Cầu Nối Của Những Hồn Ma - Meg Cabot(FULL 6 tập) (Kinh dị, Teen)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2

      làm việc đó. Cuối cùng cũng hành động. Như thể từ tận sâu trong thâm tâm tôi có lẽ cũng luôn biết trước làm mà.

      Chắc bạn nghĩ rằng, sau khi trải qua tất cả những chuyện như thế tôi phải đoán trước được việc đó xảy ra chứ. Tôi đâu còn xa lạ gì với việc này. Mà cũng phải có những dấu hiệu cảnh báo trước. Vậy nhưng, khi ngón đòn bất ngờ đó xuất , nó dường như là tia chớp rạch ngang bầu trời xanh trong vậy.

      “Thế cậu định ăn tối ở đâu trước khi đến dự Dạ tiệc Mùa đông?” Kelly Prescott hỏi tôi vào tiết thứ tư, trong phòng lab học ngoại ngữ. ta thậm chí còn thèm đợi xem tôi đáp thế nào. Vì Kelly quan tâm câu trả lời của tôi là gì. Ngay từ đầu ta hỏi tôi phải vì muốn nghe điều đó.

      “Paul đưa mình đến quán Cliffside đấy,” Kelly tiếp. “Cậu biết quán Cliffside chứ, Suze? Ở khu Big Sur ấy mà?”

      “Có chứ,” tôi đáp. “Tôi biết.”

      Tuy nhiên, ra miệng là vậy thôi. Chẳng phải kỳ lạ lắm sao, khi não bộ của con người có thể đặt trong chế độ như chế độ lái tự động máy bay vậy? Như thể, làm sao có thể đằng trong khi lại nghĩ nẻo hoàn toàn khác? Bởi lẽ khi Kelly ra điều đó – về chuyện Paul đưa ta đến quán Cliffside ấy mà – điều đầu tiên tôi nghĩ đến lại chẳng phải là Có chứ, tôi biết. Còn lâu mới là như vậy. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra giống kiểu thế này đúng hơn: Cái gì? Kelly Prescott ư? Paul Slater đưa KELLY PRESCOTT đến dự Dạ tiệc Mùa đông ấy à?

      Nhưng đó phải là điều tôi ra miệng, tạ ơn trời đất. Vì tên Paul ngồi cách đó chỉ vài cabin, chăm chú nghe băng. Điều cuối cùng đời này tôi muốn là để cho nghĩ rằng... bạn biết đấy... tôi tức vì mời kẻ khác dự tiệc. Việc nhác thấy tôi nhìn về phía là đủ tệ lắm rồi chứ đừng gì đến chuyện tôi về . nhướn hết cả hai hàng lông mày lên đầy dò hỏi như thể muốn : “Tôi giúp được gì cho cậu ?

      Lúc đó tôi mới thấy vẫn còn đeo headphone. Tôi thở phào nhõm khi nhận ra là nghe thấy được những điều Kelly vừa . nghe đoạn đối thoại sắc sảo thú vị giữa Dominique và Michel, hai bạn người Pháp bé .

      “Nó là hạng năm sao đấy,” Kelly tiếp, ngồi vào cabin của ta. “Quán Cliffside ấy mà.”

      “Hay nhỉ,” tôi , cuối cùng đành rời mắt khỏi ánh nhìn của tên Paul và kéo ghế trong cabin của mình ra. “Tôi chắc hai người vui lắm.”

      “Ồ, đúng thế,” Kelly đáp. ta hất mái tóc vàng mật ong ra sau để đeo headphone lên. “ lãng mạn cực kỳ. Thế cậu định đâu? ăn trước khi dự tiệc ấy mà.”

      Tất nhiên là ta biết rồi. ta hoàn toàn biết mà. Nhưng ta vẫn bắt tôi phải ra miệng. Bởi lẽ những đứa con như Kelly là thế đấy.

      “Chắc là tôi đâu,” tôi đáp, ngồi xuống cabin cạnh ta và đeo headphone của mình lên.

      Kelly nhìn qua vách ngăn giữa chúng tôi, gương mặt xinh xắn của ta nhăn lại ra vẻ cảm thông. cảm thông giả tạo, tất nhiên là thế rồi. Kelly Prescott chẳng quan tâm gì đến tôi hay bất kỳ ai khác ngoài chính bản thân ta.

      ư? Ôi, Suze, thế tệ quá! có ai mời cậu à?”

      Tôi chỉ mỉm cười đáp lại. Mỉm cười và cố gắng gạt cảm giác cái nhìn của Paul dán chặt vào sau đầu mình.

      “Tệ quá nhỉ,” Kelly . “Và có vẻ Brad cũng được phải, vì Debbie bị sốt bạch huyết mà. A, mình có ý này.” Kelly cười khúc khích. “Cậu với Brad cùng nhau dự tiệc !”

      “Đùa hay lắm,” tôi , mỉm cười yếu ớt trong khi Kelly rúc rích với trò đùa của mình. Bởi vì, bạn biết đấy, có gì thảm hại bằng việc đứa con được chính em con dượng mình hộ tống đến dự Dạ tiệc Mùa đông.

      Có lẽ chỉ trừ mỗi chuyện là chẳng có đứa nào mời nó cả.

      Tôi bật băng lên. Dominique ngay lập tức bắt đầu kêu ca phàn nàn với Michel về dormitoire[1] của ta. Tôi tin chắc Michel lẩm bẩm những câu đáp tỏ vẻ thông cảm (lúc nào ta chả thế) tôi nghe thấy những lời đáp ấy là gì.

      Bởi lẽ nó vô lý. Chuyện vừa mới xảy ra ấy mà. Sao Paul có thể đưa Kelly dự Dạ tiệc Mùa đông trong khi tôi mới chính là người nhăm nhe buổi hẹn hò... bất kỳ buổi hẹn nào? thế chả phải tôi thích thú gì về điều đó đâu nhá. Nhưng thỉnh thoảng đúng là tôi phải cho có chút hi vọng để khỏi ra tay với bạn trai tôi như làm với bà Gutierrez.

      Khoan . Có phải chuyện là như thế ? Cuối cùng Paul cũng phát chán vì phải quanh quẩn với đứa con phải hăm doạ để đứa đó dành thời gian ở bên cạnh ? Ừm, tốt thôi. Đúng nhỉ? Ý tôi muốn , nếu Kelly thích, ta có thể chiếm lấy .

      Rắc rối duy nhất là ở chỗ, tôi khó khăn lắm lắm để cố nhớ lại cảm giác thân người Paul áp sát vào tôi đêm hôm nọ ở trong sân nhà Gutierrez. Bởi lẽ, cảm giác ấy tuyệt – sức nặng của , hơi ấm của – cho dù tôi có sợ nữa. Rất tuyệt.

      Cảm giác đúng... nhưng dành cho nhầm người.

      Nhưng còn chàng phù hợp sao? ấy phải là kiểu người đè-con--xuống-bãi-cỏ. Còn hơi ấm ư? ấy chẳng còn toả ra được chút hơi ấm nào suốt thế kỷ rưỡi nay rồi. Đó đâu phải lỗi của ấy, đấy. Chuyện hơi ấm gì đó ấy mà. Jesse chẳng làm gì được với thực tế là ấy chết, giống như Paul thể là gì khác ngoài... chính bản thân .

      Thế nhưng, cái chuyện mời-Kelly--dự-tiệc-chứ--mời-tôi, nó khiến tôi phát sợ. Tôi chuẩn bị tinh thần để nghe lời mời của – và cả phản ứng của khi tôi từ chối – hàng mấy tuần nay rồi. Thậm chí tôi còn bắt đầu nghĩ rằng cuối cùng mình cũng hiểu được tính chất qua lại trong mối quan hệ giữa tôi và ... như thể đó là trận đấu tennis ở khu nghỉ dưỡng nơi chúng tôi gặp nhau vào mùa hè vừa qua.

      Chỉ trừ điều rằng lúc này đây tôi có cảm giác chán chường rằng Paul vừa mới đánh quả bóng về phía phần sân của tôi mà tôi bao giờ có thể đánh trả lại được.

      Chuyện đó là thế nào vậy?

      Những từ ngữ ấy lên trước mắt tôi, được viết ngoáy tờ giấy xé ra từ quyển vở và vẫy vẫy về phía tôi qua vách ngăn giữa cabin của tôi và cabin phía trước. Tôi lấy tờ giấy từ mấy ngón tay cầm và viết: Paul mời Kelly dự Dạ tiệc Mùa đông, sau đó lại đưa qua vách ngăn.

      Mấy giây sau, tờ giấy lại bay đáp xuống trước mặt tôi. Mình tưởng định mời cậu chứ!!! Cee Cee, bạn thân nhất của tôi, viết.

      Chắc là đâu, tôi ngoáy lại.

      Ừm, có lẽ thế cũng tốt thôi, Cee Cee trả lời. Đằng nào cậu cũng muốn với mà. Ý mình muốn , Jesse thế nào đây?

      Nhưng đúng là thế. Jesse thế nào đây? Nếu Paul mời tôi dự Dạ tiệc Mùa xuân mà tôi đáp lại lời mời của bằng câu kém phần hào hứng tung ra trong những câu doạ dẫm khó hiểu về chuyện của Jesse – thực ra, lời đe doạ mới đây nhất là chuyện ràng biết được cách nào đó để ngăn cho người chết khỏi phải chết ngay từ đầu... Mặc kệ điều đó có nghĩa là gì.

      Thế mà hôm nay quay ngoắt lại, mời ngay người khác dự tiệc. phải chỉ là người nào đó thôi, mà là Kelly Prescott, đứa con xinh nhất, nổi nhất trường... đồng thời cũng lại là đứa mà tôi tình cờ được biết là Paul ghét cay ghét đắng.

      Tất cả những chuyện này có gì đó ổn... và phải chỉ là việc tôi cố dành tất cả những điệu nhảy để tặng cho chàng chết được trăm năm mươi năm có lẻ.

      Nhưng tôi ra điều đó cho Cee Cee biết. Dù có là bạn thân nhất hay , cũng có quá nhiều chuyện mà đứa con mười sáu tuổi thể hiểu hết được – ngay cả đứa mười sáu tuổi bạch tạng có dì là bà đồng. Đúng là ấy có biết về Jesse . Nhưng còn Paul? Tôi chưa từng hé răng tiết lộ điều gì hết. Và tôi muốn tiếp tục giữ kín như thế.

      Sao cũng được, tôi viết. Thế còn cậu? Adam mời cậu chưa?

      Tôi ngó quanh để chắc chắn xơ Marie-Rose, giáo viên tiếng Pháp, nhìn thấy trước khi luồn tờ giấy về phía Cee Cee, thay vào đó tôi lại thấy ngay Cha Dominic vẫy vẫy mình ở ngưỡng cửa phòng lab.

      Tôi bỏ headphone ra chút nuối tiếc – những câu rên rỉ của Dominique và Michel nếu bằng tiếng cũng chẳng có gì hay ho thú vị; còn bằng tiếng Pháp ấy à, thể nào chịu nổi – và vội vã ra cửa. Tôi cảm thấy (chứ phải trông thấy) rằng có cái nhìn chăm chú dán chặt vào mình. Tuy nhiên, tôi liếc nhìn về phía để cho thoả mãn đâu đấy.

      “Susannah,” Cha Dominic khi tôi rời cabin học ngoại ngữ, bước ra trong những lối giống như là hành lang giữa các lớp học ở Trường Truyền Giáo Junipero Serra. “ may là gặp được con trước khi ta .”

      ư?” Phải đến lúc đó tôi mới để ý thấy Cha D cầm chiếc túi và đeo vẻ mặt vô cùng lo âu. “Cha định đâu?”

      “San Francisco.” Mặt Cha Dominic trắng bệch gần như màu mái tóc được chải gọn gàng của ông. “Ta e rằng vừa xảy ra chuyện khủng khiếp.”

      Tôi nhướn bên lông mày. “Có động đất ạ?”

      hẳn thế.” Cha Dominic đẩy gọng kính lên sống mũi thẳng hoàn hảo khi ông nheo mắt cúi nhìn tôi. “Đó là monsignor. Vừa xảy ra tai nạn và ông ấy hôn mê.”

      Tôi cố gắng làm bộ âu lo cho hợp cảnh, cho dù là tôi chả bao giờ quan tâm lo lắng gì đến monsignor cho lắm. Ông ta chỉ toàn khó chịu vì những chuyện nhặt vớ vẩn – ví dụ như chuyện bọn học sinh nữ mặc váy ngắn học chẳng hạn. Nhưng còn chuyện thực quan trọng ông ta chả bao giờ lo đến cả, như là việc món xúc xích trong bữa trưa lúc nào cũng nguội tanh nguội ngắt.

      “Ái chà,” tôi . “Thế có chuyện gì vậy? Tai nạn ô tô ạ?”

      Cha Dominic e hèm. “Ờ, . Ông ấy... ừm... bị ngạt thở.”

      “Có kẻ siết cổ ông ta ạ?” tôi hỏi mà lòng ngập tràn hi vọng.

      “Dĩ nhiên là . Susannah, con hết biết,” Cha Dom trách móc. “Ông ấy bị mắc nghẹn miếng xúc xích khi dự bữa tiệc barbeque của xứ đạo tổ chức.”

      Ối cha mẹ ơi! Đúng là gieo nhân nào gặt quả ấy! Tuy nhiên tôi ra miệng, vì tôi biết thừa là Cha Dominic bằng lòng. Thay vào đó tôi : “Tệ quá nhỉ. Thế Cha bao lâu?”

      “Ta chưa biết,” Cha Dom đáp, trông có vẻ buồn bã. “Chuyện xảy ra chẳng đúng lúc tí nào, cuối tuần này lại có buổi đấu giá mới phiền.”

      Trường Truyền Giáo liên tục nỗ lực tìm cách gây quỹ cho trường. Cuối tuần này diễn ra buổi đấu giá đồ cổ được tổ chức mỗi năm lần. Suốt tuần, những đồ cổ hiến tặng đổ về ào ào và được cất giữ trong tầng hầm của khu nhà dành cho các linh mục. trong những món đồ quý giá nhất mà hội nhận được là tấm bảng Ouija[2] (phần hiến tặng của bà đồng Pru, dì của Cee Cee) và chiếc đai lưng bằng bạc Carmel xác định nó khoảng hơn 150 năm tuổi – cái đai đó được thằng Brad con dượng tôi phát ra trong lúc dọn dẹp tầng áp mái nhà chúng tôi, nhiệm vụ nó bị gán như là hình phạt vì tội mà tôi cũng chẳng nhớ nổi là tội gì.

      “Nhưng ta muốn đảm bảo chắc chắn rằng con biết ta đâu.” Cha Dominic lôi từ trong túi áo ra chiếc di động. “Nếu có bất cứ chuyện gì... ờ... chuyện gì bất thường, con gọi cho ta chứ, Susannah? Số của ta là – ”

      “Con nhớ số rồi mà, Cha D,” tôi nhắc. Điện thoại của Cha Dom còn mới, nhưng mới lắm. Cho phép tôi thêm vào câu này nhé, việc Cha Dominic ( người chả bao giờ muốn có di động mà cũng chả biết tí ti gì về việc dùng di động thế nào) lại có cái trong khi tôi , việc đó là chán như con gián. “Mà Cha bảo ‘chuyện bất thường’ là ý muốn những việc như kiểu thằng Brad vớt vát được điểm vừa đủ qua trong bài kiểm tra giữa kỳ môn Lượng giác, hay những tượng mang tính siêu tự nhiên hơn thế, ví dụ như ma hình trong nhà thờ?”

      “Vế sau,” Cha Dom đáp, bỏ điện thoại vào túi. “Ta hi vọng chỉ vắng mặt khoảng , hai ngày là cùng, Susannah ạ, nhưng ta hoàn toàn biết rằng trước đây chẳng cần đến chừng ấy thời gian con cũng kịp đâm đầu vào nguy hiểm chết người rồi. Trong khi ta , con làm ơn cẩn thận chút. Ta muốn lúc về nhà chỉ thấy thêm phần nữa của ngôi trường tan tành mây khói đâu đấy. À, mà nếu có thể con nhớ đừng để con Spike thiếu thức ăn – ”

      “Ấy ,” tôi , giật lùi. lâu lắm rồi mới lại có chuyện hai cổ tay và hai bàn tay tôi còn những vết cào xước đỏ ửng, và tôi muốn giữ như thế. “Con mèo đó giờ là nghĩa vụ của Cha rồi, chứ phải của con.”

      “Chứ ta còn biết làm thế nào được nữa hả Susannah?” Cha D trông có vẻ bực bội. “Chẳng lẽ nhờ xơ Ernestine thỉnh thoảng để mắt đến nó chắc? Lẽ ra trong nhà mục sư còn được nuôi chó mèo cơ, vì bà ấy bị dị ứng nặng với chúng. Ta phải học cách ngủ mà vẫn phải mở cửa sổ để con mèo khỉ gió đó có đường vào ra theo ý nó mà bị bà nữ tu nào trông thấy – ”

      “Thôi được rồi,” tôi ngắt lời ông, thở dài đánh thượt. “Sau khi tan học con ghé qua PETCO. Cha còn dặn gì nữa nào?”

      Cha Dominic lôi trong túi ra tờ danh sách nhàu nát. “À,” ông sau khi xem xong lượt. “Còn lễ tang nhà Gutierrez nữa. Tất cả lo đâu vào đấy cả rồi. Và ta cho gia đình đó vào mục trường hợp cần trợ cấp nhất, như con cầu.”

      “Cảm ơn Cha, Cha D,” tôi khẽ, quay ra trôngheo những chiếc cổng vòm ở lối , nhìn về phía chiếc đài phun nước ở giữa sân. Hồi còn ở Brooklyn, nơi tôi sinh ra và lớn lên, chẳng còn hoa nào trụ nổi vào tháng Mười . Còn ở California này – dù là bắc California – tháng Mười ràng đồng nghĩa với khách du lịch ngày ngày đến tham quan Hội Truyền Giáo mặc quần kaki thay vì quần đùi cộc, và những tay lướt sóng ở bãi biển Carmel phải chuyển từ đồ lặn ngắn tay sang dài tay. Những đoá hoa rực rỡ sắc đỏ và hồng vẫn còn nở rộ trong những khoảng sân trồng ở Hội Truyền Giáo, và đến giờ ăn trưa mỗi ngày, bọn tôi vẫn còn có thể vã mồ hôi hột dưới ánh nắng mặt trời chói chang.

      Vậy nhưng, dù thời tiết có khoảng 210 nữa, tôi vẫn run cầm cập... và phải chỉ vì tôi đứng trong bóng râm mát rượi của lối . , đó là cái lạnh toát ra từ tận bên trong, cái lạnh ấy mới khiến hai tay tôi nổi da gà. Bởi lẽ, dù những khu vườn ở Hội Truyền Giáo đẹp đấy, nhưng điều đó cũng chẳng thể xua ý nghĩ rằng bên dưới những cánh hoa rực rỡ kia lẩn khuất thứ gì đó đen tối và...

      ... ừm, giống như tên Paul vậy.

      Thực là thế. Tên đó có thể khiến cho ngày tươi đẹp nhất hoá thành u mây mù ảm đạm. Ít nhất tôi thấy vậy. Tôi biết liệu Cha Dominic có nghĩ giống như mình ... nhưng tôi có phần tin lắm vào điều đó. Sau màn khởi đầu có phần trúc trắc hồi đầu năm học, cuối cùng Paul cũng chẳng có gì nhiều nhặn để qua lại báo cáo với ông hiệu trưởng ngôi trường như tôi. Điều đó có vẻ hơi kỳ lạ, trong khi cả ba người chúng tôi đều làm cầu nối cho hồn ma cơ đấy.

      Nhưng cả Cha D lẫn Paul dường như đều bằng lòng với mọi chuyện diễn ra như vậy, mỗi người đều muốn giữ khoảng cách, còn tôi là con thoi chạy qua chạy lại giữa hai người đó mỗi khi có chuyện thực cần thiết phải liên lạc. Chuyện đó có phần nguyên nhân là vì (đối diện thôi) cả hai đều là đàn ông con trai. Nhưng cũng lại vì cách cư xử của Paul – ít ra là ở trường – tiến bộ đáng kể, và chẳng có lý do gì để phải triệu đến gặp hiệu trưởng cả. Paul thành học sinh mẫu mực, đạt được những điểm số ấn tượng và thậm chí còn được đề bạt chức đội trưởng đội tennis nam Trường Truyền Giáo nữa kia.

      Nếu mắt thấy tai nghe chắc tôi cũng chẳng tin nổi. Nhưng đúng là thế. ràng Paul muốn giấu Cha D về những gì làm sau khi tan học, biết vị linh mục chắc chắn bằng lòng chút nào.

      Ví dụ như chuyện nhà Gutierrez chẳng hạn. hồn ma đến tìm chúng tôi nhờ giúp đỡ, và thay vì làm điều phải Paul lại ăn cắp hai ngàn đôla của bà ấy. Nếu Cha Dominic mà biết chuyện đó ông chịu bỏ qua cho đâu.

      Chỉ có điều, ông lại chẳng hay. Cha D ấy mà. Bởi lẽ Paul kể với ông ấy, và nhé, tôi cũng vậy. Bởi vì nếu tôi làm thế – nếu tôi mà kể cho Cha Dominic bất cứ điều gì có thể khiến Paul còn là đứa thích thể thao đạt toàn điểm A như đóng kịch – chuyện xảy ra với bà Gutierrez cũng xảy ra với bạn trai của tôi. Hay là... bạn biết đấy... chàng trở thành bạn trai của tôi. Nếu như ấy còn sống.

      Thôi được, vậy là Paul nắm thóp được tôi. Nắm đúng điểm yếu của tôi. Ừm, có lẽ cũng thực hẳn hòi là như thế, nhưng cũng gần gần... Vì vậy mà tôi đành phải làm việc hay ho cho lắm để giành lại chút công bằng cho gia đình Gutierrez, những người bị ăn cướp dù họ chẳng hề hay biết. Dĩ nhiên là tôi thể báo cảnh sát được (Ừm, chú thấy đấy thưa sỹ quan, hồn ma của bà Gutierrez cho cháu biết về số tiền cất giấu bên dưới hòn đá trong sân sau nhà bà ấy, nhưng khi cháu đến nơi phát ra kẻ làm cầu nối khác cuỗm mất rồi... Chú hỏi người làm cầu nối nghĩa là gì ấy hả? À, đó là người liên lạc giữa người sống và người chết. Này, khoan , chú lấy cái áo dành cho người bị tâm thần ra làm gì thế?)

      Thay vì vậy, tôi viết tên gia đình đó vào danh sách những trường hợp khó khăn nhất cần Hội Truyền Giáo tương trợ, tổ chức lễ tang đàng hoàng cho bà Gutierrez và số tiền đủ để những người thân trả được phần nào món nợ của bà ấy. Tuy nhiên, được đến hai ngàn đôla, điều đó tôi chắc chắn...

      “ – trong khi ta vắng, Susannah.”

      Tôi chuyển chú ý sang những gì Cha Dominic khi hơi muộn. Và tôi cũng thể hỏi ông rằng: Chuyện gì cơ, Cha D? Vì như thế ông hỏi tôi nghĩ gì mà để ý đến những điều ông .

      “Con hứa chứ, Susannah?”

      Đôi mắt xanh của Cha Dominic dán chặt vào tôi. Tôi còn biết làm gì nữa đây ngoài nuốt xuống cái rồi gật đầu?

      “Vâng, thưa Cha D,” tôi đáp, chẳng hề hay biết mình hứa cái gì.

      “Ừm, phải rằng, điều đó khiến ta cảm thấy khá hơn rồi,” ông , và đúng là hai vai ông dường như cũng bớt căng thẳng trong lúc hai cha con chuyện. “Tất nhiên là ta biết mình có thể tin tưởng vào hai đứa bọn con. Chỉ có điều là... ừm, ta thích hai đứa làm điều gì... ờ... ngu ngốc... trong lúc ta vắng. Với tất cả mọi người, cám dỗ cũng khó cưỡng lại, và nhất lại là với người trẻ những người chưa nhận thức đầy đủ về hậu quả hành vi của mình gây ra.”

      Ô. Giờ tôi biết ông về chuyện gì rồi.

      “Nhưng với con và Jesse,” Cha Dominic tiếp tục , “ hậu quả càng đặc biệt nghiêm trọng hơn nữa nếu hai đứa chẳng may lại... ờ...”

      “ – lại đầu hàng dục vọng, khao khát mãnh liệt dành cho nhau chứ gì ạ?” tôi gợi ý khi giọng ông cứ đuối dần.

      Cha Dominic đưa mắt dòm tôi tỏ ý hài lòng. “Ta nghiêm chỉnh đấy, Susannah,” ông . “Jesse thuộc về thế giới này. Nếu may mắn cậu ta còn phải ở lại đây lâu nữa. Hai đứa càng gắn bó sâu đậm với nhau bao nhiêu đến lúc phải chia tay càng khó khăn bấy nhiêu. Bởi vì ngày nào đó rồi con phải lời từ biệt với cậu ta thôi, Susannah ạ. Con thể chống lại với trật tự theo lẽ tự nhiên của – ”

      Blah blah blah. Môi Cha D mấp máy nhưng tôi lại nghe thấy gì. Tôi chẳng cần nghe bài lên lớp ấy nữa. Ừ chuyện giữa Cha D và hồn ma của từ thời Trung cổ mà ông thành. Điều đó đâu có nghĩa là số mệnh bắt Jesse và tôi theo cùng con đường như thế. Đặc biệt lại càng , khi nghĩ đến điều mà tôi xoay xở moi được từ tên Paul, kẻ hình như biết nhiều hơn cả Cha Dom về chuyện làm cầu nối...

      ... Đặc biệt là nho rằng, những người làm cầu nối có thể đưa người chết sống lại.

      Chỉ có khuyết điểm duy nhất: Bạn cần có cái xác để cho hồn người đáng chết nhập vào đó. Mà thân xác người có phải là thứ tôi hàng ngày vẫn gặp đâu. Ít nhất những thân xác tình nguyện hi sinh linh hồn trú ngụ trong đó tôi chưa gặp được.

      “Con hứa mà, Cha Dom,” tôi khi bài thuyết giáo của ông cuối cùng cũng đến hồi kết. “Cha San Francisco vui vẻ nhé.”

      Cha Dominic nhăn mặt. Tôi đoán những người sắp sửa San Francisco thăm các ông monsignor hôn mê chả có mấy thời gian thăm thú những nơi như Cầu Cổng Vàng, khu phố Tàu hay gì gì đó.

      “Cảm ơn, Susannah,” ông . Thế rồi ông nhìn tôi cái sắc nhọn đầy ý. “Phải ngoan đấy.”

      bao giờ con ngoan chưa nào?” tôi hỏi có phần ngạc nhiên.

      Ông lắc đầu bỏ thèm đáp lại câu nào.




      Chương 3

      “Vậy hôm nay cậu và ông cha cố tốt bụng chuyện trò dài hơi gì trong giờ học thế?” Paul tò mò hỏi.

      “Lễ tang của bà Gutierrez,” tôi đáp thành . Ừm, ít nhiều là thế. Tôi học được rằng có dối tên Paul cũng vô ích. khả năng kì lạ là tự mình tìm ra được .

      Dĩ nhiên như thế có nghĩa điều tôi với trăm phần trăm. Chỉ là tôi cho rằng cần phải hết tất cả mọi chuyện với Paul Slater. Có vẻ như vậy an toàn hơn. Và nhất định lại càng an toàn hơn khi để cho Paul hay chuyện Cha Dominic sắp San Francisco mà chưa biết khi nào mới về.

      “Cậu còn khó chịu về chuyện đó đấy chứ hả?” Paul hỏi. “Về bà già Gutierrez ấy mà? Số tiền đó được dành vào mục đích tốt, cậu biết đấy.”

      “Ô, phải, tôi biết chứ,” tôi đáp. “Bữa tối ở quán Cliffside chắc cũng phải đến... bao nhiêu... trăm đô món ấy nhỉ? Và tôi nghĩ chắc cậu cũng định thuê con limo nữa chứ.”

      Paul mỉm cười biếng nhác từ chỗ mấy cái gối dựa vào. “Kelly kể với cậu rồi cơ à?” hỏi.

      “Có cơ hội cái là ta kể ngay,” tôi đáp.

      ta chẳng phải đợi lâu la gì cho lắm,” .

      “Cậu mời ta lúc nào? Tối qua à?”

      “Phải.”

      “Vậy là được mười hai tiếng,” tôi . “Cũng tệ nếu xét rằng tám trong số mười hai tiếng đó có lẽ ta dành để ngủ.”

      “Ôi, tôi chả tin lắm đâu,” Paul . “Đó là thời gian chúng hoạt động tốt nhất mà. Bọn nữ ấy. Tôi cá Kelly chỉ cần khoảng , hai tiếng mỗi đêm để nhắm mắt là tối đa.”

      “Lãng mạn gớm.” Tôi lật trang trong cuốn sách cũ rích đặt giường Paul, ngăn cách hai chúng tôi. “Ý tôi là chuyện cậu gọi nàng bồ cặp kè trong Dạ hội Mùa đông là nữ ấy.”

      “Ít ra ta muốn với tôi,” Paul , mặt chút biểu cảm – trừ bên lông mày đen sẫmao hơn bên kia chút xíu. “Phải đó là điều mới mẻ, khác với cái cách mọi thứ vẫn thường diễn ra ở đây.”

      “Cậu nghe thấy tôi phàn nàn câu nào chưa?” tôi hỏi, lật trang khác. Tôi lấy làm tự hào rằng mình vẫn còn giữ được thái độ cực kỳ thờ ơ về tất cả mọi chuyện – ít ra bề ngoài là thế. Còn bên trong dĩ nhiên lại là chuyện hoàn toàn khác. Bởi lẽ, trong lòng tôi gào lên: Chuyện gì diễn ra thế? Tại sao cậu mời Kelly mà phải là tôi? thế chả phải tôi quan tâm gì đến buổi khiêu vũ ngu si đó đâu đấy, mà chỉ là, cậu chơi cái trò gì vậy hả, Paul Slater?

      Tuy vậy, đáng ngạc nhiên là có gì trong số những điều đó để lộ ra ngoài. Hay ít nhất là tôi thấy thế.

      “Chỉ là tôi cần phải được báo trước vì kế hoạch của tôi lên lịch kín cả rồi,” tôi ra miệng như thế. “Làm sao cậu biết được, tôi có thể phải chi ra khoản để mua váy sao.”

      bên khoé miệng Paul nhếch lên. “Cậu đâu có mua,” Paul . “Mà cũng chẳng cơ mà.”

      Tôi quay chỗ khác. Lắm khi khó có thể đáp lại cái nhìn của , cái nhìn rất sắc, rất...

      Xanh.

      bàn tay rám nắng rắn rỏi đặt lên tay tôi, đè chặt những ngón tay tôi xuống trang sách tôi định lật giở qua. “Đúng trang đó đấy.” Paul lại chẳng có vẻ gì là gặp khó khăn trong việc nhìn vào mắt tôi cả (có lẽ là vì mắt tôi xanh lá cây và sâu sắc cứ như là... tảo biển ấy). nhìn vào gương mặt tôi chút bối rối. “Đọc .”

      Tôi nhìn xuống. Cuốn sách Paul đưa ra cho buổi “học làm cầu nối” lần này là cuốn sách cũ đến nỗi những trang giấy như muốn nát vụn ra dưới mấy ngón tay tôi khi tôi lật giở. Cuốn sách này lẽ ra phải nằm trong viện bảo tàng mới đúng, chứ phải trong phòng của tên con trai mười bảy tuổi.

      Ấy thế mà cuối cùng nó lại nằm ở chính căn phòng đó đấy, được lôi ra từ trong đống sách của ông nội – dù tôi nghĩ có lẽ Paul cũng chẳng biết là tôi để ý điều đó đâu. Nó có tên là Tử thư – Cuốn sách của Người chết.

      Cái tiêu đề phải là thứ duy nhất khiến người ta nhớ rằng cái gì cũng chỉ có thời của nó thôi. Cuốn sách có mùi như thể con chuột hay con gì đó bị kẹp nát giữa những trang giấy vào cái thời nào đó cách đây chưa quá lâu, rồi dần dần thối rữa ra ở trong đấy vậy

      “Nếu bản dịch vào năm 1924 là chính xác,” tôi đọc to lên, mừng thầm vì giọng mình run như những ngón tay vẫn thế mỗi khi Paul chạm vào tôi, “ tiềm năng của những người dịch chuyển chỉ giới hạn trong việc chuyện với người chết và chuyển dịch tức thời giữa thế giới của chúng ta và thế giới bên kia, mà họ còn có khả năng du hành trong chiều thứ tư theo ý muốn.”

      Tôi thừa nhận mình đọc mà chẳng cảm thấy gì nhiều nhặn cho lắm. học cả ngày rồi lại còn phải “phụ đạo môn cầu nối” nữa, việc đó chả có gì vui vẻ dễ chịu hết. Ừ tuần có mỗi buổi thôi, thế nhưng mà như vậy là đủ lắm rồi, bạn tin tôi . Ngôi nhà của Paul vẫn giữ nguyên vẻ đơn điệu như thế trong suốt mấy tháng tôi đến. Nếu có gì thay đổi đó là nơi này lại càng có vẻ quái dị đáng sợ hơn bao giờ hết...

      ... và cả ông nội tên Paul cũng thế, cái người tiếp tục theo kiểu “sống dở chết dở”, theo cách của chính tên Paul, trong căn phòng cách phòng mấy căn. Cái kiểu sống dở đó có vẻ như là bao gồm những việc cứ tiếng đồng hồ lại có y tá ghé qua phòng, họ được thuê để chăm lo cho những lần ốm đau của ông cụ, và việc lúc nào rời mắt khỏi Kênh Game Show. tình, chẳng có gì lạ khi Paul tránh ông Slater – hay Tiến sỹ Slaski, theo như những gì ông tiến sỹ tốt bụng rỉ tai tiết lộ với tôi đó là tên của ông ta – như tránh bệnh dịch. Ông nội cũng chẳng phải là người bạn thú vị gì cho lắm, kể cả khi giả vờ ngơ ngơ ngẩn ngẩn do dùng thuốc nữa.

      Tuy thế, sau màn trình bày chẳng có mấy cảm xúc của tôi Paul lại buông tay tôi ra và ngả người ra sau, trông cực kỳ hài lòng với bản thân. “Sao?” Lại cái nhướn mày nữa.

      “Sao cái gì?” tôi lật trang sách và chỉ thấy mỗi ảnh của chữ tượng hình Ai Cập mà cuốn sách nhắc đến.

      Nụ cười nửa miệng lúc trước vẫn đeo mặt Paul giờ biến mất. Gương mặt vô cảm y như bức tường đằng sau lưng vậy. “Vậy rốt cuộc cậu định chơi theo cách đó,” .

      Tôi hiểu gì. “Chơi cái gì?” tôi hỏi.

      “Tôi có thể làm được đấy, Suze,” . “Tìm hiểu được việc đó chẳng khó. Và khi tôi biết được rồi ... đừng có trách tôi giữ đúng thoả thuận giữa chúng ta.”

      “Thoả thuận nào?”

      Hàm Paul nghiến đanh lại. “ giết bạn trai của cậu,” đềuđều.

      Tôi chỉ biết nhìn chằm chằm, thực chết sững. Tôi hiểu sao điều này lại xảy ra. Chúng tôi buổi chiều rất tuyệt vời cơ mà – ừ , thôi được, phải tuyệt vời nhưng cũng bình thường ổn cả, thế rồi đột ngột đe doạ giết bạn trai của tôi... hay đúng hơn là doạ giết ấy. Chuyện gì thế này hả trời?

      “Cậu – cậu gì vậy?” tôi lắp bắp. “Việc này có liên quan gì đến Jesse? Có phải... có phải vì chuyện buổi khiêu vũ ? Paul, nếu cậu mời tôi nhận lời rồi. Tôi hiểu sao cậu quay ngoắt lại và mời Kelly mà thậm chí thèm – ”

      Nụ cười nửa miệng lại ra, nhưng lần này Paul chỉ rướn người tới trước và gấp cuốn sách lại. Lớp bụi bốc lên từ những trang giấy xưa cũ gần như bay thẳng vào mặt tôi, nhưng tôi gì. Thay vào đó, tôi chờ đợi lời đáp của mà tim cứ thót lên tận cổ.

      Tuy nhiên, cái số tôi xưa nay toàn phải chịu thất vọng, vì tất cả những gì là: “Thôi bỏ ,” thế rồi hạ chân xuống đất và đứng lên. “Cậu đói ?”

      “Paul.” Tôi theo , đôi giày Stuart Weitzmans gõ cạch cạch to sàn đá. “Có chuyện gì vậy?”

      “Điều gì khiến cậu nghĩ là có chuyện?” hỏi khi sải bước hành lang dài bóng lộn.

      “Ôi giời, tôi biết,” tôi , nỗi sợ khiến tôi ăn có phần gắt gỏng. “Câu doạ dẫm về Jesse mà cậu đêm hôm nọ. Rồi cậu mời tôi đến Dạ tiệc Mùa đông. Giờ lại là chuyện này. Cậu mưu gì đó.”

      “Thế ư?” Paul ngước lên nhìn tôi khi xuống cái cầu thang xoắn ốc, vào bếp. “Cậu thực nghĩ vậy?”

      “Phải,” tôi . “Tôi chỉ chưa đoán ra đó là việc gì mà thôi.”

      “Có biết lúc này đây cậu ăn theo kiểu như thế nào ?” Paul hỏi khi mở cánh cửa tủ lạnh khổng lồ và nhòm vào trong.

      ,” tôi đáp. “Thế nào?”

      bạn nổi cơn ghen.”

      Tôi suýt nữa tắc thở. “Dưa Bở nhà trồng được to gớm nhỉ?”

      tìm được lon Coke và mở ra. “Được đấy,” đáp lại câu nhận xét của t. “ đúng. Phải nó là tôi thích câu đó. Biết đâu ngày nào đó tôi lại lôi ra dùng.”

      “Paul.” Tôi nhìn chằm chằm, cổ họng khô khốc, tim dộng thình thình trong ngực. “Cậu mưu làm điều gì vậy? Tôi nghiêm chỉnh đấy.”

      nghiêm chỉnh ấy hả?” uống hơi soda dài. Tôi thể thấy da cổ rám nắng đến thế nào khi đứng nhìn uống. “Tôi đặt cược vào nhiều cửa.”

      “Điều đó nghĩa là sao?”

      “Có nghĩa là,” , đóng cánh cửa tủ lạnh lại rồi đứng dựa lưng vào đó, “tôi bắt đầu thấy thích cuộc sống ở đây. lạ, nhưng đúng là như thế. Tôi chưa từng nghĩ mình là kiểu người hợp với vai trò đội trưởng đội tennis. Chúa biết, ở trường cũ của tôi” – làm thêm ngụm soda dài nữa – “tôi chẳng tham gia những việc đó. cho đúng tôi bắt đầu hoà mình vào cái trường trung học này. Tôi muốn dự Dạ hội Mùa đông. Vấn đề là ở chỗ, tôi nghĩ chắc cậu chẳng muốn quanh quẩn bên tôi nữa đâu, sau khi tôi... ừm, sau khi tôi làm cái việc tôi dự tính.”

      đóng tủ lạnh lại rồi, thế nên nó thể là nguyên nhân gây ra cơn lạnh buốt đột ngột chạy dọc sống lưng tôi. Chắc chắn thấy tôi rùng mình, vì nhe răng cười và : “Đừng lo, Susie. Rồi cuối cùng cậu cũng tha thứ cho tôi thôi. đến lúc cậu nhận ra rằng như thế là tốt nh– ”

      nốt được câu đó. Bởi vì tôi tiến tới, hất văng lon Coke khỏi tay . Lon nước rơi đánh cạch xuống cái bồn rửa bằng thép gỉ. Paul cúi nhìn những ngón tay trống rỗng, có phần ngạc nhiên như thể tài nào hiểu nổi lon nước biến đâu mất.

      “Tôi biết cậu mưu cái gì, nhưng nghe cho đây: Nếu như có bất cứ chuyện gì xảy ra với ấy,” tôi rít lên, tiếng tôi chẳng to hơn tiếng soda xì xì chảy ra từ lon nước trong bồn rửa, nhưng cứng rắn hơn thế nhiều, “bất cứ chuyện gì, tôi khiến cậu phải hối tiếc vì sinh ra đời này. chưa?”

      Vẻ ngạc nhiên mặt nhăn lại thành cái cười nhe răng rất khó chịu. “Điều đó có trong thoả thuận giữa chúng ta. Tôi chỉ là tôi – ”

      “Bất cứ chuyện gì,” tôi . “Và cấm gọi tôi là Susie.”

      Tim tôi đập thình thình trong ngực, to đến nỗi chắc chắn phải nghe được, nhưng có điều thấy là tôi sợ hãi hơn là tức giận....

      Mà cũng có thể thấy , vì môi giãn ra thành nụ cười – vẫn là cái nụ cười khiến cho nửa số con trong trường mê điên cuồng.

      “Đừng lo, Suze,” . “Thế này nhé, việc tôi dự tính với Jesse ấy à? Những việc đó còn nhân đạo hơn nhiều so với những gì cậu làm đối với tôi.”

      “Tôi – ”

      Paul chỉ lắc đầu. “Đừng xúc phạm tôi bằng cách vờ như cậu hiểu ý tôi.”

      Tôi cóc cần phải vờ vịt. Tôi hiểu gì hết. Tuy nhiên, tôi có cơ hội bảo cho biết điều đó, vì đúng lúc ấy cảnh cửa mở ra và chúng tôi nghe thấy tiếng ai đó : “Xin chào, có ai ?”

      Đó là Tiến sỹ Slaski cùng với người y tá, họ quay về sau trong những lần hẹn khám bệnh lâu lắc. Người y tá lên tiếng chào. Tiến sỹ Slaski – hay Slater, như Paul gọi thế – chẳng bao giờ chào hỏi. Ít nhất là ông ta chỉ khi chung quanh có mình tôi thôi.

      “Chào,” Paul , vào phòng khách và cúi nhìn người ông gắn chặt với chiếc xe lăn. “Tình hình thế nào rồi?”

      “Ổn cả,” người y tá , mỉm cười. “Phải , cụ Slater?”

      Ông nội Paul chẳng gì. Đầu ông ta gục xuống ngực như thể ngủ. Chỉ có điều là phải thế. Ông ta tỉnh táo chả kém gì tôi đâu. Bên trong cái vỏ ngoài có vẻ rệu rã và yếu ớt đó là trí tuệ sáng láng, minh mẫn. Tôi vẫn hiểu vì sao ông ta lại muốn che giấu điều đó. Còn có rất nhiều điều ở những người nhà Slater mà tôi hiểu được.

      “Bạn cậu ở lại ăn tối chứ, Paul?” người y tá vui vẻ hỏi.

      “Vâng,” Paul cùng lúc với tôi đáp: “.”

      Tôi đáp lại cái nhìn của khi thêm vào: “Cậu biết tôi ở lại được mà.”

      Ít nhất điều đó là . Ở nhà tôi, giờ ăn là giờ gia đình đoàn tụ. Cứ thử để lỡ trong mấy bữa tối hoành tráng của dượng tôi xem, bạn phải nghe cằn nhằn đến tết Marốc.

      “Được thôi,” Paul qua hàm răng là nghiến lại. “Tôi đưa cậu về.”

      Tôi phản đối. Tôi muốn về lắm lắm

      Lẽ ra chuyến xe về nhà hẳn phải rất thú vị. Carmel là trong những nơi đẹp nhất đời này, và nhà của ông nội Paul lại nằm ngay biển. Mặt trời lặn, bầu trời như rực cháy, tiếng sóng nhịp nhàng vỗ vào những tảng đá bên dưới kia. Lại còn Paul, chả phải loại xấu mã gì, cũng lái cái xe ô tô cũ mà là con BMW mui trần, cái xe chẳng may tôi thấy mình hợp hết sức với mái tóc nâu sẫm, làn da trắng và gu lựa chọn giày dép chê vào đâu được.

      Nhưng căng thẳng bên trong chiếc xe bạn có thể dùng dao mà cắt ra thành miếng được ấy. Chúng tôi lái xe trong im lặng hoàn toàn cho đến lúc Paul cuối cùng cũng đỗ lại ở số 99 Đường Pine Crest, trước ngôi nhà cũ từ thời Victoria đồi Carmel mà mẹ và dượng tôi mua cách đây hơn năm nhưng đến giờ vẫn còn chưa sửa xong. Ngôi nhà được xây từ tận cuối thế kỷ – thế kỷ 19 ạ, phải 20 – nên cần phải tu sửa lại nhiều lắm....

      Nhưng cho dù có lắp bao nhiêu đèn đóm sáng trưng nữa, việc đó cũng chẳng xoá được quá khứ nhuốm đầy bạo lực của nơi này, hoặc là thực rằng cách đây vài tháng người ta đào được hài cốt của bạn trai tôi chôn ở sân sau. Tôi vẫn thể nào đặt chân ra đó mà cảm thấy nôn nao.

      Đúng lúc tôi sắp sửa ra khỏi xe mà năng gì Paul vươn ra, đặt tay lên cánh tay tôi. “Suze,” , và khi quay lại nhìn, tôi thấy đôi mắt xanh của thoáng buồn. “Nghe này. Chúng ta tạm hoà hoãn thời gian được ?”

      Tôi chớp mắt nhìn . đùa chắc? Lúc trước doạ yểm trừ bạn trai tôi; ăn cắp tiền của người đến nhờ giúp; rồi thèm mời tôi dự dạ tiệc, tiện thể làm tôi mất mặt với đứa con nổi nhất trường. Giờ lại muốn chơi trò hoà hoãn ư?

      “Quên ,” tôi khi thu nhặt sách vở.

      “Thôi nào, Suze,” , khoe ra với tôi nụ cười dễ khiến người khác mềm lòng. “Cậu biết tôi đâu phải loại độc ác. Ừm, chung là thế. Với lại, tôi làm gì được Jesse của cậu nào? ta có Cha D bảo vệ rồi, đúng chưa?”

      hẳn. Bây giờ . Nhưng Paul biết điều đó. Chưa biết.

      “Tôi xin lỗi về chuyện với Kelly,” . “Nhưng cậu đâu có muốn cùng tôi. Sao lại trách tôi vì muốn đưa người... thực thích tôi dự tiệc?”

      Có thể đó là do nụ cười. Có thể là do cái cách chớp đôi mắt xanh kia. Tôi biết tại sao, nhưngt nhiên tôi thấy mình mềm lòng trước .

      “Vậy còn chuyện nhà Gutierrez?” tôi hỏi. “Cậu trả lại số tiền đó chứ?”

      “Uh,” Paul . “Ừm, . Tôi thể trả lại được.”

      “Paul, cậu có thể. Tôi với ai đâu, xin thề....”

      phải thế. Tôi trả lại được bởi vì... tôi... ờ... cần đến nó.”

      “Để làm gì?”

      Paul nhe răng cười. “Rồi cậu biết.”

      Tôi mở cửa xe và bước ra ngoài, gót giày ấn sâu xuống lớp lá thông rụng đầy cỏ. “Chào cậu, Paul,” tôi , đóng sầm cửa xe sau lưng, cắt ngang câu , chờ Suze!” của .

      Tôi quay người, tiến về phía ngôi nhà. Dượng tôi, Andy, nhóm lửa ở trong mấy cái lò sưởi trong nhà. khí khô ráo của buổi tối ngập tràn mùi gỗ cháy rất đượm, hoà lẫn với mùi hương khác nữa.... Mùi cà ri. Tối nay ăn món gà tandoori. Sao tôi lại quên được nhỉ?

      Tôi nghe thấy tiếng Paul khởi động xe và lái đằng sau lưng. Tôi ngoái lại. Tôi tiến đến những bậc thang dẫn lên cửa trước, bước lên những ô vuông ánh sáng hắt lên hiên nhà từ những khung cửa sổ phòng khách. Tôi mở cửa và vào trong, cất tiếng gọi: “Con về rồi ạ!”

      Chỉ có điều, tôi còn cảm thấy mình trở về với mái ấm. Bởi lẽ, từ lâu với tôi gia đình mang ý nghĩa khác rồi.

      ấy còn sống ở đây nữa.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4

      Những viên sỏi tôi ném đập vào lớp kính dày nặng, phát ra những tiếng lạch cạch. Tôi nhìn quanh, lo sợ nhỡ có người nghe thấy chết. Nhưng thà để cho họ nghe thấy tiếng những viên sỏi bé tẹo va vào khung cửa sổ còn hơn nghe thấy tôi thầm gọi tên người thậm chí còn chẳng sống ở đó....

      người mà, cách chính xác , còn sống đời này nữa.

      ấy ra gần như ngay lập tức, phải ở chỗ cửa sổ mà là bên cạnh tôi. Những hồn ma là như thế đấy. Họ chẳng bao giờ phải lo về chuyện lên xuống cầu thang sao cho khẽ. Hay là thoải mái mà xuyên tường.

      “Susannah.” Ánh trăng khiến cho đường nét gương mặt Jesse trở nên nổi cao hẳn lên. Nơi vốn là đôi mắt giờ là khoảng u tối, và vết sẹo lông mày – đó là vết thương do bị cún cắn khi ấy còn – trắng bệch cách rệt.

      Thế nhưng, dù cho mặt trăng có chơi trò đánh lừa con mắt nữa, ấy vẫn là người đẹp nhất tôi từng thấy đời này. phải chỉ vì tôi ấy điên cuồng nên mới nghĩ vậy. Tôi từng đem bức tiểu họa vẽ chân dung ấy (bức tranh mà tôi vô-tình--cách-cố-ý lấy được ở Hội Sử học Carmel) cho Cee Cee xem, và ấy cũng đồng ý. Hottie extraordinaire, nguyên văn lời ấy là như thế đấy.

      “Em đâu cần phải làm thế này,” ấy , đưa tay ra phủi chỗ sỏi còn lại trong tay tôi. “ biết là em đến. nghe thấy em gọi mà.”

      Chỉ có điều, tất nhiên là tôi đâu có. Tôi gọi ấy. Nhưng kệ, sao cũng được. Giờ ấy ở đây rồi, điều đó mới là quan trọng.

      “Có chuyện gì vậy, Susannah?” Jesse hỏi. ấy bước ra khỏi bóng râm của khu nhà cho linh mục, thế là cuối cùng tôi cũng nhìn thấy đôi mắt . Giống như mọi khi, đôi mắt ấy đen lóng lánh, chất chứa thông minh... thông minh, và điều gì đó nữa. điều mà tôi muốn được nghĩ rằng nó chỉ dành riêng cho tôi mà thôi.

      “Chỉ ghé qua chào câu,” tôi nhún vai . Trời lạnh đến mức khi lên tiếng, tôi thấy hơi thở mình mờ mờ sương khói phả ra trước mặt.

      Tuy nhiên, khi Jesse lại như vậy. Bởi vì, dĩ nhiên là ấy làm gì còn hơi thở nữa. “Vào lúc ba giờ sáng?” Đôi lông mày sẫm màu nhướn lên, nhưng trông có vẻ buồn cười thích thú hơn là lo lắng. “ ngày thường?”

      Tất nhiên là khiến tôi tắc tịt ở đó.

      “Cha D nhờ em mua ít thức ăn mèo,” tôi , giơ lên cái túi. “Em muốn bị xơ Ernestine phát ra lúc trèo tường đột nhập. Chuyện con Spike bà ấy được biết gì hết mà.”

      “Thức ăn mèo,” Jesse . Giờ đích thị là buồn cười rồi. “Chỉ có vậy thôi sao?”

      chỉ có vậy thôi, và ấy biết. Nhưng cũng phải như ấy nghĩ đâu. Ít ra hoàn toàn. Thế nhưng, khi kéo tôi lại gần, tôi cũng hẳn là phản đối chống cự gì. Đặc biệt lại càng , khi biết rằng đời này chỉ còn lại nơ duy nhất khiến tôi cảm thấy được an toàn tuyệt đối, và đó là nơi tôi ở ngay lúc này đây... trong vòng tay ấy.

      “Em lạnh rồi, querida,” thầm vào tai tôi. “Em run kia kìa.”

      Đúng là tôi run , nhưng phải vì lạnh. Ừ , chỉ vì lạnh. Tôi nhắm mắt lại, như mọi khi, tôi như tan ra trong vòng tay ấy, say sưa tận hưởng cảm giác vòng tay mạnh mẽ ôm lấy mình, tựa má lên tấm ngực rắn chắc. Ước gì tôi được đứng như thế này mãi mãi – trong vòng tay Jesse, ở đó gì có thể làm hại được tôi. Vì ấy bao giờ để cho điều đó xảy ra.

      Chẳng biết hai chúng tôi đứng thế trong bao lâu ở khu vườn trồng rau đằng sau nhà linh mục nơi Cha Dom sống. Tất cả những gì tôi biết là, Jesse vuốt tóc tôi cuối cùng cũng rời xa ra chút để có thể cúi xuống nhìn tôi.

      “Sao thế, Susannah?” ấy hỏi lại, giọng nghe khàn khàn lạ khi mà giây phút này trôi dịu dàng. “Có chuyện gì?”

      có gì,” tôi dối, vì tôi muốn nó chấm dứt... ánh trăng, vòng tay ấy, bất cứ điều gì trong số đó, tất cả.

      phải là có gì,” ấy , đưa tay gạt dải tóc cơn gió thổi khiến cho nó dính vào đôi môi đánh son bóng của tôi. Hình như lúc nào tôi cũng bị như thế hay sao. “ hiểu em quá rồi mà, Susannah. biết là có chuyện. Lại đây.”

      nắm lấy tay tôi và dẫn . Tôi theo dù chẳng biết chúng tôi đâu. Tôi cùng ấy đến bất cứ nơi đâu, cho dù đó là tận cùng địa ngục. Chỉ có điều tất nhiên là ấy chẳng bao giờ dẫn tôi xuống đó cả. giống như số kẻ khác.

      Tuy thế, tôi hơi chựng lại khi thấy ấy dẫn mình đến đâu. Đó hẳn là địa ngục, nhưng mà...

      “Ô tô ư?” tôi trố mắt nhìn mui xe Honda Accord của mẹ.

      “Em lạnh,” Jesse nghiêm giọng, mở cửa xe chỗ ghế tài xế cho tôi. “Chúng ta vào trong rồi chuyện cũng được.”

      Thực ra trong đầu tôi hẳn nghĩ đến việc chuyện. Nhưng chắc cái điều tôi thực nghĩ trong đầu làm ở trong xe hay trong vườn rau nhà linh mục cũng dễ dàng như nhau cả thôi. Mà trong xe lại ấm áp hơn nhiều.

      Chỉ có điều là Jesse lại chả nghĩ ngợi gì giống thế cả. ấy nắm lấy cả hai tay tôi khi tôi cố vòng qua cổ giữ chặt chúng đùi tôi.

      nghe ,” ấy từ chỗ ngồi ghế bên sấp bóng, và nghe giọng tôi biết giờ ấy có hứng chơi đùa gì hết.

      Tôi thở dài, đưa mắt nhìn ra tấm kính chắn gió. Trong chuyện đương chỗ này đối với tôi chẳng phải là nơi thích hợp nhất cho mấy vụ kissing gì đó. Big Sur, có thể. Dạ tiệc Mùa đông, chắc chắn. Nhưng còn bãi đỗ xe của Hội truyền giáo Junipero Serra ư? Chẳng hợp gì lắm đâu.

      “Chuyện gì thế, querida?” ấy đưa tay gạt mấy lọn tóc che khuất gương mặt tôi. Thế nhưng khi nhìn thấy nét mặt tôi rồi, ấy rụt tay lại. “À. ,” bằng giọng thay đổi hoàn toàn.

      Chắc có lẽ tôi cũng cần phải ngạc nhiên đến thế. Ngạc nhiên vì ấy biết mà chẳng cần tôi ra ấy mà. Có quá nhiều chuyện tôi chưa kể với Jesse – quá nhiều chuyện tôi biết rằng tôi chẳng dám với ấy. Như thoả thuận giữa Paul và tôi chẳng hạn: thoả thuận rằng, để đổi lại việc Paul làm cho Jesse biến mất sang thế giới bên kia, tôi phải đến nhà vào mỗi chiều thứ Tư hàng tuần sau giờ học, dưới chiêu bài học hỏi thêm về tài năng đặc biệt của chúng tôi... cho dù thực ra mà , phần lớn thời gian dường như tất cả những gì tên Paul muốn là chơi trò môi miệng với tôi có, chứ chả phải học hiếc cầu nối cầu niếc gì.

      Jesse chẳng thích nếu như ấy biết được chuyện học hành đó... và còn kém vui vẻ hơn nữa nếu hay biết dù tí tẹo thực ra những buổi học ấy là để làm những gì. Jesse và Paul vốn chẳng mến gì nhau, mối quan hệ giữa họ ngay từ đầu tốt đẹp. Có vẻ như tên Paul nghĩ hơn hẳn Jesse chỉ vì mỗi điều là còn sống còn Jesse , Jesse lại ưa Paul vì được sinh ra đời với tất cả những đặc ân mà cuộc sống ban cho – trong đó bao gồm cả khả năng giao tiếp với người chết – thế mà lại sử dụng những đặc ân ấy để thực những mục đích ích kỷ chỉ biết mình.

      Dĩ nhiên, mối ghét bỏ giữa hai người đó cũng có phần liên quan đến tôi đây.

      Trước kia, khi Jesse còn chưa xuất trong đời, tôi từng ngồi mơ mộng về chuyện nếu có hai chàng oánh nhau vì mình hẳn hay ho thú vị phải biết. Giờ đây khi chuyện đó xảy ra rồi, tôi mới nhận ra mình ngu ngốc. Chuyện tôi phải chịu cấm túc sau lần chạm trán gần đây nhất giữa hai bọn họ và phá huỷ cả nửa ngôi nhà ấy mà, chuyện đó chả có gì vui vẻ hết. Mà trận đánh nhau đó thậm chí còn chả phải lỗi tại tôi. Ừ cũng hẳn.

      “Chỉ là,” tôi , cẩn thận tránh ánh nhìn của ấy vì tôi biết nếu như nhìn vào đôi mắt đen kia mình mất tỉnh táo ngay, giống như mọi khi, “gần đây Paul cư xử... tệ hơn bình thường.”

      “Tệ hơn?” Cái liếc Jesse ban cho tôi sắc nhọn như dao. “Tệ hơn như thế nào? Susannah, nếu chạm ngón tay vào em – ”

      phải thế,” tôi vội vã ngắt lời, tim tôi chùng xuống khi nhận ra bài trình bày mà tôi mất nửa buổi tối để tập luyện – bài trình bày tôi tin là hoàn hảo lắm rồi, cần phải chạy ngay đến khu nhà của linh mục và ra, ngay lập tức, dù là nửa đêm nửa hôm và tôi phải “mượn tạm” ô tô của mẹ để – nó chẳng hoàn hảo chút nào.... Đúng ra là hoàn toàn sai lầm có. “Ý em muốn , gần đây đe doạ... ừm, làm điều mà em thực hiểu lắm. làm đối với .”

      Trông Jesse có vẻ buồn cười. Tôi hẳn chờ đợi phản ứng như vậy.

      “Vậy em chạy đến đây,” ấy , “vào lúc đêm hôm như thế này, là để báo cho ? Susannah, cảm động quá cơ.”

      “Jesse, em đùa đâu,” tôi . “Em nghĩ Paul mưu gì đó. còn nhớ bà Gutierrez ?”

      “Tất nhiên là nhớ.” Jesse phải dịch lại thông điệp mà bà lão hết sức rối loạn ấy , vì trình tiếng Tây Ban Nha của tôi chắc chỉ gói gọn trong mỗi từ taco[3] và... tất nhiên là querida rồi. “Bà ấy làm sao?”

      Tôi kể nhanh cho ấy nghe chuyện chạm mặt tên Paul trong sân sau nhà bà Gutierrez. Dù tôi có bỏ qua đoạn Paul ăn trộm số tiền đó trước khi tôi kịp lấy được, cơn giận dữ của Jesse biểu quá ràng. Tôi thấy trong mắt ấy ánh lên cái nhìn cứng rắn như thép, và ấy gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha mà tôi hiểu, nhưng chắc đó chả phải lời ngợi khen Paul có bố mẹ giỏi dạy con.

      “Cha D giải quyết chuyện đó,” tôi vội trấn an ấy đề phòng nhỡ Jesse tính chuyện xử lý tên Paul – tôi phải nhắc nhắc lại với ấy rằng đó là việc cực kỳ liều lĩnh dại dột. Tôi kể là Cha D biết chuyện Paul ăn cắp... mà chỉ gia đình Gutierrezes gặp khó khăn thôi. Tôi biết Jesse gì nếu ấy phát ra tôi giấu Cha Dominic về hành vi phạm tội mới đây nhất của tên Paul. Tuy nhiên, tôi lại cũng biết Paul làm những gì nếu biết được tôi “xì” .

      chuyện đó em lo,” tôi thêm vào nhanh. “Cái làm em lo là điều Paul khi em... khi em cố khuyên trả lại số tiền.” Tôi nghĩ tốt hơn hết là nên bỏ qua đoạn tôi mưu nhắm vào vùng bụng dưới xương sườn của . Cả cái điều mà chiều nay Paul , rằng những việc định làm với Jesse nhân đạo hơn so với những gì chính tôi dự định cho ấy. Bởi lẽ giờ tôi có cảm giác mình biết câu đó là có ý gì rồi. Tuy rằng thể nào sai lầm hơn được. “Điều đó có liên quan đến và việc định làm. phải là giết – ”

      “Điều đó,” Jesse ngắt lời, giọng chút cảm xúc, “ hơi bị khó đấy, querida, vì chết sẵn rồi.”

      Tôi lườm ấy. “ biết ý em muốn gì rồi mà. giết . ... em nghĩ bảo làm cho phải chết ngay từ lúc ban đầu.”

      ở trong bóng tối của chiếc xe, tôi vẫn trông thấy lông mày Jesse nhướn lên. Nhưng ấy lại chỉ : “Tên này tin vào khả năng của mình gớm nhỉ.”

      “Jesse,” tôi . thể tin được là ấy coi thường lời đe doạ của Paul. “ nghiêm túc đấy. với em mấy lần rồi. Em tin là mưu gì đó.”

      “Slater lúc nào chẳng mưu gì đó liên quan đến em, Susannah,” Jesse bằng cái giọng cho thấy là ấy chán ớn cái chủ đề này rồi. “ em mà. Cứ mặc rồi cuối cùng phải biến thôi.”

      “Jesse,” tôi . Dĩ nhiên tôi thể bảo với ấy rằng tôi mong muốn gì hơn là tránh ra khỏi cái tên Paul và những kiểu doạ dẫm của nhưng thể, vì tôi hứa với làm điều đó... đổi lại là giữ được tính mạng của Jesse. Hay ít ra là việc ấy tiếp tục tồn tại trong thế giới này. “Em thực cho là – ”

      “Cứ mặc , Susannah.” Giờ Jesse hơi mỉm cười khi lắc lắc đầu. “ ra những điều đó chỉ vì biết chúng làm em khó chịu, để em chú ý đến . ‘Ôi, Paul! , đừng mà, Paul!’”

      Tôi nhìn ấy trong kinh hoàng. “ nhại lại em đấy phải ?”

      “Đừng để ý khiến thoả mãn,” Jesse tiếp như thể nghe thấy tôi gì, “rồi dần dần chán và bỏ thôi.”

      “Em có thế bao giờ đâu.” Tôi cắn môi dưới, cảm thấy hơi lo. “Em thực kiểu thế

      “Bây giờ, nếu chuyện chỉ có vậy,” Jesse tiếp, lờ tôi theo cái cách y hệt ấy bảo tôi lờ tên Paul như thế. “ nghĩ em nên về thôi, querida. Nếu mẹ em tỉnh dậy mà thấy em biến mất bà ấy lo, em biết mà. Với lại, chẳng phải mấy tiếng nữa em còn phải học hay sao?”

      “Nhưng mà – ”

      “Querida.” Jesse rướn người qua chỗ cần tăng tốc và luồn bàn tay đặt lên gáy tôi. “Em lo lắng nhiều quá đấy.”

      “Jesse, em – ”

      Nhưng tôi nốt được những gì định – mà cả giây sau tôi cũng chả nhớ ra nổi mình định gì với ấy nữa. Đó là vì ấy kéo tôi – nhàng nhưng dứt khoát – lại gần , và hôn tôi.

      Đương nhiên là khi môi Jesse kề môi tôi chả thể nghĩ được gì khác ngoài cảm giác đôi môi ấy mang lại cho tôi... đó là cảm giác ngập tràn thương và khao khát đến khó tin. Tôi chẳng có mấy kinh nghiệm trong chuyện kissing, nhưng tôi cũng biết rằng cái điều xảy ra mỗi khi Jesse hôn tôi là... phi thường.

      phải chỉ vì ấy là hồn ma thôi đâu. chàng chỉ cần cúi xuống chút, chạm môi lên môi tôi, và thế là sâu thẳm trong tôi như bừng lên bông pháo hoa trong ngày mồng bốn tháng Bảy, bông pháo ấy cứ mỗi lúc cháy sáng hơn, cho đến khi tôi gần như thể chịu nổi sức nóng rực sáng màu trắng ấy nữa. Điều duy nhất như thể châm ngòi cho ngọn lửa ấy là áp sát người lại gần ấy hơn nữa...

      Nhưng tất nhiên như vậy chỉ khiến cho chuyện trở nên xấu , vì lúc đó Jesse – chàng dường như cũng có ngọn lửa thiêu đốt đâu đó – rồi chạm vào chỗ người tôi, ví dụ như bên dưới chiếc áo chẳng hạn, cái nơi mà tất nhiên là tôi muốn được chạm vào rồi, nhưng đó lại là chỗ ấy nghĩ tay mình có phận gì mà quờ quạng đến cả. Thế rồi nụ hôn chấm dứt khi Jesse xin lỗi vì xúc phạm tôi, cho dù còn khuya tôi mới cảm thấy mình bị xúc phạm, điều đó tôi cố hết sức để với ấy rồi mà chả ăn thua.

      Nhưng phải chàng sinh ra từ cái thời đàn ông vẫn còn đối xử với phụ nữ như thể họ là những bức tượng mong manh dễ vỡ chứ phải người bằng xương bằng thịt, là thế đấy. Tôi cố gắng cho ấy hiểu rằng mọi thứ giờ khác rồi, nhưng ấy vẫn cứ bướng bỉnh tin rằng tất cả những gì từ cổ trở xuống là nơi treo “biển cấm” cho đến tận tuần trăng mật....

      Tr điều, khi chúng tôi hôn nhau, như lúc này đây chẳng hạn, trong giây phút hồi nóng bỏng, ấy chẳng may lại quên mất mình là quý ông sinh ra trong thế kỷ 19.

      Tôi cảm thấy bàn tay ấy vuốt ve dọc theo đai quần jeans của tôi khi hôn. Lưỡi chúng tôi quyện lại với nhau, và tôi biết rằng chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi bàn tay ấy luồn vào bên dưới chiếc áo sợi, dần lên đến chỗ bra. Tôi khẽ lầm bầm câu tạ ơn trời đất vì mình mặc áo có khuy cài ở đằng trước. Thế rồi, mắt nhắm nghiền, tôi cũng làm cuộc khám phá cho riêng mình, áp lòng bàn tay vuốt dọc theo tấm ngực rắn chắc tôi cảm nhận được qua lớp áo cotton ấy mặc...

      ... cho đến khi những ngón tay của Jesse – thay vì luồn vào trong chiếc áo cỡ 34 B của tôi – lại siết lấy bàn tay tôi trong cái nắm chặt như gọng kìm.

      “Susannah.” ấy thở đầy khó nhọc, cái tên tôi thốt ra nghe có hơi khàn khàn chút khi trán ấy tựa lên trán tôi.

      “Jesse.” Tôi cũng đâu có thở đều đặn gì.

      nghĩ giờ em nên về thôi.”

      Sao tôi biết được ấy ra câu đó cơ chứ?

      Tôi chợt nghĩ rằng chúng tôi có thể làm việc này – kissing như thế này ấy mà – thường xuyên hơn nhiều, thuận tiện hơn nhiều nếu như Jesse chấm dứt cái ý nghĩ vớ vẩn rằng ấy cần phải đến ở với Cha Dominic, vì giờ chúng tôi là ... (chẳng có từ nào khác nên đành dùng tạm) cặp rồi mà. Phòng ngủ của tôi là nơi ấy bị sát hại từ hồi xưa. Chẳng phải ấy nên tiếp tục ám lấy căn phòng đó hay sao?

      Tuy vậy, tôi ra điều này theo kiểu như thế, vì tôi biết Jesse, chàng cổ lỗ sĩ, ấy đồng ý chuyện trai sống với nhau trước hôn nhân. Tôi cũng cố gắng gạt khỏi tâm trí lời nhắc nhở của Cha Dominic ngay trước khi ông lên đường San Francisco, lời cảnh cáo về chuyện được đầu hàng trước cám dỗ có liên quan đến Jesse. Cha D dễ lắm. Ông ấy là linh mục mà. Ông chả hiểu tí ti gì về người làm cầu nối tuổi teen trẻ trung sung sức như thế nào. Mà người đó lại là con nữa.

      “Jesse,” tôi , vẫn còn khó thở chút xíu sau những nụ hôn. “Em thể nào cho qua... chuyện với tên Paul đó. Ý em muốn , ai biết được, nhỡ thực nghĩ ra được chiêu mới để... để chia cách chúng ta sao? Bây giờ lại còn chuyện Cha Dom xa biết được bao giờ mới về, nên em... Ừm, thấy là có lẽ nếu quay về nhà em thời gian tốt hơ

      Jesse, dù lúc nãy suýt nữa đưa tay vào áo tôi, lại chẳng thích ý tưởng đó chút nào. “Để em có thể bảo vệ khỏi ngài Slater độc ác?” Đó là do tôi tưởng tượng ra hay ấy buồn cười hơn là... hứng thú? “Cảm ơn lời đề nghị của em, querida, nhưng tự lo cho mình được rồi.”

      “Nhưng nếu Paul biết được Cha D xa có thể đến tìm . Và nhỡ mà em có ở đó để ngăn – ”

      “Có thể em ngạc nhiên khi biết điều này, Susannah,” Jesse , ngẩng đầu lên và lần nữa đặt tay tôi lên đùi tôi, “nhưng có thể tự xử lý Slater mà cần em giúp.” Giờ chắc chắn là ấy thấy buồn cười. “Giờ em lái xe về nhà,” tiếp. “Chúc em ngủ ngon, querida.”

      ấy hôn tôi lần cuối, nụ hôn tạm biệt nhanh. Tôi biết ấy sắp biến mất trong vài giây.

      Nhưng vẫn còn điều nữa tôi cần biết. Thường tôi hỏi Cha Dominic, nhưng vì bây giờ ông vắng...

      “Khoan ,” tôi . “Trước khi ... em còn điều cuối cùng này nữa.”

      Jesse bắt đầu phát sáng rồi. “Gì vậy, querida?”

      “Chiều thứ tư,” tôi thốt ra.

      ấy bắt đầu dần biến mất, nhưng giờ lại ra ràng như cũ. “Điều đó sao?” ấy hỏi.

      “Um,” tôi . Tôi tin chắc ấy nghĩ tôi chỉ hỏi thế để giữ ấy ở lại thêm vài giây phút quý giá nữa. Và nhé? Có lẽ đúng đấy. “Đó là gì vậy?”

      “Thời gian,” Jesse đáp.

      “Thời gian ư?” tôi hỏi lại. “Chỉ có vậy thôi sao? Là... thời gian?”

      “Ừ,” Jesse . “Thời gian. Mà sao em lại hỏi thế? Bài học ở trường à?”

      “Vâng,” tôi trả lời. “Bài học ở trường.”

      “Chẳng hiểu bây giờ người ta dạy dỗ cái gì biết,” ấy , lắc lắc đầu.

      “Thức ăn mèo,” tôi , giơ cái túi lên. “Đừng quên đấy.”

      Chả trách chúng tôi thể xa hn sang bước tiếp theo sau kissing.

      ấy cầm lấy cái túi tôi đưa. “Chúc em ngủ ngon, querida,” ấy .

      Rồi sau đó mất. Dấu hiệu duy nhất cho thấy từng ở đây là những khung cửa sổ mờ sương khói do hơi thở của hai chúng tôi.

      Hay đúng hơn là của tôi, vì Jesse đâu còn hơi thở nữa.




      Chương 5

      Thầy Walden giơ tập giấy Scantron[4] và : “Nhớ chỉ được dùng bút chì số 2.”

      Ngay lập tức tay của Kelly Prescott giơ lên.

      “Thưa thầy Walden, việc này là hợp lệ.” Kelly đảm nhiệm vai trò chủ tịch hội học sinh khối 11 cách cực kỳ nghiêm túc... đặc biệt là những khi có liên quan tới việc lên lịch các buổi dạ vũ. Và, ràng là liên quan đến cả những bài test đánh giá năng lực. “Chúng em phải được báo trước ít nhất hai mươi bốn tiếng là ngày hôm nay chúng em làm bài kiểm tra của bang đề ra chứ ạ.”

      “Bình tĩnh , Prescott.” Thầy Walden – giáo viên chủ nhiệm và cố vấn lớp tôi – bắt đầu phát các tập Scantron. “Đây chỉ là bài test năng lực thôi, đâu phải bài kiểm tra của các môn học lớp. Điểm số của các các chị bị ghi vào học bạ. Những bài test này là để” – thầy ấy cầm lên tập bài bàn giáo viên và đọc to – “ ‘giúp các chị xác định xem ngành nghề nào là phù hợp nhất với những khả năng, sở thích và / hoặc thành tích đạt được.’ Hiểu chưa? Chỉ cần trả lời các câu hỏi đó thôi.” Thầy Walden hạ đánh rầm chồng giấy ghi câu trả lời lên bàn tôi để tôi chuyển xuống phía dưới cho mọi người trong dãy của mình. “Các chị có năm mươi phút để hoàn thành. Và chuyện.”

      “ ‘/chị thích điều kiện làm việc nào hơn: a) ở bên ngoài?, hay b) làm ở nhà?’ ” Tôi nghe thấy tiếng thằng Brad, con dượng tôi, đọc to lên từ phía bên kia lớp học. “Này, thế còn ‘c) làm việc trong khi xỉn quắc cần câu’ đâu, sao thấy?”

      “Đúng là thằng thảm bại,” Kelly Prescott phá lên cười.

      “ ‘/chị là người ‘thức đêm’ hay ‘thức ngày’?’ ” Adam McTavish làm bộ vờ như bị sốc. “Bài test này hoàn toàn công bằng với những người mắc chứng ngủ rũ.”

      “ ‘/chị làm việc có hiệu quả nhất khi: a) làm mình, hay b) làm theo nhóm?’ ” Cee Cee, bạn thân nhất của tôi, dường như giấu nổi vẻ chán ghét. “Ôi giời, ngớ ngẩn để đâu cho hết.”

      “Trong câu ‘ chuyện’ có chỗ nào các người hiểu hả?” thầy Walden hỏi.

      Nhưng chả ai thèm nghe thầy gì hết.

      là ngớ ngẩn,” Adam dõng dạc . “Làm sao mà bài test thế này lại có thể xác định được mình có phù hợp với nghề nghiệp nào đó hay chứ?”

      “Nó đánh giá năng lực của cậu, đồ đần ạ.” Kelly giọng bực bội. “Cái nghề duy nhất cậu đủ năng lực để làm là bán bánh ở In-N-Out Burger[5] ấy.”

      “Cái quán mà ở đó cậu, Kelly, làm chân chiên rán,” Paul chút cảm xúc, khiến cho những đứa còn lại trong lớp cười gần chết....

      Cho đến khi thầy Walden gầm lên (thầy ấy ngồi chỗ bàn giáo viên, cố đọc tờ Tạp chí dành cho dân Lướt sóng): “Có muốn sau khi tan học ở lại lớp để hoàn thành bài test đó hả? Vì tôi rất vui lòng giữ các chị lại; tôi cũng chả còn việc gì khác hay hơn để làm đâu. Giờ im hết cả , làm nốt.”

      Câu đó có hiệu quả đáng kể trong việc chấm dứt những tiếng chuyện trong lớp.

      Tôi ngồi điền vào những ô trống , cảm thấy khốn khổ. Nỗi khốn khổ đó chỉ bắt nguồn từ việc tôi chẳng ngủ được tiếng đồng hồ nào cả. Còn những vấn đề khác đau đầu hơn là những bài test đánh giá năng lực, dù nghĩ đến điều đó cũng giúp tôi cảm thấy đỡ hơn. Phải, những bài test ấy phù hợp với tôi lắm. Số phận của tôi được sắp đặt sẵn rồi... sắp đặt kể từ khi tôi sinh ra. Số phận bắt tôi lớn lên trở thành con người duy nhất mà thôi. Bất cứ nghề nghiệp nào tôi chọn rồi cũng chỉ cản trở tôi làm công việc thực của mình, đó là giúp đỡ những hồn ma đến cái đích cuối cùng của họ.

      Tôi liếc sang chỗ Paul. cắm cúi vào tập giấy Scantron, điền câu trả lời vào những ô trống, khẽ mỉm cười. Tôi tự hỏi biết viết gì ở phần ghi những sở thích. Tôi thấy chả có chỗ nào tờ giấy có phần ghi là thích đe doạ người khác. Hay là làm tay trộm nguy hiểm ạm trọng tội.

      Tôi tự hỏi, sao còn quan tâm đến bài test này cơ chứ? Nó có giúp gì được cho chúng tôi đâu nào. Chúng tôi mãi mãi là những người làm cầu nối, trước hết là như vậy, cho dù có chọn những nghề nghiệp khác nữa. Cứ nhìn Cha Dominic đấy. Ừ ông cố gắng giấu kín vai trò người làm cầu nối, đó là bí mật... bí mật ngay cả với nhà thờ, bởi vì chủ nhân của ông là Chúa trời, Chúa trời tạo ra những người làm cầu nối, Cha D như vậy.

      Tất nhiên Cha D chỉ là linh mục. Ông từng dạy học rất nhiều năm, thậm chí còn giành được số bằng khen, cho đến khi được đề bạt làm hiệu trưởng ngôi trường.

      Nhưng với Cha Dom khác. Ông thực tin rằng khả năng nhìn thấy và chuyện với người chết là món quà mà Chúa ban cho. Ông nhìn nhận đúng như thực chất của nó: đó là lời nguyền.

      Chỉ có điều... có điều là, nếu phải chịu lời nguyền ấy tôi chẳng bao giờ gặp được Jesse cả.

      Jesse. Những ô trống trước mặt tôi trở nên nhoè khi mắt tôi chan chứa nước. A, hay lắm. Giờ lại còn khóc nữa. Ngay khi ở trường thế này.

      Nhưng làm sao tôi ghìm được? Tôi giờ thế này đây, tương lai mở ra trước mắt... tốt nghiệp cấp 3, học đại học, làm. Ừm, nghề làm tạm danh nghĩa thôi, vì ai cũng biết cái nghề thực của tôi là gì rồi mà.

      Thế còn Jesse sao? ấy có tương lai gì nào?

      “Cậu làm sao đấy?” Cee Cee xì xào hỏi.

      Tôi lấy ống tay áo hàng Miu Miu chấm chấm lên mắt. “ sao,” tôi khẽ đáp. “Dị ứng thôi.”

      Cee Cee có vẻ nghi ngờ, nhưng rồi quay lại làm tiếp tập bài test.

      Trước đây có lần tôi hỏi muốn trở thành người như thế nào. Jesse ấy mà. Trước khi ấy chết. Ý tôi muốn hỏi là ấy thích được làm nghề gì, nhưng ấy hiểu. Khi tôi ra, ấy mỉm cười buồn bã.

      “Hồi còn sống, mọi thứ khác lắm, Susannah ạ,” ấy . “Bố chỉ có mình là con trai. Mọi người trông đợi thừa hưởng trang trại của gia đình, làm việc ở đó để phụng dưỡng mẹ, nuôi các em sau khi bố qua đời.”

      ấy thêm rằng phần trong dự định đó là cưô có ông bố sở hữu khi điền trang bên cạnh, để cho đất đai của hai nhà hợp nhất thành đại trang trại ấy cũng chẳng nhắc đến chuyện ta chính là kẻ sai người giết hại ấy, vì ta thích gã khác rồi, gã mà bố ta chẳng ưa gì cho lắm. ấy , bởi lẽ tất cả những điều ấy tôi đều biết cả rồi.

      Tôi nghĩ, cuộc sống chẳng dễ dàng gì, cho dù vào những năm 1850 ngày xưa nữa.

      “Ồ,” tôi chỉ biết đáp lại như thế. Trong giọng của Jesse có chút gì biểu lộ vẻ oán trách, nhưng tôi thấy điều đó bất công. Nếu như ấy muốn làm người cai quản trang trại sao? “Vậy muốn được làm nghề gì? Nếu được phép lựa chọn ấy mà?”

      Jesse trầm ngâm suy nghĩ. “ biết nữa. Hồi đó khác, Susannah ạ. cũng khác. Đôi lúc nghĩ là... chắc có lẽ muốn làm bác sỹ.”

      bác sỹ. Điều đó hoàn toàn dễ hiểu – ít ra là với tôi. Tất cả những lần tôi lê lết về nhà, người đầy những chỗ đau nhức – vì cây sồi độc hay những vết bỏng dưới chân – Jesse đều đến bên tôi, những cái chạm tay của ấy êm tựa như nhung. Thực ấy trở thành bác sỹ rất giỏi.

      “Vậy sao lại làm thế?” tôi hỏi. “Trở thành bác sỹ ấy mà? Chỉ vì bố thôi sao?”

      “Ừ, cái chính là như vậy,” ấy đáp. “ bao giờ dám với bất kỳ ai về điều đó. còn chẳng thể rời khỏi trang trại dù chỉ trong vài ngày, chứ đừng đến chuyện học trường y mấy năm trời. Nhưng có lẽ thích việc đó. Thích học y ấy mà. Dù rằng hồi còn sống,” ấy thêm, “người ta hiểu biết nhiều về thuốc như bây giờ. Được làm việc trong những ngành khoa học thời nay hẳn rất thú vị.”

      ấy cũng hiểu biết rất nhiều. Jesse có cả 150 năm lưu lại thế giới này, chứng kiến những phát minh – điện, ô tô, máy bay, máy vi tính... đấy là chưa đến thuốc kháng sinh penicillin, các loại vaccine chữa các bệnh mà ngày xưa từng giết hại hàng triệu người – những phát minh thay đổi thế giới này, biến nó trở thành nơi hoàn toàn khác biệt với thế giới mà ấy từng sinh ra và lớn lên.

      Nhưng thay vì cứ bướng bỉnh nuối tiếc quá khứ như số người khác, Jesse lại thích thú hoà mình theo dòng chảy của thời gian, đọc bất cứ thứ gì có thể tìm được, từ tiểu thuyết bìa mềm cho đến những cuốn bách khoa toàn thư. ấy mình còn phải học nhiều để theo kịp. Sách ấy thích dường như là những cuốn to nặng thuộc thể loại tiểu thuyết ấy mượn được của Cha Dom, tất tần tật từ triết học cho đến những cuộc nghiên cứu tìm hiểu các loại virus mới xuất – loại sách mà tôi tặng cho bố mình vào Ngày Của Bố, nếu như bố còn sống. Dượng Andy lại khác, dượng thích những cuốn sách dạy nấu ăn hơn. Nhưng bạn hiểu ý tôi muốn gì rồi đấy. Những thứ tôi thấy khô khan, chẳng có gì thú vị với Jesse, chúng lại hết sức lý thú. Có lẽ bởi vì ấy thấy mọi thứ mới mẻ dần mở ra trước mắt.

      Tôi thở dài, cúi nhìn xuống hàng trăm lựa chọn nghề nghiệp bày ra trước mắt. Jesse chết, nhưng đến ấy còn biết mình muốn làm nghề gì... làm gì, nếu như còn sống. Hay muốn làm gì, cứ xem những điều ấy kể về những dự định của ông bố dành cho ấy biết.

      Còn tôi đây, có tất cả những điều kiện thuận lợi đời này, vậy mà tất cả những điều tôi nghĩ mình muốn làm khi lớn lên lại là...

      Được ở bên Jesse.

      “Còn hai mươi phút nữa.” Giọng thầy Walden vang lên to trong lớp, khiến tôi giật mình, cắt ngang dòng suy nghĩ. Tôi thấy mình nhìn chăm chăm ra phía đại dương chỉ cách Hội truyền giáo chưa đầy dặm, có thể nhìn thấy qua gần hết các ô cửa sổ lớp học... nó khiến cho những đứa học sinh như tôi mất tập trung. Khác với phần lớn bọn bạn cùng lớp, tôi lớn lên ở nơi chẳng có biển. Đại dương luôn là điều diệu kỳ khiến tôi hứng thú.

      Cũng gần giống như Jesse có hứng thú với khoa học đại vậy. Chỉ có điều, khác với Jesse, tôi thực có cơ hội được làm những gì mình thích.

      “Mười phút nữa,” thầy Walden thông báo, lại khiến tôi giật mình.

      Mười phút nữa. Tôi cúi nhìn tờ giấy trả lời câu hỏi còn trống nửa. Cùng lúc ấy, tôi thấy Cee Cee lo lắng liếc về phía mình từ chỗ ngồi bên cạnh. ấy hất đầu về phía tờ giấy. Làm thôi, cặp mắt màu tím của Cee Cee giục giã.

      Tôi cầm bút chì lên và bắt đầu cuống cuồng điền vào những chỗ trống. Tôi chẳng quan tâm mình chọn đáp án nào. Bởi lẽ, thực , tôi mặc kệ tương lai của mình ra sao. có Jesse, tôi chẳng có tương lai nào hết. Dĩ nhiên, kể cả khi có ấy cũng thế thôi. ấy làm gì mới được? Theo tôi khi tôi học đại học? làm công việc đầu tiên? Có căn hộ đầu tiên?

      Ờ. Hẳn rồi.

      Paul đúng. Tôi ngu ngốc. Ngu ngốc khi lại hồn ma. Ngu ngốc khi nghĩ rằng chúng tôi được ở bên au trong tương lai. Ngu ngốc.

      “Hết giờ.” Thầy Walden bỏ chân khỏi bàn. “Tất cả bỏ bút xuống. Chuyển tờ ghi đáp án lên cho người ngồi trước.”

      Tôi chẳng lấy gì làm ngạc nhiên khi Paul tiến đến bên tôi sau khi thầy Walden cho tan lớp vào giờ ăn trưa. “Việc đó đúng là vô nghĩa,” trầm giọng khi chúng tôi đến chỗ tủ để đồ. “Ý tôi muốn , chẳng phải con đường nghiệp của chúng ta được vạch sẵn rồi đấy thôi, đúng ?”

      “Ừm, việc chúng ta làm cũng đâu có kiếm được ra tiền,” tôi , rồi nhận ra khi quá muộn, rằng Paul cũng xoay xở kiếm được đấy chứ.

      “Kiếm tiền cách chân chính,” tôi chỉnh lại.

      Nhưng thay vì cảm thấy xấu hổ như tôi mong muốn, Paul chỉ nhe răng cười. “Thế nên tôi quyết định làm công việc liên quan đến ngành luật,” . “Bố cậu là luật sư phải ?”

      Tôi gật. Tôi thích về bố của mình với tên Paul. Bởi vì bố là người chẳng bao giờ làm điều gì sai trái độc ác cả. Còn Paul hoàn toàn... như vậy.

      “Ờ, tôi cũng nghĩ thế,” Paul tiếp. “Với luật pháp, chả có cái gì là toàn trắng hay đen. Tất cả đều chỉ màu xám thôi. Chỉ cần cậu tìm ra được tiền lệ có sẵn là được.”

      Tôi gì cả. Tôi có thể dễ dàng hình dung ra tên Paul trong vai luật sư. phải luật sư giống như bố tôi trước kia, người bênh vực cho những người nghèo, mà là loại luật sư bênh vực những người nổi tiếng, những kẻ cho rằng mình đứng cả luật pháp... và vì có vô số tài sản dốc vào cho người bào chữa nên những kẻ đó đúng là có phần đứng luật pháp .

      “Cậu lại khác,” Paul . “Tôi nghĩ cái số cậu phải làm cho cơ quan dịch vụ xã hội. Cậu bẩm sinh người chuyên làm điều tốt mà.”

      “Ờ, phải,” tôi khi dừng lại bên ngăn tủ của mình. “Có lẽ tôi tiếp bước Cha Dom, làm nữ tu.”

      “Thế ,” Paul , đứng dựa vào ngăn tủ bên cạnh tủ của tôi, “ là phí phạm. Tôi nghĩ đến nghề giống với nghề làm công tác xã hội đúng hơn. Hay là bác sỹ trị liệu vậy. Cậu rất giỏi giải quyết rắc rối của người khác mà.”

      Đúng là thế còn gì? Vì lý do đó mà ngày hôm nay hai mắt tôi cứ đờ ra, người mệt m. Bởi vì, sau khi tạm biệt Jesse đêm qua, tôi lái xe về nhà, trèo lên giường... chỉ có điều phải để ngủ. Thay vì vậy, tôi nằm thao thức, nhìn lên trần nhà, nghĩ nghĩ lại những gì Jesse với mình. phải về Paul mà là về điều Paul bắt tôi đọc to lên vào buổi chiều ngày hôm đó: Tiềm năng của những người dịch chuyển chỉ giới hạn trong việc chuyện với người chết và chuyển dịch tức thời giữa thế giới của chúng ta và thế giới bên kia, mà họ còn có khả năng du hành trong chiều thứ tư theo ý muốn.

      Chiều thứ tư. Thời gian.

      Hai từ đó khiến lông cánh tay tôi dựng cả lên, dù hôm nay là ngày thu đẹp trời đặc trưng ở Carmel, lạnh chút nào. Có thể nào đó là ? điều như thế có thể xảy ra sao? Có thể nào những người làm cầu nối – hay người chuyển dịch giữa hai thế giới, như Paul và ông nội cứ nhất định gọi như thế – có khả năng du hành xuyên thời gian cũng như lại giữa thế giới của người sống và người chết?

      Và nếu như – chữ ‘nếu’ rất to đấy nhé – điều này đúng là có , việc đó nghĩa là thế nào? Quan trọng hơn là, tại sao Paul lại cứ nhất mực muốn tôi phải biết về điều đó?

      “Trông cậu như ngơ ngơ ấy,” Paul quan sát khi tôi tống đống sách vào, lôi ra chiếc túi giấy đựng đồ ăn trưa mà dượng tôi làm: salad gà tandoori. “Có chuyện gì thế? Thiếu ngủ à?”

      “Cậu biết rồi còn gì,” tôi đáp, trừng mắt nhìn .

      “Tôi làm gì chứ?” , có vẻ ngạc nhiên thực .

      Chẳng biết đó là do tôi mệt mỏi rã rời, hay do bài test đánh giá năng lực khiến tôi phải suy nghĩ về tương lai của mình... tương lai của mình và của Jesse, nhưng đột ngột, tôi cảm thấy hết sức chán ngán với Paul và những trò của . Và tôi quyết định nhắc cho nhớ cái trò mới đây nhất bày ra.

      “Chiều thứ tư,” tôi nhắc. “Du hành xuyên thời gian?”

      Tuy vậy, chỉ nhe răng cười khì. “A, tốt, cậu hiểu ra rồi. Cũng mất khá lâu đấy nhỉ.”

      “Cậu thực nghĩ rằng những người chuyển dịch có khả năng xuyên thời gian ư?” tôi hỏi.

      “Tôi nghĩ,” Paul đáp. “Mà là tôi biết.”

      Lại lần nữa tôi cảm thấy ớn lạnh. Đúng làđang đứng trong bóng râm của cái lối , nhưng cách đó xa, trong sân trời của Hội truyền giáo, mặt trời toả nắng chang chang mà. Những con chim ruồi bay từ bông hoa dâm bụt ngày sang bông hoa khác. Khách du lịch chụp ảnh bằng những chiếc máy ảnh kỹ thuật số.

      Thế gai ốc nổi lên tay tôi là do đâu được chứ?

      “Tại sao?” tôi hỏi, cổ họng đột ngột trở nên khô khốc. “Vì cậu từng làm thế rồi à?”

      “Chưa,” thản nhiên . “Nhưng tôi làm. Sớm thôi.”

      “Phải lắm,” tôi , nỗi sợ khiến tôi trở nên ăn mỉa mai. “Chắc cậu có thể quay lại cái đêm cậu ăn cắp số tiền của bà Gutierrez, và lần này làm như thế nữa.”

      “Giời ạ, cậu quên việc đó được à?” lắc đầu. “Có mỗi hai ngàn đô chứ mấy. Cậu cứ làm như hai triệu bằng.”

      “Này, Paul.” Kelly Prescott rời khỏi hội sành điệu của ta – bọn Đức quốc xã dưới lốt đồ hiệu Dolce and Gabbana, Cee Cee bắt đầu quen miệng gọi chúng như thế – và bước đến gần, chớp chớp cặp lông mi trĩu nặng mascara. “Cậu ăn trưa ?”

      “Chờ đấy,” Paul với ta... được tử tế cho lắm, thế mà ta lại là bồ của trong buổi dạ hội vào cuối tuần sau cơ đấy. Kelly dù tức cũng cố kiềm chế đủ để liếc cho tôi cái đầy khinh miệt trước khi bước ra cái sân trời nơi chúng tôi ngày nào cũng ăn trưa ở đó.

      “Tôi hiểu,” tôi nhìn chằm chằm. “Nếu quả chúng ta có thể du hành xuyên thời gian sao chứ? Chả có gì ghê gớm. Dù đến nơi nữa chúng ta cũng có thay đổi được gì đâu nào.”

      “Sao?” Đôi mắt xanh của Paul ánh lên vẻ tò mò. “Vì ông tiến sỹ trong phim Back to the Future (Trở lại tương lai) thế à?”

      “Bởi vì cậu thể... cậu thể làm xáo trộn trận tự theo lẽ tự nhiên của mọi thứ,” tôi đáp.

      “Sao lại ? Chẳng phải hàng ngày khi đóng vai người làm cầu nối cậu cũng làm như thế hay sao? Chẳng phải cậu cũng thay đổi trật tự theo lẽ tự nhiên của mọi thứ khi đưa những linh hồn đến với thế giới bên kia hay sao?”

      “Việc đó khác,” tôi đáp.

      “Khác thế nào?”

      “Bởi vì những người đó vốn chết sẵn rồi! Họ chẳng làm được điều gì có thể thay đổi tiến trình lịch sử cả.”

      “Giống như bà Gutierrez và hai ngàn đô?” Cái nhìn của Paul sắc sảo. “Cậu nghĩ nếu cậu đưa số tiền đó cho con trai bà ta việc đó làm thay đổi tiến trình lịch sử? Cho dù chỉ chút?”

      “Nhưng như thế giống với việc đến gian khác để thay đổi chuyện xảy ra. Như thế chỉ đơn giản là... sai trái.”

      “Thế ư, Suze?” bên khoé miệng Paul nhếch lên. “Tôi nghĩ vậy. Mà cậu biết sao ? Tôi cho rằng lần này, chàng Jesse của cậu đồng ý với tôi đấy.”

      Và đột ngột, lối có mái che ấy trở nên giá lạnh hơn bao giờ hết.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6


      Làm ơn hãy ở nhà, làm ơn hãy ở nhà, làm ơn hãy ở nhà, tôi thầm cầu khẩn khi đứng chờ người ra mở cửa sau khi tôi bấm chuông. Làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn...


      Tôi biết có phải có người nghe thấy lời cầu nguyện của mình , hay đó chỉ là vì những nhà khảo cổ học thường xuyên vắng cho lắm. Dù là gì nữa, người y tá trông coi Tiến sỹ Slaski ra mở cửa, ta dần nhận ra người nhấn chuông đầy cấp bách như thế là tôi.


      “Ô, chào , Susan,” ta , nhớ nhầm tên tôi nhưng gương mặt kèm cái tên đó đúng. Gần như thế. “ đến tìm cậu Paul à? Theo như tôi biết cậu ấy vẫn ở trường – ”


      “Tôi biết cậu ta vẫn ở trường,” tôi , vội vã bước vào khu sảnh nhà Slater trước khi người y tá đóng cửa lại. “Tôi đến tìm Paul. Tôi ghé qua thăm ông nội cậu ta, nếu việc đó phiền.”


      “Ông nội cậu ta?” Người y tá tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên. Mà sao lại ? Vì ta biết nhiều năm nay người bệnh mình chăm sóc chưa từng có cuộc chuyện trò tỉnh táo với ai bao giờ. Chỉ có điều, ông ta chuyện và rất tỉnh táo. chuyện với tôi. Việc đó chỉ mới xảy ra cách đây mấy tháng.


      biết đấy, Susan, ông của Paul được... Ông ấy được khoẻ cho lắm,” người y tá chậm rãi . “Chúng tôi muốn điều đó trước mặt ông ấy, nhưng kếquả kiểm tra sức khoẻ gần đây nhất của ông ấy... tốt. Thực ra, các bác sỹ cho rằng ông ấy sống được lâu nữa...”


      “Tôi chỉ muốn hỏi ông ấy điều,” tôi . “ câu hỏi ngắn gọn duy nhất. chỉ mất vài giây thôi.”


      “Nhưng mà...” Người y tá gãi gãi cằm, ta còn trẻ, mái tóc cháy nắng xoắn thành những dải dài cho thấy có lẽ thời gian rỗi ta chỉ toàn dành để lướt sóng. “Ý tôi muốn là, ông ấy thể... còn chuyện thường xuyên nữa. Bệnh Alzheimer mà, biết đấy...”


      “Cho tôi thử lần thôi được ?” tôi hỏi, mặc kệ mình ăn như đứa dở hơi. Tôi khao khát tuyệt vọng đến như thế đấy. Khao khát muốn có được những câu trả lời mà tôi biết đời này chỉ người duy nhất có thể cho tôi. Và người đó lại ở ngay gác kia chứ chẳng xa xôi gì. “ mà? Có mất gì đâu, đúng ?”


      “Đúng,” y tá chậm rãi . “Đúng. Chắc cũng mất gì.”


      “Hay quá,” tôi , lướt qua ta và bắt đầu leo lên cầu thang, bước hai bậc lúc. “Tôi chỉ ở lại mấy phút thôi. Phiền cho chúng tôi chuyện riêng được chứ? Tôi gọi nếu ông ấy trông có vẻ cần được giúp đỡ.”


      y tá đóng cửa lại hơi có vẻ lơ đãng, và đáp: “Chắc là được. Nhưng... lúc này nên ở trường mới đúng chứ?”


      “Bây giờ là giờ ăn trưa mà,” tôi vui vẻ với ta khi lên cầu thang, dọc theo hành lang, tiến về phía căn phòng của Tiến sỹ Slaski.


      Tôi dối. Đúng bây giờ là giờ ăn trưa . Còn chuyện chúng tôi lẽ ra được phép ra khỏi trường vào giờ ăn trưa ấy à? Ừm, điều đó tôi thấy quan trọng, chẳng cần đến làm gì. Phải chịu đựng tràng mắng mỏ quát tháo của xơ Ernestine khi bà ta phát ra tôi trốn học khiến tôi lo lắng bằng việc tôi sắp phải giải thích với thằng Brad con dượng tôi vì sao tôi lại khẩn thiết cần chìa khoá của chiếc Land Rover đến thế. Chỉ vì thằng Brad lấy được bằng lái trước tôi đúng năm giây (thôi được rồi, lấy trước tôi mấy tuần vậy), thế là hình như nó cho rằng chiếc Land Rover cổ lỗ sĩ (vốn là xe của cả lũ) thuộc về riêng mình nó, và rằng chỉ nó mới được phép ngày ngày lái xe đưa hai bọn tôi, cộng với nhóc em David của nó, đến trường và về nhà.


      Tôi phải viện đến hạ sách là “sản phẩm vệ sinh phụ nữ” và “ngăn chứa đồ trong xe” để nó chịu đưa chìa khoá. Chả biết nó làm gì nếu tôi về kịp trước khi giờ ăn trưa thúc và nó phát ra cái xe biến mất. Chắc chắn là “xì đểu” tôi rồi. Có vẻ đó là nguồn vui duy nhất của nó đời này hay sao ấy. Đáng buồn thay, tôi dường như chẳng bao giờ có thể ăn miếng trả miếng với nó, vì thằng Brad chung cũng chả làm gì quá đáng với tôi.


      Dù gì nữa, tôi cũng phí phạm khoảng thời gian ngắn ngủi quý báu ấy để mà lăn tăn xem Brad gì về chuyện tôi lấy xe . Thay vào đó, tôi vội vã chạy đến chỗ phòng ông nội tên Paul.


      Như mọi khi, tivi bật kênh Game Show. Người y tá để xe lăn của Tiến sỹ Slaski ở phía trước màn hình tivi plasma. Tuy nhiên, ông Slaski lại có vẻ chẳng chú ý gì đến Bob Barker hết. Thay vì vậy, ông ta lại nhìn chằm chằm vào điểm ở chính giữa sàn phòng lát đá bóng loáng. Nhưng điều đó chẳng lừa được tôi đâu.


      “Tiến sỹ Slaski?” tôi cầm điều khiển và bật tiếng tivi xuống, sau đó nhanh nhẹn bước đến bên ông tiến sỹ. “Tiến sỹ Slaski, cháu là Suze đây. Suze, bạn của Paul ấy mà? Cháu cần chuyện với ông lát.”


      Ông nội Paul đáp. Trừ phi bạn gọi việc rỏ nước dãi xuống là kiểu đáp.


      “Tiến sỹ Slaski,” tôi , kéo cái ghế lại để ngồi gần sát vào tai ông ta. Tôi muốn người y tá nghe được chúng tôi chuyện, vậy nên tôi cố gắng . “Tiến sỹ Slaski, y tá trông ông có ở đây, cả Paul cũng thế. Chỉ có ông và cháu thôi. Cháu cần hỏi ông về điều mà Paul với cháu. Về... ờ... những người làm cầu nối ấy mà. Điều đó quan trọng lắm.”


      Ngay khi nghe thấy rằng cả Paul lẫn y tá đều có ở đó, Tiến sỹ Slaski dường như thay đổi hẳn. Ông ta ngồi thẳng lên ghế, ngẩng đầu để có thể dán vào tôi cái nhìn chằm chằm bằng đôi mắt sưng phù. Nước dãi lập tức thôi chảy.


      “À,” ông ta khi thấy tôi. Trông ông ta cũng chả vui vẻ hào hứng gì cho lắm. “Lại là .”


      Tôi thấy điều đó công bằng tí nào, lần trước khi chúng tôi chuyện, chính ông ta mới là người cố gắng đến tìm tôi đấy chứ... tìm tôi để lời cảnh báo bí hiểm về đứa cháu nội của ông ta, cái kẻ ông ta so sánh với quỷ dữ, hay . Nhưng tôi quyết định cho qua điều đó.


      “Vâng, là cháu đây, Tiến sỹ Slaski,” tôi . “Suze. Ông nghe này. Có chuyện về Paul.”


      “Thằng nhãi ranh đó mưu gì?”


      là ông Tiến sỹ Slaski đứa cháu nội chả mến gì nhau.


      có gì,” tôi đáp. “Chưa có. Ít nhất cháu thấy như vậy. Cái quan trọng ở đây là điều cậu ta mình có thể làm được ấy ạ.”


      “Vậy là gì?” Tiến sỹ Slaski hỏi. “Và đó nên là điều gì hay ho vào. Năm phút nữa là chiếu Gia đình Feud rồi.”


      Lạy Chúa. Tôi tự hỏi, liệu rồi đến lúc cuối đời mình có phải gắn chặt vào cái xe lăn và nghiện xem những chương trình game show khi tôi ở vào tuổi như Tiến sỹ Slaski đây? Bởi vì Tiến sỹ Slaski – hay Slater, như Paul vẫn muốn người khác nghĩ ông tên như vậy – cũng là người làm cầu nối như tôi, người đến tận cùng của thế giới để tìm kiếm câu trả lời cho cái tài năng kỳ lạ của mình. ràng ông ta tìm thấy đáp án trong những ngôi mộ cổ Ai Cập.


      Rắc rối là ở chỗ, ai chịu tin ông ta. Họ tin có tồn tại của những người có nhiệm vụ duy nhất là dẫn đường cho linh hồn những người chết đến cái đích sau cùng, và tất nhiên cũng chẳng tin rằng ông ta, Tiến sỹ Slaski, là trong số những người như thế. Những bài nghiên cứu của ông ta về đề tài đó (đa phần là tự ông ta đem ra xuất bản) đều bị giới khoa học và giới nghiên cứu coi thường, thèm quan tâm, giờ những bài ấy nằm hít bụi trong đống hộp nhựa bên dưới giường ngủ của cháu nội ông ta.


      Còn tệ hơn thế nữa, chính người nhà của Tiến sỹ Slaski dường như cũng cố xua ông ta cho vào ở cùng chỗ với đống tài liệu kia, dưới gầm giường ấy mà, rồi bố của Paul thậm chí còn quá đáng đến nỗi đổi cả họ tên để cắt đứt mối ràng buộc với ông cụ.


      Bao nhiêu công sức bỏ ra như thế, mà Tiến sỹ Slaski được cái gì nào? căn bệnh vô phương cứu chữa và đứa cháu nội Paul làm bạn. Căn bệnh đó, theo như lời Tiến sỹ Slaski, là hậu quả của việc dành quá nhiều thời gian đến cái “vùng đất u tối” – nơi chuyển giao giữa thế giới này và thế giới bên kia. Còn Paul? Ừm, chính ông ta tự gây ra nghiệp chướng tên Paul đấy chứ.


      Tôi nghĩ ông ta chán ghét loài người chắc là có lý do nào đó. Nhưng còn tại sao ông ta cảm thấy như thế đối với tên Paul tôi chỉ mới bắt đầu dần dần tìm hiểu.


      Tôi cố gắng cách từ tốn để chắc chắn ông ta hiểu hết được. “Paul rằng những người làm cầu nối – ”


      “Những người chuyển dịch.” Tiến sỹ Slaski cứ khăng khăng cho rằng những người như ông ta, Paul, và tôi, phải được gọi là người chuyển dịch giữa hai thế giới mới đúng, vì chúng tôi có khả năng (trong trường hợp của tôi là khả năng mới được phát ) chuyển dịch giữa thế giới của người sống và của người chết. “Người chuyển dịch, ta với rồi. Đừng bắt ta phải nhắc lại nữa.”


      “Những người chuyển dịch,” tôi tự chỉnh lại. “Paul rằng những người đó có khả năng xuyên thời gian.”


      “Đúng thế,” Tiến sỹ Slaski . “ sao?”


      Tôi há hốc miệng nhìn ông ta. Tôi thể ghìm được. Nếu ông ta có dùng cái gậy piñata mà đánh vào sau đầu tôi nữa chắc tôi cũng đến mức kinh ngạc như thế. “Ông... ông biết điều đó ư?”


      “Đương nhiên là ta biết,” Tiến sỹ Slaski bực bội . “Vậy chứ nghĩ ai là người viết ra bài báo khiến thằng cháu ngu độn của ta biết được điều đó?”


      Hậu quả của việc tôi chú ý tập trung trong những buổi phụ đạo làm cầu nối với Paul đây mà. “Nhưng sao lúc trước ông với cháu?”


      Tiến sỹ Slaski nhìn tôi cực kỳ mỉa mai. “ có hỏi đâu,” ông ta đáp.


      Tôi ngồi lù lù đống ở đó, nhìn ông ta chằm chằm. Tôi tài nào tin được điều này. bao lâu nay... bao lâu nay tôi có thêm khả năng khác nữa mà lại hề hay biết. Nhưng tôi cần gì khả năng xuyên thời gian cơ chứ? Ừ, cũng có vài ngày mọi chuyện chả ra làm sao mà chắc là tôi muốn quay lại để thay đổi, nhưng ngoài điều đó ra ...


      Và rồi, ý nghĩ loé lên trong tôi như tia chớp.


      Bố tôi. Tôi có thể quay lại quá khứ và cứu bố.


      . , như vậy được. thể nào. Bởi lẽ nếu điều đó là có thể... nếu như có thể...


      Vậy tất cả thay đổi hoàn toàn. Tất cả mọi chuyện.


      Tiến sỹ Slaski bật ho đầy khó nhọc. Tôi sực tỉnh, đặt tay lên vai ông ta. “Tiến sỹ Slaski? Ông sao chứ?”


      nghĩ sao?” Tiến sỹ Slaski hỏi, giọng kém phần tử tế. “Ta chỉ còn sống được sáu tháng nữa. Có thể được chừng ấy thời gian nếu lũ bác sỹ chết tiệt đó tìm ra cách khác, tiếp tục bòn rút cuộc sống của ta. nghĩ là ta sao à?”


      “Cháu...” Tôi biết mình ích kỷ, nhưng thời giờ đâu mà nghe chuyện bệnh tật của chứ. Tôi cần phải hiểu thêm về cái khả năng mà ông ta – và có thể là cả tôi nữa – có.


      “Bằng cách nào?” tôi vội vã hỏi. “Làm sao ông làm được điều đó? xuyên thời gian ấy mà?”


      Tiến sỹ Slaski đưa mắt liếc cái tivi. May thay, đó vẫn chạy chữ những người làm chương trình Hãy chọn giá đúng. Gia đình Feud còn chưa chiếu.


      “Dễ ợt,” ông ta . “Nếu thằng cháu ngu si của ta mà còn tìm hiểu ra được kẻ ngốc nào cũng có thể.”


      Chúng tôi còn nhiều thời gian. Gia đình Feud có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. “Bằng cách nào?” tôi hỏi lại. “Bằng cách nào mới được?”


      cần có vật,” ông tiến sỹ , cố gắng hết sức kiên nhẫn như thể chuyện với con nhóc năm tuổi. “ thứ gì đó có từ thời mà muốn tới. Để đưa đến nơi.”


      Tôi nghĩ đến bộ phim về đề tài du hành thời gian tôi xem. “Ví dụ như đồng xu ạ?” tôi hỏi.


      đồng xu cũng được,” Tiến sỹ Slaski đáp, dù ông ta có vẻ hoài nghi. “Dĩ nhiên cần phải dùng đồng xu trước kia thuộc về người cụ thể nào đó, người từng sống vào cái thời muốn tới, người thực từng đứng ở chỗ đứng. Rồi cần chọn vị trí sao cho lúc quay về tại tình cờ chạm mặt người lạ.”


      “Ý ông là – ” tôi chớp mắt. “Ý ông muốn là, khi quay về quá khứ, toàn bộ con người đều theo? Chứ chỉ có mỗi – ”


      “Linh hồn chứ gì?” Tiến sỹ Slaski khịt mũi khinh khỉnh. “Lang thang ở thế kỷ khác mà có thân xác hay phải biết. , khi về quá khứ, toàn bộ thân xác lẫn linh hồn đều theo. Chính vì vậy cần phải tỉnh táo. phải cứ thích là nhảy bừa vào thời gian, gian khác được. Đừng có làm thế nếu muốn lục phủ ngũ tạng còn được tại vị. phải đến đúng nơi người đó từng đứng, cầm trong tay món đồ trước kia thuộc về họ, rồi – ”


      “Rồi sao?” tôi hỏi, nín cả thở.


      “Nhắm mắt lại và chuyển dịch.” Tiến sỹ Slaski lại quay về phía tivi, chán ngán cuộc chuyện trò này rồi.


      “Chỉ có vậy thôi sao?” Đúng là dễ . “Ý ông muốn , cháu chỉ cứ thế là xuyên thời gian, đến tìm bất cứ người nào cháu muốn?


      “Đương nhiên là ,” Tiến sỹ Slaski đáp, mắt dán vào màn hình tivi. Ông ta như thể nghĩ lại và thêm: “Người đó dĩ nhiên phải là người chết. Và là người đưa đến thế giới bên kia. Ta chưa tìm hiểu được chính xác tại sao, nhưng việc đó bắt buộc phải có liên quan đến sống còn của người kia. Đó là cách thức để...” Giọng Tiến sỹ Slaski dần rồi tắt hẳn, ông ta chìm đắm trong suy tư, nhớ lại công trình nghiên cứu cách đây mấy chục năm.


      “Ý ông muốn ...” tôi bối rối chớp mắt. “Chúng ta chỉ có thể quay lại quá khứ nếu như việc đó là để giúp đỡ hồn ma?”


      “Khôn ra rồi đấy,” Tiến sỹ Slaski dài giọng, lại quay về phía chiếc tivi.


      Lần đầu tiên tôi bận tâm đến câu mỉa mai của ông ta. Vì những hồn ma ư? Vì những hồn ma tôi có thể cứu được. Những hồn ma giống như...


      ... như bố tôi chẳng hạn.


      Mà tôi lại có rất nhiều đồ dùng của bố trước kia. Tôi vẫn còn giữ chiếc áo bố mặc vào ngày bố mất. Tôi lấy nó trong đống đồ mà bệnh viện trả lại gia đình, giấu bên dưới gối hàng tháng trời sau khi bố mất... cho đến đúng cái ngày mà cuối cùng tôi cũng được gặp lại bố, khi bố ra và giải thích cho tôi chính xác lý do vì sao tôi có thể nhìn thấy bố, còn mẹ .


      Tôi cứ tưởng mẹ biết chuyện đó – chuyện cái áo ấy mà – nhưng giờ tôi hiểu, chắc chắn mẹ cũng biết. Chắc chắn mẹ nhìn thấy khi dọn giường cho tôi, hay lúc chơi trò tiên răng. Nhưng mẹ chưa bao giờ gì cả. Chính xác hơn là, mẹ thể gì hết, vì mẹ cũng giữ lại tro của bố trong chiếc cốc vại uống bia mà bố vẫn thích, giữ hàng bao nhiêu năm trời cho đến ngay trước lễ cưới của mẹ và dượng Andy, khi ấy, cuối cùng hai mẹ con cũng có đủ dũng khí để đem tro rắc ở công viên nơi bố qua đời – cái công viên bố từng rất thích. Cái công viên nơi tôi cần phải đến nếu muốn quay về quá khứ để cứu bố, bởi lẽ căn hộ gia dình tôi từng ở được bán lại cho người khác, mà tôi cũng thể cứ thế đến tìm những người chủ nhà mới rồi : “Cho phép cháu đứng trong phòng khách nhà chú lát được ạ? Cháu chỉ cần tạt về quá khứ tí để cứu mạng bố cháu thôi mà.”


      Dĩ nhiên, cả công viên lẫn căn hộ nhà tôi đều ở tít tận đầu kia đất nước. Nhưng tôi có để dành được ít tiền công trông trẻ. Có lẽ còn đủ để mua vé máy bay.... Tôi có thể làm được việc đó. Tôi hoàn toàn có thể cứu được bố để bố phải chết.


      “Còn gì nữa ạ?” tôi hỏi Tiến sỹ Slaski và liếc cái về phía tivi. Ơn Chúa, chiếu quảng cáo. “Khi có món... món đồ thuộc về hồn ma kia và đứng ở đúng nơi người đó từng đứng ấy? Rồi sau đó phải làm gì nữa ạ?”


      Tiến sỹ Slaski có vẻ khó chịu. “ cầm lấy món đồ – nó đưa đến nơi – cầm thêm thứ gì khác nữa. Điều đó quan trọng lắm. được chạm vào bất cứ thứ gì khác, nếu mang cả nó theo cùng. Rồi hình dung ra người đó. Thế là thôi. Dễ như ăn cháo.” Tiến sỹ Slaski hất đầu về phía tivi. “Bật tiếng to lên. Freud sắp chiếu bây giờ đấy.”


      Tôi thể tin được là lại dễ đến thế. Chỉ cần có vậy là tôi có thể trở về quá khứ, cứu người tôi thương tránh khỏi cái chết.


      “Dĩ nhiên,” Tiến sỹ Slaski hờ hững , “ khi đến nơi rồi – nơi muốn đến ấy mà – phải cẩn trọng. Đừng có thay đổi những gì xảy ra... ít nhất đừng thay đổi quá nhiều. phải cân nhắc cẩn thận những hậu quả do hành động của mình gây ra.”


      Tôi gì. Việc cứu sống bố có thể gây ra hậu quả gì? Ngoại trừ việc mẹ tôi, thay vì đêm nào cũng khóc ướt gối trong bao năm sau khi bố mất – thực ra mẹ vẫn khóc cho đến khi mẹ gặp dượng Andy – mẹ được hạnh phúc? Tôi cũng hạnh phúc?


      Thế rồi tôi sực tỉnh. Dượng Andy. Nếu bố chết mẹ bao giờ gặp được dượng Andy. Hay có thể gặp, nhưng mẹ bao giờ kết hôn với dượng cả.


      Như thế chúng tôi chuyển đến sống ở California. Và tôi bao giờ được gặp Jesse.


      Đột ngột, giờ tôi mới thấu hiểu hết ý nghĩa của những gì Tiến sỹ Slaski . “Ồ,” tôi đáp.


      Cái nhìn của ông ta trở nên sắc nhọn – bất chấp căn bệnh tăng nhãn áp khiến cho đôi mắt xanh của ông ta mờ đục, nếu như có căn bệnh ấy đôi mắt kia giống hệt với mắt Paul.


      “Ta biết thế nào cũng có mấy câu ồ à,” ông ta . “Chuyển dịch xuyên thời gian chẳng phải là việc dễ dàng như tưởng, đúng ? Và cần nhớ kỹ điều, càng ở lại lâu trong cái thời thuộc về nó, khi trở lại tại, càng mất nhiều thời gian để hồi phục,” Tiến sỹ Slaski thêm, được thân mật cho lắm.


      “Thời gian để hồi phục? Ý ông muốn như kiểu... việc đó khiến cháu bị đau đầu?” Cứ chuyển dịch là tôi lại bị thế đấy. Lần nào cũng vậy.


      Tiến sỹ Slaski có vẻ buồn cười vì lý do nào đó. Mắt ông ta dán vào cái tivi, thế nên tôi biết đó là do cái điều tôi vừa mới . “Tệ hơn đau đầu tí,” ông ta chút cảm xúc, tay vỗ lên tấm đệm ngồi. “Trừ phi ‘đau đầu’ là cách khác của để ám chỉ việc mất lượng tế bào não đáng kể. Mà đó mới chỉ là tác hại ở mức thấp nhất trong số những gì có thể xảy ra với thôi đấy. Cứ chuyển dịch xuyên thời gian nhiều vào, rồi thành người thực vật trước cả khi đủ tuổi được phép uống bia, điều đó ta đảm bảo.”


      “Paul có biết ạ?” tôi hỏi. “Ý cháu là, biết về việc... mất tế bào não ấy?”


      “Chắc là có,” Tiến sỹ Slaski , “nếu như nó đọc bài nghiên cứu của ta về vấn đề đó.”


      Vậy mà vẫn cứ muốn làm thử.


      “Paul muốn quay về quá khứ làm gì nhỉ?” tôi hỏi. Chắc chắn động cơ thôi thúc chả phải là vì muốn giúp đỡ ai đó, bởi lẽ kẻ duy nhất Paul Slater có hứng muốn giúp đỡ chỉ là... chính bản thân mà thôi.


      “Sao ta biết được?” Tiến sỹ Slaski trông có vẻ chán. “Ta chả hiểu sao tốn thời gian la cà bên cạnh thằng đó làm gì. Ta bảo với là nó chẳng tốt đẹp gì đâu. Giống y như bố nó vậy, nó hổ thẹn vì ta....”


      Tôi để ý đến bài nhiếc móc thằng cháu nội của ông Tiến sỹ Slaski. Tôi còn mải nghĩ. Tối hôm nọ, lúc ở trong sân sau nhà Gutierrez, Paul thế nào ấy nhỉ? Rằng giết Jesse...


      ... nhưng có thể làm việc để khiến cho Jesse chết ngay từ lúc ban đầu.


      Đến giây phút ấy, cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Tôi đứng đó, trong phòng Tiến sỹ Slaski, còn ông ta vội vã vớ lấy cái điều khiến tivi, tìm được nút bấm điều chỉnh lượng, và quát lên: “Khốn kiếp, để lỡ mất đoạn đầu tiên rồi!”


      Paul quay trở về quá khứ. Về thời Jesse từng sống.


      phải để giết Jesse.


      Mà là cứu mạng ấy.





      Chương 7


      “Cha Dominic?” Giọng của tôi dường như trở nên hốt hoảng quá đỗi, ngay cả chính tôi cũng thấy như thế. “Cha D, Cha còn nghe vậy?”


      “Có, Susannah,” Cha Dominic có vẻ bực bội khó chịu. Nhưng cũng có thể đó là do ông vẫn còn chưa biết cách sử dụng điện thoại di động. “Có, ta nghe đây. Ta tưởng phải nhấn nút Send để nhận cuộc gọi, nhưng là – ”


      “Cha Dominic ơi, có chuyện khủng khiếp vừa mới xảy ra.” Tôi đợi ông đáp mà làm tới luôn. “Paul tìm ra được cách để quay về quá khứ, và trở về đúng cái ngày Jesse chết để cứu mạng ấy.”


      Im lặng lâu. Sau đó Cha Dominic lên tiếng: “Susannah, con ở đâu đấy?”


      Tôi đưa mắt nhìn quanh. Tôi đứng trong bếp nhà tên Paul, gọi bằng cái điện thoại gắn tường. Sau khi rời khỏi phòng Tiến sỹ Slaski, tôi xin phép người y tá trông coi ông ta cho tôi gọi nhờ điện thoại có được . ta bảo tôi cứ tự nhiên.


      “Con ở nhà Paul,” tôi đáp. “Cha Dominic, Cha có nghe thấy con ? Paul tìm ra được cách để làm cho Jesse phải chết.”


      “Ừm,” Cha Dominic . “Thế hay quá. Nhưng lẽ ra con phải ở trường học mới đúng chứ? Bây giờ mới quá 1 giờ chút – ”


      “Cha D!” tôi gần như hét lên. “Cha chẳng hiểu gì cả! NếuPaul làm cho Jesse chết con và ấy bao giờ gặp được nhau!”


      “Hừmmm.” Cha Dominic ngẫm nghĩ về những gì tôi vừa mất lúc. “Can thiệp vào tiến trình của lịch sử bao giờ là ý tưởng hay ho. Cứ xem điều gì xảy ra trong bộ phim đó biết. Phim tên gì ấy nhỉ? A, phải rồi. Back to the Future.”


      “Cha Dominic.” Tôi như phát khóc vì bực mình. “Cho con xin , đây đâu phải là phim. Đây là cuộc sống của con cơ mà. Cha phải giúp con. Cha phải về đây, giúp con ngăn lại. chịu nghe con đâu. Con biết là thế mà. Nhưng biết đâu lại nghe Cha sao...”


      “Ừm, ngay bây giờ ta thể về đượcSusannah ạ,” Cha Dominic . “Monsignor được... ờ... cái... xúc xích đó hình như mắc trong họng ông ấy lâu hơn so với mọi người tưởng... Susannah, có phải con vừa rằng Paul tìm ra cách để du hành xuyên thời gian ?”


      “Phải,” tôi giữa hai hàm răng nghiến chặt. Tôi bắt đầu thấy hối hận vì giấu Cha Dominic quá nhiều điều mà tôi biết được nhờ tên Paul trong những buổi chiều thứ Tư la cà với .


      “Trời,” Cha Dominic . “ là thú vị quá. Mà con nghĩ cậu ta làm được như thế bằng cách nào?”


      chỉ cần duy nhất thứ đồ cũ,” tôi đáp. “ món đồ từng thuộc về cái người... Cha biết đấy... người mà quay về quá khứ để gặp. Người đó phải là hồn ma, hồn ma từng gặp rồi. Sau đó chỉ việc đứng ở nơi biết người kia từng ở – hình dung ra nơi đó – thế là xong.”


      “Lạy Chúa,” Cha Dominic . “Con có biết điều này nghĩa là gì , Susannah?”


      “Có,” tôi khổ sở đáp. “Điều đó có nghĩa là tương lai con chuyển đến sống ở Carmel và chẳng thấy ai ám lấy phòng ngủ của con, vì Jesse chưa bao giờ bị sát hại trong căn phòng đó cả.”


      ,” Cha Dominic . “À, ừm, ý ta muốn , đúng vậy, đúng là như thế. Nhưng quan trọng hơn, điều đó có nghĩa là chúng ta có thể giúp cho tất cả những hồn ma chúng ta gặp khỏi phải chết, chỉ cần quay về quá khứ và – ”


      “Chúng ta thể,” tôi ngắt lời ông, chút cảm xúc. “Nếu muốn cuối cùng chỉ còn sống được sáu tháng như ông nội tên Paul. Chuyện này giống với việc dịch chuyển đến miền đất của người chết. Toàn bộ cơ thể chúng ta xuyên thời gian, và rồi... phải gánh chịu hậu quả của hành động đó, con nghĩ thế. NhưngPaul vẫn cứ mưu đến đó.”


      “Phải,” Cha Dominic , có vẻ suy nghĩ xa xăm tận đâu đâu – xa hơn cả quãng đường từ đây đến San Francisco. “Phải, ta hiểu rồi.”


      “Cha Dominic!” tôi gào lên. Ông ấy mỗi lúc xa tôi... mà chỉ vì tín hiệu được tốt lắm. “Cha phải ngăn lại!”


      “Sao phải thế hả Susannah?” Cha Dominic hỏi. “Những gì Paul dự tính thực ra cũng rất tốt đấy chứ.”


      “Tốt á?” tôi kêu to. “Việc đó có gì mà tốt?”


      “Cậu ta đem lại cho Jesse cơ hội thứ hai được sống,” Cha Dominic . “Và lại còn... theo như những gì con vừa ... còn mạo hiểm tính mạng của chính mình khi làm việc đó nữa. Ta thấy thực ra cậu ta rất cao thượng đấy.”


      “Cao thượng!” tôi dám tin vào tai mình nữa. “Cha Dom, con chắc chắn động cơ của Paul còn khuya mới là cao thượng. làm thế chỉ vì...”


      “Sao?” Cha Dominic đột ngột lắng nghe hết sức chăm chú.


      Nhưng làm sao bạn có thể giải thích được với vị linh mục rằng có tên con trai cố giết hại bạn trai của bạn chỉ để có thể làm trò nhăng nhít với bạn mà thôi? Nhất lại là khi Paul định giết hại Jesse, mà là cứu mạng ấy? “Chỉ là...” tôi ăn nghe vô lý, nhưng mặc kệ. “Cha đuổi học hay gì đó được à?”


      , Susannah,” Cha Dominic đáp. Là do tôi tưởng tượng ra, hay thực trong giọng của ông chứa tiếng cười khẽ? “Ta thể đuổi học cậu ta được. phải vì lý do đó.”


      “Nhưng chúng ta phải ngăn chứ,” tôi . Ngay cả tôi cũng thấy những lời chống chế của mình bắt đầu trở nên yếu ớt rồi. “Việc mưu làm là... là trái với lẽ tự nhiên.”


      “Rất có thể như vậy,” Cha Dominic , “nhưng trái với đạo đức. Việc đó thậm chí còn phạm pháp nữa.”


      Đây quả là việc chưa từng có. Ý tôi là việc tên Paul làm điều khiến người ta cho rằng đó là điều hợp với đạo đức ấy mà.


      “ – Nhưng ta hiểu,” Cha Dominic trầm ngâm , “làm thế nào cậu ta dự định thực thành công phép màu nho này chứ.”


      “Con với Cha rồi,” tôi bực bội lên tiếng. “ chỉ việc lấy thứ gì đó từng thuộc về người kia, rồi đứng ở ch người đó từng đứng, sau đó – ”


      “Phải,” Cha Dominic . “NhưngPaul có được thứ đồ dùng gì của Jesse nào?”


      Điều này khiến tôi im thít trong lúc. Bởi lẽ Cha Dominic đúng. Paul chẳng có thứ đồ gì của Jesse. thể ngăn được vụ giết hại Jesse, vì chả có được thứ gì trước kia từng thuộc về Jesse cả.


      “Ô,” tôi , cảm giác như có cái thòng lọng dần dần thít chặt lấy cổ mình bắt đầu đỡ dần. “Ô. Cha phải.”


      “Tất nhiên là thế rồi,” Cha Dominic . Có phải ông có phần lơ đãng nhỉ? “Dù lẽ ra việc đó có thể là con nên làm, Susannah ạ. Nếu như cậu ta chỉ cho con cách.”


      “Gì cơ?” tôi xoắn dây điện thoại quanh ngón tay. “Quay về quá khứ và cứu mạng Jesse ấy ạ?”


      “Chính xác,” Cha Dominic . “Biết đâu đó chính là lý do tại sao cậu ta vẫn còn lưu lại trái đất này. Bởi vì ngay từ đầu lẽ ra cậu ta đáng phải chết.”


      Tôi sững sờ đến nỗi được gì trong lúc. Tự nhiên tâm trí tôi trở về với tấm poster mà giáo viên tiếng dạy tôi năm lớp 9 treo trong lớp, có hình hai con chim hải âu bay bãi biển.... Tấm poster mà dường như cứ vào những lúc thích hợp nhất là tôi lại nhớ đến. Nếu bạn thương thứ gì đó, hãy để cho nó được tự do, những câu chữ bên dưới hình hai con hải âu đó viết. Nếu thứ đó thực thuộc về bạn, rồi nó quay trở về.


      Cái thòng lọng vô hình cổ tôi siết chặt lại đến mức ngạt thở. “Điều đó nhảm nhí, Cha D,” tôi gào vào cái điện thoại. “Cha nghe chưa? Nhảm nhí!”


      “Susannah – ” Cha Dominic có vẻ sửng sốt.


      “Đó PHẢI là lý do tại sao Jesse vẫn còn ở lại đây,” tôi quát lên. “ PHẢI. Số phận của Jesse và con là ở bên nhau, nếu Cha hiểu đó là chuyện chết tiệt của riêng Cha!”


      Giờ Cha Dominic còn hơn cả sửng sốt. Ông ấy nổi giận. “Susannah,” ông . “ cần thiết phải dùng những lời lẽ như thế – ”


      “Đúng, cần,” tôi tán thành. “Nhất là khi con chẳng còn gì để với Cha nữa nện cái điện thoại đánh rầm vào giá để ống nghe. giây sau, người y tá trông Tiến sỹ Slaski xuất với vẻ lo lắng.


      “Susan?” ta gọi. “ sao đấy chứ?”


      “Tôi sao,” tôi đáp, hốt hoảng khi thấy hai má mình ươn ướt. Hay lắm. Thêm vào tất cả những chuyện đó, tôi khóc.


      “Chỉ là,” người y tá , “tôi nghe thấy tiếng la hét....”


      “Chẳng có gì đâu,” tôi đáp. “Tôi về đây. đừng lo.”


      Và tôi ra về, chào tạm biệt Tiến sỹ Slaski. Tôi chẳng còn gì để với ông ta cũng như với Cha Dom. Tôi nhận ra, chỉ còn người duy nhất có thể ngăn chặn tên Paul làm cái việc mà giờ tôi biết sắp sửa tiến hành. Người đó chính là tôi.


      Dĩ nhiên, nhận ra được như thế và có kế hoạch ngăn chặn lại là hai việc khác nhau. Đó là điều tôi cố gắng vạch ra trong khi lái xe về trường. kế hoạch.


      Phải đến lúc đỗ vào bãi xe của học sinh trong Trường Truyền Giáo tôi mới bắt đầu thực ngấm những điều Cha Dominic . Paul chẳng có được thứ gì của Jesse để có thể giúp quay về cái đêm kinh hoàng khi Jesse chết. Điều đó tôi gần như chắc chắn. Jesse bị giết và người ta chưa bao giờ tìm thấy xác ấy – mãi cho tới gần đây. Chính gia đình ấy tin rằng Jesse chạy trốn để tránh cuộc hôn nhân mong muốn.


      Paul có thể có được thứ gì của Jesse để giúp quay về cái ngày trước khi ấy chết? gì hết. Bởi lẽ những thứ duy nhất từ thời đó vẫn còn sót lại cho đến tận bây giờ là bức tiểu hoạ vẽ chân dung Jesse – bức tranh mà tôi cất kỹ ở nhà – và mấy lá thư mà ấy viết cho vị hôn thê. Nhưng những lá thư ấy lại nằm trưng bày ở bảo tàng của Hội Sử học Carmel cơ.


      Paul thể có thứ gì của Jesse mà có thể dùng để hại ấy. Hay đúng hơn, để cứu ấy. có gì hết. Jesse được an toàn rồi. Thế tức là tôi được an toàn.


      Tuy nhiên, cảm giác nhõm của tôi chẳng tồn tại được lâu. Ôi, phải là cảm giác yên tâm về Jesse. Nó vẫn còn nguyên. Chính việc cố gắng lén lút quay vào trong trường mới là lúc trạng thái cân bằng mới trở về trong tôi lại mất hết. Chỉ có điều, lần này phải tại tên Paul. , chính là người đánh tan cảm giác thanh thản mà phải vất vả lắm tôi mới có được, trong lúc tôi cố chen vào giữa đám bạn khi chúng đường tới lớp học môn tiếp theo, giả vờ như tôi ở bên cạnh chúng suốt.


      “Susannah Simon!” giọng the thé chói tai của bà hiệu phó khiến cho mấy con bồ câu đậu xà nhà giật mình cất cánh bay. “Đến văn phòng của ta ngay lập tức!”


      David, đứa em con dượng tôi, chẳng may lại ở gần đó. Khi nghe thấy mệnh lệnh của bà xơ, mặt nó tái nhợt thấy ... khá khen cho nó, vì vốn dĩ nó trắng bệch lắm rồi, cậu nhóc tóc đỏ mà.


      “Suze,” nó với tôi, trông hơi hoảng. Sao lại chứ? Lúc nào cũng thế, cứ khi tôi gặp rắc rối đó chỉ vì làm gì cũng chậm chạp muộn màng. phải, thường nó liên quan đến việc phá hoại tài sản... và luôn có người bị bất tỉnh nhân , nếu chết. “Lần này chị làm gì thế?”


      “Chẳng có gì,” tôi , hơi thấy chán nản khi mình lại bị tóm cổ vì tội bé như con kiến là trốn học. Tôi chả còn làm được việc gì ra hồn nữa rồi.


      Tôi theo chân xơ Ernestine đến văn phòng, giống với phòng Cha Dominic, văn phòng của bà ta chẳng có bằng khen thành tích dạy học bày giá gì hết. Chả ai lại coi xơ Ernestine là nhà giáo mẫu mực cả. Bà ta là kẻ chỉ biết dùng kỷ luật sắt với người khác, thế thôi.


      Có lẽ tôi chuồn cách êm thấm. Bà ta chỉ phát ra tôi vắng mặt trong lớp tôn giáo, cái môn mà lẽ ra tôi phải vào học ngay sau giờ ăn trưa. Tôi mình có chuyện hơi khẩn cấp và cần đến hiệu thuốc, lần nữa lại lôi cái lý do “chuyện phụ nữ” ra, hi vọng bà ta cho qua. Tuy nhiên, với xơ Ernestine điều đó chẳng mang lại được hiệu quả mong muốn như tôi làm được với Brad.


      “Vậy lẽ ra phải đến phòng y tế,” bà ta đáp cụt lủn thế đấy.


      Với tội trạng như vậy, tôi phải viết bài luận ngàn từ về tầm quan trọng của việc học hành chăm chỉ. Thêm vào đó, bà ta bắt tôi đến buổi đấu giá đồ cổ vào ngày thứ Bảy để giúp trông coi bàn bán bánh của bọn lớp 8. chung, lẽ ra mọi việc có thể còn tệ hơn cơ.


      Hay đó là tôi nghĩ thế thôi. Trước khi chạm mặt tên Paul Slater.


      đứng nấp sau trong mấy cái cột đỡ mái che, thế nên tôi trông thấy đường từ văn phòng xơ Ernestine tới lớp Lượng giác. Đúng lúc tôi qua bước ra khỏi chỗ bóng râ


      “Kẻ trốn học về,” .


      Tôi áp tay lên ngực, như thể việc đó có thể làm cho trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực khi thấy trở lại nhịp đập bình thường. “Làm vậy để làm cái gì chứ?” tôi cáu bẳn hỏi. “Cậu khiến tôi sợ vãi cả ra đấy.”


      “Giá mà được thế.” Nụ cười của Paul là của kẻ coi thường tôn giáo, trong khi chúng tôi đứng ngay gần cái nhà thờ cách đó xa. “Sao. Cậu biến đâu?”


      Tôi có thể dối . Nhưng làm thế ích gì? Về đến nhà là phát ra ngay, y tá trông ông nội là tôi ghé qua cho xem. Thế là tôi vênh mặt, lờ nhịp tim đập đều, chơi bài ngửa luôn. “Nhà cậu,” tôi .


      Cặp lông mày sẫm màu của Paul lập tức nhíu lại. “Nhà tôi? Cậu đến nhà tôi làm gì?”


      chuyện,” tôi tuôn, “với ông nội cậu.”


      Cái nhíu mày của Paul càng tít cả lại. “Ông nội tôi?” lắc đầu. “Cậu muốn gặp ông ta làm quái gì chứ? Ông già đó là lão lẩm cẩm.”


      “Ông ấy được khoẻ,” tôi đồng tình. “Nhưng vẫn còn có thể chuyện với người khác.”


      “Phải lắm,” Paul , cười khẩy. “Chắc về Richard Dawson.”


      “Ờ, chuyện đó,” tôi , biết thừa rằng cái điều tới đây mình ra khiến nổi cơn lôi đình, nhưng cũng biết rằng chẳng còn cách nào khác, “và cả du hành xuyên thời gian nữa.”


      MắtPaul mở to. Đúng như nghĩ, tôi khiến bị sốc. “Du hành xuyên thời gian? Cậu chuyện du hành xuyên thời gian ư? Với Ông già Lẩm cẩm?”


      “Với Tiến sỹ Slaski chứ,” tôi chỉnh lại. “Đúng, tôi đấy.”


      Ba từ đó – ‘tiến sỹ’ và ‘Slaski’ – giống như những cú đấm giáng mạnh vào . Trông chết sững như thể tôi vừa mới đánh vậy. “Cậu...” dường như thể tìm được từ nào để diễn tả chính xác điều mình muốn . “Cậu điên à?” cuối cùng .


      ,” tôi đáp. “Cả ông nội cậu cũng thế. Nhưng tôi nghĩ cậu có thể,” tôi tiếp – liều lĩnh, tôi biết chứ, nhưng chẳng bận tâm nữa. Giờ đây tôi mưu gì rồi.


      “Tôi biết ông nội cậu là Oliver Slaski,” tôi tuyên bố. “Chính ông ấy cho tôi.”


      chỉ biết nhìn tôi chằm chằm. Như thể ngay trước mắt tôi biến thành người hoàn toàn khác chứ còn là Suze mà từng biết. Cũng có thể đúng là thế . Chưa bao giờ tôi giận dữ với đến vậy – thậm chí còn giận hơn cả lần đầu tiên cố trừ khử Jesse. Bởi lẽ lúc đó còn chưa biết cái điều mà bây giờ biết rồi... Đó là, Paul và tôi ấy hả? Giữa tôi và bao giờ có tình cảm gì hết.


      “Ông ta chuyện với cậu,” sau cùng Paul , đôi mắt xanh của bình yên và lạnh lẽo giống như biển Thái Bình Dương vào tháng Mười . “Ông ta chuyện với bất cứ ai hết.”


      “Có thể với cậu ,” tôi đáp. “Sao ông ấy phải chứ, khi mà cậu đối xử với ông ấy như thể ông ấy là thứ của nợ vĩ đại, ... cậu gọi ông ấy là gì nhỉ?... A, phải rồi. lão lẩm cẩm. Bố cậu đổi tên, ông ấy quá xấu hổ vì Tiến sỹ Slaski. Nhưng nếu cậu thèm để tâm dành chút thời gian mà tìm hiểu biết rằng Tiến sỹ Slaski điên khùng mất trí như cậu tưởng đâu... ông ấy còn vài điều về cậu nghe cũng rất hay ho.”


      “Chắc rồi,” Paul kèm theo cái cười nửa miệng. “Thực ra, tôi có thể biết ông ta gì nữa cơ. Tôi là con cháu của quỷ Satan. Tôi chẳng có gì tốt đẹp hết. Cậu nên tránh xa tôi ra hơn. Như vậy là đủ rồi chứ?”


      “Cũng gần,” tôi . “Cứ xem chuyện cậu mưu quay về quá khứ để ngăn cho Jesse chết? Thế là ông ấy chính xác trăm phần trăm rồi.”


      Lúc đó, vẻ bình thản còn trong mắt nữa, nhưng lạnh lẽo vẫn thế. Thậm chí còn mỉm cười đôi chút, dù chỉ là nửa miệng. “Vậy ra cuối cùng cậu tìm hiểu được rồi hả? Cũng mất nhiều thời gian – ”


      Nhưng tôi để nốt. Tôi tiến lên phía trước bước cho đến khi mặt tôi gần như sát dưới mặt , và cách mạnh mẽ hết sức có thể: “Giờ tôi biết rồi. Tôi chỉ có thể rằng, nếu cậu nghĩ làm sao cho Jesse và tôi bao giờ gặp được nhau thay đổi được tình cảm của tôi đối với cậu, cậu nằm mơ đấy.”


      Paul trông có vẻ đau lòng. Nhưng tôi biết thừa đó chỉ là giả tạo. Paul làm gì có tình cảm. có, nếu như thực định làm cái điều tôi nghi ngờ. Nhưng lại cố sức chứng minh là tôi lầm.


      “Nhưng, Suze,” , cặp mắt xanh mở to ngây thơ. “Tôi làm điều cậu muốn đây. Sau chuyện xảy ra với bà Gutierrez, cậu khiến tôi phải suy nghĩ.... Tôi thực cố gắng theo con đường làm người đàng hoàng tử tế. Mà chẳng phải cứu mạng Jesse là việc đúng đắn hay sao? Ý tôi muốn , nếu cậu thực ta chắc chắn cậu phải mong muốn những điều tốt đẹp nhất đến với ta chứ, đúng ? Có cuộc sống hạnh phúc dài lâu là điều tốt đẹp nhất dành cho ta còn gì?”


      Tôi chớp mắt nhìn , hoàn toàn sững sờ bởi cái cách bóp méo xoay chuyển tất cả mọi chuyện. “Như thế – tôi – ” Dường như tôi thể ra được thành lời. Tất cả những gì tôi làm được là đứng trơ ra đó, lắp ba lắp bắp.


      “Được rồi mà, Suze,” Paul , giơ ra đặt bàn tay lên cánh tay tôi – chắc để trấn an tôi trong lúc khó khăn. “Cậu cần cảm ơn tôi đâu. Bây giờ chúng ta nên quay lại lớp hơn, đúng ? Chắc cậu muốn xơ Ernestine phát ra cậu trốn học lần nữa chứ?”


      Tôi nhìn chằm chằm, hoàn toàn chết đứng. Trong đời tôi chưa từng gặp ai gian manh như ... có lẽ trừ Brad, em con dượng tôi. Chỉ có điều, Brad có được trí khôn của Paul, nó hiếm khi làm được việc gì khó nhằn hơn việc tổ chức tiệc tùng trong nhà... thế mà bữa tiệc đó thậm chí cuối cùng còn bị cảnh sát giải tán.


      “Cậu – cậu phê rồi,” cuối cùng tôi cũng xoay xở lắp bắp ra tiếng, “nếu cậu nghĩ rằng việc cứu được Jesse đêm hôm đó – cái đêm ấy chết – là có thể đảm bảo ấy có được cuộc sống dài lâu. Ai dám chắc tên Diego cố ra tay lần nữa vào đêm hôm sau? Hay hôm sau nữa? Cậu định làm gì, ở lại năm 1850 làm vệ sỹ riêng của Jesse chắc?”


      “Nếu như đó là những gì cần thiết,” Paul bằng giọng ngọt như mía lùi đến phát buồn ói. “Cậu thấy đấy, tôi làm tất cả – tất cả những gì cần thiết – để đảm bảo cho Jesse yên lòng nhắm mắt xuôi tay trong giấc ngủ khi đến tuổi về già, để ta bao giờ cần đến giúp đỡ của người làm cầu nối.


      Những sắc màu trong khoảng sân trời – màu đỏ của mái ngói Hội Truyền Giáo, màu hồng của hoa dâm bụt, màu xanh đậm của những tán lá cọ – tất cả đều quay mòng mòng chung quanh khi tôi thấm thía dần những câu chữ của . Tôi cảm thấy thứ kinh khủng dâng lên trong cổ họng mình.


      “Cậu làm thế để làm gì chứ?” tôi sửng sốt ngước lên nhìn . “Cậu cần phải biết rằng việc đó vô ích thôi. Trừ bỏ Jesse chẳng khiến tôi để ý đến cậu đâu. Tôi thích cậu theo kiểu đó.”


      ư?” Paul hỏi với nụ cười lạnh băng giống như cái nhìn trong mắt . “Buồn cười , tôi dám thề rằng lần trước khi chúng ta hôn nhau cậu lại có đấy. Ít ra là chút. Dù sao cũng đủ để – ”


      Giọng dần đầy hàm ý... nhưng muốn ám chỉ điều gì tôi chịu, thể tưởng tượng ra được.


      “Đủ để làm gì?” tôi hỏi.


      “Đủ để,” Paul đáp, “khiến cậu nghĩ đến chuyện trừ bỏ linh hồn của tôi ra khỏi thân xác, và cho linh hồn Jesse thế vào chỗ đó.”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8


      “Khỏi cần chối làm gì,” Paul trong khi tôi chết đứng ngước lên nhìn . “Tôi biết cậu ngấm ngầm định làm điều đó kể từ khi tôi lỡ miệng tiết lộ cho cậu.” Hơi nóng toả ra từ bàn tay đặt cánh tay tôi như khiến cho da tôi bị bỏng . “Việc tôi cứu sống Jesse là để phòng thân đúng hơn. Bởi lẽ, với cậu, tôi rất thích thân xác của mình. Tôi hẳn là muốn nhường lại nó cho ta.”


      Miệng tôi mấp máy – tôi biết là như thế, vì Paul dường như chờ đợi lời đáp. Chỉ có điều tôi thể thốt ra được từ nào. Tôi sửng sốt đến thế đấy.


      Vì cuối cùng đến lúc này đây tôi cũng hiểu ra mọi chuyện. Hiểu ra ý nghĩa của lời trách cứ Paul ngày hôm trước, lúc ở trong bếp nhà . Hiểu tại sao việc dự tính làm với Jesse còn nhân đạo hơn nhiều so với những gì tôi làm đối với Paul. Bởi vì tính chuyện cứu sống Jess, còn tôi ngư lại, tôi mưu giết tên Paul.


      Chỉ có điều, tất nhiên là tôi đâu có định làm thế. Nhưng hình như chẳng bận tâm đến điều đó.


      sao,” Paul trấn an tôi. “Ý tôi muốn , việc đó thực ra cũng khiến tôi phổng mũi đôi chút đấy chứ. Việc cậu nghĩ tôi hấp dẫn nóng bỏng đến mức đủ để tống linh hồn bạn trai vào ấy mà. Nó chứng tỏ điều rằng, dù cho cậu có phủ nhận thế nào nữa, cậu đúng là có thích tôi. chút xíu. Hay ít ra là cậu thích chơi trò ‘môi miệng’ với tôi.”


      “Điều đó hoàn toàn – ” Cuối cùng tôi cũng tìm lại được giọng . may, giọng tôi thốt ra nghe the thé chói tai cứ như tiếng của nữ thần báo tử ấy. Nhưng tôi mặc. Tất cả những gì quan trọng lúc này là chứng tỏ với rằng lầm to đến như thế nào. “ – hoàn toàn đúng! Làm sao cậu có thể – lý do gì khiến cậu nảy ra ý nghĩ rằng tôi – ”


      “Ôi, thôi mà Suze,” Paul . “Cậu nhận . Tôi thấy đúng là thế rồi còn gì. Đừng có với tôi là khi ở bên Jesse cậu nhận ra rằng tất cả chỉ là ảo tưởng, cho dù giữa hai người các cậu có nồng nàn đến thế nào nữa. Rằng thanh phát ra từ trong ngực ta mà cậu nghe thấy, đó thực là tiếng trái tim ta. Da ta cũng chẳng thực ấm áp. Bởi lẽ ta làm gì có da. Tất cả đều chỉ là do cậu tưởng tượng ra mà thôi.... Nó đâu có giống như thế này,” thêm vào, ngón tay cái nhàng vuốt ve làn da tôi.


      Cho tới khi tôi giằng mạnh ra, lùi lại bước. có vẻ sửng sốt, nhưng giơ cả hai bàn tay lên ý muốn rằng chạm vào tôi nữa. “Ôi chà, được rồi mà Suze. Xin lỗi. Nhưng cậu thể chối cãi điều có , đó là khi chúng ta hôn nhau, cậu đâu có chống cự gì cho lắm. Ít ra là chống cự ngay tức – ”


      Tôi cảm thấy hai má mình nóng như thiêu đốt. Tôi xấu hổ vô cùng. thể tin được là khơi lại chuyện đó ngay tại đây, ngay tại trường học chứ phải nơi nào khác.... Nhất lại còn liên quan đến Jesse nữa chứ? Đây là nơi ấy mới đến ở. Chắc chắn ấy quanh quẩn ở đâu đây thôi.


      Nhưng tôi thể phủ nhận điều Paul . Tôi có thể, nhưng như thế là dối.


      “Tất nhiên tôi cũng thích khi cậu hôn tôi,” tôi , dù đúng hơn là gần như phải bật ho ra từng từ vậy, chúng nghẹn cứng lại trong cổ họng tôi. “Cậu hôn giỏi lắm, và cậu cũng biết thế.” Tôi còn được gì nữa đâu? Điều đó là mà. “Nhưng như thế có nghĩa là tôi thích cậu.”


      Điều đó cũng là luôn. Nhưng có vẻ Paul thèm bận tâm.


      “Như thế chứng tỏ tôi đúng,” đầy tự mãn, “rằng cậu muốn có thân xác của tôi, còn linh hồn nhập vào đó là của Jesse.”


      “Tôi biết chuyện xảy ra với Jesse khủng khiếp,” tôi chậm rãi nhắc đến vụ mưu sát. “Thôi đúng là tôi gần như làm tất cả nếu tôi biết điều đó khiến ấy sống lại. Nhưng phải việc như cậu .”


      “Tại sao lại chứ?” Paul kèm cái nhún vai. “Điều gì khiến cậu ngần ngại nào? Cậu cũng vô số lần rằng tôi là kẻ vô đạo đức đáng bị lên án, chẳng vớt vát được điểm nào... trừ tài hôn hít. Vậy sao tống khứ linh hồn tôi ra rồi cho Jesse hoàn-hảo-đến-tận-răng cơ hội được sống lần thứ hai?”


      Thực tôi hoàn toàn mưu định làm điều đó. Tôi chưa lần có ý nghĩ mình làm cái việc khăng khăng tôi mưu. Ừ thỉnh thoảng trong lúc tâm trí lơ đãng tôi có thể nghĩ đến việc đó. Nhưng tôi luôn luôn gạt phắt ngay lập tức.


      Nhưng bây giờ – có lẽ bởi vì xui tôi – phần nào đó trong tôi hình như cũng lên tiếng: Tại sao lại chứ? Paul xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất mà có. thậm chí còn biết trân trọng! ăn cướp của những người kém may mắn hơn, chẳng coi người thân trong gia đình ra gì, và chắc chắn cũng đâu có tử tế gì với tôi... hay với Jesse.


      Tại sao tôi thể xua linh hồn Paul đến nơi vô định kia, rồi để cho Jesse lấy thân xác của ... có được cuộc sống của chứ? Jesse xứng đáng có được cơ hội thứ hai, và chắc chắn ấy làm Paul Slater tốt hơn tên Paul kia nhiều....


      Tất nhiên Jesse chẳng thích như thế. Chắc chắn ấy nghĩ việc tước đoạt mạng sống đúng ra thuộc về Paul để ấy được sống lần nữa là việc làm sai trái.


      Đúng là kì quái khi nhìn vào đôi mắt xanh của tên Paul mà lại biết rằng đó là Jesse nhìn đáp lại.


      Nhưng thực ra mà cũng hẳn như thế là tôi giết Paul. Thân xác vẫn còn sống chứ. Còn linh hồn ... thế vào chỗ Jesse bây giờ, lang thang vô định cõi đời mà chẳng biết điều gì xảy đến với mình.


      Nhưng rồi lý trí quay về, lạnh lẽo và ẩm ướt như nước lóc bóc trong cái đài phun ở giữa sân Hội Truyền Giáo. Và tôi nghe thấy tiếng mình đáp câu hỏi của Paul – Vậy sao tống khứ linh hồn tôi ra rồi cho Jesse hoàn-hảo-đến-tận-răng cơ hội được sống lần thứ hai? – cách đầy bình thản theo kiểu giống y như lúc hỏi.


      “Ừm,” tôi đầy mỉa mai, “có thể vì làm thế là phạm tội giết người chăng?”


      HàmPaul nghiến lại đôi chỗ. “Cùng lắm cũng chỉ là giết người vì lý do chính đáng,” . “Cả tôi và cậu đều biết tôi thực chết. Và tôi đáng bị như thế, đúng nhỉ? Vì những tội lỗi tôi gây ra?”


      “Có thể thế,” tôi , cảm thấy lúc này giống như sau khi tôi tập kickbox theo băng lúc lâu lâu. Cảm giác chất endorphin tràn dâng ấy mà. Bởi lẽ theo cách nào đó, tôi vừa mới giải quyết xong việc quan trọng. Ở đây chỉ khác là việc liên quan đến tình cảm thôi. “Nhưng thực tôi phải người có quyền phán xét.”


      “Sao ?” Paul hỏi. “Cậu phát xét tôi dễ dàng lắm mà.”


      Nhưng khiến tôi chịu thua được đâu. “Ông nội cậu từng có lần với tôi rằng, khi ông ấy hiểu ra tất cả những gì mà người làm cầu nối chúng ta có thể làm được, ông ấy mắc sai lầm, nghĩ mình là Chúa trời,” tôi với . “Rồi xem việc đó khiến ông ấy thành ra thế nào. Tôi theo vết xe đổ ấy đâu.”


      Paul chỉ biết chớp mắt nhìn tôi. Thực tôi nghĩ lúc trước tin tôi định làm . Chuyện tráo đổi linh hồn ấy mà. Nhưng giờ đây, khi tôi khiến chột dạ rồi dường như... cũng sửng sốt y như tôi lúc trước.


      “Vậy nên cậu thấy đấy,” tôi trong khi vẫn còn nắm được lợi thế trong tay, “cái chuyện cậu định quay về quá khứ để cứu sống Jesse ấy mà? Việc đó hơi bị vô ích. Thứ nhất, cậu thể quay về quá khứ nếu như người cậu định về để gặp lại thực cần cậu giúp... mà Jesse chắc chắn là c rồi. Thứ hai, tôi bao giờ cướp lấy thân xác cậu để Jesse nhập vào, Paul ạ. Nhưng cứ việc phổng mũi tự sướng cho rằng tôi định làm thế , nếu như điều đó khiến cậu vui.”


      Tôi nhận ra khi quá muộn là mình nên tỏ ý quá cợt nhả như thế. Ít ra là vào lúc đó. Bởi lẽ khi tôi định lướt qua , bỏ sau câu cuối cùng ấy – thậm chí còn làm bộ hất tóc cái để ra vẻ khỉnh miệt – bên trong con người dường như có thứ gì đó đột ngột bùng lên. Điều tiếp theo tôi biết là, bàn tay thò ra, chộp lấy cánh tay tôi, siết chặt khiến tôi đau.


      được,” hầm hè. “Cậu thể bỏ dễ thế đâu – ”


      Nhưng lầm. Bởi lẽ ngay lập tức, bàn tay Paul bị giật ra khỏi tôi, cánh tay bị bẻ quặt ra sau lưng theo kiểu trông có vẻ khá đau đây.


      “Chưa ai với mày,” Jesse bằng giọng hơi có phần thích thú, “là quý ông lịch thiệp bao giờ được chạm vào tiểu thư à?”


      Tôi thấy điều đó hơi bị buồn cười tí, cứ xem chuyện Jesse chạm tay của ấy vào đâu khi tôi gặp lần trước. Nhưng tôi nghĩ tốt hơn hết là cho qua điều đó. “Jesse,” tôi . “Em sao. thả ra .”


      Nhưng Jesse nới lỏng. Nếu chẳng may có người qua họ thấy Paul oặt người theo tư thế kì cục, mặt trắng nhợt vì đau. Bởi vì chỉ có tôi và mới có thể nhìn thấy được hồn ma giữ lấy mà thôi.


      “Tôi hề định làm gì ấy,” Paul khẳng định bằng giọng nghẹn lại. “Tôi thề!”


      Jesse nhìn tôi để xem có đúng thế . “ có làm em đau , Susannah?” hỏi.


      Tôi lắc đầu. “Em sao,” tôi .


      Jesse giữ tên Paul chừng , hai giây nữa – tôi nghĩ chắc là để chứng tỏ rằng ấy có thể làm như vậy – rồi sau đó buông ra đột ngột đến nỗi Paul mất thăng bằng, khuỵu đầu gối, chống tay xuống mặt đá lát sàn lối .


      “Cậu cần thiết phải gọi ta,” Paul với tôi, lòng tự trọng bị tổn thương.


      “Tôi đâu có gọi.” Tôi .


      ấy cần phải gọi,” Jesse , đến dựa vào trong mấy cái cột chống đỡ mái che. khoanh tay trước ngực, thản nhiên nhìn Paul lồm cồm đứng dậy phủi quần áo.


      “Vậy là đánh hơi thấy chuyện lộn xộn ở Force hay gì?” Paul tức tối hỏi.


      “Đại loại thế.” Jesse nhìn từ Paul sang tôi, rồi lại nhìn Paul. “Có chuyện gì diễn ra ở đây mà tôi cần được biết ?”


      ,” tôi đáp nhanh. Có lẽ là nhanh quá mức, vì bên lông mày của Jesse – bên có vết sẹo ấy – bèn nhướn lên dò hỏi.


      Còn tên Paul lại phá ra cười đầy khinh bỉ, tôi tức điên lên được. “Ô,” . “Mối quan hệ giữa hai người tốt đẹp quá há. là thú vị hết sức khi thấy hai người thành với nhau đến cỡ nào.”


      Jesse nheo đôi mắt đen, nhìn về phía Paul. Hành động đó có vẻ chấm dứt luôn tiếng cười của mà chẳng cần Jesse phải thốt ra từ nào. Sau đó Jesse hướng cái nhìn chăm chăm sang tôi.


      có gì đâu,” tôi bật ra, đột ngột cảm thấy hơi hoảng hốt. “Paul chỉ... cậu ta chỉ dự định làm việc với . Nhưng cậu ta đổi ý rồi. Đúng Paul?”


      hẳn,” Paul đáp. “Này, tôi có ý kiến. Sao ta hỏi chính Jesse xem ta muốn gì? Jesse này, cảm thấy thế nào nếu tôi tôi có thể – ”


      ,” tôi chen ngang với tiếng thở hổn hển. Đột ngột tôi thấy mỗi lúc khó thở. “Paul, thực cần phải thế. Jesse – ”


      “Kìa Suze,” Paul như với đứa con nít ba tuổi vậy. “Cứ để Jesse quyết định. Jesse này, nếu tôi với rằng ngoài những khả năng kỳ diệu khác, hoá ra những người làm cầu nối chúng tôi còn có thể du hành xuyên thời gian sao? Và rằng tôi tử tế đề nghị được quay về thời sống – ý tôi là cái đêm – để cứu mạng . thấy điều đó thế nào?”


      Cái nhìn u tối của Jesse vẫn dán chặt vào mặt Paul, và cả nét khinh bỉ lạnh lùng cũng hề thay đổi. Dù chỉ giây. “Tôi thấy cậu đúng là tên dối trá” là câu Jesse bình thản đáp lại.


      “Đấy, tôi biết bảo thế mà.” Paul có cái kiểu ba hoa và tự tin để dụ khách của kẻ chào hàng. “Nhưng xin với rằng đó hoàn toàn là . thử nghĩ xem, Jesse. Đêm đó phải chết. Tôi có thể quay về quá khứ để báo cho biết. Tất nhiên là tin, nhưng tôi nghĩ nếu cho biết – của thời quá khứ ấy mà – rằng tôi từ tương lai đến và chết nếu làm theo lời chỉ dẫn của tôi, tin thôi.”


      “Thế hả?” Jesse vẫn bằng giọng cực kỳ thản nhiên đó. “Còn lâu.”


      Điều đó khiến Paul khựng lại chừng , hai giây, trong lúc đó hơi thở của tôi trở lại bình thường như cũ. Trái tim tôi trào dâng tình cảm thương dành cho người con trai đứng dựa vào chiếc cột đá bên cạnh mình. Lẽ ra tôi chẳng cần phải lo giấu Jesse chuyện này làm gì. Jesse chẳng bao giờ lựa chọn được sống mà chọn tôi. bao giờ. ấy tôi rất nhiều.


      Hay đó là tôi nghĩ thế thôi, trước khi tên Paul lại bắt đầu bài ca ba hoa của .


      “Có lẽ hiểu điều tôi rồi.” Paul lắc đầu. “Tôi rằng tôi trả lại mạng sống cho , Jesse ạ. còn phải lang thang trong kiếp vật vờ suốt trăm năm mươi năm, nhìn những người thân lần lượt ngày già rồi chết . . được sống. Sống đến bách niên, nếu như tôi có thể... biết đấy... xoá sổ tên Diego, kẻ giết . Làm sao có thể từ chối lời đề nghị như vậy được?”


      “Từ chối như thế này này,” Jesse chút xúc cảm. “.”


      Tuyệt! Tôi thầm nghĩ, đỏ hồng mặt lên vì vui sướng. Tuyệt lắm!


      Paul chớp mắt. lần. Hai lần. Sau đó tiếp, giọng còn thân mật như lúc trước: “Đừng có ngốc. Tôi đề nghị mang lại cho cơ hội sống lần thứ hai. Được sống. định làm gì, loanh quanh ở đây vĩnh viễn chắc? định nhìn ấy ngày già ” – trỏ ngón tay về phía tôi – “r cuối cùng trở thành cát bụi giống như nhìn những người thân khác của mình ra như thế? nhớ cảm giác đó như thế nào sao? muốn phải chịu đựng điều đó thêm lần nữa à? muốn ấy hi sinh cuộc sống bình thường – kết hôn, có con, có cháu – chỉ để được ở bên , trong khi thậm chí còn chẳng thể làm chỗ dựa cho ấy, chẳng thể – ”


      “Paul, thôi ,” tôi ra lệnh trước khi nhìn thấy gương mặt Jesse mỗi lúc còn vô cảm với từng từ .


      NhưngPaul chưa hết. Còn lâu mới hết. “ nghĩ thương ấy khi cứ quanh quẩn ở lại chắc?” hỏi. “Trời ạ, chỉ ngăn cản ấy, cho ấy sống tiếp cuộc sống bình thường mà thôi – ”


      “Im ngay !” tôi quát Paul khi vươn ra, tóm lấy cánh tay Jesse. Ngay lúc ấy có hai điều cùng lúc xảy ra. Thứ nhất là cửa các lớp học đột ngột mở tung quanh chúng tôi, học sinh bắt đầu túa ra lối , chuyển lớp để vào học tiết sau.


      Thứ hai là tôi dùng cả hai tay siết lấy cánh tay Jesse, ngước lên nhìn ấy đầy lo lắng và : “Đừng nghe . Em xin . Em quan tâm đến kết hôn hay con cái gì hết. Em chỉ cần có thôi.”


      Nhưng quá muộn. Tôi biết quá muộn rồi. Vài điều trong số những lời Paul ra bắt đầu ngấm. Nét mặt Jesse trở nên đau đớn, ấy dường như thể nhìn vào mắt tôi được.


      “Em đấy,” tôi , sốt ruột lay lay ấy cái. “Đừng để ý đến những gì !”


      “Um, chào Suze.” Giọng Kelly Prescott nổi lên giữa tiếng ồn của cánh tủ đồ sập lại và tiếng chuyện trò. “Lại chuyện với cái tường đấy à?”


      Tôi quay đầu lại phía sau, trông thấy ta đứng đó cùng với những thành viên còn lại của bọn Đức quốc xã dưới lốt đồ hiệu Dolce and Gabbana, cười mỉa tôi. Tất nhiên tôi biết chúng trông thấy điều gì. Tôi đứng đó, hai tay giơ lên, nắm lấy khí và chuyện với cái cột chống ở lối .


      Cứ như thể tôi mang tiếng quái dị thế còn chưa đủ ấy. Giờ trông tôi thực giống như sắp bị điên rồi. Nhưng khi quay lại để với Jesse là chúng tôi nốt chuyện này sau, tôi thấy quá muộn. ấy biến mất rồi.


      Tôi buông thõng hai tay xuống, quay sang đối diện tên Paul, kẻ vẫn đứng đó trông vừa tức tối, tự ái, lại vừa thoả mãn.


      “Cảm ơn cả đống luôn,” tôi với .


      có chi.” ung dung bỏ , miệng huýt sáo mình.





      Chương 9


      “Trong bánh này có bột lúa mì à?” người đàn bà thó trong bộ áo kiểu Trung Quốc, đeo cặp kính râm to tướng hỏi tôi khi bà ta giơ lên cái bánh chocolate.


      “Có ạ,” tôi đáp.


      “Thế còn cái này?” Bà ta giơ lên cái bánh chocolate hạnh nhân.


      “Có,” tôi đáp.


      “Cái này?” Bánh Mexican wedding cookie.


      “Có.”


      “Ý muốn ,” bà ta hỏi, có vẻ rất tức tối, “là trong tất cả những loại bánh nướng này đều có bột mì à?”


      Tôi hạ ghế xuống. Lúc trước tôi vì chán quá bèn ngả ghế để xem mình nhoài ra phía sau được đến chừng nào mà vẫn ngã.


      “Vì Tyler ăn bột mì,” bà ta tiếp, nắm lấy tay đứa nhóc có đôi má phúng phính đứng bên cạnh. Đôi mắt xanh biếc của thằng nhóc chớp chớp nhìn tôi qua những ngón tay sơn sửa tỉa tót hoàn hảo của bà mẹ. “Tôi nuôi nó theo chế độ ăn có gluten[6].”


      thử cái này vậy,” tôi , trỏ vào mấy cái bánh xốp vị chanh.


      “Trong đó có bơ sữa đấy?” người đàn bà nghi ngờ hỏi. “Vì tôi cũng cho Tyler theo chế độ ăn có đường lactose.”


      “Đảm bảo có bơ sữa lẫn lactose,” tôi .


      Người đàn bà ta đưa tôi tờ đôla, tôi đưa cho bà ta mấy cái bánh. Bà ta đưa lại cho Tyler, ông nhóc dòm lom lom, cắn thử miếng... sau đó cười với tôi cái tươi như hoa – chắc chắn là nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay – khi bà nắm tay dẫn nó mất. Bên cạnh tôi, Shannon, bed bán bánh cùng tôi, trông có vẻ sửng sốt.


      “Trong mấy cái bánh vị chanh đó có cả bột mì lẫn bơ sữa mà,” nó .


      “Chị biết.” Tôi lại ngả ghế ra sau. “Chị thấy thương cho đứa nhóc.”


      “Nhưng mà – ”


      “Bà ta có bảo nó bị dị ứng với thứ đó đâu. Bà ta chỉ là nuôi nó theo chế độ kiêng cữ thôi. Tội nghiệp thằng bé.”


      “Suu-uuze,” nhóc lớp tám , kéo tên tôi ra dài ngoằng. “Chị ‘cool’ đấy. Em trai chị, Dave là chị ‘cool’ nhưng em tin.”


      “Ôi giời, ‘cool’ chứ lị,” tôi đảm bảo với nó. kì cục khi nghe ai đó gọi David là “Dave.” Đối với tôi, nó chỉ là David thôi.


      đấy,” Shannon , hoàn toàn nghiêm chỉnh.


      Sao cũng được. chẳng có gì lạ với chuyện tôi bị kìm chân phải ngồi ở quầy bán bánh ở trường trong khi những kẻ khác tung tăng tận hưởng ngày thứ Bảy tuyệt vời chê vào đâu được như thế này. cao kia, bầu trời xanh ngắt gợn mây, nhìn lên mà thấy đau lòng. Nhiệt độ chỉ tầm 210C, cực kỳ dễ chịu. ngày đẹp trời rất hợp để ra biển hay làm cốc cappuccino ở quán café ngoài trời, hay thậm chí là dạo suông thôi.


      Thế mà tôi ở đâu chứ? Ờ, chủ xị quầy bán bánh của bọn lớp tám trong thời gian diễn ra cuộc bán đấu giá đồ cổ gây quỹ từ thiện ở Hội Truyền Giáo.


      “Em tin nổi khi xơ Ernestine bảo với bọn em là chị giúp bán hàng,” Shannon . Tôi giờ biết Shannon phải là đứa nhút nhát gì. Nó thích chuyện lắm. Rất thích. “ chị là học lớp mười mà. Và lại còn, chị biết đấy. Cực ‘cool’ nữa chứ.”


      ‘Cool’. Ờ, phải lắm.


      Tôi ngờ lại có nhiều người đến dự cuộc bán đấu giá này đến vậy. Ừ cũng có vài vị phụ huynh hăm hở muốn tỏ ra mình là người quan tâm đến ngôi trường nơi con mình học. Nhưng phải là hàng đoàn người thích sưu tầm đồ cổ.


      Nhưng nơi đây chính xác là như thế đấy. Người ở tứ phương kéo về, những người tôi chưa từng gặp bao giờ, họ loanh quanh, nhòm ngó xemét những vật sắp được đưa ra đấu giá, thầm to với nhau. Thỉnh thoảng có vài người dừng chân nơi quầy bánh của bọn tôi, xì ra tờ đôla kiếm cái bánh Rice Krispies cho khoái khẩu. Nhưng phần lớn họ chú ý đến những món đồ đắt giá... trong trường hợp này là cái lồng chim bằng mây xấu đau xấu đớn, cái đồng hồ đeo tay Chuột Mickey, quả cầu tuyết bên trong có Cầu Cổng Vàng, hay thứ gì đó cũng xấu xí ngang ngửa thế.


      Cuộc đấu giá bắt đầu muộn, vì lẽ ra monsignor mới là người chủ trì. Nhưng ông ta vẫn còn hôn mê ở tít tận San Francisco kia kìa, thế nên có vẻ xơ Ernestine phải làm vài cuộc điện thoại vội vàng để tìm kiếm người phù hợp làm thay.


      Bạn có thể tưởng tượng được tôi ngạc nhiên cỡ nào khi bà ta bước lên cái bục ở cuối sân trời và thông báo qua micro, trước mặt bao nhiêu nhà sưu tầm đồ cổ ngồi đó, rằng vì monsignor có mặt nên buổi đấu giá được người khác điều hành, người đó ai khác là Andy Ackerman, nhân vật nổi tiếng chủ xị show về tu sửa trang trí nhà cửa truyền hình cáp...


      ... đồng thời là cha dượng của tôi.


      Tôi nhìn dượng Andy bước lên bục, vẫy vẫy, trông có vẻ lúng túng trước tràng pháo tay mọi người dành cho mình. Chẳng hiểu còn có thể xấu hổ hơn thế này được nữa , tôi bèn bắt đầu từ từ cúi người thấp tịt xuống ghế....


      Ô, khoan , vẫn còn điều khiến tôi còn xấu hổ hơn chuyện cha dượng tôi chủ trì cuộc đấu giá đồ cổ ở trường đấy. Đó là rằng, phần lớn tràng pháo tay mà dượng nhận được đều là từ người phụ nữ ngồi hàng ghế đầu.


      Bà mẹ của tôi.


      “Này,” Shannon . “Chẳng phải đó là – ”


      “Ừ,” tôi ngắt lời nó. “Đúng rồi đấy.”


      Vài phút sau, cuộc đấu giá bắt đầu, dượng Andy bắt chước rất giống những ông chủ trì mà bạn hay thấy tivi, những người như máy khâu ấy. Dượng ấy trỏ về phía cái ghế nhựa màu da cam xấu mù, rằng nó “ mang phong cách thiết kế Eames[7]” và hỏi có ai muốn trả giá trăm đôla để mua .


      trăm đôla? Đổi cái bánh Rice Krispies để lấy thứ đó tôi còn chẳng thèm nữa l biết , những người tham dự giơ biển lên, và chẳng mấy chốc cái ghế được bán với giá 350 đô! Mà chẳng ai phàn nàn câu nào về chuyện nó nứt toác cả ra rồi.


      ràng xơ Ernestine nhấn mạnh với những vị khán giả này rằng ngôi trường cần tiền để tu sửa sân bóng rổ đến như thế nào, bởi lẽ người ta cứ thế vung tiền qua cửa sổ vào những món đồ rác rưởi vô giá trị nhất đời. Tôi thấy bà dì Pru của Cee Cee và ông thầy chủ nhiệm Walden cả hai tranh nhau trả giá mua cái đèn xấu dã man tàn bạo. Cuối cùng dì Pru thắng – với cái giá 175 đô – rồi sau đó tới chỗ thầy Walden, ràng là để lên mặt hả hê rồi. Chỉ có điều, vài phút sau tôi trông thấy hai người họ uống nước chanh cùng nhau, tôi nghe lóm họ cười đùa về chuyện chia nhau chăm nom cái đèn, cứ như thể nó là đứa con được dàn xếp trong vụ li dị ấy. Nhìn thấy cảnh đó, Shannon bèn tuôn: “Ối, dễ thương chưa kìa?”


      Chỉ có điều, hoàn toàn như vậy. Hoàn toàn chẳng có gì dễ thương khi bà dì kì quái của đứa bạn thân nhất của bạn và ông thầy chủ nhiệm lại cưa cẩm nhau, trong khi chính bạn chẳng thể khiến chàng bạn thích gọi điện cho bạn, bởi vì, ờ, đoán thử xem nào, ta là hồn ma và cũng chả có điện thoại.


      thế chả phải nếu Jesse có gọi điện tôi có gì nhiều nhặn để với ấy. Tôi biết làm gì đây, tuôn thế này chắc: “Ô, phải rồi, tiện thể em luôn, tên Paul muốn quay về quá khứ cứu để chết đấy. Nhưng em tính chuyện ngăn lại. Vì em muốn lang thang ở thế giới của người chết trăm năm mươi năm để và em chúng ta có thể chơi trò hôn hít trong xe ô tô của mẹ em. Được chưa? Buh-bye.”


      Với lại, chẳng có mấy khả năng chuyện đó xảy ra đâu. ChuyệnPaul về quá khứ ấy. Bởi lẽ chả có thứ gì dẫn lối về thời đó, giống như ông nội . thứ đưa trở lại cái đêm Jesse chết ấy mà.


      Hay đó là những gì tôi tự nhủ thế – tự trấn an thế – ngay trước khi dượng Andy giơ lên chiếc đai lưng bằng bạc mà Brad tìm được trong khi dọn dẹp tầng áp mái. Khi nó tìm thấy thứ đó – bị kẹt giữa những tấm gỗ lót sàn bên dưới cửa sổ tầng áp mái – cái thứ xấu xí bẩn thỉu, cũ mèm đó tôi thèm liếc đến lần thứ hai. Dượng Andy cho nó vào trong cái hộp đề là ĐỂ ĐẤU GIÁ Ở HỘI TRUYỀN GIÁO, và tôi nghĩ ngợi gì đến nó nữa


      Giờ đây, khi dượng ấy giơ thứ đó lên, tôi trông thấy nó lấp lánh dưới ánh nắng chiều. Ai đó rửa sạch và đánh bóng nó rồi. Giờ dượng Andy sắp sửa tuôn tràng về chuyện nó là món đồ cổ từ thời nhà tôi c là cái khách sạn duy nhất trong vùng – cách khác vớ vẩn của việc thực tế nó là cái nhà trọ – và rằng Hội Sử học Carmel xác định nó xấp xỉ 150 năm tuổi. Cũng bằng khoảng thời gian bạn trai của tôi chết.


      “Tôi được giá bao nhiêu cho chiếc đai lưng bằng bạc này đây?” Dượng Andy hỏi. “ món đồ tạo tác khéo léo thực . Hãy quan sát chi tiết hình chữ D được chạm khắc đó.”


      ngồi bên cạnh tôi, Shannon đột ngột hỏi: “Em trai chị có bao giờ nhắc đến em ? David ấy?”


      Tôi hờ hững quanh sát người cha dượng. Mặt trời toả nắng chang chang có phần gay gắt xuống đầu chúng tôi, khó có thể nghĩ đến điều gì khác ngoài việc tôi ao ước được ra biển đến thế nào.


      “Chị biết,” tôi . Tôi tất nhiên là hiểu Shannon lo lắng. Con bé thích đứa con trai. Và nó muốn biết liệu mình phí phạm thời gian cách vô ích hay .


      Tuy nhiên, là chị của đối tượng trong tầm ngắm của nó, tất cả những gì tôi nghĩ được là... eo ôi. Với lại, David còn quá , chưa thể có bạn được đâu.


      trong những thành viên của hội sử học – đừng tưởng tôi trông thấy ngồi đó nhé, Bob,” dượng Andy cười , “thậm chí còn dám liều khẳng định rằng chiếc đai lưng này có thể từng thuộc về người nào đó trong dòng họ Diego, gia đình rất xưa, rất được tôn kính định cư ở vùng này gần hai trăm năm trước.”


      Được tôn kính cái của nợ gì chứ. Cái bọn Diego đó – hay ít ra là hồn ma của trong những kẻ mang dòng họ đó mà tôi xui xẻo giáp mặt – rặt lũ trộm cắp giết người.


      “Tôi tin rằng, vì lý do đó, hơn nữa là vật này lại rất đẹp, tinh xảo,” dượng Andy tiếp, “sau này nó được những nhà sưu tập săn lùng ráo riết... và, ai mà biết được chứ, thậm chí được săn lùng ngay trong ngày hôm nay sao!”


      “Ở nhà David hay chuyện về các bạn nữ,” tôi với Shannon. “Ít ra với chị.”


      “Ồ.” Shannon trông có vẻ chán nản. “Nhưng chị có nghĩ là... ừm, chị có nghĩ là nếu David quả thực có thích đứa con , đó có thể là... là người giống như em ?


      “Hãy bắt đầu món đồ trang sức cổ thực rất đẹp này với mức giá trăm đôla,” dượng Andy . “ trăm đôla. có người trả trăm. trăm hai mươi lăm nào? Có ai ra giá trăm hai mươi lăm ?”


      Tôi ngẫm nghĩ về điều Shannon hỏi. David, có bạn ? Đứa em bé nhất trong số ba em con dượng tôi, tôi chẳng thể hình dung ra cảnh David có bạn cũng giống như thể hình dung nó ngồi sau tay lái ô tô, hay thậm chí chơi đá bóng. Nó đơn giản phải là loại con trai như thế.


      “Ba trăm năm mươi,” tôi nghe dượng Andy . “Tôi nghe thấy ba trăm năm mươi phải nhỉ?”


      Nhưng chắc có lẽ ngày nào đó David lái cái ô tô . Ý tôi muốn , đến tôi bây giờ cũng còn biết lái xe nữa là, thế mà ngày xưa từng có thời cả nhà tôi dám nghĩ chuyện đó thành thực đấy nhé. Cũng đúng thôi, ngày kia David mười sáu tuổi, làm tất cả những gì mà hai ông Jake, Brad của nó, và tôi, làm như bây giờ.... Bạn biết đấy, lái xe này. Học Lượng giác này. Hôn hít bạn khác giới này.


      “Trời ơi Bob,” dượng Andy vào chiếc micro. “Cậu đùa khi lúc trước cậu rằng vật này chắc là món đồ cực kỳ quan trọng trong buổi đấu giá ngày hôm nay, đúng ? có người trả bảy trăm đô. Có ai – Được, bảy trăm năm mươi. Tôi nghe tám trăm đúng nhỉ?”


      “Có chứ,” tôi với Shannon. “Sao David lại thích em được chứ? Ý chị muốn , đấy là nếu như nó có thích bạn nào hơn các bạn còn lại chút. Mà chị điều đó là đâu nhé. Theo như chị biết .”


      “Thế ạ?” Trông Shannon có vẻ lo lắng. “Vì David thực rất thông minh. Mà em nghĩ chắc bạn ấy chỉ thích con thông minh thôi. Nhưng em học toán chẳng giỏi cho lắm.”


      “Chắc chắn David chẳng để ý đến điều đó đâu,” tôi mặc dù tôi chả chắc chắn tí nào. “Miễn em hiền lành ngoan ngoãn là được.”


      “Thế ạ?” Shannon đỏ hồng mặt rất đáng . “Chị thực nghĩ thế?”


      Chúa ơi, tôi vừa cái gì thế biết? May thay, đúng lúc đó, dượng Andy gõ búa đấu giá cái mạnh, khiến Shannon sao lãng khi dượng to: “Bán với giá ngàn trăm đôla!”


      “Chà,Shannon . “Nhiều tiền đấy.”


      Con bé phải là người duy nhất bất ngờ. Trong đám đông rộ lên tiếng bàn tán ngạc nhiên. ngàn trăm đôla là số tiền bán được của tất cả các món đồ cho đến giờ phút này. Tôi nhướn cổ lên để xem thằng ngốc nào có lắm tiền để đốt vào thứ đồ vô giá trị đến thế, và tôi hơi sửng sốt khi thấy dượng Andy vẫn cầm trong tay cái đai lưng mà Brad tìm được ở tầng áp mái...


      ... và rằng chính Paul Slater chứ phải ai khác, sải bước qua đám đông để lên nhận.


      Tôi quan sát trong khi tên Paul vẻ mặt thoả mãn bắt tay dượng Andy, cầm lấy cái đai lưng, rồi lôi tập séc ra. Đúng là thằng thảm bại, tôi thầm nghĩ. Ý tôi muốn , từ lâu tôi biết Paul là kẻ quái dị. Nhưng việc ném số tiền khó khăn lắm mới kiếm được – ờ, thực ra cũng chả khó kiếm lắm đâu, bởi lẽ tôi khá chắc chắn rằng mua cái đai lưng đó bằng số tiền ăn cắp được của gia đình Gutierrez – vào thứ như thế ... là điên rồ.


      Vô lý quá. Tại sao Paul Slater lại chi ra 1100 đô để mua cái đai lưng rũ rích lạ lùng... cho dù vật đó được đánh bóng và chủ nhân trước kia của nó có thể là người trong dòng họ Diego?


      Và rồi, như thể có ai đó cầm búa đấu giá của dượng Andy đến bổ vào đầu tôi cái, cuối cùng cũng nện cho tôi tỉnh ra, thế là tất cả đều trở nên ràng.


      Và tôi bắt đầu cảm thấy như sắp tống ra tất cả chỗ bánh mà hai chị em lén tiêu thụ hết sau lưng xơ Ernestine. Có lẽ mặt tôi biểu ra rồi, vì Shannon đột ngột hít mạnh hơi và : “Chị sao chứ?”


      “Bánh chanh tệ quá,” tôi đáp. “Chị quay lại ngay.” Tôi đứng lên, vội vã rời khỏi bàn bán bánh, vòng qua phía cuối dãy ghế, rồi dọc theo lối giữa hàng ghế, tiến về phía cái bục nơi tên Paul đứng cầm món đồ. Nhưng trước khi tôi kịp đến gần có người tóm lấy cánh tay tôi.


      Trái tim tôi đập thình thịch quá nhanh do chuyện Paul--mưu-ngăn-bạn-trai-tôi-chết, đến nỗi tôi giật bắn mình, quá bất ngờ.


      Nhưng hoá ra đó là mẹ tôi mà thôi.


      “Susie, cưng à,” mẹ , mỉm cười tươi ró dượng Andy đứng đằng sau bục đấu giá. “Việc này vui , đúng con? Dượng Andy làm giỏi quá nhỉ?”


      “Uh,” tôi đáp, “vâng ạ.”


      “Dượng ấy đúng là có tài bẩm sinh nhỉ?” Mẹ tôi người đàn ông này quá rồi. Kinh quá mất. Dù là theo cách tốt đẹp chăng nữa. Nhưng vẫn kinh.


      “Ừm,” tôi . “Mẹ ơi, con phải – ”


      Nhưng tôi cần phải lo. Bởi vì Paul cũng đến tìm tôi. “Suze,” , bước xuống bậc thang bục. Tôi chậm chân rồi mất. Việc mua bán xong. Trong tay là cái đai lưng. “ vui được gặp cậu ở đây.”


      “Tôi cần chuyện với cậu,” tôi cách hằn học quá mức, bởi lẽ cả mẹ tôi lẫn xơ Ernestine đứng gần đó, tay bà ta vẫn cầm tờ séc còn nóng hổi của tên Paul, bèn quay lại nhìn tôi.


      “Susie, con ,” mẹ tôi . “Con sao đấy chứ?”


      “Con sao,” tôi đáp nhanh. Họ có biết nhỉ? Họ có biết tim tôi đập thình thình và miệng khô như ngói? “Con chỉ cần chuyện với Paul nhanh thôi.”


      “Thế ai trông bàn bán bánh?” xơ Ernestine hỏi.


      “Shannon lo rồi ạ,” tôi , tóm lấy cánh tay Paul. nhìn chúng tôi – mẹ tôi, xơ Ernestine, và tôi – với nụ cười hơi mỉa mai, như thể tất cả những gì chúng tôi đều khiến thấy tức cười lắm.


      “Đừng để nó lại mình quá lâu đấy,” xơ Ernestine nghiêm khắc . Tôi biết bà ta muốn như vậy đâu, nhưng đành phải thế trước mặt mẹ tôi.


      “Vâng, thưa xơ,” tôi . Và sau đó tôi lôi tên Paul khỏi chỗ bục và ghế, ra đằng sau trong mấy bàn bày những món đồ còn lại sắp được đem ra đấu giá. “Cậu nghĩ mình làm cái gì thế hả?” tôi rít lên với ngay khi ra khỏi tầm nghe của mọi người.


      “Chào Suze,” , trông như thể vẫn thấy chuyện vừa rồi thú vị lắm. “Rất vui được gặp cậu nữa.”


      “Đừng lôi trò đó ra với tôi,” tôi đáp. khó chuyện trong khi miệng tôi khô thế này, nhưng tôi chịu thua. “Cậu mua cái đai đó làm gì?”


      “Cái này ấy hả?” Paul xoè nắm tay ra, tôi trông thấy sắc bạc loé lên dưới ánh nắng trong giây trước khi lại tay nắm lại. “Ôi, chẳng biết. Tôi chỉ thấy nó cũng đẹp.”


      ngàn trăm đôla chỉ để mua thứ đẹp đẽ?” Tôi trừng mắt nhìn , hi vọng thấy tôi run cỡ nào. “Thôi Paul, tôi đâu có ngu. Tôi biết cậu mua thứ đó làm gì rồi.”


      “Thế á?” Nụ cười khoe răng của Paul khiến tôi tức chưa từng thấy. “ cho tôi biết với.”


      “Chỉ có điều, việc đó vô ích thôi.” Tim tôi dộng thình thình vào lồng ngực, nhưng tôi biết còn đường lui nữa. “Jesse mang họ de Silva. Là chữ S, phải D. Đó phải đai lưng của ấy.” Tôi những mong điều đó phủi sạch nụ cười khó chịu hết biết đó mặt Paul.


      Chỉ có điều, . Khoé miệng hề xê dịch. “Tôi biết nó phải đai lưng của Jesse,” giọng đều đều. “Còn gì nữa , Suze? Tôi được chưa?”


      Tôi trố mắt nhìn . Tôi có thể cảm thấy mạch trong người mình chậm lại, thanh vang lên ù ù trong tai tôi kể từ lúc tôi nhận ra là chủ nhân mới của cái đai giờ đột ngột biến mất. Lần đầu tiên trong suốt mấy phút đồng hồ vừa rồi, tôi có thể hít hơi sâu. Trước đó tôi chỉ có thể thở ngắn, hổn hển mà thôi.


      “Thế... thế cậu cũng biết,” tôi , kỳ cục, cảm thấy nhõm hẳn, “cậu biết cậu thể dùng thứ đó để... để quay về quá khứ cứu Jesse.”


      “Tất nhiên là được chứ,” Paul , nụ cười của ngoác ra rộng hơn bao giờ hết. “Vì tôi dùng thứ đó để quay về quá khứ, ngăn chặn vụ giết Jesse. Chào cậu nhé Suze.”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10


      Diego. Felix Diego, gã đàn ông giết Jesse vì mụ vợ chưa cưới của , mụ Maria dã man độc ác, sai làm việc đó. Mụ ta muốn cưới Diego, tên nô lệ bỏ trốn, kẻ hám tiền, chứ cưới người đàn ông mà bố ta chọn: Jesse, họ ta (eo ôi, họ).


      Nhưng Jesse bao giờ đến được lễ cưới. Đó là vì ấy bị giết khi đường tới đó. Bị Felix Diego giết, cho dù vào thời ấy ai biết. bao giờ tìm được xác ấy. Người ta – thậm chí ngay cả người thân trong gia đình của Jesse – đều cho rằng ấy chọn cách bỏ trốn còn hơn phải cưới ấy ta cũng chẳng ấy. Maria cưới tên Felix, hai kẻ đó sản sinh ra lũ con cháu sau này lớn lên cũng thành trộm cắp giết người cả loạt.


      Và, cách đây lâu, hai kẻ đó cũng đến thăm hỏi tôi theo chỉ thị của tên Paul. gặp hồn ma của tên Diego. Thực ra chính Paul là người triệu hồn gã đến.


      GìơPaul định ngăn Diego, cho gã giết Jesse... có lẽ bằng cách là chính giết Diego. Việc ra tay giết người đối với những người dịch chuyển giữa hai thế giới là chuyện dễ ợt. Tất cả những gì cần làm là trừ bỏ linh hồn kẻ đó ra khỏi thân xác, đưa linh hồn ấy đến nơi chuyển giao, ở đó số phận của nó được định đoạt – cho dù đó là gì nữa, lên thiên đàng, xuống địa ngục, đầu thai kiếp sau – và sau đó, bùm: quay về trái đất, thêm cái chết thể giải thích nguyên nhân, thêm cái xác được đưa vào nhà xác.


      Hay trong trường hợp tên Diego là nhà lạnh, vì người ta chưa có nhà xác ở California vào những năm 1850.


      Chỉ có điều, mọi chuyện diễn ra như thế. Tôi để cho Paul làm điều đó. Ờ chắc chắn là gã Diego đáng chết lắm chứ. đúng là cặn bã của cuộc đời. giết chết bạn trai tôi đấy.


      Nhưng nếu Diego chết, như thế có nghĩa Jesse sống. Vậy tôi bao giờ được gặp ấy.


      Tất nhiên tôi biết mình thể đơn thương độc mã ngăn được tên Paul – mà đến mức bất đắc dĩ phải ra tay giết . Tôi cần có người trợ giúp.


      May mắn thay, tôi biết phải tìm trợ giúp ở đâu rồi. Ngay sau khi cuộc đấu giá kết thúc và xơ Ernestine tha cho tôi với Shannon bằng câu cụt lủn: “Hai đứa về được rồi,” tôi bèn lấy ô tô của mẹ, cái xe mẹ hào phóng cho tôi mượn ngày nhờ vào việc tôi “tình nguyện” đến giúp đỡ Hội Truyền Giáo. Paul chuồn thẳng ngay sau khi tung ra lời đe doạ nho về việc ngăn Felix Diego. Thực tôi biết được biến đằng nào. Nhưng tôi lại khá chắc chắn người nào biết.


      Khi tôi quành xe vào con đường Scenic Drive, mặt trời bắt đầu lặn, tô điểm bầu trời phía tây bằng sắc da cam đậm, biến đại dương trở thành màu rực cháy như lửa. Ô cửa sổ của các ngôi nhà ven biển đắt tiền mà tôi phóng qua đều phản chiếu ánh sáng của vầng mặt trời lặn, thế nên thể nhìn thấy bên trong nhà như thế nào.


      Nhưng tôi biết, đằng sau những ô kính lấp lánh kia, nhiều gia đình bắt đầu quây quần chuẩn bị ăn tối... những gia đình giống như gia đình của tôi. Việc làm khiến tôi sắp vướng vào rắc rối to... phải vì cố gắng ngăn Paul cứu sống bạn trai tôi, mà là vì dám bỏ bữa tối. Dượng Andy là người rất nghiêm chỉnh trong chuyện gia đình phải cùng ăn tối.


      Nhưng tôi còn cách nào nữa đâu. Lúc này đây có mạng sống bị đe doạ. Ừ mạng sống đó là của tên giết người tàn ác, kẻ đáng chết. Điều đó phải là điểm chính ở đây. Phải ngăn tên Paul lại. Và tôi biết có thể chỉ nghe lời người duy nhất mà thôi.


      Nhưng khi chạy xe lên lối nhà Slater tôi thấy rằng mình lo lắng vô ích. những con BMW mui trần màu bạc của Paul đỗ ở đó, bên cạnh còn là cái Porsche Boxster đỏ mà tôi nhẵn mặt. Paul còn lâu nữa mới lủi đến thế giới khác cơ.


      Tôi đỗ đằng sau cái Boxster rồi vội vã chạy lên những bậc đá dẫn đến cửa trước của căn nhà đại, đến nơi tôi nhoài người nhấn chuông. làn gió khô ráo mát mẻ từ biển ùa vào. Khi hít hơi, bạn gần như có cảm giác mọi chuyện đời này đều đâu vào đấy... bất cứ thứ gì có mùi hương trong lành mát mẻ đều là thứ tốt lành, đúng ?


      Nhầm. Nhầm to. Vùng vịnh Carmel có thể là hiểm hoạ khó lường với những dòng thuỷ triều nguy hiểm cuốn trôi hàng trăm sinh mạng của những du khách bất hạnh. phù hợp khi tên Paul lại sống cách nơi chết chóc như thế khoảng cách ngắn ngủi.


      ChínhPaul ra mở cửa. Chắc chờ người mang đồ ăn đến chứ phải tôi, bởi lẽ lôi sẵn ví ra rồi. Khá khen cho , khi trông thấy người bấm chuông là tôi chứ phải... ờ... ông a dượng Jake của tôi đến giao pizza của tiệm Peninsula, Paul mảy may bất ngờ. nhét ví vào túi sau chiếc quần bó chặt và với nụ cười từ tốn: “Suze. Sao tôi lại có vinh dự lớn thế này?”


      “Đừng có mơ,” tôi . Nếu may mắn tưởng nhầm giọng đột ngột trở nên khàn đặc của tôi là do thờ ơ chứ phải là do tôi sợ. “Tôi đến đây để gặp cậu.”


      “Paul?” giọng quen thuộc lanh lảnh như tiếng chuông gió cất lên từ tít tận trong ngôi nhà. “Phải chắc chắn là ta cho thêm vào nhé. Cái thứ bảo đó. Hạt tiêu cay nóng.”


      Paul ngoái đầu lại, và tôi trông thấy Kelly Prescott – chân trần, quai váy Betsey Johnson siêu-thiếu-vải tuột khỏi vai – từ cầu thang xuống. “Ô,” ta khi trông thấy tôi đứng ở cửa chứ phải là bánh pizza. “Suze. Cậu làm gì ở đây thế?”


      “Xin lỗi chen ngang,” tôi , hi vọng hai đứa đó biết tim tôi đập nhanh đến thế nào đằng sau lớp vải áo sơ mi trắng kín cổng cao tường mà tôi mặc để xoa dịu xơ Ernestine. “Nhưng tôi thực có điều cần với ông nội Paul.”


      “Ông già Lẩm cẩm?” Kelly ngước lên nhìn Paul dò hỏi. “ bảo em là ông ta được cơ mà!”


      là ông ta được,” Paul , nụ cười thích thú vẫn nguyên xi mặt, “nhưng chỉ với Suze thôi.”


      Kelly ném cho tôi cái nhìn khinh khỉnh. “Giời ơi, Suze,” ta . “Tôi biết là cậu lại khoái người già đến thế cơ đấy.”


      “Đúng vậy,” tôi với tiếng cười tôi hi vọng hai đứa đó thấy tiếng cười đó chất chứa nỗi lo lắng như tôi thấy thế. “Tôi thích làm bạn với người già. Thế... tôi vào được chứ?”


      Tôi nửa chờ đợi Paul từ chối. phải đoán được tôi đến đây làm gì rồi chứ. chắc phải biết tôi chỉ muốn chuyện với Tiến sỹ Slaski để xem liệu ông ta có biết được cách nào đó để tôi ngăn được thằng cháu nội ông ta khỏi thay đổi quá khứ... và làm đảo lộn tại của tôi.


      Nhưng thay vì tỏ vẻ giận dữ hay thậm chí hơi khó chịu, Paul lại mở rộng c và : “Cứ tự nhiên.”


      Tôi bước vào trong, cố nặn ra nụ cười với Kelly khi lướt qua ta, lên cầu thang, đến tầng chính. Kelly cười đáp lại. Bước vào phòng khách tôi hiểu tại sao. Lửa cháy trong lò sưởi, và xem vị trí của hai ly rượu brandy đặt chiếc bàn uống nước làm bằng kính và khung kim loại phía trước chiếc tràng kỉ dài thấp, có vẻ như tôi cắt ngang “giây phút trọng đại” giữa ta và Paul.


      Tôi cố gắng để tâm đến chuyện là trong bao nhiêu lần tôi đến trước kia, Paul chưa bao giờ mở rượu brandy hay bật lò sưởi. Dù sao tôi cũng là hoa có chủ rồi. Tuy nhiên, cảnh tượng đó vẫn hơi bị quá đà. Kelly mê mẩn tên Paul từ lâu rồi, dù có tí thịt bò hun khói và cốc Slurpee[8] thôi ta cũng sung sướng rồi chứ đừng tới lò sưởi với lại rượu cognac Courvoisier.


      Tôi vội vã qua phòng khách, dọc theo hành lang dài dẫn đến phòng Tiến sỹ Slaski. Tôi có thể nghe thấy tiếng kênh Game Show phát ra oang oang. Chắc thanh đó phù hợp với đoạn hôn hít giữa Kelly và Paul lắm đây. Giọng ngọt ngào êm dịu của Bob Barker. Và Chụt, chụt.


      Khi đến phòng Tiến sỹ Slaski, tôi dừng lại và gõ cửa để chắc chắn là mình chen ngang giữa chừng công việc tắm táp hay gì đó. Khi có ai lên tiếng bảo tôi vào, tôi cứ thế tiến tới, khẽ đẩy cánh cửa khép hờ. Người y tá trông nom Tiến sỹ Slaski nằm co quắp cái ghế trong góc nhà, đánh giấc chắc là ngon lắm. Còn Tiến sỹ Slaski ngồi dựa lưng giường bệnh, là cũng chợp mắt.


      Tôi thích đánh thức ông ta dậy, nhưng còn biết làm thế nào được? Liệu tôi có sai lầm khi nghĩ rằng ông ta có thể muốn biết thằng cháu nội mình mưu thay đổi quá khứ, khi mà chính ông ta cảnh báo với tôi rằng việc đó cực kỳ nguy hiểm?


      “Tiến sỹ Slaski?” tôi thào gọi khẽ vì muốn đánh thức y tá. “Tiến sỹ Slaski? Ông có thức ạ? Cháu, Suze đây. Suze Simon. Có điều này rất quan trọng cháu muốn hỏi ông.”


      Tiến sỹ Slaski mở bên mắt ra dòm tôi. “Điều muốn hỏi,” ông ta khò khè – hơi thở có vẻ được tốt – “tốt nhất nên là điều gì thú vị vào.”


      đâu,” tôi hẳng định với ông ta. “Ý cháu muốn , đó phải tin tốt. Chuyện này là về Paul.”


      Tiến sỹ Slaski hướng cái nhìn lên trần nhà. “Sao ta chả thấy ngạc nhiên tí nào vậy?”


      “Chỉ là,” tôi , ngồi xuống cái ghế cạnh giường ông ta, “cháu phát ra lý do Paul muốn quay về quá khứ.”


      Mí mắt Tiến sỹ Slaski hé ra thêm chút xíu. “Để cứu rỗi nhân loại khỏi những trò hung ác của Stalin[9] hả?” ông ta khàn khàn hỏi.


      “Um,” tôi đáp. “ ạ. Mà để cứu, cho bạn trai của cháu bị chết.”


      Ông nội Paul chớp đôi mắt ướt nhìn tôi. “Đó là việc xấu xa bởi vì...?”


      “Bởi vì nếu Paul quay lại quá khứ, cứu sống Jesse,” tôi thầm để người y tá nghe được, “ cháu bao giờ gặp được người đó!”


      “GặpPaul?”


      .” Tôi chả thể tin nổi điều đó. “Jesse chứ!”


      Tiến sỹ Slaski liếm đôi môi nứt nẻ. “Bởi vì,” ông ta khò khè, “Jesse...”


      chết, thế được chưa ạ?” tôi đưa mắt cảnh giác nhìn y tá ngủ. “Jesse chết. Bạn trai cháu là hồn ma.”


      Tiến sỹ Slaski từ từ nhắm mắt lại. “Ta,” ông ta thở dài, “ có đủ kiên nhẫn nghe chuyện này đâu. Hôm nay ta thấy được khoẻ.”


      “Tiến sỹ Slaski!” tôi rướn người về phía trước, chọc chọc vào cánh tay ông ta. “Cháu xin ông, hãy giúp cháu. Hãy với Paul là cậu ta thể làm điều đó được. cậu ta thể đùa giỡn với việc du hành xuyên thời gian như ông với cháu. là việc đó nguy hiểm, cậu ta cuối cùng thành ra bệnh tật như ông. Ông gì với cậu ta , bất cứ điều gì cũng được. Nhưng ông phải bắt cậu ta dừng lại trước khi Paul phá hỏng cuộc sống của cháu


      Vẫn nhắm mắt, Tiến sỹ Slaski chậm rãi lắc đầu. “ đến tìm nhầm người rồi,” ông ta . “Ta thể bảo được thằng đó. Trước đây thể. Sau này cũng .”


      “Nhưng ông vẫn có thể cố gắng thử xem, Tiến sỹ Slaski,” tôi kêu lên. “Xin ông, ông phải làm điều đó! Nếu cậu ta cứu sống Jesse... nếu cậu ta làm được...”


      trái tim tan nát.” Tiến sỹ Slaski mở mắt, nhìn tôi. “Cuộc đời chấm hết.”


      “Vâng!”


      bao nhiêu tuổi rồi?” Tiến sỹ Slaski hỏi. “Mười lăm? Mười sáu? thực nghĩ cuộc đời chấm hết nếu thằng con trai mê mẩn – thậm chí chẳng phải tên con trai, mà là hồn ma! – chẳng may biến mất? Rồi đến năm sau là chẳng còn nhớ gì đến nó nữa cho xem.”


      phải như thế,” tôi rít lên với ông ta qua hàm răng nghiến chặt. “Chuyện giữa Jesse và cháu... đặc biệt lắm. Paul biết như vậy. Vì thế cậu ta muốn phá.”


      Tiến sỹ Slaski trông có vẻ hứng thú trước tin đó. “Vậy à?” ông ta hỏi, có đôi chút tò mò. “Thế nghĩ tại sao nó lại muốn làm điều đó?”


      “Bởi vì...” Thừa nhận điều đó ngượng, nhưng thực tôi còn cách nào khác nữa? Tôi hít hơi sâu. “Bởi vì cậu ta nghĩ cậu ta và cháu nên ở bên nhau mới phải. Bởi vì chúng cháu là những người làm cầu nối.”


      nụ cười từ từ nở ra đôi môi khô nứt của Tiến sỹ Slaski. “Những người chuyển dịch,” ông ta chỉnh lại.


      “Những người chuyển dịch,” tôi . “Tên gì cũng được. Tiến sỹ Slaski, đó là việc sai trái, ông biết mà.”


      “Ngược lại có,” Tiến sỹ Slaski , tiếng ho đầy đờm. “Chắc đó là điều sáng suốt nhất thằng đó từng làm xưa nay. Cũng lãng mạn nữa. Gần đủ khiến ta có niềm tin vào nó.”


      “Tiến sỹ Slaski!”


      “Chuyện đó gì có gì mà sai trái?” Tiến sỹ Slaski trừng mắt nhìn tôi. “Có vẻ ta thấy nó giúp đấy chứ. Hay là giúp bạn trai kia. tưởng cái cậu Jezziếc – ”


      “Jesse.”


      tưởng cậu Jesse đó thích làm ma chắc? Vĩnh viễn lang thang nhìn sống cuộc sống của mình trong khi cậu ta quanh quẩn bên cạnh, bao giờ già , bao giờ cảm nhận được làn gió biển mặt, bao giờ được nếm thử hương vị bánh dâu. Đó là cuộc sống muốn dành cho cậu ta à? Nếu quả thực như vậy, chắc hẳn cậu ta lắm nhỉ.”


      Tôi cảm thấy hơi nóng bốc lên hai má khi nghe giọng ông ta. “Tất nhiên cháu muốn ấy như vậy,” tôi cách mạnh mẽ. “Nhưng còn ngược lại, bao giờ được quen ấy – cháu cũng muốn thế. Cả ấy cũng vậy!”


      “Nhưng hỏi cậu ta đâu, đúng ?”


      “Cháu – ”


      “Hỏi chưa?”


      “Ừm.” Tôi cúi mặt, dám đáp lại cái nhìn của ông ta. “Chưa. Cháu chưa hỏi.”


      “Ta biết mà,” Tiến sỹ Slaski . “Ta cũng biết lý do luôn. sợ phải nghe điều cậu ta ra. sợ cậu ta cậu ta muốn được sống hơn.”


      Đầu tôi ngẩng phắt dậy. “ đúng!”


      “Đúng, và biết điều đó. sợ cậu ta cậu ta chọn được sống cho đến cuối đời như lẽ ra phải thế, và bao giờ quen – ”


      “Nhất định phải có cách khác!” tôi kêu lên. “Hai điều đó thể chỉ chọn được. Paul có gì đó về chuyện tráo đổi linh hồn – ”


      “À,” Tiến sỹ Slaski . “Nhưng để làm được như thế, cần cơ thể để nhập linh hồn muốn chuyển đổi vào.”


      Ý nghĩ xấu xa trong tôi cho rằng kẻ đó là tên Paul. “Chắc cháu biết kẻ nào rồi,” tôi .


      Như thể đọc được ý nghĩ của tôi, Tiến sỹ Slaski : “Nhưng làm thế đâu.”


      Tôi nhướn mày. “ ư?”


      ,” ông ta . Giọng ông ta ngày trở nên yếu ớt hơn. “, . Nó có thể. Nếu như nó nghĩ việc đó mang lại điều nó muốn. Nhưng . Con người như vậy.”


      “Có đấy,” tôi cách mạnh mẽ nhất có thể.


      Nhưng Tiến sỹ Slaski lần nữa chỉ lắc đầu. “ giống như nó, . “Hay như ta. cần phải giận dỗi khó chịu làm gì. Đó là việc tốt thôi. được sống lâu hơn.”


      “Có thể,” tôi , mắt chan chứa nước khi tôi cúi xuống nhìn đôi tay mình. “Nhưng sống để làm gì nếu có hạnh phúc?”


      Tiến sỹ Slaski năng gì trong lúc. Hơi thở của ông ta trở nên khò khè đến nỗi sau khoảng phút tôi tưởng ông ta ngáy, bèn ngẩng lên, sợ ông ta ngủ mất.


      Nhưng . Ông ta vẫn nhìn tôi chăm chú. “ chàng đó hả?” Cuối cùng Tiến sỹ Slaski lên tiếng.


      “Jesse ấy ạ?” tôi gật, thể thêm được gì nữa.


      “Có việc này có thể làm được,” ông ta khò khè. “Ta chưa bao giờ thử, nhưng nghe là có khả năng thành công. Tất nhiên ta khuyến khích. Có thể nó khiến phải xuống mồ sớm giống như ta.”


      Tôi rướn người tới trước. “Điều gì vậy ạ?” tôi kêu lên. “Xin hãy cho cháu. Cháu làm tất cả... tất cả mọi việc!”


      “Tất cả mọi việc trừ ra tay giết người chứ gì,” Tiến sỹ Slaski , rồi bật ra tràng ho dài như thể phải lâu lắm mới ngưng được. Cuối cùng, ngả lưng xuống giường, cơn ho khốn khổ đáng sợ chấm dứt, ông ta khàn khàn : “Khi quay lại...”


      “Quay lại? Ý ông là quay lại quá khứ?”


      Ông ta đáp. Ông ta chỉ nhìn lên trần nhà.


      “Tiến sỹ Slaski? Quay lại quá khứ ấy ạ? Có phải đó là điều ông muốn ?”


      Nhưng Tiến sỹ Slaski bao giờ nốt được nữa. Bởi lẽ, đến giữa chừng, hàm ông ta xệ xuống, mắt nhắm lại, chìm sâu vào giấc ngủ.


      Hay ít ra đó là tôi tưởng thế.


      thể tin được. Ông ta sắp sửa cho tôi lời khuyên vô cùng giá trị để có thể cứu được Jesse, thế mà đùng cái thuốc mê Excedrin PM của ông ta ngấm? Thế là thế quái nào? Tôi giơ ra, chạm vào tay ông ta, hi vọng đánh thức ông ta dậy. “Tiến sỹ Slaski?” tôi gọi to hơn chút nữa. Khi ông ta đáp, cơn hoảng sợ bắt đầu dâng lên.


      “Tiến sỹ Slaski?” tôi gọi to. “Tiến sỹ Slaski, tỉnh dậy !”


      Tiếng thét của tôi khiến người y tá bừng tnh khỏi giấc ngủ. Ngay lập tức ta đứng lên khỏi chiếc ghế và kêu lên: “Sao thế? Có chuyện gì thế?”


      “Tôi biết,” tôi lắp bắp. “Ông ấy – ông ấy tỉnh lại.”


      Những ngón tay người y tá vươn ra về phía thân thể ông nội Paul, bắt mạch, chỉnh ống truyền dịch.... Điều tiếp theo, ta trèo lên ấn ngực ông cụ.


      “Gọi 911 ,” ta quát to.


      Tôi chỉ biết đứng đó hiểu mô tê gì. “Ông ấy vừa mới chuyện với tôi xong,” tôi . “Chúng tôi chuyện như người bình thường. Ông ấy ho rất nhiều... nhưng vẫn sao. Thế mà đột ngột – ”


      Người y tá phải nhắc lại lần nữa. “Gọi 911! Gọi cấp cứu !”


      Đến lúc đó tôi mới nhận ra ngay trong phòng có chiếc điện thoại. Tôi nhấc máy lên, quay số. Khi người trực tổng đài trả lời, tôi với bà ta là chúng tôi cần xe cấp cứu và đọc cho bà ta địa chỉ. Trong lúc đó, đằng sau tôi, người y tá chụp lên mặt Tiến sỹ Slaski cái mặt nạ ôxy, hút thứ gì đó vào trong bơm tiêm.


      “Tôi hiểu,” ta nhắc nhắc lại. “ tiếng đồng hồ trước ông ấy còn khoẻ mà. Vẫn khoẻ!”


      Tôi cũng hiểu. Trừ phi Tiến sỹ Slaski ốm nặng hơn nhiều so với những gì ông ấy vẫn .


      Có lẽ tôi cũng chẳng làm được gì để giúp đỡ, thế nên tôi nghĩ tốt hơn hết là nên báo với Paul rằng ông bị bất tỉnh. Tôi xuống phòng khách đúng lúc nhìn thấy Kelly, ngồi bên cạnh Paul tràng kỷ, chân quắp lấy chân , luồn lưỡi vào miệng .... cảnh mà tôi thà bỏ tiền ra để khỏi phải chứng kiến còn hơn.


      “E hèm,” tôi từ chỗ hành lang.


      Kelly rời mặt ra khỏi mặt Paul, nhìn tôi đầy khó chịu. “ muốn gì?” ta hỏi. Căn cứ vào cái kiểu hằn học của ta với tôi, chẳng ai nghĩ chúng tôi là chủ tịch và phó chủ tịch đương nhiệm của lớp 11, làm việc với nhau hàng ngày (ờ , hàng tuần) để quyết định những vấn đề trọng đại như chuyến du lịch tới cả lớp nên đâu, chúng tôi nên đặt hoa gì cho dạ tiệc mùa xuân.


      Mặc kệ Kelly, tôi : “Paul, ông nội cậu hình như bị đau tim hay sao ấy.”


      Paul nhìn tôi qua cặp mắt nhắm hờ. Kelly có khả năng hút người khá ghê gớm. “Sao?” hỏi


      “Ông nội cậu.” Tôi giơ tay gạt vài sợi tóc khỏi mắt. Hi vọng nhận thấy những ngón tay tôi run đến thế nào. “Xe cấp cứu đến. Ông ấy bị đau tim hay sao đó.”


      Paul chẳng có vẻ gì ngạc nhiên. : “À,” bằng giọng hơi có phần thất vọng... nhưng giống như chán nản khi màn hôn hít với Kelly bị cắt ngang hơn là vì ông nội hấp hối.


      “Tôi quay lại ngay,” Paul và bắt đầu ‘gỡ rối’ ra khỏi chân Kelly.


      “Paul,” Kelly kêu lên. ta kéo dài tên , thành ra nghe cứ như là Paw-wol.


      “Xin lỗi nhé Kel,” Paul , vỗ cái vào bắp chân ta. “Ông già Lẩm cẩm dùng thuốc quá liều lại chết giấc đây mà. xem thế nào .”


      Kelly dẩu môi điệu đà. “Nhưng pizza còn chưa tới mà!”


      “Chúng ta đành để sau vậy cưng nhé,” .


      Cưng. Tôi rùng cả mình. Rồi sau đó tôi mới nhận ra vừa gì. Khi qua tôi để đến phòng ông, tôi vươn ra tóm lấy cánh tay . “Cậu thế là có ý gì, ông ấy dùng thuốc quá liều?” tôi rít lên.


      “Uh,” Paul , cúi nhìn tôi với nụ cười nửa miệng. “Bởi vì chuyện xảy ra là thế?”


      “Làm sao cậu biết được? Cậu trông thấy ông ấy đâu!”


      “Uh,” , nụ cười nở rộng hơn. “Bởi vì có lẽ tôi khiến điều đó xảy ra chăng.”


      Tôi buông thõng tay xuống như thể da đột ngột bốc cháy. “Cậu làm việc đó ư?” tôi dám tin vào tai mình nữa.


      Chỉ có điều, lẽ ra tôi nên tin. Thực tôi phải tin. Bởi vì là Paul mà. “Lạy Chúa, Paul, tại sao chứ?”


      “Tôi biết thế nào cậu cũng đến đây tìm ông ta sau chuyện xảy ra ở buổi đấu giá ngày hôm nay,” kèm cái nhún vai. “ , tôi muốn ông già đó gây ra rắc rối. Giờ xin phép...”


      ung dung dọc hành lang hướng đến phòng ông nội. Tôi trố mắt nhìn theo , dám tin hẳn vào cái điều mình vừa mới nghe thấy.


      Thế nhưng... Thế nhưng điều đó lại có lý. Dù sao, là Paul mà. Paul, kẻ lương tâm chẳng có bao nhiêu.


      Cảm thấy mụ mẫm cả người, tôi lê bước trở lại phòng khách, ở đó Kelly xỏ giày và quang quác vào di động. “, cho cậu biết, ta xông vào đây, lên giọng hỏi mình làm gì với bạn trai của ta. Ừ hẳn là ta đúng như thế. ta phịa ra cái gì đó bảo muốn chuyện với ông nội của Paul. Ừ, phải, mình biết, ông già chuyện được ấy. Mình biết, cậu bao giờ nghe thấy cái cớ nào dở hơi như thế chưa? Sau đó ta – ” Ngẩng lên, Kelly trông thấy tôi. “Ôi, xin lỗi Deb, mình cúp đây, gọi lại cho cậu sau nhé.” ta cúp máy và cứ đứng đó nhìn tôi trừng trừng. “Cảm ơn,” cuối cùng ta lên tiếng, “vì phá hoại buổi tối lẽ ra rất tuyệt vời.”


      Tôi muốn cho ta biết lắm lắm – rằng tôi cóc phá hoại cái gì hết. Paul là kẻ ràng cho ông dùng thuốc quá liều. Ít nhất có vẻ muốn tôi tin như thế. Nhưng làm vậy được ích gì? Đằng nào ta cũng đâu có tin tôi.


      “Xin lỗi,” tôi chỉ có vậy và ra cửa. Tuy nhiên, khi mở cửa, tôi lại trông thấy Jake, ông con dượng, đứng đó, tay cầm hộp bánh pizza.


      “PeninsulaPizza đây, tổng cộng hai mươi bảy đôla chín mươi...” Giọng ta đuối dần khi nhận ra tôi. “Suze? Em làm gì ở đây thế?”


      “Em về,” tôi đáp.


      “Ờ, thế là tốt đấy.” Jake liếc đồng hồ. “Em về ăn tối muộn cho xem. Bố giết em đấy.”


      Vậy là lại có điều nữa để trông chờ.


      “Kelly,” tôi gọi vọng lên gác. “Pizza của đến rồi đấy!” Còn với Jake, tôi : “Hi vọng nhớ cho nhiều hạt tiêu cay.”


      xong, tôi ra về.





      Chương 11


      Do mải lo việc đấu giá nên dượng Andy chuẩn bị bữa tối muộn, vậy là tôi về đến nhà vừa kịp giờ. Nhưng mẹ hiểu sao tôi lại im như thóc trong suốt bữa ăn thế. Mẹ nghĩ chắc là tôi ngồi hứng nắng quá lâu ở bàn bán bánh.


      “Xơ Ernestine ít ra cũng phải cho hai đứa cái ô chứ,” mẹ vừa vừa bắt đầu xử lý món thịt sườn mà dượng Andy làm. “ bé mà con ngồi cùng ấy... nó tên gì vậy nhỉ?”


      “Shannon ạ.”


      Chỉ có điều, người đáp phải tôi. Đó là David.


      “Phải rồi, Shannon,” mẹ tôi . “Nó cũng có tóc đỏ giống David. Ngồi hứng nắng lâu như thế có thể rất có hại đối với những người tóc đỏ. Hi vọng nó thoa kem chống nắng.”


      Tôi nửa chờ đợi David lại bắt đầu trong những câu nhận xét của nó – bạn biết đấy, số liệu chính xác về những ca ung thư da xảy ra đối với bọn học sinh lớp tám ở bắc California hay gì gì đó. Trong đầu nó toàn chứa những thông tin vô dụng kiểu thế. Nhưng , nó chỉ vờn món khoai tây nghiền xung quanh cái đĩa, cho đến lúc Brad, kẻ chén hết phần khoai của mình cũng như chỗ khoai còn lại trong bát, bèn : “Giời ơi, mày có định ăn hay là để nghịch? Vì nếu muốn ăn đưa đây.”


      “David,” dượng Andy . “Ăn nốt .” David xúc thìa đầy khoai và ăn.


      Cái nhìn của Brad ngay lập tức chạy sang chỗ đĩa của tôi. Nhưng vẻ hi vọng trong mắt nó biến mất khi trông thấy đĩa tôi sạch bong. Tất nhiên như vậy có nghĩa là tôi có lòng dạ nào muốn ăn uống. hề.


      Nhưng tôi còn có Max – con chó-kiêm-thùng-rác của gia đình – ở ngay bên cạnh, và tôi dần dần trở nên cực điêu luyện trong việc tuồn cho nó những thứ mình thể nào nuốt nổi.


      “Con xin phép,” tôi . “Có lẽ con ngồi hứng nắng lâu quá – ”


      “Hôm nay đến lượt Suze cho bát đĩa vào máy rửa,” Brad dõng dạc tuyên bố.


      “Còn lâu.” Tôi thể nào tin nổi. Chẳng lẽ mấy người này nhận ra là tôi còn việc quan trọng hơn nhiều so với lo lắng mấy chuyện vặt trong nhà? Tôi phải làm sao để đảm bảo chắc chắn bạn trai của mình chết đúng như chuyện xảy ra. “Tuần trước tôi làm rồi.”


      “Làm đâu,” Brad . “Cậu với Jake đổi tuần cho nhau, nhớ chưa? Vì tuần này ấy phải làm ca tối.”


      Đúng là như thế – lúc ở nhà tên Paul chính tôi cũng thấy Jake làm – nên tôi cãi được gì nữa. “Được thôi,” tôi , đẩy ghế ra, suýt nữa va phải con Max, và đứng lên. “Tôi làm.”


      “Cảm ơn con, Susie,” mẹ tôi và mỉm cười khi tôi lấy đĩa của mẹ.


      Lời đáp của tôi được ngoan ngoãn lắm. Tôi lầm bầm: “Sao cũng được,” rồi vào bếp, mang theo đĩa của cả nhà, con Max theo sát gót. Max ta rất khoái khi đến phiên tôi làm nhiệm vụ rửa đĩa, vì tôi đổ tất tật vào bát ăn của nó thay vì cho vào máy nén rác.


      Nhưng tối hôm đó, trong bếp chỉ có mình tôi và Max.


      nhận ra có người trong đó ngay lập tức, tôi cũng biết có điều gì đó là lạ khi Max đột ngột ngẩng đầu khỏi cái bát và cúp đuôi chuồn thẳng, thức ăn mới hết nửa. Chỉ điều duy nhất mới có khả năng khiến Max bỏ dở chỗ thịt lợn, đó là cuộc viếng thăm của người đến từ thế giới khác.


      giây sau, người đó ra. “Chào nhóc,” người đó . “Tình hình nhóc dạo này thế nào?”


      Tôi gào thét lên hay gì cả. Tôi chỉ đổ nước rửa Lemon Joy vào cái nồi mà dượng Andy dùng để nấu khoai tây, rồi sau đó cho nước nóng vào.


      “Bố canh giờ chuẩn gớm,” tôi . “Bố chỉ ghé qua chào con câu thôi, hay là ai đó ở hội đồng chí của bố báo cho bố biết con khổ đau sầu não gần chết?”


      Bố cười. Trông bố chẳng khác gì cái ngày bố mất.... khác gì so với vô số lần bố đến thăm tôi kể từ hồi đó. Bố vẫn mặc cái áo phông khi mất – cái áo tôi đem lên giường ôm khi ngủ suốt bao năm trời. “Bố nghe con có vài... chuyện rắc rối,” bố bảo.


      Bọn ma là thế đấy. Khi ám người sống chúng tụ tập nhau lại ngồi buôn dưa lê. Bố tôi thậm chí còn gặp Jesse rồi cơ.... Đôi lúc tôi thấy cảnh tượng đó kinh hoàng quá mức, dám nghĩ đến.


      Nhưng dĩ nhiên là khi chết rồi ... ừm... cũng chả còn nhiều việc để mà làm. Tôi biết bố dành phần lớn thời gian rỗi để theo dõi tôi là chính.


      “Lâu rồi hai bố con chuyện,” bố tiếp, đưa mắt nhìn quanh căn bếp tỏ ý khen ngợi. Cái nhìn của bố dừng lại nơi mấy cánh cửa kính trượt và bố trông thấy cái bồn tắm nóng. Bố huýt sáo tán thưởng. “Cái đó mới.”


      “Dượng Andy xây đấy,” tôi , bắt đầu cho vào máy cái đĩa thuỷ tinh dượng Andy dùng để quay thịt.


      “Có cái gì cha nội đó làm được ?” bố tôi hỏi. Nhưng tôi biết bố châm biếm. Bố chả thích dượng Andy. Ít ra là thích lắm.


      ,” tôi . “Dượng Andy nhiều tài lắm. Mà con biết bốnhìn thấy – hay nghe thấy – được những gì, nhưng con ổn cả. đấy.”


      “Biết là con ổn rồi.” Bố quan sát cái bàn dài trong bếp cách kỹ càng hơn. “Đá granite đấy à? Hay là giả?”


      “Bố.” Tôi suýt nữa ném cái khăn lau bát vào bố. “Đừng vòng vo tam quốc nữa, bố đến để luôn . Bởi vì nếu đó là điều con nghĩ có nhì nhằng khuyên giải gì hết.”


      “Thế con nghĩ bố muốn gì?” Bố tôi hỏi, khoanh hai tay trước ngực, đứng dựa vào cái bàn.


      “Con để cho làm điều đó đâu bố,” tôi . “.”


      Bố thở dài. phải vì bố buồn. Bố thở dài vì vui mừng. Hồi còn sống, bố là luật sư. Khi chết rồi, bố vẫn tranh luận rất tài. “Jesse xứng đáng có được cơ hội thứ hai,” bố . “Bố biết. Con cũng biết.”


      “Nếu Jesse chết,” tôi , xử lý cái nồi nấu khoai cách mạnh mẽ có lẽ là quá mức cần thiết, “ con bao giờ được gặp ấy. Cả bố cũng vậy[10].”


      Bố nhướn mày. “Cả bố cũng... ôi, có phải ý con muốn con định cứu bố?” Trông bố có vẻ hài lòng. “Suze, đó là điều dễ thương nhất con từng với bố.”


      Thế đấy. Chỉ vài từ ngữ ấy thôi. Đột ngột, trong tôi có thứ gì đó như vỡ oà ra, và giây sau, tôi nức nở trong vòng tay bố... chỉ có điều là khóc lặng lẽ thôi để ai khác nghe thấy.


      “Ôi, bố ơi,” tôi gục mặt vào áo bố. “Con chẳng biết phải làm thế nào. Con muốn mang bố trở về. Con muốn, muốn lắm.”


      Bố vuốt tóc tôi và , giọng dịu dàng nhất đời: “Bố biết. Bố biết, nhóc ạ.”


      Điều đó chỉ khiến tôi khóc dữ hơn. “Nhưng nếu con cứu bố,” tôi nghẹn ngào, “ con chẳng bao giờ gặp được ấy.”


      “Bố biết,” bố nhắc lại. “Susie, bố biết mà.”


      “Con nên làm gì bây giờ?” tôi hỏi, ngẩng lên khỏi ngực bố, cố gắng kiềm chế - ngực áo bố gần như ướt sũng rồi. “Con rối trí quá. Bố giúp con .”


      “Susie.” B nhe răng cười, cúi nhìn tôi, vẫn dịu dàng vuốt tóc tôi. “Trước nay chẳng bao giờ bố nghĩ đến chuyện có ngày con, con chứ ai khác, chịu thừa nhận con cần giúp đỡ. Nhất lại là từ bố.”


      Tôi nắm tay lại, quẹt những giọt nước mắt vẫn lăn dài. “Tất nhiên là con cần có bố rồi,” tôi thầm . “Con luôn luôn cần. Mãi mãi cần.”


      “Điều đó bố biết.” Bố tôi giờ còn vuốt mà xoa bù tóc tôi lên. “Nhưng có điều này bố biết . Chuyện chuyển dịch xuyên thời gian này có nguy hiểm ?”


      Tôi sụt sịt. “Có ạ,” tôi đáp.


      “Con thực nghĩ là,” bố tiếp, da quanh khoé mắt bố nhăn lại, “bố đồng ý để cho đứa con bé bỏng mạo hiểm mạng sống để cứu mình ư?”


      “Nhưng bố ơi – ”


      , Suze.” Những nếp nhăn hằn sâu hơn, và tôi biết lâu lắm rồi bố mới nghiêm đến như thế. “Bố đồng ý. Bố làm tất cả để được sống lần nữa” – và giờ tôi thấy ngoài những nếp nhăn, mắt bố còn ươn ướt – “nhưng nếu như điều đó có nghĩa là con có thể gặp nguy hiểm, .”


      Tôi ngước lên nhìn bố, mắt tôi cũng chan chứa nước như bố. “Ôi, bố,” tôi , ngăn được những tiếng nấc.


      Bố vươn ra, áp bàn tay lên gương mặt đẫm nước của tôi. “Bố dám mạo muội thay lời Jesse,” bố , nghiêng đầu tôi để hai bố con nhìn thẳng vào mắt nhau. “Nhưng bố cũng có thể khẳng định điều là cậu ta thích thú gì với ý nghĩ con mạo hiểm mạng sống của mình để cứu cậu ta, cũng như bố vậy. Mà thực ra, biết tính cậu ta rồi có lẽ cậu ta còn ghét điều đó hơn cả bố ấy chứ.”


      Tôi áp hai tay mình lên tay bố. Sau đó tôi : “Con hiểu rồi, bố ạ. Thực đấy. Con quay về quá khứ cứu bố nếu như bố thực muốn thế. Nhưng... con vẫn thể để làm điều đó được, bố ạ. Paul ấy mà.”


      thể để cậu ta cứu mạng chàng trai con ư,” bố , trông chẳng vui vẻ gì khi nghe thấy thế. “Việc này có điều gì đó rất sai lầm, Suze ạ.”


      “Con biết,” tôi , “nhưng con ấy. Bố cũng biết mà. Bố thể khuyên con cứ ngồi đó để mặc Paul ra tay. Nếu thành công con chẳng nhớ là mình từng được gặp Jesse nữa.”


      “Phải,” bố tôi . “Như thế chẳng đau đớn gì.”


      đau,” tôi khăng khăng. “ đau, bố ạ. Bởi lẽ, từ tận sâu trong thâm tâm, con vẫn biết. Con vẫn biết rằng có người nào đó... người lẽ ra con phải gặp rồi. Chỉ có điều, bao giờ con gặp được người đó. Suốt cuộc đời con phải sống và chờ đợi người ấy xuất , nhưng ấy bao giờ đến. Như thế là sống kiểu gì hả bố? Như thế là sống kiểu gì đây?”


      “Vậy chứ đó là cuộc sống kiểu gì,” bố tôi nhàng hỏi, “khi Jesse vĩnh viễn phải làm hồn ma – nhất là nếu như chẳng may có điều gì đó nguy hiểm xảy ra và con cũng chết giống như cậu ta?”


      “Thế ,” tôi trong nỗ lực yếu ớt cố tỏ ra hài hước, “ít nhất chúng con có thể cùng nhau muôn đời ám quẻ người khác.”


      “Và Jesse mãi mãi phải sống với cảm giác tội lỗi khi biết mình chính là lý do khiến con phải chết ư? Bố nghĩ thế đâu, Suze.”


      Bố khiến tôi tắc tị ở đó. Tôi ngước lên nhìn bố chăm chăm, thể nghĩ được bất cứ điều gì để đáp lại.


      “Suze, cả cuộc đời con,” bố tôi tiếp, có phần cảm thông, “từ trước tới giờ con luôn luôn đưa ra được những quyết định đúng đắn. phải là những quyết định dễ dàng nhất. Mà là đúng đắn. Đừng vội vàng khi giờ đây con phải đối mặt với quyết định có lẽ là quan trọng nhất trong đời.”


      Tôi mở miệng định cãi là bố nhầm... tôi sắp sửa đưa ra quyết định đúng... rằng tôi làm điều mà tôi biết Jesse mong muốn....


      Nhưng tôi biết, cãi cũng vô ích thôi. Thế nên, thay vào đó tôi : “Thôi được rồi, bố. Nhưng còn điều duy nhất con hiểu.”


      Bố gật. “Tại sao bọn Maroon 5[11] lại nổi tiếng đến thế chứ gì?”


      “Ừm,” tôi , nén được nhe răng cười. “. Con hiu tại sao, nếu bố cảm thấy như thế... thấy mình sống cuộc sống có ích, khi chết cũng học hỏi được nhiều điều... Nếu bố thực cảm thấy như vậy, sao bố vẫn còn ở lại thế giới này?”


      “Con phải biết chứ,” bố .


      Tôi chớp mắt nhìn bố. “Con Làm sao con biết được?”


      “Vì chính con ra rồi đấy thôi.”


      “Con khi – ”


      “Um... Suze ơi?”


      Tôi quay lại, thấy mình nhìn vào cặp mắt xanh lo lắng của David thay vì là đôi mắt nâu dịu dàng của bố.


      “Chị sao chứ?” Gương mặt nhợt nhạt của David thắt lại vì lo lắng. “Chị... chị vừa mới khóc đấy à?”


      “Tất nhiên là ,” tôi đáp, vội vàng giật lấy cái khăn lau bát – trong lúc lấy khăn, tôi nhận thấy bố biến mất – và lau má. “Chị sao. Có chuyện gì thế?”


      “Um...” David nhìn quanh bếp, mắt mở to. “Chị... chỉ có mình chị ở đây phải ?”


      Ngoài bố tôi ra trong nhà chỉ có mỗi mình David biết được về tôi... hay ít ra là phần lớn . Nếu tôi mà có kể hết tất cả cho nó nghe ... có lẽ nó hiểu và chấp nhận thôi, David có đầu óc khoa học và có tổ chức mà. Nhưng chắc là nó thích.


      “Giờ có mình chị thôi,” tôi đáp, hiểu ý nó muốn gì.


      “Em xuống lấy món tráng miệng,” David . “Bố bảo... bố bảo có làm bánh nhân hoa quả.”


      “Ừ,” tôi đáp. “Chị xong việc dưới này rồi. Chị lên gác đây.”


      Tôi quay , nhưng giọng của David – giọng gần đây thay đổi, từ chỗ cao vút trở nên trầm trầm chỉ trong vài tháng – khiến tôi dừng lại nơi cửa ra vào. “Suze. Chắc chắn chị sao đấy chứ? Trông chị có vẻ... buồn.”


      “Buồn ư?” tôi ngoái lại nhìn nó. “Chị đâu có buồn. Ừm, buồn lắm. Chỉ là... có việc chị cần phải làm.” Bởi lẽ, tôi đến quyết định, tôi từ bỏ Jesse dù bố có lo lắng cho tôi nữa. Tôi dễ dàng chịu từ bỏ đâu. “ việc chị mong muốn cho lắm.”


      “Ô,” David . Sau đó nét mặt nó tươi tỉnh lên. “Thế chị làm nhanh vào. Chị biết đấy, giống như khi ta bóc băng cá nhân ra ấy mà.”


      Làm nhanh. Tôi cũng muốn lắm. Nhưng có cách nào biết được khi nào tên Paul định quay về quá khứ. Tất cả những gì tôi biết là, có thể ngày mai mình tỉnh dậy và chẳng còn lại ký ức gì về Jesse nữa.


      “Cảm ơn em,” tôi với David, cố gắng nở cái gần giống với nụ cười. “Chị ghi nhớ.”


      Nhưng nửa tiếng đồng hồ sau, tôi còn cười nổi nữa khi cuối cùng cũng phải gọi điện cho Cha Dominic – tia hi vọng cuối cùng của tôi.


      Cha Dom chẳng có vẻ gì là cảm thông với tôi như tôi mong đợi. Tôi cứ tưởng những thông tin mà tôi truyền đạt lại – chuyện Paul mua đai lưng của Felix Diego, rồi sau đó có thể đầu độc chính ông nội mình – khiến ông cụ tỏ ra phẫn nộ chút xíu chứ.


      Nhưng quan điểm của Cha Dominic hình như giống hệt với bố tôi. Jesse phải chết khi còn quá trẻ, chết cách quá dã man. ấy có quyền được hưởng cơ hội thứ hai. Việc tôi đồng ý với điều đó, về mặt đạo đức là rất đáng trách. Có lẽ Cha D còn những lý do khác khi cảm thấy lạc quan vui vẻ thế. Ông monsignor qua khỏi cơn hôn mê và hình như hồi phục tốt.


      “Hừ,” tôi khi Cha D báo cho tôi cái tin lẽ ra phải là tin mừng. “Hay lắm, Cha D. Giờ đến chuyện Paul – ”


      “Ta quá lo về điều đó, Susannah,” ông . “Công nhận những gì cậu ta làm với ông nội mình – nếu quả thực cậu ta làm vậy – là sai trái – ”


      làm mà, Cha D,” tôi ngắt lời. “Ừm, gần như thế.”


      “Ừ,” Cha Dominic . “Hừm, hai đứa bọn con hay có kiểu... ờ... vống lên đôi chút – ”


      “Cha Dom,” tôi , ngón tay siết chặt lấy ống nghe. “Chính con gọi xe cấp cứu mà.”


      “Ừ thế. Nhưng Susannah này, nếu Paul muốn làm điều đó – chuyện du hành xuyên thời gian mà con đến ấy – theo ta hiểu, cậu ta phải đến đúng nơi mà người cậu ta muốn gặp từng đứng, vào đúng khoảng thời gian mà cậu ta muốn quay về.”


      “Vâng,” tôi . “ sao?” Tôi hiếm khi thô lỗ với Cha Dom, nhưng bạn cũng phải thừa nhận với tình hình đến mức này như thế cũng có thể châm chước được.


      như thế tức là Paul phải xuất phát từ phòng ngủ của con để quay về quá khứ đúng ?” Cha Dom có vẻ hơi lơ đãng. Đó là vì ông thu xếp hành lý để về nhà. Ông định lái xe về Carmel ngay đêm đó. “Chẳng phải đó là nơi Diego giết Jesse à? Trong phòng con ấy? Chẳng có mấy khả năng Paul vào được phòng con đâu, Susannah,” ông tiếp. “Nếu c cho phép.”


      Tôi suýt nữa đánh rơi cái điện thoại. thể tin được. thể tin được là lúc trước tôi lại chưa từng nghĩ đến điều này. Bởi lẽ, Cha Dominic đúng. Paul thể nào quay lại đúng cái đêm Jesse chết... trừ phi đột nhập. Bởi lẽ đó là cách duy nhất để có thể vào được phòng tôi. Cách duy nhất.


      “Con chưa nghĩ đến điều đó,” tôi , cảm giác nhõm ngày tăng lên. “Nhưng Cha đúng. Lạy Chúa, Cha hoàn toàn có lý. Cha đúng là thiên tài, Cha Dominic!”


      “Ờ,” Cha Dominic . “Cảm ơn con, Susannah. Tuy nhiên, nếu phải làm điều đúng đắn con nên cho Paul vào, để Jesse được sống cuộc sống của mình như lẽ ra phải thế – ”


      “Um,” tôi . Tôi phải nghe điều này quá nhiều lần rồi. May thay, lúc đó tín hiệu báo có cuộc gọi chờ. Đúng lúc .


      “Ối, con có cuộc gọi chờ rồi, Cha D,” tôi . “con cúp máy đây. Hẹn gặp Cha khi nào Cha về nhé.”


      Tôi cúp máy, kể từ... từ lúc có cuộc đấu giá buổi chiều hôm đó giờ tôi cảm thấy khá hơn rồi. Jesse được an toàn. Paul thể khiến cho Jesse biến mất được, bởi vì muốn làm việc đó, phải vào được trong phòng tôi. còn có thể quay lại năm 1850 bằng cách nào khác được nữa? cần chỗ đứng, nơi có từ những năm 1850 và vẫn còn lại cho đến ngày nay. nơi Felix Diego từng đứng. định đâu nữa? Đến trung tâm thương mại chắc?


      “Alô?” tôi , nhấn nút nhận cuộc gọi.


      “Suze à?” Đó là Cee Cee, nàng dường như thở nổi vì phấn khích. “Lạy Chúa, cậu tin nổi vừa có chuyện gì đâu.”


      “Gì thế?” tôi hỏi mà thực chú ý lắm. Bởi lẽ, , ngoài phòng tôi ra, Paul còn có thể đâu được chứ?


      “Cậu ấy mời mình.” Giọng Cee Cee run . “Adam. Adam mời mình đến Dạ tiệc Mùa đông. Bọn mình ngồi ở quán Clutch, uống cappuccino – bọn mình định mời cả cậu, nhưng mình biết cậu phải ngồi ở buổi đấu giá cả ngày nay – ”


      “Uh-huh,” tôi .


      “ – và cậu ấy mời mình, thế đấy. Hoàn toàn bất ngờ. Mình phải chạy ngay ra ngoài gọi cho cậu. Adam vẫn còn ở trong quán. Mình chỉ là... Ôi trời. Mình phải kể với ai đó. Cậu ấy mời mình


      Vời lại, đằng nào cũng chẳng có khả năng là Paul sớm. về quá khứ ấy. Trong khi ông nội nằm viện.


      “Thế tuyệt vời quá rồi, Cee Cee,” tôi vào cái điện thoại.


      “Chắc là mình nên quay vào và đồng ý,” Cee Cee . “Mình nên đồng ý chứ nhỉ? Hay là nên làm cao? Mình muốn cậu ấy nghĩ mình hào hứng quá mức. Mà cuối tuần sau là đến dạ tiệc rồi. Thực ra cậu ấy nên mời mình từ lâu rồi mới phải – ”


      Đột ngột, tôi chú ý lắng nghe những gì Cee Cee . Và bật cười. “Cee Cee,” tôi . “Cậu có điên đấy? Cúp máy ngay, vào trong và đồng ý chứ.”


      “Nên như vậy phải ? Mình chỉ... ý mình muốn là, mình chờ đợi điều này quá lâu rồi, và giờ nó đến, mình... mình dám tin nữa....”


      “Cee Cee.”


      “Cúp đây,” Cee Cee . Và tín hiệu ngắt.


      và Kelly trông khá là... thân mật cái trường kỷ đó. Có thể từ bỏ rồi. Có thể quên mong muốn chuyện chúng tôi thành đôi.


      Có thể giờ đây cuộc sống của tôi trở lại như bình thường.


      Có thể lắm...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :