1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      @Mollisac Đấy là bù cho mấy hôm trước tui vào được Cung, ngày mai cũng đăng 2 chương vì chương 69 ngắn.
      Mollisac thích bài này.

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 70: Đạt được nhận thức chung

      Editor: Sil


      Động tác trong tay Tề Uyên dừng lại, sắc mặt lạnh lẽo: "Ngươi lại lần nữa ?"

      Ngụy Toàn rụt cổ lại, gục đầu xuống dám thở mạnh, chỉ chi tiết bẩm báo : "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Nô tài biết ngài lo lắng cho phượng thể của Thái Hoàng Thái Hậu, cứ mỗi hai ngày đến Viện Thái y hỏi thăm tình huống, Trương Thái y chuẩn mạch cho Nương Nương Thái Hoàng Thái Hậu có thể ngừng thuốc, cơ thể khỏe mạnh. Thái Hoàng Thái Hậu tỉnh lại rồi..."

      Tề Uyên nhìn chồng tấu chương chất thành quả núi trước mặt, trong nháy mắt lòng như loạn thành đống, mi tâm hằn lên vết đỏ đậm.

      "Còn có việc..."

      "." vô cùng phiền hà , trong mắt lộ ra tia phiền chán.

      Ngụy Toàn lén liếc mắt nhìn sắc mặt phủ kín mây mù của Tề Uyên cái, nhắm mắt : "Thám tử lại, Vân nhị Phu nhân mời bạn đến Liễu Ngọc Trai chọn trang sức, bàn chuyện hôn của nương A Viên."

      "Hôm qua ngươi còn với Trẫm là Vân nhị Phu nhân nhìn trúng cháu họ ngoại làm con rể." Tề Uyên nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo, nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta.

      Ngụy Toàn quỳ dập đầu mặt đất theo bản năng, cuống quít : "Đây là do ám vệ của ngài tận tai nghe được, Nô tài dám bịa đặt."

      Tề Uyên mím môi, nắm cây bút trong tay, im lặng , sau lúc lâu mới chậm rãi : "Đứng lên ."

      Ngụy Toàn dè đặt đứng dậy, cố gắng khiến cho cảm giác tồn tại của mình giảm xuống. Ông ta đứng bên cạnh Tề Uyên, cẩn thận nhìn sắc mặt ngài, thấy thoáng dịu lại mới dám mở miệng: "Hoàng Thượng, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót !"

      trầm ngâm , bút tay chậm rãi chuyển động, nét chữ ngày xưa vốn sắc bén tinh tế lại trở nên lộn xộn, nét nào cũng lộ ra vẻ phiền chán.

      Ngụy Toàn muốn mở miệng, chỉ nghe tiếng "lạch cạch", bóng người trước mắt nhoáng lên cái, Tề Uyên thế mà tới cửa Điện rồi.

      "Bãi giá Cung Trường An."

      ******

      "Thái Hoàng Thái Hậu, phần lễ này quá quý, A Viên thể nhận..." A Viên đẩy hòm vào tay bà, chậm rãi lắc đầu.

      "Nếu ai gia tặng, lên rằng con xứng đáng nhận được." Thái Hoàng Thái Hậu híp mắt cười, vuốt tóc nàng: "Ai gia lòng quý con, con có phải Nặc Nha nhi hay cũng liên quan gì hết."

      Hai người trò chuyện thân mật, bên ngoài đột nhiên truyền tới giọng lanh lảnh: "Hoàng Thượng giá lâm."

      Thái Hoàng Thái Hậu liếc mắt nhìn A Viên cái, ý cười mặt càng sâu: "Ai gia muốn ăn món Tôm bỏ vỏ xào thanh* của con."

      *) Tôm bỏ vỏ xào thanh: Món ăn truyền thống của tỉnh Giang Tô

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)

      A Viên thoải mái đáp tứng, đứng dậy ra ngoài.

      "Nàng đâu vậy ?" Tề Uyên thấy nàng , mi tâm nhăn cái, giọng cũng có chút nặng nề.

      "Thái Hoàng Thái Hậu muốn ăn món ta làm." A Viên cười tủm tỉm khẽ , cúi người hành lễ liền về phía phòng bếp.

      Tề Uyên nhìn bóng lưng của nàng, mày nhíu lại, đợi đến khi bóng lưng kia biến mất khởi tầm mắt của mình mới bước chân vào tẩm Cung.

      "Tôn nhi thỉnh an Hoàng Tổ mẫu."

      "Uyên nhi tới đúng lúc, ai gia sắp khỏi bênh rồi, liền để A Viên quay về phủ Quốc Công." Thái Hoàng Thái Hậu tuy trong lòng vẫn luyến tiếc, nhưng mặt vẫn lộ ra ý cười ấm áp: " có lý gì lại bắt nương nhà người ta rời xa gia đình cả."

      Tề Uyên ngồi ở bên người bà, còn chưa gì mà lỗ tai đỏ bừng cả lên.

      "Uyên nhi có gì muốn sao ?" Tề Uyên là đứa bé do bà tay nuôi lớn, bà hiểu rất từng hành động của nó.

      cắn chặt răng, tuy khuôn mặt thản nhiên mang biểu cảm gì, nhưng lời lại lộ ra chút bất đắc dĩ: "Hoàng Tổ mẫu, ngài thể để A Viên xuất Cung được."

      "Vì sao ?" Thái Hoàng Thái Hậu hơi ngạc nhiên, sửng sốt lúc mới phản ứng lại, vỗ tay cười to, ngay cả khóe mắt cũng nổi lên chút nước mắt: "Xem ra ai gia phải người luyến tiếc A Viên nhất."

      "Nếu ngài giúp con, vậy cháu dâu của ngài bay mất."

      "Nhưng Vân gia biết ngươi là Hoàng Thượng, thể khiến cho A Viên hạnh phúc, còn vội vã tìm việc hôn nhân cho A Viên ?" Thái Hoàng Thái Hậu vuốt nước mắt khóe mắt, cười : "Chẳng qua chỉ là chuyện của đạo thánh chỉ thôi, sao đến tay ngươi lại phiền toái như vậy ?"

      "Tôn nhi muốn ép buộc Vân gia." Tề Uyên gằn từng tiếng, ánh mắt lộ ra nét kiên định.

      Thái Hoàng Thái Hậu khẽ vỗ tay , hiền từ gật đầu đồng ý: "Vậy ai gia ốm thời gian nữa, được ?"

      "Đa tạ Hoàng Tổ mẫu thông cảm cho con."

      ******

      Trong Cung có việc gì, Tiêu Lâm hiếm khi được ngồi bên suối xây trong phủ thưởng trà, ngắm hoa, vốn cảm thấy nhàn nhã thích thú, lão Quản gia vội chạy tới thông báo: "Thế tử, có nương hùng hổ tìm tới, rằng, rằng muốn tìm ngài tính sổ."

      Vừa dứt lời, thiếu nữ mặc quần áo màu xanh nhạt trừng mắt lạnh lẽo xuất trước mặt Tiêu Lâm: "Tên khốn, tại sao mi lại phải phá hỏng việc hôn nhân của ta ?"

      Hết Chương 70.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan20 others thích bài này.

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Lâm Tiêu : tại sao ư , đương nhiên vì ta muốn cưới nàng rồi , nàng còn nghĩ vì sao . hửm !!! :yoyo53:


      Tề Chim Cu : dám bàn hôn cho A Viên , bàn cái nào trẫm phá cái đó :yoyo50:
      sweet mandy, Mollisacthuann thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 71: Dâng hương

      Editor: Sil


      Tiêu Lâm nguệch khóe môi lên, phất tay ra hiệu cho Quản gia lui ra, lấy tay rót chén trà : "Uống hụm trà ?"

      Vân Ánh Vãn hừ lạnh tiếng, rút roi dài bên hông ra, khẽ xoay cổ tay, chiếc roi như có sức sống, tựa như con rắn nhạy bén trườn bên hông Tiêu Lâm.

      Đôi mắt đẹp của nàng khép hờ, chăm chú nhìn vào Tiêu Lâm vốn bình thản ung dung giơ chén trà cười mời mình uống, khẽ động tay, vốn định căng roi để gã chịu chút khổ, ngờ gã lại nhào người về phía mình.

      Vân Ánh Vãn hoảng sợ, căm tức nhìn Tiêu Lâm, khuôn mặt đỏ bừng: ta nhất định là cố ý !

      Tiêu Lâm dừng mắt thiếu nữ mắt sáng như sao trước mặt, ánh mắt hàm chứa nụ cười thản nhiên. cầm chén trà rớt ra nửa giọt đưa đến cạnh môi nàng, cười : "Dù Vân tứ Tiểu thư có khát mấy cũng cần phải nóng vội như vậy sao ?"

      Hương trà thơm ngát lẫn với mùi Bạc Hà và Hương Giáp Lan* người chàng trai, như có mấy phần ngất ngây, Vân Ánh Vãn tự nhiên cảm thấy lỗ tai như nóng lên.

      *) Hương Giáp Lan: là loài thực vật có hoa thuộc chi Vanilla của họ Lan, và là trong những nguồn chủ yếu để sản xuất hương liệu vani do có hàm lượng chất vanillin cao.

      (Nguồn: Wikipedia)


      Nàng thu roi lại, lùi về sau mấy bước, giương mắt nhìn về phía y: "Là ngươi tự chạm lên kiếm của ta rồi bị thương, sao lại phải làm khó ta ?"

      "Là ta tự chạm lên kiếm của ngươi ?" Tiêu Lâm cười khẽ, thản nhiên nếm nước trà thơm ngát tay: "Có người khác nhìn thấy sao ?"

      Vân Ánh Vãn cắn răng, hung hăng xì tiếng: "Vân Ánh Vãn ta lớn như vậy vẫn chưa bao giờ gặp người vô liêm sỉ như vậy !"

      Tiêu Lâm khẽ nguệch khóe môi, cười dửng dưng: " nay phải gặp rồi sao ?"

      "Ngươi..." Vân Ánh Vãn trố mắt lên lời, chỉ thấy cơn giận nghẹn trong ngực tiêu xuống được, vô cùng khó chịu.

      "Uống hụm trà ?" Tiêu Lâm lại ngồi xuống, khá thích thú cầm chén trà ngọc quơ quơ.

      "Bích Loa Xuân* ?" Vân Ánh Vãn nhíu mày.

      *) Bích Loa Xuân: là loại trà xanh nổi tiếng, nổi tiếng với vẻ ngoài tinh tế, mang hương trái cây và hương hoa.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      Tiêu Lâm gật đầu, chớp mắt nhìn nàng, : "Bích Loa Xuân thượng hạng, muốn thử ?"

      Vân Ánh Vãn lên phía trước, cầm chén trà lên ngửa đầu uống hơi cạn sạch.

      Tiêu Lâm nhìn Vân Ánh Vãn trút giận, đuôi mày khỏi nhướng lên, định mở miệng, chỉ thấy đôi lông mày thanh tú của nàng khẽ nhăn lại, cực kỳ ghét bỏ liếc mắt nhìn mình cái: "Loại trà có vị như vậy mà nhà ngươi còn uống ngon đến vậy sao ?"

      Ý cười bên mép cứng lại, sửng sốt lúc lại chậm rãi : "Trà này là ta lấy ở chỗ Hoàng Thượng."

      "Khẩu vị của râu xanh chẳng khác nhau là bao." Khuôn mặt Vân Ánh Vãn thản nhiên, đập mạnh chén trà hướng lên mặt bàn: "Ta là Tiểu thư của phủ Quốc Công, hậu duệ Quý tộc khắp Đại Tề muốn kết thân với Vân gia còn nhiều, rất nhiều, ngươi làm hỏng hai người, nhưng làm hỏng được bốn năm sáu bảy tám ! Sau này chúng ta chờ xem !"

      Tiêu Lâm toét miệng cười, dương dương tự đắc lắc cây chiết phiến trong tay: "Vậy chờ tin vui của Vân tứ Tiểu thư."

      Vân Ánh Vãn hừ lạnh tiếng, xoay người liền . Nàng và Quý Đình Quân xem như là lớn lên cùng nhau, so sánh với những thanh niên khác, người Vân Ánh Vãn thuận mắt nhất chính là ta, cũng bài xích cuộc hôn nhân này, nghĩ tới bị tên tiểu nhân có thù tất báo này làm cho rối loạn.

      Càng nghĩ càng tức, nàng dừng chân, quay trở lại.

      ", mi làm hỏng việc hôn nhân của ta như thế nào* !"

      *chỗ này tôi phóng tác chút (vì biết tiếng Trung) nhưng nếu edit nguyên như nguyên tác phù hợp với cả đoạn hội thoại.

      Tiêu Lâm thu lại ý cười trong mắt, nhìn Vân Ánh Vãn vòng trở lại, mặt phủ thêm tầng mây đen, đôi mắt đen ngập sóng: Nàng để ý tên nhóc họ Quý như vậy sao ?

      Mày khẽ nhíu lại, lại chậm rãi giãn ra. Tiêu Lâm ngước mắt lên, yên lặng nhìn Vân Ánh Vãn chớp lấy cái: "Ta chẳng gì cả."

      Vân Ánh Vãn vừa định mở miệng, liền thấy trong mắt người trước mặt lóe lên tia sáng mê người: "Chẳng qua ta chỉ cho gã nghĩ kỹ xem có muốn trở thành kẻ thù của ta hay thôi."

      "Trở thành kẻ thù của ngươi ?" Vân Ánh Vãn hiểu tại sao.

      "Ừm ?"

      "Vết thương còn chẳng lớn bằng ngón tay của ta cũng đáng để ngươi phải bận tâm như vậy sao ?" Vân Ánh Vãn khinh miệt nhìn ta cái, giọng lầu bầu: "Đồ đàn bà..."

      Gân xanh thái dương Tiêu Lâm dựng lên, định mở miệng gì, chỉ thấy thiếu nữ mặt đầy ghét bỏ trước mặt cười với mình: "Vì biết ta kết thù với ngươi, lại bị uy hiếp vài câu liền đánh trống lui quân, cuộc hôn nhân này kết cũng được." Vân Ánh Vãn chắp tay với ta, hào phóng : "Đa tạ Chỉ Huy sứ."

      Dứt lời, nàng khoanh tay rời , bước chân dường như tung tăng.

      Tiêu Lâm yên lặng nhìn theo bóng lưng của nàng, đỡ trán bất đắc dĩ cười: Hình như nàng cũng biết trọng điểm là gì...

      Trọng điểm phải là ta phải lòng nàng sao ???

      ******
      "Có chuyện gì sao ?" Quý thị nghe A Viên trở lại liền tự mình vội vàng ra ngoài đón, nghĩ rằng cùng trở về với nàng còn có hơn 10 cỗ xe ngựa.

      A Viên nhìn thấy Quý thị, trong lòng vô cùng vui mừng, chạy chậm tới rúc vào lòng bà, cười đến mặt mày cong cong: "Thân thể Thái Hoàng Thái Hậu khỏe rồi, cũng tỉnh lại, mới để con trở về đoàn tụ với gia đình." Nàng cười tủm tỉm chỉ xe ngựa sau lưng xe, : "Những xe ngựa này có đồ dùng của con trong Cung, cũng có của Nương Nương ban cho..."

      Vừa nhắc đến hai chữ "ban cho", A Viên liền vuốt ve chiếc vòng Mã Não giấu trong tay áo, ghé vào bên tai Quý thị thầm: "Nương, con có việc muốn với ngài."

      Quý thị trong lòng kêu "lộp bộp" tiếng, gật đầu bất an dặn dò: "Đưa mấy thứ này đến Quỳnh Cư Viện, Sơ Dao, ngươi tự mình giám sát."

      “Dạ.”

      A Viên nhận lấy chiếc hộp trong tay Thu Lan, trịnh trọng hành lễ với nàng, giọng có mấy phần nghẹn ngào: "Thu Lan tỷ tỷ, bảo trọng."

      Thu Lan cũng đỏ hốc mắt, nắm tay A Viên nức nở : " nương cũng phải chú ý sức khỏe, mùa hè đừng để mình nhiễm lạnh, cẩn thận đau bụng."

      A Viên đồng ý, cười khoát tay, xoay người vào phủ Quốc Công.

      "Đây đều là những thứ Thái Hoàng Thái Hậu thưởng cho con sao ?" Quý thị nhìn chiếc vòng Mã Não cổ tay A Viên cùng chiếc vòng Ngọc trong hộp, kinh ngạc trợn mắt: "Những thứ này cũng quá quý rồi..."

      "Nữ nhi nhận hổ thẹn, nhưng lại từ chối được..." A Viên khẽ nhíu mày: "Những năm gần đây Nương Nương ban thưởng vật quý, ngoại trừ những thứ bà khăng khăng may cho con, con gần như động đến, định để đến lúc ngài khỏi bệnh có thể trả lại..."

      Nàng xong, lại thở dài hơi: "Nhưng hôm nay khi con đến chuyện này, Nương Nương lại lạnh mặt với con, còn cách nào khác, con chỉ phải mang về."

      "Thái Hoàng Thái Hậu quả chăm sóc con rất tốt..." Quý thị cảm kích trong lòng, nắm tay A Viên, : "Trong kho có mấy loại dược liệu quý như Nhân Sâm ngàn năm, Linh Chi, chờ mấy ngày nữa con hãy mang vào Cung chuyến, tự mình đưa cho Thái Hoàng Thái Hậu ."

      A Viên gật đầu nghe theo, vuốt ve chiếc vòng Mã Não nhẵn nhụi ôn nhuận cổ tay, hơi mê mẩn: biết Thái Hoàng Thái Hậu có uống thuốc tử tế hay ...

      Quý thị nhìn A Viên, do dự trong chốc lát lại cười đề nghị: "Hôm sau nương dâng hương, bằng Gia Gia cũng ? Vừa vặn có thể tụng kinh cầu phúc cho Thái Hoàng Thái Hậu."

      Đôi mắt A Viên sáng ngời: "Tứ tỷ tỷ có ?"

      "Vãn Vãn phải cùng thím ba của con tham dự ngắm hoa yến, cùng chúng ta." Quý thị dịu dàng cười, định ngày mai sai người truyền tin đến phủ Quan Quân Hầu.

      A Viên dù có hơi thất vọng, nhưng nàng ở trong Cung 6 năm, có rất ít cơ hội được ra ngoài, nay được tự do, trong lòng vẫn là vui mừng.

      ******

      Sáng sớm ngày hôm sau, A Viên ngồi trong xe ngựa kéo bộ quần áo tinh xảo lạ thường người: Chẳng qua là lên chùa dâng hương, tại sao phải ăn mặc tinh tế như vậy ?

      Nàng nhàng xoa chiếc cổ hơi đau nhức, hơi buồn bực xoa phần tua rua lay động.

      "A ! Đây phải là xe ngựa của phủ Hiển Quốc Công sao ?"

      giọng phụ nữ sang sảng truyền đến, đôi mắt dịu dàng như nước của Quý thị sáng lên, ngay lập tức kêu xe ngựa ngừng, vén màn xe lên: "Nguyên Nghi tỷ tỷ ? trùng hợp, lại có thể gặp ngài ở đây."

      Quý thị kéo A Viên xuống xe ngựa, ôn tồn giới thiệu: "Đây là Phu nhân phủ Quan Quân Hầu, bạn thân của nương, gọi tiếng “Tần Phu nhân” ."

      "Gặp qua Tần Phu nhân." A Viên cười mỉm, dáng vẻ mềm mại ngọt ngào, rất khiến người ta thích.

      Tần thị quan sát A Viên tỉ mỉ phen, thầm nghĩ trong lòng: hổ là nương nuôi bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, vẻ ngoài và khí phái đều đứng đầu.

      "Bé ngoan, bé ngoan !" Tần thị cười nắm tay A Viên, trong lòng vô cùng thích.

      A Viên hơi nhướn máy, đối mặt với đôi mặt nhiệt tình như lửa của Tần thị, dường như đột nhiên nhận ra chuyện gì: Chẳng trách hôm nay mẫu thân phải tút tát cho mình từ trong ra ngoài lượt mới bằng lòng để mình ra ngoài...

      lúc chuyện, giọng dịu dàng êm tai vang lên: "Nương, dù ngài có con chăng nữa cũng đừng kéo con nhà người ta buông tay thế."

      Quý thị quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ thấy thanh niên mặc áo xanh thêu chỉ bạc thúc ngựa chạy đến, mặt mày tuấn tú, tư thế oai hùng hăng hái, khiến người ta dứt mắt ra được.

      Tần thị cười mắng câu, với A Viên: "Đây là đứa con trai chịu thua kém của ta, nếu A Viên ngại liền gọi tiếng “Cảnh Dập ca ca” chứ ?"

      A viên quay người hành lễ, mặt vẫn lộ ra nụ cười, giọng ngọt ngào mềm mại cũng thản nhiên: "Gặp qua Thế tử."

      Nụ cười bên mép Tần thị khựng lại, cũng để ý, chỉ nghĩ thiếu nữ nhìn thấy ngoại nam mới có chút thẹn thùng.

      "Gặp qua Ngũ muội muội." Tiêu Cảnh Dập cười xuống ngựa, cầm Điểm tâm xách trong tay đưa cho Nha hoàn sau lưng Tần thị, : "Nương, con mua Điểm tâm ngài muốn về rồi."

      Quý thị cười khen ta hiếu thuận, trong lòng lại càng hài lòng hơn: "Xe ngựa rộng rãi, nếu tỷ tỷ ghét bỏ liền cùng với chúng ta ?"

      "Ta có ý này đó !"

      Hai người dắt nhau lên xe ngựa, A Viên mặc dù muốn nhưng cũng thể nể mặt mẫu thân, chỉ đành bất chấp lên theo.

      Xe ngựa dần chuyển động, tuy đường núi hơi xóc, nhưng gió lạnh hưu hưu ở đây cũng rất dễ chịu. Tần thị là người khôn khéo, lại khá dẻo miệng, mặc dù là A Viên cố ý lãnh đạm sau thời gian ở chung cũng dần dần bỏ xuống phòng bị, tiếng cười dọc đường vô cùng náo nhiệt.

      ******

      " nhiều ngày A Viên… có gì thích ứng được ?" Đôi môi mỏng của Tề Uyên nhếch lên, dừng lại chút, : "Hoặc có gì vui ? Cảm xúc trầm xuống ?"

      trán ám vệ quỳ dưới đất đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, mở miệng run rẩy : "Thưa Hoàng Thượng, nương A Viên có gì thích ứng được... Cũng thấy nàng có gì vui, hôm nay còn theo Vân nhị Phu nhân đến Chùa Thanh Nham dâng hương, đường còn ngẫu nhiên gặp được Quan Quân Hầu Phu nhân dẫn theo Thế tử bái Phật..." Giọng của ám vệ càng ngày càng lí nhí: "Người hai nhà trò chuyện với nhau rất vui, tối nay còn, còn ngủ tại Chùa Thanh Nham."

      "Trẫm thấy tước vị Quan Quân Hầu này nhà họ muốn nữa rồi !" Tề Uyên phất tay đứng dậy, lạnh giọng gọi: "Ngụy Toàn."

      "Có Nô tài." Ngụy Toàn đẩy cửa bước vào, dám trì hoãn chút nào, cực nhanh, bụi trong tay* run lên, vô cùng thú vị.

      *Nghi ngờ tác giả viết sai chính tả hay gì đó. Có thể là Phất trần ????

      "Chuẩn bị chút, xuất Cung."

      "Xuất Cung ?" Ngụy Toàn nhìn đêm đen như mực bên ngoài, lắm miệng hỏi câu: "Hoàng Thượng muốn đâu ạ ?"

      Tề Uyên thản nhiên liếc mắt nhìn ông ta cái, ngữ khí lạnh băng mang theo độ ấm: "Dâng hương."

      Hết Chương 71.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan22 others thích bài này.

    5. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Ta dâng hương, ta tìm vợ.
      thuann thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :