1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cần "Sex" không cần yêu - Hồ ly (104c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương26: Ép buộc đăng ký


      Tả Á Kiều Trạch bắt nạt người, Kiều Trạch chỉ lặng im, cuối cùng rời lời nào. Tả Á hiểu , muốn lấy Kiều Trạch, sao mình có thể lấy ta được cơ chứ?

      Nhưng người nhà cứ lần lượt gọi điện thoại tới, đều khuyên đừng nên cố chấp, hãy tranh thủ thời gian đăng ký đặng còn cử hành hôn lễ.

      Ba, mẹ, chị, thậm chí ông nội cũng gọi điện thoại tới, họ đều quan tâm đến chuyện này, việc cưới hỏi của và Chung Dương sở dĩ có thể được người nhà họ Chung ủng hộ là bởi vì ông nội ra mặt. Nhưng kết quả cuối cùng lại thành ra như vậy, Tả Á cảm thấy thẹn với ông nội tuổi cao mà vẫn còn phải lo lắng cho mình.

      Mẹ và chị , phải đứa bé cũng có rồi hay sao, nên vì đứa bé mà suy nghĩ đến việc mau lấy Kiều Trạch.

      Tả Á rất phiền não, rất bất đắc dĩ, chẳng lẽ hôn nhân của mình, cuộc đời của mình chẵng lẻ phải buông xui chấp nhận chỉ vì đứa bé mà mình hề mong muốn có sao?

      Trong khi Tả Á vẫn còn hoang mang nghĩ tới biết mình nên làm cái gì người trong nhà bàn bạc xong hôn lễ của , và cho biết rất ràng, lấy…. được.

      Đột nhiên Tả Á rất tức giận đối với việc người nhà ép buộc việc làm chuyện mà bản thân hề muốn làm, rất mâu thuẫn, rất phẫn nộ.

      Nhớ tới lúc Kiều Trạch muốn đăng ký kết hôn mấy ngày sau lại đến cửa tìm lần nữa. thân tây trang thẳng tắp ôm sát thân hình cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng toát lên vẻ đặc biệt cố chấp.

      đến làm gì?” chẳng nể mặt hỏi, nếu như có thể hề muốn với ta dù chỉ câu, chỉ là khóa nhà hình như phòng được ta.

      đăng ký!” Ngắn ngọn xong, trực tiếp kéo xuống dưới lầu, giãy giụa bị hai cánh tay chụp tới kéo vô người bế lên xuống dưới.

      Tả Á giãy giụa nữa, bởi vì biết có giãy giụa cũng vô ích, chính là người như vậy, ngang ngược, kiên quyết, khi quyết định chuyện gì rồi thay đổi. muốn kết hôn nhất định phải kết hôn.

      Tả Á bị bế xuống lầu mới nhìn thấy ba mẹ ngồi trong xe của Kiều Trạch, Tả Á bị Kiều Trạch tận tâm nhét vào trong xe ngồi cùng chỗ với mẹ, còn Kiều Trạch khởi động xe.

      Tả Á nhìn ngoài cửa sổ, cái gì cũng hỏi, cái gì cũng chỉ yên lặng nhìn phương hướng xa lạ.

      Đến khi xe dừng lại, mới nhìn thấy cục dân chính. Kiều Trạch ép buộc tới đăng ký. Sắc mặt Tả Á có chút khó coi, căm hận lại chán ghét nhìn sang Kiều Trạch.

      Lúc này Điền Văn Lệ mở miệng, giọng mềm mỏng hiếm khi có được, “ , cùng Kiều Trạch lấy giấy đăng ký , đừng ương bướng nữa.”

      Kiều Trạch xuống xe mở cửa xe tại vị trí chỗ ngồi của Tả Á, đưa tay kéo Tả Á xuống xe, tròng mắt đen nhìn lướt qua bộ mặt tức giận Tả Á, cuối cùng lôi sải bước đến cục dân chính.

      Tả Á bị kéo mạnh vào, có người nhiệt tình chào đón, cúi người chào hỏi Kiều Trạch, sau đó : “Mời tới bên này, mời tới bên này!”

      phát ra tất cả đều sớm chuẩn bị sẵn hết rồi, có người cầm máy ảnh theo chụp hình cho bọn họ, sau đó nhận lấy giấy đăng ký … Tất cả điền xong chỉ chờ ký tên.

      Kiều Trạch ký tên trước, cuối cùng đặt bút vào trong tay Tả Á, Tả Á nắm cây bút mà tưởng chừng như nắm cổ Kiều Trạch, rất muốn lập tức bóp chết tên đàn ông biết lý lẽ này.

      Kiều Trạch thấy Tả Á chậm chạp chịu ký tên, tự tay nắm bả vai , tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào có chút tức giận rồi lại có chút thờ ơ , “Ký tên!”

      ta ra lệnh cho mình, dựa vào cái gì chứ? Tả Á quẳng cây bút xuống, Kiều Trạch lại đứng dậy tay ấn chặt lại, sau đó đứng sau lưng , vây lại giữa cái bàn và lồng ngực mình, rồi sau đó ngang ngược cưỡng chế bắt Tả Á phải cầm bút lên ký tên.

      cái tay khác của Tả Á đẩy tay Kiều Trạch, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Kiều Trạch gần trong gang tấc, lạnh lùng : “Tự tôi ký!”

      Kiều Trạch hơi híp mắt lại, nhưng cũng buông tay Tả Á ra, Tả Á cắn môi chần chờ hồi lâu, cuối cùng cũng ký tên mình lên tờ giấy kết hôn.

      Sắc mặt Tả Á trắng bệch, tức giận tay khẽ run, nhìn chữ kí xiêu xiêu vẹo vẹo giấy đăng ký cùng nét chữ rồng bay phượng múa cường tráng mạnh mẽ của Kiều Trạch, tâm, càng thêm hận Kiều Trạch .

      Kiều Trạch cầm giấy đăng ký lên rất tự nhiên đưa cho nhân viên làm việc, nhân viên làm việc dường như cũng rất bình tĩnh, cầm giấy đăng ký đóng con dấu lên, sau đó đem hai quyển sổ hồng đưa cho Kiều Trạch, chúc mừng hạnh phúc.

      Cầm hai quyển sổ hồng, Kiều Trạch cám ơn với nhân viên làm việc, rồi sau đó dắt Tả Á tay rời .

      Kết hôn, vậy là kết hôn ư? Tả Á đột nhiên rất muốn cười to, cười vì đây là chuyện hết sức hoang đường, buồn cười và bất đắc dĩ.

      Nhưng chẳng hề làm gì cả, biểu bình tĩnh, tuy nhiên vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, khiến cho mọi người cảm thấy giờ phút này rất tức giận.

      Kiều Trạch lái xe chở cả nhà đến nhà hàng dùng cơm, coi như là ăn mừng và Tả Á kết hôn.

      Mọi người cùng bàn bạc mấy ngày sau cử hành hôn lễ, nếu bụng lớn ra rồi muộn mất, nếu chờ Tả Á sinh con xong rồi mới cử hành hôn lễ, vậy lâu quá, mà Kiều Trạch chỉ ước gì có thể cử hành hôn lễ sớm chút, nhất định phải công bố với mọi người, Tả Á chính là vợ của mình.

      Lúc ăn cơm, mọi người thảo luận trong suốt cả quá trình, Tả Á dường như là người ngoài cuộc, đăng ký kết hôn có quan hệ gì với , hôn lễ lại càng có quan hệ gì với , mặc cho bọn họ thảo luận, chỉ cười cười giễu cợt.

      Mọi người ăn cơm xong cũng rời , chỉ còn lại Kiều Trạch và Tả Á, Kiều Trạch đặt phòng ở khách sạn.

      Tả Á vẫn ngồi yên lặng lời, Kiều Trạch nhìn vẻ mặt thẫn thờ của liền ngồi sang bên cạnh , đưa tay ôm , dường như xác định điều gì, sau hồi mới : “ chờ em…..Tả Á.”

      Kiều Trạch có thời gian khiến cho Tả Á từ từ tha thứ và chấp nhận mình, chỉ có thể dùng cách trực tiếp nhất cũng là phương pháp hữu hiệu nhất, nhốt lại, để trở thành vợ của mình, sau đó dùng thời gian cả đời để chờ đợi, chờ Tả Á tha thứ và đón nhận mình.

      “Tôi muốn nghỉ ngơi!” Tả Á xong đẩy ra sau đó ngã xuống giường nhắm nghiền hai mắt.

      ngủ, chỉ là suy ngẫm lại.

      Tả Á mình tuyệt đối phó mặc cho vận mệnh định đoạt, chấp nhận Kiều Trạch, cuộc đời mình phải do chính mình quyết định. tờ giấy đăng ký kết hôn là có thể trói buộc mình, khống chế mình sao, là buồn cười!

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương27: Đánh mất bảo bối


      Cứ như vậy lễ cưới của Tả Á được chuẩn bị tiến hành, Kiều Trạch thuê lại sân đánh Golf, dự định cử hành hôn lễ ở sân đánh Golf. trước sau duy trì im lặng giống như tất cả mọi việc đều liên quan đến mình, tất cả hôn lễ đều do tay Kiều Trạch lo liệu.

      Tả Á cũng báo cho ai biết tình hình thực tế về buổi lễ kết hôn, thân mình trở lại thành phố A, trở về ổ của mình, mà ngồi xe taxi đến khu nhà của Chung Dương trong thành phố.

      đứng ở góc khu nhà dưới gốc cây ngô đồng, lẳng lặng nhìn ô cửa sổ phòng của Chung Dương, trong đầu nhớ lại từng việc từng việc khi và Chung Dương ở bên nhau.

      thang máy lên lầu, biết mình tới đây làm gì, cũng phải muốn gặp Chung Dương, chỉ là dường như quản được bước chân cùng trái tim mình, có luồng lực dẫn dắt .

      Đưa tay muốn nhấn chuông cửa, nhưng tay lại đột nhiên dừng giữa trung, do dự hồi lâu vẫn nhấn chuông cửa nhưng có ai trả lời.

      Có lẽ có ở đây, Tả Á mở túi xách tìm chìa khóa, chậm rãi mở cửa ra. Tất cả mọi thứ nơi đây vẫn còn nguyên vẹn, quen thuộc làm cho người ta đau lòng, chẳng qua còn sạch như ngày xưa nữa, quần áo, giầy của Chung Dương và cả chai rượu đều bị vứt bừa bãi, trong phòng nồng nặc mùi khói thuốc lá.

      Trái tim Tả Á co rút đau đớn, quay đầu nhìn thấy tường phòng khách treo tấm hình và Chung Dương, hai người kề sát mặt nhau cùng cười rạng rỡ.

      Bỗng chốc nước mắt Tả Á rơi xuống, tầm mắt trở nên mơ hồ, tay bụm miệng để cho mình khóc lên thành tiếng.

      …..

      Chung Dương trở về có chút mệt mỏi, mở cửa vào, đóng cửa lại ngơ ngác ở trước cửa hồi lâu, hình như hôm nay trong phòng có hơi người, nhưng trong lòng kịch liệt phản đối.

      kéo cà vạt xuống tiện tay vứt lên sofa, cau mày tới phòng tắm, dùng nước lạnh lẽo gột rửa kỳ cọ thân thể, kích thích thần kinh của mình.

      biết giờ phút này Tả Á từ trong phòng thay đồ lặng lẽ ra ngoài, đứng ở bên ngoài phòng tắm kìm nén nước mắt nhìn hồi lâu.

      Chung Dương tắm xong ra ngoài, thân thể to lớn mệt mỏi ngã xuống ghế sofa, dường như rời xa Tả Á còn sức sống nữa, mỗi ngày đều có cảm giác mệt mỏi.

      Đưa tay vuốt lông mày, đột nhiên mở mắt ra, tầm mắt rơi vào chùm chìa khóa sáng ngời bàn trà.

      Đột nhiên cả người bật dậy giống như lò xo, đồng thời cầm chìa khóa lên, mặt móc chìa khóa có lồng hình và Tả Á chụp chung, là chìa khóa của Tả Á, tới, tới.

      “Tả Á!” Chung Dương hô to, điên cuồng tìm kiếm bóng dáng Tả Á ở trong phòng, thế nhưng, trong phòng trừ ra có người nào nữa, dường như chỉ còn thấy hơi thở nhàn nhạt Tả Á lưu lại, mặc áo choàng tắm, mở cửa chạy ra ngoài, vội vàng thang máy đuổi tới lầu dưới.

      Nhưng mà, có Tả Á, có Tả Á, nghĩ gì, mang chìa khóa trả lại cho , tức là hoàn toàn cắt đứt quan hệ.

      Tim Chung Dương như như bị đục khoét đau đớn.

      đột nhiên xót xa ân hận, sao mình có thể bỏ mặc dòm ngó tới Tả Á như vậy, để mình đối mặt với mọi đau khổ như thế.

      phải mình ấy sao, nên cùng ấy đối mặt để giải quyết mọi khó khăn sao, mình do dự cái gì, lấn cấn cái gì. phải mình muốn cưới Tả Á sao? Khỉ , mình chần chờ cái gì chứ?

      Trong lòng reo hò ỉ, Tả Á chờ ! Chờ , hãy chờ .

      ***

      Chung Dương tới trường học tìm Tả Á, nhưng tìm được , gọi điện thoại di động cho cũng có ai nghe. Gọi tới túc xá hỏi ra mới biết Tả Á thuê phòng ở gần đó. năn nỉ mấy bạn học chung Tả Á cho biết địa chỉ, nhưng người ở đầu điện thoại bên kia phán câu đánh cho rơi thẳng xuống địa ngục.

      “Chung Dương, tôi nghĩ hay là đừng nên tìm Tả Á nữa, cậu ấy kết hôn rồi, nếu lựa chọn từ bỏ đừng đến quấy rầy cậu ấy nữa.”

      Điện thoại trong tay Chung Dương rơi cái bộp xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt còn chút máu, trái tim tưởng chừng như ngừng đập.

      Tả Á kết hôn? Tả Á kết hôn? thể nào, tuyệt đối thể nào, sao Tả Á có thể kết hôn? Thân hình cao lớn của Chung Dương trong lúc nhất thời lung lay bất ổn, đưa tay chống lên sườn xe.

      thấy hơi hoa mắt lắc lắc đầu, cúi đầu thấy điện thoại rơi mặt đất, vội vàng nhặt lên nhấn thử mấy cái thấy chưa bị hư tiếp tục gọi vào ký túc xá của Tả Á.

      cho tôi biết chổ ở của ấy ? Tôi muốn gặp ấy! Tôi muốn gặp ấy!” như điên loạn rống lên, cả gân xanh cũng đầy ra.

      ***

      Chung Dương biết được địa chỉ của Tả Á, là khu chung cư cũ kỹ u ám, Chung Dương bước thấp bước cao lần tìm đến của nhà Tả Á.

      Cửa cầu thang ánh đèn sáng trưng, hồi lâu cửa được mở ra, Tả Á với bóng dáng gầy yếu xuất trước mặt , Chung Dương ôm chằm ngay Tả Á, lớn tiếng : “Tả Á, cho biết, em kết hôn phải là , phải là ?”

      Tả Á mất hồn đứng tại chỗ, cứng còng để mặc Chung Dương ôm vào lòng, trái tim co rút đau đớn liên hồi, bàn tay níu chặt lấy quần áo Chung Dương, như muốn mượn việc này để xoa dịu bớt nỗi đau của mình.

      “Tiểu Á, em , cho biết, kết hôn phải là . Tiểu Á, người mà em phải lấy chính là , chúng ta đám cưới, chúng ta cùng nhau nuôi đứa con trong bụng em, thương nó như con của mình, do dự nữa đâu, Tả Á, em hãy tha thứ cho phân vân của …..”

      Tả Á mượn ánh đèn nhìn ngắm gương mặt điển trai của Chung Dương, thấy được rệt vẻ khổ sở của , đột nhiên cảm thấy ghét việc Kiều Trạch tự tung tự tác sửa sang lại hết tất cả ngọn đèn ở từng bậc cầu thang, để cho nhìn thấy nỗi khổ sở của Chung Dương.

      cố gắng tìm lại giọng của mình từ cuống họng căng lên đau đớn, khó khắn : “Chung Dương, chúng ta lỡ rồi, lỡ rồi, …. về , phải lỗi của , phải thiệt đó…Cho nên khỏi cần bảo em tha thứ gì cả….”

      Tim Chung Dương đao xé như bị dao cắt, nhưng vẫn ôm hy vọng mong manh, đẩy cho Tả Á cách xa ra chút, tròng mắt đen thâm thúy nhìn xoáy vào mắt , “Tả Á, muốn chính miệng em , em có kết hôn, có phải vậy hay ?”

      Tả Á tái mặt khổ sở : “Em …Kết hôn! Em xin lỗi, em xin lỗi!”

      Lòng Chung Dương đau nhói, ôm chặt lấy Tả Á nghẹn khóc, như đứa trẻ bị uất nghẹn rồi chợt khóc òa lên.

      Nước mắt nóng bỏng từ gò má cương nghị tuấn mỹ của từng giọt từng giọt thấm đẫm vào mặt Tả Á, rên rỉ khóc như con thú bị thương.

      Tả Á cắn môi, đau lòng khó nén nổi, đưa tay vuốt ve mặt Chung Dương, nức nở : “Chung Dương, đừng như vậy, là Tiểu Á tốt, lúc nào cũng làm cho đau lòng, từ nay về sau phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, tìm tốt kết hôn, hãy quên Tiểu Á …..Quên em …..”

      Chung Dương hối hận như muốn chết , bảo bối của mình, người con mà mình thương nhất nay sắp trở thành vợ của người khác.

      Ai mình cũng cần, mình chỉ cần Tả Á bảo bối của mình thôi, vậy tại sao, tại sao mình phải phân vân, tại sao chịu kiên trì đến cùng.

      Trái tim trống rỗng, như hề báo động trước mà rạn nứt ra, máu tươi chảy đầm đìa đau đớn, mình thực đánh mất bảo bối của mình rồi….

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương28: dâu mất tích



      Đúng vậy, mình mất ấy rồi. chỉ cùng Kiều Trạch đăng ký, mà ngày mai còn chính là lễ cưới long trọng của cả hai. Chung Dương lái xe đưa Tả Á trở lại thành phố A, lúc này là hừng sáng ngày hôm sau.

      Tả Á ngủ thiếp ở xe, cho xe chạy tới bờ biển mà lần đầu tiên tỏ tình với Tả Á, vẫn còn nhớ dáng vẻ trẻ trung mê người của Tả Á ngày hôm đó.

      Chung Dương dừng xe, nhìn sang Tả Á nhắm nghiền hai mắt ngủ say, đưa tay xoa mặt , đau lòng cùng hốc mắt đỏ lên, quay đầu chỗ khác ấn tay lên mắt gào thét trong thầm lặng.

      Chuyện Tả Á kết hôn cứ như cây gai đâm sâu vào trong lòng , đau đến biết phải làm sao mới hết. muốn với Tả Á hãy ly hôn , rồi lấy , trở về bên cạnh , nghĩ như thế, ra, trong lời chứa chan đau khổ lẫn hối hận, hai tay kéo Tả Á vào trong ngực ôm chặt.

      “Tả Á, hãy ly hôn với ta, ly hôn rồi chúng ta kết hôn, chúng ta làm đám cưới…..” Giọng khổ sở còn mang theo cầu xin, trái tim đau khổ đến cả miệng cũng đắng chát, cho nên mỗi lời ra đều mang theo mùi vị đắng cay lẫn khổ sở.

      Tả Á sớm tỉnh lại, thấy Chung Dương khổ sở lặng lẽ vùi vào lòng mình, giọng nỉ non , “Chung Dương, đừng chuyện được , cứ như vậy, cứ như vậy nhìn biển thôi được , đừng gì, đừng gì cả…..”

      Chung Dương ôm Tả Á thêm gì nữa, biết Tả Á nhớ lại quá khứ của cả hai, cũng muốn ở chính nơi lần đầu tiên tỏ tình với để lời từ biệt với quá khứ của họ. Biết mình mất Tả Á, biết quay trở về nữa, nhưng lòng vẫn ôm hy vọng mong manh, hy vọng Tả Á và Kiều Trạch ly hôn, mặc dù biết rằng chuyện đó có khả năng.

      Hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi bên trong xe nghe tiếng sóng biển, nghe nhịp tim lẫn nhau, mãi cho đến khi mặt trời mọc tỏa ánh sáng vàng óng cả vùng.

      Chung Dương ôm Tả Á rồi như ngủ thiếp , cau mày từ từ nhắm hai mắt, Tả Á cũng im lặng ngủ ở trong ngực , cả đêm ngủ có lẽ cũng mệt mỏi.

      Tả Á đột nhiên mở ra hai mắt hơi ngẩng đầu lên nhìn tới Chung Dương, nhàng dịch ra khỏi ngực , cẩn nhận nhìn ngắm gương mặt .

      Tạm biệt ông xã Chung Dương, sau này dâu của , Tiểu Á thể làm dâu của nữa rồi. Nước mắt Tả Á lặng lẽ tuôn xuống, đôi môi dính nước mắt nhàng hôn lên môi Chung Dương, ngày mai là ngày cưới của mình, dám đối mặt khi chốc lát nữa phải khổ sở chia tay với Chung Dương.

      Mở cửa xe, rón rén bước xuống xe, Chung Dương vẫn còn ngủ, tha thiết ngắm nhìn lần cuối rồi mới xoay người vội vã bước , khoảnh khắc xoay người đó, nước mắt như chuỗi trân châu đứt đoạn rơi rớt xuống bờ cát.

      Từ khóe mắt nhắm nghiềm của Chung Dương cũng có dòng lệ lăn dài xuống.

      ***

      Kiều Trạch tìm Tả Á nguyên ngày, thậm chí còn đến trường học của Tả Á, có ở căn phòng thuê của mình, gọi điện vào ký túc xá mới biết, Chung Dương tới tìm Tả Á.

      tìm kiếm Tả Á khắp nơi, cuối cùng tìm thấy ở thành phố A. Nhìn thấy lẽ ra nên an tâm mới phải, nhưng hiểu sao lòng dạ vẫn hoang mang rối bời. hai phải đưa Tả Á về nhà Kiều Vân, đợi sáng sớm ngày mai tới đón dâu.

      Ngày hôm sau, tại sân đánh Golf trường hôn lễ vô cùng náo nhiệt, tuy thời tiết vẫn còn rất lạnh, nhưng nhiệt tình của mọi người xua đuổi được cái rét lạnh giá, bầu khí phi thường náo nhiệt.

      trường buổi lễ là tòa lâu đài được xây dựng theo phong cách cổ xưa xa hoa mà xinh đẹp. Các khách mời từng người lần lượt ai vào chỗ nấy, huyên thuyên rôm rả, thỉnh thoảng truyền đến từng trận tiếng tiếng cười đồng thời cũng chờ đợi dâu và chú rễ xuất .

      Trong phòng nghỉ dâu, Tả Á đờ đẫn ngồi trang điểm, tâm tình chẳng có gì vui sướng của người sắp lên xe hoa. Áo cưới toàn thân màu trắng muốt khiến cho sắc mặt càng thêm tái nhợt chút sức sống.

      Kiều Trạch đứng ở bên lẳng lặng nhìn chằm chằm Tả Á, sắp sửa hoàn thành nghi thức quan trọng nhất, trở thành người vợ cả đời của .

      “Kiều Trạch, sao dượng đứng ở đây, trước buổi lễ, hai người thể gặp mặt, mau ra đây!” Tả Vi ngoài cửa bất đắc dĩ kêu Kiều Trạch ra ngoài, thiệt là, là vợ của mình rồi, còn sợ bay mất hay sao.

      Kiều Trạch liếc nhìn Tả Á, cũng nhìn thấy hết tâm trạng vui vẻ của . Phải, biết vui, nhưng vẫn muốn cưới , bởi vì, cố gắng làm cho vui. Thời gian cử hành lễ cưới cũng sắp đến rồi, Kiều Trạch muốn tới trường buổi lễ trước để đợi Tả Á, cũng đợi ba Tả Quốc Cường đến giao lại cho mình, Kiều Trạch lời xoay người rời .

      Lúc này Tả Quốc Cường vào, mặt mày vui vẻ nhìn Tả Á hỏi: “Tiểu Á, chuẩn bị xong chưa?”

      Tả Á hoàn hồn nhìn về hướng Tả Quốc Cường, do dự : “Ba….Con muốn nhà vệ sinh!”

      Tả Quốc Cường tưởng rằng Tả Á quá khẩn trương nên đành an ủi: “Đừng lo lắng, có ba ở đây, , nhanh về nhanh!”

      Tả Á đứng dậy cầm theo bao tay của mình tới hướng nhà vệ sinh, tay nhất theo vạt áo cưới thiệt dài, bước có chút khó khăn.

      Nhìn mình trong kính ở nhà vệ sinh, dâu, dâu của Kiều Trạch, áo cưới màu trắng này là mặc cho ta, trái tim bỗng đau đớn dữ dội…..

      ***

      Tả Quốc Cường nhìn ngóng thời gian, chỉ còn cách khai mạc buổi lễ mười phút nữa, còn kéo dài nữa e là kịp tới, nhưng Tả Á còn chưa trở lại, trong lòng ông sốt ruột liền bảo dâu phụ đến nhà vệ sinh xem thế nào, bảo Tả Á mau mau tranh thủ quay lại.

      Tả Quốc Cường đợi chừng hai phút, thấy dâu phụ hớt ha hớt hải chạy về với thần sắc hoảng hốt hô lên: “Chú ơi….Tiểu Á, thấy Tiểu Á đâu hết…..”

      “Cái gì?” Tả Quốc Cường giật mình thoáng cau mày.

      “Trong nhà vệ sinh có ai cả, còn nữa….Áo cưới của Tả Á cũng bị vứt lại ở trong ấy…..”

      Tả Quốc Cường vội la lên: “Mau tìm chung quanh xem, trước hết hãy khoan kinh động khách mời, mau gọi Kiều Trạch tới đây.”

      “Dạ, dạ!”

      Lúc này Kiều Trạch đứng tấm thảm đỏ cử hành hôn lễ chờ đợi dâu của mình trước những ánh mắt mong chờ chúc phúc của các khách mời. Nhưng thấy thời gian đến mà Tả Á vẫn còn chưa tới, chỉ thấy dâu phụ hớt hải chạy đến bên cạnh Kiều Trạch, giọng lo lắng : “Kiều Trạch…..Tả Á, thấy Tả Á đâu nữa!”

      Trái tim Kiều Trạch nhảy lộp bộp thình thịch, thấy Tả Á đâu nữa?

      Đúng vậy, Tả Á biến mất, biến mất trước khi hôn lễ bắt đầu. Khi Kiều Trạch vội vàng phóng tới tới nhà vệ sinh trông chiếc thấy áo cưới màu trắng bị vứt ở dưới đất, đôi giầy mà đích thân mang cho cũng bị quẳng vào trong thùng rác. Có lẽ do áo cưới khó cởi nên Tả Á xé nát nó.

      Khuôn mặt lãnh đạm của Kiều Trạch thoáng qua tia hốt hoảng, bóng dáng cao lớn cũng gấp gáp nhanh chóng lao ra ngoài, tròng mắt đen lành lạnh lúc này đầy lo lắng, lùng sục tìm kiếm bóng dáng Tả Á ở khắp nơi, cũng nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại chỉ dẫn cho mọi người phương hướng tìm.

      Giữa thời tiết rét lạnh như thế, thế nhưng cả người Kiều Trạch lại đẫm đầy mồ hôi, thân hình cao lớn mang theo hốt hoảng tìm kiếm Tả Á khắp nơi trong tòa kiến trúc nguy nga như cung điện, cửa phòng nào cũng bị thô lỗ đẩy tung ra, lo lắng la hét gọi tên Tả Á nhưng vẫn thấy người đâu.

      cắt nát áo cưới, cũng cắt bỏ luôn buổi hôn lễ này. khuôn mặt luôn tuấn mỹ luôn lãnh đạm của Kiều Trạch chứa đầy vẻ hoang mang cùng lo lắng hiếm thấy, trong mắt cũng toàn là nét đau đớn và khổ sở.

      Tìm hết còn sót căn phòng nào, phía ngoài cũng phái người tìm qua, thế nhưng vẫn chẳng thấy Tả Á đâu. Kiều Trạch chán nản lê bước quay lại trường buổi lễ, mệt mỏi tạ lỗi với những vị khách mời bàn tán sôi nổi: “Các vị mời trở về, hôn lễ được hủy bỏ.”

      Kiều Trạch xưa nay luôn hiên ngang khí khái nhưng hôm nay bỗng trở nên chán nản mệt mỏi. Chán chường trở lại phòng dâu, nhìn căn phòng còn Tả Á, nện quyền lên cửa, gân xanh bàn tay nổi cộm lên cứng còng như đá xanh, cánh của bị đấm cho thủng lổ, sắc mặt lãnh đạm nhưng giấu được vẻ lo lắng tột độ, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương29: Đứa bé còn nữa….


      Khách khứa lần lượt kéo nhau về hết, hôn lễ long trọng nhốn nháo hạ màn vì biết dâu đâu về đâu. Điền Văn Lệ vô cùng tức giận, được Kiều Vân khuyên giải giận dữ rời . Kiều Trạch giật cái nơ đen vứt sang bên, vươn tay kéo cổ áo bó sát bên cổ, cuối cùng phiền não cởi lễ phục màu đen ném xuống đất, mọi thứ người đều trói buộc khiến khó chịu, phiền não.

      người đàn ông cao gầy đến bên cạnh Kiều Trạch, hỏi: “ Kiều, tìm khắp nơi nhưng thấy người đâu cả. Chị dâu có nơi nào hay đến , các em chia nhau tìm.”

      người có dáng vẻ thô kệch tỏ ra vui, làm ầm lên: “Người phụ nữ này nể nang ai gì cả, bỏ trốn vào ngày cưới. Kiều, phụ nữ kiểu gì mà chẳng có, em thấy khỏi tìm nữa hơn.”

      “Cậu bớt lời dùm cái!” Người đàn ông cao gầy đạp cho người đàn ông vạm vỡ phát. ta biết Kiều Trạch coi trọng hôn lễ này đến mức nào, bao nhiêu ngày ngủ nghỉ cùng tụi em này sắp xếp tất cả, bao gồm cả việc trang trí lễ đường. Từng chi tiết đều do Kiều Trạchbố trí tỉ mỉ, chỉ muốn cho dâu đám cưới kinh ngạc khó quên.

      Nhà của hai người cũng bài biện trong thời gian ngắn nhất, ngay cả váy cưới, giầy, đồ trang sức cũng do Kiều Trạch tự tay chọn lựa. Lần đầu tiên ta thấy người nguội lạnh như Kiều Trạch để tâm đến vậy, thậm chí làm tất cả những chuyện nhặt này vì người phụ nữ. Thậm chí còn chắc chắn rằng nếu người phụ nữ kia muốn sao trời, Kiều Trạch cũng nghĩ cách hái xuống cho .

      Nhưng người phụ nữ kia lại chạy trốn vào ngày cưới, việc này ràng là muốn làm cho Kiều Trạch xấu mặt. Nếu như phải Kiều Trạch quan tâm đến người phụ nữ kia như vậy, nhất định mình tóm lấy ta về hành hung cho trận.

      Nhìn gương mặt trầm, ánh mắt bi thương của Kiều Trạch, mặc dù bản thân có rất nhiều ý kiến với Tả Á, nhưng giờ phút này nên rắc muối lên vết thương của Kiều Trạch nữa.

      tìm , chia nhau tìm khắp các bệnh viện trong thành phố!” Tròng mắt của Kiều Trạch u ám, lo âu. sợ rằng Tả Á cần con của họ. Bàn giao xong toàn bộ, bước nhanh ra ngoài.

      Kiều Trạch tới xe thể thao của mình, mở cửa lên xe, sau khi khởi động vội vã rời . buồn bực xoay tay lái, tròng mắt đen sắc bén mà lạnh lẽo, căm tức nhìn con đường phía trước, cho xe lao băng băng.

      Trong đầu đều là bóng hình Tả Á mặc váy cưới màu trắng, biến mất vào ngày cưới là vì trả thù và trừng phạt . Trả thù cướp đêm đầu tiên của , trừng phạt ép kết hôn, phá đám cưới của và Chung Dương. Hay là…. vẫn muốn ở bên Chung Dương?

      Kiều Trạch nóng lòng đến phát bực, chưa từng mất bình tĩnh như vậy, chỉ muốn tìm ra ngay lập tức. Kiều Trạch tìm Tả Á hai ngày liên tiếp, tìm khắp mọi nơi, ngôi nhà ở thành phố A của , căn phòng ở thành phố Q, trường học, nhưng vẫn thấy bóng dáng đâu.

      hai ngày Kiều Trạch hề chợp mắt, mải miết tìm kiếm Tả Á ngừng. Râu cằm lởm chởm, hai mắt đỏ ngầu, mệt mỏi như thể chỉ trong đêm già mười tuổi.

      Xe chạy đến bờ biển dừng lại. Từ đằng xa thấy vài khối đá ngầm. Đá Liền Cành, chợt nhớ lại đêm hôm ấy, Tả Á say rượu suýt nữa vùi thân trong biển rộng, đêm hôm ấy, có được . từng cho rằng họ bắt đầu từ đây, nhưng hóa ra lại kết thúc tại nơi này.

      ***

      Mạch Tử và các chị em trong kí túc xá cũng tìm kiếm khắp mọi nơi, lùng sục từng nơi quen thuộc nhưng vẫn thấy đâu. Mạch Tử gọi điện cho Kiều Trạch, biết Kiều Trạch tìm ở phòng Tả Á thuê tại thành phố, nhưng ngày sau khi Kiều Trạch tìm, quyết định ôm hy vọng tới căn phòng Tả Á thuê xem thử.

      Mạch Tử tới trước cửa gõ mạnh, vẻ mặt nôn nóng, đợi lâu cũng thấy ai trả lời. Lúc Mạch Tử định bỏ cuộc rời , cửa đột nhiên mở ra, gương mặt tái nhợt của Tả Á xuất trước mặt .

      “Tả Á!” Mạch Tử kêu lên tiếng, tóm chặt lấy bả vai , “Cậu về lúc nào vậy, cậu đâu thế, cậu có biết mọi người tìm cậu đến điên rồi ?”

      Tả Á yếu ớt : “Đừng hoảng nữa….”

      Mạch Tử hề thương tiếc , lôi vào nhà, đẩy xuống ghế sofa, hơi tức giận : “Tả Á, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao lại trốn khỏi hôn lễ, để Kiều Trạch ở lại đó mình….Cậu có biết như vậy làm bao nhiêu người bị tổn thương , khiến Kiều Trạch đau lòng đến mức nào ….”

      Tả Á tái mặt : “Mạch Tử…. Mình chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn với ta, đây là đáp án.”

      Mạch Tử nhất thời cứng họng, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tả Á, cố gắng bình tĩnh trở lại, lo lắng hỏi: “Sao sắc mặt của cậu lại khó coi như vậy, thoải mái sao?”

      Tả Á ngẩn ra, lắc đầu : “ sao, mình muốn nghỉ ngơi, cậu về .”

      Mạch Tử giật mình, dò hỏi: “Tả Á…. Đứa bé trong bụng cậu….”

      Sắc mặt của Tả Á càng thêm khó coi, nhìn thẳng vào Mạch Tử, sao ấy biết mình mang thai? Tả Á liền nghĩ tới mức độ thân quen của Mạch Tử và Kiều Trạch, thản nhiên : “Cậu và Kiều Trạch quen biết nhau lâu rồi phải ?”

      Mạch Tử gì, Tả Á biết đáp án, đứng dậy vào phòng ngủ, “Chẳng trách ta biết hết mọi chuyện về mình.”

      Mạch Tử nhìn vẻ mặt bất thường của Tả Á, vội lấy điện thoại ra nhắn tin cho Kiều Trạch, cho Kiều Trạch biết Tả Á ở đây. cũng dám rời , cũng dám quấy rầy Tả Á, chỉ có thể coi chừng trong phòng khách. Đợi khoảng mười phút, tiếng gõ cửa vang lên, vội vàng ra mở cửa, chỉ thấy Kiều Trạch lo lắng xông vào.

      hỏi ngay, “ ấy đâu rồi?” Lúc Mạch Tử gửi tin nhắn, chạy tới từ thànhh phố A, cũng có ý tưởng như Mạch Tử, trở lại xem sao, ngờ Tả Á về đây .

      Mạch Tử nhìn gương mặt lãnh đạm tuấn tú của Kiều Trạch, dáng vẻ mệt mỏi, đưa tay chỉ vào phòng ngủ. Kiều Trạch vội vàng đẩy cửa vào, chỉ thấy Tả Á mệt mỏi nằm giường, hình như ngủ thiếp . Trái tim Kiều Trạch căng thẳng lẫn bất an, đáy lòng sợ hãi điều gì đó. siết chặt nắm tay tới bên giường Tả Á ngồi xuống khiến tấm nệm lún sâu.

      Mặt tái nhợt suy yếu, đôi mắt nhắm nghiền làm nổi bật hàng mi dài. vươn tay khẽ vén lọn tóc đen vương mặt , lửa giận và sốt ruột trong nháy mắt tan nhanh chóng. có hôn lễ sao chứ, ấy là vợ hợp pháp của mình rồi. chạm vào khiến mí mắt của Tả Á run run, biết giả bộ ngủ.

      “Tả Á, về nhà với !” lạnh lùng , trong lòng cũng chờ đợi Tả Á hết giận trở về ngôi nhà mới của họ.

      Tả Á nhàng mở mắt ra, nhìn gương mặt mệt mỏi lạnh nhạt của Kiều Trạch, gằn từng chữ : “Đây chính là nhà của tôi.”

      Kiều Trạch cau mày đưa tay kéo dậy, “Chúng ta đã kết hôn rồi, em phải sống cùng tôi.”

      Tả Á lạnh lùng nhìn , hờ hững : “Tôi bảo luật sư đưa đơn ly hôn cho !”

      Đơn ly hôn? Trái tim Kiều Trạch như bị ai bóp nghẹt, mặt mày xanh mét, “Ly hôn? Đừng hòng!” rồi bế ngang Tả Á lên bước nhanh ra ngoài.

      Tả Á giãy giụa, kêu lên: “Kiều Trạch, thả tôi xuống, thả tôi xuống, tôi muốn sống cùng .”

      Mặt Kiều Trạch sa sầm, quan tâm tới kháng cự của Tả Á, lời ra ngoài, nhìn Mạch Tử ngồi ngoài phòng khách, quát: “Mở cửa!”

      “Dạ!” Mạch Tử chạy vội ra mở cửa, Kiều Trạch bế Tả Á khỏi nhà, bước chân mang theo cơn giận dữ, rất nhanh rất gấp gáp. Mạch Tử chạy theo ở sau, dưới ánh mắt của Kiều Trạch, lôi chìa khóa xe trong túi áo mở cửa xe ra. Kiều Trạch tống Tả Á vào xe, Tả Á giùng giằng muốn xuống, lại bị Mạch Tử ngăn lại, “Tả Á đừng giận nữa, hai người từ từ chuyện !”

      Kiều Trạch lên xe, khởi động, cất giọng quả quyết: “ cũng lên !”

      “Dạ!” Mạch Tử cau mày, dám chống lại mà ngoan ngoãn lên xe ngồi cạnh Tả Á.

      Kiều Trạch khởi động xe chạy về căn nhà tân hôn của họ.

      ***

      Kiều Trạch biết tâm trạng của Tả Á tốt, muốn nhìn thấy , có Mạch Tử cùng khá hơn chút. Trở lại nhà mới, Tả Á bị cánh tay mạnh mẽ của Kiều Trạch lôi vào phòng ngủ, Mạch Tử theo sau, lại thấy chỗ mông của Tả Á hình như có máu thấm ra ngoài.

      Người tìm được, Kiều Trạch cũng an tâm hơn, cần yên tĩnh chút, cũng muốn Tả Á yên tĩnh chút. Mạch Tử nhìn Kiều Trạch xoay người rời , nhịn được : “Tiểu Á, cậu có kinh à? Có muốn thay đồ ….”

      Kiều Trạch vừa ra cửa nghe thấy lời Mạch Tử , giật mình hoảng hốt xoay người lại, níu lấy tay Tả Á, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt yết ớt khác thường của , dằn nỗi lo lắng và sợ hãi, hỏi “Tả Á….Đứa bé đâu?”

      Tả Á cắn môi gì, chỉ nhìn lại Kiều Trạch. Kiều Trạch lo lắng giận dữ hét lên: “ cho tôi biết, đứa bé đâu?”

      Tả Á nhìn về phía cửa sổ sát đất, cất giọng khe khẽ: “Đứa bé… còn nữa… còn nữa rồi!”

      Tay Kiều Trạch từ từ buông ra, thân thể lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, con ngươi lành lạnh tràn ngập nỗi khổ sở, trái tim co rút đau đớn từng cơn, hốc mắt đỏ lên, khàn khàn mà : “Em gì, gì hả?”

      Tả Á nghẹn ngào kêu lên: “Đứa bé mất rồi, Kiều Trạch, tôi cần con của , nghe chưa? Nghe chưa?”

      Khuôn mặt tuấn mỹ lãnh đạm của Kiều Trạch nhăn nhúm, trái tim đau như bị dao cắt. tiến lên mấy bước tóm lấy bả vai Tả Á, cất giọng khào khào : “Đứa bé có tội gì, người em hận là tôi, Tả Á….!”

      Tại sao lại tàn nhẫn với như vậy? Tại sao?

      Kiều Trạch hiểu , thời khắc Tả Á ký tên đó là vì trừng phạt , hủy diệt tình của , hủy diệt đám cưới của và Chung Dương, cũng hủy diệt tất cả của . phải lâm trận rồi lùi bước mà là cố ý, cố ý.

      lời trách móc nặng nề gì cả, càng thể nổi giận với , chỉ có thể đau đớn trong lòng, đau đến mức thể thở được. Giọt lệ đau khổ dâng trào trong hốc mắt, đưa tay ấn chặt đôi mắt đỏ, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ lại quay người lại nhìn Tả Á, chỉ vào định gì đó nhưng cuối cùng lại vung tay, tức giận mà khổ sở rời khỏi phòng ngủ.

      Tả Á nhìn bóng dáng đau thương của Kiều Trạch, người mềm nhũn ngã xuống đất, mặt xám như tro tàn.

      Kiều Trạch vào phòng khách, chợt nhìn thấy hình hai đứa trẻ đáng vẻ khay trà, nhấc chân đạp đổ phát ra tiếng vang lớn. Tả Á, Tả Á, là mình hủy diệt Tả Á, hay tự hủy diệt chính mình.

      Mạch Tử đứng sững sờ, bị Kiều Trạch làm cho sợ hãi, muốn quát Kiều Trạch nhưng thể mở miệng. chưa từng thấy Kiều Trạch chịu đả kích như vậy, cũng chưa từng thấy Kiều Trạch yếu ớt, ngã lòng như thế, tức giận và đau lòng như vậy, càng chưa từng thấy Kiều Trạch đỏ mắt mà khóc ra nước mắt. người đàn ông lạnh lùng kiên cường như vậy mà lại có lúc đau thương kiềm nén nổi và yếu ớt y hệt như đứa trẻ.

      Mạch Tử hoàn hồn, quay đầu lại liếc nhìn Tả Á, dáng vẻ như người mất hồn mất vía, ngờ kẻ muốn khóc lại chính là Mạch Tử mình.

      tiến lên đỡ Tả Á dậy, để ngồi lên giường, biết phải sao, cũng có tư cách những lời trách móc nặng nề. Nhưng tại sao Tả Á có thể độc ác bỏ đứa bé được? Sao có thể làm Kiều Trạch tổn thương như vậy?

      “Tả Á, đừng trách Kiều Trạch nữa, Kiều Trạch cậu, rất cậu, có lẽ Kiều Trạchđã dùng đúng cách, có lẽ phạm phải sai lầm nên có. Sai ở chỗ làm cho cậu và Chung Dương phải chia xa. Nhưng dẫu sao Kiều Trạch cũng chỉ là vì cậu, cậu có biết , Kiều Trạch cậu sáu năm rồi.Sáu năm qua, Kiều Trạch luôn đợi chờ cậu lớn lên, nhưng cậu lại Chung Dương. Kiều Trạchnhìn thấy mà đau khổ biết nhường nào, nhưng vẫn luôn đứng bên làm bến đỗ cho cậu, là nơi để cậu dựa dẫm vào. Nhìn cậu và Chung Dương thân mật thắm thiết, tim của Kiều Trạch đau đớn biết bao nhiêu, cậu có biết ?Chẳng lẽ những năm nay, cậu hề có chút tình cảm nào với Kiều Trạch sao? Cho dù Kiều Trạch có lỗi, sao cậu có thể làm tổn thương Kiều Trạch như vậy được, làm tổn thương người đàn ông cậu như sinh mạng….” Mặc dù Mạch Tử vẫn luôn cân nhắc phải thế nào, nhưng khi ra vẫn có phần kích động.

      Cuối cùng nước mắt của Tả Á cũng rơi từng giọt từng giọt như chuỗi ngọc đứt đoạn. Lòng Mạch Tử cũng đớn đau, ôm chằm lấy Tả Á. chuyện này làm gì chứ, Tả Á cũng chẳng vui vẻ gì, Chung Dương lại có con với Kiều Trạch, hôn lễ tốt đẹp lại trở nên thế này. chỉ suy nghĩ lập trường của Kiều Trạch, chưa bao giờ nghĩ tới Tả Á. nhất thời đau lòng lo lắng : “Xin lỗi Tả Á, mình có ý chỉ trích cậu, mình chỉ muốn cho cậu biết Kiều Trạch là người đàn ông trong nóng ngoài lạnh lại biết diễn đạt tình cảm của mình. Kiều Trạch cho cậu nghe những lời này, thà rằng ép buộc cậu, cũng những lời này để nhận được đồng tình của cậu.Hôm nay, hai người kết hôn rồi, hãy thử sống hòa hợp với nhau có được ….Mình chuyện này phải vì mình có ý gì với Kiều Trạch, mà Kiều Trạch chính là cậu út của mình. Cậu biết , Kiều Trạch có thể lẳng lặng nghe mình chuyện về cậu cả ngày mà thấy phiền.Kiều Trạch rất cậu, mình biết rất . Mấy năm đằng đẵng Kiều Trạch chờ đợi cậu mình cũng biết hết. Kiều Trạch rằng muốn cho cậu mái nhà, mái nhà ấm áp, phòng tân hôn của hai người cũng do Kiều Trạch tự tay trang trí, Kiều Trạch cậu nhiều lắm….Tả Á, hãy suy nghĩ kỹ lại , cho đôi bên cơ hội có được ?”

      Tả Á khổ sở nhắm mắt lại, “Để cho mình yên tĩnh chút, Mạch Tử….Mình muốn được ở mình!”

      Mạch Tử rời , Tả Á đờ đẫn tắm rửa sạch , thay quần áo. Căn nhà rộng hai trăm mét vuông chỉ còn lại mình . từ từ nhìn khắp căn nhà, phong cách ấm áp. Phòng khách mang phong cách đơn giản thoáng đãng mà thích, nhưng mất vẻ cao quý. Phòng ngủ cũng là màu sắc ấm áp mà thích, bởi vì Kiều Trạch biết thiếu hơi ấm và cảm giác gia đình.

      Phòng ngủ bên cạnh là căn phòng của trẻ con, đầy đủ đồ dùng của em bé, thể tình thương sâu đậm của người cha, có thể nhận ra người bài trí phòng trẻ mong đợi đứa bé này đến mức nào.

      Tả Á bụm chặt miệng bật khóc thành tiếng.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương30: Đón về nhà


      Hôm sau Tả Á rời khỏi căn nhà mới trở lại trường, cho đến khi tốt nghiệp, suốt mấy tháng cũng có gặp lại Kiều Trạch. ủy thác luật sư giao đơn ly hôn cho Kiều Trạch, họ cứ kết thúc như vậy , hãy kết thúc trong oán hận và trả thù trừng phạt lẫn nhau.

      Nhưng biết, khi Kiều Trạch thấy đơn ly hôn mặt xanh mét, xé nát đơn, trong cơn giận dữ suýt nữa vung nắm đấm về luật sư vô tội đó.

      Tả Á cũng tìm Chung Dương, bởi vì từ khi biết mình mang thai liền quyết định dây dưa với nữa.

      Vứt bỏ đứa bé của và Kiều Trạch bởi vì hận Kiều Trạch, cho nên cho dù đứa bé này ra đời cũng nó. Cho nên muốn, do dự lúc trước trở nên kiên định bởi vì ép buộc của Kiều Trạch, muốn đứa bé này.

      muốn đứa bé ra đời như mình, được ba mẹ thương, sống đơn mà cực khổ, muốn tỏ ra kiên cường, tỏ ra vui vẻ nhưng rất mệt mỏi. hề muốn có con của ta.

      Có lẽ trong cốt tủy của mình, cũng giống mẹ, đều chảy dòng máu lạnh. Nhưng trong mấy tháng này vẫn sống trong nỗi đau khổ và áy náy, đêm nào cũng choàng tỉnh từ cơn ác mộng, toát đầy mồ hôi.

      Ban đêm nằm mơ thấy bóng dáng nho mơ hồ đứng ở nơi cách xa, khóc lóc hỏi : Mẹ, tại sao mẹ cần con? khóc tỉnh dậy, sau đó biết mình ở đâu, thầm sợ hãi, cả đêm thể chợp mắt.

      Cảm xúc đau lòng, áy náy, hối hận hề thôi hành hạ . Rốt cuộc trả thù Kiều Trạch hay trả thù chính mình đây.

      Ban ngày, đầu luôn lên mặt của Kiều Trạch, gương mặt khổ sở nhăn nhó của , vẻ đau khổ thương tâm khi biết mình mất con. thể nào quên được vẻ mặt đó, nó cứ quẩn quanh như lời nguyền.

      ngủ yên, mất ngủ trầm trọng, có lần bởi vì uống thuốc ngủ quá liều mà suýt nữa mất mạng, nếu Mạch Tử đến tìm , chắc gặp Diêm Vương rồi. Cuối cùng Mạch Tử vẫn chăm sóc , dù trước kia Mạch Tử kết bạn với vì nguyên cớ gì, tình cảm những năm nay cũng phải là giả.

      Về sau Tả Á nghe Mạch Tử giải thích, mẹ của Mạch Tử là chị của Kiều Trạch, bởi vì thân thiết với người nhà nên cũng biết ông Kiều còn người em .

      Mạch Tử và vào cùng trường đại học cũng phải là trùng hợp. Nhà Mạch Tử ở thành phố Q, thành tích học tập của cũng phải là nổi trội, người nhà muốn học ở vùng khác, cho nên Kiều Trạch giúp Mạch Tử điền nguyện vọng đại học theo thành tích của .

      Cứ như vậy Mạch Tử và thuận nước đẩy thuyền vào cùng trường, trở thành chị em tốt. Nếu như xảy ra những chuyện này, chắc rằng đến bây giờ cũng biết Mạch Tử cũng có thân thích với Kiều Trạch.

      Kiều Trạch biết và Chung Dương nhau nên vẫn giữ khoảng cách, chỉ gián tiếp thông qua Mạch Tử để biết sống có tốt .

      Những điều này đều do Mạch Tử cho biết. thấy rằng Mạch Tử muốn và Kiều Trạch hòa hợp, cùng sống vui vẻ, nhưng Kiều Trạch với Mạch Tử rằng họ làm đơn ly hôn rồi sao?

      Ngày tốt nghiệp đến, về sau phải tạm biệt cuộc đời sinh viên, mấy chị em thân thiết ôm nhau khóc lóc, chơi cả đêm mới giải tán, có ý rằng về sau phải đường ai nấy rồi.

      Tả Á tìm công ty ký hợp đồng bởi vì biết mình muốn đâu, muốn làm gì, trong lúc nhất thời có phần hoang mang.

      muốn làm vài chuyện có ý nghĩa, muốn trở thành nhân viên công sở, muốn sống ở nơi đô thị phồn hoa này. Có lẽ lên núi làm giáo cũng tồi.

      Lúc Tả Á từ từ lập kế hoạch cho tương lai kế hoạch của lại xuất sai lệch. Khi và các chị em cùng phòng tiễn người phải tới phương nam làm việc, trở lại phòng thuê lại thấy người đàn ông ngồi ghế sofa trong phòng khách.

      Ngũ quan tuấn mỹ, vẻ mặt hờ hững mang chút ấm áp, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như con dao, đôi môi mỏng ngậm điếu thuốc, hút vài hơi rồi đưa tay lấy xuống dập tắt, bóng dáng cao lớn cũng đứng lên. Thân thể cao to dường như gầy , lại có vẻ cao hơn, thoạt nhìn càng thêm lạnh lẽo khiến người ta khó có thể đến gần.

      Sau hồi sững sờ, chiếc chìa khóa trong tay Tả Á rơi xuống đất. Là Kiều Trạch, sao ta lại tới đây?

      Từ ngày nổi giận rời , đây là lần gặp nhau đầu tiên trong mấy tháng của hai người. Từ bạn, người thân, trở thành kẻ thù, rồi lại thành chồng của , rồi lại thành người qua đường. Kết quả như vậy vẫn khiến Tả Á bất giác cảm thấy hơi mất mát.

      lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng hỏi: “ tới đây làm gì?”

      Kiều Trạch về phía Tả Á, Tả Á thấy dáng của Kiều Trạch được vững vàng nhanh nhẹn như ngày trước, hình như hơi tập tễnh. Nếu như phải muốn đối mặt với , phải hơi căng thẳng, khi về phía , vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm vào bước chân , phát chân bất thường.

      Đúng vậy, nếu như nhìn kỹ phát ra. Lòng Tả Á tràn ngập nỗi nghi ngờ, Kiều Trạch thản nhiên tới, tròng mắt đen sâu thẳm, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tả Á, trả lời đơn giản mà mang chút tình cảm: “Đón em về nhà.”

      Cuối cùng Tả Á cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào gương mặt nguội lạnh của Kiều Trạch, máy móc lặp lại lời , “Về nhà?”

      Trong mắt Kiều Trạch hình như có vẻ hơi mất kiên nhẫn, lạnh lùng : “Sao vậy? Quên mất chúng ta kết hôn ư?”

      Tả Á ngẩn ra, lắc đầu : “Chúng ta ly hôn rồi, tôi nhờ luật sư chuyển đơn ly hôn cho rồi.”

      “Đơn ly hôn, tôi chẳng thấy gì cả.” xong liền kéo lấy tay , ra ngoài. Tả Á cuống lên rụt người lại, gạt tay ra, kêu lên: “Kiều Trạch, chúng ta kết thúc rồi, đừng như vậy có được ?!”

      Kiều Trạch quay đầu lại, con ngươi lạnh lẽo nhìn , lạnh lùng : “ đồng ý của tôi, chúng ta bao giờ kết thúc!”

      Dứt lời co tay lại, Tả Á tự chủ được lảo đảo tiến lên mấy bước, đụng phải bờ ngực vững chãi của Kiều Trạch, bị lôi ra ngoài.

      Nếu là lúc trước, Kiều Trạch tuyệt đối lãng phí thời gian mà lôi kéo với , mà bọc lại, xuống lầu ném lên xe. Thế nhưng lần này chỉ ôm chặt lôi ra ngoài như vậy.

      Nhưng cho dù ôm như thế, vẫn thể thoát thân, lảo đảo theo xuống lầu. tới bên cạnh chiếc xe màu đen, mở cửa, nhét vào chỗ ngồi phía sau, mà cũng ngồi vào theo. Cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy bả vai , cho phép lộn xộn.

      Tả Á giãy giụa lúc rồi thôi, cau mày nhìn về phía trước, lúc này mới phát người đàn ông ngồi ở ghế lái. ta chắc là tài xế, gương mặt ngăm đen, có phần mạnh bạo, nhìn nàng qua gương chiếu hậu với vẻ căm thù. đợi Kiều Trạch mở miệng, khởi động xe chạy nhanh khỏi khu chung cư.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :