1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cần "Sex" không cần yêu - Hồ ly (104c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương21: Biến đổi lớn trước kết hôn





      “Tôi chưa từng nghĩ làm tổn thương em.” xong đột nhiên dịch người về phía sau, đứng ở ngưỡng cửa nhìn , “Tả Á, ra em cũng hiểu được con tim mình, em hãy tự hỏi lại lòng mình xem, người em là ai!”

      Tả Á tựa vào tường tức giận nhìn Kiều Trạch, cất tiếng thét to lanh lảnh : “Người tôi là Chung Dương, là Chung Dương. Hơn nữa tôi ai chẳng có liên quan gì đến . Kiều Trạch, nếu như có đêm hôm ấy chúng ta còn có thể là bạn, hoặc người thân, nhưng bây giờ, chúng ta cái gì cũng còn. Vì vậy, mong rằng từ nay về sau, xin đừng lảng vãng xuất trước mắt tôi nữa, cũng đừng đến làm phiền tôi.” Tả Á xong bỏ ra cửa, muốn lướt qua Kiều Trạch đưa tay mở cửa đột nhiên cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, thân thể ổn định từ từ ngã xuống.

      biết qua bao lâu, Tả Á mới mơ màng tỉnh lại, tầm mắt mơ hồ thấy bóng dáng cao lớn của Kiều Trạch cùng người đàn ông lớn tuổi mặc áo trắng đứng cùng với nhau, hình như trao đổi vấn đề gì đó.

      “Bệnh nhân mang thai 40 ngày, sở dĩ bị ngất xỉu là do mệt vì kiệt sức, lại thêm tâm trạng xúc động, hoặc do hoàn cảnh xung quanh quá ngột ngạt….Nhưng có vấn đề gì, tất cả đều rất tốt, tỉnh lại ngay thôi…..”

      Tả Á chóng mặt lắc lắc đầu, cái gì mang thai, cái gì 40 ngày, ai vậy? Còn nghi hoặc bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Kiều Trạch tới, gương mặtlãnh đạm đẹp trai bỗng phóng đại rệt ngay trong tầm mắt .

      “Tôi làm sao vậy, tại sao tôi lại ở bệnh viện?” Tả Á rốt cuộc cũng tỉnh táo lại nhìn quanh bốn phía, trong lòng bắt đầu lo lắng dữ dội, “Tôi…..Tôi muốn về nhà.”

      xong vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng bị bàn tay Kiều Trạch ấn giữ vai Tả Á lại để nằm, “Bây giờ em thể .”

      Tả Á cau mày tức giận nhìn Kiều Trạch, “Tại sao, dựa vào đâu mà cản tôi….Tôi muốn về nhà, tôi muốn ở bệnh viện, tôi sao rồi!”

      Bác sĩ tới, là ông lão lớn tuổi mặt đầy nếp nhăn, rất nghiêm túc : “ mang thai, bản thân sắp sửa làm mẹ, sao có thể lơ là bất cẩn như vậy được chứ, phải ở lại bệnh viện ngày để quan sát, như vậy tốt cho cả người mẹ lẫn đứa bé. Kiều, hãy chăm sóc bé cho tốt, phụ nữ mang thai tâm tình thường hay cáu gắt như thế.” Bác sĩ xong xoay người ra ngoài.

      “Tả Á!” Kiều Trạch thâm tình gọi tên , đôi mắt luôn thâm trầm, vẻ mặt mặc dù lãnh đạm, nhưng dường như chứa xúc động lẫn vui sướng.

      Mang thai? Mang thai? Nhất định là đùa thôi, sao mình có thể mang thai được kia chứ, mình còn phải lập gia đình, còn gả cho Chung Dương mà mình nhất, sao có thể mang thai được, vậy còn mang thai phải là con của Chung Dương.

      Tả Á chết cứng nằm chỗ, giống như bị sét đánh trúng, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Kiều Trạch, vẻ mặt trong nháy mắt tái nhợt còn chút máu, lắc đầu hốt hoảng kêu lên: “, đây phải là , phải, phải…..!”

      Tròng mắt đen của Kiều Trạch nhìn chằm chằm khuôn mặt mang theo điều sợ hãi của Tả Á, đưa tay nắm bả vai , “Tả Á…..Lời bác sĩ mới , phải em cũng nghe thấy sao?”

      Lời mang thai 40 ngày, mang thai 40 ngày của vị bác sĩ khi nãy lại lên trong đầu Tả Á, câu ấy giống như ma chú vang vọng trong đầu . Đầu Tả Á ong ong, cảm giác tuyệt vọng như trời đất sụp đổ tới nơi, lo lắng lắc đầu hoảng sợ : “, tôi có, Kiều Trạch, mấy người gạt tôi, tôi có mang thai, sao tôi có thể mang thai được, tôi còn phải đám cướivới Chung Dương nữa, chúng tôi có những đứa con riêng của mình, tôi có mang thai!”

      Trong đôi mắt Kiều Trạch đều là vẻ khổ sở, “Bình tĩnh lại Tả Á!”

      “Tôi tin, tôi tin, đâu, đâu!” Tả Á mất bình tĩnh kêu gào ầm ĩ, vũng vẫy khỏi bàn tay Kiều Trách, nước mắt đau khổ dàn dụa tuôn xuống. Tay Kiều Trạch giữ chặt bả vai Tả Á để cho dịu bớt cơn kích động. Tả Á tức giận đánh loạn xạ vào Kiều Trạch, ngay lúc này chỉ muốn rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt, muốn nhìn thấy con người này nữa.

      Kiều Trạch nhìn Tả Ágần như suy sụp, ôm vào lòng siết lấy chặt, để cho lộn xộn. Tả Á liều mạng giãy dụa, vũng vẫy bao lâu sau đó cong hai tay thành hai quả đấm, đánh liên lục lên lưng Kiều Trạch, khóc khàn cả giọng, từng giọt nước mắt nóng bỏng từ gương mặt dính lan sang cổ Kiều Trạch.

      Kiều Trạch để mặc cho đánh, chỉ biết dùng hết sức ôm lấy cơ thể cùng cực thống khổ vào trong lòng. Tả Á khổ sở nghẹn ngào khóc nức nở, vừa đau lòng vừa hoang mang, biết mình phải làm sao, giống như vách đá, tới phía trước có đường, lui về phía sau có sói ác cản đường, giống như đến đường cùng.

      Mình phải làm sao đối mặt với Chung Dương, làm sao mở miệng với Chung Dương là mình có con với Kiều Trạch vào thời điểm cả hai gần sắp kết hôn. Nhưng sao mình lại có con với Kiều Trạch chứ, Tả Á đau đau xé cõi lòng bao nhiêu càng hận Kiều Trạch bấy nhiêu, hận hủy cuộc đời , hủy hoại mọi thứ của .

      Tiếng khóc dần, Tả Á cũng bình tĩnh lại, nhưng chỉ ngơ ngác chuyện. Kiều Trạch lặng nhìn gương mặt trắng bệch muốn gì rồi lại thôi của Tả Á, trong lúc nhất thời trong phòng bệnh an tĩnh đến khác thường, yên tĩnh như thời gian ngừng hoạt động.

      ***

      Do tâm tình Tả Á hơi bất ổn, sáng hôm sau Kiều Trạch liền đón Tả Á ngơ ngơ ngáo ngáo về lại nhà mình. Tả Á phản kháng cũng từ chối, để mặc cho bế lên lầu.

      Nơi này là nơi quen thuộc, nơi này từng là cảng tránh gió của , là nơi tâm hồn có thể tìm được an ủi bình tĩnh, nhưng tại, nơi này làm sao lại đáng ghét đến vậy? Kỵ Sĩ thấy chạy tới, vốn định nhiệt liệt hoan nghênh nhưng dường như cũng phát bình thường, liền quay ngược đầu trở về ổ của mình.

      Kiều Trạch vào phòng ngủ đặt giường lớn, nhìn an tĩnh giống như khí, nhưng cảm được rất hận và oán ghét mình. Giữa hai người chỉ có im lặng, Kiều Trạch ngồi xuống cạnh Tả Á làm cho chiếc giường lún sâu xuống, cúi người ôm chặt lấy , “Tả Á, đừng hận …..”

      Thân thể Tả Á chợt cứng ngắc liếc nhìn sang Kiều Trạch nhưng gì, cũng giãy giụa, chỉ là cắn môi, ánh mắt đơn trống rỗng. Sau hồi Kiều Trạch mới buông ra, xoay người ra ngoài làm điểm tâm cho . Mà khi xoay người nước mắt Tả Á tuôn đầy mặt, cắn chặt môi cho mình bật ra tiếng khóc.

      Trong đầu lúc này chỉ luôn nghĩ phải làm thế nào? Phải với Chung Dương ra sao, nên giải quyết cái sinh mệnh bé đột nhiên xuất này như thế nào? Chung Dương, hôn lễ, đứa bé, Kiều Trạch, giống như bốn lưỡi dao đâm thẳng vào trái tim lẫn linh hồn .

      Lồng ngực như cái hang động bị phá tung, là đau cũng là lạnh. đột nhiên đứng dậy, giầy cũng mang, điên cuồng mở cửa chạy ra ngoài. Xuống tới dưới lầu, gió bên ngoài rất lạnh, khiến cho nhịn được co rúm người lại. chân chạy trốn ra khỏi khu chung cư, chân cảm thấy đau mà chỉ cảm thấy đau lòng.

      đứng ở bên lề đường, nhìn dòng xe tới xe lui qua lại mà cảm giác mê mang khổ sở. Từ sau lưng truyền tới tiếng gọi lo lắng ầm ĩ còn có tiếng bước chânđuổi theo của Kiều Trạch, Tả Á vội vươn tay cản chiếc xe taxi rồi mở cửa lên xe.

      Tài xế hỏi: “Thưa , đâu vậy?”

      “Cứ chạy ạ!” cũng biết mình có thể nơi nào.

      Bảo xe chạy lung tung mục đích đường, cho tới khi bỏ rơi Kiều Trạch lo lắng bất an ở rất xa, cuối cùng còn nhìn thấy nữa. Mới cho xe dừng lại ở vùng ngoại ô, Tả Á tiện tay đưa cho tài xế 100 đồng tiền, đợi thối lại tiền liền bỏ như người mất hồn mất vía.

      à, sao chứ?” Tài xế nhìn vẻ mặt khác thường của Tả Á cũng thấy lo lắng mở miệng hỏi thăm.

      Tả Á quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt lắc lắc đầu , “Tôi sao, tôi về nhà đây.”

      Tả Á xong như người mất định hướng, mà lúc này điện thoại di động của bỗng vang lên, lấy điện thoại trong túi ra thấy là của Kiều Trạch gọi tới, tức giận nhấn tắt cuộc gọi.

      Nhìn màn hình điện thoại rất nhiều cuộc điện thoại gọi nhỡ, đa số đều là Chung Dương gọi tới. Lòng Tả Á co rút đau đớn, từ từ trượt người ngồi bệch xuống đất, coi như chốn người bật khóc lớn tức tưởi, Chung Dương, Chung Dương, em xin lỗi, em xin lỗi!

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương22: Em có thai


      Chung Dương gửi liên tục rất nhiều tin nhắn.

      “Bé cưng, em ở đâu? Mau nghe điện thoại.”

      “Bé cưng, rất lo lắng cho em, mau nghe điện thoại .”

      “Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao nhận điện thoại?”

      “…..”

      Tả Á vừa khóc vừa đọc, trong lòng đau đớn thôi, người qua đường đứng lại xem càng lúc càng đông, có bác lớn tuổi tốt bụng hỏi bị làm sao, xảy ra chuyện gì, thậm chí có người gọi điện thoại báo cảnh sát, mà Tả Á lại hồn nhiên biết.

      Cho đến khi có vòng tay ấm áp ôm chặt lấy , mới giật mình hoàn hồn, lo sợ yên nhìn đến gương mặt nóng nảy tức giận của Chung Dương. Trong tiếng còi cảnh sát chói tai, dường như Chung Dương cảm ơn với người nào đó, sau đó bế Tả Á chân đặt vào trong xe.

      Chân Tả Á bị đông lạnh làm Chung Dương rất đỗi đau lòng, vội cởi khóa áo Jacket, đem chân Tả Á đặt vào trong ngực sưởi ấm, đưa tay lau nước mắt lạnh lẽo mặt , lại ôm lấy , “Tiểu Á, em sao vậy, cho biết xảy ra chuyện gì?”

      Thân thể Tả Á phát run, cũng còn khóc nữa, chỉ tái mặt run lẩy bẩy ở trong ngực Chung Dương. Thấy Tả Á ngơ ngác như bị mất hồn, giầy cũng mang, chẳng lẽ gặp phải lưu manh? Nhưng lại lời nào, hôn lên mặt cái giọng : “Đừng sợ, sao rồi, chúng ta về nhà.”

      Chung Dương buông Tả Á ra, khởi động cho xe chạy về hướng ngôi biệt thự nhà .

      Đến nhà, Chung Dương bế Tả Á vào phòng, lời đem Tả Á đặt lên giường, rồi sau đó đắp lên cho cái chăn dày, tiếp theo cũng nằm xuống bên cạnh , “Tả Á, em sao vậy, sao chuyện, ai bắt nạt em, cho biết, nhất định tha cho người đó, kẻ cả người trong nhà em cũng thế.”

      Ánh mắt Tả Á giật giật nhìn gương mặt tuấn tú lo lắng của Chung Dương, giọng bởi vì khóc quá nhiều nên hơi khàn, há miệng muốn nhưng cuối cùng lại ra lời, chỉ ôm chặt lấy Chung Dương, nước mắt thấm ướt cả ngực .

      “Ngoan, đừng khóc, cho chồng nghe xem, em bị làm sao?” Chung Dương kiên nhẫn dỗ dành, tay vuốt vuốt lên tóc , biết ở ngoài trời lạnh bao lâu mà cả người lại đông lạnh thế này, lại kéo cở thể lạnh lẽo của vào lòng ôm chặt: “ pha nước cho em tắm, tắm nước nóng xong thấy ấm hơn.”

      Tả Á trả lời, Chung Dương đứng dậy vào phòng tắm, đổ đầy nước ấm cho Tả Á tắm, thầm nghĩ Tả Á nhất định vừa mệt vừa đói, sau đó gọi đồ ăn mua ngoài. Nghĩ tới Tả Á chân trần khóc thất thểu mình ngoài đường, nghĩ tới bộ dáng bi đau đớn khổ sở ấy của , tim tê rần đau nhói. Đợi tắm rửa, ăn uống xong hỏi thử xem rốt cuộc bị làm sao.

      Tả Á tắm rất nhanh, mặc quần áo của Chung Dương ra, quần áo rất rộng mặc người có chút buồn cười, Chung Dương tới, ôm vai dìu tới phòng ăn, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhắn thơ thẫn của , khẽ cau mày giọng : “Ăn trước chú gì , đói bụng rồi đúng ?”

      Chung Dương bảo Tả Á ngồi xuống, đẩy thức ăn tới trước mặt , rồi đặt đũa vào tay , “Mau ăn !”

      Tả Á có khẩu vị, đờ đẫn gắp lên miếng sườn rán, cho vào miệng, lại đột nhiên cảm thấy buồn nôn, vội bỏ lại đôi đũa nhanh chóng chạy đến hướng phòng vệ sinh. Chung Dương bị dọa sợ vội vàng chạy theo, nhưng Tả Á khóa trái cửa ở bên trong.

      “Tiểu Á, em làm sao vậy, khó chịu ở đâu?” sốt ruột đứng ở bên ngoài vọng vào, hiểu tại sao Tả Á khác thường như vậy, lo lắng gãi gãi đầu, “Tiểu Á, mau ra đây, chúng ta bệnh viện nha?”

      Tả Á nôn thốc nôn tháo hồi, lại chẳng nôn ra được thứ gì, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt vô hồn, tóc tai lộn xộn của bản thân mình ở trong gương, mở khóa vòi nước vốc nước lia lịa lên mặt.

      Sao lại có phản ứng nhanh như vậy, mới vừa biết được mang thai liền có phản ứng ngay ư? Trước đó biết, phải vẫn bình thường đấy sao? Tả Á nhịn được lại rơi nước mắt, Chung Dương ở bên ngoài lo lắng gọi , lại tạt dòng nước lạnh lẽo lên mặt vài cái, để cho đầu óc mình tỉnh táo mới xoay người mở cửa ra.

      Thấy sắc mặt khó coi của Tả Á khiến cho lòng Chung Dương hoảng sợ yên, vội vươn tay sờ đầu , “ đưa em bệnh viện!”

      Tả Á lắc đầu, khổ sở nhìn Chung Dương nghẹn giọng : “Chung Dương…..Chúng ta hủy đám cưới !”

      Mặt Chung Dương liền biến sắc, tay nắm chặt bả vai Tả Á, nhìn chằm chằm hơi tức giận : “Em cái gì? Tả Á, em gì hả?”

      Vành mắt Tả Á đỏ hoe nhìn Chung Dương, “Chúng ta hủy đám cưới, hủy đám cưới , Chung Dương, em đủ ràng chưa, là hủy đám cưới đó…..!”

      Chân mày Chung Dương nhíu xoắn lại vào nhau, bị lời của Tả Á làm thương tâm quá mức, cũng nhịn được nữa dùng sức bóp chặt bả vai Tả Á, rống lên : “ cho biết tại sao, xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên muốn hủy bỏ đám cưới, có chuyện gì thể ra để cùng nhau giải quyết hay sao?”

      Giờ phút này trong đầu Tả Á rất hỗn loạn, tâm cũng khổ sở mâu thuẫn, chết trân đứng ở nơi đó ngắm nhìn người đàn ông thương ở trước mắt, rất muốn cùng nắm tay bên nhau cả đời, nhưng bản thân sai ly, dặm rồi, lắc lắc đầu khó khăn : “ có gì…..Chỉ là đột nhiên em nhận thấy mình muốn kết hôn, muốn lấy bởi vì em phát em .”

      Từng câu từng chữ đau đớn như xé lòng hai người, Chung Dương nở nụ cười khó hiểu , “Tả Á, đùa như vậy vui lắm ư, em nghĩ vậy tin sao, ngoan, đừng bướng nữa, hãy cho biết, rốt cuộc hôm nay em làm sao vậy?”

      Lòng tốt của Chung Dương, tin tưởng của Chung Dương càng khiến cho Tả Á còn mặt mũi nào nhìn nữa, đưa tay hất mạnh cánh tay Chung Dương ra quát lên: “Bởi vì em nữa, nữa, cho nên mới muốn kết hôn.” Làm sao có thể mở miệng cho Chung Dương biết mình mang thai con của người đàn ông khác, thể nào mở miêng ra được, mở lời được.

      “Em ?” Chung Dương khổ sở hỏi, tròng mắt đen nổi giận bừng bừng nhìn Tả Á, biết tại sao đột nhiên lại như thế, tuyệt đối tin lời , nhất định là xảy ra chuyện gì rồi. dằn xuống cơn giận, dịu giọng : “Tả Á, tự nhận thấy bản thân làm gì có lỗi với em, em đừng nghịch nữa, hai ngày nữa là tới lễ cưới rồi, chúng ta nhất định phải kết hôn, có biết ? Ngoại trừ làm dâu của , em có lựa chọn nào khác! Kể cả phải trói em lại, cũng phải trói bắt em tới dự hôn lễ.”

      Tả Á ngơ ngác nhìn Chung Dương. Chung Dương mỉm cười đưa tay ôm lấy , “Đừng hoài nghi , được làm được, cuộc đời này em là của , mặc kệ xảy ra chuyện gì, em cũng đừng nghĩ chạy trốn khỏi .”

      Tả Á khổ sở nhắm hai mắt lại, nỗi đau nó cứ lan tràn khắp cơ thể, nước mắt cũng tự chủ được lăn dài má, giọng nghẹn ngào : “Chung Dương, em có thai…..Em có thai rồi…..”

      Em có thai…..Em có thai rồi…..

      Lời Tả Á cứ bay bổng như , nhưng lại giống như sấm sét đánh thẳng vào đầu Chung Dương khiế cho đầu óc trắng xóa trống rỗng.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương23: Chạy trời khỏi nắng


      Chung Dương nện đấm lên tường, lòng vừa đau vừa tức, rối loạn và phiền não, rất muốn trút giận. Người con mình mang thai con của thằng đàn ông khác, hơn nữa còn ngay lúc cả hai sắp kết hôn, tại sao lại như thế, tại sao chứ?

      Mình nên làm gì đây? hề gì, con của em cũng chính là của , chúng ta cùng nhau nuôi. Hay là , bỏ nó rồi chúng ta tiếp tục kết hôn. Dường như hai việc này đều làm được, ít nhất lúc này biết nên gì, đầu óc rối loạn như tơ vò.

      Tả Á ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn tay Chung Dương bị rách da chảy máu, thế nhưng lại hồn nhiên biết, rất khổ sở, rất mâu thuẫn, có thể cảm nhận được ràng.

      quay đầu nhìn, hai mắt ửng hồng, vẫn là dáng vẻ khổ sở, đau lòng nặng giọng : “Tả Á….. biết nên làm thế nào, em cho biết nên làm thế nào ?”

      Đúng vậy, đây là con đường rất phức tạp rất khó để lựa chọn, bắt Chung Dương phải lựa chọn là làm khó cho biết bao, đau đớn biết bao. Giữ lại đứa bé, hai người lấy nhau rồi cùng nhau nuôi, bảo mình phá thai, sao Chung Dương có thể mở lời ra được, mà bản thân cũng biết nên làm sao.

      Nhìn ánh mắt ửng hồng có đau đớn vô tận cùng mâu thuẫn đó của , mặt chứa đầy nước mắt mặn đắng, tay chảy máu. rất muốn ôm lấy , băng bó vết thương cho , hôn lên những giọt lệ mặt và cho biết, nên khóc vì , nhưng chẳng hề làm gì cả, chỉ nhìn dòng nước mắt chảy từ khuôn mặt tuấn mỹ xuống đến chiếc cằm cương nghị.

      Theo mỗi lần hô hấp trái tim Tả Á lạiđau nhức vô biên, nước mắt khổ sở tuôn xuống mà cũng chẳng hay biết, nghẹn giọng : “Chúng ta…..Hủy đám cưới trước…..Chúng ta đều cần phải bình tĩnh lại.”

      Chung Dương đưa tay đem Tả Á ôm vào trong ngực, hai người bị khổ sở hành hạ ôm nhau, cũng còn cảm thấy an toàn cùng uất ức, muốn an ủi lẫn nhau, lại phát là dựa vào càng gần tâm lại càng đau. Nước mắt hòa lẫn vào nhau cùng dính lên người giống như rắc muối ăn lên miệng vết thương máu chảy đầm đìa. Đau lòng cũng xuyên thấu qua thân thể truyền đến cho nhau, nỗi đau như thẩm thấu vào tận trong xương.

      Tả Á đưa tay Chung Dương đẩy ra, đưa tay vuốt gương mặt , gạt nước mắt, miễn cưỡng cười mà còn khó coi hơn khóc, “Chung Dương, em thích cười, hứa với em được khóc nữa…..Cứ coi như em là sao chổi chuyên gây chuyện, luôn bắt phải dọn dẹp cục diện hỗn loạn do em gây ra. Lần này, hãy để em tự giải quyết, Chung Dương, em về nhà trước, chúng ta đều cần bình tĩnh suy nghĩ lại….!”

      Tả Á kiên cường chống đỡ xong xoay người ra cửa, Chung Dương cứng ngắc đứng ở nơi đó, muốn mở miệng giữ Tả Á, nhưng là, lại phát ra được thanh nào, yên lặng chút, yên lặng chút tốt hơn sao?

      Nhìn Tả Á mở cửa cố gắng kiên cường ra ngoài, thấy biến mất trong tầm mắt của mình, lòng Chung Dương đột nhiên bắt đầu sợ hãi, lo lắng, biết, lần này nếu như bước qua được thời điểm quyết định quan trọng này, mất Tả Á, khổ sở nhắm mắt lại, chán nản mệt mỏi đến trước sofa ngã phịch ngồi xuống.

      ***

      Hôn lễ hủy bỏ, trái tim Tả Á lại tan nát lần nữa, người nhà đều điên rồi, nhưng khi nhìn dáng vẻ sống dở chết dở của cũng chỉ trách mắng mấy câu, sau đó phải đích thân tiếng xin lỗi cùng bạn bè thân thích, báo hủy bỏ lễ cưới.

      Nhà họ Chung đối với Chung Dương đột nhiên bỏ dở hôn lễ cũng cảm thấy kỳ quái, hỏi mãi mà Chung Dương vẫn gì, chỉ đâm đầu uống rượu liên miên. Suy sụp tinh thần muốn gặp bất kỳ ai. Cuối cùng, lễ cưới mà mọi người vô cùng mong đợi cứ thế im hơi lặng tiếng bỏ qua. Tin tức truyền thông đều khai thác tìm hiểu xem ởđằng sau chuyện này có nội tình gì.

      Mỗi ngày Tả Á đều tự giam mình trong ổ của mình, đau khổ và bàng hoàng trong lòng cũng dần bình phục. Lễ cưới hủy, như vậy có nghĩa là và Chung Dương cũng hoàn toàn kết thúc.

      Nhưng lúc đau lòng, liền kiếm việc để làm, lau sàn nhà biết bao nhiêu lần, quần áo giặt biết bao nhiêu lần, cảm thất mình nhất định phải làm gì đó, như vậy mới bị ngã quỵ.

      bỏ được Chung Dương, bỏ được, nhưng ăn nằm với người đàn ông khác, còn ngoài ý muốn mang thai con của người ta, như vậy làm sao còn có thể ở bên cạnh Chung Dương được nữa, cho dù có đến với nhau chăng nữa, đây cũng chính là nút thắt cho cả hai.

      chưa có từng nghĩ tới sinh con cho Kiều Trạch, cũng chưa từng nghĩ tới có quan hệ gì với Kiều Trạch. Cái phôi thai trong bụng này mình có cần nó hay ? Những lúc mâu thuẫn, toàn thân vô lực nằm xụi lơ mặt đất mở to hai mắt nhìn trần nhà. Mà đầu óc cũng trống rỗng biết nên làm sao?

      Kiều Trạch ngồi trong chiếc xe màu đen dưới lầu nhà Tả Á, trước mặt mô hình thu của máy theo dõi, bên trong tất cả đều là hình ảnh Tả Á, biết muốn nhìn thấy , chỉ có thể quan tâm bằng cách này, sợ chống đỡ nổi.

      Nhìn Tả Á quét dọn vệ sinh mọi nơi, nhìn bộ dáng mê man khổ sở của , nhìn ngẩn người, nhìn từ phòng khách đến phòng ngủ, lại từ phòng ngủ đến phòng khách, nhìn ăn được chút đồ lại nhịn được khóc thút thít, rồi tự mình ngồi co rúc trong khuỷu tay của mình, bất lực mà khổ sở. ngủ nghỉ chỉ mãi quét dọn vệ sinh, mỗi lần hành hạ mình như vậy, tim của cũng đau nhói theo, biết tất cả đều tại mình, nhưng có cách nào để xin lỗi, bởi vì xin lỗi cũng vô dụng.

      lại bắt đầu máy móc quét dọn vệ sinh, hai ngày chợp mắt. Kiều Trạch nhịn được nữa mở cửa xe lên lầu, lấy chìa khóa nhà mở cửa, sau đó vào ôm lấy Tả Á giặt quần áo đứng dậy, đau lòng : “Tả Á, đừng giặt nữa, sạch lắm rồi, sạch lắm rồi.”

      Tả Á mờ mịt nhìn bàn tay mình, lại nhìn đống quần áo còn ở trong chậu, lẩm bẩm : “Mình lại giặt quần áo sao? Hình như giặt rồi mà…..Sao lại tới đây, tại sao lại xuất , tôi muốn nhìn thấy , ra ngoài, ra ngoài !” Tả Á vùng vẫy, căm hận nhìn Kiều Trạch.

      Kiều Trạch ôm chặt lấy Tả Á, gương mặt lãnh đạm vô vàn đau đớn khổ sở, tự tay bế lên chân đá tung cửa phòng ngủ ra, đặt lên giường, “Tả Á, nhắm mắt lại, em cần nghỉ ngơi.”

      Tả Á giãy giụa hết sức, chỉ có thể nằm im như thế, dù sao Kiều Trạch cũng thể làm gì được mình, mất Chung Dương, có hôn lễ, cái có chính là bào thai mà mình Kiều Trạch luôn oán hận.

      hoảng hốt nhìn Kiều Trạch, “Kiều Trạch, , tại sao chúng ta phải xảy ra chuyện đó, tại sao tôi phải mang thai con của chứ, , tại sao? phải tôi vốn nên được ở bên cạnh Chung Dương sao? Nhưng tại làm sao phải biến thành ra nông nỗi này. Nếu như có cỗ máy thời gian quá tốt, tôi nhất định uống rượu, gây gổ với Chung Dương, cho cơ hội, Kiều Trạch, tại sao, tại sao, tại sao chứ…..”

      xong nhắm hai mắt lại, biết là ngủ, hay là muốn nhìn thấy , Kiều Trạch đưa tay nắm tay Tả Á, bàn tay vốn dĩ trắng mịn lúc này bong da, sưng đỏ, lòng đau đớn như ai cào ai xé, nhìn nhắm chặt hai mắt, khàn giọng : “Bởi vì….. chính là kiếp nạn của em, mà kiếp nạn em tránh nổi chính là …..”

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương24: Đứa bé là của em



      Tả Á biết mình ngủ bao lâu, hình như cực kỳ lâu, khi tỉnh lại cảm thấy đói bụng, ngay sau đó ngửi thấy mùi cơm chín quen thuộc, là Kiều Trạch đích thân xuống bếp, nhưng lại muốn ăn chút nào dù rằng rất đói.

      Cảm thấy cả người lâng lâng mơ hồ, giống như mất toàn bộ sức sống. Mờ mịt nhìn quanh căn phòng , sững sờ hồi lâu mới nhớ ra hôm nay cần bận rộn chay lo đám cưới nữa, bởi vì lễ cưới còn nữa, nở nụ cười chua sót. Muốn rời giường, đột nhiên cảm thấy cánh tay quẹt phải vật bén nhọn nào đó, vừa giơ tay lên nhìn, ngón tay là chiếc nhân kim cương rất lớn kiểu dáng đơn giản, hình thức rất mới mẻ độc đáo, thích hợp với ngón tay của .

      Nhưng chiếc nhẫn này phải của , chiếc nhẫn đính hôn Chung Dương mua cho bị cởi ra cất vào góc trong ngăn tủ.

      chiếc nhẫn đột nhiên xuất ngón tay , cần phải , nhất định là kiệt tác của Kiều Trạch. Đồ thuộc về mình thuộc về , ngay cả thân thể cũng thích ứng với chiếc nhẫn kim cương này, dùng sức cởi chiếc nhẫn ra vứt mặt đất, phát ra tiếng tiếng leng keng .

      Lúc này Kiều Trạch tới, mặc áo lông cừu màu đen cổ chữ V, quần màu đen mặc ở nhà, bộ đồ cùng màu càng khiến cho nhìn có vẻ lạnh lùng và tuấn lãng, dừng bước : “Dậy ra ăn chút gì !”

      Tả Á đứng dậy tầm mắt chỉ lướt qua Kiều Trạch rồi ra ngoài, thời điểm vừa mới lướt qua bị cản người lại, tầm mắt của rơi vào ngón tay , kéo tay lại hỏi, “Chiếc nhẫn đâu?”

      Tả Á vô vị : “Vứt rồi!”

      Tròng mắt đen của Kiều Trạch hơi nheo lại, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ, nhưng sau đó lôi kéo ra ngoài, “Ăn cơm trước !”

      Tả Á nhìn bàn cơm do Kiều Trạch làm, trong lòng rất căm tức, tại sao ta cứ cố chấp chen vào cuộc sống của mình, dựa vào cái gì lúc nào cũng sắp đặt mình. Dù cho cuộc sống của rối rắm cỡ nào chăng nữa, cũng cần bận tâm. ta phá hủy tình của mình, phá hủy hôn lễ của , Tả Á hất tay Kiều Trạch ra, vào phòng bếp lấy thùng rác tới đem tất cả thức ăn đổ vào trong đó.

      Hai tay Kiều Trạch vòng trước ngực, cứ đứng ở đó nhìn mọi hành động việc làm của Tả Á nhưng ngăn cản, có lẽ cũng cần trút mọi oán hận dành cho mình, vẻ mặt lãnh đạm chút phản ứng.

      Tả Á căm tức nhìn Kiều Trạch, chỉ vào phía cửa quát: “Mời cút !”

      Kiều Trạch mím môi gì, cầm lên áo khoác, trầm giọng : “Nghỉ ngơi cho khỏe!” xong xoay người rời .

      Thấy Kiều Trạch , Tả Á cũng chán nản tới phòng bếp, trong nồi ít đồ ăn chưa mang ra, hình như Kiều Trạch cũng đoán được là mình đem thức ăn bàn vứt cho nên để dành lại trong nồi ít thức ăn. bưng cái nồi lên toan đổ , nhưng nghĩ lại, ta , mình tội gì phải tự ngược đãi dạ dày của mình chứ.

      Bưng thức ăn ra để lên bàn, Tả Á đem cơm cùng món ăn trộn chung lại, dùng cái thìa múc ăn lia lịa, coi món ăn này như kẻ thù của mình, tiêu diệt thức ăn cũng đồng nghĩa với tiêu diệt kẻ địch, tiêu diệt Kiều Trạch.

      Ăn được lúc, động tác của bỗng nhiên khựng lại, cuối cùng dừng hẳn lại, ngơ ngác nhìn tới điểm nào đó, nước mắt lặng lẽ lăn xuống, sau đó lại đưa tay lau loạn xạ nước mắt mặt, bỏ lại cái thìa chạy đến phòng tắm, muốn nôn ra hết đồ vừa ăn.

      Tả Á muốn nôn nhưng nôn mãi vẫn nôn ra được gì, tay xoa lên bụng, loại cảm giác thoái mái này lại lần nữa nhắc nhở , trong cơ thể của mình có sinh mệnh nho , chán nản ngồi phịch xuống đất, mình phải làm sao đây?

      ***

      Tả Á mâu thuẫn đấu tranh biết nên có đứa bé này hay , đảo mắt đến năm mới, mà Tả Á vẫn chưa có quyết định có muốn đứa bé này hay . Trong thời gian này và Chung Dương cũng từ ngày đó về sau chưa từng gặp mặt.

      Chung Dương có gọi điện thoại tới muốn gặp lại bị cự tuyệt. Thỉnh thoảng cũng có nhìn thấy xe đỗ ở dưới lầu, nhìn ngồi trong xe gọi điện thoại cho mình, nhưng bảo Chung Dương lên nhà, mà Chung Dương cũng muốn lên thăm .

      như vậy, thà gặp hơn.

      Hôm bước sang năm mới, Tả Quốc Cường gọi điện thoại tới, lải nhải giải thích là gặp khó khăn trở về đón năm mới cùng được. Tả Á chỉ cười cười, sao cả, dù gì cũng quen rồi, có lẽ là mẹ kế muốn. Vốn định tự mình đón tết, nhưng mẹ và dượng Kiều Vân còn có cả chị cũng gọi điện thoại tới, gọi về nhà cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.

      Tả Á nhận lời sang, việc gì phải né tránh Kiều Trạch. Dù sao mấy ngày nay trong siêu thị, trong chợ, đường lúc nào cũng nhìn thấy ta, thỉnh thoảng còn xuất ở trước mặt . gặp ta, trừ phi tự giam mình ở trong phòng mười ngày nửa tháng ra cửa, đúng, nếu như mười ngày nửa tháng ra cửa, với tính tính của Kiều Trạch nhất định xông vào nhà tìm .

      Vào lúc ăn cơm tất niên, người nhà ngồi quây quần bên nhau, Kiều Vân, Điền Văn Lệ, hai vợ chồng Tả Vi, Tả Á và Kiều Trạch, bầu khí náo nhiệt, mà Tả Á lại chẳng có tâm trạng gì. bàn bữa ăn tối phong phú , nhưng Tả Á chút khẩu vị cũng có, thấy những món đầy dầu mỡ kia cảm thấy ghê tởm, nhất là thấy Kiều Trạch ngồi ở bên cạnh mình, tâm tình càng thêm sa sút, chỉ hy vọng mình phá hỏng khí năm mới, mau chóng ăn cơm xong rời .

      Mọi người bàn luận sôi nổi về chuyện gì đó, tiếng tiếng cười rôm rả hân hoan. Tả Vi thấy Tả Á cứ ngồi thẫn thờ ăn gì, nhịn được gắp miếng thịt kho mà thường thích ăn, “Tiểu Á, sao lại ăn, khỏe sao?”

      Tả Á nhìn miếng thịt kho đầy dầu mỡ kia đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cuống quít che miệng chạy vào toilet, mọi người cùng bàn ngay lúc này hai mặt nhìn nhau. Sắc mặt Điền Lệ Văn sa sầm xuống, vẻ mặt của Vi cũng khó giải thích nổi.

      “Tiểu Á….Bị làm sao vậy?” Tả Vi tuy là hỏi nhưng phải tự hỏi đúng hơn.

      Mặt mày Tả Á tái mặt ra từ toilet, thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, : “Em thấy khỏe, em về trước!”

      “Con theo mẹ vô phòng ngủ.” Điền Văn Lệ đứng dậy vào phòng ngủ. Tả Á mặc dù muốn nhưng vẫn vào theo.

      Điền Văn Lệ trực tiếp hỏi: “Con , có phải con có thai với thằng Chung Dương gì đó hay ? Có con với nó, mà con còn đòi hủy đám cưới, đầu óc con bị làm sao vậy, hả?” Điền Văn Lệ từng làm mẹ, nhìn phản ứng đó của Tả Á, bà cũng đoán ra đươc phần nào.

      Mặt mày Tả Á trắng bệch nhìn sang Điền Văn Lệ, “Đây là chuyện của con, con tự xử lý!”

      Tả Á phủ nhận, tức là xác nhận suy đoán của Điền Văn Lệ là đúng, khiến cho bà tức giận quát ầm lên: “Xử lý thế nào hả? Con xem xử lý thế nào đây, đám cưới hủy, con có thai? Rốt cuộc con nghĩ gì vậy? Ngày mai hẹn cái tên họ Chung đó tới, mặc kệ hai đứa vì lý do gì mà hủy bỏ đám cưới, nó nhất định phải chịu trách nhiệm.”

      Giọng của Điền Văn Lệ rất lớn, cho dù là đóng cửa cũng truyền mồn ra tới bên ngoài.

      Nghe lời Điền Văn Lệ , Tả Á nghe nhịn được nở nụ cười khổ. Chung Dương ư, nếu là con của Chung Dương, mình còn phải hủy bỏ đám cưới sao? Tả Á muốn giải thích, mở cửa ra lại thấy Kiều Trạch vào chắn ở cửa, căm hận liếc cái, muốn rời lại bị Kiều Trạch kéo tay trở vào phòng ngủ.

      Tả Á cau mày giãy giụa, nhưng Kiều Trạch ngược lại ôm vai , siết chặt trong ngực, ngang ngược buông ra, đôi mắt cảm xúc nhìn Điền Văn Lệ, hé môi mỏng gằn từng chữ: “Đứa bé là của em, em muốn cưới Tả Á!”

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương25: Ngày mai đăng ký


      Câu này của Kiều Trạch có đủ lực sát thương, trong lúc nhất thời người ở trong phòng qua lúc lâu vẫn có phản ứng, ngay cả Tả Á cũng sững sờ, ta thẳng thắn thừa nhận như vậy, còn muốn cưới mình? Mình có muốn lấy ta sao? Tả Á bực bội muốn bỏ , lại bị Kiều Trạch giữ lại trong ngực, cánh tay ôm rất chặt, có giãy giụa thế nào vẫn nhúc nhích.

      Người trong nhà vốn cũng thấy lạ hiểu tại sao Tả Á lại hủy bỏ đám cưới với Chung Dương. Dường như bây giờ hiểu ra, mà giống như cũng chắc chắn lắm, dù thế nào cũng nhìn ra giữa Tả Á và Kiều Trạch có quan hệ gì, bởi vì bình thường Kiều Trạch đối xử với Tả Á cũng đâu có biểu lộ điều gì, dưa theo vai vế có thể là chú của Tả Á.

      Kiều Vân và Điền Văn Lệ nghe vậy cũng hỏi thăm nguồn cơn, Tả Á gì, còn Kiều Trạch trả lời từng việc , mà cũng chỉ trả lời đơn giản vắn tắt, đủ để cho người khác tin rằng đứa này là của , hơn nữa còn muốn cưới Tả Á.

      Tả Á tức giận , bởi vì người trong nhà vừa mới bắt đầu khiếp sợ, ngay sau đó cũng phản đối, dĩ nhiên cuối cùng là bàn bạc ngày cưới. Nhưng mà, nếu kết hôn, quan hệ dường như có chút lộn xộn, dường như Điền Văn Lệ cũng rất quan tâm tới mối quan hệ rối ren này. Thế nhưng, Kiều Trạch chỉ mấy câu hề phản đối nữa, dù sao và Kiều Trạch cũng chẳng có liên hệ máu mủ gì, hơn nữa con cũng có, còn có thể làm gì đây? Hình như chỉ còn cách là phải kết hôn với Kiều Trạch.

      Cơm tất niên cứ như vậy trôi qua, Kiều Trạch đưa Tả Á về nhà, dọc theo đường Tả Á thèm nhìn , khuôn mặt nhắn sầm sì lặng im gì, nhìn ra được tức giận, hơn nữa còn vô cùng tức giận. Xe dừng lại ở dưới lầu chung cư, lúc Tả Á xuống xe, Kiều Trạch muốn đưa lên, nhưng Tả Á lại xoay người tức giận : “Kiều Trạch, tôi cho biết, có quyền quyết định cuộc đời của tôi, tôi lấy đâu!”

      muốn xoay người bước , Kiều Trạch vẫn điềm tĩnh bước theo sau lên lầu, lúc Tả Á muốn mở cửa Kiều Trạch lại nắm bả vai , dáng người cao lớn rắn rỏi bao vây giữa thân thể mình và cánh cửa.

      “Lấy nha, được ?”

      Thân mình nhắn dán sát vào , khẽ khom lưng, cánh tay vòng chắc eo thon của , từ cao nhìn xuống , tròng mắt đen lành lạn nhưng chan chứa tình cảm thắm thiết, giọng trầm ấm mang theo thương vô hạn, cùng với sóng mắt của như tấn công về phía Tả Á.

      Tả Á lạnh lùng : “Kiều Trạch, cho rằng tôi đồng ý lấy kẻ cưỡng bức tôi mặc kệ tôi có bằng lòng hay chưa, phá hủy hạnh phúc của tôi, phá hủy tình cùng với đám cưới của tôi sao?”

      Thân thể Kiều Trạch cứng ngắc, thấy được hận ý trong mắt Tả Á mà tim như bị ai bóp nghẹn, “ cho biết suy nghĩ của em ?”

      Tả Á lặng im thêm gì nữa, có hứng thú chuyện phiếm với , càng muốn lời trong lòng gì đó với . Kiều Trạch thấy Tả Á lặng im, từ từ buông Tả Á ra, bàn tay theo thân thể từ từ đưa lên nâng lấy khuôn mặt , cúi đầu hôn lên trán Tả Á cái, “Vào nhà !”

      Kiều Trạch xong buông Tả Á ra, còn Tả Á chán ghét lau lia lia lên trán, xoay người mở cửa vào.

      Sau tiếng đóng cửa rầm nặng nề, Kiều Trạch chống tay ở ngưỡng cửa hồi lâu mới xoay người bỏđi

      Tả Á vào phòng, tức giận ngồi xuống ghế sofa, rồi sau đó lại phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch ra ngoài cảm thấy vẫn còn tức giận, Kiều Trạch, Kiều Trạch, Tả Á hận ko thể làm tiểu nhân, ngày ngày dùng đế giày đạp đạp cho giải hận.

      ***

      Chớp mắt đến thời gian khai giảng, lòng dạ Tả Á vẫn rối bời và đau khổ, có lẽ bởi vì liên quan tới việc mang thai, người của gầy rất nhiều. Bọn chị em trong kí túc xá cũng biết sắp đám cưới, vốn định là uống rượu chúc mừng của , đáng tiếc…..

      Trước tiên Tả Á thuê phòng ở gần trường học, muốn nhìn thấy ánh mắt tò mò hay đồng tình của mấy chị em, cũng muốn bản thân yên lặng chút. Hơn nữa, bây giờ trong bụng còn có đứa bé, nếu ở chung với mấy chị em, khó tránh khỏi bị phát , muốn cho người khác biết, chưa kết hôn mà có con.

      Mọi việc dường như đều bình thường, vì sắp tới bận bịu việc tốt nghiệp, mà mỗi ngày Tả Á đều nhận được điện thoại người trong nhà thúc giục mau chóng kết hôn, cuối cùng tắt điện thoại di động, ném vào trong hộc tủ. Hiếm khi được người trong nhà quan tâm mình như vậy, nhưng sao chút cũng vui nổi.

      Sau tuần lễ nhập học, Tả Á từ trường học trở về chỗ ở của mình, là buổi tối, chỗ ở là chung cư cũ kỹ, trị an coi như cũng được, nhưng mà cũng có chút u ám.

      Phòng thuê ở lầu ba, thời điểm khi leo lên lại thấy bóng đen ở cửa, tim nhảy đập thình thịch, nhịn được kêu lên: “Ai? Ai ở đó vậy?”

      Vừa mới xong , trước mắt có luồng sáng, người đàn ông đứng ở cửa mở bật lửa, Tả Á thấy là Kiều Trạch, làm sao ta biết mình ở chỗ này, tức giận hỏi: “ đến đây làm gì?”

      Kiều Trạch tới, cướp chồng sách từ trong tay , cố chấp : “ vào rồi !”

      Tả Á tức giận muốn đoạt lại sách của mình, nhưng thân hình Kiều Trạch rất cao lớn, lại còn cố ý giơ tay lên, với thế nào cũng tới nên thôi giành nữa, giận giữ mở cửa vào, Kiều Trạch mời cũng tự vào, nhìn chung quanh bốn phía rồi chau mày đặt sách lên bàn trà.

      Tả Á đứng xa xa khách khí : “ , có chuyện gì, xong làm phiền mau cho, tôi còn phải nghỉ ngơi!”

      Kiều Trạch tới bên cạnh Tả Á, đưa tay kéo ngồi xuống, “Ngày mai chúng ta đăng ký, đám cưới chờ em tốt nghiệp mới tổ chức.”

      Tả Á hất tay Kiều Trạch ra, cực kỳ tức giận quát: “Kiều Trạch, đừng khinh người quá đáng!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :