1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cần "Sex" không cần yêu - Hồ ly (104c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương11: Tôi muốn chia tay



      Mới đầu Chung Dương có hơi sửng sốt chút, nhưng ngay sau đó bật cười, ôm chằm Tả Á vui vẻ : “Bé cưng à, về hồi nào vậy, sao báo biết biết để đón em!”

      khắc trước đó, vô cùng mong đợi người đàn ông quen thuộc ở trước mắt gọi mình là bé cưng này ôm vào lòng biết bao. Nhưng giờ phút này, Tả Á lại cực kỳ chán ghét cái ôm này, đẩy ra, mặc dù trong lòng thoải mái nhưng vẫn giữ vẻ ngoài tự nhiên cười : “Chẳng qua muốn tạo ngạc nhiên bất ngờ thôi.”

      “Chung Dương, giới thiệu chút sao?” trong nhà bếp hỏi với vẻ mặt tươi cười sáng rỡ, cũng chẳng hề có chút lúng túng nào, giọng điệu cứ như mình là nữ chủ nhân chiêu đãi khách.

      Tả Á chẳng thể nào ưa nổi giọng điệu và tiếng cười của này, rất chướng mắt, làm cho người ta có cảm giác thoải mái. Cũng thích cái kiểu ánh mắt khi ta nhìn Chung Dương.

      Chung Dương cười cười, ôm vai Tả Á nhìn nọ : “Đây là Tả Á, bạn tôi. Tiểu Á, ấy là Lucy, vừa từ Mỹ trở về.”

      Sau khi hai người bắt tay chào hỏi, sau đó Lucy xoay người trở vào bưng nồi canh ra, vừa ra vừa , “Tôi làm cơm xong rồi, ăn chung , nhiều người lại càng vui, lúc còn sống ở nước ngoài, tôi chỉ ăn có mình thôi!”

      Hay , còn tỏ ra uy quyền với mình nữa cơ đấy, Tả Á giận đến bốc hỏa, hất tay Chung Dương ra, nhìn gằn từng chữ : “Chung Dương, hôm nay em có lòng trở về để mừng sinh nhật với , em muốn chỉ có hai chúng ta thôi, ngày mai em phải quay lại trường rồi.”

      “Tiểu Á…….!” Chung Dương dường như có vẻ khó xử, đương nhiên hiểu được ý của Tả Á, nhưng cũng thể mở miệng đuổi khách.

      “Được rồi, ta ở lại, em !” Tả Á xong xoay người tính , Chung Dương vội vàng kéo lại, “Tiểu Á, đừng vậy mà.”

      Lucy lại có chút lúng túng, sau đó tháo tạp dề xuống cười cười : “Hay là để tôi vậy, quấy rầy thế giới riêng của hai người.”

      Chung Dương cười với vẻ mặt áy náy, nhưng cũng giữ khách, chỉ đơn giản dặn dò câu, “Lái xe cẩn thận!”

      Lucy cười cười, sau đó mở cửa ra ngoài.

      Chung Dương quay đầu lại nhìn nhìn khuôn mặt tức giận của Tả Á, vội lấy lòng nắm lấy tay Tả Á tới bàn cơm, “Bé cưng, đói bụng chưa, có mệt hay , ăn cơm trước .”

      Nhìn cả bàn đầy thức ăn, Tả Á tức giận hất tay Chung Dương ra, lời nàoxoay người tới lối cửa.

      Chung Dương nhìn ra Tả Á nổi giận, vội vàng bước lên bước, vươn tay từ phía sau lên ôm eo Tả Á , “Tiểu Á à, ta có gì mà, em đừng nghĩ lung tung được ?”

      Phải, rất giận, nếu như giận, vậy phải là người mà là thần mất rồi. Cả hai cả tháng gặp nhau, rất muốn về gặp , bởi vì lúc nào cũng bận, cho nên mới muốn quấy rầy . Nhưng để đáp lại tấm lòng thấp thỏm chờ đợi của chính là bắt gặp cảnh Chung Dương và khác thân mật thế này.

      Tả Á cố gỡ cánh tay Chung Dương ra, nhưng có cỗ thế nào cũng mở được, vì vậy tức giận : “Chung Dương, hôm nay là sinh nhật , em muốn gây với , em thấy mệt rồi, em muốn về nhà, cứ ở lại từ từ ăn, buông tay.”

      “Tiểu Á, em nghe giải thích có được ?” Chung Dương ôm chặt Tả Á, muốn cho , “ thề, ta có gì, quen nhau nhiều năm như thế mà em vẫn tin sao?”

      Tả Á thôi giãy giụa nữa, quay đầu lại dùng ánh mắt lạnh tựa như băng nhìn Chung Dương , “Được, em nghe giải thích, vậy , chuyện này rốt cuộc là sao?”

      Chung Dương vội vàng giải thích: “ ta chỉ tới đây nấu bữa cơm, hoàn toàn có xảy ra chuyện gì cả.”

      “Chung Dương, em hỏi , đây là lần đầu tiên ta đến nhà làm cơm cho hay sao? Sinh nhật , năm nào chúng ta cũng ở bên nhau. Năm nay, đến tìm em, gọi điện thoại cho em là bởi vì ta đúng ?”

      Chung Dương nhất thời cứng họng.

      lặng im khiến lòng Tả Á càng thêm khó chịu dữ dội, cười lạnh, chua sót : “Xem ra, đây chỉ mới lần. ra, thời điểm em ở trường học nhớ đến , nghĩ đến , còn ở đây hưởng thụ thế giới của hai người với người khác, thưởng thức món ngon của người con khác làm cho ăn, hưởng thụ bận rộn ấm áp của người con khác mang đến cho , vui sướng, hài lòng lắm có đúng hay ?”

      Vì khó chịu mà trong mắt Tả Á ngập đầy hơi nước, nghẹn ngào : “Sinh nhật , tại sao đến tìm em, mà lại ở cùng với ta? rãnh đến tìm em ư? Được, vậy em về tìm , nhưng lại rất rãnh rỗi nha, nhàn nhã nhìn khác tự tay nấu canh cho mình. Chung Dương, xem, những chuyện này là thế nào?”

      Chung Dương bất đắc dĩ : “Tả Á, em đừng chuyện bé xé to có được ?”

      Trái tim Tả Á như bị ai cào cấu, mình vui, mình ghen tỵ, sao bây giờ mình mới phát ra mình là người nhen như thế. Mình chuyện bé xé ra to sao? Nước mắt che mờ cả tầm mắt, nhìn xuống chiếc bánh kem còn có quà sinh nhật đáng ghét vẫn nắm chặt trong tay, tức giận ném nó về phía Chung Dương, “Chung Dương, tôi muốn nhìn thấy nữa!”

      Chung Dương bị bánh kem nêm cho phát, nhưng thấy Tả Á tính , vội vàng chạy đuổi theo, tay kéo lại Tả Á ôm vào lòng, giữ chặt lấy cơ thể , sau đó cúi đầu bứt rứt hôn lên môi Tả Á, kiềm cập thân thể về hướng phòng ngủ. Nụ hôn dữ dội kịch liệt như muốn xua tan cơn giận của Tả Á.

      Nhưng Tả Á lại cắn cho cái, Chung Dương bị đau liền nhả môi Tả Á ra, thấy trong mắt Tả Á đầy lửa giận còn có thất vọng về mình khiến lòng chợt căng thẳng, siết cánh tay chặt , “Xin lỗi Tiểu Á, tha thứ cho , đừng giận nữa có được . em Tả Á, ta có gì.”

      Tả Á đẩy ra khó chịu : “Tôi muốn về nhà, ngày mai còn phải quay về trường.”

      Chung Dương vội ngăn Tả Á lại, nôn nóng : “Tiểu Á, hôm nay ở lại đây , ngày mai đưa em đến trường.”

      cần, buông tay, đừng ôm tôi! Buông tay!” Tả Á giãy dụa mãi được, tức giận quát . Chung Dương nhìn hốc mắt đỏ au của Tả Á, và trong ánh mắt cũng đều là nước mắt, luống cuống buông ra .

      Tả Á vừa được tự do, liền xoay người bỏ chẳng thèm nhìn tới Chung Dương. Chung Dương nhìn theo bóng lưng Tả Á mà lòng dạ vô cùng hoảng hốt, lật đật chạy đuổi theo. Ra khỏi nhà trọ, Chung Dương đuổi kịp Tả Á, vội vàng giữ tay lại , “Tiểu Á, để đưa em về!”

      cần, tự tôi đón xe về được.”

      Đây là lần đầu tiên Chung Dương và Tả Á cãi nhau có vẻ nghiêm trọng như thế, trước đây cũng từng cãi nhau, nhưng chưa bao giờ thấy Tả Á nổi giận đến mức này. Lòng dạ rối bời kiểm soát được khẽ quát: “Tiểu Á, em đừng vậy có được hả, ta có gì!”

      Tả Á nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Chung Dương hỏi: “Chung Dương, dám ta có ý gì với ? có tình ý với , đến nhà làm cơm cho ăn, dám hề hay biết ta có ý gì với ? ràng biết ta có lòng riêng, còn cùng ta chơi trò mập mờ này? Chung Dương, bị phản bội mới gọi là phản bội hay sao?”

      “Phải, tôi có thể tin tưởng ta có gì. Nhưng đầu óc của chệch hướng rồi, có phải đợi đến ngày nào đó, thể xác của thuộc về người khác rồi, lúc đó vẫn cho tôi biết, lòng vẫn chỉ thuộc về tôi thôi có phải ?”

      Chung Dương bị những lời lẽ của Tả Á dọa cho hết hồn, quýnh quáng nhịn được khẽ thốt lên: “Tả Á, em đừng có cố tình gây !”

      Tả Á sững sờ nhìn Chung Dương, tôi cố tình gây sao? Nước mắt có tiền đồ lăn dài xuống , “Chung Dương, chúng ta hết rồi!”

      Mặt Chung Dương liền biến sắc, nắm chặt tay hỏi, “Em gì, cái gì hết rồi, em hãy lại lần nữa!”

      “Tôi muốn chia tay, tôi muốn chia tay với !”

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương12: Chúng ta kết hôn



      Tay của Chung Dương siết chặt. Dưới đèn đường, tròng mắt đen toát lên vẻ tức giận và lo lắng, nhìn thẳng vào Tả Á khẽ gằn giọng : “Tả Á, muốn em rút lại lời vừa rồi, cho phép em mấy lời giận dỗi như vậy.”

      Vành mắt Tả Á đỏ hoe, ra sức giãy khỏi tay Chung Dương, tức giận hét lên: “Mấy lời giận dỗi? Chung Dương, bây giờ cảm thấy sai, cảm thấy tôi cố tình gây , tôi và thể quen nhau nữa rồi. Buông tay ra, chúng ta kết thúc rồi, kết thúc rồi!”

      “Em , muốn chia tay với bởi vì cái mớ lý luận quá đáng của mình đó sao?” Vẻ mặt Chung Dương vô cùng giận dữ, biết phải làm sao mới làm Tả Á nguôi giận, mềm được đành phải cứng.

      Tả Á tức giận thét lên: “Đúng, Chung Dương, tôi muốn chia tay!”

      Chung Dương tức giận buông Tả Á ra, đôi mắt phiếm đỏ giận dữ quát lên: “Được, em chia tay vậy chúng ta chia tay!”

      Tả Á nhìn vẻ mặt tức giận của Chung Dương mà đau lòng thôi, xoay người đón taxi, sau khi lên xe địa chỉ, chịu nổi nữa bật khóc nức nở. Tài xế cũng bị sợ hết hồn, sau đó đưa tờ khăn giấy cho . Tả Á khóc suốt dọc đường, về đến nhà mới ngừng khóc. thanh toán tiền xe xong chạy vội lên lầu.

      và Chung Dương hết rồi, hết rồi!

      Ngày hôm sau Tả Á thức dậy rất muộn, vô cùng buồn bã, khó chịu, dường như trong lòng mình như thiếu hụt thứ gì đó, trống rỗng khó chịu. Lúc rửa mặt, thấy mắt mình sưng như hột đào, mặt giống quả khổ qua. muốn cười mà cười còn khó coi hơn khóc.

      Rửa mặt xong, cầm túi xách, nhìn lướt qua căn nhà của mình, quyết định trở về trường học. mở cửa định ra ngoài, lại thấy trước mặt mình tối sầm, định thần nhìn lại ra là Chung Dương. Vẻ mặt vô cùng mỏi mệt, cằm lún phún râu. Tả Á liếc nhìn ta rồi định vòng qua, Chung Dương lại kéo lấy tay , lời xuống lầu.

      Tay túm rất chặt, thậm chí còn khiến tay đau đớn. rất gấp, rất nhanh, Tả Á lảo đảo chạy theo sau, “Chung Dương, lên cơn gì vậy? Buông tôi ra!”

      vẫn lời, xuống lầu tới trước xe của mình, mở cửa đẩy Tả Á vào rồi lên xe. Tả Á định xuống xe nhưng Chung Dương kéo lại, lạnh mặt quát: “Em ngồi yên cho !” Gào xong rồi, khởi động xe, quẹo xe chạy ra khỏi khu dân cư.

      Tả Á hất tay ra, quay đầu thèm nhìn, nhưng trong lòng chua xót từng cơn, cố gắng rơi lệ. Hai người lời, đây là lần đầu tiên gian hẹp này trở nên lạnh lẽo như thế.

      Tả Á cho rằng muốn đưa tới trường, nhưng cuối cùng mới phát tuyến đường đúng. muốn hỏi nhưng lại muốn chuyện với , cho đến khi xe dừng lại, Chung Dương mở cửa xe kéo xuống mới phát hai người đứng ở cửa cục dân chính. Chung Dương kéo vào trong, Tả Á ra sức lùi lại cậy tay ra, chịu vào, hoảng hốt : “Chung Dương, muốn làm gì?”

      Chung Dương giữ yên lặng, định ngang ngạnh kéo Tả Á vào trong, Tả Á lại càng hoảng sợ lùi về phía sau. Hai người lôi lôi kéo kéo, khiến những người đến đăng ký kết hôn quay đầu lại nhìn chăm chú, chỉ chỉ trỏ trỏ thầm to .

      Tả Á thấy mình bị lôi sềnh sệch vào cục dân chính, dưới tình thế cấp bách há miệng cắn tay Chung Dương. Chung Dương đề phòng, bị đau mà buông tay ra, Tả Á thừa cơ bỏ chạy. Chung Dương vội vàng đuổi theo, từ phía sau quắp chặt lấy hông Tả Á, bế lên, xoay người vào cục dân chính.

      Tả Á tức giận hét ầm lên, “Chung Dương, buông tay, buông tay ra!” Tay cố gạt tay ra, tức giận khóc lên.

      Chung Dương dừng bước, ôm chặt lấy Tả Á, tựa đầu lên vai , trầm giọng : “Bé cưng, chúng ta kết hôn có được , muốn chia tay, hôm qua tốt, đừng giận nữa được ?”

      “Đồ vô lại, tôi muốn kết hôn với .”

      Chung Dương siết chặt Tả Á trong vòng tay mạnh mẽ, giày xéo đôi môi Tả Á, dù bất an nhưng lại cố chấp, muốn hòa tan Tả Á như ngọn lửa. Tả Á giùng giằng, đánh đấm , nhưng nụ hôn của lại càng thêm cuồng nhiệt, dường như muốn cắn nuốt . Tả Á dịu , đấu tranh bất giác biến thành vòng ôm, bàn tay bé níu lấy áo sơ mi trắng của Chung Dương, tiếng khóc dần.

      Chung Dương vẫn chưa thỏa mãn mà buông môi Tả Á ra, nhìn đôi mắt sưng đỏ của , còn có đôi môi bóng loáng, “Bé cưng, , chúng ta đăng ký.” Dứt lời, liền lôi Tả Á hiểu mọi chuyện ra sao vào trong.

      “Chung Dương, đứng lại cho tôi!”

      tiếng gầm vang lên sau lưng Chung Dương và Tả Á, hai người quay đầu nhìn lại, thấy ông Chung và bà Chung đứng đó từ lúc nào hay. Sắc mặt hai người rất khó coi, cùng tới còn có chị của Chung Dương và Lucy.

      Chung Dương cười gượng hỏi: “Ba, mẹ, vì sao các người lại tới đây? Sao vậy, biết con kết hôn nên tới chúc mừng sao?”

      Ông Chung tức giận đến mức tóc tai dựng ngược cả lên, “Trở về cho tôi, tôi cho phép, ta thể kết hôn!”

      “Ba, đây là chuyện của con, xin ba đừng nhúng tay vào, có được ?” Chung Dương cau mày, đưa tay vuốt mi tâm. Chẳng biết ai lén lút đánh tiếng, sao mọi người trong nhà đếu biết chuyện rồi? Nghĩ lại thấy cũng phải, là người nhà họ Chung, báo chí tạp san đều có , chẳng có mấy ai biết .

      “Chung Dương, trở về rồi hãy , hôn nhân là chuyện lớn, sao em có thể đùa giỡn như thế.” Chị Chung Dương khuyên lơn, quan sát Tả Á bằng ánh mắt mấy thiện cảm.

      Lucy kéo cánh tay bà Chung, bà Chung vui : “Chung Dương, con và Lucy định kết hôn rồi, sao con còn có thể hồ đồ như vậy. Lucy kém ta điểm nào chứ, loại người như ta đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Chung!”

      Tả Á như bị ai đó cho cái bạt tai, Lucy và Chung Dương định kết hôn là sao? Tại sao Chung Dương cho biết, loại người như sao chứ, có gì đáng xấu hổ ư?

      “Mẹ, mẹ gì thế” Chung Dương vội liếc nhìn Tả Á, “Con chưa từng muốn kết hôn với Lucy, người con muốn cưới là Tiểu Á. Mẹ, con thay đổi chủ ý đâu, xin mọi người tôn trọng Tiểu Á chút, trong lòng con em ấy là độc nhất vô nhị.”

      phải gần đây con và Lucy hẹn hò sao? Cả ngày ở bên nhau, hôm nào Lucy cũng ở chỗ của con, bây giờ con còn cưới Lucy, con coi Lucy người ta là gì chứ?” Bà Chung có vẻ vui, nhìn Tả Á : “Tả Á, nhà tôi vốn đồng ý cho và Chung Dương nhau, là ai chính nhất, mười tám tuổi sống chung với đàn ông, người như đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Chung chúng tôi.”

      Sắc mặt Tả Á lúc trắng lúc xanh, Lucy ngày ngày ở bên Chung Dương, được nhà họ Chung xác định làm con dâu tương lai, chuyện như vậy, Chung Dương có thể biết . Thế nhưng lại cho phép Lucy bước vào cuộc sống của , ở trong nhà , nấu cơm, ăn cơm với ……..

      Còn có , Tả Á sống chung với đàn ông? Đây là lần đầu tiên Tả Á nhìn thấy người nhà Chung Dương, ông Chung nhìn rất quen mắt, từng thấy báo chí tạp san, nhưng cũng chú ý lắm, hôm nay nhìn thấy tận mắt, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó, nhớ lại rất nhiều năm trước, có người đàn ông đến nhầm nhà.

      Cơn giận trong lòng phải chỉ có chút xíu, Tả Á tức giận hất tay Chung Dương ra, nhìn người nhà họ Chung, lạnh lùng : “Cửa nhà họ Chung hấp dẫn như vậy sao? Hôm nay Chung Dương khăng khăng kéo tôi đăng ký, hôm qua tôi chia tay với ta rồi. Tôi chẳng thèm bước vào cửa nhà họ Chung mấy người đâu, cho nên xin các người hãy trông coi con trai của các người, đừng có phong độ ép tôi đăng ký như vậy nữa.”

      xong lại nhìn về phía Chung Dương, hốc mắt lấp lánh ánh lệ, khuôn mặt nhắn tức giận đến mức đỏ bừng, sắc môi lại trắng bệch, đau lòng : “Chung Dương, người nhà của bất lịch , tôi có lòng tự ái và kiêu ngạo của tôi, cho nên, tôi…… thể vào trong đó. Chung Dương, xin lỗi…..Tạm biệt!”

      Tả Á xong, xoay người rời . Trong giây phút quay đầu, nước mắt kiềm được mà tuôn rơi, nóng bỏng mà vô cùng đau xót. Cắn môi, để cho mình khóc thành tiếng, rời vội vã nhưng lại cố gắng ưỡn thẳng lưng.

      Chung Dương đỏ mắt nhìn theo bóng lưng rời của Tả Á, ngơ ngác đứng chết trân tại chỗ.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương13: Suýt nữa mất ….



      Thương tâm khổ sở khiến Tả Á cầm lòng được nghĩ đến bài hát “Chia tay vui vẻ”, lời ca nhớ, chỉ nhớ duy nhất bốn chữ “Chia tay vui vẻ”. Nhưng mà, chia tay làm sao có thể vui vẻ đây? Mình hề có chút vui vẻ nào, tâm tình khó chịu thôi, muốn trốn vào nơi nào đó người để khóc lớn lên trận cho .

      muốn về nhà, muốn gặp bất kỳ người quen nào, chỉ muốn mình gặm nhắm nỗi đau, mình thầm chịu đựng. Tinh thần bấn loạn tới siêu thị mua hai lon bia. muốn uống cho say, say rồi quên những chuyện vui, quên bởi vì Chung Dương mà khiến vô cùng đau khổ, quên thái độ làm tổn thương người của người nhà họ Chung, quên việc mỗi người sắp ngả…..Quên đau lòng…..

      Tả Á ra khỏi siêu thị, vội vàng khui hai lon bia nốc ừng ực, cuối cùng giang thẳng hai tay vứt hết lon rỗng . Đầu óc có chút mụ mị, ngất ngưỡng bước lên xe buýt, mãi đến trạm cuối cùng tài xế phải nhắc nhở xuống xe, có vậy mới bước xuống xe với cơ thể lung lay bất ổn.

      Dưới sắc trời mông lung, đứng vỉa hè ngước nhìn bầu trời bao la rộng lớn, ngắm nhìn gian mênh mông và thần bí thế này. Mơ màng lú lẩn thế nào bỗng nhiên lại nhớ tới lần đầu tiên tỏ tình của Chung Dương.

      Trong chiếc xe cạnh bờ biển, tỏ tình với vẻ vô lại, còn lưu manh mà hôn , sau đó còn rất vô sỉ xông vào cuộc sống của , nắm trọn trái tim . Nhưng bây giờ, tim còn nữa, trống rỗng đến khó chịu. nhịn được nữa Tả Á bật khóc lên, bước xuống bậc thang chạy tới bờ cát, len lỏi qua dãy đá ngầm, lảo đảo nghiêng ngã bò lên tảng đá cao chừng vài thước ở cách bờ cát rất xa.

      Thân thể vững, tầm mắt mơ hồ, đầu óc choáng váng, Tả Á cúi đầu nhìn xuống mấy chữ “Đá liền cành”* màu đỏ to tướng dẫm ở dưới chân. Đá liền cành gì chứ, đều là lũ chó má, con người cứ luôn được ở bên nhau, sao đá lại có thể liền cành được chứ? bật cười khanh khách, cười hồi rồi lại khóc tiếp.

      Gió rất lớn, rất lạnh thổi vào mặt Tả Á, thân thể phát run lập cập, trái tim cũng lạnh lẽo kém. Hoàn toàn trống rỗng, rỗng đến mức khó chịu, hai chân chợt mềm nhũn ngã ngồi lên mặt đá. Nghẹn ngào cùng với tiếng gió biển tự hỏi: Mình say rồi ư, thế sao trái tim vẫn còn đau đớn đến vậy.

      Sắc trời dần tối, bọt sóng ướt át lành lạnh vỗ lên tảng đá, Tả Á vẫn nằm ở nơi đó vừa khóc vừa cười, giọng nhừa nhựa hát lên bốn chữ “Chia tay vui vẻ”. Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên ngắt lời . Tả Á nhíu nhíu mày, lục lọi cả buổi mới mò được điện thoại di động trong túi, cố gắng mở hai mắt để tìm nút trả lời, lọ mọ mãi lúc mới tìm được.

      “A lô…..Ai đó, gọi cho tôi làm gì…..Mấy người làm phiền tôi ca hát đó có biết , biết hả…..”

      Nghe lời bất thường của Tả Á, Kiều Trạch hơi lo lắng hỏi: “Em ở đâu? về trường học sao?”

      “Hi hi hi…..” Tả Á cười khúc khích , “Kiều Trạch…..Là Kiều Trạch à…..Sao biết tôi về trường học vậy…..Phải…..Phải đó, tôi có về trường học?”

      Ở đầu điện thoại bên kia, Kiều Trạch nghe được thanh ầm ầm của tiếng sóng biển, trong lòng mơ hồ thấy bất an, giọng cũng khẩn trương hẳn lên, “Em ở đâu?”

      Tả Á mơ mơ màng màng quay đầu lại, tay còn lại vỗ lên mặt đá, “Ồh….Tôi tảng đá, tảng đá rất lớn.”

      “Rốt cuộc em ở đâu?” Lòng Kiều Trạch sốt ruột đến phát hoảng, lúc này thủy triều lên, lại nghe Tả Á chuyện mơ mơ hồ hồ, giống như uống rượu say vậy.

      Tả Á trở người nằm dài ra tảng đá, trong bóng đêm mông lung tìm kiếm mấy chữ to đùng tảng đá. Nhận định hồi lâu mới vui mừng thốt lên, “A ha…..Tìm được rồi, phía có chữ này, Đá liền cành…..Đúng rồi, là Đá liền cành.”

      xong phóng tầm mắt mơ hồ nhìn quanh bốn phía, đôi mắt to tròn trợn trừng lên nhìn tới bốn phía đều là nước biển, vốn là bờ cát, đá ngầm lổm chổm đề bị nước biển bao phủ, mà chóp đá chỗ ngồi cũng sắp bị lấp mất, ý thức mơ hồ ngay lập tức tỉnh táo, Tả Á hoảng hốt hô lên: “Kiều Trạch…..Kiều Trạch, nước biển lên tới đây rồi, tôi xuống được, Kiều Trạch…..!”

      Kiều Trạch nghe lời Tả Á mà tim như muốn ngưng đập, khẩn trương hét lên: “Đừng sợ, tôi đến đó ngay.”

      …..

      Khi Kiều Trạch cùng dân cảnh xách theo đèn pha chạy tới vùng nước biển nơi Đá liền cành, chiếu rọi tới chỗ của Tả Á thấy nước biển tràn qua tảng đá ngầm, Tả Á như người chết nằm sóng xoài mặt đá, sóng biển vỗ lên người như thể bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ bị dìm xuống biển.

      Nỗi sợ hãi như quấn chặt lấy trái tim Kiều Trạch, sắc mặt đông lạnh dọa người, nhìn chòng chọc vào vị trí Tả Á. Dân cảnh quen thuộc hoàn cảnh nơi này chung quanh chỗ Tả Á đều có đá ngầm, thuyền bè cách nào ngang nhiên vào được.

      Nghe xong lời dân cảnh , lòng Kiều Trạch như lửa đốt vội cởi xuống tây trang, chút suy nghĩ liền nhảy vào trong làn nước biển lạnh lẽo, ngay lập tức bơi về phía Tả Á. Hai dân cảnh cũng vội vàng nhảy xuống cùng bơi theo qua cứu người.

      Khi Kiều Trạch vươn tay ôm Tả Á vào lòng, thời điểm Tả Á quơ múa tay muốn ôm lấy , trái tim mới có lại nhịp thở ban đầu. Tả Á còn sống, ấy sao rồi. dám nghĩ tới, nếu như gọi điện thoại, nếu như chạy tới kịp, hậu quả đáng sợ như thế nào.

      Nhưng cũng may, cũng may sao cả, cơ thể chỉ bị lạnh đông cứng thôi. Vốn định đưa đến bệnh viện, nhưng Tả Á lại túm chặt chiếc áo ướt nhẹp của Kiều Trạch gào khóc lên bảo muốn đến bệnh viện.

      Thấy Tả Á còn có hơi sức gào khóc, mà hình như cũng có bị sặc nước biển, sau khi lời cảm ơn với mấy vị dân cảnh xong, Kiều Trạch liền bế Tả Á đến khách sạn gần đó.

      vừa đau lòng vừa thấy giận, tại sao lại uống say tới mức này, dám nghĩ xảy ra chuyện gì. Ném Tả Á lên giường, Kiều Trạch cởi xuống bộ đồ bị nước biển ngấm ướt, để lộ ra thân hình tráng kiện. Sau đó lôi Tả Á dậy, vỗ vỗ lên mặt cho tỉnh lại. Nhưng Tả Á lại cười khúc khích với dáng vẻ nửa tỉnh nửa say, ánh mắt mê ly chứa đau khổ và đơn, nhưng lại hề hay biết thiếu chút nữa mình bị mất mạng, còn lẩm bẩm đừng làm ồn, đừng làm ồn.

      Kiều Trạch tức giận , hồn vía vì chuyện khi nãy bị dọa cho muốn bay mất, mà này lại hề hay biết gì cả, biết lúc đó nguy hiểm thế nào, cũng biết tự chăm sóc cho mình. Rốt cuộc vì sao lại nổi điên uống say như vậy, còn chạy đến chỗ đá ngầm đó, lại biết mùa thủy triều lên.

      Kiều Trạch với sắc mặt khó coi vào trong nhà tắm xả đầy bồn nước nóng, rồi trở ra lại phòng ngủ. hơi do dự nhìn sắc mặt tím tái, đôi môi trắng bệch của Tả Á, sau đó đưa tay túm dậy cởi ra bộ quần áo ướt đẫm, chỉ chừa lại cho bộ đồ lót màu đen. Tròng mắt Kiều Trạch bỗng trở nên u, cuối cùng chuyển tầm mắt sang hướng khác, bế lên ôm vào lòng tới phòng tắm, đặt vào trong bồn nước ấm áp, còn thoải mái lầm bầm tiếng.

      ngồi cạnh trông chừng , nếu , phải bị nước biển dìm chết, mà là bị bồn nước tắm này nhấn chìm chết. Đợi có được độ ấm trở lại, mới dùng chiếc khăn tắm lớn quấn lại bế trở về giường. Tay vòng qua cổ chịu buông, làm nũng y hệt như đứa trẻ , “ cho ….. cho , ở lại ngủ với em , nếu , em thèm để ý tới nữa.”

      Trái tim Kiều Trạch như bị co quắp lại, mặt lạnh túm lấy góc khăn tắm lau mái tóc còn vương nước cho Tả Á, tròng mắt đen ngắm nhìn ôm ở trong lòng. trưởng thành rồi, xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của lại nở rộ vì đàn ông khác.

      Nghĩ tới chỉ chút nữa thôi Tả Á biến mất khỏi cuộc đời mình, trong lòng Kiều Trạch vô cùng hoảng sợ đau đớn, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy sợ. kiềm lòng được đưa tay ôm chặt lấy , nghẹn giọng : “Đừng bao giờ dọa người khác như vậy nữa, có biết !” Giọng điệu ra lệnh, nhưng lại chất chứa bao nhiêu nỗi lo lắng, cũng chẳng quan tâm là có thể nghe được hay , chỉ muốn trấn an nỗi bất an cùng sợ hãi trong lòng mình.

      P/S: Tên Đá liền cành hay còn gọi là Đá vợ chồng này được mình chuyển ngữ ra thuần việt ^^. Còn tên Hán của nó là Liên Lý Thạch (liên lý là liền cành, cũng ngụ ý là vợ chồng). Đá được sinh ra ở dưới chân núi Thái Sơn, thành phố Thái An, tỉnh Sơn Đông. Đá có kiểu dáng hoa văn uốn lượn, hình dáng đá cao như bách thụ, màu sắc sống động, hoa văn kết cấu rất ràng, và dưới nối thẳng đều nhau, ở giữa có khoảng cách rộng, bên trong có ghi lại “Tố Viên Thạch Phổ” nhưng rất khó phát ra.

      Thông tin này mình tìm baidu và edit lại để chia sẻ với các bạn, nếu bạn đọc thấy thông tin có chỗ nào chưa đúng vui lòng nhắc để mình sửa nhé.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 14



      Sau khi Kiều Trạch buông Tả Á ra cũng tắm nước nóng. Lúc quấn khăn tắm, lau tóc bước ra hết hồn khi phát Tả Á toàn thân mát mẻ mặc gì định mở cửa ra ngoài. Chết tiệt, có bị say cũng thể ở trần chạy rông được!

      Chiếc khăn lông trong tay Kiều Trạch rơi xuống đất, sải bước tới, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy hông Tả Á, sau đó khóa cửa lại. Mặt u vô cùng đáng sợ, nửa kéo nửa ôm Tả Á tới giường, Tả Á lại giãy giụa muốn chạy ra ngoài.

      “Em muốn đâu?” bình tĩnh và kiềm chế nhiều năm của Kiều Trạch bị khiêu chiến nghiêm trọng vào ngày hôm nay, khóe mắt giật giật, sắc mặt thay đổi liên tiếp. E rằng những sắc thái mặt ngày nay còn nhiều hơn hai mươi mấy năm qua gộp lại. nhịn được thầm mắng, rốt cuộc uống bao nhiêu rượu. Nếu như Kiều Trạch biết Tả Á uống hai lon bia làm loạn đến mức này chắc bị tức hộc máu chết luôn mất.

      Cặp mắt mê ly của Tả Á nhìn Kiều Trạch với vẻ nghi ngờ, đột nhiên khổ sở : “Kiều Trạch….Tôi muốn tìm Chung Dương, tôi muốn tìm Chung Dương, ưmh…. đúng, thể tìm ấy nữa ….Chúng tôi chia tay…..Chia tay rồi!”

      “Chia tay, tại sao?” buột miệng hỏi, cũng biết Tả Á say đến mức này có thể trả lời bình thường . Chia tay? Hai chữ này đâm thẳng vào lòng Kiều Trạch, hôm nay khổ sở như vậy, thất thường như thế, suýt nữa còn mất mạng cũng chỉ bởi vì chia tay với Chung Dương?

      Tả Á nghẹo đầu suy nghĩ, đột nhiên vùi mặt vào bờ ngực trần của Kiều Trạch, trong tiếng nức nở: “Kiều Trạch….Kiều Trạch, Chung Dương ta….Gia đình ta có giấu hồ ly tinh, tôi cần ta, cần ta nữa.”

      Kiều Trạch ngây ra, kiềm lòng được nắm lấy vai Tả Á đẩy xa ra chút, lạnh lùng quát: “Vì ta mà lấy tính mạng ra làm trò đùa sao? Hả?”

      hung dữ…… hung dữ, tôi muốn tìm Chung Dương!” Hai gò má Tả Á ửng đỏ, ánh mắt mê ly lẫn khổ sở, giùng giằng, vung quả đấm đánh vào bờ ngực cường tráng của Kiều Trạch: “Tôi muốn Chung Dương, tôi muốn Chung Dương.”

      Kiều Trạch lạnh mặt, đề Tả Á nằm lại giường. Tả Á lại muốn đứng lên, xằng bậy muốn tìm Chung Dương. Kiều Trạch biết làm sao đành phải giữ chặt , giam cầm trong lòng, cho dậy, bất đắc dĩ giọng dỗ dành: “Nào, ngủ , ngày mai dẫn em tìm ta!”

      Tả Á nghe thấy lời an ủi của Kiều Trạch, sau khi yên ổn lúc lại cọ lên lồng ngực trần của , lát sau lại chu môi nũng nịu : “Chung Dương, em muốn hôn …..Muốn hôn !”

      Kiều Trạch tức giận ghị ra, cảm giác khi bị coi là người đàn ông khác hề dễ chịu chút nào. Mình phải Chung Dương, người cần là ta. muốn đứng dậy rời , Tả Á lại như loài bò sát, lẩm bẩm trong tiếng khóc đau lòng, “Chung Dương, hôn em, em tìm người khác hôn….. hôn hồ ly tinh của ….”

      say ư? Sao lại điên như vậy? Hay tại sâu trong nội tâm muốn ở truồng chạy khắp nơi như vậy? Sắc mặt Kiều Trạch hết đen rồi trắng, trắng rồi lại đen, rất muốn đập cho bất tỉnh để yên ổn chút. Thấy Tả Á mặc áo lót ren ẩm ướt, lại muốn nhảy xuống giường, thân hình xinh đẹp cứ lả lướt trước mắt .

      Kiều Trạch gầm tiếng, cực kỳ tức giận đè dưới thân thể, cúi đầu chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của . Em muốn hôn tôi hôn, Kiều Trạch tức giận hôn . Cánh môi ngọt ngào như kẹo đường vừa vào miệng liền tan chảy. Lại như hoa túc xinh đẹp, vừa hôn khiến người ta muốn ngừng mà được.

      Tả Á vô tình đặt tay lên ngực , thân thể lo lắng giãy dụa, động tác vô tâm phá hủy lý trí của . phối hợp há miệng ra cho lưỡi đưa sâu vào bên trong. thành thạo đáp lại nụ hôn của , khiến mất hết khống chế. Thân thể Kiều Trạch căng trướng đau nhức, đôi môi tự chủ được rời khỏi môi , hôn khắp người .

      Tay khoác lên bả vai sờ soạng, Kiều Trạch cảm thấy thân thể mình như muốn nổ tung, tròng mắt đen nhìn khuôn mặt nhắn quyến rũ động lòng người của ở khoảng cách rất gần. cởi xuống vật che đậy cơ thể hai người, tách chân ra, cho phép mình do dự mạnh mẽ xông vào.

      “Á….Đau quá, Chung Dương……Đau quá!” Tả Á đau đến mức toàn thân cứng đờ, khẽ kêu ra tiếng. Cơ thể Kiều Trạch cũng cứng đờ, Tả Á….. ngờ đây lại là lần đầu tiên của . mặt có nhẫn còn có tức giận tột độ, nện quả đấm lên bờ gối, sau đó hôn lên môi Tả Á, muốn nghe lại nhắc đến hai chữ Chung Dương nữa.

      Màn đêm kiều diễm nồng đậm thể tiêu tan, căn phòng rộng lớn chỉ có tiếng thở dốc khẽ khàng của đàn ông và phụ nữ.

      đêm hỗn loạn, đêm kiều diễm.

      ***

      Buổi sáng tỉnh lại, đầu Tả Á đau như muốn vỡ ra, vừa mở mắt trông thấy làn da màu đồng vô cùng mơ hồ. Sau khi ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông, kinh hãi tái mặt, thân thể tự chủ được lùi về phía sau, nhưng thắt lưng lại bị siết chặt. Cánh tay mạnh mẽ ôm chặt hông , cho trốn chạy. Tròng mắt đen lành lạnh của Kiều Trạch phảng phất vẻ mỏi mệt nhìn thẳng vào .

      ….….Tôi….Tôi….Chúng ta!” Tả Á lắp bắp nên lời, bất chợt nhớ lại buổi sáng mấy năm trước, khủng hoảng khi tỉnh dậy thấy Kiều Trạch nằm bên cạnh , mà nỗi sợ hãi ngày hôm nay khiến tứ chi cũng cứng ngắc.

      Kiều Trạch nhàng hôn lên trán , có phần lười biếng : “Dậy , tôi đưa em đến trường.”

      Tả Á nhìn gương mặt lạnh tanh của Kiều Trạch mà chỉ thấy đầu mình hỗn loạn, nhận ra toàn thân dưới chăn của mình mảnh vải, thân dưới lại đau đớn vô cùng. Trái tim nhất thời ngừng đập, vén chăn lên, thấy drap giường màu trắng là vết màu đỏ nổ bật, sau đó ôm chặt lấy chăn ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Kiều Trạch.

      ý thức được mình và Kiều Trạch xảy ra chuyện gì, khuôn mặt nhắn chợt tái nhợt sa sầm. muốn tin đây là thực, nhất định là nằm mơ, sao có thể xảy ra quan hệ với Kiều Trạch được.

      Cố gắng nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua, nhưng tất cả trí nhớ có được là khoảnh khắc đau đớn còn điều gì khác. Vô cùng đau lòng, đột nhiên mất khống chế mà giơ hai tay lên đấm liên tiếp vào ngực Kiều Trạch, gào khóc hỏi: “Tại sao, tại sao, tại sao lại như vậy!”

      Kiều Trạch nhúc nhích để mặc đánh, mặc trút giận. Nhìn dáng vẻ khổ sở hối tiếc kia của , kìm lòng được bắt lấy bàn tay ửng hồng của , tròng mắt đen lành lạnh nhìn thẳng vào lạnh lùng : “Em xem tại sao?”

      Ánh mắt của Tả Á hoang mang, lòng đau như bị dao cắt, dường như chỉ mất lớp màng mà còn rất nhiều rất nhiều thứ, nhiều đến mức trong lúc nhất thời biết nó là gì, khổ sở kêu gào: “Tại sao, tại sao lại làm vậy?”

      Kiều Trạch gì, đưa tay ôm chặt Tả Á mất khống chế vào trong lòng, cho cơ hội giãy giụa, để vùi vào lòng mình khóc thút thít. Cũng đồng thời phát cơ thể trong lòng mình rất bé.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương15: Hiểu lầm



      Tả Á rất giận Kiều Trạch, bởi vì cướp thứ quý giá nhất đời mình. Nhưng khóc cũng khóc, làm trận cũng làm, cuối cùng vẫn có cách nào có thể thay đổi kết quả, mất cũng mất, tìm lại được nữa.

      Đành rằng mình và Chung Dương chia tay, thế nhưng sâu trong lòng vẫn còn có chút hy vọng mong manh. Nhưng bây giờ mình và Kiều Trạch phát sinh quan hệ, tất cả hy vọng mong manh ấy của mình bị chặt đứt là thể nghi ngờ. Có lẽ mình và Chung Dương hết duyên rồi.

      Đến với Chung Dương từng ấy năm, vào thời khắc nguy hiểm luôn bảo dừng lại. Vì tận sâu trong lòng nghĩ rằng, muốn lưu lại thứ gì đó cho Chung Dương sau này, mà có thể gìn giữ cũng chỉ có tấm thân này mà thôi. Chung Dương vì thương , cho nên cũng miễn cưỡng . Cũng có lẽ là vì lo lắng cho tương lai, trong tiềm thức luôn cảm thấy nếu như Chung Dương có được thể xác mình rồi còn quý trọng mình nữa. Vì vậy mà kiên trì tới cùng, để xảy ra chuyện vượt quá giới hạn.

      Đối với quan hệ trai , Tả Á luôn cố gắng kiềm chế bản thân, tự nhận phải người tùy tiện, nhưng ngờ chỉ trong đêm chính mình lại tùy tiện với người nên tùy tiện. Ba năm gìn giữ từ chối Chung Dương, thế nhưng lại đần độn u mê trao cho Kiều Trạch. Mình thể hiểu nổi kiên trì ban đầu của mình rốt cuộc là vì cái gì, chẳng lẽ tất cả kiên trì ấy đều bị phá hủy trong chốc lát chỉ vì đêm đần độn u mê này?

      Ông trời khéo đùa. Nhưng trò đùa này lại chẳng hề vui chút nào cả, nó chua sót đến mức chỉ khiến người ta muốn khóc, trái tim đau đớn như ai cào ai xé. Tả Á trở lại trường học với tâm trạng sa sút phiền muộn vô biên, kể cả việc Kiều Trạch đưa về trường học cũng từ chối. Lúc xuống xe cũng chẳng thèm quay đầu liếc mắt nhìn Kiều Trạch lấy cái, thẳng mạch về đến ký túc xá rồi thẫn thờ ngủ.

      Khi ngủ nằm mơ thấy Chung Dương, mơ thấy mình lưu lạc nghèo túng khi còn ở thành phố T, mơ thấy Kiều Trạch đột nhiên xuất như ông Bụt cứu ra bóng tối vực sâu, mơ thấy cơ thể đau đớn như bị chẻ ra, mơ thấy nụ hôn nóng như lửa của ta….Cuối cùng chỉ còn lại chữ ‘loạn’.

      Ngày hôm sau, Tả Á ngã bệnh, cả người mềm oặt, muốn xuống giường cuối cùng lại cắm đầu ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại ở bệnh viện, trông chừng là Mạch Tử, người chị em tốt nhất trong ký túc xá.

      Sức khỏe Tả Á xưa nay rất tốt, ít khi ngã bệnh, lần này lại dễ dàng ngã bệnh như thế. Nhưng Tả Á hoàn toàn quên mất chuyện mình bị ngâm trong nước biển, cho rằng có lẽ là do việc đột ngột phát sinh kia đả kích, mới khiến mình trong lúc nhất thời chống đỡ nổi, thân thể cũng vì vậy mà tác oai tác quái. Bất thình lình chia tay với Chung Dương khiến biết phải làm sao, khó nén đau buồn, thể nào nhanh chóng trở lại như bình thường được, hơn nữa còn cùng Kiều Trạch….. cảm thấy mình sắp điên lên. Vết thương và nỗi đau lòng này cần phải có thời gian để hồi phục. Hóa ra trái tim và cơ thể mình lại yếu đuối đến vậy.

      Mạch Tử đưa tay sờ sờ trán Tả Á thử xem nhiệt độ, hỏi: “Tỉnh rồi à, sao là tốt rồi. Về đến cứ như người mất hồn mất vía, còn lăn ra ngã bệnh, thiệt là hù chết bọn mình đó, có phải xảy ra chuyện gì rồi ?”

      Tả Á cười cười : “Mạch Tử, cám ơn cậu còn phải đến đây chăm sóc cho mình. Mình đỡ hơn nhiều rồi, sao đâu!”

      “Còn bảo sau đâu à, sốt đến ngất xỉu thế kia, là bị cậu hù chết mà.”

      Cả hai chuyện, cửa phòng bệnh đột nhiên được mở ra, người đàn ông tướng tá cao to bước vào, trong tay còn xách theo hộp giữ nhiệt. Tả Á sững sờ nhìn người tới, sắc mặt cũng trở nên khó coi, trong lòng khó hiểu thầm hỏi tại sao ta lại tới đây, ngay lập tức vùi đầu muốn ngủ, coi như nhìn thấy .

      Mạch Tử cúi đầu : “Tả Á, lúc mình nhận điện thoại của cậu, vừa đúng lúc Kiều gọi tới, cho nên mình cho ta biết là cậu ngã bệnh, cho nên ta có lòng đến thăm cậu đấy. Chiều nay còn có lớp, mình về trước nha, mình xin nghỉ bệnh giúp cậu, cậu hãy dưỡng bệnh cho tốt .”

      Mạch Tử xong cũng lên tiếng chào Kiều Trạch, ngay sau đó rời . Kiều Trạch ngồi xuống bên mép giường Tả Á, đưa tay giật ra tấm chăn Tả Á trùm kín đầu, “Định gặp tôi luôn sao?”

      Tả Á trở người nằm nghiêng lại, mắt nhìn tới cửa sổ tức giận : “Biết là tốt rồi!”

      Kiều Trạch mở hộp giữ nhiệt, múc ra bát cháo, “Dậy ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.”

      Tả Á xoay người lại căm tức nhìn bộ mặt lạnh lùng của Kiều Trạch , “Kiều Trạch, từ nay về sau, đừng quấy rầy tôi nữa, có được hả?”

      Đôi tròng mắt vốn giá lạnh của Kiều Trạch từ từ càng thêm lạnh lẽo như đóng băng, “Định vạch ranh giới, kế đó là tuyệt giao với tôi?”

      Tả Á hơi khựng lại nhưng ngay lập tức mạnh miệng : “Đúng, từ nay trở , tôi muốn nhìn thấy nữa, cho nên, mời mau cho.”

      “Em khỏe lại tôi .” Kiều Trạch lạnh lùng nhìn , giọng cũng chẳng có chút nhiệt độ, mặt lạnh cảm xúc làm cho người ở đối diện thấy sờ sợ.

      , vậy tôi !” Tả Á ngồi dậy bước xuống giường, mặc dù cơ thể mềm oặt có sức, cũng rất khó chịu, nhưng Tả Á thể nào tha thứ cho việc Kiều Trạch làm với mình, càng thể coi như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì, mình căm ghét ta, muốn thấy ta.

      Nhưng mới vừa được hai bước, Kiều Trạch đưa tay ôm lấy hông , cả giận : “Đừng bướng bĩnh nữa, quay lại nằm nghỉ!”

      cần lo, buông tay!”

      Kiều Trạch nổi cáu bế ngang Tả Á lên, muốn đặt lên giường cửa phòng bệnh đột nhiên bị người bên ngoài đẩy vào. Kiều Trạch cũng chẳng thèm quay đầu lại nhìn vẫn tiếp tục đặt Tả Á lên giường.

      Tả Á sững người nhìn người đàn ông bước vào mà đáy lòng chua chát, hốc mắt nóng lên. Vẻ mặt người đàn ông đẹp trai vừa bước vào đó vốn nóng nảy lo lắng từ từ cũng chuyển lạnh, trong đôi mắt thâm thúy thoáng qua nét khổ sở. Trong lúc nhất thời Tả Á biết nên gì, trong lòng cũng khó chịu thôi, muốn mở miệng gọi nhưng cổ họng lại nghẹn ngào ra lời.

      Chung Dương tới mấy bước, đem chiếc túi xách ngày hôm qua bỏ quên xe mình đặt lên bàn, cay đắng cười cười : “ gọi điện đến ký túc xá, nghe em bị bệnh…..Em hãy nghỉ ngơi cho tốt, hình như tới đúng lúc rồi.”

      Chung Dương xong xoay người bỏ , lúc mở cửa phòng bỗng dừng lại, hơi nghiêng đầu nghẹn giọng : “Tả Á, nếu em người khác, cứ thẳng là được.” Lần này xong xoay người dứt khoát thẳng ra ngoài.

      Tả Á nằm giường bệnh mà ánh mắt nhìn chăm chăm tới hướng cửa, nước mắt cũng kiềm được nữa rơi xuống, lặng lẽ bật khóc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :