1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cần "Sex" không cần yêu - Hồ ly (104c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Phần 1: Hận Triền Miên

      Chương1: Bị người thân làm tổn thương

      Cuối cùng kỳ thi tốt nghiệp trung học cũng kết thúc, Tả Á hoàn toàn được tự do, chỉ cần đợi điền nguyện vọng nữa thôi. ngày sau kỳ thi tốt nghiệp kết thúc, Chung Dương hẹn Tả Á ra ngoài chơi. Tả Á với Kiều Trạch cả ngày nay chơi với bạn, Kiều Trạch chỉ hỏi qua loa vài câu, dặn dò chú ý an toàn sau đó cho .

      Chung Dương là người con trai tỏ tình với , cũng là người mà còn thiếu lời chấp nhận. muốn hẹn hò với , lấy chuyện kết hôn làm điều kiện tiên quyết, phải là loại người tùy ý chơi đùa. sau khi thi tốt nghiệp xong cho câu trả lời chắc chắn.

      Hai người chỉ tình cờ quen biết nhau mà thôi, nhưng có nghị lực mạnh mẽ của Tiểu Cường, bám lấy nhả, dần dần hai người từ chỗ xa lạ trở nên quen biết, vậy mà lại tới bước đương và hôn nhân. Quen biết nhau được mấy tháng, nhận thấy Chung Dương này là người rất đẹp trai, giàu có, dẻo miệng biết cách làm cho người khác vui vẻ.

      Lần đầu gặp mặt, cũng là lúc Chung Dương dùng tiền để đuổi bạn của ta, hoàn toàn coi trọng phụ nữ và tình , còn tiện tay kéo người qua đường là Tả Á làm lá chắn, quả khiến cho người ta muốn đập cho trận. Nhớ lại ngày hôm đó, có lúc Tả Á phải bật cười.

      Tả Á ngờ rằng lại đưa mình ra biển, lái du thuyền mặt biển đầy gió, khiến cảm thấy thoải mái. Dõi mắt nhìn ra đại dương mênh mông bến bờ, tâm trạng cũng theo đó mà trải rộng.

      Chung Dương thần bí trở lại khoang thuyền, bảo Tả Á ngồi đợi bên ngoài, chốc lát sau lại ra, nhàng ôm lấy Tả Á từ phía sau.

      cúi đầu nhìn , hỏi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “ bé, em suy nghĩ xong chưa, làm bạn nhé?”

      Cái người này, mỗi lần gặp đều thay đổi những cách xưng hô kỳ quái này. Đầu tiên gọi là bé cưng, sau đó là đồ ngốc, bây giờ lại gọi là bé. Tả Á tức giận : “Vị đại gia này, hình như qua lứa tuổi đương rồi phải!”

      Tả Á vừa xong, thấy Chung Dương giơ tay lên, lấy từ phía sau bó hoa hồng đỏ rực như ảo thuật, “ bé à, đây rất lòng đó.”

      “Chỉ bó hoa hồng với mấy lời này của mà muốn em làm bạn của sao, có cửa đâu!” Tả Á ngắt bông vứt xuống biển.

      Chung Dương ôm Tả Á : “ xong đâu mà, hoa kia chỉ làm nền thôi. Em nghĩ xem, sau này là người đàn ông của em, tương lai còn là chồng em nữa, là phiếu cơm dài hạn, là cổ phiếu tiềm năng chất lượng của em đó, em tìm đâu ra người tốt như vậy chứ.”

      “Chảnh thấy ớn, bị tự kỷ nặng rồi.”

      “Được, chỉ biết chọc mãi thôi, để xem trừng trị em thế nào.” Chung Dương vứt bó hoa ra sau, vươn hai cánh tay ra bồng Tả Á lên, quay về phía mặt biển xanh biếc, “Mau ‘Yes’, nếu bổn đại gia đây vứt em xuống biển làm mồi cho cá đấy.”

      Tả Á nắm chặt lấy lan can tàu, hoảng sợ kêu lên: “Á, Chung Dương, là tên khốn khiếp, thả em xuống, em biết bơi, mau thả em xuống.”

      “Đồng ý rồi thả em xuống, nhanh lên, kiên nhẫn của có giới hạn đó.” Chung Dương đùa dai làm bộ như sắp ném Tả Á xuống biển.

      Tả Á sợ tới mức òa khóc, lúc này Chung Dương mới biết mình đùa hơi quá, vội ôm trở lại boong tàu. Thấy Tả Á khóc , khuôn mặt giàn dụa nước mắt, Chung Dương hoảng hốt vội vàng lau nước mắt cho Tả Á, dỗ dành: “Đừng khóc mà, chỉ đùa với em chút thôi, sao nỡ ném em xuống biển chứ?”

      Tả Á vừa khóc vừa đấm mạnh vào ngực Chung Dương, thút thít : “ là đồ tồi, còn lâu em mới đồng ý làm bạn .”

      Nhìn Tả Á khóc sướt mướt mà lòng Chung Dương rung động dứt. Kề tới hôn, mút lấy bờ môi mền mại của Tả Á, ngăn lại tiếng nức nở của .

      Nụ hôn sành sỏi của khiến Tả Á ý loạn tình mê, khiến căng thẳng và hồi hộp, đầu óc trống rỗng.

      Cho đến khi bàn tay to xấu xa đặt sau lưng của di chuyển xuống mông , Tả Á đột nhiên hoàn hồn lại, đưa tay đẩy mạnh. Thân thể Chung Dương bị mất thăng bằng, ngã nhào xuống biển, sau tiếng “bùm”, vô số bọt biển bắn tung tóe.

      Chung Dương chới với đạp nước, khó khăn kêu gào lên: “Á…. cũng biết bơi……”

      phải chứ?” Tả Á tin lắm. Nhưng khi thấy Chung Dương vùng vẫy Tả Á bắt đầu có phần lo sợ. vội ngồi xổm xuống, nắm chặt lan can sau đó nghiêng người về phía trước, vươn tay ra, hô lên: “Chung Dương, Chung Dương, em cố ý, mau nắm lấy tay em, nhanh lên.”

      Chung Dương từ từ chìm xuống nước, Tả Á bắt đầu quýnh lên lo lắng gọi to tên . Làm sao đây, làm sao đây, Tả Á hoảng loạn đến mức bật khóc thút thít, tính đứng lên nghĩ cách cứu Chung Dương Chung Dương bất thình lình trồi lên khỏi mặt biển, phun ngụm nước biển mặn chát vào mặt Tả Á.

      Tả Á né tránh kịp, mặt bị phun đầy nước, tức giận gào lên: “Ái, Chung Dương, là đồ xấu xa, em bao giờ quan tâm tới nữa.”

      Nhưng Chung Dương lại khoái chí bật cười.

      Vui chơi cả ngày, tuy rằng mục đích của Chung Dương vẫn chưa đạt được, nhưng biết Tả Á sớm muộn gì cũng trở thành bạn của mình.

      ***

      Mẹ và dượng của Tả Á từ nước ngoài trở về. Kiều Trạch là em trai của dượng, cho nên trong khoảng thời gian thi tốt nghiệp trung học thay họ chăm sóc cho .

      Kiều Trạch lái xe đưa Tả Á về nhà. Sau khi vào nhà, Tả Á nhìn thấy mẹ ngồi sofa trong phòng khách với vẻ mặt hầm hầm, thấy vào sắc mặt cũng hòa nhã lại.
      Kiều Trạch lên tiếng chào, sau đó tắm rửa. Người đàn ông này bị bệnh sạch đến mức nghiêm trọng lắm rồi, cứ chốc chốc lại tắm.

      Tả Á lên tiếng chào mẹ , định quay về phòng mẹ chợt đứng lên rời khỏi sofa ném tạp trí trong tay xuống bàn, tức giận : “Mày giải thích cho tao nghe xem, chuyện này là thế nào?”

      Tả Á nhìn khuôn mặt tức giận của mẹ, cũng biết vì sao mẹ lại tức giận như vậy. tới nhìn vào quyển tạp chí, vừa nhìn thấy cũng giật mình, ngờ phía có ảnh của mình. có phải người nổi tiếng gì đâu mà bị paparazzi chụp, thậm chí còn đặt tiêu đề quá bắt mắt, gì mà người nối nghiệp tập đoàn Chung thị và mỹ nữ ngây thơ hẹn hò biển.

      Lại còn chụp được đủ tư thế thân mật. Hôn hít, ôm ấp, thập chí còn có tấm Chung Dương đặt tay lên mông . Tả Á nhìn thấy mà cũng nổi giận, những người đó sao có thể công khai chuyện riêng tư của người khác như vậy chứ, thổi phồng lên cách trắng trợn mà cũng vì tờ tạp chí này mới biết gia thế của Chung Dương lại vô cùng hiển hách. Tả Á chưa bao giờ có cử chỉ thân thiết với người khác giới, lần đầu tiên ầm ĩ như vậy, làm cho đầu óc hỗn loạn, ” Mẹ….Con……”

      “Bốp!” Điền Văn Lệ đột nhiên vung tay tát cho Tả Á cái, rồi :” Mày có lòng tự trọng à, mày mới mấy tuổi đầu mà hư thân mất nết như thế, là ai dạy mày hả, có phải ba mày di truyền tật xấu sang cho mày hay ?”

      tự trọng, hư thân mất nết, mẹ nghĩ mình thế sao, trái tim của Tả Á như bị ngàn cây kim đâm vào kế tiếp còn bị người ta xát thêm ớt rồi đổ thêm muối. Cõi lòng đau đớn, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Điền Văn Lệ : “Nếu ghét con đến vậy sinh con ra làm gì, có hận mẹ mà trút giận lên người Tả Quốc Cường kìa, là do ông ta phản bội mẹ chứ phải con!”

      Bởi vì ba ngoại tình trong thời gian mẹ mang thai , nên hận lây sang , chán ghét lây sang sao? Tại sao lại bất công vậy chứ. Tả Á gào khóc sau đó xoay người chạy về phía cửa. Mở tung cửa, lao ra ngoài như người điên. khuôn muốn quay về nữa, muốn quay lại đó nữa!

      ***

      Tả Á lang thang đường có mục tiêu, biết mình nên đâu. Nhớ lại những lời mẹ , lòng lại đớn đau cay xè, nước mắt cũng kiềm chế được mà rơi xuống. phải rời xa nơi đó, bao giờ quay lại nữa. cảm thấy mình như người dư thừa bị vứt bỏ. Tả Á lơ ngơ vào nhà ga, người bây giờ chỉ còn ngàn đồng, do ngày hôm qua muốn chơi nên Kiều Trạch cho ít tiền.

      Mình phải đâu đây? Tả Á mua bừa vé tàu giường nằm, lên tàu liền ngủ thiếp , mà đường xá xa xôi như vậy phải mất hơn hai mươi mấy giờ mới tới nơi.

      Xuống tàu, theo dòng người, ngơ ngáo nhìn thành phố xa lạ, Tả Á khó chịu nên lời. mờ mịt bước , đột nhiên có người đụng phải . Tả Á cau mày, xoa bả vai bị đụng trúng, quay đầu lại nhìn xem người nào đụng trúng mình nhưng cũng chẳng quan tâm thêm tiếp tục bước có định hướng.

      Tả Á biết bản thân muốn làm gì, chỉ thẫn thờ như vậy. tới con đường sầm uất nhất thành phố, người đến người , xe cộ đông đúc, nhưng vẫn có nơi để nương thân. Trời tối dần, cần tìm chỗ để ở.

      Hỏi thăm chung quanh, cuối cùng cũng tìm được nhà nghỉ ở nơi vắng vẻ, đêm chỉ mất năm mươi đồng. Tả Á lấy ví tiền ra, nhưng phát ra ví của mình còn nữa, cúi đầu tìm điện thoại tắt của mình cũng thấy. nhớ tới lúc mình bị người ta va phải ở ga tàu, lẽ tiền và di động của mình bị kẻ đó lấy sao? Lòng ảo não và bất lực nên lời.

      Trong người có đồng nào, mình phải đâu đây. Nhìn quang cảnh xa lạ, Tả Á bất lực ngồi xổm bên lề đường bật khóc. Ba, mẹ, tại sao lại sinh con ra? Tại sao sinh con ra rồi lại thương con? Tại sao? Tại sao vậy?

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương2: Mọi điều uất ức

      Mọi người trong nhà họ Kiều tìm Tả Á hai ngày rồi mà vẫn có kết quả. Bạn bè của Tả Á nhiều, cũng hỏi thăm hết những nơi mà Tả Á thường hay lui tới cũng thể tìm ra.

      Hai ngày nay sắc mặt của Kiều Trạch rất u ám, mỗi lần tìm được tin tức gì về , chân mày ta chưa khi nào được giản ra.

      Kiều Vân, Kiều Trạch và Điền Lệ Văn đều biết phải làm sao. Kiều Vân thấy Điền Lệ Văn như người mất hồn, ông kiềm chế được : “Lệ Văn à, Tiểu Á vẫn chỉ là đứa trẻ, sai là người lớn chúng ta sai, em đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu con bé vậy sao được. Em ly hôn với Tả Quốc Cường rồi, việc gì phải vương vấn mãi tổn thương đó, em đối xử với con bé như vậy, em có phải là mẹ của nó hay ?”

      Điền Lệ Văn vô cùng đau khổ : “Em biết, em biết, nhưng em kiềm chế được. biết giờ con bé ở đâu, nếu tìm thấy nó, em nhận lỗi với nó.”

      Kiều Trạch dập tắt điếu thuốc, nhìn Điền Lệ Văn bằng đôi mắt đen lạnh lẽo kiên định : “Em tìm con bé, chị dâu, xin chị từ nay về sau hãy đối xử với con bé tốt chút.”

      Kiều Trạch xong mở cửa ra ngoài, gió đêm thổi vào mặt làm cho thần kinh của cũng được thả lòng đôi chút.
      nhờ vả tất cả những chỗ thân quen, nhất định phải tìm được bé kia.

      ****

      Tả Á khỏi nhà năm sáu ngày, hai ngày xe, ba bốn ngày tiếp theo cứ lang thang như vậy. Chẳng có xu dính túi nên chỉ biết lang thang đường. cảm thấy mình khác gì như kẻ ăn xin. , còn bằng kẻ ăn xin, dám quỳ xuống xin tiền, dám chìa tay xin cơm, chỉ có thể nhịn đói, lang thang khắp nơi.

      Có đôi khi nghĩ, mình có nên tìm cảnh sát để được đưa về nhà ? Nhưng lại nhớ tới những lời mẹ mình , nhớ tới cái tát của mẹ, liền gạt ý nghĩ đó trong đầu. dám tìm trợ giúp của cảnh sát, sợ họ đưa về nhà. muốn tìm việc làm nhưng có công ty nào dám nhận , do là trẻ vị thành niên, hơn nữa còn mang chứng minh thư, muốn làm nhân viên phục vụ cũng có ai thuê.

      có tiền, ban đêm phải chịu đựng độc và nỗi sợ bóng tối mà ngủ ghế đá trong công viên. Ngủ ngon giấc mà còn lạnh nữa. rất đói, rất đói, cũng rất khổ sở. Mỗi lần như vậy đều nghĩ vì sao lại phải sống cõi đời này làm gì. Nằm ghế đá, Tả Á biết vì sao lại nhớ đến Kiều Trạch. , có lẽ phải là nhớ về những món ăn mà Kiều Trạch nấu. ta nấu ăn rất ngon, mỗi lần ta nấu cơm món nào cũng ăn rất nhiều.

      sợ Kiều Trạch bởi vì ta luôn lạnh lùng hà khắc, rất ít cười cũng rất ít chuyện, cho tới bây giờ khuôn mặt tuấn tú của ta vẫn lạnh băng cứng ngắc khiến người ta sợ hãi. Thế nhưng hề ghét Kiều Trạch, cũng ghét dượng, chỉ ghét bản thân vì sao lại bị mẹ oán hận như vậy.

      Kiều Trạch, Kiều Trạch, lẩm nhẩm cái tên người này hết lần này tới lần khác, nhớ tới khuôn mặt và giọng lạnh lùng của ta nữa. rất muốn khóc, Tả Á thầm mắng mình có tiền đồ, khóe mắt ẩm ướt, nỗi lòng chua xót, cố gắng dùng tay ôm bụng, sau đó co quắp cuộn tròn cơ thể lại.

      “Nè, bé, sao lại ngủ ở đây?” Có người cầm đèn pin chiếu vào mặt khiến Tả Á nheo mắt lại.

      mơ mơ màng màng, Tả Á nhìn thấy chú mặc đồng phục cảnh sát. há miệng nhưng nên lời.

      ***

      Tả Á bị đưa tới văn phòng ở sở cảnh sát. nữ cảnh sát hỏi tên gì, nhà ở đâu, nhưng trả lời. Bởi vì muốn bị đưa về nhà. muốn trở về.

      Nữ cảnh sát cố gắng hết sức hòa nhã hỏi: “Em , chị làm sao giúp em tìm được người nhà. Có phải em trốn nhà ?”

      Tả Á há miệng, cố gắng chịu nỗi đau rát nơi cổ họng, cất giọng khào khào : “Chị cảnh sát…. Em đói quá.” xong nước mắt cũng kiềm chế được mà rơi xuống. Vì sao đột nhiên yếu lòng như vậy, vừa mở miệng khóc rồi, giống chút nào. Tả Á thầm tự phỉ nhổ mình: Khóc cái gì mà khóc, được khóc, được khóc. cố gắng kìm nén nước mắt.

      Nữ cảnh sát thấy Tả Á như thế cũng đành lòng, hỏi thêm gì nữa, chỉ tìm người mua giúp hộp cơm. Nhìn thấy hộp cơm vô cùng bình thường đó, Tả Á cố gắng hít hà mùi hương tỏa ra thầm nghĩ thơm quá.

      “Ăn , phải em đói bụng sao?” Nữ cảnh sát đặt cốc nước trước mặt Tả Á.

      “Cám ơn chị cảnh sát!”

      Tả Á xong liền cúi đầu ăn hộp cơm tỏa ra hương thơm ngào ngạt, cảm thấy đây là món ăn ngon nhất đời. Vừa mới ăn được hai muỗng cơm, bỗng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vọng tới từ hành lang. tò mò ngẩng đầu lên, nhìn thấy ngoài cửa xuất bóng dáng cao lớn.

      Bóng dáng cao to, kiên cường đó đứng sững ở cửa ra vào, ràng là ta chạy tới đây. Gương mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm chấp chứa vẻ lo lắng. Tả Á vừa thấy người vừa xuất liền đứng bật dậy, bình tĩnh nhìn người kia tới.

      Người đàn ông cao lớn tới chỗ , tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào Tả Á. Nhìn khuôn mặt nhắn lấm lem của , còn gầy thể tưởng tượng nổi, đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng. Đây có phải là Tả Á tràn đầy sức sống mà mình biết hay ?

      Tả Á đứng lên, nhìn người đàn ông có vẻ hơi tiều tụy trước mặt. thể ngờ rằng ta lại xuất trước mặt mình. Trái tim như bị nhéo mạnh phát, tất cả nỗi tủi thân, tất cả bất lực đều vỡ òa trong khoảnh khắc này. kiềm chế được mà nhào vào lòng người đàn ông phía trước, ôm chặt lấy , như thể ôm lấy cả thế giới. kiềm chế được mà nghẹn ngào bật khóc nức nở: “Kiều Trạch…….Kiều Trạch.”

      Tiếng khóc của Tả Á làm cho lòng thắt lại, vòng tay ôm chặt lấy . Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Kiều Trạch dần dần dịu xuống. Ôm Tả Á vài ngày gặp gầy tong teo, góc nào đó trong trái tim băng giá của Kiều Trạch bất chợt tan chảy ra từ từ…..

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương3: Tôi muốn đính hôn


      Kiều Trạch tìm khách sạn cho Tả Á nghỉ ngơi qua đêm. Tả Á tắm xong mặc áo sơ mi trắng của Kiều Trạch ra. Quần áo của bẩn đến mức thể mặc nổi, mà nửa đêm cũng có chỗ để mua quần áo.

      Mặc chiếc áo sơ mai màu trắng rộng thùng thình, càng lộ gầy biết bao nhiêu. Mặc dù áo sơ mi ngắn tay, nhưng Tả Á còn phải xắn lên vài lớp mới có thể lộ ra phân nửa cánh tay, vạt áo dài tới đầu gối, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn.

      Gương mặt điển trai của Kiều Trạch vẫn mang vẻ hờ hững. Lạnh lùng liếc mắt nhìn Tả Á trầm giọng : “Ngủ .”

      Tả Á bò lên giường chui vào trong chăn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai lạnh tanh của Kiều Trạch chớp mắt. Sao ta biết mình ở đây chứ?

      Kiều Trạch lạnh mặt, tròng mắt đen nhìn chằm chằm gương mặt lộ ra ngoài chăn của Tả Á, nghiêm nghị : “Về sau có đâu cũng phải cho tôi biết, nghe chưa?”

      “Vâng!” Tả Á giọng trả lời. Sắc mặt của Kiều Trạch u đáng sợ, chợt nhớ đến ước ao mấy ngày nay của mình dè dặt : “Kiều Trạch, tôi muốn ăn canh sườn làm, sau khi về làm cho tôi ăn có được ?”

      Kiều Trạch nhíu mày, đôi môi mỏng cương nghị nhếch lên cùng đôi con ngươi thâm trầm đáng sợ, Tả Á tưởng vui vội : “Tôi…..Tôi ngủ đây, buồn ngủ quá.”

      nhắm mắt lại, được nằm trong tấm chăn thoải mái ngay lập tức ngủ thiếp . Đây là những ngày khó khăn nhất mà người lớn từng này rồi – mới phải trải qua. mệt muốn chết rồi, mệt muốn chết rồi.

      Kiều Trạch nhìn vừa nhắm mắt liền ngủ khì ra đó, vừa tức vừa biết phải làm sao. Vốn định dạy dỗ trận, nhưng khi thấy dáng vẻ đáng thương của lửa giận cũng nghẹn lại trong lòng.

      Trong người có đồng nào, ban đêm ngủ trong công viên, ban ngày lang thang khắp nơi, bụng lại đói meo mấy ngày. Kiều Trạch thậm chí còn dám nghĩ đến những chuyện phải trải qua.

      Lẳng lặng xoay người, mở cửa ra ngoài.

      Tả Á ngủ thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau, bụng đói kêu ọc ọc khiến tỉnh lại. Mở mắt liếc nhìn xung quanh rất yên tĩnh. rời giường rửa mặt đánh răng, lúc chuẩn bị tới phòng bên cạnh gọi Kiều Trạch tiếng gõ cửa đúng lúc lại vang lên.

      Vừa mở cửa ra nhìn thấy người phục vụ tới đưa cơm trưa, còn có bộ quần áo, chắc Kiều Trạch vừa mua. Tả Á nhìn thức ăn đưa tới, thậm chí còn có canh sườn ngày hôm qua. cho rằng Kiều Trạch đặt món.

      Nữ phục vụ bí mật cho biết, canh sườn do Kiều Trạch thương lượng với khách sạn, đích thân xuống bếp làm. Kiều Trạch còn có việc cần xử lý tối nay mới về, bảo đợi trong khách sạn. Lúc nữ phục vụ lời này, giọng điệu khó nén vẻ ghen tỵ.

      Sau khi phục vụ rồi, Tả Á nhìn chằm chằm vào canh sườn hồi lâu, hồi lâu, cảm xúc trong lòng mình là gì, chỉ cảm thấy hốc mắt nong nóng.

      Bữa cơm này, Tả Á ăn bằng cả tấm lòng.

      Hôm sau và Kiều Trạch ngồi máy bay trở lại thành phố A mà muốn trốn . Tâm trạng Tả Á rất nặng nề, vẻ mặt ấm ức vui.

      cho Kiều Trạch biết, muốn về nhà, muốn gặp mẹ, muốn đợi đến khi tâm trạng khá hơn hẵng . Kiều Trạch bảo tài xế đến đón hai người lái xe tới khu căn hộ cao cấp của . Vừa mới xuống xe, định vào nhà vang lên tiếng gọi lo lắng sau lưng Tả Á.

      “Tả Á!”

      Tả Á quay đầu lại, thấy Chung Dương hốc mắt hồng hồng, râu ria lởm chởm, ánh mắt thâm thúy mang nét lo lắng xúc động. chạy vội về phía , ôm vào lòng.

      “Em đâu vậy, đâu vậy hả?” Lúc Chung Dương thấy quyển tạp chí đó vội vàng gọi điện cho Tả Á nhưng gọi thế nào cũng được. Tưởng Tả Á thấy mấy thứ vớ vẩn trong tạp chí nên tức giận, nhưng mấy ngày liên tiếp liên lạc được như sắp phát điên, chờ ở nhà của Kiều Trạch mấy ngày qua, rốt cuộc hôm nay cũng đợi được Tả Á.

      Kiều Trạch đứng cạnh bên lạnh lùng nhìn Chung Dương ôm Tả Á, chính là người đàn ông tạp chí – người thừa kế Chung thị.

      Tả Á hơi nhíu mày, “Chung Dương, ôm em đau quá.”

      Chung Dương vội buông Tả Á ra, ngắm nhìn khuôn mặt nhắn của , nhịn được đau lòng : “Sao em lại gầy thế này? Có phải giận nên nhận điện thoại của ?”

      “Em….. có chuyện gì đâu Chung Dương, em có giận.”

      “Tiểu Á!”

      tiếng gọi quen thuộc vang lên, Tả Á quay đầu lại thấy chiếc xe dừng cách đó xa, Tả Á thấy chị , Chu, ba mẹ, dượng cùng bước xuống xe.

      Sao họ đều tới đây? Tả Á muốn gặp ba và mẹ, bất giác tránh sau lưng Kiều Trạch.

      Điền Văn Lệ nhìn con gầy trơ xương muốn lại thôi, còn ba Tả Quốc Cường mang vẻ mặt xấu hổ.

      Tả Vi ôm lấy Tả Á, nhịn được : “Em ngốc, về sau được như vậy, mình chạy đến nơi xa như thế, tất cả mọi người đều lo lắng cho em gần chết.”

      Tả Á cười cười : “Chị, phải em về rồi sao? xảy ra chuyện gì cả, coi như du lịch cũng được.”

      Thế này Chung Dương mới biết hình như xảy ra chuyện gì. Tầm mắt của mọi người đều liếc về phía Chung Dương, Chung Dương chợt cau mày, “Tiểu Á, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Kiều Trạch lạnh mặt, cau mày : “Lên nhà rồi thể!”
      Mọi người lên nhà, nhân số đông đảo, may mà nhà Kiều Trạch khá lớn. Tả Quốc Cường và Kiều Vân đều là người có tầm ảnh hưởng thương trường, từng qua lại với người lớn của Chung thị.

      Sau khi chuyện, Chung Dương mới biết bởi vì quyển tạp chí mà Tả Á xung đột với người nhà, bỏ nhà ra đến tận thành phố T. Sao ấy có thể đến nơi xa xôi như vậy? Chung Dương nghĩ mà vô cùng đau lòng. Phải xung đột đến mức nào mới có thể khiến Tả Á luôn tràn đầy sức sống bỏ nhà ra ? Chung Dương cũng đoán được phần nào, nhất định rất tủi thân, mà thoát khỏi liên quan.

      Thấy nguyên nhân khiến Tả Á gầy ít cũng có liên quan đến mình, Chung Dương càng thêm đau lòng. đứng dậy, kéo tay Tả Á rồi ôm vào lòng, rất chân thành tha thiết mà : “Thưa hai bác, Tả Á còn , nhưng cháu thích em ấy, hôm nay ở trước mặt người thân của Tiểu Á, cháu hết lời trong lòng.”

      “Cháu muốn được ở bên Tả Á, cháu lòng thích em ấy, chỉ cần Tả Á bằng lòng, chúng cháu có thể lập tức đính hôn, đợi em ấy học xong, cháu cưới em ấy.”

      “Tôi đồng ý, hai đứa thích hợp.” Sau khi Chung Dương xong, Điền Văn Lệ chợt mở miệng, bà vô cùng kích động với vẻ mặt vô cùng tức giận.

      Tả Á nhịn được nhìn về phía mẹ mình. vốn biết phải đối mặt với lời thổ lộ bất thình lình của Chung Dương ra sao, cũng có phần hơi căng thẳng, thậm chí biết vì sao lại liếc nhìn nét mặt của Kiều Trạch.

      Nhưng vì mẹ phản đối, khiến muốn nổi loạn, “Đây là chuyện của con, con muốn ở bên Chung Dương, đợi chị hai và Chu đám cưới xong, con đính hôn với Chung Dương.”

      Đôi mắt thâm trầm của Kiều Trạch liếc nhìn Tả Á. lấy thuốc ra đốt rồi hít sâu hơi nhưng lên tiếng, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo.

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương4: Nụ hôn lạnh tựa băng



      ai hiểu tại sao Điền Văn Lệ lại phản đối Tả Á và Chung Dương đến với nhau, có lẽ chỉ có Kiều Vân mới hiểu. Lúc Điền Văn Lệ rời còn với Tả Á, nếu như dám tự ý quyết định sau này bà nhận đứa con như nữa.

      Lúc ấy Tả Á gì mà chỉ nhìn Điền Văn Lệ bằng ánh khó hiểu và hờn trách. hiểu, người mẹ chăm nom mình những mười mấy năm trời, sao đột nhiên lại ‘quan tâm’ đến mình dữ vậy?

      Cuối cùng nở nụ cười giễu cợt.

      Mọi người ra về mà hề vui vẻ.

      Tả Á hợp với mẹ, cũng muốn đến nhà ba, mọi người lại sợ Tả Vi quản được , vì vậy tạm thời vẫn để ở nhà Kiều Trạch. Hình như cũng chỉ e ngại với mỗi Kiều Trạch.

      Tả Á từng , sau khi chị kết hôn, đính hôn với Chung Dương. Cho nên mong mỏi mau mau đến ngày hôn lễ của Tả Vi và Chu Văn Hiên được cử hành vào sáu ngày sau.

      Chung Dương cũng muốn đưa Tả Á về nhà gặp người nhà . chưa từng có ý nghĩ muốn kết hôn dữ dội như vậy, mà đây cũng là lần đầu tiên muốn đưa về nhà.
      rất nghiêm túc.

      Tả Á và Kiều Trạch vẫn giao thiệp theo kiểu cũ, cùng sống dưới mái nhà nhưng cũng chẳng với nhau được mấy câu. Nhưng hôm nào cũng dành chút thời gian xem ti vi với , sau đó bảo ngủ theo thời gian quy định.

      Cứ như vậy, thoắt cái đến ngày cưới của Tả Vi và Chu Văn Hiên, em Tả Á làm phù dâu.

      Tại khách sạn năm sao tráng lệ, thảm đỏ trải từ ngoài vào tân bên trong lễ đường.

      Ngày này đâu chỉ có chút hỗn loạn, Tả Á là phù dâu của chị, nhưng đám cưới sắp bắt đầu mà thấy phù rể đâu, cả nhà đều cuống quýt hết cả lên, tạm thời phải thay đổi phù rể.

      Tả Á cho rằng tìm được phù rể, cũng quan tâm lắm. Nhưng lúc bước ra từ phòng nghỉ, trông thấy phù rể là Kiều Trạch ngẩn ra.

      Bộ Âu phục màu xám may vừa vặn với vóc người của ta. Thân hình cao lớn rắn rỏi, gương mặt điển trai vẫn bớt vẻ lạnh lùng nhưng lại vô cùng điển trai. Đôi môi mỏng mím chặt hề mang nét nhu hòa dù hôm nay có là ngày đáng mừng nữa.

      Trong lễ đường, Tả Á chỉ có thể miêu tả bằng từ náo loạn. Trước buổi lễ của chị rể, người chịu hành hạ lại là phù dâu và phù rể.
      Mọi người nhao nhao muốn phù rể và phù dâu giao bái, hôn môi, nếu cho cử hành hôn lễ.

      Tả Á mặc bộ váy dài trắng tinh, mái tóc đen bới lên cao như nàng công chúa. Mặt ửng hồng, biết vì nóng hay vì ngượng.
      Kiều Trạch vẫn lạnh lùng đứng đó, vẫn bình tĩnh như thường.

      Tả Á hơi mất tự nhiên ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh tanh của Kiều Trạch. thầm nghĩ, còn lâu mình mới làm chuyện này.

      Hai người vẫn đứng sững ra đó, chuyện này thể được. Có mấy người cả gan, đứng trước bàn bàn gào to lên, mười mấy đứa nhóc vây lại, cười hi ha đẩy Kiều Trạch và Tả Á sát lại với nhau.

      Kiều Trạch cao 1m85, nào có mấy ai có thể xê dịch nổi. Tả Á đúng là bi kịch, bị con trai nhà chú ôm eo bế lên, ném vào lòng Kiều Trạch như bao cát, hề quan tâm bị đau.

      Hai tai Tả Á chỉ còn lại tiếng cười đùa của mọi người, sau đó đụng phải lồng ngực rộng rãi mà ấm áp, thắt lưng được cánh tay mạnh mẽ ôm chặt. Tả Á thầm nghĩ, lồng ngực này cũng cứng quá.

      Đám trẻ trâu này nghịch quá mất, hành hạ người ta cam lòng. Tả Á còn hoảng hồn, có vài đôi tay đẩy đầu kề sát Kiều Trạch.

      rất hỗn loạn. Tầm mắt của Tả Á dường như chỉ còn nhìn gương mặt lạnh lùng của Kiều Trạch. Đám nhóc ngại gương mặt lạnh đó của Kiều Trạch mà dám càn rỡ nên dồn hết toàn bộ sức lực vào .

      được Kiều Trạch ôm vào lòng. Mười mấy người xô đẩy khiến họ đứng vững, mái tóc xinh đẹp cũng rối bời. Nếu như được Kiều Trạch che chở, có lẽ bị đám nhóc dở hơi này giết chết mất.

      Lúc này biết có ai to gan, tay ấn đầu Tả Á, tay ấn đầu Kiều Trạch. Cứ thế đầu hai người đụng vào nhau, mà đôi môi mang theo hương bạc hà thoang thoảng của Kiều Trạch bất chợt hôn lên môi .

      Nhịp tim Tả Á trỗi nhịp, mặt như sắp bốc cháy đến nơi. Ánh mắt kinh hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm u ám của Kiều Trạch. Con ngươi như mực, sâu như nước xoáy, dường như muốn hút lấy linh hồn . Tầm mắt của hai người như thể dính lấy nhau, thể tách ra được.

      Tiếng cười đùa, và tiếng vỗ tay vang lên rộn rã. Mấy kẻ làm việc xấu thấy gian kế thành liền chạy về chỗ ngồi.

      Chân Tả Á mềm nhũn, may mà có cánh tay vững chắc bên hông ngăn lại, thôi trượt chân ngã xấu hổ chết mất. dám nhìn khách khứa mà cúi gằm mặt. Kiều Trạch vẫn thờ ơ dửng dưng hề ngại ngùng đứng đó, đôi mắt vẫn sâu thẳm, có điều đôi môi quyến rũ kia khẽ mấp máy.

      Thời gian kế tiếp là của cặp vợ chồng tân hôn, liên tiếp đủ loại tiết mục, cực kỳ sôi động. Chị rể cũng bị hành hạ ra trò, nếu như phải là ngày đại hỉ, chắc chị phải khóc mất.

      Hôn lễ kết thúc tốt đẹp, Tả Á thề, bao giờ làm phù dâu nữa.

      *

      Chị kết hôn, dĩ nhiên sống cùng nhà với rể, còn Tả Á chuyển khỏi nhà Kiều Trạch trở về lại căn nhà để trống lúc trước.

      Khi với Kiều Trạch muốn trở về chỗ đó, gì, tròng mắt đen chỉ thoáng qua điều gì đó, cuối cùng lái xe đưa tới đây, dặn dò chú ý an toàn rồi rời ngay.

      Có lẽ Kiều Trạch với ba mẹ rồi. chung, ba chỉ gọi điện tới nhắc cho chú ý an toàn, bảo hãy tự chịu trách nhiệm với những việc mình làm.

      Mọi người trong nhà đều có ảnh đám cưới của chị , cũng ngoại lệ. Lúc nhận lấy tập ảnh nhìn kỹ, khi trở lại nhà trọ nghỉ ngơi mới mở ra ngắm nghía, rồi chân thành bỏ từng bức ảnh vào album.

      gương mặt của chị là nụ cười hạnh phúc, mặt ba mẹ cũng tràn này vẻ vui mừng và hãnh diện. Còn Kiều Trạch vẫn luôn là bộ mặt nghiêm túc, lạnh lùng. Nhưng giữa mọi người trong ảnh, chỉ vừa liếc nhìn tìm thấy ta, bởi vì ta rất dễ gây chú ý.

      Xem ảnh lượt, mặt Tả Á đỏ bừng. Thậm chí còn có tấm chụp cảnh hôn môi của và Kiều Trạch. Trong ảnh, đôi môi mỏng mím chặt của Kiều Trạch kề lên môi , tròng mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào . Trái ngược với vẻ mặt hốt hoảng, đôi mắt trợn to của , vẻ bình thản của như thể phải bị người ta ép buộc, mà nghiêm túc hôn .

      Lòng hơi hốt hoảng, vội vàng lật ngược tấm ảnh nhét vào album. Nhưng môi của , trí nhớ của nhẫn nhớ như in nụ hôn đó. Hương bạc hà hòa quyện với mùi thuốc lá thoang thoảng, cảm giác tê dại như chạy thẳng đến lồng ngực, khiến trái tim đập rộn lên.

      Và đôi mắt đen sâu thẳm của vẫn khắc sâu trong tâm trí , thể nào xua tan…

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương5: Chiếm đoạt phòng ngủ


      Cuộc sống mình mặc dù đơn nhưng lại tự do, Tả Á có việc gì làm lên mạng, viết lách giết thời gian. Tả Á cũng điền nguyện vọng đại học, chắc có thể đậu trường tệ cũng chẳng hay. Sau đó nữa là chuỗi ngày chờ đợi.

      Chung Dương muốn đưa gặp người nhà của , nhưng biết vì sao Tả Á cứ lần lựa mãi, cũng biết mình sợ hãi điều gì. Sau khi Chung Dương hai ba lần, cũng nhắc lại nữa.

      rất chiều chuộng , nghĩ đủ cách để khiến vui vẻ. Mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, có lẽ bởi vì chuyện quyển tạp chí tọc mọc lần trước, Chung Dương đối xử với theo khuôn phép chuẩn mực, dám làm gì quá mức nữa.

      Hôm đó Tả Á tham gia họp lớp cùng Chung Dương, lúc rời khỏi khách sạn trời tối. Vừa xuống lầu, Tả Á chợt thấy Kiều Trạch ở đại sảnh tầng .

      Chung Dương nắm tay , mà bên cạnh Kiều Trạch là xinh đẹp, vóc người thon mảnh hấp dẫn.

      “Kiều Trạch!” Tả Á khẽ lên tiếng gọi, tầm mắt liếc từ kia sang gương mặt điển trai lạnh lùng của .

      liếc đôi mắt đen lạnh lùng nhìn , hờ hững : “Muội rồi, về sớm chút!” xong xoay người rời cùng xinh đẹp đó.

      Thái độ lạnh tanh và câu nhắc nhở hời hợt của khiến Tả Á nhất thời biết mình có cảm xúc ra sao.

      Chung Dương đưa Tả Á về nhà. Đây là lần đầu tiên đưa lên lầu, cũng là lần đầu tiên được thấy căn nhà của . Căn nhà bao gồm phòng phòng ngủ, phòng khách, căn bếp và phòng vệ sinh vô cùng ấm áp. có cảm giác như được vào thế giới nội tâm của Tả Á.

      Chung Dương thấy bên cạnh ti vi có bức ảnh Tả Á mặc chiếc váy dài trắng được lồng trong khung ảnh tinh xảo. Trong ảnh, mái tóc dài của Tả Á vấn cao hệt như công chúa. Bên cạnh mặc váy cưới, có nét hao hao giống Tả Á. buột miệng : “Bé cưng, em còn xinh đẹp hơn chị mình đấy.”

      Tả Á rót trà tới bắt bẻ : “Chị hai em là người đẹp đích thực đó, đúng là chẳng có mắt nhìn.”

      Chung Dương cười rồi : “Ai , cảm thấy em rất xinh đẹp, hệt như công chúa vậy. Còn ảnh ? Cho xem với.” Chung Dương cố gắng tranh thủ thời gian, chỉ muốn ở bên Tả Á lâu hơn chút.

      Tả Á lấy album ảnh từ ngăn kéo dưới tủ ti vi đặt lên bàn trà, lúc này chuông điện thoại chợt reo lên, “ tự xem , em nghe điện thoại!” xong đứng dậy, lục tìm điện thoại trong túi. Là số điện thoại lạ, Tả Á nhận điện, “A lô? Ai đấy ạ?”

      “Tiểu Á, là !” Đầu bên kia truyền đến giọng của Chu Văn Hiên.
      Tả Á đứng dậy hỏi, “ rể, có chuyện gì sao?”
      Chu Văn Hiên với vẻ hơi áy náy: “Tiểu Á, rất xin lỗi vì chuyện hôm đó, nên nặng lời như vậy. Hơn nữa, kết hôn với Vi Vi……”

      Tả Á tới phòng ngủ giọng : “ rể, em quên lâu rồi, em chúc và chị hạnh phúc. Em quên hết những chuyện trước kia rồi, hơn nữa, em yếu đuối như mọi người nghĩ, em có hạnh phúc của riêng mình.”

      “Tiểu Á, rể cũng chúc em hạnh phúc.”

      “Cảm ơn !”

      Tả Á cúp máy. Lúc này Chung Dương chợt tới, cau mày tiến lên vòng tay ôm lấy cổ Tả Á, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào , hung tợn : “Con bé hư hỏng này, em dám để người đàn ông khác hôn em sao?”

      Mặt Tả Á hơi nóng lên. giấu bức ảnh kia rồi, sao Chung Dương còn tìm thấy được. cau mày, “Đó cũng chỉ là chạm môi vào nhau thôi mà!”

      Chung Dương hôn môi Tả Á, trầm giọng : “Bé cưng, cho phép em người đàn ông khác, cũng muốn có người đàn ông nào khác hôn em, biết chưa? Em là của , biết hả?” Cảnh tượng Kiều Trạch hôn Tả Á trong tấm ảnh như đâm sâu vào lòng Chung Dương. Thâm tâm chợt trào dâng cảm giác ghen tỵ, căm hờn thể xua tan. Sao mình đăng ký làm phù rể chứ?

      Tả Á đẩy lồng ngực ra, tránh né nụ hôn của , đỏ mặt : “Còn lâu em mới là của ……”

      lại lần nữa coi!” Chung Dương trợn mắt, hai cánh tay bế ngang Tả Á lên rồi quăng Tả Á lên chiếc giường , sau đó áp người lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn Tả Á chằm chằm, “ có thể làm cho em trở thành của ngay tức và mãi mãi luôn đấy!”

      Tả Á bình thản nhìn Chung Dương, “Đừng náo loạn nữa, Chung Dương, đợi, đợi đến khi kết hôn mới làm mà.”

      Chung Dương thở dài, cũng hết cách với , hôn lên môi Tả Á rồi di chuyển đến cổ , hôn hít ngấu nghiến để lại nhiều dấu đỏ, sau hồi mới lưu luyến buông ra, “ trước, tránh để em nổi giận!”

      Tả Á tiễn Chung Dương tới của, nhìn album ảnh bàn trà, nghía qua hút. Tấm ảnh kia vẫn còn, nhưng lại có nếp gãy, thậm chí còn có vết rách . Chắc Chung Dương muốn xé, nhưng cuối cùng để lại cho Tả Á quyết định. đặt vào chỗ cũ, Chung Dương thể được tôn trọng tối thiểu, bắt đầu hiểu rồi. Tả Á khẽ cười, định tiện tay xé bức ảnh kia, nhưng cuối cùng lại dừng tay, nhét vào ngăn kéo chứa đầy những bí mật của mình.

      *

      Tả Á tắm rửa, thay đồ ngủ in hình nhân vật hoạt hình, sấy khô tóc. Lúc định ngủ chuông cửa vang lên. Ai thế nhỉ, sao trễ thế này? mở cửa, nhìn qua lỗ cánh cửa giật mình: Là Kiều Trạch!

      mở cửa, thẳng vào, lạnh lùng liếc nhìn , tầm mắt rơi vào vết hôn cổ vừa nãy, mắt chợt thoáng qua điều gì đó rồi biến mất trong chớp mắt. Tả Á ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, hình như uống rất nhiều, gương mặt vẫn luôn lạnh lùng nghiêm nghị giờ phút này lại mang vẻ hơi mơ màng.

      uống rượu à?” Tả Á hỏi.

      Kiều Trạch để ý đến , vừa kéo cà vạt vừa về phía phòng tắm, cà vạt cũng bị tiện tay vứt xuống đất. Tả Á thấy dáng vẻ quen cửa quen nẻo của , cứ như ở nhà mình nhíu mày. Đây là nhà mình, có phải nhà ta đâu!

      Mặc dù Tả Á cảm thấy kì lạ, nhưng hồi trước hai người từng sống chung dưới mái nhà bao ngày như vậy, nên suy nghĩ nhiều nữa, tới nhặt chiếc cà vạt vứt lung tung treo lên giá treo đồ. Trong phòng tắm vang tiếng nước chảy ào ào. hơi lo lắng, lại thấy hơi khó chịu, phải ta cùng xinh đẹp kia ư? Sao lại tới chỗ của mình? Nhưng hiểu sao tâm trạng lại vui hơn khi Kiều Trạch đến đây.

      “Quần áo!”

      Tiếng Kiều Trạch vọng ra từ phòng tắm, Tả Á vội : “Oh, chờ chút, để tôi xem có quần áo của Chu .”

      Tả Á lục lọi trong tủ quần áo lúc lâu, nhưng chỉ toàn quần áo của và chị . Đến khi bước ra khỏi phòng ngủ Kiều Trạch quấn khăn tắm ra ngoài, để lộ nửa người nghênh ngang đứng ở phòng khách. Mặt Tả Á hơi nóng lên, rũ mắt xuống khẽ : “ có quần áo cho mặc, định quấn khăn tắm lái xe về đấy chứ?”

      Kiều Trạch cầm khăn lông trắng lau tóc, sau đó ném khăn lên bàn trà, “Tối nay tôi ở lại đây!”

      “Cái gì?” Tả Á ngẩng phắt đầu, thấy Kiều Trạch bước vào phòng ngủ, vội kêu lên: “ được!”

      Kiều Trạch quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào , gương mặt sa sầm đáng sợ. Tả Á dè dặt : “Nhưng mà…..Đó là phòng ngủ của tôi mà.”

      Kiều Trạch xoay người ngã lăn ra giường, thân thể cao lớn chiếm cứ cái giường của , khiến chiếc giường có vẻ hẹp vô cùng. Hình như ta rất mệt mỏi, cũng có lẽ bởi vì say nên nằm xuống liền nhắm mắt ngủ luôn. Tả Á đành phải tắt đèn cho , còn mình ra ghế sofa ngủ.

      Sáng hôm sau, Tả Á nằm ghế sofa mơ màng ngủ cảm thấy có người nhàng bồng lên. Tả Á tỉnh dậy khi ta được vài bước. Tuy nhiên dám mở mắt ra, bởi vì tay đụng phải làn da lành lạnh của , thậm chí mặt còn kề sát lồng ngực của . Trái tim đập rộn lên, căng thẳng đến mức quên cả thở.

      Kiều Trạch khẽ khàng đặt Tả Á xuống giường, môi vốn định hôn lên trán Tả Á như lời chào buổi sáng của quý ông, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhắn hồng hào của Tả Á, môi lại đặt lên cánh môi của Tả Á.

      “Tôi ở tạm đây mấy ngày!” Đây phải là thỉnh cầu, cũng phải là câu hỏi, mà là quyết định của .

      xong liền đứng dậy rời khỏi phòng ngủ. Cảm giác bức bách bao phủ Tả Á cũng biến mất theo. Tả Á thở hắt ra hơi, nếu như ta rời , có lẽ mình ngạt thở chết mất. Mở mắt ra, đưa tay chạm lên lên môi, cảm thấy nong nóng và tê dại, chẳng hiểu sao trái tim lại rạo rực khó tả. đưa tay lên bao phủ ngực mình, liệu tim mình có vấn đề gì nhỉ?

      Cái đầu ngừng suy nghĩ, tại sao ta lại hôn mình? Tại sao ta lại ở tạm vài ngày, ta biết mình thức hay sao? Đầu óc Tả Á vô cùng hỗn loạn. buồn phiền vùi mặt vào gối……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :