1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun lùn

      Mun lùn New Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      20
      Phải tranh thủ để đem được tức phụ về chớ :yoyo40:
      thuann thích bài này.

    2. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Cao thủ lại còn tranh thủ vậy ai chơi lại được hả Tề Chim Cu kkkk
      thuann thích bài này.

    3. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 80: Bàn bạc xong xuôi
      Editor: Sil

      Quách thị đứng dậy, chậm rãi hành lễ, kiêu nóng, đúng mực, phong thái của Phu nhân đại gia tộc được thể vô cùng nhuần nhuyễn người bà.

      "Gia Gia là đầu quả tim của cả nhà, nếu ngài muốn, phải lấy ra thành ý"

      Giọng bà dịu , như mưa phùn gió thoảng, dù cố ý nịnh hót lấy lòng, cũng khiến người nghe cảm thấy thoải mái trong lòng.

      Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy Quách thị có hơi biết điều: Được Hoàng Thượng mến, bà ta thế mà lại làm giá !

      A Viên chuyển bước chân, yên lặng đứng bên cạnh Quách thị, nhìn các loại ánh mắt, sắc mặt như thường.

      Đúng lúc số người chờ xem Vân gia bị Hoàng Thượng trách cứ, giọng ôn hòa rồi đột nhiên vang lên: "Trẫm tất nhiên lấy thành ý ra."

      Vị Đế Vương từ trước đến nay vốn lạnh mặt bạc tình, vui giận kia lúc này lại tràn đầy ý cười, vẻ nho nhã lễ độ khiến mọi người kinh ngạc, ánh mắt của các Tiểu thư nhìn về phía A Viên ngay lập tức đầy niềm hâm mộ.

      vị Cung nữ xuất thân nghèo khó nhanh chóng trở thành thiên kim của phủ Hiển Quốc Công còn chưa tính, nàng ta lại có khiến Hoàng Thượng chung tình như vậy... Chuyện tốt đời đều rơi lên đầu nàng ta !

      Hoa Cẩm An căm hận nhìn A Viên mình giành được ưu ái của mọi người, khuôn mặt xinh đẹp dữ tợn đến đáng sợ.

      Nàng ta giận đùng đùng chạy ra ngoài, cắn nát hàm răng: Hôm nay mình xem như mất hết thể diện rồi...

      Đồ ăn dần dần bày lên, mùi vị thơm ngon sớm gọi con sâu tham ăn của các vị khách quý ra.

      Khác với ánh mắt đánh giá các món ăn vô tình như cố ý của các vị Tiểu thư, A Viên chỉ yên lặng nhìn Tề Uyên, đôi mắt trong veo có chút lo lắng.

      "Gia Gia..." Quý thị khẽ ho tiếng, ánh mắt cũng quá trắng trợn rồi.

      A Viên tỉnh lại, bả vai hơi hạ xuống, giọng lẩm bẩm câu: "Sao ngài ấy lại động đũa vậy..."

      Quý thị sửng sốt, khuôn mặt nghiêm túc đột nhiên ra nụ cười dịu dàng: "Có con nhà lại ham ăn như con vậy ?"

      A Viên bĩu môi, thấp giọng : "Đây chính là tiệc cá do Tiền Sư phụ làm bếp trưởng, hằng ngày gặp được đâu."

      Nghe A Viên nhắc tới chuyện này, Quý thị cũng hỏi: "Vừa nãy sao rồi ? Nghe vị Tiền Sư phụ kia tính tình cổ quái, có đuổi con ra ?"

      A Viên tự hào lắc đầu, bên mép lộ ra ý cười trong trẻo, giọng cũng tự nhiên trở nên ngọt ngào hơn: "Nương, ngài mau chuẩn bị bạc !"

      "Chuẩn bị bạc ?" Quý thị hiểu gì nhìn nàng, đôi mắt đẹp lên vẻ nghi hoặc.

      "Tiền Sư phụ muốn nhận con làm đồ đệ !"

      Quý thị nhìn đôi mắt trong trẻo của A Viên, trong lòng hết sức vui mừng.

      A Viên vẫn nhìn Tề Uyên chăm chú, mày liễu nhíu lại, khuôn mặt nhắn trắng nõn đầy vẻ rối rắm.

      Chỉ thấy khóe miệng ngài khẽ cong lên cái, giơ tay đũa bạc trong tay lên, tùy ý gắp miếng thịt cá bỏ vào miệng: "Con cá này làm tệ."

      Mọi người thấy ngài động đũa, cũng đồng loạt cầm đũa lên.

      A Viên nếm miếng Cá Quế Chiên Xù, chua ngọt vừa miệng, ngoài giòn trong mềm, ngon đến mức nàng phải híp mắt lại: ra là cho dầu vừng ! Như vậy hương vị phong phú hơn !

      "Chẳng trách ngài thích dùng bữa với nương A Viên." Bạch Thấm cười gắp miếng Cá cuốn mùi thơm ngào ngạt, tươi ngon đến mức nàng suýt cắn phải đầu lưỡi: "Dù là ta cũng kìm được mà muốn ăn thêm chén."

      "Nàng sống tự tại." Tề Uyên cười khẽ, đôi mắt nhìn chăm chăm vào nàng, đôi mắt thâm thúy như khảm mảnh sao, phát sáng rực rỡ.

      Bạch Thấm nghiêng đầu nhìn ngài, mặt lộ ra ý cười dịu dàng. Nàng len liếc mắt nhìn Giản Chiếu cười nhìn mình cái, gò má trắng như tuyết ngay lập tức nhuộm lên chút ửng đỏ.

      "Hoàng Thượng cố ý dẫn Quý Phi xuất Cung dự tiệc, quả nhiên cực kỳ sủng ái nàng ta."

      " sao, thấy tư thái lúc nãy của Hoàng Thượng đấy ? Vân ngũ Tiểu thư chừng lên làm Hoàng Hậu ! Phượng ấn trong tay nàng ta dù sớm hay muộn cũng phải giao ra, đến lúc đó hai người họ mới tân hôn, thân mật dịu dàng, tình cảnh của nàng ta chừng gian nan biết bao !"

      Tiếng bàn tán lẻ tẻ truyền vào tai Bạch Thấm, nàng để bụng cười, gắp miếng Cá Suốt* hấp, vô cùng đắc ý: Thứ vứt như Phượng ấn, đứa ra mới là tốt đó !

      *) Cá Suốt: loài cá có thân hình thuôn dài và màu trắng bạc, mặc dù có ngoại lệ.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      Bữa tiệc toàn cá rất được ưa thích, A Viên lưu luyến bỏ đũa xuống, uống hụm trà hoa quả tươi mát ngọt ngào, trong lòng có chút tiếc nuối: Còn chưa ăn được món Cá Chép Hà Bao* đó ! Còn món Canh Măng Đầu Cá** nữa…

      *) Cá Chép Hà Bao:

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)

      **) Canh Măng Đầu Cá:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)


      Nàng yên lặng vuốt ve cái bụng tròn vo, ánh mắt nhìn đồ ăn có chút u oán: Tiếc là mình no rồi...

      Tiệc rượu tan , Tần thị tự mình tiễn khách. Bà đứng ở cửa nhìn vể phía loan giá của phủ Hiển Quốc Công, trong lòng có chút tiếc nuối: Tìm đâu được ngoan ngoãn lại nghe lời, còn xinh đẹp như Gia Gia đây ?

      ******

      Trong phủ Hiển Quốc Công, mọi người đều ngồi trong Sảnh chính, nghiêm chỉnh, trận địa sẵn sàng đón địch, cứ như thể Tề Uyên mặc Long bào trước mặt là quân địch vậy.

      Đôi mắt sắc bén của Vân Thịnh Khai nhìn chòng chọc vào Tề Uyên như chim ưng, cứ như muốn nhìn thấu ta vậy.

      A Viên mím môi, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi, khỏi lau mồ hôi cho ngài.

      Nàng nhìn lén sáng Tề Uyên, cúi đầu nhìn chăm chú vào mũi chân của mình, có chút thất thần.

      "Gia Gia, về viện của con ."

      Giọng già nua lại vô cùng mạnh mẽ đột nhiên vang lên, dọa A Viên sợ run.

      Nàng uốn gối, hành lễ rồi chậm rãi lui ra ngoài, lòng lo lắng yên.

      Hoa nở rộ trong Quỳnh Cư Viện, A Viên chỉ đơn thuần thưởng thức, ngồi xích đu dưới tàng đong đưa lúc có lúc , đôi mắt xịn đẹp liên tục nhìn về phía cổng rời chút nào.

      Tính tình này của tổ phụ... Nếu như chọc cho Tề Nhị mất hứng phải làm sao bây giờ ?

      Trong nháy mắt, chuyện xét nhà diệt tộc Trình Tầm và Diêu Uẩn An với nàng quanh quẩn trong đầu nàng mấy lần, sắc mặt nàng càng ngày càng tái nhợt.

      A Viên chỉ cảm thấy lòng rối bời lợi hại, giống như cỏ dại sinh trưởng vô tận vậy, quấy nhiễu khiến nàng nôn nóng chịu nổi, trong đầu chỉ còn lại hai chữ "Tề Uyên".

      Lén đến nhìn cái cũng được chứ ?

      Nàng mím môi, đứng bật dậy ra ngoài, còn chưa kịp ra khỏi cổng viện, liền đụng phải Phù Tình biểu cảm vội vàng.

      A Viên hoảng hốt, vội vàng lên tiếng hỏi: " xảy ra chuyện gì ?"

      " xảy ra chuyện gì cả, là Minh Triều tỷ tỷ bên canh Phu nhân tới đây truyền lời, Hoàng Thượng phải trở về Cung, để ngài tiễn."

      A Viên sốt ruột, bước nhanh cả quãng đường, đến khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc kia mới chậm lại.

      đứng dưới tàng cây, ánh mặt trời điểm điểm xuyên thấu qua khe cơn tán cây chiếu người , lóa mắt, A Viên trong lúc cũng dám tới gần.

      "A Viên, lại đây."

      Giọng lành lạnh vang lên, A Viên ngoan ngoãn tới, còn chưa kịp lên tiếng, tay bị nhét vào thứ nặng trĩu.

      Nàng cúi đầu nhìn, là chiếc hộp xinh đẹp bằng ngọc lưu ly. A Viên mở ra, chú thỏ được khắc bằng Bạch Ngọc yên lặng nằm trong đó, trong tay ôm cục bánh trôi to tròn, vô cùng đáng .

      "Quà sinh nhật."

      A Viên khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn về phía ngài: "Ngài đến lễ cập kê của ta sao ?"

      Hết Chương 80.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan20 others thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 81: Lễ cập kê

      Editor: Sil


      Tề Uyên nhìn sắc mặt nàng, ôn tồn dỗ dành: "Ngay sứ thần của Nam Cương vào kinh trùng với lễ cập kê của nàng... Tuy Trẫm có qua loa thế nào, cũng luôn làm bộ tiếp đón khoản đãi phen."

      chạm vào chóp mũi phấn hồng của A Viên, lãnh đạm: "Thông cảm cho ta nhé ?"

      Thái độ của Tề Uyên vô cùng mềm mỏng, nếu có người nhìn thấy dáng vẻ này của , nhất định chấn động.

      A Viên ngước mắt nhìn đôi mắt thâm thúy ôn hòa kia, chậm rãi thả chú thỏ và trong chiếc hộp , bĩu môi, trong lòng có hơi đớn: "Vậy sinh nhật lần sau, ngài nhất định phải ở bên ta đấy."

      "Được, sau này mỗi ngày đều ở bên nàng."

      Mặt A Viên giãn ra, đôi mắt sáng long lanh, như ngôi sao lấp lánh vậy: "Ngoắc tay !"

      Vừa , vừa vươn bàn tay nhắn trắng như tuyết ra, mỉm cười nhìn .

      Tề Uyên nhìn ngón tay bé như ngọc kia, khóe chậm rãi cong lên, đôi mắt trầm xuống, đưa tay nhàng ngoắc lấy chậm rãi chuyển động, tiện đà nắm toàn biij bàn tay nàng vào trong lòng bàn tay, giọng trầm thấp, mang theo từ tính làm say lòng người: "A Viên, đợi chuyện của Nam Cương qua , ta đón nàng vào Cung, làm Hoàng Hậu của ta."

      A Viên cảm nhận được lòng bàn tay nóng bỏng kia, sắc mặt ngay lập tức ửng hồng. Nàng gục đầu xuống, tim đập bình bịch, cảm giác ngọt ngào vui sướng nảy nở từ tận đáy lòng, như nhấn chìm cả người nàng vậy.

      "Từ nay về sau, Hậu Cung chỉ có mình nàng."

      Giọng trầm thấp truyền xuống từ đỉnh đầu, A Viên sững sờ nhào thẳng vào lòng Tề Uyên, khẽ cọ cái, ấm áp cảm động...

      "Sao ngài lại đối xử với ta như vậy ?"

      Tề Uyên nghe giọng ngọt ngào mềm mại kia, đáy lòng run lên, cả trái tim như tan ra vậy.

      "Muốn đối xử với nàng, liền làm vậy thôi."

      A Viên trong lòng càng ấm áp, rung động thôi. Nàng ngẩng đầu lên, vừa định gì lại bị ai đó kéo gáy lôi ra khỏi ngực Tề Uyên.

      "Gia Gia, phải trở về rồi." Vân Ánh Trạch lạnh mặt, vừa về nhà liền nghe tin muội muội phải xuất giá, sắc mặt vô cùng khó coi.

      A Viên ngẩng đầu lên nhìn vị huynh trưởng khuôn mặt có mấy phần tương tự với mình, nghĩ đến cảnh mình vừa chôn người trong lòng Tề Uyên, khuôn mặt bé trắng nõn như ngọc ngay lập tức như quả táo chín nẫu vậy.

      Nàng bụm mặt, hốt ha hốt hoảng chạy về sân, đôi mắt xinh đẹp phủ tầng hơi nước.

      A Viên ngồi cửa, gặm ngón tay khóc ra nước mắt: Đều bị ca ca nhìn thấy rồi...

      Phù Tình biểu cảm kỳ dị nhìn A Viên ngồi chồm hỗm thành cục nho , đôi mắt thoáng lên vẻ kinh ngạc: phải là nương muốn ăn Chân Giò Thủy Tinh đó chứ…

      ******

      Ngày hai tám tháng năm, ánh nắng ấm áp, gió mát phe phẩy cây cối, may mắn cát tường, đúng là ngày sinh nhật của A Viên.

      Các Cung nhân trong Hoàng Cung ngay ngắn chỉnh tề làm việc tất bật, hôm nay chỉ có lễ cập kê của A Viên, cũng là ngày sức thần Nam Cương vào Kinh ngày.

      Trong buổi Cung Yến, ăn uống linh đình, nâng ly cạn chén, Tề Uyên lạnh lùng nhìn Thủ lĩnh Nam Cương Mặc Hoành mũi ưng mặt móc ngồi ở phía dưới, ánh mắt tràn đầy lạnh lão, thấy tia sáng nào.

      "Nô tỳ muốn nhìn vị mỹ nhân Nam Cương kia có dáng vẻ gì." Bạch Thấm uống Rượu Hoa Lê hơi cay trong chén, đôi mắt xinh đẹp như nước tràn đầy ý cười.

      Tề Uyên nhíu mày, khuôn mặt ung dung thản nhiên, tay cầm ly rượu lại chợt nắm chặt lại: Phụ hoàng, thù của ngài cũng nên báo rồi.

      Bạch Thấm nhìn lướt sắc mặt ngài, khóe miệng lộ ra nụ cười xinh đẹp: "Liền mang vị mỹ nhân Nam Cương đến Cung của Nô tỳ ?"

      Tề Uyên nghiêng đầu nhìn về phía nàng ta, đôi mắt lành lạnh hơi dịu lại: " được."

      "A Viên là nương tốt, ta cũng nên giám sát ngài hộ nàng ấy chút." Bạch Thấm rũ mắt, giọng réo rắt êm tai.

      Tề Uyên nghe vậy, đặt chén rượu xuống, nhíu mày: "Giám sát Trẫm hộ nàng ?" hừ lạnh tiếng, đôi mắt mờ mờ lộ ra vẻ vui: "Trẫm phải tổ phụ."

      "Cũng là lo lắng cho an toàn của ngài và A Viên." Bạch Thấm cười trong trẻo, đôi mắt hàm chứa ánh nước lấm tấm: "Những năm gần đây, ngài vì thần thiếp làm rất nhiều, A Viên lại đưa Kim Bài Miễn Tử có thể bảo toàn tính mạng cho A Chiếu... Nô tỳ lại cầm trong tay quyền quản lý Hậu Cung, từ khi vào Cung, cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện gì vừa ý, hưởng thụ phú quý đến mức này, Nô tì hẳn lên làm gì cho ngài mới phải."

      Bạch Thấm uống chén Rượu Hoa Lê, chậm rãi : "Đại Tề... thể thiếu ngài."

      "Bạch Thấm..." Tề Uyên im lặng, biết tính Bạch Thấm, cho dù hôm nay có cự tuyệt nàng, nàng cũng mang người đến Điện Thanh Loan của mình.

      "Nô tì lớn lên trong nơi thâm khuê từ , từ lúc cập kê liền vào Hậu Cung, những thủ đoạn của phụ nữ đều cả." Đôi mắt Bạch Thấm mang theo nét lười biếng nhàn nhạt, có thể là do vừa uống rượu, rặng mây đỏ mặt làm say lòng người, trong nét dịu dàng lại nét quyến rũ, nhu nhược động lòng người, câu lấy hồn phách của mọi người.

      "Trẫm phái thêm người cho ." Tề Uyên chậm rãi thở dài, định mở miệng, cái giọng khàn khàn đột ngột vang lên: "Hoàng Đế tôn quý nhất của Đại Tề mở tiệc chiêu đãi, Mặc Hoành cũng chuẩn bị quà đáp lễ cho bệ hạ." Mắt như chim ưng, lóe lên ánh sáng sắc bán, cũng chờ Tề Uyên mở miệng, liền vỗ tay, hơn 10 cầm nhạc cụ Nam Cương nối đuôi nhau tiến vào, sau khi đứng vững, tiếng đàn leng keng vang lên, êm tai dễ nghe.

      trong bộ áo hồng uyển chuyển chầm chậm vào trong Điện, đôi mắt quyến rũ như tơ, làn da nõn nà, mỗi cái nhăn mày, mỗi tiếng cười đều làm người xao xuyến. Thân thể thướt tha như liễu, tóc dài như gấm tùy ý vắt sau đầu. Gáy ngọc thon dài, bộ ngực sữa nửa lộ, vòng eo uyển chuyển híp lại, mắt cá chân trắng tinh như ngọc, trong quần lụa đỏ.

      Mọi người đều say sưa, nhìn trời sinh tuyệt đẹp kia, thân thể mềm nửa.

      Khuôn mặt Mặc Hoành lộ ra nụ cười nhìn đám đàn ông như si như say tại đây, trong đôi mắt mang mấy phần đắc ý: Đàn ông, đều thích sắc đẹp.

      Gã ta nhìn khuynh thành trán tô điểm vầng trăng non tươi đẹp bằng chu sa kia, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tề Uyên, vẻ đắc ý trong mắt ngay lập tức tiêu tán.

      Chỉ thấy sắc mặt Tề Uyên vẫn như thường, đôi mắt gợn sóng, hề bị Nhiêu Ca quyến rũ dù chỉ chút.

      thể nào ! Đôi mắt Mặc Hoành dữ tợn, khẽ rung chiếc chuông đồng bên hông, Nhiêu Ca sắc mặt trắng , dưới chân khẽ run cái.

      Khuôn mặt nàng lộ ra ý hoặc quyến rũ, mọi cử chỉ càng thêm quyến rũ đến hồn xiêu phách lạc. Khúc nhạc kết thúc, Nhiêu Ca uyển chuyển tiến lên, quỳ gối trước mặt Tề Uyên, mùi Mộc Hương* ngọt ngào ôn hoà người mang theo nét lôi cuốn dày đặc, dù là Bạch Thấm cũng khỏi cảm thấy tim đập loạn nhịp.

      *) Mộc Hương: loài thực vật có hoa trong họ Cúc.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      Tề Uyên lạnh mặt,đặt hết toàn bộ tâm tư lên A Viên, cũng thèm đáp lại, đứng dậy chậm rãi vỗ vạt áo: "Trẫm mệt rồi, để Sóc Vương gia tiếp tục tiếp đãi ngài ."

      Dứt lời, liền vững bước ra ngoài.

      tràng tiếng chuông đồng dồn dập vang, Nhiêu Ca nhói đau đến tận xương, khuôn mặt tuyệt đẹp trắng bệch, giật mình nhào đến bên cạnh Tề Uyên.

      Tề Uyên lướt cái tránh , chỉ bị đụng vào góc áo. đảo mắt nhìn về phía Mạc Hoành, lãnh đạm : "Hình như thân thể của đệ nhất mỹ nhân Nam Cương này của các ngươi được tốt lắm."

      Mặt Mạc Hoành tái , vội vàng : "Tàu xe mệt nhọc, Nhiêu Ca có chút..."

      "Nhĩ Nhạc, mau sai người đỡ nương Nhiêu Ca đến Điện Thanh Loan nghỉ tạm." Bạch Thấm đúng lúc xen vào, ngữ khí ôn hòa, khuôn mặt tràn đầy quan tâm, khiến người bới móc được chút nào.

      "Dạ."

      Sắc mặt Mạc Hoành càng thêm khó coi, trơ mắt nhìn Tề Uyên từ từ ra ngoài.

      người đàn ông tuấn tú đứng giữa sân lên nét kỳ lạ, đôi mắt xinh đẹp đầy đau đớn: Nhiêu Ca bị trúng Phần Tâm Cổ…

      ******

      Lúc này, phủ Hiển Quốc Công lại đông như trẩy hội, người tới lui cười cười, ngay cả lá non cành đều lộ ra luồng khí vui mừng.

      Chén vàng đũa bạc, bát đĩa tráng men...Mọi thứ, phải tốt nhất. Vân gia vung tiền như nước, dù là các Phu nhân, Tiểu thư lớn lên trong phú quý cũng được mở rộng tầm mắt.

      "Thái Hậu Nương Nương giá lâm."

      Nghe Phượng giá của Thái Hậu đến đây, mọi người đều kinh ngạc: Thái Hậu suốt ngày lễ Phật, từ trước đến nay luôn sống dật, lại hạ mình tham dự sao ?

      "Nô tỳ, thần nữ tham kiến Thái Hậu Nương Nương."

      Thái Hậu nhìn đám oanh oanh yến yến quỳ xuống, khuôn mặt ôn hòa lại mất uy nghiêm: "Đứng lên ."

      "Dạ."

      Quách thị, Quý thị, Mạnh thị vội vàng lên tiếp đón, Thái Hậu cố ý cho Vân gia thể diện, khuôn mặt vô cùng ấm áp, cầm tay Quý thị trò chuyện vô cùng vui vẻ.

      "Thái Hậu Nương Nương mau ngồi." Quý thị tràn đầy ý cười, sắc mặt hồng hào, còn dáng vẻ đau ốm bệnh tật của ngày xưa nữa.

      Thái Hậu trong lòng cảm thán, khẽ vô lên tay bà cái, ngồi lên chủ vị.

      Mọi người nhìn vậy, hoảng sợ đến nghẹn họng trân trối: Thái Hậu Nương Nương là, là tới làm chủ lễ cho Vân ngũ Tiểu thư sao ?

      Nhìn quanh Đại Tề, có thể được Thái Hậu Nương Nương làm chủ lễ trong lễ cập kê, cũng là có hai rồi !

      Vừa đến giờ, A Viên chậm rãi ra, kiều mị xinh đẹp khiến mọi người kinh diễm. Bộ áo lụa đỏ lộng lẫy, tóc đen như mực vắt sau gáy, khuôn mặt tinh xảo như tranh.

      Thái Hậu ngồi vị trí chủ lễ nhìn A Viên, mắt phượng híp lại, hơi ngạc nhiên: ra A Viên là ngũ Tiểu thư thất lạc bên ngoài của phủ Hiển Quốc Công, ta còn tưởng Uyên nhi thay lòng đổi dạ...

      A Viên ung dung hành lễ với chủ lễ và khách khứa, ngồi vị trí cài trâm. Nàng nhìn đồ vật tuyệt đẹp này, cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của mọi người, nhưng lòng lại trống rỗng.

      có Tề Uyên...

      Thái Hậu rửa tay xong xuôi, định tiến lên chải đầu cài trâm cho A Viên, cánh cửa lại động đậy.

      "Hoàng Thượng giá lâm !" cuối được kéo dài lanh lảnh vang lên, A Viên quay đầu lại theo bản năng, chạm vào đôi mắt lành lạnh tựa núi xa.

      Thâm thúy yên lặng, lại mang theo chút ý cười.

      Khóe môi nàng lộ ra nụ cười, trang điểm lộng lẫy đón lấy ánh nắng vàng, cả người giống như Cửu Thiên Huyền Nữ*, kiều mỵ khuynh thành.

      *) Cửu Thiên Huyền Nữ: là vị nữ thần về chiến tranh và trường thọ trong thần thoại Trung Hoa, trong những điển tích nổi tiếng nhất về bà là việc bà là người chỉ dạy cho Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu.

      (Nguồn: Wikipedia)


      Thái Hậu cười nhìn Tề Uyên cố gắng hết sức che dấu vét vui sướng trong mắt, sẵng giọng : "Lễ cập kê của con , ngươi tới làm gì ?"

      Tề Uyên mặt đổi sắc, rái tai lại lặng lẽ nhuộm đỏ: "Nhi tử tới tặng quà sinh nhật cho A Viên."

      Khuôn mặt Quý thị lộ ra nụ cười, tới tận hôm nay, bà mới xem như thực hài lòng với Tề Uyên.

      Sứ thần Nam Cương vào Kinh, cả triều dưới người rảnh rỗi, Hoàng Thượng lại bỏ buổi tiệc tẩy trần cho sứ thần vào lúc mấu chốt này, chỉ để đưa quà sinh nhật cho Gia Gia... Đổi lại là bất cứ người phụ nữ nào, có người đàn ông với địa vị như thế tình nguyện làm chuyện này cho họ, tất nhiên là cảm động.

      Bà mỉm cười nhìn Tề Uyên, càng nhìn càng thấy vừa lòng, khuôn mặt tao nhã xinh đẹp giống như hoa Mẫu Đơn nở rộ vậy.

      Thái Hậu cầm cây Trâm cài, chải đầu cài trâm cho A Viên, lúc này xem như kết thúc buổi lễ.

      Bà nắm tay A Viên, dịu dàng : "Ai gia vốn nghĩ ra rất nhiều cái tên dễ nghe, nhưng hôm nay thấy con, cảm thấy có gì thích hợp hơn “A Viên”."

      Thái Hậu chớp đôi mắt hơi chua xót, có thể là do lớn tuổi, dễ xúc động hơn: "Mong sau này con giống như tên của mình, mọi viên mãn vui vẻ."

      A Viên trong lòng ấm áp, cúi đầu sâu: "Đa tạ Thái Hậu Nương Nương."

      ******

      Sau khi tiệc tan là buổi chiều, A Viên trở về phòng thay quần áo, lúc ra chỉ thấy Tề Uyên đứng trong viện.

      A Viên cười chui vào trong lòng , chóp mũi đột nhiên ngửi được mùi Mộc Hương ngọt ngào quyến rũ, khiến người say sưa.

      Động tác cứng đờ, nụ cười mặt tan .

      Đáy lòng chua chát, nàng giương mắt nhìn về phía Tề Uyên: "Đây phải mùi hương ngài thường dùng."

      Hết Chương 81.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan18 others thích bài này.

    5. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 82: Muốn sinh
      Editor: Sil

      Tề Uyên sửng sốt, mịt mờ nâng cánh tay lên ngửi ống tay áo: "Trẫm chưa từng đổi hương."

      A Viên bĩu môi, giật mình nhận ra mùi hương này có chút quen thuộc. Khuôn mặt bé của nàng nghiêm lại, chui vào lòng khẽ ngửi: "Là mùi của chiếc khăn tay nhặt được trong chùa Thanh Nham lần trước."

      Đôi mắt Tề Uyên trầm xuống, ngay lập tức nhớ tới khuôn mặt tuyệt diễm thiên hạ kia.

      A Viên híp mắt lại, lộ ra tia nguy hiểm: "Gặp qua vị đệ nhất mỹ nhân Nam Cương danh tiếng lẫy lừng kia chưa ?"

      Tề Uyên chậm rãi gật đầu, khẽ nhíu mày như suy nghĩ chuyện gì.

      Nàng yên lặng nhìn dáng vẻ như có điều suy nghĩ của ngài, sắc mặt dần dần trầm xuống: "Có đẹp như trong tranh ?"

      Tề Uyên rũ mắt, thận trọng nhìn ánh mắt cười như cười của A Viên, chậm rãi lắc đầu.

      " sao ?"

      A Viên tức giận ngẩng đầu chờ mong nhìn ngài: "Ngài nhất định so sánh tỉ mỉ trong lòng rồi !"

      Tề Uyên nhìn A Viên cứ như bị ngâm giấm ngày trời, đưa tay khẽ chạm vào chóp mũi xinh xắn của nàng, đôi mắt lộ ra nét cưng chiều: "Trẫm nhớ dáng vẻ của nàng ta."

      câu bình đạm vang lên bên tai A Viên, khóe môi nàng lại kìm được cong lên, trong lòng nổi lên cảm giác ngọt ngào.

      Sắc mặt A Viên đỏ lên, giống như cây xấu hổ bị ai đó chạm vào vậy, chậm rãi cúi đầu xuống, đầy xấu hổ giọng ngập ngừng: "Chỉ biết lời dễ nghe làm ta vui..."

      "Trẫm lừa nàng lúc nào." Tề Uyên cười.

      "Vậy ngài sắp xếp cho nàng ta ở chỗ nào ?" A Viên ngẩng đầu lên nhìn ngài, ngây ngất chìm vào đôi mắt thâm trầm như biển kia, lúng ta lúng túng.

      Tề Uyên giơ tay phủi từng cánh hoa đào màu hồng đầu A Viên, trầm giọng : "Hiền Quý Phi đưa nàng ta tới Điện Thanh Loan."

      "Điện Thanh Loan ?" Đôi môi hồng phấn màu hoa đào của A Viên mím chặt lại, hàng mi thanh tú khẽ nhăn lên: "Quý Phi giúp chúng ta."

      Tề Uyên trầm ngâm, giọng : "Nếu Trẫm đoán nhầm, ngày ấy chiếc khăn tay nhặt được ở chùa Thanh Nham, là do cố ý để lại."

      "Cố ý để lại ?" Đôi mắt trong trẻo như nước của A Viên có chút kinh ngạc, giật mình nhớ đến chuyện của vị mỹ nhân Nam Cương kia trong lời Tiêu Lâm ở Điện Dưỡng Tâm ngày ấy...

      "Có lẽ muốn nhắc nhở chúng ta sao ?" A Viên ngửi mùi hương ngọt ngào như như kia, ấn tượng trong lòng về nàng ta hình như lại tốt hơn chút, khỏi có chút hiếu kỳ.

      "Có phải nàng ta rất đẹp ?"

      Tề Uyên nghe giọng A Viên, trong lòng dâng lên tia phòng bị: " đẹp."

      A Viên im lặng nhìn ngài, lại đột nhiên cong môi, cười ra tiếng: "Nghe Tiên Hoàng năm đó răm rắp nghe lời Thái Hậu Nương Nương, trong Điện Dưỡng Tâm hề có vị Cung nữ nào."

      Tề Uyên nhìn đôi mắt lấp lánh của A Viên, trái tim treo trước cổ họng: phải A Viên ám chỉ Trẫm nên đuổi Cung nữ bên cạnh chứ ?

      "Còn nghe trong mấy thập niên Tiên Hoàng còn tại vị, tiêu chí quan trọng nhất trong việc lựa chọn Cung nữ chính là tướng mạo bình thường."

      A Viên cười cười, đôi mắt đen sáng lấp lánh, tựa như những ngôi sao bầu trời đêm vậy, linh động tươi đẹp: "Cảm tạ Tiên Hoàng."

      Tề Uyên nhìn A Viên, đôi mắt trầm xuống, bốn chữ mềm mại kia cứ như những mầm cây vậy, rơi vào lòng mọc rễ nảy mầm: Ta ra sớm như phụ hoàng, để cho người con thân ở lại đời chờ đợi trong vô tận...

      cơn gió mát thổi qua, mang theo mùi hoa thanh nhã nhàn nhạt, A Viên yên lặng chăm chú nhìn sang Tề Uyên vẻ mặt kiên định, cầm bùa hộ mệnh trong hà bao bên hông đưa cho ngài: " Đây ! được đánh mất đấy !"

      Tề Uyên rũ mắt, nhìn tấm bùa thường thường màu vàng nhạt gấp thành hình hoa mai trong lòng bàn tay kia, khẽ cười.

      cẩn thận nhét tấm bùa hộ mệnh nho vào tay áo, tháo chiếc hà bao treo bên hông xuống, chậm rãi để vào tay nàng.

      A Viên rũ mắt, nhìn chiếc hà bao được thêu vô cùng tinh xảo trong lòng bàn tay kia, trong lòng hiểu sao lại đau xót. Nàng vừa mở ra, vừa yên lặng hạ quyết tâm: Sau này vật bên người của ngài đều phải do mình chuẩn bị!

      Nàng mở hà bao ra nhìn, há miệng biết gì cho phải. Cả chiếc hà bao căng phồng này, tất cả đều là bùa hộ mệnh...

      "Đây đều là do Mẫu Hậu xin cho ta trong những năm gần đây... A Sóc cũng có phần..." Tề Uyên sắc mặt thản nhiên, ngữ khí chứa ý cười: "Tất cả chùa chiền đạo quan nổi tiếng khắp Đại Tề, Mẫu Hậu đều xin lần."

      "Nhiều như vậy, luôn có cái có thể che chở cho nàng bình an."

      A Viên cầm chiếc hà bao nặng trĩu, biết nên làm thế nào cho phải, theo bản năng duỗi tay ra trước mặt ngài từ chối: "Những thứ này đều do Thái Hậu Nương Nương khổ cực xin cho ngài, ta thể..."

      Nhìn vẻ đáng khi A Viên lộ ra biểu cảm hốt hoảng, khóe môi Tề Uyên cong lên khó nhìn thấy được: " phải bùa hộ mệnh nàng cho ta cũng là do mẹ nàng xin cho sao ?"

      "Mẹ ta có thể xin lại..."

      "Mẫu Hậu cũng có thể có thể xin lại cho Trẫm." Tề Uyên cầm chiếc hà bao kia, tự tay thắt hông nàng, đôi mắt thâm thúy tràn đầy ý cười.

      cúi người ghé bên tai nàng, giọng : "Nếu thấy Mẫu Hậu dễ dàng, liền sinh đứa trẻ khiến bà vui ."

      Lỗ tai A Viên ngưa ngứa, cảm giác tê dại truyền đến khiến nàng khỏi run lên. Nàng đỏ mặt, xấu hổ giơ tay đập lên ngực ngài, vội vàng chạy về phòng đóng cửa lại kêu “rầm” tiếng.

      Nàng chậm rãi ngồi xuống, bàn tay vô tình chạm đến chiếc hà bao treo bên hông phải, vội vàng buông tay như thể vừa chạm phải thanh sắt nung, cả người như bị nướng lên vậy, đỏ bừng từ đầu đến chân.

      "Sinh cái gì !"

      ******

      Trong Điện Thanh Loan, Bạch Thấm ngồi trước bàn, thưởng thức món trà thơm bỏ thêm cánh hoa, im lặng đánh giá khuynh thành nằm giường kia. Nàng chậm rãi giơ tay vuốt ve khuôn mặt nhẵn nhụi của mình, đôi mắt lên tia hâm mộ: Nàng ta đẹp...

      Hàng mi dày mảnh dài run rẩy, giường khẽ mở mắt, trong ngực còn sót lại cơn đau như nuốt tim đến tận xương kia, làm cho nàng khỏi nhíu mày.

      " tỉnh rồi ?" Bạch Thấm nhìn Nhiêu Ca mang sắc mặt hơi tái nhợt, trong lòng khỏi cảm thán: Ông trời cho nàng ta thân thể xinh đẹp khiến người người hâm mộ, lại quên ban cho chút năng lực để tự bảo vệ mình...

      Nhiêu Ca chống người lên, đôi mắt quyến rũ đầy vẻ đề phòng. Nàng cứ chớp mắt nhìn dịu dàng như nước trước mặt như vậy, chậm rãi cong môi, đôi mắt nét đơn nhàn nhạt: "Trong nơi thâm Cung này, nhất định đau khổ tịch mịch."

      Bạch Thấm nghe vậy, lông mày khỏi khẽ nhíu lại: " tiếng Trung Nguyên tốt như vậy."

      Nhiêu Ca rũ mắt xuống, che chút đau đớn, ngữ khí bình tĩnh lại mang nét run rẩy: " người Đại Tề từng tới Nam Cương..."

      Bạch Thấm nhìn Nhiêu Ca, hiểu sao lại thấy dáng vẻ đó của nàng ta hình như có chút quen thuộc... Cực kỳ giống bản thân mình năm đó khi biết mình phải vào Cung làm Phi.

      Trong dần dâng lên nỗi thương xót, giọng nhàng chậm lại, lộ ra ra vẻ khuyên giải: "Tại đây, nếu có gì để chờ đợi, cảm thấy bao nhiêu bi thương khó nhịn."

      Nhiêu Ca ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt ngập nước kia, che miệng bật cười tiếng: "Nếu chờ đợi, chỉ là cái xác hồn."

      "Nương Nương của chúng ta hảo tâm khuyên nhủ , sao lại biết phải trái vậy ?" Nhĩ Nhạc bĩu môi trách cứ, biểu cảm vô cùng bất mãn.

      Bạch Thấm để ý khoát tay, cười đứng dậy: "Điều ta nên cũng rồi, còn lại để chính quyết định ."

      "Nhiêu Ca cung tiễn Quý Phi Nương Nương." Nhiêu Ca lười biếng nằm trở về, cử chủ lộ ra vẻ quyến rũ phong tình.

      Đợi tiếng đóng cửa vang lên, Nhiêu Ca đau đớn che ngực lại, cơ thể cuốn chựt lại, cánh môi đỏ giọt máu: A Thiều, ta đau...

      ******

      Hôm sau, A Viên trang điểm tiến Cung, định bái tạ Thái Hậu, thuận tiện quay về Cung Trường An chuyến.

      Vừa tới Ngự hoa viên, chỉ thấy các Cung nhân vẫn thường tuần tự lại, nay lại quây vào chỗ xôn xao, có Cung nữ còn còn hưng phấn chen vào bên trong.

      "Sao lại hiểu quy củ như vậy." Nữ quan dẫn đường phía trước A Viên trầm giọng trách cứ, xung quanh ngay lập tức yên lặng.

      A Viên có chút tò mò, chậm rãi lên phía trước, chỉ thấy người phụ nữ tuyệt đẹp tóc dài phấp phới, từ xuống dưới món trang sức nào múa giữa những đóa hoa.

      Bước chân nhàng, áo hồng phủ lên thân thể, xinh đẹp giống người phàm.

      A Viên im lặng nhìn nàng ta, chỉ thấy nàng quay đầu nhìn sang, gót sen uyển chuyển về phía mình.

      Nàng chỉ cảm thấy tim như ngừng đập, khỏi nắm chặt lấy làn váy.

      " chính là A Viên trong miệng họ sao ?"

      A Viên ngơ ngác gật đầu, ngửi hương thơm quyến rũ người nàng, đờ đẫn mở miệng.

      Còn chưa nghe thấy giọng ngọt ngào kia, giọng nam lành lạnh vang lên: "A Viên, lại đây."

      Hết Chương 82.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :