1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 54: Gặp lại người thân

      Editor: Sil

      "Lại , chuyện này cũng may mà Thư Thư kỹ tính." Tề Sóc cười : "Năm đó lúc tham gia Cung Yến, Thư Thư thấy A Viên hơi giống với Vân Nhị Phu nhân liền chú ý chút, sau này đệ cũng nhớ rằng con bị thất lạc của nhà họ Vân cũng có nốt ruồi son mi tâm, cảm thấy quá trùng hợp liền tiện tay điều tra chút."

      Tề Sóc thở dài, chậm rãi : "Đáng tiếc muộn bước, thu hoạch được gì. Mấy năm nay mặc dù đệ còn thầm điều tra, nhưng cũng điều tra ra tin tức gì..." ta dừng chút, đôi mắt mang theo chút ý cười: "Ít nhiều cũng nhờ hai vị Nữ quan thân thiết với nàng ấy."

      Tề Uyên đứng chắp tay, nhíu mày suy tư lát, lại trầm giọng, : "Việc này trước tiên đừng cho nàng, đợi đến lúc đệ đến Vân gia thăm dò, xác định có gì sai sót ta cho nàng."

      Tề Sóc gật đầu đồng ý, vừa định thuận tay cầm chén trà ngon lên uống, chỉ thấy vị Hoàng Huynh nhà mình đưa tay đè lại, thản nhiên : " tình còn chưa bẩm báo xong."

      "Đệ bẩm báo xong rooig mà..." Tề Sóc sửng sốt trong chớp mắt, đỡ trán cười: "Suýt quên chuyện này, thủ lĩnh của Nam Cương định sứ đến Đại Tề."

      " sứ sao ?" Tề Uyên hừ lạnh tiếng, ánh mắt hơi trầm xuống: "Lại có trò hay xem rồi."

      ******
      Tay phải Ảnh Nhất kéo dây cương, tay trái vác bọc đồ , vung roi thúc ngựa, phong trần mệt mỏi phi đến trước cửa Cung, thấy các Đại Thần vừa mới tan mới dám thở dốc.

      ta nhìn quanh vòng, thấy người đàn ông ăn Mãng Bào, thần thái sáng láng từ từ tới, thấp giọng gọi: "Chủ nhân."

      Tề Sóc nhíu mày nhìn về phía ta mở miệng hỏi: "Sao rồi ? hỏi được chưa ?"

      "Hỏi rồi, tên Thường Vượng kia khai."

      Hai mắt Tề Sóc sáng ngời, lại trùng hợp nhìn thấy Vân Quan Thích toan lên ngựa rời , vội vàng bước nhanh đuổi theo ông ta, ôm quyền : "Tướng Quân, có lẽ ta có tin tốt có thể làm cho dưới Vân gia đều vui mừng."

      "Tin tức tốt sao ?" Vân Quan Thích nhíu mày, có vẻ như có tâm trạng tốt: "Sao lại có tin tức tốt gì... Nếu như tìm được Gia Gia về mới..."

      Dứt lời, ông ta nghiêng đầu yên lặng nhìn Tề Sóc, đôi mắt chớp lấy cái, Vân Quan Thích há miệng dò hỏi: "Là tin tức của Gia Gia nhà chúng ta sao ?"

      Tề Sóc khẽ gật đầu, nhìn người ông hốc mắt ửng đỏ, hai tay ngừng run rẩy trước mặt, cảm khái trong lòng: Đối diện với chiến tranh, nỗi khổ của mọi người đều là giống nhau, kể thân phận thấp hay cao...

      "Vương gia, ngài có thể hạ mình đến Quý phủ của thần chuyện tỉ mỉ được ?" Giọng vốn sang sảng của Vân Quan Thích lại mang theo chút nghẹn ngào, bòng lưng cao lớn vĩ đại sụp xuống giống như cây khô.

      "Được."

      Vừa dứt lời, Tề Sóc bị luồng sức mạnh lớn phóng ra khỏi cửa Cung.

      Tề Sóc:...

      Cho dù Tề Sóc vốn giỏi cưỡi ngựa nhưng lúc này cũng chỉ miễn cường đuổi kịp được Vân Quan Thích mà thôi. Đến trước cửa phủ Hiển Quốc Công, ta vừa xuống ngựa, còn chưa kịp thở dốc bị người kéo vào trong phủ.

      Bên trong Sảnh chính, ngoại trừ người con trai thứ tư của Vân gia mang vợ con đóng quân ở biên quan, những người khác đều ngồi nghiêm chỉnh, căng thẳng chăm chú nhìn vào Tề Sóc xanh xao mặt mày.

      ta ngồi xuống nhấp hụm trà nóng, sắc mặt mới dọi chút: "Sáng nay ta vào cung thấy Hoàng Huynh vô cùng lo lắng liền hỏi thăm câu, thế mới biết là vì chuyện của A Viên."

      "Vì A Viên sao ?" Trái tim Quý thị nhói cái: "A Viên xảy ra chuyện gì ? A ?"

      "Nàng ấy biết bản thân phải con ruột trong nhà, khóc cả đêm..."

      "Khóc cả đêm sao ? Vậy đôi mắt kia phải khóc đến hỏng rồi ?" Quý thị nghe vậy liền đau lòng, đứng dậy tới trước mặt Tề Sóc, nức nở : "Có thể phiền Vương gia thay thần thiếp đưa chút Củ khởi, Hạt Thảo Quyết Minh, Hoa Cúc và Dâu Tằm cho A Viên được ..."*

      *) Củ khởi ( còn gọi là Củ Khỉ hay Cẩu Kỷ hay Kỷ Tử): là vị thuốc trong Đông y gắn với tích vua Thần Nông. Trái củ khởi khi dùng làm thuốc thường gọi với tên Hán Việt là "Cẩu Kỷ Tử"

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)

      *) Thảo Quyết Minh: là loại thuốc Đông Y, làm từ hạt của Quyết Minh, loài thực vật có hoa trong họ Đậu.

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      "Quý Phu nhân yên tâm, mọi có Hoàng Tổ mẫu và Hoàng huynh của ta lo, có vấn đề gì đâu."

      Quý thị khẽ gật đầu, giật mình nhận ra những lời Tề Sóc vừa . Hai tay bà run run, đôi mắt đẹp rưng rưng nước mắt: "Vương gia, có phải ngài vừa , vừa A Viên phải con ruột trong nhà phải ?"

      Tam Phu nhân Mạnh thị thấy bà kích động, sợ tái phát bệnh Đánh Trống Ngực* liền vội vàng tiến lên đỡ bà ngồi xuống. Bà vỗ vào tay Quý thị, giọng cũng mang theo nét nghẹn ngào: "Nhị tẩu, ngài nghe nhầm, ngài, ngài..."

      *) Đánh Trống Ngực: là loại bệnh trong Trung Y, đặc trưng bởi cảm giác cơ tim co thắt trong lồng ngực, hay bởi tiếng đập đanh, mạnh, nhanh chóng và/hoặc bất thường của tim.

      (Nguồn: Wikipedia)


      Giọng chợt ngừng lại, kích động đến mức rơi lệ.

      Tề Sóc ra dấu bằng mắt cho Ảnh Nhất, ta hiểu trong lòng, tiến lên bước cúi người hành lễ, : "Sáng nay vừa nhận được mệnh lệnh của Chủ nhân, thuộc hạ liền đến nhà họ Thường tra hỏi, sau khi mục đích, Thường Vượng mới khai ra chân tướng, A Viên thực phải con ruột của ông ta, năm đó trong lúc chiến loạn ông ta thấy nàng đáng thương nền mới mang về nhà nuôi dưỡng."

      ta vừa , vừa cầm bọc quần áo đưa cho Vân Quan Thích: "Đây là bộ quần áo nương A Viên mặc lúc đó, ông ta vẫn luôn giữ lại, còn lúc trước đặt tên đứa bé là A Viên là hy vọng sau này bé có thể đoàn tụ với người nhà."

      Đôi mắt Vân Quan Thích lộ ra vẻ kích động, chờ mong lại mơ hồ mang theo chút sợ hãi, đôi tay run rẩy, chần chừ dám cử động: Nếu như lại là công dã tràng ...

      Lão quốc công xụ mặt, lấy tay cướp lấy bọc quần áo: "Đàn ông đàn ang mà dong dong dài dài, còn ra thể thống gì nữa!"

      Tuy như vậy, nhưng khi ông cầm bọc quần áo trong tay, trong lòng cũng rối rắm phức tạp. Ông ta cắn chặt răng, lấy tay mở ra, nhưng khi bộ quần áo bằng vải thô cũ nát còn hơi bạc màu đập vào mắt, nước mắt nóng bỏng liền chảy xuống trong nháy mắt:

      "Là Gia Gia của ta... Là của Gia Gia của ta..." Lão quốc công lão lệ tung hoành, bàn tay to lớn như Quạt Hương Bồ khẽ vuốt bộ quần áo nọ: "Năm đó khi chạy trốn, ta cảm thấy Lụa Lăng La quá nổi bật, mới sai thân tín vứt Trâm Thoa và Áo Gấm , thay bộ quần áo bằng vải thô... Bộ quần áo này chính là bộ Gia Gia mặc năm đó..."

      Hoa màu xanh lam, ông ta mơ thấy vô số lần...

      Người nhà cùng bật khóc, ào ào quỳ xuống dưới chân Tề Sóc.

      Tề Sóc vội vàng nâng lão Quốc Công dậy, suy nghĩ hồi lâu rồi mới : " biết người Vân Ngũ Tiểu thư còn có những loại ấn ký nào khác ? Chuyện nhận người thân luôn phải cẩn thận hơn chút."

      Quý thị lau nước mắt, khàn giọng : "Có."

      ******

      Tề Uyên bãi Triều, còn chưa kịp thay Triều Phục lập tức trở về tẩm Điện.

      "A Viên tỉnh chưa ?" Ngài nhìn Thanh Niệm vừa mới ra từ bên trong tẩm Điện, lên tiếng hỏi thăm.

      Thanh Niệm khẽ lắc đầu, hạ giọng : " nương A Viên còn chưa tỉnh, ngủ còn yên, hình như còn mớ, lúc này Nô tỳ vừa mới vào kiểm tra còn khóc thầm, hình như, hình như ‘Đừng bỏ con lại’."

      Tề Uyên nhíu mày, khẽ đẩy cửa ra, chậm rãi bước vào.

      "Trời ơi ? Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tại ngài thể..."

      Cánh cửa kếu "Bịch" tiếng đóng lại trước mặt Thanh Niệm, nàng ta há miệng, im lặng nuốt lời xuống: Nô tỳ còn chưa mặc quần áo lại cho nương đâu...

      ta dừng lại bên giường, dừng mắt A Viên khóa chặt bản thân mình trong chăn, từng giọt nước mắt điểm điểm mặt làm cho nhìn mà lòng chặt lại, cả trái tim cứ như bị người ta nắm trong lòng bàn tay mà nhào mà xé.

      "Đừng, đừng !"

      tiếng kêu thảm thiết thê lương, A Viên đột nhiên bừng tỉnh ngồi dậy. Nàng vỗ lồng ngực ngừng phập phồng, nhìn nét họa tiết hình rồng xung quanh, còn chưa kịp nhận ra bản thân mình ở chỗ nào liền bị người nhàng ôm vào trong lòng, mùi hương mát lạnh dễ chịu quanh quẩn bên trong chóp mũi, cõi lòng còn hoảng sợ bất an khẽ dịu xuống.

      "Đừng sợ, đừng sợ..." Tề Uyên giọng dỗ dành, từ từ vỗ lưng cho nàng, sau lúc lâu mới cứng người, giơ tay lên, đột nhiên phát có gì đó đúng.

      nheo mắt, ngây ngẩn nhìn tấm lưng trắng nõn trơn bóng kia, vết bớt hình chìa khóa phía sau bả vai càng nằm nổi bật làn da trắng nõn tì vết kia.

      Tề Uyên vội đẩy ra xoay người sang chỗ khác, yết hầu lên xuống, bên tai nóng lên, giọng khàn khàn: "Cầm quần áo mặc vào."

      A Viên lúc này mới cúi đầu liếc mắt nhìn, vội vàng khóa chặt bản thân mình trong chăn, hốc mắt trong nháy mắt liền chứa đầy nước mắt, tủi thân thút thít: "Ngài, phải ngài..."

      "Ta ..." Tề Uyên đứng cách đó trượng, gân xanh thái dương dựng lên.

      Cánh cửa vang lên "Két" tiếng, Thanh Niệm cầm bộ quần áo kiên trì tới: "Chuyện này, Nô tỳ... Nô tỳ thấy nương A Viên toát rất nhiều mồ hôi định cởi quần áo rồi lau cho nàng, cũng để, cũng để cho nàng ngủ thoải mái chút..."

      Nàng ta nơm nớp lo sợ đứng bên, khóe mắt liếc thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tề Uyên, ảo não cắn môi.

      "Trẫm, Trẫm ra ngoài trước..."

      Đợi Tề Uyên ra, Thanh Niệm mới dám giọng : " nương yên tâm, Hoàng Thượng là vị Chính Nhân Quân Tử..."

      A Viên bĩu môi, nghĩ đến bóng lưng hốt hoảng rời của Tề Uyên, khóc ra nước mắt: Quá xấu hổ rồi...

      ******

      "Hoàng Huynh, nghe ngóng được rồi, Vân Tướng quân với ta con của ông ta chỉ có nốt ruồi son mi tâm, mà phía sau bả vai còn có vết bớt hình chìa khóa." Tề Sóc vô cùng kích động , cho dù hề chú ý tới “áng mây đỏ” mặt Tề Uyên nhưng ngay cả sắc mặt cũng mang mấy phần kì quái.

      "Hoàng Huynh, thân thể của người thoải mái sao ?" Tề Sóc nhìn về phía ngài, ngữ điệu thân thiết.

      Ánh mắt Tề Uyên lúng túng, khẽ ho tiếng, : " sao, đệ ."

      "Hoàng Huynh, ngài phái Cung nữ lén nhìn lúc A Viên thay quần áo là có thể biết được."

      Tề Uyên mím môi, do dự : " cần nhìn đâu, nàng có."

      "Nàng, nàng có ?" Tề Sóc đầy vẻ ngỡ ngàng, vô cùng sợ hãi, giọng cũng cao hơn chút: "Hoàng Huynh ? Ngài, ngài..."

      Tề Uyên giả vờ bình tĩnh liếc mắt nhìn ta cái, lãnh đạm : "Lần trước trong lúc Thanh Niệm hầu hạ có vô tình nhìn thấy được."

      "Thanh Niệm hầu hạ A Viên sao ?" Tề Sóc thở dài, khẽ lắc đầu, mắt nhìn về phía ngài tràn đầy vẻ đồng tình: "Sao lại chờ chút nữa... Muốn thu nạp bảo bối của Vân gia sao, ngài chờ bọn họ đến tìm mình tính sổ ..."

      "Thu nạp ?" Tề Uyên đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng vừa nãy, nhớ lại làn da nhẵn nhụi trắng như tuyết kia, kìm được mà nắm chặt tay phải lại, toàn bộ cẩn cổ ửng đỏ, ánh mắt cũng hơi né tránh: "Nghĩ gì vậy ! Là lần trước nàng bị lạnh..."

      Tề Sóc lại chẳng thèm nghe, đưa tay vỗ vào vai ta cái: "Hoàng huynh, ngài tự xử cho tốt ."

      ta vừa , vừa khẽ lắc đầu, xoay người bước nhanh rời , lại chạy đến phủ Hiển Quốc Công chuyến.

      "Ta hỏi Cung nữ hầu hạ A Viên rồi, phía sau bả vai nàng quả thực có vết bớt hình chìa khóa..."

      Trái tim căng thẳng của Quý thị đột nhiên buông lỏng, lấy tay che mặt mừng đến rơi nước mắt: "Ta nó là bé con của ta... Ta nó là bé con của ta..."

      "Quý Phu nhân, ta thương lượng với Hoàng Huynh, hôm qua A Viên vừa mới biết mình phải con ruột trong nhà, nếu như cho nàng biết cha mẹ ruột của mình ngay lập tức, chỉ sợ nàng thể chịu nổi cùng lúc hai chuyện này, việc này..."

      "Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, chúng ta cũng đợi mười mấy năm rồi, kém nửa cái tích tắc này... Chỉ cần nó sống tốt, mọi chuyền ta đều đồng ý." Quý thị vuốt nước mắt mặt, cảm kích nhìn Tề Sóc: "Đại ân của Sóc Vương gia, chúng ta thể báo đáp nổi, sau này nếu như ngài có gì cần giúp đỡ cứ mở miệng."

      Tề Sóc cười gật đầu, chậm rãi : "Chuyện này ta cũng giúp được gì." ta dừng lại chút, cười : "Nhắc đến chuyện này, may mà lệnh Thiên kim ngày thường cũng tự tích phúc cho mình, chuyện này cũng nhờ hai vị Nữ quan thân thiết với nàng điều tra ra, nếu muốn cảm ơn, ngài hẳn nên cảm ơn các nàng."

      Quý thị vui vẻ đáp dạ, sau khi tiễn Tề Sóc liền sai Hạ nhân mở kho ra: Gia Gia, mẫu thân phải bồi thường con tốt mới được...

      ******

      Nhoáng cái là nửa tháng sau, sau việc lần trước, A Viên vẫn luôn trốn Tề Uyên, mỗi lần muốn gặp mặt nàng để chuyện về cha mẹ ruột, nhưng còn chẳng thấy được bóng dáng A Viên đâu, còn cách nào khác, chỉ phải cho gọi Kiều Thư tiến Cung.

      Bên trong Cung Trường An, Kiều Thư mỉm cười chuyện với A Viên, bầu khí rất tốt đẹp.

      Nàng trầm ngâm chốc lát, nhìn A Viên cười : "A Viên, hôm nay ta đến đây là để số việc với ."

      "Có chuyện gì xin ngài hãy thẳng.” Khuôn mặt A Viên cong cong, nhưng mặt vẫn nhuốm nỗi bi sầu nhàn nhạt.

      "Cha mẹ ruột của ... Tìm được rồi." Kiều Thư nắm đôi tay run run của nàng, dịu dàng : "Cuộc nội loạn năm đó, dân chúng chay nạn vô cùng hỗn loạn, đó là lúc bị thất lạc. mười mấy năm qua, bọn họ vẫn luôn luôn tìm , mẹ ngày đêm nhớ thương , mắc phải chứng bệnh Đánh Trống Ngực, tứ thúc của tự trách bản thân mình năm đó bảo vệ cho tốt, cảm thấy có mặt mũi nào để gặp cha mẹ , liền mang theo vợ con xa nhà nhiều năm dám trở về... Bọn họ đều rất ..."

      Mũi A Viên đau xót, nước mắt lã chã rơi xuống: "Bọn họ... Bọn họ nay có khỏe ?"

      "Đều khỏe, đều khỏe..." Kiều Thư khẽ lau nước mắt, cười : "A Viên có muốn gặp họ ?"

      "Bây giờ ta có thể sao ?" A Viên nghẹn ngào, cầm lấy tay Kiều Thư, khuôn mặt kích động và mong chờ.

      "Tất nhiên là có thể, ta phải chào Hoàng Tổ Mẫu ." Kiều Thư chậm rãi đứng dậy, cười dẫn A Viên ra khỏi Cung.

      A Viên ngồi xe ngựa, trong lòng vô cùng háo hức chờ mong lại hơi run rẩy: Mẫu thân và phụ thân có dáng vẻ gì đây ? Bọn họ thấy mình liệu thích mình chứ ?

      Nàng mang tâm trạng phức tạp vén rèm lên khe hở , xe ngựa cũng đột nhiên ngừng lại.

      "Đây, đây là phủ Hiển Quốc Công mà ?" A Viên giật mình trong lòng, nhìn Kiều Thư khẽ gật đầu với bản thân, đầu óc trống rỗng.

      Kiều Thư kéo nàng xuống xe, A Viên vừa mới xuống đất người vội vàng ôm chính mình vào trong lòng, chóp mũi tràn đầy mùi hương hoa Mai dễ chịu: "Gia Gia của ta, Gia Gia của ta cuối cùng cũng trở lại rồi..."

      Hết Chương 54.
      thongminh123, iruka kawaii, Suuuly24 others thích bài này.

    2. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Cuối cùng A Viên cũng đoàn tụ với người thân rồi . Bắt đầu chuỗi ngày truy tức phụ bảo bối về nhà của Tề Chim Cu rồi
      thuann thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      cập nhật mục lục xong nàng @thuann nhé! chúc nàng năm mới vui vẻ!
      thuann thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 55: Ấm áp

      Editor: Sil

      A Viên được ôm lấy trong ngực Quý thị lộ ra biểu cảm đờ đẫn, còn chưa kịp nhận ra có chuyện gì xảy ra, người đàn ông trung niên cao lớn ôm chầm lấy cả nàng và Quý thị vào trong lòng, khóc đến đứt ruột đứt gan.

      "Còn đứng ở ngoài cửa làm gì !" giọng nghiêm trang mang vẻ tang thương truyền đến, Vân Quan Thích nhất thời liền dừng tiếng khóc lại.

      "Trời lạnh, Gia Gia mau vào nhà cho ấm." Giọng của Vân Quan Thích nghẹn ngào, vô cùng tự nhiên cúi người xuống trước mặt A Viên.

      "Đây là..." A Viên còn hơi bỡ ngỡ trước người nhà họ Vân gia, Vân Quan Thích đột nhiên làm như vậy dọa nàng sợ đến mức rụt cổ lại cái, lui về phía sau.

      "Khi Gia Gia còn thích nhất là quấn lấy phụ thân vòi phụ thân cõng con..." Giọng dần nghẹn lại, ông ta dừng lại chút, nâng tay lên lau nước mắt: "Phụ thân cõng con được gần 13 năm rồi..."

      Trái tim A Viên mềm nhũn, thào gọi tiếng phụ thân.

      "Ơi !" Đôi mắt ông chan chứa những giọt nước mắt vui sướng, trả lời ngay lập tức.

      Nàng cẩn thận vịn lên bóng lưng dày rộng của ông, nhàng vòng quanh cổ: Là mùi của phụ thân... ấm áp.

      giọt nước mắt "bộp bộp" rơi xuống cần cổ, ông lại giật bả vai như bị bỏng.

      Vân Quan Thích kìm nén nước mắt, cười với Gia Gia: "Gia Gia về nhà rồi ! Phụ thân cho con bay cao..."

      A Viên nằm bờ vai ông, khóc ra tiếng.

      "Phụ thân, mau thả con xuống ... Mọi người đều nhìn đó..." A Viên nhìn đám Nha hoàn và tôi tớ ở xung quanh, khuôn mặt đỏ lên, kề bên tai Vân Quan Thích thầm.

      Vân Quan Thích lại làm theo, ông ta phải cõng đứa con bảo bối lạc vừa tìm lại được lúc nữa mới được !

      "Có phụ thân ở đây, ai dám cười con, cha lột da ra !" Giọng thô kệch vô cùng mạnh mẽ, ấm đến mức cả khuôn mặt A Viên đều tràn đầy ý cười.

      Quý thị cười véo lỗ tai ông ta cái, dịu dàng : "Mau bỏ khuê nữ xuống rồi uống hụm trà nóng ."

      "A !" Vân Quan Thích cẩn thận đặt A Viên xuống, cúi xuống thuận tay vuốt phẳng nếp nhăn làn váy A Viên, nhưng chỉ trong giây lát, ông ta đột ngột dừng lại, nụ cười mép cũng cứng lại: "Gia Gia, phụ thân làm hỏng váy của con rồi..."

      Ông nhìn làn tơ lụa tinh tế kia bị bàn tay chai sạn của mình cọ vào, bung ra từng sợi tơ màu trắng, thở dài áy náy dám ngẩng đầu lên.

      A Viên cúi đầu nhìn đôi bàn tay dày rộng kia, cái mũi đau xót, cúi người xuống nắm bàn tay của ông, mềm mại : "Chẳng qua cũng chỉ là cái cái váy thôi, sao lại quan trọng bằng phụ thân chứ ?"

      "Nhìn ông , vải vóc quần áo trong nhà chất thành núi rồi, lại tiếc cái váy làm gì." Quý thị che miệng cười, ánh mắt nhìn về phía A Viên tràn đầy thương.

      "Mẫu thân đúng đó." A Viên cười, nâng Vân Quan Thích dậy, nhà ba người đứng bên nhau, khung cảnh ấm áp cảm động.

      Kiều Thư đứng ở bên thấy vậy, liền yên lặng vuốt nước mắt, từ đáy lòng cũng mừng thay cho A Viên.

      Quý thị nắm tay nàng, từ từ : "Khuê danh của con là Vân Ánh Gia “Ánh” trong “Sơn ánh tà dương thiên tiếp thủy”*, “Gia” trong “Kiêm Gia”**. Là con thứ năm, con út trong nhà." Bà dịu dàng kéo A Viên lại, giới thiệu từng người: "Đây là ông nội con, đây là Bác cả của con, đứng bên cạnh là con trai duy nhất, cũng chính là cả của con, Vân Ánh Khiêm, phía chính là chị dâu cả của con, Thân thị, hai người này chính là chú và dì ba con, phía sau là con của hai người, chị tư của con, Vân Ánh Vãn."

      *) câu thơ trong bài thơ “Tô mạc già” của Phạm Trọng Yêm, chỉ cảnh trời chiều phủ bóng núi non, trời xanh nối tiếp với mặt nước.

      (Nguồn: thivien.net)

      **) Kiêm Gia: Xuất xứ từ bài thơ trong Thi Kinh của Khổng Tử, Gia đầy để chỉ cỏ lau.

      (Nguồn: thivien.net)


      A Viên hành lễ với từng người, người nhà tuy đỏ mắt, nhưng cũng vô cùng náo nhiệt.

      "Con còn có trai ruột, tên là Vân Ánh Trạch, trước đó vài ngày du học cùng tiên sinh (thầy giáo). Trừ nó và Tứ thúc của con trấn thủ ở biên cương ra cả nhà đều đông đủ rồi." Từ lúc vào nhà, Quý thị vẫn chưa thả tay A Viên ra, tâm trạng kích lời nào diễn tả được.

      "Những năm gần đây... Con có sống tốt ?" Quý thị hỏi vấn đề đáng quan tâm nhất, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy đau xót, vừa mong lại vừa sợ.

      Động tác uống trà của Kiều Thư đột ngột dừng lại, nàng cũng biết chút về chuyền của gia đình cha mẹ nuôi của của A Viên, bà mẹ nuôi ... Nàng thở dài sâu xa, thầm nghĩ: Vân gia cũng là đau lòng.

      Đôi mắt ướt nhòe của A Viên sáng lấp lánh, tràn đấy ý cười: "Con sống rất khá, cha... mẹ nuôi và các em đều đối xử rất tốt."

      Kiều Thư nghe vậy, khá ngạc nhiên: đứa bé hiểu chuyện.

      Quý thị nhìn A Viên, thể đau lòng được hơn nữa: Nếu như họ thực đối xử rất tốt với Gia Gia, nâng niu tay như hòn ngọc quý, tại sao lại chịu đưa nữ nhi vào Cung hầu hạ người khác chứ ?

      Bà nắm tay A Viên chặt, chậm rãi thở dài, bà cũng hiểu chuyện, nếu như có họ hảo tâm thu nhận, có lẽ Gia Gia trong giờ phút này ngay cả mạng sống cũng chẳng còn nữa, bà thể bắt người hoàn toàn xa lạ coi đứa trẻ nhặt được như trân bảo được, dù có như thế nào, bọn họ cũng đều nuôi Gia Gia thành người, nó bình an là tốt rồi...

      "Gia Gia, đến đây, nếm thử trà mẫu thân tự tay pha ." Quý thị đưa chén trà cho nàng, thương vuốt ve tóc nàng.

      "Nghe vài ngày trước đây ngày nào con cũng khóc, mẹ con nghe vậy vô cùng đau lòng, thoáng cái sớm chuẩn bị xong món trà bổ mắt này, chờ Gia Gia trở về đấy." Đại Phu nhân Quách thị khuôn mặt hiền lành, ngữ khí hiền từ.

      A Viên híp mắt cười, uống hớp lớn, đôi mắt sáng lấp lánh trong nháy mắt: "Ngọt ạ ?"

      "Ừm ? Thời gian này Nhị tẩu cũng làm gì khác, mỗi ngày đều đánh tiếng hỏi thăm sở thích của con." Giọng của Tam Phu nhân, Mạnh thị trong trẻo hào sảng, vô cùng mạnh mẽ, trông giống như vị Phu nhân ung dung, lại tựa như nữ Tướng thân kinh bách chiến*.

      *) Thân kinh bách chiến: bản thân trải qua trăm trận đánh, ý chỉ người có kinh nghiệm rộng rãi ( đại).

      (Nguồn: Wikiquote)


      Vân Ánh Vãn phía sau khẽ kéo tay áo của bà, giọng : "Nương, ngài đừng dọa sợ Ngũ muội muội..."

      Cả phòng người khẽ cười ra tiếng, khí vui vẻ hoà thuận. A Viên cầm chén trà, trong lòng vô cùng ấm áp.

      Kiều Thư mím môi nhìn người nhà thân mật, có đôi lời đúng là khó có thể mở miệng được.

      "Vương Phi, ngài có chuyện gì hãy ." Lão Quốc Công vẫn luôn mực im lặng thấy Kiều Thư ra vẻ do dự liền chủ động hỏi.

      "Chuyện này..." Kiều Thư thoáng do dự trong chốc lát, đối mặt với hơn mười ánh mắt bất chấp : " Là như vậy, từ khi Hoàng Tổ Mẫu gặp được Gia Gia liền đối xử với nàng như vị Hoàng tỷ yểu mệnh kia của ta, nay lão nhân gia cao tuổi, thể rời xa nàng ấy được..."

      Người nhà họ Vân ai nấy cũng đều im lặng, thể làm gì khác ngoài thở dài.

      "Chỉ cần Gia Gia của ta sống tốt, thế nào cũng được !" Quý thị nghẹn ngào, đôi mắt phủ kín tầng sương mù dày đặc: " nương lớn lên bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu... Tương lai nhất định có thể tìm được việc hôn nhân tốt hơn."

      Đuôi mày Kiều Thư khẽ nhướng lên, thầm nghĩ trong lòng: Đừng nghĩ đến chuyện hôn nhân nữa... Người ta sớm bị Hoàng Huynh nhắm trúng rồi...

      Tuy vậy, nhưng Quý thị vẫn rơi lệ, đó là miếng thịt rớt ra từ người bà đó, làm sao bà có thể bỏ được ?

      Bà nhìn ra bầu trời bên ngoài, lòng càng ngày càng nguôi: " phải nương độc ác, nương cũng nhớ thương con..."

      "Con biết rồi, ngài cũng muốn tốt cho ta." A Viên lấy tay vuốt nước mắt mặt mẫu thân, mềm giọng dỗ dành: "Vả lại các ngài là thần tử, có nhiều lúc bất đắc dĩ, con đều hiểu cả."

      Vân Thịnh Khai nhìn cháu khóc cũng làm ầm lên, khôn khéo khác thường, đột nhiên đứng dậy: "Gia Gia ngoan, tổ phụ tiến Cung cầu xin Hoàng Thượng ngay !"

      Từ trước đến nay ông vốn suông, dứt lời liền cầm roi ngựa chạy ngay ra ngoài.

      "Phụ thân, để con chung với ngài." Vân Quan Thích và Vân Quan Thịnh cùng đồng thanh gọi, ngay cả Vân Ánh Khiêm bên cạnh vẫn mực im lặng cũng chậm rãi theo.

      "Tổ phụ, Phụ thân, Tam thúc, Đại ca, mọi người tuyệt đối thể..." A Viên thấy vậy liền vội vàng chặn họ lại: "Gần đây Hoàng Thượng buồn bực về chuyện của Nam Cương, có hai nhóm Cung nhân bị xử lý, sau khi đến lại may làm ngài tức giận... lại tốt."

      "Nam Cương sao ? phải Nam Cương im hơi lặng tiếng nhiều năm, thể gây chuyện được nữa sao ?" Vân Thịnh Khai sửng sốt, dừng bước chân lại, nhìn sang thiếu nữ với khuôn mặt trong trẻo như nước, trong lòng vô cùng vui sướng: Lúc ra Tổ mẫu nó có để lại rương trang sức, tại để ở chỗ nào nhỉ ?

      A Viên khẽ lắc đầu: " là yên lặng, bằng ngủ đông. Ba năm trước Nam Cương sai người ám sát Hoàng Thượng, tháng trước người của Nam Cương ra tay với ngựa của Hoàng Thượng, hơn nửa tháng trước, thủ lĩnh Nam Cương còn phải khiến Đại Tề..." Nàng khẽ sờ chóp mũi, trong lòng có chút đau lòng cho Tề Uyên: Nam Cương gì đó, chẳng có gì là tốt cả !

      "Mấy chuyện này... Làm sao mà con biết được ?"

      A Viên sửng sốt, ngơ ngác nhìn họ: "Các ngài... biết ư ?"

      Nàng ảo não cắn cắn môi, chỉ cảm thấy đầu đánh “uỳnh” tiếng: Thôi rồi, hình như mình vừa gây họa...

      "Yên tâm , đây vốn phải chuyện gì bí mật." Kiều Thư cười an ủi: "Hoàng Huynh vốn quyết định mấy ngày nữa triệu kiến mấy vị đại thần của Vân gia để thương lượng chuyện của Nam Cương, hôm nay nếu Gia Gia nhắc trước, các ngài cũng được chuẩn bị trước."

      Nàng bỏ chén trà tay xuống, đứng dậy cúi người hành lễ với Lão Quốc Công: "Trời cũng còn sớm nữa, Kiều Thư xin về trước."

      "Nhanh như vậy sao ?" Quý thị khỏi nhìn về phía A Viên, xoay người ra lệnh cho tỳ nữ: ", mau mang đồ ta chuẩn bị cho Tiểu thư ra."

      "Vân Nhị Phu nhân đừng nóng vội, Gia Gia trở về cùng với ta." Khóe miệng Kiều Thư lộ ra nụ cười, chậm rãi : "Ta với Hoàng Tổ Mẫu rồi, rằng A Sơ nhớ Hoàng , làm ầm đòi ở chung với , ta phải cầu xin hồi lâu Hoàng Tổ Mẫu mới đồng ý cho Gia Gia theo ta quay về Vương Phủ 3 ngày."

      "Vương Phi..." Quý thị cảm kích trong lòng, há miệng mà biết phải cái gì cho phải.

      "3 ngày sau ta lại đến đón Gia Gia về." Kiều Thư dịu dàng , cười xoay người rời .

      Đợi đến khi nàng rồi, người nhà mới quây quần chuyện vô cùng náo nhiệt, Vân Thịnh Khai nhìn chăm chú vào A Viên lúc lâu, đột nhiên lên tiếng: "Cái gì Hoàng Thượng cũng đều với con sao ?"

      A Viên im lặng lúc, suy nghĩ trong chốc lát rồi mới : "Cũng phải cái gì cũng , chỉ may mắn biết được chút ít."

      Vân Thịnh Khai có chút bất an trong lòng, người Nam Cương vốn hiểm độc ác, lần sứ Đại Tề lần này của bọn chúng nhất định có ý gì tốt: "Gia Gia, tổ phụ hỏi con, con biết bao nhiêu về chuyền sứ của Nam Cương ?"

      A Viên khẽ lắc đầu, thấp giọng : "Con cũng chuyện này lắm, chỉ biết khoảng nửa tháng trước Sóc Vương gia có bẩm báo chuyện này cho Hoàng Thượng." Nàng nghĩ lúc, cảm thấy hơi kỳ lạ: "Nghe Ngụy Tổng quản , sai khi Hoàng Thượng hay tín cũng hề chuẩn bị nghênh đón Sứ giả của Nam Cương."

      Vân Quan Thích cười lạnh tiếng: "Hoàng Thượng tất nhiên làm chuyện đó, Nam Cương trong mắt Hoàng Thượng, chính là kẻ thù giết cha."

      Kẻ thù giết cha sao ? A Viên sửng sốt, trong lòng bừng tỉnh, nổi lên nỗi đau xót.

      Quý thị mang tâm trạng phức tạp nhìn A Viên, chuyện Nam Cương gì đó trong mắt bà đều quan trọng bằng con bảo bối của mình.

      Tổng quản ở Ngự tiền đều là người khôn khéo trong khôn khéo, nếu có Hoàng Thượng bày mưu tính kế cho, làm sao ông ta dám tiết lộ cho Nữ quan mấy chuyện Triều Đình kia ?

      "Gia Gia, con có đói ? Để nương làm cho con Bánh Cánh Hoa*, về phòng cùng mẫu thân ?" Quý thị áp nỗi lo lắng trong lòng xuống, cười với A Viên.

      *) Bánh Cánh Hoa: chú thích ở Chương 48.

      A Viên khẽ gật đầu, đứng dậy hành lễ với các trưởng bối rồi mới theo Quý thị lui ra.

      Quách thị híp mắt cười nhìn A Viên, cảm thán tiếng: " hổ là nương từ trong Cung ra, tiến thối có độ*, hiểu lễ hào phóng..."

      *) Tiến thối có độ: Trích trong Lễ Ký, miêu tả con người quy phạm từ cách tiến, cách lùi.

      "Nhìn Ngũ muội của con ! Con xem lại mình , cả ngày cứ như con khỉ vậy." Mạnh thị ghét bỏ liếc mắt nhìn nàng cái, đưa tay cốc trán nàng.

      "Ngũ muội là giống với Nhị bá mẫu, cả người là khí chất khuê tú." Vân Ánh Vãn phục, cứng họng : "Còn con giống ngài, có khí phách giang hồ. Hơn nữa, ngài cũng thay đổi quá nhanh rồi đó, mấy ngày trước còn khen con luyện kiếm rất tốt, có phong độ của ngài lúc còn trẻ đó ! Hôm nay liền ghét bỏ con rồi..."

      Mạnh thị tức quá hóa cười: "Ngày mai ta liền gả con ra ngoài !"

      "Con lấy chồng ! Vất vả lắm mới tìm được muội muội trở về, con phải hưởng thụ cảm giác làm chị mấy ngày mới được !" Vân Ánh Vãn dẩu cái miệng nhắn lên, thái độ cứng rắn.

      "Vậy Đại bá mẫu hỏi con, Vãn Vãn của chúng ta định hưởng thụ cảm giác làm chị thế nào đây ?" Quách thị cười hỏi, đôi mắt tràn đấy vẻ tò mò.

      "Tất nhiên là phải thương, che chở cho muội muội mọi bề, khiến nàng bị tủi thân rồi !"

      Cả phòng người cùng cười lên, trực tiếp khen Mạnh thị dạy con rất tốt.

      ******

      A Viên theo Quý thị về sân, vừa ngồi xuống liền thấy khuôn mặt bà thấp thỏm khôn nguôi: "Nương, có việc gì vậy ?"

      "Gia Gia, nương... Nương có mấy câu muốn hỏi con." Quý thị nắm tay A Viên chặt, cả người đều ra vẻ lo được lo mất.

      A Viên cúi đầu, nhìn bàn tay mịn màng ấm áp kia, trong nháy mắt hốc mặt lại đỏ lên: "Ngài hỏi ."

      Quý thị mím môi suy nghĩ cả nửa ngày, do dự lúc lâu mới tìm ra nút thắt trong lòng. Bà cắn chặt răng, hạ quyết tâm mới dè đặt thử thăm dò: "Gia Gia, có phải con, có phải con muốn gả cho Hoàng Thượng, phải ?"

      Hết Chương 55.
      thongminh123, iruka kawaii, Suuuly26 others thích bài này.

    5. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Ai dám gả tức phụ tương lai của Tề Chim Cu chính là ngại mình còn cái đầu đây mà , ai mà có lòng dám đánh chủ ý là tiêu luôn kết quả bị hành hạ đủ đường cho xem . vậy thôi chứ Tề Chim Cu cũng chả dám đụng đến nhà của tức phụ lỡ tức phụ giận dỗi tiêu tùng thành ra bản thân tự hại mình rồi hahahhahah
      thuann thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :