1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 72: Ám tiễn*
      Editor: Sil

      *) Ám tiễn: mũi tên đánh lén


      Ngụy Toàn nhìn lướt qua ám vệ quỳ mặt đất, sửng sốt trong chốc liền lui xuống chuẩn bị ngừng.

      Vừa tới cửa lại quay về. Ông ta nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng, cần thận : "Hoàng Thượng, nếu ngài dâng hương lúc này, vậy ngày mai kịp lâm Tiều nữa..."

      Tề Uyên nhíu mày, lãnh đạm liếc mắt nhìn ông ta cái: "Cáo ốm."

      "Dạ."

      Ngụy Toàn vội vàng xuống chuẩn bị, khuôn mặt tràn đầy ý cười. Tề Uyên đăng cơ từ lúc còn là thiếu niên, bận rộn ngừng, chưa bao giờ nghỉ Triều ăn bơ làm biếng, ông ta đều nhìn trong mắt. Nay có thể nghỉ ngơi hai ngày, ông cũng vui mừng theo.

      "Hoàng Thượng, đều chuẩn bị xong."

      Tề Uyên thay thường phục, sắc mặt hơi trầm xuống: " cầm lên chút Điểm tâm Liễu Tư thiện mới làm."

      Ngụy Toàn cười, nghiêng người : "Thưa Hoàng Thượng, Nô tài cầm rồi."

      Tề Uyên mím môi, ra khỏi Điện Dưỡng Tâm lên xe ngựa, đột nhiên nhận ra bàn con còn đặt hộp gấm.

      mở nắp ra, nhìn chiếc Trâm cài có đính Dạ Minh Châu bên trong, khỏi nhíu mày: Ngay cả lễ vật cũng chọn xong cho Trẫm rồi sao ?

      "Khởi hành ."

      Tề Uyên chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng lo lắng như lửa đốt.

      "Hoàng Thượng?"

      Bên ngoài xe ngựa truyền đến giọng quen thuộc, Tề Uyên giương mắt, vén rèm xe lên nhìn, chỉ thấy Tiêu Lâm trong bộ quần áo đen cưỡi con ngựa cao lớn theo cạnh xe.

      Đuôi mày Tề Uyên khẽ nhướng lên, đôi mắt nhuộm lên chút trêu ghẹo: "Dâng hương sao ?"

      Tiêu Lâm nhếch môi cười: "Cùng đường sao ?"

      Tề Uyên lướt qua quần áo người ta, bật cười tiếng: "Người biết còn tưởng ngươi muốn bắt con nhà nhà người ta ."

      Tiêu Lâm nhìn đoạn ống tay áo màu đen lộ ra bên ngoài của Tề Uyên, khóe môi nguệch cái: "Cũng như nhau cả thôi."

      Dứt lời, ta cầm roi ngựa, với Tề Uyên: "Thần trước bước."

      Vừa dứt lời, tiếng roi lanh lảnh vang lên, Tiêu Lâm dần biến mất trong màn đêm.

      Tề Uyên dõi theo hướng của ta phía xa, đôi mắt trầm xuống: "Dừng lại."

      cầm hộp xuống xe, tùy ý dắt con tuấn mã, xoay người lên.

      "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thể !" Ngụy Toàn đổ mồ hôi lạnh ròng ròng sau lưng, vội vàng khuyên can.

      Tề Uyên lãnh đạm giương mắt, hai chân kẹp bụng ngựa phi như bay.

      Ngụy Toàn nhìn mà kinh hốt bạt vía, cao giọng chói tai hô: "Vô dụng ! Còn mau đuổi theo ! Nhanh !"

      đội Ngự Lâm quân ngay lập tức vung roi đuổi theo, hất cho Ngụy Toàn mặt và cổ đầy tro bụi, thê thảm vô cùng.

      ******

      Bên trong chùa Thanh Nham, A Viên kéo Vân Ánh Vãn bộ tiêu thực trong vườn hoa phía sau sương phòng, đón gió lạnh vi vu, yên tĩnh thích ý, rất là thư thái.

      "May mà Tứ tỷ tỷ đến rồi, bằng ta biết nên làm gì bây giờ." A Viên kéo tay nàng, bĩu môi giọng .

      Vân Ánh Vãn nhìn ánh trăng lãnh đạm như nước, cũng thở dài sâu xa: "Muội biết đâu, ta bao giờ những buổi tiệc ngắm hoa vớ vẩn này nữa !" Nàng hơi nhíu mày, khuôn mặt đầy u sầu: "Hôm nay ta làm con khỉ cả ngày !"

      A Viên bật cười “phì” tiếng, nhàng véo mặt nàng: "Có khỉ nào đặc biệt* (phỏng đoán) như Tứ tỷ tỷ đâu ?"

      *chỗ này tác giả sử dụng từ “标志” mà tôi tra Baidu nó chỉ ra nghĩa là “logo”,hoặc “tiêu chí”, ai đó giúp tôi với.

      "Gia Gia, muội biết đâu ! Phàm là Phu nhân trong nhà có con trai chưa lập gia đình nhìn thấy ta cứ như con sói đói chưa nhìn thấy thịt mấy ngày vậy." Vân Ánh Vãn bĩu môi, trong lòng vô cùng phiền muộn: "Muội có biết con trai của Binh Bộ Thị Lang Chu Hoài Sơn ?"

      A Viên cẩn thận nghĩ lúc, ;ại chậm rãi lắc đầu: "Muội quanh năm trong Cung, hề tiếp xúc với ngoại thần, vậy nên cũng biết nhiều."

      Vừa dứt lời, chỉ thấy trong mắt Vân Ánh Vãn lộ ra tia chán ghét: "Vị Chu Phu nhân kia có đứa con trai, ngoài 20 còn chưa lập gia đình, dưới nhà họ Chu đều vội đến lật trời rồi, bà mối nào cùng đều được nhà họ tìm tới, ai tình nguyện gả con nâng niu từ bé cho Chu gia, thế mà vị Chu Phu nhân kia lại đánh chủ ý lên ta !"

      Vân Ánh Vãn hừ lạnh tiếng, phỉ nhổ câu: "Trong Kinh chẳng ai biết con trai nhà họ Chu cả ngày ngâm mình trong Tiểu Quan Quán*, là tên nổi tiếng đoạn tụ (gay), ta gả ra hay thế nào ? Loại dơ bẩn gì cũng dám dính lên ?"

      *) Tiểu Quan Quán: là Thanh lâu nhưng thay nữ bằng nam.

      A Viên nghe vậy cũng có chút tức giận: "Chu Phu nhân này cũng quá dối trá rồi, cũng thể vì hương khói của con trai của mình mà làm tổn hại tới con ngoan nhà người ta."

      "Chí phải, chí phải !"

      "Tứ tỷ tỷ, ta còn bị mẹ ruột toan tính xem mặt với người khác đó..."

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, sâu xa thở dài hơi, trong lòng vô cùng khó chịu.

      Vân Ánh Vãn ngẩng đầu nhìn cây cổ thụ chọc trời bên cạnh, kéo tay áo A Viên: "Muốn lên ngồi lúc ?"

      " lên sao ?" A Viên hiểu gì nhìn Vân Ánh Vãn, lùi về đằng sau bước theo bản năng: "Tứ tỷ tỷ, ta, ta coi như xong rồi..."

      Nàng tự dưng có chút sợ hãi, căng thẳng nuốt hụm nước bọt. Còn chưa kịp xoay người, bị ai đó cầm chặt cổ tay, cả người bay lên .

      Gió lạnh gào thét thổi bên tai, A Viên ôm lấy thắt lưng Vân Ánh Vãn chặt, nhắm chặt mắt lại. Đợi tiếng gió dần, cơ thể chậm rãi dừng lại, hai mắt mới dám mở ra khoảng hẹp.

      A Viên nhìn phòng ốc hoa cỏ thu lại dưới chân, bực bội trong lòng mới dần dần xả ra.

      Hai người ngồi cành cây vững chắc, ngửi khí vùng núi thoang thoảng mùi hoa cỏ, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

      "Khinh công của Vân tứ Tiểu thư quả nhiên xinh đẹp."

      giọng ôn hòa truyền đến, Vân Ánh Vãn cúi đầu nhìn, chỉ thấy thanh niên mặc áo xanh ngửa đầu lên nhìn mình, đôi mắt sáng ngời, đúng là Quan Quân Hầu Thế tử Tiêu Cảnh Dập.

      "Thế tử khen sai rồi." Vân Ánh Vãn khuôn mặt thản nhiên, nét thân thiện.

      A Viên ở bên lẳng lặng nhìn, nâng cằm nhìn hồi lâu, ánh mắt khi nhìn thấy Vân Ánh Vãn liền sáng chói của Tiêu Cảnh Dập đúng là người ta thể xem được. Khóe mắt nàng nhuộm lên tầng ý cười ngất ngây, nốt ruồi son mi tâm càng ngày càng kiều diễm khiến người rung động: Tiêu Thế tử hẳn chung tình với Tứ tỷ tỷ lâu...

      "Tiêu Cảnh Dập, ánh mắt nhìn đâu vậy ?"

      giọng lạnh như băng xa truyền đến, Tiêu Cảnh Dập chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, mặt liền treo nụ cười khách sáo lễ độ: "Hóa ra là Tiêu Chỉ Huy sứ."

      Tiêu Lâm thúc ngựa xuyên đêm, khuôn mặt lạnh thấu xương, quanh người lộ ra hơi thở nguy hiểm.

      mùi hương mát lạnh nhàn nhạt quen thuộc bay tới, đôi mắt A Viên sáng lên: "Tề Nhị."

      Vân Ánh Vãn còn chưa kịp nhận ra “Tề Nhị” trong miệng A Viên là ai, chỉ thấy Tiêu Cảnh Dập vén vạt áo trước, chậm rãi quỳ mặt đất: "Thần Tiêu Cảnh Dập cung thỉnh Hoàng Thượng thánh an."

      Tề Uyên xuống ngựa, lạnh mặt lướt qua ta thẳng tới dưới tàng cây, ngữ khí lạnh băng: "A Viên, xuống dưới."

      Vân Ánh Vãn mắt lạnh nhìn Tề Uyên mũi ra mũi mặt ra mặt, khẽ hừ tiếng: "Nàng thể xuống."

      Tề Uyên nhíu mày, sắc mặt trầm, cả người dường như ngập trong tầng mây đen.

      "Tứ tỷ tỷ..." A Viên quơ cánh tay Vân Ánh Vãn, sợ nàng chọc giận Tề Uyên.

      Đúng lúc ba người ngừng giằng co, mũi tên nhọn cắt qua gian yên tĩnh, bắn lên cành cây kêu “bịch” tiếng. Vân Ánh Vãn phản ứng cực nhanh, ngay lập tức đứng dậy bảo vệ A Viên, rút roi dài bên hông ra, khuôn mặt lạnh thấu xương nhìn quanh bốn phía.

      A Viên co lại thành cục, cắn chặt môi để mình phát ra tiếng nào, sợ làm rối loạn mạch suy nghĩ của Vân Ánh Vãn.

      "Vãn Vãn cẩn thận!"

      Hai giọng đồng thời vang lên, Vân Ánh Vãn cũng là nhíu mày: "Im miệng."

      Mũi tên thứ hai “vèo” tiếng vọt tới chỗ nàng, Vân Ánh Vãn còn chưa kịp ra tay, chỉ thấy Tề Uyên phi người nhảy lên, chộp lấy, chém rơi mũi tên nhọn, ôm lấy hông A Viên che chở cho nàng trong ngực, vững vàng rơi xuống đất.

      "Sợ sao ?"

      Mùi hương mát lạnh quanh quẩn trong chóp mũi, khẽ vuốt phẳng nỗi bất an của nàng. A Viên chậm rãi lắc đầu: "."

      Vân Ánh Vãn yên lặng nhìn Tề Uyên quay lưng về phía mũi tên đánh lén, khỏi gật đầu: nghĩ tới y lại chịu che chở cho Gia Gia như vậy...

      Xa xa, trong lùm cây thiếu ánh sáng, đôi mắt đẹp đến hồn xiêu phách lạc im lặng quan sát tất cả, ánh mắt phong tình vạn chủng*.

      *) Phong tình vạn chủng: đủ loại phong tình, chỉ người có nhiều dáng vẻ, cử chỉ, ở thời điểm khác nhau lại có phong thái khác nhau; cũng miêu tả phong cảnh mỹ lệ.

      (Nguồn: Baidu)


      "Thấy nhược điểm của Tề Uyên chưa ?"

      "Thấy ."

      Hết Chương 72.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan21 others thích bài này.

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 73: Bắt gian

      Editor: Sil


      "Nhìn tốt." Người đàn ông vừa lòng cười, phất tay, lại mũi tên bắn ra.

      Thừa dịp họ chú ý, người phụ nữ rũ đôi mắt như nước, chậm rãi đứng dậy, gót sen nhàng xa dần, vòng eo thướt tha, ngay cả sợi tóc cũng đều quyến rũ, khiến người xao xuyến.

      Nàng quay đầu lại, nhìn chiếc khăn màu ngân hồng mặt đất mỉm cười, khóe miệng gợi lên độ cong khuynh thành.

      Tiêu Lâm rút bội kiếm định tiến lên điều tra, Tề Uyên lại đột nhiên lên tiếng: "Quay về." Ánh mắt thản nhiên, như : "Ngươi còn chưa cưới vợ, nếu có bất trác gì, Trẫm thể bàn giao với Mẫu Hậu được."

      Tiêu Lâm im lặng, tự nhiên lại liếc nhìn Vân Ánh Vãn cái, khẽ ho tiếng: "Thần dù gì cũng là người trong mộng của vô số khuê nữ." Đừng cứ như chẳng ai thèm vậy...

      "Người trong mộng của vô số khuê nữ sao ? Trẫm chưa từng nghe vậy." Tề Uyên nhíu mày, khuôn mặt hề thay đổi, : "A Sơ mới mấy tuổi ? Nó biết mỗi ngày chạy đến Văn phủ, gặp tiểu Thiếu gia nhà người ta rồi."

      "Nghe Sóc Vương phi , định đính hôn từ cho hai đứa đấy..." A Viên níu chặt lấy tay áo Tề Uyên yên lặng bồi thêm câu, lén trợn mắt: Người trong mộng của vô số khuê nữ sao ? Còn dám tơ tưởng đến Tứ tỷ tỷ của ta sao ? Nằm mơ !

      "Mẫu Hậu mỗi ngày tụng kinh đều là cầu duyên cho ngươi."

      Tiêu Lâm nhìn đôi mắt hơi trêu ghẹo của Tề Uyên cùng với A Viên bĩu môi đằng sau, chỉ cảm thấy ngực tức ách.

      "Hình như người rồi." Vân Ánh Vãn dựng thẳng lỗ tai, vẻ mặt chăm chú, cánh môi đỏ bừng mím chặt lại.

      Tiêu Lâm nhặt mũi tên rơi mặt đất lên, quan sát cẩn thận, ánh mắt mang theo tia độc ác.

      "Là mũi tên thông thường." Vân Ánh Vãn thu lại roi dài, khuôn mặt thản nhiên, trong giọng như mang chút oán hận: "Hoàng Thượng, nhờ phúc của ngài."

      Tề Uyên nhíu mày, đôi mắt khép hờ.

      A Viên thấy vậy, vội vàng kéo tay , đôi mắt ngập nước điểm mực lén chớp mắt với , mềm mại như nắm cơm nếp vậy, xinh đẹp lại đáng .

      Sắc mặt Tề Uyên dần dần dịu lại, cầm lấy mũi tên trong tay Tiêu Lâm, đôi mắt sâu thẳm tia sáng nào.

      Mũi tên rất gần A Viên, mùi thơm thoang thoảng truyền đến, lộ ra mùi Đàn Hương tao nhã thần bí.

      A Viên khẽ nhăn cái mũi , quá chắc chắn giọng : " mũi tên này hình như mùi của Tử Đàn Nguyệt Quế..."

      "Tử Đàn Nguyệt Quế ?"

      Nàng vừa cẩn thận ngửi, hơi chần chừ: "Ta cũng dám chắc, năm ta 9 tuổi mới vào Cung có theo Nữ quan thích điều hương, nàng ta từng điều chế loại hương tên là “Mỹ nhân”, trong đó có loại hương liệu có mùi rất giống với mùi mũi tên này, Tử Đàn Nguyệt Quế. Nghe là sinh trưởng trong rừng độc ở Nam Cương, bởi vì ai dám vào nên đặc biệt quý giá."

      "Mùi hương kia ta cũng chỉ ngửi lần, vả lại cũng lâu rồi, nhớ ..." A Viên mím môi đề nghị: " bằng ngài sai người thúc ngựa, mang mũi tên đến cho các Nữ quan, Sư phụ chuyên điều hương phân biệt ?"

      " cần." Tề Uyên lạnh giọng, ánh mắt nhìn về phía A Viên càng thêm dịu dàng: "Trẫm tin được nàng."

      "Chuyện này thỏa..."

      Tề Uyên nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng cái, A Viên chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, ngay lập tức nuốt lời vào, trong lòng chẳng hiểu sao lại có chút thấp thỏm.

      Nàng lén nhìn sắc mặt trầm của ngài ấy, mắt khẽ chớp chớp: Mình chọc giận ngài ấy sao ? ràng là !

      Vân Ánh Vãn bên cạnh lạnh lẽo nhìn, đôi mắt có thêm tia khinh thường: Đùa !

      Tiêu Lâm vẫn liên tục chú ý đến Vân Ánh Vãn khỏi nhếch khóe môi, định tiến lên, chỉ thấy bóng dáng bên cạnh chợt lóe lên.

      nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp phủ lên tầng u, lấy tay kéo người về: "Tiêu Thế tử, lâu gặp, nhanh thế ?"

      Tiêu Cảnh Dập hơi giật mình, quay đầu lại nhìn thoáng qua Vân Ánh Vãn, trong lòng hiểu , mặt lộ ra ý cười xa cách: "Tiêu Chỉ Huy sứ, chúng ta... quá quen thân ?"

      Sắc mặt Tiêu Lâm đổi, chậm rãi liếc mắt nhìn Vân Ánh Vãn cái, cười : "Chuyện Thế tử ngài đái dầm năm 4 tuổi ta còn biết, sao lại quen thân ?"

      Khuôn mặt bình tĩnh của Tiêu Cảnh Dập gần như sụp đổ, theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Vân Ánh Vãn yên lặng nhìn mình, chỉ cảm thấy gân xanh thái dương dựng lên: "Tứ Tiểu thư..."

      A Viên che miệng cười, đột nhiên đụng phải ánh mắt của Tiêu Cảnh Dập liền rụt cổ, tránh phía sau Tề Uyên.

      Tề Uyên che chở cho A Viên vô cùng kín đáo, lãnh đạm nhìn Tiêu Cảnh Dập, con ngươi tối tăm mờ mịt.

      Tiếng thiết giáp va chạm thanh thúy truyền đến, hàng Ngự Lâm quân chỉnh tề quỳ gối trước mặt Tề Uyên: "Thuộc hạ tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến Tiêu Chỉ Huy sứ."

      Khóe mắt tên hộ vệ mang đao đứng đầu quét qua mũi tên đất, trán ngay lập tức chảy ra tầng mồ hôi mịn: "Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin Hoàng Thượng thứ tội."

      Tiêu Lâm hừ lạnh tiếng: "Nếu chỉ nhờ vào các ngươi, rau kim châm cũng đều lạnh rồi*." chỉ về hướng mũi tên, ngữ khí lạnh lẽo: " điều tra lượt, nhìn xem có dấu vết để lại hay ."

      "."

      "Gia Gia, lại đây."

      Mội giọng dịu dàng lại chứa nỗi tức giận truyền đến, A Viên cuống quít buông ra bàn tay dắt tay áo Tề Uyên ra, tới.

      Quý thị mày liễu dựng thẳng, nhưng vẫn quỳ gối hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng."

      "Miễn lễ."

      Quý thị lẳng lặng nhìn Tề Uyên trong bộ quần áo đen, mày kiếm sáng ngời, trong lòng có chút tiếc nuối: Vì sao cố tình lại là Hoàng Thượng...

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thuộc hạ phát chiếc khăn tay phụ nữ trong lùm cây ở phía tây." tên Ngự Lâm quân quỳ mặt đất, hai tay giơ lên, giơ chiếc khăn thoang thoảng mùi thơm lên trước mặt Tề Uyên.

      Tề Uyên nhận lấy, giương mắt nhìn về phía A Viên: "Lại đây."

      "Nương, con chuyến..."

      Trước mặt nhiều người, Quý thị cũng tiện ngăn lại. A Viên qua, cúi đầu ngửi chiếc khăn tay kia: "Có mùi giống với chiếc tên kia."

      "Tên ?" Quý thị trong lòng giật mình, giọng hơi run rẩy: "Gia Gia, Gia Gia con sao chứ ?"

      "Bác hai !" Vân Ánh Vãn vội vàng đỡ lấy Quý thị nghiêng nghiêng ngả ngả, cười an ủi: "Có cháu ở đây ! để muội muội bị thương !"

      "Gia Gia lưu lạc bên ngoài từ , kế thừa nửa nửa phần võ nghệ của Vân gia chúng ta..." Đôi mắt Quý thị đầy cảm kích: " liên lụy đến con chứ ? Con có bị thương ?"

      Vân Ánh Vãn cười lắc đầu, theo bản năng liếc nhìn Tề Uyên đứng ở bên cái, cảm thấy bản thân nhận vơ công lao của người ta đúng là có chút thiếu đạo đức. Nàng mím môi, chậm rãi : " ra Hoàng Thượng vẫn luôn che chở cho Gia Gia, con làm gì cả..."

      Quý thị thể tin nổi trợn tròn mắt, đôi mắt tràn đầy nghi vấn.

      "Hoàng Thượng quả bảo vệ bằng cả tính mạng." Tiêu Cảnh Dập đúng lúc xen vào câu, ánh mắt nhìn về phía Vân Ánh Vãn nồng nhiệt như lửa.

      Tề Uyên khẽ nhíu mày, lạnh lùng : "Lắm miệng."

      Quý thị yên lặng nhìn Tề Uyên, trong lòng vô cùng cảm kích: "Đa tạ Hoàng Thượng."

      "Vân nhị Phu nhân xin đứng lên." Đôi mắt Tề Uyên nhàn nhạt, tỏ vẻ đắc ý, chẳng qua chỉ làm chuyện cần làm mà thôi...

      nhìn sang A Viên bên cạnh, thấy nàng hơi ngái ngủ ngáp cái, khẽ lên giọng: "Trẫm mệt rồi, tản ."

      Mọi người hành lễ, rối rít lui xuống. Tề Uyên nhìn bóng lưng của A Viên, giật mình nhớ ra chiếc hộp cất trong lòng mình.

      Đêm khuya gió lớn, bóng dáng thầm tiến vào sương phòng nơi A Viên ở, vừa mới rơi xuống đất, liền thấy thiếu nữ khuôn mặt tinh xảo kia cười yếu ớt với mình.

      "Nàng biết ta đến đây sao ?" Khuôn mặt Tề Uyên mỉm cười, đôi mắt lãnh đạm với người khác lại dịu dàng như nước.

      ôm A Viên vào lòng, cúi người hôn lên trán nàng cái, còn chưa kịp câu thứ hai nghe thấy tiếng "ken két".

      Hai người đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy Quý thị sắc mặt tái nhợt, giọng run run: "Các con, các con..."

      Hết Chương 73.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan20 others thích bài này.

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Đường đường là thiên tử cao còn phải vụng trộm trèk vào phòng của tiểu thê tử sau lưng nhạc mẫu đại nhân . Tội cho Têg Chim Cu quá :059::059::059:
      thuann thích bài này.

    4. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Xong, Pisa bị bắt gặp nửa đêm làm hái hoa tặc
      thuann thích bài này.

    5. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 74: Buông lỏng

      Editor: Sil


      Tim A Viên run lên, bỏ đôi tay trắng như tuyết lộ ra khuôn mặt như rặng mây đỏ, lời cũng dám .

      Sắc mặt Tề Uyên xấu hổ, khẽ ho tiếng, cho dù là ngôi cửu ngũ, vẻ bình thản từ trước đến nay cũng lộ ra tia bối rối.

      Quý thị đột nhiên sực tỉnh, quay lại đóng cửa lại, đôi mắt xinh đẹp như nước đầy trầm.

      Bước chân nặng nề, bà cũng thèm để ý đến lễ nghi, thẳng tới chiếc bàn bên ngồi xuống, yên lặng chăm chú nhìn hai người, lòng buồn phiền thôi.

      "Gia Gia !"

      Giọng dịu dàng ngày xưa lộ ra vẻ tức giận, A Viên run lên cái, theo bản năng rụt về phía sau Tề Uyên, giọng khiếp đảm: "Nương..."

      Đôi mày thanh tú của Quý thị khẽ nhíu lại cái, ánh mắt nhìn về phía Tề Uyên phủ tầng băng giá.

      "Vân nhị Phu nhân hiểu lầm rồi, Trẫm tới đây tặng đồ cho A Viên." Tề Uyên sắc mặt bình thường, nhưng vành tai lại nhuốm sắc đỏ khả nghi.

      "Đồ đâu ?" Quý thị tất nhiên là tin, ngờ ta lấy được đồ ra.

      Bà cắn răng, giọng cũng thêm vài phần tức giận: "Nếu ngài muốn đưa, tại sao vừa nãy đưa ? Phải đợi đêm khuya thanh vắng trộm đột nhập và phòng của con ta đưa ?" Quý thị giận chịu nổi, tua rua đầu cũng rối loạn, đánh mất hoàn toàn vẻ nhã nhặn lịch vừa nãy: "Trong Cung như vậy, mà bên ngoài Cung cũng như thế. Hoàng Thượng, Nô tì chỉ có đứa con thôi, nếu truyền ra ngoài, liệu của thanh danh của nó có còn hay ? Ngài từng nghĩ đến bởi vì hứng thú nhất thời của ngài, trong tương lai Gia Gia của ta giải quyết như thế nào đây ?"

      Quý thị vừa , hốc mắt ửng đỏ, giọng cũng nghẹn ngào: "Thói đời này, vô cùng khắc nghiệt đối với con , ta cầu Gia Gia có thể đại phú đại quý bước lên trời, ta chỉ hy vọng nó bình an..."

      A Viên đỏ mắt, lòng sớm vò thành cục, khó nén nổi chua xót. Nàng quỳ gối trước mặt Quý thị, thấp giọng : "Nương, Gia Gia sai rồi, ngài đừng giận, Gia Gia biết lỗi rồi..."

      "Là Trẫm suy nghĩ chu toàn." Tề Uyên nhìn A Viên khóc đến mắt đỏ cả lên, lòng chua xót, giọng buồn rầu: "Chỉ cần Vân nhị Phu nhân nguyện ý, lời trước đây của Trẫm vẫn còn tính."

      "Vĩnh viễn còn tính"

      "Nô tì có mấy lời muốn mình với Gia Gia." Quý thị chậm rãi nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt rơi xuống, khuôn mặt đầy bi thống.

      "Được."

      Dứt lời, Tề Uyên liền tới trước cửa, vừa định đẩy cửa ra, đôi mắt ngay lập tức lộ ra vẻ lúng túng. xoay người, đối mắt với vẻ kinh ngạc của Quý thị, ánh mắt sắc bén hướng về cửa sổ phía sau phòng, tới.

      "Chỗ này kín đáo..." Tề Uyên vững vàng phi ra ngoài, nhàng đóng cửa sổ lại.

      đứng trong viện, chậm rãi thở dài, lông mày xinh đẹp nhíu chặt thành đường, giữa trán phủ tầng mây đen: Năm đó Phụ Hoàng làm thế nào mới thuyết phục được nhà ngoại nhỉ...

      Bên trong, bầu khí nặng nề, A Viên vẫn luôn quỳ mặt đất, dù đầu gối đau như kim châm cũng dám động đậy chút nào.

      A Viên đối mặt với ánh mắt đầy thương tiếc của Quý thị, giọng ngập ngừng: "Nương, chúng con chưa phát sinh chuyện gì cả... Ngài ấy cũng chưa từng miễn cưỡng con."

      Quý thị gì, chỉ lẳng lặng nhìn thiếu nữ quỳ trước mặt mình, trong lúc cũng gì.

      Bà cầm lấy chiếc hộp Tề Uyên để , bàn tay trắng nõn khẽ nâng lên, chậm rãi mở nắp ra. Quý thị bị chiếc Trâm cài ánh vàng trơn bóng trong hộp lóa mắt, dù người lớn lên trong nhà phú quý là bà cũng khỏi thở dài khe khẽ.

      Chiếc Trâm cài này được tạo thành bởi những viên Dạ Minh Châu kích cỡ khác nhau, từng cánh hoa cũng đều tinh tế đến lạ thường, trông vô cùng sống động. Bà nhìn chiếc Trâm cài đẹp đẽ quý giá nằm trong hộp, đôi mày thanh tú khẽ nhăn lên: "Hoàng Thượng xuất Cung chỉ để đưa cho con chiếc Trâm cài này sao ?"

      A Viên khẽ cắn môi, chần chừ lắc đầu: " phải..."

      "Là nghe ta mang con tới dâng hương, thuận tiện gặp mặt Quan Quân Hầu Thế tử mới cố tình đuổi tới đây sao ?" Quý thị rũ mắt, nhìn vành tai đỏ bừng của A Viên, trong lúc cũng biết nên gì.

      Đàn ông có thể làm được tới mức này vốn nhiều, huống chi còn là ngôi cửu ngũ chí tôn...

      "Gia Gia, con nghĩ kỹ chưa ?" Quý thị thở dài sâu xa, đưa tay nâng A Viên dậy, để nàng bên cạnh mình. Bà liếc mắt nhìn cửa sổ đóng chặt, nghĩ đến thái độ lúc này của Tề Uyên, đột nhiên cảm thấy A Viên có phân lượng rất lớn trong lòng ngài ấy.

      Ngài ấy là Hoàng Thượng, chỉ cần mở miệng ai có thể bác bỏ. Vừa nãy bà thất thố, vượt quá khuôn phép như vậy, nhưng ngài vẫn khách sáo với nàng, chút tính cách của Đế Vương nào, có thể thấy được ngài quả nhiên đặt Gia Gia vào tận đáy lòng.

      "Lúc con ở trong Cung, gần như có nơi nương tựa, là ngài vẫn luôn thầm giúp con..." A Viên nhớ lại chuyện cũ, khóe môi khỏi cong lên: "Chỉ cần là người từng ức hiếp con, sau này đều biến mất bên cạnh con... Nương, là ngài ấy luôn yên lặng che chở cho ta trong nơi thâm Cung ăn thịt người kia !"

      Quý thị rũ mắt, trong lòng hơi xúc động: "Ngài ấy thiệt tình sao ?"

      "Ngài ấy là Hoàng Thượng, nếu chỉ là ham mới, có khả năng con..." A Viên mím môi, dừng lại chút, hơi xấu hổ : "Nhưng ngài ấy vẫn chưa bao giờ bắt ép con, ngược lại luôn cẩn thận che chở mọi bề cho con, chăm sóc. Đàn ông trong thiên hạ, có bao nhiêu người có thể được như ngài ấy chứ ?"

      Cơ thể cứng ngắc của Quý thị dần dần dãn ra mấy phần, đôi mắt đen mờ mịt lộ cảm xúc, như cân nhắc chuyện gì.

      Khí lạnh lưng dần dần tản , khí trong phòng dịu ít. A Viên lặng lẽ ngẩng đầu, cẩn thận lén đánh giá sắc mặt của Quý thị, thấy thái độ của bà dịu chút, ngẫm nghĩ hồi lâu mới do dự mà mở miệng: "Nương, vừa nãy Hoàng Thượng “giữ lời” là có ý gì ?"

      Quý thị cúi đầu, yên lặng nhìn con hốc mắt, chóp mũi đỏ bừng, nước mắt tràn mi, điềm đạm đáng kia của mình, trong lòng hết sức phức tạp: "Hoàng Thượng ngài ấy...lấy ra nửa tấm Hổ phù, chỉ để khiến cho Vân gia chúng ta yên tâm."

      "Hổ phù ?!" Lòng A Viên kinh ngạc, đôi mắt còn mang theo tầng sương mù khiếp sợ.

      Nàng sững sờ rơi lệ, trong lòng có vị gì. Dường như rung động dần dần hòa quyện với cảm động, mãnh liệt bám vào lòng, A Viên chỉ cảm thấy bản thân con rối mất khống chế, nước mắt cùng vui mừng cùng nhau trào ra, nhấn chìm toàn bộ cơ thể, hầu như còn chừa lại chút nào nữa.

      hiểu sao, A Viên lại nghĩ đến ngày đầu tiên gặp Tề Uyên, tất cả những chuyện này phát sinh dường như đều bởi vì ngày đó mình chọn con đường hoang vắng u đó...

      Nàng cong khóe môi, nốt ruồi son mi tâm tỏa sáng rạng rỡ.

      Quý thị nhìn dáng vẻ của A Viên, lòng mềm nhũn: Thôi, chỉ cần Gia Gia vui vẻ là được rồi.

      định gì, lại nghe thấy cửa sổ bên kia truyền đến tiếng "ken két" nho , càng trở nên ràng trong đêm khuya yên tĩnh này.

      A Viên sửng sốt, giơ tay vuốt nước mắt mặt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang, giọng mềm mại ngọt ngào thường ngày mang theo chút nức nở, càng thêm khiến người mến: "Tề..."

      Nàng còn chưa dứt lời, ý cười ngọt ngào thoang thoảng bên môi ngay lập tức cứng lại, chỉ thấy người đàn ông khuôn mặt như tụ ngọc, đôi mắt đen ngang ngạnh nhìn họ, khuôn mặt hơi dại ra: "Khụ... Hình như ta nhầm..."

      Hết Chương 74.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan19 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :