1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 40: nhiều tiếng “Hoàng tỷ”~
      Editor: Sil

      Tề Uyên liếc mắt nhìn A Viên cái, đôi mắt sâu thẳm nửa híp lại, đuôi mày hơi nhếch lên, cả người đều lộ ra vẻ tình nguyện.

      Thái Hoàng Thái Hậu nâng tay lên đập vào ót của ngài, tức đến hộc máu, : "Hoàng tỷ của con vất vả cả nửa ngày mới làm Ngỗng say cho con được, còn cố tình gọi con qua đây nếm thử, còn con cả tiếng 'Hoàng tỷ' cũng muốn gọi, hồi còn ai gia dạy như thế nào rồi ?"

      Tề Uyên bình tĩnh nhìn về phía A Viên, môi khẽ giật, nghiến răng nghiến lợi gọi: "Hoàng tỷ."

      A Viên run rẩy bỏ cái mâm trong tay xuống, cúi người hành lễ với hai người rồi nhấc chân định chạy , chạy được ! Tuy nàng cũng muốn ăn món Ngỗng say lắm, nhưng nếu thời điểm này chạy, đợi lát nữa chỉ sợ còn chưa ăn nổi thịt Ngỗng bị Tề Uyên nuốt vào trong bụng .

      "Đứng lại." Tề Uyên vừa liếc mắt liền biết nàng định chạy , giọng lãnh đạm, đôi mắt sâu thẳm yên lặng nhìn chăm chú vào nàng: "Hoàng Tổ mẫu đợi dùng bữa đó."

      A Viên khẽ bĩu môi, nhìn khuôn mặt hiền lành kia của Thái Hoàng Thái Hậu, đành phải chậm chạp tới, ngồi bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu.

      Nàng mở vung ra, mùi hương mang theo mùi rượu nồng đậm ngay lập tức tỏa ra khắp phòng. A Viên gắp miếng thịt đùi cho Thái Hoàng Thái Hậu, cười híp mắt : "Hoàng Tổ mẫu, ngài nếm thử xem ?"

      "Được, Hoàng Tổ mẫu biết con hiếu thảo, mau ngồi xuống ăn ." Thái Hoàng Thái Hậu kéo nàng ngồi xuống, nhấc đũa gắp thịt Ngỗng trong mâm lên cắn miếng, thịt mềm, thấm đậm mùi rượu, đặc biệt là vị tương như ngấm vào trong phần thịt, tươi ngon hấp dẫn, mỗi miếng thịt đều hết sức tươi mới.

      "Tay nghề của Nặc Nha Nhi đúng là miễn chê !" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn thiếu nữ xinh đẹp lanh lợi bên cạnh, bỗng nhiên thở dài xa xăm: " biết liệu sau này ai mới may mắn lấy được Nặc Nha Nhi của chúng ta nhỉ !"

      Tề Uyên nhìn thoáng qua A Viên, tinh tế nhai miếng thịt Ngỗng mềm mại trong, ung dung : "Người đó nhất định kiếp trước tích đức, làm việc thiện, phần mộ tổ tiên tỏa khói xanh*."

      *) Phần mộ tổ tiên tỏa khói xanh: cách ai đó đạt được điều gì đó rất tốt (Vì trong Phong Thủy “khói xanh” mang khí thế cát tường.)

      "Lời này của Uyên nhi rất có lý !" Thái Hoàng Thái Hậu được dỗ dành đến hớn hở mặt mày, liền ăn nhiều thêm bát cơm.

      A Viên mím môi, chỉ cười mà , bầu khí bàn vô cùng vui vẻ hoà thuận.

      Sau khi ăn xong, Tề Uyên ở lại dùng chén trà liền đứng dậy hành lễ với Thái Hoàng Thái Hậu: "Canh giờ còn sớm nữa, Tôn nhi còn phải trở về phê sổ con, ngày khác lại đến đây đến thăm Hoàng Tổ mẫu."

      "Gần đây Triều đình trăm công nghìn việc, Hoàng Tổ mẫu hiểu tấm lòng dân của con, mau ." Thái Hoàng Thái Hậu kéo tay Tề Uyên, híp mắt cười, dặn dò: "Nhưng lại thể ăn uống quá muộn, phải cẩn thận với sức khỏe của mình, giang sơn vạn dặm của Đại Tề thể có con được."

      "Con chú ý." Tề Uyên cúi người hành lễ, ngẩng đầu nhìn về phía A Viên rúc người sang bên, lãnh đạm : "Hoàng tỷ tiễn Trẫm sao ?"

      "Ngài biết đường mà..." A Viên ngập ngừng , trái tim bé run bần bật: Hôm nay mình được lợi hai lần từ ngài ấy rồi...

      Tề Uyên đảo mắt lên người Thái Hoàng Thái Hậu, khẽ gọi tiếng: "Hoàng Tổ mẫu."

      Ngài vốn được Thái Hoàng Thái Hậu nuôi lớn, tình cảm bà cháu vô cùng thân thiết, chỉ cần mở lời là chẳng có đúng ý cả, huống chi chỉ khiến cho trưởng tỷ tiễn mình thôi.

      "Nặc Nha Nhi, Hoàng Tổ mẫu biết hôm nay con mệt mỏi rồi, nhưng cũng chỉ đưa tiễn tới cửa mà thôi, cũng chỉ vài bước chân." Thái Hoàng Thái Hậu cười, khẽ vỗ tay nàng, giọng : "Hoàng Tổ mẫu dù sao cũng già rồi, về sau chỗ dựa vững chắc của con cũng là Hoàng đệ."

      Lòng A Viên mềm nhũn, khẽ lắc cánh tay của Thái Hoàng Thái Hậu, : "Hoàng Tổ mẫu già đâu, con biết coi tướng, ngài mang Tướng Trường thọ, tương lai nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."

      Dứt lời, nàng liền đứng dậy ra ngoài cửa cùng với Tề Uyên.

      Hai người sóng vai, lời, Tề Uyên vẫn luôn lộ biểu cảm lãnh đạm, nghiêng đầu nhìn sang A Viên ở bên cạnh, khóe môi khẽ cong lên: "Hôm nay Trẫm gọi hai câu “Hoàng tỷ”."

      A Viên khẽ rụt cổ theo bản năng, giọng : "Ta là ta , nhưng ngài cứ bắt ta đến đây."

      Tề Uyên nghe vậy, nhíu mày: "Ý là Trẫm ngu xuẩn, tự làm mình thoải mái sao ?"

      "Đây, đây là ngài chính mồm ..." A Viên thấy đưa người tới cửa, nhân lúc Tề Uyên còn chưa đen mặt liền vội vàng hành lễ với ngài, xoay người liền quay về bên trong.

      Tề Uyên quay đầu lại nhìn bóng lưng chạy hốt hoảng của A Viên, khóe môi khẽ cong lên khó có thể thấy được: Con nhóc này vẫn giống như trước vậy.

      ******

      Ngày hôm sau, A Viên hầu hạ Thái Hoàng Thái Hậu dùng đồ ăn sáng theo quy định hằng ngày, nàng tự tay múc bát Cháo Yến Mạch* lên đặt trong tay Thái Hoàng Thái Hậu, điềm nhiên hỏi: "Hoàng Tổ mẫu nếm thử món cháo này , là con tự tay nấu đó."

      *) Cháo Yến Mạch: là món ăn dễ tiêu hóa, có tác dụng rất lớn đối với sức khỏe con người, đặc biệt là người già và trung niên.

      [​IMG]
      (Nguồn: Baidu)

      Thái Hoàng Thái Hậu cười, khẽ gật đầu, kéo A Viên ngồi xuống: "Đừng có vội, có cung nhân hầu hạ rồi, sao lại cần đến con ? Mau ngồi xuống ăn ."

      A Viên ngoan ngoãn ngồi xuống, vừa gắp miếng bánh hành* lên, chỉ thấy Tề Uyên mặc Triều phục, đội mũ miện** mỉm cười, từ từ tới.

      *) Bánh hành: là loại bánh mì dẹt, dùng men, được bọc bằng dầu và hành lá băm . giống như loại bánh Pancake ở phương Tây, nó được làm từ bột gạo thay vì bột mì.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)

      **) Mũ miện đại khái trông như thế này:

      [​IMG]

      (Nguồn: Internet)


      "Sau khi Tôn nhi bãi triều, ngang qua Cung Trường An của Hoàng Tổ mẫu mới ngửi được mùi thơm rất hấp dẫn mới tiến vào."

      A Viên liếc nhìn mấy đĩa bánh ngọt và cháo bàn kia, khẽ nhíu mày, từ trước đến nay Thái Hoàng Thái Hậu luôn tiết kiệm, thích phô trương, số lượng đồ ăn mỗi ngày gần như đều cố định, hôm nay đột nhiên có thêm người ăn chắc phải nấu ngay bây giờ.

      Nàng đứng dậy nhường chỗ cho Tề Uyên, cười : "Hoàng Thượng muốn ăn gì để ta làm cho ngài."

      Tề Uyên cởi mũ miện xuống đưa cho Ngụy Toàn ở bên cạnh, ngồi vào chỗ, đồng thời tiện tay ấn A Viên vào chỗ ngồi, khóe miệng cong lên, : "Cung nhân ở Cung Trường An có rất nhiều, Hoàng tỷ vẫn nên ngồi xuống ăn cùng ."

      A Viên cạn lời nhìn về phía Tề Uyên, trong lòng hiểu ngài ấy nghĩ gì, ràng là muốn gọi mình là “Hoàng tỷ” nhưng lại cố ý tìm tới, gọi lại vui, tội gì phải làm mình mất hứng ?

      Tề Uyên cảm thấy buồn cười trong lòng, lại ăn nhiều hơn chút so với thường ngày.

      Ngụy Toàn ở bên cạnh yên lặng quan sát, khuôn mặt căng thẳng nhiều ngày cuối cùng cũng dãn ra chút: Đúng là chỉ có ở cùng với nương A Viên là Hoàng Thượng mới ăn ngon miệng được.

      "Hôm nay Uyên nhi nhất định là đói rồi !" Thái Hoàng Thái Hậu nắm lấy tay ngài, cười hiền lành:" Công việc Triều đình nhất định ảnh hưởng xấu đến con rồi !"

      "Ngoại trừ Nam Cương vẫn được yên ổn cho lắm ra những nơi khác cũng coi như yên ổn, vội vã lắm." Tề Uyên khẽ cười với Thái Hoàng Thái Hậu, nghiêng đầu liếc nhìn sang A Viên cái, chậm rãi :"Cũng nhờ Hoàng tỷ có tay nghề tốt, Tôn nhi nhờ thế mà ăn được nhiều thêm chút."

      "Ăn được là có phúc, ăn được là có phúc rồi !" Thái Hoàng Thái Hậu dịu dàng lẩm bẩm, nhìn sang đôi cháu trai, cháu bên người, ánh mắt đầy vẻ hiền lành: "Đúng rồi, A Sóc và Kiều nha đầu lâu rồi vẫn chưa tiến Cung, ai gia vẫn luôn nhớ trong lòng."

      "A Sóc gần đây hình như bận điều tra chuyện gì đó, sắp nghỉ phép được hơn nửa tháng rồi." Tề Uyên an ủi.

      Đúng lúc ba người chuyện, Minh Đàn mang biểu cảm vui mừng tới, cúi người hành lễ: "Nô tỳ xin báo tin mừng cho Thái Hoàng Thái Hậu, Sóc Vương phủ vừa gửi thư tới, báo rằng Sóc Vương phi có thai thứ hai."

      "Chuyện gì cơ ? sao !" Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy, mừng mừng sợ sợ, cười đến mức nếp nhăn nơi khóe mắt tụ lại với nhau tựa như hoa nở vậy: "Thân thể của Kiều nha đầu như thế nào, có thai cũng vừa khéo, nay được mấy tháng rồi ?"

      "Thưa Nương Nương, Thái y có thai gần hai tháng, Vương phi cả người đều mạnh khỏe, tại ở nhà dưỡng thai." Đuôi lông mày Minh Đàn đều nhiễm vẻ vui mừng, chuyện cũng dùng giọng hết sức nhàng.

      "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi..." Thái Hoàng Thái Hậu lẩm bẩm, vô cùng sung sướng, lại đột nhiên đưa mắt liếc sang Tề Uyên bên cạnh ngồi nghiêm chỉnh, mặt nở nụ cười: " tại đệ đệ của con có được đôi trai , vợ của nó còn mang cả cái thai thứ hai rồi, nhưng còn con ngay cả vi Hoàng Hậu còn có, đúng là kỳ cục !"

      Tề Uyên nhìn sang A Viên vừa mím môi vừa hóng kịch vui, thản nhiên : "Chuyện chung thân của Hoàng tỷ còn có tin tức gì, vị đệ đệ là con nên vượt lên trước tỷ ấy." Vừa , Tề Uyên lại nhìn chăm chú lên người A Viên, ánh mắt thấm lóe lên: "Ngài ta có đúng , Hoàng tỷ?"

      A Viên đối diện với đôi mắt hàm chứa lời đe dọa kia, khẽ chép miệng, chẳng nửa lời mà trực tiếp cúi đầu xuống: Chuyện của mình mà ngài lại lôi ta vào là sao !

      Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy liền hằm hằm nhìn y: "Đừng có lấy Hoàng tỷ của con để đỡ đạn nữa, Tề gia chúng ta nếu chú ý tới điểm này, A Sóc cũng cướp lấy vị trí đầu tiên của con !"

      Ngài còn chuẩn bị kéo Tề Uyên lại định giáo dục nó tốt phen, chỉ thấy đứa cháu trước mặt vốn ngồi lại vội vàng đứng dậy hành lễ với mình: "Hoàng Tổ mẫu, Tôn nhi phải trở về phê sổ con." Dứt lời, Thái Hoàng Thái Hậu chỉ thấy mắt hoa lên, người trước mặt liền mất tăm mất tích.

      "Cánh cứng rồi, còn thèm nghe theo lời của Hoàng Tổ mẫu nữa !" Thái Hoàng Thái Hậu hừ lạnh tiếng, đưa tay ôm A Viên ngồi ngoan ngoãn bên cạnh vào lòng: "Vẫn là con tốt nhất ! Trời sinh là áo bông !"

      Minh Đàn che miệng cười, xoay người lại chuẩn bị điểm tâm giúp A Viên.

      Chỉ thoáng cái đến Tết Khất Xảo*, từ sáng sớm, Tề Uyên sai người tới đây tặng rất nhiều trái cây tươi, ngoài trái cây ra, còn có hai thiếu nữ xinh đẹp cũng được đưa tới đây.

      *) Tết Khất Xảo (hay ngày Thất Tịch): là ngày lễ tình được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 lịch theo văn hóa phương Đông, (Châu Á), nhất là các nước Đông Á và Đông Nam Á, lịch sử về ngày này gắn bó với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản. Đây là ngày hội truyền thống ở Trung Quốc để các trẻ trưng bày các vật dụng nghệ thuật tự tạo trong ngày này và để cầu mong lấy được ông chồng tốt.

      (Nguồn: Wikipedia)


      "A Tầm, Uẩn An, sao các lại đến đây !" A Viên vui đến mức hai má đều đỏ lên, chạy bình bịch hai bước đến, ôm lấy hai người họ:" Nhớ các đến chết mất !"

      Thu lan thấy họ là bạn tốt của A Viên liền vô cùng chu đáo mà lui ra ngoài, đứng bên ngoài cửa để coi chừng hộ cho họ.

      "Đừng chỉ suông thôi !" Diêu Uẩn An bĩu môi vô cùng bất mãn: " tới đây được mấy ngày rồi mà thèm trở lại thăm chúng ta lúc, hai người Tư thiện và Điển thiện ngày nào cũng nhắc tới , nhưng lại vô lương tâm như vậy !"

      "Sao ta lại vô lương tâm được ! Thái Hoàng Thái Hậu thường xuyên tặng thưởng trâm hoa, mấy thứ đồ lặt vặt mới lạ, có thứ nào mà ta nhờ người mang đến cho các đâu ?" A Viên khẽ nhéo khuôn mặt nhắn của nàng, sẵng giọng phụng phịu: " ra , mới là người vô lương tâm đó !"

      "Được rồi, được rồi, vừa mới gặp nhau mà ầm ỹ như thế này, còn ra cái thể thống gì nữa !" Trình Tầm cười khuyên nhủ: "Uẩn An, cũng vậy đó, hôm qua vừa nghe thấy hôm nay có thể gặp được A Viên liền vui đến thao thức đến quá nửa đêm mới ngủ được, sao khi gặp mặt liền xoi mói lỗi sai của nàng ấy rồi ?"

      Ba người nhìn nhau, rồi lại đồng thời bật cười ra tiếng.

      " phải ta muốn trở về thăm các , phần nhiều là thân bất do kỷ*." A Viên thở dài: "Thái Hoàng Thái Hậu đối xử với ta tốt như vậy, suy cho cùng ta cũng phải hầu hạ nhiệt tình mới được, tuy có rất nhiều chuyện ta có thể tự quyết định được, nhưng cứ làm phiền ngài ấy mãi cũng được tốt cho lắm."

      *) Thân bất do kỷ: Khó xử, thể tự quyết định được.

      (Nguồn: Baidu)


      "Các biết rồi, đến Cung Trường An này được 3,4 tháng này, ta cũng chỉ tới Cung của Thái Hậu ngồi lúc, lần tiếp theo chính là đến Cục Thượng Thực chọn nguyên liệu nấu ăn vào tháng trước. Trừ những lúc đó ra, thời gian còn lại ta đều ở bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu."

      "Ta cũng biết cũng dễ gì..." Diêu Uẩn An đưa tay ra sửa lại mái của nàng chút, mềm giọng :" Chỉ là ta nhớ thôi !"

      A Viên nhìn Trình Tầm và Diêu Uẩn An, cười đến tít mắt lên:" Hôm qua Thái Hoàng Thái Hậu có thưởng cho ta ít vải, ta đều giữ lại mấy cuộn vải hợp với các , xem ?"

      "Vải thể so với mấy thứ lặt vặt như trâm hoa này được, cứ tiện tay tặng cho chúng ta như vậy sợ tốt." Trình Tầm nhìn nàng đầy lo lắng: "Nay trông thoạt nhìn vẻ vang lắm, nhưng vẫn phải cẩn thận mọi bề, ta và Uẩn An cũng thiếu mấy bộ quần áo này."

      Diêu Uẩn An gật đầu phụ họa, : " cứ giữ , may quần áo để mặc cho Thái Hoàng Thái Hậu xem, trong lòng ngài ấy cũng vui vẻ !"

      Hốc mắt A Viên nóng lên, cầm lấy tay của hai người, nhàng vuốt ve, giọng cũng mang theo mấy phần nghẹn ngào: " tốt khi có các !" Nàng dừng lại chút, lấy tay lau nước mắt nơi khóe mắt, cười : "Yên tâm , ta cũng chẳng dám động đến mấy thứ lụa quý giá, giữ lại cho các cũng chỉ là mấy loại thông thường mà thôi, tuy vậy nhưng mấy loại ấy cũng vô cùng đẹp mắt."

      "Vậy , chuyện này chỉ cho phép lần thôi." Trình Tầm nghiêm túc nhìn nàng, giọng dặn dò.

      " nương, Giản thiếu gia tới đây, Thái Hoàng Thái Hậu gọi qua gặp mặt lúc." Thu Lan cười : " rằng họ hàng nhà mình mà lại quen biết lại khiến người ta cười cho đấy."

      A Viên nhìn hai người Trình Tầm và Diêu Uẩn An bên cạnh, lại có chút lưu luyến khôn nguôi.

      " mau , Hoàng Thượng còn cố ý phê chuẩn cho ta và Uẩn An đêm nay có thể ở Cung Trường An với ." Trình Tầm cười .

      Đôi mắt A Viên lên vẻ vui mừng, quay đầu lại với Thu Lan : "Để ta tự tới chỗ Thái Hoàng Thái Hậu là được rồi, tỷ tỷ và các cứ chọn vải ."

      "Được rồi, nương cứ yên tâm, ta chăm sóc cho hai vị Nữ quan ."

      A Viên khẽ gật đầu, lại nhanh chân bước tới Sảnh Chính. Nàng vừa mới qua cánh cửa, còn chưa kịp hành lễ, ánh mắt bị người đàn ông ngồi ở chỗ của khách mời hấp dẫn: Người như vậy mới có thể nhận được danh hiệu "Công tử thế vô song"* !

      *) Trích từ câu thơ “Quân tử thế vô song, mạch thượng nhân như ngọc” trong bài thơ cổ (tác giả ), “Mạch thượng nhân như ngọc” ý chỉ các có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành; “Quân tử thế vô song” ý chỉ các chàng trai tuấn tú, có hai. Hai câu ghép với nhau mang nghĩa “cặp đôi trai tài sắc”.

      (Nguồn tham khảo: Baidu, Bài viết đăng trên Confession Ngôn tình)


      Hết chương 40.
      Editor: @levuong ơi chị làm mục lục cho em nhé ~~
      thongminh123, iruka kawaii, Suuuly25 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Cẩn thận Tề cúc cu nuôi cả bình dấm chua đó nha
      thuann thích bài này.

    3. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Lần này Tề Chim Cu đổ 1 hồ giấm luôn rồi
      thuann thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 41: Bắt gặp

      Editor: Sil

      "Nặc Nha nhi mau tới đây." Thái Hoàng Thái Hậu cười, vẫy tay với nàng, hiền lành : "Đây là đệ đệ của cháu dâu ai gia, con phải gọi là Biểu ca."

      (Biểu ca = họ bên ngoại)

      "Biểu ca." A Viên cúi người hành lễ rất đúng quy củ với Giản Chiếu, gọi tiếng đầy ngọt ngào.

      "Gặp qua Trưởng Công chúa." Giản Chiếu đứng dậy, chậm rãi cúi người với A Viên, giọng dịu dàng êm tai, hấp dẫn như tiếng đàn vậy.

      Thái Hoàng Thái Hậu kéo A Viên ngồi bên cạnh mình, mặt đầy ý cười nhìn chăm chú vào Giản Chiếu, : "Đều là người nhà cả, mau ngồi xuống ."

      "Gần đây cơ thể Thái Hoàng Thái Hậu có khỏe ?" Giản Chiếu mang biểu cảm ấm áp, giọng dịu dàng, hành động nào cũng đều lộ ra vẻ nho nhã.

      "Gần đây thân thể của ai gia càng thêm khoan khoái." Ngài cười, nhìn sang A Viên bên cạnh mình, chậm rãi : "Có Nặc Nha nhi ở bên người ai gia, mỗi ngày ta đều rất vui vẻ."

      "Đây đều là nhờ Trưởng Công chúa hiếu thảo, chắc hẳn Trưởng Công chúa đều phải tự làm tất cả mọi chuyện cho Thái Hoàng Thái Hậu." Giản Chiếu khẽ húp hụm nước trà, hương thơm thơm ngát khiến cái nóng hè liên miên người cũng tan bớt : "Trà này tồi đâu."

      Thái Hoàng Thái Hậu nhìn đôi mắt đen nhánh của liền cười mắng: "Đồ khỉ, cả ngày chỉ nhớ có mỗi trà ở chỗ này của ai gia !"

      Giản Chiếu khẽ lắc cây quạt, giơ tay nhấc chân rất có phong phạm của người quân tử có phẩm chất khiêm tốn*: "Vãn bối nhớ thôi cũng vô dụng, cũng phải vì ngài thương vãn bối nên mới dám buông thả mấy phần."

      *) Nguyên văn là: “Khiêm khiêm quân tử” trong câu “Khiêm khiêm quân tử, ti dĩ tự mục dã”, trích trong Chu Dịch - Thượng Kinh - Khiêm, thành ngữ này chỉ người có phẩm cách cao thượng, khiêm tốn cẩn thận, cầu khắt khe đối với bản thân mình.

      (Nguồn: Baidu)


      Thái Hoàng Thái Hậu híp mắt cười, ra lệnh cho Minh Đàn lấy lá trà sớm gói kỹ ra, lại giả vờ lộ ra biểu cảm tình nguyện: "Mau cầm lấy , lần sau có phần của con đâu !"

      Giản Chiếu cười dịu dàng: "Thái Hoàng Thái Hậu quen miệng cứng lòng mềm, ra ngoài miệng, nhưng trong lòng lại nhớ nhất là chúng con." ta vừa , ánh mắt lại hướng sang A Viên bên cạnh cười đến cong mặt lên, im lặng lên tiếng: Nếu nàng ta đúng là con thất lạc ở bên ngoài của nhà họ Vân, việc A Sóc bỏ lại Vương phi có thai để điều tra cũng là làm điều thiện.

      A Viên thấy được ánh mắt nhàn nhạt đặt người mình, nghiêng đầu nhìn sang, nàng giật mình đối diện với đôi mắt dịu dàng như nước đôi mắt, chỉ cảm thấy lòng nhảy lên, vội vàng cúi đầu xuống.

      Thái Hoàng Thái Hậu híp mắt nhìn hành động này của hai người, trong lòng lại càng vừa lòng với Giản Chiếu.

      Con người khiêm tốn, đầy bụng kinh luân*, trưởng bối hiểu lý lẽ, trong nhà lại tiểu thiếp, thông phòng lung tung rối loạn, dù có là người hay xói mói như mình lại cũng có điểm gì vừa lòng với Giản Chiếu.

      *) Đầy bụng kinh luân: Trích từ câu “Vân lôi truân, quân tử dĩ kinh luân” trong Chu Dich - Truân, chỉ người mưu trí, rất có tài học.

      (Nguồn: Baidu)


      Ngài khoát tay, cười : "Ai gia hơi mệt, Nặc Nha nhi tiễn khách thay cho Hoàng Tổ mẫu ."

      A Viên cười đáp ứng, dẫn Giản Chiếu ra ngoài.

      "Minh Đàn, nhìn xem, xứng đôi." Thái Hoàng Thái Hậu nhìn bóng lưng của hai người, giọng .

      Minh Đàn trong lòng thoáng kinh ngạc, mặt vẫn mang theo ý cười: "Nương Nương ngài chọn được rồi sao ?"

      "Làm sao được." Thái Hoàng Thái Hậu đột nhiên nghiêm mặt lại: "Thanh niên ưu tú của Đại Tề có hàng ngàn, hàng vạn, ai gia phải chọn tốt mới được !"

      Minh Đàn nhìn hai người xa kia, trong lòng lại cực kỳ hâm mộ. Bà từng qua Cục Thượng Thực hỏi thăm tính tình của A Viên, trừ tính tình nhát gan, thà ra, còn hỏi thăm được số lần bị ức hiếp.

      Bà cúi đầu xuống, cười, trong lòng lại hơi cảm khái: Sau này có Thái Hoàng Thái Hậu suy nghĩ cho nàng ấy, nàng ấy bao giờ trở lại thành Cung nữ hèn kia, nay xem ra lại còn có khả năng gả vào danh gia vọng tộc, đúng là may mắn.

      A Viên đưa người thẳng đến lối ra bên ngoài Cung Trường An, cười hành lễ, : "Đa tạ Giản Công tử phối hợp."

      Giản Chiếu cười ảm đạm, đôi mắt như vô tình nhìn sang Điện Thanh Loan: "Thái Hoàng Thái Hậu đối xử với ta tệ, chuyện như thế này là ta nên làm, cần cảm tạ."

      người phụ nữ dung mạo nhã nhặn ở góc yên lặng nhìn hai người Giản Chiếu, khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng hốt.

      "Nương Nương, ngài phải trở về rồi." Nhĩ Nhạc căng thẳng nắm chặt lấy chiếc khăn trong tay, hoảng hốt nhìn quanh, sợ có người phát ra Bạch Thấm lén gặp ngoại nam*, đức hạnh tốt.

      *) Ngoại nam: Đàn ông thuộc Hoàng tộc/ Đàn ông thuộc nhà mẹ đẻ của Phi tần.

      "Ngày thường nương này rất được Thái Hoàng Thái Hậu sủng ái, cho dù để nàng tiễn Hoàng Thượng cũng đều nỡ." Đôi mắt Bạch Thấm đầy bi thương, ánh lệ nơi khóe mắt mơ hồ có thể nhìn thấy được: “Em tại sao hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu lại nỡ để nàng ta tiễn Giản Chiếu giữa mùa hè nóng bức này ?"

      "Có thể là dó, có thể là do những Cung nữ bên người Thái Hoàng Thái Hậu đều có việc trong tay, liền để nàng ta tiễn."

      Bạch Thấm quay đầu lại nhìn Nhĩ Nhạc, cười thê lương: "Cung nữ bên người Thái Hoàng Thái Hậu đều được nuông chiều, kể cả Tiểu thư của những nhà giàu sang bên ngoài cũng đều so ra kém các nàng, có việc gì cần các nàng làm đâu ?" Đôi mắt xinh đẹp khép hờ, nước mắt tuôn rơi: "Là do Thái Hoàng Thái Hậu vừa ý Giản Chiếu, muốn chàng làm cháu rể của mình."

      "Nương Nương, Ngài ở vị trí Quý Phi, đây cũng phải là thứ ngài nên nghĩ tới." Nhĩ Nhạc đau lòng khuyên nhủ, bên trong nơi Thâm Cung này, nhầm nửa bước là sai từng bước, nàng vốn cùng lớn lên với Bạch Thấm, thể trơ mắt nhìn ngài ấy u mê tỉnh ngộ được.

      "Em cũng hiểu ta sao ?" Khóe môi Bạch Thấm khẽ cong lên, đôi mắt tràn đầy bi thương: "Ta sống hai mươi mấy năm rồi, mà chưa lúc nào là sống vì bản thân."

      "Nếu chàng bằng lòng, thứ gì ta cũng cần, ngày tháng sống như xác hồn, là quá đủ với ta rồi..."

      "Sao nàng lại..." Sau khi Giản Chiếu lời từ biệt với A Viên liền mang theo trà chậm rãi về phía trước, ngờ vừa mới rẽ qua khúc cong liền bặt gặp Bạch Thấm khóc vô cùng thê lương, lòng tê tái, do dự lúc lâu rồi mới cách nàng ba bước, để tránh vượt quá khuôn phép.

      "A chiếu, nếu như..." Bạch Thấm khẽ vuốt nước mắt mặt, bàn tay buông thõng bên hông nắm chặt lại, khớp xương khẽ trắng ra.

      "Nương Nương, xin ngài ăn cẩn thận !" Nhĩ Nhạc quỳ gối trước mặt nàng, khóc lóc cầu xin.

      "Để cho ta tùy hứng lần ." Bạch Thấm ngẩng đầu nhìn nàng nữa, đôi mắt nóng rực nhìn thẳng về phía Giản Chiếu: "Nếu, nếu ta nguyện buông bỏ tất cả, chàng... Chàng còn bằng lòng ở bên, ở bên ta ?"

      Giản Chiếu nhìn thiếu nữ gò má đẫm nước trước mặt, nhíu mày, tiếng lòng như bị ai tùy ý gảy lên, rối tinh rối mù.

      Im lặng lúc lâu, Giản Chiếu mới đột nhiên nhoẻn miệng cười: "Thấm nhi, nàng cần những lời này."

      Trái tim tràn đầy mong đợi của Bạch Thấm trầm xuống trong nháy mắt, tựa như rơi vào vực sâu vô tận, sắc mặt nàng tái nhợt lại, cả người phảng phất mất hết hồn phách.

      Giản Chiếu lấy tay vén lên tóc mai gò má nàng, giống như hai người thời còn , tiện tay khẽ chọc lên chóp mũi đỏ ửng của nàng: "Lời này nên là ta mới đúng."

      Đôi mắt ảm đạm của Bạch Thấm chợt lóe lên, trong nháy mắt phát ra tia sáng rực rỡ: "A Chiếu..."

      "Từ lúc nàng gả vào Hoàng Thất, ta bắt đầu suy xét." Giản Chiếu cười ảm đạm: "Nếu nàng sẵn lòng bất chấp tất cả mà theo ta, ta năn nỉ phụ thân trục xuất ta ra khỏi Gia tộc, vậy liên lụy tới dưới Giản gia."

      Giản Chiếu nhìn vọng ra bầu trời bên ngoài bức tường đỏ, chậm rãi : "Mẫu thân biết tâm tư của ta, liền dạy ta thể ích kỷ, chỉ muốn cho bản thân vui vẻ, cũng cần phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác. Có rất nhiều biện pháp, nhưng nàng theo ta với hai bàn tay trắng, nàng từ quen được nuông chiều, ta thể để cho nàng chịu khổ được."

      "A chiếu, ta bằng lòng chịu khổ." Bạch Thấm khẽ thút thít .

      "Ta biết." Giong Giản Chiếu dịu dàng như nước, tự tay đưa cho nàng chiếc khăn: "Sau đó, mẫu thân mới đưa cho ta ngân phiếu trị giá 8 ngàn lượng, ta dùng 8 ngàn lượng này mở Liễu Ngọc Trai ở khắp Đại Tề..."

      "Liễu Ngọc trai là sản nghiệp của chàng ư ?" Bạch Thấm trong lòng kinh ngạc, trợn mắt há miệng nhìn về phía Giản Chiếu, ngay cả nước mắt cũng quên lau .

      Liễu Ngọc Trai là cửa hàng trang sức nổi tiếng ở Đại Tề, rất được các Quý nữ Danh môn thích...

      "Vậy Ngân hàng tư nhân Vạn Thịnh có quan hệ gì với chàng ?"

      "Ở dưới Danh nghĩa của ta.”

      Bạch Thấm nhìn người đàn ông dịu dàng như ngọc nhưng trong đôi mắt lại mang theo nét ngang ngạnh trước mặt, trái tim chết lặng hồi lâu chợt nổi lên rung động quen thuộc.

      "Bạch Thấm." Giản Chiếu chậm rãi gọi.

      "Sao ?"

      "Nàng có nguyện ý làm bà chủ của ta ?" Giản Chiếu mỉm cười, vẻ buồn rầu che phủ cả khuôn mặt ngày xưa đều tan , lại dần nổi lên vẻ bất an nguôi.

      Bạch Thấm nín khóc, nở nụ cười, dịu dàng : "Nguyện ý." Nàng bỏ hà bao trong tay áo vào trong tay , giọng nhàng như mặt trời ấm áp: "Chiếc hà bao này ta làm được bốn năm rồi."

      " nhiều năm như vậy, cuối cùng ta cũng xem như dũng cảm được lần." Bạch Thấm yên lặng nhìn Giản Chiếu: "Nếu là ta biết chàng lặng lẽ làm nhiều việc như vậy, ta nhất định sớm với chàng. A Chiếu, chàng cần lo lắng cho ta, muội muội của ta gả Đế Sư là Kiều Tiên sinh, Hoàng Thượng lại là người tôn sư trọng đạo nhất, dù tương lai có chuyện gì xảy ra, ngài nể mặt Kiều Tiên sinh mà làm khó Bạch gia."

      "Nàng cần lo lắng, mọi việc chỉ cần giao cho ta là được rồi." Giản Chiếu mím môi, giọng : "Đến thời cơ chín muồi ta với nàng."

      "Đến thời cơ chín muồi..." Bạch Thấm khẽ nhíu mày, trong ánh sáng của đá lửa, dường như lại nghĩ tới điều gì: "Chàng xem nếu như Hoàng Thượng có người trong lòng, cả ngày đều nhớ tới, vậy cơ hội của chúng ta liệu có lớn hơn chút hay ?"

      "Ta cũng coi như là người lớn lên cùng ngài, cũng coi như hiểu biết mấy phần, nếu như ngài ấy có người trong lòng, vậy chắc chắn là mặt trời mọc ở phía Tây."

      Bạch Thấm cười , đôi mắt như nước sáng lấp lánh: "Nếu như ta sao ?”

      Giản Chiếu hơi ngạc nhiên, mỉm cười với nàng, mặt trời lên cao sau giờ Ngọ*, trong lúc hoảng hốt, lại cảm thấy như trở về buổi trưa thuở thiếu thời ấy, khi hai người gặp mặt lần đầu, nàng mặc bộ La Sam** màu đào, cười tủm tỉm gọi mình là "Giản Gia Ca Ca".

      *) Giờ Ngọ = Từ 11h sáng đến 1h chiều

      **) La Sam: Bộ áo làm từ Sa La dài đến đầu gối, dưới nách xẻ tà, được miêu tả là “ như sương mù, mỏng như cánh ve”, ngày xưa được dùng làm quần áo cho Cung nữ.

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      A Viên cầm chiếc bình sứ trắng, khuôn mặt tái nhợt đứng dán chặt vào tường trong chỗ rẽ, đôi mắt tròn trịa đầy hoảng sợ: Tề Nhị bị đội nón xanh rồi !

      Chờ đến sau khi hai người rời , A Viên mới dám khẽ động đậy, nàng nhìn chiếc bình con trong tay, sắp khóc lên: Tại sao hằng ngày Thái Hoàng Thái Hậu lại để mình đưa tới nhỉ ? đưa tính, lại còn biết được bí mật lớn như vậy...

      Nàng gục đầu xuống, trở về, thầm hận lá gan của bản thân quá , chẳng qua chỉ nghe xong câu thồi liền sợ hãi cứ như bị người làm cho đứng hình vậy, hai chân chẳng thèm nghe theo bản thân gì cả.

      "Ai ức hiếp vậy ?"

      giọng trong trẻo lạnh lùng truyền đến, A Viên run lên hoảng sợ, giơ tay ném chiếc bình tay ra ngoài.

      Tề Uyên cầm chắc được chiếc bình sứ trắng kia, giương mắt nhìn về phía A Viên bị dọa sợ , khẽ nhíu mày: Hình như mình lại làm nàng sợ rồi...

      A Viên ngơ ngác nhìn Tê Uyên hơi đăm chiêu trước mặt, hai chân mềm nhũn ra trực tiếp quỳ mặt đất, trái tim run rẩy hỗn loạn.

      Nàng chỉ bắt gặp cảnh Phi tử của ngài ấy định bỏ trốn với người khác, còn lỡ tay ném đồ vào người ngài ấy, đây là tội hành thích Vua đó nha !

      " sao vậy?" Tề Uyên thấy nàng run rẩy kịch liệt, đưa tay ra sờ lên trán nàng: "Nóng như vậy sao ?"

      ôm lấy nàng, bước nhanh tới Cung Trường An: "Ngụy Toàn, cho truyền Thái y."

      Các Cung nhân ở Cung Trường An vừa định truyền lệnh lại bị Tề Uyên gọi trở về: "Chớ đánh động tới Thái Hoàng Thái Hậu."

      "Mời Hoàng Thượng theo Nô tỳ." Cung nữ thấy nét lo lắng mặt Tề Uyên liền biết được suy nghĩ của ngài, vội vàng dẫn đường cho Hoàn Thượng.

      Hai người Trình Tầm và Diêu Uẩn An vui vẻ chờ A Viên trở về, lại ngờ được A Viên lại được Hoàng Thượng ôm trở về.

      Hai người vội vàng quỳ xuống hành lễ, Tề Uyên liếc mắt qua hai người cái, trầm giọng : "Đứng lên chăm sóc cho cố A Viên."

      "Dạ"

      A Viên choáng váng đầu óc nằm ở giường, thấy hai người Trình Tầm, Diêu Uẩn An trước mặt, lòng hơi vui mừng, vậy là liền có bốn người thương mình.

      Qua khoảng nửa tuần hương, Thái y vội vàng chạy tới, vừa vào phòng, liếc mắt thấy được biểu cảm của Tề Uyên, ngay cả nước miếng cũng thèm uống liền tiến lên bắt mạch cho A Viên.

      "Sao rồi ?" Tề Uyên nhíu mày, sắc mặt u ám.

      "Thưa Hoàng Thượng, nương này đứng giữa trời nóng, lại bị hoảng sợ, hai thứ cùng mắc phải nên bị sốt, cũng có gì đáng lo ngại, uống mấy thang thuốc là tốt rồi."

      Tề Uyên thở phào nhõm hơi, khuôn mặt bình tĩnh nhìn sang A Viên nằm giường, trong lòng dừng lại: Vậy là Trẫm dọa nàng ốm sao ?

      Hết chương 41.
      thongminh123, Anhdva, iruka kawaii25 others thích bài này.

    5. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Mang tiếng tề soái ca quá à:yoyo36:
      thuann thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :