Cầu Nối Của Những Hồn Ma - Meg Cabot(FULL 6 tập) (Kinh dị, Teen)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 19


      "Mình chẳng thể nào hình dung nổi," Gina , "kỳ nghỉ xuân của mình lại hóa ra thế này."


      "Này." Tôi ngẩng lên khỏi tờ Cosmo ấy mang vào cho tôi. "Mình là mình xin lỗi rồi. Cậu còn muốn gì hơn nữa nào?"


      Gina có vẻ ngạc nhiên trước giọng có phần gay gắt của tôi. "Mình có bảo là mình vui đâu," ấy . "Mình chỉ là mình hình dung nổi nó như thế này thôi mà."


      "Ô, phải lắm." Tôi ném tờ tạp chí sang bên. "Ừ, đến thăm mình nằm viện vui phải biết."


      Tôi thể nhanh cho lắm khi môi còn vết khâu. Mà tôi cũng thể tròn vành chữ được. Tôi chẳng biết trông mình ra làm sao - mẹ tôi bảo với mọi người, trong đó có cả nhân viên bệnh viện, là được để tôi đến gần cái gương nào hết, dĩ nhiên việc đó khiến tôi tin rằng trông mình hẳn là gớm ghiếc lắm; tuy nhiên, đó có lẽ là cầu sáng suốt, cứ xem tôi phản ứng thế nào khi chỉ cần bị đúng cái 'đèn pin' mặt thôi cũng đủ biết. Nhưng có điều chắc chắn, đó là tôi ăn nghe như con ngu si ấy.


      "Chỉ vài giờ nữa thôi mà," Gina . "Cho đến lúc họ có kết quả kiểm tra chụp cộng hưởng từ lần thứ hai. Nếu kết quả tốt cậu được về. Rồi mình và cậu lại đâm đầu ra biển. Và lần này" - nàng liếc về phía cửa ra vào của phòng bệnh riêng của tôi để chắc chắn là cửa kín then cài và ai có thể nghe trộm được - " còn con ma đáng ghét nào dám phá hỏng mọi chuyện đâu."


      Ừm, thế cũng đúng. Việc Michael bị bắt, cho dù được hoành tráng như mong đợi, nhưng cũng khiến cho bọn Thiên thần hài lòng. Chắc chúng thích chứng kiến cậu ta chết hơn, nhưng khi Cha Dominic thuyết phục chúng rằng, thằng con trai nhạy cảm như Michael khốn khổ với hệ thống hình phạt dành cho tội phạm ở bang California này đến mức nào, chúng thôi ngay cơn điên loạn muốn giết người. Thậm chí chúng còn nhờ thuốcCha Dominic gửi lời đến Jesse và tôi, rằng chúng xin lỗi về chuyện oánh bọn tôi trận máu me be bét.


      Tôi chưa sẵn sàng tha thứ cho chúng đâu, kể cả khi Cha Dominic cam đoan với tôi rằng những Thiên thần tiếp, đến với những cái đích ở thế giới bên kia - cho dù đó là nơi nào - và còn gây rắc rối cho tôi nữa.


      Ý kiến của Jesse về chuyện này ra sao tôi biết. ta còn chưa thèm hạ cố cho cả Cha Dom và tôi có vinh dự được diện kiến, từ sau cái đêm bọn Thiên thần tấn công chúng tôi. E rằng ta cực kỳ bực mình với tôi mất rồi. Cứ xem tất cả chuyện này đều là do lỗi của tôi tôi cũng chẳng trách được ta. Nhưng tôi vẫn ước gì ta ghé qua, ước gì ta hét vào mặt tôi thêm nữa cũng được. Tôi nhớ ta. Tôi biết, nhớ nhiều hơn mức bình thường.


      Quỷ tha ma bắt cái Bà Zara ấy , vì tội dám phán đúng.


      "Cậu phải nghe mọi người trong trường bàn tán gì về cậu cơ," Gina . nàng ngồi ở mép cuối giường bệnh, mặc sẵn bộ bikini rồi, bên ngoài là cái váy búp bê in hình da báo. nàng muốn tốn càng ít thời gian càng tốt khi cuối cùng chúng tôi cũng được ra biển.


      "Ô, thế à?" tôi cố lôi tâm trí mình từ chỗ Jesse trở về. chẳng dễ dàng gì. "Bọn họ gì?"


      "Ừm, bạn Cee Cee của cậu viết bài về cậu cho tờ báo trường... cậu biết đấy, thám tử amatơ ấy mà, về chuyện làm sao cậu phát được chính Michael là kẻ gây ra tất cả những vụ giết người dã man và đặt bẫy để tóm cậu ta - "


      "Chuyện đó," tôi khô khốc, "chắc chắn là cậu ấy nghe từ miệng cậu chứ gì."


      Gina trông có vẻ thỏ non. "Mình chẳng hiểu cậu gì cả. Adam gửi cho cậu chỗ này" - Gina chỉ vào bó hoa hồng màu hồng to vĩ đại bậu cửa sổ - "và thầy Walden, theo như Jake , sưu tầm để tặng cậu đủ bộ sách của Nancy Drew. ràng thầy ấy nghĩ trong đầu cậu bị ám ảnh việc phá giải các vụ án."


      Thầy Walden đúng về việc đó. Nhưng tôi lại bị ám ảnh bởi việc phá án.


      "Ô, và bố dượng của cậu nghĩ đến chuyện mua chiếc Mustang để thay Rambler đấy," Gina cho tôi hay.


      Tôi nhăn mặt cái, rồi ân hận ngay. khó để làm điệu bộ mặt khi môi đau, đấy là còn chưa đến mấy vết khâu đầu nữa. " cái Mustang?" tôi lắc đầu. "Làm sao mà cả lũ bọn mình ngồi vừa trong cái Mustang cơ chứ?"


      " phải mua cho các cậu. Mà mua cho ông ấy. Còn ông ấy cho bọn cậu chiếc Land Rover."


      Ừm, thế nghe còn có lý.


      "Thế còn..." tôi muốn hỏi ấy về Jesse. Dù sao nàng cũng ở chung phòng với ta - ở mình, nhờ chuyện tôi bị nằm viện qua đêm để bác sỹ theo dõi đấy ạ. Nhưng vấn đề là ở chỗ, ấy chẳng biết chuyện đó. Ý tôi là chuyện về Jesse ấy. Tôi vẫn chưa kể cho nàng nghe về ta. Và giờ hình như đâu còn lý do gì để mà kể. ta bao giờ chuyện với tôi nữa.


      "Thế còn Michael?" tôi thay bằng câu hỏi đó. ai trong số khách khứa đến thăm tôi - mẹ tôi, dượng tôi, Ngái Ngủ, Ngu Ngơ, Tiến Sỹ; Cee Cee, Adam; thậm chí cả Cha Dom nữa - chịu cho tôi tin gì về cậu ta. Các bác sỹ khuyên họ rằng đề tài đó có thể "quá đau đớn" đối với tôi, nên nhắc đến.


      Cứ làm như là. Bạn có muốn biết thế nào mới gọi là đau đớn ? Để tôi cho mà biết đau là thế nào nhá. Có hai cái xương sườn gãy, biết rằng rồi hàng bao nhiêu tuần chỉ được mặc áo tắm mảnh mà ra biển, để che những vết thâm tím.


      "Michael ấy à?" Gina nhún vai. "Ừm, cậu đúng. Cái chuyện cậu bảo là cậu ta giữ lại hàng đống thứ bên trong máy vi tính ấy. Cảnh sát xin được giấy phép và tịch thu cái PC của cậu ta, và trong đó có tất cả - những bài viết, email, sơ đồ hệ thống phanh của chiếc Rambler. Họ lại còn tìm thấy cả cái cờlê mà cậu ta dùng. Cậu biết mà, để vặn mấy cái bulông giữ thanh chắn ven đường ấy? Chúng phù hợp với những dấu vết kim loại để lại. Và lại còn cái kìm cắt cậu ta dùng để cắt dây phanh của chiếc Rambler. lưỡi kìm họ còn thấy vết dịch lỏng còn sót lại. là thằng đó chẳng biết xoá dấu vết gì cả."


      Tôi kể nốt.


      Cậu ta bị bắt vì bốn điểm luận tội trong tội giết người cấp độ 1 - giết bốn Thiên thần RLS - và sáu điểm trong tội cố ý giết người: năm điểm cho năm người bọn tôi, những đứa ngồi trong chiếc Rambler bị cắt phanh vào buổi chiều hôm đó, và điểm cho cái việc mà cảnh sát tin rằng Michael làm đối với tôi ở chỗ cái Điểm đó.


      Tôi đính chính lại với họ. Ý tôi là, tôi ngồi đó mà tuôn: "Ừm phải, những vết thương của tôi ấy à? Ờ, Michael? chẳng gây ra những vết thương đó đâu. Mà là hồn ma của những nạn nhân cậu ta giết làm thế đấy, vì tôi để cho chúng giết cậu ta."


      Tôi nghĩ cứ để họ tin rằng chính Michael gây ra mấy cái xương sườn gãy và mười bốn vết khâu đầu tôi cũng được... mà đấy là chưa đến hai vết môi đấy. Dù sao cậu ta cũng cố giết tôi còn gì. Những Thiên thần ngăn cậu ta lại. Nếu bạn nghĩ xem, thấy rằng thực ra bọn họ cũng cứu mạng tôi đấy chứ.


      Ờ. Để sau đó tự tay bọn chúng giết tôi.


      "Nghe này," Gina . "Chuyện cậu bị cấm túc ấy - cậu biết mà, vì tội dám lẻn ra ngoài và ngồi trong xe với Michael trong khi mẹ cậu là tuyệt đối được - chuyện đó để đến sau khi mình về. Bốn ngày tới chúng ta ra biển. Ý mình là, chắc chắn cậu học được rồi. Ai lại học khi xương sườn gãy. Cậu thể ngồi được. Nhưng chắc chắn là cậu có thể nằm chứ, cái khăn bông ấy. Ít ra mình có thể xin mẹ cậu để cho cậu làm thế."


      "Nghe hay đấy," tôi ."


      "Đỉnh," Gina . ràng ý nàng muốn tuyệt đỉnh, chỉ có điều rút ngắn lại - giống hệt như kiểu Ngái Ngủ hay rút ngắn từ bởi vì ta lười đến mức chịu ra cho nó đủ cả từ nguyên vẹn. Thế cho nên pizza mới thành " 'za", Gina mới thành "G". Tôi nhận ra nàng có nhiều điểm chung với Ngái Ngủ hơn tôi tưởng.


      "Mình kiếm lon Coke ăn kiêng đây," nàng , trèo xuống giường tôi - cẩn thận làm xô đệm giường vì y tá vào phòng đến hai lần và cảnh cáo nàng đừng có làm thế. Cứ như là tôi còn chưa dùng đủ thuốc Tylenol với codein để giảm đau ấy. Có người nào mà dùng cả cái két thả rơi xuống đầu tôi tôi cũng chẳng cảm thấy gì cho mà xem.


      "Cậu uống ?" Gina hỏi, dừng lại chỗ cửa ra vào.


      "Có chứ," tôi đáp. "Nhưng nhớ là - "


      "Rồi, rồi," nàng ngoái đầu lại khi cánh cửa từ từ khép lại sau lưng. "Mình kiếm được cái ống hút đâu đó."


      Còn lại mình trong phòng, tôi cẩn thận dựng lại mấy cái gối đằng sau lưng, rồi ngồi đó, nhìn chằm chằm vào nơi vô định. Những người bị dùng nhiều thuốc giảm đau như tôi thường hay làm thế lắm.


      Nhưng cứ đứng phải là tôi nghĩ ngợi gì. Thực ra, tôi nghĩ về cái điều Cha Dominic với tôi khi ông đến thăm mấy tiếng trước. đúng là tréo ngoe, buổi sáng sau cái hôm Michael bị bắt, em cậu ta, Lila Meducci, hồi tỉnh khỏi cơn hôn mê kéo dài. Ôi, mà cũng chẳng phải đứa con đó ngồi dậy và đòi bát Cheerio hay gì đó đâu. Tình trạng nó vẫn còn nghiêm trọng lắm. Theo như lời Cha D, chắc phải mất hàng tháng, thậm chí hàng năm để hồi phục trở lại như hồi trước khi xảy ra vụ tai nạn - nếu mà có thể. Phải lâu là lâu nó mới lại có thể được, được, thậm chí tự ăn được như trước kia.


      Nhưng nó còn sống. Nó còn sống và tỉnh lại. Đó chẳng phải là phần thưởng khuyến khích to tát gì cho bà Meducci, nhưng ít ra cũng là điều gì đó.


      Khi tôi nghĩ ngợi đến những thay đổi bất thường của cuộc sống tôi nghe thấy tiếng sột soạt. Tôi ngoái đầu lại đúng lúc trông thấy Jesse cố biến mất.


      "Ôi, , đừng có làm thế," tôi , ngồi dậy - và khiến mấy cái xương sườn đau điếng, tiện thể luôn. " quay lại đây ngay cho tôi."


      ta quay lại, gương mặt có vẻ ngượng nghịu. "Tôi tưởng ngủ rồi," ta . "Nên tôi quyết định đến vào lúc khác."


      "Dớ dẩn," tôi . " thấy tôi còn thức, nên quyết định đến vào lúc khác khi tin chắc tôi ngủ rồi chứ gì." Tôi thể tin được. thể tin được cái điều tôi bắt gặp ta cố làm. Tôi nhận ra rằng điều này là đau, đau hơn cả mấy cái xương sườn. "Sao, chỉ đến thăm tôi khi tôi chết giấc chứ gì? Đúng thế ?"


      " vừa mới trải qua thử thách," Jesse . Tôi chưa bao giờ thấy ta trông ngượng ngùng đến thế. "Mẹ của - lúc còn ở nhà - tôi nghe bà ấy bảo với mọi người là đừng làm gì để khó chịu."


      "Gặp có khiến tôi khó chịu gì đâu," tôi .


      Tôi đau lắm. Đau đấy. Ý tôi muốn là, tôi biết trước là Jesse nổi cáu với tôi vì những việc tôi làm - cái trò lừa-Michael--đến-chỗ-cái-Điểm-để-cho-những-Thiên-thần-RLS-có-thể-giết-được-cậu-ta ấy mà, bạn biết đấy - nhưng thậm chí muốn chuyện với tôi nữa ... Điều đó tàn nhẫn quá.


      Chắc nỗi đau mà tôi cảm nhận được lên gương mặt tôi, vì khi Jesse lên tiếng, đó là giọng dịu dàng nhất tôi từng nghe ta .ay ngoắt


      "Susannah," ta lên tiếng. "Tôi - "


      "," tôi ngắt lời. "Để tôi trước. Jesse, tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi vì tất cả những chuyện xảy ra buổi tối hôm qua. Tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi thể tin được mình lại có thể làm thế. Và tôi bao giờ, bao giờ tha thứ cho chính mình vì lôi vào chuyện này."


      "Susannah - "


      "Tôi là người làm cầu nối tồi tệ nhất," tôi tiếp. khi ra rồi, tôi thấy khó mà dừng lại. "Tồi tệ nhất đời. Lẽ ra tôi phải bị khai trừ khỏi hội những người làm cầu nối rồi ấy. . Tôi thể tin mình thực lại làm cái điều ngu ngốc đến như thế. Và tôi chẳng trách móc gì nếu bao giờ chuyện với tôi nữa. Chỉ có điều - " tôi ngẩng lên nhìn ta, biết rằng mắt mình long lanh nước. Chỉ có điều lần này, tôi chẳng hề xấu hổ khi để ta trông thấy những giọt nước mắt. "Có điều cần phải hiểu: cậu ta cố giết hại gia đình tôi. Tôi thể để cậu ta cứ thế mà thoát được. có hiểu điều đó ?"


      Jesse làm điều mà trước đây ấy chưa từng làm. Mà tôi cũng chẳng dám nghĩ ấy có bao giờ làm lại điều đó hay .


      Chuyện xảy ra quá nhanh, đến nỗi sau đó tôi thậm chí còn chẳng dám tin liệu có phải thực xảy ra , hay là do đầu óc tôi ngấm thuốc và tưởng tượng ra như thế. Nhưng tôi khá chắc chắn rằng ấy vươn tay ra, và chạm vào má tôi.


      Tất cả chỉ có thế. Xin lỗi làm bạn hi vọng quá mức nhe. ấy chỉ chạm vào má tôi, chắc đó là chỗ duy nhất người tôi còn chưa bị xây xước, bầm tím, hay gẫy xương.


      Nhưng tôi chẳng quan tâm. ấy chạm vào má tôi. Đúng ra là vuốt bằng chỗ lưng mấy ngón tay, phải chạm bằng đầu ngón. Rồi ấy hạ tay xuống.


      "Ừ, querida," . "Tôi hiểu."


      Trái tim tôi bắt đầu đập nhanh đến nỗi tôi tin chắc ấy nghe được rồi. Mà chắc chẳng cần phải thêm, mấy cái xương sườn của tôi đau lắm lắm. Mỗi nhịp dường như khiến trái tim tôi dộng ầm ầm vào chúng ấy.


      "Và lý do duy nhất tại sao tôi giận đến thế là vì tôi muốn trông thấy việc này xảy ra với ."


      Lúc từ việc này, ấy ra hiệu về phía mặt tôi. Tôi nhận ra hẳn trông mình hơi bị khiếp. Nhưng tôi chẳng quan tâm. ấy chạm vào má tôi. Cái chạm ấy nhàng, và đối với hồn ma, ấm áp.


      Tôi thảm hại quá hay sao, đến nỗi chỉ cử chỉ đơn giản thế thôi mà lại có thể khiến tôi hạnh phúc như chín tầng mây? Tôi cách ngớ ngẩn: "Tôi khoẻ lại thôi. Họ bảo tôi thậm chí còn chả cần phải làm phẫu thuật thẩm mỹ cơ mà."


      Cứ làm như tên con trai sinh ra vào năm 1830 cũng biết được phẫu thuật thẩm mỹ là gì ấy. Giời ạ, tôi có phá hỏng phút giây này ?


      Tuy nhiên, Jesse hẳn là lùi ra xa. cứ đứng đó cúi nhìn tôi như thể muốn thêm. Tôi hoàn toàn sẵn lòng để . Nhất là nếu ấy lại gọi tôi là querida lần nữa.


      Nhưng hoá ra ấy chẳng gọi tôi là gì hết. Bởi vì đúng lúc đó Gina ào vào phòng, tay nắm hai lon soda.


      "Cậu đoán thử xem," nàng trong khi Jesse toả ra làn ánh sáng , mỉm cười nhìn tôi, rồi biến mất. "Mình gặp mẹ cậu ở hành lang, mẹ cậu bảo mình đến với cậu là kết quả chụp cộng hưởng từ lần thứ hai của cậu bình thường, và cậu có thể bắt đầu thu xếp về nhà được rồi. Mẹ cậu làm nốt thủ tục giấy tờ. Thế có hay ?"


      Tôi nhe răng cười với nàng, cho dù làm thế cái môi rách của tôi đau chết được.


      "Hay tuyệt," tôi .


      Gina nhìn tôi tò mò. "Có gì mà cậu vui thế?" nàng chất vấn.


      Tôi tiếp tục nhe răng cười toe với nàng. "Cậu vừa bảo mình được về nhà còn gì."


      "Ờ, nhưng trước khi mình thế trông cậu vui sẵn rồi." Gina nheo mắt nhìn tôi. "Suze. Có gì đấy hả? Có chuyện gì?"


      "Ơ," tôi , vẫn tủm tỉm cười. "Chẳng có gì đâu mà."


      --------------------------------


      [1] Có nghĩa là: Linh hồn của may mắn (?)


      [2] Force và Luke (Luke Skywalker) trong truyện Star Wars.


      [3] I know what you did last summer: bộ phim kinh dị của Mỹ


      [4] Đại học California chi nhánh Los Angeles






      Cầu Nối Của Những Hồn Ma Tập 4

      Thời Khắc Đen Tối




      Thông tin:

      Truyện: Cầu Nối Của Những Hồn Ma

      Tập 4: Thời Khắc Đen Tối

      Tác giả: Meg Cabot (Meggin Patricia Cabot)

      Thê loại: Tiểu thuyết kinh dị

      Edit eBook: Kayako Saeki

      Nguồn: Sưu tầm

      Đăng: daotieuvu.blogspot.com

      Nội Dung:

      "Mùa hè. Cái mùa của những ngày dài lê thê và những đêm ngắn ngủi nóng bức.


      Tôi chẳng biết mình mong đợi gì ở cái mùa hè thứ mười sáu này, mùa hè đầu tiên kể từ khi chuyển đến sống ở California cùng với mẹ và chồng mới của mẹ... và, ô, phải rồi, và mấy thằng con trai của ông ấy nữa chứ. Chắc trước mắt tôi cũng vẫn là những ngày chậm chạp dài lê thê ấy thôi. Chỉ có điều, tôi thấy mình ra bãi biển chứ phải ngồi bậu cửa của toà nhà chung cư nào đó. Và còn những đêm ngắn ngủi nóng bức , ừm, tôi cũng cắt đặt đâu vào đấy cả rồi. Tất cả những gì tôi cần là bạn trai.


      Nhưng rồi , chẳng có bãi biển hay bạn trai nào ra cả, bởi vì, cái vế sau, người mà tôi thích ấy à? ta chẳng thèm để ý gì đến tôi cả. Hay ít ra là tôi thấy như thế. Còn vế trước vì...


      Ừm, vì tôi bị bắt ép phải kiếm việc làm.


      Đúng thế đấy: việc làm."




      Chương 1


      "Mùa hè. Cái mùa của những ngày dài lê thê và những đêm ngắn ngủi nóng bức.


      Tôi chẳng biết mình mong đợi gì ở cái mùa hè thứ mười sáu này, mùa hè đầu tiên kể từ khi chuyển đến sống ở California cùng với mẹ và chồng mới của mẹ... và, ô, phải rồi, và mấy thằng con trai của ông ấy nữa chứ. Chắc trước mắt tôi cũng vẫn là những ngày chậm chạp dài lê thê ấy thôi. Chỉ có điều, tôi thấy mình ra bãi biển chứ phải ngồi bậu cửa của toà nhà chung cư nào đó. Và còn những đêm ngắn ngủi nóng bức , ừm, tôi cũng cắt đặt đâu vào đấy cả rồi. Tất cả những gì tôi cần là bạn trai.


      Nhưng rồi , chẳng có bãi biển hay bạn trai nào ra cả, bởi vì, cái vế sau, người mà tôi thích ấy à? ta chẳng thèm để ý gì đến tôi cả. Hay ít ra là tôi thấy như thế. Còn vế trước vì...


      Ừm, vì tôi bị bắt ép phải kiếm việc làm.


      Đúng thế đấy: việc làm."


      Mùa hè. Cái mùa của những ngày dài lê thê và những đêm ngắn ngủi nóng bức.


      Hồi còn ở Brooklyn, nơi tôi sống suốt mười lăm mùa hè đầu tiên trong đời, mùa hè - khi dính dáng gì đến cắm trại - có nghĩa là ngồi bậu cửa cùng với Gina, bạn thân nhất của tôi, và mấy em của ấy, ngóng chờ cái xe bán kem chạy qua. Khi trời quá nóng bức bọn tôi hay chơi trò gọi là Chiến Tranh, chia ra thành các đội với cả bọn trẻ con sống quanh đấy và bắn nhau ì xèo bằng mấy khẩu súng tưởng tượng.


      Tất nhiên, khi lớn lên rồi, chúng tôi chơi cái trò Chiến Tranh đó nữa. Gina và tôi cũng bắt đầu thôi chuyện mút kem.


      vậy phải điều đó có gì quan trọng. có đứa nào trong số bọn con trai hàng xóm, những đứa bọn tôi từng chơi cùng ấy, lại muốn dây dưa gì với chúng tôi hết. Ừ , đúng ra là với tôi. Chắc chúng cũng chẳng ngại ngần gì mà qua lại với Gina, nhưng rốt cuộc khi chúng nhận ra nàng lớn lên thành em xinh đẹp Gina lại đặt mẫu hình con trai của mình cao chót vót so với bọn con trai hàng xóm mất rồi.


      Tôi chẳng biết mình mong đợi gì ở cái mùa hè thứ mười sáu này, mùa hè đầu tiên kể từ khi chuyển đến sống ở California cùng với mẹ và chồng mới của mẹ... và, ô, phải rồi, và mấy thằng con trai của ông ấy nữa chứ. Chắc trước mắt tôi cũng vẫn là những ngày chậm chạp dài lê thê ấy thôi. Chỉ có điều, tôi thấy mình ra bãi biển chứ phải ngồi bậu cửa của toà nhà chung cư nào đó. Và còn những đêm ngắn ngủi nóng bức , ừm, tôi cũng cắt đặt đâu vào đấy cả rồi. Tất cả những gì tôi cần là bạn trai.


      Nhưng rồi , chẳng có bãi biển hay bạn trai nào ra cả, bởi vì, cái vế sau, người mà tôi thích ấy à? ta chẳng thèm để ý gì đến tôi cả. Hay ít ra là tôi thấy như thế. Còn vế trước vì...


      Ừm, vì tôi bị bắt ép phải kiếm việc làm.


      Đúng thế đấy: việc làm.


      Tôi phát hoảng lên khi buổi tối mùa hè, chắc khoảng đầu tháng Năm, Andy, dượng tôi, hỏi xem tôi nộp đơn xin làm thêm mùa hè vào chỗ nào chưa. Tôi thế này chứ: "Dượng về chuyện gì đấy ạ?"


      Nhưng rồi tôi nhanh chóng phát ra rằng, giống như bao điều khác mà tôi phải hi sinh kể từ khi mẹ tôi gặp gỡ, , rồi cưới Andy Ackerman - ông chủ chương trình sửa sang nhà cửa truyền hình cáp, dân California chính gốc, là cha của ba đứa con - mùa hè nóng bức dài dằng dặc nằm ườn bãi biển cùng bạn bè của tôi thành rồi.


      Trong ngôi nhà của gia đình Ackerman này, hoá ra, bạn có hai lựa chọn trong chuyện trải qua kỳ nghỉ hè như thế nào: là tìm việc, hai là học hè. Chỉ có Tiến Sỹ, đứa em con dượng ít tuổi nhất - mọi người, trừ tôi, đều gọi là David - được miễn cả hai, vì nó còn bé quá chưa làm được, với lại nó học giỏi đến mức được tham gia vào trại hè dành cho dân vi tính, kéo dài tháng, ở đó chắc là nó học các kỹ năng giúp nó trở thành Bill Gates tiếp theo - chỉ hi vọng là có mái tóc cắt xấu mù và mấy cái áo l. Tôien trông như hàng bán Wal-Mart.


      Đứa thứ hai, Ngu Ngơ (tên khác là Brad) lại may mắn đến thế. Ngu Ngơ xoay xở thế nào đó mà trượt vỏ chuối cả hai môn tiếng lẫn tiếng Tây Ban Nha - cá nhân tôi thấy đúng là kết hợp đáng kinh ngạc, tiếng là tiếng mẹ đẻ của nó mà - và thế là nó bị ông bố bắt học thêm năm ngày tuần... đấy là khi nó bị "sử dụng" như tên nô lệ công trong kế hoạch mà dượng Andy triển khai trong lúc chương trình tivi của dượng tạm nghỉ hè: kế hoạch đó là phá phách đào bới phần lớn cái nhà gỗ phía sau và lắp cái bồn tắm nước nóng vào đó.


      Có hai lựa chọn - làm hoặc học hè - tôi chọn kiếm việc. Tôi kiếm được việc cùng chỗ mà ông con dượng Ngái Ngủ, đứa lớn nhất, mùa hè nào cũng làm ở đó. Thực tế, ta còn tiến cử tôi ấy chứ, hành động mà lúc đó khiến tôi vừa sững sờ vừa cảm động. Đó là trước khi tôi phát ra rằng cứ mỗi người ta tiến cử mà được nhận vào làm ông nhà ta được nhận khoản tiền thưởng nho .


      Thôi mặc kệ. Cái chuyện ức sôi gan ở đây là thế này cơ: Ngái Ngủ - bạn bè và cả nhà gọi là Jake - và tôi, giờ là hai nhân viên ưu tú của Khu nghỉ dưỡng Khách sạn và Sân golf Peeble Beach, Ngái Ngủ làm cứu hộ ở trong bao nhiêu bể bơi ở khu nghỉ dưỡng, còn tôi ...


      Ừm, tôi lời từ biệt với mùa hè để làm chân trông trẻ trong khách sạn.


      Thôi. Giờ bạn có thể ngừng cười được rồi đấy.


      Thậm chí đến tôi cũng còn phải công nhận rằng đó phải loại công việc mà tôi nghĩ hợp với mình, vì kiên nhẫn của tôi có hạn, và tôi chắc chắn cũng khoái chuyện tóc tai rối tinh rối bù lên. Nhưng cho tôi là việc này được trả lương mười đô giờ, mà đấy là còn chưa tính đến tiền boa nhé. Và tôi cũng xin thêm rằng những người đến ở Khu nghỉ dưỡng Khách sạn và Sân golf PeebleBeach ấy à? Họ là những người hay boa lắm. Mà boa rất hậu.


      Phải là cái số tiền ấy còn hơn cả hàn gắn được lòng kiêu hãnh bị tổn thương của tôi ấy chứ. Nếu tôi mà phải dành cả mùa hè lăn lưng ra làm cái công việc chả cần đến tí đầu óc nào, việc kiếm được trăm đô ngày - thường hơn thế cơ - thừa sức đền đáp xứng đáng cho việc đó. Bởi vì, khi mùa hè qua , chẳng cần hỏi cũng biết lúc vào năm học tôi là đứa có tủ quần áo mùa thu hoành tráng ngất ngây nhất bọn lớp 11 Trường Truyền Giáo Junipero Serra.


      Vậy trong khi dành cả mùa hè quanh quẩn ở cái bể bơi của ông bố tranh thủ nghĩ về điều đó nhé, Kelly Prescott. Tôi mua được bốn đôi giày Jimmy Choo, bằng chính đồng tiền tự mình kiếm được đấy. thấy điều đó thế nào, thưa Đứa Con Bé Bỏng Chuyên Xài Thẻ AmEx Của Bố?


      Công việc làm thêm mùa hè đó của tôi chỉ có vêấn đề to tát duy nhất - ngoài chuyện mấy đứa trẻ con cứ khóc nhai nhải nhưng bố mẹ lại có hầu bao to - đó là chuyện ngày nào tôi cũng phải có mặt ở đó vào lúc 8 giờ sáng. Đúng thế đấy. TÁM GIỜ SÁNG. Hè này hết trò ngủ nướng rồi nhá Suze.


      Phải là tôi thấy như thế hơi bị quá đáng quá thể. Và bạn tin tôi , tôi kêu ca phản ánh rồi đấy chứ. Thế nhưng đội ngũ nhân viên quản lý ở Khu nghỉ dưỡng Khách sạn và Sân golf Peeble Beach vẫn cứ nhất định đổi ý trước những lý lẽ thuyết phục của tôi về chuyện lùi dịch vụ trông trẻ đến 9 giờ mới mở cửa.


      Vậy là sáng nào cũng thế (thậm chí đến Chủ Nhật tôi cũng chả được nướng cháy nữa, do người cha dượng cứ nhất định khăng khăng bắt tất cả mọi người xuống ăn bữa nửa buổi mà dượng ấy chuẩn bị; dường như dượng ấy nghĩ chúng tôi là dân khu Camden hay Walton hay gì gì đó), cứ trước 7 giờ là tôi phải mò dậy rồi... Tôi ngạc nhiên thấy rằng, việc đó cũng có những cái lợi của nó... Cho dù tôi bảo rằng việc phải trông thấy Ngu Ngơ cởi trần, đẫm mồ hôi bẩn thỉu và tu ừng ực nước cam trong hộp giấy là trong số những cái lợi đó đâu đấy.


      Tôi biết, có rất nhiều con trường tôi trả tiền để được chiêm ngưỡng Ngu Ngơ - và cả Ngái Ngủ nữa - khi cởi trần, có mồ hôi hay mặc kệ. Ví dụ như Kelly Prescott chẳng hạn. Và cả bạn thân nhất của ta, đồng thời là bồ 'nửa vời' của Ngu Ngơ, Debbie Mancuso. Bản thân tôi hiểu chúng có gì hay ho hấp dẫn, nhưng rồi tôi chỉ có thể nghĩ là những đứa con đó chưa được chứng kiến mấy em con dượng nhà tôi sau khi ăn xong bữa ăn có món đậu trong thực đơn đấy thôi.


      Tuy nhiên, người nào quan tâm đến việc ngắm Ngu Ngơ làm bộ vươn vai có thể ghé qua nhà chúng tôi vào buổi sáng các ngày thường để ngắm mà chả mất xu nào. Bởi vì Ngu Ngơ toàn ở trong sân, từ khoảng 6 giờ sáng đến tận lúc phải học thêm là khoảng 10 giờ, cởi trần trùng trục, lao động chân tay quần quật dưới con mắt giám sát như cú vọ của ông bố.


      Vào chính buổi sáng ngày hôm nay - cái ngày tôi lại bắt gặp cậu ta tu thẳng hộp cáctông nước hoa quả đó, thói quen mà mẹ và tôi cố dẹp trong dòng họ Ackerman này mà chẳng ăn thua mấy - Ngu Ngơ ràng là phải đào bới, vì cậu ta để lại vết bùn dài khắp sàn bếp, cộng thêm vấy bẩn lên cái thứ từng là chiếc bàn dài sạch bong tì vết (lẽ ra tôi phải biết chứ: tối hôm trước đến lượt tôi lau nó mà).


      "Ô," tôi khi bước vào bếp. "Cảnh tượng mới đẹp đẽ làm sao."


      Ngu Ngơ hạ hộp nước cam xuống và nhìn tôi. " còn chỗ nào khác để à?" nó hỏi, lấy lưng cổ tay quẹt miệng.


      "Tất nhiên là có," tôi đáp. "Nhưng trước khi tôi muốn làm cốc nước hoa quả có bổ sung canxi cái . Giờ có thể thấy là bất thành rồi."


      Ngu Ngơ lắc lắc cái hộp. "Vẫn còn ít đấy," nó .


      "Lẫn với nước từ trong miệng cậu ấy à?" tôi làm cú rùng mình. "Xin kiếu."


      Ngu Ngơ mở miệng định gì đó - chắc lại cái câu nó hay là làm vài miếng - ông bố cất tiếng gọi từ bên ngoài hàng cửa kính trượt ở chỗ phía sau nhà.


      "Brad," dượng Andy gào lên. "Nghỉ thế đủ rồi. Ra đây giúp bố hạ cái này xuống."


      Ngu Ngơ nện hộp NC đánh rầm cái xuống. Tuy nhiên, trước khi cậu ta chuồn ra khỏi bếp, tôi ngăn cậu ta lại bằng câu lịch : "Từ từ ." Vì cậu ta cởi trần nên vừa tôi vừa có thể trông thấy những bắp thịt rắn chắc cổ và vai Ngu Ngơ.


      "Thôi được rồi," cậu ta , quay lại, hướng về phía vỏ hộp nước hoa quả. "Tôi vứt. Giời, mà sao lúc nào cậu cũng soi tôi mấy chuyện bằng cái mắt muỗi như - "


      "Tôi quan tâm đến điều đó," tôi ngắt lời, chỉ vào vỏ hộp - cho dù chắc thế nào nó cũng để lại vết dính dính mặt bàn. "Tôi muốn biết cái gì kia."


      Ngu Ngơ liếc chỗ ngón tay tôi chỉ. Cậu ta chớp mắt ngó xuống vật hình chữ nhật dính đầy đất bẩn. "Chả biết," cậu ta . "Lúc đào trong mấy cái cột tôi phát ra nó bị chôn dưới đất, ở trong sân."


      Tôi thận trọng nhấc cái thứ trông như chiếc hộp bằng kim loại, dài khoảng mười lăm centimet, dày năm centimet, gỉ hoen gỉ hoét và dính đầy bùn đất. Vài chỗ bùn bị gạt , và có thể nhìn thấy vài từ được sơn cái hộp. Tôi chỉ đọc được có mỗi hương thơm hấp dẫn và chất lượng đảm bảo. Khi tôi lắc lắc cái hộp nó kêu lạch cạch. Có thứ gì đó bên trong hộp.


      "Trong này có gì thế?" tôi hỏi Ngu Ngơ.


      Cậu ta nhún vai. "Sao tôi biết được? Nó gỉ mở được. Tôi kiếm cái - "


      Tôi chẳng bao giờ biết được Ngu Ngơ định làm gì với cái hộp, vì lúc đó ông lớn Ngái Ngủ bước vào trong bếp, với lấy hộp nước cam, mở ra và tu nốt chỗ còn lại. Khi uống xong, ta đập dẹt cái hộp giấy, ném vào thùng rác, rồi trông thấy vẻ mặt kinh hoàng của tôi, bèn hỏi: "Gì?"


      Chả hiểu bọn con thấy gì hay ho ở hai đứa đó. đấy. Bọn họ cứ như mấy con vật ấy. Mà lại chả phải loại có lông mềm mịn xinh xắn đáng gì.


      Trong lúc đó, bên ngoài, dượng Andy lại giục giã Ngu Ngơ thêm lần nữa.


      Ngu Ngơ lầm bầm mấy từ bậy bạ đa chủng loại, rồi gào lên: "Con ra đây," dậm bình bịch bước ra ngoài.


      Lúc đó là 7 giờ 45, thế nên Ngái Ngủ và tôi đúng là phải "chạy xe", đó là cách ta , để đến khu nghỉ dưỡng đúng giờ. Nhưng cho dù ông con dượng có xu hướng hết quãng đường đời với tâm thế của kẻ mộng du nữa, chuyện nhà ta lái xe lại chẳng hề có tí ti nào dính dáng đến kiểu vừa ngủ vừa lái hết. Tôi đến chỗ làm còn sớm tận năm phút cơ.


      giếtKhu nghỉ dưỡng Khách sạn và Sân golf PeebleBeach luôn tự hào là làm ăn hiệu quả. Mà thực tế còn hoạt động rất đâu ra đấy. Với vai trò là nhân viên trông trẻ, sau khi đưa vào máy chấm công, tôi có trách nhiệm đến nghe phân công công việc trong ngày. Đó là lúc tôi biết được là sau giờ làm việc tôi phải gội sạch cái đầu dính cà rốt nghiền hay là dính hamburger trộn. chung tôi thà dính hamburger còn hơn, nhưng còn cà rốt nghiền điều thế này: nhìn chung, những đứa ăn thứ đó thể mở miệng ra mà cãi lại được.


      Tuy nhiên, khi nghe phân công công việc của mình vào ngày hôm đó tôi thất vọng lắm, cho dù cái đứa đó là đứa ăn hamburger.


      "Simon Susannah," Caitlin gọi. " trông Slater Jack."


      "Giời ơi, Caitlin," tôi với Caitlin, người giám sát tôi. "Cả ngày hôm qua em dính Jack Slater rồi. Và cả hôm kia nữa."


      Caitlin chỉ hơn tôi có đúng hai tuổi, thế mà chị ta đối xử với tôi cứ như tôi là con nhóc mười hai tuổi ấy. Mà thực ra, tôi tin chắc lý do duy nhất mà chị ta chịu đựng tôi là vì Ngái Ngủ: chị ta cũng thích mê cái thân hình ta, như mọi đứa con khác đời này... tất nhiên là trừ tôi.


      "Bố mẹ của Jack," Caitlin bảo tôi, thậm chí còn chả thèm ngẩng mặt lên khỏi cái tập bìa kẹp giấy, " cầu đích danh , Suze ạ."


      "Chị thể là em trông đứa khác mất rồi à?"


      Caitlin lúc đó ngẩng lên. Chị ta nhìn tôi bằng đôi mắt thờ ơ đeo kính áp tròng xanh biển. "Suze," chị ta . "Họ mến ."


      Tôi nghịch nghịch mấy cái dây áo tắm. Như mọi ngày, tôi mặc bộ áo tắm màu xanh hải quân bên dưới áo phông Oxford xanh hải quân và quần soóc kaki. Loại có cả xếp nếp ấy. là xinh đẹp hấp dẫn há.


      Tôi kể chuyện đồng phục rồi chứ nhỉ? Ý tôi là, cái đoạn tôi bảo phải mặc đồng phục làm ấy? Chẳng thèm đùa đâu nhé. Ngày nào cũng thế. Phải mặc đồng phục. Nếu tôi mà biết trước cái chuyện đồng phục bao giờ tôi xin làm việc này hết.


      "Vâng," tôi . "Em biết họ mến em."


      Tôi lại chẳng thích họ. phải tôi mến Jack, cho dù nó là đứa trẻ hay mè nheo nhõng nhẽo nhất mà tôi từng biết. Có thể hiểu tại sao thằng bé đó lại như thế - cứ nhìn bố mẹ nó đấy, hai ông bà bác sỹ nghiện công việc, những người nghĩ rằng kỳ nghỉ dành cho cả gia đình là tống con mình cho nhân viên trông trẻ trong khách sạn cả ngày trong khi họ lái thuyền và đánh golf.


      Thực ra, ông lớn của Jack mới chính là người tôi gặp rắc rối. Ừ , cũng hẳn là rắc rối...


      Đúng hơn là tôi thà tránh mặt cậu ta trong khi tôi mặc cái quần kaki đồng phục siêu phản thời trang của Khu nghỉ dưỡng Khách sạn và Sân golf PeebleBeach. Phải. Cái loại có nếp xếp ấy. Thế mà kể từ khi cậu ta và gia đình đến khu nghỉ dưỡng này vào tuần trước, cứ lần nào chạm mặt cậu ta tôi đều mặc cái thứ quần áo ngu si đó.


      thế cũng phải tôi quan tâm xem Paul Slater nghĩ thế nào về tôi đâu nhé. Cứ phải lại cái câu: trái tim tôi thuộc về người khác rồi. Chán cái là tên kia lại chẳng tỏ vẻ gì là thực muốn có nó cả. Trái tim tôi ấy mà.


      Tuy thế, Paul - đó là tên cậu ta; trai của Jack, là Paul Slater đó - cậu ta hay ho ra phết. chỉ vì cậu ta là chàng hấp dẫn thôi đâu. Ôi, hề nhé. Paul hấp dẫn và lại còn vui tính nữa chứ. Cứ lần nào tôi lên đón Jack hay trả nó về phòng hạng sang của gia đình nó mà chẳng may ông Paul có ở đó lúc nào cậu ta cũng có vài câu nhận xét nhí nhố về cái khách sạn, bố mẹ cậu ta hay là về chính bản thân cậu ta. Chẳng có ý gì đâu. Chỉ cho vui thôi.


      Và tôi cũng nghĩ là cậu ta thông minh nữa, vì cứ lúc nào đánh golf với bố hay chơi tennis với mẹ cậu ta lại ra bể bơi ngồi đọc sách. Mà phải loại sách hay lôi ra đọc ở bể bơi. Paul đọc sách của Clancy hay Crichton hay của King. Ô . Ta đến những tác giả như Nietzsche, hay Kierkegaard cơ. đấy. Như thế cũng gần đủ để khiến bạn nghĩ rằng cậu ta sống ở California này rồi.


      Và tất nhiên, hoá ra đúng là phải : gia đình Slater sống ở Seattle.


      Thế nên bạn thấy đấy, phải chỉ vì chuyện Jack Slater là đứa trẻ nhõng nhẽo nhất mà tôi từng biết: mà còn có thực tế là tôi thích thú gì chuyện ông hấp dẫn của nó lại lần nữa trông thấy tôi trong cái quần soóc khiến bàn toạ của tôi phải to cỡ bang Montana.


      Nhưng Caitlin hoàn toàn thèm để ý gì đến những ý nghĩ của cá nhân tôi về việc này hết.


      "Suze," Caitlin , lại cúi xuống tập giấy. "Chẳng ai thích Jack cả. Nhưng thực tế ông bà Slater lại mến . Vậy nên ngày hôm nay trông Jack. Capeesh đâu?"


      Tôi thở dài đánh thượt cái, nhưng còn làm gì được nữa? Ngoài chuyện lòng kiêu hãnh bị tổn thương làn da rám nắng của tôi là vấn đề rắc rối duy nhất khi lại phải trông Jack thêm ngày nữa. Thằng nhóc đó thích bơi lội, thích xe đạp, trượt patanh, ném đĩa, hay bất cứ trò gì khác ngoài trời. Nó nghĩ chơi vui vẻ tức là phải ngồi trong phòng khách sạn và xem phim hoạt hình.


      Tôi đùa. Chắc chắn nó là đứa trẻ chán nhất tôi từng gặp. khó mà tin nổi là nó và Paul lại từ cùng nguồn gien mà ra.


      "Với lại," Caitlin thêm vào trong khi tôi đứng đó, tức xì khói. "Hôm nay là sinh nhật lần thứ tám của Jack."


      Tôi trố mắt nhìn chị ta. "Sinh nhật nó? Sinh nhật của Jack mà bố mẹ nó lại để mặc nó chơi với nhân viên trông trẻ cả ngày sao?"


      Caitlin lườm tôi phát ghê gớm. "Nhà Slater họ quay về kịp lúc để đưa nó ăn ở quán Grill."


      Quán Grill. Úi dàààà. Grill là cái quán ' trời' nhất ở khu nghỉ dưỡng này, mà có khi còn ở cả bán đảo này ấy chứ. Món rẻ nhất ở đó có giá khoảng mười lăm đô, mà đó là món salad thôi. Quán Grill hoàn toàn chẳng phải là nơi vui vẻ gì để dẫn trẻ con đến ăn sinh nhật. Ý tôi là, ngay cả Jack, đứa trẻ chán nhất cõi đời này, cũng chẳng thể nào vui vẻ nổi ở cái quán đó.


      Tôi hiểu. Thực hiểu. Những người đó bị làm sao thế biết? Mà cứ xem cái cách họ đối xử với đứa con nhất, làm thế nào đứa kia lại hoá ra...


      Hấp dẫn thế nhỉ?


      Ít ra, đó là cái từ xẹt qua đầu tôi khi Paul mở cửa phòng sau khi tôi gõ cửa, rồi đứng đó nhe răng cười với tôi, tay đút túi quần màu kem, tay kia cầm cuốn sách của tác giả nào đó tên là Martin Heidegger.


      Bạn có biết cuốn sách mới đây nhất mà tôi đọc có tên là gì ? Đó là Clifford. Đúng thế. Cuốn sách về con chó to đùng lông đỏ. Và, tôi đọc cuốn đó cho đứa nhóc năm tuổi đấy. Nhưng mà, Heidegger ... Giời.


      "Chà. Ai gọi điện cho Phòng Dịch vụ và cầu xinh đẹp là thế nhỉ?" Paul cất tiếng hỏi.


      Thôi được rồi, thế chẳng buồn cười gì cả. Mà nếu bạn nghĩ xem thấy nó giống kiểu 'quấy rối' hơn. Nhưng cái tên con trai ra câu đó: bằng tuổi tôi, gần 1m80, da màu ôliu, mái tóc nâu xoăn tít, đôi mắt màu nâu đỏ như cái bàn trong sảnh khách sạn, điều đó khiến cho nó đến nỗi quá tệ.


      đến nỗi quá tệ. Tôi gì thế này? Tên con trai đó có thể 'quấy rối' tôi bất cứ khi nào muốn. Ít ra cũng có người muốn.


      Đúng là cái số tôi xưa nay vẫn thế, đó lại phải là tên con trai tôi muốn có. Tất nhiên tôi ra miệng rồi. Thay vào đó tôi đáp: "Ha ha. Tôi đến đón Jack."


      Paul nhăn mặt. "Ô," cậu ta , lắc lắc đầu giả vờ thất vọng. "Thằng nhóc đó giành hết may mắn về phần nó rồi."


      Cậu ta giữ cửa cho tôi, và tôi bước vào phòng khách xa hoa của căn phòng hạng sang. Jack vẫn ở chỗ đó, lúc nào cũng thế, nằm bò sàn đằng trước cái tivi. Nó chẳng tỏ vẻ gì để ý gì có mặt của tôi, như thường lệ.


      Người mẹ của nó ngược lại, hoan nghênh tôi: "Ô, chào cháu, Susan. Chú Rick, và Paul đánh golf cả buổi sáng. Rồi cả ba ăn trưa ở quán Grotto, rồi chúng tôi có buổi hẹn với mấy huấn luyện viên riêng. Thế nên rất cảm ơn nếu cháu có thể ở lại đây đến lúc nhà về, chắc khoảng 7 giờ. Nhớ là Jack phải tắm trước khi thay quần áo ăn tối nhé. có để lại bộ complê cho nó đấy. Hôm nay là sinh nhật nó mà. Được rồi, chào hai đứa. Chơi vui nhé Jack."


      "Làm sao mà nó có thể vui được?" Paul hỏi, ném cái nhìn ý về phía tôi.


      Và thế là gia đình Slater mất.


      Jack vẫn cứ ở lì chỗ cũ trước cái tivi, chuyện với tôi, thậm chí còn thèm nhìn tôi. Đó là cách cư xử quá bình thường của Jack mà, tôi cũng chẳng để ý. Tôi qua căn phòng - bước qua người Jack - và tới mở tung mấy cánh cửa nhìn ra mặt biển. Rick và Nancy Slater chi sáu trăm đô đêm để lấy cái cảnh này, trông ra vịnh Monterey xanh lấp lánh dưới bầu trời gợn mây. Từ căn phòng sang trọng này có thể trông thấy dải cát vàng ở bãi biển mà lẽ ra tôi dành cả mùa hè nằm đó, nếu nhờ vào ông bố dượng có ý tốt nhưng mà sai lầm của tôi. Chẳng công bằng. Đúng là chẳng công bằng gì hết.


      "Được rồi, chàng to xác," tôi , sau khi đứng ngắm cảnh hồi và nghe tiếng sóng êm ả. " mặc quần bơi của em vào . Chúng ta xuống bể bơi. Trời đẹp lắm, ở trong nhà làm gì."


      Như thường lệ, Jack trông như thể tôi vừa mới đấm nó cú chứ phải bảo bơi cho vui. "Nhưng tại sao?" nó kêu lên. "Chị biết là em biết bơi rồi mà."


      "Chính vì thế," tôi , "nên chúng ta mới . Hôm nay em tròn tám tuổi rồi đấy. đứa tám tuổi biết bơi đúng là tên thảm bại. Em muốn làm tên thảm bại, đúng ?"


      Jack bảo nó thà làm tên thảm bại còn hơn là ra ngoài chơi, điều đó tôi nhẵn mặt rồi.


      "Jack," tôi , ngồi xuống cái trường kỷ gần chỗ nó nằm. "Em có chuyện gì vậy?"


      Thay vì trả lời Jack lại nằm úp bụng xuống và cau có nhìn cái thảm. Nhưng tôi chịu thua nó đâu. Tôi biết mình gì chứ, chuyện thảm bại ấy mà. Làm người khác biệt trong trường phổ thông công lập hay thậm chí tư thục ở Mỹ đều chẳng hay ho gì. Sao Paul có thể để chuyện này xảy ra - chuyện đứa em lại trở thành thằng bé mè nheo mà bạn gần như chỉ muốn phát cho cái - tôi thể hiểu nổi, nhưng tôi biết rất rằng ông Rick và bà Nancy chẳng làm gì để thay đổi thằng bé đó cả. Việc cứu rỗi Jack Slater cho nó khỏi trở thành cái bị bông cho chúng nó đấm ở trường, chắc là phải dựa hết vào tôi rồi.


      Đừng hỏi tại sao tôi lại quan tâm. Có thể là, theo cách hơi kỳ quái, Jack gợi tôi hơi nhớ đến Tiến Sỹ, đứa em con dượng, bé nhất nhà, cái đứa dự trại hè dành cho dân vi tính. Là đứa kỳ quái, theo đúng nghĩa của từ đó, nhưng Tiến Sỹ vẫn là trong những người tôi thích nhất. Tôi thậm chí còn quyết chí gọi nó bằng tên , David... ít ra là trước mặt nó.


      Nhưng Tiến Sỹ với những hành vi kỳ quái đó - gần như - có thể cho qua được, vì nó có trí nhớ thiên về hình ảnh và khả năng xử lý thông tin như cái máy vi tính vậy. Còn như tôi thấy, Jack chẳng có những khả năng như thế. Mà ra, tôi còn có cảm giác là nó hơi đần độn nữa kia. Thế nên chẳng có gì bào chữa được cho tính tình kì cục đó cả.


      "Sao?" tôi hỏi nó. "Em muốn học bơi hay học ném đĩa như con người bình thường à?"


      "Chị hiểu đâu," Jack lí nhí với tấm thảm. "Em phải người bình thường. Em - em khác với những người khác."


      "Tất nhiên là thế rồi," tôi , đảo tròn con mắt. "Tất cả chúng ta đều là những con người đặc biệt và ai giống ai cả, giống như những bông tuyết ấy. Nhưng có loại người Khác Biệt, và có cả loại người Lập Dị. Còn em, Jake, nếu cẩn thận em trở thành kẻ Lập Dị đấy."


      "Em - em vốn dĩ kẻ lập dị rồi," Jack .


      Nhưng nó thêm gì nữa, mà tôi cũng cố gắng tìm hiểu xem nó thế là ý gì. phải tôi tưởng tượng ra là lúc rảnh rỗi nó có thể thích dìm mấy con mèo con hay gì gì đó đâu nhé. Tôi chỉ nghĩ nó đến kẻ lập dị là ý muốn chung chung thôi. thỉnh thoảng chúng ta đều cảm thấy mình như kẻ lập dị còn gì. Jack có thể cảm thấy mình là kẻ như thế thường xuyên hơn tí, nhưng mà có bố mẹ như Rick và Nancy có ai lại nghĩ thế được cơ chứ? Có thể nó suốt ngày bị hỏi tại sao nó giống ông Paul gì cả. Thế thôi cũng đủ khiến cho bất kỳ đứa trẻ nào cảm thấy mất tự tin rồi. Ý tôi muốn là, đọc sách của Heidegger? Vào kỳ nghỉ hè cơ á?


      Thà tôi đọc Clifford còn hơn.


      Tôi bảo với Jack rằng lo lắng quá nhiều chỉ tổ làm cho nó già trước tuổi. Rồi tôi bắt nó mặc bộ đồ bơi. Nó làm theo, nhưng chậm rề rề, và khi chúng tôi ra ngoài, bước lối lát gạch ra bể bơi gần mười giờ rồi. Mặt trời toả nắng chang chang, dù chưa đến mức nóng bức chịu được. Thực ra, ở Carmel hầu như chưa bao giờ nóng quá mức chịu đựng, kể cả có giữa tháng Bảy nữa. Ở Brooklyn, hầu như bạn dám bước chân ra ngoài, trời nóng bức và nồm kinh khủng. Tuy vậy, ở Carmel này khí rất khô và lúc nào cũng có gió mát thổi từ biển Thái Bình Dương...


      Thời tiết tuyệt hảo cho buổi hẹn hò. Nếu mà có cái. Ý tôi là cuộc hẹn ấy. Mà tôi dĩ nhiên là có rồi. Và có lẽ là bao giờ - ít ra với tên con trai tôi muốn hẹn hò - nếu mọi thứ cứ diễn ra theo lối cũ...


      Khi Jack và tôi rảo bước lối lát gạch đến bể bơi trong số những người làm vườn bước ra từ đằng sau bụi cây đầu xuân to tướng, và gật đầu với tôi.


      Chuyện này chẳng có gì lạ lùng hết - thực ra tôi quen thân với tất cả nhân viên chăm nom cảnh quan, nhờ vào biết bao nhiêu cái đĩa Frisbee mà tôi làm mất khi chơi cùng với những đứa tôi có nhiệm vụ trông nom - chỉ trừ rằng, người làm vườn đó, tên là Jorge, cái người lẽ ra cuối mùa hè này nghỉ hưu, vài hôm trước bị cơn đau tim đột ngột, và ...


      Chết.


      Nhưng ông Jorge vẫn còn mặc bộ áo liền quần màu be, cầm trong tay cái kéo tỉa cây, cúi đầu chào tôi, giống như lần cuối cùng tôi trông thấy ông, lối này, mới có vài ngày trước.


      Tôi chẳng để ý la id="filepos44820">́m đến phản ứng của Jack đối với việc có ông già chết tiến đến và gật đầu chào chúng tôi, vì chung, tôi biết mình là người duy nhất có thể nhìn thấy họ. Ý tôi là những người chết ấy. Thế nên tôi hoàn toàn bất ngờ trước cái điều xảy ra tiếp theo...


      Đó là việc Jack giật tay ra khỏi tay tôi, hét lên tiếng kinh sợ và chạy ù ra chỗ bể bơi.


      Điều đó kỳ lạ , nhưng dù sao Jack là thế. Tôi đảo mắt nhìn ông Jorge, rồi chạy theo thằng bé, vì dù gì tôi cũng được trả tiền để chăm sóc những người còn sống. Mấy cái chuyện giúp-đỡ-những-người--chết ấy chỉ xếp thứ hai chừng nào tôi còn bị tính giờ làm việc ở Khu nghỉ dưỡng Khách sạn và Sân golf PeebleBeach này. Những hồn ma phải đợi thôi. Ý tôi là, chúng có trả công cho tôi đâu. Ha! Giá mà được thế.


      Tôi tìm thấy Jack thu lu chiếc ghế gấp dài, gục mặt vào khăn bông khóc nức nở. may, vẫn còn sớm nên chưa có mấy người ra bể bơi. Nếu tôi phải giải thích lằng nhằng đây.


      Nhưng người duy nhất có mặt ở đó là Ngái Ngủ, ngồi cao tít cái ghế nhân viên cứu hộ. Và cứ nhìn cái cách Ngái Ngủ tay lên bên má thế kia biết, hai cái cửa sổ đằng sau cặp kính Ray Ban đó nhắm tịt lại là cái chắc.


      "Jack," tôi , ngồi xuống cái ghế bên cạnh. "Jack, em sao thế?"


      "Em... em đ- với chị rồi mà," Jack nấc lên với cái khăn bông trắng to sụ. "Suze... em giống như những người khác. Em là đứa mà chị đấy. ... ... đứa quái đản."


      Tôi hiểu nó gì. Tôi đoán là nó chỉ đơn giản tiếp tục cuộc chuyện lúc ở trong phòng mà thôi.


      "Jack," tôi . "Em kỳ lạ hơn gì những người khác đâu."


      "," nó nấc lên. "Em đúng là thế mà. Chị hiểu à?" Rồi nó ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, và : "Suze, chị biết tại sao em thích ra ngoài à?"


      Tôi lắc đầu. Chẳng hiểu gì cả. Thậm chí đến lúc đó tôi vẫn chưa hiểu nổi.


      "Bởi vì những lúc ra ngoài," Jack thầm, "em đều trông thấy những người chết."

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2


      Xin thề đó chính là điều nó . Nó y như thằng bé con trong bộ phim đó, mắt cũng đầy nước, giọng cũng sợ hãi như thế.


      Và tôi cũng phản ứng giống với cách tôi phản ứng khi xem bộ phim đó. Tôi tự nhủ: Đúng là đồ con nít dở hơi khóc nhè. Nhưng ngoài miệng, tôi chỉ : " sao?"


      Tôi cố ý năng có vẻ nhẫn tâm thế đâu. đấy. Tôi chỉ quá kinh ngạc mà thôi. Trong mười sáu năm trời qua, tôi mới chỉ gặp được đúng người cũng có khả năng như tôi - khả năng nhìn thấy và chuyện được với những người chết - và người đó là vị linh mục sáu mươi tuổi, cũng tình cờ là hiệu trưởng trường tôi học. Tôi chưa bao giờ trông đợi được gặp người làm cầu nối như mình, tại Khu nghỉ dưỡng Khách sạn và Sân golf PeebleBeach này.


      Nhưng Jack bị cái câu " sao?" đó của tôi làm cho tự ái.


      " sao?" Jack ngồi dậy. Nó là thằng nhóc gầy nhom, ngực giơ xương, tóc nâu xoăn giống ông . Chỉ có điều Jack có cơ thể lực lưỡng như nó, thế nên mái tóc xoăn, vốn trông rất đẹp đối với Paul ấy, lại khiến Jack có vẻ ngoài trông như cây tăm bông di động.


      Tôi chẳng biết nữa, nhưng mà có thể đó là lý do tại sao ông Rick và bà Nancy muốn đâu cùng nó. Trông Jack hơi đáng sợ, và lại còn hay chuyện với người chết nữa chứ. Chúa biết điều đó chẳng bao giờ biến tôi thành Nàng Nổi Tiếng cả.


      Ý tôi là việc chuyện với người chết ấy mà. Trông tôi đáng sợ. Mà thực ra, khi mặc cái quần soóc đồng phục tôi cũng hay được khen xinh lắm, cái tay công nhân xây dựng làm việc thời vụ bảo thế mà.


      "Chị nghe thấy em gì à?" Jack khó chịu. Chắc tôi là người đầu tiên nó tiết lộ về rắc rối chẳng giống ai đó, mà lại hoàn toàn chẳng mảy may bị ấn tượng gì cả. Tội nghiệp thằng nhóc. Nó biết mình chuyện với ai rồi.


      "Em trông thấy những người chết," nó , lấy hai nắm tay dụi mắt. "Họ tiến đến và chuyện với em. Mà họ chết rồi."


      Tôi rướn người về phía trước, tì hai khuỷu tay lên đầu gối. "Jack này," tôi .


      "Chị chẳng tin em." Cằm của nó bắt đầu run lên. "Chẳng ai tin em cả. Nhưng em !"


      Jack lại gục mặt vào cái khăn tắm. Tôi liếc về phía Ngái Ngủ. Vẫn chẳng có dấu hiệu gì chứng tỏ ta để ý đến ai trong hai bọn tôi, cũng như thấy cách cư xử của Jack là hoàn toàn quái lạ. Thằng nhóc lầm bầm về tất cả những người mà bao nhiêu năm nay chịu tin nó, cái danh sách đó chắc chỉ có mỗi người bố mẹ nó, mà là cả đoàn những bác sỹ chuyên môn mà ông Rick và bà Nancy lôi nó đến, hi vọng có thể cứu chữa cho đứa con út ít khỏi được chứng ảo giác của nó - cái ảo giác rằng nó có thể chuyện được với những người chết.


      Thằng bé con tội nghiệp. Khác với tôi hồi trước, nó chẳng hề biết rằng khả năng của hai chúng tôi ấy mà, tốt nhất là nên tiết lộ cho người khác.


      Tôi thở dài. Thực tình, cái đòi hỏi của tôi về mùa hè bình thường đúng là quá nhiều. Ý tôi là, mùa hè mà dính dáng gì đến những vụ dị thường ấy. Nhưng từ trước đến giờ, trong đời bao giờ tôi có mùa hè như thế đâu. Thế nên sao mùa hè thứ mười sáu này lại có gì khác cơ chứ?


      Tôi vươn ra, đặt bàn tay lên bên vai gầy gò của Jack run lên. "Jack," tôi . "Lúc nãy em trông thấy người làm vườn đó, đúng ? Cái người tay cầm kéo tỉa cây ấy?"


      Jack ngước khuôn mặt kinh ngạc đầy nước lên khỏi khăn. Nó nhìn tôi chằm chằm dò hỏi. "Chị... Chị cũng nhìn thấy ông ấy à?"


      "Ừ," tôi đáp. "Đó là ông Jorge. Trước kia ông ấy làm việc ở đây. Vài ngày trước ông ấy qua đời vì cơn đau tim."


      "Nhưng làm sao chị có thể - " Jack chầm chậm lắc đầu. "Ý em là, ông ấy... ông ấy là ma mà."


      "Đúng thế," tôi . "Có thể ông ấy có vài điều muốn nhờ chúng ta làm hộ. Ông ấy chết quá đột ngột, và có thể có những chuyện còn dang dở, em biết đấy. Ông ấy đến tìm chúng ta là vì muốn nhờ chúng ta giúp."


      "Vậy đó là..." Jack nhìn tôi chằm chằm. "Vậy đó là lý do họ đến tìm em? Vì họ muốn em giúp?"


      "Ừ," tôi . "Vậy chứ họ còn muốn gì nữa nào?"


      "Em biết." Môi dưới của Jack lại bắt đầu run run. "Giết em chẳng hạn."


      Tôi thể mỉm cười khẽ trước câu đó. ", Jack," tôi . "Đó phải lý do những hồn ma đến tìm em. phải vì họ muốn giết em." Chưa đâu. Thằng nhóc còn quá bé chưa gây thù chuốc oán với nhiều kẻ thù chết người như tôi gây đâu. "Họ đến tìm em là vì em là người làm cầu nối cho họ, giống như chị."


      Những giọt nước mắt run run hàng mi dài của Jack khi nó ngước lên nhìn tôi. "Người... người gì cơ?"


      Ôi, trời đất ơi, tôi nhủ thầm. Tại sao lại là tôi cơ chứ? Tôi đấy. Cứ như thể đời tôi còn chưa đủ rắc rối phúc tạp bằng. Giờ tôi lại còn phải đóng vai Obi Wan Kenobi với đứa trẻ con trong vai Anakin Skywalker nữa chắc? chẳng công bằng tí nào hết. Đến bao giờ tôi mới có cơ hội được làm đứa con bình thường, làm những việc bình thường mà bọn con thích làm, như tiệc tùng, chơi bời ngoài bãi biển, và... ừm... còn gì nữa nhỉ?


      Ô, phải rồi, còn hẹn hò nữa. buổi hẹn hò, với tên con trai tôi thực thích, là vui.


      Nhưng tôi có được hẹn hò ? Ô, đâu ạ. Thay vào đó tôi có cái gì nào?


      Bọn ma. Phần lớn bọn ma nhờ giúp đỡ giải quyết các mớ bòng bong mà chúng gây ra khi còn sống, nhưng đôi khi có những con ma mà thú vui duy nhất của chúng là gây ra những mớ bòng bong thậm chí còn to hơn cho những người mà chúng bỏ lại sau khi chết rồi. Mà những người đó thường bao gồm cả tôi nữa đấy.


      Bạn cho hỏi câu nhé, trán tôi có cái biển to đùng nào đề là Dịch vụ Chuyên Dọn dẹp ? Tại sao tôi lúc nào cũng là đứa phải dọn những chuyện lộn xộn của những người khác chứ?


      Bởi vì tôi may sinh ra đời phải làm người chuyên giúp đỡ những hồn ma.


      , tôi nghĩ mình hợp với công việc này hơn thằng bé Jack tội nghiệp kia nhiều. Tôi trông thấy con ma đầu tiên khi tôi hai tuổi, và đảm bảo với bạn, phản ứng đầu tiên của tôi phải là sợ hãi. phải là lúc hai tuổi tôi có thể giúp đỡ linh hồn khốn khổ tội nghiệp đến tìm tôi đâu. Nhưng mà tôi cũng chẳng kêu ré lên và kinh hoàng chạy tống chạy tháo nhé.


      Mãi cho đến sau này, khi bố tôi - người qua đời khi tôi lên sáu - trở về và giải thích điều đó tôi mới bắt đầu hiểu thấu đáo mình là người như thế nào, tại sao tôi có thể nhìn thấy người chết, còn những người khác - như mẹ tôi chẳng hạn - lại .


      Tuy nhiên, có điều tôi hiểu từ khi còn rất : kể với người khác là tôi có thể nhìn thấy những kẻ mà họ thấy được ấy à? Ờ, chả phải ý tưởng hay ho gì cho lắm đâu. Nếu muốn mãn đời phải ở tít tận tầng 9 ở Bellevue, nơi họ tống tất cả những thằng điên ở New York vào đó, đừng có kể.


      Chỉ có điều, Jack có vẻ gì là cũng có cùng bản năng giữ kín chuyện cho riêng mình như tôi bẩm sinh thế. Nó sẵn sàng trút tất cả những chuyện ma mị đó cho bất kỳ ai chịu lắng nghe, chẳng trách kết quả là ông bố bà mẹ tội nghiệp của nó chẳng muốn dây dưa dính dáng gì với nó hết. Tôi dám đánh cược rằng những đứa trẻ con tầm tuổi nó cũng nghĩ thế thôi, chắc chúng đoán nó thế là để người khác chú ý đến mình. cách khác , thằng nhóc đáng thương đó đem tất cả bất hạnh tự trút lên đầu chính mình mà thôi.


      Mặt khác, nếu bạn hỏi ý tôi ấy mà, này, cho dù là cái kẻ nào đứng ra phân phát cái biển đề tên người nào làm cầu nối cho hồn ma, kẻ đó cũng cần phải cố mà hiểu rằng những đứa nào vinh dự được nhận cái nghiệp đó cũng phải chịu áp lực tinh thần chứ. Tôi kêu ca phàn nàn quá nhiều về điều này, bởi lẽ nó khiến cho cuộc sống của tôi phải khốn khổ, nhưng chẳng có điều gì trong chuyện cầu nối cầu niếc đó mà tôi lại thể hoàn toàn kiểm soát được cả...


      Ừm, chỉ trừ có điều. Nhưng mà tôi cố gắng hết sức để nghĩ về điều đó.


      Hay đúng hơn là, người đó.


      " người làm cầu nối cho những hồn ma," tôi giải thích cho Jack hiểu, "là người giúp những người qua đời tiếp tục tiến lên con đường đến kiếp sau của họ." Hoặc đó là cái nơi quái nào sau khi họ chết ngoẻo rồi cũng thế thôi. Nhưng tôi muốn dính dáng vào mấy chuyện về vật lý siêu hình với thằng nhóc này. Dù sao nó cũng mới có tám tuổi.


      "Ý chị muốn như kiểu là em giúp họ được lên thiên đàng?" Jack hỏi.


      "Ừ, chắc thế." Nếu mà có cái thiên đàng .


      "Nhưng mà..." Jack lắc đầu. "Em chả biết gì về thiên đàng cả."


      "Em cần phải biết." Tôi cố nghĩ cách giải thích cho nó hiểu, rồi quyết định rằng chỉ suông thôi thuyết phục bằng cho nó thấy tận mắt. Đó là điều mà thầy Walden, năm ngoái dạy tôi môn tiếng và Văn minh Thế giới, vẫn hay .


      "Này," tôi , nắm lấy tay Jack. " nào. Xem chị làm rồi em biết phải làm thế nào."


      Nhưng Jack lập tức từ chối phắt. "," nó há hốc ra, đôi mắt nâu giống hệt ông dại vì sợ hãi. ", em muốn."


      Tôi bắt nó đứng dậy. Này, tôi chưa bao giờ bảo mình có năng khiếu trong mấy cái chuyện trông trẻ này nhé, nhớ chưa? " nào," tôi nhắc lại. "Jorge làm gì em đâu. Ông ấy rất hiền. Đến xem ông ấy cần gì."


      Tôi gần như phải vác nó, nhưng cuối cùng cũng lôi được Jack đến chỗ chúng tôi gặp ông Jorge lúc trước. lát sau, người làm vườn - hay đúng hơn là linh hồn của ông ta - lại ra, và sau bao nhiêu cái gật đầu chào lịch và mỉm cười, chúng tôi cũng vào chuyện. Đúng là hơi bị khó khăn, vì vốn tiếng của ông Jorge cũng chỉ ngang ngửa với vốn tiếng Tây Ban Nha của tôi mà thôi - tức là cả hai đều cực dở tệ - nhưng cuối cùng tôi cũng có thể hiểu được điều gì còn níu giữ ông Jorge, chưa cho ông tiếp đến kiếp sau - cho dù đó là gì nữa: Chị của ông ấy lấy mất chuỗi tràng hạt mà người mẹ của ông Jorge để lại cho đứa cháu lớn nhất, tức là con của ông Jorge.


      "Vậy," tôi giảng giải cho Jack trong khi lôi nó vào trong sảnh khách sạn, "việc chúng ta cần làm là bảo với chị của ông Jorge đem trả lại chuỗi tràng hạt cho Teresa, con của ông ấy. Nếu , ông Jorge vẫn quanh quẩn ở đây và làm phiền chúng ta mãi. À, và ông ấy thể nhắm mắt xuôi tay mà yên nghỉ vĩnh hằng. Em hiểu chưa?"


      Jack năng gì. Nó chỉ im lặng phía sau tôi. Trong khi tôi chuyện với ông Jorge nó chỉ im như thóc, và giờ trông nó như thể vừa có người cầm cái vợt Wiffle phang vào phía sau đầu nó vài trăm lần vậy.


      "Lại đây," tôi , và lôi Jack đến chỗ phòng điện thoại công cộng sơn màu nâu đỏ với cửa kính trượt. Sau khi cả hai chui vào trong đó, tôi khép cửa lại, nhấc điện thoại lên và nhét đồng hai lăm xu vào trong cái khe. "Nhìn mà học nhé, chú nhóc," tôi bảo nó.


      Chuyện diễn ra sau đó là ví dụ khá điển hình cho những điều mà hầu như ngày nào chẳng tôi cũng làm. Tôi gọi cho trung tâm tra cứu thông tin, kiếm được số điện thoại của người cần tìm, rồi gọi cho bà ta. Khi bà ta nhấc máy, và tôi xác định chắc chắn là tôi đủ hiểu thứ tiếng của bà ta, tôi kể với bà ta mọi chuyện như thực tế tôi biết, chẳng thêm thắt này nọ. Khi phải làm việc với những người chết, chẳng cần phải ăn đao to búa lớn làm gì. Cái chuyện có người chết đến liên lạc với bạn, kể với bạn những điều mà chỉ có mỗi người chết đó biết thôi cũng đủ lắm rồi. Lúc cuối cuộc chuyện, bà Marisol mà ràng là bối rối sợ hãi đó hứa với tôi rằng ngay ngày hôm nay chuỗi hạt đó được chuyển đến tận tay Teresa. Kết thúc cuộc chuyện trò. Tôi lời cảm ơn bà chị của ông Jorge và cúp máy.


      "Bây giờ ," tôi giảng giải cho Jack, "nếu bà Marisol đó làm như thế chúng ta lại thấy ông Jorge, và chúng ta phải làm việc gì đó khá khẩm hơn là cuộc điện thoại suông. Nhưng bà ta có vẻ cũng sợ rồi. đáng sợ khi người hoàn toàn xa lạ gọi điện cho em, bảo rằng ta chuyện với người em trai chết của em, và rằng ông ta nổi giận với em đấy. Chị tin là bà ta làm thế thôi."


      Jack trố mắt nhìn tôi. "Có vậy thôi ư?" nó hỏi. "Đó là tất cả những gì ông ấy muốn chị làm giúp? Bảo với chị ông ấy đem trả lại cái vòng cổ?"


      "Chuỗi tràng hạt chứ," tôi sửa lại. "Ừ, đúng, thế đấy."


      Tôi nghĩ chắc cũng cần phải thêm rằng đó mới chỉ là trường hợp đơn giản mà thôi. Thường những chuyện rắc rối liên quan đến mấy người chịu mồ yên mả đẹp phức tạp hơn, tốn nhiều công sức hơn là chỉ cuộc gọi đơn giản là xong chuyện. Mà thực tế cũng hay phải dùng đến nắm đấm lắm. Tôi chỉ vừa mới khoẻ lại, lành mấy cái xương sườn gãy do nhóm mấy con ma ban phát cho đấy, cái bọn thèm biết ơn những cố gắng của tôi để giúp chúng đến thế giới bên kia, mà lại còn khiến cho tôi phải nằm viện nữa chứ.


      Nhưng Jack còn khối thời gian để mà học được rằng phải tất cả những kẻ chết đều giống như ông Jorge. Mà hơn nữa, hôm nay lại là sinh nhật nó. Tôi muốn nó phải xìu như bánh đa gặp nước. Thế là, thay vào đó, tôi kéo cánh cửa phòng điện thoại mở ra, và : " bơi ."


      Jack còn sững sờ vì tất cả mọi chuyện đến nỗi nó thèm phản đối. Tất nhiên nó vẫn còn thắc mắc... những thắc mắc mà tôi phải kiên nhẫn lắm lắm và trả lời ràng hết sức có thể. Trong khi hỏi, tôi dạy nó bơi tự do.


      Tôi cũng chả muốn khoe khoang làm gì, nhưng phải rằng, nhờ vào những lời chỉ dẫn tận tình và dịu dàng, đến cuối ngày, Jack Slater cư xử - hay thậm chí là còn bơi được - như đứa trẻ tám tuổi bình thường.


      Tôi đùa đâu nhé. Thằng nhóc vui tươi hẳn lên. Thậm chí còn cười nữa. Có vẻ như việc cho nó hiểu rằng việc gì phải sợ những bóng ma mà từ trước đến giờ cứ ám quẻ nó cũng tôi xua nỗi sợ của nó với... ừm... với tất cả mọi thứ xung quanh. Chẳng mấy chốc nó chạy quanh cái bể bơi, chơi trò ném đạn súng thần công, khiến cho tất cả các bà vợ mấy ông bác sỹ ngồi mấy cái ghế dài gần đó cố làm cho làn da của mình rám nắng phải phát cáu lên. Giống như tất cả những thằng nhóc tám tuổi khác.


      Thậm chí nó còn ra trò chuyện với nhóm trẻ con khác, những đứa mà trong những đồng nghiệp trông trẻ của tôi quản. Và khi trong mấy đứa đó tạt nước vào mặt Jack, thay vì oà lên khóc như ngày hôm qua, Jack tạt lại đứa kia, khiến cho Kim, đồng nghiệp trông trẻ khoả nước bên cạnh tôi, phải hỏi: "Trời ơi, Suze, cậu làm gì Jack Slater thế này? Nó cư xử gần như... bình thường rồi."


      Tôi cố gắng tỏ ra vênh vang. "Ồ, có gì đâu," tôi kèm cái nhún vai. "Mình chỉ dạy nó bơi thôi mà. Chắc là việc này khiến nó tự tin lên chút ít."


      Kim quan sát trong khi Jack và thằng bé kia ném hai cú vào nhóm con , bọn chúng ré lên và dùng mấy cái phao xốp cố đánh lũ con trai. "Trời," Kim . " thể tin được vẫn là đứa trẻ đó cơ đấy."


      Rồi chính cả nhà Jack cũng tin nổi. Tôi dạy nó bơi ngửa nghe thấy tiếng người huýt sáo khe khẽ dài dài phía bên kia bể bơi. Cả Jack và tôi ngẩng lên, trông thấy Paul đứng đó, trông giống hệt Pete Sampras trong bộ đồ trắng, tay cầm cái vợt tennis.


      "Bà con xem kìa," Paul dài giọng. "Em tôi trong bể bơi cơ đấy. Lại còn khoái tỉ nữa chứ. Trời sập rồi hay sao ấy nhỉ?"


      " Paul," Jack hét lên. "Nhìn em này! Nhìn em này!"


      Và sau đó, Jack lao mình trong nước đến chỗ ông . Tôi cũng chẳng dám bảo cái điều Jack làm kia là bò đúng hơn, nhưng cũng bắt chước đủ để làm ông lớn hơn phải lé mắt. Và phải quá, đúng là thằng nhóc đó nổi . Bạn phải hiểu thế là cũng được rồi chứ bộ.


      Đúng là Paul nghĩ thế. Cậu ta ngồi xổm và khi Jack thò đầu lên bên dưới bể, cậu ta thò xuống dúi đầu nó xuống nước. Theo kiểu chơi đùa ấy mà.


      "Chúc mừng nhé nhóc," Paul , khi Jack lại nổi lên. " dám nghĩ mình còn sống được đến ngày trông thấy chú em hết sợ làm ướt mặt mình thế này đâu."


      Jack cười toét miệng và : "Xem em bơi trở lại đây này!" và bắt đầu khua nước trở lại phía đầu kia bể bơi. Vẫn bơi đúng lắm, nhưng cũng được.


      Nhưng Paul thay vì xem đứa em bơi lại liếc xuống nhìn tôi đứng chỗ nước trong xanh cao ngang ngực. "Này, Annie Sullivan," cậu ta . "Cậu vừa mới làm gì Helen[1] vậy hả?"


      Tôi nhún vai. Jack chưa kể ông nó nghĩ gì về mấy cái chuyện kiểu Em nhìn thấy những người chết đó, thế nên tôi biết liệu Paul có nhận ra khả năng của Jack , hay là cũng giống như bố mẹ,Martha's Vineyard cậu ta cũng cho rằng đó chỉ là mấy chuyện thằng nhóc tưởng tượng ra. trong những điều tôi cố khiến cho Jack nhớ kỹ là, càng ít người biết chuyện - nhất là người lớn - càng tốt. Tôi quên mất hỏi xem liệu Paul có biết . Hay quan trọng hơn là, có tin hay .


      "Chỉ dạy nó bơi thôi mà," tôi , gạt vài sợi tóc ướt khỏi mặt.


      Tôi bảo mình hơi bị ngượng khi chàng hấp dẫn như Paul lại nhìn thấy tôi mặc bộ đồ bơi đâu nhé. Trong bộ áo bơi mảnh màu xanh hải quân mà khách sạn bắt tôi mặc, trông tôi còn khả dĩ hơn nhiều so với cái quần soóc dã man tàn bạo kia. Với lại mascara của tôi là loại trôi mà. Tôi có phải con ngốc đâu.


      "Cả sáu năm nay bố mẹ tôi cố công dạy thằng nhóc bơi," Paul . "Thế mà cậu chỉ mất có đúng ngày?"


      Tôi mỉm cười nhìn cậu ta. "Tôi rất giỏi dụ dỗ mà," tôi đáp.


      , tôi chơi trò tán tỉnh đấy. Làm gì được tôi nào. Con cũng phải có lúc vui vẻ chứ.


      "Cậu," Paul , "đúng là tay vừa đâu. Tối nay đến ăn tối cùng với gia đình tôi nhé?"


      Đột ngột, tôi còn thấy thích thú trò tán tỉnh nữa. "Ơ, thôi, cảm ơn cậu," tôi .


      "Thôi nào," Paul . Phải thừa nhận cậu ta trông cực ổn trong bộ quần áo trắng đó. Chúng tôn lên làn da rám nắmg sẫm màu, giống như ánh nắng chiều muộn toả những dải ánh sáng vàng lên mái tóc nâu sẫm loăn xoăn.


      Và làn da sẫm màu đó phải là thứ duy nhất Paul có mà cái tên hấp dẫn kia có: Paul lại có cả trái tim vẫn còn đập nữa.


      "Sao lại ?" Paul quỳ gối bên cạnh bể bơi, cánh tay tì ngang lên hai đầu gối rám nắng. "Bố mẹ tôi vui lắm. Mà ràng thằng em tôi cũng thể rời cậu ra được. Với lại chúng tôi sắp đến quán Grill. Cậu thể nào lại từ chối lời mời đến ăn ở quán Grill."


      "Rất tiếc," tôi đáp. "Thực tôi thể được. Đó là quy định của khách sạn. Nhân viên được phép chơi cùng với khách."


      "Ai bảo là chơi?" Paul . "Tôi ăn cơ mà. . Cho thằng nhóc bữa sinh nhật vui vẻ."


      "Thực tôi thể được," tôi , cười cái dễ thương nhất. "Tôi phải rồi. Xin lỗi."


      Và tôi bơi đến chỗ Jack vật lộn để ngoi lên khỏi cái đống tướng, toàn là phao mà nó gom lại được, vờ như quá để ý đến việc giúp thằng nhóc nên nghe thấy Paul gọi.


      Này, tôi biết bạn nghĩ gì đấy nhé. Bạn nghĩ tôi từ chối vì chuyện này giống kiểu phim Dirty Dancing chứ gì? Cũng kỳ nghỉ hè ở khu nghỉ dưỡng, chỉ có điều các vai đổi vị trí cho nhau: đứa con lao động nghèo khó và con trai ông tiến sỹ giàu có, ai bắt ép, vân vân và vân vân. Kiểu chuyện đó chứ gì.


      Nhưng phải thế đâu nhé. Cũng hẳn thế. ThE c nhất, tôi còn chẳng phải loại nghèo rớt. Ở đây tôi kiếm được mười đô giờ, công thêm tiền boa. Và mẹ tôi là phát thanh viên truyền hình, bố dượng tôi cũng chủ xị chương trình riêng. Ừ , đó cũng chỉ là đài địa phương, và chương trình của dượng Andy phát truyền hình cáp, nhưng mà này. Chúng tôi có ngôi nhà riêng đồi Carmel đấy nhé.


      , ngôi nhà đó được sửa lại từ cái quán trọ trăm năm mươi năm tuổi. Nhưng mỗi người có phòng riêng, có hẳn ba cái ôtô, cái nào phải để bên ngoài. Chúng tôi cũng chẳng phải loại người cần tem phiếu mua đồ ăn.


      Và cũng chẳng có cái điều như tôi đó, chuyện quy định nhân viên được trà trộn cùng cùng với khách ấy mà. Làm gì có cái quy định đó.


      Vài phút sau, Kim thấy rằng buộc phải cho tôi sáng mắt.


      "Cậu bị làm sao đấy, Simon?" ấy hỏi. "Tên con trai đó nghiêng ngả cậu rồi, thế mà cậu lại hoàn toàn tránh ta. Mình chưa từng thấy ai từ chối nhanh như thế."


      Tôi cứ nhìn con kiến gần chết đuối nổi lên mặt nước. "Tối nay... ừm... mình bận rồi," tôi .


      "Đừng có với mình cái câu đó, Suze." Cho dù tôi chưa từng quen biết Kim trước khi chúng tôi làm việc cùng nhau - ấy học ở trường Carmel Valley, ngôi trường công lập mà mẹ tôi cứ đinh ninh rằng nó đầy những kẻ nghiện hút và băng nhóm - chúng tôi chơi khá thân do cả hai đứa cùng chung nỗi bất mãn với chuyện bị ép phải dậy quá sớm để làm vào buổi sáng. "Tối nay cậu có làm gì đâu nào. Vậy sao lại từ chối?"


      Cuối cùng tôi cũng tóm được con kiến. Giữ nó trong lòng bàn tay khum khum, tôi tiến về chỗ thành bể bơi. "Mình chẳng biết nữa," tôi khi lội qua. "Cậu ta cũng có vẻ tử tế. Nhưng cái chính là" - tôi lắc lắc bàn tay ra phía ngoài thành bể bơi, thả cho con kiến đó - "mình thích người khác rồi."


      Kim nhướn mày. trong hai bên lông mày có cái lỗ ấy hay đeo cái khuyên bằng vàng. Nhưng Caitlin bắt tháo ra trước khi làm việc. "Kể ," Kim bảo.


      Tôi miễn cưỡng liếc về phía Ngái Ngủ bên , gà gà gật gật cái ghế cứu hộ. Kim ré lên tiếng nho .


      "Eo ôi," nàng kêu lên. " ta ấy à? Nhưng đó là - "


      Tôi đảo tròn con mắt. ", phải là ta. Giời ạ. Chỉ là... Thế này nhé, mình thích người khác rồi, hiểu chưa? Nhưng điều đó như kiểu là... đó là bí mật."


      Kim hít hơi. "Ồồồ," nàng . "Đúng kiểu hay ho nhất đây. ta học trường Truyền Giáo à?" Khi tôi lắc đầu, nàng thử câu khác: "Thế trường Robert Louis Stevenson?"


      Tôi lại lắc.


      Kim chun mũi. " ta học ở TTHCV[2] đấy chứ hả?"


      Tôi thở dài. " ấy học trung học, được chưa hả Kim? Mình - "


      "Ôi, Chúa ơi," Kim . "Sinh viên á? Cậu chơi được đấy. Mẹ mình mà biết mình hẹn hò với chàng sinh viên bà ấy giết mình - "


      " ấy cũng học đại học, được chưa?" Tôi có thể thấy hai má mình nóng lên đây này. "Chuyện phức tạp lắm. Mà mình cũng muốn kể đâu."


      Kim có vẻ sững sờ. "Thôi được. Xin lỗi nhé."


      Nhưng nàng chưa chịu thôi dễ thế.


      " ta già hơn cậu, đúng ?" chưa được nổi phút sau nàng lại hỏi. "Già hơn nhiều? Cũng chẳng sao. Mình từng hẹn hò với tên già hơn mình, năm đó mình mười bốn tuổi hay gì đó. mười tám. Mẹ mình chẳng hề biết. Thế nên mình hoàn toàn có thể hiểu mà."


      "Chắc có lẽ," tôi , "cậu hiểu được đâu."


      nàng lại chun mũi lần nữa. "Giời ạ," nàng . "Vậy chứ ta bao nhiêu tuổi?"


      Tôi thầm nghĩ đến chuyện kể cho nàng. Tôi nghĩ đến chuyện như thế này: Ơ, mình cũng chẳng biết nữa. Chắc tầm trăm năm mươi tuổi.


      Nhưng tôi lại chẳng . Thay vào đó, tôi bảo Jack là đến giờ về rồi, nếu như nó cần phải tắm trước khi ăn tối.


      "Giời," tôi nghe thấy Kim khi tôi leo lên khỏi bể bơi. "Già đến thế kia á?"


      Ừ. may. Già đến thế kia đấy.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3


      Tôi thậm chí còn chẳng hiểu chuyện đó xảy ra thế nào nữa. Bạn biết , tôi cẩn thận lắm lắm rồi. Cẩn thận để tránh, Jesse ấy mà.


      Và tôi làm rất tốt đấy chứ. Tôi chơi, gặp gỡ nhiều người mới, làm những việc mới, giống như lời khuyên trong tờ Cosmo. Chắc chắn là tôi hề chỉ biết ngồi có chỗ mà mơ mộng về ta hay gì đó đâu nhé.


      , từ hồi chuyển đến California này, đa phần những tên con trai tôi chơi cùng đều hoá ra hai loại, hoặc là bị những kẻ giết người tâm thần truy sát, hoặc lại chính là kẻ sát nhân tâm thần. Nhưng đó chẳng phải lời bào chữa thích đáng cho cái việc con ma. Thực phải.


      Nhưng chuyện lại xảy ra như thế đấy.


      Tôi có thể chính xác cái giây phút nào tôi biết nó kết thúc nữa kìa. Ý tôi là cái cuộc đấu tranh để ngăn bản thân mình ta ấy mà. Đó là khi tôi phải nằm viện để hồi phục lại sau cái cuộc tẩn nhau ác liệt với ma mà tôi kể lúc trước - cái lần tôi vinh dự được oánh nhau với hồn ma của bốn học sinh trường RLS, những kẻ bị mưu sát trước khi nghỉ hè mấy tuần.


      Vậy là Jesse ra trong phòng bệnh của tôi (Sao lại chứ? ta là ma cơ mà. ta muốn ra ở đâu mà chả được) để lời chúc mau-lành-bệnh cực kỳ xúc động, và thế là, trong khi ở đó, lúc ta đưa tay ra chạm và má tôi.


      Thế thôi. ta chỉ chạm vào má tôi, tôi tin rằng đó là chỗ duy nhất người tôi lúc đó còn chưa bị thâm tím bầm dập.


      To tát quá nhỉ? ta chạm vào má tôi. Có thế thôi mà cũng phải ngất. Nhưng tôi ngất đấy.


      Ôi, cũng phải theo nghĩa đen thế. có ai đem muối mặn ra mà gí vào mũi tôi hay gì gì đó để cho tỉnh lại đâu, giời ạ. Nhưng mà sau đó , tôi '' luôn. Chết thẳng cẳng. Ngất cành quất.


      Tôi tự lấy làm hãnh diện rằng mình che giấu rất tốt. Tôi tin chắc rằng ấy chẳng biết gì hết. Tôi vẫn đối xử với ấy như thể ấy là... ừm... là cái con kiến bị rơi xuống bể bơi lúc trước ấy. Bạn biết đấy, có khó chịu , nhưng đáng phải giết nó.


      Mà tôi cũng chưa kể cho bất kỳ ai hết. Làm sao mà kể được? Trừ Cha Dominic hồi còn ở trường, và Tiến Sỹ, đứa em con dượng - còn ai biết được thậm chí Jesse có tồn tại. Ý tôi là, hồn ma của tên con trai chết trăm năm mươi năm trước rồi, sống trong phòng tôi ấy à? Nếu tôi mà cho ai biết điều đó, họ tống tôi vào cái phòng thương điên còn nhanh hơn cả khi bạn kịp xong câu Linh hồn Oan khuất ấy chứ.


      Nhưng mà chuyện vẫn cứ còn đó. Tôi kể cho ai nghe có nghĩa là chuyện qua; lúc nào nó cũng thế, cứ ở trong tâm trí tôi, như kiểu những bài hát của nhóm 'NSync mà bạn thể quên được ấy.


      Và phải , điều đó khiến cho cái ý nghĩ chơi cùng với những tên con trai khác có vẻ như là... ừm... phí thời gian.


      Thế nên tôi mới nhảy dựng lên khi có cơ hội được chơi với Paul Slater (cho dù nếu bạn có hỏi, này, ăn tối với cậu ta và bố mẹ và em trai cậu ta nữa, hầu như thế chẳng phải là chơi gì cả). Thay vào đó, tôi về nhà ăn tối với bố mẹ và em của chính tôi. Ừ , em con dượng vậy.


      Bữa ăn tối ở gia đình Ackerman lúc nào cũng là vấn đề to oành... đấy là trước khi dượng Andy bắt đầu công việc lắp đặt bồn tắm nóng. Từ lúc đó đến nay, dượng ấy sao nhãng công việc bếp núc. Và vì mẹ tôi là người mà đố bạn dám bảo là đầu bếp, thế nên gần đây nhà tôi gọi đồ ăn mang đến nhà khá thường xuyên. Tôi cứ tưởng chuyện tối hôm trước là 'kịch kim' rồi, khi nhà tôi phải gọi điện đặt pizza ở quán Peninsula, nơi Ngái Ngủ làm thêm chân đưa pizza vào buổi tối. Nhưng khi đặt chân vào nhà tối hôm đó và trông thấy cái hộp màu trắng pha đỏ nằm chình ình ngay giữa bàn tôi mới biết chuyện tồi tệ đến mức nào.


      "Đừng có lại bắt đầu đấy," mẹ khi trông thấy tôi.


      Tôi chỉ lắc đầu. "Chắc là nếu mà mẹ bị bong cả da ra cũng chưa thấy tệ chứ gì."


      "Đưa Ackerman cho con," Ngu Ngơ , xúc đánh toẹt chỗ khoai tây nghiền hơi đóng tụ vào đĩa của cậu ta. "Con ăn cả da."


      Tôi hầu như thể kiểm soát nổi cái phản xạ muốn 'đâm bị thóc chọc bị gạo' sau khi nghe xong lời đó, nhưng tôi cũng phải cố, và khi đọc cái bài văn về dinh dưỡng được phát cùng với món pizza đó - "Ngài Đại tá bao giờ quên được những mùi thơm hấp dẫn toả ra từ căn bếp của mẹ ông, từ hồi ông còn " - tôi nhớ ra cái hộp kim loại mà thứ ở bên trong đó cũng được quảng cáo là có mùi thơm hấp dẫn.


      "Này," tôi . "Vậy bên trong cái hộp mà hai bố con cậu đào lên có gì?"


      Ngu Ngơ nhăn mặt. "Chẳng có gì. Chỉ là đống thư cũ rích."


      Dượng Andy chán nản nhìn thằng con. Tôi nghĩ, có khi đến cả dượng cũng bắt đầu nhận ra cái điều mà tôi biết ngay từ ngày đầu tiên gặp cậu ta: rằng đứa con trai thứ hai của dượng đúng là thằng chẳng ra gì.


      " chỉ đơn giản là đống thư cũ thôi đâu, Brad," dượng Andy . "Chúng rất xưa, chắc có từ khi ngôi nhà này được xây dựng - năm 1850. Chúng bị hư hại nặng - đúng ra là rách rời hết cả. Bố nghĩ xem có nên đưa chúng đến mấy nhà sử học . Có thể họ thích, cho dù bị hư hỏng rồi. Hoặc là" - dượng Andy nhìn tôi - "dượng nghĩ có thể Cha Dominic khoái chúng. Con biết ông ấy mê lịch sử lắm mà."


      Cha Dom là người mê lịch sử ấy à, ừ thế, nhưng đó chỉ là do làm cầu nối cho hồn ma, giống như tôi, ông thường hay phải gặp những người thực sống vào thời kỳ có những kiện lịch sử như kiểu cuộc chiến ở Alamo, hay chuyến du hành của Lewis và Clark. Bạn biết đấy, những kẻ coi trọng quá mức cái cụm từ Tôi từng đến nơi này, tôi làm được cái nọ ấy mà.


      "Con gọi điện cho ông ấy," tôi khi lỡ vô tình để rơi miếng thịt gà xuống đùi, và miếng thịt ngay lập tức bị Max, con chó nhà Ackerman, nuốt gọn, cái con mà cứ đến bữa ăn là chiếm chỗ ngay cạnh tôi và quan sát chăm chú.


      Chỉ đến lúc Ngu Ngơ cười sằng sặc tôi mới nhận ra mình hớ. Chưa bao giờ là đứa con bình thường, thế nên thỉnh thoảng phải bắt chước đứa bình thường đúng là khó cho tôi. Tôi biết chứ, bọn con bình thường chẳng gọi điện cho mấy ông hiệu trưởng trường học bao giờ.


      Tôi trừng mắt cho Ngu Ngơ phát từ phía bên kia bàn. "Tôi cũng vẫn phải gọi cho ông ấy," tôi , "để xem tôi nên làm gì với số tiền thừa từ sau vụ chơi đến Great America."


      "Để tiêu cho," Ngái Ngủ bỡn.


      Sao mẹ tôi lại chui vào đúng cái nhà có toàn diễn viên hài thế này?


      "Con xem chúng được chứ ạ?" tôi hỏi, cố tình lờ cả hai đứa em con dượng .


      "Xem gì cái gì hả cưng?" dượng Andy hỏi tôi.


      Trong thoáng, tôi quên béng mất chúng tôi về chuyện gì luôn. Cưng à? Từ trước tới giờ dượng Andy chưa bao giờ gọi tôi là cưng hết. Chuyện gì xảy ra ở đây thế này? Chúng tôi (nghĩ đến mà rùng cả mình) trở nên gắn bó hơn? Xin lỗi, nhưng tôi vốn có sẵn ông bố rồi, cho dù ông ấy chết. Ông ấy vẫn ra thăm tôi quá thường xuyên ấy chứ.


      "Chắc là con bé muốn đến những bức thư," mẹ tôi , là còn chả để ý đến chồng của mẹ vừa mới gọi tôi bằng cái từ gì.


      "Ờ, được chứ," dượng Andy . "Trong phòng chúng ta ấy."


      "Phòng chúng ta" là cái phòng ngủ của dượng Andy và mẹ tôi. Tôi cố gắng bao giờ bén mảng đến, bởi vì, , việc đó khiến tôi phát khiếp. Ừ , tôi vui vì cuối cùng mẹ cũng tìm dược hạnh phúc, sau mười năm để tang bố tôi. Nhưng điều có nghĩa là tôi muốn tận mắt chứng kiến mẹ nằm chung giường với ông chồng mới và xem Văn phòng phía Tây? ạ, cho tôi xin kiếu.


      Tuy vậy, sau bữa tối, tôi phải lên gân lên cốt và bước vào phòng. Mẹ tôi ngồi bên bàn trang điểm để tẩy trang. Mẹ phải ngủ rất sớm để hôm sau dậy sớm cho đúng giờ để làm bản tin sáng.


      "Ơ, chào cưng," mẹ với tôi, ngơ ngác theo kiểu mẹ--có-việc-bận. "Chắc là chúng ở đằng kia kìa."


      Tôi nhìn theo hướng mẹ chỉ phía tủ ngăn kéo của dượng Andy và trông thấy chiếc hộp kim loại mà Ngu Ngơ đào lên được, nằm lẫn cùng với hàng đống thứ đồ của đàn ông, như kiểu tiền xu lẻ, diêm và những tờ biên lai.


      Dượng Andy cố gắng rửa sạch cái hộp, và dượng ấy cũng làm khá là tốt đây. Có thể đọc được gần hết những chữ viết đó rồi.


      Ấy vậy nhưng lại là may, bởi vì những chữ đó lại mang ý nghĩa hết sức xúc phạm đến chủng tộc. Hãy dùng thử loại xì gà Red Injun mới! đó viết. Thậm chí còn có cả tranh của người Anhđiêng bản xứ trông hết sức tự mãn, tay cầm nắm xì gà mà vốn dĩ phải là ống cung tên. Mùi hương hấp dẫn làm say mê ngay cả người hút khó tính nhất. Như tất cả các sản phẩm khác của chúng tôi, chất lượng được đảm bảo.


      Thế đấy. Chẳng có lời cảnh báo của bác sỹ về chuyện hút thuốc có hại chết người thế nào. Chẳng có lời nào về chuyện sinh con bị thiếu cân. Nhưng cũng lạ khi thấy trước khi có tivi - hay thậm chí cả radio - quảng cáo cũng chẳng khác mấy so với ngày nay. Chỉ có điều, bạn biết đấy, bây giờ chúng ta đều biết rằng đặt tên sản phẩm theo tên chủng tộc người nào đó có thể khiến họ cảm thấy bị xúc phạm.


      Tôi mở cái hộp ra và trông thấy những lá thư ở bên trong. Dượng Andy đúng, chúng hư hỏng cả. Những lá thư bị ố vàng đến mức khó có thể tách chúng ra mà làm rách rời lung tung. Tôi thấy chúng được buộc chúng lại bằng dải ruybăng bằng lụa, chắc hồi xưa có màu khác, nhưng bây giờ thành màu nâu xấu xí rồi.


      Trong hộp có xấp thư, chắc khoảng năm hay sáu lá. Khi cầm lá thư đầu tiên, tôi cũng tôi nghĩ mình đọc được gì. Nhưng chắc là đâu đó trong tôi biết bản thân mình tìm cái gì rồi.


      Dù vậy, khi cẩn thận mở lá thư đầu tiên và đọc được mấy từ Hector thân mến, tôi vẫn cảm thấy như thể có người lén đến phía sau và đá tôi cú vậy.


      Tôi phải ngồi hẳn xuống. Tôi ngồi xuống trong mấy cái ghế bành mà mẹ tôi và dượng Andy kê cạnh lò sưởi trong căn phòng của họ, mắt vẫn dán chặt vào trang giấy ố vàng trước mặt.


      Jesse. Những lá thư này được gửi cho Jesse.


      "Suze ơi?" Mẹ nhìn tôi tò mò. Mẹ thoa kem lên mặt. "Con sao chứ?"


      "Vâng," tôi bằng giọng tắc nghẹn. "Con có thể... có thể ngồi đây và đọc lát được chứ ạ?"


      Mẹ bắt đầu đổ kem ra hai bàn tay. "Được," mẹ . "Chắc chắn là con sao chứ? Trông mặt con hơi... tái đấy."


      "Con khoẻ," tôi dối. "Con vẫn khoẻ mà."


      Hector thân mến, lá thư đầu tiên viết. Dòng chữ viết tay là đẹp - uốn lượn và trông lỗi thời, kiểu chữ mà hồi còn ở trường xơ Ernestine vẫn hay viết. Tôi có thể đọc được cách dễ dàng, cho dù lá thư có đề ngày 8 tháng 5, năm 1850.


      ngàn tám trăm năm mươi! Đó là năm ngôi nhà của chúng tôi được xây dựng, năm đầu tiên ngôi nhà được sử dụng làm nhà trọ cho những du khách đến vùng Bán đảo Monterey này. Đó là cái năm - tôi biết được khi cùng Tiến Sỹ tìm hiểu - mà Jesse, hay đúng hơn là Hector (đó là tên của ta; bạn tin nổi ? Tên là Hector cơ đấy) biến mất cách bí .


      Cho dù tôi tình cờ cũng biết rằng chuyện đó chẳng có gì là bí cả. ta bị sát hại ngay trong chính ngôi nhà này... đúng ra là trong phòng ngủ của tôi ở gác. Đó là lý do tại sao gần thế kỷ rưỡi qua ta cứ quanh quẩn ở đó, để chờ đợi...


      Chờ đợi điều gì?


      Chờ đợi mi đấy, giọng vang lên trong đầu tôi. người làm cầu nối cho hồn ma, tìm thấy những lá thư này và báo thù cho cái chết của ta, để rồi ta có thể tiếp đến bất cứ nơi nào ta cần phải đến.


      Ý nghĩ đó khiến tôi chợt thấy hoảng sợ. Thực đấy. Nó khiến cho hai bàn tay tôi ướt mồ hôi, cho dù phòng của mẹ và dượng Andy dịu mát, điều hoà nhiệt độ chạy ầm ầm hết công suất. Gáy tôi bắt đầu sởn gai ốc khó chịu.


      Tôi ép mình cúi xuống đọc tiếp lá thư. Nếu như Jesse cần phải tiếp tôi phải giúp ta thực điều đó. Dù sao đó là công việc của tôi mà. Chỉ có điều, tôi cứ nghĩ mãi đến Cha Dom. Cùng làm cầu nối như tôi, mấy tháng trước ông thú nhận với tôi rằng ông từng bất hạnh khi phải hồn ma, hồi ông ở tầm tuổi như tôi bây giờ. Mọi chuyện chẳng đến đâu cả - làm sao mà đến đâu được? - và rồi ông trở thành linh mục. Hiểu ? linh mục. Chuyện thành ra tồi tệ thế đấy. Quên nỗi mất mát khó khăn đến thế đấy. Ông trở thành linh mục.


      , tôi chả hiểu làm sao mình trở thành bà xơ nổi cơ chứ. Thứ nhất, tôi còn chẳng theo đạo Thiên chúa. Thứ hai, buộc hết tóc ra đằng sau trông tôi chả ra hồn gì. đấy. Chính thế nên tôi chẳng bao giờ buộc tóc đuôi gà và đeo băngđô cả.


      Thôi , tôi tự nhủ chính mình. Đừng có nghĩ ngợi nữa mà đọc tiếp .


      Thế là tôi đọc tiếp.


      Lá thư đó là của người tên là Maria. Tôi biết nhiều lắm về chuyện Jesse sống ra sao trước khi ta chết - ta muốn đến mà - nhưng tôi biết rằng Maria de Silva là tên của mà Jesse đường đến để cưới ta ta biến mất. ta là em họ gì đó. Tôi từng lần trông thấy ảnh ta trong cuốn sách. Đối với mặc váy phồng, sống trước cả khi có phẫu thuật thẩm mỹ hay là đồ makeup Maybelline, ta đúng là hấp dẫn .


      Cứ xem cách viết thư có thể thấy là ta cũng biết thế. Ý tôi là ta biết mình xinh đẹp ấy. Lá thư toàn kể về những bữa tiệc ta tham dự, và mọi người gì về cái mũ đội đầu của ta. Giời ơi đất hỡi, cái mũ đội đầu của ta! Xin thề có Chúa, y như tôi đọc thư do Kelly Prescott viết vậy, chỉ trừ chuyện lá thư đó có đống từ lỗi thời như kiểu ở nơi chốn này với lại buồn sầu ảo não, và nhắc gì đến Ricky Martin. Mà lại còn nhiều chỗ viết sai chính tả nữa chứ. Maria có thể là em hấp dẫn , nhưng sau khi đọc xong lá thư của ta cũng thấy rằng hồi còn học trường làng, ta cũng chẳng giỏi giang gì cái trò chơi đánh vần cả.


      Khi đọc, điều khiến tôi ngạc nhiên là ở chỗ, có vẻ như thể nào từng viết những lá thư này lại cũng là người (tôi tin chắc) ra lệnh sát hại vị hôn phu của chính mình. Bởi lẽ tôi cũng biết Maria hề muốn cưới Jesse. Bố ta sắp đặt mọi thứ. Maria muốn cưới kẻ khác, gã đó là Diego, nô lệ bỏ trốn. gã hay ho hấp dẫn đây. Thực ra, tôi nghi chính Diego là người giết hại Jesse.


      Nhưng thế cũng phải là Jesse kể những điều đó đâu nhé - hay đúng hơn ta kể điều gì về quá khứ của mình cả. Lúc nào ta cũng thế, kín mồm kín miệng như bưng gì về việc ta chết ra sao. Chắc tôi cũng có thể hiểu được: bị sát hại hẳn là đau đớn lắm.


      Nhưng phải rằng tìm hiểu được ràng rành mạch tại sao ta vẫn còn ở đây quả là khó, khi mà ta chả bao giờ muốn chuyện trò gì cả. Tôi khám phá được tất cả những chuyện này trong cuốn sách viết về lịch sử vùng Salinas này, cuốn sách mà Tiến Sỹ bới ra được từ thư viện trong vùng.


      Chắc bạn bảo tôi đọc những lá thư của Maria và có linh tính chắc chắn chứ gì. Rằng tôi sắp tìm được điều gì cả mùa hè trong mấy lá thư đó để chứng minh rằng Jesse bị giết... và kẻ nào ra tay ấy. Nhưng ra, lá thư cuối cùng cũng nhạt nhẽo chán òm như bốn lá trước. Chẳng có gì cả, chẳng có gì cho thấy Maria có nhúng tay vào việc nào đó... chắc chỉ trừ chuyện hoàn toàn thể đánh vần nổi cái từ vị hôn phu cho ra hồn. Nhưng đó là loại tội lỗi kiểu gì được?


      Tôi cẩn thận gấp lại mấy lá thư và đặt vào chỗ cũ trong cái hộp, đồng thời nhận ra phía sau gáy cũng như hai tay tôi đều còn đổ mồ hôi nữa. Có phải tôi cảm thấy nhõm vì tìm được điều gì liên quan đến vụ án, điều gì giúp tôi phá giải bí cái chết của Jesse?


      Chắc là thế. Tôi biết mình quá ích kỷ, nhưng đúng là như thế đấy. Giờ đây, tất cả những gì tôi biết được là Maria de Silva mặc cái gì để đến dự bữa tiệc ở nhà của nhà đại sứ Tây Ban Nha. To tát gớm. Sao có người lại nhét những bức thư nhạt nhẽo chán phèo như thế vào hộp xì gà rồi đem chôn làm gì? là vô nghĩa lý.


      "Cũng hay đấy chứ, phải ?" mẹ khi tôi đứng dậy.


      Tôi giật thót cái. Tôi quên béng mất là mẹ còn ở đó. Giờ mẹ nằm giường, đọc cuốn sách về đề tài làm thế nào để quản lý thời gian tốt.


      "Vâng," tôi , đặt mấy lá thư về chỗ cũ, tủ của dượng Andy. "Rất hay. Con rất vui khi biết được con trai của ông đại sứ gì khi ta trông thấy Maria de Silva mặc bộ váy vũ hội bằng vải sa màu trắng bạc mới may."


      Mẹ tò mò ngẩng lên nhìn tôi qua cặp kính đọc sách. "Ơ, ta có nhắc đến họ của mình đâu đó trong thư à? Bởi vì dượng Andy và mẹ biết. Bọn mẹ đọc thấy. Có phải con là de Silva ?"


      Tôi chớp mắt. "Ưm," tôi . " ạ. ta . Nhưng con và Tiến Sỹ... à, David, nó kể cho con nghe về gia đình này rồi, gia đình de Silva ấy, họ sống ở vùng Salinas cũng khoảng thời gian đó, và họ có con tên là Maria, và con..." Giọng tôi đuối dần khi dượng Andy bước vào phòng.


      "A, Suze," dượng , trông có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi trong phòng, vì từ trước tôi chưa bao giờ vào mà. "Con đọc mấy bức thư đó chưa? Hay nhỉ?"


      Hay. Ôi, giời ơi. Hay cơ đấy.


      "Vâng," tôi . "Con chuồn đây. Chúc mẹ và dượng ngủ ngon."


      Tôi thể ra khỏi đó nhanh như mình muốn. Tôi chẳng hiểu, bọn trẻ con có bố mẹ tái hôn nhiều lần làm thế nào chúng có thể chịu được. Ý tôi là, mẹ tôi mới chỉ tái hôn có đúng lần, cưới người đàn ông tốt chẳng chê vào đâu được. Nhưng mà sao vẫn kỳ cục thế nào ấy.


      Nhưng nếu tôi nghĩ rằng mình có thể lui về phòng để được mình suy xét mọi chuyện kỹ càng, tôi lầm. Jesse ngồi ghế bên cửa sổ kia.


      Ngồi kia, với dáng vẻ lúc nào cũng thế: hấp dẫn chê vào đâu được, luôn mặc chiếc áo sơ mi cổ mở và chiếc quần đen kiểuạ?" tôi hỏi. của dân đấu bò - chết rồi bạn cũng có thay được quần áo đâu - với mái tóc sẫm màu ngắn xoăn ôm lấy phía sau gáy, đôi mắt đen sáng long lanh bên dưới hai hàng lông mày cũng đen như thế, bên có vết sẹo màu trắng.... Vết sẹo mà tôi biết bao lần mơ thấy mình chạm vào nó bằng những đầu ngón tay, nhiều lần đến mức tôi chẳng dám thú thực nữa kia.


      Khi tôi vào, ấy ngẩng lên - Spike, con mèo của tôi, nằm đùi - và : "Cuốn sách này khó hiểu." ấy đọc Trận đổ máu đầu tiên của tác giả David Morrell, cuốn sách mà dựa vào đó người ta làm nên bộ phim Rambo.


      Tôi chớp mắt, cố gắng thoát khỏi trạng thái ngơ ngơ ngẩn ngẩn trong giây lát cứ mỗi lần trông thấy ấy.


      "Nếu Sylvester Stallone mà hiểu," tôi , " tôi nghĩ chắc là cũng hiểu được thôi."


      Jesse làm lơ. "Marx tiên đoán rằng những mâu thuẫn và hạn chế trong hệ thống của chủ nghĩa tư bản gây ra những cuộc khủng hoảng kinh tế trầm trọng và càng khiến cho giai cấp công nhân nghèo khổ hơn," ấy , "giai cấp mà cuối cùng tiến hành cuộc cách mạng và giành lại quyền sở hữu những tư liệu sản xuất... đó chính là điều xảy ra ở Việt Nam. Điều gì khiến chính quyền Mỹ tin rằng họ có lý do hợp lý để can thiệp vào cuộc đấu tranh nhằm giành được thống nhất về kinh tế của những con người ở đất nước phát triển đó?"


      Hai vai tôi xệ xuống. Thực tình, có phải quá đáng , khi tôi chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi sau cả ngày dài làm việc? Ôi, đâu ạ. Tôi phải về nhà, đọc mớ thư gửi cho tình của đời tôi, do vị hôn thê của ta viết, cái mụ mà, nếu tôi đoán đúng, giết ta trăm năm mươi năm trước.


      Thế rồi, cứ như là còn chưa đủ tệ hại, ta lại bắt tôi giải thích cho nghe về Cuộc Chiến tranh Việt Nam nữa cơ đấy.


      Thực tình tôi bắt đầu phải giấu hết sách giáo khoa để ta khỏi tìm thấy mới được. Rắc rối là ở chỗ, ta đọc rồi thực cố gắng ghi nhớ những gì sách viết, để rồi khắp nhà tìm những thứ khác để đọc và so sánh với những điều trong sách. Sao ta chịu xem tivi như người bình thường, điều đó tôi thể hiểu được.


      Tôi đến chỗ giường và đổ ập lên đó, úp mặt xuống. Cũng luôn, tôi vẫn mặc cái quần soóc kinh khủng khiếp của khách sạn. Nhưng vào lúc này tôi thể nào khiến bản thân để ý đến chuyện Jesse nghĩ gì về kích cỡ cái bàn toạ của tôi được.


      Chắc là nó lộ ra ngoài rồi. phải cái bàn toạ, mà là vẻ bất mãn chán nản vì mùa hè của tôi lại trôi như thế này.


      " sao đấy chứ?" Jesse hỏi.


      "Ừ," tôi , mặt úp sấp xuống mấy cái gối.


      Lát sau, Jesse lại : "Trông chẳng có vẻ gì là thế. Chắc chắn là sao chứ?"


      Ừ, có sao đấy, tôi muốn hét lên vào mặt ta. Tôi vừa mới mất hai mươi phút để đọc mấy cái thư từ riêng tư mà vợ chưa cưới của viết, và tôi có được phép thêm rằng ta đúng là kẻ chán chết thể mê nổi? Sao lại có thể ngu ngốc đến độ đồng ý cưới ta chứ? ta và cái mũ ngu si ấy?


      Nhưng vấn đề là, tôi muốn Jesse biết tôi đọc thư của ta. Ý tôi muốn , chúng tôi sống cùng phòng, và có những điều nhất định mà bạn cùng phòng nên làm. Ví dụ như, Jesse lua id="filepos120462">n tế nhị chỗ khác khi tôi phải thay quần áo, tắm gội, hay gì gì đó. Và tôi cũng rất cẩn thận cho con Spike ăn, đổ bô cho nó, cái con quái mà khác với con vật bình thường, nó thực bồ kết chuyện ma làm bạn với người. Nó chỉ chịu đựng tôi vì tôi cho nó ăn thôi.


      Tất nhiên, hồi trước Jesse cũng có hối hận gì về chuyện ra ở ghế sau của mấy cái ôtô mà tôi ngồi hẹn hò cùng với người khác đâu. Nhưng tôi biết Jesse bao giờ đọc thư riêng của tôi cả, mà tôi ít thư lắm, hầu hết toàn là của Gina, bạn thân nhất hồi còn ở Brooklyn thôi. Và phải thừa nhận điều này, tôi thấy tội lỗi khi đọc thư của ta, cho dù chúng gần hai trăm năm tuổi rồi và chắc chắn trong đó chẳng nhắc gì đến tôi hết.


      Cái điều khiến tôi ngạc nhiên là, Jesse dù sao cũng là hồn ma và có thể khắp nơi mà bị ai nhìn thấy - tất nhiên là trừ tôi và Cha Dom, và chắc là giờ có thêm nhóc Jack nữa - thế mà ta lại chẳng biết gì về chuyện mấy lá thư đó cả. đấy, ta có vẻ chẳng biết tí tẹo gì về chuyện người ta tìm thấy chúng và rằng mới đây thôi, tôi ở dưới nhà và đọc hết cả rồi. Nhưng tôi đoán, chắc là cuốn Trận đổ máu đầu tiên cũng có vẻ hấp dẫn đấy.


      Thế nên, thay vì cho ta biết tôi thực bị làm sao - bạn biết đấy, chuyện những lá thư, và nhất là chuyện Tôi , nhưng chuyện đó đến đâu được? Bởi vì thậm chí còn chẳng phải là người còn sống và tôi là người duy nhất nhìn thấy , mà hơn nữa, ràng là cũng có tôi đâu nào. Đúng ? Đúng thế ? - tôi lại : "Ừm, hôm nay tôi gặp người làm cầu nối khác nữa, và chắc là việc đó khiến tôi cư xử hơi kỳ quặc."


      Và thế là tôi trở mình quay lại và kể cho ta nghe chuyện về Jack.


      Jesse rất thích thú và bảo tôi nên gọi điện cho Cha Dom, báo cho ông biết tin. Tất nhiên, điều tôi muốn là gọi điện cho Cha Dom, kể cho ông nghe chuyện thư từ kia cơ. Nhưng Jesse còn ở trong phòng tôi thể, vì nếu thế ta biết tôi tọc mạch chuyện riêng tư của ta, mà tôi chắc là ta chẳng vừa lòng đâu, cứ xem ta kín miệng chuyện mình chết ra sao biết.


      Thế là tôi : "Ý kiến hay đấy," và nhấc điện thoại, bấm số của Cha D.


      Chỉ có điều Cha D nghe máy, thay vào đó là người đàn bà. Lúc đầu tôi phát hoảng lên vì nghĩ rằng Cha Domini có 'phi vụ mờ ám' gì đó. Nhưng rồi tôi nhớ ra rằng ông sống trong khu nhà của linh mục cùng với bao nhiêu người khác nữa.


      Thế là tôi lên tiếng: "Xin cho gặp Cha Dominic với ạ?" hi vọng rằng đó chỉ là bà nữ tu hay gì đó và bà ta tìm ông ấy ngay mà gì hết.


      Nhưng đó phải bà nữ tu. Đó là xơ Ernestine, bà ta là hiệu phó trường cấp 3 tôi học, và đương nhiên cũng nhận ra giọng tôi. "Susannah Simon," bà ta . " làm gì mà gọi điện cho Cha Dominic vào giờ này? có biết giờ là mấy giờ rồi hả? Gần 10 giờ rồi đấy!"


      "Con biết ạ," tôi . "Chỉ là - "


      "Với lại, Cha Dominic có ở đây," xơ Ernestine tiếp. "Ông ấy bận tĩnh tâm."


      "Tĩnh tâm?" tôi hỏi lại, tưởng tượng ra cảnh Cha Dominic ngồi trước đống lửa cùng với hàng đống những linh mục khác, cùng hát bài Đức thánh Kumbaya của tôi, và có khi còn cả xăng đan nữa cũng nên.


      Rồi tôi nhớ ra là lúc trước Cha Dominic bảo ông đến buổi tĩnh tâm dành cho hiệu trưởng của các trường cấp 3 Thiên chúa giáo. Thậm chí ông còn cho tôi cả số điện thoại ở đó, để phòng trường hợp có chuyện khẩn cấp liên quan đến ma mị gì mà tôi cần liên lạc với ông. Tôi tính cái chuyện khám phá ra người làm cầu nối nữa là trường hợp khẩn cấp... cho dù Cha Dom cho là thế. Vậy là tôi lời cảm ơn xơ Ernestine, xin lỗi vì làm phiền bà ta, và cúp máy.


      "Tĩnh tâm là gì?" Jesse thắc mắc.


      Vậy là sau đó tôi lại phải giải thích cho ta tĩnh tâm là gì, nhưng trong suốt lúc ấy tôi chỉ ngồi đó nghĩ đến lần ta chạm vào má tôi lúc ở bệnh viện, và tự hỏi đó là do ta cảm thấy tội nghiệp tôi mà thôi, hay là ta thích tôi (thích hơn người bạn ấy - vì tôi cũng biết ta thích tôi với tư cách là bạn bè mà), hay là lý do gì khác.


      Bởi vì, cho dù chết được trăm năm mươi năm rồi, Jesse vẫn là chàng đẹp trai cực kỳ, chê vào đâu được - còn hơn cả Paul Slater ấy chứ... mà cũng có thể tôi nghĩ thế chỉ vì tôi ta.


      Nhưng mà kệ, sao cũng được. Ý tôi là, ta trông rất giống người bước ra từ chương trình WB. Đối với người sinh ra trước cả khi người ta phát minh ra chất fluoride, ta có hàm răng rất đẹp, rất trắng, đều tăm tắp, chắc khoẻ. Ý tôi là, nếu ở Trường Truyền Giáo mà có được chàng nào giống Jesse dù chỉ tí tẹo thôi, việc học chắc cũng đến nỗi là cái chuyện làm phí phạm mất bao nhiêu thời gian như nó vẫn thế.


      Nhưng có ích gì đâu chứ? Chuyện ta trông đẹp trai thế kia ấy mà? ta là hồn ma. Tôi là người duy nhất trông thấy được ta. Làm sao tôi có thể dẫn ta đến gặp mẹ tôi, hay đến dạ hội, hay cưới ta, hay gì gì nữa. Chuyện của chúng tôi làm gì có tương lai. Tôi phải nhớ kỹ điều đó mới được.


      Nhưng đôi khi, việc đó luôn luôn là khó, khó lắm lắm. Nhất là khi ấy ngồi kia, trước mặt tôi, phá lên cười vì những điều tôi kể, và vuốt ve âu yếm con mèo ngu si hôi hám đó. Jesse là người đầu tiên tôi gặp khi chuyển đến California, và ấy là người bạn thực đầu tiên của tôi ở đây. ấy luôn ở bên tôi khi tôi cần, và tôi biết mình cần ấy hơn nhiều so với những người còn sống mà tôi quen. Và nếu mà tôi bị bỏ lại hoang đảo và được chọn người để cùng, tôi chẳng cần phải đắn đo gì: tất nhiên người đó là Jesse rồi.


      Đó là điều tôi nghĩ đến trong khi giảng giải về chuyện tĩnh tâm. Đó là điều tôi nghĩ đến trong khi giải thích những điều tôi biết về Cuộc Chiến tranh Việt Nam, và thậm chí cả sụp đổ của chế độ cộng sản ở liên bang Xô Viết trước kia nữa. Đó là điều tôi nghĩ trong khi tôi đánh răng, chuẩn bị lên giường ngủ. Đó là điều tôi nghĩ đến trong khi cơn buồn ngủ kéo đến và sung sướng xua ý nghĩ ấy cho tôi... gần đây, chỉ có lúc ngủ là quãng thời gian duy nhất tôi có thể thoát khỏi những ý nghĩ về Jesse.


      Nhưng cho bạn hay, ý nghĩ đó lại tái nguyện vẹn khi chỉ vài giờ sau, tôi giật nảy người, tỉnh giấc và thấy bàn tay bịt chặt lấy miệng mình.


      Và, ô, cả lưỡi dao kề vào cổ tôi nữa.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4


      người làm cầu nối, tôi cũng chẳng lạ lẫm gì với cái chuyện bị dựng dậy bởi cách cư xử, thế nào nhỉ, cách cư xử chẳng nhàng gì cho lắm. Nhưng giờ còn ít nhàng hơn mọi khi rất nhiều. Khi có người cần bạn giúp lúc nào họ cũng cố tránh gây thù chuốc oán với bạn... mà cái việc huơ huơ con dao lại có khả năng gây ra điều đó đấy.


      Nhưng ngay khi tôi mở mắt ra và trông thấy cái kẻ cầm dao đó là ai, tôi hiểu rằng có lẽ ta muốn tôi giúp đỡ. Có lẽ cái điều ta muốn là giết tôi cơ.


      Đừng hỏi làm sao tôi lại biết điều đó. Chắc chắn là bản năng của người làm cầu nối dày dặn mách bảo. Ừm, cả cái con dao kia cũng là dấu hiệu rất ràng nữa.


      "Đồ ngu, nghe ta đây," Maria de Silva rít lên. Hay đúng hơn phải là Maria de Silva Diego, vì lúc chết ta cưới Felix Diego, tên nô lệ bỏ trốn. Tôi biết được những điều đó nhờ đọc cuốn sách Tiến Sỹ mượn ở thư viện về, có tên là Vùng Monterey Của Tôi, về lịch sử hạt Salinas từ năm 1800 đến 1750. Trong đó thậm chí còn có cả chân dung của Maria nữa.


      Và cũng chính nhờ thế tôi mới biết kẻ cố giết mình lúc này là ai.


      "Nếu như," Maria rít lên, " bảo bố và em trai thôi cái trò đào bới đó " - bố dượng và phát ra em con dượng chứ, tôi muốn sửa lại điều ta , nhưng thể, vì bàn tay kia vẫn còn bịt miệng tôi - " ta khiến phải hối tiếc vì sinh ra đời này đấy. chưa?"


      đứa con mặc váy phồng mà ăn khiếp nhỉ. Vì ta là thế mà. . Nhưng vào lúc ta chết lại phải vậy. Lúc chết, chắc khoảng thời gian chuyển giao giữa hai thế kỷ - tất nhiên là thế kỷ trước rồi, phải thế kỷ này - Maria de Silva Diego khoảng bảy mươi tuổi.


      Nhưng con ma phía giường tôi có vẻ ngang tầm tuổi tôi. Mái tóc ta đen, sợi bạc, hai bên mặt buông lơi những lọn tóc xoăn rất cao sang. Chắc ta chăm chỉ đến cửa hàng đồ trang sức lắm. viên hồng ngọc to tướng thòng xuống dưới sợi dây chuyền bằng vàng đeo quanh chiếc cổ dài thon - đúng phong cách Titanic - và những ngón tay ta đeo đầy những cái nhẫn nặng đô. trong những cái nhẫn đó cứa vào lợi tôi đây này.


      Bọn ma là thế đấy - những điều trong phim ma đúng là sai toét hết. Khi chết rồi linh hồn của bạn có dáng vẻ giống như thân xác vào cái thời điểm bạn về chầu ông bà đâu. Bạn chả bao giờ thấy ma lang thang ruột rà lòng thòng, tay cầm cái đầu bị chặt đứt lìa, hay gì gì nữa. Nếu bạn mà trông như thế Jack có lý do chính đáng cho việc nó là con cáy bé tí tẹo rồi.


      Nhưng mọi việc phải như thế. Thay vì vậy, hồn của bạn mang dáng vẻ của thân xác bạn lúc ở thời kỳ sung mãn nhất, tràn đầy sức sống nhất. Và đối với Maria de Silva, tôi đoán đó là lúc ta khoảng mười sáu tuổi.


      Này, bạn biết , hay là ta còn được lựa chọn lứa tuổi nào ta thích cơ đấy? Jesse chẳng sống được lâu để mà có nổi lựa chọn. Nhờ công đức của ta chứ ai.


      "Ô, đừng có dại," Maria , mặt của mấy cái nhẫn cọ vào răng tôi theo kiểu thực phải dễ chịu tí nào. "Đừng có ý định đó."


      Tôi chẳng hiểu làm sao mà ta lại biết được, nhưng tôi định thúc hai đầu gối vào cột sống của ta đấy. Tuy nhiên, lưỡi dao gí sát vào cổ họng nhanh chóng khiến tôi từ bỏ ý định đó.


      "Bảo với bố thôi cái trò đào bới , còn phải huỷ hết những lá thư đó, hiểu chưa, con nhãi kia?" Maria xì xào. "Và cấm có hé răng từ nào về những lá thư - hay về ta - cho Hector biết. Hiểu những gì ta chưa?"


      Tôi còn làm gì được nữa nào? ta con dao vào cổ tôi. Và cách cư xử của ta chẳng còn sót lại gì giống Maria de Silva, người viết những lá thư dớ dẩn đó. Ả ta còn tuôn ào ào về chuyện cái mũ mới nữa, nếu bạn hiểu ý tôi muốn gì. Tôi hoàn toàn nghi ngờ chuyện chắc chắn ta chỉ biết cách sử dụng dao mà còn làm , nếu ta điên lên.


      Tôi gật đầu để ta thấy trong hoàn cảnh này, tôi hoàn toàn sẵn lòng nghe theo những cầu của ta.


      "Tốt," nhMaria de Silva . Và rồi ta nhấc tay ra khỏi miệng tôi. Tôi nếm thấy vị máu.


      ta đè lên người tôi - cái áo ren rua phủ lên mặt tôi, khiến mũi tôi ngưa ngứa - và giờ cúi xuống nhìn tôi, nét mặt xinh đẹp nhăn lại thành vẻ căm ghét.


      "Bọn họ cũng bảo ta phải cẩn thận," ta cười khinh bỉ. "Rằng đứa khó chơi. Nhưng cũng đâu có khó chơi lắm, phải ? chỉ là đứa con . con nhãi ngu ngốc." ta ngật đầu ra phá lên cười. Và rồi biến mất. Tất cả chỉ có thế.


      Ngay khi cảm thấy mình có thể cử động lại rồi, tôi ra khỏi giường, vào phòng tắm, bật đèn lên và nhìn mình trong tấm gương phía bồn rửa mặt. đúng. Đó phải là cơn ác mộng. răng tôi còn có cả vết máu mà cái nhẫn của Maria de Silva cứa vào.


      Tôi gột sạch cho đến khi còn máu nữa, rồi tắt đèn phòng tắm và quay lại phòng ngủ. Chắc là tôi quá sửng sốt hay sao đó. Tôi còn chẳng thể nhận thức điều gì vừa mới xảy ra nữa. Maria de Silva. Maria de Silva, vị hôn thê của Jesse - trong hoàn cảnh này có thể là vị hôn thê cũ cũng được - vừa mới ra trong phòng tôi, đe doạ tôi. Tôi. Con nhóc bé tội nghiệp là tôi đây này.


      Quá nhiều thứ cần phải suy nghĩ, nhất là bây giờ mới có... oh, tôi chẳng biết... bốn giờ sáng?


      Mà tối qua tôi lại vừa mới đón nhận cú sốc khác nữa chứ. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, tôi thấy ngay người nào đó đứng dựa vào trong mấy cái cột giường phủ rèm phía đầu. Chỉ có điều, đó chẳng phải người xa lạ, mà là Jesse. Và khi trông thấy tôi, ta đứng thẳng dậy.


      " sao chứ?" ta hỏi, giọng lo lắng. "Tôi nghĩ là tôi... có phải vừa mới có ai đó ở đây , Susannah?"


      Uh, ý người cũ của , tay múa dao chứ gì? Đấy là tôi nghĩ thế thôi. Còn điều tôi ra lại là: " phải đâu."


      Thôi được rồi. Bạn đừng có lại bắt đầu lên lớp gì tôi đấy. Tôi cho ta chẳng phải vì sợ lời đe doạ của Maria đâu nhé. phải, mà là vì điều khác mà Maria . Về chuyện bảo dượng Andy thôi đào bới phía sân sau. Bởi vì điều đó chỉ có thể mang ý nghĩa duy nhất là: vẫn còn thứ gì đó được chôn ở sân sau của ngôi nhà, thứ mà Maria muốn bị ai phát ra.


      Và tôi có cảm giác tôi biết thứ đó là gì rồi.


      Tôi cũng linh cảm rằng, thứ đó cũng chính là lý do khiến Jesse còn vương vấn ở khu đồi Carmel này lâu đến như thế.


      Lẽ ra tôi nên kể sạch cho Jesse biết, phải ? Ý tôi là: ta có quyền được biết chứ. Đó là chuyện liên quan trực tiếp đến ta mà.


      Nhưng đó cũng chính là việc mà tôi tin chắc rằng, nó đưa ấy rời xa tôi vĩnh viễn.


      Phải, tôi biết: nếu tôi thực ấy tôi phải vui lòng để ấy được tự do, như kiểu cái câu thơ in mấy tấm poster có hình bọn hải âu tung cánh bay ấy mà: Nếu bạn thương thứ gì đó, hãy để cho nó được tự do. Nếu thứ đó thực thuộc về bạn, rồi nó quay trở về.


      cho bạn hay nhé. Câu thơ đó ngu si, hiểu chưa? Và hoàn toàn thể lôi nó ra mà áp đặt vào trường hợp này được. Bởi vì khi Jesse được tự do rồi, ấy bao giờ quay về với tôi đâu. Bởi vì ấy thể quay về được chứ sao. Bởi vì ấy thiên đàng, kiếp sau, hay gì gì đó.


      Và rồi tôi phải trở thành bà thầy tu.


      Chúa ơi. Chúa ơi, mọi chuyện chẳng ra cái khỉ mốc gì cả.


      Tôi lại bò vào giường.


      "Này Jesse," tôi , kéo mấy tấm chăn mỏng lên đến tận cằm. Tôi mặc áo phông quần đùi, nhưng mà, chả có 'phụ tùng' gì cả. Trong bóng tối thế này chắc ta cũng đâu, nhưng ai mà biết được chứ. "Tôi mệt lắm rồi."


      "Ơ," ta . "Ừ. Nhưng... chắc chắn là lúc trước có ai ở đây đấy chứ? Vì tôi dám thề là tôi - "


      Tôi chờ ta kết thúc. Để xem ta nốt cái câu đó thế nào? Tôi dám thề là tôi nghe thấy giọng ngọt ngào dễ thương của người phụ nữ tôi từng ? Tôi dám thề là tôi ngửi thấy mùi nước hoa của ấy - tiện thể luôn, đó là mùi hoa cam đấy?


      Nhưng ta chẳng câu nào trong số những điều đó. Thay vì vậy, trông có vẻ thực rối trí hiểu gì cả, ta : "Xin lỗi," và biến mất, giống y như cái cách người cũ của ta biến mất. Thực ra, chắc bạn nghĩ là biết đâu họ lại gặp nhau sao, đúng thế , gặp đâu đó ngoài kia chỗ dành cho bọn ma ấy, với mấy cái trò hồn rồi lại biến mất thế này này?


      Nhưng ràng là phải rồi.


      Tôi dối và bảo với bạn rằng tôi nằm xuống ngủ lại ngay. Tôi thể. Thực tôi mệt lắm rồi, nhưng trong đầu tôi vẫn cứ nhay nhay lại điều Maria . Mà ta nóng gáy và bận tâm về chuyện quái gì mới được cơ chứ? Những bức thư đó chẳng có gì có thể tố cáo ta cả. Ý tôi muốn , đấy là nếu đúng là ta hại Jesse để ả có thể cưới tên người là Diego thay vì phải cưới ta. Và nếu như những bức thư đó quan trọng đến thế sao ta huỷ chúng từ bao nhiêu năm trước? Sao chúng lại được chôn dưới sân sau nhà chúng tôi, trong cái hộp xì gà?


      Nhưng đó chưa hẳn là điều khiến tôi khó chịu. Cái điều thực khiến tôi khó chịu là chuyện ta muốn tôi bảo dượng Andy thôi đào bới. Bởi vì, điều đó chỉ có thể có ý nghĩa duy nhất: Bên ngoài kia còn thứ thậm chí còn có thể tố cáo tội ác cách ràng hơn nữa kia. Ví dụ như xác chết chẳng hạn.


      Tôi còn chẳng muốn nghĩ xem cái xác đó là của ai đâu nhé.


      Sau khi cố gắng rồi cũng chợp mắt được, mấy tiếng sau tôi tỉnh dậy và vẫn muốn nghĩ về chuyện đó nữa. Nhưng có điều tôi biết chắc: tôi bảo dượng Andy thôi đào bới (mà kể cả nếu tôi có cứ làm dượng ấy nghe lời bằng), và cũng huỷ mấy lá thư đó. đời nào nhé.


      ra, để đề phòng, tôi lấy mấy lá thư ấy làm của riêng, bảo dượng Andy là tôi đích thân gửi chúng đến cho mấy nhà sử học rồi. Chắc là chúng được an toàn trong trường hợp mụ già Maria Diego đó còn mưu đến những chuyện khác. Dượng Andy ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ đến mức hỏi tôi định làm gì mà thôi. Dượng ấy còn quá bận bịu quát tháo Ngu Ngơ về chuyện lấy xẻng đào sai chỗ.


      Sáng hôm đó, khi tôi đến Khu nghỉ dưỡng Khách sạn và Sân golf Peeble Beach, Caitlin chào mừng tôi bằng câu nghe như kết tội: "Tôi chẳng biết làm gì nhóc Jack Slater, nhưng bố mẹ nó cầu trông nó cho đến hết kỳ nghỉ của họ... thực ra là đến Chủ Nhật."


      Tôi cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Mà cũng thấy khó chịu. Tất nhiên chuyện với Paul đúng là hơi phiền, nhưng giờ tôi biết lý do vì sao Jack lại cư xử kỳ cục như thế rồi tôi thực mến thằng nhóc. Và ràng thằng nhóc khoái tôi chết được, lúc tôi đặt chân vào phòng của gia đình nó là biết. còn nằm dài sàn cắm mặt vào cái tivi nữa. Jack mặc đồ bơi và chuẩn bị sẵn sàng khởi .


      "Hôm nay chị dạy em kiểu bơi bướm nhé, Suze?" nó hỏi. "Lúc nào em cũng muốn học kiểu bơi đó."


      "Susan à," bà mẹ thầm với tôi ngay trước khi ù vì có cái hẹn làm tóc ( có Paul và cả ông bố ở đây, chơi golf từ 7 giờ rồi mà, cả người). " biết phải cảm ơn cháu bao nhiêu cho đủ vì những điều cháu làm cho Jack. biết ngày hôm qua cháu gì với nó, nhưng nó cứ như là đứa trẻ hoàn toàn khác. Chưa bao giờ thấy nó vui như thế. Cháu biết , nó thực đứa nhạy cảm nhất đời. Mà cũng giàu trí tưởng tượng nữa. Lúc nào nó cũng nghĩ mình trông thấy... ờ... những người chết. Nó kể cho cháu nghe chưa?"


      Tôi hờ hững bảo là nó kể rồi.


      "Nhà gần như bó tay. Phải đến ba mươi bác sỹ khác nhau chữa cho nó mà ai - ai - làm được. Vậy mà cháu xuất , và rồi..." Bà Nancy Slater cúi nhìn tôi bằng đôi mắt xanh trang điểm kỹ càng. " biết tạ ơn cháu thế nào thế nào đây, Susan."


      có thể, tôi thầm nghĩ, bắt đầu bằng việc gọi cho đúng tên tôi cũng được. Nhưng mà tôi cũng chẳng để ý lắm. Tôi chỉ : " có gì đâu thưa Slater," và đến dẫn Jack xuống bể bơi.


      Đúng là Jack giống như đứa trẻ khác hẳn. thể phủ nhận điều đó. Ngay cả Ngái Ngủ, tỉnh dậy khỏi cơn gà gật vốn choán đến nửa thời gian của ta khi nghe tiếng Jack sung sướng quẫy nước, cũng hỏi tôi đó có phải vẫn là thằng nhóc mà ta thấy cùng tôi vào buổi sáng hôm trước , và khi tôi bảo là đúng, trông ta thực có vẻ nghi ngờ trong hay hai giây rồi lại tìm về với giấc ngủ. Những thứ mà trước kia từng khiến Jack khiếp sợ - đúng ra là tất cả mọi thứ ấy chứ - dường như bây giờ chẳng còn khiến nó phải để ý tẹo nào.


      Và thế là, sau khi ăn hamburger ở quán Pool House, tôi bảo với nó rằng hay là hai đứa bọn tôi bắt xe bus của khách sạn vào thành phố chơi, thằng nhóc chẳng hề phản đối. Thậm chí nó còn bảo kế hoạch đó "nghe hay ho" nữa chứ.


      Hay ho. đứa như Jack lại ra câu đó cơ đấy. tình, có khi việc làm cầu nối chả phải là năng khiếu của tôi cũng nên. Có khi tôi phải làm giáo viên, hay nhà tâm lý chuyên trị bệnh trẻ con, hay gì gì đó cơ. Tôi đấy.


      Tuy nhiên, khi chúng tôi vào thành phố rồi, Jack lại chẳng lấy gì làm khoái chí lúc chúng tôi đến toà nhà đề là Hội Sử học Thành phố Carmel-ven-biển. Nó muốn ra bãi biển chơi, nhưng khi tôi với nó rằng việc này là để giúp đỡ con ma, xong việc rồi ra biển, nó cũng đồng ý.


      Tôi cũng hẳn là đứa khoái lịch sử gì cho lắm, nhưng phải công nhận rằng việc này hay ho ra phết đấy chứ: xem tất cả những bức ảnh cũ treo tường, những bức ảnh chụp vùng Carmel và Hạt Salinas trăm năm về trước, trước khi có những chuỗi trung tâm thương mại và siêu thị Safeway, khi nơi đây chỉ mới là những đồng cỏ lác đác những cây cypress, giống như trong cuốn sách mà bọn tôi phải đọc hồi học lớp 8, cuốn Chú ngựa đỏ ấy mà. Ở đây có lắm thứ hay ho - những thứ từ tận cái thời Jesse sống cũng nhiều, nhưng sau thời gian đó, như kiểu sau Cuộc Nội Chiến chẳng hạn, lại bao nhiêu. Jack và tôi trầm trồ trước thứ gọi là cái máy chiếu stereo, đó là thứ mà hồi trước người ta hay dùng để giải trí trước khi phim ảnh ra đời, người đàn ông đầu hói ăn mặc xộc xệch bước ra khỏi văn phòng làm việc, dòm chúng tôi qua cặp kính dày như đít chai Coke và : "Sao, cháu muốn gặp tôi à?"


      Tôi là chúng tôi muốn gặp người chịu trách nhiệm ở đây. Ông ta mình chính là người đó, và tự giới thiệu mình là Dr. Clive Clemmings Ph.D[3]. Thế là tôi với Dr. Clive Clemmings Ph.D tôi là ai, sống ở đâu, và lôi từ trong balô JanSport (hàng Kate Spade thực hợp với cái quần soóc kaki xếp nếp đó) ra cái hộp đựng xì gà và cho ông ta xem những lá thư...


      Và thế là ông ta hồn bay phách lạc.


      Tôi đấy. Ông ta hồn bay phách lạc luôn. Ông ta hết sức phấn khích đến nỗi bảo với bà lớn tuổi ngồi ở bàn đón khách là hoãn hết tất cả các cuộc gọi đến lại (bà ta ngẩng lên khỏi cuốn tiểu thuyết tình cảm đọc, tỏ vẻ kinh ngạc; chứng tỏ là Dr. Clive Clemmings Ph.D chẳng mấy khi có người gọi điện) và dẫn Jack và tôi vào phòng làm việc của ông ta....


      Cái nơi mà tôi suýt nữa bị cơn nhồi máu cơ tim trong đó luôn. Bởi vì đằng kia, bàn làm việc của ông Clive Clemmings, là bức chân dung của Maria de Silva, bức chân dung tôi từng thấy trong cuốn sách mà Tiến Sỹ mượn ở thư viện mang về.


      Tôi nhận thấy họa sỹ đúng là tạo ra tác phẩm cực kỳ xuất sắc. Ông ta vẽ lại chính xác chê vào đâu được, mấy lọn tóc loăn xoăn bên mặt, cái dây chuyền vàng và viên hồng ngọc chiếc cổ dài thanh nhã, đấy là chưa đến cái nét mặt khinh người thế kia...


      "Chính là ta!" tôi kêu lên, hoàn toàn vô thức, trỏ vào bức tranh.


      Jack ngẩng lên nhìn tôi như thể tôi bị điên - mà chắc là lúc đó tôi điên - nhưng ông Clive Clemmings chỉ ngoái đầu lại phía sau, nhìn bức chân dung và : "Đúng, Maria Diego. Bức tranh quý giá nhất trong cả bộ sưu tập. Được người ta cứu thoát khỏi bị bán mất, trong mấy đứa cháu của bà ta bán nó ở trong cái gara ôtô cơ đấy, cháu tin nổi ? Lão già tội nghiệp, đến lúc mạt vận rồi mà. là đáng hổ thẹn. Tuy nhiên, chẳng có ai trong gia đình Diego đó leo cao được. Cháu biết người ta vẫn hay rồi đấy: nòi nào giống nấy. Mà Felix Diego - "


      Tiến sỹ Clive mở chiếc hộp xì gà ra rồi, dùng thứ gì đó trông như chiếc nhíp đặc biệt để mở lá thư đầu tiên ra. "Ôi, trời," ông ta thốt lên, cúi xuống nhìn.


      "Vâng," tôi . "Thư của ta đấy ạ." Tôi hất đầu về phía bức tranh. "Maria de Silva. Đó là mấy lá thư ta viết cho Jesse - à, ý cháu là viết cho Hector de Silva, họ của ta, người lẽ ra ta kết hôn, chỉ có điều là ta - "


      " biến mất." Ông Clive Clemmings trố mắt nhìn tôi. Tôi đoán chắc là ông ta khoảng tầm tuổi ba mươi - cho dù đầu có chỗ hói rất rộng - và cho dù trông chẳng sáng sủa cho lắm, nhưng giờ ông ta còn cái vẻ chán ghét như lúc trước nữa. Vẻ bề ngoài biểu nỗi ngạc nhiên cực độ, mà chắc chắn là thường xuyên lắm, khiến ông ta trông khá khẩm hơn nhiều.


      "Lạy Chúa tôi," ông ta . "Cháu tìm được những thứ này ở đâu vậy?"


      Và thế là tôi kể lại cho ông ta nghe, và thậm chí ông ta còn phấn khích hơn nữa, bảo chúng tôi chờ ông ta trong văn phòng trong khi ông ta lấy thứ.


      Thế là bọn tôi đợi. Jack rất ngoan ngoãn. Nó chỉ hỏi: "Đến lúc nào chúng ta mới được ra biển hả chị?" có mỗi hai lần.


      Khi Dr. Clive Clemmings Ph.D quay lại, ông ta cầm cái khay và đống găng tay cao su, ông ta bảo bọn tôi găng vào nếu muốn chạm vào thứ gì. Lúc đó Jack chán lắm rồi, thế là nó quyết định quay lại căn phòng chính để chơi với cái máy chiếu stereo thêm lúc nữa. Chỉ có tôi là găng.


      Nhưng tôi mừng vì làm thế. Bởi vì khi găng rồi, ông Clive Clemmings để tôi chạm vào tất cả mọi thứ có liên quan đến Maria de Silva mà hội sử học sưu tập trong bao nhiêu năm qua.


      cho bạn hay, nhiều lắm đấy. Nhưng trong bộ sưu tập ấy, những thứ khiến tôi thích thú nhất lại là bức tranh bé xíu - ông Clive gọi đó là bức tiểu họa - của Jesse (hay là Hector de Silva, như ông Clive gọi thế; ràng là chỉ có người trong nhà mới gọi ấy là Jesse... gia đình của ấy, và cả tôi nữa chứ), và năm lá thư, trông đỡ hư hỏng hơn nhiều so với mấy lá thư trong hộp xì gà kia.


      Bức tiểu họa đó là hoàn hảo, trông y như tấm ảnh vậy. Hồi đó người ta vẽ đẹp lắm. Đúng là Jesse rồi, chệch đâu được. Bức họa đó tái ấy cách chính xác tuyệt đối. Cái vẻ mặt thế kia đúng là vẻ mặt khi tôi ba hoa với ấy về cua id="filepos160693">̣c tung hoành vĩ đại ở cửa hàng giảm giá - bạn biết đấy, thu hoạch được cái túi xách Prada giảm giá năm mươi phần trăm, hay gì gì đó. Trông ấy như thể thờ ơ hơn được nữa.


      Trong bức tranh chỉ có đầu và vai của Jesse, ấy đeo thứ mà ông Clive Clemmings gọi là cái cravat, chắc hồi đó đàn ông nào cũng phải đeo, cái thứ to đùng màu trắng xếp nếp quấn mấy vòng quanh cổ ấy. Nếu Ngu Ngơ, hay Ngái Ngủ, hay ông Clive Clemmings đeo thứ đó vào, bất chấp cái danh hiệu Ph.D của ông ta, chắc là trông phải buồn cười lắm.


      Nhưng Jesse đeo vào tất nhiên là miễn chê rồi. Ừm, có thứ gì ấy mặc mà chẳng đẹp đâu?


      Những lá thư gần như còn hay hơn cả bức ảnh, ở điểm. Đó là vì chúng đều được gửi cho Maria de Silva... và được người tên là Hector ký tên ở dưới. Tôi chăm chú xem xét chúng, và phải là lúc đó tôi cảm thấy tội lỗi gì đâu nhé. Những lá thư đó thú vị hơn thư của Maria rất nhiều - cho dù, cũng giống thế, chẳng có tí lãng mạn nào cả. hề có, Jesse chỉ kể - phải là rất dí dỏm - về những chuyện xảy ra ở trang trại của gia đình ấy và những trò nhí nhố mà mấy đứa em bày ra. (Hoá ra là có tận năm người. Ý tôi là em ấy mà. Vào cái năm Jesse chết, tất cả đều còn , đứa bé nhất là sáu tuổi, lớn nhất là mười sáu. Nhưng ấy bao giờ kể cho tôi nghe về chuyện này chưa? Ôi giời, cho xin .) Cũng có vài điều về chuyện chính trị ở địa phương, và chuyện phải chăm lo cho trang trại khó đến thế nào khi mà cơn sốt đào vàng lên và ai ai cũng bỏ xứ mà chạy theo kiếm chác.


      Cách Jesse viết thư giống như là bạn nghe ấy trực tiếp về tất cả những chuyện đó vậy. Cách viết ấy rất gần gũi, thân mật và thú vị. Hay hơn nhiều so với những lá thư khoe khoang khoác lác của Maria. Mà cũng từ nào viết sai chính tả hết.


      Trong khi tôi đọc những lá thư của Jesse, tiến sỹ Clive cứ thao thao về chuyện giờ ông ta có những bức thư mà Maria gửi cho Hector rồi, ông ta cho bày thêm chúng trong cuộc triển lãm ông ta định mở vào mùa thu khi đông khách du lịch, cuộc triển lãm giới thiệu toàn bộ về dòng họ de Silva và vai trò quan trọng của họ trong phát triển của Hạt Salinas trong bao nhiêu năm qua.


      "Giá mà," ông ta buồn bã , "còn người nào trong dòng họ đó còn sống nhỉ. Ý ta là người nhà de Silva ấy mà. Nếu mời được họ làm khách mời phát biểu hay quá."


      Điều đó khiến tôi chú ý. "Còn vài người chứ ạ," tôi . "Chẳng phải Maria và cái gã Diego đó có với nhau đâu như là ba mươi bảy đứa con hay gì đó sao?"


      Clive Clemmings nghiêm mặt lại. Là sử gia - mà nhất lại là tiến sỹ - ông ta có vẻ thích bất kỳ câu phóng đại nào hết.


      "Họ có mười đứa," ông ta chỉnh lại. "Và cho đúng chúng mang họ de Silva, mà là họ Diego. Gia đình de Silva may lại toàn con . Ta e rằng Hector de Silva là người đàn ông cuối cùng trong dòng họ này. Và dĩ nhiên là chúng ta bao giờ biết được liệu ta có đứa con trai nối dõi nào . Nếu có chắc chắn là phải ở Bắc California này."


      "Tất nhiên là ta có con rồi," tôi , có lẽ hơi tự ái quá mức. Nhưng tôi nóng gáy đây. Ngoài cái câu là sặc mùi phân biệt đối xử theo giới tính kiểu "người đàn ông cuối cùng trong dòng họ", tôi đồng tình với chuyện ông ta giả định rằng Jesse lại có con cái ở đâu đó, trong khi ra ấy bị sát hại cách dã man. " ta bị giết ngay trong chính ngôi nhà của cháu đây!"


      Clive Clemmings nhướn mày nhìn tôi. Đến lúc đó tôi mới nhận ra mình vừa mới gì.


      "Hector de Silva," tiến sỹ Clive , nghe giống y giọng xơ Ernestine khi chúng tôi làm ồn trong lớp học môn Tôn giáo, " biến mất ngay trước đám cưới của ta với người em họ Maria, từ đó chẳng ai nghe tin gì về ta nữa."


      Tôi thể ngồi đó mà bảo: Phải, nhưng hồn ma của ta sống trong phòng tôi, và ta kể cho tôi nghe...


      Thay vào đó, tôi : "Cháu nghĩ... ừm... có khả năng là Maria sai người tình của ta, cái gã Diego đó, giết hại Hector để ta khỏi phải kết hôn với ta."


      Clive Clemmings trông có vẻ bực. "Đó chỉ là giả thuyết mà ông của ta, Đại tá Harold Clemmings, đưa ra, ông ấy là người viết - "


      "Cuốn Vùng Monterey của tôi," tôi hộ ông ta. "Vâng, đó chính là điều cháu muốn . Ông ta là ông nội của ông à?"


      "Đúng vậy," tiến sỹ Clive , nhưng trông ông ta chẳng vui vẻ gì. "Ông ấy qua đời từ lâu lắm rồi. Và ta thể rằng ta đồng ý với giả thuyết của ông ấy được, thưa ... ờ... Ackerman." Tôi đem tặng những bức thư của Maria dưới cái tên của người cha dượng, thế là tiến sỹ Clive, kẻ phân biệt đối xử theo giới tính, cho rằng đó cũng là tên tôi luôn. "Mà cuốn sách đó cũng chẳng bán được bao nhiêu. Ông nội ta vô cùng hứng thú tìm hiểu lịch sử vùng ông ấy sống, nhưng ông ấy phải là người được ăn học tử tế, như ta đây. Ông ấy thậm chí còn chẳng có nổi cái bằng cử nhân, chứ đừng gì đến tiến sỹ. Ta - cũng xin là cùng với hầu hết các sử gia trong vùng, chỉ trừ có mỗi ông nội của ta - luôn luôn tin rằng cậu thanh niên nhà de Silva đó làm điều mà người ta hay là 'sợ co vòi lại' " - tiến sỹ Clive lấy mấy ngón tay ra dấu ngoặc - " vài ngày trước lễ cưới và, dám đối diện với nỗi ô nhục của cả gia đình về chuyện bỏ rơi trẻ theo cái cách như thế, nên mình bỏ , có lẽ đến gần vùng San Francisco...."


      lạ lùng, nhưng trong khoảnh khắc tôi thực mường tượng ra cảnh mình lấy cái thứ trông như cái nhíp mà Clive Clemmings bắt tôi dùng để lật giở những trang thư của Jesse, đâm thẳng vào hai mắt ông ta. Đấy là nếu mà tôi có thể đâm xuyên qua được hai mắt kính đít chai kia.


      Nhưng thay vì vậy, tôi thu tay chân lại, lấy hết sức làm ra vẻ đường hoàng chững chạc trong khi ngồi đó, mặc cái quần soóc kaki có nếp xếp dọc ở phía trước, và : "Và từ tận đáy lòng, thưa ông Clive, ông có thực tin rằng người viết ra những lá thư này lại có thể làm điều như thế ? Bỏ lời nào với gia đình? với các em, những người mà ràng ta rất thương, những người mà ta kể trong thư với bao nhiêu tình cảm như thế? Ông thực nghĩ rằng lý do mà những lá thư này xuất ở sân sau nhà tôi là do ta chôn chúng sao? Hay ông cho rằng thể nào có khả năng là chúng xuất ở đó bởi vì ta bị chôn đâu đó trong sân, và nếu cha dượng của tôi đào sâu xuống ông ấy có thể tìm thấy ta?"


      Giọng tôi trở nên chói tai. Chắc là tôi hơi bị kích động về toàn bộ câu chuyện này. Ờ đấy, làm gì được tôi nào.


      "Liệu điều đó có khiến ông chịu nhìn nhận rằng ông nội của ông đúng trăm phần trăm ?" tôi gào lên. "Khi nào cha dượng tôi tìm thấy cái xác bị phân huỷ của Hector de Silva ấy?"


      Clive Clemmings trông kinh ngạc hơn bao giờ hết. "Thưa Ackerman!" ông ta kêu lên.


      Chắc ông ta ra câu đó là vì ông ta, cũng như tôi, nhận ra rằng tôi khóc.


      Điều đó lạ lùng, vì tôi đâu phải đứa mít ướt. Ý tôi là, ừ , tôi phát khóc khi bị đập đầu vào cánh cửa tủ bếp, hay là trong thấy trong mấy tấm biển quảng cáo ngu si của bọn Kodak, hay cái khỉ gì cũng được. Nhưng tôi phải đứa ở bất cứ chỗ nào cũng khóc được đâu nhé.


      Nhưng tôi ở đây, ngồi trong văn phòng của Dr. Clive Clemmings Ph.D, mắt mũi tèm lem. Giỏi lắm, Suze. Chuyên nghiệp gớm nhỉ. Cách hay ho để cho Jack thấy làm cầu nối như thế nào đấy.


      "Ừm," tôi , giọng run rẩy khi tôi lột đôi găng tay cao su ra và đứng lên, "cho phép tôi đảm bảo với ông điều, thưa ông Clive, rằng ông cực kỳ sai lầm. Jesse - ý tôi là Hector - bao giờ làm điều như thế. Đó có thể là điều ta muốn ông tin" - tôi hất đầu về phía bức tranh phía , cái tranh mà giờ đây tôi bắt đầu thấy căm ghét lắm rồi - "nhưng đó phải là . Jesse - ý tôi là Hector - phải... vốn dĩ phải người như thế. Nếu ta 'sợ co vòi' như ông " - tôi cũng lấy tay làm hai cái dấu ngoặc ngu si - " ta phải huỷ hết chuyện cưới xin rồi. Và, gia đình ta có thể phải chịu xấu mặt, nhưng họ tha thứ cho ta, bởi lẽ ta họ bao nhiêu, họ cũng thương ta bấy nhiêu, và - "


      Nhưng rồi tôi thể thêm gì nữa, vì tôi khóc như mưa. tức điên cả người. Tôi thể tin được. Khóc. Khóc trước mặt tên hề này cơ chứ. Thế nên, thay vào đó, tôi quay lưng phóng vù ra khỏi phòng.


      Chắc là chẳng ra thể thống gì, cứ xem cái điều sau cùng mà ông Dr. Clive Clemmings Ph.D đó nhìn thấy ở tôi là cái bàn toạ, mà hẳn là mặc cái quần soóc ngu si đó trông phải to vĩ đại.


      Nhưng tôi cũng được điều. Tôi nghĩ thế.


      Mà cuối cùng nó lại hoá ra chẳng quan trọng gì. Nhưng lúc đó tôi hề biết.


      may, Dr. Clive Clemmings Ph.D tội nghiệp cũng biết.





      Chương 5


      Chúa ơi, tôi ghét cái trò khóc lóc lắm. Xấu hổ chết được. Và xin thề rằng tôi hầu như bao giờ khóc.


      Nhưng chắc là áp lực của cái việc bị người cũ của chàng tôi múa dao đe doạ tấn công ngay giữa đêm hôm cuối cùng cũng quá sức. Tôi vẫn còn khóc mãi, cho đến khi Jack chán quá bèn mua cho tôi lon nước Yoo-hoo ở cửa hàng Jimmy's Quik-Mart đường ra bãi biển.


      Cái lon Yoo-hoo đó cùng với thanh kẹo Butterfinger nhanh chóng khiến tôi bình tĩnh trở lại, rồi chẳng mấy chốc, Jack và tôi lại nô đùa với những con sóng, trêu chọc các du khách, và lấy mấy đồng xu lẻ chơi trò cá cược xem tay lướt sóng nào bị ngã khỏi cái ván lướt trước tiên. Bọn tôi chơi vui đến mức khi mặt trời bắt đầu lặn tôi mới nhớ ra là phải đưa Jack về.


      Nhưng khi về đến nơi bọn tôi mới biết rằng chả có ai nhớ nhung gì hai đứa cả. Khi tôi trả Jack về phòng của gia đình nó, bà mẹ thò đầu vào từ chỗ bậc thềm nơi bà ta và ông Rick ngồi uống cocktail, và : "Ơ, con đấy à, Jack? Nhanh nhanh thay quần áo ăn tối nhé? Chúng ta gặp mặt gia đình Robertson. Cảm ơn cháu, Susan, hẹn gặp cháu sáng mai nhé."


      Tôi vẫy chào và ra về, cảm thấy cả người vì phải chạm mặt Paul. Sau buổi chiều bất ngờ lấy gì làm dễ chịu, chắc là tôi đủ khả năng xoay xở nếu phải giáp mặt Quý ông mặc đồ tennis trắng.


      Nhưng cảm giác nhõm đó lại hoá ra là vui mừng quá sớm, bởi vì, khi tôi ngồi ghế trước của chiếc Land Rover, chờ cho Ngái Ngủ thoát được Caitlin, cái người dường như có chuyện rất khẩn cấp cần phải với ta ngay trước khi chúng tôi ra về, có người gõ lên cửa sổ xe đóng kín. Tôi ngoái lại, đó là Paul, đeo cái càvạt cơ đấy, và khoác áo thể thao xanh đậm.


      Tôi ấn nút hạ cửa kính xe xuống. "Ừm," tôi . "Chào cậu."


      "Chào," cậu ta , mỉm cười vui vẻ. Ánh nắng cuối cùng của buổi chiều tàn làm ánh lên những vệt highlight màu vàng mái tóc nâu xoăn của cậu ta. Tôi phải công nhận cậu ta quả thực rất đẹp trai. Kelly Prescott chắc xơi tái chàng này ngay. "Chắc là tối nay cậu bận rồi nhỉ," cậu ta .


      Tất nhiên là tôi có bận đâu, nhưng tôi đáp nhanh: "Ừ."


      "Tôi cũng đoán thế." Nụ cười của cậu ta vẫn tươi tắn. "Vậy tối mai sao?"


      Này, tôi cũng biết mình là đứa quái dị rồi, được chưa? Bạn cần phải bảo cho tôi điều đó đâu. Tôi ở đây, và chàng cực kỳ đẹp trai, cực kỳ dễ thương này mời tôi chơi, thế mà tất cả những gì tôi nghĩ đến lại là kẻ - phải thẳng thắn thừa nhận thôi - chết rồi. Hiểu chưa? Jesse là người chết rồi. Tôi đúng là con ngốc - ngốc, ngốc, ngốc - khi từ chối buổi hẹn với chàng còn cõi đời này, khi mà cái tên con trai duy nhất trong đời tôi kia lại là kẻ chết. Nhưng tôi lại làm đúng y như thế đấy. Tôi : "Ôi, xin lỗi Paul. Tối mai tôi cũng bận mất rồi."


      Tôi chẳng quan tâm nếu như điều đó nghe như lời dối. Tôi chán chường đến độ đó cơ đấy. thể nào có tẹo hứng thú để làm gì đâu.


      Nhưng có lẽ đó đúng là sai lầm lớn. Chắc là ông Paul Slater đây quen với việc bị con từ chối lời mời ăn tối, hay gì gì đó. Bởi lẽ cậu ta thôi còn cười tươi nữa, mà : "Ừm, tệ quá nhỉ. Mà còn tệ hơn nữa là, giờ chắc tôi phải với người quản lý của cậu về chuyện ngày hôm nay cậu dẫn em tôi ra khỏi khách sạn chơi mà được cho phép của bố mẹ tôi."


      Tôi cứ thế trố mắt nhìn cậu ta chằm chằm qua khung cửa sổ để mở. Lúc đầu tôi thậm chí còn chẳng hiểu cậu ta cái gì nữa. Thế rồi tôi nhớ ra chuyện cái xe bus, hội sử học, và bãi biển. Tôi suýt nữa phá lên cười. Tôi đấy. Nếu Paul Slater nghĩ rằng việc gây rắc rối cho tôi vì dám đưa thằng nhóc ra khỏi khách sạn mà chưa được đồng ý của bố mẹ nó là chuyện tồi tệ nhất có thể xảy đến với tôi - điều tệ nhất thậm chí xảy ra ngày hôm nay rồi cơ - đúng là cậu ta lầm to. Giời ơi đất hỡi, người đàn bà, kẻ chết được gần trăm năm nay, mụ ta cầm con dao kề vào cổ tôi, ngay trong chính căn phòng của tôi, chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ trước đấy nhé. Thế mà cậu ta lại thực cho rằng tôi quan tâm đến chuyện Caitlin ca cho tôi bài ấy à?


      "," tôi đáp. "Và khi cậu mách với chị ta, đừng có quên thêm vào là, lần đầu tiên trong đời em trai cậu được thực chơi đùa vui vẻ nhé."


      Tôi nhấn nút kéo cửa kính lên - là, tên này bị làm sao thế biết? - nhưng Paul thò bàn tay qua, chặn những ngón tay lên cửa kính. Tôi ấn nút nữa. Tôi chỉ muốn cậu ta biến , khỏi bị tổn thương cái tay cả đời.


      "Đúng rồi," Paul . "Tôi cũng định hỏi cậu về chuyện đó đấy. Jack với tôi là cậu bảo với nó rằng nó là người chuyện với người chết."


      "Người làm cầu nối cho người chết," tôi chỉnh ngay trước khi kịp ngậm miệng lại. Bảo Jack giữ kín việc này như tôi khuyên nó rồi thế này đây. Đến khi nào thằng nhóc mới hiểu được là, khắp nơi kể lể với mọi người về chuyện nó có thể chuyện được với những bóng ma cũng chẳng khiến ai mến nó đâu?


      "Gì cũng được," Paul . "Tôi nghĩ chắc cậu cho rằng cười cợt chế giễu người mắc chứng tâm thần bất ổn là hay ho vui vẻ lắm nhỉ."


      Tôi tài nào tin nổi. Thực tin nổi. Cứ như là chuyện xảy ra tivi ấy. Mà phải trong chương trình WB hay thậm chí là Fox đâu nhé. Phải là chương trình PAX mới đúng.


      "Tôi cho rằng em trai cậu là đứa bị tâm thần bất ổn," tôi


      "Ô, ư?" Paul làm ra vẻ ta đây biết hết. "Nó với cậu rằng nó nhìn thấy những người chết, và cậu nghĩ là nó chỉ đùa thôi chắc?"


      Tôi lắc đầu. "Jack có thể nhìn thấy được người chết đấy, Paul. Cậu chẳng biết được đâu. Ý tôi muốn là, cậu cũng thể chứng minh được là nó thể nhìn thấy người chết cơ mà."


      Ôi giời, cãi giỏi thế nhỉ Suze. Ngái Ngủ ở chỗ quái nào biết? Nhanh lên. Lái xe đưa em ra khỏi đây .


      "Suze," Paul , nhìn tôi đầy dò xét. "Xin cậu đấy. Người chết ấy à? Cậu thực tin vào điều đó sao? Cậu thực tin rằng em trai tôi có thể nhìn thấy - có thể chuyện với - người chết à?"


      "Tôi nghe người ta kể nhiều chuyện kỳ lạ rồi," tôi . Tôi liếc nhìn ra chỗ Ngái Ngủ. Caitlin cười điệu đà và vung vẩy mái tóc vàng cắt kiểu giống Jennifer Aniston ra tứ phía. Ôi, Chúa ơi, tán tỉnh thế là đủ lắm rồi. cứ mời ta chơi, nhanh nhanh cho xong chuyện để cho tôi còn biến chứ...


      "Ừ, nhưng cậu nên khuyến khích nó," Paul . "Các bác sỹ chữa bệnh cho nó đều bảo rằng đó là việc tệ nhất đối với nó đấy."


      "Thế à?" tôi bắt đầu nóng gáy lên rồi đây. Paul Slater biết cái gì? Ông bố cậu ta là bác sỹ phẫu thuật não hay cái quái gì đó, ông ta có thể chi tiền nghỉ hẳn tuần ở Khu nghỉ dưỡng Khách sạn và Sân golf Peeble Beach, nhưng điều đó có nghĩa lúc nào ông ta cũng là người đúng. "Tôi thấy Jack bình thường. Thậm chí cậu có thể học hỏi được điều gì từ nó đấy, Paul ạ. Ít ra thằng bé cũng có cách nhìn nhận cởi mở."


      Paul chỉ lắc đầu nghi ngờ. "Cậu gì vậy, Suze? Ý cậu muốn cậu tin là có ma à?"


      Cuối cùng, cuối cùng Ngái Ngủ cũng tạm biệt Caitlin và quay trở ra xe.


      "Ờ," tôi . "Tôi tin. Còn cậu sao, Paul?"


      Paul chớp mắt nhìn tôi. "Tôi?"


      "Cậu có tin ?"


      Môi của cậu ta cong lên, câu trả lời cho tôi thế là quá đủ. Chẳng thèm để ý xem tôi có làm đau tay cậu ta hay , tôi nhấn nút đóng cửa sổ xe. Paul rụt mấy ngón tay lại vừa kịp lúc. Chắc cậu ta nghĩ tôi phải loại thích làm đau tay người khác chứ gì.


      Thế cậu ta sai toét rồi.


      Sao bọn con trai khó hiểu thế biết? Tôi nghiêm chỉnh đấy. Khi nào cầm cả cái hộp giấy đựng nước hoa quả mà tu ừng ực hay ra mà đậy cái nắp toilet lại, chúng thấy tự ái vì bạn chịu chơi với chúng và chúng còn đe doạ mách lẻo với cấp của bạn. Chẳng lẽ tên nào trong số chúng chịu hiểu rằng đó phải là cách để chiếm được cảm tình của con ? Và rắc rối là ở chỗ, bọn chúng còn cư xử như thế, chừng nào những đứa con ngu ngốc như Kelly Prescott cứ tiếp tục hẹn hò chơi với chúng, cho dù chúng có bao nhiêu khuyết điểm nữa.


      Cả quãng đường về nhà, mặt tôi cứ xị ra đống. Ngay cả Ngái Ngủ cũng để ý thấy. "Em làm sao thế?" ta tò mò hỏi.


      "Cái tên Paul Slater ngu ngốc đó nổi cáu vì em chịu chơi với ," tôi đáp, cho dù chung tôi có chủ trương là kể lể chuyện riêng tư của mình cho bất kỳ ai trong số mấy em con dượng, trừ thỉnh thoảng kể cho Tiến Sỹ thôi, mà cũng chỉ vì chỉ số IQ của nó cao hơn của tôi rất nhiều. " bảo mách với Caitlin về chuyện em dẫn em trai của ra khỏi khách sạn chơi mà được bố mẹ cho phép, em có làm thế , nhưng chỉ dẫn nó ra biển thôi mà." Và lại còn đến cả Hội Sử học Thành phố Carmel-ven-biển nữa chứ. Nhưng tôi nhắc đến điều đó.


      Ngái Ngủ : " đùa đấy chứ? Thế được rồi. Thôi, đừng có lo. Nếu em muốn dàn xếp ổn thoả với Caitlin hộ cho."


      Tôi sốc luôn. Tôi kể lể cũng chỉ vì chán muốn chết mà thôi. Thực tôi hề mong đợi Ngái Ngủ giúp mình hay gì cả.


      " à? làm thế chứ?"


      "," Ngái Ngủ kèm cái nhún vai. "Tối nay chơi với ta sau khi hết giờ đưa bánh." Ban ngày Ngái Ngủ làm cứu hộ, tối lại đưa pizza. Lúc đầu ta tiết kiệm tiền để mua chiếc xe Camaro. Bây giờ lại dành dụm để thuê căn hộ riêng, vì trường đại học công mà ta sắp vào học lại có phòng trọ cho sinh viên, và dượng Andy bảo rằng dượng ấy chi tiền cho việc Ngái Ngủ thuê nhà riêng để ở chừng nào ta chưa học hành khá khẩm hơn.


      Tôi thể tin nổi điều đó. Tôi đáp: "Em cảm ơn," mà sững sờ.


      "Mà cái thằng Slater đó làm sao?" Ngái Ngủ tò mò. " tưởng nó đúng là týp con trai em thích. đấy, thông minh sáng láng, vân vân."


      " chẳng làm sao cả," tôi lầm bầm, nghịch ngợm cái dây an toàn. "Chỉ là em... em thích người khác rồi."


      Ngái Ngủ nhướn mày sau cặp kínhl Ray Ban. "Ơ, thế à? có quen ?"


      Tôi đáp cụt lủn: "."


      " cũng , Suze," ta . "Cứ thử xem. biết hầu hết mọi người ở trường với lại ở quán pizza đấy."


      "Chắc chắn," tôi , "là quen ta đâu."


      Ngái Ngủ nhíu mày. "Tại sao? ở trong băng đảng nào à?"


      Tôi đảo tròn con mắt. Gần như từ ngày đầu tiên gặp nhau đến giờ, Ngái Ngủ lúc nào cũng tin rằng tôi tham gia băng đảng. Tôi đấy. Như kiểu băng đảng chuyên mặc đồ của Stila vậy. Tôi tin chắc thế.


      "Cậu ta có sống ở Thung lũng ?" Ngái Ngủ hỏi tiếp. "Suze, cho em hay, nếu mà biết được em hẹn hò chơi bời với thằng xã hội đen nào sống trong Thung lũng này - "


      "Giời ơi là giời," tôi hét lên. " có thôi ? ta phải xã hội đen, mà em cũng thế! ta cũng sống ở Thung lũng này. quen biết gì ta đâu, thế được chưa? quên vụ chuyện trò này ."


      Hiểu chưa? Hiểu cái điều tôi muốn chưa? Hiểu tại sao chuyện giữa tôi và Jesse chẳng bao giờ đến đâu chưa? Bởi vì tôi thể dẫn ấy đến và : ấy đây, người em thích đây, ấy phải xã hội đen, mà ấy cũng sống ở Thung lũng. Tôi phải học cách giữ mồm giữ miệng mới được, giống như Jack ấy.


      Khi về đến nhà, chúng tôi được nghe thông báo rằng chưa xong bữa tối. Đó là vì dượng Andy ở dưới cái hố sâu đến thắt lưng mà dượng ấy và Ngu Ngơ đào ở sân sau. Tôi ra ngoài và đến xem lát, đứng cắn móng tay. Nhìn vào cái hố đó có cảm giác rất ma quái đáng sợ. Đáng sợ gần ngang ngửa với cái viễn cảnh mấy tiếng đồng hồ nữa là phải ngủ khi biết rằng Maria có thể lại hồn lên lần nữa. Và xem đấy, tôi lại còn làm bất cứ điều gì theo như cầu của ta cả, lần này ta có thể 'xử lý' lắm thứ hơn nhiều so với chỉ là cái lợi răng của tôi thôi.


      Khoảng lúc đó điện thoại reo vang. Đó là Cee Cee, bạn của tôi, gọi hỏi xem tôi có muốn nhập bọn với ấy và Adam McTavish ở quán café Clutch để ngồi uống trà đá và xấu tất cả những người bọn tôi quen biết hay . Tôi đồng ý ngay lập tức vì lâu lắm rồi tôi có tin tức gì của hai bọn họ cả. Cee Cee làm chân làm thêm mùa hè ở Quả Thông Carmel (đấy là tên tờ báo địa phương, bạn có tin nổi ?) còn Adam gần cả mùa hè ở nhà ông bà đảo Martha's Vineyard. Cái giây phút tôi được nghe giọng của cố ấy là giây phút tôi nhận ra mình nhớ Cee Cee biết bao, và được kể cho ấy nghe chuyện tên xấu xa Paul Slater và những trò bày ra hẳn là vui phải biết.


      Nhưng sau đó tôi nhớ ra là mình phải kể cả chuyện về đứa em trai của Paul nữa, và chuyện thằng bé đó có thể chuyện với người chết, nếu câu chuyện chẳng thể lâm li bi đát được, và thực tế là Cee Cee phải loại người tin vào ma nghĩ quỷ hay gì đó bởi vì nàng thể nhìn thấy tận mắt, thế nên điều đó khiến cho cái chuyện nàng học ở trường theo đạo Thiên chúa là khó hiểu, cái nơi mà xơ Ernestine cứ luôn miệng giảng giải cho chúng tôi về Đức tin và Thần thánh.


      Nhưng mặc kệ. Thế còn tốt hơn nhiều so với cứ phải loanh quanh ở nhà, nhìn ngó xuống cái hố to tướng thế kia.


      Tôi chạy ù lên gác thay bộ đồng phục ra, mặc bộ váy hai dây J. Crew dễ thương mà tôi đặt mua nhưng chưa có cơ hội nào mặc vì cả mùa hè tôi phải chơi cái quần soóc kaki dã man tàn bạo kia. Chẳng thấy bóng dáng Jesse đâu, nhưng thế cũng tốt, vì tôi cũng chẳng biết phải gì với ấy. Tôi thấy tội lỗi để đâu cho hết vì dám đọc thư của ấy, cho dù cùng lúc tôi lại vui mừng vì đọc, bởi vì khi biết được những chuyện về mấy người em của ấy, những khó khăn của ấy trong việc quản lý trang trại đó, tất cả đều khiến cho tôi cảm thấy mình như được gần ấy hơn, hiểu ấy hơn vậy.


      Chỉ có điều, đó là cảm giác gần gũi giả tạo, vì ấy có biết là tôi biết rồi đâu. Và nếu ấy muốn tôi biết , bạn có nghĩ ấy lẽ ra kể cho tôi nghe rồi ? Nhưng ấy chẳng bao giờ muốn kể về bản thân cả. Thay vào đó, lúc nào ấy cũng muốn về chuyện kiểu như phát triển của chế độ Đệ tam Đức quốc xã, chuyện làm sao chúng ta sống cùng đất nước mà lại có thể ngồi nhìn sáu triệu người Do thái bị nhiễm khí độc trước khi đứng lên làm điều gì đó?


      Đấy, những chuyện kiểu thế.


      Thực ra, có vài điều mà Jesse muốn đàm đạo lại hoá ra rất khó giải thích. Tôi muốn chuyện về những em của ấy hơn nhiều. Ví dụ như, ấy có thấy phải sống chung nhà với năm đứa con cũng khó khăn như tôi thấy thế khi sống với ba tên con trai ? Tôi nghĩ chắc là , cứ thử đổi ngược vị trí lại trong chuyện với cái nắp đậy bệ toilet biết. Mà hồi đó chả biết họ có toilet chưa nhỉ? Hay là họ chỉ có mỗi cái nhà vệ sinh ở bên ngoài, bé tẹo xí òm giống như cái trong phim Ngôi nhà thảo nguyên?


      Giời, chả trách Maria lại khó chịu đến thế. Ờ, tại những chuyện đó, cộng thêm với chuyện bị chết ngoẻo rồi ấy mà.


      Thôi kệ , mẹ tôi và dượng Andy đồng ý cho tôi ăn hàng cùng với bạn bè vì dù sao bữa tối cũng chẳng có gì. Những bữa ăn gia đình quay quần thực còn giống như trước kia nữa, khi chẳng có Tiến Sỹ. Tôi ngạc nhiên lắm khi phát ra rằng mình thực nhớ thằng nhóc và mong mỏi nó sớm về nhà. Nó là đứa duy nhất trong số ba em con dượng bao giờ khiến tôi phải nổi cáu lên cả.


      Cho dù thể kể cho Cee Cee về chuyện tên Paul đó, tôi cũng thấy vui lắm rồi. là thích khi được gặp ấy và cả Adam, trong số tất cả bọn con trai tôi quen, cậu ta là đứa cư xử ít giống con trai nhất, nhưng phải cậu ta bị gay hay gì đó đâu nhé, mà thực ra nếu mà bạn dám như thế cậu ta còn tự ái lắm lắm đấy. Cả Cee Cee cũng cáu, vì nàng Adam từ khi nảo khi nào rồi. Tôi hi vọng ghê gớm rằng Adam có thể cũng đáp lại tình cảm của ấy, nhưng từ khi cậu ta nghỉ hè tôi thấy hai đứa có vẻ xa cách hơn - hay ít nhất đó là về phía Adam.


      Ngay khi cậu ta đứng lên vào toilet, tôi bèn hỏi Cee Cee xem chuyện đó là thế nào, và thế là nàng tuôn ào ào chuyện nàng nghĩ Adam hẹn hò với người nào đó đảo Martha's Vineyard. Tôi phải , được nghe người khác kêu ca phàn nàn lúc cũng dễ chịu. Ý tôi là, đời tôi chán cả mớ rồi, nhưng ít ra tôi biết là Jesse lén tôi 'lằng nhằng' với đứa con nào đó đảo Martha's Vineyard hết.


      Ít nhất tôi nghĩ thế. Ai mà biết được khi có ở trong phòng tôi ấy đâu? Mà cũng có thể là đến Martha's Vineyard lắm.


      Thấy chưa? Thấy mối quan hệ này chẳng bao giờ đến bến đến bờ chưa?


      Dù sao Cee Cee, Adam và tôi lâu lắm rồi gặp nhau, thế nên có vài người bọn tôi cần phải xấu, mà chủ yếu là Kelly Prescott, thế là khi tôi về đến nhà gần 11 giờ rồi... với tôi muộn khi mà 8 giờ sáng phải làm việc. Tuy vậy, tôi vẫn vui vì mình chơi, việc đó khiến đầu óc tôi tạm quên cái điều tôi nghi là chờ đợi mình trong mấy tiếng đồng hồ nữa: thêm chuyến viếng thăm của bà Diego tuyệt sắc giai nhân.


      Nhưng trong khi gội đầu trước lúc ngủ, tôi chợt nghĩ rằng chẳng có lý do gì tôi phải tạo điều kiện cho bà chị Maria cả. Ý tôi là, sao tôi lại có thể bị hại ngay chính chiếc giường của mình được cơ chứ? Chẳng có lý do gì. Chẳng có lý do gì hết. Tôi việc gì phải chịu đựng cái chuyện vô lý đó cả. Bởi lẽ nó là thế mà. Vô lý.


      , kiểu vô lý có hơi đáng sợ, nhưng vẫn vô lý, như nhau cả thôi.


      Thế là đêm đó, khi tắt đèn , tôi thấy mình hoàn toàn thoải mái. Tôi cảm thấy mình được che chắn bảo vệ khỏi bất cứ thứ gì mà Maria có thể giương ra. Bên dưới tấm trải giường, tôi có cả kho vũ khí đa dạng luôn, gồm cái rìu, cái búa, và thứ tôi lấy trong kho của dượng Andy mà tôi cũng chả biết nó là cái gì, nhưng cái thứ đó có hai đầu nhọn trông dã man lắm nhé. Mà hơn nữa, tôi lại có con Max ở bên. Tôi biết nó đánh thức tôi dậy ngay khi có bất cứ thứ gì ma quái hình lên, nó nhanh nhạy với mấy thứ kiểu như thế lắm.


      Và, ô, tôi lại còn ngủ trong phòng của Tiến Sỹ nữa chứ.


      Tôi biết. Tôi biết. Đúng là gan thỏ đế hạng nhất. Nhưng tại sao tôi lại phải nằm chính cái giường của mình mà đợi ta như kẻ vô dụng, trong khi tôi có thể ngủ trong phòng Tiến Sỹ và có thể cắt được đuôi ta? Ý tôi là, phải tôi muốn đánh nhau hay gì đó đâu. Ừm, trừ chuyện là tôi -làm-bất-cứ-điều-gì--ta--cầu. Tôi đoán điều đó như kiểu là dấu hiệu chứng tỏ cho ta là tôi thích gây . Nhưng bạn biết đấy, tôi chủ động muốn thế.


      Bởi vì, phải với bạn, thường tôi tìm ngôi mộ của Maria de Silva để có thể... bạn biết đấy... chuyện phải trái với ta ngay lập tức, nhưng lần này lại hơi khác. Đó là vì Jesse. Đừng hỏi tôi tại sao, nhưng tôi nghĩ là mình muốn gây lộn xộn với người cũ của ấy làm gì, cho dù nếu mà ta chẳng có quan hệ dây mơ rễ má gì với ấy tôi làm thế . Thú thực là tôi quen với việc nằm chờ bọn ma đến tìm mình...


      Nhưng còn lần này lại khác.


      Khi tôi vừa mới rúc vào mấy tấm chăn của Tiến Sỹ ( được giặt giũ sạch rồi - tôi dám liều đâu. Tôi biết giường của những thằng nhóc mười hai tuổi có những gì, mà , tôi cũng chả muốn biết), nằm chớp mắt trong bóng tối nhìn những nhứ kỳ lạ mà Tiến Sỹ treo phía trần phòng: hình mẫu của hệ mặt trời và những thứ kiểu thế, con Max bắt đầu gầm gừ.


      Nó gầm gừ rất , đến mức lúc đầu tôi nghe thấy gì cả. Nhưng vì tôi lôi cả nó lên giường nằm cùng (mà cũng phải rộng rãi gì cho lắm khi mà có rìu rồi búa rồi cái thứ nhọn nhọn kia), nên tôi có thể cảm nhận được tiếng gầm gừ qua lồng ngực to đùng của con chó.


      Thế rồi tiếng gầm càng to hơn, và lông lưng con Max bắt đầu dựng đứng cả lên. Đó là lúc tôi biết rằng cả hai bọn tôi gặp phải hoặc là cơn động đất, hoặc là chuyến viếng thăm vào lúc đêm hôm của người đẹp nức tiếng thời ở Hạt Salinas.


      Tôi ngồi dậy, vớ lấy cái thứ nhọn đầu kia và cầm chặt nó như cầm cái gậy bóng chày, mắt láo liên nhìn quanh trong lúc thào với con Max: "Chó ngoan. Được rồi mà, sao đâu. Mọi chuyện rồi ổn thôi," và tự nhủ với bản thân mình rằng tôi tin mọi chuyện ổn.


      Đúng lúc đó, người ra trước mặt tôi. Và tôi lấy hết sức bình sinh vung cái vật nhọn kia lực.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6


      "Susannah!" Jesse kêu lên, nhảy bật lại để tránh cú đánh. " làm cái gì thế?"


      Tôi gần như buông rơi cái vật đó, cả người vì người đó là Jesse.


      Con Max rên rẩm gào rú như điên. Con vật tội nghiệp ràng là sợ phát khiếp. Để cho nó khỏi đánh thức mọi người trong nhà, và rồi phải giải thích tại sao tôi lại ngủ trong phòng của đứa em con dượng, chất hàng đống đồ nghề của dượng Andy, tôi cho nó ra khỏi phòng. Khi tôi thả nó ra, Jesse lấy cái vật nhọn đầu kia từ tay tôi và cúi xuống nhìn cách tò mò.


      "Susannah," ấy khi tôi khép cửa phòng lại, "sao lại ngủ trong phòng của David, mà lại còn trang bị cả cuốc chim thế này?"


      Tôi nhướn cả hai bên lông mày, ngạc nhiên để đâu cho hết. "Đấy là tên của cái thứ đó à? Tôi còn chả biết."


      Jesse chỉ lắc đầu nhìn tôi. "Susannah," ấy , "kể cho tôi chuyện gì xảy ra. Kể ngay."


      "Chẳng có gì đâu mà," tôi , giọng cao vút chói cả tai, ngay cả với chính bản thân tôi. Tôi chạy ù lại chui vào giường của Tiến Sỹ, vấp cả ngón chân vào cái búa mà dám kêu gì cả, vì tôi muốn Jesse biết được giường có búa. Thấy tôi nằm giường của đứa em con dượng với cả cái cuốc chim, đấy là chuyện. Còn thấy tôi nằm giường của đứa em con dượng với cả cái cuốc chim, cái rìu, và cái búa, đó lại là chuyện hoàn toàn khác.


      "Susannah." Jesse có vẻ cáu lắm rồi đây, mà ấy hay nổi cáu. Dĩ nhiên là trừ khi ấy thấy tôi mặt kề mặt với những tên con trai quen biết lối , thế đấy. "Có phải kia là cái rìu đấy?"


      Khỉ gió! Tôi dúi nó lại bên dưới mấy tấm chăn lót. "Để tôi giải thích," tôi .


      ấy dựng cái cuốc chim bên dưới thành giường và khoanh tay trước ngực. "Tôi muốn nghe đây," ấy .


      "Ừm." Tôi hít hơi sâu. "Chuyện là thế này."


      Nhưng rồi tôi thể nghĩ được cách giải thích nào ngoài kể cả. Mà tôi thể cho ấy được.


      Jesse chắc chắn biết rằng nét mặt tôi cho thấy là tôi cố phịa ra lời dối, vì đột ngột ấy buông tay ra và rướn người về phía trước, đặt hai bàn tay lên phía đầu giường, và gần như giữ chặt tôi giữa hai cánh tay, cho dù thực chạm vào tôi. Việc này đáng sợ, khiến đầu tôi lún sâu xuống mấy cái gối của Tiến Sỹ. Nhưng cho dù có lún sâu thế chăng nữa cũng chả ích gì, vì gương mặt Jesse chỉ cách mặt tôi có hơn mười centimet.


      "Susannah," ấy . Giờ cáu lắm lắm rồi đây. Thậm chí là phát chán lên nữa. "Có chuyện gì ở đây? Đêm qua, tôi dám thề là cảm thấy có... ai đó trong phòng . Rồi đến hôm nay sang đây ngủ, lại còn có cả cuốc chim với rìu nữa? Có chuyện gì mà chịu kể cho tôi? Và tại sao? Tại sao thể kể cho tôi?"


      Tôi cố sức nằm lún mình sâu, nhưng vẫn chẳng tránh được gương mặt giận dữ của Jesse, chỉ còn cách là kéo chăn lên che đầu thôi. Mà dĩ nhiên, làm như thế mất mặt hết sức.


      "Nghe này," tôi cố gắng ăn cho dễ nghe, vì còn có cả cái búa đâm vào chân tôi nữa kia kìa. " phải tôi muốn cho biết. Chỉ là tôi sợ nếu ra..."


      Và thế là, đừng có hỏi làm thế nào mà tất tần tật mọi chuyện lại tuôn ra ào ào như thác. đấy mà. thể tin nổi. Cứ như thể là ấy nhấn cái nút nào đó trán tôi và Cần thông tin, rồi tất cả mọi chuyện tuôn hết ra vậy.


      Tôi kể hết cho ấy nghe, chuyện những lá thư, chuyến đến hội sử học, kể hết, rồi kếtột ngột lại câu: "Vấn đề là ở chỗ, tôi muốn biết chuyện bởi vì nếu đúng là thân xác của được chôn ở ngoài đó người ta tìm thấy , ừm, điều đó có nghĩa là còn lý do gì để ở lại quanh đây nữa, và tôi biết như thế là ích kỷ nhưng tôi rất nhớ , vậy nên tôi nghĩ rằng nếu như tôi biết, và rồi mọi thứ vẫn tiếp diễn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra."


      Nhưng Jesse chẳng hề có phản ứng gì trước thông tin đó như tôi tưởng. ấy cũng chẳng kéo tôi, ôm tôi trong vòng tay và hôn thắm thiết giống như trong phim, hay thậm chí gọi tôi là querida, bất kể từ đó nghĩa là gì, mà cũng vuốt tóc tôi, mái tóc vẫn còn ướt sau khi tôi tắm gội.


      Thay vì vậy, ấy bắt đầu phá lên cười.


      Tôi chẳng lấy đấy làm vui vẻ gì. Ý tôi là, sau bao nhiêu chuyện mà vì ta tôi phải chịu đựng trong suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ qua, chắc bạn nghĩ rằng ta phải bày tỏ tí xíu lòng biết ơn thay vì ngồi đó mà cười như thế chứ. Mà nhất lại là khi cuộc sống của tôi như chỉ mành treo chuông.


      Tôi bảo cho ta biết điều đó, thế mà lại chỉ càng làm cho ta cười còn ác liệt hơn nữa.


      Cuối cùng, khi ta cười cợt xong xuôi hết rồi - đó là sau khi tôi lôi cái búa ở dưới mấy tấm chăn ra đấy nhé, thứ đó lại khiến ta bùng lên trận cười mới, nhưng tôi còn biết làm gì nữa nào? Cái của đó cứ đâm vào người tôi - ta vươn tay ra, kiểu như vò vò mái tóc tôi ấy, nhưng việc đó chả có mẩu lãng mạn nào hết, vì trước đó tôi thoa kem dưỡng tóc Kiehl lên rồi, và tôi chắc chắn là nó dính lên tay ta.


      Điều đó chỉ khiến tôi càng tức ta, tức chưa từng thấy, cho dù ra mà đó phải lỗi của ta. Thế là tôi lôi luôn cả cái rìu bên dưới mấy lớp chăn ra, rồi kéo chăn phủ kín đầu, nằm lăn qua bên, thèm năng gì với ta thêm câu nào nữa. Cũng thèm nhìn. Tôi biết, người lớn gớm nhỉ, nhưng mà tôi điên cả tiết lên đây này.


      "Susannah," ta bằng cái giọng hơi khàn khàn sau trận cười còn chưa dứt. Tôi chỉ muốn đấm cho ta phát. đấy. "Đừng thế mà. Tôi xin lỗi. Xin lỗi vì cười. Chỉ vì tôi thể hiểu nổi từ nào vừa , nhanh như máy ấy. Thế rồi lúc còn lôi cả cái búa kia ra - "


      " biến ," tôi .


      "Thôi nào, Susannah," Jesse bằng giọng dịu dàng nhất, thuyết phục nhất - cái kiểu ta cố tình khiến tôi mềm lòng đây mà. Nhưng lần này vô ích thôi. "Bỏ chăn ra ."


      "," tôi , níu cái chăn chặt hơn nữa khi ta kéo nó ra. "Tôi bảo biến cơ mà."


      ", tôi đâu hết. Ngồi dậy . Bây giờ tôi muốn chuyện nghiêm chỉnh với , nhưng thế nào được khi mà chịu nhìn vào tôi? Quay lại đây nào."


      "," tôi . Tôi điên tiết lắm đấy. Nếu là bạn chắc cũng thế thôi. Cái mụ Maria đó đúng là kẻ đáng sợ. Thế mà ta định cưới ta cơ đấy! Ừ , đó là trăm năm mươi năm trước rồi. ta có bao giờ hiểu gì về ta nhỉ? Hiểu rằng ta hề có chút gì giống với đứa con viết những lá thư dớ dẩn đó cho ta ấy? Lúc đó ta nghĩ gì thế biết?


      "Sao mà chơi bời với Maria ấy," tôi gay gắt . "Có thể hai người các cùng ngồi mà mài mấy con dao của ta, rồi tha hồ mà cười cợt tôi đây có phải vui . Ha ha, có thể thế này này: Cái đứa cầu nối đó đúng là ngớ ngẩn tức cười."


      "Maria ấy à?" Jesse kéo cái chăn thêm chút nữa. " cái gì thế, dao nào?"


      Thôi được rồi. Tôi chưa thực thẳng thắn với ta. Tôi chưa kể hết cho ta nghe toàn bộ việc. Cái phần về mấy lá thư, hội sử học, rồi chuyện cái hố, vân vân, kể rồi. Nhưng còn đoạn Maria ra trong phòng tôi, tay cầm dao - cái lý do mà vì thế tôi mới phải ngủ nhờ trong phòng Tiến Sỹ với đống đồ nghề ấy à? Chưa hề nhắc đến. Bởi lẽ tôi biết trước ta phản ứng thế nào rồi. Đoán sai vào đâu được.


      "Maria cầm dao ư?" ta hỏi lại. ". đâu."


      Thế là tôi hết chịu nổi. Tôi lăn qua bên và với ta đầy mỉa mai: "Ô, thôi được rồi, Jesse. Thế này, cái con dao mà tối qua ta dí vào cổ tôi ấy, chắc nó là sản phẩm của trí tưởng tượng thôi. Và chuyện ta đe doạ giết tôi, cũng do tôi tưởng tượng ra nốt ấy mà."


      Tôi bắt đầu quay lại, cuộn mình như cũ, nhưng lần này ta tóm lấy tôi trước khi tôi kịp quay và kéo tôi lại đối diện với ta. Giờ tôi hơi hài lòng khi thấy ta còn phá lên cười nữa. Thậm chí mỉm cười cũng .


      "Dao ư?" ta cúi xuống nhìn tôi như thể dám chắc mình có nghe nhầm . "Maria ở đây? Cầm dao? Tại sao lại thế?"


      " thử xem," tôi , cho dù câu trả lời tôi biết rất rồi. " người chết và ra thời gian lâu như thế rồi, vậy mà ta lại quay về chắc hẳn là phải có vấn đề gì to tát lắm."


      Jesse chỉ cúi nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt đen long lanh. Nếu ta mà biết được điều gì cũng chẳng đâu. Giờ chưa.


      " ấy - ấy cố làm cho bị thương?"


      Tôi gật đầu, và hài lòng khi thấy đôi tay xiết chặt lấy vai tôi hơn. "Đúng thế," tôi . " ta dí vào đây này" - tôi trỏ vào cổ họng mình - "và rằng nếu tôi mà bảo dượng Andy thôi đào bới , ta gi- "


      Giết tôi, tôi định thế đấy, nhưng mà thể, vì Jesse kéo phắt lấy tôi - đấy, kéo phắt, đó là cách miêu tả duy nhất - và giữ tôi rất chặt đối với người mà vừa mới đây nghĩ toàn bộ chuyện này chỉ là trò đùa vĩ đại.


      Tôi phải , việc này khiến tôi thích chết được. Thậm chí còn thích hơn nữa khi Jesse cái khỉ gì đó - dù tôi biết ấy gì, vì đó là tiếng Tây Ban Nha - áp vào mái tóc ướt của tôi.


      Nhưng đôi tay ấy giữ lấy tôi chặt muốn chết (chơi chữ tẹo nhé), điều đó chẳng cần lời phiên dịch nào nữa cả: ấy lo sợ. Lo sợ cho tôi.


      "Con dao đó to lắm," tôi , sung sướng tận hưởng cảm giác má mình chạm vào bờ vai rộng, vững chãi của ấy. Tôi hoàn toàn có thể quen với chuyện này. "Mà lại còn rất nhọn nữa chứ."


      "Querida," ấy . Cái từ đó tôi hiểu. Ừ , hơi hơi thôi. ấy hôn lên phía đầu tôi.


      Điều đó tuyệt. Rất tuyệt. Tôi quyết định rồi, tôi cũng thích cái chuyện giết chóc đó.


      "Và rồi," tôi , bắt chước giống y hệt cái kiểu như khóc, hay ít ra cũng rất giống, " ta lấy tay bịt miệng tôi để tôi kêu lên được, và trong mấy cái nhẫn của ta cứa vào da thịt tôi, khiến cho miệng tôi đầy những máu."


      Ối. Câu này hiệu quả như mong muốn rồi. Lẽ ra tôi nên lộ ra chuyện mồm miệng đầy máu, bởi vì thay vì hôn vào môi tôi - tôi nhắm đến điều đó mà - ấy lại đẩy tôi ra để có thể cúi xuống nhìn thấy gương mặt tôi.


      "Susannah, sao tối qua gì về chuyện này?" Trông ấy thực rối trí. "Tôi hỏi là có chuyện gì , mà chẳng gì hết."


      Này? ta nghe thấy những gì tôi vừa à?


      "Bởi vì." Tôi , hai hàm răng nghiến lại, nhưng nếu là bạn bạn cũng như tôi thôi, nếu người đàn ông trong mộng của bạn ôm bạn trong tay, thế mà tất cả những gì ta muốn làm lại là chuyện. Mà lại về chuyện người cũ của ta cố giết hại bạn nữa chứ.


      "Điều đó ràng có liên quan đến việc tại sao ở đây," tôi . "Ý tôi là, tại sao vẫn còn ở đây, trong ngôi nhà này, và tại sao ở đây lâu đến như thế. Jesse, hiểu sao? Nếu người ta tìm thấy xác của điều đó chứng tỏ là bị sát hại, nghĩa là Đại tá Clemmings đúng."


      bối rối của Jesse dường như càng tăng thêm chứ giảm khi nghe lời giải thích đó. "Đại tá nào?" ấy hỏi.


      "Đại tá Clemmings," tôi đáp. "Tác giả cuốn sách Vùng Monterey của tôi. Ông ấy đưa ra giả thuyết về việc biến mất phải là vì muốn đánh bài chuồn khỏi đám cưới với Maria và đến San Francisco tìm vàng, mà là do bị gã Diego giết hại để gã ta có thể kết hôn với Maria. Nếu họ tìm được xác của , Jesse ạ, điều đó chứng tỏ rằng bị mưu sát. Còn những kẻ tình nghi số , dĩ nhiên phải là Maria và gã Diego đó."


      Nhưng thay vì sửng sốt trước khả năng làm thám tử điều tra của tôi, Jesse lại bằng giọng bị sốc: "Làm thế nào biết được về ta? Về Diego ấy?"


      "Tôi bảo rồi." Giời ơi là giời, bực quá mất. Khi nào mới đến đoạn 'kissing' đây? "Đó là điều được viết trong cuốn sách mà Tiến Sỹ mượn ở thư viện. Cuốn Vùng Monterey của tôi, tác giả là Đại tá Harol Clemmings."


      "Nhưng tôi tưởng Tiến Sỹ - à, David - cắm trại."


      Tôi cáu kỉnh : "Chuyện này có từ lâu rồi. Khi tôi mới chuyển đến đâycơ. Hồi tháng Giêng ấy."


      Jesse vẫn buông tôi ra, nhưng vẻ mặt ấy kỳ lạ hết sức. "Có phải bảo là biết về chuyện này... tôi chết như thế nào... từ lâu lắm rồi?"


      "Đúng vậy," tôi , hơi tự bênh mình chút. Tôi có cảm giác rằng có thể ấy nghĩ tôi làm điều gì đó sai trái khi tọc mạch về cái chết của ấy. "Nhưng mà, Jesse ạ, đó là công việc của tôi. Việc mà những người làm cầu nối cho hồn ma đều làm. Tôi thể làm thế được."


      "Vậy nếu biết tôi chết như thế nào rồi," ấy hỏi, "thế sao còn cứ hỏi hỏi lại tôi làm gì?"


      Tôi đáp, vẫn để tự bênh chính mình: "Ừm, tôi biết. chắc chắn. Đến giờ tôi vẫn còn chưa dám chắc. Nhưng Jesse ạ - " Tôi muốn ấy phải hiểu vấn đề này, thế nên tôi giật lùi lại phía sau ( may, ấy buông tôi ra , nhưng tôi còn biết làm gì nữa?) và ngồi xuống, gập chân lại phía sau, chậm rãi, cẩn thận: "Nếu người ta tìm thấy xác của ở đây, chỉ có Maria vô cùng tức giận, mà còn ... tiếp con đường sau khi chết. hiểu ? khỏi nơi này. Bởi vì đó chính là điều níu giữ ở lại, Jesse ạ. Bí về chuyện xảy ra với . Nhưng khi người ta tìm thấy xác của rồi vụ bí đó được phá giải. Rồi sau đó ra . Đó là lý do tại sao tôi thể cho biết, hiểu ? Vì tôi muốn . Vì tôi y- "


      Ôi, Chúa ơi, suýt nữa tôi ra mất rồi. Thậm chí tôi còn chẳng dám kể cho bạn biết tôi gần ra câu đó đến mức nào nữa cơ. Tôi thốt ra chữ Y, rồi chữ Ê cứ thế mà theo sau.


      Nhưng đến phút cuối cùng may mà tôi kịp ghìm lại được. Tôi đổi thành " - yên tâm có ở bên cạnh và tôi thực thích cái việc bao giờ còn được gặp lại nữa."


      Nhanh trí nhỉ? Từ đó cũng gần giống đấy.


      Bởi vì có điều về bọn con trai mà tôi tin chắc, đó là, cùng với việc có khả năng sử dụng những đồ bằng thuỷ tinh, thể đậy nổi cái nắp toilet, thể đổ đầy nước vào cái khay đá khi dùng hết rồi, bọn họ cũng thể sửa được cái từ Y đấy như tôi đâu. tất cả những bài báo mà từ trước đến giờ tôi đọc đều thế cả mà. Và điều này đúng với tất cả bọn con trai, kể cả những tên có sinh ra từ trăm năm mươi năm trước nữa.


      Chắc là cái việc tôi ra từ Y đó cũng được đền đáp, vì Jesse vươn tay ra, chạm vào má tôi bằng những đầu ngón tay - giống như ấy làm thế vào cái ngày tôi ở bệnh viện.


      "Susannah," ấy . "Tìm thấy cái xác của tôi cũng chẳng thay đổi được gì đâu."


      "Ưm," tôi . "Nhưng Jesse, tôi biết mình gì chứ. Tôi làm cầu nối cho hồn ma được mười sáu năm rồi mà."


      "Susannah," ấy . "Còn tôi chết được trăm năm mươi năm rồi. Tôi biết tôi gì chứ. Và tôi có thể chắc chắn với rằng, chuyện bí về cái chết của tôi mà đến ấy mà... đó phải là lý do tại sao tôi còn quanh quẩn ở nơi này - như ."


      Thế rồi chuyện rất buồn cười xảy ra. Cũng giống như buổi chiều hôm đó, lúc ở trong văn phòng của Clive Clemmings, tôi bắt đầu khóc. đấy. Cứ thế là khóc thôi.


      Ôi, phải khóc thổn thức như đứa con nít hay gì đâu, mà mắt tôi đầy những nước, mũi tôi có cảm giác như bị kim châm, và họng tôi bắt đầu đau. là kỳ lạ, bởi vì, bạn biết đấy, vừa nãy tôi cố giả vờ như mình khóc, thế rồi đùng cái, tôi khóc .


      "Jesse," tôi bằng cái giọng sụt sịt kinh khủng khiếp (giả vờ khóc còn đỡ hơn nhiều so với khóc , với lại cũng bị dính dáng gì đến chuyện nước mũi nước miếc nữa chứ), "tôi xin lỗi, nhưng điều đó là thể. Tôi biết chứ. Tôi làm việc này cả trăm lần rồi mà. Khi người ta tìm thấy xác ngoài kia, thế là hết. mất."


      "Susannah," ấy lại . Và lần này chỉ vuốt má tôi thôi đâu. ấy đưa tay ra, áp bàn tay vào bên mặt tôi... Cho dù lãng mạn đó có hơi bị sứt mẻ vì thực tế là ấy nửa muốn bật cười. cho đúng, trông ấy như thể cố hết sức để bật cười cũng như tôi cố oà khóc.


      "Tôi hứa, Susannah," ấy , ngắt quãng giữa các từ để nhấn mạnh, "tôi đâu hết, cho dù bố dượng của có tìm thấy cái xác của tôi ở sân sau hay . Được chưa nào?"


      Tất nhiên là tôi chẳng tin. Tôi cũng muốn tin lắm, nhưng ấy chẳng biết mình gì đâu. Nhưng tôi còn biết làm gì nữa? Tôi còn cách nào khác ngoài việc phải mạnh mẽ lên. Ý tôi là, thể cứ ngồi đó mà khóc như suối vì chuyện đó được. Nếu thế tôi là con ngốc đến độ nào biết?


      Thế là tôi , bất hạnh là theo kiểu nước mắt nước mũi tèm lem, vì lúc đó nước mắt hình như chảy thành hàng rồi: " ? hứa chứ?"


      Jesse nhe răng cười và bỏ tay ra khỏi mặt tôi. Rồi ấy thò vào túi quần, lôi ra thứ nho có viền ren, tôi nhận ra thứ đó. Chiếc khăn tay của Maria de Silva. Hồi trước ấy từng dùng nó để băng lại bao nhiêu vết rách da và xây xước mà tôi từng bị khi làm cầu nối. Giờ đây ấy dùng nó để lau nước mắt cho tôi.


      "Tôi xin thề," ấy , bật cười. Nhưng chỉ cười khẽ thôi.


      Cuối cùng, bảo tôi về ngủ ở giường của mình ấy. ấy đảm bảo rằng người đến tìm tôi vào buổi đêm đâu. Chỉ có điều ấy gọi ta là người cũ. Chỉ gọi là Maria thôi. Tôi vẫn muốn hỏi xem ấy nghĩ gì, sao lại hẹn hò với kẻ lạnh lùng có bộ mặt tàn bạo như ta, nhưng có lẽ chẳng bao giờ là đúng lúc để hỏi điều đó cả. Liệu có bao giờ là đúng lúc để hỏi người nào đó rằng tại sao họ lại cưới kẻ khiến họ phải chết hay nhỉ?


      Chắc là rồi.


      Tôi biết Jesse định ngăn Maria như thế nào nếu mà ta quay lại. Đúng là ấy chết lâu hơn ta nhiều, thế nên ấy quen với mấy chuyện làm ma hơn. Rất có thể là việc Maria đến ám tôi là lần đầu tiên và duy nhất ta quay lại thế giới này, từ cái chỗ khỉ nào ta ở sau khi chết rồi. Người nào càng làm ma được lâu thường là người đó càng mạnh. Tất nhiên, trừ khi họ tràn ngập nỗi căm giận, giống như Maria vậy.


      Nhưng cả tôi và Jesse từng đánh nhau với những con ma còn nổi giận hơn Maria nhiều, và chúng tôi đều giành thắng lợi. Tôi biết lần này chúng tôi cũng thắng, chừng nào còn ở bên nhau.


      kỳ lạ để đâu cho hết khi ngủ mà có người ngồi đó, quan sát mình ngủ. Nhưng sau khi quen được với điều này rồi là thích khi biết ấy ngồi đó cùng với con Spike chiếc giường cho khách, đọc cuốn sách tìm được trong phòng Tiến Sỹ, cuốn sách có tên Ngàn năm, dưới ánh sáng toả ra từ chính người . lãng mạn hơn nhiều nếu ấy chỉ ngồi đó, ngắm tôi âu yếm, nhưng ăn mày đâu đòi được xôi gấc, và bạn biết được bao nhiêu đứa con có được người con trai sẵn lòng ngồi trong phòng ngủ suốt đêm canh chừng những kẻ đột nhập xấu xa cơ chứ? Dám cá là bạn cũng chẳng biết được đứa nào đâu nhé.


      Chắc là cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ, vì khi tôi mở mắt ra trời sáng rồi, và Jesse vẫn ngồi đó. ấy đọc xong cuốn Ngàn năm và chuyển sang cuốn khác có giá sách của tôi, có tên là Những cây cầu ở Quận Madison, có vẻ ấy thấy buồn cười lắm lắm, cho dù cố gắng phá lên cười to quá kẻo đánh thức tôi dậy.


      Chúa ơi, ngượng quá mất.


      Lúc ấy, tôi hề biết rằng đó là lần cuối cùng tôi còn được nhìn thấy ấy.





      Chương 7


      Từ lúc đó, cả ngày của tôi đúng là tuột dốc phanh.


      Tôi đoán Maria có hứng thú gì trong chuyện nối lại mối quan hệ với người cũ ta vẫn còn rất hứng thú trong việc hành hạ tôi. Nỗi nghi ngờ đầu tiên xảy đến khi tôi mở tủ lạnh, lấy ra hộp nước cam còn nguyên chưa mở lần nào mà có người mua để thay vào cái hộp nước Ngu Ngơ và Ngái Ngủ tu sạch vào ngày hôm qua.


      Tôi vừa mới mở ra Ngu Ngơ xồng xộc chạy vào, giật phắt cái hộp nước khỏi tay tôi, cho lên miệng tu.


      Tôi vừa mới mở miệng: "Này!" đầy bực bội, nhưng từ đó nhanh chóng chuyển thành tiếng kêu ré lên vì kinh tởm và kinh hoàng khi cái thứ chảy vào miệng đứa em con dượng tôi phải là nước cam, mà là những con bọ. Hàng trăm con bọ. Hàng ngàn con bọ. Bọ sống hẳn hoi, luồn lách bò lổm ngổm, rơi từ trong cái miệng cậu ta há ra.


      tích tắc sau, Ngu Ngơ cũng nhận ra chuyện gì diễn ra. Cậu ta ném cái hộp xuống đất rồi chạy thẳng ra chỗ bồn rửa, cố sức khạc ra càng nhiều những con bọ đen xì càng tốt. Trong khi đó, bọn bọ vẫn còn nhung nhúc chui từ trong cái hộp cáctông bò ra sàn.


      Tôi cũng chẳng hiểu mình lấy đâu ra can đảm để làm cái điều tiếp theo. Nếu đời này có thứ gì tôi ghét cay ghét đắng đó là bọ. Ghét thứ hai sau cây sồi độc, và đó là trong những lý do tôi rất ít khi ra ngoài chơi. Ý tôi là, tôi sợ kiến chết trong bể bơi hay bị con bướm đậu lên vai, nhưng cứ thử nhìn thấy con muỗi hay (lạy trời đừng) con gián , tôi chả chạy mất dép ấy.


      Tuy thế, bất chấp nỗi sợ gần chết dành cho bất cứ thứ gì bé hơn hạt đậu phộng ấy, tôi thò tay nhặt cái hộp cáctông lên, dốc tất cả những gì còn trong đó vào bồn rửa, và sau đó bật máy nghiền rác còn nhanh hơn cả khi bạn kịp xong từ Tấn công nữa kia.


      "Ôigiờiơi!" Ngu Ngơ gào toáng lên và tiếp tục khạc nhổ vào cái bồn rửa. "Ôigiờiđấtthánhthầnchếttiệt."


      Chỉ có điều cậu ta có ý 'chết tiệt'. Nhưng trong hoàn cảnh này tôi cũng chẳng trách được cậu ta.


      Tiếng kêu gào của hai đứa lôi cả Ngái Ngủ và dượng tôi vào bếp. Hai người họ chỉ biết đứng chết trân, trố mắt nhìn cảnh hàng trăm con bọ đen xì cố sống cố chết chui ra khỏi đường ống của cái bồn rửa và bò ra khắp những tấm lót sàn màu nâu đỏ, họ cứ đứng cho đến khi tôi kêu lên: "Dẫm chết chúng !"


      Thế là chúng tôi đều bắt đầu cố dẫm chết được cái bọn của nợ đó càng nhiều càng tốt. Cuối cùng, chỉ còn hai con thoát được, đó là những con nhanh chóng phát ra khoảng hẹp bên dưới tủ lạnh và , hai con chuồn thẳng qua những tấm cửa kính trượt, chạy ra ngoài. đúng là việc kinh tởm, hết cả hơi, và tất cả chúng tôi đều đứng thở hồng hộc... chỉ trừ Ngu Ngơ rên rỉ và xông thẳng vào nhà tắm, chắc là để súc miệng cho sạch với Listerine, mà cũng có thể là để kiểm tra xem còn cặp râu bọ nào vẫn còn dính vào kẽ răng hay .


      Khi tôi kể lể chuyện xảy ra, dượng Andy : "Ừm, đây là lần cuối cùng dượng còn mua thực phẩm tươi sống đấy."


      Điều đó nghe buồn cười, nhưng theo cái cách đáng sợ. Chỉ trừ có điều tôi biết rằng cho dù đó có là đồ còn tươi sống hay là đông lạnh nữa cũng chẳng khác gì nhau: con ma quái tính gây ra vụ này.


      Dượng Andy nhìn sàn bếp bừa bộn bẩn thỉu và lên tiếng, giọng hơi sững sờ: "Chúng ta phải dọn sạch chỗ này trước khi mẹ con về."


      Dượng ấy có lý. Bạn nghĩ tôi ghét bọ? Thế bạn còn chưa gặp mẹ tôi rồi. Chúng tôi chẳng phải là những người tự nhiên gì đâu nhé.


      Thế là chúng tôi bèn xắn tay vào việc, cọ cạy và rửa sạch chỗ bọn bọ bị nát bét ra tấm lót sàn, trong khi tôi nêu ý kiến khôn ngoan là tạm thời cả ba bữa đều nên gọi đồ ăn mang đến chứ riêng gì bữa tối nữa. Tôi dám chắc là liệu Maria có nhúng tay vào thực phẩm nào nữa , nhưng tôi nghi là rồi chẳng còn thứ gì trong chạn hay trong tủ lạnh còn dùng đa được đâu.


      Dượng Andy quá hớn hở đồng ý ngay, cứ ba hoa mãi về việc bọn côn trùng có thể phá hỏng hết những vụ mùa ra sao, bao nhiêu ngôi nhà mà dượng ấy xây dựng bị mối phá, và việc thường xuyên xông khói trừ côn trùng cho nhà cửa quan trọng thế nào.


      Nhưng tôi muốn với dượng ấy rằng, khi mà bọn bọ đó là do con ma nhăm nhăm báo thù gây ra cho dù có xông nhà nữa cũng vô ích.


      Nhưng tất nhiên là tôi ra câu đó rồi. Tôi tin là có khi dượng ấy chẳng hiểu tôi gì. Dượng Andy tin là có ma mà. Được như dượng hẳn phải sung sướng lắm.


      Khi Ngái Ngủ và tôi cuối cùng cũng đến chỗ làm, mọi thứ có vẻ như khá khẩm hơn, vì thậm chí chúng tôi còn chẳng gặp rắc rối gì vì tội làm muộn. Dĩ nhiên điều đó là nhờ Ngái Ngủ 'trấn' được Caitlin rồi mà. Thế nên, bạn thấy , có em con dượng đúng là cũng có vài cái lợi đấy chứ nhỉ.


      Mà thậm chí ông bà Slater cũng mảy may có lời kêu ca phàn nàn nào về việc tôi dẫn Jack ra khỏi khách sạn chơi mà chưa xin phép họ, bởi vì người ta chỉ bảo tôi đến phòng họ ở. Trong khi bước những hành lang trải thảm dày của khách sạn để đến phòng ở của họ, tôi tự nhủ thầm: chuyện này đúng là suôn sẻ đến mức thể tin nổi, và điều đó chứng tỏ là trong hoàn cảnh tồi tệ thế nào nữa cũng vấn có tia hi vọng dù nhoi.


      Hay ít nhất đó là điều tôi nghĩ khi gõ cửa phòng họ. Thế nhưng, khi cửa mở ra tôi thấy chỉ có mỗi Jack mà cả hai em nhà Slater đều sẵn sàng trong bộ đồ bơi, và thế là tôi bắt đầu thấy nghi ngờ.


      Nhóc Jack nhảy chồm về phía tôi như thể con mèo con nhảy vồ cuộn len vậy.


      "Chị đoán thử xem nào?" nó kêu lên. "Hôm nay Paul chơi golf, chơi tennis hay bất cứ trò gì khác nhé. ấy muốn chơi cùng chúng ta cả ngày đấy. Chẳng phải rất hay sao?"


      "Ừm," tôi .


      "Ừ, đúng thế Suze," Paul . Cậu ta mặc cái quần đùi rộng thùng thình (chứng tỏ là còn tệ hơn nữa: cậu ta có thể mặc ở bên trong là đồ bơi Speedo), cái khăn bông vắt qua cổ, còn gì khác ngoài nụ cười nửa miệng. "Chẳng phải rất hay sao?"


      "Ừm," tôi đáp. "Hay. Hay lắm."


      Ông bà Slater lướt qua chúng tôi, mặc bộ đồ đánh golf. "Các con chơi vui nhé," bà Nancy gọi với. "Suze à, hôm nay chú phải học chơi cả ngày. Cháu ở lại đến 5 giờ nhé?" Thế rồi, chẳng đợi câu trả lời, bà ta tiếp: "Được rồi, bye bye," khoác tay ông chồng và biến mất.


      Thôi được rồi, tôi tự nhủ. Mình có thể xử lý được. Sáng nay tôi cũng phải xử cả lũ bọ nhung nhúc rồi cơ mà. Trừ cái thực tế là cứ lúc tôi lại có cảm giác hình như có con người mình và nhảy dựng lên, để rồi biết rằng đó chỉ là do tóc của tôi hay gì đó thôi mà, trừ điều đó ra tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi. Có lẽ là còn hơn cả Ngu Ngơ ấy chứ.


      Vậy nên tất nhiên là tôi có thể xoay xở được khi có Paul Slater cả ngày quanh quẩn. Ý tôi là làm phiền tôi ấy mà. Đúng nhỉ? vấn đề chi hết.


      Nhưng đúng là có vấn đề . Bởi vì Jack cứ muốn về cái chuyện cầu nối kia, và tôi cứ phải thầm bảo nó trật tự, thế là nó tuôn: "Ô, sao đâu Suze, Paul biết rồi mà."


      Đấy, vấn đề nó là thế đấy. Lẽ ra Paul được biết. Lẽ ra đó phải là bí mật của hai bọn tôi, của tôi và Jack. Tôi muốn cái tên Paul ngu si, cái loại thể tin được lại vì-cậu--chịu--chơi-với-tôi-nên-tôi---mách-lẻo-chuyện-của-cậu đó có liên quan gì đến chúng tôi. Mà nhất lại vì cứ khi nào Jack đến bất kỳ điều gì về chuyện này, là Paul lại trễ cặp kính Armani xuống và nhìn tôi qua phía gọng kính, háo hức chờ xem tôi gì.


      tôi còn làm gì được nữa nào? Tôi giả vờ như chả hiểu Jack về chuyện gì cả. Điều này dĩ nhiên là khiến thằng nhóc bực mình khó chịu, nhưng biết phải làm sao? Tôi muốn Paul biết gì về việc của tôi hết. Ý tôi là, đến mẹ ruột còn chả biết nữa là. Vì lý do quái gì mà tôi lại phải kể cho tên Paul đó chứ?


      May mắn thay, sau khi Jack mãi về cái chuyện cầu nối đến sáu, bảy lần mà tôi đều lờ lớ lơ, hình như nó cũng hiểu được ý tôi và thôi, nữa. Cũng may mà bể bơi rất đông trẻ con cùng bố mẹ hoặc người trông chúng, thế nên nó cũng bị phân tán nhiều.


      Nhưng tôi vẫn hơi lo lắng khi phải đứng dựa vào thành bể bơi cùng với Kim, nàng xuất cùng với mấy đứa con nít phải trông, tôi rất hay phải liếc về phía Paul, thấy cậu ta nằm duỗi người ra cái ghế dài, mặt hướng về phía tôi. Nhất là khi tôi có cảm giác là Paul, giống như Ngái Ngủ ngồi phía ghế cao kia, đằng sau cặp kính sẫm màu đó hẳn phải là hai con mắt mở thao láo.


      Thế là lần nữa Kim lại tuôn: "Này, nếu mà chàng hấp dẫn thế kia mà muốn ngắm mình, chàng ngắm bao nhiêu cũng được."


      Nhưng dĩ nhiên, Kim khác. nàng đâu có hồn ma của chàng đẹp trai hấp dẫn nóng bỏng trăm năm mươi tuổi sống trong phòng riêng. Nhìn chung tôi thấy cả buổi sáng nay đúng là tồi tệ hết biết. Chắc là sau khi ăn trưa ngày hôm nay trở nên khá khẩm hơn.


      Tôi lại nhầm to rồi. Sau khi ăn trưa lại có cảnh sát xuất .


      Tôi duỗi người ra cái ghế dài, vừa để ý quan sát Jack chơi trò trốn tìm với mấy đứa trẻ con mà Kim phải trông, vừa phải để ý đến Paul, cái kẻ vờ vịt đọc cuốn The Nation, nhưng thực ra qua mép cuốn sách lại soi bọn tôi như Kim , lúc đó Caitlin xuất , trông chị ta khó chịu, theo sau là hai ông cảnh sát lực lưỡng vùng Carmel.


      Tôi nghĩ là chắc họ chỉ qua đây để đến phòng cất đồ của nam, thỉnh thoảng ở đó hay có những vụ đột nhập mà. Bạn tưởng tượng ra nổi tôi ngạc nhiên đến độ nào khi Caitlin dẫn cảnh sát đến ngay chỗ tôi và bằng giọng run run: "Đây là Susannah Simon, thưa Sỹ quan."


      Tôi vội vã xỏ cái quần kaki dã man vào trong khi ở ghế bên cạnh, Kim há hốc miệng ra nhìn hai ông cảnh sát cứ như thể bọn họ là người cá mới trồi lên từ dưới biển hay gì đó.


      " Simon," cái người cao hơn . "Nếu phiền, chúng tôi xin phép có vài lời với lát thôi."


      Trong đời, tôi chuyện với cảnh sát biết bao nhiêu lần. Nhưng phải vì tôi qua lại với bọn băng đảng như Ngái Ngủ lúc nào cũng thích nghĩ thế đâu, mà là vì chuyện cầu nối, cái chuyện mà thường xuyên tôi buộc phải... ừm... phá luật tẹo.


      Ví dụ thế này, giả sử là cái bà Marisol đó mà trả lại chuỗi tràng hạt cho con của ông Jorge. Ừm, để hoàn thành nốt tâm nguyện cuối cùng của ông Jorge, tôi buộc phải đột nhập vào nhà bà Marisol, tự mình lấy chuỗi tràng hạt, và gửi nó đến cho chị Teresa mà để lộ danh tính. Ai chẳng biết là việc như thế (xét theo toàn cục cũng thực vì lợi ích cao cả hơn thôi) cũng dễ bị cơ quan hành pháp hiểu nhầm là hành vi phạm tội.


      Vậy nên, thực tế là, tôi biết bao lần bị cảnh sát dẫn độ về, khiến người mẹ đáng thương phải buồn lòng. Tuy vậy, trừ vụ may vài tháng trước khiến tôi phải nằm viện, tôi thể nào nghĩ ra được thời gian gần đây mình làm gì để đến nỗi bị người ta cho rằng mình phạm pháp.


      Vậy là, vừa tò mò mà cũng có chút lo lắng, tôi theo hai sỹ quan cảnh sát - tên là Knightley và Jones - khỏi khu vực bể bơi, đến chỗ đằng sau quán Pool House Grill, gần mấy cái thùng rác, tôi đoán đó là nơi gần nhất mà hai ông sỹ quan đó cảm thấy là tuyệt đối riêng tư để bắt đầu cuộc chuyện trò nho .


      " Simon," Sỹ quan Knightley mở lời, cái người cao hơn ấy, trong khi tôi quan sát con thằn lằn chui ra từ trong bóng râm của bụi cây đỗ quyên gần đó, cảnh giác nhìn chúng tôi và đó là rồi lại chui tọt vào trong chỗ có bóng râm. " có quen biết gì với Tiến sỹ Cilve Clemmings ?"


      Tôi bị sốc và rằng mình có quen. Điều cuối cùng tôi chờ ông Sỹ quan Knightley đó đến là cái ông Dr. Clive Clemmings, Ph.D. Tôi nghĩ đến điều gì khác hơn cơ, như là... mà tôi cũng chẳng biết nữa. Chuyện đưa đứa trẻ tám tuổi ra khỏi khách sạn chơi mà được bố mẹ nó cho phép chẳng hạn.


      Tôi biết chứ, là ngu ngốc, nhưng Paul từng thực đe doạ tôi về điều đó mà. "Sao thế ạ?" tôi hỏi. "Ông ta - ông Clemmings ấy - vẫn ổn chứ?"


      " may là ," Sỹ quan Jones . "Ông ta chết rồi."


      "Chết à?" tôi muốn bám vào thứ gì đó. Nhưng chẳng may lại chẳng có gì ngoài cái thùng rác, và vì nó chứa đầy những là thức ăn thừa sau bữa trưa, tôi chẳng muốn sờ vào nó làm gì. Tôi từ từ ngồi phịch xuống bên lề đường.


      Clive Clemmings ư? Đầu óc tôi rối loạn cả lên. Clive Clemmings chết? Chết thế nào? Tại sao lại chết? Tôi chẳng ưa gì Clive Clemmings. Tôi hi vọng rằng tìm thấy xác của Jesse rồi tôi có thể quay lại văn phòng thẳng vào mặt ông ta. Bạn biết đấy, cái chuyện Jesse bị sát hại ấy mà. Chỉ có điều, hình như bây giờ chẳng còn cơ hội nào cho tôi nữa rồi.


      "Chuyện gì xảy ra vậy?" tôi hỏi, hoang mang ngước mắt lên nhìn hai cảnh sát.


      "Thực chúng tôi chưa dám khẳng định chắc chắn," Sỹ quan Knightley . "Sáng nay người ta phát ra ông ta chết ở chỗ bàn làm việc, ở hội sử học, có vẻ như chết vì cơn đau tim. Theo như tài liệu ghi lại ở quầy đón khách trong số ít người đến gặp ông ta ngày hôm qua."


      Đến lúc đó tôi mới nhớ ra là cái bà ngồi ở bàn đón khách đó bắt tôi phải ký tên vào. Chết tiệt !


      "Ừm," tôi cách thoải mái - nhưng hi vọng là quá mức. "Lúc tôi chuyện với ông ta ông ta vẫn còn khoẻ mạnh."


      "Có," Sỹ quan Knightley . "Chúng tôi biết điều đó. Nhưng chúng tôi đến đây phải để điều tra về cái chết của Tiến sỹ Clemmings."


      " ư?" Chờ tí nào. Chuyện gì diễn ra thế này?


      " Simon ạ," Sỹ quan Jones . "Sáng nay, khi phát ra xác Tiến sỹ Clemmings đồng thời chúng tôi thấy rằng vật đặc biệt rất có giá trị đối với hội sử học cũng bị mất. thứ mới ngày hôm qua thôi xem xét cùng với Tiến sỹ Clemmings."


      Những lá thư. Thư của Maria. Chúng biến mất. Chắc chắn là thế. ta đến lấy chúng , có vẻ như bằng cách nào đó Clive Clemmings nhác thấy ta, và rồi cơn sốc khi trông thấy người phụ nữ trong bức chân dung bàn lại trong văn phòng mình khiến cho ông ta lên cơn đau tim.


      " bức tranh ," Sỹ quan Knightley cúi xuống đọc cuốn sổ tay. "Bức tiểu hoạ của người nào đó tên là Hector de Silva. Bà Lampbert, người đón khách, rằng Tiến sỹ Clemmings có kể với bà ta là có vẻ rất để ý đến nó."


      Thông tin quá bất ngờ này khiến tôi bị sốc. Bức chân dung của Jesse? Bức chân dung của Jesse biến mất khỏi bộ sưu tập ư? Nhưng ai lại lấy thứ đó cơ chứ? Mà lấy để làm gì?


      Tôi cần phải giả bộ ngây thơ biết gì khi lắp bắp: "Tôi - đúng là tôi quan sát bức vẽ đó . Nhưng tôi lấy nó hay bất kỳ thứ gì khác. Ý tôi muốn là, khi tôi ra về ông... Tiến sỹ Clemmings cất nó rồi."


      Sỹ quan Knightley và Jones liếc nhìn nhau. Nhưng trước khi họ kịp có người xuất chỗ góc rẽ của quán Pool House. Đó là Paul Slater.


      "Có chuyện rắc rối gì với người trông em trai tôi vậy?" cậu ta hỏi bằng giọng chán chường như thể muốn - tôi nghĩ thế - là những người làm việc cho gia đình Slater cũng hay bị cảnh sát lôi hỏi cung lắm.


      "Này cậu," Sỹ quan Knightley giọng có vẻ rất bực mình. "Khi nào chúng tôi thẩm vấn xong nhân chứng này - "


      Paul rút phắt cặp kính ra và quát lên: "Các ông có biết Simon là trẻ vị thành niên ? Chẳng phải các ông nên thẩm vấn ấy khi có mặt cha mẹ ấy hay sao?"


      Sỹ quan Jones chớp mắt mấy cái. "Xin lỗi... ờ... ngài," ông ta lên tiếng, cho dù ràng ông ta thực coi Paul là 'ngài', cậu ta vẫn chưa đủ mười tám tuổi còn gì. " đây phải bị bắt giữ. Chúng tôi chỉ hỏi vài - "


      "Nếu bị bắt," Paul nhanh, "thế ấy cần phải trả lời các ông bất kỳ điều gì, đúng thế ?"


      Sỹ quan Jones và Knightley lại nhìn nhau. Rồi Sỹ quan Knightley : "Ừm, đúng vậy. Nhưng có người chết và vụ mất trộm, và chúng tôi có lý do để tin rằng đây có thể cung cấp thông tin - "


      Paul nhìn tôi. "Suze," cậu ta , "hai quý ông đây đọc cho cậu nghe cậu có quyền gì chưa?"


      "Ừm," tôi . "Chưa."


      "Cậu có muốn khai với họ ?"


      "Ừm," tôi , lo lắng liếc qua lại hết từ Sỹ quan Knightley sang Sỹ quan Jones. "Cũng hẳn."


      "Vậy cậu cần phải gì hết."


      Paul cúi xuống, nắm lấy cánh tay tôi. "Chào hai ông sỹ quan cảnh sát đáng mến đây ," cậu ta , kéo tôi đứng dậy.


      Tôi ngẩng lên nhìn hai ông cảnh sát. "Ừm," tôi với họ. "Tôi rất tiếc khi nghe tin Tiến sỹ Clemmings chết, nhưng tôi thề rằng tôi biết có chuyện gì xảy ra với ông ta, hay với bức tranh đó. Tạm biệt."


      Thế rồi tôi để cho Paul Slater lôi mình quay lại chỗ bể bơi.


      Thường tôi phải đứa ngoan ngoãn ai bảo gì cũng nghe, nhưng phải với bạn, tôi bị sốc. Mà cũng có thể đó là do tôi thấy mừng về vụ sau-khi-bị-cảnh-sát-thẩm-vấn-mà-lại--bị-dẫn-về-đồn, nhưng khi chúng tôi khuất tầm mắt của hai ông Sỹ quan Knightley và Jones rồi tôi quay người lại, nắm lấy cổ tay Paul.


      "Được rồi đấy," tôi . "Tất cả chuyện đó là thế nào?"


      Paul lại đeo cặp kính lên, vì thế rất khó dò ánh mắt cậu ta, nhưng tôi cho rằng cậu ta muốn cười lắm. "Tất cả cái gì?" cậu ta hỏi.


      "Tất cả chuyện đó," tôi , hất đầu về phía chỗ quán Pool House. "Cái chuyện Lone-Ranger[4]-đến-cứu-nguy đó. Nếu tôi gì sai có thể sửa lại, nhưng chẳng phải ngày hôm qua chính cậu định dẫn độ tôi đến chỗ nhà chức trách hay sao? Hay mách với cấp của tôi?"


      Paul nhún vai. "Đúng," cậu ta . "Tuy nhiên, có người chỉ dạy cho tôi thấy rằng, dùng mật ngọt bắt được nhiều ruồi hơn là dùng dấm chua."


      Lúc ấy, cảm giác của tôi chỉ là hơi bị phật ý khi bị gọi là ruồi thôi. Tôi hề mảy may thắc mắc xem " người" đó có thể là ai. Tuy vậy, chẳng mấy chốc tôi cũng tìm ra đáp án.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :