1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Truyện hay qá,,, thanks editor

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Hello mọi người, từ chương này mình cùng edit bộ này, mong mọi người ủng hộ ạ

      Chương 9: Trâm Hoa.

      Editor: Sil
      Beta-er: Khanh

      Tề Uyên cứng người, cúi đầu nhìn mái đầu nàng đầy khó xử.

      "Ta chờ ở cửa hông cả ngày hôm nay, đúng đó đến lúc chân tê rần nhưng bọn họ vẫn tới, hu hu..." A Viên khóc rất giống con mèo tủi thân, đến cả tiếng khóc cũng giống như trẻ con vậy.

      Tề Uyên nhíu mày, xụ mặt xuống đứng yên lúc, thấy nàng sắp khóc ngất liền vội trầm giọng : "Đừng khóc nữa."

      Giọng của trầm xuống, bình thản giống như giận dữ vậy.

      A Viên run rẩy, ngẩn đầu tội nghiệp nhìn mà nghẹn ngào: " Ta cho ngươi nhiều đồ ngon như vậy rồi mà ngươi lại tức giận với ta..."

      Tề Uyên đột nhiên phải đối mặt với đôi mắt đỏ hoe, cặp mi dài đẫm nước mắt, chóp mũi đo đỏ cùng nốt ruồi son nơi mi tâm khiến người ta cảm thấy điềm đạm đáng * kia. Lòng liền mềm nhũn lại, giọng cũng vô thức dịu lại: "Ta giận ngươi."

      *) Điềm đạm đáng : hình dung người con với tư thái kiều mị đáng mang biểu tình thống khổ với tình cảnh đáng thương. (Nguồn: baidu )

      A Viên lau nước mắt, vừa khóc vừa hỏi: "Hôm nay ngươi muốn ăn gì để ta làm…, làm cho ngươi..."

      Tề Uyên nhìn A Viên vẫn thút tha thút thít được câu hoàn chỉnh, khóe môi mới cong lên phúc hậu : " theo ta."

      " đâu cơ?"

      Tề Uyên nhàn nhạt nhìn nàng, A Viên đối mặt với đôi mắt đen thâm thúy kia mới ngoan ngoãn mếu máo theo.

      "Nơi này là..." A Viên nhìn những chiếc đèn treo rải rác cành cây liền nhớ tới đàn đom đóm bên bờ sông quê nhà.

      Tề Uyên ngẩng đầu lên nhìn, nơi đây vốn là mảnh rừng mà phụ hoàng dùng để dỗ mẫu hậu vui vẻ, ngờ hôm nay lại được sử dụng lại. nhìn A Viên bên cạnh mang vẻ mặt hưng phấn, trong mắt đầy vẻ mới mẻ mà lắc đầu cười.

      "Ta tiến cung được ba năm nhưng vẫn biết có nơi như vậy đấy." A Viên cẩn thận chạm vào chiếc đèn thủy tinh hình con thỏ cành cây, đôi mắt ngập tràn niềm vui: "Ta chưa bao giờ được nhìn thấy chiếc đèn đẹp như vậy."

      "Đây là chiếc đèn mà Tiên Hoàng tự mình làm cho Thái Hậu." Đôi mắt Tề Uyên mang theo ý cười nhàn nhạt, nhớ lại trong hai năm Phụ Hoàng vừa mới ra , Mẫu Hậu thường xuyên đến đây ngồi, khi tới khuyên bảo với : "Nếu sau này Uyên nhi có người , con hãy mang nàng đến nơi này để Phụ Hoàng con được trông thấy, rồi chàng phù hộ cho các con."

      Hồi ức chợt dừng lại , Tề Uyên nhíu mày nhìn A Viên chưa cao đến ngực mình, đột nhiên trầm mặt xuống: Phụ Hoàng, phải nàng...

      A Viên nghe vậy liền vội rút tay lại: "Sao ngươi sớm? Nếu làm hỏng rồi ta có mười cái đầu cũng hết tội !"

      "Ngươi cũng có hỏi đâu."

      A Viên: ...

      "Cha ta chắc hẳn cũng muốn đến thăm ta ." A Viên cúi đầu, câu cụt lủn. Nàng trừng mắt, rù rì : "Có thể là mẫu thân ta muốn ..."

      Tề Uyên quen nhìn bộ dạng gục đầu ủ rũ này của A Viên, cũng hỏi mà cứ im lặng đứng cùng nàng.

      "Khi còn bé ta biết mẫu thân thích ta, ta chưa bao giờ thấy nàng ôm ta bao giờ cả. Ta cứ nghĩ rằng là người cùng chung máu mủ đối với ta, chỉ cần ta cố gắng làm việc, khóc than phiền nàng cười với ta..." Vẻ mặt A Viên đầy đơn, chậm rãi :

      "Nhưng cho dù ta có cố gắng đến như thế nào, nàng cũng vẫn muốn gặp ta. Nếu là muội muội mà ngã làm vỡ bát, mẫu thân lo lắng đến đỏ mắt, nhưng nếu người đó là ta, bà ấy phạt ta được ăn cơm. Có đôi khi, có đôi khi tức quá, bà ấy chỉ vào mũi ta mà mắng sao ta còn chưa chết ..."

      "Tề nhị, ngươi xem đời này có người mẹ muốn con của mình chết luôn hay sao?" A Viên , khóe mắt lộ ra nỗi u sầu.

      Tề Uyên càng nhíu mày lại, trong lòng như là bị thứ gì chặn lại vậy, vừa buồn bực lại vừa ấm ức.

      "Có lúc ta cũng muốn ra vĩnh viễn, thế nhưng tại nếu rời lại có chút luyến tiếc, phụ thân ... rất tốt với ta." A Viên hồng con mắt, giọng , nàng giương mắt nhìn Tề Uyên trầm mặt xuống, cảm thấy như tỏa ra loại khí chất làm cho người ta cảm thấy an ổn.

      "Cám ơn ngươi nghe ta lải nhải như vậy, lại còn đúng lúc ngươi bị bệnh nữa chứ, thôi chúng ta về ." A Viên cười, ánh mắt cong cong đỏ hoe, khóe mắt còn vương lệ.

      Tề Uyên gật đầu rồi đưa nàng về Cục Thượng Thực.

      nương vào hai bước lại đột nhiên quay lại. Nàng lấy trong túi bọc kẹo lạc*, cười tủm tỉm dúi vào tay : "Hôm nay chiếu cố nghe ta tố khổ, ăn chút ngọt chậm rãi ."

      *) Kẹo lạc: Là đặc sản vùng Lưỡng hồ, Trung Quốc, nguyên liệu gồm có Gạo nếp, caramel, trứng gà, mật ong,..., được miêu tả là “ngọt mà ngấy, nhai dính răng.”


      [​IMG]

      ( Nguồn: Baidu )

      Dứt lời, A Viên mới quay đầu vào, khẽ đóng cửa lại.

      Tề Uyên nắm túi giấy dầu nho trong tay, xuyên qua khe hở nhìn vào bóng lưng nho kia, khóe môi cong lên như có như .

      Trong Điện Dưỡng Tâm tràn ngập khí đen, Ngụy Toàn cùng toàn bộ cung nữ thái giám theo hầu đều cúi đầu xuống dám lời.

      Ngụy Toàn nhìn Tề Uyên với sắc mặt xanh lét, vội rụt bả vai: [Tại sao Hoàng Thượng vừa trở về tức giận như vậy rồi? lẽ vừa bị cự tuyệt ư?]

      "Tất cả đều lui hết ra." Tề Uyên lạnh lùng .

      "Tuân lệnh."

      Ngụy Toàn vừa mời bước bước ra ngoài liền nghe thấy giọng lạnh lùng: "Ngụy Toàn ở lại."

      Trái tim bé bỏng của Ngụy Toàn run rẩy, ông ta dám trì hoãn dù chỉ chút mà vội quay trở lại.

      "Hoàng Thượng muốn căn dặn điều gì ạ?" Ngụy Toàn thận trọng .

      Ngón tay Tề Uyên gõ từng nhịp tay vịn của ghế dựa vang lên từng thanh nặng nề.

      "Trong Thượng Thực Cục có cung nữ tên là A Viên, ngươi hãy sắp xếp cho cha mẹ nàng tiến cung thăm hỏi."

      "Hả?" Ngụy Toàn dò hỏi: " Nhưng nếu bọn họ muốn ..."

      " muốn ư?" Tề Uyên khẽ hừ tiếng:" Vậy trói họ lại rồi mang vào cung."

      "Tuân lệnh." Ngụy Toàn nghe thấy giọng u của Hoàng Thượng liền vội vã lui xuống.

      Tề Uyên nhìn cánh cửa đóng chặt mới từ từ nhắm mắt lại, thở dài hơi.

      Chiều ngày thứ hai, Tề Uyên phê sổ con ở Điện Dưỡng Tâm. Từng nhóm cung nhân mang lên từng món điểm tâm đặt bàn dài, nhìn đĩa bánh trôi gạo nếp* liền nhớ đến nương thích cười kia.

      *) Bánh trôi gạo nếp:

      [​IMG]

      ( Nguồn: Weibo )

      "Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng." Ngụy Toàn đến, cả người mang theo gió rét lạnh buốt, cả ngày đêm cưỡi ngựa đường làm cho xương của ông ta vô cùng nhức mỏi cũng dám nghỉ, vừa mới trở về liền bẩm báo lại với Hoàng thượng.

      " việc giải quyết đến đâu rồi ?" Giọng của Tề Uyên nhàn nhạt, ngước mắt nhìn xuống Ngụy Toàn quỳ liền hỏi.

      "Bẩm hoàng thượng, đoàn người dự kiến đến Kinh thành vào ngày mai, sắp xếp gặp mặt vào chiều ngày 11 tháng 3." Ngụy Toàn dứt lời lại hừ lạnh tiếng: "Hoàng Thượng ngài biết được người đàn bà kia kỳ ba* như thế nào đâu !"

      *) Kỳ ba: Ngày xưa được dùng để chỉ người xuất chúng, nổi bật giồng những người khác, độc đáo. Ngày nay được dùng theo hàm ý mỉa mai, chỉ người có hành vi làm người ta thể tin nổi.

      Ngụy Toàn liếc mắt thăm dò sắc mặt của Hoàng Thượng, khi thấy ngài ngăn lại liền tức giận tiếp: "Khi nô tài hỏi thăm gia đình nương A Viên bỏ qua lần tiến cung này, thiết nghĩ có thể gia đình nàng túng quẫn quá rồi, tiếc tiền nên muốn đến Kinh thành liền đưa cho bọn họ số bạc lớn. Người đàn ông thoạt nhìn rất trung thực kia lại dám nhận mà chỉ liên tục hỏi nô tài xem con của ông ta có sống tốt , có chịu tủi thân vì chuyện gì . Nhưng người đàn bà kia nhận số bạc này lại còn tỏ vẻ nhà mình còn phải trồng trọt nên thể tới đây được, chỉ nhờ nô tài trở về nhắn lại cho nương trong cung cố gắng sống tiết kiệm, trai nàng cũng phải cưới vợ xây nhà, có rảnh gửi về nhà tiền tiêu hàng tháng..."

      Sắc mặt Tề Uyên càng ngày càng u, trực tiếp ném cốc trà trong tay ra ngoài : "Còn gì nữa…"

      Người Ngụy Toàn run lên, cong người quỳ mặt đất: "Nô tài dám ."

      "!"

      "Nô tài dám tự xưng là người bên cạnh Hoàng Thượng, chỉ mình là vị Tổng quản trong cung, phải dùng quyền ép buộc mãi bà ta mới đồng ý tiến cung. Lúc nô tài trở về, bà ta lại... Bà ta lại kéo nô tài , con bà ta cũng khá xinh xắn, nếu nô tài thích có thể, có thể..."

      "To gan!" Ánh mắt Tề Uyên giống như băng giá, môi mỏng mím lại, khuôn mặt tái xanh.

      "Hoàng Thượng bớt giận." Ngụy Toàn vẫn quỳ gục mặt đất, đây là lần đâu tiên trong hai năm nay Hoàng Thượng tức giận như vậy, sợ mình lỡ lời liền mất đầu lúc nào hay.

      Điện Dưỡng Tâm như bao phủ trong tầng tầng lớp lớp mây đen, tỏa ra áp lực khiến người ta nghẹt thở.

      Tề Uyên híp mắt, ánh mắt sâu thẳm như đầm nước. trầm giọng :

      "Đừng để cho A Viên biết được."

      "Nô tài biết , lúc chuẩn bị lên đường cũng dọa dẫm phen, họ sợ hãi là phải." Ngụy Toàn nhìn nhìn Hoàng Thượng đầy cẩn thận, giọng : "Hoàng Thượng vì sao điều người ta đến Ngự tiền* chứ ?"

      *) Ngự tiền: trước mặt nhà vua, đây như bộ phận cung nữ/ thị vệ, thái giám,… trực tiếp hầu hạ nhà vua.

      "Nàng vốn thích nấu ăn, Thượng Thực Cục cũng là nơi tốt, cứ để nàng đợi ." Tề Uyên thản nhiên .

      "Vậy cần nô tài ..."

      "Cứ làm tốt công việc của ngươi ." Tề Uyên khẽ nhướng mày, giọng mang theo ý tứ cảnh cáo.

      "Tuân lệnh." Ngụy Toàn đứng dậy định lui xuống lại nghe thấy người phía mở miệng: "Chờ chút."

      "Hoàng Thượng còn muốn căn dặn điều gì sao ?"

      Tề Uyên nghĩ lúc, mình thưởng cho nàng thịt dê nướng và lẩu rồi, lúc này cũng biết nên thưởng gì khác cho nàng nữa.

      "Thôi, lấy bộ y phục thái giám của Trẫm ra đây."

      Ngụy Toàn đáp dạ, hầu hạ Hoàng Thượng mặc xiêm y, lại đưa cho thứ gì đó.

      Tề Uyên nhìn chiếc trâm hoa tinh xảo trong tay Ngụy Toàn liền nhíu mày: " Cái này để làm gì ?"

      " đường vê nô tài mới bắt gặp sạp trang sức mới nghĩ chắc nương A Viên vừa chịu tủi thân khi thấy mấy thứ lặt vặt này chắc vui lắm, liền tự ý mua." Ngụy Toàn cười híp mắt lại, cười đến mức nhìn thấy được mắt khuôn mặt trắng mập kia.

      Tề Uyên liếc nhìn ông ta cái, buồn bã : "Ngươi cũng biết mình là tự ý mua hả?" Dứt lời liền quay người rời .

      Ngụy Toàn thấy vậy chỉ thở dài hơi, im lặng cất cây trâm lại.

      Tề Uyên tới cửa lại chậm rãi quay trở lại.

      Chỉ thấy tỏ vẻ như đến trước mặt Ngụy toàn, thản nhiên : "Đưa đồ vật cho trẫm."

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Tiên hoàng: Con trai à ! Đèn của cha có ích lắm đó !

      Tề Uyên: …

      Sau này hãy gọi Tề Uyên là Tề Đỗ Quyên, hahahahaha…
      Last edited: 9/9/19

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Kkkkk phải dỗ nương tử vui vẻ mới có đồ ngon ăn

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      Lại gặp mẹ cực phẩm.haiz. a tề đồ quyên lấy trâm xong nhớ trả xiền lại cho bác tổng quản nhớ

    5. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 10: Thăm người thân
      Editor: Sil


      Ngụy Toàn vừa cười vừa đưa trâm hoa cho Tề Uyên, cuối cùng còn bồi thêm câu: “Nếu Hoàng Thượng đích thân cài trâm cho nương chắc hẳn nàng càng vui hơn !”

      Tề Uyên nhướng mày nhìn Ngụy Toàn cười vô cùng mờ ám, liền nhấc chân đá lên mông cái: “Còn mau thay quần áo cho Trẫm ? Ngươi muốn mọi người nhìn thấy được Trẫm trong bộ đồng phục thái giám hay sao ?”

      Ngụy Toàn vừa xoa mông vừa nhăn mặt vì đau, vội vàng ra ngoài.

      A Viên lại hầm nạm bò* trong viện theo lệnh của Thôi Chưởng Thiện, lại đột nhiên nghe thấy tiếng “Cúc cu”. Nàng nhìn quanh, đôi mắt đen nhánh đầy khó hiểu: Chim ở đâu vậy……

      *) Nạm bò chính là phần thịt bên sườn của con bò. Nạm bò thường có thịt chắc hơn và có phần gân giòn giòn. Vì thế mà đây được xem là phần thịt ngon nhất của con bò. Nạm bò được chế biến nhiều món khác nhau đều khá ngon.


      [​IMG]


      “Cúc cu, cúc cu, cúc cu* ~”


      *) Xin lỗi mọi người vì sai lầm của mình, trong chương trước mình edit tiếng kêu của Tề Uyên là “Đỗ quyên, đỗ quyên, đỗ quyên ~”, bây giờ mình mới nhận ra là trong tiếng Trung, “Cúc cu” (Tiếng kêu của chim) đồng với tên loài chim Đỗ Quyên, mình sửa lại tiếng gọi từ chương này. Vì vậy nên biệt danh của Tề Nhị được chuyển từ “Tề Đỗ Quyên” sang “Tề Cúc Cu”

      Ba tiếng “Cúc cu” vang lên, chiếc muôi trong tay A Viên liền rơi tõm vào trong nồi: Tề Nhị, đừng tới đúng lúc này chứ ! Các Tư thiện, Điển thiện ở phòng bếp đều có ở đây, ta thể cho ngươi đồ ăn được đâu !

      “A Tầm, ngươi trông bếp hộ ta, ta ra ngoài có việc.” A Viên cắn răng nhờ Trình Tầm, lại rảo bước ra ngoài.

      “Ngươi…… Đói sao?” A Viên thấy liền lôi sang góc vắng người nọ, khẽ hỏi.

      Tề Uyên dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ ta là người chuyên môn xin cơm sao ?”

      , phải……” A Viên vội vàng phẩy tay, nàng gãi mũi khẽ thầm: “Nhưng đúng là lần nào ngươi đến gặp ta đều là vì đồ ăn mà……”

      Tề Uyên nhìn đôi ngập nước của nương trước mặt, vội nhét đồ vật vẫn luôn câm trong tay vào tay nàng: “Sau này cũng đừng khóc nữa.”

      A Viên nhìn chiếc trâm hoa tinh xảo trong tay, đôi mắt xinh đẹp vui vẻ hẳn lên, nhà nàng vốn nghèo, nàng chưa từng có mấy đồ trang sức nho của con này .

      Nàng chưa kịp cảm ơn liền nghe thấy thanh từ phía đầu: “Xấu lắm.”

      A Viên sửng sốt, lúc sau mới hiểu ra là chê mình khóc xấu. Nàng ngẩng đầu, quật cường nhìn kia khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn có biểu cảm gì kia, tức giận : “Xấu sao hôm qua ngươi lại nhìn lâu như vậy.”

      Tề Uyên nhìn tiểu nương phấn điêu ngọc trác*, mắt ngọc mày ngài* trước mặt, nhạt nhẽo : “Nhưng vẫn xinh đẹp hơn người khác.”

      *) Phấn điêu ngọc trác: Miêu tả người con lớn lên trắng nõn, xinh đẹp, (cũng dùng để chỉ cảnh tuyết).

      *) Mắt ngọc mày ngài: Chỉ người con xinh đẹp mỹ lệ với đôi mắt sáng ngời, làn da trắng tinh


      A Viên nhìn đôi mắt sâu thẳm kia, bĩu môi bất mãn : “Ai lại con xấu chứ!” Lại cúi đầu nhìn chiếc trâm hoa tay, vui vẻ : “Hôm nay Thôi Chưởng Thiện thưởng ít thịt nạm bò cho ta, buổi tối ta làm Nạm bò hầm* cho ngươi!”

      *) Nạm bò hầm: Giống món “Bò sốt vang” nhưng có rượu vang.

      Tề Uyên gật đầu : “Ngươi vào .”

      “Ừ!” A Viên vừa cười tủm tỉm, xoay người vào, đến chỗ rẽ còn quay lại vẫy tay với .

      Tề Uyên nhìn tiểu nương trắng trẻo xinh đẹp cười vô tư kia, nỗi tức giận trong lòng tự nhiên phụt tắt.

      Ngụy Toàn nhìn thiếu nữ khả ái kia từ xa, lại lắc đầu thở dài: Xuất thân từ gia đình đáng tiếc như thế, nếu được sinh ra trong gia đình danh giá ở kinh thành còn phải được cưng chiều đến tận miệng ?

      “Ra .” Tề Uyên đầy ý nhìn sang Ngụy Toàn nấp ở cửa Cục Thượng Thực, lạnh giọng , khuôn mặt vần luôn có biểu cảm gì như mọi lúc, nhưng cặp mắt kia lại đầy vẻ lạnh lẽo.

      Ngụy Toàn bị dọa đến run người, lạnh tóc gáy: “Nô tài…… Nô tài chỉ cám thẩy tiếc cho nương thôi……”

      Tề Uyên liếc cái, lạnh lùng đảo mắt, giọng lạnh tanh: “Ngươi cứ lo giữ chắc cái đầu của mình .”

      Dứt lời, chắp tay sau lưng, từ từ ra.

      Ngụy Toàn buồn bự tự vả miệng mình hai cái, lại cuống quít chạy theo.

      “Vị tỷ tỷ này, xin hỏi có biết có nương nào tên là A Viên ?” tên thái giám đến, chặn lại hỏi cung nữ muốn ra ngoài.

      Cung nữ kia nhìn quanh lượt rồi chỉ tay: “Kia ! A Viên là người có nốt ruồi đỏ ấn đường ở đằng kia kìa!”

      Tên thái giám cảm ơn rồi đến bên cạnh A Viên, hỏi: “ nương là A Viên phải ?”

      “Ta chính là A Viên, còn ngài là……” A Viên đứng dậy, nhìn về phía đầy tò mò.

      “Ta được Nghiêm Công Công phái tới truyền lời, tên thái giám kia viết nhầm thời gian thăm người thân của rồi, hôm nay lúc kiểm tra lại mới phát ra, Công Công liền sai ta báo với tiếng, thời gian thăm người thân là vào buổi chiều ngày mùng 3 tháng 11, đừng quên đấy.”

      sao?” Đôi mắt A Viên lập tức sáng lên, nỗi buồn bực trong lòng nháy mắt tan thành mây khói.

      “Tất nhiên là đúng rồi, Công Công còn đây đều là lỗi của bọn thuộc hạ, suýt nữa làm hỏng chuyện lớn của nương, lại nhờ ta gửi lời xin lỗi đến .” Tên thái giám nọ giọng ngọt xớt, đúng là có tài ăn .

      A Viên vội xua tay, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi: “Làm sao ta có thể nhận lời xin lỗi này được ? Trong cung cũng có nhiều người, làm sao tránh khỏi sai sót cho được, cần để ý đâu.”

      nương trông xinh đẹp mà người cũng lương thiện.” Tên thái giám cười : “Nếu việc gì ta xin phép về trước, bây giờ ta cũng có việc bận mất rồi.”

      “Vậy được, số bạc này là chút lòng thành của ta, nhiều nhặn gì, nếu ngài chê cứ giữ lại để khi nào uống chén trà.” A Viên đưa cho chút bạc vụn, còn cười định tiễn .

      “Chỉ là chút việc thôi, sao có thể nhận bạc của nương được, huống chi đây còn là lỗi sai của bọn ta, nếu Nghiêm Công Công phát ra ta còn nhận tiền của chắc ta còn phải “ăn” vài bản tử cơ đấy.” Tên thái giám từ chối, dám nhận.

      A Viên nghĩ lúc rồi mới cất số bạc lại, lại đưa cho gói đường: “Đây là Đường Hoa Quế* ta làm, cũng phải thứ quý hiếm gì, nhận cái này chắc bị đánh nhỉ ?”

      *) Đường Hoa Quế: Là 1 trong những phụ liệu thơm nhất và đặc trưng nhất của Trung Hoa, dùng để pha trà, chưng yến, làm bánh, v.v...


      [​IMG]


      (Nguồn ảnh: Xiachufang.com)

      Tên thái giám phụt cười: “ bị đánh.”

      A Viên thấy cuối cùng cũng chịu nhận đồ liền cười đến cong mắt lại, làm nốt ruồi son nơi ấn đường càng trở nên rực rỡ.

      Sau khi tiễn tên thái giám về, A Viên chạy bình bịch qua nồi nạm bò hầm, khuôn mặt đầy hưng phấn: Tối nay lại làm thêm món khoai sọ cho Tề Nhị ! Khoai sọ mềm như bông, ăn ngon phải biết !

      Tới rồi buổi tối, A Viên sớm nấu thịt bò nạm nồi, trong phòng bếp đều là nồng đậm thịt bò tinh khiết và thơm.

      “Cúc cu, cúc cu, cúc cu ~”

      A Viên chuẩn bị đồ ăn xong xuôi, vui vẻ chạy nhanh ra ngoài.

      Tề Uyên từ xa ngửi thấy mùi thịt bò, cái bụng vốn hề đói đột nhiên “kháng nghị” kêu lên tiếng vang dội.

      “Ngài tới rồi!”

      “Ừm.” Hai người cùng động thời về đình phía trước, dọc theo đường khuôn mặt nàng vẫn giấu nổi nụ cười, Tề Uyên nhìn mà cũng cảm thấy vui vẻ.

      cúi đầu nhìn hai búi tóc nho đáng đỉnh đầu A Viên, đạp vào mắt là chiếc Trâm hoa xinh đẹp, cũng là món quà tặng cho nàng buổi chiều.

      Khóe môi Tề Uyên khó phát mà cong lên, cũng biết tặng nàng quà làm nàng vui vẻ đến như vậy.

      Trong đình, A Viên mở hộp đồ ăn, cười : “Chỉ có thể ăn như vậy thôi, nếu có nồi lẩu ở đây, lại rải thêm than ở phía dưới nữa, vậy có thể vừa ăn vừa nấu nguyên liệu khác, giống như ăn lẩu vậy.”

      Rồi vừa vừa xúc bát cơm cho : “Nếm thử .”

      Tề Uyên gắp khoai sọ vào trong miệng, khá kinh ngạc. Món khoai sọ này được hầm nhừ, ăn cùng nước canh thơm nồng lại cực kỳ ngon miệng. lại gắp miếng nạm bò, thịt dừ vừa phải, mềm mà dai, ăn miếng mà miệng đầy hương thơm.

      yên lặng ăn sạch bát cơm , cũng ăn gần hết cả bát nạm bò lớn kia.

      “Tề Nhị, cha mẹ của ta phải ghét bỏ ta, là do tên thái giám kia tính sai ngày, bọn họ tiến cung vào buổi chiều mấy ngày sau.” A Viên lấy tay chống khuôn mặt phúng phính, cười : “Bảo sao mấy hôm trước ta ở đấy đợi cả ngày cũng chẳng thấy ai, lại còn ngây thơ đến mức khóc nhè nữa!”

      Tề Uyên nghiêng đầu nhìn đôi mắt tràn đầy ý cười mong chờ của nàng, khẽ nhíu mày, mím môi mỏng lại, bàn tay cầm chén tự nhiên nắm lại, khớp xương ở đầu ngón tay cũng trắng bệch.

      “Có chuyện gì vậy? vui sao?” A Viên nhìn khuôn mặt tối lại của Tề Uyên, ý cười trong mắt rút , nhìn đầy lo lắng.

      Tề Uyên lạnh lùng lắc đầu: “ phải.” Vừa , ánh mắt lại hướng về nơi khác, đôi mắt đen sâu như giếng cổ.

      “Vì sao bọn họ đối xử với tệ như vậy mà vẫn còn nhớ đến họ?”

      A Viên im lặng, suy nghĩ lúc lâu rồi lại cười : “Cha, ca ca và các muội muội đối xử với ta tốt lắm. Nhưng……Nhưng mẫu thân ta mới là người quyết định trong nhà……”

      Tề Uyên nhìn đôi mắt sáng như sao của nàng, ánh mắt lãnh đạm: Đồ ngốc.

      A Viên chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng cũng chờ được ngày này.

      “A Viên, chúng ta vừa khéo thăm người thân cùng ngày, vậy cùng .” Trình Tầm vô cùng vui vẻ .

      Ngay cả Diêu Uẩn An cũng vui vẻ cầm lấy tay nải nhất bên cạnh A Viên: “Để ta giúp tay.”

      A Viên cong mắt cười, ba người vừa vừa cười, cùng nhau đến cửa hông.

      “Cha! Mẫu thân!” Diêu Uẩn An buông tay nải của A Viên ra, đỏ mắt nhào tới: “ Sao hai người đến sớm như vậy? Thân thể vốn tốt rồi, cũng đứng để bị lạnh! Tổ phụ, tổ mẫu đâu rồi ạ ? Họ có khỏe ?”

      “Khỏe, đều khỏe……”

      A Viên nhìn Diêu Uẩn An đầu hâm mộ: Giá như mẫu thân của mình cũng ôn nhu như của nàng ấy nhỉ.

      “A Tầm!”

      “A Viên, cha mẹ của ta tới rồi, ta nhé.” Trình Tầm vừa cưới cừa chạy , nhà cùng chuyện vô cùng náo nức.

      Khuôn mắt A Viên tràn đầy vẻ hâm mộ, xung quanh đều là cảnh nhà đoàn tụ, chỉ có nàng là đơn lẻ loi, trông rất hợp hoàn cảnh.

      Ngụy Toàn phụng mệnh yên lặng quan sát ở chỗ, lắc đầu nhìn thiếu nữ xinh đẹp kia.

      “Cha!” A Viên nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia liền vội vàng đến.

      “Trời, ngồi cái xe ngựa này, làm xương của bà đây đều nhức hết cả ra rồi.” người đàn bà trung niên dáng người ục ịch*, mặc bộ quần áo bằng vải thô, khuôn mặt ngăm đen nôn nóng làm ồn lên.

      *) Ục ịch: Trong bản cv ghi là “dáng người trung đẳng” chỉ đơn giản có nghĩa là “vừa lùn vừa béo”
      (Nguồn: Baidu)

      Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, khẽ nhíu mày lại.

      “Mẫu thân, người giọng chút, đây đều là gia đình nhà quan.” A Viên cẩn thận kéo tay áo của bà ta.

      “Cho rằng thăng tiếng rất nhanh sao ? Còn dám dạy bảo cả nương ?” Người đàn bà kia trừng mắt lạnh lùng, biểu cảm tức giận.

      “Thôi được rồi, bớt vài câu !” Người đàn ông kia giật cánh tay của bà ta, nghiêm giọng .

      Người đàn bà kia đẩy ông ta ra, chỉ thẳng vào mũi định mắng.

      “Nương! Cả năm trời gặp muội muội, chúng ta thể chuyện tử tế ư ?” thanh niên dáng người cường tráng lôi bà ta ra, nhàng khuyên nhủ.

      “Nương, ngài nhìn xem con mang đến cái gì cho ngài ?” A Viên giảng hóa, đưa bà ta đến “ngọn núi ” bên cạnh mình.

      Diêu Uẩn An yên lặng nhìn hết mọi chuyện, đánh giá nhóm “người thân” kia, trong lòng cảm thấy kì lạ: Làm sao mà người thô lỗ như vậy lại có thể sinh ra người xinh đẹp như A Viên được nhỉ?

      Ngụy Toàn còn ngáp dở bên tai lại truyền đến thanh, làm ông ta sợ tới mức kịp ngáp tiếp, vội khép miệng lại: “Hoàng Thượng, sao ngài lại tới đây?”

      Tác giả có lời muốn :
      Tề Uyên: Quỳ xuống cho Trẫm !

      Hết chương 10

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :