1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Hahaha tiêu đời Tề Chim Cu rồi , bị tức phụ giận dỗi cho mà xem
      thuann thích bài này.

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 62: Tặng thuốc

      Editor: Sil


      Tề Uyên liếc về phía Bình phong theo bản năng, trong lòng hơi hối hận.

      "Tất nhiên là chuẩn bị cho ngài rồi..."

      "Chuẩn bị cho ngài..."

      "Chuẩn bị..."

      Những lời này dường như có loại ma thuật nào đó, ngừng xoay quanh trong đầu A Viên, rất lâu vẫn thể tan .

      Nàng cắn môi, bàn tay nắm chặt đĩa biến thành màu trắng, trái tim giống như bị ai đó đào rỗng. A Viên nhìn góc áo màu đen bị che lại kia, chậm rãi gục đầu xuống, cố gắng hết sức quên cảm giác khó chịu trong lòng.

      Khóe miệng nàng miễn cưỡng cong lên, thầm tự an ủi trong lòng: Quý tộc quan viên đều có ba vợ bốn nàng hầu, dù sao Tề Nhị cũng là Hoàng Thượng !

      A Viên chớp chớp đôi mắt hơi ẩm ướt, bả vai nho hơi sụp xuống: Mình vui !

      Tiêu Lâm giật giật lỗ tai, nhạy bén phát ra trong phòng trừ mình và Tề Uyên ra còn thêm tiếng hơi thở yếu ớt. ta nhìn sang tầm mắt của Tề Uyên, ý cười trong mắt dần đậm lên, khẽ ho tiếng, : "Đồn rằng Nam Cương có “Tam mỹ” (ba thứ đẹp), là Núi Khinh Giác, hai là Sông Ngọc Dao, thứ ba chính là vị mỹ nhân mà thủ lĩnh chọn - Con của Đại Tế Ti, Nhiêu Ca."

      Tề Uyên nhíu mày, trầm mặt liếc nhìn ta, lạnh lùng : "Hôm nay ngươi nhiều lời."

      "Thần cũng suy nghĩ cho Hoàng Thượng thôi." Tiêu Lâm cong khóe môi, cười nỗi đau của người khác.

      Tề Uyên thờ ơ nhìn ta, biết ta cố ý, ngữ khí cũng mỉa mai hơn mấy phần: "Thưởng cho ngươi, thế nào ? Mỹ nhân rắn rết xứng với Bánh bao mực nước* như ngươi đúng là tuyệt phối."

      *) Bánh bao mực nước: “Bánh bao” là từ lóng Internet để chỉ người ngu ngốc, có bị ức hiếp cũng biết đánh trả, “mực nước” là loại mực mà ngày xưa dùng để viết chữ giấy/thẻ tre, chỉ người có “tâm hồn đen tối”, phúc hắc. Chắc cụm này để chửi ông Tiêu Lâm là người giả nai, bề ngoài ngu ngu mà bên trong đen thôi rồi.

      "Thần cũng chỉ làm việc cho Hoàng Thượng, thế mà ngài lại ngại thần đen tối."

      Tất cả tâm tư của Tề Uyên đều đặt người A Viên đằng sau tấm bình phong, nhịn được phất tay: "Lui xuống ."

      "Tuân lệnh."

      Đuôi mắt Tiêu Lâm khẽ cong lên, khuôn mặt ôn hòa như Tụ Ngọc lên vẻ phóng đãng xấu xa, cúi người hành lễ, xoay người lui ra.

      Tề Uyên thong thả bước tới phía sau tấm bình phong, đôi mắt bình thản như nước lộ ra vẻ khẩn trương. mở miệng, giọng mát lạnh như suối: "A Viên..."

      Bàn tay A Viên khẽ thả lỏng ra, khuôn mặt nhắn ngẩng lên, đưa cái đĩa cho Tề Uyên, vờ như có việc gì, : "Ta thích ăn Bánh Vừng Đường Đỏ*."

      *) Bánh Vừng Đường Đỏ: Bánh nhân Đường Đỏ, bên ngoài bọc Vừng (xem ảnh)

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)


      Nàng yên lặng nhìn Tề Uyên đặt bánh bên, cặp mày kiếm tuấn tú khẽ nhíu lại, dáng vẻ muốn gì đó lại thôi. Phần bụng đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn nặng nề, A Viên mím môi, thầm nghĩ ổn rồi.

      "Nam Cương muốn tiến cống mỹ nữ." Tề Uyên nhíu mày, nhìn dáng vẻ quan tâm lắm của A Viên, đôi mắt đen tối u.

      "Ừ..." A Viên lấy ống tay áo che bàn tay khẽ xoa phần bụng, chỉ thờ ơ .

      Đôi mắt Tề Uyên híp lại, lộ ra tia lạnh lẽo, chậm rãi tiến về phía trước hai bước, da đầu A Viên tê dại, vội vàng lấy tay chặn lại: "Ngài đừng tới đây."

      Tề Uyên cúi đầu, thể tin nổi nhìn bàn tay bé trắng nõn bụng kia, khuôn mặt lạnh lùng ngay lập tức tan bằng, nhuộm lên tầng ý cười ấm áp.

      Nhất định là nàng ghen !

      Còn chưa hả hê được bao lâu, đột nhiên nhận ra sắc mặt của A Viên dường như thay đổi.

      "Gọi, gọi Thanh Niệm tỷ tỷ vào." Khuôn mặt chỉ lớn chừng bàn tay của A Viên chịu đựng đến đỏ bừng, môi bị cắn đến bợt , ngay cả hốc mắt cũng chứa đầy nước mắt, cả khuôn mặt đều vẻ lúng túng.

      "Sao vậy ?" Tề Uyên lo lắng, vừa tiến về phía trước nửa bước thấy thiếu nữ mềm mại trước mặt biến thành con mèo xù lông, cả người đều lên vẻ bài xích.

      "Nhanh !" A Viên vừa xấu hổ lại vừa lúng túng, giọng lộ ra vẻ hấp tấp.

      Tề Uyên còn cách nào khác, chỉ phải gọi nàng ta vào.

      Thanh Niệm nghe thấy ngài gọi gấp liền vội vàng tới: "Hoàng Thượng gọi Nô tỳ có chuyện gì ?"

      " nhìn xem nàng có chuyện gì vậy." Tề Uyên im lặng đứng ở bên, tuy khuôn mặt bình tĩnh gợn sóng, nhưng bàn tay chắp sau lưng lại nắm chặt thành quyền.

      A Viên nhìn , mím môi giọng ngập ngừng : "Ngài ra ngoài ."

      Thanh Niệm nhìn lướt qua sắc mặt A Viên, cúi đầu xuống, khóe miệng cong cong: "Hoàng Thượng, chẳng qua chỉ là chuyện của con , ngài tạm thời đến thiên Điện nghỉ ngơi lúc, Nô tỳ chăm sóc tốt cho nương."

      A Viên gục đầu xuống thấp hơn, liều mạng cắn môi, nội tâm rơi lệ đầy mặt: Mỗi lần đến Ngự tiền đều xui xẻo !

      Tề Uyên nhìn A Viên cứ như con nhím thu gai lại, đôi mắt sâu thẳm nhuộm tầng ý cười.

      A Viên rúc ghế, yên lặng nhìn chằm chằm vào đôi giày thêu hình rồng cách mình xa, khỏi thở dài hơi: Sao còn chưa vậy...

      Nàng dám ngước mắt lên, mặt càng lúc càng nóng. A Viên định mở miệng lại đột nhiên nhìn thấy đôi giày nọ động đậy, gần về phía mình, đầu nàng nổ “uỳnh: tiếng, còn chưa kịp đưa tay ngăn ngài lại, cơ thể đột nhiên bay lên.

      A Viên kinh ngạc kêu lên tiếng theo bản năng, kìm được mà ôm chặt lấy cổ Tề Uyên. Hơi thở hòa vào nhau, trong giá rét lại mang theo hương vị ngọt ngào nhàn nhạt.

      "Ngài, ngài làm gì vậy !" A Viên trợn tròn mắt, bối rối biết phải làm sao, nhìn sườn mặt như dao khắc của , tim đập mạnh cái.

      Tề Uyên , chỉ im lặng ôm A Viên đến tẩm Điện, nhàng đặt nàng lên giường.

      A Viên nhìn sắc vàng bắt mắt xung quanh, cứ như nằm lò than, luống cuống tay chân đứng dậy định xuống.

      "Nằm xuống." Tề Uyên đưa tay, khẽ ấn nàng trở lại giường.

      Nếu như làm bẩn Long sàng... Nàng liều mạng lắc đầu, nhìn Tề Uyên đầy sợ hãi: "Chuyện này đúng quy củ."

      Tề Uyên liếc mắt nhìn nàng cái, thần sắc nhàn nhạt: "Cũng chẳng phải lần đầu tiên nằm ở đây."

      Dứt lời, xoay người chậm rãi rời , khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.

      A Viên cắn ngón tay ai oán nhìn bóng lưng kia, đến khi người rồi mới xuống từ giường, thở dài sâu xa: "Ngài ấy nhất định cười nhạo ta !"

      Thanh Niệm nhìn A Viên cứ như đứa trẻ vậy, bật cười “phì” tiếng: " nương cũng hơi xui xẻo chút."

      Nàng vừa , vừa đỡ A Viên quay về giường, dịu dàng : "Ta chuẩn bị cho nương chút nước ấm và Kinh Nguyệt Dây Lưng*, cứ trước nghỉ tạm lúc, chờ lúc nữa ta trở lại."

      *) Kinh Nguyệt Dây Lưng: đại loại là bvs ngày xưa ở Trung Quốc

      A Viên giãy dụa định xuống, chỉ thấy Thanh Niệm biểu cảm nghiêm túc, : "Nếu nương cố ý nghe lời,Hoàng Thượng trách tội ta hầu hạ cho tốt."

      Nàng ngừng lại động tác, khẽ rụt về: "Xin lỗi..."

      Thanh niệm híp mắt cười sờ đầu nàng, bước nhanh ra ngoài.

      A Viên thấp thỏm yên nằm nghiêng giường, hai tay co quắp bất an nắm lấy khăn trải giường, tựa như chim sợ cành cong, ngay cả gối đầu cũng dám dựa lên.

      Nàng căng thẳng chịu đựng lúc lâu, nghe thấy tiếng đẩy cửa liền thở dài nhõm hơi.

      Thanh Niệm cầm bọc nho , tiểu Cung nữ đằng sau bê chậu nước ấm, tò mò nhìn lướt qua A Viên, đôi mắt ngay lập tức tràn đầy vẻ xấu hổ, túng quẫn. Nàng ấy cúi đầu, đặt chậu nước ở bên, chậm rãi lui ra ngoài.

      "Hoàng Thượng vừa ra lệnh, còn phải chờ lúc nữa mới đến bữa tối, nếu nương mệt liền chợp mắt lúc ." Nàng vừa vắt khăn, vừa dịu dàng .

      A Viên bĩu môi: Dù ta có buồn ngủ cũng dám...

      Đợi đến khi A Viên xử lý ổn thỏa, Thanh Niệm mới hầu hạ nàng nằm xuống, bưng chậu nước bẩn ra ngoài.

      A Viên nơm nớp lo sợ sườn nằm ở giường, vuốt thanh đọc cho nàng rót bình nước nóng hơi hơi xuất thần.

      Loại hương đốt trong Điện cũng phải mùi Long Diên Hương* truyền thống, mà là loại hương nước biển lạnh lẽo, tỏa ra mùi Đàn Hương và Tuyết Tùng** nhàn nhạt.

      *) Long Diên Hương: là chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng, trước đây được sử dụng trong ngành công nghiệp sản xuất nước hoa.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)

      **) Tuyết tùng: loài cây cao đến với mùi thơm hăng của nhựa gỗ, chỏm dày tạo hình chóp và vỏ cây có hình vuông rạn nứt, và các nhánh rộng, phẳng.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      A Viên giật giật cái mũi , trong lòng đoán được bảy tám phần những hương liệu được dùng trong loại hương này. Lúc mới vào Cung, Nữ quan mà nàng theo biết tạo hương, nàng cũng học theo chút, nhưng cũng tới nơi tới chốn, cũng chỉ có thể phân biệt được loại hương liệu gì dùng mà thôi.

      Cách đó xa bên ngoài Điện đột nhiên truyền đến tiếng vang giòn dã của chậu đồng rơi, tiếp theo là tiếng khóc cầu xin tha thứ.

      "Bốp, bốp..."

      A Viên kinh ngạc, đứng bật dậy, tiếng đại bản đánh da thịt lá quá đỗi quen thuộc đối với nàng.

      Nàng đẩy cửa ra, thấy cách đó xa có tiểu Cung nữ quỳ mặt đất, bốn phía hỗn độn, nước bắn tung tóe khắp nới.

      Tiểu Cung nữ kia cũng cũng chỉ tầm 10 tuổi, cơ thể gầy yếu, mỗi lần đại bản đập xuống đều run lên cái, tay phải che chặt miệng lại để bản thân phát ra thanh nào.

      A Viên thấy đáng thương, đến gần mới phát ra tiểu Cung nữ bị phạt kia chính là người vừa bưng nước phía sau Thanh Niệm.

      " xảy ra chuyện gì ?"

      Cung nữ cầm đại bản vừa thấy A Viên liền hoảng hốt, vội vàng hành lễ, bén nhọn : "Thưa nương, ranh con này mắt để cả đỉnh đầu rồi, bưng nước cũng nhìn đường, tạt cả vào người ta !" Nàng ta liếc mắt nhìn A Viên, nghĩ lúc lại bồi thêm câu: "Nếu như quấy rầy đến Hoàng Thượng..."

      "Im miệng." Khuôn mặt A Viên nghiêm lại, trầm giọng : "Hầu hạ ở Ngự tiền lâu như vậy, quy củ cũng đều quên rồi sao ?"

      Trong lòng Cung nữ kia run lên, ngay lập tức quỳ mặt đất.

      A Viên chậm rãi thở dài, đỡ nàng ta lên: "Ở Ngự tiền, luôn phải cẩn thận hơn so với nơi khác, cũng biết mình sai ở đâu rồi chứ ?"

      "Nô tỳ sai ở chỗ nên mượn danh Hoàng Thượng."

      " hiểu được là tốt rồi." A viên quay đầu nhìn về phía tiểu Cung nữ run rẩy kia, giọng chậm dần: "Nàng ấy nhẫn tâm phạt cũng là vì muốn tốt cho ."

      "Nô tỳ hiểu ." Bé nức nở, khẽ gật đầu.

      "Lui xuống ."

      "Dạ."

      A Viên thầm thở ra hơi, Diêu Uẩn An thường bị Minh Đàn gọi giúp dạy dỗ những tiểu Cung nữ mới vào Cung, nàng nhìn nhiều, tất nhiên cũng học được phương pháp ân uy cùng thi* này.

      *) ân uy cùng thi: Khiển trách/lập uy song song với khích lệ

      Nàng đứng trong viện, làn gió mát lạnh từ từ phả tới, A Viên hiểu sao lại nghĩ tới vị Mỹ nhân Nam Cương mà Tiêu Lâm nhắc tới.

      Nàng ta nhất định rất đẹp nhỉ ?

      A Viên gục đầu xuống, đôi mắt tràn đầy đơn. Đúng lúc trong lòng nàng lên vẻ chua xót, đôi tay chậm rãi nắm lấy bàn tay rũ bên hông nàng.

      Bả vai hơi trầm xuống, hơi thở ấm áp chậm chạp phả vào cần cổ nàng, ma xát khiến nàng ngứa ngáy.

      Tề Uyên tựa đầu lên cần cổ nàng, trầm giọng : "Tin ta."

      A Viên biết ngài ấy tỏ thái độ với mình, nỗi chua chát trong lòng dần lắng xuống, nàng cúi đầu, cười: So với việc chưa gì buồn rầu, bằng cứ sống tốt nay .

      "Ta đói !" A Viên híp mắt cười, .

      Tề Uyên đồng ý, đôi mắt dần lạnh xuống, lời, chỉ bình tĩnh, kéo cánh tay bé của nàng vào trong Điện.

      Khuôn mặt A Viên cong cong, lòng chỉ nghĩ tới món Lươn kho tàu tươi ngon béo ngậy mà hề phát ra, bước chân càng thêm tung tăng.

      Tề Uyên thấy vậy, sắc mặt tối sầm lại, lòng càng lúc càng buồn bực.

      A Viên cười vào trong Điện, nhìn lướt qua bàn ngay lập tức ngẩn người.

      Đa số món ăn bày bàn toàn là những món bổ máu, cái gì mà Củ Từ Chưng Sườn, Canh Gà nấu Gạo Nếp, Thịt Bò xào Tuyết Lê, Chè Hạt Sen Táo Đỏ, chỉ lướt sơ qua, khuôn mặt nhắn kia của A Viên đỏ cả lên.*

      *) Củ Từ Chưng Sườn:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)

      *) Canh Gà nấu Gạo Nếp:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)

      *) Thịt Bò xào Tuyết Lê:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)

      *) Chè Hạt Sen Táo Đỏ:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)


      Bữa cơm này ăn được !

      Tề Uyên nhàn nhạt liếc nhìn nàng cái, trong lòng cứ như kết nút: Từ đầu tới cuối A Viên đều trông như ghen chút nào...

      A Viên lúng túng uống hụm canh gà, lặng lẽ giương mắt nhìn Tề Uyên ăn đến là ung dung, hơi hiểu được tâm tư của ngài ấy: Tại sao mình lại cảm giác được ngài ấy tức giận nhỉ ?

      Nàng cúi đầu, nhìn cái bát biết từ lúc nào được gắp đầy lên như ngọn núi này của mình, chậm rãi lắc đầu: Ngài ấy phải tức giận mới đúng chứ ? Hôm nay mình cũng trêu chọc ngài ấy mà... Mình còn chưa gì đến chuyện Mỹ nhân Nam Cương mà !

      Hai người hề lên tiếng, bữa cơm này ăn đến là buồn bực.

      "Trẫm đưa về." Tề Uyên rũ mắt, nhìn A Viên đứng ngồi yên, lãnh đạm .

      "Được !" A Viên đứng dậy, ngoan ngoãn theo sau Tề Uyên, vừa ra khỏi cửa liền đụng phải tiểu Cung nữ vừa mới bị phạt kia.

      "Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng."

      A Viên nhìn tiểu Cung nữ nơm nớp lo sợ kia, thấy nàng ta hoảng loạn, vừa định mở miệng hỏi câu, đầu ngón tay chợt mát lạnh.

      Tiểu Cung nữ đỏ mặt, sợ hãi đến mức chưa kịp "Nô tỳ cáo lui" xoay người hốt hoảng rời .

      A Viên nhìn lọ con trong tay, vẻ mặt khó hiểu.

      Nàng quay về phía ánh trăng, nhìn dòng chữ to bằng hạt đậu xanh thân lọ, khó khăn đọc ra: "Bí xử bảo dược..." (Thuốc bảo dưỡng vùng kín - để thế cho hàm xúc)

      Hết Chương 62.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan23 others thích bài này.

    3. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 63: Xấu hổ
      Editor: Sil

      Đôi mắt A Viên chợt trợn to, ngơ ngơ ngác ngác nghiêng đầu nhìn Tề Uyên: Thuốc này phải là thứ ta nghĩ đó chứ ?

      Chỉ thấy ngài lúng túng khẽ ho tiếng, giả vờ thờ ơ giương mắt nhìn ra xa nhằm che dấu lúng túng của mình, A Viên nhìn vành tai màu hồng phấn của , liền cảm thấy lọ con mát lạnh trong tay kia trở thành thanh sắt nóng.

      Biểu cảm quẫn bách, nàng luống cuống tay chân nhét lọ con kia vào trong tay Tề Uyên, ngữ khí kích động, nhanh: "Ta cần thứ này, ngài thay ta trả lại cho nàng ấy ."

      Dứt lời, liền che mặt vội vàng rời .

      Tề Uyên chỉ cảm thấy ấn đường nhảy lên, bỏ thứ kia ra rất xa.

      đứng dưới ánh trăng lúc lâu, đôi mày xinh đẹp khẽ nhăn lại. Chỉ thấy sắc mặt Tề Uyên trở nên kỳ dị, cắn răng chậm rãi về phía trước. nhìn chiếc lọ con dường như lóe tia sáng kỳ lạ trong đất, sắc mặt tái xanh cả ra.

      Tề Uyên xoắn xuýt trong chốc lát, cuối cùng lại cúi người, lấy tay nhặt lọ thuốc lên, sắc mặt bình thản nhét vào trong tay áo, lại xoay người vờ như có việc gì về phía Điện Dưỡng Tâm.

      ******

      A Viên ở lỳ trong phòng bếp, tùy tiện tìm miếng Chân Giò Thủy Tinh*, cắn mạnh miếng, bì lợn giòn dai ngon miệng, phần mỡ mềm mà ngấy, phần thịt nạc mềm ngon, từng chỗ đều vừa đủ, vừa thử miếng là biết đây là tay nghề của Trình Tầm.

      *) Chân Giò Thủy Tinh:

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      Nàng cầm chân giò, kìm được mà nhớ lại chuyện vừa rồi, khuôn mặt trắng như tuyết đầy xấu hổ: Sau này mình đúng là còn mặt mũi nào mà gặp người được nữa !

      Nước sốt miếng chân giò màu hồng lên hàng dấu răng, A Viên càng thấy đủ, lại nghiến răng nghiến lợi cắn thêm hàng nữa, trong lòng lại rơi lệ đầy mặt.

      Việc này cứ như đám ruồi, bâu trong lòng nàng mãi , cho dù qua nửa đêm, nàng vẫn hề buồn ngủ chút nào, đôi mắt vô cùng tỉnh táo, mặt vẫn xấu hổ đến chịu nổi như trước. Cho đến khi ánh nến dần tắt, mưa bên ngoài ngừng, A Viên mới dần có chút buồn ngủ...

      Mặt trời lên cao, Thu Lan thấy A Viên còn chưa ra, khuôn mặt có chút lo lắng, nương cũng phải là người lười biếng ham ngủ, phải là bị bệnh chứ ?

      Thu Lan căng thẳng, vào phòng, nhàng đến bên cạnh Giường Ngà Voi*, khẽ gọi.

      *) Giường Ngà Voi: Loại giường có hình điêu khắc bằng Ngà voi ở .

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      A Viên nhướng mày, rầm rì vài tiếng bằng giọng trẻ con, mơ mơ màng màng xoay người lăn vào bên trong.

      " nương, nương ? Nên dạy rồi, Vân tứ Tiểu thư đợi bên ngoài lúc rồi." Thu Lan lấy tay đẩy đẩy nàng, mềm giọng dỗ dành.

      A Viên bĩu môi, lấy tay che mặt: Sao lại ầm như vậy !

      Thu Lan gọi hồi lâu, Vân Ánh Vãn chờ có hơi nóng nảy liền thẳng vào. Nàng đứng bên giường nhìn A Viên ngủ nướng, làm nũng như đứa trẻ, trái tim ngay lập tức tan thành vũng nước.

      "Thu Lan tỷ tỷ, ngài cứ làm việc của mình trước , có ta ở đây rồi." Vân Ánh Vãn vuốt tóc A Viên, nhàng thở dài: Nếu Gia Gia bị thất lạc tốt rồi.

      Thu Lan còn cách nào khác, chỉ phải đồng ý: "Các Cung nữ hầu hạ đều ở bên ngoài, nếu Tiểu thư có gì cần ta lệnh, cứ gọi tiếng là được.”

      "Làm phiền Thu Lan tỷ tỷ."

      Thu Lan cười lui ra, Vân Ánh Vãn nhìn A Viên, lấy tay kéo chăn co nàng: "Bác hai nghe mẹ nuôi của muội tái phát bệnh cũ, đau đớn chịu nổi, liền thả mẹ nuôi của muội ra khỏi nhà lao."

      "Ừ..." A Viên mơ màng lên tiếng, nhưng trong lúc mê mang, hình như nàng cũng cảm thấy có gì đó chút đúng, đột nhiên mở mắt ra.

      Nàng đứng bật dậy, nghi ngờ nhìn sang Vân Ánh Vãn: "Tứ tỷ, mẹ nuôi của ta chưa bao giờ bệnh cũ..."

      "Muội vào Cung nhiều năm, sau này trong nhà phát sinh ra chuyện gì, muôi biết cũng đúng." Vân Ánh Vãn nghĩ lúc, lại an ủi: "Huống chi các trưởng bối cũng đều chỉ chuyện tốt, chuyện xấu, chừng là sợ muội lo lắng, vậy nên mới giấu muội."

      A Viên nhíu mày, cười tự giễu, mẹ nuôi của nàng bình thường chỉ cần mắc bệnh vặt như nhức đầu thôi cũng đều chỉ tiếc thể tám trăm dặm cấp báo bệnh tình cho mình, thuận tiện đòi chút bạc. Nếu có bệnh cũ gì nghiêm trọng, bà nhất định lừa gạt mình.

      Vân Ánh Vãn thấy nàng nhíu mày, chỉ nghĩ nàng lo lắng cho bệnh tình của mẹ nuôi liền dịu dàng an ủi: "Gia Gia đừng , tổ phụ mời danh y đến chữa bệnh cho mẹ nuôi muội, ít ngày nữa khỏi hẳn, Bác hai cũng đưa cho bọn họ số bạc, trong tay mẹ nuôi muội có tiền chắc chắn lại chăm chăm đến những việc vì lợi nhuận mà bức tử người như cho vay nặng lãi nữa."

      A Viên khẽ lắc đầu, chậm rãi thở dài hơi: "Từ lúc vào Cung, muội gần như động đến bổng lộc mà đưa hết cho gia đình. Nhất là ba năm nay ở Cung Trường An, ta vốn dư dả, ngoài phần bổng lộc để dành hàng năm, ngay cả phần thường ngày Tết cũng gửi về nửa..." Nàng dừng lại chút, rồi tiếp lời: "Tính sơ ra cũng là mấy trăm lượng. Số bạc này cũng đủ cho họ cơm áo lo rất lâu, kể cả làm ăn buôn bán cũng đủ, trong nhà cũng thiếu bạc."

      Nàng vừa , khuôn mặt tràn đầy lo lắng: "Tứ tỷ tỷ, nhà mẹ nuôi nuôi ta lớn cũng dễ dàng gì, ta tình nguyện dùng hết năng lực để báo đáp họ, hiếu thuận họ. Ta biết, tổ phụ và cha mẹ biết ơn họ thu nhận và chăm sóc cho ta, nhất định đồng ý với mọi cầu của nhà mẹ nuôi ta, nhưng họ cũng hiểu bà ấy, mẹ nuôi của ta vốn tham lam, nếu cứ mực dung túng nàng, nuôi lớn lòng bà ấy, tương lai e rằng bà ấy còn gây phiền phức lớn hơn."

      A viên đầy lo lắng nắm lấy chăn gấm, thở dài sau xa: Thứ gọi là bệnh cũ, e rằng cũng chỉ là giả vờ thôi...

      Vân Ánh Vãn nhìn đôi mắt đầy buồn rầu của A Viên, trong đầu khỏi lên suy nghĩ: "Gia Gia, có phải, có phải mẹ nuôi của muội đối xử với muội tốt hay ?"

      ", bà ấy đối xử với ta cực kỳ tốt." A Viên rũ mắt, trong lòng có chút chua xót.

      Vân Ánh Vãn cũng tin: "Gia Gia, ta cũng phải kẻ ngốc ! Người có thể vì mấy lượng bạc mà bức tử mạng người sao có thể đối xử tốt với muội được ?"

      "Tứ tỷ tỷ, trước khi tiến Cung nhà ta cứ mãi khốn đốn, kể cả trong hoàn cảnh ăn bữa nay lo bữa mai như vậy, bà ấy cũng đuổi muội ra ngoài." A Viên chậm rãi .

      Vân Ánh Vãn mím môi, lòng tuy tin, nhưng cũng truy hỏi nữa.

      Nàng nhìn quầng thâm dưới mắt A Viên, ân cần : "Nhìn như ngủ ngon vậy, muội ngủ lúc nữa , ta ra ngoài tùy tiện dạo."

      "Sao lại có thể để mình tỷ..."

      "Đều là người nhà, khách sáo như vậy làm gì ? Nếu muội cảm thấy có lỗi với ta, vẫy hãy gọi hai vị Nữ quan thân thiết với muội đến cùng với ta, ta có thể thuận tiện đòi chút Điểm tâm."

      A Viên nhìn Vân Ánh Vãn cười đến mặt mày cong cong, khóe miệng cũng khỏi cong lên: "Ta khiến Thu Lan tỷ tỷ dẫn tỷ ."

      "Được."

      Sau khi dặn dò mọi việc xong xuôi, A Viên nằm giường nhìn tấm màn lịch tao nhã kia đến hơi xuất thần, nàng lật người sang bên, thở dài sâu xa: Mình vốn định trốn ngài ấy mấy ngày...

      ******

      Đến giờ Thân (3-5h chiều), A Viên kéo tay Vân Ánh Vãn về phía cửa Cung, hiểu tại sao lại cảm thấy khí nặng nề dị thường, xung quanh phảng phất như bị đông lại.

      Tứ tỷ tỷ hình như được vui vẻ cho lắm...

      A Viên nhíu mày, kéo ống tay áo của Vân Ánh Vãn, đầy vẻ áy náy: "Xin lỗi Tứ tỷ tỷ... Ta cũng biết vừa ngủ là thẳng tới buổi chiều..."

      Lòng Vân Ánh Vãn tràn đầy lửa giận, chỉ miễn cưỡng cười nàng: "Ta giận."

      Tay trái nàng nắm lại, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng: Trời giết Vương thị !

      "Đúng rồi Tứ tỷ tỷ, mấy ngày gần đây tỷ vất vả rồi, ta với Thái Hoàng Thái Hậu, cho tỷ nghỉ hai ngày, tỷ có thể luyện kiếm, chơi diều rồi !" A Viên nhìn khuôn mặt xanh mét của nàng, chuyện còn cẩn thận, sợ mình làm nàng tức giận.

      Vân Ánh Vãn gật đầu đồng ý, cười lên xe ngựa, vừa buông rèm cửa, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, ít nhiều cũng nhờ mình hỏi thăm Trình Tầm và Diêu Uẩn An, bằng phủ Hiển Quốc Công bọn họ còn chẳng hay biết gì đâu !

      Cứ hai bà ngày là trận đánh, cơm đủ no là chuyện thường ngày... Vân Ánh Vãn nghĩ đến lời của Diêu Uẩn An, đôi mắt chứa lửa giận: Con nhà họ Vân chúng ta thể cứ bị ức hiếp như vậy được !

      A Viên nhìn xe ngựa dần xa, mím môi suy nghĩ: Chờ Tứ tỷ tỷ lại vào Cung, làm chút đồ ăn ngon cho tỷ ấy để bồi tội !

      Nàng nghiêng đầu nhìn sang Điện Dưỡng Tâm, mặt nóng lên, chuyện hôm qua lại ra trước mắt.

      A Viên hít hơi sâu, cho đến khi nhiệt độ mặt giảm xuống, mới xoay người về hướng Điện Dưỡng Tâm.

      Nàng vô cùng quen thuộc đẩy cửa bước vào, chóp mũi đột nhiên vấn vương mùi hương của sữa. A Viên nhìn sang chiếc đĩa thủy tinh nho đặt bàn dài của Tề Uyên theo bản năng, nỗi xấu hổ quanh quẩn trong lòng ngay lập tức tan đến bảy tám phần.

      "Đây là món Bánh cuộn Váng Sữa Nho* mà Liễu Tư thiện vừa đưa tới." Tề Uyên chỉ vào đãi , thản nhiên : "Trẫm thích mấy món quá nồng vị sữa, cầm ."

      *chỗ này là món gì đó mà tra Google ra, chỉ phỏng đoán.

      Khóe miệng của Ngụy Toàn hầu hạ bên cạnh mỉm cười, liếc nhìn Tề Uyên mặt đổi sắc, thầm nghĩ trong lòng: ràng là cố ý chuẩn bị cho người ta !

      A Viên yên lặng nhìn sáu chiếc Bánh cuộn béo ngậy màu trắng đĩa kia, khuôn mặt dần mỉm cười.

      " chuẩn bị bình trà Thiết Quan * cho A Viên dùng với điểm tâm." Tề Uyên khẽ ho tiếng, chắp bút cúi đầu, tùy tay cầm quyển tấu chương cẩn thận phê.

      *) Thiết Quan trong “thập đại danh trà” nổi tiếng của Trung Quốc, gắn liền với truyền thuyết kỳ bí liên quan tới Quan Bồ Tát.

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)


      Ngụy Toàn bưng điểm tâm đến trước mặt A Viên, cười ra ngoài.

      A Viên cầm lấy chiếc Bánh cuộn to tròn nhàng cắn miếng, tâm trạng ngay lập tức liền trở nên vui vẻ. Đầy mùi sữa, mềm mại ngọt ngào, cùng với vị nho chua chua ngọt ngọt, hương vị càng thêm phong phú.

      Tề Uyên khẽ nâng mí mắt, nhìn A Viên mặt mày cong cong, khóe môi khẽ cong lên khó phát được.

      Chỉ trong nháy mắt, Ngụy Toàn bê hộp đựng thức ăn tới, phía sau còn theo tiểu Cung nữ gầy yếu, trong tay bưng chiếc khay bằng gỗ lim, cúi đầu theo đúng quy củ, dáng vẻ hết sức cung kính.

      "Liễu Tư thiện nghe nương tới, cố ý cầm số món Điểm tâm ngài thích chờ bên ngoài, lại sai ta đưa đến đây cho ngài." Khuôn mặt Ngụy Toàn tràn đầy ý cười, chất kín chiếc bàn vuông bên cạnh A Viên.

      "Đợi lát nữa ta đến thăm Liễu Tư thiện và Thôi Điển thiện." A Viên mỉm cười, nghi ngờ nhìn bình trà trong mâm: "Trà này nấu nhanh như vậy sao ?"

      "Hoàng Thượng đá tính kỹ giờ..."

      "Ngụy Toàn." Tề Uyên nhíu mày, khẽ ho tiếng, ngắt lời ông ta: "Cút ."

      "Dạ." Ngụy Toàn vẫn cười ha ha, cầm cây phất trần từ từ lui ra.

      Cũng phải khiến nương biết ngài làm gì cho ấy mới được !

      A Viên sững sờ nhìn theo bóng lưng của Ngụy Toàn, quay đầu lại nhìn về phía Tề Uyên, chỉ cảm thấy sắc mặt của ngài vẫn như thường, nhìn ra chút xíu khác thường, chỉ là vành tai như ngọc kia vẫn lộ ra sắc đỏ vô cùng khả nghi.

      Nàng cầm Bánh cuộn trắng múp nóng hổi hổi, trong lòng ấm áp, khóe mắt đuôi mày lên ý cười ngọt ngào.

      " trước lui xuống... Là ?" A Viên chăm chú nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, trái tim run lên, trước mặt đúng là tiểu Cung nữ đưa thuốc cho mình hôm qua kia mà.

      Tề Uyên nghe vậy, giương mắt đảo sang, trong Điện ngay lập tức tràn ngập xấu hổ.

      A Viên nhìn tiểu Cung nữ trước mặt, chỉ cảm thấy đầu ong ong: có ai xấu hổ, mất mặt hơn mình !

      A Viên bỏ Điểm tâm ra, trong lòng hoảng loạn, chuyện cũng lắp ba lắp bắp: "Ta, ta muốn xuất Cung !"

      Hết Chương 63.
      iruka kawaii, Suuuly, Dinhloan23 others thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 64: Cái tát

      Editor: Sil


      Vừa dứt lời, khí trong điện liền ngưng trệ, từng hơi thở của A Viên đều mang theo chút khẩn trương.

      Nàng liếc nhìn Tề Uyên cái, chỉ cảm thấy ánh mắt ngài sâu thẳm, yên lặng nhìn mình chằm chằm. A Viên run lên, hoảng hốt vội vàng cúi đầu.

      "Ngươi ra ngoài."

      Giọng trong trẻo lạnh lùng truyền đến, A Viên "A" lên tiếng, ra ngoài theo bản năng.

      " nương..."

      tiếng êm tai như chim truyền đến từ phía sau, ống tay áo của mình dường như bị ai kéo. A Viên quay đầu lại, chỉ thấy tiểu Cung nữ kia run rẩy : " nương, Hoàng Thượng khiến Nô tỳ ra ngoài..."

      "A..." A Viên ngơ ngác quay lại, ngồi xuống, làn da phơi ra ngoài đều đỏ lên. Nàng chậm rãi cúi đầu, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt lại thành đường.

      Tề Uyên chậm rãi tới trước mặt nàng, đôi mắt híp lại lộ ra tia nguy hiểm: "Nàng muốn xuất cung ?"

      "Ừ... Ngày mai ta muốn trở về nhà họ Thường chuyến." A Viên rụt cổ lại: Ta chỉ muốn trở về chuyến thôi, sao lại khiến ngài ấy tức giận chứ ?

      Sắc mặt dịu lại, cười tự giễu tiếng, bản thân vừa nghe thấy nàng muốn xuất Cung loạn cả tiền tuyến, lại quên sạch chuyện của nhà họ Thường.

      "Ngày mai Trẫm phái người đưa nàng." Tề Uyên lãnh đạm : "Nhà họ Thường... Nàng định làm thế nào ?"

      "Ngài biết sao ?" A Viên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn .

      Tề Uyên khẽ cười: "Phải che chở cho nàng tốt, để nàng bị người ta ăn vào bụng."

      "Ta cũng cầm tinh con thỏ..." A Viên bĩu môi, thở dài sâu xa: " ra, ta cũng biết nên làm gì bây giờ, nhưng cảnh cáo phen luôn tốt hơn việc gặp phải họa lớn về sau."

      nhíu mày, cầm lấy Bánh cuốn Váng Sữa tự tay đưa tới bên miệng nàng: "Họ chưa hẳn cảm kích."

      A Viên thuận tiện cắn miếng, lông mày nhíu lại chặt: "Để ngày mai quan sát tình huống , nếu như mẹ nuôi của ta ở trong nhà lao lần, sửa lại bản tính, vậy gì tốt hơn..."

      Nàng lại cắn miếng, nhét đầy cả miệng, khuôn mặt đầy nét buồn rầu: Nếu như vậy, mình sẵn sàng cho nặn tượng Bồ Tát bằng vàng !

      Tề Uyên khẽ nhíu mày, chỉ ôm A Viên vào lòng, khẽ vỗ về lưng nàng.

      ******

      A Viên vẻ mặt nghiêm trọng ngồi trong xe ngựa, xuyên qua khe hở rèm cửa kính nhìn ra bên ngoài, đất vàng khắp nơi, đường xá lầy lội, vài gian nhà thấp tịt sắp xếp đâu vào đấy đặt cách đó xa, là thôn mà nàng sinh hoạt suốt 6,7 năm, thể quen thuộc hơn nữa kia.

      Tính ra, cũng vừa vặn 6 năm rồi.

      Nàng nhìn thôn xóm, ruộng đồng vô cùng quen thuộc, trong lòng phức tạp thôi. Nơi mình từng tâm tâm niệm niệm, nằm mơ cũng muốn trở về cũng phải nhà mình...

      Vó ngựa dần dần chậm lại, xe ngựa chậm rãi dừng lại.

      A Viên nhíu mày, trái tim treo lên cao, lại trì trệ muốn thả xuống. Trước mắt chợt sáng bừng, nàng chậm rãi giương mắt lên, chỉ thấy Thu Lan cười tủm tỉm vén rèm xe lên, : " nương, đến rồi."

      "Ừm." A Viên lên tiếng, vin lên tay Thu Lan đứng dậy, chậm rãi xuống xe.

      Mắt Thu Lan hàm chứa ý cười, giọng êm ái : " nương càng ngày càng có khí phái của Tiểu thư Phủ Quốc Công."

      "Còn phải nhờ công của và Minh Đàn tỷ tỷ sao ?" A Viên cong mắt lên, việc mệt mỏi nhất trong Cung Trường An chẳng qua cũng chỉ là học vẽ tranh đánh đàn, hay những chuyện phong nhã như pha trà, Thái Hoàng Thái Hậu ngay cả quỳ cũng để cho mình quỳ.

      Nàng ngẩng đầu lên, đánh giá căn nhà ngói bốn gian đầy khí phách trước mắt, đây là căn nhà hoa lệ nổi bật nhất trong thôn này.

      A Viên vuốt nước mắt khóe mắt, trong lòng lẩm bẩm: Nay mỗi ngày mưa, phụ thân và ca ca phải đội nón sửa nhà, các đệ đệ muội muội cũng phải ngủ trong căn phòng rét lạnh ẩm ướt nữa...

      "Muội muội..." Thường Xuân Sinh vác sọt tre ra, thấy A Viên hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt đầy kích động: " đúng, đúng, nên gọi ngài là Vân Tiểu thư mới đúng."

      "Ca ca !" A Viên vẫn cười ngọt ngào như trước.

      Thường Xuân Sinh vuốt trán, vội vàng hỏi: "Mau vào nhà nghỉ ngơi chút."

      ta nhếch mép cười, vươn đôi bàn tay định dìu nàng, nhưng vừa cúi đầu nhìn thấy bộ quần áo bằng vải tinh xảo đắt tiền kia liền ngượng ngùng rụt tay về, quặp tay kéo vạt áo yên.

      "Ca ca, đỡ muội phen." A Viên híp mắt cười, .

      "Ha !" Thường Xuân Sinh cười hắc hắc, cẩn thận đỡ lấy A Viên, giống như khi còn bé vậy

      "A Viên trở lại rồi sao ?" Vương thị nhìn thấy A Viên, cười híp mắt nghênh đón, thái độ vô cùng thân thiết.

      A Viên có chút quen, trong lòng hơi chua chát.

      "Đây là vợ của của con, tên là Hạ Thúy Dung, mau gọi “chị dâu” !" Vương thị kéo người phụ nữ trẻ tuổi làn da màu lúa mạch, mắt to mày rậm, trông vô cùng tháo vát đẩy đến trước mặt A Viên.

      Hạ thị là người hiền lành hào sảng, dám xem A Viên, cuống quít học theo dáng vẻ của bọn Nha hoàn trong thành hành lễ với Tiểu thư, cong đầu gối trước mặt nàng: "Sao dám nhận của ngài tiếng “chị dâu” ? Ngài là Tiểu thư của Phủ Quốc Công, dân chúng như ta..."

      "Chị dâu, đều là người nhà cả, cần gì phải khách sáo !" A Viên cởi chuỗi vòng Ngọc trai tay, cười nhét vào tay Hạ thị: "Ngày ngài thành thân với ca ca ta lại tiện trở về, đây là quà gặp mặt cho ngài."

      "Như vậy sao được !" Hạ thị mặt đỏ bừng chối từ: "Phủ Quốc Công cũng cho rất nhiều, sao có thể lại nhận của ngài..."

      Vương thị nhìn Chiếc vòng Ngọc trai từng viên tròn trịa trơn bóng, to cỡ hạt Long Nhãn (quả nhãn), ánh mắt ngay lập tức sáng lên: "Bảo cầm cứ cầm , khách sáo làm gì ?"

      "Đây là quà gặp mặt, nhà ta tặng để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Thường đối với ta, phải cùng thứ ! Chị dâu cứ cầm ."

      Hạ thị tiện từ chối nữa, chỉ phải đỏ mặt dè đặt đứng lên: "Ngọc trai tốt như vậy, sao ta lại nhận nổi..."

      "Sao lại nhận nổi ? Cho dù nàng ta tại thế này cũng là đứa bé do ta tay nuôi lớn, em của chồng . Chẳng qua chỉ là chuỗi vòng Ngọc trai, thiển cận !" Vương thị vừa , vừa kéo tay A Viên, cố gắn nặn ra hai giọt nước mắt khóc hồi: "Nương lao lực trăm cay nghìn đắng mà nuôi con lớn, con xem nương đối xử với con như thế nào ?"

      "Muội muội vất vả lắm mới trở về được lần, chuyện này làm gì ? Nương nhanh giết con gà lên kho , muội muội đến đây từ xa nhất định đói lắm." Thường Xuân Sinh biểu cảm áy náy, lặng lẽ kéo tay áo Vương thị ý bảo nàng ít mấy câu.

      Vương thị lay tay ta ra, quay đầu lại hung hăng trừng mắt với ta: "Con biết gì ?" Bà ta quay đầu lại, nhìn A Viên cười : "Đời này nương cũng được hưởng phúc gì, nếu có thể nếm thử Ngự thiện có mùi vị thế nào, dù có chết cũng đáng..."

      "Nương, Ngự thiện trong Cung cần lưu ý rất nhiều việc, gia vị, hương liệu cũng có hàng trăm nghìn loại, trong nhà cũng thể làm ra hương vị đó được." A Viên nghĩ lúc, lại giọng : "Nếu ngài muốn, lần sau ta đem những thứ này đến làm đủ cho ngài bàn ? Hôm nay e là chỉ có thể làm tạm..."

      A Viên , nhưng vào tai Vương thị lại là nàng ta nghe lời, còn là bé bị bà ta ức hiếp cũng dám thở mạnh kia nữa.

      Hạ thị thấy khí có chút vi diệu, liền vội vàng đứng ra hoà giải: "Để con làm, Thịt gà kho tàu là chuyên môn của con, hôm nay làm để muội muội nếm thử tay nghề của ta ."

      "Đúng, đúng, đúng, cơm chị dâu muội nấu cơm là tốt nhất cả làng xóm dưới ! hề kém so với tiệm cơm, hôm nay muội nên nghỉ ngơi tốt !" Thường Xuân Sinh hòa giải, ra hiệu bằng mắt cho Hạ thị.

      Hạ thị hiểu ý, híp mắt cười lên tiếng, đẩy cửa ra ngoài.

      Vương thị liếc nhìn bóng lưng của nàng ta, hừ lạnh tiếng, phun ra câu: "Đồ có mắt !"

      A Viên hơi xấu hổ, đúng lúc định gì đó, liền nghe thấy Vương thị mở miệng: "A Viên, lần này con đến có chút bạc hay ?"

      A Viên mím môi, chậm rãi lắc đầu.

      Vương thị vừa thấy vậy, ngay lập tức mũi ra mũi, mặt ra mặt (kiểu xụ mặt ra á), bà nhướng mày dương quái khí *: " nay bay lên đầu cành làm phượng hoàng, cũng quan tâm gia đình sống chết thế nào nữa."

      *) dương quái khí: mấy lời khó nghe, theo kiểu mỉa mai, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

      Thu Lan nhìn được nữa, bật ra câu: " nương của chúng ta mang trong mình dòng máu của Vân gia, vốn dĩ chính là phượng hoàng rồi !"

      "Mi, con tiện nhân này !" Vương thị ngờ Nha đầu bên cạnh A Viên cũng dám nhục nhã chính mình, tức giận đến mặt trắng bệch.

      "Nương, ít mấy câu !" Thường Xuân Sinh vội vàng ngăn lại.

      "Ta là Cung nữ theo bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, cũng có phẩm cấp, còn chưa tới lượt bà quở trách ta !"

      A Viên chính khuyên can, bạt tai lại vung ra, đánh đến đầu choáng váng.

      "Đồ vong ân phụ nghĩa ! Bà đây nuôi mi lớn, mi lại để cho tiện nhân này chống đối ta sao ?" Vương thị tức giận đến toàn thân run rẩy, mắng đến nước miếng văng tung tóe.

      A Viên kìm lại nước mắt, cơn giận từ đáy lòng đột nhiên dâng lên, vừa định phất tay áo rời liền nghe thấy giọng lanh lảnh truyền đến: "Điêu dân lớn mất, dám khóc lóc om sòm trước mặt Thánh Thượng !"

      Hết Chương 64.
      iruka kawaii, Suuuly, Layla0622 others thích bài này.

    5. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Rồi xong , đúng là mượn gan của trời mới dám đánh tức phụ của Tề Chim Cu mà . Sống sung sướng chịu mà thích chết đây mà . Tiểu tức phụ nâng tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan , 3 ngàn sủng ái tại 1 thân mà bà mụ đấy dám chửi rồi đánh , đúng là biết chử chết viết thê nào
      thuann thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :