1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Alexis

      Alexis Active Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      373
      Chương 2: lịch chút nào


      Hơi thở A Viên ngưng trọng, theo bản năng nắm chặt hộp đựng thức ăn trong tay, trong lòng cực kì nỡ: Có thể, có thể cho ?

      thấy nàng nửa ngày nhúc nhích, lông mi khẽ nhướng: "Ngươi..."

      đợi hết lời, chỉ thấy tiểu nương trước mắt xoay người lại giương mắt nhìn : "Cho ngài nửa được ?"

      nửa?

      Tề Uyên làm như nghe , đôi mắt dần dần sâu: "Ngươi lặp lại lần nữa?"

      A Viên nghe giọng điệu hung hãn kia, rụt cổ cái, rất vô dụng đem hộp đựng thức ăn đưa tới: "Đại nhân ăn ngon miệng.”

      tự tay muốn lấy tới, lại phát tiểu nha đầu trước mắt lại giữ chặt hộp thức ăn buông.

      " tình nguyện?"

      " có, có... Nô tỳ tình nguyện." Tin A Viên run lên, vội vàng buông hộp thức ăn ra: Bánh xuân của mình, mật đào chưng đường của mình, bánh chưng đường và điểm tâm của mình!!!

      Tề Uyên nhìn xung quanh, mang theo hộp thức ăn đến Vọng phong đình phía trước.

      A Viên nghĩ nghĩ, cúi đầu yên lặng theo.

      " theo ta làm cái gì?" Tề Uyên đột nhiên dừng bước lại, xoay người nhìn về phía tiểu nha đầu lẽo đẽo phía sau mình lên tiếng hỏi.

      A Viên bất ngờ phòng ngự, đụng mạnh vào lồng ngực của , nàng xoa cái mũi đau đớn, nước mắt lập tức liền chảy ra, thanh cũng mang theo chút nghẹn ngào: " Hộp đựng thức ăn và dĩa này là của Thượng Thiện Giám, phải trả lại.”

      Tề Uyên cúi đầu nhìn tiểu nương hốc mắt đỏ ửng nhíu mày: "Thôi, theo ." xong liền nhấc chân lên bước vào đình.

      A Viên lau nước mắt, trong lòng thầm : Thực quá mất mặt, biết còn tưởng rằng ta là vì bị đoạt thức ăn mới khóc...

      Tề Uyên ngồi xuống mở hộp thức ăn ra, sờ sờ cái đĩa chứa thịt đào nghiền nhuyễn cùng bánh kem, đôi mắt đen nhánh hơi mang theo chút kinh ngạc: "Nóng?"

      "Nô tỳ dám tự mình lấy than lửa, nên có đặt thêm nước sôi ở tầng dưới chót.”

      A Viên thấy chỉ nhìn thoáng qua, liền ung dung thong thả ăn. Nàng là có chút tò mò, liền dè đặt mở miệng hỏi: "Đại nhân, địa vị của ngài là tổng quản cao quý còn ăn đủ no sao?"

      Tề Uyên: ...

      A Viên giương mắt nhìn , chỉ thấy mặt thay đổi dừng lại chút, câu cũng chưa , sau đó... Sau đó bắt đầu cầm bánh xuân lên ăn tiếp.

      Nàng nhìn chăm chú vào những ngón tay thon dài, khớp xương ràng, khỏi giương mắt quan sát tỉ mỉ phen, nhìn đến gương mặt tuấn dật kia, A Viên kinh ngạc đến mức tròn cả mắt: Ở đâu lại xuất người xinh đẹp như thế này?

      Vừa rồi bởi vì sợ hãi nên nàng dám nhìn lâu, nhưng tại quả thể dời mắt được. Mặt như quan ngọc (*), ngũ quan góc cạnh sắc sảo ràng như được tạc ra từ tượng, mày kiếm như mực, mắt giống như sao trời, quanh thân lộ ra khí thế mạnh mẽ, nếu phải mặc người chiếc áo mãng bào dành riêng cho tổng quản, nếu là Vương gia A Viên cũng tin.

      (Quan ngọc ý chỉ mặt đẹp. Cổ ngữ trung quốc: Mặt xấu là bất dương, măt đẹp là quan ngọc.)

      Mấy món này số lượng cũng nhiều, Tề Uyên chỉ ăn vài ngụm hết sạch. nhìn mâm dĩa trống trước mặt, lại quét mắt nhìn nương trợn to mắt như hạt nhãn, cảm thấy còn gì để : "Ngươi là người trong cung nào? Tên gọi là gì?"

      "Khởi bẩm đại nhân, nô tỳ là cung nữ của Thượng Thực Cục, tên là A Viên." A Viên phục hồi tinh thần lại, thành đáp. Nàng liếc mắt nhìn những cái dĩa trống rỗng kia, trong mắt lộ ra bi thương nồng đậm cùng tiếc nuối thôi: Đây chính là Liễu tư thiện tự tay làm đó!

      Tề Uyên suy nghĩ nên bồi thường cho nàng thế nào, đột nhiên nghe thấy nàng do dự, ấp úng mở miệng. tiểu nương phấn điêu ngọc trác, mi tâm mang theo viên nốt ruồi son, với vẻ mặt thành hỏi dò: "Đại nhân, ăn ngon ?"

      Tề Uyên sửng sốt: "Tạm thôi..."

      Chính là "Tạm thôi?" A Viên mếu máo, cụp đôi mắt long lanh xuống.

      "Ta trước." Tề Uyên nghĩ có lẽ Ngụy Toàn ra ngoài tìm , liền vội vàng đứng dậy rời .

      A Viên nhìn dĩa chén bàn trống rỗng, tức giận làm mặt quỷ theo bóng lưng của : Ăn xong rồi bỏ , lịch chút nào!

      Nàng nhận mệnh thu dọn đồ đạc, thở dài.

      "Hoàng Thượng, nô tài tìm lâu ..." Ngụy Toàn thấy y phục người Hoàng Thượng, sắc mặt trắng nhợt, bùm tiếng liền quỳ xuống đất: "Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng !"

      "Trẫm muốn nghe ngươi giải thích xem, vì sao y phục này lại xuất trước mặt trẫm?" Tề Uyên nhìn Ngụy Toàn trước mặt, đôi mắt bình tĩnh gợn sóng.

      "Là nô tài nhất thời sơ ý, xin hoàng thượng thứ tội!" Ngụy Toàn cúi mọp người mặt đất, hận thể đem mấy tên tiểu thái giám sơ ý kia đánh chết.

      "Vậy ngươi hãy quỳ hai canh giờ ." Thanh Tề Uyên lãnh đạm: "Đúng rồi, hôm nay thức ăn bên Thượng Thực Cục làm tệ, thưởng thịt dê.”

      "Tuân chỉ." Ngụy Toàn run lập cập, cắn răng bảo đồ đệ Tống Liên theo bên người đến Thượng Thực Cục truyền lời.

      Tề Uyên trở về Dưỡng Tâm điện thay đổi y phục người, liếc mắt nhìn liền nhắm mắt lại: Hôm nay quả là say rồi, lại mặc lầm xiêm y...

      A Viên gục đầu trở lại Thượng Thực Cục, vốn tưởng rằng tất cả mọi người đều rửa mặt nghỉ ngơi, nhưng trong viện cũng là đèn đuốc sáng choang, còn có mùi thịt nướng truyền đến.

      "A Viên ngươi đâu vậy? Sao đến giờ mới trở về?" Trình Tầm hưng phấn kéo nàng đến bên cạnh: "Mau, Hoàng Thượng thưởng thịt dê, là trời đông giá rét, để chung ta dùng cho ấm áp thân thể, ta có để dành đùi dê và sườn dê lại cho ngươi nè, còn lén cắt thêm mớ thịt bò, mật ta cũng chuẩn bị sẵn luôn!"

      A Viên vừa nghe, uể oải trong mắt đều biến mất. Hoan hoan hỉ hỉ rửa tay, trời mùa đông thế này, vây quanh bếp lò ăn thịt nướng hoặc ăn lẩu là vui vẻ nhất !

      Nàng đến bên cạnh bếp nướng đại khái nhìn thoáng qua, vén tay áo lên liền đem thịt cắt thành bốn miếng, sau đó lấy thịt bò được cắt sẵn đặt lên vỉ nướng.

      Miếng thịt bò này Trình Tầm cắt chỗ ngon nhất, dày mỏng, khi nướng mỡ rơi vào trong lửa, ngọn lửa lập tức liền bừng sang. Chiếu vào gương mặt hai tiểu nương cười khanh khách.

      Đợi thịt bò hơi thay đổi sắc, A Viên cầm lấy mật đặt bên quét đều ở phía , thỉnh thoảng lật. Nàng nắm giữ độ lửa vô cùng tốt, bao lâu, mùi hương ngọt ngào liền bay ra.

      Trình Tầm cực kì ăn ý, cầm mâm bên cạnh lên gắp những miếng thịt bò chín mềm ra. Thịt bò trong mâm toả ra hương thơm nức mũi, mang theo vị ngọt mê người của mật. Hai tiểu nương nhìn miếng thịt tươm mỡ vàng óng ánh kịp chờ đợi bắt đầu cầm đũa lên.

      A Viên nhai miếng thịt ngoài giòn trong mềm, thoải mái híp mắt lại: "A Tầm, ta kể ngươi nghe, hôm nay Liễu tư thiện vốn thưởng Đường chưng mật đào cùng bánh xuân cho ta, ta muốn mang về cho ngươi nếm thử, nhưng mà giữa đường bị Tổng quản đại nhân cản lại."

      "Tổng quản đại nhân?" Trình Tầm lượm hai cái trứng ngỗng ném vào lò lửa, lập tức liền vang len tiếng nổ tanh tách, vô cùng náo nhiệt.

      "Đúng rồi!" A Viên chọn trái bắp có hạt vàng óng ánh bẻ đôi đặt lên bếp nướng, chuẩn bị sắn mật cùng tương ớt : "Nhìn bộ dáng như là bị ăn chưa no, nên giữ thức ăn của ta lại ăn sạch, bởi vì phải thu hồi hộp đựng thức ăn và mâm bánh nên vẫn liên tục chờ ăn xong, cho nên mới về trễ."

      "Việc này sao nghe kỳ lạ quá vậy?” Trình Tầm cau mày: "Các tổng quản trong cung, người nào người nấy ăn uống no đủ dư dả, làm gì có ai đến giành thức ăn với tiểu cung nữ chứ? Ngươi kể ta xem vị tổng quản kia có bộ dạng như thế nào?"

      " Ừ... Ước chừng hơn hai mươi tuổi, gương mặt tuấn tú, dáng vẻ khí phái.”

      Trình Tầm ăn thịt bò lắc đầu: "Ngươi nhất định là bị tên thái giám nào lừa gạt rồi , trong cung phàm là thái giám có thể làm đến chứ tổng quản cũng đều là bốn mươi tuổi, chỉ có ngự tiền tổng quản Ngụy Toàn là hơi trẻ chút, nhưng mà..." Nàng cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, thấp giọng : "Nhưng mà bộ dáng ta rất xấu!"

      A Viên nghe xong cảm thấy càng lúc càng kỳ quái: "Nhưng mà mặc bộ y phục chính thống của tổng quản mà, ta nhìn đến mấy lần, hề nhận sai."

      Trình Tầm quét thêm mật và tương ớt lên hai khúc bắp vừa rồi, suy nghĩ chút : "Có thể là tên thái giám nào đó, mặc y phục của tổng quản đến lừa tiểu cung nữ chơi thôi! Nhanh ăn !"

      A Viên đảo miếng sườn dê nướng lửa, vẫn cảm thấy có cái gì đó đúng, người thái giám vừa rồi nhìn thấy đủ biết quen ăn những món ngon sang trọng, ngay cả cách ăn cũng ôn hòa lịch lộ ra ưu nhã, chẳng lẽ là trong nhà sa sút mới tiến cung làm thái giám? Nàng nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên tăng thêm đồng tình: Cũng là người đáng thương.

      A Viên gặm miếng sườn dê nóng hôi hổi, trong miệng đều là thịt dê tươi ngon căng mọng, có mùi nồng của dê, thơm lừng nức mũi. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt đen nhánh có chút tiếc nuối: Năm nay bắn pháo hoa sao…

      Đột nhiên từ trong lò nổ ‘Đùng’ cái, làm A Viên sợ tới mức giật bắn mình, nàng dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn Trình Tầm bên cạnh: "Bắn pháo hoa ?"

      Trình Tầm nhìn khuôn mặt nhắn ngây ngốc của A Viên, phì cười, nàng đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của nàng: "Pháo hoa gì chứ! Là trứng ngỗng chín!"

      "Ta quên mất!" Hai nương cười khanh khách, cùng nhau đem trứng ngỗng móc ra ngoài.

      Hai người ăn trứng ngỗng nướng thơm nức, ánh mắt cong thành hình trăng non...

      "Hoàng Thượng, giờ mẹo rồi ." Ngụy Toàn đứng trước long sàn, cúi người .

      Tề Uyên mở mắt ra, để thái giám hầu hạ đứng dậy. nhíu mày, đầu đau kịch liệt.

      Ngụy Toàn theo Tề Uyên nhiều năm, thấy cau mày biết thân thể quá thoải mái: "Sắc mặt Hoàng Thượng được tốt, có cần tuyên Thái y hay ?"

      " cần, chỉ là do trẫm hôm qua mê rượu, kêu ngự thiện phòng làm ít thức ăn ngon dự sẵn." Tề Uyên thanh trầm thấp, ngữ khí nhàn nhạt.

      "Tuân lệnh."

      Tề Uyên đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Làm món Đường chưng mật đào." Dứt lời, vén mành lên ra ngoài.

      Ngụy Toàn sửng sốt: Hoàng Thượng xưa nay thích ăn đào, sao hôm nay lại... Trong đầu linh quang chợt lóe, đột nhiên vỗ vỗ ót: Hiền quý phi thích ăn nha! Hoàng Thượng đây là khai khiếu!

      Đợi khi hạ troeeug, Tề Uyên xoa mi tâm bước lên loan giá, trầm giọng : "Quay về Dưỡng Tâm điện."

      "Dưỡng… Dưỡng Tâm điện? Hoàng Thượng ngài phải muốn đến cung của Quý phi nương nương

      dùng bữa sao?" Ngụy Toàn mấp máy môi run rẩy hỏi.

      "Quý phi nương nương? Trẫm khi nào?" Ánh mắt Tề Uyên lạnh lẽo, nghiêng đầu nhìn về phía Ngụy Toàn.

      Ngụy toàn run rẩy lập tức vội vàng quỳ xuống đất: "Nô tài... Nô tài..."

      "Từ khu nào ngươi cũng có thể làm chủ thay trẫm?" Trong giọng của Tề Uyên lộ ra hàn khí, cười tiếng.

      Toàn thân Ngụy Toàn run bần bật, vội vàng dập đầu nhận tội.

      "Đến Thanh Loan điện ." Tề Uyên phân phó, mím môi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

      "Hoàng Thượng giá lâm!" Thanh chói tai kéo cao, nữ tử bên trong phòng khẽ nhíu mày.

      "Nương nương, Ngụy tổng quản quả nhiên là , Hoàng Thượng đến đây thăm nương nương."

      "Lắm miệng." Nữ tử cúi người tu bổ hoa tao nhã đứng dậy, lười biếng rũ mắt xuống.

      Triều phục màu vàng thêu long văn đập vào mi mắt, nữ tử nhún người thi lễ, ngữ khí khách sáo xa cách: "Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng."

      "Đứng lên ." Tề Uyên giơ tay như đỡ lên, lập tức ngồi vào trước bàn.

      Bạch Thấm ngồi bên cạnh hầu hạ: "Nghe Ngụy tổng quản Hoàng Thượng ngài muốn ăn Đường chưng mật đào, thần thiếp liền bảo tiểu phòng bếp chuẩn bị chút, ngài nếm thử?"

      Tề Uyên gật đầu, tiếp nhận chén sứ tinh xảo trong tay nàng, trắng đen, đậm nhạt thích hợp. yên lặng ăn vài miếng, tuy rằng vẫn là trong ngọt mang theo hơi chua của trái cây, nhưng lại có vị ngon lành của tối hôm qua.

      "Thần thiếp có đôi lời biết có nên hay ." Bạch Thấm chậm rãi .

      "."

      " nay hậu cung trống trải, vị trí phi tần đều bị bỏ trống, ngoài thần thiếp là Quý phi, những người còn lại đều là mỹ nhân… Hoàng Thượng người xem, có phải đến lúc nên lấp đầy hậu cung?"

      Mày của Tề Uyên càng nhíu chặt, bát cầm trong tay "Ầm" tiếng để lên bàn: "Quay về Dưỡng Tâm điện."

      "Nô tì cung tiễn Hoàng Thượng." Bạch Thấm đứng dậy hành lễ, trong đôi mắt rũ xuống lại tràn đầy vẻ ung dung tự tại.

      "Nương nương, ngài biết Hoàng Thượng thích nghe những chuyện này, hiếm hoi lắm ngài ấy mới đến đây lần, sao nương nương lại muốn tìm mọi cách đuổi người ?" Cung nữ hầu cận bên người Bạch Thấm chỉ tiếc rèn sắt thành thép, nóng vội đến mức đỏ cả mắt.

      Bạch Thấm lại giống như nghe thấy, xoay người dựa vào nhuyễn tháp: "Em vào trong vườn hái vài nhánh tùng vào đây cho ta."

      "Nương nương!"

      "Nhanh !" Bạch Thấm cực kì chuyên chú vào những đoá hoa bên trong bình, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Tề Uyên ở Dưỡng Tâm điện phê duyệt tấu chương suốt cả ngày, đột nhiên cảm thấy dạ dày có chút trống rỗng: "Giờ gì rồi?"

      "Hồi hoàng thượng, giờ Tuất canh ba ." Ngụy Toàn nhìn sắc mặt Tề Uyên, thử dò xét: " bằng Hoàng Thượng ăn vài thứ? Cả ngày hôm nay ngoài vài miếng mật đào chưng đường ngài dùng ở cung Quý phi ra chưa ăn gì, thân thể chịu đựng nổi!"

      Mật đào chưng đường...

      Tề Uyên để bút trong tay xuống, trầm tư lát đột nhiên cất tiếng : "Đem y phục tổng quản hôm qua đến đây cho trẫm."

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Tề Uyên: Phải tìm vợ rồi ╮(╯▽╰)╭

      A Viên: ...
      thongminh123, iruka kawaii, Anhdva38 others thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Vậy chương sau đôi bạn trẻ gặp nhau tiếp

    3. Alexis

      Alexis Active Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      373
      Chương 3: Tề Nhị

      "Dạ?" Ngụy Toàn sửng sốt, há hốc miệng to.

      "Hửm?" Tề Uyên ngước mắt nhàng liếc mắt nhìn , hơi nhướng đuôi mày.

      "Nô tài chuẩn bị cho Hoàng Thượng ngay." Ngụy Toàn liền lăn vòng lui xuống.

      Đợi hầu hạ Tề Uyên thay quần áo xong, Ngụy Toàn nhịn được nhìn lướt qua, lại quản được cái miệng nịnh nọt của mình: "Hoàng Thượng, ngài dù mặc y phục của thái giám cũng đúng là khác hẳn nha, dáng người khí độ của ngài như thế này, thấp nhất cũng có thể giả thành vương gia!”

      Tề Uyên đem nhẫn ngọc tay tháo xuống đưa cho , khẽ liếc cái, giọng nhàn nhạt: "Lúc trẫm mặc quần áo thị vệ, phải ngươi trẫm mặc quần áo gì giống địa vị đó sao?”

      "Ách..." Ngụy Toàn nghẹn cái, dè dặt rúc cổ lui qua bên, im lặng giống như gà.

      Tề Uyên nhấc chân ra Dưỡng Tâm điện, Ngụy Toàn liền vội vã theo.

      "Đừng theo ." Tề Uyên sâu kín câu đó, sau đó chắp tay sau lưng ra cửa điện.

      "Ngụy tổng quản, sao Hoàng Thượng lại ăn mặc như thế?"

      "Sao tự dưng lại mặc y phục của tổng quản? Xưa nay phải Hoàng Thượng chỉ mặc y phục thị vệ dạo sao?"

      Ngụy Toàn liếc nhìn mấy tên thị vệ tò mò, lạnh lùng : " Nếu Hoàng Thượng để cho ta biết, ta sớm cùng ngài ấy rồi !" nhìn bóng lưng Tề Uyên dần dần trong bóng đêm, trong mắt đều là lo lắng: Hay là Hoàng Thượng coi trọng tên tiểu thái giám nào rồi...

      "A Viên, hai hôm tới là đến phiên của ngươi trực, quét tuyết trước cửa .” Diêu Uẩn An thoải mái uống nước hạnh nhân nóng hôi hổi mà vừa đưa tới, hương thơm ngọt ngào bay khắp phòng.

      A Viên để ý, nàng cùng tiểu cung nữ làm nhiệm vụ hôm nay ở phòng bếp quan hệ cũng tệ lắm, sớm với nàng ấy là buổi tối muốn luyện kĩ thuật cắt bằng dao, thấy canh giờ cũng còn sớm, nương theo lời Diêu Uẩn An bảo nên nhấc chân định , ngờ vừa muốn bị người kéo lại.

      "Buổi tối khuya khoắt thế này, tội gì lại ép buộc mình chứ? Ngày mai thức dậy rồi lại quét phải cũng giống nhau sao!" Trình Tầm giữ chặt A Viên, hừ lạnh .

      "Ta làm vậy cũng là vì muốn tốt cho A Viên, nếu có vị quý nhân nào ngang qua trượt chân , truy cứu tới, xui xẻo còn phải A Viên sao?" Khóe miệng Diêu Uẩn An cong lên ý cười, nhìn chăm chú vào A Viên.

      Trình Tầm hầm hừ cười tiếng: "Đêm hôm khuya khoắt, vị quý nhân nào lại tới Thượng Thực Cục chứ! Cho dù là ban ngày, các quý nhân có muốn ăn gì cũng chỉ phái cung nữ đến tiếng, khi nào đích thân đến vậy?"

      "Ngươi..." Diêu Uẩn An bị nghẹn ra lời, tức giận mặt đều nghẹn đỏ hồng.

      "Ta cái gì?" Trình Tầm còn muốn châm chọc thêm vài câu, đột nhiên bị người kéo kéo tay áo, nàng quay đầu lại nhìn, thấy A Viên hướng mình nháy nháy mắt, mới chợt nhớ ra đêm nay nàng muốn luyện kỹ thuật cắt thái nên cũng tiếp tục ngăn cản.

      A Viên cùng vào cung chung với các nàng, coi như là cùng nhau lớn lên, đối với tính tình của Diêu Uẩn An ràng như lòng bàn tay, kỳ nàng thuộc loại người thích phô trương tính tình tiểu thư của mình mà thôi, ngươi càng để ý nàng, nàng càng quá đáng, nếu nhẫn nhịn chút cũng qua thôi.

      Nàng đẩy cửa ra ra ngoài, lập tức về hướng phòng bếp.

      Lúc A Viên về hướng phòng bếp, đột nhiên phát cánh cửa Thượng Thực Cục mở. Nàng dừng bước, tò mò nhìn ra phía ngoài xem, thấy người đứng ở ngoài cửa vẫn nhúc nhích, trái tim của nàng nhất thời liền sợ tới mức run rẩy.

      "Lại đây."

      Thanh trầm thấp vang lên, vang dội trong màn đêm tăm tối làm A Viên sởn tóc gáy, sợ tới mức hồn phi phách tán. sớm nghe trong cung có nhiều nhất đó chính là oan hồn, nàng suốt ngày thắp hương bái Phật chính là sợ nhất là đụng phải thứ sạch gì đó, ngờ hôm nay mình lại gặp được, thứ sạch kia còn bảo nàng qua đó! Nhất định là chết oan tìm kẻ chết thay rồi!

      A Viên ngay cả ánh mắt cũng dám mở ra, hoảng hốt vội vàng quỳ xuống đất run rẩy, răng va vào nhau kêu lập cập: "Van xin ngài hãy buông tha cho ta , cho dù ngài muốn tìm kẻ chết thay cũng phải tìm người có giới tính giống như ngài nha!"

      Tề Uyên: ...

      "Ngươi mở to mắt ra nhìn xem." Tề Uyên cảm thấy nghẹn lời.

      A Viên sửng sốt: Hả? Thanh này hình như có chút quen quen? Nàng hít sâu hơi, đánh bạo khẽ ngẩng đầu lên nhìn lướt qua nhanh, nhất thời liền sửng sốt.

      "Có muốn ta lại đến gần chút hay ?"

      A Viên bò dậy, co chân chạy vội ra ngoài: "Đừng, đừng vào, nếu bị ai phát hay."

      "Vì sao?" Tề Uyên nhíu mày.

      "Vì sao? Chẳng lẽ muốn mọi người đến bắt tên tiểu thái giám dám vụng trộm mặc y phục của tổng quản giả danh lừa bịp là ngươi sao?" A Viên đem người kéo xa ít, giọng : "Ta có hỏi người khác rồi, tổng quản trong cung này có ai con tuổi như ngươi đâu."

      Mắt của Tề Uyên chợt sâu thẳm: Sơ ý rồi.

      "Ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?" A Viên ngước cái đầu lên nhìn Tề Uyên hỏi : "Ngươi đói bụng đúng ? Ta xem thử còn thức ăn hay nha."

      A Viên chín tuổi vào cung, nay ở trong cung được ba năm, câu chuyện tiểu thái giám tuấn tú bị người ta bức hiếp nàng nghe được phải hai lần. Nàng vốn tốt bụng, nếu đụng phải luôn giúp tay, dù gì chẳng qua chỉ là chút thức ăn, thứ mà Thượng Thực Cục thiếu nhất chính là thức ăn.

      "Chờ chút." Tề Uyên mắt thấy nàng muốn , nhàn nhạt mở miệng: "Đường chưng mật đào."

      A Viên: ... Còn kén chọn món ăn ?

      "Ta đến phía sau Thanh Hoan đình chờ ngươi." Dứt lời, Tề Uyên xoay người rời .

      A Viên nhìn bóng lưng của khẽ bĩu môi: Ngươi sai khiến người khác đúng là thoải mái...

      A Viên xoay người về hướng phòng bếp, nghĩ nên cho cung nữ trực chút lợi ích gì. Nàng sờ sờ hà bao người, cắn răng lấy ra cái bọc chứa bánh chưng đường: Ít nhiều gì lần trước cũng đem bánh chưng đường mang , bằng hôm nay cũng chỉ có thể đói bụng.

      "A Viên tỷ tỷ, sao đến giờ tỷ tỷ mới đến?" Tiểu cung nữ chỉ chỉ vào cái thớt bên cạnh: "Ta chuẩn bị đủ mọi thứ cho tỷ rồi!"

      "Diệu Diệu, cám ơn ngươi." A Viên đem bánh chưng đường trong tay đưa cho nàng, có chút ngượng ngùng : "Ta có chút đói bụng, muốn làm ít thức ăn, làm phiền ngươi."

      "Có phiền toái gì đâu, dù sao này bếp lò lúc nào cũng phải có lửa mà, A Viên tỷ tỷ tự làm nhé!" Diệu Diệu nhìn thoáng qua bánh chưng đường trong tay nàng, ánh mắt sáng lên, nhưng lại dám lấy.

      A Viên cầm bánh chưng đường trong tay nhét vào tay nàng cười : "Cầm ăn !" Nàng nhìn vẻ mặt tung tăng của Diệu Diệu nhịn được sờ sờ tóc của nàng, Diệu Diệu xuất thân giống như A Viên, thời điểm nàng tiến cung vẫn còn tuổi, mới tám tuổi thôi, A Viên giúp nàng ít, dù sao giúp cho người cũng như giúp bản thân. Nếu hôm nay đổi lại là người khác trực, sợ là ngay cả liếc mắt người ta cũng thèm nhìn nàng.

      Nàng xong liền tới trước tấm thớt đại khái nhìn lướt qua, hàng mày thanh tú khẽ cau, đào đông lạnh ở mùa này là vật hi hãn, bởi vì Hiền quý phi thích ăn quả đào, Thượng Thực Cục mới có thể ở cuối thu chọn lựa ít trái ngon đặt ở hầm chứa đá để dành riêng cho quý phi ở vào ngày đông thưởng thức cái mới mẻ, tiểu cung nữ như nàng nơi nào tìm đào đông lạnh ra làm đây?

      "A Viên tỷ tỷ, ăn lê đông lạnh ? Ta vừa rã đông xong." Diệu Diệu cầm vài trái lê đông lạnh đưa đến trước mặt nàng, mắt A Viên sáng lên.

      "Cám ơn Diệu Diệu ." A Viên tiếp nhận lê đông lạnh để ở bên, liền vừa nấu canh gà bỏ thêm chút mỳ sợi. Nàng thả thêm gia vị phức tạp gì, chỉ là thêm chút muối, chỉ có thể làm tăng mùi thơm mà còn có thể làm cho mì sợi càng dai hơn chút. Ước chừng nấu gần chín, nàng lại thả thêm chút hành thái nhuyễn.

      Súp gà màu vàng nhạt hoà với màu trắng của mì sợi, lại thêm chút xanh biếc của hành, nhìn mặc dù thanh thanh đạm đạm , nhưng lại có loại mùi vị quyến rũ thôi.

      A Viên đem mì gà cùng lê đông lạnh đặt ở trong hộp đựng thức ăn, lúc sắp chỉ chỉ cái nồi bếp lò: "Có chừa lại phần cho ngươi đó, đói ăn chút."

      "Cám ơn A Viên tỷ tỷ." Tiểu nương cười ánh mắt cong cong, vui tươi hớn hở ăn mì.

      A Viên đến Thanh Hoan đình, đem hộp đựng thức ăn trong tay để lên bàn: "Chỉ còn bấy nhiêu thôi, ngươi ăn tạm , ta chỉ là tiểu cung nữ cũng có nhiều thứ tốt gì cho ngươi."

      Tề Uyên ngửi thấy mùi thơm của canh gà, đưa tay mở hộp thức ăn ra. nhìn lúc lâu mới chỉ vào thứ đen thui trong đó : "Đây là cái gì?"

      "Lê đông lạnh nha!" A Viên đưa tay cầm cái đưa cho : "Ngươi nếm thử xem? Vào ngày đông lạnh lẽo nên hoa quả đắt lắm, những trẻ em nhà nghèo chỉ có thể ăn cái này."

      Tề Uyên cau mày cái, nhận lấy nhưng mặt đầy vẻ ghét bỏ.

      A Viên cũng cầm cái, cười : "Ngươi cắn ngụm , sau đó hút nước, giống như ta vầy nè." Vừa , nàng vừa cúi đầu, a hu cắn cái, sau đó hút nước lê, nước chua ngọt lạnh ngắt tràn đầy khoang miệng, thập phần ngon miệng, A Viên ăn đến cao hứng híp mắt cái.

      Hàng mày của Tề Uyên gắt gao cau chặt vào nhau, cũng cắn cái, tỉ mỉ thưởng thức, lúc này hàng mày mới hơi hơi tản ra. cũng hút nước giống như A Viên, sau lúc lâu, lại yên lặng gặm mấy cái.

      "Thế nào? Ăn ngon đúng !"

      Tề Uyên hé răng, cầm đũa lên ăn mì. Mì sợi dai bọc mùi thơm nước canh, ngụm vào miệng khoang miệng thơm ngát, mì này có phối liệu phức tạp nên mới có thể đem mùi thơm đặc trưng của mì hoà tan trong nước canh, hơn nữa với mùi hương thanh mát làm canh gà chỉ thơm ngấy.

      A Viên gặm lê đông lạnh, Tề Uyên ăn mì, nhưng bầu khí lại hòa hợp lạ thường.

      bao lâu, Tề Uyên để đũa xuống, A Viên liếc mắt nhìn, thấy bát trống trơn ngay cả nước cũng chừa lại, trong lòng nàng càng cao hứng, dù sao ăn sạch thức ăn đối với đầu bếp mà chính là khích lệ lớn nhất!

      "Ăn ngon ?" A Viên với vẻ mặt mong đợi nhìn .

      " Ừ." Tề Uyên gật gật đầu, ngước mắt nhìn nàng, chỉ thấy đôi mắt đen nhánh của nàng loé lên tia sáng vui sướng và thỏa mãn, viên nốt ruồi son ở giữa trán giống như phát ra tia sáng rạng rỡ đầy sức sống. đột nhiên cảm thấy bộ dạng của tiểu cung nữ này cũng tệ lắm.

      A Viên chiếm được cam kết, cao hứng kéo tay của lại: "Vậy về sau nếu ngươi có đói bụng cứ tới tìm ta, ta làm cho ngươi ăn!"

      " Ừ." Tề Uyên đưa mắt nhìn đôi tay đông lạnh đến mức đỏ ửng của nàng, trầm giọng : "Trở về ."

      A Viên đắm chìm trong vui sướng khi được người khích lệ, cũng quan tâm tính cách ít đến nhàm chán của , hết sức cao hứng dọn dẹp bát đũa.

      Tề Uyên nhìn cổ tay mảnh khảnh có chút sưng đỏ kia, yên lặng đưa tay đem bát đặt ở trong hộp đựng thức ăn.

      A Viên nhìn cái, lại là có chút ngoài ý muốn: "Lương tâm cắn rứt rồi à, biết giúp ta thu dọn đồ đạc ?"

      " nhiều quá." Tề Uyên thản nhiên .

      "Tính tình của ngươi sao lại trầm lặng như vậy chứ?" A Viên vừa thu dọn đồ đạc vừa : "Ma ma dạy quy tắc cung đình cho chúng ta có , ở trong hoàng cung này, biết ăn mới có thể bước lên mây, nếu ngươi muốn bị khi dễ, bị bỏ đói, vẫn nên học thêm chút ăn ."

      "Ta bị khi dễ?" Tề Uyên nhíu mày.

      "Còn có bị khi dễ sao? Đến lúc này còn có ăn cơm, nhất định là bị người ta xa lánh rồi." A Viên cài nút hộp đựng thức ăn lại, đồng tình nhìn cái: "Đúng rồi, ta vẫn chưa biết ngươi tên gì nha?"

      "Tề Nhị." Tề Uyên .

      "Tề Nhị, ta nhớ rồi." A Viên mở to mắt nhìn, cầm lấy hộp đựng thức ăn : "Lần tới nếu ngươi lại đói bụng cứ đến Thượng Thực Cục tìm ta, gọi ba tiếng ‘Đỗ quyên’ ta biết là ngươi! Ta về trước, ngày mai còn phải dậy sớm để quét tuyết nữa!"

      Tề Uyên gật gật đầu, nhìn tiểu nương hướng mình cười tạm biệt rồi xoay người rời . vẫn ngồi ở ghế, nhìn về hướng thân ảnh nho kia dần xa đến thấy nữa. Thẳng đến khi ánh trăng treo cao, mới trở về Dưỡng Tâm điện.

      "Hoàng Thượng ngài trở lại rồi." Ngụy Toàn đứng nhấp nhỏm ở cửa điện chờ đợi, lòng nóng như lửa đốt, hối hận vì sao vừa rồi mình lại đuổi theo.

      Tề Uyên liếc cái, thần sắc lạnh nhạt: "Trẫm còn có thể lạc sao?"

      "Nô tài chỉ sợ ngài bị lạnh thôi!"

      "Được rồi."

      Ngụy Toàn dâng lên cốc trà nóng: "Hoàng Thượng ngài uống cho ấm áp thân mình."

      Tề Uyên tiếp nhận, trà nóng vào bụng, người ấm áp ít. lại nghĩ đến cung nữ nho kia: biết nàng có trà nóng uống hay ...

      "Ngụy Toàn, ngày mai chuẩn bị giúp trẫm y phục của tiểu thái giám." Tề Uyên chậm chạp mở miệng .

      Ngụy Toàn biến sắc: Hoàng Thượng! Chẳng lẽ ngài coi trọng tên tiểu thái giám nào ? !

      "Sai người quét sạch tuyết ở cửa Thượng Thực Cục." Tề Uyên nghĩ nghĩ lại bồi thêm câu: "Len lén quét."

      Ngụy Toàn vừa nghe khẽ thở phào nhõm, Thượng Thực Cục đều là cung nữ, Hoàng Thượng tám phần là coi trọng tiểu cung nữ nào ...

      lau mồ hôi ướt đẫm trán: Chỉ cần phải thái giám là được!
      thongminh123, Tan Nguyen, iruka kawaii40 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Đồng đội của Tề Uyên nghi ngờ giới tính của nữa kìa, kaka

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Mừng edit trở lại, mừng rớt nước mắt

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :