1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Ồ, Tiêu chỉ huy sứ đấy ư?
      thuann thích bài này.

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 75: Náo nhiệt

      Editor: Sil


      Quý thị im lặng nhìn Tiêu Lâm mang vẻ giận giữ trong mắt, giọng khẽ run: "Ngài...đến tìm Vãn Vãn sao ?"

      Con nhà họ Vân là có chuyện gì vậy ?!!

      Tiêu Lâm khẽ gợi lên ý cười nghiền ngẫm, nhướn đuôi mày thản nhiên phủ nhận: "Vãn bối đến tìm Tiêu Thế tử ."

      "Tiêu Cảnh Dập sao ?" Lòng Quý thị buồn bực: Lén lén lút lút như vậy… Liệu Tiêu Cảnh Dập kia có phải là...

      Ánh mắt nhìn A Viên ngay lập tức tràn đầy hối hận: "Nương suýt nữa đẩy con vào hố lửa rồi..."

      Quý thị nhíu mày nhìn Tiêu Lâm, cắn răng : "Tiêu Cảnh Dập ở tại sương phòng thứ ba."

      "Đa tạ Vân nhị Phu nhân nhắc nhở." Tiêu Lâm cười đến là lẳng lơ, đuôi mày nhiễm lên chút thản nhiên mây đỏ.

      Quý thị nhìn khuôn mặt chan chứa xuân thủy của ta, đáy lòng nổi lên cảm giác buồn nôn, sắc mặt trắng bệch.

      A Viên yên lặng nhìn Tiêu Lâm tiêu sái đóng cửa sổ rời , chỉ cảm thấy hơi buồn cười: Chỉ có ta mới làm được chuyện giết định nghìn tổn hại tám trăm như vậy... ta chưa từng nghĩ tới sau này muốn xin cưới Tứ tỷ tỷ, vì chuyện hôm nay mà gặp phải khó khăn hiểm trở bao nhiêu.

      Như vẫy cũng tốt, dù sao ta xứng với Tứ tỷ tỷ của mình !

      "Gia Gia, nương chỉ hy vọng con cẩn thận chút." Quý thị sau lúc lâu khó khăn lắm mới phun ra được câu.

      A Viên ngoan ngoãn gật đầu, rũ mắt, vô cùng nhu thuận: "Nữ nhi biết rồi."

      "Con nghỉ ngơi sớm , nương về trước." Quý thị đứng dậy, sửa lại nếp nhăn làn váy, rồi đẩy cửa ra ngoài.

      A Viên im lặng đứng ở cửa, nhìn bóng lưng tao nhã xinh đẹp kia, chậm rãi thở dài hơi: Đây đều là chuyện gì vậy !

      Vùng núi mát mẻ, gió thổi tới khiến người ta khỏi rùng mình cái. A Viên đột nhiên tỉnh lại, tùy tiện khoác chiếc áo choàng liền vội vàng ra ngoài.

      tại nàng đứng trước cửa phòng Vân Ánh Vãn, hiểu sao lại cảm thấy khí có chút quỷ dị. Cơ thể mảnh khảnh của A Viên run lên cái, khẽ lùi bước theo bản năng.

      Về khuya, đèn đuốc trong chùa thưa thớt, ít người lại. Nhánh cây sột soạt rung động, đổ bóng xuống mặt đất như ma quỷ quái giương nanh múa vuốt, khiến sân viện này càng thêm mù mịt.

      Từ trước đến nay lá gan của nàng cũng lớn, sợi dây nào đó trong lòng căng lên, cơ thể bé rúc trong áo choàng lạnh run.

      Tề Uyên nhàng ôm lấy đầu vai nàng, ràng cảm nhận được cơ thể A Viên run lên, vừa định gì, đầu gối truyền đến cơn đau nhức kịch liệt, sắc mặt ngay lập tức nhợt .

      A Viên hoảng sợ, ôm lỗ tai theo bản năng, nhắm mắt lại đá mạnh vào cái, giọng mềm mại lộ vẻ sợ hãi: "Đừng, đừng tới đây..."

      Nàng cắn môi, hốt hoảng lùi về phía sau, đầu óc loạn thành đống hồ nhão. A Viên run rẩy tránh ra đằng sau, hai tay bất an sờ soạn cửa phòng Vân Ánh Vãn. Đúng lúc nàng sợ đến chân mềm, còn có chút đứng vững, giọng quen thuộc đột nhiên chui vào tai.

      "Cầm tinh con cua sao ?"

      A Viên mở mắt ra đường , khuôn mặt đẹp đẽ của Tề Uyên ràng đập vào mắt nàng.

      Tề Uyên đau đến nhíu mày, nhìn A Viên phô trương thanh thế, hiểu sao lại cảm thấy hơi buồn cười.

      Nàng mím môi, cúi đầu nhìn vết giày vạt áo Tề Uyên, khuôn mặt nóng lên: ", đau chứ ?"

      "Nàng xem ?" Tề Uyên nhàn nhạt nhìn dáng vẻ thận trọng của nàng, giơ tay khẽ đạp vào nốt ruồi son mi tâm của nàng: "Cùng nhìn xem ? Thấy Tiêu Thế tử như thế nào ?"

      A Viên len lén đánh giá sắc mặt , hình như giống tức giận...

      Bên mép nàng gợi lên nụ cười khó có thể phát được, chạy bình bịch như chú thỏ con lên phía trước 2 bước, híp mắt cười nhào vào lòng : " bằng ngài."

      A Viên ngửi hơi thở mát lạnh người , bên tai đột nhiên truyền đến tiếng “thùng thùng” dồn dập, điếc tai, nàng hơi sửng sốt trong chốc lát, giương mắt nhìn sang khuôn mặt hiểu sao lại ửng đỏ của Tề Uyên, giọng : "Ngài đến đây rồi sao ?"

      Đôi mắt Tề Uyên chứa vẻ xấu hổ nhàn nhạt, sắc mặt kì dị, giơ tay che tai nàng: "Đừng nghe."

      "Hỏng rồi ! Quên Tứ tỷ tỷ !" A Viên đột nhiên nhớ tới Tiêu Lâm, vội vã tới trước cửa, do dự trong chốc lại, lại quay đầu lại kéo lấy Tề Uyên, vậy mới dám đưa tay đẩy cửa ra.

      tia sáng lên, A Viên nhìn tình hình trong phòng, khỏi trợn tròn hai mắt nhìn. Chỉ thấy Vân Ánh Vãn ung dung ngồi ở bên, Tiêu Lâm cầm kiếm chỉ vào cổ Tiêu Cảnh Dập, sắc mặt trầm.

      Vân Ánh Vãn nghiêng đầu nhìn sang, đến khi dừng mắt người Tề Uyên, mới nhếch môi cười: "Tối nay cũng náo nhiệt."

      "Thần, thần nữ tham kiến Hoàng Thượng."

      Tề Uyên nâng tay, khẽ nhíu mày: "A Viên, sao nàng lại biết được tứ tỷ của nàng..."

      "Ngài Chỉ Huy sứ mở cửa sổ phòng ta..."

      Vừa dứt lời, ánh mắt Tề Uyên nghiền ngẫm nhìn Tiêu Lâm: "Mở nhầm cửa sổ ?"

      " ra người võ nghệ cao cường như Tiêu Chỉ Huy sứ lại mù đường." Tiêu Cảnh Dập bật cười tiếng, khuôn mặt tràn đầy khí.

      Tiêu Lâm cười lạnh, trừng mắt lạnh lùng nhìn: "Nếu phải ta nhầm, sao ngươi có thể nhanh chân đến trước được ?" nhướn mày với Tiêu Cảnh Dập, thản nhiên : " cám ơn câu sao ? râu xanh ?"

      Tiêu Cảnh Dập:...

      "Gia Gia, buổi tối ngủ chung với ta ?" Vân Ánh Vãn liếc mắt nhìn họ cái, cúi đầu ngắm bộ móng được sửa sang cực kỳ xinh đẹp của mình, ý : "Rừng núi hoang vắng, ta sợ."

      "Thất thần làm gì?" Tề Uyên lạnh mắt, nhìn hai người đối đầu gay gắt: "Muốn ở đây sao ?"

      Hai người thu lại lông mày, cùng ra cửa.

      Cánh cửa kia cực kỳ , chỉ có người qua được, Tiêu Lâm và Tiêu Cảnh Dập nhìn nhau, ai nhường ai.

      "Che cho Trẫm."

      A Viên khẽ cong khóe môi, nhìn ba tên đàn ông kia mà bật cười.

      "Xem như thanh tĩnh." Vân Ánh Vãn ngáp cái, kéo A Viên nằm xuống.

      "Tứ tỷ tỷ, ngài sớm quen biết với Tiêu Thế tử sao ?" A Viên đột nhiên có hơi tò mò, đôi mắt đen lay láy sáng lấp lánh.

      Vân Ánh Vãn nhíu mày, cẩn thận tìm lại trong đầu lần: "Có lẽ từng gặp mặt trong cuộc săn mùa thu ? Ta cũng , nhớ được..."

      "Săn mùa thu ? Có vui ?" A Viên hưng phấn, hề buồn ngủ chút nào.

      "Tất nhiên là vui chứ ! Nếu muội biết cưỡi ngựa tốt rồi..." Vân Ánh Vãn xong, mới cảm thấy hơi tiếc nuối.

      Ngoài cửa sổ tiếng dế kêu xen lẫn với tiếng lá cây xào xạc, hai thiếu nữ đầu sát bên đầu, từ từ vào giấc ngủ.

      ******

      "Đêm qua Nô tỳ biết Hoàng Thượng đến vậy, chưa nghênh tiếp thánh giá, đặc biệt tới đây thỉnh tội." Tần thị sợ hãi trong lòng, nhàng quỳ xuống.

      "Đứng lên ." Giọng Tề Uyên lãnh đạm.

      Tần thị đứng dậy, nhớ lại lại yến hội trong nhà định tổ chức: "Hoàng Thượng, hôm sau Nô tỳ định tổ chức buổi tiệc rượu ngắm hoa, biết Hoàng Thượng có thể hạ mình tham dự được ?"

      "Quốc bận rộn."

      Tần thị cười cười, vốn chỉ khách sáo hỏi câu, nghĩ ngài tham dự. Bà quay đầu lại nhìn về phía A Viên, ngữ khí ấm áp: "Hôm qua rồi, Gia Gia được nuốt lời."

      Tề Uyên nhìn thoáng qua A Viên vô cùng thoải mái nhận lời, khẽ nhíu mày, ho tiếng: "Trẫm ."

      Hết Chương 75.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan20 others thích bài này.

    3. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 76: Bức tranh
      Editor: Sil

      A Viên hơi sửng sốt, khỏi gục đầu xuống lặng lẽ cong khóe môi.

      Sắc mặt Tề Uyên hơi kỳ dị, khẽ ho tiếng liền lên xe ngựa.

      "Khởi giá !" Giọng lanh lảnh của Ngụy Toàn vang lên, kéo dài cuối, A Viên giương mắt nhìn cỗ xe ngựa đến đỉnh cũng bình thường kia, lòng đầy lưu luyến.

      biết ngài ấy có dùng bữa, có ngủ ngon ...

      Ngủ... Sắc mặt A Viên tự dưng đỏ lên, đôi mắt trong veo như nước phủ tầng xấu hổ nhàn nhạt.

      "Có phải Gia Gia thoải mái hay ? Đừng là vì vùng núi lạnh lẽo, nên bị bệnh đó ?" Tần thị ân cần nhìn nàng, giơ tay sờ lên trán nàng.

      Sắc mặt A Viên càng lúng túng, vội vàng khoát tay: "Đa tạ Tiêu Phu nhân quan tâm, là com mặc nhiều, thấy hơi nóng..."

      Vừa dứt lời, cơn gió lạnh thổi tới, A Viên bất ngờ bị cơn gió này thổi tới, khỏi rùng mình cái. Nàng xấu hổ chịu nổi, im lặng trốn được vào phía sau Quý thị, ánh mắt tràn đầy xấu hổ.

      Ánh mắt Tần thị lộ ra vẻ kinh ngạc, cũng cười từ biệt, lên xe ngựa chậm rãi rời .

      Tiêu Cảnh Dập cưỡi ngựa, theo sau xe ngựa của Tần thị, quay đầu lại nhìn hai ba lần, cho đến bóng lưng của Vân Ánh Vãn càng ngày càng , dần dần biến mất trong mắt.

      "Gia Gia, Vãn Vãn, chúng ta cũng trở về ?" Quý thị ngẩng đầu nhìn sắc trời, giọng dịu dàng: "Có lẽ còn có thể trở về trước bữa trưa."

      "Bữa trưa..." A Viên ảo não khẽ xoa đầu: "Hôm qua Vô Trần đại sư còn sáng hôm nay định dạy con làm món Cá Chay !"

      Quý thị biết nàng thích suy nghĩ những chuyện này, vuốt tóc nàng cười : "Cũng vội chuyện gì, con ."

      "Cám ơn mẫu thân !" Đôi mắt A Viên sáng lấp lánh: "Đợi nữ nhi học xong, trở về làm cho ngài ăn !"

      Quý thị mỉm cười nhìn bóng lưng tung tăng của con , mặt cũng tràn đầy ý cười: "Chỉ là Vãn Vãn phải vất ở đây chờ bác rồi."

      " vất vả, Gia Gia học xong, con cũng được thơm lây." Đôi mắt Vân Ánh Vãn cong cong, trong đầu hiểu sao lại xuất bóng dáng: ta thế mà lại luôn mang theo thanh kiếm kia người...

      *

      "Nương, hình như xe ngựa của Hoàng Thượng hỏng rồi." Tiêu Cảnh Dập nhìn Tè Uyên đứng ở ven đường xoay người tiến sát xe ngựa khẽ với Tần thị.

      Tần thị nghe vậy, chậm rãi vén rèm xe lên nhìn lúc, vội vàng ra lệnh cho phu xe dừng lại.

      "Nô tỳ, thần thỉnh an Hoàng Thượng."

      Tề Uyên giương mắt lên, nhìn hai người đột nhiên xuất trước mắt mình, khẽ nhíu mày: "Đứng lên ."

      Tần thị liếc nhìn xe ngựa phía sau lưng Tề Uyên cái, cẩn thận dò hỏi: "Xe ngựa của Hoàng Thượng hỏng rồi sao ? Nô tỳ vừa vặn có thêm cỗ xe dự phòng, nếu ngài chê..."

      " cần." Tề Uyên lạnh đạm , ra hiệu bằng mắt với Ngụy Toàn.

      Ngụy toàn hiểu , híp mắt cười dẫn Tần thị về lại xe: "Từ trước đến nay Hoàng Thượng của chúng ta có thói quen ngồi xe ngựa của người khác."

      "Là ta đường đột." Tần thị cười, tạm biệt Ngụy Toàn, ra lệnh cho phu xe khởi hành, dần dần xa.

      Tề Uyên lặng lẽ nhìn, mặt đổi sắc quay đầu lại về phía chùa Thanh Nham.

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, lúc này nương A Viên con ở phòng bếp trong chùa Thanh Nham theo học món Cá Chay." Ngụy Toàn cười ha ha, mặt lộ ra ý cười.

      Tề Uyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta: "Cá Chay ?"

      "Nghe nương A Viên cực kỳ thích, cầu xin rất lâu Vô Trần đại sư mới đồng ý."

      Tề Uyên mím môi, nhíu mày, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: "Nữ quan ở Cục Thượng Thực, Thượng Thiện Phòng trong Cung có nhiều như vậy đủ cho nàng học sao ?"

      "Có thể là do nương đột nhiên thích ăn chay ..." Ngụy Toàn thu lại lông mày, rũ mắt, rụt cổ đứng ở bên.

      "Ngày mai tìm mộ số nữ đầu bếp làm món chay."

      "Dạ."

      Ngụy Toàn nhìn trộm sắc mặt trầm của Tề Uyên, chậm rãi cúi đầu xuống: Ngay cả hòa thượng mà cũng ăn giấm...

      tiếng vó ngựa nhanh chậm truyền đến, Tề Uyên hơi giương mắt lên, khóe môi khẽ cong lên nhìn được.

      "Bác hai, hình như là xe ngựa của Hoàng Thượng." Vân Ánh Vãn vén rèm xe lên, lấy tay chỉ.

      A Viên vốn buồn ngủ, vừa nghe thấy hai chữ "Hoàng Thượng", ngay lập tức tỉnh lại. Nàng nhìn theo ngón tay của Vân Ánh Vãn, ánh mắt chạm vào ánh mắt ngài, trái tim ngay lập tức thành đập loạn lên.

      Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Quý thị dẫn hai thiếu nữ xuống xe hành lễ, mỉm cười : "Trùng hợp để dành cỗ xe ngựa dự phòng, nếu Hoàng Thượng chê..."

      " chê." Tề Uyên nhướng đuôi mày, sắc mặt bình thường: "Vậy liền làm phiền Phu nhân."

      Quý thị khựng lại, nghĩ ngài thoải mái đồng ý như vậy.

      Ngự Lâm quân theo phía sau đồng loạt cúi đầu che mặt: Hoàng Thượng thay đổi rồi.

      Vân Ánh Vãn nhìn cỗ xe ngựa hoàn hảo hỏng hóc gì, ánh mắt mang theo tia nghiền ngẫm.

      A Viên vẫn mang theo nụ cười tủm tủm: "Hoàng Thượng, hôm nay ta học được món ăn."

      "Ừm." Tề Uyên sắc mặt thản nhiên, bàn tay ủ trong tay áo kìm được mà xiết chặt.

      A Viên mím môi, lùi về sau bước theo bản năng: Mình làm gì sai chứ ?

      Tề Uyên lời, xoay người lên xe ngựa của phủ Hiển Quốc Công. A Viên hiểu gì nhìn theo, hiểu gì theo sau Quý thị và Vân Ánh Vãn lên xe ngựa, cũng thôi buồn ngủ, lòng đầy bất an.

      Thoáng cái tới cửa Cung, Quý thị nhìn bức tường đỏ ngói xanh kia, khỏi ngẩn người: " phải hẳn là nên tới phủ Quốc Công trước sao ?"

      Bà dẫn hai người xuống xe, tới trước mặt Tề Uyên, quỳ gối hành lễ.

      ngước mắt lên, nhìn A Viên trước mặt, buồn bã : "Hôm qua Hoàng Tổ Mẫu còn nhắc tới nàng."

      Hàm nghĩa trong câu cần cũng biết, A Viên mím môi, chỉ nghiêng đầu nhìn Quý thị. Quý thị gì, trong lòng tuy biết Tề Uyên cố ý, nhưng cũng cách nào từ chối được.

      "Nương chờ con quay về phủ dùng bữa tối." Quý thị dặn dò vài câu, nhìn nàng theo Tề Uyên vào Cung từ xa rồi mới lên xe.

      "Về phủ."

      Roi ngựa vụt lên, Quý thị dừng mắt cánh cửa Cung kia, trầm mặc .

      ***

      Trong Điện Dưỡng Tâm, Tề Uyên ngồi im, A Viên chỉ cúi đầu. Ngụy Toàn và Thanh Niệm đưa mắt nhìn nhau, mang lên chút trà Trái Cây, Điểm tâm liền vô cùng biết ý lui ra.

      Trong điện im lặng tiếng động, Tề Uyên chậm rãi nhấp hụm trà, tới trước mặt nàng, khẽ nhíu mày: "Ngày mai Trẫm tìm cho nàng vài nữ đầu bếp am hiểu làm các món chay."

      A Viên kinh ngạc ngẩng đầu, đối mắt với đôi mắt thoáng mang theo vẻ lạnh lẽo kia, sửng sốt trong chốc lát: "Ngài..."

      Tề Uyên cúi người, khóe môi cong lên: "Tiện tay."

      A Viên:...

      "Hoàng Thượng, Tiêu Đại nhân cầu kiến." Giọng Ngụy Toàn đúng lúc vang lên, A Viên hoảng hốt, đứng bật dậy.

      "Xì..." Cằm Tề Uyên đau nhói, khẽ nhíu mày.

      ", sao chứ ?" A Viên căng thẳng nhìn , đưa tay khẽ chạm cái: "Còn đau ?"

      Đôi mắt Tề Uyên mỉm cười, cúi đầu mổ lên cánh môi nàng: "Như vậy liền đau."

      A Viên ngơ ngác nhìn ánh mắt nóng như lửa kia, mặt đỏ lên, định gì, giọng Ngụy Toàn lại vang lên: "Hoàng Thượng ?"

      Nàng vừa nghe, lòng càng thêm bối rối, luống cuống chân tay tránh phía sau tấm bình phong, yên lặng ngồi mặt đất, ngay cả hô hấp cũng hơn rất nhiều.

      Tề Uyên nhìn tấm bình phong kia, thu lại ý cười, trầm giọng : "Cho vào."

      Tiếng mở cửa vang lên, A Viên theo bản năng rụt về sau cái, cắn khăn tay trong tay, đôi mày thanh tú nhíu lại thành đường.

      "Hoàng Thượng, thám tử bí mật truyền tới bức tranh mỹ nhân Nam Cương."

      Tiêu Lâm vừa dứt lời, A Viên liền nghe được tiếng mở tranh. Nàng bĩu môi, trong lòng đầy ghen tuông: Đúng là sốt sắng ...

      "Vân nương ra xem chút sao ?"

      Đột nhiên bị goi tên, lòng A Viên run lên, chợt cảm thấy vô cùng xấu hổ.

      "Ra ."

      Giọng trong trẻo của Tề Uyên truyền đến tai A Viên, nàng cắn răng, bất chấp ra từ tấm bình phong, mặt đầy xấu hổ, cứ như đứa trẻ vừa mắc lỗi vậy.

      A Viên hành lễ với Tiêu Lân, vừa định quay đầu lại, liền thấy Tề Uyên cầm bức tranh kia nhìn đến mê mẩn, ngay cả mắt cũng nâng lên chút nào.

      Nàng xiết chặt nắm tay nho , ngữ khí lạnh lẽo:

      "Nàng ta có đẹp ?"

      Hết Chương 76.

      Lời của editor:

      Tề Chim Cu: Đẹp
      A Viên: ra ngài chọn cái chết
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan19 others thích bài này.

    4. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      A Viên : đường trần , ngài đây chính là chọn đường hoàng tuyền à
      thuann thích bài này.

    5. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 77: Thân thế

      Editor: Sil


      Tề Uyên kinh ngạc, ngẩng đầu lên, đột nhiên đối mặt với ánh mắt u rét lạnh.

      A Viên im lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt từ từ cứng lại của Tề Uyên, chỉ thấy ngài nhìn sang Tiêu Lâm ở bên, ngữ khí như bình thường: "Ngươi biết này có hơi quen mặt sao ?"

      Quen mặt ?!!

      A Viên tức giận nhìn góc nghiêng đẹp mắt của Tề Uyên, rầu rĩ : "Đại khái là mỹ nhân xinh đẹp trong mắt ngài đều quen mặt."

      "Mỹ nhân ?" Tề Uyên tỉ mỉ quan sát dung mạo của A Viên, cúi đầu liếc mắt nhìn người trong tranh, giơ tay đặt bức tranh cuộn trước mặt nàng, hỏi: "Nàng thấy nàng ta đẹp sao ?"

      A Viên nhìn ánh mắt quyến rũ như tơ, tóc đen như thác, dáng liễu eo thon, chưa tới nắm tay, dù là tranh vẽ cũng lộ vẻ quyến rũ phong tình, sững sờ trong chốc lát, mở miệng nhưng lại biết nên gì.

      " đẹp !"

      Nàng cực kỳ hâm mộ quan sát, sau lúc lâu mới vội vàng phun ra hai chữ.

      " bằng nàng." Giọng Tề Uyên nhàn nhạt, tùy tay để bức tranh cuộn sang bên, đôi mi nhíu chặt lại mới hơi giãn ra chút.

      A Viên giật mình nhìn thoáng qua ý cười trêu chọc mặt Tiêu Lâm, khuôn mặt nóng lên. Trong lúc bối rối, nàng bưng lên ấm trà để ở bên, giọng : "Trà nguội rồi, ta thay..."

      Vừa quay người lại, liền phát giác kia đầu ngón tay mang theo hơi hơi cảm giác lạnh lẽo bàn tay to phủ cổ tay của mình. A tâm đầu mãnh liệt loạn nhảy dựng, trắng nõn cổ nháy mắt nhiễm lên chút đỏ bừng.

      " hiếu kỳ ?" Tề Uyên nhíu mày, ngữ trong hàm chứa nụ cười lạnh nhạt.

      A Viên lắc lắc đầu: " hiếu kỳ."

      Dứt lời, liền bưng ấm trà ra ngoài.

      "Mỹ nhân Nam Cương này là con riêng của Đại Tế Ti và Thánh Nữ tiền nhiệm, ở Nam Cương là vết nhơ, tai họa người người có thể giết chết."

      Giọng của Tiêu Lâm truyền đến từ phía sau, A Viên khỏi chậm lại bước chân lại, nỗi hiếu kỳ trong lòng như hạt giống được tưới nước vậy, sinh trưởng nẩy mầm, thể vãn hồi được nữa.

      "Năm nàng ta 6 tuổi, dung mạo càng lúc càng giống với thánh nữ, tình vì vậy mà bại lộ. Cha nàng ta vì muốn liên lụy đến tình nhân và con , tự vẫn. Mẹ nàng ta xinh đẹp, bị thưởng cho..." Tiêu Lâm dừng lại chút, khẽ ho tiếng, giọng lộ ra tia nặng nề: "Sau này lại bị thiêu sống."

      A Viên nhíu mày, quay đầu lại nhìn bức tranh bị Tề Uyên tùy ý thả bên, lông mày thành tú khẽ nhăn lên: Mình vốn cảm thấy lúc còn bé rất thảm...

      "Vốn dĩ nàng ta cũng phải bị thiêu sống, thủ lĩnh cảm thấy nàng xinh đẹp, liền giữ lại." Tiêu Lâm quay đầu lại nhìn A Viên dừng lại nghe len, cười cười: " nghĩ hôm nay lại có tác dụng."

      "Hoàng Thượng, ngài có phúc."

      A Viên nhíu mày, bưng chén trà quay lại: "Ta thấy Tiêu Thế tử có tình cảm sâu đậm với Tứ tỷ tỷ, còn tuấn tú lịch , võ nghệ cao cường, hai người cũng cực kỳ xứng đôi..."

      "Ánh mắt của Vân nương tốt, quả ta..."

      A Viên nhìn đôi mắt lộ ra vẻ vui mừng của Tiêu Lâm, khó xử chớp mắt ngắt lời ta: "A ! Ta quên mất ngài cũng là Tiêu Thế tử..."

      Tiêu Lâm cứng đờ, nhìn dáng vẻ vô tội như nai con của A Viên, bĩu môi, sững sờ, ngột ngạt đến mức hơi khó chịu.

      tiếng cười rầu rĩ truyền đến, A Viên quay đầu lại nhìn cái, bĩu môi, đôi mắt đen trong veo đầy vẻ khó chịu.

      "Người muốn nhận, Trẫm đưa người cho ngươi." Tề Uyên thu lại ý cười bên mép, giọng bình tĩnh lạnh lùng.

      "Ta cần." Khóe mắt Tiêu Lâm nhìn lướt qua bức tranh, đôi mắt sâu thẳm chớp lấy cái, tất cả lực chú ý đều bị hút .

      Ánh mắt A Viên khinh thường, trong lòng rầu rĩ : Đàn ông ! ta chắc hẳn cũng “cảm thấy hơi quen mặt” để lừa gạt người khác !

      "Hoàng Thượng, hình như có hơi quen mặt..." Tiêu Lâm thấp giọng thào, nhưng thế nào cũng nghĩ ra.

      Tề Uyên liếc mắt nhìn ta cái, giọng thản nhiên: "Trẫm vừa rồi."

      A Viên thả chén trà ở trước mặt : "Để cho Ngụy Tổng quản hầu hạ ngài !" Dứt lời, liền xoay người rời .

      Tề Uyên rũ mắt, nhìn chén trà bàn dài, mặt chậm rãi lên nụ cười, đứng dậy đuổi theo.

      Tiêu Lâm nhìn bóng lưng của Tề Uyên, chậc chậc hai tiếng: Cả ngày đuổi theo con , còn ra thể thống gì !

      "Còn thấy quen mặt sao ?" A Viên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tề Uyên sắp đuổi theo mình suốt cả quãng đường, trong lòng mềm nhũn, dừng bước hỏi.

      "Đúng là có mấy phần quen mặt." Tề Uyên thành trả lời, sắc mặt của thiếu nữ trước mặt ngay lập tức trầm xuống.

      "Ngài ở Đại Tề, nàng ta ở Nam Cương, bắc nam, cách nhau cả vạn dặm, đừng coi ta là đứa ngốc." A Viên hiểu tại sao, sau khi nhìn bức tranh kia bản thân liền bực bội, nàng gục đầu xuống, thấp giọng chậm rãi : "Xin lỗi."

      Tề Uyên đập lên trán nàng cái, ôn tồn dỗ dành: "Quen mặt là , bằng nàng cũng là ."

      Lòng A Viên phức tạp, tiến lên hai bước chôn mình trong lòng : " xin lỗi..."

      Xa xa, mảnh mai trong bộ quần áo màu vàng nhạt im lặng nhìn hai người: Đó chính là Cung nữ tên là A Viên sao ?

      "Hoa Tiểu thư, Thái Hậu chờ ngài đó."

      thu lại ánh mắt, cử chỉ tao nhã hào phóng, trong mắt lên tia cam lòng...

      Hết Chương 77.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :