Cầu Nối Của Những Hồn Ma - Meg Cabot(FULL 6 tập) (Kinh dị, Teen)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5


      Tôi ngồi dậy, ngay lập tức tỉnh như sáo.


      Bà ta quay lại. Thậm chí còn ủ ê hơn cả lần trước, vào cái đêm đó. Tôi phải đợi lâu để bà ta bình tĩnh lại đủ để chuyện với tôi.


      "Tại sao?" bà ta hỏi, khi thôi gào thét. "Sao cháu chưa với nó?"


      "Này ," tôi , cố gắng dùng giọng an ủi, cái cách mà Cha Dom luôn muốn tôi tuân theo ấy. "Cháu cố rồi, được chưa ạ? Đó đâu phải là kẻ dễ dàng chuyện nhất đời. Mai cháu gặp, cháu hứa đấy."


      Bà ta gần như khuỵu xuống. "Nó cứ đổ lỗi cho chính mình," bà ta . "Nó cứ đổ lỗi cho chính mình về cái chết của tôi. Nhưng đó phải lỗi của nó. Cháu phải cho nó biết. Tôi xin cháu."


      Giọng bà ta như vỡ ra khi tôi xin cháu. Bà ta đúng là suy sụp. Ý tôi muốn , tôi từng thấy những con ma rối loạn, nhưng người này đúng là hạng nhất luôn. Xin thề, nó giống như cái cảnh Meryl Streep khóc thảm thiết trong phim Lựa chọn của Sophie, cảnh sống ngay tấm thảm trong phòng ngủ của bạn ấy.


      "Bà nghe này," tôi . Phải nhàng, tôi tự nhủ bản thân. nhàng thôi.


      Cái chuyện gọi người là bà chả có gì là an ủi nhàng hết. Thế nên, nhớ lại lúc trước Jesse cáu với tôi đến thế nào khi tôi quên hỏi tên bà ta, tôi tuôn: "Này. Mà tên là gì mới được chứ?"


      Bà ta chỉ sụt sịt : "Làm ơn. Cháu phải với nó."


      "Cháu làm thế rồi mà." Giời ạ, bà ta tưởng tôi làm cái gì đây chứ? Làm việc kiểu amatơ chắc? " cho cháu thêm cơ hội nữa, được chứ? Những chuyện này khá là tế nhị, biết đấy. Cháu thể cứ toạc luôn ra được. có muốn thế ?"


      "Ôi, Chúa ơi, ," bà ta , đưa đốt ngón tay lên miệng cắn. ", xin đừng."


      "Thôi được rồi. Chỉ doạ tí thôi. Giờ cho cháu - "


      Nhưng bà ta biến mất.


      tích tắc sau, Jesse xuất . ta vỗ tay khe khẽ cứ như thể ở rạp hát bằng.


      "Đó," ta , hạ tay xuống, "là màn trình diễn hay nhất của đấy. có vẻ quan tâm, nhưng mà vẫn chán ghét."


      Tôi lườm ta. " có sợi dây nào để giật à?" tôi cục cằn hỏi.


      ta sải bước đến bên giường tôi và ngồi xuống. Tôi phải rụt chân lại để khỏi bị ta ngồi đè lên.


      " có điều gì để với tôi à?" ta đáp trả.


      Tôi lắc đầu. ". 2 giờ sáng rồi đấy Jesse. Điều duy nhất mà tôi nghĩ đến trong đầu ngay lúc này đây là ngủ. còn nhớ ngủ đấy chứ, hả?"


      Jesse lờ tôi . ta toàn thế. "Cách đây lâu lắm tôi cũng có khách đến thăm. Tôi tin là có biết ông ta đấy. người tên là Peter Simon."


      "Ô," tôi .


      Và rồi - chả biết tại sao - tôi ngả xuống giường và lấy gối che đầu.


      "Tôi muốn nghe chuyện đó," tôi , giọng nghẹt bên dưới cái gối.


      Điều tiếp theo tôi biết là cái gối bay khỏi tay tôi - thế mà tôi nhớ mình giữ chặt lắm cơ đấy - và rơi xuống sàn nhà cái bộp. To cỡ cái gối có thể tạo ra tiếng, to lắm.


      Tôi nằm nguyên đó, chớp mắt trong bóng tối. Jesse cứ ngồi yên động đậy. Đấy là đặc điểm của bọn ma. Chúng có thể di chuyển đồ đạc - gần như là bất cứ cái gì chúng muốn - mà phải nhấc ngón tay. Chúng làm thế bằng ý nghĩ. Như thế hơi bị đáng sợ.


      "Sao?" Tôi hỏi, giọng cao vút hơn bao giờ hết.


      "Tôi muốn biết tại sao bảo với bố rằng có người đàn ông sống trong căn phòng của ."


      Jesse trông giận dữ. Đối với con ma, trông ta rất đẹp trai kể cả có nổi giận, khi giận, điều đó rất dễ thấy. là, mọi thứ xung quanh ta bắt đầu rung lắc. Thứ hai, vết sẹo lông mày bên phải của ta chuyển sang trắng bệch.


      Lúc đó mọi thứ rung lắc, nhưng vết sẹo đó đúng là phát sáng trong bóng tối.


      "Ư," tôi . "Jesse này, đúng ra ấy, tên con trai sống trong phòng tôi , nhớ hả?"


      "Phải, nhưng - " Jesse đứng dậy và bắt đầu vòng quanh. "Nhưng tôi thực sống ở đây."


      "Ờ," tôi . "Chỉ vì đúng ra mà , Jesse ạ, chết rồi."


      "Tôi biết chứ." Jesse lùa tay qua mái tóc theo cái kiểu bực dọc. Mà tôi kể là Jesse có mái tóc rất đẹp chưa ấy chỉ? Mái tóc đen, ngắn, trông có vẻ thô, nếu mà bạn hiểu tôi muốn gì. "Cái điều tôi hiểu là, tại sao lại kể về tôi cho ông ấy nghe. Tôi hề biết việc tôi ở đây lại khiến đến thế."


      ra đâu. khiến tôi khó chịu ấy mà. từng, nhưng đó là trước khi Jesse cứu mạng tôi mấy lần. Sau đó tôi để ý nữa.


      Trừ chuyện đúng là tôi có khó chịu khi ta hỏi mượn đĩa CD của tôi và rồi để vào đúng chỗ cũ khi xong việc.


      " đâu mà," tôi .


      " cái gì?"


      "Việc sống ở đây khiến tôi khó chịu ấy." Tôi nhăn mặt. Dùng từ tệ quá mất. "Ờ, phải sống ở đây... Ý tôi muốn là, việc ở đây phiền gì đến tôi hết. Chỉ có điều..."


      "Chỉ có điều sao?"


      Tôi liến thoắng, trước khi lại như con rùa rụt đầu: "Chỉ có điều tôi thể tự hỏi tại sao."


      "Tại sao cái gì?"


      "Tại sao ở đây lâu đến thế."


      ấy chỉ nhìn tôi. Jesse chưa bao giờ kể cho tôi nghe bất kỳ điều gì về cái chết của ấy hết. Hay thậm chí cũng chưa bao giờ kể cho tôi nghe bất kỳ điều gì về cuộc sống của ấy trước khi chết, đấy. Jesse phải là người thích chuyện trò, ngay cả ở mức độ của con trai nữa. Ý tôi là, nếu bạn nghĩ mà xem, ấy sinh ra trước khi có chương trình Oprah đến trăm năm mươi năm, và biết tí ti gì về những lợi ích của việc chia sẻ những cảm xúc của mình, cứ giữ rịt lấy mọi chuyện cho riêng mình tốt chút nào, ra chuyện đó cũng đúng thôi.


      Mặt khác, tôi thể nghĩ rằng Jesse hoàn toàn thấu hiểu cảm xúc của chính mình, và ấy muốn để tôi sâu tìm hiểu những cảm xúc đó. Những điều ít ỏi tôi biết được về ấy - như là tên đầy đủ chẳng hạn - đều là từ cuốn sách cũ mà Tiến Sỹ bới được về lịch sử vùng bắc California. Tôi thực chưa bao giờ lấy nổi can đảm để hỏi Jesse về điều đó cả. Bạn biết đấy, về chuyện ấy lẽ ra cưới người em họ của mình, cái người hoá ra lại kẻ khác, và về chuyện ấy biến mất cách bí hiểm đường tới lễ cưới như thế nào...


      Đó phải là điều mà bạn thực có thể đem ra hỏi.


      "Dĩ nhiên," tôi , sau quãng im lặng, trong suốt quãng thời gian ấy ràng là Jesse chẳng tiết lộ tí ti gì hết, "nếu muốn về chuyện đó cũng sao. Tôi chỉ hi vọng rằng chúng ta có... biết đấy... mối quan hệ cởi mở và chân thành, nhưng nếu đòi hỏi như thế là quá nhiều - "


      "Thế còn sao, Susannah?" ấy đốp lại. " bao giờ cởi mở và chân thành với tôi chưa? Tôi nghĩ vậy đâu. Nếu , tại sao bố lại theo dõi tôi như thế?"


      Tôi ngồi dậy thẳng hơn tí chút, choáng váng. "Bố tôi theo dõi à?"


      Jesse , có vẻ bực lắm: "Nombre de Dios, Susannah, thế còn mong ông ấy làm cái gì nữa? Ông ấy là bố kiểu gì nếu cố đuổi tôi chứ?"


      "Ôi, trời ơi," tôi , cực kỳ xấu hổ. "Jesse, tôi chưa bao giờ bất kỳ điều gì về với ông ấy hết. Tôi thề đấy. Ông ấy mới là người nhắc đến trước. Tôi đoán là ông ấy theo dõi tôi hay sao ấy." lời thú nhận đáng hổ thẹn. "Vậy... làm gì? Khi ông ấy theo ?"


      Jesse nhún vai. "Thế tôi còn làm được gì nữa nào? Tôi cố gắng giải thích ràng hết sức có thể. Dù sao, cũng phải những ý định của tôi là chân thành."


      Khỉ ! Mà, khoan nào - " có những ý định á?"


      Tôi biết, thảm hại, nhưng đời tôi cho đến lúc này, thậm chí nghe hồn ma của tên con trai lại có thể có những ý định - cho dù phải là chân thành - là thú vị. Ờ, thế bạn còn mong gì nữa? Tôi mười sáu tuổi mà chưa có ai thèm mời tôi chơi hết. Đừng xét nét tôi quá đáng, được chứ?


      Với lại, Jesse lại còn cực hấp dẫn nữa, đối với người chết.


      Nhưng may, những ý định của ta đối với tôi hoá ra lại chẳng có gì khác hơn là ý định trong sáng, nếu cái thực tế ta nhặt cái gối mà mình ném xuống sàn - nhặt bằng tay nhé - và đập vào mặt tôi là biểu của nó.


      Đó có vẻ phải là cái điều mà chàng tôi điên cuồng lại làm rồi.


      "Thế bố tôi gì?" Tôi hỏi khi đặt chiếc gối sang bên. "Ý tôi là, sau khi làm cho ông yên tâm rằng những ý định của phải chân thành ấy?"


      "À," Jesse , ngồi xuống giường. "Lát sau, ông dịu xuống. Tôi mến ông ấy, Susannah ạ."


      Tôi khịt mũi. "Ai chả thế. Hay thế, hồi ông còn sống."


      "Ông lo lắng cho , biết đấy," Jesse bảo.


      "Ông còn khối chuyện to tát cần phải lo lắng," tôi càu nhàu, "hơn là tôi đấy."


      Jesse chớp mắt nhìn tôi tò mò. "Kiểu như thế nào?"


      "Giời, tôi biết. Chuyện tại sao ông ấy vẫn còn ở đây thay vì đến cái nơi người ta phải đến sau khi chết chẳng hạn? Đó có thể là ý kiến, thấy sao?"


      Jesse trầm tư : "Sao lại chắc chắn nơi đây phải là chốn ông ấy phải ở, hả Susannah? Hay tôi phải ở chẳng hạn?"


      Tôi trừng mắt nhìn ta. "Bởi vì mọi thứ như thế, Jesse ạ. Có thể tôi biết nhiều lắm về cái chuyện cầu nối này, nhưng điều đó tôi biết. Đây là vùng đất của những người còn sống. , bố tôi và cả cái bà ở đây phút trước nữa - các người thuộc về nơi này. Lý do các người còn ở lại đây là vì còn có điều gì đó chưa yên."


      "À," ta . "Tôi hiểu rồi."


      Nhưng ta chả hiểu cái gì hết. Tôi biết ta chả hiểu gì.


      " chẳng dám với tôi là ở đây được hạnh phúc đâu," tôi . " chẳng dám mình lại thích bị mắc kẹt trong căn phòng này đến trăm năm mươi năm đâu."


      " tệ đến thế," ta với nụ cười. "Mọi thứ gần đây cũng có khá hơn đấy chứ."


      Tôi chắc ta thế là có ý gì. Và vì sợ giọng mình lại choe choé lên nếu hỏi, tôi từ tốn : "Ừm, xin lỗi về chuyện bố tôi theo dõi . Xin thề là tôi hề bảo ông làm thế."


      Jesse nhàng : "Được rồi mà Susannah. Tôi mến bố . Và ông ấy làm thế chỉ vì quan tâm đến thôi."


      " nghĩ thế à?" Tôi nhấc tấm chăn lên. "Tôi nghi ngờ đấy. Tôi nghĩ ông làm thế chỉ vì ông biết điều đó khiến tôi bực mình có."


      Jesse nhìn tôi cuộn tròn lại đột nhiên vươn ra, nắm lấy những ngón tay tôi.


      Lẽ ra ta nên làm thế. Ừm, hay ít nhất tôi nên bảo ta nên làm thế. Có thể tôi có ý nghĩ thoáng qua đó. Nhưng dù sao nữa, ta cũng nên. Chạm vào tôi ấy mà.


      Thấy , cho dù Jesse là hồn ma, và có thể xuyên tường, biến mất, ra theo ý thích, ấy vẫn... ơ... còn nguyên ở đó. Đấy là tôi thấy thế. Điều đó khiến cho tôi - và Cha Dom nữa - khác biệt với những người khác. Chúng tôi chỉ có khả năng nhìn thấy và chuyện với những hồn ma, mà còn có thể cảm nhận được chúng nữa - như thể chúng cũng như những người khác. Những người còn sống ấy. Bởi vì đối với tôi và Cha Dom, ma hoàn toàn giống như những người khác, có máu, có lòng dạ, có mồ hôi, hơi thở có mùi, và tất tần tật. Điểm duy nhất thực khác biệt là bọn chúng có quầng sáng toả ra quanh người - kiểu như hào quang, chắc là thế.


      Ô, mà tôi nhắc đến là rất nhiều con ma có sức mạnh siêu phàm chưa ấy nhỉ? Lúc nào tôi cũng quên điều đó. Chính vì sức mạnh siêu phàm kia mà trong suốt quãng thời gian làm việc này, tôi thường bị cái-bọn-ai-cũng-biết-là-bọn-nào làm cho phát mệt. Cũng vì thế tôi thường sợ phát khiếp khi trong số chúng - như Jesse làm vào lúc đó - chạm vào tôi, cho dù theo cách hề thù hằn gì nữa.


      nghiêm chỉnh, chỉ vì bọn ma đối với tôi như chính Tad Beaumont chăng nữa, thế có nghĩa là tôi muốn hẹn hò nhảy slow với chúng hay gì đó đâu nhá.


      Ờ, thôi được rồi, trong trường hợp của Jesse , tôi đồng ý , trừ cái việc khiêu vũ với con ma kỳ dị thế nào nhỉ? Ngoài tôi ra có ai nhìn thấy ấy đâu. Rồi tôi như kiểu: "À, để mình giới thiệu với mọi người, đây là bạn trai của mình," mà ở đó chả có người nào hết. Xấu hổ phải biết. Người ta nghĩ tôi dựng chuyện về ấy như cái bà trong bộ phim tôi từng xem kênh Lifetime ấy, bà ta dựng lên chuyện về đứa con khác của mình.


      Với lại, tôi khá chắc chắn rằng Jesse thích tôi kiểu đó. Bạn biết đấy, nhảy slow ấy mà.


      may là ta chứng minh điều đó bằng cách lật tay tôi lên và giơ chúng ra phía ánh trăng.


      "Ngón tay bị làm sao thế?" ta tò mò hỏi.


      Tôi nhìn vào tay mình. Vết phát ban nặng hơn bao giờ hết. Dưới ánh trăng, trông tôi như bị thay hình đổi dạng, như có bàn tay quái vật ấy.


      "Cây sồi độc đấy," tôi chua chát . " may mắn vì chết rồi và bị như thế này được. Nó đâm tôi. biết , chả ai cho tôi hay hết. Về cây sồi độc ấy. Ai chả có cọ, nhưng mà - "


      " thử đắp thuốc bằng lá cây hoa bạch đàn xem sao," ta ngắt lời.


      "Ơ, được thôi," tôi , cố giữ giọng mình quá châm chọc.


      ta nhíu mày nhìn tôi. "Những bông hoa màu vàng," ta . "Chúng mọc hoang. Chúng có khả năng chữa lành vết thương. Có vài cây mọc ngọn đồi phía sau nhà."


      "Ơ," tôi . "Ý là cái ngọn đồi mọc đầy cây sồi độc ấy à?"


      "Người ta thuốc súng cũng có tác dụng."


      "Ờ," tôi . " biết Jesse, có thể ngạc nhiên khi biết rằng trong thế kỷ rưỡi qua, thuốc tây phát triển hơn hẳn thuốc đắp từ loại hoa và thuốc súng đấy."


      "Tốt thôi," ta , thả tay tôi xuống. "Chỉ là lời gợi ý."


      "Ừm," tôi . "Cảm ơn . Nhưng tôi tin vào loại thuốc hydrocortisone hơn."


      ta nhìn tôi lát. Chắc có lẽ ta nghĩ rằng tôi đúng là đứa quái đản. Tôi lại nghĩ, cái chuyện tên con trai này cầm hai bàn tay bị dính cây sồi độc thành đóng vảy của mình kì quái đến mức nào. Chưa có ai chạm vào chúng hết, kể cả mẹ tôi cũng . Nhưng Jesse ngại.


      Nhưng mà ấy cũng đâu có bị lây từ tôi.


      "Susannah này," cuối cùng ấy .


      "Gì cơ?"


      "Cẩn thận nhé," bảo, "cẩn thận với người đàn bà đó. Cái người ở đây ấy."


      Tôi nhún vai. "Được thôi."


      "Tôi đấy," Jesse . "Bà ta ... bà ta phải là người như nghĩ đâu."


      "Tôi biết bà ấy là ai," tôi đáp.


      Trông ấy ngạc nhiên lắm. Ngạc nhiên đến mức gần như xúc phạm tôi ấy, đấy. " biết ư? Bà ta với à?"


      "Ừm, hẳn thế," tôi . "Nhưng cần phải lo đâu. Tôi kiểm soát được mọi thứ."


      "," ấy , đứng lên khỏi giường. " chẳng làm được, Susannah ạ. Cần phải cẩn thận đấy. Lần này nên nghe lời bố ."


      "Ôi, thôi được rồi," tôi , cực kỳ châm chọc. "Cảm ơn. có nghĩ mình có thể làm cho chuyện này nghe đáng sợ hơn nữa được ? Kiểu như nhễu máu từ miệng ra hay gì đó ấy?"


      Chắc là tôi chọc ngoáy hơi bị quá tay, bởi lẽ thay vì đáp trả, ta biến mất luôn.


      Cái bọn ma này. Chúng chả biết đùa là gì hết.




      Chương 6


      "Em muốn làm cái gì cơ?"


      "Cứ cho em xuống thôi," tôi đáp. " đường làm ấy. ngược đường đâu mà."


      Ngái Ngủ nhìn tôi cứ như thể tôi vừa mới gợi ý ta ăn thuỷ tinh hay sao đó. " biết nữa," ta chậm rãi khi đứng ở cửa, chìa khoá chiếc Rambler trong tay. "Rồi em về nhà bằng cách nào?"


      " đứa bạn đến đón em," tôi vui vẻ .


      Tất nhiên là dối trắng trợn. Tôi chả biết về nhà bằng cách nào hết. Nhưng tôi đoán là trong trường hợp bất đắc dĩ có thể gọi Adam bất cứ lúc nào. Cậu ta vừa mới lấy được bằng lái và cả cái xe VW Con Bọ mới cáu. Cậu ta khoái lái xe chết được, có thể đón tôi từ tận Albuquerque nếu mà tôi gọi điện cho cậu ta từ ở nơi ấy. Tôi nghĩ là cậu ta chắc thấy phiền cho lắm nếu tôi gọi cho cậu ta từ dinh thự của Thaddeus Beaumont đường Seventeen Mile.


      Ngái Ngủ trông vẫn còn chưa yên tâm. " chẳng biết nữa..." ta chậm rãi.


      Dám ta lại nghĩ tôi đâm đầu vào vụ tụ tập băng đảng nào đó. Ngái Ngủ dường như chưa bao giờ khoái tôi cho lắm, nhất là từ sau đám cưới của bố và mẹ chúng tôi, khi ta bắt gặp tôi hút thuốc bên ngoài sảnh tiếp khách. Điều đó hoàn toàn chẳng công bằng tí ti, vì từ lúc đó đến giờ tôi chưa động đến điếu thuốc nào hết.


      Nhưng tôi đoán việc mới đây ta bị buộc phải cứu nguy cho tôi vào giữa đếm hôm khuya khoắt khi cái con ma đó làm cả toà nhà sập đè lên người tôi chẳng gây dựng được mối quan hệ thân tình tin tưởng hơn giữa bọn tôi. Nhất là khi tôi thể với ta về con ma. Tôi nghĩ chắc ta tin rằng tôi chỉ là loại con suốt ngày bị nhà sập lên đầu thôi.


      Chả trách ta thích cho tôi ở trong xe của mình.


      "Thôi mà," tôi , mở chiếc áo khoác màu lông lạc đà dài đến ngang bắp chân. "Mặc bộ quần áo này gặp rắc rối làm sao được cơ chứ?"


      Ngái Ngủ nhìn tôi từ đầu đến chân. Thậm chí ta cũng phải thừa nhận rằng tôi là thân của ngây thơ thánh thiện trong chiếc áo len sợi dệt màu trắng, váy kẻ carô đỏ, giày da dây. Thậm chí tôi còn đeo cả cây thánh giá bằng vàng là phần thưởng trong cuộc thi viết bài luận về Cuộc chiến năm 1812 ở lớp của thầy Walden nữa. Tôi đoán cái cách ăn mặc thế này khiến cho ông già kiểu như ông Beaumont thấy hài lòng: bạn biết đấy, học sinh nữ sành điệu ấy mà.


      "Hơn nữa," tôi . "Đây là để làm việc cho trường mà."


      "Thôi được rồi," cuối cùng Ngái Ngủ đành , trông như thể ta ước gì mình được ở nơi nào khác còn hơn. "Vào ."


      Tôi lẻn ngay vào trong chiếc Rambler trước khi ta kịp đổi ý.


      Lát sau, Ngái Ngủ chui vào xe, trông buồn ngủ như lúc nào chả thế. Công việc giao pizza của ta có vẻ cực tốn thời gian. Hoặc là thế, hoặc là ta làm thêm rất nhiều ca. Chắc giờ ta có đủ tiền mua chiếc Camaro rồi đấy. Tôi nhắc đến điều đó khi bọn tôi vòng xe ra đường.


      "Ừ," Ngái Ngủ đáp. "Nhưng muốn nàng phải bảnh, em biết ? Phải có dàn thanh của Alpine, loa của Bose. Đủ hết."


      Tôi ghét bọn con trai gọi xe ô tô là " nàng", nhưng lại e rằng nó có thể làm tiêu tan vụ nhờ này. Thế nên, thay vào đó, tôi : "Ái chà. Hay đấy."


      Nhà chúng tôi những ngọn đồi ở Carmel, nhìn ra thung lũng và vịnh. Đó là nơi xinh đẹp, nhưng vì lúc đó trời tối rồi nên tôi chỉ có thể nhìn thấy bên trong những ngôi nhà bọn tôi lướt qua mà thôi. Những người dân ở California này xây cửa sổ to đùng để hứng trọn ánh nắng, và lúc đêm xuống, khi lên đèn bạn có thể nhìn thấy hết họ làm gì bên trong nhà, giống y như ở Brooklyn, nơi người ta chả bao giờ thèm kéo rèm xuống hết. cảm giác dễ chịu như khi còn ở nhà cũ.


      "Mà cái bài này là của môn nào?" Ngái Ngủ hỏi, khiến tôi giật thót. ta cực ít khi , đặc biệt là khi làm điều gì đó mà ta thích, như ăn uống hay lái xe chẳng hạn, đến nỗi tôi gần như quên mất có mặt của ta rồi.


      là sao?" Tôi hỏi.


      "Cái bài em viết ấy." ta rời mắt khỏi đường trong giây lát và nhìn tôi. "Em bảo đó là bài tập ở trường, đúng ?"


      "À," tôi . "Vâng, đúng rồi. Đó là... ờ... bài em viết cho tờ báo của trường ấy mà. Bạn em, Cee Cee, ấy là biên tập viên. ấy giao cho em viết."


      Ôi, Chúa ơi, tôi đúng là cái đồ dối trá. Mà có phải dối lần đâu. Ôi, . Tôi dối chồng chất luôn ấy. cho bạn hay, tôi phát ớn lên rồi đây. Phát ớn.


      "Cee Cee à," Ngái Ngủ . "Đó là con nhóc bạch tạng em hay lê la ăn trưa cùng, phải ?"


      Nếu Cee Cee mà nghe được có người bảo nàng là con nhóc chắc nàng lên cơn tắc mạch cho xem, nhưng ra mà , vì phần sau câu đó của ta cũng đúng nên tôi chỉ đáp: "À, ừ."


      Ngái Ngủ lẩm bẩm và rồi lúc rất lâu sau thêm gì nữa. Bọn tôi lái xe trong im lặng, những ngôi nhà rộng lớn với những ô cửa sổ ngập tràn ánh sáng lướt qua loang loáng. Seventeen Mile, con đường cao tốc kéo dài chắc có lẽ là con đường đẹp nhất đời. Sân golf Peeble Beach nổi tiếng nằm đường Seventeen Mile này, cùng với khoảng năm sân golf khác nữa và rất nhiều thắng cảnh đẹp, như Lone Cypress, cái nơi có loài cây mọc lên từ đá mòn, và bãi Seal Rock chẳng hạn, nơi mà, bạn đoán thử xem, có nhiều hải cẩu cực luôn.


      Đường Seventeen Mile cũng là nơi bạn có thể xem những dòng hải lưu giao nhau của Vùng Biển Yên Bình, đại dương trải dài theo đường bờ biển ở đây chất chứa đầy những vùng sóng ngầm và sóng dội, đến nỗi ai dám bơi cả. Đó là những con sóng khổng lồ đập ầm ầm và những dải cát bé xíu giữa những tảng đá mòn to vĩ đại, cái nơi mà bọn mòng biển toàn đem thả những con trai và đủ thứ lên đó, mong rằng như thế làm cho lớp vỏ vỡ ra. Đôi lúc những tay lướt sóng cũng sứt đầu mẻ trán ở đây, nếu mà những kẻ đó ngu si đến độ nghĩ rằng mình có thể lướt được những con sóng ấy.


      Và nếu muốn, bạn cũng có thể tậu dinh thự hoành tráng mũi đá trông ra tất cả những cảnh đẹp này, chỉ phải chi có mỗi... ờ... vài tỉ đô thôi mà.


      Đó là điều mà hiển nhiên Thaddeus "Red" Beaumont làm. Ông ta chộp lấy trong những dinh cơ đó, căn nhà cực kỳ, cực kỳ hoành tráng, tôi trông thấy khi Ngái Ngủ cuối cùng cũng đỗ ịch ngay trước nhà. Ngôi nhà to đến nỗi còn có hẳn căn cho bảo vệ ở bên cạnh cái cổng vĩ đại đâm lên nhọn hoắt, chắn trước đoạn đường cho xe chạy dài dằng dặc, có nhân viên bảo vệ ngồi đó xem tivi.


      Ngái Ngủ ngó cánh cổng và : "Em có chắc đúng là nơi này đấy?"


      Tôi nuốt nước bọt. Từ những điều Cee Cee , tôi biết ông Beaumont là người giàu có. Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến ông ta lại giàu đến cỡ này.


      Và lại nghĩ, con trai ông ta từng mời tôi nhảy điệu slow cơ đấy!


      "Ừm," tôi đáp. "Có lẽ em nên xem ông ấy có nhà trước khi ."


      Ngái Ngủ : "Ừ, nên thế."


      Tôi ra khỏi xe và tiến đến ngôi nhà dành cho bảo vệ. Chả cần ngại, cho bạn biết luôn, tôi cảm thấy mình như là đứa dở hơi. Cả ngày nay tôi cố liên lạc với ông Beaumont, chỉ để được nghe rằng ông ta họp, hay bận chuyện điện thoại. Chẳng hiểu sao tôi cứ nghĩ rằng chuyện riêng hay hơn. biết tôi nghĩ cái gì nữa, nhưng tôi tin rằng cần phải nhấn chuông và rồi nhìn thẳng vào mặt ông ta cách vui tươi khi ông ta ra mở cửa.


      Giờ đây tôi thấy rằng chuyện đó diễn ra như thế.


      "Ừm, xin lỗi," tôi vào chiếc micro ở nhà bảo vệ. Tôi nhận thấy có cả kính chống đạn nữa. Hoặc là có người nào đó ưa bố của Tad, hoặc là ông ta hơi bị hoang tưởng.


      Nhân viên bảo vệ ngẩng lên khỏi cái tivi. ta nhìn tôi từ đầu đến chân. Còn tôi nhìn ta nhìn tôi từ đầu đến chân. Tôi để mở chiếc áo khoác để chắc rằng ta thấy cả chiếc váy carô và đôi giày. Rồi ta nhìn ra phía sau tôi, dòm chiếc Rambler. hay rồi. Tôi chẳng muốn bị đánh giá qua ông con dượng và chiếc xe cũ rích của ta đâu.


      Tôi gõ gõ vào tấm kính để người bảo vệ chú ý đến mình.


      "Chào ," tôi vào chiếc micro. "Tôi là Susannah Simon, học sinh lớp 10 ở Trường Truyền Giáo. Tôi viết bài cho tờ báo của trường về đề tài mười người có ảnh hưởng lớn nhất ở Carmel, tôi hi vọng có thể phỏng vấn ông Beaumont, nhưng may là ông ấy chưa gọi lại cho tôi lần nào hết, mà ngày mai tôi phải nộp bài rồi nên tôi muốn hỏi xem ông ấy có nhà và có thể cho tôi gặp được ."


      Tên bảo vệ nhìn tôi với vẻ mặt sững sờ.


      "Tôi là bạn của..." tôi , "Tad, Tad Beaumont, con trai của ông Beaumont ấy. Cậu ấy có biết tôi, nên nếu cần, có thể hỏi cậu ta kiểm tra tôi qua camera an ninh hay gì đó cũng được, tôi tin là cậu ấy có thể... biết đấy... nhận diện tôi ấy mà. Nếu như cần phải thế."


      Tên bảo vệ cứ thế tiếp tục nhìn tôi chằm chằm. Người giàu cỡ ông Beaumont thừa tiền thuê tên bảo vệ thông minh hơn mới phải.


      "Nhưng nếu bay giờ tiện," tôi , bắt đầu quay bước , " có lẽ tôi nên quay lại sau vậy."


      Thế là tên bảo vệ làm cái điều phi thường. ta rướn người ra phía trước, nhấn cái nút và vào loa: "Cưng à, trong đời chưa từng nghe người nào nhanh như em. Em làm ơn nhắc lại từ đầu được ? Lần này chầm chậm thôi nhé?"


      Và tôi lặp lại bài diễn thuyết nho , lần này từ tốn hơn, trong khi đằng sau tôi, Ngái Ngủ ngồi sau tay lái, vẫn để máy nổ. Tôi có thể nghe thấy tiếng radio vọng ra ầm ỹ từ trong xe, và Ngái Ngủ hát theo. ta cho rằng cái ôtô của mình được cách khi kéo cửa kính lên chắc.


      Giời, ta đúng là sai toét.


      Sau khi tôi xong bài diễn thuyết lần thứ hai, tên bảo vệ , với nụ cười: " chờ lát," và quay số chiếc điện thoại màu trắng, bắt đầu năng loạn xạ những điều tôi chả nghe thấy gì hết. Tôi đứng đó, thầm ước giá mà lúc trước mình mặc quần bó thay vì quần tất, vì đôi chân tôi lạnh cứng trong gió rét thổi từ biển vào, và tự hỏi sao tôi lại có thể cho rằng việc này là ý tưởng hay ho được cơ chứ.


      Và chiếc micro vang lên tiếng lạo xạo.


      "Được rồi đấy thưa ," tên bảo vệ . "Ông Beaumont gặp ."


      Và rồi, tôi kinh ngạc trông thấy cánh cổng lớn nhọn hoắt bắt đầu mở ra.


      "Ôi," tôi . "Ôi, ơn trời! Cảm ơn ! Cảm ơn - "


      Rồi tôi nhận ra tên bảo vệ thể nghe thấy tôi vì tôi vào cái micro. Thế là tôi chạy ra chỗ chiếc xe và giật cửa ra.


      Ngái Ngủ giữa chừng đắm chìm trong đoạn guitar như khí bèn tỉnh lại, có vẻ ngượng.


      "Thế nào?" ta hỏi.


      "Thế là," tôi đáp, đóng cửa đánh sầm cái. "Chúng ta vào. Cứ thả em chỗ nhà đó, được chứ?"


      "Được thôi, Lọ Lem."


      Phải mất gần năm phút mới hết lối cho xe chạy. Tôi đùa đâu nhé. Dài đến thế cơ đấy. Hai bên đường có trồng những cái cây to, tạo cảm giác như thể đây là cái ngõ hẻm nào đó vậy. cái ngõ bằng cây cơ đấy. Điều này cũng có vẻ hay ho. Tôi đoán vào ban ngày chắc là phải đẹp lắm. Còn thứ gì mà Tad Beaumont có đâu nhỉ? Hình thức, tiền tài, căn nhà xinh đẹp...


      Thế mà tất cả những gì ta cần lại là tôi, bà già nhắn dễ thương.


      Ngái Ngủ cho xe dừng lại đằng trước lối vào lát gạch, hai bên trồng những cây cọ to vĩ đại, giống kiểu Khách sạn Polynesia ở khu Disney World vậy. Thực tế, toàn bộ nơi này đều mang dáng dấp Disney. Bạn biết đấy, hoành tráng này, lại có vẻ đại và giả tạo. Đèn đóm đều bật hết lên, và ở cuối tất cả các lối lát đá, tôi trông thấy cánh cửa kính khổng lồ với người ở phía trong.


      Tôi quay qua Ngái Ngủ và : "Được rồi, em đến nơi rồi đây. Cảm ơn cho em nhờ."


      Ngái Ngủ nhìn quanh tất cả những đèn đóm, những cây cọ, và đủ thứ khác. "Em chắc chắn có cách về được nhà đấy chứ?"


      Em chắc mà," tôi đáp.


      "Được rồi." Khi bước ra khỏi xe, tôi nghe tiếng ta lầm bầm: "Chưa bao giờ giao bánh đến cái chỗ này."


      Tôi chạy nhanh lối lát gạch, khi Ngái Ngủ lái xe rồi, tôi thấy mình nghe được tiếng biển ở đâu đó, cho dù với bóng tối bao phủ bên ngôi nhà, tôi thể nhìn thấy. Khi đến cửa mở ra trước khi tôi tìm thấy chuông, người đàn ông Nhật Bản mặc quần đen và thứ gì đó trông giống như cái áo dài mặc ở nhà màu trắng, cúi đầu chào tôi và : "Mời lối này."


      Trước giờ tôi chưa từng đến nhà nào lại có người hầu ra mở cửa - chứ đừng đến chuyện được gọi là - thế nên tôi chẳng biết phải cư xử thế nào. Tôi theo ông ấy vào căn phòng cực kỳ rộng, có những bức tường làm bằng đá , đó có cả nước giọt chảy ra từ những dòng suối , tôi đoán chúng là thác nước.


      "Tôi cất áo khoác cho nhé?" người đàn ông Nhật , và thế là tôi bỏ áo khoác ra, cho dù vẫn mang cái túi trong đó thò ra tấm kẹp giấy viết. Tôi muốn mình trông ra dáng mà.


      Và người đàn ông Nhật đó cúi mình lần nữa, : "Lối này, thưa ."


      Ông ấy dẫn tôi về phía hàng cửa kính trượt, mở ra cái sân trời dài, có bể bơi to đùng thắp đèn màu lam trong bóng tối. mặt nước, hơi bốc nghi ngút. Tôi đoán là nước được hâm nóng. Giữa sân có cái đài phun nước và hòn non bộ, nước chảy ra từ đó, chung quanh trồng đầy cây cối và những bụi hoa dâm bụt. Tôi thầm nghĩ, nơi đẹp tuyệt vời để thưởng thức sau giờ học với bộ đồ tắm mảnh Calvin Klein và chiếc xarông của mình.


      Rồi sau đó chúng tôi lại vào trong lối trông quá đỗi tầm thường. Đến lúc này người dẫn đường cúi đầu chào lần thứ ba và : "Xin chờ ở đây," sau đó mất hút đằng sau trong ba cánh cửa mở ra hành lang.


      Thế là tôi làm theo lời ông ấy, cho dù thể tự hỏi giờ là mấy giờ. Tôi đeo đồng hồ vì trước kia có cái nào cũng bị mấy con ma xấu xa đập vỡ cả. Nhưng tôi chỉ định dành mấy phút chuyện với ông ta thôi, hơn. Kế hoạch của tôi là vào nhà, truyền tải thông điệp của người đàn bà chết, rồi biến. Tôi bảo mẹ là về nhà lúc 9 giờ, và bây giờ hẳn là phải gần 8 giờ rồi.


      Cái bọn giàu có. Họ đâu có thèm quan tâm đến giờ giới nghiêm của những người khác chứ. Thế rồi người đàn ông Nh ật xuất , cúi đầu chào và : "Ông ấy chuyện với ngay."


      Ái chà. Tôi tự hỏi chả biết có cần phải quỳ gối đáp lễ đây.


      Tôi ghìm lại. Thay vào đó, tôi bước qua ngưỡng cửa - và thấy mình ở trong cái thang máy. Đó là cái thang máy xíu, có cái ghế và cái bàn trong đó. Thậm chí bàn còn có cả cái cây nữa. Người đàn ông Nhật Bản đóng cánh cửa phía sau lưng tôi, và giờ đây chỉ còn lại mình tôi trong căn phòng mà ràng là chuyển động. Tôi cũng biết là nó lên hay là xuống. cửa chả có số má để hiển thị hướng lên xuống của cái thứ này. Chỉ có duy nhất nút bấm...


      Căn phòng ngừng chuyển động. Khi tôi vươn tay ra cái nắm cửa cửa mở. Bước ra khỏi thang máy, tôi thấy mình ở trong căn phòng tối mò mò có những tấm thảm nhung to tướng che phủ các khung cửa sổ, trong phòng có độc cái bàn vĩ đại, bể cá còn vĩ đại hơn, và cái ghế dành cho khách, hiển nhiên là cho tôi rồi, được đặt phía trước bàn. Có người đàn ông ngồi sau chiếc bàn ấy. Khi trông thấy tôi, người đàn ông đó mỉm cười.


      "A," ông ta . "Chắc chắn cháu là Simon rồi."

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7


      "Ừm," tôi . "Vâng ạ."


      Trong căn phòng quá tối nên thể chắc, nhưng người đàn ông ngồi sau cái bàn có vẻ trạc tuổi người cha dượng của tôi. Bốn mươi lăm hay khoảng đó. Ông ta mặc cái áo len dài tay bên ngoài áo sơmi cài cúc cổ, giống kiểu Bill Gates vẫn hay mặc. Ông ta có mái tóc nâu mà ràng là trở nên thưa thớt dần. Cee Cee đúng: mái tóc đó chắc chắn phải màu đỏ.


      Và ông ta chẳng đẹp được bằng góc của đứa con trai.


      "Cháu ngồi ," ông Beaumont . "Ngồi . Ta rất vui được gặp cháu. Tad kể cho ta nghe rất nhiều về cháu."


      Ờ, phải. Tôi tự hỏi biết ông ta gì đây nếu tôi bảo thậm chí Tad còn chả biết tên tôi nữa là. Nhưng vì vẫn sắm vai của phóng viên hăm hở viết bài, tôi mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế da là dễ chịu đặt phía trước bàn.


      "Cháu dùng gì nhé?" Ông Beaumont hỏi. "Trà được ? Hay là nước chanh?"


      "Ôi, cần đâu ạ, cảm ơn chú," tôi . khó để nhìn chằm chằm vào cái bể cá đằng sau lưng ông ta. Nó được xây ốp vào tường, gần như đầy tràn, trong đó có đầy các loại cá đủ màu sắc đời. Có cả những ngọn đèn vùi trong lớp cát bên dưới đáy bể, tỏa ra thứ ánh sáng kì lạ, lóng lánh như nước khắp căn phòng. Gương mặt ông Beaumont được phản chiếu thứ ánh sáng dập dìu như sóng biển, trông như Grand Moff Tarkin. Bạn biết đấy, trong cảnh cuối của trận chiến Death Star ấy mà.


      "Cháu muốn phiền chú," tôi đáp lại lời mời uống của ông ta.


      "Ôi, phiền gì đâu. Yoshi có thể mang cho cháu mà." Ông Beaumont vươn tay lấy cái điện thoại đặt giữa chiếc bàn vĩ đại kiểu thời Victoria. "Ta bảo ông ấy mang cho cháu món gì nhé?"


      "Thôi," tôi . "Cháu cần gì đâu ạ." Rồi tôi ngồi vắt chân lại vì vẫn còn lạnh cóng từ lúc đứng bên ngoài cạnh căn nhà của bảo vệ.


      "Ồ, nhưng cháu lạnh kìa," ông Beaumont bảo. "Đây, để ta bật lò sưởi lên."


      "Thôi," tôi . "Cháu mà. cần... đâu... ạ..."


      Giọng tôi cứ dần. giống như dượng Andy, ông Beaumont đứng lên, đến chỗ lò sưởi, tống vài mẩu báo gập lại xuống dưới mấy thanh củi, nhóm lửa và rồi dành cả nửa tiếng đồng hồ sau đó để thổi phù phù và chửi thề.


      Thay vào đó, ông ta nhấc điều khiển từ xa, bấm cái nút, và bất ngờ ngọn lửa reo vui xuất trong cái lò sưởi làm bằng đá cẩm thạch màu đen. Ngay lập tức tôi cảm nhận được hơi ấm lan toả.


      "Chà," tôi . " là... tiện lợi."


      "Thế ư?" Ông Beaumont cười với tôi. Chẳng biết tại sao, nhưng ông ta cứ nhìn mãi cái thánh giá tôi đeo cổ. "Ta chưa bao giờ là người được cử đốt lửa hết. Rắc rối lắm. Ta chưa bao giờ là Hướng Đạo Sinh xuất sắc."


      "Ha ha," tôi . Tôi thầm nghĩ, điều duy nhất có thể khiến cho chuyện này quái dị hơn là ông ta đặt cái đầu bị đóng băng của người đàn bà chết đó lên bệ là để sẵn sàng ghép vào cái xác của Cindy Crawford ngay khi nào có thể.


      "Ừm, cháu vào việc chính luôn được chứ, chú Beaumont - "


      "Tất nhiên rồi. Mười người có ảnh ảnh hưởng lớn nhất ở Carmel, phải nhỉ? Thế ta là số mấy? Hi vọng là số ."


      Ông ta thậm chí còn mỉm cười tươi hơn. Tôi cười đáp lễ. là đáng ghét khi phải thừa nhận, nhưng kiểu này luôn là cái phần tôi ưa thích đây. Như thế nhất định là tôi có vấn đề.


      " ra, chú Beaumont ạ," tôi , "cháu đến đây thực để viết bài cho tờ báo trường. Cháu đến là vì có người nhờ chuyển lời nhắn cho chú, và cháu chỉ có thể nghĩ được mỗi cách này thôi. Chú biết đấy, chú là người rất khó gặp mà."


      Nụ cười của ông ta hề kém khi tôi bảo ông ta rằng mình đến đây với cái vỏ giả danh. Có thể ông ta nhấn cái nút chuông báo động bí mật nào đó bên dưới bàn, gọi bảo vệ đến cũng nên, nhưng mà nếu ông ta có làm tôi cũng chẳng thấy. Ông ta gập tay đặt dưới cằm và , mắt vẫn dán vào cây thánh giá bằng vàng của tôi: "Ừ, sao?" cách chờ đợi.


      "Cái lời nhắn," tôi , ngồi thẳng người lên, "là của phụ nữ - xin lỗi nhưng cháu chưa kịp hỏi tên bà ấy - người đó chết rồi."


      tí ti thay đổi nét mặt ông ta. Tôi biết rồi, ràng ông ta là bậc thầy trong việc che giấu cảm xúc.


      "Bà ấy bảo cháu đến với chú rằng," tôi tiếp, "chú giết bà ấy. Bà ấy trách chú đâu. Và rằng bà ấy muốn chú đừng tự trách cứ bản thân nữa."


      Điều đó lại gây ra phản ứng. Ông ta nhanh chóng duỗi những ngón tay ra, rồi xoè bàn tay đặt lên bàn, và nhìn tôi chằm chằm với cái nhìn cực kỳ hứng thú.


      "Bà ta thế à?" ông ta hỏi tôi, có vẻ hào hứng. " người đàn bà chết?"


      Tôi bối rối nhìn ông ta. Đó hẳn là cái phản ứng tôi thường gặp khi truyền đạt lại thông điệp giống như điều tôi vừa với ông ta. vài giọt nước mắt cũng t��t v��t. Hay há hốc miệng kinh ngạc. Nhưng như thế này - phải thừa nhận - kiểu hứng thú hơi bị bệnh hoạn.


      "Vâng," tôi , đứng dậy.


      phải chỉ có ông Beaumont và cái nhìn chằm chằm sởn gai ốc đó mới khiến cho tôi sợ. Và cũng phải do hai tai tôi vang vọng lời cảnh báo của bố. Những bản năng của người làm cầu nối với hồn ma trong tôi mách bảo tôi ra về ngay lập tức. Và khi những bản năng mách bảo điều gì, tôi luôn luôn tuân theo. Tôi thường thấy rằng điều đó có lợi cho mình.


      "Được rồi," tôi . "Chào chú."


      Tôi quay , hướng về phía chiếc thang máy. Nhưng khi tôi nắm lấy tay nắm cửa, nó hề nhúc nhích.


      "Cháu gặp người đàn bà đó khi nào?" Sau lưng tôi, giọng của ông Beaumont vang lên, chất chứa đầy tò mò. "Cái người chết ấy?"


      "Cháu nằm mơ thấy bà ấy," tôi đáp, cứ tiếp tục giật kéo cánh cửa cách vô vọng. "Bà ta đến tìm cháu trong giấc mơ. Đối với bà ấy, điều thực quan trọng là chú cần biết rằng bà ấy hề đổ lỗi cho chú vì bất kỳ điều gì hết. Và bây giờ xong nhiệm vụ rồi, cháu được chưa ạ? Cháu bảo với mẹ cháu là 9 giờ cháu về đến nhà."


      Nhưng ông Beaumont mở cánh cửa thang máy. Thay vào đó, ông ta bằng giọng băn khoăn: "Cháu nằm mơ thấy bà ta ư? Người chết chuyện với cháu trong mơ ư? Cháu có phải là đồng vậy?"


      Chết tiệt, tôi tự nhủ. Lẽ ra mình phải biết trước rồi chứ.


      Gã đàn ông này hẳn là trong những kẻ tân tiến. Có thể ông ta có cái bồn ngâm mình trong phòng ngủ, nến thơm đốt trong phòng tắm, và đâu đó trong nhà ông ta có căn phòng bí mật dành cho việc nghiên cứu người ngoài hành tinh cũng nên.


      "Đúng thế," tôi , vì tự đào hố chôn mình rồi còn gì nữa. Chắc là giờ tôi leo xuống cái hố đó đây. "Cháu là đồng."


      Cứ để ông ta , tôi tự nhủ. Cứ để ông ta , trong lúc đó mình tìm cách khác để thoát thân. Tôi bắt đầu tiến đến trong những cánh cửa sổ đằng sau những tấm rèm nhung rủ xuống.< /p>


      "Nhưng cháu còn gì khác để cho chú biết đâu." Tôi . "Cháu chỉ có mỗi giấc mơ đó thôi. Giấc mơ về người có vẻ như từng là phụ nữ rất đẹp. tiếc là bà ấy chết rồi. Mà bà ấy là ai thế ạ? Có phải... ờ... vợ chú ?"


      Khi cái từ vợ, tôi kéo tấm rèm ra, hi vọng trông thấy cánh cửa sổ để mình có thể thò chân qua dễ dàng, rồi nhảy xuống an toàn. Chuyện như con thỏ. Tôi làm cả trăm lần rồi.


      Và có cái cửa sổ ở chỗ đó. Nó cao khoảng ba mét với rất nhiều ô, xây nhô ra ít nhất ba chục phân, được đóng trong cái khung khá đẹp.


      Nhưng có người đóng các cánh cửa lại rồi - những cánh cửa nhô ra phía ngoài để trang trí là chính. Đóng kín. tia nắng nào có thể len qua được.


      "Hẳn là phải thú vị lắm," ông Beaumont phía sau lưng tôi khi tôi đứng nhìn chằm chằm vào những cánh cửa, tự hỏi chẳng biết nếu tôi đá phát lực chúng có mở ra . Nhưng ai mà biết rơi xuống thế nào chứ? Tôi có thể cao khoảng mười lăm mét. Trong đời tôi từng nhảy nhiều cú nguy hiểm rồi, nhưng tôi luôn muốn biết mình nhảy xuống cái gì trước khi hành động.


      "Ý ta là, được làm đồng ấy," ông bố của Tad tiếp tục . "Liệu cháu có thể liên lạc với những người quen khuất của ta ? Có vài người ta luôn mong mỏi được chuyện với họ."


      "Mọi thứ - " tôi buông cái rèm đó ra và tiến đến cánh cửa sổ bên cạnh - " như thế đâu ạ."


      Cũng thế cả. Cái cửa sổ cũng bị đóng kín mít. Thậm chí khe hở cho tia nắng lọt qua. Thực ra, trông chúng gần như bị đóng đinh rồi ấy.


      Nhưng thế là kì cục. Ai lại đóng đinh cánh cửa sổ làm gì chứ? Nhất là khi tôi chắc chắn rằng nhà ông Beaumont trông ra cảnh biển rất đẹp.


      "Ơ, nhưng chắc chắn là nếu tập trung hết sức - " giọng dễ chịu của ông Beaumont theo chân tôi khi tôi chuyển sang cánh cửa tiếp theo " - cháu có thể liên lạc với vài người khác. Ý ta là, cháu chuyện được với người rồi. Thêm vài người khác được chứ? Dĩ nhiên ta trả công cháu."


      thể nào tin nổi. Tất cả những cánh cửa sổ đều bị đóng kín hết.


      "Ừm," tôi khi tiến đến cánh cửa cuối cùng và thấy nó cũng bị đóng tương tự. "Chú mắc chứng sợ chốn đông người à?"


      Ông Beaumont cuối cùng hẳn là phải thấy tôi làm gì, vì ông ta cách thản nhiên: "À, chuyện đó chứ gì. Đúng thế. Ta nhạy cảm với ánh nắng mặt trời. hề tốt cho da của ta."


      Thôi được rồi. Gã đàn ông này đúng là điên .


      Chỉ còn đúng cái cửa ra vào trong căn phòng, mà lại ở sau lưng ông Beaumont, cạnh cái bể cá. Tôi thích thú gì cái ý nghĩ phải lại gần ông ta, thế nên tôi hướng đến cánh cửa thang máy.


      "Chú mở cửa này ra để cháu về được ?" tôi nắm lấy cái tay nắm, cố gắng để lộ nỗi sợ hãi. "Mẹ cháu nghiêm lắm, và nếu về nhà đúng giờ, bà ấy... bà ấy có thể đánh cháu."


      Tôi biết điều đó hơi bị quá - nhất là nếu ông ta tình cờ có xem phần tin địa phương và trông thấy mẹ tôi đọc tin. Mẹ hoàn toàn phải là týp người thích đánh đập. Nhưng vấn đề là, ở ông ta có điều gì đó đáng sợ, thực tôi chỉ muốn chuồn thôi, bằng cách nào cần biết. Tôi hết những điều cần phải để ra được khỏi đây rồi.


      "Cháu có nghĩ là," ông Beaumont tò mò hỏi, "nếu ta giữ im lặng gì hết cháu có thể gọi được hồn người đàn bà đó lần nữa để ta với bà ta vài lời được ?"


      "," tôi đáp. "Chú mở cửa ra chứ?"


      "Cháu thắc mắc bà ta muốn ám chỉ điều gì à?" ông Beaumont hỏi tôi. "Ý ta muốn là, bà ta bảo cháu đến với ta đừng tự trách cứ bản thân vì cái chết của bà ta nữa. Nghe như là bà ta chết dưới tay ta vậy. Điều đó khiến cho cháu băn khoăn gì sao Simon? Rằng liệu ta có phải là kẻ - "


      Đúng lúc đó, tôi như trút được gánh nặng ngàn cân khi cái nắm cửa xoay trong tay tôi. Nhưng hóa ra phải vì ông Beaumont mở. phải thế, đó là do có người sắp bước ra từ thang máy.


      "Xin chào," người đàn �ize=�ng , ông ta tóc vàng, trẻ hơn ông Beaumont nhiều, mặc vest và đeo cà vạt. "Chúng ta có gì ở đây thế này?"


      "Đây là Simon, Marcus ạ," ông Beaumont vui vẻ . " bé là đồng đấy."


      Chẳng hiểu sao Marcus cũng cứ nhìn chằm chằm vào cái dây chuyền của tôi. chỉ là cái dây chuyền thôi, mà còn cả vùng quanh cổ họng tôi nữa kìa.


      " đồng ấy à?" ông ta hỏi, cái nhìn quét quanh vùng cổ chiếc áo len của tôi. "Hai người về chuyện đó sao? Yoshi bảo là về bài báo nào cơ mà..."


      "À, phải." Ông Beaumont phẩy tay như để phủ nhận chuyện báo chí. "Đó chỉ là điều bé bịa ra để đến gặp tôi, để về giấc mơ thôi. giấc mơ phi thường Marcus ạ. mình mơ thấy có người đàn bà đến bảo bé rằng tôi giết bà ta. giết bà ta đấy nhé Marcus. Chuyện này chẳng phải thú vị lắm sao?"


      "Chắc chắn rồi," Marcus . Ông ta nắm lấy cánh tay tôi. "Ờ, rất vui là hai người cuộc gặp gỡ nho thú vị. Giờ em e rằng Simon cần phải về."


      ." Ông Beaumont lần đầu tiên đứng lên đằng sau cái bàn. Ông ta rất cao. Lại còn mặc cái quần nhung kẻ màu xanh nữa. Xanh lá cây!


      tình, nếu bạn có hỏi tôi, đó là cái điều kỳ quái nhất đấy.


      "Tôi và bé mới hỏi han về nhau thôi mà," ông Beaumont rầu rĩ .


      "Cháu bảo với mẹ về nhà lúc 9 giờ," tôi với Marcus nhanh.


      Marcus phải là tên ngốc. Ông ta lôi ngay tôi vào thang máy và với ông Beaumont: "Rồi chúng ta mời Simon lại chơi nhà vào lần tới, sớm thôi."


      "Chờ ." Ông Beaumont bắt đầu vòng qua cái bàn. "Ta còn chưa được - "


      Nhưng Marcus nhảy vào trong thang máy, kéo theo tôi, rồi buông tôi ra, đóng sầm cánh cửa đằng sau lưng.




      Chương 8


      giây sau, chúng tôi chuyển động. Tôi vẫn thể nào biết lên hay xuống. Nhưng điều đó đâu có gì quan trọng cho lắm. Điều tôi thực quan tâm là thực tế rằng chúng tôi xa dần ông Beaumont cơ.


      "Giời ạ," tôi thể nào phun ra điều đó ngay khi biết mình được an toàn. "Ông ta làm sao thế biết?"


      Marcus nhìn xuống tôi.


      "Ông Beaumont có làm cho bị thương , Simon?"


      Tôi chớp mắt nhìn ông ta. "."


      "Tôi rất mừng khi biết điều đó." Marcus trông có vẻ nhõm hơn tí chút, nhưng ông ta cố che giấu điều đó bằng cách làm ra vẻ nghiêm chỉnh. "Ông Beaumont," ông ta , "tối nay hơi mệt. Ông ấy là người rất quan trọng, rất bận rộn."


      "Tôi thích là người điều này, nhưng ông ta còn hơn cả mệt ấy."


      "Có thể," Marcus đáp. "Ông Beaumont có thời gian đâu cho bọn nhóc con thích bày trò."


      "Bày trò ư?" tôi hỏi lại, cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. "Này ông, tôi thực ..." Mình cái gì bây giờ đây? "Tôi thực ... ừm... có giấc mơ như thế đấy, và rất bực là - "


      Marcus cúi nhìn tôi mệt mỏi. " Simon," ông ta bằng giọng chán chường. "Tôi thực muốn phải gọi điện đến cho bố mẹ đâu. Và nếu hứa với tôi làm phiền ông Beaumont thêm lần nào với cái chuyện mơ mộng đồng bóng đó nữa, tôi gọi."


      Tôi suýt cười ầm lên khi nghe điều đó. Bố mẹ tôi ư? Tôi sợ rằng ông ta có thể gọi cảnh sát cơ. Bố mẹ tôi lo được. Nhưng cảnh sát lại là chuyện hoàn toàn khác.


      "Ờ," tôi khi chiếc thang máy dừng lại và Marcus mở cửa cho tôi, ra ngoài hành lang dẫn ra cái sân có bể bơi. "Thôi được." Tôi cố khiến giọng mình cho ra vẻ thất vọng. "Tôi hứa."


      "Cảm ơn ," Marcus . Ông ta gật đầu, và bắt đầu tiễn tôi ra đến cửa trước.


      Có lẽ ông ta chả cần phải suy nghĩ lâu là gì mà cứ việc đá tôi ra ngoài nếu như phải lúc chúng tôi tiến về phía bể bơi, tôi đột ngột nhận ra có người bơi mấy vòng. Lúc đầu tôi biết người đó là ai. Ngoài trời lúc đó rất tối, trăng sao vì mây dày đặc, và ánh sáng duy nhất là từ những ngọn đèn to đùng dưới nước. Chúng khiến cho người bơi trông như bị méo mó - giống như mặt ông Beaumont bị ánh sáng từ bể cá hắt lên ấy.


      Nhưng rồi, cái người bơi đó đến cuối bể, hiển nhiên là xong xuôi cái vụ tập luyện, bèn lên, với tay lấy cái khăn vắt cái ghế.


      Tôi chết sững.


      phải chỉ vì tôi nhận ra người đó. Tôi chết sững vì thực là, phải ngày nào bạn cũng được trông thấy vị thần Hy Lạp đời này đâu nhé.


      Tôi đấy. Cảnh Tad Beaumont trong bộ đồ bơi là quá đẹp. Dưới ánh sáng xanh từ bể, trông ta giống như Adonis, những giọt nước lấp lánh lớp lông sẫm màu ở ngực và ở chân. Và nếu cơ bụng ta được đẹp như Jesse ít nhất ta cũng có bắp tay lực lưỡng để bù vào.


      "Chào Tad," tôi .


      Tad ngẩng lên. ta lau người bằng chiếc khăn tắm. Giờ ta ngưng lại và nhìn tôi từ đầu đến chân.


      "Ơ, chào," ta khi nhận ra tôi. nụ cười rộng ngoác ra mặt. "Là em."


      Cee Cee đúng. ta còn chả biết tên tôi.


      "Vâng," tôi đáp. "Suze Simon. Ở bữa tiệc bể bơi nhà Kelly Prescott."


      "Có, nhớ chứ." Tad tiến lại chỗ chúng tôi, chiếc khăn vắt qua vai. "Em thế nào?"


      Nụ cười của ta đẹp. Có lẽ bố ta trả cho ông bác sỹ chỉnh răng khoản , nhưng đáng đồng tiền bát gạo lắm.


      "Cháu biết bé này à, Tad?" Marcus , giọng ràng là tin.


      "Vâng," Tad đáp. ta đứng cạnh tôi, từ mái tóc sẫm màu, nước vẫn rỏ xuống như những viên kim cương. "Chúng cháu gặp nhau rồi."


      "�n="just��," Marcus . Và hiển nhiên ông ta thể nghĩ được điều gì thêm vào, vì ông ta lặp lại câu đó. "Ờ."


      Rồi, sau hồi im lặng khó chịu, ông ta lặp lại lần thứ ba, nhưng thêm vào: "Có lẽ là ta để hai đứa lại. Tad, cháu chỉ lối ra cho Simon đây nhé?"


      "Vâng," Tad . Rồi khi Marcus khuất dạng đằng sau những cánh cửa kính dẫn vào nhà, ta thào: "Xin lỗi nhé. Marcus là người rất tốt bụng, nhưng chú ấy hơi bị quá lo xa."


      Sau khi gặp ông chủ của ông ta, tôi chẳng trách được Marcus lại hay lo. Nhưng vì thể điều đó với Tad, tôi chỉ đáp: "Em biết là ông ấy rất tốt."


      Và tôi kể cho ta nghe cái bài tôi viết cho tờ báo trường. Tôi đoán cho dù sau đó có chuyện với nhau nữa, bố ta cũng bảo thế này đâu: "Ồ , đó đâu phải lý do nó đến đây. Nó đến là để kể cho bố nghe về giấc mơ đấy chứ." Cho dù có nữa, ông ta cũng kỳ quái đến nỗi chắc gì chính con trai tin ông ta chứ.


      "Huh," Tad khi tôi kể lể sơ qua bài báo về mười người có ảnh hưởng lớn nhất ở Carmel. "Hay đấy."


      "Vâng," tôi lắp bắp. "Em còn chẳng biết ông ấy là bố của ." Giời, tôi có thể dối được nếu cố. "Ý em muốn là, em chưa biết họ của . Thế nên đây đúng là điều ngạc nhiên. À, em mượn điện thoại được chứ? Em cần gọi để nhờ người đưa về."


      Tad nhìn tôi ngạc nhiên. "Em cần nhờ ư? Chuyện . đưa em về."


      Tôi thể nhìn ta từ xuống dưới. Ý tôi là, ta gần như mặc gì mà. Ừ phải mặc gì, vì ta có mặc chiếc quần dài đến đầu gối. Nhưng ta mặc gì đủ để khiến cho tôi thể rời mắt.


      "Ừm," tôi . "Em cảm ơn."


      ta nhìn theo hướng tôi nhìn, cúi xuống chiếc quần nước tong tong.


      "Ơ," ta , nụ cười đẹp chuyển sang ngượng ngùng đáng hết sức. "Để kiếm cái gì khoác vào . Em chờ ở đây nhé?"


      ta lấy chiếc khăn tắm xuống rồi bắt đầu tiến đến sau nhà -


      Nhưng đứng sững lại khi tôi há hốc miệng và : "Ôi trời! Cổ bị làm sao thế?"


      Ngay lập tức, ta khom lưng và quay lại đối diện với tôi. "Có gì đâu," ta rất nhanh.


      "Chắc chắn thể có gì được," tôi , tiến lại gần ta. " bị cái gì đáng sợ - "


      Và rồi giọng tôi dần, tôi nhòm xuống hai bàn tay mình.


      "Này em," Tad , có vẻ thoải mái. "Chỉ là do cây sồi độc thôi mà. biết, kinh khủng. bị mấy ngày nay rồi. Trông tệ hơn thôi. Chẳng biết tại sao bị dính, nhất là lại đằng sau cổ nữa, nhưng - "


      "Tại em đấy."


      Tôi giơ hai tay lên. Dưới ánh sáng xanh ở bể bơi, vết rộp tay trông còn kinh hơn nữa - giống hệt với cái vết cổ ta.


      "Em bị vấp và nhào vào mấy cái cây hôm đến bữa tiệc của Kelly," tôi giải thích. "Và rồi ngay sau đó, mời em nhảy..."


      Tad nhìn xuống hai tay tôi. Và ta bắt đầu bật cười.


      "Em xin lỗi," tôi . Thực tôi thấy tệ. Tôi khiến cho chàng này trở nên xấu xí. chàng hấp dẫn kinh khủng, đẹp trai cực kỳ. " đấy, biết đâu - "


      Nhưng Tad cứ chỉ cười thôi. Và sau giây lát, tôi bắt đầu cười theo.




      Chương 9


      "Đóng kín," Cha Dominic lặp lại. "Những cánh cửa sổ bị đóng kín ư?"


      "Ừm, phải tất cả," tôi . Tôi ngồi cái ghế đối diện bàn làm việc của ông, dòm lom lom vào vết cây sồi độc. Chất hydrocortisone làm nó khô rồi. Giờ, thay vì chảy nước, nó lại đóng vảy. "Chỉ những cánh cửa trong phòng làm việc của ông ta thôi ạ, hay cái phòng đó tên gì cũng được. Ông ta là mình bị nhạy cảm với ánh nắng."


      "Và con bảo là ông ta cứ nhìn chằm chằm vào cổ con, đúng ?"


      "Vào cái dây chuyền của con. Chính trợ lý của ông ta mới nhìn vào cổ họng con cứ như thể ông ta mong đợi trông thấy vết thương to tướng ấy. Nhưng Cha hiểu rồi, Cha Dom ạ."


      Tôi quyết định hết với vị linh mục tốt bụng. Ờ, ít nhất là chuyện về người đàn bà chết, cái người đánh thức tôi dậy vào giữa đêm hôm nọ. Tôi vẫn chưa sẵn sàng kể cho ông nghe về Jesse - nhất là sau chuyện xảy ra khi Tad đưa tôi về tối hôm qua - nhưng tôi đoán nếu Thaddeus Beaumont cha đúng là tên giết người đáng sợ, tôi thể nghi ngờ điều đó, tôi cần Cha D giúp để đưa ông ta ra trước ánh sáng công lý.


      "Vấn đề là ở chỗ," tôi , "ông ta ngạc nhiên vì lý do khác cơ. Ông ta ngạc nhiên vì cái người đàn bà đó là ông ta giết bà ta. Điều đó cho thấy - hay ít nhất đối với con - là ông ta làm thế . Ý con muốn giết bà ta ấy."


      Lúc tôi bước vào phòng Cha Dominic xử lý phần bị bó bột thẳng đơ bên dưới lớp áo choàng. ràng ông bị ngứa. Ông thôi gãi nữa, nhưng thể buông cái mẩu dây đó ra, cứ trầm ngâm nghịch nó trong tay. Nhưng ít nhất ông chưa lôi bao thuốc ra đấy.


      "Nhạy cảm với ánh sáng," ông lẩm nhẩm. "Nhìn vào cổ con."


      "Vấn đề là," tôi nhắc lại, "có vẻ như ông ta giết bà ta . Ý con là, ông ta gần như thú nhận điều đó rồi. Rắc rối ở chỗ, làm sao chúng ta chứng minh được bây giờ? Ta thậm chí còn chẳng biết tên người đàn bà đó, chứ đừng đến chuyện biết bà ta bị chôn ở đâu - nếu như có người nào đó đem chôn bà ấy . Chúng ta chẳng có cái xác nào. Mà kể cả có báo cảnh sát, ta phải gì đây?"


      Tuy nhiên, Cha D lại chìm đắm trong những suy tư của riêng mình, cứ xoay xoay lại cái đoạn dây trong tay. Tôi đoán nếu mà ông sắp vào rừng mơ có con tưởng bở, , ờ, tôi cũng theo. Tôi ngồi ghế, gãi gãi cái vết do cây sồi độc gây ra, và nghĩ về chuyện xảy ra sau khi tôi và Tad cười trận xong xuôi về những vết ban đỏ xấu xí của nhau - cái phần duy nhất trong buổi tối mà tôi chưa kể cho Cha Dom.


      Tad thay quần áo. Tôi đợi bên ngoài bể bơi, hơi bốc lên từ mặt nước khiến cho đôi chân mặc quần tất của tôi trở nên ấm áp hơn. ai làm phiền tôi hết, và là bình yên khi được lắng nghe tiếng thác nước. Lát sau, Tad trở ra, mái tóc vẫn còn ướt, nhưng mặc đầy đủ quần jeans và, may, chiếc áo lụa đen khác. Thậm chí ta còn đeo chiếc dây chuyền vàng, tôi nghĩ ta th�" face="Ti��ng được nó bằng cách viết bài luận xuất sắc về James Madison đâu nhé.


      Tất cả những gì tôi có thể làm là bảo rằng vàng có thể khiến cho cái vết ban ngứa đó khó chịu, và rằng người đàn ông mà mặc áo lụa đen với quần jeans chỉ có dân Staten Island.


      Tuy nhiên, tôi cố ghìm lại, và Tad đưa tôi vào trong nhà, nơi ông Yoshi ra như có phép màu, với áo khoác của tôi tay. Rồi chúng tôi ra xe của Tad, cái xe mà tôi kinh hoảng khi trông thấy, nó giống như cái màu đen nhắn thời trang mà tôi thề có Chúa, David Hasselhoff lái trong chương trình trước khi đóng phim Baywatch. Cái xe có ghế ngồi bọc da đen và hệ thống thanh stereo mà Ngái Ngủ có lẽ muốn chết đến được, và khi thắt dây an toàn vào, tôi thầm cầu mong Tad là tay lái giỏi, vì tôi chết vì xấu hổ mất nếu mà có người phải dùng đến đồ nghề mới lôi được tôi ra khỏi cái xe như thế này.


      Tuy nhiên, có vẻ Tad lại nghĩ cái xe này hay ho, và lái nó ta cũng hay ho như thế. Tôi chắc chắn là ở Ba Lan hay đâu đó, có thể việc lái con Porsche, đeo vòng cổ và mặc đồ lụa đen sành điệu lắm, nhưng ít nhất hồi còn ở Brooklyn, nếu mà bạn ăn mặc như thế hoặc bạn là tên buôn ma tuý, hoặc là quê ở New Jersey.


      Nhưng ràng Tad biết điều đó. ta vào số và ngay sau đó, chúng tôi vi vu đường, làm những cú xoay xe vòng theo bờ biển dễ dàng như thể cưỡi thảm bay ấy. Khi lái xe, Tad hỏi tôi có muốn đâu , có thể uống café chẳng hạn. Tôi đoán là giờ đây bọn tôi có điểm chung là cây sồi độc rồi, ta muốn chơi.


      Tôi đồng ý, mặc dù ghét café lắm, và ta đưa tôi di động để gọi cho mẹ, bảo mẹ là tôi về muộn. Mẹ sướng rơn khi nghe rằng tôi chơi với tên con trai đến nỗi thậm chí còn chả làm những gì mà các bà mẹ vẫn làm khi con họ hẹn hò với tên con trai họ chưa biết mặt, ví dụ như hỏi tên mẹ cậu ta và số điện thoại nhà chẳng hạn.


      Tôi cúp máy, và bọn tôi đến quán café Clutch, nơi bọn học sinh Trường Truyền Giáo đặc biệt thích tụ tập. Hoá ra cả Cee Cee và Adam cũng ở đó, nhưng khi thấy tôi cùng tên con trai, họ bèn ý tứ làm ra vẻ quen biết tôi. Hay ít nhất có Cee Cee làm thế. Adam cứ ngó qua liên tục và làm vẻ mặt thô bỉ mỗi khi Tad quay lưng . Tôi chẳng biết cái trò mặt mũi đó là do cái vết rộp của Tad trông quá ràng ngay cả dưới ánh đèn mờ mờ của quán Clutch, hay là vì Adam đơn giản chỉ bộc lộ tình cảm riêng tư của cậu ta đối với Tad Beaumont chung.


      Cho dù thế nào nữa, sau hai cốc cappuccino cho ta và hai cốc nước táo ép cho tôi, bọn tôi ra về, và Tad đưa tôi về nhà. Tôi nhận ra rằng ta cũng phải là người thông minh sáng láng gì cho lắm. ta cả đống chuyện về bóng rổ. Khi về bóng rổ ta về lái thuyền, và khi về lái thuyền ta về đua môtô nước.


      Và chỉ đơn giản thế này, tôi chả biết cóc gì về bóng rổ, đua thuyền hay đua môtô nước hết.


      Nhưng ta có vẻ cũng tử tế. giống như ông bố, ràng ta bị thần kinh, chắc chắn thế. Mà dĩ nhiên lại còn đẹp trai chê vào đâu được, thế nên chung, tôi có thể xếp hạng buổi tối nay vào khoảng 7 hay 8 thang điểm từ 1 đến 10, 1 là thảm hại còn 10 là tuyệt đỉnh.


      Và rồi khi tôi tháo dây an toàn sau khi lời tạm biệt, Tad đột nhiên nghiêng người sang, lấy tay nâng cằm tôi lên, hướng mặt tôi về phía ta, và hôn tôi.


      Nụ hôn đầu tiên của tôi.


      Tôi biết là khó tin. Tôi cũng năng động, vui tươi lắm, và bạn nghĩ là bọn con trai cứ bâu lấy tôi như ong thấy mật suốt ấy.


      Thôi mọi chuyện chính xác là như thế. Tôi cứ thích đổ tại cái thực tế mình là đứa quái đản về mặt sinh học - có khả năng chuyện với người chết và gì đó - cho việc tôi chưa từng hẹn hò ngày nào, nhưng tôi biết thực điều đó cũng đúng lắm. Tôi chỉ phải là loại con mà bọn con trai thích rủ chơi. Ờ , có thể bọn chúng cũng định thế, nhưng rồi có vẻ như chúng luôn luôn tự thuyết phục bản thân bỏ ý định đó . Tôi chẳng biết có phải vì bọn chúng nghĩ là tôi sã đấm phát thẳng vào họng nếu chúng dám ngo ngoe gì , hay chỉ vì chúng thấy kém cỏi trước tài trí siêu việt và vẻ ngoài xinh đẹp của tôi (ha ha). Tóm lại là, chúng thích.


      Nhưng Tad có. Tad thích tôi. Tad rất thích tôi.


      Tad bộc lộ niềm hứng thú bằng cách đẩy cho nụ hôn của bọn tôi từ chỗ chỉ là hôn tạm biệt nhàng đến nụ hôn đúng theo kiểu Pháp - nụ hôn tôi tận hưởng trọn vẹn, bất chấp cái dây chuyền và áo sơmi lụa thấy rằng (ừ, phải, được rồi. Tôi thừa nhận. Mắt tôi mở thao láo, này, đấy là nụ hôn đầu tiên của tôi, tôi bỏ lỡ điều gì hết đâu đấy) có người ngồi trong chiếc ghế sau bé tí của chiếc Porsche.


      Tôi giật đầu mình lại và kêu lên tiếng nho .


      Tad chớp mắt nhìn tôi lo lắng. "Sao vậy em?" ta hỏi.


      "Ôi, xin ," cái người ngồi đằng sau nhàng. "Đừng vì tôi mà dừng lại thế."


      Tôi nhìn Tad. "Em phải đây," tôi . "Xin lỗi ."


      Và tôi gần như bay ra khỏi cái ôtô.


      Tôi ù té chạy ngược lên lối dẫn về nhà, đôi má nóng bừng bừng vì ngượng, Jesse đuối kịp tôi. ta thậm chí còn chẳng bước vội. ta chỉ lướt theo thôi.


      ta dám : "Đó là lỗi của ."


      "Sao lại là lỗi của tôi chứ?" tôi hỏi, khi Tad sau thoáng ngần ngừ bắt đầu lái xe .


      "Lẽ ra nên," Jesse bình thản , "để cho ta quá xa."


      " xa? gì thế hả? xa ấy à? Cái từ đó có nghĩa gì mới được chứ?"


      " hầu như chưa biết gì về ta," Jesse . "Thế mà để cho ta - "


      Tôi quay lại đối mặt với ta. may là lúc đó Tad rồi. Nếu , ta thấy tôi đứng dưới ánh sáng đèn ôtô, quay lại lối , hét về phía mặt trăng cuối cùng ló ra qua đám mây.


      "Ôi, ," tôi to. "Đừng có thế chứ Jesse."


      "Ờ," Jesse đáp. Dưới ánh trăng, tôi có thể trông thấy nét mặt ta có vẻ cương quyết bướng bỉnh. Bướng bỉnh có gì lạ - Jesse là người cứng đầu cứng cổ nhất tôi từng gặp - nhưng ta cương quyết điều gì, có lẽ trừ việc huỷ hoại cuộc đời tôi ra, tôi biết được. " mới thế ấy."


      "Bọn tôi chỉ tạm biệt thôi," tôi rít lên.


      "Có thể tôi chết được trăm năm mươi năm rồi, Susannah," Jesse , "nhưng điều đó có nghĩa là tôi biết cách người ta lời tạm biệt như thế nào. Và chung, khi người ta tạm biệt lưỡi ai người nấy giữ thôi."


      "Ôi, Chúa ơi," tôi . Tôi quay , bắt đầu hướng về nhà. "Chúa ơi. phải ta thế chứ."


      "Phải, tôi thế đấy." Jesse theo tôi. "Tôi biết mình nhìn thấy gì, Susannah."


      " có biết mình ăn kiểu gì ?" tôi hỏi, quay lại bậc thấp nhất của lối để đối diện với ta. " cứ như là người nổi cơn ghen ấy."


      "Nombre de Dios. Tôi hề," Jesse kèm tiếng cười, "ghen với cái chuyện đó - "


      "Ô, thế à? Thế cái thái độ hung hăng đó từ đâu mà ra? Tad chưa hề làm gì hết."


      "Tad," Jesse , "là ..."


      Và rồi ta cái từ tôi chả hiểu, vì đó là tiếng Tây Ban Nha.


      Tôi trừng mắt nhìn ta. " cái gì?"


      ta nhắc lại cái từ đó.


      "Này," tôi bảo. " tiếng ấy."


      "Chẳng có từ tiếng nào tương đương," Jesse , hàm nghiến lại, "với cái từ đó hết."


      "Ờ," tôi đáp. "Thế cứ giữ mà cho mình nghe."


      " ta chẳng tốt đẹp gì với đâu," Jesse , như thể kết thúc vấn đề.


      " thậm chí còn chẳng biết ấy."


      "Tôi biết đấy. Tôi biết rằng nghe lời tôi hay nghe lời bố khi tối nay dám tự mình đến nhà gã đàn ông đó."


      "Đúng thế," tôi . "Và tôi cũng phải thú nhận, chuyện này rất, rất đáng sợ. Nhưng Tad đưa tôi về. Tad chẳng mắc mớ gì ở đây hết. Bố ấy mới là tên quái đản, chứ phải Tad."


      "Vấn đề ở đây," Jesse lắc lắc đầu và , "chính là , Susannah. nghĩ rằng mình chẳng cần ai giúp, rằng có thể tự mình xoay xở được tất cả mọi chuyện."


      "Tôi ghét phải giải thích cho lắm Jesse ạ," tôi , "nhưng tôi có thể tự mình xoay xở được hết." Và rồi tôi nhớ ra chuyện Heather, hồn ma của đứa con suýt giết chết tôi tuần trước. "Ừ , hầu hết," tôi tự chỉnh lại.


      "A," Jesse . "Thấy chưa? thừa nhận rồi nhé. Susannah, lần này - cần giúp đỡ của vị linh mục đó."


      "Được thôi," tôi đáp. "Tôi nhờ."


      "Được thôi," ta đáp. "Nên thế."


      Bọn tôi tức nhau và đứng đó gào to đến nỗi mặt bọn tôi chỉ cách nhau xa. Trong thoáng, tôi ngước lên nhìn Jesse chăm chăm, và cho dù tức ta kinh khủng, tôi cũng hề nghĩ ta là tên luôn tự cho mình là đúng.


      Thay vì vậy, tôi lại nghĩ đến bộ phim tôi từng xem, khi nhân vật nam thấy nhân vật nữ hôn tên khác, và thế là ta ôm choàng lấy ấy, cúi nhìn ấy đầy say đắm và : "Nếu điều em cần là những nụ hôn, bé ngốc nghếch, sao em lại tìm đến với ?"


      Rồi ta cười cách quỷ quyệt và bắt đầu hôn ấy.


      Tôi thể nghĩ, có thể Jesse làm thế cũng nên, chỉ có ấy mới gọi tôi là querida, như đôi khi ấy vẫn làm khi giận tôi vì dám hôn đắm đuối bọn con trai trong xe ôtô.


      Và thế là tôi như kiểu nhắm mắt lại, để cho đôi môi được thoải mái, bạn biết đấy, nhỡ ấy muốn hôn sâu sao.


      Nhưng tất cả những gì diễn ra là cái cửa lưới sập đánh rầm, và khi tôi mở mắt, Jesse biến rồi.


      Thay vào đó, Tiến Sỹ đứng đó, lối , nhìn tôi, chén cái sandwich kẹp kem.


      "Này," Tiến Sỹ giữa những lần liếm láp. "Chị làm gì dưới đó đấy? Chị quát ai thế? Ở trong nhà em nghe thấy hết. Em xem Nova mà."


      Tức điên cả người - nhưng giận mình hơn ai hết - tôi đáp: "Chả ai cả," và leo lên bậc thang, vào nhà.


      Thế nên ngày hôm sau tôi mới đến văn phòng Cha dom trước tiên, và dốc hết ruột gan ra. Jesse đố dám đổ tội cho tôi là tôi chẳng cần ai giúp nữa. Tôi cần rất nhiều người.


      tên bạn trai đứng vị trí số trong cái danh sách người đó, cảm ơn bà con quan tâm.


      "Nhạy cảm với ánh sáng," Cha Dominic , thoát ra khỏi cơn mơ màng. "Tên ông ta là Red, mà lại có tóc đỏ. Ông ta cứ nhìn vào cổ con." Cha Dom mở cái ngăn kéo cùng của cái bàn và lấy ra bao thuốc nhàu nát chưa bóc. "Con hiểu sao, Susannah?" ông hỏi tôi.


      "Có chứ ạ," tôi đáp. "Lão ta đúng là tên điên."


      "Ta nghĩ vậy," Cha Dom . "Ta nghĩ ông ta là ma cà rồng."

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10


      Tôi há hốc miệng nhìn ông.


      "Ư, Cha D ơi," lúc sau tôi mới . " phải con có ý gì đâu, nhưng Cha dùng thuốc giảm đau hơi bị quá liều đấy à? Vì con thích phải cho Cha hay, rằng đời chẳng có cái gì gọi là ma cà rồng hết."


      Chưa bao giờ Cha Dom trông gần như sắp xé cái bao thuốc và lấy điếu cho lên miệng đến nơi. Tuy nhiên, ông lại tự kìm chế bản thân. "Làm sao," ông hỏi, "con biết được?"


      "Làm sao con biết cái gì ạ?" Tôi hỏi. "Biết rằng có cái gì gọi là ma cà rồng ấy à? Ưm, cũng như con biết đời chẳng có con thỏ Easter Bunny hay là tiên Răng."


      Cha Dominic : "À, người ta cũng bảo thế về ma đấy thôi. Mà cả con và ta đều biết rằng điều đó có đúng đâu."


      "Vâng," tôi , "nhưng con từ trước đến giờ có thấy ma rồi. Còn ma cà rồng chưa bao giờ. Mà con lang thang ở hơi bị nhiều nghĩa địa đấy nhé."


      Cha Dominic bảo: "Ừ , phải ta muốn đến điều quá hiển nhiên, Susannah, nhưng ta làm việc lâu hơn con nhiều lắm, và dù chính ta cũng chưa từng gặp con ma cà rồng nào ít nhất ta cũng sẵn sàng chấp nhận khả năng sinh vật như thế là có tồn tại."


      "Vâng," tôi đáp. "Được rồi Cha D. Cứ cho rằng ông ta là ma cà rồng . Red Beaumont là kẻ rất được chú ý. Nếu mà ông ta có lang thang trong bóng đêm cắn cổ người ta phải có người nhìn thấy chứ, Cha có nghĩ thế ?"


      "," Cha Dominic , "nếu ông ta có, như con vừa đấy, những người làm thuê sẵn sàng đứng ra che giấu cho ông ta."


      Thế này quá lắm. Tôi đáp: "Thôi được rồi. Con thấy chuyện này hơi bị mang phong cách kinh dị Stephen King. Con phải về lớp đây, thầy Walden nghĩ con là đứa chuyên trốn học giấy phép mất. Nhưng nếu mà sau này Cha có gửi cho con mẩu giấy nhắn bảo con phải đâm vào tim cái gã đó, xôi hỏng bỏng hết. Tad Beaumont đời nào mời con đến dự buổi khiêu vũ nếu mà con giết bố ta."


      Cha Dominic gạt bao thuốc sang bên. "Chuyện này," ông , "cần phải tìm hiểu kỹ càng..."


      Tôi để cho Cha Dominic làm cái việc ông thích nhất, đó là lướt Net. Các phòng quản lý ở Trường chỉ gần đây mới được lắp máy tính, và ai ở đây biết cách sử dụng rành rẽ cho lắm. Cụ thể là Cha Dominic còn chả biết chuột hoạt động thế nào, và suốt ngày rê chuột từ đầu bàn đến cuối bàn, cho dù tôi bảo ông bao nhiêu lần rồi, là ông chỉ việc đặt nó tấm rê thôi mà. Nếu điều này đến nỗi khiến người ta phát bực cũng ngộ ra phết.


      Khi bước lối , tôi quyết định rằng mình bảo Cee Cee làm việc này. nàng lướt Web có khá khẩm hơn Cha Dominic.


      Khi đến lớp của thầy Walden - lớp học tuần trước may bị phá trong cơn động đất kỳ quái (ai cũng nghĩ thế), nhưng đó là do lễ trừ ma bị diễn ra trật đường ray - tôi nhận thấy, đứng bên cạnh cái đống gạch ngói vỡ từng là cổng vòm được trang trí là thằng bé con.


      ra cũng chẳng có gì lạ khi có những đứa nhóc bé tí lang thang ở khắp hành lang Trường Truyền Giáo, vì ngôi trường dạy từ mẫu giáo đến tuốt tận lớp 12. Tuy nhiên, điều lạ lùng ở thằng nhóc này là ở chỗ, người nó hơi phát sáng. Và đồng thời, những người công nhân xây dựng lại khắp nơi cố sửa lại cái lối , thỉnh thoảng lại xuyên qua người nó.


      Nó nhìn tôi khi tôi tiến lại gần, như thể nó chờ tôi vậy. Thực tế đúng là như thế .


      "Chào chị," nó .


      "Chào," tôi đáp. Đám công nhân đó bật radio khá to, thế nên may mắn ai trong số họ để ý thấy đứa con kỳ quái đứng đó tự chuyện với chính bản thân mình.


      "Chị là người làm cầu nối cho những hồn ma à?" thằng nhóc tò mò hỏi.


      " trong số những người đó thôi," tôi đáp.


      "Tốt quá. Em có vấn đề rắc rối."


      Tôi cúi xuống nhìn thằng nhóc. Chắc nó cũng chỉ chín hay mười tuổi là cùng. Rồi tôi nhớ ra rằng trong bữa trưa ngày hôm nọ, chuông của Trường Truyền Giáo vang lên chín lần, và Cee Cee giải thích rằng đó là vì trong những đứa trẻ lớp 3 vừa mới chết vì căn bệnh ung thư dai dẳng. Nếu nhìn thằng nhóc chẳng thể nào biết được đâu - những người chết mà tôi gặp, vẻ bề ngoài của họ chẳng bao giờ cho thấy nguyên nhân cái chết là gì, họ luôn luôn trông giống như trước khi căn bệnh hay tai nạn nào đó cướp sinh mạng họ - nhưng ràng thằng bé này mắc ca máu trắng hiểm nghèo. Timothy, tôi nhớ là Cee Cee tên nó là thế.


      "Em là Timothy," tôi .


      "Tim thôi," nó chỉnh lại, nhăn mặt.


      "Xin lỗi. Thế chị giúp gì được em?"


      Timothy có vẻ hoàn toàn nghiêm túc, : "Đó là về con mèo của em."


      Tôi gật đầu. "Được rồi. Con mèo của em sao?"


      "Mẹ em muốn thấy nó quanh quẩn," Timothy . Đối với đứa trẻ chết, nó thẳng thắn cách đáng ngạc nhiên. "Cứ mỗi lần mẹ nhìn thấy nó, nó khiến mẹ nhớ em, thế là mẹ lại khóc."


      "Chị hiểu rồi," tôi đáp. "Em muốn chị tìm cho con mèo nơi ở mới ?"


      "Cơ bản là thế," Timothy .


      Tôi nghĩ, lúc đó cái điều cuối cùng tôi muốn làm là tìm cho con mèo ghẻ nào đó nơi ở mới, nhưng tôi lại mỉm cười và : " vấn đề chi."


      "Hay quá," Timothy . "Chỉ đến bắt nó là xong..."


      Đó là lý do tại sao, sau khi học về ngày hôm đó, tôi thấy mình đứng cánh đồng đằng sau trung tâm thương mại Thung Lũng Carmel, gào lên: "Lại đây nào, miu miu miu!"


      Adam, người tôi nhờ xe và nhờ giúp, phạt cái đám cỏ vàng úa mọc cao vì tôi chỉ cho cậu ta bàn tay dính cây sồi độc và bảo tôi thể mạo hiểm gần bất kì loại cây cối nào hết. Cậu ta đứng thẳng lên, đưa tay quệt mồ hôi trán - mặt trời toả nắng chang chang đủ để khi�trẻ ��n cho tôi khao khát được ra bãi biển hưởng làn gió mát mẻ, và quan trọng hơn cả là những chàng cứu hộ cực hấp dẫn - và : "Này. Mình hiểu rằng tìm con mèo của thằng bé chết đó là việc quan trọng. Nhưng sao lại tìm nó đồng cơ chứ? Chẳng phải tìm nó ở nhà thằng nhóc đó khôn hơn à?"


      " đâu," tôi đáp. "Bố của Timothy thể nào chịu nổi tiếng khóc của bà vợ mỗi khi bà ấy nhìn thấy con mèo, thế là ông ta tống nó vào ô tô rồi ném ra đây."


      "Người tốt gớm," Adam . "Đúng là kẻ động vật. Chắc là đưa nó đến nơi nhốt động vật vô gia cư để có người đến nhận nuôi hơi bị rắc rối quá hả?"


      " ràng," tôi đáp, "chẳng có mấy cơ hội người ta chịu nhận nuôi con mèo này." Tôi hắng giọng. "Chắc mình gọi nó bằng tên hay hơn đấy. Có thể nó ra."


      "Được rồi." Adam xắn quần lên. "Nó tên là gì?"


      "Ừm," tôi . "Spike."


      "Spike." Adam ngửa cổ nhìn trời. " con mèo tên là Spike cơ đấy. thể đợi để nhìn mặt nó nữa rồi. Lại đây, Spike. Lại đây nào, Spikey, Spikey, Spikey..."


      "Này mấy bồ." Cee Cee tiến về phía chúng tôi, vẫy vẫy cái laptop.


      Tôi nhờ cả Cee Cee cũng như Adam giúp, nhưng là nhờ chuyện khác. Tôi khám phá ra rằng tất cả những người bạn mới của mình đều có những năng khiếu và khả năng khác nhau. Adam chủ yếu là vì cậu ta sở hữu cái ô tô, nhưng còn Cee Cee, điểm mạnh của ấy nằm ở kỹ năng tìm kiếm siêu hạng... và hơn thế nữa là nàng thực thích thu thập thông tin. Tôi nhờ ấy tìm bất kỳ điều gì có thể về Thaddeus Beaumont cha, và ấy đồng ý. ấy ngồi trong ôtô, lục lọi Net với giúp đỡ của cái modem từ xa được tặng là quà sinh nhật - tôi là tất cả mọi người ở Carmel này, trừ tôi ra, đều giàu kinh khủng chưa nhỉ? - trong khi tôi và Adam tìm con mèo của Timothy.


      "Này," Cee Cee gọi. "Tìm được cả đống luôn." ấy lướt qua vài thứ vừa download về. "Mình gõ cái tên Thaddeus Beaumont cỗ máy tìm kiếm, và ra cả đống tin đáng chú ý. Thaddeus Beaumont là CEO, đối tác hay nhà đầu tư của hơn ba mươi dự án phát triển đất đai - phần lớn là đầu tư vào lĩnh vực kinh doanh thương mại, như cụm rạm chiếu phim, cụm trung tâm thương mại hoặc câu lạc bộ chăm sóc sức khoẻ - đấy là chỉ riêng bán đảo Monterey thôi đấy."


      "Thế nghĩa là gì?" Adam hỏi.


      "Nghĩa là nếu mà cậu cộng thêm tất cả diện tích đất của các công ty có Thaddeus Beaumont đóng vai trò là nhà đầu tư hay đối tác, gần như ông ta là người sở hữu đất đai nhiều nhất vùng bắc California này."


      "Ái chà chà," tôi . Tôi nghĩ đến buổi dạ hội. Dám cá là cái người sở hữu nhiều đất đai như thế thừa sức thuê cho con trai mình con limo tối hôm đó. Ngớ ngẩn , nhưng mà tôi luôn luôn mơ được ngồi con limo đấy.


      "Nhưng ông ta thực sở hữu tất cả chỗ đất đó," Adam chỉ ra. "Mà là những công ty."


      "Chính xác," Cee Cee đáp.


      " ra cậu chính xác là có ý gì?"


      "Ờ," Cee Cee . "Chỉ là điều đó có thể giải thích cho việc ông ta chưa từng bị đưa ra toà vì bị tình nghi giết người."


      "Giết người á?" Đột ngột tôi quên luôn cái buổi khiêu vũ. " vụ giết người thế nào?"


      " vụ giết người ấy à?" Cee Cee xoay lại cái laptop của nàng để bọn tôi có thể nhìn thấy màn hình. "Chúng ta tới nhiều vụ giết người có. Cho dù đúng ra mà , các nạn nhân mới chỉ bị nêu danh là mất tích thôi."


      "Cậu về chuyện gì thế?"


      "Ừm, sau khi mình liệt kê danh sách tất cả các công ty có liên quan đến Thaddeus Beaumont, mình gõ tên mỗi công ty vào trang tìm kiếm đó và tìm được vài điều hay ho. Nhìn đây này." Cee Cee trải tấm bản đồ vùng Thung Lũng Carmel ra. ấy đánh dấu vào mỗi vùng khi nhắc đến tên. "Thấy khu bất động sản này ? Khách sạn và spa. Thấy nó rất gần với vùng biển ? Đó là khu vực cấm xây dựng. Bị xói mòn quá nhiều. Nhưng RedCo - đó là tên công ty mua chỗ bất động sản đó, RedCo ấy mà, hiểu chưa? - gây áp lực với chính quyền địa phương và vẫn được phép. Tuy nhiên, nhà môi trường học này cảnh báo công ty RedCo rằng bất kỳ toà nhà nào họ xây ở đây đều chỉ thiếu vững chãi rất nguy hiểm mà còn làm ảnh hưởng nguy hại đến số lượng hải cẩu sống ở bãi biển phía bên dưới nó. Ừm, xem cái này ."


      Những ngón tay Cee Cee lướt bàn phím. giây sau, bức ảnh của người đàn ông trông kỳ quái với chòm râu dê xuất màn hình, cùng với cái gì đ�y"><� trông giống như bài báo. "Nhà môi trường học làm om sòm chuyện với bầy hải cẩu biến mất bốn năm trước, và từ đó đến nay ai nhìn thấy ông ta hết."


      Tôi nheo mắt nhìn vào cái màn hình vi tính. Nắng chói thế này khó nhìn. "Ý cậu là sao, biến mất?" Tôi hỏi. "Kiểu như ông ta chết à?"


      "Có thể lắm. Chẳng ai biết. Nếu ông ta bị giết cũng chưa bao giờ tìm thấy xác cả," Cee Cee . "Nhưng xem cái này ." Ngón tay nàng gõ lạch cạch nhanh. " dự án khác, chuỗi trung tâm thương mại ở đây khiến cho môi trường sống của loài chuột quý hiếm chỉ có ở vùng này bị đe doạ. Và người phụ nữ này - " tấm ảnh khác ra màn hình. "Bà ấy cố ngăn chuyện đó để cứu loài chuột, và bùm. Bà ấy cũng biến mất luôn."


      "Biến mất," tôi lặp lại. "Chỉ đơn giản là biến mất thôi à?"


      "Chỉ đơn giản là biến mất. Vấn đề của Mont Beau được giải quyết xong xuôi - đó là tên của nhà tài trợ dự án đó. Mont Beau. Beaumont ấy. Hiểu ?"


      "Bọn này hiểu," Adam . "Nhưng nếu mà tất cả những nhà môi trường học có liên quan đến các công ty của Red Beaumont đều biến mất tại sao lại chưa có ai điều tra cơ chứ?"


      "Ừm, thứ nhất," Cee Cee , "là vì Tập đoàn Beaumont đóng góp trong những khoản hiến tặng lớn nhất bang trong chiến dịch tuyên truyền cho vị thống đốc mới được bầu gần đây. Họ cũng cống hiến khoản kha khá cho cái người được bầu làm cảnh sát trưởng."


      " vụ bưng bít chứ gì?" Adam nhăn mặt. "Khỉ ."


      "Cậu nghĩ là người ta nghi ngờ gì. Những người đó chưa chết, nhớ nhé. Chỉ là biến mất thôi. Theo như mình thấy những thái độ của mọi người dường như có vẻ... ừm... dù sao những nhà môi trường học là những kẻ hơi bị lông bông, thế nên ai mà biết được liệu có phải những người đó cất công tìm hiểu thảm hoạ lớn hơn, mang tính đe doạ hơn ? Tất cả bọn họ, trừ có người này." Cee Cee nhấn cái nút khác, và tấm ảnh thứ ba ra. "Người phụ nữ này tham gia vào bất kỳ nhóm cứu vớt hải cẩu nào hết. Bà ta sở hữu phần đất mà Tập đoàn Beaumont nhăm nhe nhòm ngó. Bọn họ muốn mở rộng khu rạp chiếu phim. Chỉ có điều bà ta chịu bán."


      "Đừng gì nhé," tôi bảo. "Bà ta cũng biến mất luôn."


      "Chứ còn gì nữa. Và bảy năm sau cái ngày đó - bảy năm là khoảng thời gian để có thể tuyên bố hợp pháp rằng người mất tích coi như chết - Tập đoàn Beaumont đưa ra lời đề nghị với những đứa con của bà ta, bọn họ đồng ý tức ."


      "Đồ tồi," tôi , ám chỉ bọn con cái của người đàn bà đó. Tôi rướn người về phía trước để nhìn ảnh bà ta hơn.


      Và bị cơn sốc nho : Tôi nhìn vào bức ảnh của con ma ban cho tôi những tiếng gào là dễ chịu.


      , có thể bà ta trông giống y hệt. Nhưng bà ta trắng trẻo, gày gò và tóc cũng cắt ngắn thế. giống nhau đến thế tất nhiên cũng đủ để tôi kết luận: "Chính là bà ta!" và chỉ vào đó.


      Dĩ nhiên, đó là điều dở tệ nhất tôi làm. Bởi vì cả Cee Cee lẫn Adam đều quay lại nhìn tôi.


      "Chính là bà nào?" Adam tò mò hỏi.


      Và Cee Cee : "Suze, làm sau mà cậu biết được bà ta. Bà ta biến mất hơn bảy năm trước, mà cậu mới chuyển đến tháng trước."


      Tôi đúng là con ngốc thảm hại. Mà cũng thể nghĩ ra được lời bào chữa nào khả dĩ. Tôi chỉ lặp lại cái điều lắp bắp với ông bố của Tad: "À, ừm, mình gặp bà ta trong giấc mơ."


      Tôi bị làm sao thế biết?


      Dĩ nhiên, tôi chưa giải thích cho Cee Cee lý do tại sao tôi muốn ấy tìm hiểu về Red Beaumont cũng như giải thích cho Adam sao tôi lại biết nhiều về con mèo của thằng bé Timothy Mahern đến thế. Tôi chỉ đơn giản là ông Beaumont điều lạ lùng trong cuộc gặp gỡ ngắn ngủi với tôi buổi tối hôm trước. Và rằng Cha Dom bảo tôi tìm con mèo, chỉ vì bố của Timothy thú nhận là vứt nó trong lần xưng tội hàng tuần - chỉ có điều là Cha Dom, người thề là giữ bí mật, hề kể cho tôi điều đó. Tôi bảo Adam rằng mình chỉ đoán thế thôi...


      " giấc mơ á?" Adam hỏi lại. "Về người đàn bà chết bảy năm rồi? là kỳ quái."


      "Có thể phải bà ta đâu," tôi nhanh, chối tất cả những điều tuôn ra. " ra, mình chắc chắn đó phải bà ta. Người mình gặp ... cao hơn nhiều." Cứ làm như chỉ cần nhìn vào bức ảnh của người đàn bà mà ai đó post lên Internet tôi có thể bà ta cao bao nhiêu bằng.


      Adam : "Cậu biết , Cee Cee có bà dì lúc nào cũng mơ thấy người chết đấy. Cậu ấy bảo là bọn họ đến tìm bà ấy."


      Tôi ném sang Cee Cee cái nhìn kinh ngạc. Tôi tự hỏi, liệu có phải bọn tôi đến người làm cầu nối khác nữa hay ? Liệu có phải có vài người bọn tôi ở khu bán đảo rộng hơn ? Tôi biết Carmel là nơi có nhiều người ở tuổi về hưu, nhưng thế này hơi bị ngớ ngẩn.


      "Bà ta mơ thấy bọn họ," Cee Cee , và tôi hề nghĩ mình lại tưởng tượng ra chán ghét trong giọng của nàng. "Dì Pru gọi hồn những người chết và cho cậu biết bọn họ gì. Để kiếm tí tiền thôi."


      "Dì Pru?" Tôi nhe răng cười. "Ái chà, Cee Cee. Mình biết trong gia đình cậu lại có người là bà đồng đấy."


      "Bà ta phải là bà đồng." Nỗi căm ghét của Cee Cee càng lớn hơn. "Bà ta là người quái đản. xấu hổ khi có dây mơ rễ má với bà ta. chuyện với người chết cơ đấy. Hay hớm nhỉ!"


      "Tiếp Cee Cee," tôi bảo. "Cho bọn này biết cậu thực cảm thấy thế nào."


      "Ừm," Cee Cee . "Xin lỗi. Nhưng mà - "


      "Này," Adam hớn hở ngắt lời. "Có khi dì Pru có thể giúp bọn mình giải thích lý do tại sao" - cậu ta cúi xuống để nhìn bức ảnh của người đàn bà chết màn hình máy tính của Cee Cee được hơn - "bà Dierdre Fiske đây lại lên cái bùm trong giấc mơ của Suze."


      Hốt hoảng, tôi rướn người và đóng sầm cái màn hình laptop của Cee Cee. ", cảm ơn," tôi .


      Cee Cee mở lại cái máy vi tính của nàng, giọng cáu bẳn: "Ngoài mình ra chẳng ai thích đồ điện tử hết, Simon ạ."


      "Ôi, thôi mà," Adam . " vui lắm đây. Suze chưa được gặp dì Pru. Cậu ấy khoái bà ấy phải biết. Bà ấy hay ho ra phết."


      Cee Cee lầm bầm: "Ờ, cậu bi�chuyện v��t những người tâm thần bình thường vui thế nào rồi đấy."


      Tôi , hi vọng quay lại chủ đề cũ: "Ừm, có lẽ để khi khác. Còn gì nữa Cee Cee, chuyện cậu đào bới ông Beaumont ấy mà?"


      "Ý cậu là những chuyện khác ngoài là lão ta có thể giết bất kỳ kẻ nào dám chắn ngang con đường dẫn đến cái gia tài bằng cách cướp những khu rừng và những bãi biển ấy à?" Cee Cee, đội cái mũ mưa kaki để bảo vệ làn da nhạy cảm của ấy khỏi ánh mặt trời và đeo kính râm màu tím, ngước lên nhìn tôi. "Cậu còn chưa thoả mãn sao Simon? Bọn này còn chưa tìm hiểu ràng về những người thân nhất của người tình của cậu à?"


      "Ờ," Adam . " là dễ chịu khi biết rằng tối qua cậu cặp kè với thằng con trai xuất thân từ gia đình tốt đẹp danh giá thế đấy Suze ạ."


      "Này," tôi với vẻ bực tức còn hơn cả cảm thấy thế. "Chẳng có bằng chứng nào chứng tỏ bố của Tad là người phải chịu trách nhiệm cho những vụ biến mất của các nhà môi trường học đó. Vả lại, bọn này chỉ uống café thôi mà, thế được chưa? Bọn này hẹn hò gì hết."


      Cee Cee chớp mắt nhìn tôi. "Cậu chơi với ta, Suze ạ. Đấy là cái điều Adam muốn ám chỉ khi là cặp kè."


      "Ơ." Ở nơi tôi sống trước kia, cặp kè có nghĩa khác hẳn. "Xin lỗi. Mình - "


      Lúc đó, Adam hét lên tiếng. "Spike!"


      Tôi quay lại, nhìn theo hướng ngón tay cậu ta chỉ. Kia, nhòm ra từ cái đống cây bụi khô héo là con mèo to nhất, trông xấu tính nhất tôi từng gặp. Nó có lông cùng màu với đám cỏ, có lẽ vì thế nên bọn tôi mới thấy. Nó có những vạch lông màu cam, tai bị sứt, và cái nhìn cực kỳ xấu tính mặt.


      "Spike à?" Tôi khe khẽ.


      Con mèo quay đầu về phía tôi và lườm tôi đầy ác ý.


      "Ôi trời," tôi . "Chả trách bố của Tim mang nó đến khu động vật hoang."


      Phải mất công - và hi sinh đến cùng cái túi xách hiệu Kate Spade của tôi, cái túi mà tôi cố sức liều mình mua được trong đợt bán hàng mẫu hồi còn ở khu SoHo - nhưng cuối cùng bọn tón. �i cũng xoay xở tóm được Spike. Khi bị nhốt trong túi xách của tôi, có vẻ nó bỏ ý định trốn thoát, cho dù đường đến Safeway, nơi bọn tôi kiếm đồ lót ổ vệ sinh và thức ăn cho nó, tôi có nghe thấy nó hùng hục cào cấu các đường may của cái túi. Tôi biết lần này Timothy nợ tôi khoản to đây.


      Nhất là khi Adam, thay vì rẽ vào phố nhà tôi lại rẽ hướng ngược lại, xa hơn, hướng lên đồi Carmel cho đến khi cái mái vòm đỏ to tướng che phía nhà nguyện của Trường Truyền Giáo phía bên dưới chỉ còn xíu.


      "," Cee Cee ngay lập tức cách cứng rắn nhất mà tôi từng nghe thấy. "Nhất định . Quay xe lại. Quay xe lại ngay."


      Chỉ có điều là Adam cười hinh hích đầy xấu xa và tăng tốc.


      Ôm cái túi Kate Spade đùi, tôi : "Ưm, Adam. Mình biết chính xác cậu định đâu, nhưng mà ít nhất mình cũng muốn tống khứ cái... ư... cái con này trước - "


      "Chỉ lát thôi mà," Adam . "Con mèo chả sao đâu. Thôi nào, Cee. Đừng có làm kẻ phá trò vui thế nữa ."


      Cee Cee nổi cáu chưa từng thấy. " bảo là mà!" ấy hét lên.


      Nhưng quá muộn. Adam đỗ lại trước căn nhà gỗ tầng có những cái chuông gió treo khắp nơi kêu lên lanh lảnh trong gió thổi từ ngoài vịnh, và những bụi hoa dâm bụt to tướng hướng về phía mặt trời lúc chiều muộn. Cậu chàng lái con VW vào bãi đỗ và tắt máy.


      "Bọn mình chỉ đến chào câu thôi mà," cậu ta với Cee Cee. Và rồi cậu ta tháo dây an toàn và nhảy ra khỏi xe.


      Cee Cee và tôi cứ ngồi yên. ấy ngồi ghế sau. Tôi ngồi ghế trước với con mèo. Từ trong túi vọng ra tiếng rên báo điềm gở.


      "Mình thích hỏi," tôi , sau lúc ngồi đó nghe tiếng chuông gió và tiếng gầm gừ đều đều của con Spike. "Nhưng mà bọn mình ở đâu đấy?"


      Câu hỏi đó được giải đáp khi giây sau, cánh cửa mở tung ra, và người đàn bà có mái tóc trăng trắng vàng vàng giống của Cee Cee - chỉ có điều là đủ dài để ngồi lên ấy - kêu lên yoo-hoo về phía chúng tôi.


      "Vào cháu," bà dì Pru của Cee Cee gọi. "Vào mà! Ta mong được gặp cháu lâu lắm rồi!"


      Cee Cee, thậm chí còn chả thèm liếc về phía bà dì, lẩm bẩm: "Cá là thế, bà đồng bóng quái đản."


      Nhớ nhắc tôi bao giờ được kể cho Cee Cee nghe về tất cả những chuyện cầu nối cầu niếc gì đó nhé.




      Chương 11


      "Ôi, thánh thần ơi," bà dì Pru của Cee Cee . "Nó lại thế rồi. Nhân vật thứ chín. là kỳ lạ quá."


      Cee Cee và tôi nhìn nhau. Kì lạ phải là cái từ chính xác cho lắm. Cũng phải là khó chịu. Còn khuya mới thế. Hay ít nhất đó là ý kiến của tôi. Pru Webb, bà dì của Cee Cee, hơi bị kỳ quái. Chắc chắn là thế.


      Nhưng nhà của bà ấy sực nức mùi hương với nến thơm đốt khắp nơi. Và bà ấy lại còn là chủ nhà chu đáo nữa chứ, bà ấy mang cho bọn tôi mỗi đứa cốc nước chanh tự pha. Dĩ nhiên, chán cái là bà ấy lại quên cho đường, nhưng cái tính hay quên kiểu đó ràng chẳng có gì lạ đối với người suốt ngày đắm chìm với thế giới tâm linh. Dì Pru với bọn tôi rằng người thầy thông thái của bà ấy, cái ông đồng giỏi nhất vùng West Coast này, thậm chí ông ta liên lạc với quá nhiều linh hồn khác đến nỗi còn chẳng nhớ nổi tên chính mình nữa.


      Tuy thế, cho đến lúc này, cuộc viếng thăm nho của bọn tôi chưa làm sáng tỏ được điều gì cả. Ví dụ như, tôi biết được rằng, căn cứ vào những đường chỉ tay lòng bàn tay tôi, lớn lên tôi công việc đầy thú vị trong lĩnh vực nghiên cứu y khoa (Ờ phải! Rồi có ngày.) Trong khi đó, Cee Cee ngôi sao điện ảnh, còn Adam phi hành gia vũ trụ.


      đấy. phi hành gia vũ trụ.


      Phải thừa nhận tôi hơi ghen với nghề nghiệp tương lai của hai đứa tí, những nghề mà ràng là hay ho thú vị hơn của tôi, nhưng tôi phải cố lắm để ghìm nén nỗi ghen tị của mình lại.


      Cái việc mà tôi chịu thể ghìm nén nổi - và ràng cả Cee Cee cũng chịu luôn - chính là Adam. Cậu ta kể với dì Pru về "giấc mơ" của tôi trước khi tôi kịp ngăn lại, và giờ đây người đàn bà đáng thương ấy cố gắng - tự nguyện tự giác ai ép nhé - gọi hồn bà Deirdre Fiske bằng cách dùng những lá bài tarot và rên ư ử.


      Chỉ có điều hình như việc đó chẳng có tác dụng gì hết, bởi vì mỗi lần bà ấy bắt đầu lật những lá bài lại chúng đều cùng loại.


      Nhân vật thứ chín.


      Việc này hiển nhiên là làm cho bà ấy bực mình. Lắc lắc cái đầu, dì Pru - bà ấy bảo tôi gọi như thế - gom tất cả lá bài lại thành đống, tráo bài, và rồi, nhắm mắt lại, rút lá từ trong đống bài, đặt nó lên rồi lật ngửa cho chúng tôi xem. Rồi bà ấy mở mắt ra, nhìn xuống và : "Lại nữa! Thế này thể hiểu nổi."


      Bà ấy hề đùa. Cái ý tưởng có người gọi hồn con ma bằng bộ bài đúng là thể hiểu nổi... hay ít nhất tôi hiểu. Tôi thậm chí còn thể gọi chúng bằng cách đứng chỗ mà gào tên bọn chúng lên - chuyện này tôi thử rồi, tin tôi - mà tôi còn là cầu nối của hồn ma đấy nhé. Cái nghề của tôi là liên lạc với những kẻ chết ngoẻo.


      Nhưng bọn ma đâu phải như lũ chó cơ chứ. Bọn ma chẳng thèm đến nếu mà bạn có gọi chúng. Ví dụ như bố tôi chẳng hạn. biết bao lần tôi muốn - hay là cần - gặp bố. Bố cũng có thò mặt ra đấy: nhưng mà ba hay bốn tuần sau đó cơ. Phần lớn bọn ma lúc nào cũng vô trách nhiệm.


      Nhưng tôi thể giải thích cho bà dì của Cee Cee rằng cái việc bà ấy làm là hoàn toàn phí thời gian... và trong trong khi bà ấy ngồi đó mà tiến hành con mèo cố cắn phá cái túi của tôi để trong ô tô của Adam kia kìa.


      À, và lại còn gã đàn ông, cái kẻ có thể hoặc phải con ma cà rồng - nhưng chắc chắn là phải chịu trách nhiệm cho việc bao nhiêu người biến mất - nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nữa chứ. Tôi chỉ có thể ngồi đó cười ngoác miệng ngu si hết sức, giả vờ như thích thú lắm, trong khi tôi nóng ruột muốn về nhà gọi điện cho Cha D, để quyết định xem bọn tôi phải làm gì với Red Beaumont.


      "Ôi, trời," dì Pru . Bà ấy rất xinh, bà dì Pru của Cee Cee ấy. Cũng là người bạch tạng như đứa cháu, mắt bà ấy có màu tím. Bà ấy mặc chiếc váy rộng cùng màu. đối lập giữa mái tóc trắng dài đối với chiếc váy màu tím của bà ấy đẹp - và hay ho. Tôi biết, rồi có ngày Cee Cee trông giống hệt như bà ấy cho mà xem, khi nàng thoát khỏi bộ niềng răng và thân hình bụ bẫm.


      Chắc vì thế mà Cee Cee thể nào chịu đựng nổi bà ấy.


      "Như thế này có thể có nghĩa là gì nhỉ?" Dì Pru tự lẩm nhẩm. " sĩ. sĩ."


      Theo như tôi thấy, lá bài cứ trở trở lại của dì Pru là hình sĩ. phải là loại ốc mình trong vỏ đâu, mà là loại ông-già-sống-trong-hang ấy. Tôi chẳng biết liên quan gì đến bà Fiske, nhưng có điều tôi biết : mình chán muốn chết đây.


      "Thêm lần nữa," dì Pru , liếc về chỗ Cee Cee cái dè chừng. Cee Cee rằng bọn tôi chẳng rỗi cả ngày đâu. Dĩ nhiên tôi mới là đứa cần phải về nhất. Tôi còn phải tham gia vào bữa tối nhà Ackerman nữa chứ. Tối nay ăn gà xào Kung pao. Nếu tôi mà về muộn mẹ giết tôi.


      "Ưm," tôi . " Webb này?"


      "Dì Pru chứ, cháu ."


      "Vâng. Dì Pru. Cháu dùng điện thoại của dì được chứ ạ?"


      "Tất nhiên." Dì Pru thậm chí chẳng thèm liếc tôi. Bà ấy bận bịu liên lạc.


      Tôi bước ra khỏi căn phòng tối mù và ra hành lang. Có chiếc điện thoại quay số kiểu cổ cái bàn đằng kia. Tôi quay số nhà - sau hồi vật lộn để nhớ ra vì tôi mới biết được có vài tuần - và khi Ngu Ngơ nhấc máy, tôi bảo cậu ta với mẹ tôi rằng tôi quên bữa tối và đường về.


      Ngu Ngơ chẳng lịch gì khi bảo với tôi rằng cậu ta chuyện ở đường dây khác, và vì cậu ta chẳng phải là thư ký của tôi, cũng như có ý định nhắn gửi hộ gì hết, thế nên tôi phải gọi lại sau.


      " chuyện với ai đấy?" tôi hỏi. "Với Debbie, nô lệ tình của mày hả?"


      Ngu Ngơ đáp trả bằng cách dập máy. Lắm người chả có tí máu hài hước nào hết.


      Tôi đặt ống nghe xuống và đứng đó nhìn cái lịch cung hoàng đạo và tự hỏi có phải tôi ở trong cái chòm sao may mắn - vì chuyện với Tad và những thứ khác - có người đứng ngay đằng sau lưng tôi và bằng giọng khó chịu: "Sao? muốn gì?"


      Tôi nhảy dựng lên. Xin thề, tôi làm việc này cả đời rồi, nhưng mà thể nào quen nổi. Thà tôi có vài quyền năng bí mật nào đó - ví dụ như khả năng làm những phép chia dài ngoằng nhẩm trong đầu chẳng hạn - còn hơn cái cầu nối của nợ này, thề đấy.


      Tôi quay ngoắt lại, và bà ta kia, đứng lối vào nhà dì Pru, trông quàu quạu với cái mũ làm vườn và đôi găng tay. Bà ta phải là người phụ nữ đánh thức tôi dậy lúc đêm hôm. Hai người họ có cùng khổ người, nhắn mảnh mai, mái tóc cắt ngắn lỉa chỉa giống nhau, nhưng người này chừng sáu mươi tuổi đúng hơn.


      "Sao?" Bà ta dòm tôi. "Tôi có nhiều thời gian đâu. gọi tôi đến làm gì?"


      Tôi nhìn bà ta chằm chằm đầy ngạc nhiên. Thực là tôi có gọi bà ta đâu. Tôi chẳng làm gì cả ngoài đứng đó tự hỏi liệu Tad có còn thích tôi nữa khi Sao Thuỷ ngược về hướng chòm Bảo Bình.


      "Bà Fiske à?" Tôi thào.


      "Phải, tôi đây." Bà già nhìn tôi từ đầu đến chân. " là người gọi tôi đến phải ?"


      "Ừm," tôi ngoái lại đằng sau về phía căn phòng nơi tôi vẫn có thể nghe được tiếng dì Pru , ràng là tự tự nghe, vì cả Cee Cee và Adam đều chẳng hiểu bà ấy gì: "Nhưng nhân vật thứ chín đâu có liên quan..."


      Tôi quay lại bà Fiske. "Chắc thế ạ," tôi .


      Bà Fiske nhìn tôi từ đầu đến chân. ràng là bà ta thích cái điều mình nhìn thấy cho lắm. "Sao?" bà ta hỏi. "Có việc gì?"


      Biết mở lời thế nào nhỉ? Đây là người đàn bà biến mất, và được cho rằng chết được số năm bằng gần nửa số tuổi của tôi. Tôi ngoái lại liếc dì Pru và những người khác để chắc chắn rằng họ nhìn về hướng tôi đứng, và rồi thầm: "Cháu chỉ muốn biết điều này, bà Fiske... ông Beaumont ấy. Ông ta giết bà, phải thế ạ?"


      Đột ngột bà Fiske trông còn quàu quạu nữa. Đôi mắt xanh biếc của bà ta dán chặt vào tôi. Bà ta bằng giọng bị sốc: "Chúa ơi. Ôi Chúa ơi, cuối cùng... cũng có người biết. Cuối cùng cũng có người biết."


      Tôi vươn ra, đặt bàn tay lên cánh tay bà ta để trấn an. "Vâng thưa bà Fiske," tôi . "Cháu biết. Và cháu ngăn cho ông ta hại thêm người nào nữa."


      Bà Fiske gạt tay tôi ra và chớp mắt nhìn tôi. " ư?" Trông bà ta vẫn còn bị sốc, nhưng giờ là vì lý do khác.


      Tôi nhận ra khi bà ta phá lên cười.


      " ngăn lão ta ư?" bà ta cười khành khạch. "... đứa con nít!"


      "Tôi phải con nít," tôi quả quyết. "Tôi là cầu nối của hồn ma."


      "Cầu nối của hồn ma ư?" Tôi ngạc nhiên thấy bà Fiske ngật đầu ra cười dữ dội hơn. "Cầu nối của hồn ma. Ờ phải, thế tốt hơn rồi đấy, phải ?"


      Tôi muốn cho bà ta biết tôi quan tâm đến cái giọng điệu của bà ta, nhưng bà Fiske cho tôi cơ hội.


      "Và nghĩ mình có thể ngăn được lão Beaumont à?" bà ta hỏi. "Bé cưng ơi, còn phải học nhiều lắm."


      Tôi thấy như thế chẳng lịch gì cả. Tôi : "Này bà, có thể tôi còn trẻ, nhưng tôi biết việc mình làm. Giờ cho tôi biết lão ta giấu xác bà ở đâu, và - "


      " mất trí rồi à?" Bà Fiske cuối cùng cũng dứt cười. Giờ bà ta lắc đầu. "Giờ tôi chẳng còn lại gì hết. Lão Beaumont đâu phải tay mơ, biết mà. Lão ta làm để chắc chắn rằng sai sót. Và chẳng có sai sót nào cả. chẳng tìm được mẩu bằng chứng nào để vạch tội lão ta đâu. Tin tôi . Lão già đó là con quỷ. kẻ hút máu người thực ." Rồi miệng bà ta đanh lại. "Cho dù cũng chẳng hơn gì lũ con ta. Dám bán đất của ta cho kẻ hút máu đó! nghe đây. là cầu nối của hồn ma. Hãy nhắn giúp ta lời này đến lũ con ta: bảo với chúng rằng ta cầu mong chúng bị thiêu dưới - "


      "Này Suze." Cee Cee đột ngột xuất lối . "Mụ phù thuỷ đó thôi rồi đấy. Bà ta phải nhờ cậy đến bậc thầy của mình, vì bà ta cứ toàn thất bại mà thôi."


      Tôi liếc cái lo lắng về phía bà Fiske. Chờ ! Tôi vẫn chưa kịp hỏi bà ta chết như thế nào mà! Liệu Red Beaumont có đúng là con ma cà rồng ? Có phải lão ta hút hết sống của bà ta ? Có phải bà ta muốn rằng lão ta thực kẻ hút máu theo đúng nghĩa đen hay ?


      Nhưng quá muộn. Cee Cee vẫn tiến về hướng tôi, xuyên thẳng qua cái thứ tôi trông như - và cảm thấy như - bà già bé đội chiếc mũ làm vườn và găng tay. Và bà già nhắn ấy toả sáng mờ mờ cách căm phẫn.


      Đừng, tôi muốn gào lên. Đừng !


      "Eo," Cee Cee , rùng mình khe khẽ cái khi xoá nốt cái phần ánh sáng còn sót lại của bà Fiske. "Nhanh lên. Ra khỏi đây thôi. Nơi này khiến mình phát ớn."


      Tôi bao giờ biết được lời nhắn bà Fiske muốn gửi đến lũ con cái là gì - cho dù tôi có hơi lờ mờ hiểu. Bà già nhắn liếc nhìn tôi lần cuối, cái nhìn căm ghét, và biến mất.


      Đúng lúc dì Pru ra hành lang, vẻ hối lỗi.


      "Ta xin lỗi cháu, Suzie," bà ấy . "Ta cố hết sức, nhưng gió Santa Ana năm nay mạnh quá, thế nên nó ảnh hưởng rất nhiều đến đường của những linh hồn mà ta thường gọi."


      Có lẽ điều đó giải thích cho việc làm sao tôi lại hoá ra triệu hồn bà Fiske. Tôi tự hỏi, liệu mình có thể làm lại được , và lần này nhớ hỏi chính xác lão Beaumont giết bà ta như thế nào?


      Lúc bọn tôi quay ra xe, Adam có vẻ cực kỳ mãn nguyện.


      "Sao rồi Suze?" cậu ta hỏi lúc mở cánh cửa bên cho tôi và Cee Cee. "Trong đời cậu gặp người nào như thế chưa?"


      Dĩ nhiên là rồi. Là cái nam châm hút những linh hồn những kẻ chết nhắm mắt, tôi gặp khối người từ khắp nơi, có cả bà thầy tế người Inca, vài thầy lang phù thuỷ, thậm chí còn cả người hành hương bị thiêu cọc vì bị coi là phù thuỷ.


      Nhưng vì điều đó có vẻ quá quan trọng đối với cậu ta, nên tôi chỉ cười và : "Cũng hẳn thế," điều đó đúng về khía cạnh nào đó.


      Cee Cee trông chẳng thích thú gì với cái thực tế rằng trong số người nhà ấy lại lắm chuyện vui nhộn thế cho tên con trai mà nàng - phải đối diện thôi - thích điên lên được. nàng bò xuống ghế sau và ngồi quắc mắt ở đó. Cee Cee là đứa học sinh toàn đạt điểm A, người tin vào bất kỳ điều gì mà khoa học thể chứng minh được, nhất là những thứ liên quan đến thế giới bên kia... chuyện đó khiến cho việc bố mẹ nàng tống nàng vào trường Công giáo hơi bị khó hiểu.


      Tuy nhiên, đối với tôi, cái chuyện còn khó hiểu hơn việc Cee Cee thiếu tin tưởng hay chuyện khả năng mới của tôi là gọi hồn những con ma, là ở chỗ tôi làm gì với con mèo này bây giờ. Trong khi bọn tôi ở trong nhà dì Pru, nó xoay xở nhai rách cái lỗ ở góc túi xách của tôi, và bây giờ cứ thò chân qua cái lỗ, móng vuốt giương hết ra, quờ quạng loạn xạ bất cứ thứ gì trong tầm với - chủ yếu là tôi, vì tôi là người cầm túi mà. Cho dù tôi có năn nỉ đến đâu, Adam cũng nhất định chịu giữ con mèo, còn Cee Cee chỉ cười khi tôi nhờ nàng. Tôi biết đời nào mình lại bảo Cha Dom đem nuôi con Spike trong nhà của mục sư: xơ Ernestine bao giờ cho phép.


      Thế nên tôi chỉ còn đúng lựa chọn duy nhất. Và tôi , thích thú tí nào hết. Ngoài điều con mèo làm với cái túi - có Chúa mới biết nó làm gì với căn phòng của tôi - còn có thực tế tôi dám chắc là giống mèo bao giờ sống được ở nhà Ackerman, là do Ngu Ngơ bị nhạy cảm với lông mèo.


      Thế là lúc Adam rẽ vào nhà tôi để cho tôi về, tôi vẫn phải giữ con mèo ngu si, cộng thêm cái túi Safeway trong đó có cái hộp đựng đồ lót ổ vệ sinh mèo, cát, và hai mươi hộp Fancy Feast.


      "Này," cậu chàng có vẻ hào hứng khi tôi vật lộn để ra khỏi xe. "Ai đến thăm nhà cậu đấy? Giáo hoàng à?"


      Tôi nhìn theo hướng cậu ta chỉ... và miệng tôi há hốc.


      Đỗ đường dẫn vào nhà là cái xe limo to tướng dài ngoằng, đen ngòm, giống hệt loại tôi mơ được dự tiệc cùng với Tad đó!


      "Ưm," tôi , đóng sầm cái cửa xe VW của Adam. "Gặp lại các cậu sau nhé."


      Tôi chạy ù lối với con Spike, con mèo quyết tâm để bị người ta lãng quên chỉ bởi vì bị nhốt trong cái túi đựng sách vở, gầm gừ và cào cấu suốt. Khi bước đến bậc cửa lối , tôi nghe thấy nhiều tiếng vọng ra từ trong phòng khách.


      Và khi bước qua cửa, tôi thấy những giọng đó là của người nào... ừm... Spike trở nên hơi giống cái loại mèo quậy phá nên tôi ôm chặt cái túi trước ngực.


      Bởi vì ngồi kia, chuyện cách vui vẻ với mẹ tôi, tay cầm cốc trà, ai khác chính là Thaddeus "Red" Beaumont.




      Chương 12


      "Ơ, Susie à," mẹ tôi , ngoái lại khi tôi bước vào nhà. "Chào cưng. Xem ai ghé thăm con này. Ông Beaumont và con trai."


      Lúc ấy tôi mới nhận ra Tad cũng có ở đó. ta đứng cạnh bức tường treo tất cả ảnh của nhà tôi - cũng chẳng nhiều nhặn cho lắm, vì chúng tôi mới sống cùng nhau được mấy tuần. Đa phần là ảnh học của tôi và mấy đứa em con dượng, mấy tấm ảnh cưới của dượng Andy và mẹ tôi.


      Tad cười toe với tôi, rồi chỉ vào bức ảnh tôi chụp lúc mười tuổi - cái ảnh tôi bị sứt hai cái răng cửa - và : "Cười đẹp nhỉ."


      Tôi cố diễn tả lại cái nụ cười giống như thế, chỉ trừ hai cái răng gãy có đủ cả. "Chào," tôi đáp.


      "Ông Beaumont và Tad đường về nhà," mẹ tôi , "và hai bố con họ ghé qua định mời con đến nhà họ ăn tối. Mẹ với họ là chắc tối nay con cũng có việc gì. Phải thế , Suze?"


      Có thể , mẹ tôi sướng gần chết với ý nghĩ tôi ngồi ăn tối cùng gã đàn ông này và con trai ông ta. Mà mẹ cũng sướng lắm khi nghĩ tôi ngồi ăn tối cùng với Darth Vader và đứa con của cũng nên, mẹ khao khát nóng ruột kiếm cho tôi tên bạn trai đến mức độ như thế đấy. Tất cả những gì mẹ mong ước là tôi được sống như đứa con bình thường.


      Nhưng nếu mẹ mà nghĩ rằng Red Beaumont là loại thông gia hạng nhất , giời ạ, mẹ hơi bị bé cái lầm rồi đấy.


      Mà nhân thể chuyện lầm lẫn, tôi đột nhiên trở thành cái thứ hơi bị hấp dẫn đối với con Max, con chó bắt đầu ngửi vòng quanh cái túi và rên ư ử.


      "Ưm," tôi đáp. "Cháu xin phép lên gác và... ơ... cất đồ, được chứ ạ?"


      " vấn đề," ông Beaumont . " vấn đề gì hết. Cháu cứ từ từ. Ta mới chuyện với mẹ cháu về bài báo của cháu thôi mà. Cái bài cháu viết cho tờ báo trường ấy."


      "Ừ phải rồi Susie," mẹ tôi đáp, xoay người lại ghế với nụ cười tươi hết cỡ. "Con chưa bao giờ kể cho mẹ là con viết bài cho tờ báo ở trường cả. là hay!"


      Tôi nhìn Beaumont. Lão ta đáp lại bằng cái cười nhạt thếch.


      Và bất ngờ tôi có linh cảm rất xấu.


      Ôi, phải lão Beaumont sắp đứng lên, tiến đến và cắn vào cổ tôi. phải thế.


      Nhưng đột ngột tôi có linh cảm rất xấu là lão ta sắp kể cho mẹ tôi cái lý do khiến tôi đến gặp lão ta tối hôm nọ. phải về cái bài báo, mà là về giấc mơ của tôi cơ.


      Mẹ tôi ngay lập tức nghi ngờ điều gì bạn biết rồi đấy. Nếu mẹ mà biết tôi rêu rao với những kẻ buôn bất động sản giàu sụ về những giấc mơ bình thường, tôi bị cấm túc từ nay cho đến khi tốt nghiệp cho mà xem.


      Và điều tệ hại nhất là, cứ xem tôi suốt ngày gặp bao nhiêu rắc rối hồi còn ở New York biết, tôi hề có tí hứng thú nào để cho mẹ cái là tôi còn gặp khối chuyện hơn nữa ở cái xứ này đất nước. Ý tôi muốn là, mẹ hề biết gì cả. Mẹ cứ nghĩ rằng tất cả những chuyện này - cái thực tế tôi từng suốt ngày về nhà đúng giờ quy định, gặp rắc rối với cảnh sát, những lần bị đình chỉ học, những điểm kém - đều chỉ còn là quá khứ xa, thời dĩ vãng, chấm dứt rồi. Chúng tôi sống ở vùng đất mới, có khởi đầu mới.


      Và mẹ tôi hạnh phúc vì điều đó biết bao.


      Thế nên tôi đáp: "À, phải, cái bài con viết," và ném cho lão Beaumont cái nhìn ý. Hay ít nhất tôi hi vọng nó có ý. Tôi hi vọng điều đó ngầm cho lão ta rằng: đừng có mà hé răng đấy lão kia, nếu lão phải trả giá đắt.


      Tuy thế tôi dám chắc kẻ như lão Beaumont lại có thể sợ đứa con mười sáu tuổi đến mức nào được cơ chứ.


      Lão ta sợ. Lão nhìn lại ngay. Nếu tôi nhầm cái nhìn đó muốn rằng: Ta hé răng, nếu cũng đồng diễn trong vai đứa con ngoan.


      Tôi gật đầu để lão biết rằng tôi hiểu ý, rồi quay lại, phóng vù lên gác.


      Vừa cùng con Max lon ton theo bước vẫn cố gắng dòm vào túi tôi cái, tôi vừa nghĩ, ít nhất có Tad ở bên cạnh lão. Lão Beaumont hiển nhiên chẳng thể cắn vào cổ tôi khi chính đứa con của lão cũng ở trong phòng. Tôi khá chắc chắn điều rằng Tad phải ma cà rồng. Và ta cũng có vẻ phải loại con trai chỉ biết đứng đó nhìn ông bố giết bạn mình.


      Và nếu may mắn, Marcus cũng có mặt ở đó. Marcus chắc chắn để cho ông chủ của mình cắn ngập răng vào người tôi.


      Đến cửa phòng, tôi chẳng lấy làm ngạc nhiên khi con Max đột nhiên cụp đuôi, với tiếng ăng ẳng, chuồn thẳng theo hướng ngược lại. Nó khoái lắm với có mặt của Jesse mà.


      Tôi đoán là con Spike cũng thế thôi. Nhưng Spike đâu còn lựa chọn nào khác.


      Tôi bước vào phòng, lôi cái hộp lót ổ mèo ra khỏi cái túi Safeway to đùng, đẩy nó bên dưới bồn rửa mặt trong phòng tắm riêng, đổ cát vào đấy. Ở chính giữa phòng nơi tôi để túi đựng sách vở, phát ra tiếng tru nghe phát sợ. Cái chân mèo cứ thò ra khỏi cái lỗ mà con Spike nhai thủng, dò dẫm xung quanh kiếm cái để quơ quào cắn xé.


      "Mình phải nhanh hết sức có thể," tôi lầm bầm khi đổ ít nước vào trong cái bát, rồi mở hộp đồ ăn và đổ lên cái đĩa sàn bên cạnh bát nước.


      Rồi, khi chắc chắn rằng mình tránh xa khi kéo khoá, tôi mở cái túi.


      Con Spike nhảy xổ ra giống như... ờ... giống như con quỷ ở Tasmania hơn bất kỳ con mèo nào tôi từng thấy. Nó hoàn toàn thể kiểm soát nổi nữa. Nó lao ba vòng quanh căn phòng trước khi thấy thức ăn, phanh lại cái kịch, và bắt đầu sục.


      "Cái gì thế kia?" tôi nghe thấy tiếng Jesse.


      Tôi ngẩng lên. Tôi gặp Jesse kể từ sau trận cãi nhau đêm hôm trước. ta dựa vào trong những cái cột giường của tôi - mẹ tôi quá xa khi trang trí phòng tôi, chọn cái bàn trang điểm ren rua, giường mành che trướng rủ, thế đấy - nhìn xuống con mèo cứ như thể nó là sinh vật ngoài hành tinh.


      "Đấy là con mèo," tôi đáp. "Tôi chẳng còn cách nào khác. Chỉ đến khi tôi tìm được nhà nhận nuôi nó thôi."


      Jesse dòm con Spike đầy nghi ngờ. " có chắc nó là mèo đấy? Trông nó chẳng giống bất kỳ con mèo nào tôi từng thấy cả. Nó giống... người ta gọi chúng là gì ấy nhỉ? Những con ngựa . A phải, ngựa non."


      "Tôi chắc chắn nó là mèo," tôi đáp. "Này Jesse, tôi có chuyện rắc rối ."


      ta hất đầu về phía con Spike. "Tôi thấy rồi."


      " phải con mèo," tôi nhanh. "Mà là với Tad."


      Nét mặt của Jesse từ chỗ cũng thoải mái và hơi chế giễu, đột ngột sầm lại. Nếu mà tôi chắc chắn rằng ta mê tôi hơn tư cách của m�sse ��t người bạn, dám thề là ta ghen.


      " ta ở dưới nhà," tôi nhanh, trước khi Jesse lại bắt đầu hét vào mặt tôi vì tội dám dễ dãi trong buổi hẹn đầu. "Cùng với ông bố ta. Họ muốn tôi đến dùng bữa tối. Và tôi thể nào thoát được."


      Jesse lẩm bẩm gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha. Cứ theo nét mặt ta mà xét cái điều ta ra cũng hẳn là biểu của tiếc rẻ rằng ta lại được mời cùng.


      "Vấn đề là," tôi tiếp, "tôi tìm hiểu được vài điều về ông Beaumont, những điều khiến tôi... ơ... lo lắng. Thế nên có thể... ừm... làm ơn giúp tôi việc được chứ?"


      Jesse đứng thẳng dậy. ta có vẻ hơi bị ngạc nhiên. Tôi thực nhờ vả ta thường xuyên cho lắm.


      "Dĩ nhiên rồi, querida," ta , và tim tôi chao cái trong ngực khi nghe giọng đầy âu yếm mỗi khi ta ra cái từ đó. Mà tôi thậm chí còn chẳng biết từ đó có nghĩa là gì.


      Sao tôi lại thảm hại thế này nhỉ?


      "Này," tôi , may là giọng tôi lại ré lên cao hơn bao giờ hết, "nếu đến nửa đêm mà tôi chưa về, bảo cho Cha Dominic biết rằng có lẽ ông ấy nên báo cảnh sát được ?"


      Trong khi , tôi lôi ra cái túi mới, túi Kate Spade, và tống những thứ tôi hay dùng để trị ma vào. Bạn biết mà, nào là đèn pin, kìm, găng tay, cuộn tiền xu tôi cuốn quanh nắm tay vì mẹ tôi tìm thấy và tịch thu cái vũ khí kim loại đeo tay của tôi mất rồi, chai xịt hơi cay, con dao mác, và, à phải rồi, cả cái bút chì. Đó là thứ tốt nhất tôi có thể mang theo thay vì cái cọc gỗ. Tôi tin có ma cà rồng, nhưng tôi tin cần phải chuẩn bị.


      " muốn tôi chuyện với vị linh mục ấy à?"


      Jesse có vẻ bị sốc. Chắc cũng chả trách ta được. Cho dù tôi thực cấm ta chuyện với Cha Dom, tôi cũng hẳn có khuyến khích gì. Tất nhiên tôi chưa cho ta biết lý do tại sao tôi cứ chần chừ để cho hai người bọn họ gặp mặt - Cha D chắc chắn tắc mạch máu khi biết chuyện chung phòng - nhưng tôi cũng hẳn cho phép ta đến văn phòng Cha Dominic.


      "Đúng," tôi đáp. "Tôi muốn thế."


      Trông Jesse có vẻ bối rối. "Nh ưng mà, Susannah," ta . "Nếu ông ta nguy hiểm đến thế, cái người đàn ông đó ấy mà, tại sao còn - "


      Có người gõ lên cửa phòng tôi. "Susie ơi?" mẹ gọi. "Con thay quần áo xong chưa?"


      Tôi vớ lấy cái túi. "Rồi mẹ ạ," tôi đáp. Tôi liếc Jesse cái nhìn sau cùng đầy van vỉ, và rồi ào ra khỏi phòng, cẩn thận để con Spike thoát ra, con mèo ăn xong và gí mũi hít hít kiếm thêm thức ăn.


      hành lang, mẹ nhìn tôi tò mò. "Mọi chuyện vẫn ổn chứ, Susie?" mẹ hỏi. "Con ở đấy lâu quá..."


      "Ư, vâng," tôi đáp. "Mà mẹ ơi - "


      "Susie này, mẹ hề biết chuyện với chàng đó nghiêm túc đến thế." Mẹ nắm lấy cánh tay tôi và bắt đầu lôi tôi xuống cầu thang. "Cậu ta đẹp trai ! Và lại còn rất dễ thương nữa chứ! Cậu ta muốn con dùng bữa tối cùng cậu ta và bố mình, đáng quá."


      Tôi tự hỏi nếu mẹ mà biết bà Fiske liệu mẹ nghĩ chuyện đó tuyệt diệu đến mức nào nhỉ. Mẹ là phóng viên truyền hình được hơn hai mươi năm rồi. Mẹ cũng từng giành được mấy giải thưởng cấp quốc gia dành cho những chương trình điều tra mẹ làm, và khi mẹ bắt đầu tìm việc ở vùng West Coast này, mẹ chọn ngay đài truyền hình.


      đứa bạch tạng mười sáu tuổi với chiếc laptop và cái modem biết khối chuyện về Red Beaumont hơn cả mẹ đấy.


      Điều đó chứng tỏ người ta chỉ biết những điều họ muốn biết mà thôi.


      "Vâng," tôi . "Về ông Beaumont, mẹ này. Con nghĩ là mình thực - "


      "Lại còn chuyện con viết bài cho tờ báo trường nữa? Suze ơi, mẹ hề biết là con lại thích thú với nghề báo đấy."


      Trông mẹ tôi vui ngang ngửa cái ngày mà mẹ và dượng Andy cuối cùng cũng góp gạo thổi cơm chung. Và nhìn thấy mẹ chưa từng vui như thế - từ ngày bố tôi mất - cũng hạnh phúc.


      "Susie, mẹ tự hào về con biết bao," mẹ bộc lộ. "Con thực bắt đầu khám phá được tiềm năng của bản thân con khi ở đây. Con biết hồi còn ở New York mẹ lo lắng thế nào mà. Lúc đó con cứ luôn gặp rắc rối thôi. Nhưng bây giờ có vẻ mọi thứ thay đổi hẳn rồi... đối với cả hai mẹ con mình."


      Lúc đó lẽ ra tôi nên : "Mẹ nghe này. Red Beaumont ấy à? Hoàn toàn chẳng tốt đẹp gì hết đâu, có thể là ma cà rồng đấy. Con hết rồi. Giờ mẹ bảo với lão ta là con bị đau nửa đầu và rằng con thể ăn tối được nhé?"


      Nhưng tôi thế. Tôi thể. Tôi thể quên được cái nhìn lão Beaumont nhìn tôi. Lão ta sắp với mẹ tôi rồi. Lão ta sắp với mẹ tôi . Về chuyện tôi ập vào nhà lão dưới cái vỏ giả danh, và về giấc mơ tôi kể.


      Về chuyện tôi có thể chuyện với người chết.


      . , điều đó xảy ra. Đời tôi giờ cuối cùng cũng đến lúc mẹ bắt đầu tự hào về tôi, thậm chí tin tưởng tôi nữa. Giống như thể cuộc sống ở New York thực cơn ác mộng mà cuối cùng cả mẹ và tôi đều tỉnh. Ở California này, tôi là người nổi tiếng. Tôi sống bình thường. Tôi là đứa hay ho. Tôi là đứa con mẹ tôi hằng mong muốn có được thay vì đứa chống lại xã hội, suốt ngày bị cảnh sát lôi cổ về nhà vì tội xâm phạm và quấy phá nơi công cộng. Tôi còn bị ép phải dối vị bác sỹ trị liệu hai lần tuần nữa. Tôi bị phạt cấm túc vĩnh viễn nữa. Tôi còn phải nghe tiếng mẹ úp mặt vào gối khóc mỗi đêm, hay phải thấy mẹ lén uống thuốc Valium để giảm lo âu mỗi khi cuộc họp giữa giáo viên và phụ huynh học sinh đến gần nữa.


      Này nhé, trừ chuyện với cây sồi độc, thậm chí cả làn da tôi cũng đẹp hơn. Tôi là con nhóc hoàn toàn khác rồi.


      Tôi hít hơi sâu.


      "Đúng thế mẹ ạ," tôi . "Đúng thế, mọi thứ đối với mẹ con mình đều thay đổi hẳn rồi."

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13

      Lão ta ăn.

      Lão mời tôi đến ăn tối, nhưng lão chẳng ăn gì.

      Tad có. Tad ăn rất nhiều.

      Ừm, bọn con trai lúc nào chẳng vậy. Ý tôi là, cứ xem giờ ăn ở nhà Ackerman biết. Cứ như thể chuyện đó xảy ra trong tiểu thuyết của Jack London ấy. Chỉ có điều, thay vì có con Nanh Trắng và cả bầy chó kéo xe ta có Ngái Ngủ, Ngu Ngơ và thậm chí cả Tiến Sỹ nữa, vục mặt xuống mà ăn như thể đó là bữa cuối cùng trong đời vậy.

      Ít nhất Tad cũng cư xử đàng hoàng tử tế. Khi tôi ngồi xuống, ta kéo ghế cho tôi. ta còn dùng hẳn khăn ăn thay vì chỉ đơn giản quệt tay vào quần, trong những trò khoái khẩu của Ngu Ngơ. Và ta còn muốn đảm bảo chắc chắn rằng tôi phải được tiếp đồ ăn trước, thế nên còn rất nhiều thức ăn cho mọi người.

      Nhất lại là khi bố ta chẳng ăn gì hết.

      Nhưng lão ta có ngồi cùng với bọn tôi. Lão ngồi ở đầu bàn với cốc rượu vang đỏ - hay ít nhất, trông giống như là rượu - và cười toe toét với bọn tôi mỗi lần món được đưa ra. Bạn đọc đúng đấy: các món. Tôi chưa bao giờ ăn bữa nào lại có đủ các món theo trình tự thế cả. Ý tôi muốn , dượng Andy là đầu bếp cừ, nhưng dượng luôn luôn bày tất tần tật các món - bạn biết mà: món khai vị này, salad này, rồi những ổ bánh mì nữa, tất cả đều bày ra cùng lúc.

      Còn ở nhà Red Beaumont, tất cả các món được mang ra riêng rẽ nhờ những người bồi bàn cử chỉ hoa mỹ; có hai người bồi, để cho đĩa của mỗi đứa - của Tad và của tôi - được đặt xuống cùng lúc, và ai phải để cho thức ăn nguội ngắt khi phải chờ người kế tiếp được đưa đĩa đến nơi.

      Món khai vị là súp, hoá ra là có thịt tôm hùm trong đó. Món này cũng khá ngon. Rồi sau đó là món gì như kiểu sò biển trộn nước sốt màu xanh thơm nồng. Rồi đến thịt cừu với khoai tây nghiền tỏi, rồi salad, đống tảo trộn với giấm thơm, tiếp theo là khay đầy những loại phomát mùi vị kinh khủng khác nhau.

      Lão Beaumont chẳng động đến món nào hết. Lão mình trong chế độ kiêng cữ đặc biệt và ăn trước rồi.

      Và cho dù tin có ma cà rồng, tôi cứ ngồi đó băn khoăn tự hỏi chế độ ăn kiêng đặc biệt của lão gồm có những cái gì, liệu bà Fiske và những nhà môi trường học mất tích khác có đóng vai trò nào trong cái chế độ đó .

      Tôi biết. Tôi biết chứ. Nhưng tôi thể đừng được. Tôi rợn cả người khi thấy cái cách lão ta chỉ ngồi đó uống rượu và cười tủm khi Tad ba hoa về bóng rổ. Theo như những gì tôi nghe được - tôi tập trung lắm, mải lăn tăn chuyện tại sao Cha D còn chưa đưa cho tôi chai nước thánh khi lần đầu tiên ông nhận ra rằng có thể chúng tôi phải đương đầu với con ma cà rồng - Tad đúng là ngôi sao bóng rổ của trường Robert Louis Stevenson.

      Khi ngồi đó nghe Tad tiếp tục chuyện những cú ba điểm mà ta ghi được, trái tim tôi chùng xuống khi tôi nhận ra rằng chỉ ngoài chuyện ta có thể là hậu duệ của ma cà rồng, mà ta và tôi chẳng có sở thích chung nào cả, ngoài chuyện hôn hiếc. Ý tôi muốn là, tôi có nhiều thời gian cho những thú vui riêng vì còn bài tập và cầu nối cầu niếc nữa, nhưng tôi khá chắc chắn là nếu mà tôi có sở thích nào đó, phải cái việc chạy từ đầu sân đến cuối sân để đuổi theo quả bóng.

      Nhưng có thể hôn thôi cũng đủ rồi. Có thể hôn là điều quan trọng duy nhất. Có thể hôn cũng đánh bại được tất cả những điều về ma cà rồng hay bóng rổ kia.

      Bởi lẽ khi chúng tôi đứng dậy khỏi bàn để vào phòng khách, cái nơi chúng tôi dùng món tráng miệng, Tad nắm lấy tay tôi - bàn tay vẫn còn tí dấu vết cây sồi độc, nhưng ràng ta chẳng bận tâm; mà vẫn còn khá nhiều dấu vết của cây đó ở phía sau cổ ta đấy nhé - và siết cái.

      Và bất ngờ tôi tin rằng có lẽ lúc còn ở nhà tôi hơi bị phản ứng thái quá khi nhờ Jesse bảo Cha Dominic báo cảnh sát nếu đến nửa đêm mà tôi về. Ý tôi muốn , ừ , có thể có người nghĩ rằng Red Beaumont là ma cà rồng, và ông ta chắc chắn gây dựng được gia sản của mình theo cách thức đáng sợ nào đó.

      Nhưng như thế hẳn khiến cho ông ta trở thành kẻ xấu. Và chúng tôi cũng chẳng có chứng cớ xác thực nào chứng tỏ rằng ông ta thực giết tất cả những người đó. Còn người phụ nữ cứ ra trong phòng tôi? Bà ta cũng tin rằng Red hề giết bà ta mà. Hay ít nhất là bà ta cố công cố sức với tôi rằng ông ta vô tội trong cái chết của bà ta. Có thể ông Beaumont xấu xa đến thế.

      " nghĩ là em giận ," Tad thầm khi bọn tôi theo ông Yoshi, người bưng khay café - và trà thảo dược cho tôi - vào phòng khách phía trước bọn tôi.

      "Sao em lại phải giận ?" tôi tò mò hỏi.

      "Ừm, tối hôm qua," Tad thầm, "lúc hôn em ấy mà - "

      Và ngay lập tức tôi nhớ ra mình trông thấy Jesse ngồi đó ra sao, và tôi hét như thể bị chọc tiết thế nào. Tôi đỏ mặt lên, thể nhìn vào mắt Tad, và : "À, chuyện đó. Chỉ là... em... em trông thấy con nhện."

      "Nhện ư?" Tad kéo tôi ngồi cạnh ta chiếc trường kỷ da. Phía trước chiếc trường kỷ là cái bàn uống nước to, trông như thể làm bằng nhựa Plexiglas vậy. "Trong xe của ?"

      "Em ưa nhện," tôi .

      "Ồ." Tad nhìn tôi bằng đôi mắt nâu buồn ngủ. " nghĩ có lẽ em cho rằng ... ờ... hơi vội vàng. Hôn em như thế ấy mà."

      ," tôi và bật cười, tiếng cười tôi hi vọng là nghe già đời, như thể bọn con trai suốt ngày hôn tôi kiểu thế rồi.

      "May quá," Tad , và vòng tay qua cổ tôi, bắt đầu kéo tôi lại gần -

      Nhưng lúc đó, bố ta bước vào và : "Chúng ta đến đâu ấy nhỉ? À, phải rồi. Susannah, cháu kể cho chúng ta nghe chuyện lớp cháu cố quyên tiền để sửa lại bức tượng Cha Serra may bị phá hoại vào tuần trước..."

      Tad và tôi buông nhau ra ngay.

      "Ừm, vâng," tôi . Và tôi bắt đầu kể câu chuyện lê thê chán òm, mà dính đến cả chuyện bán bánh mì để quyên tiền. Trong khi tôi kể, Tad với tay về phía chiếc bàn uống nước to tướng ở phía trước và lấy cốc café. ta cho kem và đường vào cốc rồi hớp ngụm.

      "Và sau đó," tôi , giờ thực tin rằng cả câu chuyện này đều là hiểu nhầm vĩ đại - ý tôi là chuyện về ông bố của Tad ấy - "chúng cháu thấy rằng việc làm bức tượng mới còn rẻ hơn nhiều so với sửa cái cũ, nhưng như thế được nguyên bản... ừm, cho dù người nghệ sỹ sáng tạo ra có là ai nữa, cháu quên mất rồi. Thế nên bọn cháu vẫn cân nhắc. Nếu mà sửa lại cái cũ có dấu vết cho thấy cái cổ bị gắn lại, nhưng bọn cháu có thể che vết đó nếu dựng cổ áo của Cha Serra. Thế là lại có cuộc tranh luận nổ ra quanh chuyện cổ áo thầy tu mà cao lên chính xác so với lịch sử, và - "

      Câu chuyện kể của tôi đến đúng giây phút đó đột ngột Tad ngả xuống, gục mặt vào lòng tôi.

      Tôi chớp mắt nhìn ta. Tôi kể chán đến thế cơ á? Chúa ơi, chả trách từ trước tới giờ chả có ai thèm mời tôi chơi.

      Rồi tôi nhận ra rằng Tad hề ngủ gật. ta bị bất tỉnh.

      Tôi nhìn ông Beaumont, người ngồi đối diện tôi cái trường kỷ bằng da, nhìn chằm chằm vào đứa con trai cách buồn bã.

      "Ôi, Chúa ơi," tôi .

      Ông Beaumont thở dài. "Ngấm nhanh đấy, đúng ?" ông ta .

      Tôi kinh hoàng kêu lên: "Chúa ơi, đầu độc con mình ư, sao lại nhỉ?"

      "Nó bị đầu độc," lão Beaumont , trông có vẻ sửng sốt. " nghĩ tôi có thể làm điều như thế với chính đứa con đẻ của mình sao? Nó chỉ bị ngấm thuốc mê, thế thôi. Vài tiếng sau nó tỉnh và nhớ tí gì hết. Nó chỉ cảm thấy được ngủ ngon."

      Tôi vật lộn để đẩy Tad ra. chàng này to con, nhưng mà nặng chết được, chẳng dễ dàng gì gạt được mặt ta ra khỏi lòng tôi đâu nhé.

      "Nghe đây," tôi với lão Beaumont khi cố gắng thoát ra khỏi đứa con trai lão, "tốt nhất ông đừng có cố làm gì hết."

      tay đẩy Tad, tay kia tôi len lén mở khoá chiếc túi. Tôi hề rời cái túi kể từ khi đặt chân vào nhà, bất chấp điều là ông Yoshi cố đem nó cất cùng với cái áo khoác của tôi. Tôi quyết định rồi, vài cú xịt hơi cay là hợp với Beaumont nhất nếu lão có dụng đến vũ lực.

      "Tôi nghiêm túc đấy," tôi bảo lão khi luồn tay vào túi, sục sạo bên trong để tìm chai xịt cay. "Gây lộn xộn với tôi chẳng hay ho gì cho ông cả, ông Beaumont. Tôi phải là người như ông nghĩ đâu."

      Beaumont trông còn buồn hơn khi nghe câu đó. Lão thở dài đánh thượt và : "Ta cũng thế."

      " đâu," tôi đáp. Tôi tìm thấy chai xịt cay rồi, và bây giờ dùng tay mở cái nắp an toàn bé tí ra. "Ông nghĩ tôi chỉ là đứa con ngu ngốc mà con trai ông mang về nhà ăn tối. Nhưng tôi phải loại đó."

      "Dĩ nhiên phải rồi," lão Beaumont . "Thế cho nên việc ta cần phải chuyện với thêm lần nữa lại quan trọng đến thế. chuyện với người chết, còn ta, thấy ..."

      Tôi nhìn lão chằm chằm đầy cảnh giác. "Ông sao?"

      "Ờ." Trông lão có vẻ ngại ngùng. "Ta khiến họ ra nông nỗi đó."

      Có phải đó là cái điều mà người đàn bà dở hơi lên trong phòng tôi có ý đến khi bà ta khăng khăng rằng lão cố giết bà ta nhỉ? Tất nhiên là lão làm thế rồi! Cũng giống như lão giết bà Fiske!

      Cũng giống như khi lão sắp sửa giết tôi.

      "Đừng nghĩ là tôi đánh giá cao tính hài hước của ông, ông Beaumont," tôi . "Bởi vì tôi có đánh giá cao đấy. . Tôi nghĩ ông là kẻ rất nực cười. Thế nên tôi hi vọng cá nhân ông lấy điều này làm phiền - "

      Và tôi xịt vào lão ta, chính giữa mặt.

      Hay ít nhất là tôi định thế. Tôi hướng cái vòi xịt về phía lão và ấn xuống. Chỉ có điều cái thứ phát ra lại nghe như tiếng xììììì.

      Chẳng có hơi cay gây tê gì hết. tí nào.

      Và thế là tôi nhớ ra rằng chai keo bọt Paul Mitchell bị thủng tràn ra khắp đáy túi tôi vào lần cuối tôi ra bãi biển. Cái thứ đó trộn với cát làm hỏng gần hết đồ dùng của tôi. Và giờ đây, nó bịt mất cái lỗ mà lẽ ra chai xịt cay của tôi phải xịt ra.

      "Ô," lão Beaumont . Lão nhìn tôi có vẻ rất thất vọng. "Trò lừa đảo hả? Thế có công bằng , Susannah?"

      Tôi biết mình phải làm gì. Tôi ném cái chai vô dụng và chuẩn bị chạy -

      Tuy nhiên, quá muộn. Lão ta lao ra - quá đột ngột, tôi còn chẳng kịp tránh - và tóm lấy cổ tay tôi khiến tôi đau điếng.

      "Ông nên buông tôi ra hơn," tôi bảo lão. "Tôi nghiêm chỉnh đấy. Rồi ông phải ân hận - "

      Nhưng lão mặc kệ, và giọng chứa chất tí ti thù địch, như thể tôi chưa từng cố làm cho màng mũi lão ta bị tê vậy.

      "Xin lỗi nếu lúc trước ta có vẻ bất nhã thế," lão có vẻ hối lỗi. "Nhưng ta đấy. may là ta mắc vài lỗi lầm cực kỳ nghiêm trọng trong việc đánh giá, dẫn đến hậu quả là vài kẻ bị mất mạng bởi chính tay ta... phải giúp ta với họ, xoa dịu họ rằng ta thực rất, rất hối tiếc về những điều ta gây ra..."

      Tôi chớp mắt nhìn lão ta. "Được," tôi . "Hiểu rồi. Tôi về đây."

      Nhưng cho dù có cố kéo cánh tay mình đến thế nào, tôi cũng thể thoát khỏi cái nắm tay như kìm kẹp của lão. Đối với người chết lão ta khoẻ ngờ.

      "Ta biết, đối với , ta có vẻ đáng sợ," lão ta tiếp. "Thậm chí còn là con quái vật nữa. Nhưng ta phải là người như thế. Ta thực phải."

      " với bà Fiske ấy," tôi gằn giọng khi cố giằng cánh tay ra.

      Lão Beaumont có vẻ gì là nghe thấy cả. " thể tưởng tượng được nó như thế nào đâu. Bao nhiêu tiếng đồng hồ ta tự hành hạ bản thân vì những điều mình làm..."

      Với bàn tay còn được tự do, tôi lại sục vào cái túi lần nữa. "Ừm, tôi luôn luôn thấy rằng, liều thuốc tốt dành cho cảm giác tội lỗi là thú tội." Những ngón tay tôi nắm lấy cái vòng tiền xu. . ổn rồi. Lão ta nắm lấy tay đấm tốt nhất của tôi. "Sao ông để tôi gọi cuộc điện thoại, và chúng ta đến đồn cảnh sát gần đây, rồi ông có thể kể cho họ nghe tất cả những điều đó. Thấy thế được chứ?"

      "," lão Beaumont nghiêm trang . "Như thế được. Ta cho rằng bọn cảnh sát tôn trọng... ờ... những cầu có phần đặc biệt của ta..."

      Và sau đó lão Beaumont làm điều hoàn toàn bất ngờ. Lão mỉm cười với tôi. Buồn bã, nhưng vẫn là nụ cười.

      Dĩ nhiên, lúc trước lão có cười với tôi, nhưng lúc đó tôi ở phía bên kia căn phòng, hay ít nhất là cách cái bàn uống café. Giờ đây tôi ở đây, ngay trước mặt lão.

      Và khi lão ta mỉm cười, tôi trông có cơ hội vô cùng hiếm hoi được quan sát điều mà tôi bao giờ mong được chứng kiến trong đời:

      Những cái răng cửa nhọn hoắt chưa từng thấy.

      Thôi được, tôi thừa nhận. Tôi sợ phát khiếp. Cả đời tôi từng oánh nhau với ma, nhưng điều đó có nghĩa là tôi được chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đối đầu đầu tiên với con ma cà rồng sống . Ý tôi là, theo như tôi biết ma có .

      Nhưng còn ma cà rồng sao? Ma cà rồng là loại ác mộng, cái loại sinh vật hoang đường giống như Người rừng và Quái vật hồ Loch Ness chứ.

      Nhưng ở đây, ngay trước mặt tôi, cười bệnh hoạn theo cái kiểu con-tôi-là-học-sinh-xuất-sắc-đấy-nhé, là con ma cà rồng , sống hẳn hoi, bằng xương bằng thịt.

      Giờ tôi biết tại sao khi Marcus xuất trong văn phòng lão Beaumont ngày hôm nọ lại cứ nhìn chằm chằm cổ tôi rồi. Ông ta kiểm tra để chắc chắn rằng chủ của mình chưa cắn vào cổ tôi.

      Chắc là thế nên tôi mới làm cái điều tiếp theo, khi bàn tay còn tự do vẫn nằm trong chiếc túi đeo vai.

      Đó là vớ lấy cây bút chì lúc trước vào phút chót tôi cho vào, lôi nó ra, lấy hết sức bình sinh đâm vào chính giữa áo của lão Beaumont.

      Trong giây phút, cả tôi và lão ta đều sững sờ. Cả tôi và lão Beaumont đều nhìn chằm chằm vào cây bút chì cắm vào ngực lão. Rồi lão Beaumont , bằng giọng cực kỳ kinh ngạc: "Ôi, trời."

      Tôi đáp lại: "Chết ."

      Và thế là lão đổ gục về phía trước, suýt va phải cái bàn uống café cách đó có vài phân, ngã xuống cái sàn nhà giữa cái trường kỷ và lò sưởi.

      Lão ta nằm đó động đậy lúc lâu, trong khi tất cả những gì tôi có thể làm là xoa xoa cái cổ tay bị lão nắm quá chặt.

      lúc sau, tôi nhận thấy, lão ta tan biến ra thành cát bụi giống như những con ma cà rồng tivi. Lão ta cũng bốc cháy như ma cà rồng trong phim thường thế. Thay vì vậy, lão chỉ nằm đó mà thôi.

      Và rồi, dần dần từng chút , thực tế cái điều tôi vừa mới làm trở nên ràng:

      Tôi vừa mới giết chết bố của bạn trai mình.



      Chương 14

      Thôi được rồi, Tad hẳn là bạn trai của tôi, và tôi thực tin rằng bố ta là ma cà rồng.

      Nhưng đoán thử xem nào? Ông ta hoá ra lại phải. Và tôi vừa mới giết ông ta.

      Điều đó khiến cho tôi bị tiếng xấu đến thế nào đây?

      Và cơn thở dồn dập bắt đầu dâng lên trong cổ họng tôi. Có th��s Ne� là tôi sắp hét lên đến nơi rồi. Tôi thực muốn làm thế. Nhưng tôi ở đây, trong căn phòng với đứa con trai bất tỉnh và ông bố tâm thần của ta, cái người tôi vừa mới đâm xuyên tim bằng cây bút chì Số Hai. Làm sao mà tôi cứ nghĩ mãi thế này được nhỉ: Bạn biết đấy, họ nhất định đá tôi khỏi hội học sinh cho xem...

      Thôi nào. Nếu là bạn bạn cũng hét thôi.

      Nhưng tôi vừa mới hít hơi sâu và bắt đầu chuẩn bị cho ra tiếng gào thét đảm bảo kéo Yoshi và tất cả những người hầu bàn phục vụ tôi trong bữa tối chạy đến, có người đứng đằng sau tôi cất tiếng, sắc giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra ở đây thế này?"

      Tôi quay ngoắt lại. Và kia, trông chết đứng vì sốc là Marcus, thư ký của Red Beaumont.

      Tôi ra điều đầu tiên xuất trong đầu: "Tôi cố ý đâu, tôi thề đấy. Chỉ vì ông ta đe doạ tôi nên tôi mới đâm ông ta."

      Marcus, ăn mặc rất giống lần trước tôi gặp, complê và cà vạt, chạy ngay đến chỗ tôi. phải chạy đến chỗ ông chủ, cái người nằm xoài ra sàn. Mà về phía tôi.

      " có sao ?" ông ta hỏi, nắm lấy hai vai tôi, nhìn tôi khắp người... nhưng phần lớn là nhìn vào cổ. "Ông ta có làm bị thương ?"

      Mặt Marcus trắng bệch vì lo lắng.

      "Tôi ổn mà," tôi . Tôi bắt đầu cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ. "Ông nên lo cho ông chủ mới phải...." Tôi liếc về phía Tad, vẫn nằm úp mặt xuống trường kỷ. "À, cả con trai ông ta nữa. Ông ta đầu độc con mình."

      Marcus tiến về phía Tad và kéo bên mí mắt ta lên. Rồi ông ta cúi xuống nghe tiếng ta thở. " phải," ông ta , cho bản thân nghe là chính. " phải đầu độc. Chỉ là thuốc mê thôi."

      "Ồ," tôi với tiếng cười lo lắng. "Ồ, thế ổn rồi."

      Chuyện quái quỷ gì xảy ra ở đây thế biết? Gã đàn ông này có bình thường vậy?

      Ông ta có vẻ thế. ràng là ông ta rất lo lắng. Ông ta đẩy cái bàn uống café ra, rồi cúi xuống, lật ông chủ của mình lại.

      Tôi phải nhìn chỗ khác. Chắc tôi thể chịu nổi khi nhìn thấy cái bút chì thò ra từ ngực ông Beaumont. Ý tôi muốn , tôi từng dùng hàng đống thứ để thụi vào ngực bọn ma - nào là cuốc chim, dao chọc tiết, cột chống lều, bất cứ thứ gì trong tầm tay. Nhưng với bọn ma ... ờ... chúng chết sẵn rồi mà. Còn bố của Tad vẫn sống lúc tôi đâm cây bút chì vào người ông ta.

      Ôi, Chúa ơi, tại sao tôi lại để Cha Dom nhồi vào đầu mình cái câu chuyện ngớ ngẩn về ma cà rồng? Có thằng ngu nào tin có ma cà rồng cơ chứ? Chắc chắn là tôi mất trí rồi.

      "Ông ta..." tôi hầu như thể cất lời hỏi. Tôi phải tiếp tục nhìn Tad vì nếu tôi mà nhìn xuống bố ta tôi có cảm giác mình tống bằng hết đống thịt cừu và salad ra mất. Ngay cả khi lo lắng, tôi thể để ý thấy rằng, cho dù bị bất tỉnh trông Tad vẫn hơi bị hấp dẫn. Chắc chắn ta thò lò dãi nhớt hay gì đó đâu. "Ông ta chết chưa vậy?"

      Và tôi nghĩ mẹ cáu điên nếu mẹ phát ra mấy cái chuyện cầu nối cầu niếc. Bạn có thể tưởng tượng được là mẹ điên tiết đến thế nào nếu mà mẹ biết được tôi là tên giết người tuổi teen ?

      Giọng Marcus có vẻ ngạc nhiên. "Tất nhiên là ông ấy chết," ông ta . "Chỉ ngất thôi. Chắc khiến cho ông ấy sợ."

      Tôi len lén liếc về phía ông ta. Ông ta đứng thẳng lên, và đứng đó với cây bút chì của tôi trong tay. Tôi vội vàng quay , dạ dày chao cái.

      "Đây là cái thứ đâm ông ấy hả?" Marcus hỏi bằng giọng nửa buồn cười nửa bực bội. Khi tôi lặng lẽ gật và vẫn dám nhìn về phía ông ta để đề phòng liếc phải máu của ông Beaumont, ông ta : "Đừng lo. Chuyện quá xa đâu. chỉ đâm vào xương ức của ông ấy mà thôi."

      Giời. may Red Beaumont hoá ra lại phải là ma cà rồng , nếu tôi gặp rắc rối to. Thậm chí tôi còn chẳng đâm được cho chính xác. Chắc chắn là tôi trượt.

      Tất cả những gì tôi làm cho nên hồn là biến chính mình thành con đại ngốc. Tôi đáp, vẫn còn cảm thấy cơn thở dồn dập dâng lên trong ngực, tôi đổ lỗi điều đó khiến mình lắp ba lắp bắp khó hiểu: "Ông ta đầu độc Tad, rồi ông ta tóm lấy tôi, tôi chỉ vì sợ quá..."

      Marcus rời khỏi cái thân xác bất tỉnh của ông chủ và đặt tay lên cánh tay tôi. Ông ta : "Suỵt, tôi biết, tôi biết mà," bằng giọng trấn an.

      "Tôi thực xin lỗi," tôi lắp bắp. "Nhưng mà ông ta ghét ánh sáng mặt trời, rồi ông ta chẳng ăn gì, rồi khi cười, ông ta có hàm răng nhọn hoắt, và tôi thực nghĩ là - "

      " - ông ấy là ma cà rồng." Tôi ngạc nhiên khi Marcus kết thúc câu hộ tôi. "Tôi biết, Simon ạ."

      Tôi hơi bị ngượng khi phải thừa nhận, nhưng là, lúc đó tôi gần như sắp oà khóc đến nơi rồi. Tuy nhiên, có mặt của Marcus khiến cho tôi quên sạch cơn thôi thúc muốn bật khóc nức nở.

      "Ông biết ư?" tôi hỏi lại, nhìn ông ta chằm chằm đầy nghi ngờ.

      Ông ta gật đầu. Nét mặt ông ta dữ tợn. "Các bác sỹ của ông ấy gọi đó là chứng ám ảnh. Ông ấy phải điều trị bằng thuốc, và phần lớn các ngày ông ấy đều theo chỉ định. Nhưng thỉnh thoảng, khi chúng tôi bất cẩn, ông ấy lại bỏ thuốc và... ừm... tự có thể thấy hậu quả rồi đấy. Ông ấy trở nên tin chắc rằng mình là con ma cà rồng nguy hiểm giết bao nhiêu người - "

      "Phải," tôi đáp. "Ông ta cũng nhắc đến điều đó." Và trông cũng buồn bực vì chuyện đó nữa chứ.

      "Nhưng Simon, tôi đảm bảo ông ấy hề là mối nguy hiểm gì cho xã hội đâu. Ông ấy thực vô hại - chưa từng làm bị thương ai hết."

      Cái nhìn của tôi đỗ lại chỗ Tad. Marcus hẳn cũng thấy, bởi vì ông ta thêm vào: "Ừm, cứ cho rằng ông ấy chưa từng gây ra tổn hại vĩnh viễn gì."

      Tổn hại vĩnh viễn ư? Ông bố đẻ của bạn cho bạn nằm mơ về con Mickey vẫn còn chưa được coi là tổn hại vĩnh viễn ở đây ư? Mà điều đó giải thích thế nào về việc bà Fiske và những nhà môi trường học bị mất tích?

      "Tôi biết xin lỗi bao nhiêu cho đủ, Simon," Marcus . Ông ta quàng tay qua người tôi, dẫn tôi ra khỏi chỗ cái trường kỷ, và bất ngờ, tiến đến lối phía trước. "Tôi rất tiếc phải chứng kiến cảnh tượng lấy gì làm dễ chịu này."

      Tôi ngoái lại phía sau. Đằng sau tôi, ông Yoshi đến. Ông ấy lật Tad lại để mặt của ta gục xuống cái thảm ngồi, rồi đắp tấm chăn lên ngưồi ta trong khi vài người khác đỡ ông Beaumont . Ông ta lầm bầm cái gì đó, đầu quay vòng tròn.

      Chưa chết. Chắc chắn là chưa chết.

      "Dĩ nhiên, tôi cần phải cho hiểu rằng lẽ ra có chuyện gì" - Marcus còn vẻ hối lỗi như trước nữa - "nếu tối hôm trước chơi khăm ông ấy. Ông Beaumont được khoẻ. Ông ấy rất dễ bị kích động. Và điều khiến ông ấy đặc biệt có hứng thú là bất kỳ chuyện gì có vẻ huyền bí. Cái gọi là giấc mơ mà kể cho ông ấy chỉ kích thích thêm lần lên cơn cho ông ấy mà thôi."

      Tôi có cảm giác rằng ít nhất phải cố bảo vệ chính mình chứ. Thế là tôi : "Ừm, làm sao mà tôi biết được? Ý tôi muốn là, nếu ông ta dễ bị như thế, sao ông nhốt quách ông ta lại?"

      "Bởi vì giờ đâu phải là thời Trung Cổ, thưa ."

      Marcus bỏ cánh tay quàng vai tôi và đứng đó nhìn tôi cực kỳ nghiêm khắc.

      "Ngày nay, các bác sỹ điều trị thường giúp đỡ những người bị chứng rối loạn theo cách ông Beaumont được chữa trị, dùng thuốc và phương pháp trị liệu hơn là tách ông ấy ra khỏi gia đình," Marcus cho tôi hay. "Bố của Tad có thể cư xử bình thường, thậm chí còn cư xử tốt nữa kia, chừng nào bọn nhóc con chẳng biết điều gì là tốt cho mình gí mũi vào chuyện của ông ấy."

      Ối chà! thế hơi bị quá đáng đấy. Tôi phải tự nhắc với bản thân mình rằng tôi phải kẻ xấu ở đây nhá. Ý tôi muốn là, tôi đâu phải kẻ khắp chốn đinh ninh rằng mình là ma cà rồng.

      Và tôi cũng chẳng khiến cho hàng đống người bị mất tích chỉ bởi vì họ ngăn cản tôi xây thêm cụm trung tâm thương mại nữa.

      Nhưng dù nghĩ thế, tôi cũng phải tự hỏi liệu điều đó có đúng là . Ý tôi muốn là, có vẻ phải ông bố của Tad có đủ trí khôn để dàn dựng những chuyện tinh vi như bắt cóc và giết người. Hoặc là máy đo mức độ của những kẻ điên rồ của tôi hỏng, hoặc là có điều gì đó đúng ở đây... và chỉ câu "chứng ám ảnh" thể giải thích đủ. Tôi tự hỏi, thế còn chuyện bà Fiske sao? Bà ấy chết rồi và ông Beaumont giết bà ấy - chính bà ấy thế mà. ràng Marcus cố che giấu mức độ nghiêm trọng của chứng rối loạn tâm thần của ông chủ mình.

      Hay là ông ta có làm thế nhỉ? Người đàn ông lăn ra ngất xỉu chỉ vì đứa con đâm cái bút chì vào người ông ta hẳn là loại người có thể giết người được. Có thể nào lúc khử bà Fiske và những người khác ông ta chưa bị cái chứng "rối loạn" như bây giờ ?

      Tôi cố gắng gỡ rối tất cả những chuyện này Marcus, người dẫn tôi ra cửa trước, đưa cho tôi áo khoác. Ông ta giúp tôi mặc vào, và : "Aikiku lái xe đưa về, Simon."

      Tôi nhìn quanh và thấy người đàn ông Nhật nữa, người này mặc toàn đồ đen, đứng cạnh cửa trước. Ông ta lịch cúi đầu chào tôi.

      "Và còn điều này cần phải luôn." Marcus vẫn chuyện với tôi bằng giọng cha chú. Ông ta có vẻ bực, nhưng hẳn là tức giận. "Chuyện xảy ra tối nay," ông ta tiếp, "đúng là rất kỳ lạ. Nhưng có ai bị thương hết..."

      Hẳn ông ta thấy tôi liếc về phía Tad vẫn mê man chiếc tràng kỷ, vì ông ta thêm vào: " bị thương nghiêm trọng. Và tôi cho rằng cần phải biết giữ mồm giữ miệng về những gì trông thấy ở đây. Bởi vì nếu có ý định tiết lộ cho bất kỳ ai khác về những gì thấy ở đây," Marcus tiếp tục bằng cái giọng mà người ngoài cho rằng thân thiện, " dĩ nhiên là tôi phải báo cho bố mẹ về cái trò chơi khăm xấu xa mà bày ra cho ông Beaumont... và đương nhiên phải chịu trách nhiệm hình ."

      Miệng tôi há hốc. giây sau, tôi nhận ra điều đó và ngậm ngay vào.

      "Nhưng ông ta - " tôi bắt đầu .

      Marcus ngắt lời tôi. "Ông ấy ư?" Ông ta nhìn xuống tôi đầy ý. "Ông ấy thực làm thế ư? Làm gì có nhân chứng nào trong chuyện đó chứ, nên biết thế. Và có thực tin rằng có ai lại tin lời của đứa vắt mũi chưa sạch phạm pháp như hơn là tin doanh nhân đáng kính ?"

      Tên khốn này bắt thóp được tôi, biết điều đó.

      ta cười với tôi, tia đắc thắng lấp lánh trong mắt.

      "Chúc ngủ ngon, Simon," .

      Thêm điều nữa chứng tỏ rằng cái đời làm cầu nối đâu có tốt đẹp quái gì như người ta vẫn : tôi thậm chí còn chả được ở lại ăn nốt món tráng miệng.



      Chương 15

      Được thả xuống nhà cũng theo cách thức như kiểu tờ báo bị cuộn lại và ném vào nhà buổi sáng ngày thứ Hai, tôi chậm chạp lê bước lên con đường. Tôi hơi lo là Marcus thay đổi ý định về chuyện truy cứu trách nhiệm, và rằng nhà chúng tôi có thể bị cảnh sát bao vây để bắt tôi vì tội tấn công ngài B.

      Nhưng chẳng có ai nhảy xổ vào tôi từ đằng sau bụi cây và chĩa súng ra cả, dấu hiệu tốt đây.

      Ngay khi tôi vừa đặt chân vào nhà, mẹ hỏi tới tấp, muốn biết ở gia đình Beaumont như thế nào - Chúng tôi ăn tối với những món gì? Ngôi nhà được bài trí ra sao? Tad có mời tôi dạ hội ?

      Tôi tuyên bố là mình buồn ngủ lắm rồi, thể thêm được gì hết, thay vào đó, thẳng lên phòng luôn. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là làm thế quái nào chứng minh được cho cả thế giới biết rằng Red Beaumont là kẻ giết người máu lạnh.

      , có thể phải là kẻ máu lạnh, vì ràng là ông ta hối hận vì những gì làm. Nhưng vẫn là kẻ giết người, như nhau cả thôi.

      Dĩ nhiên là tôi quên béng mất tên cùng phòng mới đến. Khi đến gần cửa, tôi thấy con Max ngồi phía trước, cái lưỡi to tướng thè lè ra. Có những vết cào cấu khắp cánh cửa khi nó cố sức kiếm lối vào. Tôi đoán thực tế có con mèo bên trong hấp dẫn hơn thực tế trong đó cũng có con ma.

      "Đồ chó hư," tôi mắng khi trông thấy những vết cào.

      Ngay lập tức, cửa phòng Tiến Sỹ bên kia theo hành lang bật mở.

      "Chị có con mèo trong đó hả?" nó hỏi, nhưng phải theo kiểu kết tội. Giống như thể nó rất thích thú theo quan điểm khoa học đúng hơn.

      "Ưm," tôi . "Chắc thế."

      "Ô. Em thắc mắc có phải thế . Bởi vì chị biết đấy, con Max luôn luôn tránh xa phòng chị. Chị biết lý do mà."

      Tiến Sỹ mở to mắt đầy ý. Khi tôi mới chuyển đến, Tiến Sỹ hết sức hào hiệp để nghị đổi phòng cho tôi, vì nó nhận ra phòng tôi có vùng lạnh lẽo đặc biệt, dấu hiệu ràng cho thấy rằng nơi đó là trung tâm của tượng siêu nhiên. Dù chọn ở lại phòng mình, tôi vẫn bị ấn tượng bởi hi sinh của Tiến Sỹ. Hai ông của nó chắc chắn chả được tốt bụng thế đâu.

      "Chỉ đêm thôi mà," tôi trấn an nó. "Ý chị là con mèo ấy."

      "Ồ," Tiến Sỹ . "Ừm, vậy tốt rồi. Vì chị biết Brad bị ảnh hưởng tốt từ lông mèo mà. Dị ứng nguyên, hay còn gọi là những chất gây dị ứng, gây ra sản sinh kháng sinh histamine, hợp chất hữu cơ gây ra những triệu chứng dị ứng. Những dị ứng nguyên đa dạng lắm, ví dụ những thứ ta chạm vào - như cây sồi độc chẳng hạn - và những thứ có trong khí, như Brad nhạy cảm với lông mèo. Dĩ nhiên, cách chữa cơ bản nhất là tránh xa những dị ứng nguyên, càng xa càng tốt."

      Tôi chớp mắt nhìn nó. "Chị nhớ điều đó," tôi đáp.

      Tiến Sỹ mỉm cười. "Tốt lắm. Ờ, chúc chị ngủ ngon. nào, Max."

      Nó kéo con chó , và tôi bước vào phòng.

      Và thấy rằng kẻ cùng phòng mới đến cao chạy xa bay. Con Spike chuồn mất, cái cửa sổ mở ra cho thấy nó trốn bằng cách nào.

      "Là Jesse," tôi lẩm bẩm.

      Jesse luôn luôn mở ra, đóng vào những cánh cửa sổ phòng tôi. Ban đêm tôi mở ra, chỉ để sáng hôm sau thấy đóng lại cẩn thận rồi. Tôi luôn luôn biết ơn điều này, vì buổi sáng sương mù từ vịnh thổi vào thường là lạnh buốt.

      Nhưng giờ đây ý tốt của ta dẫn đến hậu quả là con Spike trốn mất.

      Ừm, tôi tìm cái con mèo ngu si đó đâu. Nếu mà muốn quay về nó biết đường rồi đấy. Còn nếu , tôi cũng hoàn thành nghĩa vụ, ít nhất là với Timothy. Tôi tìm thấy con vật nuôi bẩn thỉu và mang nó đến nơi an toàn. Nếu cái con ngu si đó muốn ở lại, đấy chẳng phải việc của tôi.

      Vừa mới chuẩn bị trèo vào cái bồn tắm nước nóng hơi bốc nghi ngút tôi vặn - tôi suy nghĩ được sáng suốt nhất khi ngâm mình trong nước có pha xà phòng - điện thoại reo. Dĩ nhiên là tôi nghe máy, vì hầu như bao giờ là điện thoại của tôi. Lúc nào chẳng là Debbie Mancuso - cho dù Ngu Ngơ có chối đây đẩy rằng bọn chúng chẳng hẹn hò gì hết - hoặc là trong số hàng đống những các trẻ cười cứ rinh rích gọi điện cho Ngái Ngủ... kẻ chả bao giờ ở nhà vì còn cái lịch giao bánh pizza kín mít.

      Tuy nhiên, lần này, tôi nghe thấy tiếng mẹ gọi vọng lên là Cha Dominic gọi cho tôi. Cho dù b��n r��n có nghĩ gì chăng nữa, mẹ tôi chẳng thấy lạ tí ti nào hết khi tôi suốt ngày nghe điện thoại của ông hiệu trưởng trường học. Nhờ vào cái chức phó chủ tịch lớp, nữ chủ tịch hội đồng Sửa Chữa Đầu Cha Junipero Serra, nên thực có rất ít lý do vớ vẩn khiến ông hiệu trưởng phải gọi cho tôi.

      Nhưng Cha D chả bao giờ gọi cho tôi ở nhà để bàn bạc chuyện gì dính dáng đến trường lớp hết. Ông chỉ gọi khi muốn phê bình tôi lên bờ xuống ruộng về chuyện gì đó liên quan đến cầu nối cầu niếc thôi.

      Trước khi nhấc máy trong phòng mình, tôi tự hỏi - cách bực bội, vì lúc đó tôi chỉ quấn có mỗi cái khăn tắm, và tôi cũng đoán là đến lúc tôi quay lại nước trong bồn tắm cũng lạnh mất rồi - là lần này mình làm gì nào.

      Và rồi, cứ như thể tôi vừa mới lại chui vào bồn tắm và thấy nước lạnh buốt, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

      Là Jesse. Cuộc chuyện vội vã của tôi với Jesse trước khi tôi đến nhà Tad. Jesse đến tìm Cha Dominic.

      , ta làm thế. Tôi bảo ta đừng làm. Trừ phi đến nửa đêm mà tôi chưa về. Mà tôi về lúc 10 giờ. Thậm chí còn sớm hơn. 9 giờ 45.

      thể là chuyện đó, tôi tự nhủ. thể nào là chuyện đó được. Cha Dominic biết chuyện về Jesse. Ông chẳng biết tí ti gì hết.

      Tuy thế, khi alô, tôi cách ngập ngừng.

      Giọng của cha Dominic ấm áp. "Ơ, chào con, Susannah," ông tuôn ra. "Xin lỗi gọi con muộn thế này, chỉ có điều là ta cần bàn với con về buổi họp hội học sinh ngày hôm qua - "

      "Được rồi mà, Cha D," tôi . "Mẹ con cúp máy dưới nhà rồi."

      Giọng Cha Dom thay đổi hoàn toàn. còn ấm áp nữa. Thay vào đó là rất phẫn nộ.

      "Susannah," ông . "Cho dù rất vui khi biết con làm sao, ta chỉ muốn hỏi là đến khi nào, hay có bao giờ, con định cho ta chuyện về cái người tên Jesse này."

      Ối.

      "Cậu ấy với ta là cậu ấy sống trong phòng ngủ của con kể từ khi con chuyển đến California vài tuần trước, và rằng con hoàn toàn ý thức rất về việc này."

      Tôi phải giơ cái điện thoại ra xa khỏi tai. Dĩ nhiên tôi luôn biết Cha Dominic cáu giận khi ông biết được về chuyện Jesse. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ là ông lại nổi khùng lên như thế.

      "Đây là điều quá đáng nhất ta từng biết." Cha D nóng gáy về vấn đề này. "Rồi người mẹ tội nghiệp của con gì khi bà ấy biết được? Ta biết phải làm gì với con bây giờ đây Susannah. Ta tưởng ta và con xây dựng được niềm tin nhất định trong mối quan hệ của chúng ta chứ, thế mà từ trước đến giờ, con hề hé răng về bí mật của cậu Jesse gì hết - "

      May mắn thay, đúng vào lúc đó, cuộc gọi chờ có tín hiệu. Tôi : "Ơ, Cha chờ tí được , thưa Cha D?"

      Khi tôi nhấn nút nhận cuộc gọi, tôi nghe thấy tiếng ông : "Đừng có bắt ta phải chờ khi chuyện với thế chứ, trẻ - "

      Tôi cứ nghĩ là Debbie Mancuso gọi, nhưng ngạc nhiên thay, đó lại là Cee Cee.

      "Này Suze," nàng . "Mình vừa làm cuộc nghiên cứu nho về ông bố của bạn trai cậu - "

      " ta phải là bạn trai mình," tôi tự động ngay. Nhất là bây giờ lại càng phải.

      "Được rồi, bạn trai tương lai vậy. Mà này, mình nghĩ là cậu thích thú khi biết rằng sau khi vợ ông ta - tức là mẹ của Tad ấy - chết vào mười năm trước, mọi thứ bắt đầu tuột dốc đối với ông B."

      Tôi nhướn mày. "Tuột dốc? Như thế nào? Chắc phải vấn đề tiền bạc. Ý mình muốn , nếu cậu mà thấy nhà của họ..."

      ", phải chuyện tiền bạc. Ý mình muốn là, sau khi bà ta chết - bệnh ung thư vú, phát quá muộn cứu được; đừng lo, ai giết bà ấy đâu - ông B kiểu như còn hứng thú gì với các công ty của ông ta nữa, và bắt đầu sống khép mình."

      À há. Có lẽ bệnh "rối loạn" của ông ta bắt đầu từ đây mà ra.

      "Tuy nhiên, đây mới là phần hay ho này," Cee Cee . Tôi có thể nghe thấy tiếng nàng gõ bàn phím. "Chính vào khoảng thời gian này Red Beaumont chuyển giao gần như tất cả trọng trách của mình cho người em trai."

      "Em trai á?"

      "Ừ. Marcus Beaumont."

      Tôi ngạc nhiên. Marcus có dây mơ rễ má với ông Beaumont ư? Tôi cứ tưởng chỉ là tên đầy tớ của ông ta thôi chứ. Nhưng phải. ta là chú của Tad cơ đấy.

      "Ở đây như thế mà. Ông Beaumont - bố của Tad ấy - vẫn là người đứng đầu, nhưng cái ông Beaumont kia mới là người thực điều hành công việc trong suốt mười năm qua."

      Tôi chết sững.

      Ôi Chúa ơi. Phải chăng tôi hiểu nhầm?

      Có thể Red Beaumont hoàn toàn phải là kẻ giết bà Fiske. Có thể kẻ đó là Marcus. Ông Beaumont thứ hai kia.

      Có phải ông Beaumont giết bà ? Tôi hỏi bà Fiske như thế. Và bà ấy phải. Nhưng đối với bà ấy, ông Beaumont hẳn phải là Marcus, chứ phải Red Beaumont khốn khổ, cái người khoái làm ma cà rồng.

      , từ từ nào. Bố của Tad thẳng với tôi là ông ta rất hối hận vì giết tất cả những người đó. Có thể đó chính là động lực thôi thúc ông ta mời tôi đến nhà: ông ta hi vọng rằng tôi giúp ông ta chuyện với những nạn nhân.

      Nhưng bố của Tad ràng là người có vẻ tử tế. Tôi nghĩ rằng ông ta lại có thể giết con gián chứ đừng gì đến con người.

      , dù kẻ nào sát hại bà Fiske và những người khác nữa cũng đủ khôn ngoan để che đậy... và bạn hay, bố của Tad phải là kiểu người như Daniel Boone đâu.

      Tuy nhiên, em trai ông ta ...

      "Mình linh cảm rất xấu về tất cả những chuyện này," Cee Cee . "Ý mình là, mình biết chúng ta thể chứng tỏ được điều gì - và cho dù Adam có nghĩ thế nào nữa, những gì bà dì Pru của mình hoàn toàn thể nào được phép khai ra ở toà án - nhưng mình nghĩ về mặt đạo đức chúng ta phải làm - "

      Cuộc gọi chờ lại có tín hiệu. Cha D. Tôi hoàn toàn quên mất Cha D rồi. Ông cúp máy trong cơn thịnh nộ và giờ gọi lại.

      "Này Cee Cee," tôi , vẫn cảm hơi sững sờ. "Mai bọn mình chuyện ở trường nhé, được ?"

      "OK," Cee Cee đáp. "Nhưng mình chỉ muốn cho cậu biết điều này, Suze, mình nghi là bọn mình vừa mới đâm đầu vào vấn đề to tát rồi đây."

      To tát ấy à? Khủng long có.

      Nhưng sau khi nhấn nút tôi phát ra đó phải Cha Dominic gọi:

      Đó là Tad.

      "Sue đấy à?" ta hỏi. ta có vẻ vẫn còn hơi chếnh choáng. Và ta vẫn còn tia mong manh nhớ ra tên tôi là gì.

      "Ừm, chào , Tad," tôi đáp.

      "Sue ơi, rất xin lỗi," ta . Ngoài chuyện chếnh choáng, ta nghe giọng đúng là có ý xin lỗi . " chẳng biết chuyện gì xảy ra. Chắc là mệt mỏi hơn tưởng. Em biết đấy, lúc luyện tập bọn phải chạy vất vả lắm, và đến tối khò khò sớm hơn những người khác..."

      Ờ, phải, tôi tự nhủ. Chắc là thế rồi.

      " đừng lo chuyện đó," tôi . Tad còn nhiều chuyện khác to tát hơn nhiều để mà lo lắng, hơn là ngủ khì trong suốt buổi hẹn hò.

      "Nhưng muốn tạ lỗi với em," Tad khăng khăng. "Cho phép nhé. Tối thứ Bảy em làm gì?"

      Tối thứ Bảy ư? Tôi quên tuốt luôn chuyện chàng này có dính dáng thế nào đến cái kẻ có thể là tên sát nhân hàng loạt. Điều đó có gì quan trọng chứ? ấy mời tôi chơi. buổi hẹn hò. buổi hẹn hò ấy. Vào tối thứ Bảy. Viễn cảnh của ánh nến và nụ hôn sâu đậm kiểu Pháp nhảy nhót trong đầu tôi. Tôi hầu như thể nên lời, tôi quá vui sướng.

      " trận đấu," Tad tiếp, "nhưng nghĩ chắc là em có thể đến xem thi đấu, rồi sau đó chúng ta có thể cùng ăn pizza với cả đội."

      Niềm phấn khích của tôi nhanh chóng chết yểu.

      ta có đùa đây? ta muốn tôi đến xem ta đấu bóng rổ á? Rồi sau đó cùng với ta và cả đội? Ăn pizza? Tôi thậm chí còn chẳng ăn hamburger cơ mà? Ý tôi muốn là, tôi thà ăn ở quán Sizzler còn hơn, giời ơi đất hỡi.

      "Sue," Tad khi tôi trả lời ngay. "Em giận đấy chứ? Ý thực hề cố tình ngủ gật lên người em đâu."

      Tôi nghĩ gì thế này? Chuyện hai đứa tôi rồi chẳng đến đâu hết. Ý tôi muốn , tôi là cầu nối của hồn ma. Bố ta là ma cà rồng. Chú ta là kẻ sát nhân. Nếu nhỡ bọn tôi mà cưới nhau ra sao? Thử nghĩ xem con cái bọn tôi rồi hoá ra thế nào...

      Rối trí. Thực rối trí.

      Cũng khá thích Tad.

      " phải là em khiến chán đâu," ta tiếp. " đấy. Ừm, ý là, những điều mà lúc đó em mới đúng là chán - cái chuyện về bức tượng có cái đầu cần gắn lại. Chuyện đó có. Nhưng phải là em. Em hề nhàm chán Susan ạ. Đó phải lý do khiến buồn ngủ đâu, thề đấy."

      "Tad này," tôi , bực mình về chuyện biết ta còn cần cam đoan với tôi bao nhiêu lần nữa đây, rằng tôi làm cho ta phát chán lên - dấu hiệu chắc chắn cho thấy tôi khiến ta chán thực - và dĩ nhiên cả cái rằng ta thậm chí còn chẳng thể nhớ nổi tên tôi nữa. "Người lớn ."

      ta : "Ý em là gì?"

      "Ý em là hề ngủ gật, hiểu chưa? bất tỉnh là vì bố của đổ ít thuốc Seconal hay gì đó vào cốc café của đấy."

      Thôi được, có thể đó phải là cách khéo léo nhất để với tên con trai có ông bố cần điều trị thuốc thang. Nhưng mà này, ai dám rêu rao kết tội tôi là đứa chán òm đâu đấy nhé. ai hết.

      Hơn nữa, bạn nghĩ là ta có quyền được biết à?

      "Sue," ta , sau hồi im lặng. Nỗi đau toát lên trong giọng của ta. "Tại sao em lại ra điều như thế? Ý là, làm sao em thậm chí có thể nghĩ ra điều như thế chứ?"

      Chắc là tôi cũng trách được chàng tội nghiệp. Điều đó khó tin. Trừ phi bạn chứng kiến tận mắt như tôi đây.

      "Tad," tôi đáp. "Em . Bố của ... bệnh của ông ấy dường như vô phương cứu chữa rồi, nếu hiểu ý em muốn gì."

      "," Tad , có vẻ hơi giận dỗi, tôi nghĩ thế. " chẳng hiểu em cái gì hết."

      "Tad," tôi đáp. "Thôi nào. Ông ấy nghĩ mình là ma cà rồng cơ đấy."

      "Ông ấy nghĩ thế!" Tôi nhận ra rằng Tad phải lấy hết hơi để phản bác. " mới đầy những suy nghĩ đó có!"

      Tôi quyết định chỉ cho Tad thấy tôi chứa đầy những suy nghĩ đó đến mức nào.

      " có ý xúc phạm đâu, bồ tèo," tôi , "nhưng lần sau khi đeo trong những cái dây chuyền vàng của mình, có thể nên tự hỏi xem tiền mua cái của đó là từ đâu mà ra. Mà tốt hơn hết, sao lại hỏi ông chú Marcus ấy?"

      "Có lẽ tôi hỏi," Tad đáp.

      "Có lẽ nên hỏi hơn," tôi .

      "Thế tôi hỏi," Tad đáp.

      "Được lắm, thế mà hỏi ."

      Tôi dập máy cái rầm. Rồi tôi ngồi đó nhìn nó chằm chằm.

      Mình vừa mới làm cái quái gì thế biết?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 16


      Đêm đó, bất chấp cái là tôi suýt nữa giết gã đàn ông, tôi chìm vào giấc ngủ mấy khó khăn.


      Tôi đấy. Tôi mệt lắm, thế được chưa? Ý tôi là, phải chấp nhận chứ: tôi ngày vất vả rồi.


      Và có vẻ những cú điện thoại gọi cho tôi ngay trước khi tôi ngủ cũng chẳng giúp được gì cả. Cha Dominic cực kỳ tức giận chuyện tôi kể cho ông nghe về Jesse sớm hơn, và giờ Tad có vẻ cũng ghét tôi lắm lắm rồi đấy.


      Ô, còn ông chú Marcus của ta sao? Ờ, có thể là kẻ sát nhân hàng loạt. Suýt quên điểm đó.


      Nhưng mà , tôi phải làm gì khác nữa đây? Tôi biết chắc chắn từ trước là Cha D vui vẻ gì với chuyện Jesse. Còn về phần Tad, ờ, nếu bố tôi mà có cho tôi uống thuốc mê như con ngốc, nhất định là tôi muốn biết điều đó.


      Tôi làm cái điều đúng đắn là cho Tad biết.


      Chỉ trừ việc tôi thực hơi băn khoăn chuyện gì xảy ra nếu mà Tad hỏi ông chú Marcus về cái điều tôi muốn khi bảo tiền của ông ta từ đâu mà ra. Marcus có thể nghĩ rằng điều đó là lời ám chỉ mù mờ đến chuyện bệnh tật ốm yếu của bố Tad.


      Tôi hi vọng thế.


      Bởi vì nếu ta mà phát ra tôi nghi ngờ đó - bạn biết đấy, chuyện ta sát hại bất cứ người nào dám chắn ngang con đường của Tập đoàn Beaumont ngoạm càng nhiều đất đai còn trống ở cùng bắc California này càng tốt ấy mà - tôi có cảm giác là dễ chịu gì cho lắm đâu.


      Nhưng kẻ gặp thời lên như Marcus Beaumont có thể sợ con nhóc mười sáu tuổi đến mức nào được cơ chứ? Tôi đấy. ta chẳng biết gì về chuyện cầu nối, chuyện làm thế nào tôi chuyện với trong những nạn nhân của , và biết hết .


      , biết được ít nhiều.


      Tuy nhiên, bất chấp tất cả những điều đó, cuối cùng tôi cũng chìm vào giấc ngủ. Tôi nằm mơ thấy Kelly Prescott nghe tin về Tad và tôi cùng nhau ở quán Coffee Clutch, và ta đe doạ chống lại quyết định huỷ buổi khiêu vũ mùa xuân để trả thù tôi, tiếng thình đánh thức tôi dậy. Tôi ngóc đầu lên và nheo mắt nhìn về phía chiếc ghế cạnh cửa sổ.


      Spike về. Và nó có kẻ đồng hành.


      Tôi thấy Jesse ngồi cạnh con Spike. Tôi kinh ngạc cực độ khi con mèo để cho ta vuốt ve cưng nựng nó. Con mèo ngu si cố cắn tôi mỗi lần tôi lại gần giờ để cho con ma - kẻ thù tự nhiên của nó - vuốt ve cơ đấy.


      Mà hơn thế nữa, con Spike có vẻ khoái. Nó kêu gừ gừ ầm ỹ đến nỗi tôi nghe từ tít tận đầu kia căn phòng.


      "Ối cha," tôi , chống hai cánh tay lên. "Đúng là màn trình diễn trong Chương trình của Ripley: Tin hay tuỳ bạn."


      Jesse nhe răng cười với tôi. "Chắc là nó thích tôi," ta .


      "Đừng có gần gũi thân mật quá. Nó thể ở đây được đâu, biết mà."


      Dám thề là trông Jesse tiu nghỉu hẳn. "Sao lại chứ?"


      "Thứ nhất là vì Ngu Ngơ có bệnh dị ứng," tôi đáp. "Vả lại, tôi thậm chí còn chưa hỏi mọi người xem tôi nuôi con mèo có vấn đề gì ."


      "Giờ đây là nhà của mà, cũng như là nhà những em của ," Jesse , nhún vai.


      " em con dượng," tôi chỉnh lại. Tôi nghĩ đến điều ta , rồi thêm vào: "Và tôi nghĩ mình vẫn khoái có thêm con ma nữa ở cùng còn hơn thứ sống nhăn."


      "Cứ sống khoảng thế kỷ ." ta nhe răng cười thêm chút nữa. "Rồi thôi ý nghĩ đó."


      "Hài hước gớm," tôi . "Hơn nữa, con mèo đó ghét tôi."


      "Tôi chắc chắn là nó ghét đâu mà," Jesse .


      "Có đấy. Cứ mỗi lần tôi lại gần, nó toàn cố đớp tôi thôi."


      "Chỉ là nó chưa quen ," Jesse đáp. "Tôi giới thiệu với nó." ta bế con mèo lên và hướng nó về phía tôi. "Này mèo," ta . "Đây là Susannah. Susannah, làm quen với mèo ."


      "Spike," tôi .


      " bảo gì cơ?"


      "Spike. Tên con mèo đó là Spike."


      Jesse thả con mèo xuống và nhìn nó đầy kinh hoàng. "Cái tên đó kinh khủng đối với con mèo."


      "Ờ phải," tôi . Rồi thêm vào - năng cách đặc biệt bình thường, nếu mà bạn hiểu ý tôi - "Tôi nghe gặp Cha Dominic."


      Jesse ngẩng lên và nhìn tôi tí biểu cảm. "Sao kể cho ông ấy nghe về tôi, Susannah?"


      Tôi nuốt nước bọt. Người ta làm gì thế này, dạy cho bọn đàn ông con trai cái cách nhìn trách cứ kiểu thế từ lúc chào đời chắc? Ý tôi muốn là, bọn họ hình như quá quen với cái nhìn đó rồi. Trừ có Ngu Ngơ ra.


      "Này," tôi . "Tôi muốn kể chứ. Chỉ có điều tôi biết ông ấy sợ chết khiếp. Ông ấy là linh mục mà. Tôi cho là ông ấy vui vẻ gì cho lắm khi nghe chuyện tôi có tên con trai - cho dù ta chết - sống trong phòng ngủ của tôi đâu." Tôi cố giọng lo lắng như mình cảm thấy thế. "Thế nên, ừm, tôi thấy hai người bọn được tình thương mến thương lắm nhỉ?"


      "Giữa bố và ông linh mục," Jesse nửa đùa nửa bực bội, "thà tôi chọn bố còn hơn."


      "Ừm," tôi đáp. "Đừng lo chuyện đó. Ngày mai tôi kể cho Cha Dom nghe về tất cả những lần cứu mạng tôi, rồi ông ấy phải cho qua thôi."


      ràng ta chả tin tưởng chuyện lại dễ dàng thế, nếu cái nhíu mày gương mặt ta là biểu của điều đó. Buồn thay, ta lại có lý. Cha D chả chịu dịu xuống dễ dàng thế đâu, và chúng tôi đều biết điều đó.


      "Này." Tôi tung tấm vải phủ và chui ra khỏi giường, tiến đến chỗ cái ghế cạnh cửa sổ trong bộ quần đùi và áo phông. "Tôi xin lỗi. Thực xin lỗi, Jesse. Lẽ ra tôi nên kể cho ông ấy sớm hơn và giới thiệu hai người bọn với nhau đàng hoàng. Đó là lỗi của tôi."


      " phải lỗi của ," Jesse .


      "Có đấy." Tôi ngồi xuống cạnh ta, phải chắc chắn rằng Jesse ở giữa tôi và con mèo. "Ý tôi là, có lẽ chết, nhưng tôi có quyền đối xử với như thể tồn tại. Như vậy là xấu. Có lẽ chúng ta làm thế này , , tôi và Cha Dom có thể cùng ngồi lại với nhau, cùng ăn trưa hay gì đó, rồi ông ấy có thể thấy thực người rất tốt."


      Jesse nhìn tôi như thể tôi là đứa tâm thần. "Susannah," ta . "Tôi ăn được, còn nhớ đấy?"


      "Ờ phải rồi. Tôi quên mất."


      Spike dụi dụi vào cánh tay Jesse, ta đưa bàn tay lên và bắt đầu gãi tai con mèo. Tôi thấy thương Jesse vô cùng - ý tôi là, bạn thử nghĩ mà xem: ấy lang thang trong ngôi nhà này đến trăm năm mươi năm trước khi tôi chuyển đến, chẳng có ai để chuyện trò, chẳng có ai hết - thế nên tôi buột miệng ra: "Jesse này, nếu có bất kỳ cách nào có thể khiến cho phải chết, tôi cũng làm."


      ấy cười, nhưng cười với con mèo, phải với tôi. " làm ư?"


      "Làm ngay lập tức," tôi , rồi thêm vào, hoàn toàn hấp tấp: "Chỉ trừ việc nếu chết có lẽ chẳng muốn chơi với tôi đâu."


      Điều đó khiến cho ấy nhìn tôi. : "Tất nhiên là tôi muốn rồi."


      " mà," tôi , ngắm nghía bên đầu gối để trần dưới ánh trăng. " chẳng muốn đâu. Nếu chết, học đại học hay gì đó, rồi thích chơi với những nữ sinh viên đại học, chứ phải với những đứa con học sinh cấp ba chán òm như tôi."


      Jesse đáp: " hề nhàm chán mà."


      "Ồ, đúng thế đấy," tôi khăng khăng. " chết lâu rồi, chẳng biết được đâu."


      "Susannah," ấy . "Tôi biết, được chưa nào?"


      Tôi nhún vai. " cần phải cố làm cho tôi vui vẻ lên. sao mà. Tôi chấp nhận điều đó rồi. Có những điều mà chẳng thể thay đổi được gì hết."


      "Như chết rồi chẳng hạn," Jesse khẽ khàng .


      Ừm, chắc chắn là điều đó còn tệ hơn. Tôi cảm thấy buồn phiền về tất cả mọi chuyện - cái thực tế là Jesse chết, và bất chấp điều đó, con Spike vẫn thích ta hơn thích tôi, những gì kiểu thế - bất ngờ Jesse vươn ra tay, nâng cằm tôi - gần như giống hệt cách Tad làm ở trong xe tối hôm nọ - giữa ngón tay cái và ngón trỏ, và hướng mặt tôi về phía ấy.


      Và mọi thứ đột ngột trở nên dễ chịu hơn.


      Thay vì lăn đùng ra vì sốc - bản năng đầu tiên của tôi đấy - tôi lại ngước lên nhìn vào gương mặt ấy. Ánh trăng ùa vào phòng tôi qua những cánh cửa sổ mở ra vịnh giờ phản chiếu trong đôi mắt nâu sẫm dịu dàng của Jesse, và tôi cảm thấy hơi nóng từ những ngón tay ấy lan khắp cơ thể.


      Đến lúc đó tôi nhận ra rằng cho dù mình có cố gắng đến thế nào chăng nữa để Jesse, tôi chẳng thành công cho lắm. Tôi biết điều đó nhờ vào cái cách trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch dữ dội khi ấy chạm vào tôi. Tad cũng chạm vào tôi theo cách y hệt, nhưng tim tôi hề đập như thế.


      Và tôi cũng biết điều đó nhờ vào chuyện ngay lập tức tôi bắt đầu lo lắng về thực tế rằng ấy chọn đúng giờ phút này để hôn tôi, lúc nửa đêm, khi mà tôi đánh răng được mấy tiếng rồi, và tôi chắc rằng hơi thở của mình có mùi. Như thế làm sao mà khoái khẩu được cơ chứ?


      Nhưng tôi chẳng bao giờ được biết liệu Jesse có phát khiếp lên trước hơi thở của tôi - hay thậm chí có phải ấy thực sắp hôn mình - vì đúng vào lúc đó, cái người đàn bà điên khùng cứ khăng khăng rằng Red giết bà ta lại đột ngột ra lần nữa, hét lên đến long cả óc.


      Xin thề tôi suýt nhảy bật lại đến cả quãng. Bà ta là người cuối cùng đời tôi mong được gặp.


      "Ôi, Chúa ơi," tôi kêu lên, lấy cả hai tay bịt tai lại khi bà ta ré lên nghe như cái máy phát khói vậy. "Có chuyện gì thế?"


      Người đàn bà đó đội chiếc mũ của cái áo khoác xám. Giờ bà ta kéo mũ xuống, và dưới ánh trăng, tôi thấy những giọt lệ rơi như mưa xuống đôi má gầy gò, nhợt nhạt. thể tin được tôi lại nhầm bà ấy với bà Fiske. Người đàn bà này trẻ hơn rất rất nhiều, và cũng xinh đẹp hơn cả tỉ lần.


      " với nó," bà ta giữa những tiếng nức nở.


      Tôi chớp mắt. "Có, tôi rồi."


      " !"


      ", tôi , tôi mà," tôi bị sốc bởi lời kết tội bất công này. "Tôi điều đó mấy hôm trước. Jesse, cho bà ta biết ."


      " ấy rồi," Jesse trấn an người đàn bà chết.


      Chắc bạn cho rằng con ma tin lời của con ma khác. Nhưng bà ta . Bà ta kêu lên: " ! Và phải . phải . Nó tan nát cõi lòng đấy."


      "Khoan ," tôi . "Red Beaumont chính là cái tên Red bà nhắc đến, phải thế ? Đó phải là người giết bà à?"


      Bà ta lắc đầu mạnh đến mức mái tóc táp vào hai má rồi dính lại da vì nước mắt. "," bà ta . "! Tôi bảo là Red hề làm thế mà."


      "Ý tôi là Marcus ấy," tôi nhanh chóng sửa lại. "Tôi biết Red làm điều đó. Ông ta chỉ tự đổ lỗi cho bản thân mình thôi, phải ? Đó là điều bà muốn tôi với ông ta. Đó phải lỗi của ông ta. Mà chính em trai ông ta, Marcus Beaumont, mới là kẻ giết bà, đúng ?"


      "!" Bà ta nhìn tôi như thể tôi là đứa ngớ ngẩn. Và tôi cũng bắt đầu cảm thấy y như vậy. " phải Red Beaumont. Là Red cơ. Red ấy! có biết nó mà!"


      Tôi biết ư? Tôi biết người nào đó tên Red ấy à? phải trong kiếp này rồi.


      "Này," tôi . "Tôi cần thêm ít thông tin. Sao chúng ta bắt đầu bằng màn chào hỏi. Tôi là Susannah Simon, hiểu ? Và bà là...?"


      Cái nhìn bà ấy trao cho tôi cũng đủ làm tan vỡ trái tim của người làm cầu nối lạnh lùng nhất.


      " biết," bà ta , với nét mặt đau thương đến nỗi tôi phải nhìn chỗ khác. " có biết mà..."


      Và rồi, khi tôi đánh liều liếc về phía bà ta cái, bà ta lại biến mất.


      "Ừm," tôi với Jesse, giọng khó chịu. "Chắc là tôi tìm nhầm gã Red rồi."




      Chương 17


      Thôi được, thừa nhận: tôi vui vẻ tí nào.


      Tôi đấy, đùa đâu. Tôi tốn bao thời gian công sức với gã Red Beaumont, thế mà gã lại phải là người cần tìm.


      Thôi được rồi, vậy là gã - hay đúng hơn là em trai của gã ta, giờ tôi tập trung vào em gã - ràng là giết hàng đống người, nhưng tôi đâm đầu vào cái chuyện này hoàn toàn là do tình cờ. Cái con ma vốn dĩ đến tìm tôi nhờ giúp đỡ lại chẳng có liên quan gì đến Red Beaumont, hay thậm chí em của gã, tên Marcus. Lời nhắn gửi của bà ta vẫn còn đó, chưa đến được với người nhận, bởi vì tôi thể nào tìm hiểu được bà ta là ai, cho dù ràng là tôi biết bà ta. Trong lúc đó, kẻ giết bà Fiske vẫn nhởn nhơ ngoài kia.


      Cứ như thể tất cả những chuyện đó còn chưa đủ, người đánh thức tôi lúc nửa đêm nửa hôm lại còn xuất theo cái cách hoàn toàn làm hỏng hết giây phút tuyệt diệu của Jesse và tôi nữa chứ. Sau đó ấy chẳng thèm hôn tôi nữa. thực tế, ấy cư xử như chưa bao giờ có ý định hôn tôi ngay từ đầu ấy, việc này, cứ xét theo vận may của tôi , có thể đúng là như thế . Thay vào đó, ta hỏi xem cái vết do cây sồi độc tiến triển đến đâu rồi.


      Vết thương do cây sồi độc của tôi! Ờ, phải lắm, cảm ơn nhá, nó tuyệt hết chỗ chê.


      Chúa ơi, tôi đúng là đứa thảm bại hết chỗ .


      Nhưng mà bạn biết đấy, tôi vờ như thèm để tâm. Sáng hôm sau, tôi thức dậy và cư xử như thể chả có chuyện gì xảy ra hết. Tôi mặc bộ quần áo dùng-để-tẩn-ma tốt nhất - chiếc váy ngắn Betsey Johnson màu đen, tất chân đen, đôi bốt Batgirl có kéo khoá bên mắt cá, áo sợi Armani màu tím - và khệnh khạng khắp phòng như thể tất cả những gì tôi bận tâm suy nghĩ là chuyện làm thế nào lôi được Marcus Beaumont ra trước vành móng ngựa. Tôi giả vờ như cái điều cuối cùng tôi nghĩ đến là Jesse.


      thế chả phải ta thèm để ý đâu nhé. ta còn chẳng ở quanh đó nữa kìa.


      Nhưng tất cả cái việc khệnh khà khệnh khạng đó của tôi khiến tôi bị muộn giờ, và Ngái Ngủ đứng dưới chân cầu thang mà gào tên tôi, thế nên cho dù muốn chăng nữa, lúc đó Jesse có ra cũng chả hay ho gì.


      Tôi vớ lấy cái áo khoác da và lao xuống tầng dưới, chỗ dượng Andy đứng phân phát tiền ăn trưa cho mỗi đứa khi bọn tôi qua.


      "Trời đất ơi, Suze," dượng khi trông thấy tôi.


      "Sao ạ?" tôi hỏi, tự ái.


      " có gì," dượng nhanh. "Đây."


      Tôi lấy tờ 5 đô trong bàn tay dượng, liếc cho dượng cái nhìn tò mò lần cuối, theo chân Tiến Sỹ ra xe. Khi tôi ra đến nơi, Ngu Ngơ nhìn tôi cái và hú lên.


      "Ối giời ơi," nó ré lên, chỉ tay vào tôi. "Chạy bà con ơi!"


      Tôi nheo mắt nhìn nó.


      "Bị làm sao à?" tôi lạnh lùng hỏi.


      "Ờ phải," nó cười đểu tôi. "Tôi biết hôm nay là Halloween đấy."


      Tiến Sỹ vẻ hiểu biết: "Đâu phải là Halloween đâu Brad. Còn hai trăm bảy mươi chín ngày nữa mới đến."


      " với Nữ hoàng của Những kẻ chết rồi ấy," Ngu Ngơ đáp.


      Tôi chẳng biết điều gì khiến tôi làm thế. Chắc là tại tâm trạng tôi tồi tệ. Những chuyện xảy ra đêm hôm qua, từ chuyện đâm ông Beaumont để rồi biết rằng tôi nhầm người - đấy là chưa đến chuyện tôi phát ra tình cảm của mình dành cho Jesse hẳn giống như ý muốn của tôi - tất cả đều tái lại trong tôi.


      Điều tiếp theo tôi biết được là, tôi quay lại và đấm thẳng cú vào bụng Ngu Ngơ. Nó rên lên tiếng và đổ gục về phía trước, lăn lộn cỏ, há mồm ra mà thở.


      Thôi được, thừa nhận. Tôi cảm thấy tệ. Lẽ ra tôi nên làm thế.


      Nhưng mà. Đúng là đồ con nít. Tôi đấy. Nó là thành viên đội tuyển cử tạ. Mà người ta dạy bọn dân cử tạ cái gì biết? ràng phải là làm thế nào để chịu đựng cú đấm rồi.


      "Ối cha," Ngái Ngủ khi ta trông thấy Ngu Ngơ nằm đất. "Mày bị làm sao đấy hả?"


      Ngu Ngơ trỏ vào tôi, cố gắng tên tôi. Nhưng tất cả những gì phát ra là những tiếng hớp hơi.


      "Ặc, trời ạ," Ngái Ngủ , nhìn tôi chán ghét.


      "Nó bảo em," tôi cách bình tĩnh đàng hoàng hết sức có thể, "là Nữ hoàng của Những kẻ chết rồi."


      Ngái Ngủ : "Vậy chứ em muốn nó gọi thế nào nữa? Trông em như "" ấy. Xơ Ernestine đuổi em về nếu bà ta nhìn thấy cái váy đó cho xem."


      Tôi hít vào hơi, tức điên người. "Cái váy này," tôi , "là hàng Betsey Johnson đấy."


      " cóc quan tâm nếu nó là hàng của Betsy Ross nữa. Mà xơ Ernestine cũng quan tâm đâu. Thôi, Brad, đứng dậy . Cả lũ muộn học bây giờ."


      Brad đứng dậy cách từ từ từng tí , cứ như thể mỗi cử động đều làm nó đau đớn khủng khiếp. Ngái Ngủ trông có vẻ thương xót gì lắm. "Tao bảo đừng có gây chuyện với nó mà," là tất cả những gì ta khi chui vào sau tay lái.


      "Nó đánh em bất ngờ đấy," Brad rên rỉ. "Nó thoát được đâu."


      " ra," Tiến Sỹ cách vui vẻ khi chui vào ghế sau và thắt dây an toàn, "chị ấy có thể thoát được đấy. Những số liệu thống kê về bạo lực gia đình luôn luôn khó thu thập do số lượng báo cáo nhiều, những vụ mà phụ nữ hành hung thành viên nam trong gia đình thậm chí còn ít được báo cáo hơn nữa, vì những nạn nhân lúc nào cũng quá là xấu hổ đến nỗi dám khai với những nhân viên hành pháp rằng họ bị người phụ nữ đánh."


      "Tao việc gì phải xấu hổ hết," Ngu Ngơ tuyên bố. "Tao mách bố ngay khi học về."


      " mà mách," tôi cáu bẳn . Thực tâm trạng tôi lúc này cực tệ. "Rồi ông ấy lại cấm túc mày lần nữa khi tao kể với ông ấy là mày trước bước và lẻn ra ngoài hôm Kelly tổ chức tiệc bể bơi."


      "Tao trốn," nó gần như hét thẳng vào mặt tôi.


      "Vậy chứ làm thế nào," tôi , "tao lại trông thấy mày ở trong căn nhà cạnh bể bơi truyền cho lưỡi của Debbie Mancuso cái thứ nước nhớt Jiffy ấy nhỉ?"


      Ngay cả Ngái Ngủ cũng phải hú ầm lên trước câu đó.


      Ngu Ngơ, đỏ như gấc vì ngượng, trông như thể sắp phát khóc đến nơi. Tôi liếm ngón tay và khẽ vung lên trung như thể viết lên tấm bảng thông báo tỉ số. Suze: 1. Ngu Ngơ: 0


      Nhưng may, Ngu Ngơ mới là kẻ cả cười sau rốt.


      Chúng tôi đứng vào hàng trong tiết đầu giờ - bọn họ bắt tất cả các khối lớp đứng ngoài sân, xếp theo giới tính, con trai bên, con bên, trong mười lăm phút trước khi giờ học chính thức bắt đầu, để họ xem xét sĩ số và đọc thông báo - xơ Ernestine toét còi về phía tôi, ra hiệu cho tôi lên chỗ bà ta đứng cạnh cột cờ.


      May mắn chưa, bà ta làm thế ngay trước mặt bọn lớp 10 - đấy là còn chưa kể bọn lớp 9 mới vào - để cho tất cả lũ bạn tôi có vinh dự được chứng kiến tôi bị bà xơ mắng té tát vì tội dám mặc váy ngắn đến trường.


      Kết thúc series té tát đó, xơ Ernestine bảo tôi phải về nhà thay quần áo.


      Oh, tôi cãi lại. Tôi khăng khăng rằng xã hội mà chỉ đánh giá mỗi cá nhân theo vẻ bên ngoài của họ là cái xã hội bị định mệnh sắp sẵn phải sụp đổ, đó là điều tôi nghe Tiến Sỹ vài hôm trước khi bà ta phạt nó vì dám mặc quần Levi's - cái trường này nghiêm cấm mặc quần jeans.


      Nhưng xơ Ernestine chịu. Bà ta với tôi rằng tôi có thể về nhà thay, hoặc có thể ngồi trong văn phòng của bà ta chấm điểm hộ bài kiểm tra ngắn môn Toán của bọn lớp 2 cho đến khi mẹ tôi đem đến cái quần vải cho tôi.


      Ô, thế cũng chả có gì phải xấu hổ lắm, nhỉ.


      Được ban hai lựa chọn, tôi chọn về nhà thay - cho dù tôi có ra sức cãi thay cho Johnson và những đồ ấy thiết kế. Tuy nhiên, cái váy ngắn đầu gối đến hơn bảy phân được coi là phù hợp với đồ học ở Trường. may, cái váy của tôi lại ngắn gối đến hơn mười phân cơ. Tôi biết, vì xơ Ernestine đem cả thước ra đo cho tôi thấy mà. Và cho tất thảy bọn học sinh lớp 10 thấy luôn thể.


      Vậy là thế đấy, vẫy tay về phía Cee Cee và Adam, hai đứa dẫn đầu tiếng la hét của cả lớp ủng hộ tôi - may là nhấn chìm tiếng la ó phản đối của Ngu Ngơ và bọn bạn nó - tôi khoác ba lô lên và rời trường. Dĩ nhiên tôi phải bộ về rồi, vì tôi chẳng còn mặt mũi nào gọi dượng Andy đến đón, và tôi vẫn chưa tìm hiểu được là ở Carmel này có cái của nợ gì gọi là phương tiện giao thông công cộng hay .


      Tôi cũng chẳng thấy chán đời gì cho lắm. Dù sao , tôi còn trông chờ điều gì nữa nào? Ô, chỉ trông có đúng chuyện Cha Dominic mắng nhiếc tôi lên bờ xuống ruộng vì kể ông nghe chuyện Jesse. Chắc là tôi có thể khiến ông bị nhãng bằng cách cho ông biết ông sai bét về chuyện bố Tad là ma cà rồng - ông ta chỉ nghĩ mình là ma cà rồng thôi - và Cee Cee khám phá được những gì về em trai của ông ta, tên Marcus. Việc này chắc chắn khiến ông thôi nóng gáy với tôi... dù sao cũng được lát đấy chứ.


      Nhưng rồi sau đó sao? vài nhà môi trường học mất tích ư? Điều đó chẳng chứng tỏ được cái gì cả. Vậy là bà già chết với tôi rằng kẻ tên Beaumont giết bà ta? Ô phải, đưa điều đó ra toà cũng được đấy.


      có gì nhiều để tiếp tục. Mà ra, chúng tôi chẳng có gì hết. con số 0. Hai bàn tay trắng.


      Lúc tôi lê bước, tôi cũng cảm thấy y như vậy. con số 0 to đùng mặc váy ngắn.


      Cứ như thể cái gã nào đó ch�a nợ��u trách nhiệm về thời tiết cũng đồng tình với tôi về tình trạng thê thảm lúc này, trời như muốn mưa ấy. Khắp bờ biển ở nam California này, sáng nào cũng có sương mù. Sương từ biển bay vào tụ lại vịnh cho đến khi mặt trời xua tan hết.


      Nhưng sáng nay, phía màn sương kia, cơn mưa bụi rắc xuống. Lúc đầu cũng chẳng đến nỗi quá tệ, nhưng đến cổng trường tóc tôi lại bắt đầu xoăn lên. Sau cả buổi sáng tôi tốn công ép thẳng. Dĩ nhiên tôi chẳng có ô. Mà cũng có vẻ như tôi đâu còn lựa chọn nào. Tôi rồi con quái đản tóc xù ướt như chuột lột sau khi cuốc bộ hai dặm về đến nhà - phần lớn là leo dốc - đấy là tận cùng rồi.


      Hay đấy là tôi tưởng thế. Bởi vì lúc tôi bước qua cổng trường, chiếc ô tô giữa hai cánh cổng dần dần chậm lại.


      Đó là chiếc xe đẹp. chiếc xe đắt tiền. Nó màu đen với cửa kính mờ sương. Khi tôi nhìn trong những chiếc cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt quen thuộc ngó ra nhìn từ ghế sau.


      " Simon à," Marcus Beaumont cách thích thú. "Đúng người tôi tìm. Tôi có vài lời với được chứ?"


      mở cửa bên cách mời mọc, ra hiệu cho tôi vào xe cho khỏi bị mưa.


      Từng nơron của người làm cầu nối cho hồn ma trong tôi phản ứng ngay lập tức. Nguy hiểm đấy, chúng gào lên. Chạy trốn thôi, chúng ré lên.


      Tôi thể nào tin được. Tad làm thế. Tad hỏi ông chú ta xem tôi thế nghĩa là thế nào.


      Tên Marcus thay vì phủ nhận lại đến đây, đến trường tôi học trong chiếc xe kính mờ để "có vài lời" với tôi.


      Tôi tiêu đời rồi.


      Nhưng trước khi có cơ hội quay đầu lại, cong đuôi chạy vào trường, nơi tôi biết mình được an toàn, những cánh cửa chiếc xe mui kín của Marcus Beaumont bật tung ra, và hai tên tiến đến chỗ tôi.


      Từ tận sâu trong thâm tâm, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Tad lại có gan làm như thế. Ý tôi muốn , Tad có vẻ là tên con trai cũng tốt nết, và có Chúa biết, ta hôn rất đỉnh nữa, nhưng ta có vẻ chưa phải là con dao sắc nhất trong ngăn tủ đâu, nếu mà bạn hiểu tôi muốn ám chỉ điều gì. Tôi đoán, đây chính là lý do tại sao đứa con như Kelly Prescott lại thấy ta hấp dẫn dến thế: Kelly quen coi mình là loạ i dao Wusthof rồi... ta thích cạnh tranh giữa những con dao của cùng loại.


      Nhưng ràng tôi đánh giá thấp Tad. ta chỉ hỏi ông chú như tôi bảo, mà hiển nhiên còn khiến cho Marcus tăng thêm mối nghi ngờ rằng tôi biết nhiều hơn những gì tôi ra.


      Nghi là tôi biết được hơn thế nhiều, nếu như hai tên xã hội đen vây lấy tôi, chặn mọi cơ hội thoát thân của tôi, chính là biểu của điều đó.


      Lựa chọn của tôi là chuồn được rồi, nhờ vào hai thằng hề đó, tôi nghĩ mình phải đánh nhau thôi. Tôi tự thấy mình chả phải là tay mơ trong chuyện đánh đấm gì đâu nhé. Thực ra tôi còn khoái chuyện đó nữa cơ, để bạn hay trong trường hợp bạn còn chưa biết. Dĩ nhiên, tôi luôn đánh nhau với ma chứ phải người sống. Nhưng bạn nghĩ mà xem, cũng chả khác nhau là mấy. Ý tôi muốn , sụn mũi nào mà chả như nhau chứ. Tôi rất vui lòng đấm cho trận.


      Bọn tay chân của Marcus có vẻ như bất ngờ. Hai gã cục mịch trông như thể chúng quen với cái việc nốc bia hơn là oánh người, chui ra ngoài để gây ấn tượng với ông chủ, tỏ vẻ ta đây.


      Ít nhất là cho đến khi tôi ném chiếc túi đựng sách vở xuống, vung chân đá vào đằng sau đầu gối tên, khiến gã khuỵu xuống cái rầm, rung chuyển mặt đường ướt.


      Trong khi Gã Số 1 nằm đó, ngửa cổ nhìn bầu trời u ám với nét mặt kinh ngạc, tôi đá cho Gã Số 2 cú xuất sắc. Gã quá cao nên tôi thể đấm vào mũi được, nhưng tôi cho gã hết hơi khi thụi gót giày hơn bảy phân vào lồng ngực gã. cho bạn hay, thế là hơi bị đau đấy. quay vòng vòng, mất thăng bằng và hôn đất.


      Đồ amatơ.


      Lúc đó, Marcus ra khỏi xe. đứng dưới cơn mưa đổ xuống mái tóc vàng mềm mại và rủa Gã Số 2: "Đồ ngu."


      Bạn nghĩ mà xem, cáu cũng phải. Ý tôi muốn là, thuê hai tên này để tóm cổ tôi, và chúng làm quá là dở tệ. Điều đó chứng tỏ là bạn hết nhờ vả được chúng rồi đây.


      Bạn có thể nghĩ là, những chuyện như thế này diễn ra ngay trước địa điểm tham quan khá nổi tiếng như Hội Truyền Giáo - chưa đến đây là trường học nhé - phải có ai đó trông thấy và gọi cảnh sát rồi chứ. Bạn nghĩ thế, phải ?


      Nhưng nếu mà nghĩ thế chứng tỏ bạn chưa đến California khi trời mưa rồi. Tôi đùa đâu, nó cũng giống như thành phố New York vào đêm giao thừa ấy: chỉ có khách du lịch mới dám liều ra ngoài thôi. Còn ai ai cũng ngồi nhà và đợi cho đến khi đủ an toàn để ra ngoài.


      Ô, có vài cái xe vụt qua với tốc độ năm mươi dặm giờ trong khu vực chỉ cho phép với tốc độ hai mươi dặm giờ. Tôi hi vọng rằng có ai đó trông thấy chúng tôi, quyết định rằng hai gã chọi với đứa con chơi được đẹp cho lắm - kể cả khi cái đứa con đó trông hơi bị giống "" tí.


      Nhưng vụ lộn xộn nho của chúng tôi diễn ra khá lâu trước khi Marcus - kẻ ràng nhận ra cái điều mà bọn tay chân của biết: tôi giống như đứa con học trường Công giáo điển hình - kết thúc ngắn gọn bằng cú hoàn toàn đẹp tí nào ngay dưới cằm khiến tôi ngã lăn.


      Tôi thậm chí còn chẳng thấy lao đến. Dưới cơn mưa, mái tóc dính hết vào mặt khiến tầm nhìn của tôi bị thu hẹp. mải lên gối vào háng Gã Số 1 - cái quyết định đứng lên của gã ý tưởng dở tệ - trong khi để mắt đến Gã Số 2, kẻ dùng tay nắm tóc tôi - ràng theo trường phái đánh nhau của Ngu Ngơ - tôi nhận thấy rằng Marcus tiến về phía mình.


      Nhưng bất ngờ, bàn tay nặng nề đặt lên vai tôi và xoay ngoắt người tôi lại. giây sau, đầu tôi bùng lên tiếng nổ. Xung quanh nghiêng ngả đáng sợ, và tôi cảm thấy mình loạng choạng. Điều tiếp theo tôi biết là tôi ở trong ô tô, tiếng phanh xe rít lên.


      "Ối," tôi thốt lên khi những ngôi sao tôi thấy mờ dần đủ để cất tiếng . Tôi đưa tay lên sờ vào quai hàm. mất cái răng nào, nhưng tôi bị vết bầm mà có lấy tất cả tất cả mỹ phẩm Clinique đời cũng thể che nổi. "Ông đánh tôi mạnh thế để làm cái gì chứ?"


      Marcus chỉ chớp mắt nhìn tôi biểu cảm từ chỗ ngồi cạnh tô ở ghế saui. Gã Số 1 lái xe, còn Gã Số 2 ngồi cạnh Gã Số 1 ở ghế trước. Xét phía sau hai cái cổ to tướng của hai gã mà , chúng chẳng vui vẻ gì. Ngồi đó người nhiều chỗ đau nhức, người ướt nhoẹt, quần áo bẩn thỉu chẳng dễ chịu tí nào. May mắn là cái áo khoác da che chở cho tôi khỏi cơn mưa. Tuy nhiên, mái tóc tôi lại ra làm sao cả.


      Chúng tôi lao nhanh xuống đường chính. Nước chảy ào ào hai bên khi xe trong cơn mưa giờ to lắm rồi. đường chẳng có ma nào ngoài chúng tôi ra cả. bạn hay, bạn chẳng bao giờ thấy được ai lại sợ cơn mưa như những người California chính gốc đâu nhé. Động đ�ng lên ��t ư? Chẳng là cái gì hết. Nhưng dấu hiệu của cơn mưa phùn đến, và thế là đến lúc kiếm--chỗ-an-toàn rồi.


      "Nghe đây," tôi . "Tôi nghĩ là ông nên biết điều này. Mẹ tôi là phóng viên của đài WCAL ở Monterey, và nếu có bất kì chuyện gì xảy ra với tôi, bà ấy tha cho ông, giống như bọn kiến dính bu vào kẹo Jolly Rancher ấy."


      Marcus, ràng là phát chán lên với điệu bộ của tôi, kéo ống tay áo khoác lên và xem đồng hồ Rolex. "Bà ta làm thế," chút biểu cảm. "Chẳng ai biết ở đâu hết. tình cờ, rời trường đúng lúc bọn ta đến. Có con nào trong số lũ ma của " - cái từ đó với vẻ mỉa mai mà tôi đoán nghĩ là cay nghiệt lắm - " báo với rằng bọn ta đến à?"


      Tôi cau mày lẩm bẩm: " hẳn thế." đời nào tôi lại với là tôi bị đuổi về nhà vì vi phạm nghiêm trọng nội quy ăn mặc của trường. Trong ngày mà tôi bị mất mặt như thế là đủ lắm rồi.


      "Mà ông làm gì ở đó mới được?" tôi hỏi. "Ông định vào và kéo tôi ra khỏi lớp ngay trước mặt mọi người sao?"


      "Dĩ nhiên là ," Marcus bình thản đáp.


      Điều tôi hi vọng là có ai đó - ai cũng được - nhìn thấy Marcus thụi tôi và tịch thu biển kiểm soát chiếc xe đắt tiền của . Bất cứ lúc nào tiếng còi hú cũng có thể vang lên phía sau chúng tôi. Cảnh sát thể nào lại sợ cơn mưa được - cho dù là, tôi nhớ hai viên cảnh sát Ponch và Jon trong phim CHiP có bao giờ dám ra ngoài trong trời mưa to hay ...


      Cứ để cho tiếp, tôi tự nhủ. Nếu tiếp tục , thể tập trung giết mình được.


      "Vậy chứ kế hoạch là thế nào?"


      "Nếu cần biết, ta gặp ông hiệu trưởng và bảo ông ta rằng Tập đoàn Beaumont muốn tài trợ học phí cho học sinh trong năm học này, và rằng trong những ứng cử viên vòng cuối cùng." Marcus nhặt sợi vải vô hình khỏi bên chân. "Dĩ nhiên, bọn ta cầu có cuộc phỏng vấn riêng, sau đó bọn ta định đưa - ứng cử viên - đến dùng bữa trưa để ăn mừng."


      Tôi đảo tròn con mắt. Cái ý tưởng tôi nhận được loại học bổng gì đó đáng nực nười. Tên này ràng là chưa xem kết quả những bài kiểm tra nhanh môn Hình học gần đây nhất của tôi rồi.


      "Cha Dominic bao giờ cho phép tôi cùng các ông đâu," tôi . Nhất là sau khi tôi kể với ông ấy chuyện xảy ra ở nhà Beaumont vào đêm hôm qua, tôi thầm nghĩ.


      "Ờ, ta nghĩ là ông ta cho phép thôi. Ta chuẩn bị sẵn khoản hiến tặng kha khá cho ngôi trường bé của ông ta rồi."


      Tôi bật cười vì điều đó. Tên này ràng là chẳng biết cóc gì về Cha D hết.


      "Tôi nghĩ thế đâu," tôi . "Mà kể cả ông ấy có đồng ý nữa, ông nghĩ rằng ông ấy lần cuối cùng ông ấy nhìn thấy tôi tôi ở trong xe của ông à, nếu mà tình cờ cảnh sát có hỏi ông ấy sau khi tôi biến mất, ông biết đấy?"


      Marcus : "Ôi, biến mất đâu, Simon."


      Điều này khiến tôi ngạc nhiên. " ư?" Thế chuyện này là thế nào nhỉ?


      "Ồ, ," Marcus khẳng định với tôi cách tự tin. " có lấy câu hỏi chuyện gì xảy ra với đâu. Cái xác của được phát ra khá nhanh thôi mà."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :