1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Á á á. Tề Cúc Cu đến rồi. Hóng á á á :yoyo17:
      thuann thích bài này.

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 65: Hộ thê
      Editor: Sil

      Tiếng vừa dứt, người đàn ông mặc Long bào màu đen, sắc mặt trầm đá cửa bước vào.

      Người trong phòng đều kinh hoàng, nhất là Vương thị.

      Chỉ thấy người bà ra run lên, "bịch" tiếng quỳ xuống đất, đôi môi trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Thảo dân Vương thị bái kiến Hoàng Thượng."

      "Thảo dân Thường Xuân Sinh bái kiến Hoàng Thượng."

      "Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng." Thu Lan thấy Tề Uyên đến đây làm chỗ dựa cho A Viên, khuôn mặt liền lộ ra ý cười.

      Người trong phòng ai nấy đều quỳ xuống, chỉ có A Viên là vẫn ngồi ghế động đậy, nghiêng đầu câu nào.

      "Con ranh chết tiệt kia, Hoàng Thượng tới mà hành lễ, mi muốn chết cũng đừng để liên lụy đến nhà chúng ta !" Vương thị cắn răng hung tợn , đôi mắt lộ ra ánh sáng u màu xanh như con sói đói.

      A Viên nhíu mày, mũi đau xót, nước mắt ào ào rơi xuống, rơi chiếc váy màu xanh nhạt, ngay lập tức mất hút, chỉ để lại vết nước nhạt.

      "To gan !" Ngụy Toàn cao giọng, kéo dài cuối, chỉ hai chữ ngắn ngủn lộ ra vẻ lạnh lùng u chỉ có trong nơi thâm Cung.

      "Thảo dân, thảo dân chỉ dạy nữ nhi vô lễ..."

      Tề Uyên lãnh lùng quét mắt liếc nhìn bà ta cái, giọng trong trẻo lạnh lùng chứa nỗi tức giận: "Vả miệng."

      "Tuân lệnh."

      Giọng của Ngụy Toàn lộ ra nét sung sướng, móc ra ván gỗ chuẩn bị sẵn từ trong tay áo, ra lệnh cho hai tên tiểu Thái giám ghì chặt bà ta lại lại, cười lạnh tới.

      "Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng..." Thường Xuân Sinh đập đầu bình bịch, trán rất nhanh sưng đỏ cả mảng.

      Vương thị giãy dụa kịch liệt, từ bà ta làm ruộng lớn lên, cũng có mấy phần lực, hai tên tiểu Thái giám phía sau cũng có hơi tốn sức.

      "Vô dụng." Tề Uyên ánh mắt lạnh lẽo, tiện tay gọi Ngự Lâm quân theo đến: ", tự mình đè xuống."

      "."

      Trong lúc hai người họ hành lễ, khôi giáp lóe sáng lạnh lẽ, khiến Vương thị hoảng hốt mà theo bản năng dừng động tác lại.

      Cho đến khi hai đôi tay to lớn mạnh mẽ ghì mình lại, bà ta mới sực tỉnh lại giãy dụa kích liệt. Vương thị nghẹn đến đỏ mặt, sử dụng toàn bộ sức lực từ khi sinh ra cũng giãy dụa được.

      tiếng “bốp” vang dội, Vương thị hét tiếng thảm thiết, ngay lập tức phun ra búng máu. Khuôn mặt đau rát, trong lòng vừa sợ lại vừa giận, bà ta ngẩng đầu lên, nhìn A Viên làm như chẳng có việc gì: "Đồ vong ân phụ nghĩa, cứ trơ mắt nhìn ta bị đánh như vậy sao ?"

      "Đánh." Tề Uyên lạnh giọng, bình tĩnh đến trước mặt A Viên, ngữ khí dần dần chậm lại: "Khiến nàng phải chịu tủi thân rồi."

      A Viên ngửi được mùi hương mát lạnh quen thuộc kia, quay đầu theo bản năng, muốn để nhìn thấy dáng vẻ chật vật đáng thương của mình.

      Tề Uyên nhíu mày, hơi khuỵu người nhìn xuống, đập vào mắt là mảng sưng đỏ, trai tim ngay lập tức thắt lại.

      Độ ấm xung quanh ngừng hạ xuống, A Viên biết ngài tức giận, vội kéo tay áo ngài, khẽ lắc đầu.

      "Đánh chết." Tề Uyên mở miệng, lời ngấm đầy hơi lạnh, bàn tay buông thõng bên người nắm chặt, gân xanh dựng lên, khẽ run rẩy.

      "Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng..." Thường Xuân Sinh gục xuống dập đầu liên tục, đôi mắt lộ ra nỗi sợ hãi rưng rưng nước mắt.

      Vương thị nghe vậy, sững sờ hồi lâu, đến khi bản thân bị kéo ra cửa mới kêu thảm tiếng, bà ta nắm chặt lấy ván cửa gào lên: "Ta dạy dỗ con bạch nhãn lang* này phạm luật gì ! Dù ngài có là thiên tử cũng thể tùy tiện đánh chết người được !"

      *) Bạch nhãn lang: hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.

      (Nguồn: Tiểu Diệp Thảo)


      "Trẫm là luật pháp." Tề Uyên lạnh giọng, gằn từng chữ, ánh mắt nhìn Vương thị tựa như thanh lợi kiếm, sắc bén u khiến người ta dám nhìn thẳng.

      Trong lòng Ngự Lâm quân run lên, cuống quít cúi đầu, bịt miệng bà ta rồi kéo ra ngoài.

      "Nương, nương !" Thường Xuân Sinh định đuổi theo nhưng dám, chỉ phải quỳ mặt đất cầu xin.

      A Viên khẽ lắc đầu với ta cái, ý bảo ta im lặng. Những lúc Tề Uyên nổi giận, kỵ nhất là người khác gào khóc cầu xin.

      Nàng ngẩng đầu lên, nhìn sang Tề Uyên mang ánh mắt hung ác, khỏi rụt lại, đôi tay bé trắng như tuyết kia kìm được mà buông tay áo ra.

      Tề Uyên rũ mắt, thu lại sát khí trong mắt, giọng dỗ dành: "Đừng sợ."

      Đôi mắt A Viên đỏ lên, cái mũi chua xót: Mẹ nuôi sai, mình đúng là đồ vô lương tâm. Ngài ấy ràng tức giận vì ta, mình lại còn sợ, muốn rời xa ngài ấy...

      Nàng duỗi tay, đặt lên bàn tay to lớn hơi lạnh lẽo kia, khẽ run rẩy: "Xin lỗi..."

      Tề Uyên nhàng vuốt ve hai má sưng đỏ của nàng, lông mày nhíu chặt lại, thầm ghét bản thân chậm bước.

      " đau." A Viên cười cái với ngài, đôi mắt xinh đẹp cong như trăng non.

      Tề Uyên càng đau lòng, đôi mắt dâng lên tầng băng giá.

      A Viên nghe tiếng rên đau đớn truyền ra từ trong viện, lòng vừa giận vừa thương, còn thêm nỗi chua xót nồng đậm: "Ngài xem tại sao ta lại khó như vậy..."

      "Đừng nghe, ngoan."

      Vừa dứt lời, đôi bàn tay liền chậm rãi che tai nàng, giống như bảo vệ, ngăn chặn toàn bộ thanh từ bên ngoài khiến nàng thoải mái vậy.

      A Viên ngẩng đầu lên, đôi mắt kìm được đỏ lên, đôi mày liễu thanh tú hơi nhíu lại, nốt ruồi son mi tâm dường như cũng trở nên tươi đẹp thêm mấy phần.

      Thường Xuân Sinh ngơ ngác nhìn hai người, giật mình hiểu ra tại sao Hoàng Thượng lại tức giận.

      Nàng cắn môi, hai tay nắm chặt vạt áo của mình, A Viên yên lặng đếm từ 1 đến 10, giơ tay kéo lấy tay áo Tề Uyên, cẩn thận : "Ta giận, dừng ở đây được ?"

      "Trẫm còn chưa nguôi giận." Tề Uyên buông tay, quay lưng lại tránh ánh mắt tội nghiệp của A Viên, sợ mình nhất thời mềm lòng liền thả độc phụ* kia ra.

      *) độc phụ: người đàn bà có lòng dạ hiểm độc.

      "Ta cũng giận, giận bà ta coi lòng tốt thành lòng lang dạ thú, lại còn đánh ta, nhưng cũng đánh lâu như vậy, thế cũng đủ rồi..." A Viên bước bình bịch hai bước vòng đến trước mặt Tề Uyên, giương mắt lên nhìn : "Dù sao cha nuôi cũng nuôi ta lớn, ta thể trơ mắt nhìn ông trở thành kẻ góa vợ được."

      Tề Uyên liếc nhìn nàng cái, như : "Trẫm lại chọn cho ông ta người dịu dàng xinh đẹp khác ."

      A Viên:...

      "Tề Nhị ~" A Viên làm nũng cực kỳ thuần thục, lấy ra cả dáng vẻ khi dỗ dành Thái Hoàng Thái Hậu: "Các ca ca, đệ đệ, muội muội của ta đều tình đối xử tốt với ta, nếu họ vì ta mà còn mẹ ruột, ta trở thành kẻ vong ân phụ nghĩa trong lời bà ta !"

      Khuôn mặt Ngụy Toàn ửng hồng, cười tủm tỉm nhìn về phía Tề Uyên, nhịn được thầm nghĩ: Ấy ! Ai có thể chịu được thứ này đây !

      Tề Uyên rũ mắt, nhìn đôi mắt lóe lên ánh lệ, trai tim mềm nhũn hơn phân nửa, nhưng vẫn mím môi, kề cà chịu nhả ra.

      "Tề Uyên ~ "

      nhướn mày, trái tim cứng rắn như bị thứ gì đột nhiên đánh trúng, theo bản năng đồng ý: "Làm theo nàng vậy.”

      Vừa dứt lời, Tề Uyên liền hơi hối hận, gọi giật lại Ngụy Toàn truyền lời, với A Viên: "Trẫm có điều kiện."

      "Điều kiện gì ?"

      "Sau này được niệm tình cũ mà giúp Vương thị nữa."

      A Viên nghĩ lúc, liền thoải mái đồng ý, trong lòng yên lặng : Thôi, mình cũng hết lòng giúp đỡ, con nhà họ Vân cũng thể tùy tiện để người ta ức hiếp được !

      Ngụy Toàn thấy vậy liền ra ngoài, tiếng đánh dừng lại, Thường Xuân Sinh vội vàng xông ra ngoài, khóc đến là thê thảm.

      "Về cung với Trẫm."

      Hai người định về, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết: "Nương, nương ngài có chuyện gì vậy ?"

      "Im lặng chút, đừng quấy rầy thánh giá."

      "Thánh giá ?" Hạ thị kinh ngạc, quỳ xuống đất hành lễ.

      "Chị dâu, ta phải về đây, nếu có khó khăn gì cứ nhờ người nhắn tin cho." A Viên nâng Hạ thị dậy, cười .

      Hạ thị vốn nhạy bén, chỉ liếc mắt cái thấy mảng sưng đỏ mặt A Viên cùng với người đàn ông sắc mặt trầm mặc Long bào đứng đằng sau, cũng đoán được sơ sơ chuyện gì vừa xảy ra. Nàng ta đầy áy náy kéo tay nàng, : "Gà sắp hầm xong rồi, ở lại ăn chút nhé ?"

      A Viên chẳng hiểu tại sao khi nghe câu này của Hạ thị, nỗi lo lắng trong lòng ngay lập tức liền tan chút: "Thôi, cũng còn sớm nữa, ngày mai Hoàng Thượng còn phải lên Triều nữa."

      Hạ thị cũng cứng rắn giữ nàng lại, yên lặng tiễn họ , lại giúp Thường Xuân Sinh nâng Vương thị đầm đìa máu tươi vào trong nhà.

      "Tướng công mời đại phu , có ta đây rồi." Hạ thị khẽ đẩy ta, biểu cảm lo lắng.

      Thường Xuân Sinh đồng ý, lo lắng chạy ra ngoài.

      Hạ thị nhìn Vương thị hấp hổi giường, thu lại nét lo lắng mặt, giọng : "Nương, ta lại giết con gà hầm canh bồi bổ thân thể cho ngài."

      Dứt lời, liền đứng dậy ra sau nhà.

      Nàng cắt con gà vặt lông thành từng miếng rồi bỏ vào trong nồi, nhàng sờ bụng lẩm bẩm: "Con à, nhớ kỹ nhé ? Đây là “Người khôn giữ mình”* mà người đọc sách ..."

      *) Người khôn giữ mình: thành ngữ Trung Quốc, chỉ người lảng tránh để bảo toàn chính mình (dùng với hàm nghĩa tốt).

      (Nguồn: Baidu)


      ******

      A Viên ngồi trong xe ngựa, nghiêng đầu liếc nhìn Tề Uyên, chủ động tựa lên bả vai ngài: "Cám ơn ngài."

      Tề Uyên nhìn A Viên, đưa tay nâng cằm nàng, cúi đầu hôn, giọng trong trẻo lạnh lùng hơi khàn khàn: "Nếu thực muốn cảm ơn ta, bằng lấy thân báo đáp ?"

      Hết Chương 65.
      Last edited: 21/2/20
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan23 others thích bài này.

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Cũng sắp được ôm tức phụ về nhà rồi đó Tề Chim Cu
      thuann thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 66: Say rượu

      Editor: Sil


      A Viên sửng sốt, chỉ cảm thấy mặt nóng lên, rụt sang bên cạnh, căng thẳng bám dính vào thành xe, ngừng run rẩy, ngay cả giọng cũng run lẩy bẩy: "Ngài đừng tới đây !"

      Nàng cắn môi, nhớ tới dã sử mình biết đọc ở đâu, rằng Hán Vũ Đế Lưu Triệt* nhìn trúng Ca cơ xinh đẹp Vệ Tử Phu ở phủ của tỷ tỷ là Bình Dương Công chúa, giành được nàng ta tới tay, xe ngựa trở về Cung liền lâm hạnh nàng ta…

      *) Hán Vũ Đế: là vị hoàng đế thứ bảy của nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông được đánh giá là hoàng đế tài ba (Hán Vũ thời đại), làm nhiều việc củng cố nền cai trị và mở cửa ra bên ngoài.

      (Nguồn: Wikipedia)


      A Viên khẩn trương nuốt hụm nước bọt, đôi tay che chặt cổ áo, hai mắt nhắm nghiền, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên.

      Tề Uyên nhíu mày, mỉm cười dịch về phía bên phải, cho đến khi giữa hai người còn khoảng cách nào nữa.

      Mùi hương mát lạnh dễ chịu truyền đến, A Viên căng thẳng, tim đập như sấm. Hơi thở xích lại gần, hơi thở mát lạnh kia ở gần chóp mũi, như ngang ngược đoạt lấy tất cả khí xung quanh nàng.

      Nàng co ro yên, tim đập rất nhanh, mắt chớp loạn, tựa như con bướm mất phương hướng bay loạn. A Viên hoảng hốt thôi, mắt thấy Tề Uyên cách mình càng ngày càng gần, vội vã đưa tay ra ngăn ngài lại, lắp ba lắp bắp: "Quý thủy (Kinh nguyệt) của ta còn, còn... được..."

      Mắt Tề Uyên hàm chứa ý cười, nhàng mổ lên đôi gò má phớt hồng của nàng, cười khẽ tiếng. giơ tay, cưng chiều khẽ chạm vào trán nàng, cười : " hiểu cái đầu này của nàng chứa những gì nữa."

      A Viên nghiêng đầu nhìn về phía ngài, hiểu sao lại đắm chìm vào khoảng biển đầy sao. Nàng bĩu môi, biết được ngài ấy trêu mình, tức giận hừ tiếng.

      Tề Uyên vép bên má phải của nàng, nhìn kia mảng sưng đỏ kia, ánh mắt sâu thẳm. cúi đầu, nhàng hôn cái, lưu luyến triền miên, vô cùng dịu dàng: "Đau ?"

      A Viên khẽ lắc đầu, hờ hững* : "So với Đại bản trong Cung, cái tát là gì..."

      *) Ở đây tác giả dùng thành ngữ “Vân đạm phong khinh”, nghĩa đen chỉ gió nhè phẩy, mây trôi hững hờ. Nghĩa bóng là thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, màng đến điều gì khác, có thể bỏ được.

      (Nguồn: Vườn hoa của Bạch Trà, có tham khảo Baidu)


      Vừa dứt lời, nàng được ôm chặt vào trong lòng. Chóp mũi tràn ngập mùi hương mát lạnh chỉ có người Tề Uyên, A Viên nép vào lòng ngài, nhăn cái mũi tham lam hít hà mùi hương này, nỗi phiền muộn trong lòng giống như được đặt trong dòng suối trong suốt, gột nỗi chua chát trong lòng.

      A Viên kìm được mà muốn vòng tay quanh hông , im lặng cọ cái.

      "Sau này Trẫm lại khiến nàng phải chịu ủy khuất nữa." Giọng Tề Uyên buồn rầu, mang theo tia khàn khàn.

      "Được." Giọng trong veo mềm mại, nàng nhắm mắt lại, đuôi mắt tràn đầy ý cười.

      Xe ngựa chậm dần, Ngụy Toàn vừa vén màn xe lên, chỉ thấy Tề Uyên khẽ lắc đầu với mình, nhàng "suỵt " tiếng.

      Tề Uyên ôm lấy hông nàng, vừa định ôm nàng xuống xe liền nghe thấy A Viên đnag ngủ say trong lòng mình dở giọng trẻ con rầm rì tiếng.

      "Tề Uyên, ta muốn ăn Dê Quay*..."

      *) Dê Quay:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)


      Người hầu hạ bên cạnh như Ngụy Toàn vẫn giữ sắc mặt như bình thường, làm như chưa hề nhìn thấy gì, nhưng đám Ngự Lâm quân bên ngoài lại vô cùng kinh hãi, liều mạng cúi đầu: nương A Viên dù có được sủng ái, nhưng gọi thẳng tên tục của Hoàng Thượng rơi đầu đó !

      Bọn họ cảm giác được cơn giông tố sắp tàn sát bừa bãi trong Cung, nhưng chưa từng nghĩ vị Hoàng Thượng máu lạnh cứng rắn của họ chỉ dịu dàng khẽ dỗ dành. Đám Ngự Lâm quân đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy bao lâu nữa trong Cung chắc chắn có thêm vị Chủ nhân .

      A Viên mơ mơ màng màng, suy nghĩ ràng, chỉ mơ thấy mình ăn món Dê Quay thơm ngát, khi tỉnh dậy liền hơi đói bụng.

      "Ra lệnh cho bên dưới."

      Ngụy Toàn lên tiếng, A Viên giật mình tỉnh lại: " tại là giờ gì rồi ?"

      "Thưa nương, sắp đến..." Ngụy Toàn vừa định đáp lời, chỉ thấy Hoàng Thượng ra hiệu cho mình bằng ánh mắt.

      A Viên vẫn luôn nhìn sang Tề Uyên hiểu sao lại thấy hơi kỳ lạ, nhưng nàng vẫn ra được nên cũng lên tiếng.

      Ngụy Toàn ngầm hiểu, cười : " sắp đến giờ hợi sáu khắc(10 rưỡi đêm)."

      "Giờ hợi sáu khắc ? Sao lại về đến nhanh như vậy ?" Theo lý thuyết nhanh nhất cũng phải đến giờ tý (11h đêm - 1h sáng) mới đến nơi...

      Đôi mắt A Viên ướt nhẹp, lúc nhìn sang Tề Uyên cả người cứ như mèo con vừa rời xa mẹ, vô cùng làm người ta phải trìu mến.

      "Thấy nàng mệt liền khiến xa phu nhanh chút." Tề Uyên cười cười: "Trẫm cũng đói, ăn cùng Trẫm chút ?"

      A Viên thoải mái gật đầu, theo ngài trở về Điện Dưỡng Tâm.

      Đợi đến khi Thượng Thiện Phòng chuẩn bị xong xuôi đồ ăn, A Viên liền ngồi cùng Tề Uyên trong sân ăn thịt, ngắm trăng.

      "Đây là Hến Vàng* mới được dâng lên hôm nay, tươi ngon béo ngậy, Hoàng Thượng và nương nếm thử ." Thanh Niệm bê đĩa Hến Vàng bỏ cát đặt trước mặt hai người, lại cầm bầu rượu lên rót chén cho A Viên, sau đó mới đứng dậy.

      *) Hến Vàng: là loài hến nước ngọt, động vật thân mềm hai mảnh vỏ thủy sinh trong họ Corbiculidae (họ hến). Loài này là ban đầu chủ yếu là có nguồn gốc châu Á và do đó nó thường là thường được gọi là Hến châu Á.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      " cần ở lại hầu hạ." Tề Uyên lãnh đạm .

      Thanh Niệm hiểu ý, dẫn theo đám Cung nhân lui xuống.

      A Viên nướng Hến Vàng, híp mắt cười gặm củ khoai tây nướng mềm. Nàng nhìn ngọn lửa bập bùng trong long, hiểu sao lại nhớ tới canh hồi còn bé ở nhà họ Thường, quây quần bên các ca ca, đệ đệ ăn khoai lang nướng. Động tác của A Viên dần chậm lại, trong lòng đơn.

      Xa xa truyền đến vài tiếng giã ống trúc trong veo, A Viên sửng sốt, nhìn sang Tề Uyên bên cạnh, vẻ mặt nghi ngờ: " phải ngài mới là giờ Hợi sao ? Vừa mới có khả năng là canh ba..."

      Sắc mặt Tề Uyên vẫn có nửa điểm kỳ quái như thường: "Ngụy Toàn nhớ nhầm."

      A Viên bĩu môi, giọng : "Vịt chết còn cứng mỏ."

      Tề Uyên nghe vậy, nhịn cười nhíu mày giả vờ cả giận, : "Lá gan càng ngày càng lớn đấy ?"

      A Viên cười đút cho ngài miếng Hến Vàng béo ngậy, mềm mại : "Bởi vì ngài dung túng ta đó !"

      Đuôi mày Tề Uyên khẽ nhếch lên, tâm trạng vô cùng sung sướng.

      Khuôn mặt A Viên tràn đầy ý cười, nhưng trong lòng lại có chút phiền muộn, vốn cho rằng mình có người nhà thương mình, có Tề Uyên chuộng mình quan tâm đến Vương thị, nhưng hôm nay nàng vẫn cảm thấy đau lòng.

      Đó là mẫu thân mình mười mấy năm trời... Nàng cúi đầu, sờ loạn được chén rượu liền ngửa đầu uống hơi cạn sạch, chất lỏng cay nóng trượt xuống cổ họng, nghẹn đến mức nàng đỏ bừng mặt.

      Tề Uyên sửng sốt nhìn chén rượu trong tay nàng, đó là Rượu Rắn Lục năm xưa...

      A Viên vội vàng cầm Rượu Hoa Đào trong chén của mình uống lên rửa cổ họng, cổ họng bị đốt đến hơi đau mới thoải mái hơn chút.

      Tề Uyên khẽ lắc đầu, đứng dậy tìm Thanh Niệm khiến nàng ta nấu chút canh giải rượu phòng sẵn, lúc quay lại sân A Viên ngà ngà say, ôm bầu rượu trút xuống chén lại chén.

      Chỉ thấy khuôn mặt nàng nhuộm tầng đỏ ửng, ánh mắt càng ngày càng mê ly, nốt ruồi son mi tâm kiều diễm ướt át.

      "Ngài về rồi ? Rượu này uống ngon !" A Viên híp mắt cười ôm mặt, lòng đau xót, đôi mày khẽ nhíu lại.

      A Viên choáng váng nhìn Tề Uyên, hiểu tại sao lại tủi thân như bánh bao trương, nhân lên gấp bội, đè chặt nàng, ăn mòn mạch đập, hơi thở của nàng.

      "A Viên ngoan, đưa bình rượu cho ta." Mi tâm Tề Uyên dựng lên, ôn tồn dỗ dành.

      Nàng ôm bầu rượu, hiếm khi lại tùy hứng nhất quyết bỏ: "Đừng cướp ! Đây là của ta !"

      A Viên lộ ra tầng sương mù, Tề Uyên yên lặng nhìn thể làm gì hơn ngoài thở dài, đôi mắt thâm thúy tràn đầy đau lòng.

      Cái mũi nàng chua xót, toàn bộ tủi thân chua chát trong lòng đều tản ra. A Viên ném bình rượu trong tay ra, rúc đầu vào lòng Tề Uyên khóc thút thít: "Tề Uyên, ngài xem, ngài rốt cuộc ta... ta làm sai chuyện gì vậy ?"

      Trái tim Tề Uyên căng thẳng, như bị ai đó nắm trong tay bóp mạnh mấy cái vậy: " làm gì sai cả, là họ sai."

      "Tề Uyên, lòng ta khó chịu..." A Viên chỉ vào ngực mình, nghẹn ngào: "Đau như kim đâm vậy... Tề Uyên, Tề Uyên ta đau..."

      nhíu mày, trái tim vô cùng đau đớn, giận đến hai mắt đỏ như máu, nhưng vẫn ôn tồn nhàng dỗ dành.

      Thanh Niệm bê canh giải rượu, thấy tình huống này liền ngẩn người, nhất thời cũng biết có nên qua hay .

      "Lại đây." Tề Uyên ngoắc tay, tự tay nhận lấy canh giải rượu, giọng với A Viên: "Uống canh ."

      ", ta uống..." A Viên ôm chặt lấy Tề Uyên, nức nở: "Ta buông, ta muốn ôm ngài !"

      "Tề Uyên... Ngài là thơm !"

      Khóe môi Thanh Niệm cong lên, đột nhiên đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Tề Uyên, trong lòng run lên, lập tức quay người lui xuống, lại dám quá xa, sợ ngài có chuyền ra lệnh lại được.

      "Canh mà Liễu Tư thiện tự tay nấu, nếu nàng uống ta liền thưởng cho Ngụy Toàn ?"

      A Viên ngẩng đầu lên, ánh mắt rời rạc nhìn chén canh: "Đây phải là Liễu Tư thiện nấu."

      Tề Uyên nhíu mày, thể tin nổi nhìn nàng.

      "Mũi của ta thích lắm !" A viên mặt đầy nước mắt, hồng con mắt nhưng cũng mang vẻ mặt tự hào.

      bất đắc dĩ, chỉ đành phải : "Ta thích A Viên nghe lời."

      Vừa dứt lời, A Viên liền chớp mắt, nước mắt ào ào rơi xuống, rơi lên tay Tề Uyên.

      Nước mắt nóng bỏng, giống như bị bỏng, vội vàng rụt tay về, trong lòng hối hận thôi: "Ta sai rồi, A Viên nghe lời hay ta đều thích, đừng khóc, đừng khóc nữa... Chúng ta uống canh nữa."

      A Viên cầm lấy chén canh, ùng ục ùng ục uống lên sạch sẻ. Nàng buông bát, cầm lấy Tề Uyên tay dè đặt quơ quơ: "Ta nghe lời..."

      Tề Uyên nhìn dáng vẻ tội nghiệp của nàng, cái mũi chua xót, hốc mắt hơi ửng đỏ: "A Viên, xin lỗi."

      ôm lấy A Viên, thiếu nữ vừa nãy còn giương nanh múa vuốt im lặng vùi đầu vào lòng mình, ngoan ngoãn đến mức làm đau lòng.

      Tề Uyên mím môi, nhíu mày, ôm lấy A Viên khắc cũng muốn buông ra: xin lỗi A Viên, ta sai rồi...

      Hô hấp A Viên dần dần trầm xuống, ngủ rồi.

      Thanh Niệm nhàng bước tới, giọng : "Hoàng Thượng, đêm khuya."

      Tề Uyên gật đầu, ôm lấy A Viên bước về tẩm Điện của mình: "Chăm sóc cho nàng tốt."

      "Dạ."

      nhìn khuôn mặt nhắn đỏ bừng của A Viên cái sâu, trong lòng thương, xoay người chậm rãi ra ngoài.

      Tề Uyên đứng bên ngoài cửa, nhìn sắc trời dần sáng lên, cả trái tim đều là A Viên...

      ******

      Quý thị quá nhớ nhung A Viên, liền đưa bài tử là muốn đến thăm Thái Hoàng Thái Hậu, ra là đến gặp con lúc.

      Còn chưa đến Cung Trường An, lại dường như nghe được chuyện có liên quan tới A Viên, liền chậm rãi dừng lại.

      "Vị Nữ quan trong Cung Trường An kia đúng là tốt số, được nuôi dưỡng bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, tương lai có thể tìm được cuộc hôn nhân tốt !"

      "Tìm việc hôn nhân tốt gì chứ ! Hôm qua vị Nữ quan kia thế mà lại nghỉ ở Điện Dưỡng Tâm đấy." vị Cung nữ cắt sửa bụi cây giọng : "Trong thiên hạ có cuộc hôn nhân nào tốt hơn thế chứ ?"

      "A ! Đúng là lên như diều gặp gió !" Cung nữ bên cạnh vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.

      Sắc mặt Quý thị trắng bệch, chạy thẳng tới, giọng cũng hơi run rẩy: "Vị Nữ quan đến tên là, tên là A Viên sao ?"

      Hết Chương 65.

      Editor có lời muốn
      : Vì được nghỉ dịch nên tôi edit hoàn cả bộ này, sau này mỗi ngày chương, nếu hôm nào chương ngắn quá 2 chương nhá.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan23 others thích bài này.

    5. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Hahaha thích quá à , vậy là bữa nào cũng có chương mới đọc rồi . Tks editor nhiều nha :yoyo45:
      thuannnoair thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :