1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 34: Thái Hoàng Thái Hậu

      Editor: Sil

      Ngụy Toàn nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng, sợ đến mức cặp mắt híp kia ngay lập tức mở tròn: Hoàng Thượng thích nhất là sạch , chỉ bị hất nước trà lên người cũng lôi người ta ra Trượng hình, hôm nay lại, lại...

      Ông ta nhìn A Viên nôn thê thảm mặt đất, muốn lên đỡ nhưng dám, chỉ phải đứng đó thầm đổ mồ hôi hột trong lòng cho nàng.

      A Viên nôn đến thất điên bát đảo*, trong lòng càng lo sợ bị Hoàng Thượng trách phạt, dạ dày lại càng sôi trào mãnh liệt.

      *) Thất điên bát đảo: choáng váng, thần hồn điên đảo (Theo Từ điển Hán Nôm)

      Nàng nắm chặt ghế dựa ở bên, con ngươi đỏ bừng.

      "Còn Thất thần làm gì ? Mau gọi Thái y !" Tề Uyên lạnh mặt, tức giận mắng.

      "Tuân lệnh." Ngụy Toàn cuống quít tuân lệnh, vội vàng chạy ra ngoài.

      Tề Uyên nặng nề thở dài tiếng, đưa tay ra định đỡ người dậy, ai ngờ còn chưa chạm tới nàng, nàng liền nôn ghê gớm hơn.

      "Thanh Niệm !" nhíu mày, cất giọng gọi người.

      "Hoàng thượng có gì..." Thanh Niệm còn chưa dứt lời, vừa nhìn thấy A Viên đất liền hoảng sợ. Nàng ta vội vàng lấy chiếc ống nhổ* đặt trước mặt, nâng người dậy, đúng lúc Thanh Niệm biết nên đỡ A Viên đến chỗ nào, chỉ nghe được Tề Uyên ung dung : "Đỡ nàng sang phòng bên ."

      *) Ống nhổ: ống súc, bình chứa đờm, nước bọt nhổ ra.

      [​IMG]
      (Nguồn: Wikipedia)

      "Dạ."

      Thanh niệm vừa nâng người dậy, mọi người lúc đó lại tiến vào thu dọn.

      Tề Uyên trầm mặt xuống lời nào, yên lặng vào phòng trong đổi lại quần áo. nhìn bộ đồng phục Thái giám treo ở bên, trong lòng lại khẽ động, khi đó A Viên vẫn còn chưa sợ mình...

      Đúng lúc dạo bước vào phòng bên, Thái y tự mình bắt mạch, xem bệnh cho A Viên rồi.

      Vị Thái y râu tóc bạc phơ kia nhìn A Viên, ánh mắt tràn đầy lòng trắc : "Có phải nương khi còn bé thường xuyên phải chịu đói ?"

      A Viên nghe vậy, lòng liền tê tái, nàng khẽ gật đầu, giọng : "Lúc còn khi bé ta bướng bỉnh, mẫu thân thỉnh thoảng phạt ta được ăn cơm."

      " biết ở nhà trong lúc nương ăn cơm có thường hay bị trách mắng đánh chửi ?"

      Nàng khẽ gật đầu, hốc mắt lại hơi ươn ướt.

      Tề Uyên thấy nàng sắp khóc liền lãnh đạm lên tiếng ngắt lời: "Rốt cuộc là nàng như thế nào?"

      "Thưa hoàng thượng, cũng phải chứng bệnh nghiêm trọng gì cả, chỉ là từ nương này phải chịu đói, dạ dày sau khi ăn uống có quy luật trong thời gian dài trở nên tốt. Lại cộng thêm chuyện xảy ra khi còn bé nữa, chỉ cần rơi vào trạng thái lo sợ khẩn trương trong thời gian dài liền nôn mửa." Thái y chỉnh lại hòm thuốc, chậm rãi : “ Bệnh này nghiêm trọng, chỉ cần chăm sóc thêm nhiều hơn nữa là được, nhưng quan trọng nhất chính là phải giữ vững tâm trạng thoải mái."

      "Đa tạ Thái y." A Viên đứng dậy hành lễ, khuôn mặt chỉ bé bằng bàn tay trắng bệch, cắt còn giọt máu.

      "Thần cắt thuốc cho nương." Người trong Cung ai ai cũng khôn khéo, Thái y thấy thái độ này của Hoàng Thượng liền biết Cung nữ này có ý nghĩa bình thường đối với ngài, tất nhiên tỏ thái độ ân cần, dám làm lơ .

      Tề Uyên vuốt cằm, đợi người kia lui ra ngoài liền chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm yên lặng nhìn A Viên.

      A Viên mím môi, nắm chặt quần áo của mình, vô cùng khốn đốn.

      Trong phòng hoàn toàn yên lặng, hai người ôm tâm tư khác nhau, ai cũng biết phải cái gì.

      "Thôi, vậy chứ ở tại đây cũng được tự nhiên, cứ về trước ." Tề Uyên trầm giọng , dời mắt, xoay người rời .

      A Viên khẽ cắn môi, đầu cúi thấp xuống trở về Thượng Thiện Phòng: Ngài ấy nhất định là chán ghét mình rồi...

      Sau khi trở về từ Điện Dưỡng Tâm, nàng tới chỗ của Liễu Tòng Trân báo lại liền trở về phòng ngay lập tức, nàng chôn người mình vào trong chăn, cả trái tim liền hỗn loạn.

      Từ A Viên vẫn trải qua tình thương nào cả, người đối xử tốt với nàng chỉ có phụ thân và huynh trưởng, đệ, muội, nhưng những lúc mẫu thân trách mắng trừng phạt nàng, bọn họ cũng dám can ngăn. Sau khi vào Cung, quen biết Trình Tầm, hai người giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống, trước đây nàng chưa bao giờ dám nghĩ rằng có người lúc nào cũng giúp đỡ mình như vậy. Ở trong Cung lâu rồi, cũng nhìn quen bạc bẽo lạnh lùng, A Viên càng hiểu được việc có được người tâm đối xử tốt với mình, luôn lo lắng cho chính mình là dễ dàng như thế nào.

      Huống chi người nọ lại là Hoàng Thượng luôn cao cao tại thượng*...

      *) Cao cao tại thượng: Nguyên là để chỉ Ngọc Hoàng Đại Đế, người ở vị trí cực kì cao, thoát ly khỏi đời sống, hiểu biết được tình hình ở bên dưới. này chắc chỉ bao gồm hàm nghĩa là người ở vị trí cao thôi

      (Nguồn: Baidu)


      Nàng khẽ nhíu mày, nốt ruồi son nơi mi tâm cũng lộ ra nỗi u buồn: Mình nên sợ ngài ấy... Ngài, ngài ấy lại còn nặn thỏ con cho mình mà !

      ******

      "Vẵn còn quỳ bên ngoài sao ?" Tề Uyên lạnh mặt, nhìn lướt qua Ngụy Toàn nơm nớp lo sợ, hỏi.

      " Dạ, vẫn còn quỳ."

      Tề Uyên cười lạnh: "Vậy cứ cho ông ta quỳ , ra lệnh cho người ở dưới, được cho nước và thức ăn."

      “Tuân lệnh." Ngụy Toàn đáp.

      "Ngụy Toàn..." Tề Uyên chần chừ lúc, lại vẫn thu lại lời , A Viên đúng là cái đồ vô lương tâm, vậy liền lạnh nhạt nàng mấy ngày .

      Ngụy Toàn nhếch mắt lên nhìn sắc mặt của Tề Uyên, im lặng lui sang bên: Hôm nay vừa xảy ra trận náo loạn như vậy, sợ rằng nương A Viên chắc bị lạnh nhạt thời gian rồi...

      Tề Uyên nhìn sổ con buổi trưa lúc, mặt bình tĩnh như nước gợn sóng nhưng trong lòng lại lo lắng căng thẳng. nghĩ đến khuôn mặt trắng bệch cùng với đôi mắt đẫm nước của A Viên, khẽ nhíu mày suy nghĩ lúc liền đặt bút sang bên, đứng dậy từ từ vào phòng trong.

      ******

      A Viên trằn trọc, nhoáng lúc liền đến buổi tối, thanh "Ục ục" đột nhiên vang lên, nàng tỏ vẻ đau khổ khẽ xoa bụng: Hôm nay còn chưa ăn gì cả...

      A Viên thở dài, đứng dậy chuẩn bị lúc, đẩy cửa ra tới phòng bếp.

      "Nữ quan." Cung nữ làm nhiệm vụ nhín thấy A Viên liền vội vàng hành lễ.

      " cứ làm việc của mình , ta hơi đói bụng thôi." A Viên cười ngọt ngào, đôi mắt đen như mực tràn đầy linh khí nhìn xung quanh xem liệu có thể làm món gì .

      Đúng lúc nàng do dự, giật mình nghe thấy tiếng Chim Cúc Cu kêu bên ngoài.

      " sắp vào hè rồi, sao lại có chim Cúc Cu ?" Thiếu nữ bên cạnh nghi ngờ giọng thầm.

      A Viên bỏ Củ Cải trong tay xuống, chậm rãi ra ngoài cửa.

      Nàng tới cửa, nhìn người đàn ông mặc bộ đồng phục Thái giám trước mặt mà sững sờ trong chốc lát, trong lòng ngũ vị tạp trần*.

      *) Ngũ vị tạp trần: Ngũ vị là chỉ 5 vị: ngọt, mặn, đắng, chua, cay. Đây là thành ngữ Tiếng Hán chỉ cảm xúc phức tạp của con người, “có cả 5 vị trong cùng lúc”

      (Nguồn: leosansutu.wordpress)


      "Hoàng..."

      "Tế Nhị." Tề Uyên cong môi, nhìn trước nương hoảng sợ lại hơi ngơ ngác trước mặt, chậm rãi : "Ta là Tề Uyên, Hoàng Thượng của Đại Tề, nhưng cũng là tên Thái giám Tề Nhị mà quen biết."

      Cũng là tên Thái giám Tề Nhị mà quen biết...

      Nàng lẩm bẩm những lời này trong lòng, chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất tự đáy lòng tựa như bị người ta nhàng chọc vào, có chút đau khổ, nhưng lại giống như có thứ gì đó kìm được mà tràn ra ngoài.

      Mũi A Viên cay cay chua xót, ánh mắt yên lặng nhìn hoa văn bộ đồng phục của ngài, giọng lại mang theo nức nở: "Giá như mẹ của ta đối xử với ta tốt được nửa như ngài, bắt ta làm gì cũng được..."

      "Biết ta đối i xử với tốt là được rồi." Tề Uyên giả vờ như nghĩ tới chuyện gì, biểu cảm lại khẽ thay đổi: "Về sau cũng đừng có nôn ra nữa..."

      A Viên:...

      Tề Uyên cúi đầu, chăm chú nhìn vào A Viên khốn đốn, khẽ cười tiếng, lại lấy tiếp ra vật từ trong tay áo đưa cho nàng.

      A Viên vuốt thứ đồ cứng rắn trong tay, nhờ vào ánh sáng mà cẩn thận quan sát, trái tim bé ngay lập tức run rẩy: "Kim, Kim bài miễn tử* sao ?"

      *) Kim bài miễn tử: tên gọi dân gian của “Đan thư thiết khoán” (Đan thư: dùng chu sa để viết thành, Thiết khoán: dùng sắt thép để đúc thành khế ước), là thứ đặc quyền mà Đế Vương ban cho những thần tử có công lớn. Để chống giả mạo cắt ra làm nửa, nửa để cho công thần giữ nên nó mới có hình vòng cung như trong hình.

      (Tình hình là em nó trông như thế này, trông lừa tình nhỉ)

      [​IMG] [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tề Uyên, đôi mắt tràn đầy hơi nước.

      "Lần này sợ chút nào rồi chứ ?" Tề Uyên cười hỏi.

      A Viên lắc đầu nghẹn ngào, nước mắt từ từ chảy xuống theo gò má.

      "Mấy ngày nữa là Tết Đoan Ngọ* rồi, có muốn nhìn thấy Cung Yến ?"

      *) Tết Đoạn Ngọ: (hoặc Tết Đoan Dương) vào ngày mùng 5 tháng 5 lịch, là ngày Tết truyền thống tại số nước như Trung Quốc, Hồng Kông, Đài Loan, Triều Tiên, Nhật Bản và Việt Nam. Tết Đoan ngọ tồn tại từ lâu trong văn hóa dân gian phương Đông và có ảnh hưởng đến sinh hoạt văn hóa. Đoan nghĩa là mở đầu, Ngọ là khoảng thời gian từ 11 giờ sáng tới 1 giờ chiều, và ăn tết Đoan ngọ là ăn vào buổi trưa. Người Trung Quốc có tập tục đua thuyền vào ngày Tết Đoan ngọ hàng năm. Đua thuyền rồng là hoạt động náo nhiệt nhất của người Hoa.

      (Nguồn: Wikipedia)


      "Cung yến ư ? Ở bàn tiệc á ?" Đôi mắt đầy ánh lệ kia của A Viên lên tia vui mừng: "Ta được sao ?"

      "Được." Tề Uyên ung dung lên tiếng, ánh mắt sáng ngời nhìn dáng vẻ vô cùng phấn khởi của nàng: Nàng chắc hẳn cũng là người hoạt bát nhất trong Hậu Cung này ?

      "Hoàng Thượng, hầy, tìm được ngài rồi..." Ngụy Toàn thở hồng hộc chạy tới, gấp giọng : "Người trong Cung của Thái Hoàng Thái Hậu đến, là tình hình của Nương Nương càng ngày càng tốt."

      Tề Uyên căng thẳng, còn thèm thay lại quần áo liền xoay người ngay tới Cung Trường An.

      chưa được bao xa, đột nhiên dừng bước, ngoảnh đầu lại nhìn: " theo ta."

      "Hả ?" A Viên sửng sốt, thấy bên cạnh mình có ai mới nhận ra ngài ấy với mình.

      Nàng cuống quít theo, khẽ vuốt bụng thở dài: Lại phải chịu đói rồi...

      Trong Cung Trường An, nhóm Thái y cùng đồng loạt quỳ xuống, người nào người nấy cũng đều nhíu mày, mặt trắng như tờ.

      "Có chuyện gì , ấp a ấp úng làm gì ?" Thái Hậu xụ mặt xuống ngồi phía đầu, ngữ khí lạnh lẽo nghiêm túc.

      "Mẫu Hậu, Hoàng tổ mẫu như thế nào rồi ?" Tề Uyên gấp, hơi thở hơi nặng nề, nhưng A Viên phía sau thoạt trông có vẻ chật vật hơn rất nhiều.

      Thái Hậu liếc nhìn bộ quần áo người nhi tử nhà mình, đôi mắt lên vẻ nghi hoặc nhưng cũng chất vẫn. Nàng đưa tay chỉ nhóm Thái y quỳ mặt đất quỳ, giọng : "Con tới vừa đúng lúc, nay vẫn còn hỏi đâu."

      "Sao rồi ?" Tề Uyên dời mắt về phía Thái y, đôi môi mỏng nhếch lên, giữa mày tràn đầy lo lắng.

      "Thưa Hoàng Thượng, cơ thể của Thái Hoàng Thái Hậu rất khỏe mạnh, chỉ là tuổi lớn, có hơi đãng trí thôi."

      "Chi hơi đãng trí thôi sao ?" Giọng của Thái Hậu mang vẻ tức giận, vỗ mãnh lên bàn bên cạnh: "Mẫu hậu còn chẳng nhận ra được ai gia, đây cũng là “có hơi đãng trí” thôi sao ?"

      "Thái Hậu Nương Nương bớt giận, người ăn ngũ cốc hoa màu sao có thể nhiễm bệnh* ? Thái Hoàng Thái Hậu người chỉ đãng trí thôi, còn về cơ thể cũng đáng lo ngại, đây là vạn hạnh trong bất hạnh rồi."

      *) Người ăn ngũ cốc hoa màu sao có thể nhiễm bệnh: Đây là câu ngạn ngữ, hay là câu truyền miệng từ ngày xửa ngày xưa của người Trung Quốc. Có nghĩa là người cũng phải là thần tiên (vì chỉ thần tiên/người tu tiên mới cần ăn ngũ cốc mà thần tiên mắc bệnh) nên nếu mắc bệnh cũng là chuyện thường. Nếu bạn nào nghĩ ra cách hay hơi giúp mình nhé.

      "Ta ta mắc bệnh rồi, tại sao các ngươi vẫn cho là ta là bị bệnh vậy ?" giọng già nua truyền đến, vị phu nhân lớn tuổi tóc hoa râm chống gậy hùng hổi vọt ra.

      "Hoàng tổ mẫu." Tề Uyên thấy ngài ra, sau lưng liền lạnh ngắt, vội vàng tiến lên đỡ lấy. Nào ngờ còn chưa đỡ được người, lão phu nhân phất tay cách kiên nhẫn.

      "Người tổ mẫu còn khỏe lắm !" Thái Hoàng Thái Hậu Tiêu thị hơi chán ghét nhìn lướt qua bộ đồng phục Thái giám người , khẽ nhíu mày: "Sao lại mặc bộ này tới ? Phụ hoàng của con lúc còn trẻ cũng thích ăn mặc đồng phục của Thị vệ, Thái giám bộ khắp cả Cung..."

      Thái Hoàng Thái Hậu vừa , vừa thở dài đầy ý. Tề Uyên còn tưởng tổ mẫu còn nhớ tới con trai, vừa muốn mở miệng khuyên ngài đừng đau buồn liền thấy ngữ khí của lão phu nhân thay đổi, hừ lạnh tiếng : "Hai cha con cũng cùng dáng vẻ, cả ngày đều nghiêm chỉnh chút nào."

      Tề Uyên:...

      Ánh mắt Thái Hoàng Thái Hậu động đậy, giật mình nhìn A Viên theo sau Tề Uyên. Cặp mắt vẩn đục của ngài đột nhiên trào ra nước mắt, run rẩy tới phía trước, hoàn toàn có dáng vẻ đứng nhanh như lúc nãy.

      "Nặc Nha Nhi của ta, con là Nặc Nha Nhi của ta !" Hai mắt Thái Hoàng Thái Hậu đẫm lệ, kéo A Viên lại, tay ôm nàng vào lòng, khóc đến đứt ruột đứt gan: "Ta biết ngay là các ngươi đều lừa ta mà ! Nặc Nha Nhi của ta là có phúc nhất, sao có thể sớm như vậy, sao có thể sớm như vậy..."

      A Viên luống cuống chân tay, lòng hơi sợ hãi nhưng cố tình nàng lại thể động đậy được.

      "Mẫu hậu, ngài nhìn kỹ , đây phải là Nặc Nha Nhi của chúng ta..." Thái Hậu thấy ngài nhắc tới con trưởng chết yểu của mình, đôi mắt phượng thấp thoáng nước mắt, vô cùng đau buồn.

      "Con dối ! Đây chính là Nặc Nha Nhi của ta !" Thái Hoàng Thái Hậu bĩu môi, kéo A Viên ngồi xuống như bảo bối tâm can, bỏ tất cả điểm tâm, trái cây bàn lên trước mặt nàng, khẽ véo khuôn mặt nhắn của nàng đầy thương: "Mau ăn chút , điểm tâm ở chỗ tổ mẫu ngon được bằng ở Cục Thượng Thực đấy."

      Vừa , ngài liền cầm lấy miếng Bánh đào* đặt vào tay A Viên, khuôn mặt đầy nếp nhăn tràn đầy vẻ hiền từ.

      *) Bánh đào: Là món ăn vặt truyền thống của người dân Trung Hoa

      [​IMG]
      (Nguồn: Baidu)

      A Viên luống cuống ngẩng đầu lên nhìn Tề Uyên, căng thẳng đến run lên: Đây là chuyện gì vậy đây...

      Tề Uyên nghĩ trước cứ tạm thời để Hoàng tổ mẫu bình tĩnh xuống liền gật đầu.

      "Sao lại ăn ? Tổ mẫu rửa tay rồi, sạch lắm." Thái Hoàng Thái Hậu run rẩy cầm bánh đào trong tay A Viên về, lại cầm cái mâm đẩy ra trước mặt, giọng hơi hạ xuống: "Nặc Nha nhi tự lấy , tổ mẫu lấy cho con nữa."

      A Viên vị phu nhân lớn tuổi tựa như đứa trẻ vừa mắc lỗi, khuôn mặt tràn đầy vẻ lấy lòng, đôi mắt lộ mong chờ, cái mũi chua xót, yên lặng cầm miếng Bánh Đào lên cắn miếng to.

      Thái Hoàng Thái Hậu híp mắt cười nhìn nàng ăn, giật mình lại nhớ tới chuyện: "Uyên nhi, nhìn thấy trưởng tỷ của con sao lại lời nào ? Gọi trưởng tỷ !"

      Hết chương 34.
      Last edited: 26/11/19
      thongminh123, Anhdva, iruka kawaii28 others thích bài này.

    2. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Tề Chim Cúc : ràng là tức phụ mà , trưởng tỷ cái rắm ấy :yoyo47:

      vậy thôi chứ thân phận A Viên , nay Thái Hoàng Thái Hậu lại nhìn giống trưởng công chúa làm hoang mang ghê , nhưng mà A Viên và Tề Chim Cu là nam nữ chính nên cũng bớt hoang mang chút xíu . Thân phân của A Viên bao giờ mới sáng tỏ nhỉ , chắc cũng tầm thường đâu , mong là đừng có việc gì trở ngại con đường truy tức phụ của Tề Chim Cu

    3. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Gỏi tỷ tỷ con! Ahihi
      thuann thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 35: Quen mắt

      Editor: Sil

      Lời này vừa phát ra, bên trong Cung Trường An trong nháy mắt liền im lặng trở lại, mọi người đều nín thở, chớp mắt nhìn về phía Tề Uyên.

      "Khụ, khụ khụ..." A Viên sặc tiếng, tiếng ho bên trong sảnh yên tĩnh này càng trở nên chói tai lạ thường. Nàng tiện tay cầm chén trà lên vội vàng uống hụm, miếng Bánh đào còn mắc ở cổ họng lúc này mới trở nên dễ chịu hơn chút.

      "Ăn chậm thôi, ở chỗ của tổ mẫu còn nữa mà !" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn nàng đầy thương, vui sướng lắm trừng mắt về phía Tề Uyên: " biết lớn , đến cả tiếng “Trưởng tỷ” cũng gọi được !"

      "Con..." Tề Uyên trong lòng cứng đờ, nửa chữ cũng phát ra được.

      "Oái... Có còn trà ạ ?" A Viên nhìn sắc mặt bình tĩnh của Tề Uyên, liền đánh bạo mở miệng chuyển chủ đề.

      "Có, có !" Thái Hoàng Thái Hậu cất giọng ra lệnh: "Minh Đàn, lấy trà cho Nặc Nha nhi của ta đến đây."

      "Dạ." người Cung nữ lớn tuổi mặt dài, ăn mặc bộ cung trang màu xanh thẫm cười đáp ứng, xoay người khẽ lau nước mắt nơi khóe mắt: Thái Hoàng Thái Hậu còn lưu luyến Tĩnh Dương trưởng Công chúa cả đời, đúng là ám ảnh cả đời mà...

      A Viên bị mọi người nhìn chằm chằm đến mức da đầu run lên, như đứng đống lửa như ngồi đống than, cũng chính vì Thái Hoàng Thái Hậu quan tâm chăm sóc mình, làm cho bản thân ngay cả lén ra ngoài cũng được.

      "Mau uống trà ." Thái Hoàng Thái Hậu tự tay cầm trà nóng từ trong tay Minh Đàn đưa cho nàng, trong lời tràn đầy vẻ hiền từ: "Đừng vội, cũng đừng học Hoàng đệ của con tay chân vụng về ! Khi còn bé cũng chỉ vì hụm trà nóng mà đập đầu, tại đỉnh đầu vẫn còn vết sẹo đấy !"

      Đôi mắt thâm thúy của Tề Uyên tràn đầy vẻ bất đắc dĩ: Lại cứ tiếp tục nữa, chừng cả họ cả hàng bị tổ mẫu đào lên mất...

      thấy người của ngài vẫn còn tính là khỏe mạnh, các Thái y đều sao mới cúi người hành lễ, giọng : "Nếu Hoàng tổ mẫu sao, vậy Tôn nhi liền về đây."

      "Trở về ." Thái Hoàng Thái Hậu cũng chẳng thèm liếc cái, lòng chỉ toàn chú ý tới "Nặc Nha Nhi" của mình.

      A Viên thấy ngài ấy định trở về Điện Dưỡng Tâm liền vội vàng đứng lên muốn đuổi theo, lại bị người bắt lấy tay.

      Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy lệ rơi trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu, giọng run rẩy cẩn thận hỏi: “ Nặc Nha Nhi muốn ở bên cạnh tổ mẫu sao ?"

      "Ta, ta..." A Viên thấy dáng vẻ “lão lệ tung hoành”* kia của ngài, trong lòng vô cùng đành lòng, nhưng lúc này bản thân cũng làm những chuyện đúng với quy củ, vừa nãy dưới tình thế cấp bách nàng cũng làm sai luật lệ rồi.

      *) Lão lệ tung hoành: Thành ngữ tiếng Hán, chỉ người già lệ rơi đầy mặt, hình dung vẻ bi thương, đau đớn cực độ.

      " bằng cho vị Nữ quan này ở bên người Nương Nương , bên người Nương Nương có người an ủi cũng có thể khuây khỏa phần." Trương Thái y quỳ mặt đất giọng đề nghị.

      Tề Uyên nhíu mày, thấy A Viên trong lúc cũng biết làm thế nào cho phải, cho sợ kích thích tới tổ mẫu, nhưng nếu cho phép vậy mình lại thể lúc bào cũng che chở cho nàng, trong nơi thâm Cung này nơi nơi đều là cạm bẫy ăn thịt người, yên tâm.

      Thái Hậu khẽ lau nước mắt mặt, mở miệng chậm rãi : "Vậy , Uyên nhi liền cho người ở lại ."

      "Chuyện này đúng quy củ..." Tề Uyên cộc cằn phun ra câu, lo âu nhìn về phía A Viên.

      "Sao lại đúng với quy củ ?" Thái Hoàng Thái Hậu cầm gậy trong tay đập mạnh xuống đất: "Cháu của Ai gia sao lại được ở lại nơi này của ta ?"

      Vành mắt ngài tràn đầy lệ nóng, biểu cảm áy náy đến bên Thái Hậu, đau khổ khẩn cầu: "Năm đó Nặc Nha Nhi mắc bệnh trong Cung của Ai gia, ta biết Quỳnh nhi con oán ta, chuyện này là lỗi của Ai gia, ta cam đoan từ nay về sau ở bên Nặc Nha Nhi, tấc cũng rời, Quỳnh nhi, cho Nặc Nha nhi ở tại chỗ này vào ngày được ? Hả ?"

      "Mẫu hậu... Chuyện năm đó thể trách ngài được, là khi đó cơ thể của con có vấn đề, cho nên Nặc Nha nhi mới, mới mắc bệnh..." Thái Hậu che mặt nức nở, đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy bi thương.

      Tề Uyên thong thả bước đến trước mặt A Viên, thấp giọng : " cứ tạm thời ở tại đây thời gian, chăm sóc tổ mẫu giúp ta ."

      A Viên khẽ gật đầu, giọng : "Ta biết rồi."

      Tề Uyên gật đầu, rời cùng Thái Hậu.

      A Viên nhìn bóng lưng của Tề Uyên, thấp thỏm yên mà khẽ cười với Thái Hoàng Thái Hậu. Nàng khẽ cái bụng trống rỗng, đưa mắt nhìn sang Minh Đàn bên người Thái Hoàng Thái Hậu, sau khi chần chừ lúc lâu mới hơi xấu hổ mở miệng.

      " nương có chuyện gì vậy ?" Minh Đàn tâm tư mẫn cảm, giỏi nhất việc xem mặt đoán ý.

      "Minh Đàn , biết trong Cung Trường An có phòng bếp ? Ta có hơi đói bụng..."

      "Có, để ta ra lệnh cho người làm." Minh Dàn cười .

      " cần, cần, dám làm phiền các vị tỷ tỷ, để cho ta tự làm là được rồi." A Viên vội vàng khoát tay, vô cùng bất an trong lòng.

      "Nặc Nha nhi biết nấu cơm sao ?" Thái Hoàng Thái Hậu nhìn nàng đầy tò mò, đôi mắt hơi vẩn đục ánh lên tia sáng.

      "Biết ạ." A Viên khẽ gật đầu, nhìn vị phu nhân già hiền lành trước mặt, kìm được mà cười ngọt ngào.

      "Nặc Nha nhi của ta trưởng thành rồi, cái gì cũng biết !" Thái Hoàng Thái Hậu cười, khẽ sờ khuôn mặt nhắn của nàng, dịu dàng : "Hôm nay trời tối rồi, cứ để cho các nàng bận việc , nếu con muốn, ngày mai lại tự làm cũng được."

      A Viên biết phải làm sao, chỉ nhìn thoáng qua Minh Đàn ở bên cạnh, thấy ngài ấy lặng lẽ gật đầu với mình, lúc này mới đồng ý.

      Nàng nhìn lão nhân gia ân cần hỏi han chính mình, trong lòng chua chát, tuy rằng ngài ấy đối tốt với là vì coi bản thân là cháu của ngài, phần tình thương này vốn chẳng thuộc về nàng, nhưng lòng mình vẫn mềm đến rối tinh rối mù.

      ******

      "Mẫu hậu, ngài đừng đau lòng." Tề Uyên nhíu mày, chậm rãi an ủi.

      "Năm đó bởi vì ta mang thai lần đầu tiên, bản thân còn rất nhiều chuyện hiểu, cũng biết mình có có bầu, còn thường xuyên cưỡi ngựa săn thú. Sau này đến khi ngã từ ngựa xuống thấy có máu mới biết có đứa ." Giọng của Thái Hậu bình tĩnh, giống như chỉ là kể lại chuyện nhoi quan trọng, nhưng đôi mắt phượng kia lại tràn đầy vẻ đau buồn: "Phụ hoàng của con vì ta mà mời tất cả Danh y trong thiên hạ mới bảo vệ được đứa này, khi đó trong lòng ta tràn đầy vui mừng, lại nghĩ rằng ta sinh ra đứa bé bị bệnh, trời sinh thể hư lắm bệnh, nuôi đến năm hai tuổi liền ..."

      "Nặc nhi con, Mẫu hậu vô cùng xin lỗi con, ta xin lỗi con..." Thái Hậu che ngực đau lòng khóc rống lên, cơn đau kia tựa như sắp xé rách nàng.

      "Mẫu hậu..." Đôi mắt Tề Uyên từ trước đến nay luôn bình tĩnh cũng phủ kín tầng sương mù.

      "Đợi sau tiết Đoan Ngọ, chúng ta lại làm phép Trưởng tỷ của con, được ?"

      "Được." Tề Uyên đồng ý, đưa Thái Hậu về Cung Thọ Khang, chỉ đến khi thấy ngài ngủ mới trở về Điện Dưỡng Tâm.

      Trong Điện ánh nến le lỏi, lúc sáng lúc tối thay đổi chừng. Tề Uyên im lặng ngồi sau bàn, chăm chú nhìn cửa sổ con trước mặt.

      "Hoàng Thượng, ngài nên nghỉ ngơi rồi, ngài ngày mai còn phải lên Triều sớm nữa, Nô tài sợ cơ thể ngài chịu nổi." Ngụy Toàn thở dài, giọng khuyên nhủ.

      "Ngày mai ngươi cho người đưa tin cho Sóc Vương phi, để nàng ta mang đứa tiến cung ở bên cạnh Hoàng tổ mẫu và Mẫu hậu." Tề Uyên khẽ chọc con thỏ bằng đất bàn, lại thở dài hơi: "Như vậy ngài ấy cũng có thể vui vẻ hơn chút."

      "Dạ."

      ******

      Ngày hôm sau, Cung Trường An từ trước đến nay vốn yên tĩnh lại náo nhiệt hơn rất nhiều.

      "Nghe lời Hoàng Tổ mẫu , mặc vào !" Thái Hoàng Thái Hậu kéo người A Viên, nghiêm mặt .

      "Chuyện này, chuyện này đúng với quy củ !" A Viên nhìn bộ Cung trang hoa lệ kia, trong lòng sợ đến sắp khóc, về phần đống trang sức quý giá bày ở bên cạnh, nàng có liếc mắt cũng đều cảm thấy hai chân như nhũn ra.

      "Sao lại đúng với quy củ ! Con là Trưởng Công chúa tôn quý nhất của Đại Tề, cái gì con cũng mặc được, mặc vào !" Thái Hoàng Thái Hậu dừng lại chút, : "Minh Đàn, giúp Công chúa thay đồ !"

      Minh Đàn cười, kéo A Viên ra sau tấm bình phong, dịu dàng khuyên bảo: " nương phải căng thẳng sợ hãi đâu, chỉ cần ở bên cạnh trấn an Thái Hoàng Thái Hậu cho tốt, Hoàng Thượng và Thái Hậu đều là những người rộng lượng, người trách tội đâu."

      "Vô duyên vô cớ được đến sủng ái của Thái Hoàng Thái Hậu, tất cả mấy thứ này cũng chẳng phải của ta mà... Ta, ta tại cảm thấy bản thân mình chính là tên trộm..." A Viên cúi đầu, giọng .

      Minh đàn ngẩn người ra, bật cười “phì” tiếng: " thể tin nổi còn có người có tâm trạng như vậy như nương. Nếu đây mà là người khác sớm lòng dạ muốn nhào lên muốn dỗ cho Thái Hoàng Thái Hậu của chúng ta vui vẻ, để tranh công xin được thưởng, còn ngược lại, hận mình thể trốn đến càng xa." Trong mắt nàng mỉm cười, với A Viên vô cùng chân thành: " nương cũng thấy rồi đấy, trong lòng Nương Nương lưu luyến Trưởng Công chúa đến suốt đời, cứ coi như hành thiện tích đức , dỗ cho lão nhân gia vui vẻ trong suốt quãng đời còn lại ."

      A Viên cắn môi, cuối cùng là vẫn gật đầu.

      Quần áo vừa mới thay xong, trước mắt Minh Đàn sáng ngời trong nháy mắt. Chỉ thấy da thịt của nàng trắng như tuyết, mày liễu xinh đẹp, mắt tựa sao sáng, môi tựa chu sa*, giữa chân mày là nốt ruồi son được bộ Cung trang hồng đào ánh lên càng thêm kiều diễm. Nàng khỏi gật đầu, đột nhiên cảm thấy A Viên có hơi quen mắt.

      *) Chu sa (hay thần sa, đan sa, xích đan, cống sa): là các tên gọi dành cho loại khoáng vật cinnabarit của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ. Thành phần chính của nó là sulfua thủy ngân (II).

      Thời xưa, Trung Hoa là trong những quốc gia cực kỳ trọng thị xử nữ (nữ giới còn trinh). Nổi tiếng nhất là kỹ thuật kiểm nghiệm trinh tiết mang tên Thủ Cung Sa, trong đó, người ta dùng chu sa để tạo ra loại dung dịch màu đỏ mà người Trung Hoa bôi lên phía cánh tay của người con để đánh dấu trinh tiết. Theo phương pháp này, họ nuôi thằn lằn trong cái bình bằng chu sa (màu đỏ). Sau khi cho thằn lằn ăn đủ 7 cân chu sa, họ đem thằn lằn giã nhuyễn rồi bôi lên tay chân hay thân thể (lấy dung dịch này chấm 1 vết tròn màu đỏ lên tay cách vai 1 tấc). Màu đỏ này quanh năm phai. Chỉ khi nào chung chăn gối với người đàn ông vết màu đỏ này tự nhiên biến mất.

      (Nguồn: Wikipedia)


      "Minh Đàn , sao trong Cung Trường An lại có quần áo mà tầm tuổi ta mới mặc được ?" A Viên hơi tò mò, nghi ngờ nhìn Minh Đàn.

      Minh Đàn lấy lại tinh thần, cười giải thích: "Từ sau khi Trưởng Công chúa chết bệnh, hàng năm Thái Hoàng Thái Hậu đều làm quần áo cho ngài ấy. Đây là do ta lấy ra rương trong khố phòng, mặc dù thời gian gần đây kiểu dáng này quá lưu hành, nhưng cũng có việc gì."

      "Sóc Vương phi, Bình Dương quận chúa giá lâm !" Giọng cao vút của tên Thái giám vang lên, cuối từ từ nâng cao, A Viên đột nhiên nhớ lại cảnh gặp Phó Truyện vào tiết Vạn Thọ nọ.

      Nàng xuyên qua tấm bình phong bằng ngọc lưu ly nhìn ra bên ngoài, trong lòng cảm khái: Mới được bao lâu, cũng xảy ra nhiều chuyện như vậy...

      "A Sơ, mau thỉnh an lão tổ tông." Kiều Thư, Sóc Vương phi híp mắt cười, khẽ vuốt đầu nữ nhi nhà mình, dịu dàng .

      "Lão tổ tông, A Sơ tới cùng ngài chuyện." Tề Cảnh Sơ bước chân “bịch bịch” vui vẻ tới bên Thái Hoàng Thái Hậu, đôi mắt cong cong trông đến là đáng .

      Thái Hoàng Thái Hậu nhìn đến vui vẻ, vội vàng ôm nha đầu này vào lòng: "Con lớn lên càng ngày càng giống cha con."

      " đâu, A Sơ trông giống mẫu thân cơ !" A Sơ bĩu cái miệng nhắn, đôi mắt phượng gần như giống hệt Phụ vương của bé kia vui lắm mà chớp chớp mấy cái.

      Bên trong phòng lập tức vang lên tiếng cười vui vẻ.

      "Nặc Nha nhi, mau ra đây nhìn xem, em dâu con mang theo khuê nữ đến đây này." Thái Hoàng Thái Hậu hơi nâng giọng lên, chân của A Viên đằng sau tấm bình phong đột nhiên mềm nhũn.

      "Minh Đàn , có thể, có thể ra ngoài sao ?" A Viên vào cung được ba năm, chỉ là Cung nữ có địa vị thấp, chức Nữ quan này cũng đều là do may mắn mà có được, từ trước đến nay nàng vốn nhát gan, thấy những Nữ quan, Thái giám có vị phân cao chút thôi còn sợ đến run lên, đừng là Thái Hoàng Thái Hậu, Vương phi, Quận chúa nay còn ở cùng chỗ để nàng gặp mặt.

      " được." Minh Đàn cười kéo người ra ngoài.

      Tên Thái giám truyền lời thuật lại tất cả việc cho nàng nghe, Kều Thư cũng chỉ là hơi sững sờ, trong nháy mắt liền cười giòn, gọi tiếng "Hoàng tỷ".

      Trái tim A Viên run lên, đầu gối mềm nhũn sắp trực tiếp quỳ mặt đất: Chuyện này là thế nào vậy ?

      Kiều thư vội vàng lên đỡ nàng đến bên ghế dựa ngồi xuống, giọng an ủi: " cần phải sợ, cứ coi như là diễn để dỗ cho Thái Hoàng Thái Hậu vui vẻ ."

      A Viên nào dám đồng ý, chỉ vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.

      Kiều thư cười tủm tỉm, đánh giá nàng, đôi mắt xinh đẹp hơi hơi híp lại, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác kì lại: Tại sao mình nhìn Cung nữ này lại quan mắt như thế nhỉ ?

      Hết chương 35.
      thongminh123, Anhdva, iruka kawaii27 others thích bài này.

    5. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Quen mắt ? Rốt cuộc là A Viên giống ai đây , chắc phải là dòng dõi quý tộc mới có thể làm cho nữ quan của Thái Hoàng Thái Hậu với Sóc Vương Phi có cảm giác quen như vậy . Càng ngày càng tò mò thân phận của A Viên ghê luôn
      tieunai691993thuann thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :