra tôi phải nghĩ đến rồi chứ. Ý tôi là, mạo hiểm mạng sống của bạn vì tên con trai có khác gì ra cái từ Y đó đâu. Thậm chí còn tệ hơn nữa ấy chứ. Làm thế nào tôi thoát thân được bây giờ?


      Tôi : "Jesse, đừng có tưởng bở tôi làm điều này vì đấy. Có làm bạn cùng phòng ấy à, chả hay ho quái gì đâu. tưởng tôi thích học hay làm về rồi lại phải ngồi giải thích cho những chuyện vớ vẩn chắc? Tin tôi , phải sống mà có kè kè như thế chỉ tổ rắc rối."


      ấy chả gì hết, cứ chỉ lôi tôi theo thôi.


      "Lại còn chuyện với Tad nữa," tôi , lôi lại chuyện cũ khó nhằn. " nghĩ tôi thích có bám đuôi các cuộc hẹn của tôi chắc? Cuộc sống của tôi khi rồi khiến mọi việc trở nên đơn giản hơn nhiều, vì thế, đừng có nghĩ tôi làm điều này vì đấy. Tôi làm thế chỉ vì con mèo ngu si đó của kêu khóc chết sống lại mà thôi. Với cả, điều gì có thể khiến người ngớ ngẩn của nổi đoá lên tôi làm điều đó."


      "Nombre de Dios, Susannah," Jesse lầm bầm. "Maria phải người của tôi."


      "Chắc chắn là trước đây từng thế," tôi . "Mà chuyện đó là thế nào? Đứa con đó đúng là kẻ xấu tính hạng nhất Jesse ạ. thể tin được là từng đồng ý cưới ta cơ đấy. nghĩ cái gì thế? thấy bên dưới cái mớ đồ đăngten đó ta là người như thế nào à?"


      "Hồi đó," Jesse , hai hàm răng nghiến lại, "mọi chuyện khác, Susannah."


      "Ố, thế à? Khác đến nỗi thể nào biết được cái đứa con sắp kết hôn đó đúng là kẻ - "


      "Tôi hầu như chẳng hiểu gì về ta cả," Jesse , kéo tôi dừng đánh xịch cái, trừng mắt nhìn. "Thế được chưa?"


      " hay đấy," tôi đáp. "Hai người là em họ cơ mà. Nếu muốn biết, đó là điểm nữa khiến tôi thực phát - "


      "Đúng thế, chúng tôi là em họ," Jesse ngắt lời, lắc lắc cánh tay tôi cái. "Nhưng như tôi bảo rồi đấy, hồi đó mọi chuyện khác lắm, Susannah. Nếu còn nhiều thời gian, tôi kể cho - "


      "Ô, đừng có như thế. Chúng ta vẫn còn" - tôi cúi xuống xem đồng hồ của Cha D - "mười hai phút nữa. Bây giờ kể ."


      "Susannah - "


      "Ngay bây giờ, Jesse, nếu , tôi thề đứng ỳ ra ở đây đấy."


      ấy thực rên lên vì cáu và ra từ mà tôi nghĩ hẳn phải là từ rất bậy, chỉ có điều tôi dám chắc vì đó là tiếng Tây Ban Nha. Ở trường người ta dạy chúng tôi chửi thề bằng tiếng Tây Ban Nha mà.


      "Được," ấy , buông cánh tay tôi ra. " muốn biết chứ gì? muốn biết hồi đó sống như thế nào chứ gì? Hồi đó khác, được chưa? California khác lắm. Hoàn toàn khác. có chuyện nam nữ bất phân. Con trai con được chơi cùng nhau, ngồi cạnh nhau trong lớp. Lúc duy nhất tôi ở chung phòng với Maria là trong bữa ăn, hoặc thỉnh thoảng trong buổi khiêu vũ. Mà chúng tôi còn những người khác vây quanh. Tôi nghĩ có khi tôi cũng chỉ nghe ta được có vài từ, hơn - "


      "Vậy hẳn đó phải là những từ ngữ hay ho ấn tượng lắm, vì đồng ý cưới ta còn gì."


      Jesse đưa bàn tay lên lùa qua mái tóc và lại kêu thêm câu nữa bằng tiếng Tây Ban Nha. "Tất nhiên là tôi đồng ý cưới ta," ấy . "Bố tôi muốn thế, bố ta muốn thế. Làm sao tôi dám ? Tôi muốn từ chối. Lúc đó tôi hề biết ta là người như thế nào. Chỉ sau này, khi nhận được những lá thư ta gửi, tôi mới nhận ra - "


      "Rằng ta thể viết đúng chính tả?"


      ấy lờ . " - rằng hai chúng tôi chẳng có điểm chung nào cả, và bao giờ có. Nhưng cho dù có thế nữa, tôi cũng thể làm gia đình bị mất mặt vì dám huỷ hôn với ta. phải vì việc như."


      "Nhưng khi nghe rằng ta chả phải loại trong trắng thanh khiết như sương dưới đất?" tôi khoanh tay trước ngực và trừng mắt nhìn ta, sản phẩm của cái thế kỷ 19 phân biệt đối xử giữa nam và nữ. "Lúc đó mới quyết định rằng ta phải loại vợ tốt chứ gì?"


      "Khi tôi nghe thiên hạ đồn thổi về Maria và Felix Diego," ấy bực bội , "tôi lấy gì làm vui vẻ. Tôi biết Diego. phải người tốt. tàn ác và... Lúc nào cũng chỉ nhăm nhăm nghĩ cách kiếm tiền. Mà Maria có rất nhiều tiền. muốn cưới ta - có thể hiểu vì mục đích gì - vì thế, khi biết được, tôi quyết định tốt hơn hết là phải kết thúc chuyện này thôi, đúng vậy đấy - "


      "Nhưng gã Diego đó có quen mà," tôi , giọng run run.


      "Susannah." ấy nhìn tôi chằm chằm. "Tôi quen với cái chết cả thế kỷ rưỡi nay rồi. Giờ tôi còn bận tâm đến chuyện ai giết tôi, hay là vì lý do nữa. Ngay lúc này đây, điều quan trọng nhất đối với tôi là tôi muốn thấy cũng có kết cục như thế. Giờ , hay là để tôi phải vác ?"


      "Thôi được," tôi , để ấy kéo tôi như cũ. "Nhưng có điều này cần phải thẳng thắn. Tôi làm tất cả những việc này - biết đấy, tự yểm trừ bản thân rồi lên đây, vân vân - tôi làm thế vì tôi hay gì đó đâu đấy."


      "Tôi tưởng bở như đâu," ấy rất nghiêm chỉnh.


      "Thẳng thắn nhé," tôi . Tôi tự hỏi biết tôi thiếu nữ tính như thế đủ chưa. Mà thực ra, tôi bắt đầu nghĩ rằng mình hơi bị quá thiếu nữ tính rồi. Tôi hung hãn có. "Tôi làm vì lý do đó. Tôi đến đây là vì con mèo. Con mèo đó rất nhớ ."


      "Lẽ ra nên đến đây," Jesse . Nhưng tôi vẫn nghe thấy đấy. này có mấy tiếng ồn. Chúng tôi khỏi chỗ hành lang - lúc chúng tôi quay lưng tôi thấy nó biến mất rồi - và trở lại chỗ có sương mù, lần theo sợi dây thừng mà may mắn có Jack nhớ ra để đem nó đến. "Tôi thể tin nổi là áCha Dominic lại đồng ý."


      "Này," tôi . "Đừng có lôi Cha D vào đây. Tất cả đều do lỗi của đấy chứ. Nếu ngay từ đầu thẳng cho tôi biết chết như thế nào chẳng có chuyện gì xảy ra rồi. Nếu ít ra tôi có thể bảo dượng Andy đào ở chỗ khác . Tôi cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng để đấu lại với Maria và gã chồng chết giẫm của ta. Tôi biết tại sao bọn chúng lại khó chịu về chuyện người ta phát ra chúng là hai kẻ giết người đến thế, nhưng chúng rất quyết tâm bưng bít chuyện xảy ra với cho thành vụ bí - "


      "Đó là vì," Jesse , "đối với chúng, từ khi chết , chúng hề biết thời gian trôi qua bao lâu. Chúng cứ ung dung yên nghỉ cho đến khi thấy ràng là người ta sắp tìm thấy cái xác của tôi, điều đó hiển nhiên là khiến người ta mở ra cuộc điều tra về nguyên nhân cái chết của tôi. Chúng hiểu rằng từ bấy đến nay hơn thế kỷ rồi. Chúng cố giữ, cố duy trì lấy cái địa vị của chúng trong xã hội: là những công dân hạng nhất trước kia."


      "Tôi biết," tôi , sờ soạng cái vết bầm. "Chúng nghĩ rằng giờ vẫn còn là năm 1850, và chúng sợ hàng xóm láng giềng phát ra là chúng khử . Ừm, rồi khoảng ngày nữa thôi, tất cả lanh tanh bành hết cho xem. sắp được hé lộ rồi, nhờ vào tờ Quả Thông Carmel đấy - "


      Jesse xoay ngoắt người tôi lại để đối mặt với ấy. Trông ấy giận hơn bao giờ hết. "Susannah," . " cái gì đấy?"


      "Tôi kể hết toàn bộ chuyện này cho Cee Cee rồi," tôi đáp, thể kìm nổi giọng mình có chút xíu tự-chúc-mừng-bản-thân. " ấy học việc ở toà báo đó. ấy bảo họ cho in bài đó - thực về chuyện xảy ra với - vào Chủ Nhật này."


      Thấy vẻ mặt ấy càng khó chịu hơn, tôi thêm: "Jesse, tôi phải làm thôi. Maria giết người đàn ông ở hội sử học - cái người có bức tranh của ta lấy để làm lễ trừ ma ấy mà. Tôi tin rằng ta cũng giết ông nội của ông ta nữa. Maria và chồng ta giết tất cả những người nào cố ra về chuyện xảy ra với đêm hôm đó. Nhưng ta thể làm thế được nữa. Bài báo đó sắp đến tay ba mươi lăm ngàn người. Mà có khi còn hơn, bởi vì họ còn đăng cả lên website của tờ báo nữa. Maria thể giết tất cả những người đọc nó được."


      Jesse lắc đầu. " đâu, Susannah. ta chỉ giết mà thôi."


      "Jesse," tôi . " ta thể giết được tôi. ta thử rồi. cho biết: giết được tôi là rất, rất khó đấy."


      "Có thể đâu," Jesse . ấy đưa ra cái gì đó cầm trong tay. Tôi nhìn xuống, ngạc nhiên khi thấy rằng đó là sợi dây thừng chúng tôi lần theo. Nhưng thay vì đầu cuối của sợi dây thòng xuống cái hố mà tôi chui lên, nó lại nằm trong tay Jesse, đầu dây tưa ra. Như thể nó bị cắt.


      Bị cảm thấy cắt bằng dao.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :