1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 36.1: Đoan ngọ (1)
      Editor: Sil

      Kiều Thư suy nghĩ lúc lâu, cũng có nổi nửa phần manh mối, chỉ nghĩ rằng bản thân thường tiến Cung dự tiệc mà gặp nàng lần, trong lòng cũng chẳng để ý.

      , cho ngài đồ ngọt ăn này." A Sơ bước “bịch bịch” vài bước tới, dè dặt lấy bọc bằng giấy từ trong người ra: "Đây là món Kẹo lạc* của Bách Vị Trai, ngài nếm thử ."

      *) Kẹo lạc: món này trông khá giống với kẹo lạc của mình lắm.

      [​IMG]

      Kiều Thư hơi ngạc nhiên nhìn bé, sững sờ lúc lâu sau mới cười : "Nha đầu này, ta cũng biết từ lúc nào con giấu món Kẹo lạc này bên người đấy."

      Thái Hoàng Thái Hậu nhìn cũng che miệng cười ha ha: "Đứa bé A Sơ này ngoan, giống hệt cha nó."

      Kiều Thư vừa nghe thấy vậy, vui đến phía trước Thái Hoàng Thái Hậu, vô cùng quen thuộc mà lắc cánh tay bà làm nũng: "Hoàng Tổ mẫu, A Sơ rất ngoan sao lại thể giống con được ?"

      Thái Hoàng Thái Hậu bị nàng trêu đến mức cười ngừng, bà giả vờ tức giận, xụ mặt xuống khẽ chọc trán Kiều Thư, sẵng giọng : "Con mà ngoan á ? Từ con bị cả nhà nuông chiều đến biết trời đất, cái danh hiệu “Bá Chủ của Kinh thành” này con nhớ nhưng ai gia lại luôn nhớ rành rành !"

      A Viên nghe vậy cũng cười khẽ, nàng cũng từng nghe qua vị Sóc Vương phi này, khi con ở nhà mẹ đẻ khá được nuông chiều, từ trước đến nay luôn “ ngang”* trong Yến kinh. Tuy được nuông chiều đến tùy hứng nhưng vẫn là người hiền hòa.

      *) ngang: Ở đây có nghĩa là làm gì cũng được, như kiểu coi Kinh thành thành luôn sân nhà mình, thích làm gì làm mà có ai ngăn cấm.

      Nàng vừa bụm miệng cố nhịn cười, vừa nhìn về phía Kiều Thư bằng ánh mắt đầy hâm mộ: Chỉ có người từ được quý cho đến khi lớn lên như Vương phi mới bừa bãi phóng khoáng như vậy được thôi chứ ?

      " , ngài ăn ." A Sơ thấy nàng nhìn chăm chú mới đưa tay ra khẽ kéo lấy tay áo của nàng.

      A Viên nhìn bé chớp đôi mắt to, kìm được muốn lấy tay vuốt đầu bé cái, cầm chiếc Kẹo lạc lên cắn miếng, đôi mắt nàng đột nhiên sáng lên. Món Kẹo lạc này tuy ngọt mà ngấy, mềm xốp ngon miệng, vừa bỏ vào trong miêng liền tỏa ra vị lạc thơm nồng.

      "Món này là do vị đầu bếp hơn 80 tuổi của Bách Vị Trai làm, còn ngon hơn cả đồ ăn trong Cung đó !" A Sơ híp mắt cười, đưa hết tất cả Kẹo lạc trong tay sang cho A Viên.

      A Viên có hơi ngượng ngùng, định tặng bé thứ gì đó để đáp lễ, thế nhưng người ta lại là Quận chúa, có thứ gì hay mà chưa thấy qua đâu, sao có thể để ý mấy thứ kia của mình cơ chứ ?

      "Lão Tổ tông, A Sơ đói bụng rồi." Giọng mềm mại, đôi mắt phượng đều nhìn sang Thái Hoàng Thái Hậu.

      "Nương..." A Viên vừa định ra hai chữ "Nương nương", Minh Đàn liền vội vàng kéo tay áo nàng, khẽ lắc đầu cái với nàng.

      A Viên mím môi, do dự lúc lâu sau mới lắp ba lắp bắp: "Hoàng, Hoàng Tổ mẫu... Bữa, bữa trưa của hôm nay hay để cho con làm ."

      nay Thái Hoàng Thái Hậu nuông chiều nàng đủ thứ, lại còn thương đặt người ta ngay tại đầu quả tim rồi, A Viên mở miệng sao bà lại đồng ý cơ chứ ? Tất nhiên là ngài đồng ý rất thoải mái rồi.

      Minh Đàn dẫn nàng tới Phòng bếp , vì bên người Thái Hoàng Thái Hậu thể thiếu bà, liền ra lệnh cho người khác chăm sóc cho nàng liền trở về.

      A Viên nhìn cái thớt, bếp lò cùng nồi sắt, trái tim treo lên cuối cùng cũng buông xuống rất nhiều, nàng vô cùng thích Phòng bếp.

      "Vị tỷ tỷ này, xin hỏi có sữa bò ở đây ?" A Viên hành lễ với người Cung nữ lớn tuổi kia, cười hỏi.

      "Có, để ta lấy cho nương."

      Đợi đến khi sữa bò được mang tới, A Viên mới lưu loát đập 3 quả trứng gà, lại cho thêm 2 lòng đỏ trứng. Nàng đánh cho trứng gà tan ra, cho thêm Đường Cát* và sữa bò rồi trộn đều lên, lại cho từng chút bột mì được rây** vào, trộn đến khi đặc lại liền bỏ vào trong nồi, ngừng khuấy bằng thìa gỗ.

      *) Đường cát là đường mà mọi người thường ăn í

      **) Rây bột là kiểu mọi người cho bột qua tấm lọc để tránh bột bị vón cục lại.

      [​IMG]


      Chỉ lát sau, hỗn hợp trong nồi càng đặc lại, đợi đến khi hỗn hợp kết thành hình, A Viên liền bỏ Sữa trứng* từ trong nồi ra ngoài để ở bên.

      *) Sữa trứng (hỗn hợp) hay còn gọi là kem sữa trứng (tiếng : custard): là hỗn hợp nguyên liệu dùng trong nấu ăn, chủ yếu là cho món tráng miệng. Nó bao gồm sữa, kem và lòng đỏ trứng đánh đều, đôi khi có thêm bột mì, bột ngô hay gelatin. Tùy vào cầu của từng món mà người ta pha sữa trứng ở dạng lỏng hoặc sánh đặc.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      A Viên lấy lượng bột mì vừa phải, cho thêm sữa bò, vò thành bột lại để sang bên cho bột lên men.

      Nàng chờ trong lúc lên men bột lại làm thêm chút thức ăn, A Viên vừa múc Gà viên xào măng* từ trong nồi ra liền nhìn thấy lên men gần được. Nàng nặn bột để thoát khí, đến khi phần bột mịn liền nắm thành từng cục bột lớn khác nhau lắm, lại cán mỏng như da, boc quanh phần Sữa trứng để ở bên rồi bỏ vào nồi hấp.

      *) Gà viên xào măng:

      [​IMG]

      (Nguồn: xinshipu.com)


      "A, thơm quá !" Kiều Thư vừa ngửi được mùi hương, cười đến lông mày cong cong.

      Vừa dứt lời, A Viên lại dẫn Cung nữ tới chuẩn bị bàn ăn.

      "Nặc Nha Nhi ! Đừng làm vội, con tới bên cạnh Hoàng Tổ mẫu ngồi lúc ."

      "Để con hầu hạ ngài dùng bữa !" A Viên híp mắt cười , nàng rất thích nhìn người khác ăn những món ăn mình nấu.

      "Được, được thôi ! Hôm nay Hoàng Tổ mẫu liền nếm thử tay nghề của Nặc Nha Nhị." Thái Hoàng Thái Hậu cười, ngồi vào chỗ, Kiều Thư thấy thế cũng ôm A Sơ ngồi xuống.

      " , bánh bao bé kia là gì vậy ! Sao lại nở hoa ạ ?" A Sơ nhìn những chiếc Bánh bao nhân Trứng sữa béo ngậy kia mà cảm thấy mới mẻ liền hỏi.

      "Đây phải là Bánh bao, mà là Bánh bao nhân Trứng sữa, bên trong còn có nhân bánh đấy, Quận chúa người có muốn nếm thử ?" A Viên híp mắt cười, khuôn mặt trong trẻo như nước.

      A Sơ dùng đũa gắp chiếc Bánh bao nhân Trứng sữa kia lên, ngửi được mùi thơm của sữa bò nồng đậm lại chờ được mà cắn miếng, đôi mắt to tròn trong nháy mắt liền tràn đầy vui vẻ: "Ngon quá !"

      A Viên thấy bé thích liền khẽ thở phào nhõm hơi. Nàng vốn tưởng rằng A Sơ từ lớn lên trong phú quý chán mấy thứ đồ tầm thường này. A Viên nhìn cái miệng nhắn của A Sơ khẽ chuyển động, trong lòng cũng là vô cùng vui vẻ.

      Kiều Thư thấy nữ nhi ăn đến là ngon miệng cũng gắp cái bánh lên nếm thứ. Từ nàng thích ăn điểm tâm rồi, từ Nam ra Bắc chỉ cần là đầu bếp có chút tên tuổi đều từng được mời về nhà, nàng cũng thử qua ít những món từ phức tạp rồi, nhưng hôm nay món Bánh bao nhân Trứng sữa rất đỗi đơn giản này ra lại làm nàng rất thích. Bánh bao mềm mại, chứa đựng hương vị ngọt ngào tinh tế, ăn miếng tỏa ra hương sữa nồng nàn.

      Bữa cơm này, Thái Hoàng Thái Hậu ăn rất ngon.

      "Nương nương, đến bát thứ ba rồi." Minh Đàn cười : "Công chúa còn ở trong Cung của chúng ta, cũng chạy đâu được, ngày mai lại nấu cho ngài ăn!"

      Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong lại hơi bất mãn: " đau lòng, ai gia lại đau lòng !"

      "Nương..." A Viên dừng lại, vội vàng sửa lại cách xưng hô: "Tổ mẫu, con thích làm mấy thứ này, nếu ngài thích mai con lại nấu cho ngài ăn."

      Thái Hoàng Thái Hậu nhìn trước thiếu nữ dung nhan mỹ lệ cười kiều rất xinh đẹp, giọng có hơi nghẹn ngào: "Nặc Nha Nhi lớn rồi, tốt, tốt..."

      "Hoàng Thượng giá lâm ! Sóc Vương gia giá lâm." Giọng cao vút của tên Thái giám truyền đến, khẽ gãi ngứa trong lòng A Viên, ngay cả khuôn mặt nàng cũng giãn ra.

      Mọi người trong phòng hành lễ rất quy củ, do A Sơ còn , lại thẳng đến trước mặt hai người, vươn cánh tay bé mỗi tay túm lấy người, ngẩng đầu lên ngọt ngào : "Hoàng Bá phụ, Phụ thân, người mau nếm thử đồ ăn làm , ăn ngon lắm !"

      "Đúng, đúng, đúng, mau nếm thử tay nghề của Trưởng tỷ của các con !" Thái Hoàng Thái Hậu cười, khẽ phất tay.

      Tề Uyên nhìn sang A Viên, khuôn mặt hơi trầm xuống, nha đầu còn chưa cao đến ngực lại có thể trở thành "Trưởng tỷ " của mình sao ?!

      Tề Sóc từ trước đến nay vốn tính tình phóng khoáng bừa bãi, cười gọi tiếng “Trưởng tỷ” liền ngồi xuống: "Vừa vặn con cũng đói bụng."

      vừa cầm đũa lên cái cảm nhận được sau lưng lạnh lẹo, tựa như bị lưỡi dao sắc nhọn chọc vào người vậy. Tề Sóc quay đầu lại, chỉ thấy Tề Uyên nhìn mình đầy ý. ngạc nhiên, chớp mắt cái lại cười : "Hoàng huynh đành lòng vì đệ phải ăn cơm thừa sao ? Thần đệ vốn định tới đón Thư Thư và A Sơ về phủ, cũng để ý nhiều như vậy. Huống chi đều là người nhà cả, Thần đệ cứ tiện ăn miếng là được rồi.

      Tề Uyên:...

      ***

      Qua buổi trưa, sau khi tiễn cả nhà Sóc Vương ra về, Tề Uyên vốn định hỏi chút xem liệu A Viên có thoải mái khi ở trong Cung Trường An nếu tìm cách để chuyển nàng về. Nhưng ngờ rằng, còn chưa kịp mở lời liền thấy Thái Hoàng Thái Hậu ngáp cái, ngái ngủ : "Nặc Nha Nhi, con nghỉ trưa với Hoàng Tổ được ?"

      "Được ạ." A Viên nhìn sang Tề Uyên, ý bảo mình có thể chăm sóc tốt cho Thái Hoàng Thái Hậu để ngài yên tâm rời , lại cẩn thận đỡ Thái Hoàng Thái Hậu vào trong Tẩm cung.

      Tề Uyên nhìn theo bóng lưng của nàng, khẽ mím môi. Xem ra nàng rất thoải mái, còn dáng vẻ nơm nớp lo sợ như ở Ngự tiền dù chỉ chút, trong lòng lại khẽ chùng xuống: Đúng là đồ vô lương tâm.

      A Viên ở trong Cung Trường An mấy ngày, càng thêm cảm thấy bản thân tựa như cá bơi trong nước, mỗi ngày đều vô cùng tự tại, các Cung nhân đều hết sức khách sáo với mình. Mới đầu nàng còn thấy hơi kỳ lạ, nếu như ở trong Cung khác, số người khi thấy mình vì được coi trọng mà lấy cơ hội được xuất vốn dĩ vẫn thuộc về bản thân nhất định làm khó mình cả ngoài sáng lẫn trong tối, chờ cho bản thân mắc sai lầm để đuổi mình ra ngoài, nhưng trong Cung Trường An này các Cung nhân lại hiền lành như Bồ Tát vậy.

      Sau vẫn là Mình Đàn cho nàng, rằng Thái Hoàng Thái Hậu là người hiền lành, đa số người trong Cung Trường An đều chịu ơn của Thái Hoàng Thái Hậu, thấy nàng có thể làm cho chủ nhân vui vẻ đều cảm kích trong lòng, mong nàng ở lại đây còn kịp ấy, tất nhiên là ngáng chân nàng rồi.

      Nàng vừa nấu Trứng ngâm trà* lại vừa cảm thán: Phụ thân rất đúng, làm điều tốt cho mọi người đều là giúp cho bản thân mình.

      *) Trứng ngâm trà: Trứng trà là món ăn rất phổ biến tại Trung Quốc. Món ăn đơn giản nhưng ngon miệng này rất dễ làm, có thể điểm nhấn khác biệt cho bữa ăn của bạn thay thế cho món trứng luộc thông thường. Ở Trung Quốc, người ta dùng trứng ngâm trà như món ăn , đôi khi họ cũng dùng với cơm hoặc cháo. Trứng ngâm trà được bán tại các quầy hàng rong hoặc các cửa hàng lớn. Họ ăn quanh năm, nhưng nhiều nhất là những ngày Tết Nguyên đán bởi họ coi đây là món ăn mang lại thịnh vượng, may mắn.

      [​IMG]


      (Nguồn: Báo Ngôi Sao)

      (To be continue...)
      thongminh123, iruka kawaii, Suuuly23 others thích bài này.

    2. Wailtting

      Wailtting New Member

      Bài viết:
      29
      Được thích:
      19
      Ôi... Miêu tả món ăn mà thèm dãi... Thakiu ed nha..
      thuann thích bài này.

    3. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 36.2: Đoan Ngọ (2)

      Editor: Sil

      " nương đừng vội, đến canh giờ này rồi nên trở về nghỉ ngơi ." Vị Cung nữ mặc bộ Cung trang màu xanh đậm, Tình Việt cười : "Phần còn lại hãy để cho ta làm ."

      "Mỗi ngày ta cũng chỉ có chuyện phiếm, đùa vui cùng với Nương Nương mà thôi, còn Tình Việt tỷ lại phải bận rộn suốt cả ngày, mấy chuyện nhặt này cứ để cho ta làm ." A Viên cầm quả Trứng ngâm trà lên cẩn thận nhìn, quay đầu lại khẽ cười với nàng: "Dù sao cũng sắp được rồi này."

      Tình Việt nhìn ánh mắt sáng lấy lánh còn nở nụ cười của A Viên, khuôn mặt lộ ra vẻ cảm kích, : "Ít nhiều có nương làm bạn mà Thái Hoàng Thái Hậu mới được thoải mái như vậy. làm được việc lớn lao như vậy, ta luôn muowns báo đáp ."

      "Ta có giúp đỡ gì đâu, đều là ta đến đây để hưởng phúc mà !" A Viên khẽ cong đôi mắt, giọng : " dám dối gạt tỷ, lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ có nhiều người đối xử tốt với ta như vậy..."

      Mũi chua xót, hốc mắt hơi đỏ lên, giọng ngọt ngào cũng mang theo nức nở: "Ta phải báo đáp cho mọi người mới đúng."

      Tình Việt thấy A Viên cúi đầu xuống, tâm trạng dường như hơi trầm xuống liền biết nàng nhớ tới chuyện buồn. Nàng nhìn đống Bánh Chưng còn chưa gói xong ở bên, vội vàng chuyền chủ đề: " dạy ta gói Bánh Tro* ."
      *) Bánh Tro (Bánh Gio, Bánh Ú Tro hay Bánh Nẳng): là loại bánh được làm với thành phần chính là gạo nếp ngâm qua nước tro (tức tro than lá cây, nhất là lá tre) và gói lá đem luộc chín trong nồi. Loại bánh này trước kia thường xuất trong lễ cúng gia tiên của người Việt vào ngày Tết Đoan ngọ mồng 5 tháng 5 lịch. Bánh ú tro có xuất xứ từ Quảng Đông, Trung Quốc và có từ thời nhà Minh.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      "Được thôi !" A Viên dù rất thích nấu cơm nhưng lại đủ kiên nhẫn để gói Bánh Tro. Nàng nhìn chậu Gạo nếp và Trứng vịt muối*, cái loại nguyên liệu cùng Táo Tơ Vàng** kia rồi lại nhìn sang Tình Việt: "Nếu tỷ tỷ học xong rồi liền giúp ta gói Bánh Tro !"

      *) Trứng vịt muối: là cách bảo quản và chế biến trứng của Trung Quốc bằng cách ngâm trứng vịt trong nước muối, hoặc đóng gói từng quả trứng trong than củi tẩm muối. Trong các siêu thị tại châu Á, những quả trứng được đôi khi bọc trong lớp than dày dán muối. Những quả trứng cũng có thể được bọc trong túi nhựa có chứa muối bên trong, và đóng gói rút chân . Tại Việt Nam, trứng muối chế biến tương tự như trứng muối của Trung Quốc.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)

      **) Táo Tơ Vàng: loại táo trong các loại Táo Tàu, nhưng lại nổi tiếng vì chất lượng và hàm lượng dinh dưỡng đặc biệt. Bẻ ra trông như Táo Tàu, nhưng khi nhìn kỹ lại thấy thịt tháo được gắn với nhau bởi những sợi “tơ” màu vàng, thế nên được gọi là “Táo Tơ Vàng”

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)

      "Được !"

      Mùng 5 tháng 5, ngày Tết Đoan Ngọ, thời tiết mơ hồ lộ ra cái nóng nực của mùa hè.

      A Viên dậy sớm, định nấu Bánh Tro để cho Thái Hoàng Thái Hậu có thể ăn được món Bánh Tro mới ra lò từ sáng sớm. Nàng vừa mới mặc xong quần áo thấy Mình Đàn đỡ Thái Hoàng Thái Hậu vào.

      "Hoàng Tổ mẫu, sao ngài lại dậy sớm vậy ? Trời còn chưa sáng mà !" A Viên hơi ngạc nhiên, tiến lên đỡ ngài ngồi xuống, ba tiếng "Hoàng Tổ mẫu" thế mà kêu ra càng lúc càng quen miệng.

      "Hoàng Tổ mẫu tới cột cho con Dây Ngũ Sắc*." Thái Hoàng Thái Hậu chiến chiến nguy nguy cầm cái biên cực kỳ xinh đẹp nhiều màu dây ở trước mặt nàng quơ quơ, thần thái kia cực kỳ giống làm chuyện tốt muốn giành công tiểu hài tử.

      *) Dây Ngũ Sắc: Là đồ vật được đeo trong ngày Tết Đoan Ngọ ở Trung Quốc, có tác dụng trừ tà và ngụ ý cầu phúc. Năm màu dây tượng trưng cho Ngũ Hành từ thời cổ đại. Theo truyền thống, vòng được bện từ sợi dây thô từ 5 màu: đỏ, xanh, vàng, trắng, đen, treo cánh tay hoặc cổ của em bé, trẻ sơ sinh. Đeo từ ngày Tết Đoan Ngọ (5/5 lịch) cho đến ngày Thất Tịch mới được cởi xuống.

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      Đôi mắt A Viên đỏ lên, ngoan ngoãn vươn tay ra. Nàng nhìn dáng vẻ nghiêm túc cẩn thận của Thái Hoàng Thái Hậu, lại nghĩ đến mẫu thân ở nhà, tựa như ăn mơ vậy, trong lòng chua xót đến mức khó có thể diễn tả nổi: Mẫu thân chưa bao giờ đeo Vòng Ngũ Sắc cho mình cả...

      "Thời còn trẻ Hoàng Tổ mẫu có thể bện Vòng Ngũ Sắc đẹp hơn so với bây giờ nhiều..." Thái Hoàng Thái Hậu nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của A Viên, thở dài: "Hoàng Tổ mẫu nay già rồi, làm gì được nữa, mắt sắp nhìn rồi..."

      "Sao Hoàng Tổ mẫu lại già rồi ? Tối qua ngài còn dùng thêm hai bát cơm nữa mà !" A Viên lấy tay sửa lại mái tóc hoa râm rối tung của ngài, giọng : "Ngài dù có buộc dây thừng lên tay con, con cũng vẫn thấy đẹp mắt !"

      "Nhìn cái miệng nho ngọt ngào của con này !" Thái Hoàng Thái Hậu híp mắt cười, khẽ véo vào khuôn mặt nhắn của nàng, cưng chiều : "Nặc Nha Nhi nhất định là giấu Hoàng Tổ mẫu uống nước đường rồi !"

      "Nương Nương, ngài nô tỳ bện vòng xấu ngay trước mặt Công chúa chứ, đây phải là khiến cho nô tỳ bị người cười nhạo sao !" Mình Đàn cười .

      Thái Hoàng Thái Hậu che miệng lại khẽ cười, ngước mắt lên nhìn nàng, sẵng giọng : "Nếu sợ bị cười nhạo hãy học cho tốt chút, năm đó ai gia cũng cẩn thận dạy lắm rồi đó !"

      "Còn phải là do Nương Nương nhân từ chiều nô tỳ đến mức biết trời cao đất rộng gì nữa chứ."

      A Viên thấy canh giờ còn sớm liền mềm giọng khuyên nhủ: "Hoàng Tổ mẫu về ngủ chút nữa , để con nấu Bánh Tro cho ngài, chờ ngài tỉnh lại vừa đúng lúc có thể ăn được rồi !"

      Thái Hoàng Thái Hậu cười đồng ý, được A Viên và Mình Đàn đỡ về Tẩm Cung nằm xuống.

      Khoảng tuần nhang nữa, A Viên gặp ngài ngủ say liền rút tay phải ra từ trong tay Thái Hoàng Thái Hậu, rón rén ra ngoài.

      Đợi đến khi Bánh Tro chín, trời cũng sáng bừng rồi. Đến khi A Viên vào sảnh, Thái Hoàng Thái Hậu cũng rửa mặt chải đầu xong chờ đợi rồi.

      "Hoàng Tổ mẫu, ngài nếm thử món Bánh Tro con gói được ?" A Viên cười bóc chiếc bánh ra đặt vào trong mâm trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu.

      Ngài híp mắt cười nhìn chiếc Bánh Tro trước mặt, vui vẻ hớn hở khen: "Bánh Tro Nặc Nha Nhi gói đẹp lắm !" Vừa dứt lời liền cắn miếng, gạo nếp rắn chắc, mùi vị của Táo tùy ý, cùng với mùi thanh mát của Lá Tro, vô cùng ngon miệng: "Nặc Nha Nhi gói Bánh Tro là món ngon nhất mà Hoàng Tổ mẫu từng ăn !"

      "Từ nay về sau mỗi ngày con đều gói cho ngài ăn, cho tới khi ngài ăn chán rồi mới thôi !"

      Mình Đàn nhìn đôi mày giãn ra của Thái Hoàng Thái Hậu, yên lặng lau nước mắt nơi khóe mắt, nàng tình cảm ơn A Viên.

      ******

      ngày hôm nay Tề Uyên cực kỳ vội vã, từ sáng sớm vẫn chưa ngồi xuống được lần nào, khó khăn lắm mới có nửa khắc* nghỉ ngơi liền bước nhanh tới Cung Trường An.

      *) 1 khắc = 15 phút nên chắc nửa khắc = khoảng 8 phút

      "Còn nhớ buổi Cung yến hôm nay sao ?"

      "Nhớ !" A Viên khẽ gật đầu: "Ngài tới dẫn ta à ?"

      "Ừ." Tề Uyên nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, khóe môi khẽ cong lên: "Chuẩn bị chút rồi theo ta."

      A Viên vừa định gật đầu, giật mình lại nhớ đến điều gì đó. Nàng quay đầu lại nhìn về phía Tẩm Cung, nghĩ đến vị phu nhân lớn tuổi tóc hoa râm kia, trong chớp mắt lại do dự: "Thái Hoàng Thái Hậu có ?"

      Tề Uyên ngạc nhiên, ung dung lắc đầu: "Hoàng Tổ mẫu tuổi cao rồi, nếu dự Cung Yến sợ ngài mệt mỏi."

      A Viên cắn môi, cẩn thận nhìn sắc mặt của , : "Vậy, hay là ta đây cũng nữa ? Nếu mà ta , chỉ còn lại mình Thái Hoàng Thái Hậu..."

      Tề Uyên yên lặng nhìn A Viên, chậm rãi mở miệng : "Đêm nay có Pháo hoa, muốn xem sao ?"

      A Viên vừa nghe thấy có Pháo hoa, đôi mắt liền sáng lên trong nháy mắt, nhưng chỉ trong chớp mắt, cặp mắt kia liền trở nên ảm đạm: "Ta vẫn nên ở lại với Thái Hoàng Thái Hậu thôi."

      Lòng Tề Uyên cứ tựa như phiêu phiêu trong gió, lòng lạnh ngắt. Khuôn mặt bình đạm như nước, đôi mắt lại sâu thẳm như ao tuyết, chỉ thấy chậm rãi mở miệng, đến cả giọng cũng mang theo mấy phần khí lạnh: " hối hận sao ?"

      " hối hận !" A Viên sợ tức giận liền đánh bạo khẽ kéo lấy tay áo của giọng dỗ dành: "Thời gian sau này nhiều như vậy, năm nào xem cũng đều giống nhau hết mà."

      "Nằm mơ đấy à." Tề Uyên ném ra bốn chữ, liền phất tay áo rời .

      A Viên nhìn bóng lưng như cây Tùng Bách* kia, thè lưỡi: Đồ hẹp hòi !

      *) Cây Tùng Bách: là trong những loài cây thuộc 1 trong bộ "Tùng, Cúc, Trúc, Mai". Còn có tên gọi khác là Tùng Bách Tán, Vương Tùng. Trong phong thủy, Tùng Bách có ý nghĩa cho "trường thọ" và "thịnh vượng". Tùng Bách trong sương tuyết mà vẫn cứng cỏi vươn lên xanh tươi, vừa kiên nhẫn chịu đựng vừa đầy ắp nghị lực chống với khí hậu ác liệt. Người ta còn quan niệm rằng gỗ tùng bách có khả năng trừ ta khí, xua đuổi ma quỷ mang lại bình yên, an lành cho con người. Những cây tùng bách thường được trồng làm cây cảnh, cây lớn lấy gỗ có nhiều ứng dụng trong đồ thủ công mỹ nghệ, vỏ cây dùng trong y dược và công nghiệp.

      [​IMG]

      (Nguồn: gothanhvinh.com)


      Đến buổi tối, Điện Thiên Thu vô cùng náo nhiệt, trong Điện ngồi đầy Danh môn, Quý tộc. Tề Uyên ngồi ở phía cao, bởi vì vị trí của Hoàng Hậu còn trống nên Bạch Thấm, người có vị phân cao nhất liền ngồi ở bên trái .

      Khi ăn uống linh đình, nàng lại hơi chăm chú nhìn xuống phía dưới: Chàng tới đây sao ?

      người đàn ông mặc ộ quần áo màu Xanh ngọc từ từ vào, đôi mắt từ trước tới nay luôn bình tĩnh của Bạch Thấm hơi động đậy, trong lòng lại dâng lên nỗi vui mừng.

      "Nương Nương." Nhĩ Nhạc thấy nàng sắp thất thố liền vội vàng gọi tiếng bên tai nàng, cẩn thận nhắc nhở: "Lão gia, Phu nhân vẫn còn nhìn ngài đấy."

      Chỉ câu ngắn ngủn, chén vỡ tỉnh mộng, nỗi đau đớn nhàn nhạt nơi đáy lòng yên lặng dâng lên. Nàng từ từ rũ mắt xuống, định che giấu khóe mắt hơi ươn ướt của mình: Cho dù là liếc nhìn từ xa cũng đều được...

      Tề Uyên ung dung liếc nhìn nàng cái, giọng : " thân ở Hậu Cung, khó mà được gặp cha mẹ, xuống trò chuyện cùng bọn họ ."

      Bạch Thấm chậm rãi đứng dậy, dịu dàng : "Đa tạ ân điển của Hoàng Thượng."

      Tề Uyên khẽ gật đầu, thấy nàng liền gắp miếng cá bỏ vào miệng. khẽ nhíu mày, ánh mắt có hơi bất mãn: được ngon như A Viên làm...

      Chỗ ngồi của Bạch gia lại trùng hợp gần với chỗ ngồi của Giản gia, ngay tại lúc nàng sắp sửa ngang qua Giản Chiếu, cả trái tim đều xé rách đau đớn. Bạch Thấm nhìn Phụ thân mình lộ biểu cảm bất mãn, đôi mày xinh đẹp khẽ nhăn lại.

      Chỉ thấy hai vợ chồng Bạch gia đứng dậy, hành lễ với Bạch Thấm, : "Nương Nương nên chú ý tới dáng vẻ của mình."

      "Là Hoàng Thượng cho ta tới vấn an cha mẹ." Bạch Thấm chậm rãi mở miệng, Giọng tuy mềm , nhưng trái tim lại dần lạnh xuống, Cha mẹ của nàng lại khác với của người khác...

      "Thân thể của Thần khoẻ mạnh, Nương Nương cần quan tâm, ngài mau trở về ngồi ."

      "Được."

      Bạch Thấm mang biểu cảm lãnh đạm, cũng muốn nhìn họ thêm nữa, liếc mắt cái liền xoay người rời .

      Giản Chiếu ngửi mùi hương thoang thoảng kia, trong lòng lại hơi đau xót. nhíu mày, nâng chén uống hơi cạn sạch, trong lúc hoảng hốt lại nhìn thấy chiếc Trâm ngọc mình tự tay khắc ra. Đôi tay cầm ly rượu hơi trắng bệch ra, khóe miệng lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

      "Quý phu nhân, giờ người còn khỏe chứ ?" Phu nhân Trung Dũng Hầu Dương thị thấy bà buồn bực liền chủ động hỏi.

      Vị phụ nhân xinh đẹp mặc trang phục hoa lệ, khuôn mặt chứa nét u sầu, khẽ cười: "Sao người ta lại khỏe chứ ?"

      Dương thị khẽ thở dài hơi, Lão Quốc Công nay Vân Thịnh Quan là vị võ tướng nổi danh của Đại Tề, dẹp loạn phía Tây Nam, lập được nhiều chiến công hiển hách: Em của Quốc công, Vân Thịnh Khanh hồi còn trẻ được gả cho Tổ phụ của Đương kim Thánh Thượng là Tuyên Võ Đế, sau này mất do cứu giá, được truy phong làm Hoàng Quý phi; lúc Tiên hoàng còn tại vị, xảy ra Biến cố năm Quý Dậu, Lão Quốc công cùng ba người con trai người vào cung cứu giá, chỉ để con trai út ở lại bảo vệ nữ quyến yếu ớt trong nhà, trong nửa tháng cuối cùng cuộc nội loạn đó, cháu của Vân gia là Vân Ánh Gia bị thất lạc. Cả nhà Vân gia dưới lòng trung nghĩa, Thần tử trong Triều đều tôn kính...

      "Vị khuê nữ kia của ngài ta gặp qua rồi, có phúc tướng, nhất định là tìm ra được." Dương thị vỗ tay nàng, dịu dàng an ủi.

      "Công công* và Phu quân tìm được gần mười năm rồi..." Quý thị nghĩ đến con lưu lạc bên ngoài của mình, khóc thút thít, những vị phụ nhân ngồi ở bên vội vàng an ủi, thanh hơi lớn hơn ở nơi khác chút.

      *) Công công: Bố chồng

      Kiều Thư nghe thấy tiếng liền quay lại nhìn, giật mình nhận ra tại sao bản thân khi nhìn A Viên lại thấy hơi quen mặt : Nàng thế mà lại giống Quý Phu nhân như vậy...
      Hết chương 36.
      Lời của editor: Vì vướng phải lịch thi học kỳ nên editor tạm nghỉ trong 2 tuần bắt đầu từ tuần sau. Sau thời gian này đăng truyện theo lịch như bình thường
      Last edited: 3/12/19
      thongminh123, Anhdva, iruka kawaii27 others thích bài này.

    4. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      ra là tiểu thư bảo bối nhà họ Vân , đáng lẻ phải được sống trong giàu sang phú quý người người nâng trong lòng bàn tay mà lớn nhưng lại bị lạc gặp được bà mẹ nuôi như vậy . Có thể A Viên sắp được đoàn tựu với gia đình rồi
      Chris, thuannHale205 thích bài này.

    5. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 37: Pháo hoa

      Editor: Sil

      " nhìn gì vậy ?" Tề Sóc thấy nàng sững sờ liền hỏi .

      Kiều Thư thấy xung quanh đều là bạn tốt của Quý Phu nhân, nghĩ lúc liền ghé vào bên tai Tề Sóc : "Chàng nhìn bên ngoài vị Cung nữ trong Cung của Hoàng Tổ mẫu có trông giống Quý Phu nhân hay ?"

      Tề Sóc ngước mắt lên nhìn sang, nhìn vị phụ nhân xinh đẹp khóc đến “ cành hoa lệ đẫm hạt mưa xuân”, trong nháy mắt liền sững sờ: "Khuôn mặt đúng là có vài phần giống nhau ."

      " phải chàng vẫn thường giao hảo với con trai trưởng của Quý Phu nhân sao ? hôm nào đó chàng thử vô tình hỏi thăm xem em lưu lạc bên ngoài của ta có đặc điểm gì , chúng ta cũng..."

      " mi tâm có nốt ruồi son."

      Kiều Thư còn chưa kịp dứt lời, Tề Sóc nhấp hụm Rượu Rắn lục xanh*, cười .

      *) Rượu Rắn lục xanh: Rắn lục xanh là loài rắn độc được tìm thấy ở Ấn Độ, Nepal, Myanma, Thái Lan, Trung Quốc, Đài Loan, Việt Nam. Với nhiều người, rắn lục là loài động vật nguy hiểm mà họ cần tránh xa hoặc tiêu diệt. Tuy nhiên rắn lục còn là nguyên liệu để ngâm rượu uống bồi bổ sức khỏe. chỉ rắn lục mà các loại rắn độc khác cũng được người ta săn đón nhiệt tình.

      (Nguồn: Wikipedia)


      "Trùng hợp như vậy sao ?" Kiều Thư nhíu mày, mặt treo ý cười ấm áp.

      "Người có nốt ruồi son ở mi tâm cũng ít đâu, phải bên cạnh nàng có nha đầu có nốt ruồi son ở mi tâm sao ?" Tề Sóc vừa dứt lời, chỉ cảm thấy luồng gió lạnh thổi vèo vèo bên cạnh mình, ta nghiêng đầu nhìn sang theo bản năng, chỉ thấy Kiều Thư thu lại ý cười trong mắt, yên lặng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lộ ra tia lạnh lẽo.

      "Chàng thế mà lại biết ràng về nha đầu bên người ta ."

      "Đừng là nhớ nhất đẳng nha đầu bên cạnh nàng, ngay tứ đẳng nha đầu phụ trách vẩy nước quét nhà trong viện của nàng ta cũng còn nhớ nữa là." Tề Sóc dứt lời liền lấy tay chiều khẽ véo chóp mũi của nàng: “Nếu ta hối lộ toàn bộ người bên cạnh nàng lần khi nàng tức giận lại chẳng có ai phân bua cho ta rồi."

      "Ha ! Xấu hổ chưa !" A Sơ che mắt, quay đầu , cánh môi màu phấn hồng khé cong lên cười "khanh khách".

      "Con nhóc bướng bình !" Kiều Thư búng vào trán A Sơ, quay đầu nhìn về phía Tề Sóc, nghiêm mặt : "Có vẻ như chàng ý tưởng gì khác."

      Tề Sóc nhìn Quý Phu nhân lộ vẻ đau thương, thu lại ý cười mặt, nghiêm túc : "Nếu chúng ta cứ tùy tiện rằng có vị nữ hài có thể là con lưu lạc nhiều năm của Vân gia, dưới Vân gia nhất định lấy mong đợi vô cùng lớn. Nếu như A Viên kia đúng là con thất lạc của Vân gia tất nhiên là tốt, nhưng chẳng may cuối cùng sau khi điều tra ràng hóa ra lại chỉ là hiểu lầm, vậy lúc này Vân gia như thế nào ?"

      Kiều Thư liền im lặng, sau lúc lâu mới khẽ thốt ra câu: "Vân gia càng đau lòng..."

      ta nắm chặt tay Kiều Thư, nỏi: "Ta biết nàng có lòng tốt, ta cho người thăm dò việc này, sau khi điều tra ràng ra rồi mới tính tiếp." Đôi mắt xinh đẹp rực rỡ kia của Tề Sóc lại lộ ra vẻ nặng nề: "Dù sao Tề gia chúng ta cũng thể bù đắp nổi cho bọn họ."

      Kiều Thư lại cầm tay ta, yên lặng thở dài.

      " theo Trẫm đến Hồ Nam Thanh xem pháo hoa ." Tề Uyên thấy sắp đền giờ rồi liền đặt chén rượu xuống chậm rãi .

      Tề Sóc hơi kinh ngạc: phải những năm trước đều bắn ở bãi đất trông bên cạnh Điện Thiên Thu sao, tại sao năm nay lại dời địa điểm ?

      Ven hồ Nam Thanh, gió đêm phe phẩy, cái nóng của mùa hè vào nửa đêm tại đây khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái. Mọi người ổn định chỗ ngồi, sau khi các Cung nhân bưng lên những món điểm tâm tinh xảo, chỉ nghe thấy "Uỳnh" tiếng rất lớn, bầu trời đêm vốn đen kịt đến vô tận đột nhiên phát sáng nhiều màu, lộng lẫy cả bầu trời, mọi người ai ai cũng thán phục dứt.

      Tề Uyên hơi ngửa đầu lên, mắt đen thâm thúy ánh lên tia sáng của Pháo hoa. Trong lúc mọi người ngẩng đầu lên thưởng thức Pháo hoa, chỉ mình nghiêng đầu nhìn về phía Cung Trường An cách nơi này xa, đôi môi mỏng khẽ cong lên vô cùng xinh đẹp: A Viên hẳn là nhìn thấy được nhỉ ?

      Ngụy Toàn mỉm cười nhìn Tề Uyên, đôi mắt vốn lớn sắp cong đến mức nhìn thấy khe hở rồi.

      Trong Cung Trường An, A Viên đánh Bài Lá* cùng Thái Hoàng Thái Hậu, lại đột nhiên bị tiếng Pháo hoa bên ngoài làm cho hoảng sợ.

      *) Bài Lá: (Bộ bài này mình hiểu lắm, nếu bạn nào biết viết ở dưới nhé)

      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      "Nương Nương, năm nay nơi thả Pháo hoa được dời sang hồ Nam Thanh bên cạnh chúng ta, nhìn được rất đấy !" vị Cung nữ khuôn mặt thanh tú cười tủm tỉm tới vui vẻ : "Nương Nương và Công chúa có muốn ra ngoài xem chút ? Náo nhiệt lắm đó."

      A Viên bỏ bộ bài trong tay xuống, đôi mắt sáng lấp lánh bắn thẳng tới bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt nhắn trắng nõn chứa đầy khát khao. Chóp mũi lại ngửi thấy mùi Đàn Hương* thoang thoảng, nàng giật mình nhớ ra mình ở trong Cung của Thái Hoàng Thái Hậu. A Viên quay đầu lại nhìn sang Thái Hoàng Thái Hậu với mái tóc hoa râm, thấy ngài lớn tuổi, đứng rất bất tiện liền quay đầu lại cười cầm Bài Lá lên, ngọt ngào : "Hoàng Tổ mẫu, con thích nhìn những thứ đó, chúng ta đánh Bài Lá tiếp ."

      *) Gỗ Đàn Hương: là loại gỗ từ cây trong chi Santalum. Gỗ nặng, vàng và hạt mịn, và giống như nhiều loại gỗ thơm khác, chúng giữ được hương thơm của chúng trong nhiều thập kỷ. . Gỗ đàn hương là loại gỗ đắt thứ hai thế giới, sau gỗ đen châu Phi. Cả gỗ và dầu đều tạo ra mùi thơm đặc biệt được đánh giá cao trong nhiều thế kỷ. Do đó, các loài cây phát triển chậm này bị thu hoạch quá mức trong thế kỷ qua.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      Thái Hoàng Thái Hậu nhìn chăm chú vào A Viên, hiền từ đưa tay ra vuốt tóc mái trán cho nàng: "Nặc Nha Nhi chỉ biết lừa Hoàng Tổ mẫu thôi, ý nghĩ nho này của con lừa được Tổ mẫu đâu !" Ngài lại nhìn sang Minh Đàn hầu hạở bên, bào nàng ta đỡ mình đứng dậy: "Hoàng Tổ mẫu còn chưa già tới mức được, cùng xem Pháo hoa với Nặc Nha Nhi vẫn có thể được !"

      Ngài vừa , vừa dắt A Viên đỏ mắt ra ngoài, vừa vừa thao thao bất tuyệt: "Nếu Nặc Nha Nhi thích xem, ngày mai ta cho Hoàng đệ của con, bảo nó phóng cho con xem vào ngày khác."

      "Số bạc đó, để Hoàng Tổ mẫu cho con !"

      "Nặc Nha Nhi yên tâm , Tổ mẫu còn chuẩn bị Của Hồi Môn của con nữa đó."

      ...

      A Viên đỏ mắt nhìn Pháo hóa đẹp đến dị thường kia, khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt. Nàng nghiêng đầu nhìn sang Thái Hoàng Thái Hậu mang vẻ hiền lành, nhắm mắt lại cầu nguyện trước bầu trời đầy Pháo hoa: Cầu cho Thái Hoàng Thái Hậu có thể sống lâu trăm tuổi, Phụ thân, Mẫu thân khoẻ mạnh, vô bệnh vô tai*, gia đình có thể sớm xây được nhà mới…

      *) Vô bệnh vô tai: có bệnh, gặp phải tai họa, biến cố

      Chỉ trong nháy mắt, Tết Đoan Ngọ qua được hơn tháng, sơ với lúc trước A Viên béo hơn được chút thịt, cơ thể dường như cũng cao hơn chút.

      " nương, Thái Hoàng Thái Hậu lệnh cho nô tỳ tới đo kích cỡ cho ngài." Minh Đàn cười vào, sau hơn tháng ở chung này, nàng đều nhìn được tình cảm thực của A Viên đối với Thái Hoàng Thái Hậu, trong lòng tất nhiên coi A Viên là chủ nhân mà đối xử.

      "Hả ? Còn đo nữa sao ?" A Viên thầm thở dài: "Minh Đàn tỷ tỷ, hơn tháng này Thái Hoàng Thái Hậu cứ hai ba ngày đều cho ngài tới đo kích cỡ cho ta, quần áo làm rất nhiều rồi."

      Dứt lơi, nàng liền chỉ tay vào đống hòm chất đống ở bên: "Cũng sắp chứa được nữa rồi..."

      "Ngài cứ coi như là dỗ cho lão nhân gia vui vẻ ." Minh Đàn híp mắt cười kéo nàng đứng lên, đo đạc tỉ mỉ: "Nếu ngài bứt rứt liền làm đồ ăn ngon hơn cho Nương Nương."

      A Viên thở dài, giọng : "Những loại tơ lụa quý giá này ta làm có nấu cơm cả đời cũng đều đổi nổi thớt, phải Thái Hoàng Thái Hậu ngài lỗ to sao?"

      "Đừng ngại, mấy thứ này nếu so sánh với thân thể của Nương nương cũng chẳng đáng là bao." Minh Đàn cười đo đạc xong, dịu dàng : "Nương nương dặn dò, bảo ngài đo xong liền sang ngay lập tức."

      A Viên khẽ gật đầu, dám trì hoãn mà lập tức tới Tẩm Cung của Thái Hoàng Thái Hậu.

      "Hoàng Tổ mẫu." ngay từ lúc A Viên vào cảm thấy hơi kỳ lạ: "Sao Hoàng Tổ mẫu lại để ai lại hầu hạ ?"

      "Nặc Nha Nhi mau tới đây, Hoàng Tổ mẫu có thứ tốt cho con xem." Thái Hoàng Thái Hậu bí mật vẫy tay với nàng, khuôn mặt chứa đầy ý cười hiền từ.

      Nàng nghi hoặc ngồi bên cạnh Thái Hoàng Thái Hậu, vừa ngồi xuống bị nhét hộp gỗ đỏ nặng trĩu vào trong tay.

      "Con mở ra nhìn chút ."

      A Viên thuận tay mở nắp hộp ra, nhìn được ánh sáng ôn hòa kia, sợ hãi đến mức đồng tử co rụt lại: "Thứ này, thứ này..."

      "Đây là Của Hồi Môn năm đó của Hoàng Tổ mẫu." Thái Hoàng Thái Hậu nhìn chiếc vòng tay Phỉ Thúy toàn thân xanh biếc, hề có chút tạp chất nào, đôi mắt lại phang phảng nét tự hào: "Hoàng Tổ mẫu dám , trong toàn bộ Đại Tề này thể tìm thấy được vòng Phỉ Thúy* thứ hai có thế nước** như vậy được."

      *) Phỉ Thúy: (hay còn gọi là Ngọc Jadeite): là khoáng chất có thành phần hóa học là NaAlSi₂O₆, có màu sắc trải dài từ màu trắng đến màu xanh ngọc.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)

      **) Thế nước: Độ trong suốt của Phỉ thúy

      (Nguồn: Baidu)


      Ngài lại cầm vòng tay tự tay mang lên cho A Viên, cười : "Nặc Nha Nhi của ta đeo cái gì cũng đều đẹp hết !"

      A Viên nơm nớp lo sợ nhìn chiếc vòng tay đeo tay phải, dám động đậy chút nào: Mình đeo bao nhiêu cái nhà đây nhỉ...

      "Hoàng Tổ mẫu ngủ lát, con gọi Minh Đàn trở về hầu hạ ."

      A Viên ngơ ngác đỡ lấy tay phải ra khỏi tẩm cung, trong lòng thực sợ hãi thôi. Nàng nhìn về phía Cung Thọ Khang, trái tim lại càng run rẩy dữ dội hơn.

      Sau khi suy nghĩ, đứng ngồi yên rất lâu, nàng liền gọi vị Cung nữ bình thường chăm sóc mình, giọng : "Thu lan tỷ tỷ, ngài có thể mang ta gặp Thái Hậu được ?"

      Hết chương 37.
      thongminh123, Anhdva, iruka kawaii28 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :