1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Mạnh dạn đoán ông ngự sử ngu xuẩn đó có kết cục tốt
      Mong A Viên mau mau được nhận lại gia đình , để Tề Chim Cu còn nhanh nhanh xuống tay bắt người về ân ân ái ái
      thuannHale205 thích bài này.

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 51: Gặp chuyện

      Editor: Sil

      Tề Uyên cười lạnh: "Tần ái khanh, xong chưa ?"

      Tần Minh Phi nhìn đôi mắt tràn đầy lạnh lẽo kia của Tề Uyên, trái tim kìm được run lẩy bẩy, nhưng vẫn hất cằm, : "Thần xong."

      "Trẫm muốn hỏi ngươi câu, nếu Trẫm trừng phạt A Viên, Thái Hoàng Thái Hậu cũng vì vậy mà đau buồn quá mức mà mắc bệnh dậy nổi, ngươi chịu trách nhiệm nổi sao ?" Tề Uyên cố nén cơn giận, lạnh lùng .

      "Thần, thần..." Tần Minh Phi nghẹn lời, nín thinh lúc lâu mới cao giọng : "Thái Hoàng Thái Hậu lớn tuổi, càng hồ đồ chút so với trước đây..."

      "Tần Đại nhân, ăn cẩn thận." Ngụy Toàn thấy ông ta càng càng quá đáng liền cắn răng ngắt lời: Xì ! Cái quái gì thế ! Đúng là tự cho mình là quan trọng !

      " phải chính các ngươi đều khuyên Trẫm lấp đầy Hậu Cung sao ?* Sao, này lại cho sao ?" Tề Uyên nhấp hụm trà nóng, đôi mắt yên lặng nhìn ông ta, khuôn mặt u giống như phủ mây đen, bên trong Điện dường như đè nén giông bão.

      *) Trong câu đầu phần nguyên tác có chỗ thiếu nên tui tự suy diễn.

      "Đây, đây là hai việc khác nhau ! Hoàng Thượng ngồi Loan Giá cùng Cung nữ, xưa nay chưa từng có, chưa từng nhìn thấy ! Ngài để thể diện của Hoàng gia ở đâu chứ ?" Tần Minh Phi ỷ mình là cựu thần của hai Triều, càng ngày càng quá đáng, ngay cả giọng cũng kín đáo mang thêm mấy phần ngữ điệu mệnh lệnh: "Hoàng Thượng, ngài hãy lập tức xử lý tên Cung nữ kia."

      tràng thanh trong trẻo vang lên, bả vai Tần Minh Phi run lên, ông ta ngơ ngác nhìn sang những mảnh bên chân Tề Uyên: Chén trà này suýt nữa đập vào chân mình phải...

      Ngụy Toàn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim*, thương hại liếc nhìn Tần Minh Phi cái: Lúc này ngài đúng là xong rồi !

      *) mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim: tập trung tinh thần, nhìn ngang ngó dọc mà tập trung vào công việc, ý ở đây là Ngụy Toàn cúi đầu dám nhìn cảnh này.

      Tề Uyên liếc mắt nhìn Ngụy Toàn cái, chân mày khẽ nhíu lại.

      Ngụy Toàn kịp phản ứng lại, cao giọng kêu ra phía bên ngoài: "Tần Minh Phi bất kính, mau hộ giá !"

      Tần Minh Phi trợn mắt há miệng, nhìn Tề Uyên cười như cười, cứ như tượng đất gặp phải nước vậy, trong nháy mắt liền hóa thành vũng bùn ngồi co quắp mặt đất, ngón tay chỉ vào Tề Uyên kịch liệt run rẩy, môi ong ong động đậy, nửa tiếng cũng hề phát ra được.

      Cánh cửa kêu “uỳnh” tiếng, trận gió lạnh thổi qua, mười mấy Thị vệ đẩy cửa bước vào, bao vây xung quanh ông ta.

      "Còn thất thần làm gì ? Trói lại ném vào Thiên lao !" Ngụy Toàn trách mắng.

      "Tuân lệnh !" Bọn Thị vệ nhanh tay nhanh chân trói ông ta lại, vừa định kéo ông ta ra ngoài, người sững sỡ kia đột nhiên kêu lên đầy thê lương: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ! Cựu thần lòng vì Quân, oan uổng, oan uổng rồi !"

      Tề Uyên giơ tay, lãnh đạm : "Chờ chút."

      "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng..."

      Tề Uyên nhìn ông ta giãy giụa đến mặt đỏ bừng, chậm rãi : "Tần Minh Phi, ngươi ngươi luôn lòng vì Quân, vậy ngươi có thể giải thích cho Trẫm xem thôn trang chứa hàng trăm mẫu ruộng tốt ở vùng ngoại ô Kinh thành kia xảy ra chuyện gì ?"

      "Đó là..."

      "À... Ngươi muốn phần ruộng đất kia đều là của hồi môn của Phu nhân ngươi sao ?" Tề Uyên khẽ cười ra tiếng: "Tốt lắm..."

      Ngài dừng mắt người Tần Minh Phi, đôi mắt sắc bén như chim ưng, sắc mặt Tề Uyên đột nhiên thay đổi, giọng cũng nghiêm khắc hơn mấy phần: "Vậy ngươi lại giải thích cho Trẫm chút, tại sao trong thôn trang kia lại xảy ra án mạng !"

      Tần Minh Phi đầy mặt hoảng sợ, mặt cắt còn giọt máu: "Hoàng..."

      "Tần Minh Phi, ngươi cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, ức hiếp dân chúng, bức tử nhân dân, ngươi còn có can đảm dám lòng vì Quân” trước mặt Trẫm ư ?" Tề Uyên cười lạnh: "Lôi ra ngoài chém."

      "Tuân lệnh !"

      Tề Uyên ngồi xuống lại, sắc mặt u đến đáng sợ: "Xem Trẫm là đứa trẻ ba tuổi bằng ?"

      "Hoàng Thượng bớt giận." Ngụy Toàn thu dọn mảnh mặt đất, dè đặt khuyên như: "Đây là mũi tên trúng hai đích ! Vừa trừng trị tên tham Quan, vừa cảnh cáo Triều thần, lúc sau còn có người dám động đến nương A Viên nữa..."

      Tề Uyên lãnh đạm liếc ông ta cái, khẽ ho tiếng, : "Ai trẫm vì A Viên nên mới trừng phạt y."

      Ngụy Toàn gục đầu xuống, giọng lẩm bẩm câu: "Lòng Tư Mã Chiêu*..."

      *) Nằm trong câu thành ngữ của Trung Quốc “Lòng Tư Mã Chiêu, người người đều ”, ý mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ , ai ai trong thiên hạ đều biết.

      (Nguồn: Baidu)


      "Cút !"

      "Hầy !" Ngụy Toàn vui sướng tuân lệnh, nhếch nín cười lui ra ngoài.

      Khuôn mặt Tề Uyên khẽ dịu lại, nhìn loạt thỏ đất ôm bánh trôi bên cạnh bàn, khẽ nhíu mày: Tình cảm của mình... vậy sao ?

      ******

      Ngày hôm sau, Tề Uyên nhìn món ăn sắc hương vị đủ cả bàn cũng có khẩu vị chút nào.

      Thanh Niệm nhìn cả bàn đều là món ăn mà A Viên thích, cười thầm trong lòng: Ba năm rồi, khâu vị của Hoàng Thượng càng lúc càng giống với nương A Viên.

      Nàng nghĩ lúc, lại cười : "Ngài có muốn mời nương A Viên tới dùng bữa cũng ?"

      " mặt Trẫm viết “ có nàng ăn vào” à ?" Tề Uyên nhớ tới A Viên chạy trối chết hôm qua, đến bây giờ vẫn xuất , cảm thấy hơi bực mình, nghe thấy Thành Niệm nhắc tới tất nhiên cũng chẳng đẹp mặt gì.

      Thanh Niệm khẽ lắc đầu, yên lặng lui sang bên nhiều lời nữa.

      Tề Uyên hừ lạnh tiếng, gắp miếng Rau xào thái sợi bỏ vào trong miệng, cố gắng chứng minh bản thân vẫn ăn uống như thường cho dù A Viên có ở bên cạnh.

      Nhưng còn chưa kịp nhai vài cái, chỉ thấy Ngụy Toàn vội vội vàng vàng đến trước mặt mình, thở hồng hộc : "Khởi bẩm Hoàng Thượng, nương A Viên bị bệnh rồi."

      Khóe miệng Tề Uyên cứng đờ, ném đũa, đứng dậy ra ngoài.

      Ngụy Toàn biểu cảm đau khổ, đau lòng bóp cái chân đau của mình, lại chạy chậm theo.

      Thanh Niệm che miệng cười, bất đắc dĩ lắc đầu: "Hoàng Thượng miệng “cứng” quá..."

      "Hoàng Thượng, nương A Viên còn ngủ." Thu Lan chặn Tề Uyên ở ngoài cửa, giọng : "Tối hôm qua nương lăn lộn đêm, buổi sáng mới ngủ được."

      Tề Uyên nhíu mày nhìn về phía bên trong, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh lên tầng lo lắng: " ra đây với Trẫm."

      "Dạ."

      Thu Lan theo Tề Uyên tới Thiên Thính*, ra lệnh cho người dâng trà lên, lại im lặng đứng trước mặt ngài, rũ mặt nhìn mình xuống giày.

      *) Thiên Thính = phòng khách

      "Tại sao yên lành nàng lại mắc bệnh?" Tề Uyên trầm giọng hỏi, bàn tay phải buông đầu gối nắm lại gắt gao.

      Thu Lan kẩ lại chuyện lần, nhìn sắc mặt Tề Uyên, dừng lại chút, : "Đều là lỗi của Nô tỳ, nếu như ta lén theo phía sau nương, nàng cũng đến Lãnh Cung, gặp phải tai bay vạ gió như vậy."

      Đôi môi mỏng của Tề Uyên nhếch lên, đôi mắt sâu thẳm lộ ra vẻ nghiêm nghị: "Ý của ngươi là Lãnh Cung có oan hồn quấy phá sao ?"

      Từ trước đến nay vốn tin mấy chuyện quỷ thần, tất nhiên cũng tin A Viên mắc bệnh là do thứ oan hồn lệ quỷ gì đó gây ra, nhất định là nàng ta gạt mình chuyện gì đó.

      Tề Uyên im lặng nhìn Thu Lan, khẽ cười ra tiếng: "Đừng lấy mấy chuyện quỷ thần ra để dọa Trẫm, , còn lấp liếm chuyện gì khác nữa ?"

      "Nô tỳ dám, nô tỳ dám..." Thu Lan thấy sắc mắt của ngài dịu , vội vàng quỳ xuống, : "Lãnh Cung vốn hoang vu hẻo lánh, phần lớn những người bị giam giữ đều là người điên, nương đến nơi đó thân mình, bị những người đó dọa sợ cũng là chuyện thường." Nàng ta dừng lại chút, thận trọng : "Vả lại nương vốn nhát gan, chuyện này ngài cũng ... Nếu ngài tin, có thể chờ đến khi nương tỉnh lại tự mình hỏi nàng."

      Tề Uyên nhìn chằm chằm vào nàng ta lúc, im lặng lên tiếng, sắc mặt thoáng dịu chút.

      "Chỉ là... Hoàng Thượng có thể sai người đến Lãnh Cung làm phép được ? để làm gì khác, chỉ để cho nương an tâm." Thu Lan thấy sắc mặt Tề Uyên dịu lại, đánh bạo đề nghị.

      Tề Uyên im lặng lúc, đột nhiên nhớ tới lần trước cũng vì muốn cho nàng an lòng mà cho mời rất nhiều cao tăng, pháp sư, lại khiến bên trong Cung chướng khí mù mịt...

      khẽ lắc đầu, khóe miệng hơi cong lên: "Vậy trức tiếp phá hủy Lãnh Cung ..."

      "Hả, phá hủy ?" Ngụy Toàn và Thu Lan cùng đồng thanh kinh ngạc , trợn mắt há miệng nhìn Tề Uyên.

      “Phá rồi xây ngôi Phật đường." Tề Uyên bâng quơ câu, liền đứng dậy khoanh tay rời .

      Thu Lan ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Tề Uyên, lòng hơi rung động: Cứ thế là phá ? Chỉ là vì muốn nương sau này bị dọa sợ ?

      Nàng quay lại phòng, nhìn A Viên húp Cháo Ý Dĩ Đậu Đỏ*, tâm trạng hơi phức tạp, hiểu sao lại hơi đồng tình với Tề Uyên: nương còn là đứa trẻ chẳng hiểu chuyện gì cả ! ràng năm nay sắp cập kê, sao lại…

      *) Cháo Ý Dĩ Đậu Đỏ: Món ăn được làm từ Đậu Đỏ và Ý Dĩ (Bo Bo).

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      "Hoàng Thượng chưa ?" A Viên húp Cháo Đậu Đỏ ngọt lịm, mặc dù khuôn mặt vẫn nờ nụ cười nhàn nhạt, nhưng mặt vẫn có chút máu nào.

      " rồi." Thu Lan do dự thoáng, chần chừ : " nương, ta vừa mới chuyền ngài đến Lãnh Cung bị kinh hãi với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng liền vì ngài, mà sai người phá hủy Lãnh Cung..."

      "Phá sao ?" A Viên sặc cái, ho khan hồi lâu.

      Thu Lan đưa cho nàng chén Canh Lê*, mềm giọng : "Mau nhuận họng ."

      *) Canh Lê:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)


      A Viên nhận lấy chén uống hụm, lúc này mới cảm thấy họng đau rát do ho khan thoải mái hơn. Nàng cầm chén, chậm rãi rũ mắt nhìn thịt quả trong chém đến xuất thần: "Thu Lan tỷ tỷ, ngài thấy Hoàng Thượng... Như thế nào ?"

      Thu Lan nghe vậy, quá đôi vui mừng, khoái trá khen Tề Uyên từ đầu đến chân, chỉ mong nàng ấy sớm hiểu ra, hiểu được tình cảm của Hoàng Thượng.

      Nàng nhìn A Viên tựa như suy nghĩ điều gì, vui vẻ đến ngay cả đuôi mày cũng mang theo ý cười: Nếu như trong Cung có thể sớm có thêm chủ nhân tốt rồi !

      A Viên vuốt dọc theo chén, trong lòng thở dài sâu xa: Đúng vậy, Hoàng Thượng tốt như vậy, mà sao Hiền Quý phi lại...

      Cả người nàng mệt mỏi, trái tim đau nhức thôi: Tề Nhị đáng thương ! Mình phải đối xửa tốt với ngài ấy mới được !

      "Thu Lan tỷ tỷ, ta muốn ăn Cá Lư hấp*." A Viên dừng lại chút, lại bồi thêm câu: "Cho thêm nhiều hành, gừng nhẽ !"

      *) Cá Lư hấp: Món ăn nổi tiếng nhất của Tỉnh Quảng Đông

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      ".. . Được, để ta đây bảo A Tầm làm cho ngài." Ý cười bên mép Thu Lan từ từ biến mất, khẽ lắc đầu, khi nào trong Cung mới có thể có vị chủ nhân đây ?

      A Viên dưỡng bệnh nửa tháng, chỉ khi thời tiết dần dần trở nên ấm áp, Thái Hoàng Thái Hậu mới cho nàng ra ngoài.

      Nàng đứng trước cửa, khuôn mặt buồn rầu thở dài sâu xa, gần đây Hoàng Thượng rất lâu đến thăm mình, nhất định tức giận vì mình lảng tránh muốn gặp.

      A Viên cúi thấp đầu xuống, trong lòng có chút khổ sở, phải mình muốn gặp, ra chỉ sợ bản thân nhìn thấy ngài ấy liền nhịn được mà chuyện của Hiền Quý phi ra... Nàng luôn phải tốn thời gian để điều hòa.

      Nàng thả lỏng gân cốt, từ từ về phía Phòng bếp , yên lặng quyết định hôm nay phải làm số món ngon mang cho Tề Uyên.

      A Viên đứng trước thớt, tiện tay cầm củ Củ Cải Trắng, giơ tay thái, động tác vẫn vô cùng thành thạo như cũ.

      Thái củ cải xong, nàng xoa cổ tay, rầu rĩ vui: Nếu như Liễu Tư thiện nhìn thấy củ cải thái chỉ của mình, ngài ấy chắc chắn mắng của mình...

      "Sao vậy ?" Trình Tầm thấy cảm xúc của nàng cảm xúc hơi hạ xuống, bỏ việc trong tay xuống rồi đến trước mặt nàng ân cần hỏi.

      A Viên thở dài, thấp giọng : "A Tầm, nhìn củ cải thái chỉ của ta này..."

      Trình Tầm cúi đầu nhìn từng củ cải sợi lớn sợi , che miệng cười ra tiếng: "Ta còn tưởng là chuyện gì nghiêm trọng." Nàng khẽ xoa tóc A Viên, cười : " bệnh lâu như vậy, mấy chuyện này tất nhiên là quen tay rồi."

      "Nhưng..." A Viên gục đầu xuống, im lặng gì, trong lòng hơi ủ rũ: thể nấu ăn cho Hoàng Thượng được, dao pháp của mình dúng là quá tồi...

      "Nhưng sao ? Đừng lo lắng, mỗi ngài dành ra nửa canh giờ, luyện thêm mấy ngày nữa là được rồi !" Trình Tầm mềm giọng an ủi: "Những kĩ năng cơ bản này đều do chúng ta từ nhi luyện ra, những thứ ăn vào trong máu nào dễ đánh mất như vậy được ?"

      A Viên đưa cho Trình Tầm bìa đậu, bĩu môi : "A Tầm, giúp ta thái sợi ..."

      Trình Tầm cười đồng ý: "Chuẩn bị làm món “Nhưỡng Cốt Ngân Ti”* à ?"

      *) Tại vì tui tìm được món này Google nên để nguyên văn như trong bản convert

      A Viên gật đầu, vừa bỏ xương vào trong chảo nóng liền nghe thấy bên ngoài có người gọi mình.

      "A Tầm, trông bếp giúp ta, ta ra ngoài chút." Dứt lời, liền xoa tay vội vã ra ngoài.

      Chỉ thấy Thu Lan nhíu mày, vẻ mặt lo lắng: " nương, vừa nãy Ngụy Tổng quản vừa qua đây nhờ ta gửi lời đến cho ngài." Nàng cẩn thận nhìn quanh, thấy có ai mới kề sát bên tai A Viên giọng : "Người thân của ngài gây họa lớn rồi, Hoàng Thượng rất tức giận."

      Hết Chương 51.

      Editor có lời muốn : Vì tui ko quá rảnh vào Tết nên làm được chương nào up chương đó cho mọi người đọc Tết, có lẽ đăng đúng lịch up đặt ra đâu nhé.
      thongminh123, Suuuly, Dinhloan24 others thích bài này.

    3. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 52: Mạng người

      Editor: Sil

      "Người trong nhà của ta gây họa sao ?" A Viên sửng sốt, dám tin lùi về sau mấy bước: " thể nào, cha ta làm nông dân đàng hoàng cả đời, có cho ông mấy lá gan cũng dám !"

      Nàng đỏ mắt, yên lặng nhìn Thu Lan biểu cảm vô cùng lo lắng, trong lòng trào ra tia hoang mang: "Thu Lan tỷ tỷ..."

      " nương, Ngụy Tổng quản cũng lén đến đây báo tiếng..." Thu Lan che miệng, tràn đầy lo lắng : "Hoàng Thượng rất nhiều ngày có sắc mặt tốt rồi."

      "Rất nhiều ngày sao ?" A Viên thấp giọng lẩm bẩm, trong lòng hoảng loạn thôi: "Chẳng trách mấy ngày nay ngài ấy tới..."

      A Viên sốt ruột đến biết làm thế nào cho phải, trực tiếp rơi nước mắt, người mà mình có thể nhờ cậy bên trong Hậu Cung ngoài Thái Hoàng Thái Hậu ra cũng chỉ có Tề Uyên, về phần Thái Hoàng Thái Hậu dù chỉ thoáng nhắc đến cũng được, Tề Uyên lại tức giận muốn gặp mình... Nàng cắn chặt môi, có biện pháp khác.

      " nương đừng khóc, Hoàng Thượng đối xử với ngài hề tầm thường chút nào, tuyệt đối vì chuyện của người thân mà giận cá chém thớt lên ngài. Nay ngài ấy trong lúc bực bội, ngài cứ kiên nhẫn chờ mấy ngày, đợi đến khi ngài ấy bớt giận hẵng đến cầu xin." Thu Lan dịu dàng dỗ dành, thấy nàng sốt ruột cũng cảm thấy đau lòng.

      "Nhưng vậy qua rất nhiều ngày rồi..." A Viên thút thít, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn Thu Lan: "Thu Lan tỷ tỷ, Ngụy Tổng quản, Ngụy Tổng quản có người nhà của ta gây họa gì ?"

      Thu Lan khẽ lắc đầu, giọng : "Ngài ấy cũng chỉ nhắc câu, xong liền rồi..."

      Trái tim A Viên bất an đập mạnh, môi dưới bị nàng cắn đến còn chút màu nào. Đôi mắt đen lay láy chứa tầng sợ hãi, đôi tay buông thõng bên cạnh nắm lại càng lúc càng chặt.

      " được, thể chờ được." A Viên mím môi, xoay người chạy vào Phòng bếp.

      "Đậu phụ thái chỉ rồi, ta..." Trình Tầm thấy nàng trở về, vốn híp mắt cười, nhưng còn chưa dứt lời liền nhận ra A Viên dường như vừa khóc: "A Viên, làm sao vậy ?"

      A Viên gian nan nặn ra nụ cười với Trình Tầm, giọng hơi run rẩy: " có gì, vừa bị cát rơi vào mắt thôi."

      Nàng mím môi, bắc chảo đun dầu, phi thơm tỏi. Biểu cảm rất chăm chú, nhưng đôi mắt lại chịu thua kém mà đỏ lên.

      Trình Tầm nhíu mày, biết nàng muốn cũng hỏi, chỉ yên lặng ở bên cạnh phụ bếp cho nàng.

      Cốt Nhưỡng Ngân Ti, Cá Đù Vàng chiên giòn, Gân Bò Ngũ Vị Hương, Cá Chao Hấp, Bánh cuộn kem thơm mềm*

      *) Cá Đù Vàng chiên giòn

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)

      *) Gân Bò Ngũ Vị Hương

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)

      *) Cá Chao Hấp: “Chao” ở đây phải tên loại cá mà là tên cổ, tên đọc lái của đậu tương, đại loại là món này là cá (thường là Cá Trắm Đen) ướp cùng với đậu tương lên men.

      [​IMG]

      *) Bánh Cuộn kem:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)


      A Viên nhìn những món ăn vô cùng bắt mắt bàn, thấp thỏm yên mà lệnh cho hai vị Cung nữ cất đồ ăn vào hộp đựng thức ăn, theo nàng tới Ngự tiền.

      ******

      Ngụy Toàn nhìn A Viên giữa trán tràn đầy lo lắng, vô cùng hoảng sợ: " nương, sao ngài lại đến đây lúc này ?" Ông ta nhìn quanh, giọng cực thấp: " phải ta bảo ngài đợi mấy ngày nữa sao?"

      "Ngụy Tổng quản, làm sao ta có thể đợi mấy ngày nữa được đây ?" A Viên mím môi, sốt ruột đến mức giọng cũng mang theo tia nức nở: "Ngụy Tổng quản, ngài vào cho ta chút , cầu xin ngài."

      Khuôn mặt Ngụy Toàn lộ ra vẻ khó xử, lưỡng lự lúc lâu rồi mới : "Ta vào hỏi chút..."

      "Được, được..." A Viên đỏ mắt, cố gắng kìm lại nước mắt, : "Ân tình của Ngụy Tổng, A Viên nhớ trong lòng."

      Ngụy Toàn khoát tay, kiên trì đẩy cửa bước vào. Ông ta nhìn sắc mặt Tề Uyên, ấp a ấp úng chưa nghĩ ra nên mở miệng ra sao.

      Động tác tay Tề Uyên dừng lại, giọng trong trẻo lạnh lùng hề có chút độ ấm nào: "A Viên đến sao."

      "Dạ, ở ngoài cửa đứng hầu..." Ngụy Toàn rụt cổ, ngay cả bước lên bước cũng thấy sợ hãi.

      Tề Uyên nhíu mày, lãnh đạm : "Cho nàng vào ."

      "Dạ."

      A Viên cảm kích làm đại lễ với Ngụy Toàn, lòng lo lắng bước vào Điện Dưỡng Tâm. Nàng thấy Tề Uyên ngay cả mí mắt cũng hề nâng lên chút nào, chân mày càng nhíu chặt hơn, trong lòng thấp thỏm yên.

      Khóe mắt Tề Uyên thoáng nhìn sang khuôn mặt nho trắng bệch kia, động tác tay thoáng dừng lại, khép lại tấu chương, đôi mắt giương lên dừng người nàng.

      Trong tòa Điện im lặng đột nhiên vang lên tiếng "bốp", A Viên bị dọa đến cả người run lên.

      "Hôm nay trốn Trẫm nữa sao ?" Đôi mắt Tề Uyên híp lại, giọng bình tĩnh như nước, mang theo chút gợn sóng nào.

      A Viên căng thẳng níu chặt vạt áo, loại gấm Tứ Xuyên hảo hạng kia bị nàng nắm ra đầy những nết nhăn , trông như đóa hoa nát bươm.

      "Nô tỳ, Nô tỳ làm cho ngài mấy món ăn ngon miệng, ngài thử chút xem ?" Nàng hạ quyết tâm, hơi ngẩng đầu lên cái, nụ cười mặt có chút miễn cưỡng.

      Tề Uyên nhíu mày, nhìn mấy hộp thức ăn bàn, lạnh lùng : "Có việc muốn cầu Trẫm sao ?"

      A Viên cắn môi, khẽ lắc đầu, Tề Uyên mỗi ngày chôn ở tấu chương trong, triều đình chuyện tình cũng đủ phiền toái, nàng thể cho tìm phiền toái.

      ra nàng đến đây cũng là chỉ muốn nhanh chóng biết được người thân phạm phải tội gì, trong đầu cũng có thể nghĩ cách. Diêu Uẩn An và Trình Tầm đều là con nhà Quan, có lẽ có thể giúp được hai, nhưng nếu họ thể giúp được, nàng đành phải nhờ Liễu Tư thiện hoặc Thôi Điển thiện, chỉ cần có thể giữ được mạng cho người nhà, còn toàn bộ những thứ khác quan trọng.

      Tề Uyên nhìn A Viên buồn bực chẳng năng gì, chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng đột nhiên vọt lên, đập cốc trà tay xuống: "Lúc muốn gặp Trẫm , còn lúc có việc muốn nhờ Trẫm lại cẩn thận lấy lòng, coi Trẫm là gì ?"

      A Viên hoảng sợ, hiểu sao trong lòng lại hơi tủi thân.

      "Ta định nhờ ngài." Nàng đỏ mắt, trong đôi mắt có tia bướng bỉnh, A Viên khẽ vuốt cái mũi đau xót, cố nén nước mắt : "Ta biết ngài cũng dễ gì, mọi hành động đều bị Ngự Sử giám sát... Ta, ta muốn ngài giúp ta, chỉ muốn hỏi xem người thân phạm phải tội gì thôi..."

      Giọng A Viên nghẹn ngào, nước mắt cuồn cuộn theo hai gò má như trân châu, cả người liền ngay cả cọng tóc nhi đều lộ ra ủy khuất.

      Tề Uyên mày ninh khẩn trương, sâu thẳm đôi mắt hàm chứa loại cảm xúc. yên lặng nhìn chăm chú vào A Viên khóc sưng đỏ ánh mắt, đỏ bừng chóp mũi nhi, trong lòng chua xót, vô cùng đau đớn. tự biết lời nặng, lại vẫn là mím môi biết như thế nào mở miệng, khuôn mặt biến thành màu đen.

      "Ngài cho rằng ta trốn muốn gặp ngài sao ?" A Viên càng càng tủi, giọng thường ngày vốn mềm mại trong trẻo bỗng trở nên khàn khàn: "Ta cũng nhớ ngài mà..."

      "Ta cũng nhớ ngài mà..."

      câu nhàng đột nhiên đánh vào lòng Tề Uyên, đột nhiên nhận ra A Viên vẫn luôn thích mình, chỉ là nàng còn biết đó thôi.

      Hai mắt nàng đẫm lệ, mông lung nhìn Tề Uyên, dường như nhìn thấy được vẻ hối hận khuôn mặt ngài. Lòng A Viên vừa tức vừa tủi thân, nàng mở miệng: "Hiền..."

      Vừa tiếng liền tỉnh lại trong nháy mắt, nếu như nàng buột miệng ra trong lúc tức giận, tính mạng mấy trăm nhân khẩu của Bạch gia và Giản gia còn nữa... Nàng thể vì bản thân thanh thản trong chốc lát mà lấy tính mạng của bao nhiêu người như vậy ra vui đùa được.

      A Viên cắn môi, trong lòng vô cùng rối rắm, giúp người khác lừa Tề Uyên, nàng cảm thấy chính mình cứ như tên tội phạm vậy...

      " muốn gì cớ ?" Tề Uyên nhướng mày, sắc mặt đột nhiên trở nên phức tạp.

      A Viên mím môi, lắc đầu, xoay người đẩy cửa chạy nhanh ra ngoài.

      Tề Uyên nhìn theo bóng lưng của nàng, đột nhiên nhanh trí, dường như hiểu ra chuyện gì: Nàng biết chuyện của Hiền Quý Phi rồi sao ?

      đỡ trán khẽ cười, mây mù mặt đều tan , chẳng trách nàng trốn mình...

      Cánh cửa kêu "ken két", Tề Uyên ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy A Viên chỉ huy Cung nữ mang toàn bộ số đồ ăn mà nàng mang đến .

      nhìn dáng vẻ tức giận của A Viên, biết nên cười hay tức tức: Đồ vô lương tâm, giúp đỡ người khác lừa Trẫm đành, còn còn muốn mang đống đồ này ? Nhưng ra cũng có xu hướng trở nên cậy sủng mà kiêu rồi đó...

      "Ngụy Toàn." Tề Uyên lạnh đạm gọi.

      Ngụy Toàn đứng bên ngoài Điện bóng lưng chán nản của A Viên lại biết nên làm thế nào cho phải đột nhiên nghe được Tề Uyên cho gọi mình vào, hoảng sợ run lên, ông ta hít hơi sâu, đẩy cửa bước vào.

      "Hôm nay ngươi có thời gian cho Thu Lan, bảo nàng ta chuyển lời cho A Viên, tình hình còn quá nghiêm trọng, bảo nàng đừng hoảng hốt, đợi đến ngày thăm người thân lại làm hỏi thăm tình huống ràng rồi tính tiếp."

      Ngụy Toàn nghe vậy, thở dài nhõm hơi, sai chuyện này ông ta mới tính như hiểu được địa vị của A Viên trong lòng Tề Uyên. Từ trước đến này Hoàng Thượng vốn công chính nghiêm minh*, nay lại vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật vì nàng...

      "Ngươi phải lén lút ." Tề Uyên thản nhiên dặn dò câu, khiến cho ông ta lui ra.

      "Dạ, nô tài hiểu rồi." Ngụy Toàn nghiêng người lui ra ngoài, tiếp tục đứng canh ngoài cửa.

      Tề Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, nay xem ra mình bị thiếu nữ kia nắm chặt trong tay rồi.

      Ngụy Toàn suy nghĩ liệu lúc nào thích hợp để đến Cung Trường An, bừng tỉnh cảm thấy có người lặng lẽ kéo tay áo mình. Ngụy Toàn trầm mặt nghiêng đầu liếc nhìn, chỉ thấy nhóm Thái giám, Cung nữ bên cạnh chờ mong nhìn mình.

      "Có chuyện ."

      "Ngụy Tổng quản, có phải A Viên coi như… xong rồi ?"

      Ngụy Toàn lạnh lùng nhìn họ, cười lạnh tiếng:" Thế là lại gọi trực tiếp tên của người ta rồi sao ? Ngày xưa các ngươi muốn leo lên người ta lại ra vẻ như vậy nhỉ."

      Các Cung nhân đưa mắt nhìn nhau, yên lặng lui sang bên, số Cung nữ vừa mới được thăng chức đến Ngự tiền lại tràn đầy vẻ hả hê, cười nỗi đau của người khác, chờ được xem A Viên bị đạp xuống dưới bùn.

      Thanh Niệm dâng điểm tâm lên chầm chậm tới, thấy Cung nhân ở Ngự tiền mỗi người mang biểu cảm khác nhau liền kéo Ngụy Toàn sang giọng hỏi thăm: " xảy ra chuyện gì vậy ?"

      "Vừa rồi nương A Viên nương đến." Ngụy Toàn thấp giọng , cả khuôn mặt đều tràn đầy vẻ u sầu.

      "Cãi nhau à ?" Thanh Niệm cố nén cười, hai người này cãi nhau cũng là chuyện tốt, từ trước đến nay lá gan của A Viên còn nhát hơn cả thỏ, nếu như nàng ấy có thể làm được chuyện "Dĩ hạ phạm thượng" như vậy, chứng tỏ rằng trong lòng nàng, Tề Uyên cũng chỉ là Hoàng Thượng.

      Ngụy Toàn nhìn nàng, giận mà có chỗ phát tiết: "Tại sao lại cười?"

      Thanh Niệm cười, từ từ : "Dù sao Hoàng Thượng cũng chịu thua trước, nương A Viên lại thích được dỗ dành, có lẽ chờ đến khi việc này xong xuôi, Hoàng Thượng của chúng ta cũng có thể ôm được người đẹp về."

      " sao ?" Ngụy Toàn bị lời của Thanh Niệm làm cho sửng sốt chút, trợn mắt há mồm nhìn nàng.

      Thanh Niệm liếc mắt nhìn ông ta cái, bâng quơ ném ra câu: "Giả đấy."

      Ngụy Toàn nhìn theo bóng lưng của nàng, mù mờ lẩm bẩm: "Rốt cuộc là hay giả thế..."

      A Viên ở lì trong phòng, muốn nhờ Trình Tầm và Diêu Uẩn An giúp đỡ lại tiện ra, dù sao ngay cả người thân làm ra họa gì mà mình cũng biết, cứ tùy tiện ra như vậy, nếu như dính líu đến họ hay...

      " nương, vừa nãy Ngụy Tổng quản đến."

      A Viên vừa nghe thấy ba chữ "Ngụy Tổng quản" kia liền đứng dậy, ngay cả giày cũng thèm đeo liền chạy “bình bịch” đến trước mặt Thu Lan: "Ngụy Tổng quản gì ?"

      Thu Lan thuật lại lời của Ngụy Toàn lại lần, trái tim treo lên của A Viên vậy nên mới hơi buông ra.

      Chỉ mong phải chuyện lớn gì...

      ******

      "Cái gì ? Gây án mạng sao ?"

      A Viên mặc bộ đồng phục của Nữ quan, trợn mắt há miệng nhìn phụ thần và huuynh trưởng vốn thà của mình kia, đầu bị tin tức này nổ cho kêu “ong ong”.

      Nàng sống ngày như năm, vất vả lắm mới đợi đến ngày thăm người thân, nghĩ tới chờ mình lại là tin mẫu thân cho vay nặng lãi gây án mạng.

      "Vì người trong nhà được con giúp đỡ, dư dả ít so với trước kia, con cũng biết biết nương con tiền rồi, liền học theo người khác làm nghề cho vay nặng lãi*..." Thường Xuân Sinh tiều tụy ít, vẻ sôi nổi hay cười còn chút nào nữa: "Sao khi và cha biết được chuyện này liền khuyên bà lần, bà cũng đợi thu hồi được tiền thu hồi rồi làm chuyện này nữa, nghĩ rằng... nghĩ rằng lại gây rắc rồi..."

      *) Trong nguyên tác ghi là “ tử tiễn”, là hình thức cho vay nặng lại có từ thời nhà Thanh. (Tham khảo thêm: Baidu)

      "Vậy nương ở đâu ?"

      "Nương bị giam trong nhà lao..." Thường Xuân Sinh dứt lời, đôi mắt lại đỏ lên: "Nương luôn luôn thỏa mãn."

      Thường Vượng nản chí ngồi chồm hổm mặt đất, lòng rối rắm phức tạp: A Viên là đứa khổ, mấy chuyện dơ bẩn bất kham này thể liên lụy đến nó được... Nhưng, nhưng…. Hầy...

      Từ lúc ông ta nhặt A Viên về nhà cũng chẳng thể khiến nó hưởng phúc ngày nào, nay lại phải nhờ nó tìm cách cứu người... Ông ta thở dài sâu, cúi thấp đầu xuống, cảm thấy bản thân còn mặt mũi nào nhìn A Viên nữa.

      Sắc mặt A Viên trắng bệch lại, nàng cúi đầu nhìn các đệ đệ, muội muội theo tới, trong lòng vô cùng lo lắng.

      "Khi nào Mẫu thân mới có thể trở về..." Bé chỉ có 5 tuổi đứng phía sau cùng, run rẩy lùi lại bĩu môi, đôi mắt phần trắng đen chứa đầy nước mắt.

      A Viên nghe thấy giọng mềm nhũn của muội muội, lòng tê rần, nàng ngồi xổm xuống ôm các đệ đệ, muội muội vào lòng, giọng : "Mẫu thân trở lại."

      "Ca ca, ca cứ cầm trước số bạc này , xem liệu có thể “bôi trơn” bên phía Ngục tốt để mẫu thân ở trong ngục có thể sống thoải mái chút hay ." Nàng hít sâu hơi, cố gắng bày ra vẻ mặt tươi cười: "Mọi người về trước , con nghĩ cách."

      "Muội muội, ta thể nhận số tiền này được !"

      "Ca ca ! Số tiền này phải đưa cho huynh, mà là dùng để “bôi trơn” Ngục tốt cho mẫu thân, huynh cứ cầm ... Trời đông giá rét, có thể khiến Ngục tốt cho mẫu thân thêm đệm chăn cũng là chuyện tốt..."

      Người nhà quầy quần lại bên nhau, đỏ mắt thở dài, phải đợi đến khi cửa Cung sắp đóng lại, A Viên mới tiễn họ .

      Nàng nhíu mày, làn da mịn màng lạnh đến đỏ bừng. A Viên gục đầu xuống, trở về Cung Trường An, chần chừ lúc lâu trong Phòng bếp mới do dự bước vào.

      "A Viên về rồi sao ! Thế nào ? Được gặp phụ thân có vui hay !" Trình Tầm vừa nấu món Mì Dưa Chua Ớt* chua chua cay cay, vừa cười : "Lạnh chết mất rồi sao ? Ta làm mì, đợi lát nữa là xong rồi."

      *) Mì Dưa Chua Ớt: là Mì nấu với nước dùng ngâm dưa muối chua và ớt

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)


      "A Tầm..." A Viên quỳ gối trước mặt nàng, khóc nức nở: "A Tầm, ta còn cách nào khác nữa..."

      Trình Tầm hoảng sợ, ném chiếc đũa ra nâng nàng dậy: "Chuyện gì thế ? yên lành tại sao lại khóc ?"

      Diêu Uẩn An ngâm nga điệu nhạc, đẩy cửa bước vào, vừa định hỏi Trình Tầm xem có đồ ăn liền nhìn thấy cảnh này.

      Nàng thu lại nụ cười mặt, đến trước mặt A Viên, ân cần : "Có chuyện gì thế?"

      A Viên vừa khóc vừa kể lại việc lần nữa, Trình Tầm và Diêu Uẩn An liếc mắt nhìn nhau, sau lúc lâu vẫn lên tiếng.

      "Nếu phải ta cùng đường rồi cũng muốn liên lụy đến các ... Mẫu thân ta bị trừng phạt đúng tội rồi, ta cũng cầu gì quá đáng, chỉ cần... Ta, ta... Chỉ muốn bảo vệ cho tính mạng của bà ấy là được rồi."

      Diêu Uẩn An đau lòng thay cho A Viên, tức giận bất bình : "Bà ta cũng chẳng đối xử tốt gì với cả, tội gì phải liều mạng vì bà ta như vậy? Trước đây ở Ngự tiền vị Nữ quan họ Trần kia cũng vì người nhà ỷ thế nàng ta mà gây ra án mạng, cuối cùng lại bị “mãn môn sao trảm”*, phải tự suy nghĩ cho mình , thể nhúng tay vào chuyện này được !"

      *) Mãn môn sao trảm: giết cả nhà và tịch biên tài sản.

      "Nhưng, nhưng bà là mẹ ruột của ta mà ! Ta cũng phải..." A Viên còn chưa dứt lời, chỉ thấy Diêu Uẩn An lộ ra biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt thành thép: " phải con ruột của nhà họ Thường !"

      Hết Chương 52.
      thongminh123, iruka kawaii, Suuuly24 others thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 53: Mất tích

      Editor: Sil

      Đầu A Viên “uỳnh” tiếng, dám tin nhìn Diêu Uẩn An: " phải con ruột ? Lời này của là có ý gì ?"

      "Ba năm trước, ta và cùng thăm người thân, cảm thấy trông giống bọn họ nên chú ý chút."

      Trình Tầm đau lòng nhìn A Viên mặt cắt còn giọt máu, giọng : "Lần thăm người thân năm ấy, chúng ta đều thấy được thái độ của mẹ với ..." Nàng dừng lại chút rồi tiếp: "Lúc đầu Uẩn An cũng chỉ mang lòng nghi ngờ, sao lại có người mẹ nào lại chán ghét con ruột đến như vậy. Sau này khi thăng vị phân, ta và nàng lại nhớ đến vị Nữ quan họ Trần kia, sợ lại theo lối mòn của ta liền nhờ người điều tra..."

      Nàng thấy dáng vẻ A Viên thất hồn lạc phách đến ngay cả khóc cũng đều phát ra thanh nào, quay đầu lại đành lòng tiếp lời.

      Diêu Uẩn An cầm đôi tay lạnh như băng của nàng, giọng cũng mang mấy phần nghẹn ngào: "A Viên, cha ta phái người tìm được người đàn ông lớn tuổi quen biết ba của , ông ta chính miệng được nhà họ Thường nhặt về, ông ta còn nhớ rành rành rằng nốt ruồi son ở mi tâm ..."

      Đôi mắt xinh đẹp của A Viên giờ đây còn chút tinh thần nào nữa, chán nản cứ như con mèo bị người ta vứt bỏ vậy, đôi mắt ràn rụa nước mắt, giọng bi thương: " thể nào, thể nào..."

      "A Viên, trước đây ta làm rất nhiều chuyện hoang đường, nhưng sau này lại thương như em càng hiểu được tính tình của mẹ so với chúng ta, chúng ta muốn nhìn thấy bị liên lụy, chúng ta chỉ hy vọng sống tốt mà thôi..." Diêu Uẩn An khóc ra tiếng: "Bà ta hề đối xử tốt với , chuyện này cũng là do bà ta tự làm tự chịu, nếu vì bà ta mà đánh mất tiền đồ của chính mình, cha mẹ ruột của đau lòng lắm !"

      A Viên bụm mặt cúi người xuống, kìm được mà thấp giọng nỉ non: "Chẳng trách nương chưa bao giờ tươi cười với ta..."

      Trình Tầm và Diêu Uẩn An đau lòng ôm nàng, nặng nề thở dài.

      biết qua bao lâu, tiếng khóc của A Viên dần dần trầm xuống, nàng yên lặng nhìn chằm chằm xuống mặt đất, ánh mắt hơi dại ra, chỉ cắn môi lời.

      "A Viên yên tâm , ngày mai ta gửi tin về cho nhà,nhờ cha ta phái người tìm cha mẹ ruột của ." Diêu Uẩn An vuốt mái tóc mềm mượt của nàng, ngữ khí vô cùng kiên định: "Nếu như, nếu như tìm được liền theo họ Diêu của ta , ta xin phụ thân nhận làm nghĩa nữ* ! Cũng viết tên lên Gia phả !"

      *) Nghĩa nữ = con nuôi

      Đôi mắt khẽ ngơ ngẩn của A Viên khẽ giật, chậm rãi lộ ra tia sáng, nàng nắm tay Trình Tầm và Diêu Uẩn An, khàn giọng : "Ta biết các tốt với ta mà."

      "Các cứ về trước , ta muốn ở mình lát nữa..." A Viên mệt mỏi đến cùng cực, từ từ nhắm mắt lại, nhíu mày, trong lòng vô cùng đau đớn, đau đến mức thở nổi...

      "Ta..."

      Trình Tầm vội vã kéo tay áo của Diêu Uẩn An, khẽ lắc đầu với nàng ta cái: "Chúng ta về trước đây, lát nữa cũng trở về , ngủ ngon đêm cái gì cũng quên được hết."

      A Viên khẽ gật đầu, mệt mỏi gục đầu xuống: ra mình có người thân, cũng có nhà...

      ******

      "Hôm nay A Viên còn chưa ăn gì cả..." Trình Tầm lại lại trong phòng, lẩm bẩm đầy lo lắng.

      Diêu Uẩn An suy tính lại, đột nhiên đứng dậy: "Ta yên tâm ! A Tầm, chúng ta làm chút thức ăn cho A Viên, đêm nay đến phòng nàng ấy cùng ngủ ."

      Trình Tầm suy nghĩ lát, trong lòng cũng lo lắng cho A Viên liền gật đầu.

      "Tại sao hai cũng tới đây ?" Thu Lan nghi ngờ nhìn hai người: " phải nương đêm nay ngủ ở chỗ hai sao ?"

      "Ngủ ở chỗ chúng tôi ?" Trình Tầm trong lòng hoảng hốt, liếc mắt nhìn Diêu Uẩn An: "Hỏng rồi!"

      "Mau, Thu Lan tỷ tỷ, mau sai Cung nhân tìm A Viên." Diêu Uẩn An vội đến mức ném hộp đựng thức ăn liền chạy ra ngoài.

      Trình Tầm vừa định đuổi theo lại bị Thu Lan ngăn lại: "A Tầm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy ?"

      " dài lắm, hay cứ trước tìm được nàng ấy rồi sau." Trình Tầm lo lắng chịu nổi, vội vàng ném câu liền cầm váy chạy ra ngoài.

      Thu Lan chỉ cảm thấy tim đập mạnh, từ trước đến nay nàng vốn bình tĩnh cũng hoảng hốt đến luống cuống tay chân.

      Diêu Uẩn An thở hồng hộc vịn vào núi giả bên cạnh, hoảng đến dậm chân, tìm đến hơn canh giờ, đến cả sợi tóc nàng cũng chưa tìm ra.

      Nàng nghỉ ngơi trong chốc lát, khẽ xoa đôi chân đau nhức chịu nổi, hít sâu hơi, lại về phía trước tìm kiếm. Diêu Uẩn An vô tình nhìn về phía Điện Dưỡng Tâm, trái tim hoảng loạn đột nhiên yên bình hơn chút. Nàng khẽ cắn môi, chạy sáng Điện Dưỡng Tâm.

      "Ngụy Tổng quản, làm ơn, ngài làm ơn thông, thông báo tiếng, Nô tỳ muốn gặp Hoàng Thượng có chuyện khẩn cấp..." Diêu Uẩn An thở hổn hển, cặp đùi như đeo bao cát, làm hai chân nàng ta gục xuống.

      Ngụy Toàn nhìn Diêu Uẩn An cả mặt là mồ hôi, tóc mai ướt dẫm dính mặt, hoảng sợ: "Đây là làm sao vậy?"

      "A Viên , A Viên tìm được nữa..."

      "Cái gì ? tìm được nữa sao ?" Tề Uyên dừng bút trong tay lại, trầm mặt đến trước mặt Diêu Uẩn An, thanh lạnh lùng : " xảy ra chuyện gì ?"

      Diêu Uẩn An kể lại toàn bộ việc lần nữa, vừa dứt lời, trước mặt còn bóng dáng của Tề Uyên.

      "Ta sao người, nghỉ lát !" Ngụy Toàn có sức mà chăm sóc cho Diêu Uẩn An, hoảng hốt trương chạy ra ngoài phái toàn bộ Thị vệ làm nhiệm vụ ra ngoài.

      Tề Uyên mặt lạnh như tiền, hai tròng mắt sâu hun hút, đôi mày nhíu chặt lại. nắm chặt hai bàn tay, bước chậm lại bên ngoài Điện, mím môi nhĩ về những nơi mà A Viên có thể tới.

      Diêu Uẩn An tháng nghỉ ngơi lát, bước nhanh ra khỏi Điện Dưỡng Tâm định tìm tiếp. Nàng vội, hình như lại đâm phải thứ gì đó kêu "Bịch" tiếng.

      Nàng tập trung nhìn lên, trái tim đập mạnh, hoảng hốt quỳ xuống: "Nô tỳ đáng chết, Nô tỳ đáng chết..."

      Tề Uyên cúi đầu nhìn, mặt tỏ vẻ tức giận, chỉ mở miệng hỏi: "Ngươi tìm ở những chỗ nào rồi ?"

      “Thưa Hoàng Thượng, nô tỳ tìm khắp lượt Cung Trường An, Ngự Hoa Viên, Cục Thượng Thực, Thượng Thiện Phòng."

      Tề Uyên trầm ngâm trong chốc lát, nhấc chân rời .

      Đợi đến khi ngài đá xa, Diêu Uẩn An mới thở phào nhõm hơi. Nàng cũng phụng dưỡng ở Ngự tiền được hơn nửa năm, cũng ít lần nhìn thấy Hoàng Thượng, đây vẫn là lần đầu tiên nàng thấy Hoàng Thượng nóng nảy, ruột gan rối bời như vậy.

      Mắt Diêu Uẩn An cong lên: Ông trời cũng công bằng thôi ! Từ khi còn bé A Viên phải chịu nhiều khổ đau như vậy, nay lại có người thương , cưng chiều nàng ấy như vậy cũng coi như được bồi thường !

      Tề Uyên tìm đến cái đình phía sau Cục Thượng Thực, quả nhiên tìm được thiên hạ , lẻ loi co quắp thành đoàn trong bui cỏ khô ở phía dưới.

      Phải đến khi đến gần, trái tim treo lên mới lơi lỏng mấy phần.

      "A Viên..." Giọng Tề Uyên khàn khàn, nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm đầy đau lòng.

      A Viên ôm chính mình rúc trong góc khẽ giật mình, nàng hơi ngẩng đầu lên, ngay khi nhìn thấy Tề Uyên, trong nháy mắt bức tường cuối cùng trong lòng cũng sụp đổ, tan hoang đến rối tinh rối mù, cứ như bầu trời vừa sụp đổ vậy.

      "Tề Nhị, ta có nhà..." A Viên ôm chặt đầu gối, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn . Nàng nâng bàn tay phải tê mỏi đến còn cảm giác được gì nữa, cố gắng kéo lấy vạt áo của Tề Uyên, cứ như chú mèo con lang thang rất lâu cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, níu lấy lại muốn buông ra nữa...

      Trong khoảnh khắc kia, mọi tủi thân, bi thương, chua xót trong lòng trào ra mãnh liệt, nàng bật khóc "Òa" tiếng, giọng mềm mại cũng khàn .

      Lòng Tề Uyên tê rần, khom người ôm thân thể bé kia vào trong lòng: " có nhà, Trẫm cho ."

      "Ta có nhà..." A Viên chôn đầu trong ngực Tề Uyên, buồn bã rên rỉ, nàng che lại lồng ngực, khóc đến thở nổi.

      “Tề Nhị, có phải ta, có phải ta bướng bỉnh, nên cha mẹ ruột của ta bỏ ta hay ? A ?"

      Giọng bé yếu ớt cứ như chiếc búa, từng lời cứ đập vào lòng . Tề Uyên ôm A Viên chặt, hai mắt đỏ bừng, giọng từ trước đến nay vốn lạnh lùngcũng khẽ run rẩy: " bị vứt bỏ, ngoan." khẽ vỗ về mái tóc của A Viên, dịu dàng dỗ dành: "Có lẽ bọn họ luôn luôn mực muốn tìm ..."

      A Viên nắm lấy quần áo của Tề Uyên, khóc đến nước mắt nước mũi đều chảy thành dòng: "Tề Nhị, ta đau..."

      Từng tiếng khóc rách nát thê thảm quẩn quanh trong đầu Tề Uyên, giằng xé đến lòng đầy khổ sở.

      Tiếng khóc dần dần hạ xuống, trong lòng truyền đến tiếng hít thở đều đều, đôi môi mỏng của Tề Uyên khẽ cong lên, nhàng ôm nàng trở về Điện Dưỡng Tâm.

      "Múc chậu nước ấm tới đây." Tề Uyên đặt A Viên lên giường, nhàng đắp chăn cho nàng.

      rũ mắt nhìn bàn tay bé còn nắm chặt lấy quần áo của mình, bùi ngùi thở dài.

      Thanh Niệm bưng nước ấm lên, đứng bên cạnh giường, yên lặng nhìn Tề Uyên thấm ướt khăn, vắt khô, nhàng lau khuôn mặt bé đầy nước mắt của A Viên.

      Nàng cúi đầu, khuôn mặt lộ ra nụ cười: Hoàng Thượng cũng đưa người ta đến tẩm Điện, ngay cả giường cũng đều nhường cho người ta... Có lẽ bao lâu nữa trong Cung cũng vị Chủ nhân !

      Tề Uyên khẽ vắt khăn lên bồn nước, cũng phất phất bảo bảo nàng ta lui ra, cẩn thận phát ra thanh nào.

      Thanh Niệm lui ra, im lặng khép cánh cửa lại, đưa chậu nước cho Cung nữ nọ, lại tự mình canh trước cửa tẩm Điện.

      Tề Uyên nhìn đôi tay bé trắng như tuyết kéo quần áo của mình kia, suy nghĩ lâu vẫn muốn quấy rầy giấc ngủ của nàng.

      thở dài nặng nề, dựa vào bên cạnh giường từ từ nhắm mắt lại.

      Hôm sau, đến canh giờ phải vào Triều sớm.

      Tề Uyên nhìn A Viên còn ngủ say, khóe môi khẽ cong lên, vừa khẽ nhúc nhích người chút, người giường liền nhíu mày bất an, lẩm bẩm tiếng vô nghĩa.

      còn cách nào khác, phải rút con dao găm để bên gối ra cắt đứt áo choàng, lúc này mới đứng dậy. Tề Uyên khẽ xoa phần gáy cứng đờ, dém chăn lại cho nàng rồi xoay người ra khỏi tẩm Điện.

      "Hoàng Thượng, Sóc Vương gia chờ ngài ở chính Điện."

      Tề Uyên mới vừa ra đối diện với Ngụy Toàn tới, ngài khẽ gật đầu, thấp giọng dặn dò câu với Thanh Niệm: “Đừng đánh thức nàng."

      "Dạ."

      Vừa dứt lời liền về phía chính Điện.

      "Hôm nay vì sao lại đến sớm như vậy ?" Tề Uyên thay Triều Phục vững vàng bước vào chính Điện, liếc mắt nhìn Tề Sóc đầy vẻ lo lắng, lãnh đạm hỏi.

      Tề Sóc nhìn thấy Tề Uyên, liền cuống quít đứng dậy: "Hoàng huynh, điểu tra ra được manh mối của chuyện Nam Cương..."

      ta còn chưa dứt lời, lại nhìn thấy Tề Uyên tại đầy quầng thâm, khuôn mặt đầy vẻ mệt nhọc, dáng vẻ như có tâm nặng nề. Từ lúc ta bắt đầu nhận thức, Tề Uyên trong mắt ta chính là người toàn năng học sâu hiểu rộng, bày mưu tính kế, nhưng dáng vẻ nay ...

      Tề Sóc căng thẳng trong lòng, ném chuyện của Nam Cương ra sau đầu: "Hoàng Huynh ? Có chuyện gì vậy ?"

      Tề Uyên khẽ vuốt mi tâm, mệt đến há mồm, kể lại lần chuyện ngày hôm qua.

      " phải con ruột sao ?!" \Tề Sóc cao giọng lên chút, mặt lộ ra nét vui mừng.

      Tề Uyên lạnh lùng nhìn ta, khuôn mặt trở nên lạnh lùng: "Trẫm thấy tâm trạng của đệ có vẻ tồi đâu nhỉ."

      "Hoàng huynh, có lẽ A Viên chính là món bảo bối đấy."

      Tề Uyên khẽ cười, lạnh giọng : " cần đệ phải ."

      "Hoàng huynh, A Viên có thể chính là vị thiên kim của phủ Quốc Công kia." Tè Sóc kìm được nỗi kích động, đôi mắt đào hoa xinh đẹp phát sáng.

      "Thiên kim của phủ Quốc Công sao..." Tề Uyên thấp giọng nhắc lại lần, dưới ánh sáng trong Điện dường như cũng nghĩ tới chuyện gì đó: "Ý đệ là... A Viên là vị thiên kim thất lạc của phủ Hiển Quốc Công sao ?"

      Hết Chương 53.
      thongminh123, iruka kawaii, Suuuly27 others thích bài này.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Thanks editor
      thuann thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :