1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 44: Cung Yến

      Editor: Sil

      A Viên liếc mắt nhìn cái Tề Uyên, chỉ cảm thấy trong lòng run lên, vội khoát tay phủ nhận: " có đâu, Hoàng Tổ mẫu hay đùa !"

      Dứt lời liền cúi đầu dám nhìn, cẩn thận suy nghĩ lại , hình như lâu rồi mình mới nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo trầm của Tề Uyên như ngày hôm nay...

      "Ha ha ha..." Thái Hoàng Thái Hậu nhìn A Viên cúi thấp đầu tiếng nào, vỗ tay cười lớn: "Nhìn xem, da mặt của Hoàng tỷ con mỏng, mấy lời này trước mặt con liền dễ xấu hổ như vậy !"

      Đôi môi mỏng của Tề Uyên con lên, khẽ nhíu mày, biểu cảm nặng nề cứ như bầu trời xầm xì bị mây đen nặng nề che phủ.

      Toàn bộ chú ý của Thái Hoàng Thái Hậu đều đặt người A Viên, ngay cả cái lướt mắt cũng để cho Tề Uyên. Ngài nhìn A Viên da dẻ nõn nà, uyển chuyển hàm súc lại hoạt bát, tướng mạo cũng càng nảy nở, khẽ thở dài cái: "Hầy, giữ lại cũng được..."

      A Viên nghe vậy, trái tim đột nhiên kinh ngạc, nàng đột ngột ngẩng đầu lên nhìn về phía Thái Hoàng Thái Hậu, đôi mắt đen lay láy đầy vẻ hoảng sợ: "Hoàng Tổ mẫu, ngài..."

      Thái Hoàng Thái Hậu híp mắt cười, véo vào khuôn mặt nhắn của A Viên, chìu : "Hoàng Tổ mẫu sắp giữ con lại được ba năm rồi, cũng nên suy nghĩ đến chuyện chung thân đại của con."

      Trái tim A Viên liền hạ xuống, thu lại vẻ bất an trong mắt, khóe miệng nàng kìm được mà khẽ cong lên: Tốt quá, phải là định đuổi mình là tốt rồi...

      Tề Uyên nhìn độ cong kiêu nơi khóe miệng nàng, chỉ cảm thấy gân xanh ở thái dương dựng lên, đôi mắt thâm thúy dường như chìm trong vẻ lạnh lẽo: Vừa nhắc tới việc hôn nhân, nàng liền vui vẻ đến thế sao ?

      A Viên cầm đĩa điểm tâm bên cạnh đưa cho Thái Hoàng Thái Hậu, đôi mắt xinh đẹp cong cong: "Hoàng Tổ mẫu, ngài nếm thử món điểm tâm này ."

      Tề Uyên yên lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt tràn đầy ý cười ân cần nịnh nọt của nàng, nhíu mày có chút vui, trong lúc còn hoảng hốt, dường như còn nhìn thấy được thứ gì đó vui sướng phe phẩy đằng sau A Viên...

      Trông chẳng khác gì con cún nịnh nọt vậy !

      "Hôm nay là Tiết Vạn Thọ, Hoàng tỷ có muốn đến nhìn cảnh náo nhiệt hay ?" Tề Uyên đột nhiên hỏi, đôi mắt cười như cười nhìn nàng.

      A Viên ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm kia, trong lòng kêu “lộp bộp” tiếng, nàng nhíu mày suy tư lúc lâu vẫn thể hiểu nổi rốt cuộc mình chọc giận ngài ấy lúc nào.

      "Ta, ta đâu." A Viên giọng ngập ngừng: "Đến mùa đông là chân Hoàng Tổ mẫu liền đau nhức, ta lo..."

      "Năm nay có pháo hoa." Tề Uyên thản nhiên : "Loại pháo hoa này được nước ở phía Tây dâng lên, nghe là kiểu mới mà chúng ta chưa từng thấy qua."

      Lòng A Viên động đậy, đôi mắt ngay lập tức phủ lên luồng ánh sáng đầy chờ mong và hiếu kỳ.

      Khóe môi Tề Uyên hài lòng cong lên, chớp mắt nhìn nàng, chỉ chờ nàng mở miệng xin mình mang theo nàng xem.

      ngờ, ánh mắt thiếu nữ trước mắt khẽ ảm đạm: "Ta , Hoàng Tổ mẫu thể thiếu người bên cạnh."

      Tề Uyên:...

      Thái Hoàng Thái Hậu nhìn hai người, che miệng khẽ cười: "Bên người ai gia có nhiều Cung nhân như vậy, cũng thiếu người là con, năm nay liền xem ."

      "Nhưng..."

      "Dù sao năm nay cũng là thứ đồ mới, biết chừng sau này lại được nhìn nữa." Thái Hoàng Thái Hậu đưa tay nâng chiếc Trâm hoa bằng Ngọc lưu ly* đầu nàng, cười : "Những năm gần đây con vẫn bị hạn chế ở bên cạnh ai gia, kể cả cái Cung Yến cũng chưa lần được tham . Trong Tiết Vạn Thọ ai ai cũng tham dự đầy đủ, thừa dịp này, con cũng nên nhìn xem những Thiếu gia, Công tử quý tộc kia. Nếu có vừa ý ai, trở về liền lén cho Hoàng Tổ mẫu biết, để ai gia làm chủ cho con !"

      *) Ngọc lưu ly: là loại đá biến chất màu xanh lam được sử dụng như viên đá bán quý được đánh giá cao từ thời cổ đại vì màu sắc rực rỡ của nó.

      [​IMG]

      (Mặt dây truyền gắn Ngọc lưu ly và kim cương thế kỷ XIX)

      (Nguồn: Wikipedia)


      "Hoàng Tổ mẫu !" A Viên vừa xấu hổ vừa nôn nóng, kéo tay Thái Hoàng Thái Hậu phe phẩy như làm nũng, để cho ngài tiếp nữa.

      Tề Uyên yên lặng nhìn hai người nọ, người cười ha hả chờ mai mối cho cháu , người cúi thấp đầu ngượng ngùng làm nũng, chỉ cảm thấy lòng tức ách, đuổi lông mày khẽ động đậy lộ ra vẻ vui. Đôi tay nắm lấy chén trà hơi trắng bệch lại, đôi mắt đen nhánh trông như hồ băng.

      Ngụy Toàn lại lặng lẽ rụt người về phía sau theo bản năng, đôi mắt híp lại đầy vẻ buồn rầu: Ngày lành lại sắp hết rồi !

      "Thời gian sắp hết rồi, con may theo ." Thái Hoàng Thái Hậu cười khoát tay.

      A Viên khẽ gật đầu, đứng dậy cùng hành lễ với Thái Hoàng Thái Hậu với Tề Uyên, vừa định ra ngoài bị ngài chặn lại: "Nặc Nha nhi, thay bộ váy Vân Cẩm thêu hình bướm ta may mấy ngày cho con trước , lại phủ thêm bên ngoài chiếc áo khoác gấm có thêu chồn bạc lên." Ngài vừa , lại chớp mắt nhìn A Viên lượt từ xuống dưới, trầm ngâm lúc lâu mới với Thu Lan: " mau trở về búi cho Công chúa kiểu tóc mộc mạc, chỉ mang lên chiếc trâm cài ngọc lan có treo trân châu kia, những loại trang sức khác để đơn giản chút."

      "Dạ."

      Sau khi hóa trang xong xuôi, trong gương có khuôn mặt tinh xảo, nốt ruồi son nơi mi tâm lại càng khiến nàng như vừa chui ra từ trong tranh.

      "Mấy năm nay nương trổ mã càng ngày càng khiến cho người ta mù mắt." Thu Lan chỉnh lại trâm cài đầu cho nàng, khi cười ánh mắt cong cong.

      A Viên quay đầu lại liếc nhìn sang Thu Lan, hỏi : "Hôm nay là tiết Vạn Thọ, ăn mặc như thế này có phải hơi... mộc mạc hay ?"

      Thu Lan nhìn lại từ xuống dưới phen, cũng khỏi khẽ gật đầu.

      "Thái Hoàng Thái Hậu cẩn thận dặn dò như vậy, nếu ta tuân theo ý của ngài ấy khó tránh khỏi khiến cho ngài thương tâm..." A Viên nhíu mày, suy tư trong chốc lát, trong lòng lại có ý tưởng: "Thu Lan tỷ tỷ, tỷ mau lấy bộ trang sức nạm hình San Hô Đỏ* kia ra."

      *) San hô đỏ: là tên thường dùng để chỉ loài Corallium rubrum và số loài san hô có quan hệ họ hàng gần. Đặc điểm nổi bật của san hô đỏ là độ bền và màu đỏ đậm, thường được dùng làm đồ trang sức và mĩ nghệ cao cấp. San hô đỏ có phân bố ở Thái Bình Dương, Ấn Độ Dương.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      Thu lan nghe vậy, lại nhìn về phía nốt ruồi son mi tâm A Viên theo bản năng, bất giác vỗ tay: "Nếu so với San Hô Đỏ, Đá Mã Não Đỏ* lại càng xứng với ngài !"

      *) Đá Mã Não Đỏ: là biến thể dạng vi kết tinh của Thạch , chủ yếu là canxedon, đặc trưng bởi các hạt mịn và màu sáng.
      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)

      Tề Uyên uống xong chén trà thứ ba, Ngụy Toàn vừa định ra sai người dâng trà, chỉ thấy cánh cửa trước mắt được nhàng đẩy ra, luồng gió mang theo tuyết thổi vào phòng, căn phòng ấm áp đến mức khiến người ta buồn ngủ liền lạnh thêm mấy phần.

      "Tham kiến Hoàng Thượng." A Viên khôn khéo hành lễ, trong lúc hành lễ, trâm cài tao nhã đung đưa, mấy viên ngọc trai lấp lánh rũ xuống gò má mịn màng như ngọc của nàng làm ánh sáng trắng trong kia lại trở nên nhạt nhòa.

      Tề Uyên thoáng thất thần, ho tiếng nhằm che giấu, : "Sửa soạn xong xuôi liền dự tiệc thôi."

      "Dạ."

      A Viên rũ mắt xuống, rất quy củ theo Tề Uyên về phía Điện Triêu Hoa.

      Tòa cung điện nguy nga, trang nghiêm ở gần ngay trước mắt, bước chân A Viên chậm dần, khuôn mặt lộ ra vẻ chần chờ: "Hoàng Thượng..."

      "Sao ?"

      "Nô tỳ..." A Viên nhìn mái Ngói lưu ly* hoa lệ kia, ngay tức khắc co rúm lại: "Nô tỳ vẫn nên mặc bộ đồng phục Cung nữ theo ngài vào thôi."

      *) Ngói lưu ly (hay gạch ngói tráng men Trung Quốc): là loại ngói được dùng cho các công trình kiến trúc ở Việt Nam và các nước Trung Quốc cùng với Đài Loan, Nhật Bản, Triều Tiên cùng với Hàn Quốc và số nước tại Đông Á và Đông Nam Á.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      Đôi mắt Tề Uyên híp lại, nhìn dáng vẻ A Viên lo sợ theo bản năng, khẽ nhíu mày: "Còn tưởng theo Thái Hoàng Thái Hậu ba năm tiền đồ rộng mở."

      A Viên bĩu môi, đưa tay lên sờ chiếc trâm cài quý giá đầu kia: "Ta vốn là Cung nữ, có mặc Long bào cũng trở thành Thái tử, những người ngồi đều là xuất thân từ danh gia vọng tộc..."

      Tề Uyên nhìn vòng tay sáng lấp lãnh bằng San Hô Đỏ cổ tay A Viên, chỉ ngớ ra lúc, hoàn toàn chẳng nghe được những lời nàng vừa , chỉ tiến lên hai bước, lấy tay kéo cổ áo choàng của nàng.

      mảnh đỏ tươi đẹp đập vào mắt, đôi mắt ngài khẽ cong lên sâu thẳm, gân xanh trán giật lên: "Ăn mặc rất kỳ công sao ?"

      "Tất nhiên là kỳ công, dù sao..." A Viên còn chưa dứt lời, lảo đảo cái liền bị Tề Uyên kéo đến bên người.

      Nàng ngơ ngác nhìn về phía Tề Uyên tỏ vẻ bình tĩnh, chỉ thấy cả người u u mê mê, từ lúc ngài ấy đến Cung Trường An liền mũi ra mũi, mặt ra mặt* ! Vừa thấy mình đeo trang sức có hình San Hô Đỏ liền trầm mặt xuống…

      *) Mũi ra mũi, mặt ra mặt: tức giận chả vì lí do gì.

      (Nguồn: Baidu)


      A Viên bĩu môi, yên lặng thầm trong lòng: Đồ hẹp hòi, thích San Hô Đỏ, sau này mình đeo là được rồi !

      Tề Uyên nắm tay A Viên, bước chậm rãi, bàn tay bé được nắm trong lòng bàn tay của ngài lại khẽ run lên.

      "Sợ sao ?"

      Vừa dứt lời, liền có chút hối hận vì mở miệng. Mấy năm nay A Viên đều ở Cung Trường An, rất ít khi ra bên ngoài, lần Cung Yến này lại vẫn chưa bao giờ tham dự, nay việc lớn như vậy lại diễn ra ngay trước mắt nàng, có thấp thỏm, khiếp sợ trong lòng cũng là chuyện bình thường thôi.

      "Sợ." A Viên khẽ sờ chóp mũi, giọng : "Đây vốn phải nơi ta có thể tới."

      Nàng vừa , vừa ảo não cắn môi, thầm nhủ bản thân sau này thể lại hành động theo cảm tính như vậy.

      " còn là Cung nữ nhoi ai cũng có thể đạp chân kia nữa." Tề Uyên hận sắt thành thép lấy tay cốc đầu nàng: "Mà nhìn xem, những vị Phu nhân, Khuê tú trong Điện Triêu Hoa chờ nịnh bợ chắc chẳng có mười cũng có chín."

      "Những người đó mới là người ta sợ nhất !" A Viên khẽ nhíu mày, khuôn mặt nhắn nhíu lại thành cục: "Chỉ mắc sai lầm chút thôi là đụng chạm tới người ta rồi !"

      "Chỉ có bọn họ đắc tội , chứ có động chạm bọn họ." Giọng Tề Uyên lãnh đạm, ánh mắt hơi dịu lại: "Yên tâm, Trẫm nể mặt những món ăn kia , làm chổ dựa cho ."

      A Viên ngẩng đầu lên nhìn , đôi mắt sáng lấp lánh chớp chớp, trong phút chốc liền bật cười: "Nếu người khác biết Đại Tề Thánh Thượng có thể dễ mua chuộc như vậy chắc hẳn há miệng trợn mắt !"

      " cho rằng Trẫm là ai chứ ?" Giọng Tề Uyên trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt cũng chất chứa nụ cười nhàn nhạt.

      Trong lúc hai người chuyện, về hướng cửa Điện Triêu Hoa, Tề Uyên buông tay A Viên ra, chậm rãi : "Đừng sợ."

      " Ừ !" A Viên khẽ gật đầu, đôi mắt cong cong, cười đến là xinh đẹp đáng .

      "Hoàng Thượng giá lâm !"

      Giọng lanh lảnh dần nâng lên, mọi người vừa vừa cười trong Điện đều yên lặng, đồng loạt đứng dậy, quỳ rạp mặt đất hành lễ.

      Tề Uyên vững vàng về phía trước, A Viên khôn khéo ở phía sau, từng cử chỉ hành động đều vô cùng cẩn thận, sợ xảy ra sơ suất khiến người người chê cười nương nuôi bên người Thái Hoàng Thái Hậu đúng phép tắc.

      "Bình thân." Tề Uyên khẽ nâng tay lên ra dấu: "Ngồi vào chỗ ."

      Ngài nghiêng đầu liếc nhìn A Viên, chỉ vào ghế bên tay phải, giọng : "Ngồi chỗ này được ?"

      A Viên khẽ gật đầu, lấy tay cởi áo choàng, Tề Uyên đưa tay ra nhận, đưa cho Ngụy Toàn rồi xoay người ngồi xuống, hết thảy đều vô cùng tự nhiên.

      Từng động tác quen thuộc lưu loát liên tiếp khiến cho mọi người trong Điện đều kinh ngạc, chỉ có khuôn mặt của Bạch Thấm và Giản Chiếu còn mang theo nụ cười thản nhiên.

      Ăn uống linh đình, đàn sáo êm tai, số chén Rượu Trái cây A Viên uống cũng tăng lên rất nhiều.

      Loại Rượu Trái cây này cũng có mùi rượu, lại vừa ngọt vừa chua, vô cùng sảng khoái, A Viên rất thích. Nàng vừa định rót ly cẩn thận thưởng thức, ngờ lại chẳng cầm được gì.

      A Viên nghiêng đầu đầy nghi ngờ, chỉ thấy Tề Uyên cầm bầu rượu lãnh đạm nhìn mình, đôi mắt dường như mang vẻ vui.

      Tề Uyên nhàn nhạt liếc qua các Công tử Quý tộc vô tình lại cố tình đáng giá A Viên ở bên dưới, lại nghiêng đầu sang nhìn A Viên hai gò má ửng đỏ, đôi mắt ngập nước, dáng vẻ vô cùng kiều mỵ, chỉ cảm thấy trong lòng tức ách: "Cẩn thận say."

      A Viên bĩu môi, buồn rầu gắp miếng Măng chua xé chỉ* bỏ vào trong miệng, nhai miếng giòn rụm.

      *) Măng chua xé chỉ:

      [​IMG]

      (Nguồn ảnh: xiangha.com)

      Bạch Thấm nhìn ở bên, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười nhàn nhạt: Hoàng Thượng thương nàng ấy vào tận trong tim rồi.

      "Người kia chính là bị nhận nhầm thành Trưởng Công chúa quá cố, được nuôi bên người Thái Hoàng Thái Hậu sao ? Quả nhiên được sủng ái !"

      "Cò đúng à ! Ai có thể nghĩ tới người Cung nữ nhoi thế mà lại trở thành bậc bề như vậy chứ, may mắn như thế cũng hiếm có, nàng ta đúng là “Phần mộ Tổ tiên tỏa khói xanh”."

      Các vị Phu nhân, Tiểu thư tán gẫu, trong đó có vị phụ nhân trẻ tuổi mang khuôn mặt trái xoan, rất đáng đánh giá A Viên đến xuất thần.

      Nàng ta trầm ngâm suy nghĩ lúc lâu, sau đó liền vỗ lên vị phụ nhân bên trái hề để tâm đến Yến hội này, giọng : "Nhị thẩm, vị nương ngồi bên cạnh Hoàng Thượng kia hình như trông hơi quen mặt."

      Quý thị cố giữ vững tinh thần liếc mắt nhìn, chỉ là cái liếc mắt ngắn ngủi thôi, bà lại cảm thấy trái tim run rẩy.

      Chén rượu rơi xuống đất kêu “Cạch” tiếng, giọng dịu dàng của bà lại mang theo tia nức nở: "Bé con của ta..."

      Hết Chương 44.
      thongminh123, Anhdva, iruka kawaii27 others thích bài này.

    2. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Hú hú, cắt đoạn gì đâu đau tim con dân quá đê, đả đảo tác giả vô lương tâm, ủng hộ editor vùng lên edit chương mới nà :yoyo60::yoyo36::yoyo36:
      thuann thích bài này.

    3. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 45: Lần đầu gặp mặt

      Editor: Sil

      "Nhị Thẩm." Tam thiếu Phu nhân Vân gia là Thân thị thấp giọng gọi tiếng, khẽ vỗ lên lưng bà an ủi: "Nhị thẩm giữ gìn thân thể, chờ đến khi về liền phái người điều tra."

      "Chỉ Thuần, đứa bé kia giống ta, giống ta..." Giọng Quý thị khẽ run run

      Thân thị tỉ mỉ quan sát, cũng khỏi gật đầu: "Giống ngài."

      Nàng lo âu nhìn Quý thị thở dài, hơn mười năm nay, lần nào tìm được manh mối, cuối cùng đều thành công dã tràng, chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ Quý thị từ vui sướng, kích động biến thành thất vọng, khổ sở liền nhịn được khổ sở theo. Nay, cho dù A Viên có giống y như đúc với Nhị thẩm, Thân thị cũng dám nhiều lời, sợ rằng cuối cùng lại dẫn đến chuyện vui, khiến ngài càng thương tâm.

      Thân thị cúi gục đầu xuống, giận bản thân quá xúc động rồi.

      Quý thị chăm chú nhìn vào A Viên, đôi mắt mù sương lúc cũng dời, đôi lông mày lá liễu xinh đẹp khẽ nhăn: Đó là bé con của ta !

      "Phụ thân, người nhìn nương kia..." Vân Ánh Trạch, Tam Thiếu Vân gia vốn hề chú ý tới A Viên, nhưng thấy mẫu thân nước mắt ròng ròng nhìn nàng ta mới nhìn kỹ vài lần, ta yên lặng chăm chú nhìn vào nốt ruồi son mi tâm nàng, giống hệt như mẫu thân, trái tim đột nhiên kích động.

      Vân Quan Thích bỏ chén rượu xuống, ngoảnh đầu nhìn sang, bàn tay thô ráp cầm chén rượu chợt nắm lại: "Quá giống..."

      Ông kìm được toan đứng dậy lên phía trước, Vân Ánh Trạch vội vàng ngăn lại, khẽ lắc đầu: "Cha, tại thích hợp..."

      Vân Quan Thích nắm tay lại, đôi mắt chăm chú nhìn vào A Viên, thở dài hơi, đôi mắt tràn đầy vẻ từ ái, vài sợi tóc bạc trán lộ ra vẻ thê lương khác thường.

      A Viên đột nhiên cảm thấy như có thứ gì đó như chiếu đến trán mình, gượng gạo co người lại. Nàng lặng lẽ dịch người về phía Tề Uyên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào món trái cây được cắt gọt tinh xảo trước mặt, hề ngẩng đầu lên.

      Đôi môi mỏng của Tề Uyên nhếch lên, thản nhiên cúi đầu xuống nhìn lướt qua, đôi mắt sâu thẳm kia ngay lập tức lên vẻ tức giận: Vân Ánh Trạch đúng là chán sống rồi.

      "Hoàng Huynh, Thần Đệ chúc ngài Thánh thể an khang, phúc thọ vô cương."

      Tề Uyên sực tỉnh lại, nhếch mắt nhìn lên Tề Sóc cùng Kiều Thư đứng trước mặt mình, sắc mặt thoáng dịu .

      " đặt được phong hào cho đứa thứ ba nhà đệ chưa ?"

      Kiều thư nghe vậy, ngượng ngùng cười: "Có A Sóc ở đây, sao lại dễ đặt cho được chứ ?"

      "Khuê nữ mà, dù kim tôn ngọc quý cũng thể lạnh nhạt được." Tề Sóc vỗ lên tay Kiều Thư, khóe môi khẽ cong lên: "Chuyện phong hào phải cẩn thận xem xét mới được."

      A Viên cười tủm tỉm nhìn hai người, nhớ lại Tam Tiểu thư gầy gò, bé bỏng của Phủ Sóc Vương kia. Năm đó trong lúc mang thai Sóc Vương phi lại bị khiếp sợ, đứa vừa sinh ra liền hấp hối, tất cả các Thái y đều phải bó tay. Cũng may lúc đó Thần y Dư Chiếu còn ở trong Kinh thành, phải tìm hết tất cả biện pháp mới cứu được bé trở về.

      Nàng gặp đứa bé kia được mấy lần rồi, có mặt phượng cực kì xinh đẹp, làn da trắng nõn, mảnh mai yếu ớt, trông vô cùng xinh đẹp.

      Nàng lại nghĩ đến bé con khiến người ta trìu mến kia, trong lòng lặng lẽ : Nếu là Sóc Vương, mình cũng lấy Phong hào bình thường để đặt cho cục cưng bảo bối mà mình suýt nữa mất .

      "Hoàng huynh, Thư Thư muốn dẫn A Viên gặp mấy vị Phu nhân, Tiểu thư, kết giao với bạn tốt cũng có lúc hữu dụng sau này."

      A Viên vừa nghe thấy tên mình, đột nhiên tỉnh lại, nàng chẳng nghe được cái gì, chỉ thấy Sóc Vương phi nhìn mình cười ngọt ngào.

      Nàng lúng túng cười với Kiều Thư, mặt nhuốm tầng đỏ bừng.

      Tề Uyên gật đầu đồng ý, lãnh đạm dặn dò: "A Viên còn , khiến nàng cách xa mấy tên Thiếu gia tâm địa gian xảo chút."

      "Dạ." Kiều thư cười tuân lệnh.

      A Viên đứng dậy, để cho Thu Lan sửa lại làn váy của mình, theo Kiều Thư về phía trước.

      "Đừng sợ, những người ta giới thiệu cho đều là những người hiền lành, làm khó ." Dứt lời, Kiều Thư liền nghiêng đầu nhìn về phía nàng, cười : " nương được nuôi bên người Hoàng Tổ mẫu, đại biểu cho thể diện của ngài, nếu có người có mắt tròng, cũng cần khách sáo."

      A Viên biết nàng lo lắng cho bản thân, hề chần chừ chút nào liền gật đầu đáp ứng.

      Vừa nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền tới...

      Kiều Thư nhìn hai người tới trước mặt mình, nụ cười mặt hề thay đổi, chỉ thấp giọng với A Viên : "Đây là muội muội thứ xuất của Hoàng Tổ Mẫu, Phùng Tiêu thị. Người theo sau là cháu của bà ta, Phùng Tế Thu."

      Sóc Vương phi là cố ý nhấn mạnh hai chữ "thứ xuất"... A Viên suy nghĩ lúc liền hiểu , Thái Hoàng Thái Hậu cũng hề gần gũi với bọn họ, có lẽ... Ngay cả nể mặt cũng chẳng cần.

      "Mau chào Biểu tẩu của con ." Tiêu thị lộ ra khuôn mặt tròn hiền từ, nhưng đôi mắt kia lại lộ ra vẻ toan tính.

      Theo sau bà ta là thiếu nữ khoảng 17, 18 tuổi, khuôn mặt tươi sáng, tiến lên hai bước, dịu dàng cúi chào: "Biểu tẩu."

      Kiều thư khẽ gật đầu, Tổ Mẫu mạnh khỏe liền định dẫn A Viên .

      "Vương phi đừng vội, lâu gặp, trò chuyện với Tổ Mẫu ." Tiêu thị cười, đưa mắt chuyển leeng người A Viên: "Đây chính là nương A Viên phải ?"

      "Chào Phùng Lão Phu nhân." A Viên cúi người hành lễ, khuôn mặt lãnh đạm, bên mép lên vẻ khách sáo xa cách.

      Tiêu thị đổi sắc mặt, kéo tay A Viên làm ra vẻ vô cùng thân mật: "Chao ôi, dáng vẻ, khí phái này, nhìn thua kém gì Đích nữ Hầu phủ cả."

      Phùng Tế Thu khẽ hơi mím môi, liếc mắt nhìn lướt qua Kiều Thư, cười thầm trong lòng: Đường đường là Chính Phi của Thân Vương, Đích Tiểu thư Hầu phủ, kể cả khi bị người so sánh với loại Cung nữ lên được mặt bàn này ngay trước mặt cũng thấy buồn bực, quả nhiên là biết giữ được bình tĩnh.

      Kiều Thư cười tiếng, : "Hoàng Tổ Mẫu nuôi nàng ấy như Công chúa, nếu còn có chút khí phách ấy chẳng phải là khiến người ta phải chê cười sao ? Tổ Mẫu, ngài có đúng ?"

      "Đúng..." Khuôn mặt Tiêu thị cứng đờ lại, cắn răng cười với A Viên: "Năm nay bao nhiêu tuổi rồi ? có hôn phối chưa ? Trong nhà ta có đứa cháu tuổi cũng xấp xỉ , tuy là con thứ, nhưng cũng tuấn tú lịch , ý của như thế nào ?"

      A Viên im lặng lắng nghe, đợi bà ta xong mới nhanh chậm đáp: "Lão Phu nhân, hôn của nô tỳ là do Thái Hoàng Thái Hậu tự mình xem xét."

      Khuôn mặt nàng ôn hòa, biểu cảm vẫn giữ vẻ tươi cười, lễ nghi cũng khiến cho người ta bới ra chút thiếu xót nào.

      Khuôn mặt Tiêu thị có chút vui, bà ta hề đoán được, chỉ là con Cung nữ lại vô cùng nghiêm túc từ chối mình. Bà ta yên lặng nhìn chằm chằm vào A Viên, chỉ thấy nàng cười đến khuôn mặt cong cong, gò má ửng đỏ, giật mình cảm thấy chắc vừa nãy chính mình đến chuyện hôn nhân của nàng ta, nàng ta mới hơi e lệ, nhịn được mới đáp như vậy

      A Viên thấy biểu cảm của bà ta hơi dịu lại, trong lòng lại thầm thở dài: Chắc chắn là có ý gì tốt...

      Tiêu thị nghiêng đầu nhìn sang cháu ngoan ngoãn bên cạnh, miễn cưỡng kìm lại, khuôn mặt khó khăn lắm mới nặn ra được nụ cười:" Ta thấy cũng có thể được vài lời trước mặt Hoàng Thượng, liệu ta có thể nhờ tốt vài câu cho cháu này của ta trước mặt Thánh Thượng được , nó ái mộ Thánh Thượng rất lâu, chỉ mong có thể..."

      Kiều Thư nhướng mày, ánh mắt nhìn Phùng Tiêu thị cũng mang vẻ khinh thường, năm đó vào lúc mình vừa sinh xong đứa thứ ba, bị thương đến nguyên khí, Phùng Lão Phu nhân này cũng cháu mình ái mộ Sóc Vương rất lâu, chỉ mong có thể được vào Phủ làm thiếp đấy !

      "Phùng lão phu nhân đánh giá cao rồi, thân phận Nô tỳ hèn mọn, chẳng thể lời gì với Hoàng Thượng được." A Viên thấy bà ta càng càng vô lý, vội vàng lên tiếng ngắt lời, đây là chuyền mà Hoàng Thượng kiêng kị, nếu như bị người ta nghe thấy, toàn bộ Phùng gia liền gặp phải tai họa.

      Nàng vào Cung được 6 năm rồi, cũng quen biết Tề Uyên được 3 năm, những năm gần đây nàng cũng càng ngày càng hiểu, Tề Uyên cực kì ghét người khác nhúng tay vào chuyện Hậu Cung của ngài ấy. Năm trước có vị Ngự Sử đề cập tới chuyên này Triều Đình, khuyên Hoàng Thượng lấp đầy Hậu Cung, kéo dài dòng dõi, mặt dù ngài tức giận ở bên ngoài, nhưng lại tìm cớ giáng chức n lần vị Ngự Sử kia, đến tận bây giờ, cũng ai dám đề cập đến chuyện này nữa.

      Nghĩ vậy, trái tim A Viên run bắn cả lên, mấy ngày kia nàng cũng sống bằng chết... Chuyện này nàng có chết cũng dám đối mặt lần nữa !

      Tiêu thị bị A Viên làm cho bẽ mặt ngay tại chỗ, khuôn mặt xanh lét, trắng bệch vô cùng khó coi. Bà ta thẹn quá thành giận, liền chỉ vào mặt A Viên chửi ầm lên: "Cũng chỉ là con Cung nữ hèn mọn mà thôi, thực cho rằng mình có thể bay lên làm phượng hoàng được sao ? Xì !"

      A Viên giật mình, hôm nay là Tiết Vạn Thọ, nàng nghĩ tới Tiêu thị nổi giận ngay tại đây. Nàng nhìn liếc qua Phùng Tế Thu đầy đồng cảm, chỉ cảm thấy nàng ta đáng thương, chẳng may Hoàng Thượng có hỏi tới trước mặt mọi người, thanh danh của nương này liệu có còn giữ được hay ?

      Phùng Tế Thu nhìn đôi mắt trắng đen ràng kia của A Viên, chỉ cảm thấy bản thân phải chịu xúc phạm nặng nề: "Tổ Mẫu, ngài đừng có tức giận mà ảnh hưởng tới thân thể, có thể là nương A Viên có cách nào, phải cố ý làm bẽ mặt ngài trước mặt mọi người."

      Những vị Phu nhân, Tiểu thư sớm chú ý tới động tĩnh ở bên này xì xào bàn tán, Tiêu thị cũng là người sành sỏi, trong lúc cũng cố ý thấp giọng lại, bọn họ cũng biết xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ rằng A Viên ỷ mình được cưng chiều mà làm kiêu, để Tiêu thị vào trong mắt, bởi vậy nên ánh mắt nhìn về phía A Viên cũng trở nên bất thiện.

      Phùng Tế Thu thấy vậy, khóe miệng khẽ cong lên, trong lòng vô cùng đắc ý.

      A Viên nghe vậy liền nhíu mày, ý cười mặt cứng lại, có hơi bất mãn, giọng cũng hơi to lên: "Phùng Lão Phu nhân, năm trước chuyện của vị Trương Ngự Sử kia ngài cũng biết rồi, là mệnh Quan Triều Đình còn như vậy, sao Nô tỳ lại dám mạo hiểm cơ chứ ? Nếu chỉ nghĩ đến chuyện làm mặt rồng tức giận, Phùng gia của các ngài chỉ sợ cũng..."

      Những người nơi đầy đều là Cáo già trong cáo già, vừa nghe thấy ba chữ "Trương Ngự sử", trong lòng cũng đều biết trong lòng Tiêu thị có ý gì. Ban đầu số người vốn còn đồng tình bọn họ cũng hiểu được chuyện này cũng quá đáng. Muốn cháu của mình hầu hạ Hoàng Thượng tự mình là được, lôi kéo con nhà người ta xuống nước còn có bản lĩnh gì nữa !

      số người giỏi xu nịnh, muốn kết giao với A Viên cũng thức thời cao giọng lên cười nhạo vài câu, hai người Tiêu thị bị xúc phạm như vậy liền tức giận phẩy tay bỏ .

      "Phùng gia này, xem như động chạm rồi..." Kiều Thư nhíu mày, nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, có chút hối hận: "Ta nên giúp ngăn cản mới đúng."

      A Viên đối diện với ánh mắt của Kiều Thư, cười : " có chuyện này làm tiền lệ, những người khác cũng cần phải suy xét kĩ, sau này chừng có thể tiết kiệm được ít sức lực." Nàng nhìn Kiều Thư đầy biết ơn, cung kính : "Vương phi cũng muốn tốt cho Nô tì, Nô tỳ mới tránh được, ai cũng thể che chở cho Nô tỳ cả đời được, đúng là vẫn phải dựa vào bản thân mới được."

      "Đúng là nương thông minh." Kiều Thư cong khóe môi lên, kéo A Viên tiếp tục về phía trước.

      Lông mày nhíu chặt lại của Tề Uyên cũng hơi giãn ra, vừa cầm chén rượu lên, bên tai liền vang lên giọng : "Hoàng Huynh đừng lo lắng, A Viên thông minh lắm, phải là có việc gì sao ?" Tề Sóc dừng lại chút, đôi mắt đào hoa sáng lấp lánh, đầy hiếu kì: "Ngài và A Viên..."

      Tề Uyên liếc mắt nhìn ta cái, u : "Biết tại sao con mèo lại chết ?"

      Tề Sóc:...

      Quý thị vừa thay quần áo trở về liền thấy A Viên ngồi bên cạnh Sóc Vương phi, chuyện vô cùng ăn ý với mấy vị Phu nhân, Tiểu thư.

      Bé chỉ cách mình, chỉ cách mình cái bàn thôi...

      "Nhị Thẩm, ngài vừa nhìn thấy rồi, nương này thông minh hiểu lễ, khí độ bất phàm." Thân thị cười : "Ngài cũng biết Phùng Lão Phu nhân rồi, là người vô cùng khó dây, nhưng nàng chỉ vài ba câu liền đuổi được, khiến cho người ta chê chút nào."

      Toàn bộ tâm tư của Quý thi đều đặt người A Viên, đến nửa câu của Thân thị cũng chẳng nghe thấy. Bà nhìn A Viên ở gần trong gang tấc, hốc mắt nóng lên trong nháy mắt.

      A Viên từ trước đến nay vốn mẫn cảm, tìm được ánh mắt nhìn sang, lại kinh ngạc trong lòng. Chỉ thấy vị Phu nhân diện mạo xinh đẹp nhìn mình, khuôn mặt kia... thế mà lại tràn đầy vẻ từ ái ?

      Nàng sững sờ trong chớp mắt, lễ phép cong khóe môi lên với bà, nghĩ, vị Phu nhân kia lại rơi nước mắt ngay tại chỗ.

      A Viên hoảng hốt, vội vàng qua xin lỗi: "Đều tại Nô tỳ tốt, Phu nhân đừng khóc." Vừa , liền lấy chiếc khăn tay từ trong tay áo ra đưa cho bà.

      Quý thị cúi đầu, nhìn tấm khăn trắng như tuyết kia, kìm được mà cầm lấy tay nàng khóc ra tiếng.

      Thân thị vỗ lên lưng của bà, dịu dàng khuyên nhủ vài câu, ngẩng đầu lên nhìn về phía A Viên lời xin lỗi: "Nhị thẩm nhà ta hôm nay thấy nương liền nhớ đến người con lưu lạc bên ngoài, tung tích của mình, nhớ con mà sốt ruột, mong nương thứ lỗi cho." Vừa , nàng suy nghĩ lúc liền thử mở miệng thăm dò: "Lại tiếp, cũng khéo, Ngũ muội bị thất lạc của ta cũng xấp xỉ tuổi , mi tâm cũng có nốt ruồi son."

      A Viên nâng tay lên sờ mi tâm, mềm giọng trấn an: "Phụ thân của Nô tỳ từng qua, có số người trời sinh vốn phúc lớn mạng lớn, Ngọc Đế để dễ dàng phân biệt liền điểm nốt ruồi son mi tâm của họ. Phu nhân đứng khóc làm cơ thể bị thương, con của ngài có Phúc tinh phù hộ, phải chịu khổ."

      Phụ thân sao ? Thân thị khẽ lắc đầu, thở dài hơi: vậy liền phải muội muội đáng thương kia của mình...

      Quý thị lau nước mắt, vừa định cái gì liền thấy trước mắt nhoáng lên, người đàn ông mặc bộ quần áo màu đen thêu rồng đứng trước mặt mình. Trong lòng bà kinh ngạc, hoảng hốt vội vàng đứng dậy hành lễ: "Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng."

      "Miễn lễ." Giọng Tề Uyên lãnh đạm, tìm được góc độ tốt liền đứng lại, ngăn nàng lại, thầm nghĩ: Mấy tên trong Vân gia kia, ánh mắt chỉ thiếu điều dính lên người A Viên !

      "Hoàng Tổ Mẫu thể xa A Viên, nay hẳn cần phải đưa nàng trở về." Lông mày Tề Uyên khẽ con lên, nhìn về phía A Viên lãnh đạm : "Trẫm đưa về."

      A Viên nhìn về phía Tề Uyên mang biểu cảm lãnh đạm, tình nguyện theo: là đưa mình xem pháo hoa ở đâu vậy !

      Quý thị chăm chú nhìn theo bóng lưng của A Viên, chỉ đến khi nàng khuất bóng trong Điện Triêu Hoa, cũng vẫn tỏ vẻ lưu luyến.

      A Viên rầu rĩ vui theo phía sau Tề Uyên, giọng trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Nghe cãi vã với Phùng phu nhân ?"

      "Ừ..."

      "Lại là còn vì Trầm mới cãi vã sao ?"

      "Ừ ???"

      Hết Chương 45.
      thongminh123, Anhdva, iruka kawaii27 others thích bài này.

    4. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Tề Chim Cu lại ảo tưởng rồi kkkkk
      thuann thích bài này.

    5. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 46: Mách nước
      Editor: Sil

      A Viên mang biểu cảm mờ mịt nhìn người đàn ông trước mặt, lại dường như nhìn thấy trong ánh mắt của ngài vẻ sung sướng nhàn nhạt.

      Nàng dụi mắt cái, nhìn lại lần nữa, đôi mắt kia lại khôi phục lại vẻ lạnh như băng như thường ngày.

      "Phùng Tiêu thị với chuyện gì?"

      "Ban đầu là muốn làm mai cho đứa cháu thứ xuất của bà ta, sau đó lại... Lại đánh chủ ý lên người của ngài."

      Ánh mắt Tề Uyên lạnh lẽo, giọng cũng hàm chứa vẻ tức giận: " lặp lại lần nữa ?"

      A Viên run lên, lui về phía sau theo bản năng, rúm ró, ngập ngừng : "Phùng Lão Phu nhân bà ta, bà ta có ý với ngài, muốn để cháu ..."

      " phải câu đó." Tề Uyên nhíu mày ngắt lời, ngước mắt lên yên lặng nhìn nàng: "Câu trước đó."

      "Câu trước đó ?" A Viên mím môi nhớ lại: "Muốn làm mai cho đứa cháu thứ xuất của bà ta ? Câu này sao ?"

      Tề Uyên thiếu nữ trang điểm tinh xảo trước mặt, thái dương nổi gân xanh: "Láo xược !"

      A Viên kinh hoàng, hoảng hốt quỳ xuống, tuyết đọng đất chưa tan, tuyết làm cả người nàng run lên, đầu gối đau. Nàng cắn chặt răng, thầm nghĩ: Cơ thể này càng lúc càng yếu ớt...

      Tề Uyên nhìn thiếu nữ run lẩy bẩy đất, khẽ thở dài cái, ngài tự tay nâng nàng dậy, cúi người thay nàng vỗ tuyết người, sau lúc lâu mới sâu xa : " vẫn sợ ta."

      A Viên nắm chặt bình nước nóng trong tay, im lặng hồi lâu, giọng : "Trong thiên hạ này có người nào là sợ Hoàng Thượng ngài đâu cơ chứ ?"

      Tề Uyên dừng mắt người A Viên rũ mắt, chỉ dám nhìn xuống đất trước mặt, trái tim đau xót nhưng lại thể làm gì.

      Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc, A Viên cắn môi suy nghĩ lúc lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Tề Uyên, đôi mắt phân trắng đen dường như hàm chứa những tia sáng nho động đậy: "Tề Nhị, ta sợ ngài như lúc trước rồi !"

      Tiếng "Tề Nhị" mềm nhũn ràng là lấy lòng được Tề Uyên, vậy nên biểu cảm mới hơi dịu lại chút, nhưng lời vẫn nổi lên vẻ tức giận: "Vậy ý ngỏ của Phùng Tiêu thị có phải cũng là của ?"

      " riêng gì ta, còn có ý với ngài đó !" A Viên bĩu môi, đôi lông mi đáng khẽ nhăn lại, có ý với Hoàng Thượng thôi, tại sao vẫn phải nhắc đến mình ?

      Tề Uyên quan sát đôi mắt tràn đầy tức giận của nàng, khóe môi cong cong: " vui sao ?"

      "Tất nhiên là vui ! Sao lại có chuyện vừa gặp mặt liền hỏi về việc hôn nhân của ta !"

      Nụ cười bên mép Tề Uyên cứng đờ, nhíu mày nhìn dáng vẻ tức giận của nàng: Vậy Trẫm tự đa tình sao ?

      A Viên cảm nhận được hình như bầu khí ổn, lén giương mắt lên nhìn thoáng qua, trong lòng hoảng hốt, vội vàng bồi thêm câu:" Có ý với ngài cũng đúng !"

      Tề Uyên yên lặng nhìn vẻ hoảng loạn mặt A Viên, tự nhiên lại khẽ cười tiếng. Ngài khẽ lắc đầu cái, bản thân hẳn là tức giận mới đúng...

      A Viên chẳng hiểu tại sao lại thấy ngài ấy cười, chỉ cho làm ngài tức giận liền cẩn thận dỗ dành: "Hoàng Thượng, ngài là ngôi Cửu ngũ chí tôn, thiên nhân chi tư ! nương Phùng gia nhan sắc thường thường, xứng với ngài."

      Biểu cảm Tề Uyên lạnh lùng, thu lại ý cười mặt: "Nếu là nhan sắc khuynh thành, nhận thay Trẫm phải ?"

      "Tất nhiên là , sao Nô tỳ có thể tự quyết thay Hoàng Thượng được ?" A Viên dừng lại lúc, lại lầm bầm: "Những chuyện như thế này phải cần Hoàng Thượng tự quyết định."

      Khuôn mặt Tề Uyên còn chưa tới kịp dịu lại chút, câu mềm mại kia lại cắm thẳng vào ngực tựa như thanh kiếm sắc bén.

      Khuôn mặt ngài tái xanh lại, nhìn thiếu nữ ngoan ngoãn, khôn khéo như thỏ trước mặt, chỉ cảm thấy cơn giận vọt lên từ dưới đáy lòng, hừ lạnh tiếng liền phất tay rời .

      Ngụy Toàn vốn theo phía xa, vừa thấy cảnh này liền vội vàng đuổi theo.

      Thu Lan lên phía trước giữ chặt áo choàng người cho A Viên, hơi hiểu được tình hình: "Hoàng Thượng cứ bỏ nương như vậy à ?"

      A Viên nhìn bóng lưng tràn đầy tức giận kia, cũng chẳng hiểu gì cả: Ta đúng sao ?

      A viên xoay người, về phía Cung Trường An. đường đầy cúi thấp xuống, nhìn chiếc giày thêu ngọc trai của mình đến xuất thần.

      " nương A Viên chậm chút."

      giọng cao vút truyền đến, A Viên dừng bước, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Ngụy Toàn bước ngắn bước dài vội vàng vể phía mình.

      "Ngụy Tổng quản có việc gì vậy ?"

      Ngụy Toàn thở hồng hộc, dừng lại lúc rồi mới : "Hoàng Thượng bảo ta tới đưa nương về Cung Trường An."

      A Viên lo lắng nắm chặt lấy tua rua treo bình nước nóng, dò hỏi: "Hoàng Thượng ngài ấy..."

      "Cuộc sống sau này dễ chịu cho lắm."

      A Viên nghe vậy, trong lòng lại hơi áy náy: "Đều là lỗi của ta."

      "Có đôi lời biết nên hay ..." Ngụy Toàn thở dài trong lòng, ông ta theo Hoàng Thượng được ngót 20 năm, chỉ giương mắt nhìn thôi ông ta cũng chẳng thể nổi nữa.

      "Mời Ngụy Tổng quản ."

      Ngụy Toàn nghĩ lúc, liền mở miệng hỏi: " có biết vì sao Hoàng Thượng lại tức giận ?"

      A Viên trầm ngâm trong chốc lát, lại giọng : " phải là bởi vì ta đến chuyện Hậu Cung sao, nhưng mà ta chẳng gì cả..." Nàng chỉ cảm thấy mình bị oan rồi, rầu rĩ : "Tổng quản cũng biết đấy, năm trước Hoàng Thượng còn nổi giận với ta vì chuyện Hậu Cung, sao còn dám nhắc tới việc này nữa? Hôm nay chẳng qua ta bảo chính ngài ấy quyết định , cũng chẳng dám bên cạnh nữa là."

      Nàng thở dài nặng nề, nhớ lại năm trước được Ngụy Tổng quản nhờ khuyên nhủ Hoàng Thượng, lúc ấy nàng cũng chỉ câu:" Nên xem xét cẩn thận chuyện tuyển tú", ngờ lúc đó Tề Uyên liền nổi giận, còn ném con thỏ đất án thư xuống đất vỡ toang.

      A Viên khẽ lắc đầu, cổ kìm được rụt xuống cái: Lúc này phải cần mấy tháng mới nguôi giận được đây...

      Ngụy Toàn nhìn đôi mắt trong trẻo tinh khiết có chút tạp chất nào, trắng đen ràng của A Viên, thầm thở dài, trong lòng cũng hơi đồng cảm với Tề Uyên: ràng là nương này còn là đứa bé chẳng biết gì đó !

      " nương A Viên, hiểu nhầm chuyện từ đầu đến cuối rồi."

      "Hiểu nhầm chuyện ?" A Viên mơ màng nhìn ông ta, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ khó hiểu.

      "Hoàng Thượng tức giận với người khác đúng là bởi vì bọn họ muốn nhúng tay vào chuyện Hậu Cung." Ngụy Toàn dừng lại chút, chậm rãi : "Nhưng lại nổi giận với nương là vì hề có ý gì khác so sánh với những người như Trương Ngự sử cả."

      A Viên bị Ngụy Toàn làm cho choáng váng đầu óc, càng ngày càng mờ mịt.

      " nương hiểu chưa ?"

      Nàng lắc đầu theo bản năng: Tức giận vì mình nghĩ giống với người khác sao...Vậy mình ngược lại với họ là được rồi !

      Sau khi nghĩ kỹ, A Viên liền hiểu , gật đầu cười.

      Ngụy Toàn thở dài, tảng đá trong lòng cũng buông xuống: " nương hiểu rồi sao ?"

      A Viên gật đầu mạnh: "Hiểu rồi, nếu Hoàng Thượng lại hỏi ta về việc tuyển tú, ta phản đối kịch liệt."

      Ngụy Toàn vui mừng, đôi mắt ngay lập tức híp lại thành đường, trông khá vui mừng:" nương nghĩ vậy tốt rồi."

      Trong lúc chuyện, A Viên nhìn thấy cửa Cung Trường An, nàng cúi người hành lễ với Ngụy Toàn, cười : "Đa tạ Ngụy Tổng quản mách nước, trời lạnh đường cũng trơn trượt, lúc về ngài nên cẩn thận chút."

      "Mong rằng nương có thể thông cảm cho các Cung nhân ở Ngự tiền." Ngụy Toàn híp mắt cười, .

      "Ta hiểu, Ngụy Tổng quản cứ yên tâm."

      Ngụy Toàn nhìn thiếu nữ cười khanh khách trước mặt, trong lòng khỏi cảm thán: chuyện với người thông minh đúng là đỡ ít việc. Khuôn mặt ông ta lộ ra nụ cười, lắc lắc cây phất trần, xoay người từ từ rời .

      "Chỉ mong ngài giận mình trong suốt quãng đời còn lại..." A Viên bĩu môi, nhìn bóng lưng của Ngụy Toàn, thầm thở dài hơi.

      Thu Lan mím môi, khuôn mặt lộ ra tia khó xử, biết rốt cuộc mình có nên hay : Tấm lòng của Ngụy Tổng quản uổng phí rồi, nương vẫn chưa hiểu...

      Bên ngoài cửa Cung, Vân Quan Thích ôm lấy Quý thị đứng trước xe ngựa, ánh mắt ngừng đảo qua đám người, dường như chờ ai đó.

      Tề Sóc mặc bộ Mãng Bào* nắm tay Kiều Thư vừa ra khỏi cửa Cung, ánh mắt của Quý thị sáng lên trong nháy mắt.

      *) Mãng bào: Trông như thế này

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      Hai người tiến lên đón, cúi người hành lễ với họ.

      "Tiểu Vương dám*, nếu năm đó ngài cùng Lão Quốc Công tiến Cung cứu giá, cứu ta và Hoàng Huynh ra từ trong biển lửa, ta cũng thể có ngày hôm nay." Tề Sóc tự tay nâng hai người dậy, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Kiều Thư ở bên cạnh, cười : "Vợ tốt như vậy để người khác được lợi rồi."

      *) Nguyên văn câu này trong bản convert là: “Vân Đại Tướng Quân chiết sát Tiểu Vương”, “chiết sát” ở đây có ngụ ý là “nhận nổi”, cả câu có nghĩa là vì năm đó Vân Đại Tướng Quân có ơn cứu mạng đối với Sóc Vương nên ta thể nhận lấy lễ của hai vợ chồng Vân Đại Tướng Quân.

      " đứng đắn !" Kiều Thư sẳng giọng.

      Dứt lời, nàng lại nhìn sang Quý thị như định gì lại thôi trước mặt, giọng : "Phu nhân có lời gì muốn sao ?"

      Quý thị mím môi, dịu dàng : " dám dấu diếm, ta có chuyện muốn nhờ."

      "Phu nhân cứ việc , chỉ cần có thể giúp, ta nhất định dùng hết khả năng của mình."

      "Là như thế này, hôm nay ngẫu nhiên nhìn thấy nương A Viên bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, trong lòng vô cùng quý mến, nhìn thấy nàng ấy giống như được gặp con thất lạc nhiều năm của ta vậy." Bà vừa , giọng hơi nghẹn ngào: "Mấy ngày sau, gia đình tổ chức buổi Thưởng Mai Yến, Vương Phi có thể tìm cách mang nàng ấy đến cho ta gặp mặt lần nữa hay ?"

      Dứt lời, Quý thị liền khóc ra tiếng.

      Vân Quan Thích thở dài hơi, : "Đứa con kia của ta thất lạc được hơn 10 năm, hôm nay Phu nhân đột nhiên thấy được nương có dáng vẻ tương tự với mình, cảm thấy tình cảm có thể gửi gắm được phần, mong rằng Vương Phi có thể đồng ý cho, để nàng có thể gặp lại, trò chuyện..."

      Kiều Thư, Tề Sóc liếc mắt nhìn nhau, cười : "Việc này khó, Hoàng Tổ Mẫu vốn cũng là muốn ta mang A Viên kết giao trong Kinh Thành, ngày mai ta liền chuyện với Hoàng Tổ Mẫu, bà đồng ý thôi."

      Quý thị vui vẻ trong lòng, kéo kiều Thư cảm ơn liên tục.

      Đến khi nhìn thấy xe ngựa của phủ Sóc Vương xa, Vân Quan Thích mới thở dài, : "Mấy năm nay bị lừa nhiều rồi, chúng ta thể cẩn thận."

      "Người ngoài biết, bé con của ta ngoài việc có nốt ruồi son ở mi tâm ra, đầu vai trái còn có vết bớt hình chìa khóa..."

      Sáng sớm hôm sau, A Viên ngáp cái liền vào Phòng bếp , tự tay làm chiếc Bánh Bao Nước Dùng Gà*.

      *) Bánh Bao Nước Dùng Gà:

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      Nàng lấy nhánh hành non, thuần thục cắt thành từng sợi , bắc nồi lên đổ dầu vào, đợi đến khi dầu nóng lại bỏ quế, hồi vào, phi đến khi tỏa mùi thơm lại bỏ hành cắt vào trong.

      tiếng "Xèo xèo" vang lên, căn phòng trong nháy mắt liền tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Đợi đến khi hành chuyển vàng, A Viên liền múc ra ngoài, lại bỏ lượng vừa phải các loại gia vị và tương vào trong nồi, đến khi mùi hương càng thêm đậm đà là phần dầu hành xong.

      A Viên nhanh tay nấu bát mì, lại rưới phần dầu hành lên trộn đều, lại múc bát canh xương bò được nấu từ đêm qua, bỏ từng chiếc Bánh Bao Nước Dùng Gà vào hộp thức ăn, từ từ ra ngoài về hướng Điện Dưỡng Tâm.

      " nương A Viên đến rồi sao ?"

      Thị vệ ở Ngự tiền thấy A Viên đến đây, liền chào nàng, vui vẻ ra mặt. Chỉ cần nàng đến đây lúc là tình cảnh của người ở Ngự tiền có thể dễ thở độ 5,6 ngày, các Cung nữ, Thái giám và Thị về ở Ngự tiền lúc nào ngóng trông nàng đến.

      A Viên thấy họ đều mặt mày hớn hở liền biết mấy người này hẳn là vừa mới thay ca, nàng cười ân cần, : " ăn bữa sáng chưa ?"

      "Ăn rồi, ăn rồi, nương A Viên mau vào , nếu bị lạnh lại ảnh hưởng tới cơ thể, Hoàng Thượng cũng trách phạt chúng ta."

      A Viên cười tiếp thu, lấy tay đẩy cửa ra, còn chưa kịp vào trong liền nghe thấy giọng nữ mềm mại, nũng nịu : "Hoàng Thượng..."

      Hết Chương 46.
      thongminh123, Anhdva, iruka kawaii26 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :