1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cho Tề cúc cu bớt làm mặt đen
      thuann thích bài này.

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 42: Khỏi hẳn

      Editor: Sil

      Trình Tầm lo lắng nhìn A Viên ốm yếu giường bệnh, bạo dạn quay đầu lại liếc mắt nhìn Tề Uyên nhíu chặt mày, nàng cắn răng, kéo Diêu Uẩn An quỳ xuống trước mặt ngài.

      "Có chuyện gì ?" Tề Uyên lo cho A Viên, giọng điệu cũng mang theo vẻ phiền muộn.

      "Nô tỳ và Diêu Uẩn An muốn ở lại chăm sóc cho A Viên, cầu xin Hoàng Thượng thành toàn." Trình Tầm nghĩ lúc rồi lại : "Cho đến khi A Viên khỏi hẳn liền , chậm trễ việc làm ở Thượng Thiện Phòng."

      Vừa , nàng liền dập đầu cùng Diêu Uẩn An, hành động trong lúc chuyện tràn đầy thành ý.

      Tề Uyên nhìn lướt qua A Viên giường, nghĩ rằng thường ngày nàng được gặp bạn tốt có lẽ vui vẻ liền khẽ gật đầu: "Sau này giờ Tỵ và giờ Dậu mỗi ngày nhớ đến chỗ Trẫm kể tỉ mỉ lại tình huống của A Viên với Trẫm."

      "Dạ."

      Trình Tầm và Diêu Uẩn An cùng đồng ý, đứng dậy đến trước giường chăm sóc hết lòng.

      Tề Uyên yên lặng ngồi ở bên ngắm chiếc ngọc bội bên hông, đợi đến khi A Viên uống thuốc ngủ rồi mới đứng dậy rời .

      A Viên cả người mê man, chỉ nhớ bản thân uống chén thuốc cực kì đắng rồi cảm thấy cơ thể nhõm hơn rất nhiều.

      Đợi đến khi nàng cố sức để mở mắt ra, trời quả nhiên tối, chỉ thấy hai thiếu nữ xinh đẹp ghé vào mép giường của mình ngủ, ở bên ngoài 5 bước, bà lão có mái đầu bạc trắng còn chưa kịp tháo Trâm Thoa* và Hoa tai** ngủ giường êm.

      *) Trâm thoa: là dạng đồ trang sức tóc làm bạn lâu nhất với cổ nhân. Ở thời cổ đại, trong phương pháp búi tóc của dân tộc Hán, bất kể là vặn tóc, búi tóc hay vấn tóc quan (kiểu búi tóc của nam) đều cần có trâm thoa để cố định tóc.

      [​IMG]

      (Nguồn: Facebook)

      **) Hoa tai: Kiểu như thế này

      [​IMG]

      (Nguồn: The Telegraph)


      A Viên cúi đầu nhìn Trình Tầm và Diêu Uẩn An ngủ, lại ngẩng đầu nhìn sang Thái Hoàng Thái Hậu ngủ yên, đôi mắt đen lay láy nháy mắt liền phủ tầng sương mù.

      Nàng khỏi nghĩ đến cảnh mấy năm trước, bản thân còn bị ốm nằm giường, mẫu thân vẫn kéo mình đứng nấu cơm cho phụ thân và huynh trưởng. A Viên giơ tay khẽ lau nước mắt, nghĩ đến nguyện vọng của mình trước Táo quân: Hy vọng sau này nhiều, nhiều người thương mình...

      Khóe miệng A Viên khẽ cong lên: Sau khi mình khỏe lại liền lễ tạ Táo quân !

      Minh Đàn mơ mơ màng màng, ngủ gà ngủ gật lại nghiêng người cái, trong nháy mắt liền tỉnh dậy, bà nhìn về phía giường theo bản năng, chỉ thấy đôi mắt A Viên sáng lấp lánh, khuôn mặt nhắn dù còn tái nhợt nhưng tinh thần cũng khá hơn ít.

      "Nương Nương, Công chúa tỉnh lại rồi." Minh Đàn khẽ vỗ lên tay Thái Hoàng Thái Hậu, vừa dứt lời, ngài liền mở mắt ra.

      "Nặc Nha nhi tỉnh lại rồi sao ?" Thái Hoàng Thái Hậu lảo đảo đứng dậy, đến trước giường A Viên, Trình Tầm sắp tỉnh lại vội vàng kéo Diêu Uẩn An lui ra.

      "Hoàng Tổ mẫu." A Viên cười ngọt ngào, giọng mềm mãi cũng mang theo vẻ mệt mỏi.

      "Thế nào rồi ? Cảm thấy khá hơn nhiều sao ?" Ánh mắt Thái Hoàng Thái Hậu đầy ân cần, dường như mỗi nếp nhăn nơi đuôi mắt đều lộ vẻ hiền lành.

      "Tốt hơn nhiều rồi ạ." A Viên giơ tay khẽ vuốt lên dấu đỏ bên mặt trái của Thái Hoàng Thái Hậu, lòng vô cùng áy náy: " khiến cho Hoàng Tổ mẫu lo lắng rồi..."

      "Bé ngốc cứ mấy lời ngốc nghếch ! Hoàng Tổ mẫu tin, nếu như ta bị bệnh, con nhất định cắm rễ ở giường của ta mà chịu ." Thái Hoàng Thái Hậu lấy tay khẽ nhéo chóp mũi của nàng, đắp cho nàng chiếc chăn mỏng bằng tơ tằm: "Trong phòng có dùng đá, ra ngoài thời tiết nóng, nhưng con thể ham lạnh, ít nhiều cũng phải che chắn chút."

      "Hoàng Tổ mẫu mau trở về nghỉ ngơi , nếu ngài vẫn luôn ở bên người, con cũng ngủ yên."

      "Vậy ngày mai Hoàng Tổ mẫu trở lại thăm con." Thái Hoàng Thái Hậu lấy tay dém chăn cho nàng, để Minh Đàn dìu mình về.

      Diêu Uẩn An thấy Thái Hoàng Thái Hậu rời , vội vàng ngồi bên giường A Viên ân cần hỏi: " tốt hơn chút nào chưa ? có đói ? Có muốn ăn thứ gì đó hay ?"

      A Viên nghe vậy, lại khẽ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, gật đầu cười: "Muốn ăn món Mì Gà Xé Sợi* làm."
      *) Mì Gà Xé Sợi:

      [​IMG]

      (Nguồn: Douguo.com)


      "Để ta làm cho ." Dứt lời liền vội vàng ra ngoài.

      "Xương của đúng là quá yếu rồi." Trình Tầm ngồi bên giường, lồng mày hơi nhíu lại, giọng dịu dàng: "Được Thái Hoàng Thái Hậu coi như bảo bối* mà nuôi mấy tháng ở Cung Trường An, sao lại có thể dễ nhiễm bệnh như vậy ?"

      *) Nguyên văn ở đây là “coi như tròng mắt”, câu này bằng nghĩa với câu thành ngữ “to be the apple of one’s eyes” trong Tiếng . Tui biết viết như nào nên để như vầy, ai đó biết giúp tui với.

      A Viên khẽ xoa cánh tay khẽ run lên, cười : " này thời thiết nóng nực, kể cả Nghé con khi phơi nắng nhiều ở bên ngoài về lâu về dài cũng bị nhiễm bệnh, huống chi là người ?"

      " cũng biết bản thân mình phải nghé con à ?" Trình Tầm đưa cho nàng ly nước ấm, hơi nghi ngờ hỏi: " buổi ban trưa, ở trong phòng mà ra ngoài làm gì ?"

      A Viên khẽ thay đổi sắc mặt, ánh mắt cũng lẩn tránh: “Là, là Thái Hoàng Thái Hậu bảo ta đưa đồ cho Giản Thiếu gia, ta tìm lúc lâu vẫn tìm thấy người..."

      "Trong Cung có nhiều Cung nhân như vậy sao lại cố tình bảo ..." Trình Tầm giọng lẩm bẩm, giật mình hiểu ra.

      Nàng quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa, thấy có người nào mới cầm tay A Viên, giọng : "Hiên giờ cũng phải tính toán cho bản thân nhiều hơn chút."

      "Hả ?" A Viên tạm thời hiểu được ý Trình Tầm, đôi mắt đen lay láy đầy vẻ mờ mịt.

      "Nghe Gia phong Giản gia nghiêm khắc, trưởng bối hiểu lý lẽ, có lẽ Thái Hoàng Thái Hậu cũng vô cùng hài lòng với Giản gia." Trình Tầm chọc vào ót nàng, tận tình khuyên bảo: " nay Gia đình tốt như vậy cũng còn nhiều, cũng cần phải..."

      A Viên nghe vậy liền hết hồn, vội vàng lên tiếng cắt lời nàng ấy: "A Tầm ! chỉ toàn mấy lời hồ đồ thôi, xuất thân như vậy của ta thể xứng được với con cháu của danh gia vọng tộc, ta tự biết thân biết phận."

      " tại cũng phải là Cung nữ thông thường nữa !" Trình Tầm hận sắt thành thép*, : " được Thái Hoàng Thái Hậu nuôi bên người như Công chúa, có bao nhiêu Gia tộc lớn muốn kết thân với Hoàng gia ? Hoàng thất có con đến tuổi, người duy nhất có thể được chọn đính hôn cũng chỉ có vị Công chúa giả được sủng ái này là , nay chính là khối bánh ngọt ! cả ngày ở trong Cung Trường An mới biết thôi, những nhà giàu bên ngoài này đều thầm hỏi thăm , ngay cả Tướng Quân Định Tây thời gian trước đây cũng nhờ người nghe ngóng từ phía ta."

      *) Hận sắt thành thép: Thành ngữ trong tiếng Hán, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà được.

      (Nguồn: Lilidan’s corner)


      "A Tầm, ta biết là muốn tốt cho ta, nhưng cho dù ta được gả và danh gia vọng tộc nhờ được Thái Hoàng Thái Hậu ưu ái, nhưng đợi đến khi ngài qua trăm tuổi ta biết làm thế nào đây ?" A Viên giương mắt xuống, nhàng cười, : "Ta muốn trở thành quân cờ."

      Trình Tầm nhíu mày, thở dài: "Nếu muốn những thứ đó, vậy hãy tích góp vàng bạc trang sức nhiều chút, có nhiều tài sản cũng dễ thở hơn !"

      " Được !"

      A Viên cười đồng ý, đôi mắt tràn đầy ý cười nhàn nhạt.

      Bên trong Điện Dưỡng Tâm, Tề Uyên chăm chú nhìn vào Trình Tầm kể lại việc trong ngày, đợi đến khi nàng dứt lời mới mở miệng hỏi: "Cung nhân trong Cung Trường An như thế nào rồi ? Bọn họ có lạnh nhạt với A Viên ?"

      Trình Tầm trầm ngâm trong chốc lát, cẩn thận suy nghĩ rồi mới đáp: "Thưa Hoàng thượng, Cung nhân trong Cung Trường An đều hiền lành lễ độ, tối hôm qua, sau khi A Viên tỉnh dậy liền muốn ăn mì, Cung nhân trong phòng bếp cũng hề để lộ nửa phần mất kiên nhẫn."

      Tề Uyên khẽ gật đầu, bỏ sổ con trong tay xuống vừa muốn đứng dậy liền nghe thấy Ngụy Toàn giọng nhắc nhở bên tai: "Hoàng Thượng, Trần Đại nhân còn chờ ngài ở Thiên Điện để báo cáo tình hình lũ lụt ở Huyện Lăng Bình."

      Động tác của Tề Uyên khẽ khựng lại, lông mày khẽ nhíu chặt, lãnh đạm với Trình Tầm: " về trước ."

      "Dạ."

      ******

      "Các cứ như vậy sao ?" A Viên lưu luyến nắm tay hai người, đôi mắt xinh đẹp phủ lên tầng sương mù.

      " sắp khỏi rồi, chúng ta cũng cần phải về thôi." Trình Tầm có chút khổ sở, biết phải đến lúc nào mới được gặp lại A Viên, tuy rằng Hoàng Cung rộng lớn như vậy, nhưng khi ra , người ở chân trời, người ở góc bể.

      Diêu Uẩn An thấy nàng trầm xuống liền mềm giọng : "Ít nhiều cũng có Hoàng Thượng cho phép, ta và Trình Tầm ở chỗ này của hưởng phúc bảy, tám ngày rồi, người khác cũng có cái phúc này đâu !"

      A Viên rơm rớm nước mắt, yên lặng tiễn hai người ra ngoài.

      "Thôi đừng tiễn nữa, cứ tiễn nữa lại đưa ra khỏi Điện Dưỡng Tâm rồi." Diêu Uẩn An dừng bước chân, lo lắng nhìn A Viên: " nay mới khỏi bệnh, cũng đừng cố nữa."

      "Cũng xa lắm, sắp tới rồi."

      A Viên cắn môi, nhìn ánh mắt nguôi của hai người họ dường như lại nghĩ tới việc gì, đôi mắt mênh mang dần trở nên kiên định.

      Nàng kéo hai người bạn tốt, lập tức tới Điện Dưỡng Tâm: "Cùng ta tới Điện Dưỡng Tâm."

      Hai người bị hành động này của A Viên làm cho giật mình, luống cuống tay chân, cho đến đứng bên trong Điện Dưỡng Tâm vẫn còn có chút khó hiểu.

      Tề Uyên nhìn ba thiếu nữ đứng trước mặt mình, bất giác bỏ quyển sổ con trong tay xuống, đưa mắt nhìn sang người A Viên, giọng thoáng dịu lại: " khỏe rồi chứ ?"

      " khỏe rồi." A Viên mím môi, nhìn khuôn mắt tràn đầy mệt mỏi của Tề Uyên, đột nhiên cảm thấy bản thân đúng là hơi liều lĩnh, lỗ mãng chút rồi, ngài ấy trăm công ngàn việc, bận túi bụi cả ngày, chính mình cũng chỉ vì chút chuyện nhặt phải cầu xin trước mặt ngài ấy...

      Tề Uyên nhìn ánh mắt vốn kiên định từ lúc đến, nay dần mềm nhũn xuống của nàng, hơi nghi ngờ: " tìm Trẫm có việc gì ?"

      A Viên hơi ảo não lắc đầu: ", có việc gì, chỉ là, chỉ là... Chỉ là đến đây để tạ ơn."

      Tề Uyên nhìn dáng vẻ hốt hoảng của nàng, khóe môi cong lên cái, cười khẽ: "Có việc ." Ngài dừng lại chút, lại bồi thêm câu: "Thừa lúc tâm trạng của Trẫm tốt."

      "Hoàng Thượng, tâm trạng của ngài tốt sao ?" A Viên ngơ ngác nhìn mi tâm Hoàng Thượng hằn lên vệt đỏ, cảm thấy nhìn như thế nào cũng giống như dáng vẻ có tâm trạng tốt.

      Tề Uyên thu lại ý cười trong mắt, trầm giọng : "Sao ? giống sao ?"

      ", ..." A Viên vội vàng khoát tay áo: "Giống, giống !"

      Tề Uyên:...

      A Viên quay đầu lại liếc nhìn sang Trình Tầm và Diêu Uẩn An, lại ngẩng đầu lên nhìn Tề Uyên “có tâm trạng tốt" , do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng cũng mở miệng: "Có thể, có thể dời hai ấy tới Cung Trường An làm Cung nhân được ?"

      Tề Uyên nghe vậy liền cảm thấy hơi ngạc nhiên, đuôi lông mày hơi giãn ra: Nàng cũng có lúc mở miệng xin Trẫm sao ?

      A Viên thấy ngài sau lúc lâu vẫn tiếng nào, yên lặng cúi đầu xuống: "Nô tỳ biết rồi, Hoàng Thượng ngài phải giữ gìn sức khỏe..."

      "Cũng chẳng phải việc gì khó..."

      Đôi mắt vốn tối đen của A Viên nháy mắt phát sáng lên, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

      Tề Uyên yên lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng lấp lánh tràn đầy mong đợi kia của A Viên, vốn định mượn cơ hội này để đưa ra cầu gì đó, nhưng trái tim lại khống chế được mà nhũn ra: " thế , cứ làm theo ý ."

      Ba người nghe xong, liếc mắt nhìn nhau cái đầy hào hứng, hoảng hốt vội vàng quỳ xuống tạ ơn.

      Tề Uyên nhìn ý cười lồ lộ mặt A Viên, khóe miệng bất giác cong lên.

      ******

      Trong thôn cách Yến kinh xa, căn nhà lại đóng chặt cửa chính đầy bất thường, từng tần mây đen tích tụ mặt sân con, đè nén khiến người ta thở nổi.

      Tề Sóc khẽ híp mắt lại, mỉm cười nhìn người đàn ông hiền lành quỳ xuống dưới đất, giọng : "Ông nhận ra được A Viên chứ ?"

      Hết Chương 42.
      thongminh123, Anhdva, iruka kawaii26 others thích bài này.

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Thân phận của A Viên sắp được ra ánh sáng rồi . Tề Chim Cu sắp có tức phụ rồi
      levuongthuann thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 43: Người trong lòng

      Editor: Sil

      Thường Vượng liếc mắt lén nhìn bộ quan phục người người nọ, đôi bàn tay to lớn như Quạt Hương Bồ kìm được nắm chặt lại: "A Viên là vị khuê nữ thứ hai của tiểu nhân..." Ông căng thẳng nuốt hụm nước bọt, khuôn mặt thô ráp tràn đầy nếp nhăn đầy lo lắng: "Có phải A Viên gặp rắc rối hay ? A Viên còn , ngài..."

      Ông ta còn chưa dứt lời bị giọng sắc bén, đanh đá chua ngoa ngắt lời:

      "Đừng có lập lờ nữa !" Vương thị tức giận kéo mạnh cánh tay ông ta, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tề Sóc, vẻ mặt nịnh nọt: "Vị đại nhân này, A Viên vào Cung là người trong Cung, ngài muốn xử lý cứ ra tay !"

      Bà ta vừa , vừa gục đầu xuống giọng lẩm bẩm: "Đồ lỗ vốn, gây chuyện lại còn liên lụy đến người nhà !"

      Tề Sóc nghe vậy kìm được khẽ nhíu mày: Có mẹ như vậy, chẳng trách lá gan của nương kia lại .

      người đàn bà thô bỉ kia, trầm giọng hỏi: " ta là con ruột của hai người phải ?"

      Thường Vượng nghe được lời này, trái tim chợt thít lại. Ông ta nhìn chăm chú vào khối Bạch Ngọc trong suốt ống giày của Tề Sóc, trán chảy ra vài giọt mồ hôi: Người có thể dùng được loại ngọc này giàu cũng quý, nếu như tới để tìm người thân ... , thể nào, lúc ta nhặt được A Viên người nó ràng mặc quần áo vải thô kiểu bình dân, sao lại có thể là tiểu thư nhà giàu được ?

      " ta cũng phải con ruột của ta ! Đại nhân ngàn lần thể giận cá chém thới với chúng ta !" Vương thị nhổ bãi mướt bọt, lông mày dựng thẳng, : " Con ranh chết tiệt kia ăn sung mặc sướng ở trong Cung, người nhà dính được nửa phần lộc nào , lại còn gây chuyện làm chúng tôi bị liên lụy, cần con ranh kia làm gì nữa chứ !"

      Tề Sóc thấy dáng vẻ chỉ tiếc thể nghiền xương A Viên thành tro kia của Vương thị, đôi mắt lên tia tàn nhẫn: Người được Hoàng Tổ mẫu và Hoàng huynh nâng niu chiều chuộng trong lòng bàn tay thế mà lại bị mụ ta chà đạp như vậy !

      Thường Vượng bạo dạn giương mắt lên thoáng nhìn, lại bị ánh sáng hung ác tràn ngập đôi mắt Tề Só dọa cho sợ run lên: Mụ nhà mình vừa mới A Viên phải con ruột, y liền lộ ra vẻ độc á, hay là, hay là... A Viên có liên quan tới vị thủ lĩnh phản quân năm đó, Quan gia phái người tới tìm nó là để bắt giữ ?

      Trong lúc hốt hoảng, ông ta chỉ cảm thấy đầu óc rối như tơ vò, chỉ biết bản thân thể mạo hiểm tính mạng của A Viên liền vội vàng dập đầu, : "A Viên là con ruột của tôi, vô cùng chính xác ! tin ngài hãy thử hỏi thăm người trong thôn chút, đúng là con ruột của tôi mà !"

      Tề Sóc lãnh đạm liếc mắt nhìn ông ta cái, trong lòng lạnh nhạt : Nếu như ta có thể tìm được bất cứ dấu vết gì còn xót lại cần gì phải đến đây hỏi các người nữa ?

      "Thường Vượng, mi thối lắm !" Vương thị quay đầu lại nhìn mấy người con quỳ phía sau, trong lòng vừa nôn nóng vừa tức, sợ chúng phải chịu liên lụy từ A Viên mà mất tính mạng.

      "Nương !" Mấy người con quỳ gối phía sau lưng Vương thị thấy bà ta càng càng quá đáng, thể nhìn được nữa liền lấy tay kéo góc áo bà ta.

      "Đại nhân, nương của ta chỉ thế vì tức giận mà thôi, A Viên là ta muội muội ruột của ta." Thường Xuân Sinh dập đầu liên tục, vang lên “bộp bộp”.

      "Mụ ấy chỉ mấy lời điên khùng mà thôi, nhà chúng ta nhà tuy nghèo, nhưng cũng phải loại người hạ lưu vì sợ khuê nữ phạm sai lầm, liên lụy tới chính mình mà đuổi nó đuổi ra khỏi như thế." Thường Vượng dập đầu liên tục, khuôn mặt lại lên tia xấu hổ: "A Viên quả phải con ruột của bà ta, là, là con riêng của ta ở bên ngoài."

      Tề Sóc nghe vậy cười tiếng: "Con riêng sao ? Đàn ông thôn quê thà chất phát như ông cũng có tâm địa gian xảo như vậy sao ?"

      Thường Vượng khẽ sờ lên gáy, đỏ mặt ngập ngừng : "Trước kia ở đầu thôn có bà quả phụ xinh đẹp, hôm tôi tới thôn bên cạnh ăn cưới, đầu óc choáng váng liền vào nhầm nhà, thế nên mới mắc sai lầm... Nếu ngài tin liền vào trong thôn hỏi thăm, mỗi lần mụ đàn bà này cãi nhau với tôi đều nhắc đến việc này, làm ầm đến mức cả thôn đều biết."

      Tề Sóc nhíu mày trầm tư, quả chuyện này mọi người trong thôn đều biết tới...

      tỏ vẻ bình tĩnh đứng dậy, lạnh lùng : "Nếu dám truyền ra ngoài chuyện ta đến đây để dò hỏi tin tức, các ngươi liền gặp Diêm vương ."

      "Dạ, dạ, dạ, tiểu nhân giữ kín chuyện hôm nay lại." Thường Vượng quỳ mặt đất, run rẩy .

      Sau khi y rồi, cả gia đình đều thở phào hơi nhõm, trong lòng đều vô cùng lo lắng cho A Viên, chỉ có người là Vương thị hùng hùng hổ hổ, chỉ tiếc đáng chết nàng.

      Thường Vượng chán nản ngồi chồm hỗm mặt đất, nhìn bóng lưng của hai người Tề Sóc, lại thở dài hơi sâu.

      Ảnh vừa cưỡi ngựa, vừa thở dài xa xăm: "Chuyện này đúng là phiền toái, điều tra lại chẳng ra được cái gì, lại thể tra hỏi công khai được." ta bĩu môi khinh bỉ, : "Nhìn sắc mặt của người đàn bà kia là biết, nếu như chuyện nương A Viên rất có thể là con thất lạc bên ngoài của Phủ Quốc Công ra, bà ta nhất định ưỡn mặt ra bảo khuê nữ giả mạo !"

      "Năm đó chiến tranh loạn lạc, phần lớn người dân vốn ở tại nới này đều di chuyển, những người còn lại đều là người lớn tuổi, nhiều năm trôi qua như vậy, chỉ sợ sớm hóa thành tro rồi." Tề Sóc xong liền thở dài: "Người duy nhất còn lại cũng được nửa tháng, thế là chúng ta tới chậm bước."

      "Chủ nhân, tiếp theo chúng ta..."

      Tề Sóc quay đầu lại nhìn thôn kia, chậm rãi : "Phái người giám sát chặt chẽ, tiếp tục điều tra."

      "Chủ nhân, ngài chắc chắn nương A Viên là vị thiên kim của Phủ Hiển Quốc Công sao ?"

      ta nghe vậy liền cười, đôi mắt đào hoa phát sáng rạng rỡ: "Ta tin tưởng trực giác của Thư Thư."

      Dứt lời, hai chân Tề Sóc kẹp chặt bụng ngựa, tay vung roi nghênh ngang rời .

      Ảnh vừa bị đất cát bụi bặm hất lên đầy mặt và nhìn kia bóng lưng, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ theo.

      ******

      Đại Tề, Tĩnh Dương Năm thứ chín, mùng sáu tháng Giêng, trời đầy tuyết rơi, gió lạnh thấu xương. Các Cung nhân cho dù rét run lên cũng dám làm biếng, qua loa chút nào.

      A Viên ôm bình nước nóng ngồi bên trong phòng, cùng dùng điểm tâm với Thái Hoàng Thái Hậu. Cho dù qua ba năm, nàng nhìn thấy tuyết bay đầy trời bên ngoài, trong lòng vẫn tràn đầy cảm xúc.

      Chính giờ này ba năm trước, Cung nữ nghèo khổ là nàng vô tình đụng phải Tê Uyên che giấu thân phận.

      A Viên cắn miếng Bánh Bướm Cuộn hương sữa con bướm tô*, khóe môi khẽ cong lên: Lúc đó mình còn tưởng ngài ấy ông Bụt !

      *) Bánh Bướm Cuộn:

      [​IMG]

      (Nguồn ảnh: weekendhk.com)


      "Cười gì vậy ! cho Hoàng Tổ mẫu nghe ?" Thái Hoàng Thái Hậu híp mắt cười, sửa tóc mai bên tai lại cho nàng, trêu chọc : "Nay Nặc Nha nhi nương lớn rồi, phải là nghĩ tới người trong lòng chứ ?"

      A Viên nghe vậy, theo bản năng nghĩ tới dáng vẻ Tề Uyên trầm mặt xuống, trái tim run lên, vội vàng lắc đầu: "Đâu có người trong lòng đâu ạ ? Con cả ngày ở lì trong thâm Cung, sao có thể có người trong lòng được ạ !"

      Trong lúc nàng , Tề Uyên mang theo luồng khí lạnh vào phòng, hành lễ thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, nhìn lướt qua A Viên mang sắc mặt hơi mất tự nhiên: "Mọi người chuyện gì vui vẻ vậy ?"

      " đến người trong lòng của A Viên !" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn A Viên đầy ý, đôi mắt tràn đầy vẻ từ ái, cưng chiều.

      Ngụy Toàn dè đặt nhìn liếc sang khuôn mặt Tề Uyên, hoảng hốt, vội vàng cúi đầu lui sang bên: Điện Dưỡng Tâm lại sắp yên bình rồi !

      Chỉ thấy khuôn mặt Tề Uyên trầm xuống, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía A Viên, cười như cười : " A ? Hoàng tỷ có người trong lòng sao ?"

      Hết Chương 43.
      thongminh123, Anhdva, iruka kawaii25 others thích bài này.

    5. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Vì Tề Chim Cu ghen ghen ghen mà kkkkkk
      Hale205thuann thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :