1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình - Nhất Cá Bàn Lê

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhóc Họ Nguyễn

      Nhóc Họ Nguyễn New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      Mẹ chồng tớiiiii
      thuann thích bài này.

    2. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 31: Thái Hậu Nương Nương

      Editor: Sil

      Thái Hậu nương nương sao ?!

      A Viên sửng sốt, cũng kinh ngạc trong lòng, còn sợ hãi hơn cả lúc biết Tề Nhị là đương kim Thánh Thượng.

      Đây chính là Thái Hậu Nương Nương đó ! Là mẹ ruột của đương kim Thánh Thượng ! Ngài ấy xuất thân từ danh môn chân chính là gia tộc Hoa thị, sống qua hai triều, là người có thủ đoạn sấm rền gió cuốn* !

      *) Sấm rền gió cuốn: thủ đoạn cứng rắn cương quyết như gió cuốn, hành động nhanh chóng.

      (Nguồn: Baidu)


      Khuôn mặt nàng đỏ bừng, che miệng nghiêng đầu nhìn Tề Uyên nhíu mày ở bên, trong lòng hoảng hốt, cũng chẳng để ý có đúng quy củ hay , chỉ biết nếu như mình trốn , đến cả Hoàng Thượng cũng cứu được mình ! Nàng đứng dậy, thấy mảnh rèm liền chui vào.

      Tề Uyên quay đầu nhìn bóng lưng hoang mang rối loạn của A Viên, đôi mắt lại tràn đầy ý cười, ngược lại lúc này lại quan tâm tới quy củ này nọ.

      A Viên hoảng hốt chạy lung tung, trong lúc hốt hoảng lại chui vào nơi nọ, vừa nhìn liền choáng váng. Nàng yên lặng nhìn chằm chằm vào xấp tấu trương bàn kia, trong lòng lại run lên: Xong rồi... Đây nhất định là thư phòng...

      Nàng trợn mắt há mồm nhìn xấp tấu chương xếp chồng như ngọn núi kia, ánh mắt đột nhiên bị từng hàng “gì đó” xếp bàn dài hấp dẫn. A Viên nhìn từng hàng thỏ đất mang hình dáng khác nhau, khỏi có chút kinh ngạc: Hoàng Thượng rảnh như vậy à ?

      "Uyên nhi!" Thái Hậu Hoa thị chạy tới như cơn gió, kéo tay Tề Uyên, nước mắt chảy ròng ròng: "Con ta gầy rồi."

      Thái Hậu vừa vừa tức giận: "Nhất định là đám nô tài kia tận tâm chăm sóc ! Khổ con ta!"

      Tề Uyên đỡ Mẫu Hậu ngồi xuống, cười yếu ớt : "Mẫu hậu trở về từ Lạc Sơn* sao báo tiếng ? Để Trẫm đón ngài."

      *) Lạc Sơn, Tứ Xuyên: (nghĩa là "ngọn núi hạnh phúc"): là địa cấp thị thuộc tỉnh Tứ Xuyên, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Lạc Sơn nằm ở nam trung bộ Tứ Xuyên. Lạc Sơn cách Thành Đô 170 km. Hoa đặc trưng của Lạc Sơn là hải đường.

      [​IMG]
      (Nguồn: Wikipedia)

      Thái Hậu liếc mắt nhìn cái, giọng hơi lạnh lẽo: "Sao ? muốn gặp ai gia sao ?"

      "Mẫu Hậu càng ngày càng giống trẻ con." Tề Uyên ung dung cười .

      "Hỗn Xược !" Thái Hậu sẵng giọng, nhìn lướt qua Ngự thiện sắc, hương, vị đủ cả bàn, bỗng cảm thấy bụng đói kêu vang: "Ai gia tàu xe mệt mỏi, Uyên nhi giữ ta lại dùng bữa cơm sao ?"

      "Mẫu hậu khách sáo rồi." Tề Uyên vừa định cho người lấy bát đũa, chỉ thấy Mẫu Hậu nhà mình cầm đôi đũa A Viên vừa dùng qua, vẻ mặt nghi ngờ.

      Chỉ thấy ngài nhìn bộ bát đũa trước mặt mình, lại liếc mắt nhìn đôi đũa hiển nhiên là được dùng qua trước mặt Tề Uyên, mở miệng hỏi: "Uyên nhi có khách sao ?"

      "À..." Tề Uyên khẽ nhíu mày, nhìn đôi mắt dần nhiễm ý cười kia của Mẫu Hậu, bỗng nổi lên dự cảm xấu trong lòng.

      ai hiểu con bằng mẹ, trong đầu Thái Hậu chợt lóe sáng, dường như bỗng nhận ra điều gì.

      "Uyên nhi có người trong lòng rồi sao ?" Nàng híp mắt cười nhìn , đôi mắt phượng rực rỡ lung linh, vô cùng đẹp mắt.

      tiếng "Bốp" vang dội truyền đến từ phía sau rèm, Tề Uyên và Thái Hậu cùng im lặng, hai người liếc mắt nhìn nhau, khí dường như ngưng đọng lại.

      Chỉ thấy ý cười mặt Thái Hậu càng tăng thêm, chậm rãi đứng lên, : "Ai gia quấy rầy Uyên nhi nữa."

      Dứt lời, cũng đợi Tề Uyên lên tiếng, liền dựa vào Cung nữ thiếp thân là Trường Duyệt ra ngoài. Nàng nhìn bầu trời xanh thẳm, khẽ vỗ vào tay Trường Duyệt: "Ông trời cũng coi như hiểu được tâm trong lòng ai gia."

      "Nương Nương hỏi thăm gia thế bối cảnh của nương kia sao ? Cũng gặp sao ?" Trường Duyệt cười .

      "Ánh mắt của Uyên nhi, ai gia vẫn tin được." Thái Hậu thầm thở dài: "Nó vì hi sinh vì Đại Tề quá nhiều, muốn làm gì tùy nó vậy."

      "Nương Nương thánh minh."

      Trong Điện Dưỡng Tâm, A Viên tránh phía sau rèm, sắc mặt tái nhợt nhìn bình hoa Thanh sứ*, đúng lúc nàng biết phải làm sao, bức rèm đột nhiên bị vén lên.

      *) Thanh sứ: Thanh sứ được biết đến là “tuyệt phẩm sứ”, là sản phẩm sứ tốt nhất, nó trở thành dòng sản phẩm gốm sứ sớm nhất từ 3.000 năm trước, vào thời kì Hạ Thương. Đến thời Đường, Ngũ Đại là thời kì phát triển của Diêu sứ, sau đó cường thịnh trong thời Tống. Tại thời điểm này, thanh sứ với lớp men ngọc trong suốt, sáng bóng và thanh lịch, đạm nhã xinh đẹp tuyệt trần, đại diện cho tiêu chuẩn cao nhất của men ngọc bấy giờ, đặc biệt là màu sứ bí làm nó trở thành sản phẩm vượt trội.

      [​IMG]

      Bình Thanh sứ có nắp hình lá sen (Ảnh: auction.artron)

      (Nguồn: dkn.tv)


      Tề Uyên ung dung lướt qua mảnh sứ vỡ đất, chậm rãi : "Bình hoa này..."

      A Viên bỗng ngẩng đầu nhìn về phía , cơn đau trong cổ họng bị nỗi hoảng sợ trong lòng hoàn toàn lấn át.

      "Cũng chẳng phải vật quý gì, vỡ vỡ ." Tề Uyên vốn muốn trêu nàng chút, nhưng khi nhìn đôi mắt long lanh kia, trong lòng lại hơi hối hận: Hình như nàng càng sợ hãi hơn...

      Trái tim đập như sấm, nàng chỉ cảm thấy Ngự tiền lúc cũng ở được, vội vàng chào cái, vừa bước chân định rời .

      A Viên cảm thấy cổ áo lại bị ai đó giữ lại, cứ như mình là con búp bê bị người dắt tay dắt chân, thể động đậy nổi.

      "Tốt rồi soa ?"

      Nàng hoảng hốt, vội vàng gật đầu.

      Chân mày Tề Uyên khẽ nhướng lên, giọng lạnh lùng: "Vậy câu cho Trẫm nghe thử xem."

      A Viên:...

      Nàng khẽ sờ cổ họng mình theo bản năng, đôi mày xinh đẹp khẽ nhăn lại, cúi đầu xuống ủ rũ.

      "Ngụy Toàn, gọi Thái y đến đây."

      "Dạ." Ngụy Toàn lên tiếng từ phía xa, dám trì hoãn mà đích thân .

      Tề Uyên dẫn người vào trong sảnh, lại nhìn nàng chớp mắt. A Viên bị “trông giữ” đến mức sợ hãi trong lòng, khẽ dịch người đứng phía sau .

      Nàng thè lưỡi nhìn Ngọc quan đầu Tề Uyên: Sao ! nhìn đến ta đó !

      Đúng lúc nàng nhíu cái mũi , nhăn mặt, đột nhiên đâm phải đôi mắt trầm thấp xinh đẹp kia. A Viên sửng sốt nhìn Tề Uyển quay đầu lại, trong lòng đột ngột tỉnh lại. Nàng từ từ thở dài, thầm cảm thấy hai ngày nay chính mình đúng là rất xui xẻo

      Tề Uyên nhìn khuôn mặt bé cứng đờ của nàng,khẽ cười tiếng: Giá như vẫn giữ nguyên như vậy tốt.

      "Thần tham kiến Hoàng Thượng." Dương Thái y quỳ mặt đất làm đại lễ.

      "Nàng bị hóc xương cá, khám cho nàng ấy ." Tề Uyên ung dung ra lệnh.

      "Tuân lệnh."

      Dương Thái y tiến lên khám cho A Viên lúc, sau khi lấy xương cá ra lại dặn dò cẩn thận: "Mấy ngày sau Nữ quan nên ăn uống thanh đạm, sau khoảng 2,3 ngày là cổ họng khỏi rồi."

      "Cảm ơn Thái y." A Viên ngoan ngoãn hành lễ, giọng lại hơi khàn khàn.

      Tề Uyên yên lặng nhìn chiếc xương cá còn vương vết máu được Dương Thái y tiện tay đặt khăn, bàn tay nắm lấy cốc trà lại tự nhiên nắm chặt lại.

      nhìn lướt qua món cá bàn, giọng lạnh lùng: "Sau này cũng đừng ăn cá nữa."

      "Hả ?" A Viên xoa cổ họng đột nhiên nghe được ngài ấy cho mình ăn cá, khuôn mặt nhắn đầy vẻ chối từ.

      Tề Uyên yên lặng nhìn nàng, sau lúc lâu mới chậm rãi : "Thôi, để cung nhân lọc xương cá cho rồi lại ăn vậy."

      A Viên nhìn vào đôi mắt của Tề Uyên, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp: ra Hoàng Thượng cũng hề đáng sợ như trong lời đồn...

      ******

      Bạch Thấm trong lúc rảnh rỗi liền mang theo đám cung nhân ngắt Hoa Hòe*, định làm ít Bánh Hoa Hòe** vào buổi tối để ăn.

      *) Hoa Hòe: là cây bản địa Đông Á (chủ yếu là Trung Quốc; và như tên gọi Latin, nó được di thực đến Nhật Bản). Tại Việt Nam hòe được trồng làm cảnh và dùng làm thuốc. Thường dùng hoa hòe và quả hòe.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)

      **) Bánh Hoa Hòe: Là món ăn vặt truyền thống của người dân phía Bắc Trung Quốc.

      [​IMG]

      Nàng ngửa đầu, khuôn mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, ánh mặt trời màu vàng xuyên thấu qua cành lá chiếu xuống khuôn mặt nhắn trắng như ngọc của nàng, khiến người lộ ra vẻ lười biếng lại nhã nhặn lịch .

      Bạch Thấm nhìn từng đóa hoa Hòe kia, chậm rãi thấp giọng nỉ non: "Cuộc sống đúng là càng ngày càng thoải mái."

      Nhĩ Nhạc nhìn chiếc Trâm ngọc đầu Bạch Thấm, khẽ thở dài cái: vậy là Nương Nương trong lòng vẫn nhớ nhung người kia.

      "Đổi sang cây khác ." Bạch Thấm ôn nhu dặn dò: "Đừng bứt hết đóa hoa mà nó vất vả lắm mới nở ra được."

      "Dạ."

      Bạch Thấm đầy ý cười khẽ gật đầu, cảm thấy mình đứng lâu hơi mỏi liền về phía đình Vọng Quân ở xa phía trước.

      tới nửa đường, lại đối mặt với người đàn ông tựa thanh trúc từ từ tới.

      Bàn tay cầm khăn tay của Bạch Thấm đột nhiên nắm chặt lại, lòng vốn bình tĩnh như nước lại nổi nên tầng tầng lớp lớp gợn sóng: "Chàng...có khỏe ?"

      Hết chương 31.
      Last edited: 20/11/19
      thongminh123, Anhdva, iruka kawaii28 others thích bài này.

    3. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,234
      Được thích:
      4,726
      thuann thích bài này.

    4. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 32: Cá

      Editor: Sil

      Người đàn ông nọ nở nụ cười nhạt, đôi mắt lại lộ vẻ nhu hòa: "Mạnh khỏe, đừng nhớ."

      Bạch Thấm chua xót trong lòng, mặt lại khôi phục dáng vẻ bình đạm như nước như bình thường. Nàng khẽ vuốt cằm, phẩy cây quạt tròn về phía trước, lướt qua ta.

      ta chậm rãi quay đầu, nhìn cây trâm làm bằng ngọc đầu nàng, rũ mắt cười khổ: Nàng ấy quả nhiên còn giữ cây trâm Ngọc kia...

      Nghĩ vậy, yên lặng đưa tay khẽ chạm vào chiếc túi hương mới cũ bên hông, chậm rãi thở dài hơi, cuối cùng vẫn là hữu duyên vô phận.

      Bạch Thấm ngồi trong đình, bàn tay như ngọc giữ chặt lấy cán quạt, đôi mắt đẹp như mặt trăng dần dần phủ kín tầng sương mù.

      "Tiểu thư..." Nhĩ Nhạc thấy dáng vẻ buồn bực vui này của nàng, lại đau lòng thôi.

      "Nhà họ Giản thế lớn cả nhà làm đại nho, duy chỉ có người con trai bất hiếu, ly kinh phản đạo* là chàng, cả ngày chỉ nghĩ đến việc điêu khắc trâm Ngọc..." Bờ môi Bạch Thấm khẽ run rẩy, giọt nước mắt trong suốt chảy xuống theo gò má, mặt lại lộ ra ý cười: "Nhĩ Nhạc, năm đó mẫu thân đồng ý chuyện của chàng và ta."

      *) Ly kinh phản đạo: (Kinh: chỉ những lời dạy bảo, khuyên răn của các đại Nho thời xưa) Thành ngữ tiếng Hán, chỉ người rời xa những tư tưởng, lí luận chuẩn mực ngày xưa. Ở đây là chỉ đứa con bất trị, ngang ngạnh, bướng bỉnh.

      (Nguồn: Baidu)


      "Ta vốn nên vui mừng đợi gả, ngờ được, mộng đẹp tan vỡ, vào nơi thâm Cung này." Nàng nhìn ra bầu trời bên ngoài bức tường đỏ, môi son khẽ cong lên, giọng khàn khàn lộ ra nỗi bi thương, thầm thán : "Chỉ chậm bước thôi..."

      "Tiểu thư, ngài đừng nữa." Nhĩ Nhạc đỏ mắt khuyên can.

      Bạch Thấm tiếng nào, chỉ khẽ vuốt nước mắt mặt. Đôi tay nắm cán quạt hơi thả ra, cả trái tim dần bị nỗi tiếc nuối ăn mòn.

      ******
      "Lại còn gặp phải Thái Hậu Nương Nương sao ?" Liễu Tòng Trân và Thôi Xảo trong lòng nắm chắc, lại luôn chờ trong viện, thấy A Viên trở về liền vội vàng tới.

      "Cứ xem như là gặp phải ." A Viên khẽ vuốt tóc, đôi mắt cong cong, mặt nhuộm tầng đỏ ửng, sáng vẻ mềm mại ngọt ngào, chỉ có giọng là hơi khàn khàn: "Ta tránh được..."

      Liễu Tòng Trân, Thôi Xảo:...

      "Cổ họng của làm sao vậy ?" Thôi Xảo nghe được giọng của nàng ổn, ân cần hỏi.

      A Viên cười, khẽ lắc đầu: " sao cả, chỉ là bị hóc xương cá thôi."

      Liễu Tòng Trân, Thôi Xảo hai người liếc mắt nhìn nhau, kinh ngạc trong lòng: Đây là vì cùng ngồi ăn với Hoàng Thượng sao ?

      "Thái Hậu Nương Nương là người nghiêm khắc, coi trọng quy củ, sau này nếu có phải, ngàn lần thể cuống lên giống hôm nay được." Liễu Tòng Trân thở phào nhõm, nhưng vẫn xụ mặt dặn dò: "Dĩ nhiên, tình huống như hôm nay cứ trốn cũng được."

      "Tình huống như hôm nay hả ?" A Viên ngước mắt nhìn ánh mắt “biết hết rồi” của hai người, khuôn mặt nóng lên, chậm rãi cúi đầu: "Là Hoàng Thượng cho..."

      Nàng vừa , lại thầm suy nghĩ trong lòng những điều bản thân nghe được hôm nay: Thái Hậu Nương Nương cũng coi như là giống với lời đồn ... ràng là ngài ấy rất hiền từ, hiền lành mà !

      "Lúc ta còn là cung nữ nhoi* từng tận mắt thấy Thái Hậu nương nương đánh chết người Cung nữ thiếp thân thường ngày rất sủng ái." Thôi Xảo nhớ lại khung cảnh máu me ngày đó cũng lại cảm thấy rét mà run**: "Bên người ngày vốn dĩ là có hai vị , người chính là Trường Duyệt bây giờ, người còn lại chính là người năm đó bị đánh chết."

      *) Đoạn này chắc Bug . Thôi Xảo phải là Cung nữ

      **) rét mà run: Thành ngữ tiếng Hán, vô cùng sợ hãi, đến mức trời rét nhưng người vẫn run lên.


      Liễu Tòng Trân nhíu mày suy nghĩ lúc: "Chuyện này ta còn nhớ , nghe Cung nữ kia làm hỏng bộ quần áo của Thái Hậu Nương Nương."

      "Lời đồn nhất định đều là đâu." A Viên nín cười, đôi mắt cong cong. Từ lúc nàng bắt đầu quen bết Tề Uyên được thời gian rồi, mấy lời đồn kia đúng là mấy lời đoán mò vô căn cứ.

      Nàng tuy vẫn rất sợ ngài ấy nhưng cũng biết rằng Tề Uyên vị Đế vương lạnh lẽo vô tình, coi Nô tài là con người như trong lời đồn kia.

      Nghe qua bao nhiêu lời đồn cũng bằng bản thân đường đường chính chính làm quen với ngài ấy, tai nghe, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể tin được.

      Liễu Tòng Trân nhìn khuôn mặt nhắn đầy nghiêm túc của A Viên, che miệng khẽ cười: Đây là bắt đầu tốt về người ta rồi, con quả nhiên là hướng về người ngoài mà...

      "A Viên, muốn học nấu ăn ?" Liễu Tòng Trân đột ngột nghĩ ra, cười lên tiếng.

      "Muốn !" A Viên gật đầu mạnh, mặt tràn đầy ý cười, nốt ruồi son giữa chân mày xinh đẹp đáng .

      Liễu Tòng Trân dần nàng tới Thiện Phòng, trầm tư lát rồi giọng : "Hôm nay dạy món Sườn hấp bột gạo*." Nàng nghiêng đầu nhìn về phía A Viên, giọng mang ý cười: "Đây là món Hoàng Thượng thích ăn nhất đó."

      *) Sườn hấp bột gạo: Món này là xương sườn bọc bên ngoài là gạo nếp được rang rồi nghiền thành bột rồi đem hấp. (Chi tiết mọi người xem ở video này nhé)


      [​IMG]

      (Nguồn: Youtube)


      A Viên:...

      Nàng tập trung tinh thần quan sát các bước làm của Liễu Tòng Trân, chủ yếu là nhớ hết toàn bộ. Khi sườn vừa mới được cho vào lồng hấp, có người bước vào, truyền lời rằng Ngụy Tổng quản đến.

      Liễu Tòng Trân nghe vậy, lau hai tay rồi ra ngoài. A Viên khẽ nhìn về phía cửa, do dự trong chốc lát, lại vẫn lặng lẽ canh bếp lò, đôi mắt đen lay láy tràn đầy chờ mong: Món Sườn hấp bột gạo mà Liễu Tư thiện làm nhất định rất là ngon !

      Nàng vừa mới ra ngoài bị 4,5 sọt cá lớn trong viện dọa sợ: "Ngụy Tổng quản, là... Hoàng Thượng muốn mở tiệc cá sao ?"

      Ngụy Toàn nhìn Liễu Tòng Trân, híp mắt cười chỉ vào sọt cá trong số đó, : "Đây là đồ phía dưới tiến cống lên, Hoàng Thượng chọn số đưa cho mỗi người Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hậu, Quý Phi ít, còn toàn bộ phần còn lại ở chỗ này."

      Ông ta cười nhìn quanh, đôi mắt lớn híp lại tràn đầy ý cười, Ngụy Toàn lấy tay chỉ, : "Hoàng Thượng cố ý ra lệnh để lại cho nương A Viên sọt Cá Sóc* và Cá Rô**."

      *) Cá Sóc (hoặc Cá lù đù vàng lớn, Cá Đỏ Dạ): là loài cá trong họ cá lù đù, phân bố chính là ở vùng biển Tây Bắc Thái Bình Dương (khu vực Hoàng Hải và Biển Đông), eo biển Đài Loan, tập trung nhiều nhất tại các vùng biển cạn từ Quảng đông, Phúc Kiến xuống đến Vịnh Bắc Việt Nam và cả tại ven biển miền Trung và Nam Việt Nam.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)

      **) Cá Rô: là loài cá săn mồi được tìm thấy ở châu Âu và châu Á. Loài này là mỏ đá phổ biến cho môn câu cá và được du nhập rộng rãi vượt ra ngoài khu vực bản địa của nó, vào nước Úc, New Zealand và Nam Phi.

      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      Liễu Tòng Trân cười tủm tỉm nhìn hai sọt cá kia, lại hiểu trong lòng: Cá SÓc và Cá Rô ít xương, dễ bị hóc.

      "Chỗ còn lại hơi nhiều xương chút, mong khi Tư thiện làm băm nhuyễn lại vo thành từng viên thịt, dùng để nấu canh hay nấu đồ ăn đều tùy ngài." Ngụy Toàn tiếp tục cười : "Hoàng Thượng tự mình ra lệnh, từ ngày mai mấy món có nhiều xương dăm như Cá chép*, Cá Quế** gì đó cũng cần dâng lên."

      *) Cá Chép: là loài cá nước ngọt phổ biến rộng khắp có quan hệ họ hàng xa với cá vàng thông thường và chúng có khả năng lai giống với nhau. Tên gọi của nó cũng được đặt cho họ là họ Cá chép
      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)

      **) Cá Quế (còn được gọi là Cá trạng nguyên hay Cá rô Trung Quốc): sống ở các hồ nước cạnh rừng quế, quế rụng xuống hồ cá ăn rồi ngấm vào thịt nên có mùi thơm đặc biệt thoang thoảng hương quế. Và khi đưa xuống núi, cá cũng phải rộng trong hồ lạnh, tạo môi trường thích nghi cho con cá hương quế này. Cá quế có thể chế biến thành nhiều món ăn ngon như món sashimi ăn với tương và mù tạt, hấp, sốt thơm.
      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)

      Liễu Tòng Trân cười đống ý, lại sai người cất kỹ món cá lại, vừa quay người lại bắt gặp A Viên xấu hổ, mặt đỏ bừng lại.

      "Nô tỳ gặp qua Ngụy Tổng quản." A Viên đúng quy củ cúi người hành lễ với ông ta.

      "A, ra nương A Viên ở đây à, vậy ta lại cần phải thêm chuyến nữa rồi." Ngụy Toàn thấy nàng, khuôn mặt tràn đầy đầy ý cười, : "Hoàng Thượng hôm nay trực chưa đủ nửa canh giờ rồi, nếu ngày mai vẫn như vậy đành phải phạt theo quy định rồi."

      A Viên khẽ rụt cổ lại, run rẩy , gục đầu xuống cũng bĩu môi lại: ràng là ngài cho ta mà ! Hừ ! Lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy bể cái gì chứ, phải là lòng dạ đế vương như mò kim đáy bể mới đúng !

      Ngụy Toàn xong liền từ biệt, xoay người dẫn bọn Thái giám . Ông ta nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi của A Viên, thầm thở dài: Ở đâu có cái kiểu dỗ dành nương như vậy chứ ? Lại còn định phạt người ta ? Chẳng trách sao người ta sợ ngài !

      "Đêm nay ăn Cá Sóc hấp ?" Liễu Tòng Trân nhìn nàng đầy ý, khẽ cười : "Hương vị tươi ngon, lại mềm mại."

      A Viên khẽ nuốt nước miếng, gật đầu vui vẻ: "Tư thiện, để ta làm phụ ngài !"

      Liễu tư thiện cười khẽ búng trán nàng, sẵng giọng: "Chắc chắn là định học lỏm đây. "

      "Tại sao lại là học lỏm đâu ! Chuyện ngài nhận ta làm đồ đệ toàn bộ Thượng Thiện Phòng đều biết hết cả rồi !" A Viên híp mắt cười, đôi mắt như nước cong lên tựa trăng non.

      "Con nhóc tinh ranh này !"

      ******

      Sáng sớm hôm sau, A Viên rửa mặt chải đầu xong xuôi liền vui vẻ vào Thiện Phòng: Hôm qua Tư thiện rằng hôm nay làm món Cá viên hấp lá trúc* !

      *) Cá viên hấp lá trúc: Món này tra GG cũng có, chắc là giống món Gà hấp lá trúc nhưng thay Gà bằng Cá Viên.

      " tới đúng lúc , rửa lá trúc cho ta." Liễu Tòng Trân bận lóc xương cá thấy nàng đến liền mở miệng.

      A Viên vội vàng đồng ý, cầm lá trúc mới được hái xuống ngâm trong nước, cẩn thận rửa sạch.

      Liễu Tòng Trân nghiêng đầu khẽ liếc nhìn nàng cái, lòng hơi rối rắm: Cá này cũng khó lọc được xương ra .

      Sau gần nửa canh giờ, Liễu Tòng Trân mới lọc sạch được xương cá ra. Nàng dùng dao tỉ mỉ thái thịt cá, tay lưu loát đập quả trứng gà vào trong bát, chỉ rắc thêm nắm muối liền cầm đôi đũa ở bên đánh nhanh theo hướng nhất định, sau khi trứng đánh đều liền thuần thục vo thành viên, đặt tấm lá trúc được A Viên rửa kĩ.

      "Để vào lồng hấp ." Sau khi Liễu Tòng Trân vội vàng dặn dò liền xoay người vội đến chỗ khác.

      "Dạ." A Viên giọng đáp.

      Nháy mắt đến giờ truyền thiện, A Viên vừa mới vội sắp xếp các Cung nữ mỗi người mang món, vừa ra khỏi cửa gặp phải Ngụy Toàn chạy tới nơi này.

      "Ngụy Tổng quản." A Viên hơi cúi người xuống, yếu ớt cười hành lễ với ông ta: "Có việc gì cần phân phó sao ?"

      Ngụy Toàn khẽ vuốt mũi, ngượng ngùng : "Hoàng Thượng ra lệnh cho ta tự mình dẫn qua."

      Khóe miệng nhếch lên của A Viên hơi trầm xuống, tức giận mím môi lại: Đây là sợ ta chạy giữa đường sao ?

      Nàng nhìn ánh mắt chơi vơi vô định, lại lộ ra vẻ xấu hổ của Ngụy Toàn, lại sinh ra cảm giác được tin cậy. Nàng nhăn lại cái mũi , dẫn theo Cung nữ nổi giận đùng đùng về phía Điện Dưỡng Tâm.

      Ngụy Toàn lắc đầu, lại vội vàng đuổi theo: Cũng cùng cha cùng mẹ mà bản lĩnh dỗ nương của Hoàng Thượng lại được như Sóc Vương !

      Tề Uyên bưng cốc trà, tinh tế thưởng thức hương trà, lại đột nhiên ngửi được mùi thơm thoang thoảng của thức ăn, giơ mắt lên nhìn ra, chỉ thấy A Viên đến với khí thế hừng hực.

      Nàng bê cái khay làm bằng gỗ đặc rất nặng, nhìn Tề Uyên ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng lại khẽ dâng lên nỗi sợ hãi theo thói quen. A Viên khẽ cắn môi, lông mi xinh đẹp khẽ nhíu lại: được rồi ! ràng là lúc trước còn rất tức giận mà !

      Nàng như con Cá nóc bị xì hơi, thầm thở dài, sau khi dọn hết đồ ăn lên cùng Thanh Niệm lại yên lặng đứng bên.

      Tề Uyên yên lặng nhìn nàng biến từ bé mèo giận dữ thành thỏ con ngoan ngoãn, khóe môi khỏi cong lên: "Trước lạ sau quen, tự ngồi xuống ."

      A Viên lén liếc nhìn , dịch sang hai bước ngồi xuống, đôi đều dính vào đĩa Cá viên hấp lá trúc kia.

      Tề Uyên cười nhìn ánh mắt mê mẩn kia của nàng, cầm đũa lên tùy ý gắp món gì đó, lại : "Động đũa ."

      Quả đúng như lời , lần lạ, hai lần quen, A Viên cũng bôi rối và vô cùng quen tay cầm đũa lên, gắp viên cá bỏ vào trong miệng. Viên cá mềm mại giòn dai, lại mang theo mùi Lá Trúc thoang thoảng càng thêm tươi ngon.

      Đợi đến khi hai người dùng thiện xong, Tề Uyên vô cùng hiếu kỳ nhìn nàng, lãnh đạm : " sợ nữa sao ?"

      "Đây là Hoàng Thượng ra lệnh cho nô tỳ ăn." A Viên nghiêm túc , vẻ mặt kia cứ như là nếu phạt nàng, vậy chính là lật lọng, ra chỉ làm mất mặt thôi.

      Đôi mắt Tề Uyên mỉm cười, ngồi trong chốc lát liền chậm rãi mở miệng : " vào cùng Trẫm."

      "Dạ."

      A Viên theo Tề Uyên, nhìn chiếc rèm trước mặt lại nghĩ tới chiếc bình hoa chính mình nhỡ tay đánh vỡ hôm qua, lập tức chột dạ trong lòng.

      Tề Uyên quay đầu lại nhìn lướt qua dáng vẻ do dự kia của nàng, khẽ nhíu mày: " phải sợ nữa sao ?"

      A Viên cứng người lại, nửa câu cũng được, chỉ phải theo vào.

      Tề Uyên đưa cho nàng đống đất, lãnh đạm : "Nặn chơi ." xong liền ngồi xuống, tụ tinh hội thần xem sổ con.

      A Viên cạn lời nhìn đống đất trước mặt, vất vả chờ cho đến nửa canh giờ, nàng cầm “bé con” con chưa nặn xong trong tay đặt bên cạnh bàn Tề Uyên, hành lễ rồi định lui ra ngoài, nàng còn chưa ra tới cửa liền nghe thấy giọng lạnh lẽo của Tề Uyên đầy ý truyền ra từ phía sau: "Chưa nặn xong được ."

      Hết chương 32.
      thongminh123, iruka kawaii, Suuuly29 others thích bài này.

    5. thuann

      thuann Well-Known Member

      Bài viết:
      164
      Được thích:
      3,521
      Chương 33: Nặn tượng đất
      Editor: Sil

      Chưa nặn xong? Là được ?

      A Viên khẽ bĩu môi, cầm “bé con” bàn lại ngồi xuống. Nàng giận dỗi bóp cục đất trong tay cho hả giận, đúng lúc bực mình, nàng bỗng nhiên nghĩ đến điều gì: Ngài ấy nặn nhiều thỏ cho mình như vậy, ta cũng phải nặn cho ngày ấy thứ gì chứ...

      Nàng nhếch mắt lên, lén quan sát Tề Uyên, chỉ thấy ngài khẽ nhíu mày, đôi môi mỏng mím lại, bàn tay thon dài đẹp đẽ cầm chiếc bút lông, tập trung phê sổ con. A Viên ngơ ngác, khẽ chớp mắt: Tại sao lại có người đẹp như vậy nhỉ ?

      "Nhìn đủ rồi?"

      Tề Uyên đột nhiên lên tiếng, A Viên hoảng tới mức run lên, vội vàng cúi đầu.

      "Ai, ai nhìn chứ..." A Viên giọng thầm câu, giả vờ nặn đất trong tay.

      Tề Uyên nhìn động tác của nàng hơi loạn, khẽ cong môi lên, lại cúi đầu xuống lần nữa, nhìn hai chữ "Nam Cương" sổ con, nhíu mày: Con sâu trăm nhân, chết vẫn ngã*...

      *) chú thích ở Chương 23

      A Viên thấy sau lúc lâu vẫn thanh nào, liền lén liếc nhìn cái, thấy ngài vô cùng chăm chú phê sổ con mới khẽ thở phào nhõm hơi.

      Nàng cẩn thận đối chiếu theo hình dáng của Tề Uyên mà nặn tượng, hề để ý trời sẩm tối rồi. Đến khi Cung nhân hầu hạ trong Điện thắp nến lên, A Viên mới giật mình nhận ra bản thân thế mà ngồi ở Điện Dưỡng Tâm được buổi trưa rồi.

      Nàng ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thượng, do dự : "Hoàng Thượng, trời tối rồi..."

      "Ừ." Tề Uyên nhíu mày, đầu cũng thèm ngẩng lên mà chỉ lãnh đạm lên tiếng.

      "Nô tỳ, nô tỳ cần phải trở về." A Viên giọng .

      Tề Uyên giương mắt lên nhìn về phía nàng, đôi mắt thâm thúy tràn đầy vẻ mệt nhọc, khẽ vuốt cằm, giọng hơi trầm xuống: "Thanh Niệm, đưa nàng trở về ."

      "Dạ."

      "Nô tỳ cáo lui." A Viên cầm bức tượng trong tay đặt bàn dài của , hành lễ cái liền lui ra ngoài theo Thanh Niệm.

      Tề Uyên nhìn tượng đất trong tay, có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của bản thân. Đôi mắt phủ kín tia máu kia tràn đầy ý cười, lo lắng trong lòng thoáng ít: Tính tình như trẻ con...
      ******

      "Thanh niệm tỷ tỷ, Hoàng Thượng mỗi ngày đều như vậy sao ? Phê đống sổ con suốt cả ngày sao?" A Viên hỏi .

      Thanh Niệm khẽ cười, chậm rãi : “Đúng, mỗi ngày đều như thế."

      A Viên quay đầu lại nhìn chút, đôi mắt lay láy chớp chớp: Khiến cho Tư thiện từ ngày mai làm cho Hoàng Thượng số đồ bổ mắt ...

      Sau khi nàng trở lại Thượng Thiện Phòng, việc đầu tiên là tới bếp, muốn xem liệu Liễu Tư thiện có việc gì cần nàng giúp .

      "Hôm nay sao lại về muộn như vậy ?" Liễu Tư thiện mở nắp nồi, dùng đũa chọc vào bắp bò* trong nồi, thấy được liền vớt ra bỏ vào trong mâm.

      *) Bắp bò: Là phần thịt được xẻ từ bắp đùi của con bò, loại thịt thường dai và có nhiều mô nối. Bắp bò thường được cắt miếng vuông trọng lượng trung bình 5 kg hoặc nguyên kiện 27 kg.
      [​IMG]

      (Nguồn: Wikipedia)


      A Viên khẽ cười, giọng : "Là Hoàng Thượng quá tập trung phê sổ con, ta dám quấy rầy nên vẫn kéo dài cho tới bây giờ." Nàng khẽ vuốt mũi, có hơi ngượng ngùng: "Ta thấy trời tối sầm lại rồi liền đánh bạo ra, nên mới được thả ra đây đấy."

      "Phê sổ con ? vào hầu hạ trong thư phòng sao ?" Liễu Tòng Trân hơi kinh ngạc trong lòng, thư phòng của Hoàng Thượng, ngoài hai người hầu hạ lâu là Ngụy Toàn và Thanh Niệm ra những người khác dứt khoát được bén mảng đến gần nửa bước.

      Nàng ngẩng đầu nhìn A Viên híp mắt cười, hơi cảm thán trong lòng, nàng nghĩ rằng Hoàng Thượng lại tin tưởng nàng ấy như vậy.

      Liễu Tư thiện xới thêm bát cơm tẻ nóng nữa, cho thêm món thịt bò vừa mới cắt xong, rưới lên thìa nước kho* thơm ngon đậm đà, lại tiện tay rưới thêm nhúm mè đen. Chờ làm xong liền đưa cho A Viên, cười : " trễ thế này, ăn chút trở về ."

      *) Nước kho: Loại nước sốt này có ở Việt Nam, là món nước hầm thịt, nước canh để lâu, mà càng để lâu hương vị, mùi thơm của nước sốt càng tăng thêm ( chung là khá dị)
      [​IMG]

      (Nguồn: Baidu)


      A Viên nhận lấy bát cơm, ngọt ngào làm nũng : "Tư thiện đối với ta là tốt nhất !"

      "Nha đầu vô lương tâm, có Tư thiện liền quên ta rồi." Thôi Xảo cầm theo túi giấy dầu* tới, giả vờ tức giận : "Hay là món điểm tâm của Bách Vị Trai này cũng cần ăn nữa."

      *) Giấy dầu (hay còn được biết đến với tên gọi khác là giấy dầu chống thấm): là sản phẩm được làm từ hợp nhựa đường, bột đá, giấy, màng chịu cơ tính và số phụ gia khác. Giấy dầu có công dụng làm lớp phân cách và ngăn thấm ngược trong các công trình, từ đó bảo vệ các công trình được bền chắc, làm ảnh hưởng đến tuổi thọ cũng như chất lượng của các công trình. Trong ngữ cảnh này chắc là giấy thấm nước để bọc bên ngoài.
      [​IMG]

      (Nguồn:vattucongtrinhpan.com)


      "Oái ? Đừng mà, là cả hai ngài đều xót ta nhất cũng được sao !" A Viên cong mắt lên, mềm mại làm nũng.

      "Lá gan của A Viên lại lớn lên chút rồi." Thôi Xảo cười, trêu chọc , ba người cũng nhau cười, khí vô cùng vui vẻ hoà thuận.

      Ngày hôm sau, A Viên bê Ngự thiện, vẫn tới Điện Dưỡng Tâm như thường ngày, vừa mới đến cửa bị Thanh Niệm kéo sang bên.

      "Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy?" A Viên thấy nỗi lo lắng trong mắt Thanh Niệm liền giọng hỏi.

      "Hoàng Thượng vừa nổi giận vì chuyện của Nam Cương, cẩn thận chút."

      A Viên nghe vậy, trái tim treo lên, nàng hơi sợ hãi, run giọng : "Nếu , tỷ xin phép hộ ta , là hôm nay thân thể ta thoải mái..."

      Thanh Niệm hơi khó xử, cắn môi suy nghĩ lúc lâu sau vẫn chưa tiếng nào.

      A Viên biết bản thân đúng là làm khó người khác cũng bắt buộc, chỉ cảm ơn, lại miễn cưỡng bước vào.

      Trong Điện dường như được bài trí rất u ám, A Viên vừa bước vào cảm nhận được áp lực do mây đen áp xuống.

      Đồ ăn lần này là nàng run rẩy bưng vào.

      Trong lòng Tề Uyên đè nặng cục vừa cứng vừa xấu là Nam Cương, cực kỳ khó chịu, sắc mặt trầm như cục diện đáng buồn này, ngay cả đôi mắt cũng phảng phất như được ngâm trong khí lạnh.

      thấy nàng bước vào, càng cẩn thận đứng ở bên hơn so với trước đây, sắc mặt mới hơi cải thiện hơn: "Ngồi xuống ."

      "Dạ."

      A Viên tuân lệnh, chỉ dám ngồi ở rìa ghế, cả thân mình căng thẳng, cứng đờ như rối gỗ.

      Hai người trầm mặc gì, A Viên chỉ qua loa nhai món Giá giòn rụm, chỉ cảm thấy ăn bữa cơm này hề thoải mái, dạ dày cũng cồn cào lên.

      "Hoàng Thượng, Tống đại nhân chờ ngài ở ngoài Điện." Ngụy Toàn mang biểu cảm đau khổ bước vào thông báo, trong lòng quả rất ghét mấy Đại thần ở Ngự Sử Đài* này.

      *) Ngự Sử Đài: là cơ quan điển hình, chuyên làm công việc giám sát ở triều đình, can gián nhà vua, đàn hặc các quan lại nhằm giữ gìn kỷ cương phép nước.

      (Nguồn: khoahocdoisong.vn)


      Từ trước đến nay đám Đại thần này luôn nhát gan, sợ gặp phải phiền toái, Nam Cương chẳng qua cũng chỉ nhe răng giãy dụa mà thôi, hôm nay triều đình bọn họ thế mà lại khăng khăng bắt Hoàng Thượng phải gả người quý nữ để giải quyết chuyện chiến . triều đình vốn hễ gặp phải chuyện gì liền xảy ra tranh luận dứt, Hoàng Thượng nhìn bằng ánh mắt lạnh lẽo rồi, nhưng bọn họ lại chọn được người rồi, lại còn chọn nữ nhi ruột thịt của Sóc Vương gia là Bình Dương Quận chúa Tề Cảnh Sơ, cái gì mà “Quận chúa có xuất thân cao quý, Nam Cương nhất định nhìn thấy được thành ý của Đại Tề.”

      Mà Bình Dương Quận chúa kia mới được có mấy tuổi chứ ? Hoàng Thượng vừa nghe liền nổi giận. Con trai của Nam Cương vương vẫn còn nằm trong tay Hoàng Thượng đâu ! Còn chưa đến việc quốc lực của.Đại Tề hưng thịnh, mà nếu có chuyện gì cũng chẳng cần sợ Nam Cương kia, sao còn cần đứa bé chứ ?

      Ngụy Toàn thầm mắng Tống đại nhân kia trong lòng vài câu, triều chẳng tranh được gì rồi, đến cả lúc Hoàng Thượng dùng bữa trưa vẫn còn dai như đỉa đói*, cái thể loại người gì vậy ! Nếu thực chọc cho Hoàng Thượng nổi giận, Hoàng Thượng liền gả khuê nữ nhà ông ta !

      *) Nguyên văn cv ghi là “ hồn bất tán”, tức việc xấu, người xấu được thanh trừ, nhưng ảnh hưởng xấu vẫn còn tồn tại. Ở ngữ cảnh này cũng giống với “Dai như đỉa đói”.

      "Cho ông ta cút ." Tề Uyên nổi giận đùng đùng, đập đôi đũa lên bàn kêu “bang” tiếng , tiện tay cầm chén trà lên ném ra ngoài cửa.

      A Viên bao giờ chứng kiến thái độ này đâu, chân mềm nhũn, ngay lập tức ngã từ ghế xuống đất.

      "Hoàng Thượng bớt giận."

      Tề Uyên cúi đầu, nhìn khuôn mặt tái mét của A Viên, biết mình doạ sợ nàng, liền đưa tay ra định đỡ nàng đứng lên.

      "Đừng..." A Viên trốn ra sau, chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, cảm giác buồn nôn dâng lên như thuỷ triều.

      nhíu mày, lại giơ tay ra trước, chỉ thấy nương trước mặt nhất kiểm thái sắc, hất tay mình ra rồi “oà” tiếng nôn ra.

      Tề Uyên cúi đầu nhìn bộ xiêm y lấm lem bẩn thỉu của mình, chỉ cảm thấy huyệt thái dương dựng lên, sắc mặt lập tức sặc sỡ lên.
      Hết chương 33.
      thongminh123, iruka kawaii, Suuuly29 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :