1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cần "Sex" không cần yêu - Hồ ly (104c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương16: Có dụng ý khác

      Đối với câu trước khi của Chung Dương, Tả Á cũng chẳng buồn giải thích. chia tay, cần thiết phải giải thích, hơn nữa, quan hệ giữa và Kiều Trạch có thể giải thích ràng hay sao? có khả năng đó, cho nên chỉ có thể đau lòng nhìn rời .

      Tả Á được truyền dịch ba ngày cuối cùng bệnh tình coi như cũng tạm ổn. Kiều Trạch khỏi bệnh ta , quả giữ đúng lời, đưa về đến trường học xong liền rời . Tả Á vẫn lên lớp học như thường lệ, mọi thứ hầu như cũng đều như thường, nhưng ai cũng nhận ra được tâm tình vui.

      Nhóm bạn trong ký túc xá cũng biết chuyện bị thất tình, cả nhóm ngoài an an ủi ra cũng chẳng biết làm gì khác. Tả Á quen nhìn ánh mắt đồng tình của người ngoài, vì vậy hằng ngày đều trốn ở phòng đọc sách trong trường học. Lúc đọc sách sững người mất tập trung, đầu óc cứ mãi suy nghĩ về Chung Dương. Có lúc nghĩ, ấy làm gì. Buồn cười , chia tay rồi, còn nghĩ nhiều như vậy để làm gì, lại tự cười giễu mình,sau đó lại tiếp tục xem sách. Chung Dương là người đàn ông gắn bó với mình suốt ba năm, là người đàn ông chiếm giữ trái tim mình suốt ba năm, từ nay biến mất khỏi cuộc đời mình rồi.

      Thời gian mới chỉ hơn mười ngày mà gầy trông thấy, mặt mày hốc hác, hai mắt trũng sâu. Tinh thần vốn tràn trề sức sống nay bị vẻ u buồn thay thế. Trong thời gian này Kiều Trạch cũng thường lui tới thăm nhưng đều tránh mặt gặp. Về phía Kiều Trạch, sau khi nhận được lời từ chối, chưa từng hé miệng lời nào, bảo muốn gặp liền bỏ .

      Tả Á cũng biết tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này, người luôn có quan hệ rất tốt lại lâm vào hoàn cảnh khó xử như ngày hôm nay. Kiều Trạch là người đàn ông mà trong lòng vẫn luôn sùng bái lẫn cảm kích. Nhưng từ sau khi chuyện xảy ra, biến thành người đàn ông mà căm ghét và thống hận nhất. Chỉ trong mấy ngày, mất người Chung Dương. Mất người thân cũng như người bạn đó là Kiều Trạch. Mình lại nghèo nàn chỉ còn có mỗi tiền.

      Mạch Tử thấy rầu rĩ vui, bảo cần phải xả stress, vì vậy liền bàn với nhóm bạn học cùng ký túc xá hát karaoke, còn thuận tiện kéo theo vài trai đẹp cùng. Tả Á cũng cảm thấy bản thân cứ suốt ngày âu sầu vui, cuộc sống buồn tẻ tăm tối có ngày mai, thể tiếp tục để tinh thần sa sút vậy nữa, vì vậy vứt mọi ưu phiền sang bên, phấn chấn tinh thần cùng với nhóm Mạch Tử. Tả Á điên cuồng ca hát, nhảy múa như muốn đem tất cả buồn bực cùng nỗi đau vứt hết ra ngoài, cả khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm mồ hôi.

      Vào toilet rửa mặt, nhìn mình trong gương, Tả Á cảm thấy mình giống như cái xác hồn, nước mắt nén được tràn ra khỏi mi, sau đó lại vốc nước lia lịa vào mặt. muốn quay lại phòng karaoke nữa, vì vậy gọi điện cho Mạch Tử mình có việc nên trước bảo mọi người cứ ở lại chơi. Mạch Tử cũng hỏi thêm gì. Tả Á xong liền cúp điện thoại, rồi xuống lầu.

      Ra bến bên ngoài, Tả Á hít hơi sâu. Người qua lại đường lúc này cũng khá vắng vẻ. mình đứng ở dưới lầu quán karaoke, giữa ánh đèn sáng rực và trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt, nhưng Tả Á lại cảm thấy mình như mất phương hướng, ập vào lòng là đơn lạnh lẽo.

      Tả Á thu lại cảm xúc như sắp tận thế tới nơi của mình. Lúc định ngoắc xe bỗng dưng thấy vật thể màu trắng với bộ lông mượt mà lon ton chạy tới ngồi xổm trước mặt mình. Tả Á giật bắn người thụt lùi về phía sau theo bản năng, định thần nhìn lại ra là chú chó lông xù màu trắng. Bị chó điên tấn công lần lâu trước kia, Tả Á bây giờ thể là sợ chó, nhưng chắc chắn điều là hề có cảm tình với nó. Nhưng con chó này nhìn hơi quen quen, hơn nữa còn cực kỳ đáng , trong miệng nó ngậm bó hoa hồng rất to, ngẩng đầu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tả Á.

      Chó nhìn , nhìn lại nó, con chó ngồi xổm đột nhiên đứng thẳng dậy, đưa ra chân trước tạo thành động tác như muốn bắt tay Tả Á.

      Tả Á theo quán tính trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn chú chó trước mặt. Động tác lúng túng dè dặt vươn tay ra nắm lấy chân trước của nó. Chú chó há miệng nhả ra bó hoa, sau đó dùng hai chân trước cố gắng nâng lấy bó hoa, rồi lại đứng thẳng lên như muốn : Xin hãy nhận lấy bóa hoa ạ!

      Tả Á bị hành động đáng này của nó chọc cho phì cười, sao có loại chó khôi hài thế này, với lại, tại sao nó lại tìm đến mình. Quay đầu nhìn ngó chung quanh, xa xa cũng có người đường thỉnh thoảng qua lại nhưng thấy ai có gì khác thường cả.

      Con chó thấy Tả Á nhận hoa, hai chân sau khập khiễng xoay vòng vòng quanh Tả Á, còn phát ra tiếng kêu đáng thương, động tác dễ thương buồn cười thế này hấp dẫn ít người ngang qua đứng lại xem.

      Tả Á cũng biết phải làm sao, thấy con chó cố gắng lấy lòng mình, ngờ mình lại mềm lòng với con chó này, cũng mặc kệ xảy ra chuyện gì, cúi người nhận lấy bó hoa. Chú chó vui sướng kêu lên vài tiếng, sau đó lại đứng thẳng lên đưa ra chân trước, Tả Á mỉm cười bắt chân nó, người đường đứng lại xem cũng nhịn được cười ầm lên.

      “Thích ?” lúc Tả Á bối rối biết phải làm sao, đột nhiên từ phía sau vang lên giọng vô cùng quen thuộc, kế tiếp cả người rơi vào lồng ngực rộng rãi. Toàn thân Tả Á cứng đờ, gương mặt vốn nở nụ cười tươi trong nháy mắt như đóng băng. Cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn xem người đàn ông ở phía sau mà ngay lập tức bỏ . Nhưng cánh tay của người đó nhanh chóng quặc lấy hông Tả Á, cúi đầu khẽ vào tai : “Tôi ngại bế em lên xe đâu!”

      Tả Á đùng đùng nổi giận, quay đầu lại trừng mắt nhìn cáu kỉnh : “Kiều Trạch, đừng có quá đáng!” xong xách bó hoa nện vào mặt , giãy khỏi cánh tay bỏ tới ven lề đường.

      Bó hoa bị rơi xuống đất, chú chó nhanh nhẩu chạy lại ngậm nó lên. Kiều Trạch chạy đuổi theo Tả Á, chú chó lại chạy đuổi theo Kiều Trạch. Do gấp, giày cao gót của Tả Á bị trật đế, Kiều Trạch vội tiến lên chẳng chẳng rằng bế bổng lên.

      Người đường chỉ chỉ chõ chõ, thầm cười trộm, hiển nhiên nghĩ rằng họ là đôi tình nhân giận dỗi nhau, thậm chí còn có vài nữ sinh vô cùng ngưỡng mộ Tả Á, giọng than trách bạn trai của mình được lãng mạn như thế, Tả Á nghe xong cười mà như mếu.

      Tuy rằng trời tối, nhưng đèn đuốc đường lại sáng choang, Tả Á muốn làm trò hề cho thiên hạ, vì vậy để mặc cho Kiều Trạch bế mình lên xe. Nhưng chất muốn giãy giụa cũng vô dụng, bởi vì con người này xưa nay luôn bạo lực và ngang ngược như thế.

      Tả Á mới vừa ngồi xuống, chú chó ngậm bó hoa cũng nhảy lên theo, còn được voi đòi tiên nhảy vào lòng Tả Á. Ngay lúc này Kiều Trạch đề máy cho xẹ chạy .

      Tả Á lặng im thèm nhìn Kiều Trạch, cũng chẳng chuyện chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Chú chó trong lòng vẫn còn nhọc nhằn ngậm lấy bó hoa. Lúc này Tả Á mới nhớ ra, hình như hồi xưa Kiều Trạch có nuôi chú chó lông xù có tên là Kỹ Sĩ. Nhưng lần đó đến nhà Kiều Trạch ở rất sợ nó, sau đó cũng còn gặp lại nó nữa. biết con chó này có phải là Kỵ Sĩ hay , nhưng nó có tật xấu thích ôm đùi người khác, vậy chắc phải là Kỵ Sĩ rồi, Tả Á dằn được lòng quay đầu lại nhìn kỹ chú chó Kỵ Sĩ.

      Thấy dáng vẻ khổ sở khư khư ngậm bó hoa của nó, Tả Á đưa tay giật lấy bó hoa vứt sang bên, Kỵ Sĩ liền le lưỡi liếm bàn tay . Kiều Trạch trông thấy ánh mắt có vẻ sợ sệt của Tả Á, mở miệng : “Kỵ Sĩ lấy lòng em đấy!”

      Đúng là Kỵ Sĩ ư, Tả Á đưa tay sờ sờ đầu nó, nghĩ tới bộ dáng đáng của nó mới vừa rồi, môi lơ đãng thoáng nở nụ cười , trong lòng cũng cảm thấy ngạc nhiên, biết Kiều Trạch làm thế nào mà Kỵ Sĩ biết nghe lời đến vậy.

      Dường như Kiều Trạch cũng biết trong đầu Tả Á suy nghĩ gì, bắt chuyện , “Chó cũng giống như người, cũng biết nhìn sắc mặt, trước kia em sợ nó, tôi đem nó gởi nuôi ở nhà người bạn, sau đó đưa nó về, nó thèm đếm xỉa tới tôi cả thời gian.”

      Tả Á nhịn được trừng mắt nhìn Kiều Trạch, ta lấy chó ra so sánh với mình sao? Nhưng Tả Á cũng chẳng thèm để ý, mình ghét ta, hận ta, “Làm phiền đưa tôi về trường học!”

      Kiều Trạch lại : “Nó biết lấy lòng em như thế, vậy tôi đưa nó nữa.”

      Có ý gì đây, tức là là ngay cả Kỵ Sĩ cũng biết ta tốt với mình, còn mình lại vô tâm? Tả Á nhìn sang nơi khác, lạnh lùng : “Đó là bởi vì nó biết, có người có dụng ý khác!”

      Kiều Trạch ngoặt xe thắng gấp dừng lại ở ven đường, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, đôi tròng mắt đen lành lạnh thoáng qua nét đơn, giống như rất muốn nổi giận, cũng giống như muốn điều gì đó nhưng cuối cùng lại hóa thành mấy chữ lạnh lẽo, “Đúng vậy, là tôi có dụng ý khác!” xong cho xe nổ máy lao như tên bay. Môi mím chặt, mặt mày tái mét, hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước.

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương17: Chúng ta làm hòa



      Kiều Trạch đưa trở về trường học sau đó ngay trong đêm, nhớ đến sắc mặt xanh mét của , Tả Á biết trong lòng là cảm giác gì.Họ từng chung sống hòa thuận như vậy, cho tình cảm thân thiết nhất, nhưng tại tất cả đều thay đổi. Tả Á biết tại sao hôm nay tìm được , giống như từng hành động của , đều biết như lòng bàn tay. Suy nghĩ mãi ra, cũng thôi suy nghĩ thêm nữa.

      Ngày vẫn lặng lẽ yên ả trôi qua, Kiều Trạch cũng trở lại quấy rầy nữa, Tả Á cũng cưỡng được lòng lại nhớ tới những ngày bên cạnh Chung Dương, cũng nhận được điện thoại khi gọi tới. Nhưng ở đầu bên kia điện thoại chỉ im lặng, mà cũng thế, cứ cầm điện thoại long ngóng nghe tiếng hít thở của nhau, cuối cùng nghe thấy Chung Dương cúp điện thoại.

      Cả hai gì có thể sao?

      Hôm nay cũng như thế, nhận được điện thoại của Chung Dương, cho rằng cũng giống như trước kia, im lặng, nhưng ngờ, lên tiếng chuyện.

      “Tiểu Á, gặp mặt được ?”

      Tả Á hơi ngớ ra, tay khẽ run, rất nhớ , kể cả giọng quen thuộc của cũng đều nhớ, trong mắt kiềm chế được ươn ướt, trong tim đau nhói thôi.

      “Tiểu Á, em có nghe ?” Giọng Chung Dương có chút căng thẳng, lại cố làm ra vẻ thoải mái: “ cũng có thể làm bạn, đến mức chịu gặp mặt chứ, ở cửa trường học đợi em đó!” xong vội vàng cúp điện thoại, chỉ sợ nghe thấy lời từ chối của Tả Á.

      Tả Á cất điện thoại vào mà tim nhảy đập dữ dội, rồi lại kiềm chế được đau khổ, nhưng chỉ do dự mấy giây sau đó ra khỏi ký túc xá về phía cổng trường phía nam, biết đứng ởđâu đợi mình, bởi vì đây chính là ăn ý ba năm qua.

      Ra khỏi trường nhìn sang bên trái, nhìn thấy bóng dáng cao lớn rắn rỏi của Chung Dương lẳng lặng đứng cách đó xa, vẻ mặt có chút tiều tụy, con ngươi sáng láng như ngày xưa. Trước kia giang hai tay, chờ giống như bươm buớm vùi đầu vào ngực . Vậy mà hôm nay, chỉ có thể yên lặng nhìn nhau, từng bước đến gần nhau.

      Chung Dương bảo Tả Á lên xe, cùng ăn bữa cơm. Tả Á cự tuyệt, lưu luyến, kiêng dè muốn nhìn thêm chút, muốn nghe thêm chút.

      Khi ngồi lên xe, khởi động xe dời , lại mở miệng hỏi, “Gần đây em khỏe ?”

      Tả Á liếc mắt nhìn Chung Dương, giọng : “Cũng tốt!”

      Lời hỏi thăm khách sao cùng câu trả lời xa cách khiến hai người đồng thời yên lặng. hề gọi là bé cưng nữa, lại còn nũng nịu sa vào lòng , người cứ nhìn nhau bằng vẻ xa cách. Trong mắt Tả Á dần dần tích tụ màn sương dày, nước mắt như chực chờ muốn rơi xuống, vội cúi đầu muốn để Chung Dương nhìn thấy. Chia tay là mình đánh tiếng, cần gì ra vẻ khóc lóc tội nghiệp. Nhưng theo động tác, nước mắt cũng tránh khỏi rơi xuống.

      Trong lòng Chung Dương quặn đau, vươn tay ôm lấy Tả Á vào trong ngực, ôm chặt, cằm tì ở đầu khàn giọng : “Bé cưng, đừng khóc, là tốt.”

      Tả Á vội vàng lau nước mắt , mất tư cách khóc lóc trong lòng , khẽ đẩy ra quay đầu , “Lái xe .”

      Bên môi Chung Dương thoáng nở nụ cười, Tả Á vẫn còn thương mình, cả hai nhất định ở bên nhau, trong lòngđang vô cùng mong đợi, khởi động xe đến nhà hàng gần đó, đường cũng gì.

      ***

      Tả Á cùng Chung Dương tới nhà hàng, Chung Dương sớm bao cả căn phòng, khoảnh khắc vừa mở cửaTả Á hơi sững sờ. nghĩ rằng chỉ có mình và Chung Dương, sựkhông ngờ người nhà Chung Dương cũng ở đây.

      Chung Dương thấy Tả Á ngây người đưa tay giữ chặt hông , thân mật : “Vào thôi!”

      Tả Á hoảng hốt theo Chung Dương vào, sau đó ngồi xuống, Chung Dương ngồi ở bên cạnh .

      Mẹ Chung Dương mở miệng trước, có chút được tự nhiên : “Chúng tôi tới cũng trước với cháu tiếng, cháu ngại chứ?”

      Tả Á chỉ cười , “Đâu có ạ, bác trai bác đến, cháu nên tiếp đãi mọi người, thế nào cháu với Chung Dương cũng là bạn mà, bữa cơm này cháu mời khách, bác trai bác , hai bác thích ăn gì cứ gọi, đừng khách sáo ạ!”

      Ba Chung Dương cười ha hả : “Con bé này vẫn còn giận chúng ta đây mà, chuyện lần trước, hai vợ chồng già này đãđể cháu chịu khổ rồi, đừng để trong lòng. Chuyện đám trẻ hai đứa, hai bác đúng là nên nhúng tay vào, trước kia bác hiểu lầm cháu, có vài lời lọt tai, cháu so đo với ông già này chứ?”

      Tả Á nghi hoặc nhìn người nhà Chung Dương, sao họ tự nhiên lại nhắc tới những chuyện gì? Thái độ khinh thường sao đột nhiên lại chuyển biến như vậy? Đích thân đến xin lỗi mình sao?

      Bà Chung cũng cười : “Đúng vậy, bà già này cũng thế, hôm nay tới đây là muốn , cháu và Chung Dương qua lại, người già chúng tôi cũng can thiệp nữa nữa, chỉ cần hai đứa bên nhau vui vẻ là được rồi, kết hôn là chuyện hệ trọng, chờ cháu tốt nghiệp xong, cứ để bác trailo liệu cho hai đứa, giờ ông ấy cũng rảnh rỗi, đúng lúc tìm việc gì đó cho ông ấy làm.”

      Tả Á nghexong lời của ba mẹ Chung Dương, đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt lắc đầu : “ xin lỗi, cháu và Chung Dương chia tay rồi, hai bác cần xin lỗi cháu, hai bác làm gì sai cả, cần làm như vậy. Cháu… Cháu khỏe, cháu xin phép về trước, xin lỗi!”

      Tả Á xong xoay người chật vật rời , sắc mặt tái trắng đến dọa người, trong lòng Chung Dương căng thẳng vội vội vàng vàng đuổi theo, nhìn Tả Á thất thần chạy xuống dưới, đến thang máy cũng dùng. Tả Á vẫn còn trách mình, chịu tha thứ mình sao? Cho dù người nhà ngăn cản, vẫn muốn ở bên cạnh mình sao?

      “Tiểu Á!” chạy nhanh lên mấy bước, vươn tay giữ chặt hông , ôm vào trong ngực nghẹn giọng hỏi, “Tiểu Á, có phải em chịu tha thứ cho phải , tha thứ cho được , đừng chia tay với được ? Tiểu Á, nhớ em lắm, nên mập mờ với người phụ nữ khác để tổn thương em, tha thứ cho lần này được , Tiểu Á?”

      Lòng Tả Á đau như cắt, đau đến cả người chết lặng, giùng giằng muốn trốn thoát khỏi ngực Chung Dương, “Chung Dương, chúng ta kết thúc rồi, kết thúc rồi, chỉ còn là bạn, là bạn mà thôi!”

      Chung Dương tay xoay người Tả Á lại, ôm chặt lấy , khổ sở thầm : “Tiểu Á, đừng vì sai lầm này của mà từ bỏ tình cảm ba năm của chúng ta, từ bỏ tình của dành cho em? Chờ em tốt nghiệp xong, chúng ta kết hôn, em cũng thấy đấy, người nhà phản đối nữa rồi, Tiểu Á, em chuyện , !”

      Tả Á giống như người bị rút linh hồn, ngơ ngác mặc cho Chung Dương ôm, mặt xám như tro tàn, đau lòngnhư muốn chết , nhưng khóc nổi mà cười cũng cười được. Phải, sao mình có thể chỉ vì sai lầm lần duy nhất của Chung Dương mà chối bỏ tình cảm ba năm của cả hai, chối bỏ tình của , xóa bỏ những tình cảm tốt đẹp mà dành cho mình trong quá khứ.

      Lúc chia tay, từng mơ tưởng rằng, có lẽ sau khi cãi nhau, cả hai vẫn vềvới nhau, từ từ quên lỗi lầm của Chung Dương, từ từ hòa thuận, từ từ giải quyết tất cả những vấn đề khó khăn, cuối cùng ở bên nhau.

      Nhưng sao có thể cho Chung Dương biết, người phạm sai lầm chính là , với kiên trì giữ mình ba năm, nhưng trong đêm đó lại tùy tiện cho người đàn ông khác, mình phải với Chung Dương thế nào đây, rằng sau hôm chia tay em lên giường với người đàn ông khác mất rồi à?

      “Chung Dương!” Tả Á khổ sởgọi tên , ánh mắt đau khổ nhìn gương mặt vội vàng mong đợi của , khổ sở : “Chung Dương, xin lỗi, em thểquay lại bên được nữa, chúng ta thể quay về như trước kia được nữa, người sai phải là mà chính là em. Nếu như…. Nếu như em cố chấp mà bỏ qua chút sai lầm kia của chúng ta ra nông nỗi như ngày hôm nay, Chung Dương, chúng ta thể ở bên nhau được nữa…. thể!”

      Chung Dương nhìn vẻ mặt bất thường của Tả Á, nghe cự tuyệt, trong lòng cực kỳ khó chịu, “Tại sao, tại sao lại như vậy, em cho biết, tại sao thể quay lại như trước đây, chỉ cần em chịu tha thứ cho …Chẳng phải chúng ta quay về như ngày xưa sao, Tiểu Á, hãy là em tha thứ cho , !”

      Em tha thứ cho rồi, sớm tha thứ cho rồi, người nhà cũng còn ngăn cản em vàanhđến với nhau nữa, em và vốn có thể trở lại như ban đầu. Nhưng mà tại sao, tại sao đêm hôm đó em và Kiều Trạch lại phát sinh quan hệ? Tại sao? Tả Á nhìn vẻ mặt lo lắng của Chung Dương, nhìn ánh mắt khổ sở của , tầm mắt đột nhiên mất tiêu cự, cả người chết lặng, thân thể cũng mềm nhũn ngã xuống.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương18: sai rồi



      Chung Dương thấy Tả Á oặt người ngã xuống, trong lòng càng thêm hoảng loạn, lo lắng gọi tên Tả Á, sau đó ôm chầm lấy , luống cuống tay chân bấm vào nhân trung Tả Á, sợ hãi kêu gọi người tới.

      Tả Á choáng váng lúc cũng từ từ tỉnh lại, trước mặt là thần sắc vô cùng nóng nảy lẫn sợ hãi của Chung Dương.

      “Tiểu Á, em sao chứ, để đưa em đến bệnh viện, mau chúng ta bệnh viện!” Chung Dương xong bế Tả Á lên.

      Tả Á níu lấy áo Chung Dương, lắc đầu : “Đừng, em sao, cần đến bệnh viện, tìm chỗ nào đó để em nằm lát được ? Em chỉ hơi mệt chút thôi!”

      Chung Dương vội vàng kêu nhân viên phục vụ ở khách sạn lấy phòng, sau khi vào phòng đặt Tả Á lên giường, vắt khăn ướt lau mặt cho , sau đó rót nước đỡ đầu Tả Á dậy cho uống xong mới lo lắng hỏi: “Thấy đỡ hơn chút nào chưa, thấy hay là đến bệnh viện .”

      Tả Á lắc đầu nằm xuống , “ sao, thấy đỡ hơn nhiều rồi, vừa nãy chỉ thấy hơi xây sẩm chút thôi.”

      Chung Dương thấy sắc mặt của Tả Á có vẻ tạm ổn, tinh thần như dây cung kéo căng lúc này cũng được thả lỏng, cúi người ôm chặt , “Khi nãy em dọa sợ chết khiếp, lát nữa phải đưa em kiểm tra lại mới yên tâm!”

      Tả Á lưu luyến ôm lấy Chung Dương, hít lấy hơi thở quen thuộc từ mà trái tim quặn đau khó chịu.

      Chung Dương thấy Tả Á ôm mình trong lòng mừng rỡ thôi, mặt cọ cọ lên tóc , “Ngủ chút , ở đây trông chừng em.”

      “Em sao mà!” Tả Á tránh khỏi người Chung Dương tìm đại cái cớ , “Chung Dương, em phải về lại trường rồi, buổi chiều có khóa học.”

      Cánh tay Chung Dương siết chặt lại rồi buông lỏng, cuối cùng từ từ buông Tả Á ra, thất vọng : “ đưa em về.”

      Tả Á bước xuống giường, thấy đầu còn choáng nữa, toàn thân như chết lặng mới vừa rồi cũng linh hoạt hẳn ra, vì vậy liền từ chối, “ cần, em đón xe về được rồi, ở lại cùng hai bác , em tự về mình cũng được.”

      xong Tả Á liền cất bước tới hướng cửa, dám nhìn vào ánh mắt thâm tình của Chung Dương, dám nhìn vẻ mặt khổ sở và thất vọng của , như vậy chỉ càn khiến đau lòng hơn.

      Nhưng vừa mới bước, eo bị tóm chặt, Chung Dương ôm ghì lấy Tả Á từ phía sau, bờ môi lành lạnh hôn lên vành tai rồi mặt của Tả Á, kế tiếp xoay người lại hôn lên môi, khổ sở thào : “Tiểu Á, em vẫn chưa chịu tha thứ cho sao? Tha thứ cho lần này , có được ?”

      Tả Á mặc cho Chung Dương hôn, trái tim đau đớn như muốn vỡ ra, mực nhận lỗi với , mực muốn tha thứ, mực hối hận tự trách, Tả Á đẩy mạnh Chung Dương ra khổ sở : “Chung Dương, em có trách , là , em hề trách ….”

      khuôn mặt tuấn mỹ của Chung Dương thoáng qua nét vui mừng, tiến lên nhấc bổng Tả Á khỏi mặt đất xoay vòng, sau đó ôm theo Tả Á cùng ngã xuống giường, nằm đè lên người kích động , “Tiểu Á, bé cưng à, chúng ta trở lại như ban đầu có đúng , sau này hãy nhìn vào việc làm cho hai chúng ta có được ?”

      Tả Á cố nén đau lòng nhìn vẻ mặt vui mừng xúc động của Chung Dương, tàn nhẫn : “, Chung Dương, em trách , nhưng chúng ta vẫn thể đến với nhau được nữa, có hiểu chưa?”

      Sắc mặt Chung Dương ngay lập tức tái mét, hàng mày rậm nhíu chặt lại, khó hiểu quát lên, “Tại sao, Tiểu Á, tại sao thể đến với nhau chứ, em tha thứ cho rồi kia mà? Hay là, em còn nữa, có phải hả, có phải vậy hay ?”

      Chung Đương điên cuồng gào thét với đôi mắt ửng hồng, vẻ mặt vốn kích động vui mừng lúc này biến thành đau đớn khổ sở, “Tiểu Á, đến cùng, ra em vẫn chưa chịu tha thứ cho có đúng , có đúng hả?”

      Tả Á khổ sở nhắm nghiền hai mắt gào khóc : “ phải, phải lỗi của , mà em….Em lên giường với người đàn ông đó!” Nước mắt lăn dài xuống từ khóe mắt, Tả Á nhắm chặt hai mắt dám nhìn Chung Dương, cũng muốn nhìn thấy nét mặt và tâm tình khổ sở của .

      Thân thể Chung Dương cứng đờ, ánh mắt cuồng loạn trong chớp nhoáng trở nên lạnh lẽo, “Tiểu Á, em cái gì?”

      “Chung Dương….Em xin lỗi….Em biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, phải lỗi của , em có trách nữa, đây là lỗi của em, là lỗi của em.” Tả Á hối hận khóc rống lên, nước mắt cũng dàn dụa tuôn xuống, trái tim trận trận co rút đau đớn, cúi mặt nức nở khóc.

      Chung Dương từ từ rời khỏi người Tả Á, trái tim như bị ai nện cho búa mạnh, “Tiểu Á, em chỉ lừa thôi có đúng ?”

      Tả Á cũng từ từ ngồi dậy, nức nở nghẹn ngào khóc, đau lòng tưởng như chết mất, đứng dậy chậm rãi thụt lùi về hướng cửa, năng cũng lộn xộn ràng: “ có….Em uống say, em tưởng rằng đó là , em cũng biết xảy ra chuyện gì, Chung Dương, từ rày trở , đừng đến tìm em nữa…..”

      Chung Dương như người mất hồn ngẩng đầu lên, thấy Tả Á muốn bỏ chạy tránh né mà tim nhói buốt từng cơn, vươn tay ôm lấy Tả Á muốn mở cửa chạy , gầm : “Em muốn đâu hả?”

      “Em….Em về trường….Em muốn về lại trường học….Chung Dương, em….Xin lỗi, em biết tại sao lại thành như thế này, tại sao….!” Tả Á xong bật khóc tức tưởi, mặt đều là nước mắt hối hận.

      Chung Dương ôm chặt lấy Tả Á buông tay, cũng hiểu được trong lòng là cảm giác gì, rất là khó chịu. Nhìn Tả Á khóc tức tưởi mà khuôn mặt cương nghị của cũng toàn là nước mắt. phải loại người ̉ hủ, bởi vì lần đầu tiên của bạn dành cho mình mà lại người con trong lòng mình chọn.

      Bản thân cũng chẳng phải là hạng đàn ông sạch trong sáng gì, trước khi đến với Tả Á, từng quan hệ ít phụ nữ khác nhưng Tả Á chưa bao giờ soi mói về quá khứ của . Nhưng Tả Á chính là bảo bối mà gìn giữ suốt ba năm, là người con thích nhất, đợi chờ ngày lớn lên, đợi trao cho mình thứ quý giá nhất vào đêm tân hôn, nhưng kết quả chờ đợi cuối cùng chính là, bảo bối mà bản thân bảo vệ nâng niu suốt ba năm lại lên giường với tên đàn ông khác. vậy thiếu chút nữa còn vì nguyên nhân này mà cả hai suýt đánh mất tình .

      Mọi chuyện xảy ra con mẹ nó hết sức buồn cười, buồn cười đến nỗi muốn khóc. Đây chính là trả giá cho việc chơi trò mập mờ của chính mình.

      Chung Đương để mặc Tả Á vùi vào lòng mình khóc, cũng chẳng biết từ lúc nào cả hai cũng ngồi hẳn mặt đất. Mặt Tả Á vùi trong ngực , tiếng khóc cũng dần, bả vai nho sụt sịt run run có vẻ như rất đau lòng.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương19: Định ngày cưới



      Cuối cùng Chung Dương và Tả Á cũng làm hòa lại với nhau, mặc dù trong lòng vẫn còn rất khổ sở vì chuyện kia của Tả Á cùng người đàn ông khác, nhưng Chung Dương muốn chỉ vì chuyện này mà mất người con mình . Hơn nữa, bây giờ là thời đại gì rồi, đó chẳng qua chỉ là lớp màng. Tuy rằng, cũng rất muốn có được, cũng ích kỷ hy vọng từ đầu đến cuốiTả Á chỉ thuộc về bản thân mình, nhưng ai bảo người phạm sai lầm trước là mình đây, cho nên mất tư cách để đòi hỏi.

      Tả Á hỏi Chung Dương rằng, có ngại , có để ý mình và Kiều Trạch xảy ra quan hệ , có để ý ba năm qua khăng khăng chịu cho , nhưng chỉ vì say rượu mất lý trí mà trao cho người đàn ông khác. Chung Dương chỉ , bởi vì , cho nên để ý, còn rất để ý nữa là khác, trong lòng cũng mấy gì dễ chịu. Nhưng bởi vì , cũng có thể quan tâm. Hơn nữa bây giờ là thời đại gì, ai lại vì tấm màng mỏng mà canh cánh trong lòng. Cái quan tâm chính là cuộc sống sau này của cả hai, vì thế cũng hy vọng đừng nên để bụng chuyện này.

      Trải qua chuyện này, cả hai lại càng thêm hiểu chân lý đó là nhau phải nên biết quý trọng nhau, đừng để đợi mất rồi mới hối hận kịp. Chung Dương có dự định muốn kết hôn sớm, mau mau cưới Tả Á về nhà để tránh đêm dài lắm mộng. bé này rất có sức hấp dẫn, biết có bao nhiêu người mong muốn theo đuổi. Bản bản thân mới có ngày gặp mà thiếu chút nữa để vuột mất rồi.

      Tả Á cũng cố gắng quên những chuyện vui, lần nữa vun vén cho tình cảm của mình. Chung Dương cũng bắt đầu lo liệu hôn lễ cho hai người. Tả Á rất tò mò, hiểu tại sao người nhà họ Chung lại đột ngột thay đổi thái độ như thế, hỏi Chung Dương mới biết, tất cả đều bởi vì ông nội của .

      ra, hôm và Chung Dương ầm ĩ đòi chia tay ở cửa cục dân chính bị chụp hình, thậm chí còn ghi lại luôn cả chuyện của bọn họ, kể cả những lời của ba mẹ Chung Dương cũng bị thêm mắm thêm muối đưa lên báo.

      Ông nội Tả Á là lão thành cách mạng, tuổi cao chức vị lại nhưng làm người rất khiêm tốn. Ngày thường rất ít khi quan tâm đến chuyện bọn , ai muốn làm gì làm. Hơn nữa cũng vì quan hệ chức nghiệp nên thường xuyên ở nhà, vì thế mà thân thiện với người trong nhà lắm.

      Lần đó vô tình ông nhìn thấy quyển tạp chí có ảnh của Tả Á và Chung Dương cự cãi, còn có những lời mang tính nhục mạ kia, đọc xong ông liền nổi giận đùng đùng gọi cú điện thoại tới cho ba Chung Dương, mắng xối xả trận như tát nước vào mặt.

      Ba Chung Dương trước kia cũng từng lính, hơn nữa còn là lính do tay ông nội Tả Á đào tạo, sau đó bởi vì bị thương rồi xuất ngũ chuyển sang làm ăn buôn bán, và trở thành doanh nhân đứng đầu trong giới thương mại. Vừa nghe lão thủ trưởng gọi điện thoại tới, chưa hiểu đầu đuôi ất giáp gì bị quở mắng cho trận mà chẳng dám hó hé. Cuối cùng mới biết, té ra Tả Á là cháu của lão thủ trưởng.

      Có thể là vì nể mặt lão thủ trưởng, hoặc cũng có thể là vì thân phận của ông, tóm lại cuối cùng người nhà Chung Dương phải đích thân đến tiếng xin lỗi với Tả Á, thậm chí cũng còn phản đối chuyện kết hôn của cả hai nữa.

      Ông nội Tả Á là người có tính tình rất kỳ quặc, nhất là sau khi ba mẹ Tả Á ly hôn, đến cả Tả Quốc Cường là con trai mà ông cũng thèm nhìn mặt, ngược lại đối với mấy đứa cháu rất tốt. Có lẽ là do liên quan đến quân nhân, Tả Á luôn cảm thấy sợ người ông lúc nào cũng nghiêm túc này, nhưng lại rất thích ông nội kể về những chuyện xưa trong quân ngũ, đều là những câu chuyện rất cảm động và đầy nhiệt huyết.

      Tả Á luôn thấy xấu hổ mỗi khi nhớ lại cuộc chuyện nồng nặc mùi thuốc súng hôm ở trước cửa cục dân chính. Cũng may, rất ít người biết là cháu của Tả Lập Quần tiếng tăm lừng lẫy, nếu làm ông nội mất hết mặt mũi rồi. Có thời gian phải trở về nhận lỗi với ông nội, vì chuyện tình cảm của đứa cháu tốt này mà làm phiền đến ông nội tuổi già còn phải đích thân ra tay.

      Mọi chuyện đều trở lại tốt đẹp như lúc ban đầu, mặt Tả Á có lại nụ cười ngọt ngào hạnh phúc, bạn bè trong túc xá đều tìm lại được sức sống rồi, chỉ có mỗi Mạch Tử là âu sầu xót xa than thở. Ngày nào Tả Á cũng đều nấu cháo điện thoại với Chung Dương bàn bạc chuyện kết hôn, với nhau những lời thương nhung nhớ, dường như trải qua việc chia tay lần trước, tình cảm của hai người càng thêm gắn bó như keo sơn, chỉ muốn ngày nào cũng được ở bên nhau.

      Thấm thoát đến kỳ nghỉ đông, qua tháng kể từ sau chuyện Tả Á và Chung Dương làm ầm ĩ đòi chia tay. Chung Dương đưa Tả Á về nhà họ Liễu, việc cưới xin của hai người cũng được định vào nửa tháng sau cử hành hôn lễ.

      Người đầu tiên mà Tả Á thông báo là ông nội, bởi vì vẫn còn có người quan tâm , loại cảm giác này tuyệt. Nhưng trong lòng cũng cảm thấy áy náy, vì ở gần cùng ba cho nên bản thân cũng rất ít thăm ông nội, cũng vì luôn nhận thấy rằng ông thích mình. Có lẽ, mình nên học cách quan tâm người khác trước, chứ nên khăng khăng đối đãi với những người chung quanh bằng thái độ xa lánh như thế.

      Cùng Chung Dương đến thăm ông nội xong, sau đó Tả Á và Chung Dương bàn bạc với nhau quyết định báo cho ba mẹ biết chuyện cả hai kết hôn. Tả Quốc Cường có ý kiến gì, ngược lại còn rất vui mừng. Cả nhà cùng ăn bữa cơm, trao đổi sơ lược lại chuyện hôn lễ. Lúc sắp về, Tả Quốc Cường dặn dò Tả Á, mặc kệ cùng mẹ có mâu thuẫn gì chăng nữa, nhưng dẫu sao cũng là mẹ con, kết hôn là chuyện hệ trọng nên mẹ tiếng.

      Chung Dương cũng đồng ý với lời của Tả Quốc Cường, vì thế sau khi ra cửa liền cùng Tả Á đến nhà họ Kiều. biết , ra Tả Á tha thứ cho mẹ mình, với lại kết hôn mà có cha mẹ tham dự, đó là điều tiếc nuối cả cuộc đời.

      Đêm nay là đêm bầu trời đầy sao sáng, Tả Á nghĩ tới mình sắp được gả cho Chung Dương, trong lòng vừa vui sướng lại thấp thỏm. tới trước cửa khu nhà họ Kiều ở, Tả Á lại càng thêm khẩn trương, lỡ như mẹ….. dám nghĩ, vì biết mình có chịu nổi hay ?

      Chung Dương nhìn ra lo lắng của Tả Á, liền đưa tay ôm , cúi đầu kề sát hôn lên má Tả Á cái, động viên : “Bé cưng, đừng sợ, có ở đây, mẹ vợ tương lai có cắn người đâu.”

      Tả Á hơi sợ nếu nhìn thấy Kiều Trạch.

      Nhưng càng sợ cái gì cái đó tới, khi Tả Á và Chung Dương bước vào nhà nhìn thấy trong phòng khác có ba người: Mẹ, ba Kiều, còn có bộ mặt lạnh lùng cảm xúc của Kiều Trạch.

      Biết cả hai đến, người giúp việc chuẩn bị xong cơm tối, ba Kiều cũng tỏ ra thân thiện chào hỏi bảo cùng nhau ăn cơm, còn Kiều Trạch vẫn lạnh lùng trước sau như . Nhưng Tả Á ràng cảm nhận được giữa Chung Dương và Kiều Trạch có mùi thuốc súng, ăn bữa cơm mà khí ngột ngạt đến quái dị.

      Sau khi ăn cơm tối xong, Tả Á rốt cuộc mở miệng ra chuyện và Chung Dương sắp kết hôn, ba Kiều cười ha ha bảo rằng chuyện tốt chuyện tốt. Sắc mặt Điền Văn Lệ có chút khác thường, càng ngờ bà có gay gắt phản đối nữa. Mà Kiều Trạch tòan thân cứng đờ, ánh mắt tối tăm sắc lạnh, thầm đưa mắt nhìn thoáng qua Tả Á nhưng vẫn lặng im gì.

      Chung Dương ngồi thưa chuyện đúng mực, ta đây cũng lòn cúi, lời ra khiêm nhường vừa phải, trình bày ràng chi tiết mục đích ngày hôm nay đến. Tóm lại mọi chuyện chuẩn bị đâu vào đấy chỉ còn đợi đến ngày nữa thôi, mong người lớn hai nhà dành ra chút thời gian để gặp mặt hơn.

      Bàn bạc xong mọi thứ, Tả Á thở phào nhõm, từ nhà họ Kiều ra, đứng dưới lầu, Tả Á kích động ôm lấy Chung Dương vui mừng : “ thể tin được đây là thực, Chung Dương, em ngờ mẹ lại phản đối chúng ta, hơn nữa dường như còn rất quan tâm, có đúng ? Có đúng hả?”

      Chung Dương cười đưa tay gõ lên chóp mũi , “Dĩ nhiên rồi, vì đó là mẹ em mà, tất nhiên phải quan tâm rồi, cuối cùng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ vĩ đại. Tả Á, lần này em chạy thoát đâu, đúng, là bà Chung mới phải! Đến đây nào bà Chung, mau gọi “ông xã” nghe xem, phải dịu dàng chút, tình cảm chút.”

      Tả Á nhịn được cười, hôn lên môi Chung Dương, ngọt ngào lí nhí : “Ông xã Chung Dương…..Em !”

      Câu thổ lộ mềm mỏng của Tả Á khiến trái tim Chung Dương như muốn tan chảy theo, cảm xúc lâng lâng, vươn tay quặc lấy bờ eo thon thả của , cúi đầu hôn ngấu nghiến lên môi , hôn người con tưởng chừng như vuột mất nay tìm lại được.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương20: ai



      Trong căn phòng sang trọng có bốn người đàn ông và . Bốn người đàn ông ai nấy cũng đều xuất sắc hơn người, nhưng trong đó chỉ có người là bắt mắt nhất. Mặt mày lạnh lùng, ánh mắt u sâu lắng, bàn tay thon dài cầm cái ly thủy tinh trong suốt, bên trong là chất rượu mạnh đậm đặc.

      người đàn ông khác trong đó ném hạt đậu phộng lên cao, sau đó chuẩn xác dùng miệng đón lấy, nhai nhóp nhép rồi quay sang nhìn người đàn ông lãnh đạm kia : “Kiều lão đại, người ta sắp lấy chồng rồi, lo giành lại, mà ngồi ở đây uống rượu giải sầu nghĩ ngợi cái rắm gì hả?”

      Dáng người cao lớn của Kiều Trạch dựa vào thành ghế sofa màu đen, đưa tay vuốt vuốt trán, lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông vừa mở miệng, kiên nhẫn : “Mọi người cứ chơi vui vẻ, hãy bớt nhảm .”

      ngồi bên cạnh Kiều Trạch tìm vị trí khá xa với Kiều Trạch ngồi xuống trước, sau đó kéo lại người đàn ông bên cạnh ngăn cản mình mở miệng : “Kiều Trạch, khi tới đây, tôi giúp hẹn Tả Á rồi, lát đến nữa ấy đến.”

      Kiều Trạch hạ tay xuống, tròng mắt đen chứa giá lạnh nhìn về hướng nọ, ràng vui đối với việc tự ý quyết định, “Các người ở lại chơi !” xong Kiều Trạch đứng dậy bước , lúc này cũng còn ai dám ngăn cản nữa.

      Thời điểm Kiều Trạch định đưa tay mở cửa cửa cũng bị người từ bên ngoài đẩy vào. bóng dáng nhắn xinh xắn đập vào tầm mắt của mọi người. Kiều Trạch cúi đầu nhìn khuôn mặt bé xinh đẹp mà mình vô cùng quen thuộc, còn người đến cũng ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đẹp trai lãnh đạm trước mặt. Trong lúc nhất thời hai người cứ đứng kình nhau như thế. trong phòng lúc này mới đứng dậy, vội tới giữ tay Tả Á, “Tiểu Á, cậu đến rồi à, đợi cậu lâu lắm rồi đấy.”

      Lúc này cũng có người lên kéo Kiều Trạch về ngồi lại chỗ cũ.

      Tả Á bị ép ngồi xuống, Mạch Tử từ thành phố Q tới đây, hẹn Tả Á ra gặp mặt vì vậy liền chạy tới, nhưng khi nhìn thấy Kiều Trạch còn có mấy người đàn ông xa lạ kia có hơi ngỡ ngàng, Mạch Tử rất thân với Kiều Trạch sao?

      Mạch Tử quan tâm đến sắc mặt của Tả Á, nhiệt tình giới thiệu Tả Á với ba người đàn ông lạ mặt, Tả Á cũng chào hỏi lại từng người. muốn hỏi Mạch Tử tại sao lại ở đây với Kiều Trạch nhưng còn chưa kịp mở miệng ba người đàn ông kia cùng lúc đứng dậy bỏ ra ngoài.

      Dù Tả Á có u mê cỡ nào nữa cũng nhìn ra được dụng ý của đám người họ, bọn họ muốn nhường lại gian cho mình và Kiều Trạch. Ba người đàn ông , động tác nhanh như gió. Tả Á cũng đứng dậy , “Mạch Tử, nếu có gì vậy mình cũng đây, hôm khác gọi cho cậu!”

      Mạch Tử vội vàng kéo Tả Á lại, “Tiểu Á, đừng giận, mình lặn lội từ xa xôi tới thăm cậu mà, dám quấy rầy cậu nên nhờ Kiều tới đón mình, sau đó mình túm theo ta đến đây cùng đợi cậu luôn.”

      “Vậy bây giờ mình đến rồi, cậu còn muốn ở lại đây làm gì, thôi, về nhà mình.” Tả Á liếc xéo Mạch Tử, lôi kéo tính . Mạch Tử nhanh nhẹn đá mắt với Kiều Trạch.

      Kiều Trạch đưa tay giữ lại cổ tay Tả Á, nhìn Mạch Tử : “ ra ngoài trước .”

      Mạch Tử bảo Tả Á ở lại chuyện với Kiều Trạch chút , ngay sau đó tự mình ra ngoài. Nhìn bàn tay Kiều Trạch giữ lấy cổ tay mình, trong lòng Tả Á cực kỳ vui, dùng sức giãy giụa, nhưng tay của cứ như mọc rể da thịt , làm sao cũng giãy ra được.

      “Kiều Trạch, làm vậy là có ý gì, buông tay ra.” Tả Á xong lại giùng giằng đứng dậy, Kiều Trạch lại dùng sức kéo lại, Tả Á lao thẳng vào lòng ngực rắn chắc của , giận đến cả khuôn mặt cũng đỏ bừng, căm tức nhìn Kiều Trạch hỏi: “Kiều Trạch rốt cuộc muốn sao hả?”

      Đôi mắt giá lạnh của Kiều Trạch nhìn gương mặt tức giận của Tả Á, mạch suy nghĩ bỗng quay về lần đầu tiên cả hai gặp nhau. Khi đó, đứng ghế để treo tấm rèm cửa sổ trong phòng khách, tuy rằng dáng người cũng tính là thấp, nhưng là cửa sổ sát đất, với lên vẫn rất khó khăn, lúc đó bộ dáng tức giận của cũng như thế này, mặc dù nổi giận nhưng vẻ mặt lại vô cùng đáng .

      Băng ghế ngồi bị đứng lên lắc lư chông chênh, khi ấy có hơi lo lắng rằng bị ngã xuống. Vừa nghĩ như thế, quả nhiên đạp lật cái băng ghế, theo tiếng la hoảng sợ cả người cũng ngã xuống, lúc ấy dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới, vững vàng rơi vào lòng . Cơ thể mềm mại, mang theo hương thơm của thiếu nữ. Khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, lạnh lùng điềm tĩnh, còn xinh đẹp động lòng người.

      Hình như luôn có thái độ thù địch đối với từng người xuất trong căn nhà này. Sau giây phút động lòng, đưa tay đánh vào ngực , còn biết cám ơn mà hô to, “ là ai, tại sao lại ẵm tôi, mau thả tôi xuống, đồ lưu manh!”

      Lần đầu tiên trong đời Kiều Trạch bị người khác mắng là đồ lưu manh, thấy nổi giận phình to hai gò má, lời nào ném thẳng lên ghế sofa, khiến càng thêm tức giận, tại sao thô lỗ và có văn hoá như vậy. chỉ lạnh lùng liếc môt cái, liền im miệng nữa, hình như rất sợ .

      Sau đó chị dâu Điền Văn Lệ từ phòng tắm ra, mới giới thiệu cho đôi bên biết nhau. ra chính là Tả Á, con út của chị dâu. Có lẽ kể từ giây phút đó, người con bé ấy khắc sâu vào trong tim , khó có thể quên được.

      Kiều Trạch nhìn chằm chằm khuôn mặt bé của Tả Á, trong lòng vô cùng rối rắm, đứng dậy kéo theo Tả Á ra ngoài.

      Tả Á nhìn gương mặt lãnh đạm cùng đôi mắt rét lạnh của Kiều Trạch mà biết ta nghĩ gì, theo quán tính thấy sợ mà cũng oán hận , “ đưa tôi đâu? Thả tôi ra!”

      Dường như Kiều Trạch mất hết kiên nhẫn, bất thình lình dừng bước, cánh tay dùng sức ghịt mạnh, Tả Á va vào lòng , thắt lưng bị siết chặt, cả người bị áp sát vào ngực , bờ môi mang theo mùi rượu thoang thoảng hung hăng hôn lên môi Tả Á. Nụ hôn ngang ngược của gần như là gặm cắn môi Tả Á, hôn đến Tả Á thể nào thở nổi, răng môi va vào nhau khiến vô cùng đau nhức.

      Tả Á dùng sức cắn cái mạnh, đến khi nghe có mùi máu tươi mằn mặn Kiều Trạch mới buông Tả Á ra. Tả Á được tự do liền vung tay tát lên mặt Kiều Trạch cái phát ra tiếng giòn tan vang dội.

      có thể tránh né bạt tai này nhưng lại tránh, tròng mắt đen giá lạnh còn mang theo đau đớn nhìn thẳng vào khuôn mặt vừa xấu hổ và giận dữ của Tả Á, từng bước từng bước tiến tới gần , ép cho đến khi cả người dán lên vách tường lạnh lẽo. mới duỗi ra hai tay chống lên mặt vách tường vậy ở chính giữa, khiến cho Tả Á có cảm giác bị áp bức thở nổi.

      Kiều Trạch đưa tay ra, Tả Á nhịn được rụt người lại, tưởng rằng Kiều Trạch muốn đánh mình, nhưng ngón tay lạnh lẽo của Kiều Trạch lại rất êm ái xoa lên mặt , lau những giọt nước mắt chẳng biết chảy xuống từ lúc nào.

      “Tại sao khóc?” mặt hằn lên nét đơn buồn bã, tự tay nắm lấy bàn tay Tả Á đặt lên ngay tim mình, hai mắt ửng hồng còn có chút khổ sở : “Nơi này, vẫn luôn dành cho em, em có biết hay ?” Vẫn luôn để như vậy sáu năm năm tháng rồi!

      “Tôi chưa từng nghĩ làm tổn thương em.” xong đột nhiên dịch người về phía sau, đứng ở ngưỡng cửa nhìn , “Tả Á, ra em cũng hiểu được con tim mình, em hãy tự hỏi lại lòng mình xem, người em là ai!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :