1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      ghen ghen ghen ghen ghen mà :059::059::059:
      thuann thích bài này.

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 48: Ghen tuông

      Editor: Sil

      Bên trong Phủ Hiển Quốc Công có rừng Mai được ca ngợi khắp Yến kinh, đến mỗi mùa hoa nở mở tiệc chiêu đãi người thân bạn bè đến Phủ ngắm hoa Mai, ngâm thơ vẽ tranh, vô cùng phong nhã.

      A Viên vừa tới Phủ Hiển Quốc Công, chóp mũi vấn vương mùi hương Mai ngấm vào ruột gan.

      Nàng khẽ ngửi, thầm nghĩ trong lòng: Nếu như hoa Mai này có thể dùng để làm Bánh Cánh Hoa* nhất định cực kỳ ngon miệng !

      *) Bánh Cánh Hoa:

      [​IMG]

      (Nguồn: udn.com)

      Vân Gia còn biết A Viên để ý đến rừng Mai bảo bối của nhà mình, thấy nàng đến đây, thái độ vô cùng thân thiết.

      "Đây chính là nương A Viên sao ?" vị phụ nhân trung niên mặt dài, mắt xếch, cả người lộ ra phong độ của người trí thức nhìn thấy A liền Viên cười đến là vui mừng.

      "Đây là Đai Phu nhân của Vân gia, Quách thị, tài vẽ tranh cừ khôi, học vấn cũng tốt, rất được người có học thức kính trọng. Bà ở goá nhiều năm, bên cạnh chỉ có người con trai*, đối nhân xử thế rất hòa nhã, gặp được tiểu bối có duyên đều thương như con ruột." Kiều Thư ở bên cạnh thấp giọng nhắc nhở mấy câu.

      *) Trong bản convert là ghi “dưới gối”, cụm từ này mượn hình ảnh con cái nằm dựa vào đầu gối của cha mẹ, dùng để chỉ tình cảm thân thiết giữa cha mẹ và con cái, cũng dùng để về việc con cái sống cùng với cha mẹ.

      (Nguồn: Baidu)


      Khuôn mặt A Viên cong cong, rất đúng quy củ cúi người hành lễ với Quách thị: "Nô tỳ thỉnh an Đại phu nhân."

      "Bé ngoan, cần đa lễ." Quách thị cẩn thận quan sát A Viên, càng nhìn thêm, ý cười mặt lại càng sâu đậm: Quả nhiên đúng là rất giống với Nhị đệ muội...

      "Nhị Phu nhân Vân gia biết rồi, vị phu nhân mặt tròn mặc áo màu thu hương (màu hoa mùa thu) bên cạnh là Tam Phu nhân của Vân gia, Mạnh thị, xuất thân từ nhà Tướng, tính tình hào sảng. Phía sau bà chính là con duy nhất, tên là Vân Ánh Vãn, đứng hành thứ tư, tuổi bằng nửa của con, khí phách ngay thẳng, có tài dùng kiếm. Còn người ở bên ngoài cùng mặc quần áo xanh đậm lộng lẫy, khí chất vô cùng dịu dàng chính là Phu nhân của cháu đích tôn Vân gia Vân Ánh Khiêm, Thân thị, gặp trong Cung Yến vào Tiết Vạn Thọ rồi."

      A Viên hành lễ với từng người, trong lòng cực kỳ khâm phục Kiều Thư, nhiều người như vậy, ngài ấy lại có thể nhớ hết toàn bộ tính cách, sở thích của bọn họ...

      cụ già đầu tóc bạc trắng mang kiếm tới từ sâu trong rừng Mai, tinh thần minh mẫn, cơ thể vô cùng khỏe mạnh.

      "Cựu thần thỉnh an Vương Phi."

      Kiều Thư dám xem , vội vàng né tránh, khuỵu gối xuống hành lễ: "Kiều Thư thỉnh an lão Quốc Công."

      "Cựu thần nhận nổi." Lão Quốc Công Vân Thịnh Khai nâng Kiều Thư dậy, cười : "Tổ phụ của ngài còn khỏe ?"

      "Còn khỏe, còn khỏe." Kiều Thư híp mắt cười đáp, hiển nhiên là rất thân thiết với lão Quốc Công.

      Vân Thịnh Khai nhìn lướt qua bên cạnh Kiều Thư, thấy nốt ruồi son mi tâm A Viên, hơi mê mẩn: Gia Gia lớn lên hẳn là trông như thế này ?

      Kiều Thư khẽ kéo tay áo A Viên, A Viên hiểu ra, liền hành lễ với Vân Thịnh Khai theo đúng quy củ: "Nô tỳ thỉnh an lão Quốc Công."

      Giọng A Viên mềm mại, khiến cho ông khỏi nghĩ tới bé con còn ê ê a a nằm trong lòng mình năm đó, đôi mắt kìm được ẩm ướt, xoay người sang chỗ khác, : "Ngồi xuống ."

      A Viên nhíu mày, trong lòng chẳng hiểu gì cả: Tại sao lão Quốc Công nhìn thấy mình liền lén quay lưng lại khóc ?

      Có quan hệ tốt với Vân gia đa số là Võ Tướng và những Gia tộc trong sạch, nữ quyến đến dự tiệc nếu hào sảng, thẳng thắn cũng dịu dàng như nước, bầu khí trong yến tiệc hài hòa, A Viên vô cùng vui vẻ.

      A Viên ở trong Cung lâu, vất vả lắm mới xuất Cung được chuyến, cho dù ở trong buổi Yến hội gò bó, lúc nào cũng cần chú ý lễ phép cũng vẫn cảm thấy ung dung tự tại.

      Tiệc Thưởng Mai được tổ chức tại hành lang dài bên trong rừng Mai, hành lang dài này cực kì rộng lớn, dưới trăm người ngồi bên trong cũng vẫn hề chật chội. Vân gia tâm tư khéo léo, chỉ xây bên dưới hệ thống cháy để sưởi ấm, còn đặt những tấm rèm trong suốt bao quanh, vừa có thể ngắm hoa Mai, lại bị gió thổi lạnh. Rừng Mai mờ mờ ảo ảo, hoa Mai xung quanh rung động, người dự Tiệc đều có cảm giác vui vẻ thoải mái.

      A Viên ngửi hương Mai, uống Rượu trái cây thanh nhã, chua chua ngọt ngọt, khuôn mặt trắng nõn nhiễm tầng đỏ ửng nhàn nhạt.

      Cả trái tim Quý thị đều đặt người A Viên, lúc lại sai người mang thêm Điểm tâm cho nàng, lúc lại sai người làm ấm rượu cho nàng, chăm sóc vô cùng cẩn thận.

      "Hoa Mai này nở đẹp !" A Viên khen ngợi câu từ tận đáy lòng, đôi mắt sáng long lanh.

      "Hoa mai chỉ nở trông rất đẹp, mà làm thành món Bánh Cánh Hoa cũng rất ngon miệng." Quý thị nhìn A Viên, cười , ánh mắt hiền từ, mềm mại.

      A Viên thích vị Phu nhân vừa xinh đẹp vừa dịu dàng là Quý thị, lời cũng thêm vài phần thân thiết: " dối gạt Phu nhân, lúc nãy Nô tỳ vào Phủ, ngửi được hương hoa Mai ngọt ngào tươi mát, lòng đúng là thầm nghĩ nếu có thể hái ít để làm món Bánh Cánh Hoa tốt rồi."

      Lòng Quý thị khẽ động đáy, hốc mắt trong ngay lập tức trở nên ướt át. Bà cũng tự cảm thấy bản thân thất lễ, lấy tay dụi mắt cái, : "Món Ớt chuông xào măng thái sợi* này đúng là hơi cay rồi..."

      *) Ớt chuông xào măng thái sợi:

      [​IMG]

      (Nguồn: Xiachufang.com)


      A Viên nhìn đĩa măng thái sợi còn chưa được động đũa kia, chỉ nghĩ rằng bà nhìn nốt ruồi son mi tâm mình lại nhớ tới con thất lạc bên ngoài của mình mới buồn rầu.

      "Nhị Phu nhân, Bánh Cánh Hoa làm xong, mời ngài nếm thử, nếu như có việc gì liền mang lên cho khách mời." vị ma ma già đứng phía sau Quý thị nhận lấy bánh từ Nha hoàn đặt lên bàn của bà.

      Quý thị nhìn đía Bánh Cánh Hoa kia, cười đẩy ra trước mặt A Viên: "Con xuất thân từ Cung nữ của Cục Thượng Thực, ở đây có ai thành thạo hơn con, con giúp ta nếm thử chút được ?"

      có lý gì mà người làm khách có thể quyết định thay cho chủ nhà được, vị ma ma già nọ chăm chú nhìn vào Quý thị, biết tự đáy lòng bà nhận định nương này chính là người con thất lạc của mình, vậy nên mới để nàng ấy quyết định thay cho mình. Bà khẽ thở dài, biết liệu đây là phúc hay là họa.

      "Chuyện này chỉ sợ đúng với quy củ..." A Viên khá do dự.

      "Cũng chỉ là buổi Tiệc tầm thường, đùa vui thôi, sao lại có những quy củ như thế ?" Quý thị tự tay gắp miếng Bánh Cánh Hoa tới trước mặt nàng, cười, biểu cảm dịu dàng.

      A Viên thể từ chối được, chỉ phải nhận lấy. Nàng nếm miếng, đôi mắt ngay lập tức sáng lên, vỏ bánh giòn thơm ngấm hương hoa nhàn nhạt, nhân bánh nêm nếm ngọt mà ngấy, thấm đậm hương hoa, cánh hoa được ướp đường mềm mại, lại cho thêm chút vừng, hương vị phong phú, vô cùng tươi ngon.

      "Sao ?"

      "Ngon quá !" A Viên thỏa mãn, đôi mắt cong cong: "Ta vốn quá thích loại Điểm tâm có da giòn, nhưng da của loại bánh ngọt này lại hợp khẩu vị của ta."

      Quý thị nhìn A Viên trang điểm lộng lẫy, nháy mắt liền giật mình sửng sốt, lại nghĩ tới khi còn , Gia Gia của bà cũng thích Điểm tâm có da giòn...

      "Phu nhân ?" Vị ma ma già nọ thấy bà thất thần, liền giọng gọi.

      Quý thị sực tỉnh lại, giọng mang theo mấy phần nghẹn ngào: "Bưng lên cho khách ."

      “ Dạ.”

      Hai mắt Quý thị đẫm lệ, lờ lờ nhìn A Viên ăn ngon miệng, đưa tay đặt chiếc đĩa có chứa Bánh Cánh Hoa ra trước mặt nàng, cười : "Con thích ăn nhiều chút, trong nhà còn cất rất nhiều cánh hoa, đến khi con trở về Cung ta liền cho người lấy cho con ít, lúc về con còn có thể làm bánh ăn."

      A Viên nghe vậy liền vội vàng khoát tay: " cần phiền đến Phu nhân, Nô tỳ giỏi làm da bánh giòn, ngài cho ta thứ này là lãng phí."

      "Trong Cung của Thái Hoàng Thái Hậu có nhiều Cung nhân như vậy, để cho bọn làm là được.”

      "Ngày thường các vị tỷ tỷ rất qun tâm tới ta, sao ta lại có thể làm phiền tới họ nữa ?" A Viên híp mắt cười, cắn bánh ngọt, mềm giọng : "Đều xuất thân từ Cung nữ, nếu ta cầu nhiều, càng dài cũng khó tránh khỏi việc họ tích lũy oán hận..."

      Động tác của A Viên cứng đờ, kinh ngạc nhận ra chính mình vừa buột miệng, chán nản ngậm miệng lại, thầm nghĩ chính mình quá bất cần rồi, chuyện trong Cung tiện ra với Ngoại Mệnh Phụ*.

      *) Ngoại mệnh phụ: chỉ đến vợ của quan viên hoặc các Công chúa hoặc Tông nữ lập gia đình. Những người được phong tặng, tùy theo chế độ mà ngoài vợ của quan viên, còn có vợ của ông nội ông cụ.

      (Nguồn: Wikipedia)


      Nàng lặng lẽ liếc nhìn Quý thị mang vẻ mặt đau lòng, mím môi, khi còn bé mình từng có giấc mơ, trong đó có người phụ nữ dịu dàng như nước ôm mình vào lòng, mềm mại dỗ dành, người có hương Mai nhàn nhạt...

      " nương, món này là Canh Xương Bò Nấm Tùng Nhung*... A!"

      *) Nấm Tùng Nhung: là loài nấm được tìm thấy ở nhiều nơi thế giới, thường phân bố tại những cánh rừng cây Tùng quanh năm có mây mù, tuyết, độ ẩm cao; những ngọn núi cách mặt nước biển 2500 m trở lên tại Nhật Bản, Triều Tiên, Hàn Quốc, Trung Quốc (Côn Minh), Nga, Việt Nam.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)

      *) Canh Xương Bò Nấm Tùng Nhung:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)


      Nha hoàn mặc áo xanh thẫm hiểu sao lại vấp cái, cả bát canh đầu đều đổ lên người A Viên.

      Trái tim Quý thị chặt lại, ràng sớm biết được chuyện này, nhưng lòng vẫn vô cùng đau đớn.

      "Nô tỳ cố ý, nương tha tội, nương tha tội..." Nha hoàn quỳ đất dập đầu liên tục, khiến người ta thấy mà đành lòng.

      Từ trước đến nay A Viên vốn tốt tính, cũng biết tôi tớ cũng dễ gì, dù run bần bật cũng chút bất mãn nào, ngược lại còn cười bảo Nha hoàn kia đứng lên: "Ngươi đừng sợ, ta sao."

      "A Vãn, con dẫn nương A Viên sang phòng con thay quần áo ." Tam Phu nhân Vân gia Mạnh thị .

      "Dạ, mẫu thân."

      "Làm phiền Tứ Tiểu thư rồi."

      Vân Ánh Vãn khoát tay, vô cùng khí phách : "Phiền gì chứ ! Chỉ thay bộ quần áo thôi."

      Bên này, A Viên vừa đứng dậy, tên sai vặt lại vội vàng tới báo: "Hoàng thượng tới đây, sắp đến rừng Mai rồi."

      Hoàng thượng tới đây ?

      Mọi người đều kinh ngạc trong lòng, cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn.

      "Hoàng Thượng giá lâm ~ " Giọng cao vút của Thái giám truyền đến, mọi người hoảng hốt quỳ xuống.

      "Bình thân." Tề Uyên liếc mắt sang A Viên quỳ gối bên cạnh Kiều Thư, giọng nhàn nhạt: "Nghe Phủ Hiển Quốc Công có hoa mai nở, Trẫm muốn..."

      Còn chưa dứt lời, lại đột nhiên nhìn thoáng qua chiếc áo ướt mảng người A Viên. Tề Uyên nhìn lướt qua bát canh nóng hổi bàn của các vị khách khác, trong lòng căng thẳng, tiến lên vài bước kéo nàng đến trước mặt mình: " Có nóng ? Có đau ? Có lạnh ?"

      "Ta..."

      Còn chưa kịp mở miệng, A Viên được chiếc áo choàng mang theo mùi hương mát lạnh ôm chặt lấy, bị người ôm chặt như bánh chưng vào lòng mang ra khỏi rừng Mai.

      Mọi người nhìn bóng lưng của Tề Uyên và A Viên, khiếp sợ đến ra lời. Sau lúc lâu mới có người giọng lẩm bẩm: "Ta chưa bao giờ thấy Hoàng Thượng bày tỏ cảm xúc khác ngoài phẫn nộ ra..."

      Những lời này giống như hòn đá thả vào hồ nước, trong nháy mắt liền gợi ra tầng tầng gợn sóng.

      "Được Hoàng Thượng ưu ái, nàng ta cũng thăng chức rất nhanh, quả nhiên là may mắn."

      "Hoàng Thượng tuổi trẻ tuấn, là người trong mộng của biết bao nhiêu ! Ngài nhìn thấy dáng vẻ lo lắng kia của Hoàng Thượng sao ? nương A Viên có phúc!"

      ...

      Quý thị mím môi, mày nhíu chặt, Hậu Cung gian nan trắc trở, bà muốn nhìn thấy A Viên giao bản thân cho người phải của mình. Người nọ là Hoàng Thượng ! Là người thể làm phụ nữ hạnh phúc nhất !

      Quách thị thở dài, vỗ tay bà, : "Bát canh kia canh là ta sai Đổng ma ma tự mình trông chừng, nguội, làm bỏng nó."

      Quý thị quay đầu lại nhìn Quách thị, thấp giọng nức nở : "Đại tẩu..."

      "Đừng khóc..."

      Loan Giá*, A Viên bất an cúi thấp đầu: "Hoàng Thượng, chuyện này đúng với quy củ, ngài hãy để ta xuống ."

      *) Loan Giá (Xe của Vua) nó trông như thế này:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)


      "Có bị bỏng ?" Tề Uyên nhìn khuôn mặt nhắn lộ ra bên ngoài của A Viên, đôi mắt tràn đầy lo lắng.

      A Viên lắc đầu, vẫn kiên nhẫn dừng, : "Hoàng Thượng, từ xưa đến nay vốn có chuyện Cung nữ ngồi chung Loan Giá với Hoàng Thượng, ngài cho ta xuống ?"

      " phải tại có đây sao ?"

      A Viên:...

      Tề Uyên trầm ngâm lúc, lời cũng mang theo mấy phần ghen tuông hiểu nổi: " gặp được hai vị Thiếu gia của Vân gia chưa ?"

      "Gặp được rồi." A Viên thành đáp.

      Tề Uyên hừ tiếng, lãnh đạm : " thấy họ như thế nào ?"

      Hết Chương 48.
      thongminh123, iruka kawaii, Suuuly27 others thích bài này.

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Kkkk ghen cho dữ vô nhen , nữa phải kêu người ta câu vợ đó Tề Chim Cu à
      Phuongphuong57500thuann thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 49: Phải lòng

      Editor: Sil

      "Sao ?" A Viên tỏ vẻ hiểu nhìn về phía Tề Uyên, suy nghĩ chút lại bấm ngón tay ra đếm: "Vẻ ngoài tốt, gia thế tốt, tính cách tốt..."

      Nàng để ý ngước mắt lên, lại vô tình phát ra biểu cảm của Tề Uyên u đến đáng sợ, dường như tích tụ từng tầng mây đen vậy. A Viên khẽ ho tiếng, vô cùng biết điều bỏ tay xuống, ngậm chặt miệng lại, im lặng tiếng.

      " xong chưa ?" Giọng Tề Uyên trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt lạnh lẽo như hồ băng.

      A Viên rụt cổ lại, chỉ còn lại đôi mắt là lộ ra bên ngoài áo choàng, vẻ tội nghiệp làm cho người ta rất muốn thương: "Xong, xong rồi."

      Tề Uyên nhìn nàng lúc lâu, lại lạnh giọng, buồn bã : "Vậy nếu so với Trẫm sao ?"

      "Hả ?" A Viên tạm thời phản ứng kịp, biểu cảm mờ mịt nhìn ta, há miệng thở hắt ra nhưng lại biết phải gì.

      "Nếu so hai vị Công tử của Vân gia kia với Trẫm, như thế nào ?" Tề Uyên vờ như vô tình ho tiếng, lại yên lặng bồi thêm câu: "Ví dụ như... vẻ bề ngoài, gia thất, tính cách..."

      A Viên ngơ ngác nhìn Tề Uyên lộ ra vẻ nghiêm túc trong mắt, bật cười “phì” tiếng: "Tất nhiên là được bằng ngài rồi."

      Tề Uyên còn chưa tới kịp vui mừng nghe thấy A Viên buồn bã : "Ngài là Hoàng Thượng, sao lại có người có gia thất tốt hơn ngài chứ ?"

      Tề Uyên trầm mặt xuống, giơ tay cốc trán nàng: "Trẫm muốn mở cái đầu này của ra nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa những gì."

      "Đựng Đậu Hũ Da Hổ*, Bánh Trôi Ủ Rượu**, Gân Bò Xào Cay***, Cá Quế Chiên Xù..." A Viên híp mắt cười, : "Còn có phụ thân, mẫu thân, ca ca và các đệ đệ, muội muội, Liễu Tư thiện, Thôi Điển thiện, A Tầm và Diêu Uẩn An."

      *) Đậu Hũ Da Hổ:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)

      **) Bánh Trôi Ủ Rượu: Món ăn vặt vùng Giang Nam, bột bánh trôi được trộn với cơm lên men để tạo mùi rượu cho món ăn.

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)

      ***) Gân Bò Xào Cay:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)

      ****) Cá Quế Chiên Xù: chú thích ở Chương 27.


      Tề Uyên nhíu mày, lạnh lùng : "Có phải còn quên gì đó ?"

      "Quên gì đó..." A Viên lẩm bẩm, lại đột nhiên bừng tỉnh: "Còn có Thái Hoàng Thái Hậu !"

      Tề Uyên:...

      A Viên lén liếc mắt nhìn vẻ mặt bất mãn của Tề Uyên, cười chớp mắt, chỉ thấy nàng vươn ngón tay trắng như tuyết ra, khẽ chạm vào ngực mình, khẽ : "Còn ngài ở chỗ này đó !"

      Tề Uyên dừng mắt khuôn mặt rực rỡ như vì sao của A Viên, trái tim vội vàng nhảy lên, tay phải kìm được mà nắm chặt lại, ngay cả vành tai cũng nóng lên.

      Hai mắt cong cong, nàng nhớ lại cảm giác chua xót trào trào dâng nơi đáy lòng khi nhìn thấy Phùng Tiểu thư bên trong Điện Dưỡng Tâm ngày hôm qua, đúng là mình phải lòng Tề Uyên...

      Nhưng... Sao mình lại có thể thích Hoàng Thượng được ? thể nào !

      A Viên mím môi, khẽ lắc đầu, lại nghĩ tới lúc muội muội trong nhà vừa mới sinh ra, ca ca ôm em bé mới sinh ngững dỗ dành, lòng mình cũng ê ẩm...

      Gánh nặng trong lòng ngay lập tức được giải tỏa, nàng rũ mắt tươi cười: Đúng, chuyện này tính là thích !

      Tề Uyên nhìn sườn mặt xinh đẹp cùng hàng mi khẽ rung động của nàng, khóe miệng kìm được mà cong lên: Phụ Hoàng, có lẽ con chờ được rồi...

      Thấm thoắt đến trước cửa Cung, A Viên nhìn Tề Uyên nhắm mắt lại, lòng hơi thấp thỏm: "Ta nên xuống ? Sắp đến cửa Cung rồi, nếu mọi người biết vị Cung nữ cùng ngồi Loan Giá với Hoàng Thượng trong Cung, vậy các vị Ngự Sử làm phiền ngài phải biết."

      Tề Uyên từ từ mở mắt, đôi mắt thâm thúy lành lạnh: "Trẫm ngại phiền toái."

      A Viên nhíu mày, cũng nhắc đến chuyện muốn xuống xe nữa.

      "Sao vậy ? sợ sao ?" Tề Uyên cười tiếng, nhìn thiếu nữ nghiêm mặt, ngồi thẳng tắp trước mặt, lòng hiếu kì lại nổi lên, từ trước đến nay nàng vốn nhát gan, bao giờ dám phá vỡ quy củ dù chỉ nửa phần, sao hôm nay lại thoải mái lên ?

      "Ngài cũng sợ phiền toái, vậy ta sợ gì chứ ? Dù sao vẫn còn có Thái Hoàng Thái Hậu che chở cho ta." A Viên bĩu môi miệng, cố ý hất cằm lên.

      Dù sao vẫn còn có Thái Hoàng Thái Hậu che chở cho ta...

      Đôi mắt Tề Uyên híp lại, nụ cười bên mép dần nhạt .

      Nhưng chỉ lúc sau, bả vai nàng liền đổ sụp xuống, nhìn Tề Uyên giọng : "Thực thể xuống sao ?"

      Tề Uyên giương mắt nhìn vẻ mặt như đưa đám của nàng, thản nhiên : "Còn tưởng là cái tiền đồ của nhiều lắm cơ đấy."

      "Coi như là có triển vọng trong lúc ..." A Viên mắt liếc cong.

      "Khởi bẩm Hoàng Thượng, đến Điện Dưỡng Tâm."

      Giọng của Ngụy Toàn truyền đến từ bên ngoài xe ngựa, A Viên sửng sốt: " phải đưa ta trở về Cung Trường An sao ?"

      Tề Uyên nhếch mắt thoáng nhìn qua, sâu xa : " cứ mang theo mùi Canh Xương Bò khắp người mà về như vậy sao ?"

      "Canh, Canh Xương Bò ?" A Viên cúi đầu hít hà, khuôn mặt ửng hồng, che mặt toan xuống xe.

      "Trời ơi ? Đừng, đừng nhúc nhích..."

      Xe ngựa vốn dĩ dừng hẳn, ngờ con ngựa đột nhiên lồng lên, cứ chạy về phía trước như điên vậy.

      Tề Uyên phản ứng cực nhanh, đứng dậy ôm lấy eo A Viên xoay người lao vào trong xe, tay bảo vệ đầu nàng, tay kia lại chống lấy thành xe ổn định cơ thể.

      "Đừng sợ."

      Trong lúc hốt hoảng, bị xóc đến đầu óc quay cuồng, A Viên cũng chẳng đoái hoài gì tới quy củ này nọ, chỉ biết ôm chặt lấy Tề Uyên, cứ như bản năng của người chết đuối là bắt lấy khúc gỗ trôi vậy.

      Tề Uyên khẽ nhướn mày lên, bên mép lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

      Qua lúc lâu, xe ngựa chậm rãi dừng lại, bên ngoài quỳ đầy những tên Thị vệ, Cung nhân hoảng hốt lo sợ.

      "Hoàng Thượng, ngựa được thuần phục."

      Tề Uyên đáp lại tiếng, cúi đầu nhìn về phía A Viên như con mèo chôn trong lòng mình, giọng trong trẻo gọi tiếng: "Có bị thương ?"

      "..." A Viên sực tỉnh, nhìn đôi tay ôm chặt lấy hông Tề Uyên của mình sửng sốt, khuôn mặt đỏ bừng lên trong nháy mắt, nàng vội vàng buông ra, lắp ba lắp bắp: "Chuyện gì... Ta, ta xuống trước..."

      Dứt lời, A Viên liền đỏ mặt, vén màn xe, Thu Lan đứng hầu ở bên vội vàng lên đỡ lấy.

      " nương sao chứ ?"

      A Viên khẽ lắc đầu, nhìn con ngựa uể oải đứng im đến xuất thần.

      Tề Uyên vừa xuống xe, Thị vệ và Cung nhân quỳ lại vùi đầu xuống thấp hơn, cứ như đám lá khô bị gió lạnh thổi vậy.

      "Hoàng Thượng, ngài bị thương chứ ? Để Nô tài mời vị Thái y cho ngài ?" Ngụy Toàn quỳ thứ mấy bước tới Tề Uyên trước mặt, dám thở mạnh cái.

      Tề Uyên khoát tay, thẳng tới A Viên thân vừa đưa tay thay nàng nắm chặt người áo choàng: "Làm sao vậy ?"

      "Hình như con ngựa này bị cho ăn cái gì..." A Viên nghiêng đầu suy tư, ra trí nhớ còn hơi mơ hồ, nhưng nhưng trong lòng lại dám chắc.

      Tề Uyên nhìn lướt qua tên Thị vệ quỳ bên cạnh, Thị vệ kia biết ý, chắp tay : "Khởi bẩm Hoàng Thượng, con ngựa này đúng là có vấn đề, là bị người cho ăn Cỏ Gai khô*."

      *) Thứ này chắc tác giả bịa ra thôi, mạng nên chắc tồn tại

      Ngài khẽ nhíu mày, cười lạnh tiếng: "Ngựa lồng lên như vậy, chỉ sợ bị cho ăn hơn 10 cân nhỉ ? Nó ăn được sao ?"

      "Nếu như trộn thêm dịch Hoa Thử Vĩ* lại dễ như trở bàn tay..."

      *) Hoa Thử Vĩ:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)


      Hoa Thử Vĩ quý giá, khó trồng, chỉ có thể sinh sống trong rừng độc ở Nam Cương.

      Tề Uyên hơi híp mắt, cả người lộ ra luồng khí lạnh lẽo: "Nam Cương."

      Bọn Thị vệ và Cung nhân quỳ mặt đất lại càng gục đầu xuống theo bản năng, quần áo sớm ướt đẫm mồ hôi. Bọn họ thấp thỏm, trong lòng bất an, mặt họ đều là vẻ hoảng sợ, sợ Hoàng Thượng giận dữ xử lý họ ngay tại chỗ.

      "Hắt xì..." A Viên ngượng ngùng xoa cái mũi, đỏ mặt cúi đầu.

      Tề Uyên nhướng mày, trầm giọng : "Thu Lan, ngươi quay về Cung Trường An lấy cho nương bộ quần áo, Ngụy Toàn, ông mời Thái y."

      "Dạ."

      "Đợi chút." Tề Uyên nhìn về phía Thu Lan, chậm rãi : "Đừng quấy rầy tới Thái Hoàng Thái Hậu."

      "Nô tỳ ."

      Tề Uyên nhìn lướt qua các Cung nhân quỳ, khoát tay áo: "Lui xuống ."

      Dứt lời liền ôm vai A Viên vào trong Điện Dưỡng Tâm.

      "Tạ ơn Hoàng Thượng khai ân." Bọn Cung nhân, Thị vệ như được xá tội, người có lá gan chút cũng bật khóc ra tiếng: "Cũng ít nhiều nhờ có nương A Viên, chúng ta ngay cả xác cũng còn."

      ******

      "Dẫn A Viên xuống tắm rửa." Tề Uyên ra lệnh tiếng liền xoay người tới thư phòng.

      Thanh Niệm hơi ngớ người: Tắm rửa ? Vậy là định dẫn ấy đến Hồ Thanh Hoan sao ?

      " nương, theo ta đến đây." Thanh Niệm đổi sắc mặt, ở phía trước dẫn đường cho A Viên, đôi mắt chứa đựng ý cười dịu dàng: Hồ Thanh Hoan... Từ lúc Đại Tề dựng nước cho tới nay, cũng chỉ có Đế Hậu mới có tư cách sử dụng hồ nước nóng này.

      A Viên theo Thanh Niệm ra ngoài từ cửa sau của Chính Điện, sau khi đoạn đường , tòa thiên Điện được trang trí bằng Ngọc Lưu Ly xuất trước mắt nàng.

      "Đây là..." Đôi mắt A Viên mang theo chút kinh ngạc: "Ta cũng biết Ngự tiền còn có nơi như vậy đấy."

      "Chẳng qua cũng chỉ là hồ nước nóng bình thường mà thôi, Hoàng Thượng cũng thường đến đây, ngày thường cũng chỉ có người Cung nhân lâu năm đáng tin ở Ngự tiền quét tước, phần lớn những người Cung nhân mới vào Cung đều biết."

      " ra như vậy..."

      A Viên vừa mới theo Thanh Niệm vào Đện, luồng khí nóng liền ấp vào mặt.

      "Để Ta hầu hạ nương cởi quần áo ." Thanh Niệm híp mắt cười, cởi quần áo của nàng vô cùng lưu loát: "Sao lại bị thương ?"

      Thanh Niệm nhìn vết bầm lớn, lại do nằm cánh tay bạch ngọc mà khi nhìn càng cảm thấy ghê rợn.

      "Có lẽ là vừa mới bị va đập vào, có gì !" A Viên híp mắt cười, : "Cũng đừng cho Hoàng Thượng, mấy ngày nữa là khỏi rồi ."

      Thanh Niệm định gì mà lại thôi, nhíu mày lên tiếng đáp dạ, vấn tóc lên cho nàng, đỡ nàng xuống hồ nước nóng: "Bên ngoài cửa có Cung nữ hầu hạ, có việc cứ bảo tiếng là được, ta chờ Thu Lan chút."

      "Đa tạ Thanh Niệm tỷ tỷ." A Viên cười cười, đợi nàng ấy rời khỏi đây mới hoàn toàn thả lỏng.

      Nàng ngâm mình bên trong hồ nước nóng, trong đầu đều chỉ có mùi hương mát lạnh dễ ngửi người Tề Uyên, mùi hương này, nàng vô cùng thích!

      Khoảng nửa tuần hương sau, ngoài cửa truyền đến giọng của Thanh Niệm: " nương xong chưa ? Có muốn thay quần áo ?"

      "Thanh Niệm tỷ tỷ vào !"

      Thanh Niệm đẩy cửa bước vào, gọi vài Cung nữ bước vào A Viên thay quần áo, chỉnh trang cho A Viên.

      "Thái y đến rồi, chờ nương đó." Thanh Niệm khoác thêm áo choàng cho nàng, dịu dàng .

      A Viên khẽ gật đầu, theo Thanh Niệm trở về chính Điện.

      "Sao rồi ?" Tề Uyên nhìn vị Thái y râu tóc hoa râm, sau lúc lâu vẫn chưa gì kia, nhíu mày: Đám Thái y đúng là có bản lĩnh úp úp mở mở nhất.

      “Thưa hoàng thượng, nương A Viên bị cảm lạnh , nghỉ ngơi tốt mấy ngày là khỏi rồi."

      Tề Uyên gật đầu, cho người trong Điện lui ra, biểu cảm nghiêm túc nhìn A Viên: "Lại đây."

      A Viên theo bản năng cảm thấy tia nguy hiểm, lùi xuống bước theo tiềm thức.

      Đuôi mày Tề Uyên khẽ nhướng lên, tiến lên phía trước hai bước, đưa tay bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, xốc tay áo lên, con người co lại, lạnh giọng : " cho trẫm sao ? Hửm ?"

      "Cũng phải chuyện lớn gì..." A Viên mím môi, mùi hương mát lạnh dễ ngửi kia quanh quẩn trong chóp mũi nàng, chỉ cảm thấy trong tim như giấu chú thỏ cnon vậy, cả trái tim đều run rẩy.

      Tề Uyên nhíu mày, lấy ra chiếc bình bằng Bạch Ngọc, tự tay bôi thuốc mỡ lên cho nàng. Đôi môi mỏng mỏng của ngài khẽ cong lên, trầm ngâm lúc lâu, sau đó mới chậm rãi : "Trẫm cũng có thể che chở cho ."

      A Viên ngơ ngác nhìn đôi mắt sâu thẳm của Tề Uyên, chỉ cảm thấy tim đập “bình bịch”, thể khống chế nổi, đập đến ngực của nàng vừa đau vừa ngứa, còn mang theo cảm giác ở bên tai.

      Nàng nhíu mày, đè lại trái tim yên, xoay người hoảng hốt chạy trốn.

      Tề Uyên nhìn bóng lưng nho của A Viên, vẻ mặt hiểu.

      ******

      "Trẫm cũng có thể che chở cho ..."

      A Viên đầy bụng tâm ngồi ở hang động bên trong núi giả, khẽ vuốt cái đầu, thở dài hơi: Câu kia vang lại dưới trăm lần trong đầu rồi !!!

      A Viên chống cằm, nhìn sắc trời chập tối, lúc này mới nhận ra bản thân ngồi sắp hơn giờ rồi, nàng đứng dậy, phủi bụi người cái rồi chuẩn bị trở về Cung Trường An. Nàng còn chưa ra ngoài mấy bước liền bắt gặp ngay chính diện Hiền Quý Phu và, và Tứ Thiếu gia của nhà họ Giản sao ?

      " nương A Viên, sao lại ở chỗ này..."

      Hết Chương 49.
      thongminh123, iruka kawaii, Suuuly23 others thích bài này.

    5. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 50: Chạy trốn

      Editor: Sil

      A Viên bị chuyện ngoài ý muốn này đập cho choáng váng đầu óc, biểu cảm lúng ta lúng túng.

      "Ta, ta nhìn thấy cái gì cả !" A Viên căng thẳng nuốt hụm nước bọt, hoảng sợ, sắc mặt hơi trắng bệch.

      Bạch Thấm yên lặng nhìn chăm chú vào A Viên rỉ mồ hôi trán, sững sờ lúc lâu lại ngột cười ra tiếng: "Sao trông lại còn căng thẳng hơn cả ta vậy ?"

      Giản Chiếu nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của nàng, khóe môi khỏi cong lên, cười trêu: "Lúc đó trông lại càng giống trộm hơn chúng ta đấy."

      "Nương Nương, ngài thể nương tay được." Nhĩ Nhạc lo lắng kéo tay áo Bạch Thấm, thấp giọng khuyên nhủ.

      A Viên vừa nghe thấy lời này, con người đột nhiên co lại, cắn môi dưới có chút máu nào.

      "Nhĩ Nhạc, em làm A Viên sợ rồi." Bạch Thấm khiển trách, vẫy tay khiến nàng ta lui ra.

      "Nương Nương !"

      Bạch Thấm khẽ nhíu mày: " bác bỏ ta quá nhiều lần rồi."

      Nhĩ Nhạc khẽ cắn môi, căm tức nhìn A Viên, lui sang bên.

      Bạch Thấm tới trước mặt A Viên, đôi mắt nhìn thẳng vào nàng, quan sát kỹ càng, cười : " nương hề ngạc nhiên chút nào sao ? Cứ như... Cứ như sớm biết vậy."

      ", , , ta biết ! Ta ngạc nhiên !" A Viên chán nảo nhắm mặt chặt, lùi về sau vài bước: Mỗi lần tới Ngự tiền liền gặp chuyện hay...

      Bạch Thấm che miệng cười: " đừng sợ, là ta len gặp ngoại nam rồi bị bắt gặp, người phải sợ chắc cũng phải là ta với A Chiếu mới đúng." Nàng ta dừng lại chút, thu lại vẻ tươi cười mặt, nghi ngờ : "Chỉ là... Rốt cuộc biết chuyện từ lúc nào ?"

      A Viên thở dài, biết mình giấu được ngài, chỉ có thể thú : "Từ ba năm trước, lúc ngài gặp Giản Tứ thiếu ở lối rẽ ngoài Cung Trường An..."

      Bạch Thấm và Giản Chiếu kinh ngạc nhìn nhau, kinh ngạc đồng thanh : "Từ lúc đó biết rồi sao ?"

      A Viên hít sâu hơi, từ từ gật đầu: "Ngày ấy hai người vừa mới được bao lâu, Hoàng Thượng tới rồi..."

      Bạch Thấm còn chưa kịp nghĩ tới mà sợ hãi, nghe thấy A Viên buồn bã : "Lần sau hai người cứ cẩn thận chút ."

      Bạch Thấm dừng mắt đôi mắt phân trắng đen kia của A Viên, biết nàng là người thiện lương mềm lòng. Nàng tính toán lúc, liền cong đầu gối, từ từ quỳ xuống trước mặt A Viên, vừa giương mắt lên, đôi mắt xinh đẹp kia thế mà tràn đầy nước mắt.

      "Thấm nhi..." Con ngươi của Giản Chiếu co lại, lòng chợt tê tái. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, tới bến cạnh Bạch Thấm, vén áo bài lên hề do dự quỳ gối bên cạnh nàng.

      "Ngài, ngài đừng quỳ nữa !" A Viên khóc ra nước mắt, chỉ phải quỳ xuống cùng với bọn họ: "Hai người chưa từng đến, ta cũng hề nhìn thấy thứ gì cả, hôm nay cứ coi như chẳng có gì xảy ra, ta thề ! ra ngoài, hai người mau đứng dậy , phần đại lễ này ta thực nhận nổi mà."

      Hai mắt Bạch Thấm đẫm lệ, mông lung nhìn dáng vẻ luống cuống này của nàng, suýt nữa cười thành tiếng. Nàng ta mím môi, lòng hơi nổi lên trong chốc lát, nhưng chỉ lúc, nước mắt liền giọt lớn giọt bé chảy xuống theo gò má: "Ta tin , nếu như định , ba năm trước sao có thể để bí mật này nát vụn trong bụng được?"

      "Ngài cũng tin ta, mau đứng lên !" Trong lòng A Viên rơi lệ đầy mặt: Tất cả chuyện này là sao đây !

      " giấu gì, Bạch Thấm có chuyện muốn nhờ."

      A Viên nhìn người phụ nữ khóc đến “ cành hoa lệ đẫm hạt mưa xuân” trước mặt, chiếc chuông trong lòng rung lên, trực giác mách bảo đây phải là chuyện gì tốt...

      Bạch Thấm thấy nàng lặng im hề lên tiếng, biểu cảm mặt lại lạnh lẽo thê lương thêm mấy phần.

      A Viên cắn môi, càng thêm tin tưởng ý nghĩ trong lòng, nàng nhanh nhẹn đứng dậy, cúi người hành lễ, : " muộn rồi, ta phải về thôi."

      Dứt lời, liền túm váy chạy như bay, cứ như phía sau có quỷ dữ đuổi theo vậy.

      Giản Chiếu nâng Bạch Thấm quỳ gối bên cạnh dậy, xoay người phủi bụi đất người thay cho nàng, thấp giọng cười : " nương kia thế mà chạy trốn nhanh ."

      Bạch Thấm nhìn bóng lưng hoảng hốt kia, khóe môi khẽ cong lên, trong lòng hơi áy náy: "Hôm nay sợ là khiến nàng ấy sợ hãi rồi."

      "Nương Nương, ngài thể cứ thả nàng ta như vậy được !" Nhĩ Nhạc lo lắng, quỳ gối trước mặt Bạch Thấm, trong lòng vô cùng đau đớn. Tiểu thư nhà nàng được nuông chiều từ , sau này khi vào Cung cũng là người ở vị trí đứng đầu, thân phận cao quý cũng được Hoàng Thượng ban cho, nhưng hôm nay lại phải quỳ xuống trước Cung nữ nhận lỗi, nàng nuốt nổi cơn giận này

      Bạch Thấm lau nước mắt, nhàng liếc mắt nhìn nàng ta cái: "Nhĩ Nhạc, A Viên mấy lần rồi, nàng ấy thế chắc chắn ra."

      "Tiểu thư !" Nhĩ Nhạc hận sắt thành thép, cắn răng : "Vì sao ngài cứ tin tưởng nàng ta như vậy tín ? Nàng ta cả ngày cứ luôn vây quanh Hoàng Thượng, ý định thấy người sang bắt quàng làm họ quá ràng, người trong Cung đều biết ! Ngài thể lấy an nguy của mình ra đùa được !"

      "Nhĩ Nhạc, tại sao hiểu nhỉ ? Nếu nàng ta muốn làm khó ta, ba năm trước ta cũng tai hoạ ngập đầu rồi !" Bạch Thấm khẽ lắc đầu, cúi xuống ngang với tầm mắt của nàng ta, yên lặng nhìn nàng: "Hơn nữa, nghĩ sai chuyện."

      "Nghĩ, nghĩ sai chuyện sao ?"

      Bạch Thấm cười mỉm, giọng : "Nha đầu ngốc, phải nàng ta cả ngày cứ luôn vây quanh Hoàng Thượng, mà là Hoàng Thượng cả ngày luôn vây quanh nàng ta."

      Nhĩ Nhạc kinh ngạc nhìn Bạch Thấm, chỉ cảm thấy ánh mắt của Hoàng Thượng dường như được tốt lắm...

      Bạch Thấm đứng dậy, liếc mắt nhìn Giản Chiếu, nụ cười xinh đẹp lộ ra vẻ: "Hôm nay tốn công khóc hồi rồi..."

      ******

      "Sao lại cuống cuồng như thế ? xảy ra chuyện gì ?" Thu Lan thấy A Viên thở hồng hộc chạy về liền vội vàng tiến lên dìu.

      A Viên vỗ ngực cái, nhìn thấy cửa Cung Trường An mới cảm thấy bản thân vừa mới nhặt được mạng trở về.

      " nương ?" Thu Lan lo lắng nhìn A Viên đôi mắt đờ đẫn, khẽ gọi: "Có muốn mời Thái y hay ?"

      " sao... Ta vừa mới tùy ý bộ vòng, ngờ lại đì tới Lãnh Cung..." A Viên thở dốc , đúng lúc cảm thấy bản thân sắp thể bịa được nữa, chỉ thấy Thu Lan đột nhiên chắp hai tay để trước ngực, miệng lẩm bẩm.

      A Viên im bặt, yên lặng nhìn Thu Lan vô cùng trịnh trọng, hiểu tại sao lại cảm thấy người lạnh toát, dựng tóc gáy.

      "Thu Lan tỷ tỷ, đây, đây là chuyện chuyện gì vậy ?"

      Thu Lan búng trán nàng cái, nghiêm túc : "Lần sau nương được đuổi ta rồi mình lang thang trong Cung nữa ! Lãnh Cung là nơi nào chứ ? Là nơi lệch về phía bên, có phong thủy u nhất trong Cung, ban ngày còn có người nhìn thấy có bóng hình bay tới bay lui, ngài cũng dám đến đó sao ?"

      A Viên nghe vậy, sắc mặt lại trắng hơn mấy phần, suýt nữa quên bản thân chỉ bịa chuyện lung tung lừa Thu Lan .

      "Mau đến Phật đường trong Cung của Thái Hoàng Thái Hậu niệm Tâm Kinh, trừ tà ma ."

      A Viên đáp dạ, trong lòng thở dài xa xăm: Hôm nay chắc chắn là ngày xui xẻo nhất của mình !

      ******

      Sáng sớm hôm sau, Thu Lan làm theo mệnh lệnh của A Viên tới Phòng bếp xả phần Gân Bò ninh qua lần nước lạnh, đợi nàng đến liền làm món Nộm Gân Bò*. Nhưng đến tận lúc các Cung nhân sắp chuẩn bị xong xuôi bữa sáng, nàng vẫn chưa đến.

      *) Nộm Gân Bò:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)


      Thu Lan nhíu mày: nương cũng làm biếng giường, sao hôm nay lại dậy muộn như vậy ?

      "A Tầm, đợi đến lúc sắp đến giờ rồi liền dâng đồ ăn sáng lên ."

      "Dạ."

      Thu Lan dặn dò mọi việc xong xuôi, liền quay lưng rời Phòng bếp , tới Sườn Điện của A Viên.

      "Thu Lan tỷ tỷ, ngài mau vào xem chút, chúng ta gọi từ bên ngoài rất nhiều lần mà nương vẫn đáp..."

      "Đồ vô dụng, đến lúc này rồi mà cũng chỉ nghĩ đến liệu mình có phải chịu phạt hay !" Thu Lan khiển trách, đẩy cửa bước đến trước giường, vén màn lên gọi khẽ: " nương ? nương ? Phải dậy rồi."

      Người giường hề phản ứng lại, Thu Lan lấy tay khẽ sờ lên trán nàng, sợ đến biến sắc: ", mai mời Thái y!"

      "Dạ."

      Trong lúc, trong phòng tràn đầy hỗn loạn.

      "Sao rồi, Thái y ?" Giọng của Thái Hoàng Thái Hậu run lẩy bẩy, đôi mắt đục ngầu tràn đầy nước mắt.

      Thái y trầm ngâm trong chốc lát, cung kính : "Chỉ là chịu lạnh, sốt ..."

      " sốt đến bất tỉnh rồi, lại chỉ là sốt sao ? Nuôi các ngươi để làm gì biết ! Cút, cút cho ai gia!" Thái Hoàng Thái Hậu tức đến run người.

      Trình Tầm tràn đầy lo lắng ở bên cạnh thể chấp nhận nổi, cắn răng quỳ xuống trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, : "Khởi bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, bằng, bằng để vị Hồ Thái y kia mau đến đây xem bệnh cho Công chúa ?"

      "Hồ Thái y sao ?" Thái Hoàng Thái Hậu suy nghĩ chút, dường như có chút ấn tượng đối với người này: "Phù Y* kia sao ?"

      *) Phù Y: Mấy ông thầy dùng bùa/phù để chữa bệnh.

      "Vâng, chính là vị Phù Y kia."

      ", mau mời !" Thái Hoàng Thái Hậu vội la lên.

      Bà nghiêng đầu nhìn A Viên đầy thương, đưa tay khẽ phủ lên mặt, lên trán nàng, thở dài hơi nặng nề.

      Người phụ nữ xinh đẹp ngồi dựa Trường Kỷ*, mắt khép hờ, tùy ý thưởng thức Tì Hưu** bằng Ngọc trong tay.

      *) Trường Kỷ: là loại giường khởi nguồn từ thời nhà Đường, dùng làm nơi nghỉ ngơi cho phụ nữ, được chế tác tinh xảo, hình dạng tuyệt đẹp.

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)

      **) Tì Hưu: Tỳ Hưu lại là linh thú có vẻ đầu Lân, thân gấu toàn thân được bao bao bọc bới lớp vẩy như rồng, đầu có sừng, lưng có cánh, thường được thờ phụng với ngụ ý nghĩa mang tới tài lộc bình an cho người sở hữu chúng.

      [​IMG]

      (Nguồn Wikipedia)

      "Nương Nương, nghe A Viên kia bị bệnh rồi." Đôi mắt Nhĩ Nhạc lộ ra tia vui sướng: "Ông trời có mắt..."

      "Im miệng." Bạch Thấm ngồi lên, khuôn mặt lộ vẻ vui: "Nếu em còn tiếp, ta đưa em trở về."

      Nhĩ Nhạc rũ mắt, yên lặng lui sang bên, dám nữa.

      "Bị bệnh sao ?" Bạch Thấm thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt lạnh lẽo: "Nhĩ Nhạc, có phải em lén làm sau lưng..."

      Nhĩ Nhạc sửng sốt, "bịch" tiếng quỳ mặt đất, dập đầu liên tục: "Nương Nương, chuyện này liền quan đến Nô tỳ, Cung Trường An là nơi ngay cả con ruồi cũng lọt vào được, Nô tỳ, nếu Nô tỳ có cái bản lĩnh này sớm phiêu bạt chân trời rồi..."

      Bạch Thấm nhìn đôi mắt tủi thân của nàng ta, liền biết việc này cũng liền quan gì với nàng ta cả, nhưng... Người hôm qua còn vui sướng sao lại đột nhiên bị bệnh được ?

      Nàng nhíu mày, sắc mặt đột nhiên trở nên kì dị: "Nhĩ Nhạc, A Viên phải là sợ đến mắc bệnh chứ ?"

      "Sợ đến mắc bệnh ?"

      ******

      "Cái gì ? Sợ đến mắc bệnh sao ? Tại sao êm đẹp lại bị khiếp sợ ?" Thái Hoàng Thái Hậu nghiêm mặt .

      Thu Lan cắn chặt răng, quỳ gối trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu lại lần toàn bộ chuyện ngày hôm qua.

      "Là do Nô tỳ chăm sóc chu đáo, xin Nương Nương trách phạt."

      Sau khi Thái Hoàng Thái Hậu tận mắt nhìn thấy A Viên uống nước bùa, trong lòng cũng thả lòng hơn chút: "Chuyện làm ngựa lồng lên thể trách được, còn chuyện lúc sau ..." Bà dừng lại chút, chậm rãi : "Làm Nô tài dù lay chuyển được chủ nhân, nhưng lỗi sai của ở chỗ vẫn tưởng mà cứ quay trở về hầu hạ. Thôi, đứa này thiện tâm, vậy cũng muốn nhìn vì nó mà bị phạt nặng, liền phạt bổng lộc của nửa năm ."

      "Đa Tạ Nương Nương khai ân." Thu Lan liên tục tạ ơn, đỏ mắt lui sang bên.

      "Nương Nương, ngài vất vả ngày rồi, ngài mau quay về nghỉ ngơi ." Minh Đàn giọng khuyên nhủ: "Nếu Công chúa tỉnh lại thấy ngài lủi thủi như vậy đau lòng đấy."

      Thái Hoàng Thái Hậu thở dài, giọng vô cùng mỏi mệt: "Hầu hạ chủ nhân cho tốt."

      "Dạ."

      Đợi đến sau khi Thái Hoàng Thái Hậu rồi, Diêu Uẩn An tiến lên nắm lấy tay Thu Lan, giọng : "Thu Lan tỷ tỷ vất vả rồi, ta tiếp việc cho tỷ phần bổng lộc của nửa năm bị phạt kia."

      Thu Lan nhìn Diêu Uẩn An biểu cảm chân thành, bật cười “phì” tiếng: "Biết có tiền rồi, nhưng cũng thể xem thường như vậy được ! Yên tâm , từ trước đến này Thái Hoàng Thái Hậu vẫn luôn hào phóng, số bạc ta được ban cho mấy năm nay cũng ít, còn chưa tới mức cùng đường bí lối."

      Diêu Uẩn An chần chừ hồi lâu, hạ quyết tâm, cắn răng : "Thu Lan tỷ tỷ cũng đừng ghi hận A Viên."

      " cái gì vậy !" Trình Tầm tay kéo Diêu Uẩn An ra phía sau, vội vàng cùng Thu Lan bồi lễ, : "Thu Lan tỷ tỷ đừng nghe nàng bừa, nàng ấy hiểu chuyện."

      Thu Lan cũng giận, chỉ khẽ mỉm cười: "Ta biết các cũng đều muốn tốt cho nương." Nàng nhìn A Viên sắc mặt tái nhợt nằm giường, : "Trong Cung, những người tình nghĩa giống như các vậy có nhiều lắm, sau này.. Phải sống tốt."

      Trình Tầm và Diêu Uẩn An sôi nổi gật đầu đồng ý: "Ta và Diêu Uẩn An về Phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn, đến khi A Viên tỉnh lại là có thể ăn chút rồi."

      "Được, các thôi, có ta ở đây rồi." Thu Lan nhìn hai người lui ra, đưa tay thay khăn lạnh cho A Viên, ngồi bên người nàng, chậm rãi thở dài: Sau này cũng thể để ngài chạy loạn được !

      Đêm đến, trong Điện Dưỡng Tâm vẫn sáng đèn, Thanh Niệm đứng bên ngoài Điện lắng nghe giọng dõng dạc của vị Ngự Sử ở bên trong, đôi lông mày đáng nhíu chặt lại: "Cung nữ A Viên cậy sủng mà kiêu, vi phạm tổ chế*, dụ dỗ Quân Thượng, xin Hoàng Thượng hãy trừng phạt nàng ta !"

      *) Tổ chế: Quy định mà tổ tiên đặt ra

      Hết Chương 50.
      thongminh123, iruka kawaii, Suuuly24 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :