1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 92: Tang Nghiêu

      Editor: Sil


      A Viên kinh ngạc nhìn Nhiêu Ca nằm đất, nắm chặt vật trong tay, vẻ mặt mờ mịt: Vừa nãy còn tốt, sao lại ngất rồi ?

      Trong Điện Thanh Loan vây đầy Cung nhân, ai cũng đưa mắt nhìn nhau dám tiến lên, chỉ đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn Nhiêu Ca khuôn mặt như hoa.

      Mặc dù vào hè, mặt đất lại lạnh thấu xương. A Viên tiến lên phía trước cố gắng nâng nửa người của Nhiêu Ca dậy, để nàng ta tựa lên người mình dễ chịu hơn chút, bên tai lại đột nhiên truyền tới giọng rất : "Đem đồ cho Du Thiều, chàng biết phải làm gì."

      A Viên hoảng sợ, đầy kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Nhiêu Ca nhắm chặt mắt, lông mi run rẩy.

      " đám thùng cơm, hằng ngày đúng là nuôi các ngươi !" Nhĩ Nhạc lớn tiếng trách cứ: "Có đạo lý nào để cho chủ nhân phải tự mình đỡ hay ?"

      xong lại hung hăng liếc nhìn bọn họ cái, mình tiến lên giúp A Viên đỡ nàng tới lên sạp.

      "Thanh Niệm tỷ tỷ, ngài quay về Điện Dưỡng Tâm mời Du thần y đến, nhanh." A viên chuyển đầu nhìn về phía Thanh Niệm, trong lòng dù hoảng, mặt vẫn hề ra.

      Thanh Niệm gật đầu tuân lệnh, xoay người ra cửa, bước nhanh chân.

      "Vân Tiểu thư ngài vẫn cứ cách Nam Cương này xa chút, nếu nàng ta nhân lúc ngày biết gì hạ loại cổ trùng gì đó liền nguy rồi."

      "Im miệng !" Bạch Thấm vô cùng hiếm nổi giận: "Đuổi người bắn tiếng đe doạ này ra khỏi Cung !"

      Thị vệ trong Điện Thanh Loan được huấn luyện nghiêm chỉnh, ngay lập tức liền chặn miệng người Cung nhân kia lại kéo xuống, hề có tiếng gào khóc xin tha nào.

      A Viên khẽ nhíu mày, nhàng cầm bàn tay lạnh như băng của Nhiêu Ca. Bàn tay kia khẽ run lên, người nằm sạp nhắm mắt nhàng xoay người.

      Nàng nhìn ra ngoài cửa, mắt lộ ra ra lo lắng, trong lòng thấp thỏm yên. Trong điện bình tĩnh đến lạ thường, hơi thở của mỗi người đều nghe được ràng, càng khiến A Viên cảm nhận được cảm giác khẩn trương khi mưa gió sắp tới.

      “Đói bụng sao ?"

      Giọng dịu dàng như tiếng chuông bạc vang lên bên tai A Viên, giống như dòng suối trong chậm rãi bám vào lòng, rửa phần lo lắng bất an kia. Nàng cười yếu ớt với Bạch Thấm, mím môi khẽ lắc đầu.

      Tình trạng như thế nào sao nàng có thể nuốt trôi được ?

      Bạch Thấm khẽ vỗ lên tay A Viên, khuôn mặt tràn đầy ý cười dịu dàng như nước: "Vậy A Viên đến phòng bếp trông canh gà cho ta được ? Cung nhân nơi này của ta đều vụng về, sợ lãng phí đồ tốt." Nàng dừng lại chút, giọng : "Cũng vội, lúc nào về cũng được."

      Dứt lời liền lặng lẽ chăm chú nhìn nàng.

      A Viên sửng sốt, dừng mắt đôi mắt hạnh như nhìn thấu tất cả kia, giật mình hiểu ra ngài ấy cũng nhận ra việc Nhiêu Ca lén nhét đồ vào.

      ra ngài ấy thấy mình lo lắng mới cố ý tìm lý do để cho mình tìm người.

      Nàng cảm kích cười với Bạch Thấm, đứng dậy ra ngoài.

      Bước chân A Viên phi nhanh, vội vàng chạy tới nơi phải băng qua đường từ Điện Dưỡng Tâm đến Điện Thanh Loan đứng chờ. Chỉ khoảng nửa tuần hương sau, nàng liền nhìn thấy bóng dáng trong vắt từ phía xa.

      Nàng quan tâm đến mồ hôi trán, xách váy chạy vội tới: "Du thần y, ta có việc gấp tìm ngài." A Viên cẩn thận nhìn quanh bốn phía, hạ giọng : "Có thể theo ta tới đây chuyến được ?"

      " được, ta phải xem bệnh cho A Lê." Du Thiều cứng rắn cự tuyệt, sắc mặt tái xanh, định phẩy áo bỏ .

      "Là Nhiêu Ca giao cho ta tới tìm ngài." A Viên sợ ta rồi, dưới tình thế cấp bách liền cuống quít kéo ống tay áo của Du Thiều, cực lỳ thấp giọng : "Nhiêu Ca sao."

      "A Viên, lại đây." giọng lành lạnh chứa nét vui chậm rãi vang lên, trái tim A Viên run lên, tơ lụa trong tay như ngay lập tức biến thành thanh sắt đỏ, đốt đến nàng ngay lập tức bỏ góc ống tay áo kia ra, bất chấp về phía Tề Uyên.

      được nửa đường, nàng lại giật mình nhận ra tia đúng: Mình cũng làm gì ! Sao lại chột dạ rồi.

      A Viên mím môi, hít hơi thẳng trước mặt đến Tề Uyên, ngẩng khuôn mặt nhắn lên nghiêm túc nhìn ngài: "Gần đây có chỗ khuất nào ?"

      Tề Uyên suy nghĩ lúc, khẽ gật đầu, lãnh đạm nhìn lướt qua Du Thiều sau lưng A Viên, trắng trợn dắt tay A Viên, ôn hòa : "Theo Trẫm đến đây."

      Du Thiều biết A Viên nhất định biết gì đó từ Nhiêu Ca mới cố ý giữ bí mật, nhìn về phía Điện Thanh Loan từ phía xa, ánh mắt sâu xa lộ ra nét lo âu, than thở tiếng nhấc chân đuổi theo.

      A Viên bên cạnh Tề Uyên, nhìn cảnh sắc xung quanh càng ngày càng vắng lặng, tự dưng cảm thấy luồng khí lạnh dần dần tới gần. Tường đỏ ngói xanh, cây cối hoang vu, con đường như ruột dê này càng ngày càng dày đặc khí.

      Quanh co lòng vòng mấy lần, mảnh rừng trúc rậm rạp đột nhiên xuất trước mắt. A Viên nhìn cánh rừng trúc xanh um tùm khia, trong đầu hiểu sao lại lên những búp măng tươi ngon mềm mại.

      "A Viên muốn gì ?" Ba người tới rừng trúc, Tề Uyên dịu dàng phủi lá trúc đầu A Viên, giọng .

      A Viên giường mắt nhìn quanh bốn phía, tuy ít người lui tới, nhưng vẫn có chút bất an.

      "Bốn phía xung quanh rừng trúc này đều bày Ngũ Hành trận pháp, yên tâm."

      A Viên khẽ gật đầu, cầm đồ vật trong tay áo ra đưa cho Du Thiều: "Nhiêu Ca mang thứ này cho ngài xem, ngài liền biết phải làm gì."

      Du Thiều nhận lấy viên ngọc đỏ nhạt trong tay A Viên, ánh mắt lạnh lẽo, đây là thánh vật của Nam Cương, truyền xuống cho các đời Đại Tế Ti.

      Sắc mặt nghiêm túc, với Tề Uyên: "Tang Nghiêu ở Đại Tề."

      Tề Uyên khẽ nhíu mày, ánh mắt đen mờ mịt: "Mấy ngày nay đúng là phát được tung tích ta." Đôi môi mỏng nhếch lên, giật mình cười khẽ tiếng: "Cũng khéo, hôm qua Tiêu Lâm làm xong việc rồi."

      "Chẳng trách lâu gặp ta..." Du Thiều còn chưa kịp cười, trong lòng đột nhiên lạnh : " tốt, Nhiêu Ca gặp nguy hiểm."

      Hết Chương 92.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan17 others thích bài này.

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 93: Cổ trùng

      Editor: Sil


      "Đừng gấp." A Viên sợ ta trong lúc hốt hoảng liền mắc sai lầm, vội vàng ngăn lại.

      Du Thiều nghe vậy, trong lòng vẫn lo lắng chịu nổi: "Sao ta lại vội ? Tang Nghiêu người này độc, khát máu thành tính, Nhiêu Ca nếu rơi vào tay y nhất định mất mạng ."

      ta nhìn về phía Tề Uyên, miễn cưỡng tập trung suy nghĩ tĩnh tâm, : "Để ta xem cái." Du Thiều dừng lại chút, nhìn viên ngọc đỏ thẫm trong tay, khuôn mặt bình tĩnh ít: "Hơn nữa, thứ này nên quy về nguyên chủ."

      Tề Uyên gật đầu, chậm rãi vỗ lên vai ta cái, đôi mắt sâu thẳm chứa tia an ủi: "Cẩn thận chút."

      A Viên đứng ở bên, mày nhíu chặt. Nàng yên lặng nhìn bóng lưng xa của Du Thiều, hỏi : "Tang Nghiêu rất lợi hại sao ?"

      "Tất nhiên, Nam Cương có thể kéo dài hơi tàn cho đến nay, ta góp sức ít." Giọng Tề Uyên nhàn nhạt, rũ mắt nhìn về xuống A Viên khó khăn lắm mới cao đến ngực mình, chậm rãi : "Sao lại hỏi vậy ?"

      A Viên mím môi, ngước mắt nhìn về phía Tề Uyên: "Nếu Tang Nghiêu giống với lời của ngài , sao để Nhiêu Ca dễ dàng trộm đồ vật bại lộ thân phận của mình ?" Nàng im lặng, đôi mắt đen láy đầy bất an: " mưu gì chứ ?"

      Tề Uyên dừng mắt đôi mắt tràn đầy lo lắng kia, chậm rãi giơ tay vuốt ve nàng mái tóc mềm mại của nàng, giọng : "Lo lắng cho Trẫm sao ?"

      Đỉnh đầu bị Tề Uyên xoa hơi ngứa, A Viên khỏi né tránh: " đến lúc này..." Vừa , nàng lại thở dài sâu xa, giọng : "Sao có thể lo lắng ?"

      Đầu óc cứng lại, A Viên đột nhiên nghĩ tới Tiên Đế chết dưới tay người Nam Cương.

      Lòng nàng vội dựng lên, hoang mang lo sợ nhìn lá trúc rơi dưới đất, đan tay vào tay Tề Uyên, kìm được dùng lực, ngón tay vốn lộ ra màu hồng nhạt hơi trắng ra: "Tề Uyên, ta hơi sợ..."

      Tề Uyên nhận ra A Viên dùng sức tay, cúi đầu nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của nàng, biết suy nghĩ trong lòng nàng: "Sợ Trẫm giống Phụ Hoàng như vậy sao ?"

      A Viên im lặng, chỉ cắn môi, đôi mắt phân trắng đen chớp mắt nhìn Tề Uyên.

      Đuôi mắt Tề Uyên giãn ra, đôi môi mím chặt chậm rãi cong lên. cúi người, nhàng hôn lên nốt ruồi son đỏ như máu mi tâm A Viên, giọng như nước chảy róc rách, lành lạnh lại mang theo tia dịu dàng: "Trẫm giống Phụ Hoàng sớm vứt xuống thê nhi như vậy."

      Nghe thấy hai chữ "thê nhi", A Viên tự dưng đỏ mặt.

      Tề Uyên cười ôm mềm mại trước mặt vào lòng, ghé vào bên tai A Viên khẽ : "Trẫm luyến tiếc nàng..."

      Hương tuyết tùng mát lạnh quanh quẩn chóp mũi, A Viên định gì, liền nghe thấy Tề Uyên buồn bã : "Tang Nghiêu coi Nhiêu Ca như mạng, làm nàng ta bị thương chút nào."

      Nàng hơi sửng sờ, giương cái đầu hồ nghi : "Coi Nhiêu Ca như mạng ? Ngài đừng xem ta như trẻ con mà lửa ! Nếu ta quý trọng Nhiêu Ca, sao lại có thể trơ mắt nhìn nàng ta trở thành lễ vật đưa cho ngài ?"

      "Mạc Hoành đồng ý với Tang Nghiêu, đợi ta bỏ Đại Tề vào trong túi liền thả hai người họ ." Tề Uyên nhàn nhạt , ánh mắt điềm nhiên sâu xa.

      "Sao ngài cái gì cũng biết ?"

      Tề Uyên cưng chiều cọ lên chóp mũi nàng, chậm rãi : "Nếu Trẫm cái gì cũng biết, sao có thể báo thù cho cha được ?"

      A Viên nhìn nỗi nhớ trong mắt Tề Uyên, giơ tay khẽ vỗ lên lưng ngài, trong lòng đau xé lòng.

      "A Viên sợ."

      Rừng trúc đặc biệt râm mắt, thỉnh thoảng có làn gió mát mang theo mùi hương của lá trúc đập vào mặt, cực kỳ sảng khoái.

      ******

      Trạm dịch trong cung, người đàn ông mũi như chim ưng ôm lấy mỹ nhân vui đùa, cửa gỗ bị người nhàng đẩy ra kêu “két” tiếng. Gã ta giận tím mặt, bọc lại quần áo tụt xuống hông, mặt còn in lên dấu sơn tươi đẹp của người phụ nữ, trông chật vật chịu nổi.

      Tang Nghiêu giơ tay kéo xuống chiếc áo choàng màu đen, thản nhiên nhìn lướt qua người phụ nữ Trung Nguyên kiều mị giường, giễu cợt: "So sánh với mỹ nhân Nam Cương, ai tốt hơn ?"

      Đôi mắt Mạc Hoành híp lại, chậm rãi liếm môi cái, : " bằng ngươi tự mình thử xem ?" Vừa dứt lời, liền ra hiệu bằng mắt với người phụ nữ giường.

      Nữ tử mềm mại cười , chăm chú nhìn vào người đàn ông ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ trước mặt, chầm chậm tới. Nàng giơ tay, còn chưa đụng tới tay áo ta cảm thấy ngực đau xót.

      Tang Nghiêu cười như cười nhìn chiếc kim bạc cắm lồng ngực run rẩy của nàng ta, chậm rãi cong khóe môi, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ: "Bẩn."

      Vừa , nàng ta liền ầm ầm ngã xuống, đôi mắt chưa kịp khép lại tràn đầy sợ hãi.

      "Chậc chậc, đúng là phí của trời." Mạc Hoành nghiêng người dựa lên giường, ăn trái nho trong suốt bàn con như có việc gì: "Bọn họ cười Nam Cương là nơi man di, thực ra là ta ngại thành ngữ thơ văn của bọn họ khó đọc, thèm ."

      Tang Nghiêu ngửi mùi phấn son đậm đặc trong, chán ghét nhíu mày: "Tối nay giờ Tý mang theo người của ngươi."

      Mạc Hoành vốn nhàn nhã ngân nga ca dao Nam Cương, nghe vậy mới đứng dậy, đôi mắt sắc bén như chim ưng đầy vui vẻ: "Có mấy phần chắc ?"

      Tang Nghiêu theo thói quen đưa tay sờ viên ngọc tinh xảo bên hông, thấy trống rỗng mới giật mình nhớ ra viên ngọc người mình. ta lộ ra nụ cười buồn bã, giấu chuyện Nhiêu Ca trộm thánh vật đề cập tới, trầm giọng : "Thủ vệ các nơi trong Cung dựa theo kế hoạch thực thỏa đáng."

      ta dừng lại chút, đôi mắt lên ánh sáng lạnh: "Về phần nắm chắc... Trà được hạ cổ trùng ta phái người đưa cho bên cạnh Tề Uyên..."

      Hết Chương 93.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan17 others thích bài này.

    3. Mun lùn

      Mun lùn New Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      20
      Hố sắp được lấp, còn 4 chương nữa là hoàn rồi! :yoyo14:
      thuann thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 94: Hạ độc

      Editor: Sil


      Mặc Hoành vỗ tay cười to: "Cứ như vậy, Tề Uyên còn ngoan ngoãn mặc cho ta xử trí ?" Đôi mắt ta lên tia trào phúng: "Học cái gì tốt ? Lại học theo phụ thân si tình của khiến cho đầy người là nhược điểm. Lòng dạ hiểm ác mới là đạo của Đế Vương, người nhà họ Tề cũng ai hiểu cả."

      Tang Nghiêu nhìn nụ cười đắc ý mặt Mặc Hoành, đôi mắt rũ xuống: Tên lên dây, ra được. Mặc dù hơi hấp tấp chút, luôn còn có sáu phần thắng, nếu ra tay để Tề Uyên làm ra sách lược vẹn toàn ngay cả phần phần thắng cũng có...

      Nghĩ đến đây, ta cười khinh miệt. Mặc Hoành người này dã tâm rất lớn, nhưng thủ đoạn lại vô dụng, bắt được nhược điểm sao có thể nhanh hơn so với trực tiếp ra tay ?

      ******

      "A Vũ, ra vườn sau làm chút đậu xanh ngâm đến đây, làm giá bằng cách ta dạy lần trước ấy." Trình Tầm đứng cửa Thượng Thiện Phòng quét vòng, cuối cùng mới đưa mắt nhìn lên người Vệ Hàn Vũ ngồi bên cạnh giếng cố múc nước.

      Nàng nhìn bé đôi mắt trong suốt kia, chậm rãi lắc đầu: Đứa bé thành lại an phận, khiến người thương như vậy, lại cố tình khiến mà cha mẹ thích nhất...

      "Trình Nữ quan, bao nhiêu đậu xanh vừa ?" Vệ Hàn Vũ bước tới, khóe mắt đuôi mày mang theo ý cười phấn khởi, giọng mềm mại ngọt ngào đều lộ ra nét ngây thơ.

      Trình Tầm giơ tay vuốt đầu bé cười híp mắt : "Ba nắm đậu xanh là được. Còn nhớ cách làm giá ?"

      "Nhớ !" Vệ Hàn Vũ gật đầu, xoay người chạy ra vườn sau.

      Vườn sau là khu vườn trong Điện Dưỡng Tâm, Tề Uyên xưa nay thích Ngự Hoa Viên, liền sai người xây khu vườn phía sau thỉnh thoảng dạo. Từ sau khi A Viên đến Ngự tiền, ngài biết được nàng thích nghiên cứu các loại nguyên liệu nấu ăn liền thường xuyên sai người sưu tầm số nguyên liệu nấu ăn, loại gia vị mới lạ hoặc quý giá hiếm có đưa đến Thượng Thiện Phòng, về lâu mấy thứ này lại càng ngày càng nhiều.

      Bởi vì vườn sau được xây đằng sau Thượng Thiện Phòng, cũng tiện giữ những thứ này, dần dà, vườn hoa cảnh sắc mỹ lệ biến thành nơi A Viên để nguyên liệu nấu ăn, cây cối trong vườn phần lớn cũng được đổi thành cây ăn quả, ngay cả bên cạnh bức tường thấp kia cũng trồng mấy khóm rau hẹ.

      Vệ Hàn Vũ híp mắt cười tới phía dưới hàng rào bên cạnh cửa sổ bức tường sau Thượng Thiện Phòng, ngồi xuống nhấc nắp của chậu gỗ lên, vươn tay trắng như tuyết lấy ba nắm đậu xanh. Bé đứng lên, đột nhiên nhận ra Cung nhân lạ mặt đến trước khay trà bánh, đôi mắt đảo tròn nhìn xung quanh lần.

      bé thấy đúng, trong lòng hơi căng thẳng. Bé che miệng tránh sau cành lá, nửa ngồi xuyên qua khe hở nhìn chăm chú, hai mắt dám nháy cái.

      Cung nhân kia giơ tay, Vệ Hàn Vũ khỏi ngừng thở, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ. Ngón tay nhắn kia ngón tay chỉ lướt vòng dọc quanh mép chén, vừa lướt qua chỉ như chà lau sửa sang lại.

      Vệ Hàn Vũ khẽ hít hà, xoa bờ môi chậm rãi mím lại có hơi đau nhức: Vừa nãy phải là hạ độc, sao lại lén lút như vậy !

      "Mau mang trà bánh của Vân Tiểu thư ." Khuôn mặt nàng ta có hơi căng thẳng, tuy giọng run lẩy bẩy, nhưng ở trong Thượng Thiện Phòng ồn ào bận rộn lại cũng ràng.

      Vệ Hàn Vũ nhìn kia chén Trà Bại Tượng* kia, đầu máy nhíu lại, khuôn mặt màu hồng phấn đột nhiên nghiêm lại: Từ trước đến nay Vân Tiểu thư thích những thứ đắng ngắt, mọi người trong Thượng Thiện Phòng đều biết, nàng ta nhất định phải người trong Thượng Thiện Phòng !

      *) Bại Tượng: là loài thực vật có hoa trong họ Kim ngân. Cây thuốc thường dùng để chữa mụn nhọt, ghẻ ngứa, sản hậu, nôn mửa, kiết lỵ, viêm kết mạc, viêm gan, thổ huyết.

      [​IMG]

      (Nguồn: Tra Cứu Dược Liệu)


      Lúc này là thời gian chuẩn bị bữa tối, bên trong phòng bếp phàm là Cung nhân có vị phân đều bận rộn thôi, chỉ có người Cung nữ tuổi còn nghe vậy liền chậm rãi tới, sau khi hành lễ liền bê trà bánh ra khỏi Thượng Thiện Phòng.

      Vệ Hàn Vũ thầm nghĩ ổn, vội vàng bỏ chén đậu xanh xuống chạy về phía Điện Dưỡng Tâm.

      ******

      "Sao lại đưa Trà Bại Tượng cho nương đến đây ?" Thanh Niệm nhìn lá trà bản to kia, mày vặn cái, định sai người đổi trà cho.

      A Viên cười ngăn nàng lại, nâng chén trà lên : "Giờ này đúng là thời gian Thượng Thiện Phòng luống cuống tay chân, chỉ là chén trà, liền..."

      " nương, bên ngoài có tiểu Cung nữ muốn gặp ngài, là có chuyện gấp." Thu Lan trùng hợp bước vào ngắt lời A Viên.

      "Bé ?" Khuôn mặt lộ A Viên ra vẻ nghi ngờ, trầm ngâm lát rồi chậm rãi : "Cho nàng vào ."

      "Dạ."

      Thanh Niệm nhìn A Viên luôn mỉm cười trước mặt, khỏi nhíu mày: " nương cũng quá dễ dãi rồi, chỉ truyền câu liền gặp, sau này thế nào cai trị được ? Cũng nên làm giá mới được."

      A Viên mím môi, cười : " chừng là có chuyện gấp thôi !"

      Nàng cảm thấy hơi khát nước, vừa đưa chén lên môi liền nghe thấy giọng trẻ con mang theo vẻ hoảng hốt truyền đến: "Trà này thể uống !"

      Bàn tay bê trà của A Viên run lên cái, trà màu nâu sẫm suýt nữa hắt ra. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía bé sắc mặt tái nhợt đứng trước rèm, cảm thấy hơi quen mặt, nghĩmột lúc lâu sau mới chần chờ : "Em có phải Tiểu cung nữ cho ta nước ô mai ngày đó hay ?"

      bé vội vàng gật đầu, níu chặt ngón tay dồn dập : "Trà này có độc."

      Trái tim A Viên dựng lên, sau lưng ngay lập tức toát mồ hôi lạnh. Nàng rũ mắt nhìn lướt qua chén trà tay, đẩy nó ra xa bàn.

      Thanh Niệm và Thu Lan nhìn chén trà bằng sứ tráng men xanh kia, cũng sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh. Thanh Niệm hít sâu hơi, lấy kim bạc ra nhúng vào nước trà chậm rãi khuấy đảo lát, thân kim màu bạc hề biến đổi chút nào.

      Vệ Hàn Vũ đỏ mắt, giọng ngọt ngào như sữa cũng nức nở: "Ta thấy Cung nhân kia dùng ngón tay quét qua vòng miệng chén, độc nhất định là chén."

      Sắc mặt A Viên trắng bệch, môi còn chút máu, trong lòng khỏi nghĩ mà sợ.

      Khuôn mặt Thanh Niệm nghiêm lại, thấp giọng : "Nô tỳ gọi Hoàng Thượng."

      Dứt lời, liền vén rèm lên bước nhanh ra ngoài.

      Lòng bàn tay A Viên lạnh ngắt, toàn thân đều rùng mình, phảng phất như trong ngày đông tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, tự chủ được mà run rẩy.

      " nương đừng sợ..."

      Giọng mềm mại vang lên, đặc giọng mũi. A Viên ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy đôi mắt long lanh của bé kia đầy hoảng sợ, nhưng vẫn mang ý cười an ủi mình.

      Nàng vẫy tay với Vệ Hàn Vũ, sửa lại phần tóc mái thấm đẫm mồ hôi cho bé chút, nhàng hỏi: "Ngươi có sợ ?"

      Vệ Hàn Vũ mím môi chặt, khẽ gật đầu cái, "Oa " tiếng khóc ra: "A Vũ sợ !"

      A Viên đưa tay ôm lấy bé, vốn muốn sụt sùi, nhưng chơp mắt cũng rơi lệ: Mình cũng sợ !

      Tề Uyên lòng như lửa đốt, vừa mới vào cửa thấy cảnh tượng trước mặt, sắc mặt hiểu sao lại dịu .

      "Ngươi xem đó là loại độc gì."

      giọng nam lạnh lẽo rơi vào trong tai, A Viên lau nước mắt ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt lộ vẻ tủi thân sợ hãi.

      Tề Uyên nhìn lướt qua nức nở trong lòng A Viên, nhìn về phía Thu Lan : "Mang nàng đến thiên điện, thể chậm trễ."

      "Dạ."

      Thu Lan vâng lệnh, dẫn Vệ Hàn Vũ lui xuống.

      Trong điện chỉ còn lại 3 người Tề Uyên, Du Thiều và A Viên, trong lúc cũng yên tĩnh hơn ít.

      "Sợ sao ?" Tề Uyên nắm chặt tay, lòng bàn tay đều ướt đẫm, dù là áo lót cũng ướt đẫm mồ hôi.

      A Viên gật đầu: "Ta..."

      " phải độc, là cổ trùng." Giọng Du Thiều vang lên, A Viên nuốt câu vào, chỉ cảm thấy lưng như có vô số con côn trùng cắn vậy.

      Tề Uyên ôm lấy A Viên vào trong ngực khẽ vỗ lên lưng nàng, đôi mắt nghiêm nghị: "Trúng loại cổ trùng này bao lâu mới phát tác ?"

      "Ước chừng nửa canh giờ."

      "Thanh Niệm." Tề Uyên cất giọng gọi.

      Thanh Niệm nghe thấy tiếng liền bước vào, cẩn thận đóng cửa lại cúi người hành lễ : "Có Nô tỳ."

      "Sau nửa canh giờ, truyền tin tức nương đột nhiên mắc bệnh lạ ." Tề Uyên lạnh giọng, đôi mắt nhiễm tia đỏ, đầy tàn bạo: "Luôn phải cho chúng biết động vào người nên động rơi vào kết cục gì."

      Hết Chương 94.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan17 others thích bài này.

    5. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 95: An bình

      Editor: Sil


      "Những câu này đều là sao ?" Mặc Hoành nhìn trước mặt, đôi mắt sắc bén xẹt qua nỗi vui sướng khó lời nào diễn tả được.

      gật đầu: "Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy chén trà có cổ trùng được bê ra trống ." Nàng ta vừa , vừa đắc ý giương cằm, "Điện Dưỡng Tâm nay loạn cào cào."

      "Người của phủ Hiển Quốc Công tiến Cung chưa ?" Tang Nghiêu nhìn sắc mặt có chút đắc ý vênh váo trước mặt, giọng nhàn nhạt.

      Nàng ta sửng sốt, lắc đầu : "Thuộc hạ nghe được tin liền xuất Cung truyền tin, cũng thấy được người của phủ Hiển Quốc Công."

      Mặc Hoành nhìn lướt qua khuôn mặt chứa tia nham hiểm của Tang Nghiêu, thầm nghĩ ta quá cẩn thận lưỡng lự rồi. Gã vỗ lên bả vai Tang Nghiêu, để bụng cười cười: "Ngươi ! Băn khoăn nhiều quá ! Kê Nhạc chính là đồ đệ ngươi tay dạy dỗ, tin vào năng lực của nàng ta sao ?"

      Tang Nghiêu rũ mắt nhìn lướt qua đôi bàn tay to lớn đầy vết chai kia, chán ghét nhíu nhíu mày, khẽ cười tiếng: "Ta chỉ tín chính ta."

      Mặc Hoành xấu hổ cười hai tiếng, Tang Nghiêu lạnh lùng nhìn thêm. ta nhìn ánh bình minh tươi đẹp sáng lạng bên ngoài cửa sổ, đôi mắt bình thường vốn đầy nham hiểm tan nét u ám, lộ ra ánh sáng: A Lê, Nam Cương sống hay chết cũng liên quan gì tới chúng ta được ...

      ******

      Đêm khuya, vầng trăng sáng lên cao, gió lạnh vi vu, oi bức của mấy ngày trước đều tan hết, thời tiết thoải mái như vậy khiến người ta có chút buồn ngủ. Cảnh Dương Môn từ trước đến nay vốn hoang vắng, Mặc Hoành dẫn người xâm nhập, giật mình thoáng nhìn sang bọn Thị vệ ngủ xiêu vẹo ở bên, quay đầu nhìn về phía Tang Nghiêu: "Vận số của Đại Tề hết."

      Tang Nghiêu cười lạnh tiếng: " tại rút lui còn kịp."

      "Lui ? Ta khổ tâm trù tính vài thập niên, ngươi lại bảo ta tại liền rút lui ?" Mặc Hoành thở dốc, đôi mắt đầy tàn bạo, nhìn Tang Nghiêu trước mặt, cười khinh miệt tiếng, "Nhớ lại ngươi năm đó cũng là người lợi hại quyết đoán, sao nay lại càng ngày càng nhát gan ?"

      Tang Nghiêu lãnh đạm cong khóe môi, cũng muốn nhiều lời: "Ngươi thuận lợi vào Hoàng Cung, vậy cũng cần ta."

      Mặc Hoành cảm thấy mình nắm chắc phần thắng, tất nhiên cũng muốn lại bị trói buộc, chỉ gật đầu mặc kệ rời . Gã nhìn bóng lưng Tang Nghiêu cho là đúng cười: Bất kể là loại người nào, chỉ cần có uy hiếp cùng giống như bùn nhão vậy.

      ******

      Điện Dưỡng Tâm đèn đuốc sáng trưng, khoảng sân lớn như vậy chỉ có vài Cung nhân lẻ tẻ, Mặc Hoành thấy vậy liền vui mừng quá đỗi. Gã ta kịp chờ liền phẩy tay ra sau: "Hai ngươi tiến lên kiểm tra phen."

      .”

      Hai tên tuân lệnh bước ra khỏi hàng, cẩn thận lần dò vào. Mặc Hoành thấy nửa tên Thị vệ cũng có, ánh mắt chậm rãi chuyển về phía cánh cửa sổ sáng trưng kia: "Vì con nhóc mà sơ sẩy đến vậy sao ?"

      Gã ta khẽ cười tiếng, đôi mắt u: "Theo ta bắt tiểu Hoàng Đế."

      Mặc Hoành rút kiếm tùy thân ra, về phía trước vài bước lại có ai theo. Gã ta quay đầu lại nhìn đám hầu cận tay chân như đầu gỗ, đôi mắt toát ra vẻ tức giận: "Sao ? Cũng sợ hãi giống như Tang Nghiêu phải ?"

      người đàn ông mọc đầy râu quai nón giơ kiếm đến trước mặt gã, Mặc Hoành còn chưa kịp khen ta vài câu, thanh kiếm lạnh như băng liền để cổ mình.

      Gã kinh hoàng, dám động đậy chút nào: "Các ngươi còn ngây ra làm gì ? mau chém tên đại nghịch bất đạo này ?"

      "Mi còn chưa thấy tình thế trước mắt sao ?" giọng lành lạnh truyền đến, Mặc Hoành dám tin giương mắt nhìn sang, chỉ thấy Tề Uyên nở nụ cười bên mép, chậm rãi về phía gã.

      Ánh mắt Mặc Hoành sắc nhọn, cố gắng bình tĩnh lại : "Người của ta sắp vây quanh Hoàng Cung rồi, dù ngươi có điều động binh lính cũng kịp."

      Tề Uyên nghe vậy liền lắc đầu cười: "Nếu Trẫm có thể mua chuộc được đám tay chân được mi mang vào Cung này, vậy với đám ngoài Cung nọ Trẫm liền bất lực hay sao ?"

      Sắc mặt Mặc Hoành biến đổi, vỡ vụn ra lộ vẻ hoảng hốt: "Tề Uyên, vị trong lòng nũng nịu kia của ngươi nay còn nằm giường sống chết, nếu người biết điều..."

      "Để ngài phải thất vọng rồi." giọng mềm mại trong veo đột nhiên vang lên, sống lưng thẳng tắp của Mặc Hoành ầm ầm sập xuống.

      ".. Chuyện này thể nào... thể nào..."

      A Viên dựa lên người Tề Uyên, yên lặng dừng mắt người đàn ông gào rống trước mặt, bàn tay nắm lấy Tề Uyên khỏi chặt lại.

      Tề Uyên chậm rãi giơ tay lên, che trước mắt A Viên, giọng : "Ra tay ."

      Vừa dứt lời, tiếng gào rống dừng lại .

      A Viên cái gì cũng nhìn thấy, chỉ ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt.

      "Cho người dọn dẹp sạch ." Tề Uyên mặt đổi sắc nhìn Mặc Hoành ngã trong vũng máu, ôm lấy A Viên quay lưng lại, giọng chậm dần, "Đêm nay đến Cung Trường An ngủ ? Ngày mai Trẫm cho cao tăng vào Cung làm phép, đừng sợ."

      A Viên gật đầu, tay nắm lấy tay Tề Uyên chặt giọng : "Đêm nay ngài ở cùng ta..."

      Tề Uyên ôn tồn đồng ý, ngẩng đầu nhìn ánh trăng như ngọc bàn, đuôi mày nhuộm lên tầng ý cười: Phụ Vương, ngài cũng hẳn nên an nghỉ ?

      ******

      "A Lê ?" Tang Nghiêu vội vàng đuổi tới Điện Thanh Loan, còn chưa vào tới cửa liền nhìn thấy xinh đẹp tuyệt trần đứng dưới ánh trăng, ta sửng sốt trong chớp mắt, thào gọi tên tục của nàng.

      "Tang Nghiêu, ngươi ." Nhiêu Ca rũ mắt, "Đa tạ ngươi những năm gần đây vẫn luôn che chở cho ta."

      " đâu ?" Tang Nghiêu cười khổ, "Ta vốn có nhà."

      Đáy lòng Nhiêu Ca run rẩy, ngước mắt nhìn lên đôi mắt đầy bi thương kia, giọng : "A cha , còn sống là tốt rồi."

      Nàng dừng lại chút, tới trước mặt : "Phải sống tốt..."

      Tang Nghiêu mím môi, giơ tay lau nước mắt gò má nàng: "Nếu ta khiến nàng khóc, ta lại thả nàng nữa."

      "A Thiều ."

      dừng mắt nụ cười bên mép Nhiêu Ca, tay rũ bên người chậm rãi nắm chặt lại, xoay người dần dần hòa vào bóng đêm...

      Hết Chương 95.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :