1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Tề Chim Cu : Trẫm đói
      Tề Chim Cu : Trẫm muốn ăn nàng :050:
      thuann thích bài này.

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Vân gia: Mơ ông
      linhdiep17 thích bài này.

    3. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 60: Hôn

      Editor: Sil


      A Viên bĩu môi, đột nhiên trong lòng hơi giận dỗi, người nào trong Cục Thượng Thực và Thượng thiện phòng chả vây quanh ngài ấy, khuya rồi, nàng cũng buồn ngủ đó !

      Tề Uyên thấy nàng mất hứng, khóe môi khỏi cong lên, tay cầm thứ nho đưa cho nàng.

      A Viên rũ mắt nhìn, chỉ thấy chiếc Trâm Gỗ lẳng lặng nằm trong tay, tỏa ra phong cách cổ, ngay từ đường vân cũng thấm đẫm nét thư hương*.

      *) Thư hương: xuất thân từ dòng dõi Nho học.

      "Ngài khắc sao ?" A Viên hơi kinh ngạc, người đứng đầu quốc gia cũng làm những việc lặt vặt này sao.

      Tề Uyên gật đầu, chậm rãi : "Khi Phụ hoàng ta còn, hàng năm đều khắc cho Mẫu Hậu mấy chục cây Trâm Gỗ."

      A Viên chớp mắt, khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên: Phụ Hoàng của ngài tự tay khắc Trâm Gỗ rồi đưa cho thê tử, ngài ấy cũng khắc rồi đưa cho mình...

      Tề Uyên dừng mắt khuôn mặt đỏ bừng của nàng, suýt nữa kìm được bàn tay khát vọng hòa nàng vào tận xương máu.

      A Viên thấy được ánh mắt sáng rực kia, đôi mắt né tránh, lắp ba lắp bắp hỏi: "Ngài, ngài muốn ăn gì ?"

      "Tùy." Ngữ khí của Tề Uyên nhàn nhạt, lại đầy vẻ sung sướng.

      A Viên đồng ý, hoảng hốt kéo làn váy xoay người chạy mất tiêu.

      Tề Uyên khẽ cười, ánh mắt nhìn tấm lưng kia dịu dàng như nước, tia kiêu ngạo lạnh nhạt nào.

      A Viên thở hồng hộc ngồi trước bếp lửa, nhìn cây Trâm Gỗ trong tay, cười đến khuôn mặt cong cong, nốt ruồi son trán dưới ngọn lửa càng nổi lên vẻ kiều, sắp trưởng thành rồi, dù còn lộ ra mấy phần trẻ con, nhưng cả người như dính đầy sương sớm, tươi mát mà mềm mại.

      Nàng nhàng vuốt ve đường vân cây Trâm Gỗ, đôi mắt đầy vẻ quý trọng. A Viên nhìn quanh, muốn tìm nơi sạch để tạm cây Trâm Gỗ xuống, nhìn vòng vẫn thấy chỗ nào cũng ưng ý.

      Nàng mím môi, giơ tay gài cây Trâm Gỗ vào tóc, hài lòng nghĩ món ăn cho Tề Uyên.

      mùi thơm thanh đạm truyền đến, A Viên đột nhiên nghĩ ra mình vừa sai người hầm Canh Sườn Nấm.

      Vậy làm Mì Nấm* , thơm mát mà ngấy, hợp nhất với bữa khuya.

      *) Mì Nấm:

      [​IMG]

      (Nguồn ảnh: Internet)


      Nàng lại vuốt cằm, cảm thấy nếu là Hoàng Đế, chỉ tô mì đúng là hơi keo kiệt . A Viên đột nhiên nhìn thấy món Cá Đù Vàng ngâm Tương Rượu* mình làm trước khi ngủ, tính thời gian cũng vừa tròn canh giờ. Nàng lại nhìn Cá Mồi Trắng** dự trữ ở bên cạnh, đôi mắt ngay lập tức sáng lên.

      *) Tương Rượu: loại Rượu Trắng truyền thống được ủ theo phương pháp đặc biệt.

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)

      *) Cá Mồi Trắng: là loài gồm những loài cá ăn được của nhiều loài cá khác nhau và để làm cá mồi.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      Nàng đập hai quả trứng, đánh đều lại cho thêm phần nước vừa phải, lại bỏ thêm Cá Mồi Trắng và Hành Lá thái .

      A Viên vớt Cá Đù Vàng ra để ráo, bắc chảo đun dầu, đợi đến khi dầu sôi liền bỏ Cá Đù Vàng vào chảo xào. Đợi đến khi từng khúc cá vàng óng hai mặt liền đem bỏ Chao* chuẩn bị trước và Rượu Ngọt**, mùi thơm nồng đậm ngay lập tức bay ra, hấp dẫn ngon miệng.

      *) Chao: loại đậu tương đen lên men với muối.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)

      **) Rượu Ngọt: là loại rượu có hàm lượng đường cao hơn rượu thông thường.


      Đợi đến khi nước sốt lên màu, A Viên liền bỏ Gừng thái chỉ vào, cuối cùng bỏ Nước Hàng* vào. Nàng bỏ cá vào trong đĩa Ngọc Bích, càng tôn lên màu sắc của thịt cá.

      *) Nước Hàng: Trong bản convert là gì, nhưng đây là kiểu loại sốt làm bằng cách đặc đường bếp (khá giống với nước hàng).

      A Viên đổ Canh Sườn Nấm vào làm nước dùng, đun sôi rồi bỏ thêm nắm mì sợi, chờ mì chín lại bỏ thêm nắm hành thái , mùi hương càng thêm phong phú. Nàng đổ mì ra, lại mở vung, cẩn thận lấy Cá Mồi Trắng hấp Trứng ra, đặt cùng Mì Nấm và Cá Đù Vàng rán vào hộp đựng thức ăn, mỉm cười ra ngoài.

      Mới chỉ cuối tháng Ba mà gió lạnh thấu xương, Tề Uyên đứng ngoài cửa chịu rét vẫn vui vẻ chịu đựng.

      "Đây, bữa khuya của ngài đây." A Viên híp mắt cười, giọng mềm mại ngọt ngào, cả người cứ như nắm gạo nếp được rắc đường trắng, khiến cho người ta khỏi muốn nắn bóp, lại khẽ cắn miếng.

      Tề Uyên nhìn cây Trâm Gỗ đầu nàng, biểu cảm vô cùng sung sướng, nụ cười bên mép cũng sâu hơn chút, tặng nàng quà, bản thân cũng vui vẻ.

      A Viên đưa hộp đựng thức ăn cho , xoay người định về phòng, còn chưa kịp ra ngoài hai bước bị xách cổ áo động đậy nổi.

      "Trẫm thích dùng bữa mình."

      A Viên quay đầu lại, tức giận nhìn chằm chằm vào ngài: "Trước lúc gặp ta ngài cũng ăn mình đó thôi ! Sao lại thích rồi !"

      Tề Uyên giơ tay, ghe vuốt chóp mũi nàng, cười nhạt : "Sau khi gặp mới thích đó."

      Ngón tay hơi lạnh, cọ xát khiến mũi nàng ngưa ngứa. A Viên cúi đầu xuống, đáy lòng tê dại, ngay cả sợi tóc cũng lộ ra vẻ xấu hổ.

      "Vậy, vậy..."

      " đến đây với Trẫm." Tề Uyên cởi áo choàng người xuống, bình thản phủ thêm lớp cho nàng, bỏ bàn tay bé khẽ run rẩy của nàng vào lòng bàn tay, nắm chặt tay nàng về phía trước.

      Tuy cả quãng đường hề chuyện, nhưng khí vẫn rất ngọt ngào.

      "Đây là..." A Viên nhìn ánh sáng điểm xuyết cách đó xa, đuôi mày vui sướng: "Đây là mảnh rừng mà Tiên Hoàng trồng cho Thái Hậu Nương Nương đây mà !"

      "Ừm."

      Tề Uyên lên tiếng, dẫn A Viên bước vào. nhìn vẻ hưng phấn trong mắt nàng, khóe môi cũng kìm được mà cong lên theo.

      A Viên cẩn thận vuốt ve Đèn con thỏ bằng thủy tinh sáng long lanh, đột nhiên phát ra chiếc đèn tròn tròn treo thân cây nọ sáng lung linh.

      thấy được ánh mắt của A Viên, cười kéo nàng đến phía dưới cây nọ, giọng : "Thích ?"

      "Thích !" A Viên gật đầu mạnh, nhìn về phía ánh sáng rực rỡ điểm xuyết này, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh.

      "A Viên."

      "Hử ?"

      Tề Uyên thiếu nữ được đèn chiếu rọi càng trở nên kiều mỵ này, trong lòng căng thẳng, lòng bàn tay ngay lập tức toát mồ hôi: "A Viên, Mẫu Hậu từng với ta, nếu sau này ta gặp được người trong lòng, liền dẫn nàng tới đây cho Phụ Hoàng nhìn xem."

      A Viên sửng sốt, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, trái tim như bị ai đó nắm trong lòng bàn tay, vùng vẫy dồn dập, cảm giác ngọt ngào tràn ra từ dưới đáy lòng, nhấn chìm nàng như dòng nước lũ.

      Đôi mắt Tề Uyên sâu thẳm tràn đầy tình cảm:"Trẫm ép nàng, nếu nàng đồng ý..."

      "Ta đồng ý !" Cả người A Viên đều mơ màng, chút nghĩ ngợi liền bật ra, chờ tới khi vừa dứt lời, nàng mới áo não cắn môi: Con con đứa ai lại táo bạo như vậy !

      Chưa đợi Tề Uyên kịp phản ứng lại trước lời của nàng, A Viên liền buông tay ra rồi xoay người chạy.

      Tề Uyên dừng mắt bóng lưng hoảng hốt kia, nhịn được mà che trán cười khẽ.

      A Viên kéo chiếc áo choàng dài hơn hẳn so với bản thân, cố chạy hết sức, chỉ lát sau dựa vào thân cây thở hồng hộc.

      Trong đầu nàng chỉ toàn là khuôn mặt tràn đầy ý cười nhàn nhạt của Tề Uyên cùng lớn của dưới thân cây kia. A Viên chỉ cảm thấy trái tim càng lúc càng loạn nhịp, như thế quái thú giương nanh múa vuốt định nuốt chửng bản thân. Gò má ửng hồng, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân chạy như vậy đúng là hơi im hơi lặng tiếng.

      Thích là thích mà !

      Nàng bất chấp, kéo áo choàng trở lại mảnh rừng kia.

      A Viên ngay lập tức chạy đến trước mặt Tề Uyên, có hơi do dự trong chốc lát, nhắm mắt lại đánh bạo nhón chân lên.

      Cứng đờ trong chớp mắt, nàng vẫn chưa chạm được tới hơi ấm như trong tưởng tượng, nghi ngờ mở to hai mắt nhìn lên, nỗi xấu hổ nhanh chóng dâng lên, nhấn chìm cả người nàng.

      Lùn quá ! hôn được rồi !

      A Viên nhìn ý cười trong mắt Tề Uyên, bĩu môi, tức giận bắt lấy cổ áo Tề Uyên kéo ngài xuống, thế mới chạm được đến khuôn mặt ngài theo đúng ý mình.

      Nàng buông tay ra, đỏ mặt xoay người lại chạy như bay.

      Tề Uyên mỉm cười, khẽ vuốt ve khuôn mặt của mình, lòng đầy vui sướng: Trong khắp thiên hạ, chỉ có nàng mới dám hôn đương kim Thánh Thượng rồi nghiêng đầu chạy...

      Lá gan của nàng đều được mình nuôi lớn đó !

      Ngụy Toàn và Thanh Niệm đứng hầu bên ngoài Điện Dưỡng Tâm nhìn Tề Uyên cách đó xa từ từ tới, khỏi dụi mắt phen, như thể vừa phát chuyện gì mới vậy: Cả khuôn mặt Hoàng Thượng của họ đều mang ý cười, cứ như thằng nhóc ngây ngô đầu Thôn vậy.

      Thanh Niệm che miệng lại, nhàng : "Xem ra Hoàng Thượng của chúng ta hình như “mây tan trăng sáng”* rồi."

      *) câu trích từ Truyện Thủy Hử, nguyên văn là “thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh”, chỉ việc chờ mây tan thấy ánh trăng sáng.

      (Nguồn: Baidu)


      Hai người lên đón, vui vẻ ra mặt: "Nô tài, Nô tỳ chúc mừng Hoàng Thượng."

      Tề Uyên liếc mắt nhìn họ cái, thu lại ý cười mặt, lạnh lùng : "Rảnh quá sao ?"

      " rảnh."

      "Vậy sao còn chưa làm việc ?" Tề Uyên hừ lạnh tiếng, vào trong Điện, nhưng chỉ trong giây lát sau khi đóng cửa lại, đôi mắt lại thấm đẫm ý cười như nước.

      ******

      "A Viên làm gì ?" Tề Uyên vừa hạ Triều, còn chưa kịp quay về Điện Dưỡng Tâm liền Ngụy Toàn bên cạnh, hỏi.

      Ngụy Toàn cười cười, cung kính đáp: "Thưa Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu chọn Thư đồng cho nương, nay hai người dạo trong Hoa Viên."

      "Thư đồng sao ?" Tề Uyên khẽ nhíu mày: "Chưa nghe thấy nàng nhắc tới chuyện này."

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, cũng mới vừa quyết định xong. Thái Hoàng Thái Hậu vốn định truyền Thư đồng năm ngày sau hẵng vào cung, sau lại nghĩ nương ở trong Cung cũng có người trò chuyện cùng, sợ nàng chán liền cho mời Thư đồng vào Cung trước."

      Môi mỏng của Tề Uyên khẽ cong lên, khuôn mặt mơ hồ lộ ra vẻ vui: Có người trò chuyện cùng nàng hay , A Viên còn biết sao ?

      "Chọn nương nhà ai vậy ?" Giữa trán bọc trong băng tuyết gió lạnh, tính nên đuổi người ra ngoài như thế nào. Đúng lúc nảy ra ý kiến, liền nghe thấy Ngụy Toàn bên cạnh khoan thai : "Thưa Hoàng Thượng, là Tứ nương của Vân gia, cũng chính là đường tỷ của nương A Viên."

      Tề Uyên:... Lại còn đuổi được nữa.

      "Ở ngay trong Cung sao ?"

      Ngụy Toàn khẽ lắc đầu: "Nghe giờ Tỵ mỗi ngày vào Cung, giờ Thân xuất Cung."

      Tề Uyên trầm mặt xuống, cổ Ngụy Toàn ngay lập tức rụt lại, lặng lẽ rút lui sang bên cạnh.

      Ông ta cũng nhìn ra biến đổi giữa Tề Uyên và A Viên ngày hôm qua, vất vả lắm hai người mới trở nên thân mật chút, đúng lúc thân mật ngọt ngào nhật vị Thư đồng đột nhiên xen vào, đúng là mất hứng.

      ", nhìn xem."

      Tề Uyên lạnh giọng, nhấc chân tới Ngự Hoa Viên.

      Hai thiếu nữ ngồi bên trong hành lang, uống Sữa Hạnh Nhân* ấm, ăn Bánh Cánh Hoa tràn đầy mùi hoa.

      *) Sữa Hạnh Nhân: là loại sữa thực vật được chế biến từ quả hạnh nhân với kết cấu kem sánh mịn và vị từ loại hạt này.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      "Bánh Cánh Hoa này là Nhị bá mẫu cố ý dặn dò ta mang cho muội !" Vân Ánh Vãn nếm miếng Bánh Trứng Muối* béo ngậy, vàng rực địa, ngon đến híp mắt lại, da bánh mềm mại, lòng đỏ trứng muối thơm ngon, cùng với phần thịt ngon miệng và nhân Đậu Đỏ ngọt ngào, chỉ cảm thấy bản thân như bay lên mây.

      *) Bánh Trứng Muối:

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      "Đúng rồi, còn có chút trang sức và vải vóc, ngày mai tỷ lại mang tới cho muội. Vân Ánh Vãn cười cười, chỉ riêng ngoài cửa Cung thôi cũng loạt xe ngựa của Phủ Hiển Quốc Công rồi, nếu phải là Nhị bá mẫu sợ quá lộ liễu còn định cho thêm mấy xe nữa đấy !

      A Viên híp mắt cười ưng thuận, cười : "Tứ tỷ tỷ, cả nhà đều khỏe chứ ?"

      "Đều khỏe, đều khỏe, chỉ là..." Vân Ánh Vãn dừng lại chút, hàng mi thanh tú hơi nhíu lại: "Chỉ là Nhị bá mẫu có hơi khác, từ trước đến nay bà vốn thích xã giao bên ngoài, nhưng hôm qua lại đến Phủ Trấn Viễn Hầu của nhà họ Kiều dự tiệc."

      "Kiều gia ? Nhà mẹ đẻ của Sóc Vương Phi sao ?" A Viên cắn miếng Bánh Xốp Đường Trắng* ngọt ngào, cả khuôn mặt cứ như được ngâm trong hũ đường vậy.

      *) Bánh Xốp Đường Trắng: loại bánh ngọt Trung Quốc. Đây là trong những loại bánh ngọt phổ biến nhất ở Hồng Kông, được làm từ bột gạo, đường trắng, nước và chất men.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      Vân Ánh Vãn gật đầu, thấy các Cung nhân đều được A Viên đuổi ra xa mới hạ giọng : "Nghe mẫu thân , Kiều gia còn ba vị Công tử chưa cưới vợ, Nhị bá mẫu đến Hầu phủ dự tiệc là có ý định kết thân !"

      Tề Uyên đứng xa phía sau hai người, nghe được chuyện khuê phòng của hai người, khuôn mặt ngay lập tức phủ tầng mây đen.

      Đúng lúc định qua, liền nghe thấy Vân Ánh Vãn thấp giọng : "Gia Gia, nghe Hoàng Thượng có ý đồ quấy rối muội, muội phải vững vàng đấy !"

      Hết Chương 60.
      thongminh123, iruka kawaii, Suuuly22 others thích bài này.

    4. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Kkkk lần này Tề Chim Cu muốn ôm được tiểu tức phụ về nhà phải qua 5 ải chém 6 tướng còn xa lắm mới rước được người về hahhha . Bên nhà vợ lại chả động được muốn chửi muốn làm gì cũng chả dám làm , sợ tức phụ giận dỗi lại tiêu luôn

      Vân Gia : dám nhìn ngó cải trắng xinh đẹp nhà ta . Mau tiếo chiêu :040:
      thuannlinhdiep17 thích bài này.

    5. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 61: Mỹ nhân

      Editor: Sil


      Tề Uyên nhìn Vân Ánh Vãn, bàn tay buông thõng bên cạnh tự nhiên nắm chặt lại, gân xanh trán cũng dựng lên cái.

      yên lặng nhìn A Viên vội vàng khoát tay, lo lắng : "Tứ tỷ tỷ, ngài đừng lung tung..."

      phủ nhận, nhưng cũng thừa nhận... Tề Uyên đau xót trong lòng, con ngươi ảm đạm mờ mịt.

      Thiên tính của phụ nữ chính là buôn dưa lê bán dưa chuột, cho dù là thiếu nữ vừa mới cập kê như Vân Ánh Vãn cũng thể diệt nổi ngọn lửa bát quái* trong lòng.

      *) Bát quái: Tiếng lóng chỉ việc tán gẫu, chuyện phiếm, hóng tin hot.

      Nàng nhích lại gần bên cạnh A Viên, thấp giọng : "Gia Gia, muột ở trong Cung nhiều năm như vậy, lại từng hầu hạ ở Ngự tiền, chắc hẳn cũng biết ít, muội cho Tứ tỷ tỷ xem, rốt cuộc Hoàng Thượng có “Long dương chi hảo” ?"

      Ngụy Toàn theo bên cạnh Tề Uyên run rẩy, mồ hôi lạnh trán lấm tấm từng giọt, sắc mặt còn tái hơn mấy phần so với Tề Uyên.

      A Viên nghĩ nếu Tề Uyên nghe thấy lời đồn này về bản thân, sắc mặt tất nhiên đen như đáy nồi, nàng cúi đầu, toan che dấu khóe môi cong lên như điên khi cười nỗi đau của người khác.

      Vân Ánh Vãn nhìn thần sắc của A Viên, kinh ngạc che miệng lại: "Chẳng trách chuyện truyền ra bên ngoài có căn cứ hẳn hoi."

      A Viên thấy nàng hiểu lầm liền vội vàng giải thích, lại nghe thấy giọng lạnh lùng quen thuộc truyền ra từ phía sau: "Hóa ra là Vân tứ Tiểu thư vào Cung."

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, con ngươi co rụt lại, trong lòng hốt hoảng vội vàng đứng dậy hành lễ.

      Tề Uyên lạnh lùng liếc nhìn hai người, lãnh đạm : "Miễn lễ."

      A Viên yên lặng nhìn Triều phục người Tề Uyên, xấu hổ cười: "Sao ngài lại đến đây ?"

      "Trẫm đến đây dạo trong Hoa Viên." Tề Uyên liếc nhìn Vân Ánh Vãn cái, nhíu mày, cảm thấy nàng ta thừa thãi.

      cao giọng gọi: "Ngụy Toàn."

      "Có Nô tài." Ngụy Toàn há miệng run rẩy tiến lên phía trước vài bước, cúi đầu rất thấp.

      "Trẫm chuẩn bị cho Vân tứ Tiểu thư phần quà gặp mặt, ngươi dẫn nàng ta lấy."

      "Làm phiền Tứ Tiểu thư theo Nô tài đến nhận." Ngụy Toàn cười với Vân Ánh Vãn , trong lòng tính đưa lễ sộp như thế nào.

      Hoàng Thượng vốn chẳng chuẩn bị gì hết á !

      Vân Ánh Vãn nhìn A Viên, do dự trong chốc lát, thấy nàng gật đầu với mình mới tạ ơn, rồi lui ra theo Ngụy Toàn.

      Bên trong hành lang chỉ còn lại hai người A Viên và Tề Uyên, nàng thấp thỏm bất an, nghĩ đến chuyện đêm qua cũng khỏi xấu hổ đến mắt đỏ bừng. A Viên lúng túng khẽ ho tiếng, định gọi Thu Lan vào, ngờ ngài ấy mở miệng trước: " có Điểm tâm, trình lên ít ."

      Thu Lan nhìn đống Điểm tâm còn chưa được đụng vào mấy miếng bàn, mím môi, chỉ phải lui xuống.

      Đám người xa, Tề Uyên cúi người, kề bên tai A Viên, cười như cười : "Trẫm có “Long dương chi hảo” hay , nàng còn biết sao ?"

      Khuôn mặt A Viên đỏ lên, muốn tránh theo bản năng, đột nhiên bị giữ chặt ghế.

      "Còn muốn chạy sao ?"

      Giọng Tề Uyên khàn khàn, A Viên chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng lên, lẩm bẩm giải thích: " có !"

      ngồi bên cạnh A Viên, cầm ly Sữa Hạnh Nhân trước mặt A Viên mà nàng vừa uống hụm, động tác vô cùng tự nhiên.

      “ Ơ ? Ta uống..."

      Giọng ngọt ngào của thiếu nữ càng ngày càng dần, cuối cùng chỉ như tiếng muỗi kêu.

      Tề Uyên bỏ ly xuống, nhìn A Viên há miệng, chẳng nửa lời.

      A Viên lén ngẩng đầu lên ngắm ngài cái, hiểu sao ánh mắt lại bị góc mặt tuấn tú của Tề Uyên hấp dẫn, khuôn mặt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, chiếc cằm góc cạnh, nàng ngộp thở, chớp mắt im lặng nhìn , cả người như sa vào góc nghiêng khuôn mặt của ngài.

      "Nhìn đủ chưa ?" Tề Uyên chợt lên tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía nàng, đôi mắt tràn ngập ý cười nước.

      A Viên ngơ ngác lắc đầu, giật mình nhận ra bản thân làm gì, rất nhanh lại gật đầu.

      Tề Uyên cười khẽ: "Trẫm còn công vụ phải xử lý, về Điện Dưỡng Tâm trước."

      "Ừm..." A Viên lên tiếng, bóng người trước mặt nhoáng lên cái, môi bỗng truyền đến cảm giác mềm mại cùng hơi thở lạnh lẽo, chóp mũi lẫn vào mùi hương mát lạnh ngọt ngào, đầu óc nổ ầm ầm, luống cuống chân tay.

      Tề Uyên sung sướng bước , lòng còn vương vấn nét vui sướng nhàn nhạt. ra ngoài hành lang, bước chân dừng lại chút, quay lưng lại với A Viên, : "Từ Trẫm hy vọng sau khi lớn lên bản thân được giống như Phụ Hoàng, chỉ ở bên người cả đời..."

      , liền thấy Vân Ánh Vãn cách đó xa tới, vành tai đỏ lên, nuốt xuống lời kế tiếp, thu lại ý cười mặt, trở lại với dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, khoanh tay rời .

      A Viên chỉ ngẩn ngơ vuốt môi, đầu “ong ong”, hoàn toàn hề nghe lời vừa rồi của Tề Uyên. Khuôn mặt cong cong, gò má ửng đỏ, trong lòng chỉ có suy nghĩ: Tề Uyên ngọt, là vị của Hạnh Nhân !

      "Gia Gia ?" Vân Ánh Vãn thấy A Viên ngơ ngác, liền quơ tay trước mặt nàng: " nghĩ gì vậy !"

      ", có gì..." A Viên tỉnh lại, ánh mắt có chút né tránh.

      Tỳ nữ theo Vân Ánh Vãn cầm lấy hộp gỗ do Ngụy Toàn mang tới, mở ra, cây Trâm Ngọc ôn nhuận trong suốt ra trước mắt nàng.

      " nương, đường Cục Thượng Thực ta bắt gặp tứ Công tử của Giản gia, ngài ấy nhờ Nô tỳ đưa thứ này cho ngài, đây chỉ là quà tạ ơn, ngài ấy đưa thứ ngài nhờ vào hôm khác." Thu Lan đưa hộp cho A Viên, thuận tay đặt Điểm tâm lên bàn, chiếc bàn khá lớn liền có chút chật chội.

      A Viên mở ra nhìn, trong lòng kinh ngạc, là chiếc Trâm Ngọc khắc hình Hoa Đào bằng loại ngọc màu hồng phấn cực kỳ quý hiếm.

      Vân Ánh Vãn nghiêng đầu nhìn, kể cả nàng vốn thích trang sức cũng khỏi cảm thán ra tiếng.

      Chiếc trâm được làm từ loại ngọc màu hồng phấn đều, kích cỡ vừa phải, người khắc khéo léo biến thiếu sót này thành ưu điểm, mỗi cánh hoa đậm nhạt khác nhau, khiến đóa Hoa Đào này trông vô cùng sống động.

      "Bộ quần áo muội mặc hôm nay hợp với chiếc Trâm Ngọc này ." Khóe môi Vân Ánh Vãn cong lên, cầm cây Trâm Ngọc đặt vào tóc nàng, càng khiến nàng trở nên kiều diễm.

      A Viên sờ cây Trâm Ngọc kia, tâm trạng vô cùng tốt.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đến lúc Vân Ánh Vãn phải Xuất cung. A Viên lưu luyến tiễn nàng đến cửa Cung, trong lòng hơi luyến tiếc.

      "Ngày mai tỷ còn tới nữa, ngoan nhé !" Vân Ánh Vãn híp mắt cười, sờ đầu nàng, xoay người lên xe ngựa về Phủ Hiển Quốc Công.

      A Viên ngóng trông theo xe ngựa, thở dài sâu xa.

      " nương, Hoàng Thượng mời ngài qua dùng bữa." Ngụy Toàn tính toán chặt chẽ thời gian, biết A Viên nhất định tự mình đưa Vân Ánh Vãn xuất Cung, vẫn luôn đứng chờ tại cửa Cung.

      A Viên nhận lời, ngay khi Ngụy Toàn vừa quay đầu lại, liền mang vẻ đáng thương: Nhớ mẫu thân và phụ thân...

      ******

      "Trẫm cố ý sai Liễu Tư thiện làm món mà nàng thích..."

      Còn chưa tiếng “Lươn Kho Tàu*”, Tề Uyên đột nhiên chú ý tới cây Trâm Ngọc tinh xảo đầu A Viên, biết, cây Trâm Ngọc này là tác phẩm của Giản Chiếu.

      *) Lươn Kho Tàu:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)


      Đuôi mày khẽ nhướng lên, đôi mắt thình lình ngập sóng.

      A Viên nghi ngờ nhìn, mình còn chưa gì, tại sao sắc mặt của ngài ấy lại u đáng sợ như vậy ?

      "Cây Trâm Ngọc này khác lạ." Tề Uyên cười như cười, ánh mắt sâu thẳm như màn đêm.

      A Viên sờ cây Trâm Ngọc đầu theo bản năng, khuôn mặt lập tức mỉm cười: "Là Giản Thiếu gia tặng, đẹp !" Nàng tất nhiên là vui sướng, để ý tới khuôn mặt càng ngày càng đen của Tề Uyên mà khen ngợi: "Lần đầu tiên thấy cây Trâm Ngọc này ta cũng kinh ngạc ! Ngay cả người vốn thích trang sức như Tứ tỷ tỷ nhìn thấy cũng đều khen dứt miệng !"

      "So với Trâm của Trẫm sao ?" Tề Uyên cắn răng, tay kéo A Viên đến trước bàn, hai tay chống bàn giữ nàng khít khao trong lòng.

      A Viên còn chưa nghe Ngụy Toàn đứng bên ngoài thông báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Tiêu Đại nhân có chuyện quan trọng cầu kiến."

      Tề Uyên nhíu mày, A Viên khẽ đẩy , đỏ mặt : "Ta về trước."

      "Đừng ." nhíu mày, kéo A Viên ra sau tấm Bình phong bảo nàng ngồi xuống, tiện tay đưa cho nàng địa Điểm tâm: "Ngồi chờ Trẫm."

      "Cho vào." Tề Uyên cao giọng, vừa dứt lời, cánh cửa bị ai đó nhàng đẩy ra.

      A Viên cầm Điểm tâm, dám động đậy dù chỉ chút, trái tim cũng dâng tới tận họng: Đây là điều tối kỵ ! Tối kỵ đấy !!!

      "Thần tham kiến Hoàng Thượng." Tiêu Lâm vẫn giữ vẻ ôn nhuận như ngọc, nhưng đôi mắt lại vẻ nham hiểm.

      Giọng Tề Uyên lãnh đạm, khuôn mặt trầm tĩnh như nước: "Nam Cương xảy ra chuyện gì ?"

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thám tử thông báo, thủ lĩnh Nam Cương muốn dâng mỹ nhân đến Đại Tề."

      "Mỹ nhân sao ?" Khuôn mặt Tề Uyên trầm xuống, hiểu sao lòng lại căng thẳng.

      Chỉ thấy Tiêu Lâm vừa chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe môi liền cong lên trêu ghẹo: "Tất nhiên là chuẩn bị cho ngài rồi."

      Hết Chương 61.
      thongminh123, iruka kawaii, Suuuly25 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :