1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cần "Sex" không cần yêu - Hồ ly (104c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương10: Vạch trần chuyện thầm


      Đường xuống núi, Tả Á hầu như là được Chung Dương cõng , nằm sấp lưng Chung Dương, Tả Á chợt nhớ đến bờ lưng rộng rãi vững chắc có cảm giác rất an toàn của ba mình.
      Lúc xuống tới chân núi trời tối, Tả Á sớm ngủ gục lưng Chung Dương, Chung Dương cõng đến gia đình nông thôn ở gần đó để xin ở lại qua đêm. Tả Á ngủ đến quên trời đất, Chung Dương tắm rửa sạch xong cũng ăn uống gì, ngã phịch xuống nằm cạnh Tả Á rồi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Trong lúc mơ màng ngủ, Chung Dương có cảm giác như mình được ôm cơ thể của người, cảm giác ấy thiệt là tốt, vì vậy càng kéo lại ôm chặt hơn.

      Trong số những mình biết, có người như vậy ư? Tay nhịn được di chuyển, luồn qua cản trở của quần áo vòng tay ôm trọn trong lòng. Sau đó cơ thể cũng dán sát tới theo bản năng. Hôm nay quá mệt mỏi và buồn ngủ, chẳng thế nhất định mình phải nhiệt tình hưởng thụ cơ thể này phen mới được.

      ***

      Sáng hôm sau tỉnh lại, Tả Á cảm giác như chạm phải vật gì nham nhám khiến vô cùng khó chịu, trước ngực như có 2 cái gì đó nóng hổi nắm lấy. Tả Á cúi đầu, thấy cánh tay chui vào quần áo của , cánh tay màu đồng cường tráng mà có lực. bất động nhìn xuống, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, quay phắt đầu lại nhấy khuôn mặt điển trai của Chung Dương.

      la thét chói tai, mà chỉ bằng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi vòng tay ôm ấp lẫn bàn tay ma quỷ kia. Chung Dương bị tiếng ồn hơi cau đôi mày đẹp, tay càng ôm siết lại chặt hơn nhưng trong tay trống rỗng, ngược lại di chuyển xuống phía dưới bóp mông Tả Á. Giọng khào khào rủ rỉ : “Bé ngoan, đừng lộn xộn, ngủ thêm chút .”

      “Chung Dương, là đồ lưu manh, đồ khốn….Mau dậy !”

      Tả Á tức giận la chói lói, với tay tóm lấy chiếc gối đập vào mặt Chung Dương còn nhấc chân đá vào người . Với người có chiều cao 1m8 như Chung Dương, làm sao có thể đạp nổi xuống giường.

      Chung Dương bị đánh phải giật mình tỉnh dậy, mơ mơ màng màng hiểu chuyện gì nhìn tới gương mặt giận dữ của Tả Á, bàn tay vẫn giữ chặt lấy cái mông của Tả Á.

      Chẵng những có tí nào thể xấu hổ, ngược lại cười xấu xa, kéo cơ thể Tả Á cái mạnh lại gần sát lồng ngực bền chắc của mình. Sau đó xoay người đè ở dưới thân khàn giọng : “Bé cưng, cho nha, có được ?”

      Mặt Tả Á lập tức ửng đỏ, cố gắng tránh khỏi lồng ngực của , ánh mắt đanh lại đến đáng sợ, mở miệng với vẻ mặt kiên quyết: “Chung Dương, đừng để tôi hận , tôi muốn!”

      Chung Dương nhíu mày, dùng râu cọ qua cọ lại mặt , “Được rồi, trêu em chút thôi, đừng nhìn bằng ánh mắt như kẻ thù giết cha vậy chứ, bộ ngửi thấy người em thúi tới mức nào sao, thằng đàn ông nào mỗi sáng thức dậy cũng đều có phản ứng như thế thôi, em cho rằng mình có sức hấp dẫn vô đối à?”

      Tả Á trừng mắt nhìn chằm chằm, đẩy thân hình khổng lồ của ra, gằn từng chữ : “Này, , cút, , cho, tôi!”
      Chung Dương cau mày, chồm tới hôn lên môi Tả Á cái, “Coi như bồi thường cho việc ngày hôm qua cõng em xuống núi!”

      “Vô lại!” Tả Á vung tay nhưng phải là bàn tay mà dùng quả đấm chút lưu tình nện thẳng vào cằm .

      bụm cằm tức giận ngồi dậy, quả đấm của đối với , cùng lắm củng chỉ là gãi ngứa thôi.

      Tả Á cuống quýt chạy xuống rửa mặt.

      Mỗi lần hai người họ gặp nhau, cả hai chưa từng có hòa hợp nào. Tả Á cho rằng mình và tên đàn ông kia quá xung khắc, cùng quá xung khắc, còn ta lại cứ như oan hồn siêu thoát bám lấy mình, luôn xuất mọi lúc mọi nơi.

      Lúc trở về trường học, trước khi chia tay, Chung Dương đột nhiên níu lại hỏi, “Thấy tôi để râu có đẹp trai hay ?”
      Tả Á tránh thoát khỏi cánh tay , đứng bên ngoài xe rất trung thực và khẳng khái : “Tôi nghĩ, có lẽ nên cạo sạch tốt hơn, tránh cho đàn bà của bị đâm mà bỏ chạy.” xong đóng sầm cửa xe nhanh chân rời .

      Mẹ kiếp, nhóc con thúi này, dù nhìn kiểu nào cũng thấy mình ngứa mắt. Chung Dương sờ sờ hàm râu rồi cũng tức giận bỏ .

      Tả Á đúng lúc xoay người lại, cũng dằn được phụt cười ra tiếng. Lần đó ta để râu trông ngây thơ, ngờ ta lại để râu, hành động đó phải ngây thơ là gì chứ. Cũng vì điểm này mà chút vui ban sáng của hai người cũng hoàn toàn vứt sạch.

      ***

      Trong mắt chủ nhiệm lớp, Tả Á là học sinh nghịch ngợm, quả đúng là vậy, bởi vì nhiều lần làm ra những chuyện mà ai tưởng tượng nổi.

      Chớp mắt, thời gian kỳ thi tốt nghiệp trung học chỉ còn tháng. Ai ai cũng đều vùi đầu vào việc học, riêng Tá A lại cảm thấy bị áp lực vô cùng. Thời điểm còn có hai tiết nữa là tan học, Tả Á rủ rê Chung Tĩnh và Trịnh Hạo trốn học ra ngồi quán net gần khu trường học.

      Ba người chơi vui vẻ sảng khoái, nhìn thời gian còn lại tiết học nữa, nghĩ rằng thể trốn lúc hai tiết học cho nên vội liền tính tiền rồi trở về trường.

      Điện thoại di động vẫn có tín hiệu, bạn học trong lớp cũng có nhắn tin thông báo gì, ba người cho rằng có lẽ chủ nhiệm có ở trong lớp, nghĩ rừng họ an toàn rồi.

      Trở lại trường học mới biết đại họa giáng xuống đầu.

      Thời điểm ba người vừa ra khỏi quán nét, bị xe của hiệu trưởng chạy ngang qua nhìn thấy. Trong số biết bao nhiêu là học sinh, hiệu trưởng có nhận ra Tiểu Á cũng có gì phải ngạc nhiên, đơn giản chỉ là vì thường hay tham gia những hoạt động văn nghệ của trường. Hiệu trưởng về trường phê bình chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp lại quay sang tức giận quở trách đám người Tả Á trận. Điều đáng hơn nữa là, biết chủ nhiệm làm sao mà tìm được số điện thoại nhà riêng của Tả Á và báo cho chị biết.

      Chị biết được lịch sử vinh quang của từ cơn giận thao thao bất tuyệt của thầy chủ nhiệm, kể lại hết cho chị nghe từ chuyện chọc thủng bánh xe, chuyện cúp học, chuyện dối bị bệnh, còn có..…Chuyện về người chú kia. nghiễm nhiên trở thành học sinh xấu xa còn thuốc nào cứu chữa. Chị sau khi biết được những việc đó từ miệng thầy chủ nhiệm lớp liền lôi về nhà họ Liễu, Tả Á cũng vì chuyện này mà sầu lo rốt loạn, cảm thấy hổ thẹn với chị mình.

      “Tiểu Á, hãy cho chị biết, tại sao em lại trở thành như vậy?” Trong ấn tượng của Tả Vi, thành tích học tập của Tả Á xưa nay luôn tốt, hơn nữa còn rất nghe lời, nhưng bây giờ chỉ mới ra khỏi nhà lâu liên tiếp xảy ra nhiều vấn đề như thế.

      Tả Á nhìn vẻ mặt nặng nề của chị mình giọng : “Chị hai, sau này em như vậy nữa, chị đừng buồn em mà.”

      “Người chú là ai, xảy ra chuyện gì?”

      Tả Á biết phải giải thích như thế nào.

      “Là chị hại em.…” Tả Vi như người mất hồn , vành mắt ửng hồng, cũng tự trách mình, đau lòng : “Sao em lại trở nên hư hỏng như vậy?”

      Tính tình bướng bỉnh của Tả Á cũng nổi lên, có chút xốc nổi : “Chị hai, chị gì vậy, cái gì mà trở nên hư hỏng, rồi nào là chị hại em….Em chỉ có trốn học mà thôi, còn người chú kia chẳng qua cũng chỉ là người bạn, em có làm chuyện gì quá quắt cả.”

      “Tiểu Á!” Hốc mắt Tả Vi càng ửng đỏ muốn rồi lại thôi, “Là chị tốt, kể từ khi em biết chuyện giữa chị và Chu đến với nhau, em thay đổi hẳn, còn thân thiết với chị như ngày xưa nữa, thậm chí còn bỏ chị chuyển đến trường học ở…..”

      Trái tim Tiểu Á như bị kim châm cho nhát, “Chị hai, chị gì vậy chứ, phải như thế đâu mà.”

      “Tiểu Á, em thể tự hủy hoại mình như thế, chị….Chị biết em đó giờ vẫn luôn thích Chu, nhưng mà…..Chị lại mặc kệ cảm nhận của em mà đến với Chu, chị cũng hiểu làm như vậy làm tổn thương đến em, Tiểu Á…. Chị…..”

      Chị ấy biết? Mình thích Chu thể ràng đến vậy sao? Tả Á bị trúng tâm , trong lúc nhất thời biết nên phản ứng thế nào. Rất khó xử, rất đau khổ, nhưng biết phải làm sao.

      Mắt Tả Vi ươn ướt tự trách mà : “Là chị tốt. Tiểu Á, nếu bởi vì chuyện của chị và Chu khiến cho em tự mình sa ngã nản chí, chị….Chị chia tay với Chu, đợi em thi lên đại học, lúc đó hai người có thể đến với nhau rồi, chị…. Nhưng Tiểu Á à, em thể tiếp tục như vậy nữa, em tự hủy hoại chính mình mất.”

      “Chị hai!” Tiểu Á hoảng hồn bật thốt lên, “Chị điên rồi sao, em có thích Chu, đó, chuyện này hoàn toàn có liên quan đến chị.”

      “Tiểu Á, chị có lỗi với em, chị tưởng rằng mình có thể thay ba mẹ chăm sóc em tốt, nhưng chị lại làm tổn thương em, chị….” Tả Vi òa khóc lên, lời cũng lộn xộn ràng.
      Tả Á ôm lấy chị mình , “Chị hai, Chu là rể của chị, em thích ấy, em thi lên đại học, em tự hủy hoại bản thân đâu mà.”

      Tả Vi thêm gì nữa, Tả Á cũng cho là sao nữa rồi, nhưng ngờ, việc thường luôn theo ý muốn của ai.

      Dưới cầu của chị, Tả Á lần nữa quay trở về nhà ở. Tối hôm đó, trời khuya lắm rồi mà vẫn thấy chị về nhà, Tả Á gọi điện thoại di động cũng ai nhấc máy. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, tâm tình khẩn trương cũng thoáng nới lỏng, nhưng lúc mở cửa nhìn thấy chị mà chính là Chu.

      Chu!”

      “Vi Vi về nhà chưa?” ta vội vàng hỏi.

      “Chưa ạ!” Tả Á hết sức lo lắng cho chị mình, “Có chuyện gì vậy, Chu?”

      Chu Văn Hiên nhưn người mất hồn, nhìn Tả Á bằng đôi mắt lạnh lẽo, “Em lung tung gì với chị em vậy hả?”

      “Em? có” Tả Á lắc đầu nguầy nguậy, “Chị em đâu rồi, xảy ra chuyện gì?”

      “Tả Á, luôn cho rằng, em là ngoan hiền, thẳng tính, đáng , nhưng mà, ngờ em lại ích kỉ như vậy.”

      Lời Chu Văn Hiên như lưỡi dao sắc bén vô tình rạch nát trái tim Tả Á. Bản thân biết mình thể thích Chu nữa, nhưng bị chính người mình thích bấy lâu nay chỉ trích, thực khiến cảm thấy rất khó chịu, đau lòng hỏi: “Chị em đâu, rốt cuộc có chuyện gì?”

      Chu Văn Hiên lạnh giọng : “Chị em đòi chia tay với , bảo hãy đến với em. Tả Á, người chính là chị của em, chưa bao giờ thích em cả, chỉ coi em như em mà thôi. Cho nên em đừng lung tung ở trước mặt chị của em nữa, có được ?”

      ra cả chị và Chu đều biết bí mật mà chôn giấu ở trong lòng bấy lâu nay, còn mình cứ như con ngóc luôn liều mạng che giấu. Mà cả hai biết mình đau lòng, nhưng vẫn quyết định đến với nhau. Họ làm vậy là sai chăng? , họ hề sai, nhau phải ở bên nhau. Người sai chính là mình mới đúng, nhưng lòng mình hề muốn có kết quả như vậy.

      Cổ họng nghẹn ngào gay gắt, muốn nhưng thể thốt thành lời, muốn khóc nhưng lại cảm thấy muốn bật cười. nở nụ cười hết sức quái dị, cổ họng vô cùng đau đớn gian nan mở miệng : “Phải, Chu Văn Hiên, là em thích , nhưng mà, thích người có tội hay sao? Nếu như có tội phải chăng là bởi vì lòng em thích người mà em nên thích? Nhưng em chưa bao giờ có ý nghĩ muốn chen vào phá hoại tình của của và chị hai. Em bỏ chị mình chỉ vì người đàn ông, cho nên, em có thích kiểu như hai người suy nghĩ đâu, cũng có hèn hạ đốn mạt như .”

      Chu Văn Hiên nhìn vẻ mặt tái nhợt của Tả Á, người mà mình luôn xem như đứa em . Bản thân nghĩ, có phải mình quá nặng lời rồi hay ? Dù sao, con bé vẫn chỉ là đứa trẻ. Nhưng chỉ cần nghĩ tới quyết liệt cùng dáng vẻ khóc lóc đòi chia tay của Tả Vi lúc đó, liền khiến cho trái tim chủ được mà rối loạn lên, chỉ mong Tả Á đừng phá hoại tình cảm của bọn họ mà thôi, “ tìm chị em, em ở nhà chờ , nếu chị em về nhà gọi điện thoại cho !” xong, ta vội vã bỏ , được vài bước bỗng quay đầu lại , “Em….Cũng đừng lo lắng quá, có lẽ chị em chỉ muốn tránh mặt thôi.”

      Nhưng Tả Á cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn như tơ vò. Tại sao chịu cứ giả vờ như biết, như vậy phải rất tốt sao? Tại sao phải đem vết thương đó vạch trần phơi bày ra mặt người khác, tại sao chứ?

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương11: nhà để về

      Tả Á biết chị và Chu có chia tay hay , bởi vì ngay trong đêm đó, ba mẹ và chị hai, ba người cùng nhau đến căn nhà này.

      Vẻ mặt mẹ Điền Văn Lệ có vẻ tốt, còn ba Tả Quốc Cường vẫn là người cha hiền lành. Trong mắt hề có trách móc nặng nề mà chỉ là trầm mặc ngồi ở đó. Hai vợ chồng từ sau khi ly hôn kiếm khi có dịp xuất cùng nhau như thế. Sau khi thương lượng xong, mọi người quyết định để Tả Á về ở cùng cha Tả Quốc Cường nhưng Tả Á kiên quyết , thà rằng ngủ ở ngoài đường cũng chịu .

      Cuối cùng, ngay đêm hôm đó, Điền Văn Lệ bảo Tả Á thu dọn số đồ đạc rồi theo bà. Tả Á chịu đến nhà ba mình ở là bởi vì chán ghét căn nhà đó của ông, mà đó cũng phải là nhà của . Ở đó có bà mẹ kế xinh đẹp và em cùng cha khác mẹ chỉ thua độ nửa tuổi. cần thắc mắc tại sao mình lại có em chỉ hơn mình có vài tháng tuổi, cũng cần lấy làm ngạc nhiên tại sao mẹ ruột của mình lại chẳng buồn quan tâm đến mình?

      Là bởi vì, trong khoảng thời gian bà mang thai , người cha phong độ lịch lãm bởi vì người vợ khổ cực thai nghén đứa con của mình ông lại kiềm chế được bản thân, nên ra ngoài vụng trộm. Cho nên mới có đứa em chỉ tuổi hơn mình vài tháng.

      Khi còn bé, luôn hiểu tại sao mẹ bao giờ ôm mình, hôn mình mà chỉ dành những tình cảm đó cho chị hai. Mãi đến ba năm trước, khi ba mẹ đỗ vỡ muốn ly hôn, mới biết được bởi vì xuất của mình cũng chính là lúc ba phản bội mẹ. Mẹ hận ba nên cũng ghét lây luôn cả mình.

      Mọi chuyện qua lâu vậy rồi mà mẹ vẫn tha thứ cho ba, cũng nhiều lần ầm ĩ đòi ly hôn nhưng còn bận tâm đến hai chị em , mới cố gắng chịu đựng cho đến ba năm trước, cuối cùng cũng thể tiếp tục kiên trì được nữa mà ly hôn.

      Chẳng hiểu tại sao, đây cũng là nguyên nhân mà ghét luôn cả Chung Dương về điểm lạm tình kia. Đàn ông như thế, trực giác mách bảo nên tránh xa.

      Vào đến nhà, cha dượng Kiều Vân mặc bộ áo ngủ màu xanh đậm, tươi cười tới đón lấy túi đồ giúp rồi : “Tiểu Á về rồi à, mẹ con cứ nhắc tới con mãi, mau vào nhà !”

      Dượng là người đàn ông trung niên tính tình ôn hòa, đối xử với rất tốt, có điều mẹ mình xưa nay đâu có thích mình. Sao bà có thể nhắc tới mình đây?

      Điền Văn Lệ đổi giày, chỉ tay vào căn phòng ngủ lạnh nhạt : “Phòng ngủ dọn sạch sẵn cho con rồi, ngủ sớm !”

      Tả Á trả lời, kéo theo túi đồ của mình vào, trước đây cũng từng ngủ ở căn phòng này, tất cả mọi thứ vẫn có gì thay đổi.

      Tắm rửa xong, Tả Á thay ra bộ quần áo ngủ có hình vẽ đầu heo con, sau đó tắt đèn ngủ. Căn phòng và chị từng ở chung bây giờ còn là nhà của mình nữa, nơi này cũng phải là nhà của mình, nơi ba ở cũng phải là nhà của mình, vậy nhà mình ở đâu đây?

      Sáng sớm hôm sau khi thức dậy, mẹ chuẩn bị sẵn bữa sáng, sau khi rửa mặt xong dượng với : “Tiểu Á, tới ăn sáng , mẹ con làm những món mà con thích nhất đó.”

      Tả Á nhìn nhìn mẹ mình, nhưng mẹ vẫn chỉ ngồi đó ăn cơm thèm ngước lên nhìn tới , coi như khí. Mẹ, đây là mẹ ruột của mình, đến nỗi thèm liếc mắt nhìn đến mình lấy lần. Mẹ thích mình, dượng ấy cần gì phải quan tâm lấy lòng mình chứ. Mà , có lẽ là sợ mình khó chịu mà thôi.

      “Con sắp trễ rồi!” Tả Á nhưng quay đầu lại, lòng mà , cảm thấy có phần hận ba vì phản bội mẹ, nếu như phải bị ba phản bội, mẹ thương mình hơn. Tả Á muốn mở cửa ra bỗng đâu có cánh tay chống lên khung cửa, ngay sau đó đỉnh đầu vang lên going lạnh như băng: “Ăn cơm rồi !”

      Từng đường nét khuôn mặt đều mang vẻ rét lạnh, hề có chút độ ấm nào khắc sâu vào trong mắt . Tròng mắt đen sắc bén mà lạnh lùng, khiến cho người ta có cảm giác con người này hung ác và vô tình, hơn nữa còn làm cho người ta e ngại dám đến gần. Vẻ điển trai của ta như được điêu khắc tuấn mỹ chê vào đâu được. Vóc người cao tầm 1m85, nhưng Tả Á lại cảm thấy mặt mũi ta y hệt như Diêm Vương, cả đời chỉ có thể độc mình.

      ta là em trai của dượng, cũng là cánh tay đắc lực trong công ty của dượng và cũng là người thừa kế, bởi vì dượng có con. ta thường hay đến ở lại, quan hệ giữa dượng Kiều Vân và ta có điểm khác gì tình cha con.

      “Tôi sắp bị trễ rồi!” Tả Á cau mày vui trả lời, nhưng hề có vẻ bướng bỉnh như thường ngày, cũng biết tại sao, lại cảm thấy có phần sờ sợ ta, có lẽ là bởi vì cặp mắt kia của ta quá mức lạnh lùng.

      lát tôi đưa em đến trường!” Sắc mặt ta vẫn tỏ ra chút biểu cảm nào, sóng mắt đổi nhưng vẻ lạnh lẽo mặt ấy cho thấy ta rất tức giận.

      “Tôi quen ngồi xe người lạ, cảm ơn!” Tả Á đẩy tay ta ra, tông cửa xông ra ngoài, cùng lúc đó nghe được tiếng mẹ mình vọng tới từ phía: “Mặc kệ nó, ngồi xuống ăn cơm .”

      Trong lòng Tả Á cảm thấy trống rỗng, nếu mặc kệ mình, vậy tại sao còn bắt mình về đây làm gì? Nếu mặc kệ mình, vậy mình có sống hay chết cũng đừng có quan tâm?

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương12: Kiều Trạch mặt lạnh

      Tả Á lang thang đường, hầu như màng bận tâm đến mọi thứ, quên luôn cả việc cần phải tới trường học, chỉ biết trong lòng rất buồn bã khó chịu.

      Chuông điện thoại di động bỗng vang lên, chớp mắt đôi mắt ngập nước mơ hồ nhìn số của Chung Dương qua màn hình điện thoại di động. Lại là ta, tại sao chịu để cho mình được yên chứ, ta chẳng qua chỉ muốn chơi trò săn đuổi với mình mà thôi, nhưng mình lại có hứng thú.

      Tả Á còn từ chối như lúc trước mà nhận nghe máy, còn chưa kịp lên tiếng Chung Dương ở đầu điện thoại bên kia hỏi trước: “ phải em học sao, lững thững ở đường làm gì hả?”

      Nghe Chung Dương , nhìn quanh quất bốn phía, giữa dòng xe cộ nhộn nhịp qua lại, nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen của Chung Dương đỗ ở phía làn đường đối diện. ta ló đầu qua cửa xe đưa tay ngoắc ngoắc về phía , đồng thời cũng hỏi qua điện thoại với vẻ khó hiểu: “Em khóc ư? Sao vậy? , ai ức hiếp em, đây giúp em trút giận?”

      vẫn trả lời, Chung Dương cũng tắt luôn điện thoại, bước xuống xe về phía . Nhìn thấy vành mắt Tả Á đỏ ngầu liền hỏi: “Có chuyện gì?”

      ngước nhìn khuôn mặt điển trai của Chung Dương qua đôi mắt đỏ ửng, gằn từng chữ hỏi: “Có phải muốn theo đuổi tôi hay ?”

      chau mày cười : “ thiết nghĩ mình thể quá ràng rồi, đúng là có hứng thú với em.”

      Tả Á thẳng người ưỡn vai, vươn tay vỗ vỗ vai Chung Dương, ra vẻ đồng cảm : “Vậy xin lỗi nha, tôi có ý định đón nhận việc được người khác theo đuổi, mà tôi muốn kết hôn, có hứng thú ?”

      nhịn được cười rộ lên, đưa ta sờ trán Tả Á: “ bé ngốc này, em phát sốt đấy chứ?”

      Tả Á hất tay Chung Dương ra tức giận : “Tôi rất nghiêm túc, còn hơn cả vàng nữa đấy, nếu như muốn có thêm khoản nợ nữa trong danh sách ong bướm của mình xin đừng đến chêu chọc tôi nữa, ok?” Dáng vẻ vốn dĩ rất đáng thương nhưng trong nháy mắt trở nên có chút ngang tàng phách lối, có chút hung hăng lớn lối, ngay sau đó vung lên chiếc cặp quay đầu bỏ .

      Chung Dương chạy theo níu tay lại: “Em sao chứ…Em bao nhiêu tuổi mà đòi kết hôn, cũng chưa tới tuổi kết hôn theo quy định pháp luật, đừng em bị động kinh ấy chứ, hình như tâm tình em tốt, hay là để đưa em chơi nhé?”

      Tả Á ngước đầu nhìn , rất nghiêm túc : “Chung Dương, tôi rất ràng, tôi chẳng phải là thanh cao gì, mà tôi là người biết chấp nhận thực hơn so với người khác. Càng biết bản thân mình muốn cái gì nhất, cho nên, tôi phí thời gian để chơi với , tìm người khác chơi cùng với mình , ok?”

      “Oh.” Chung Dương cười gian hỏi: “Vậy em muốn thế nào?”
      Tả Á hất tay ra, nhún nhún vai : “Tôi muốn có gia đình, muốn có người chồng chung thủy và ở bên cạnh mình cả đời, tôi muốn kết hôn. Xin hỏi, đại gia Chung đây, có bằng lòng vì tôi mà bỏ cả rừng hoa hay ? Đó là những gì tôi muốn, có thể cho tôi sao?”

      Chung Dương trầm mặc, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào mặt Tả Á, mới có chừng này tuổi, sao lại có tư tưởng già dạn như vậy?

      “Tôi phải đến trường rồi, làm ơn đừng theo tôi nữa.”

      Tả Á xong xoay người ngoắc chiếc taxi bảo đưa mình tới trường học.

      Chung Dương đuổi theo nữa, chỉ lẳng lặng dứng yên ở nơi đó. Trong đôi mắt đen lên vẻ sâu xa, biết suy nghĩ gì. bé mới có mười tám tuổi đầu muốn kết hôn? Có lộn hay hả? Mình 25 tuổi, lúc nào cũng cho rằng hôn nhân chính là cái lồng giam. Nhún nhún vai, muốn băng qua đường lấy xe phát xe mình bị xe tải kéo , thầm mắng tiếng “khốn kiếp”.

      Con bé chết tiệt kia, chắc chắn là sớm nhìn thấy xe mình bị kéo , vậy mà cũng báo với mình tiếng.

      ***

      Lúc Tả Á tới trường học qua tiết thứ hai, cũng may là có tiết của thầy chủ nhiệm. Chuyện lần trước Tả Á gây ra mọi người đều biết, lớp trưởng tốt bụng có báo lên thiếu tiết học, cho nên tránh được kiếp nạn.

      Chung Tĩnh rất lo lắng cho Tả Á, hoàn cảnh nay của gia đình Tả Á, ít nhiều gì cũng biết được đôi chút. Nhưng thái độ xem như có chuyện gì của Tả Á làm cho Chung Tĩnh nghĩ có lẽ cung có vấn đề gì lớn, chẳng qua chỉ là dọn về sống chung cùng cha dượng mà thôi, việc cũng đến mức phức tạp.

      Tả Á trở nên ngoan ngoãn hơn, lên lớp và tan học rất đúng giờ. trốn học, gây chuyện nữa, mà Chung Dương cũng mất tích luôn từ dạo đó. Tả Á nghĩ, nếu như ngày hôm đó Chung Dương cũng đồng ý với ý tưởng điên rồ kia của mình, có lẽ cũng làm như vậy . Tìm nơi tốt để mình gửi gắm.

      Đúng vậy, rất thực tế, tình của mình còn, cho nên cần tình nữa, tình là thứ thể tin tưởng nhất, chỉ cần thứ già mà mình có thể nắm chắc. Chung Dương là Playboy chính hiệu, bảo ta kết hôn, biết điều đó là thể, cho nên chỉ cố ý dọa ta chút, chỉ muốn đừng bám lấy trêu chọc mình nữa.

      Con người rất kỳ lạ, khi nhìn thấy Chung Dương có cảm giác rất chán ghét, đến khi thấy ta thời gian dài lại nhớ tới những điểm tốt của ta. Nhớ về người tốt, cảm thấy dễ chịu hơn khi phải oán người xấu.

      ***

      Trong đầu Chung Dương luôn vương vất những lời của Tả Á, chỉ là bé mới lớn, lại muốn đem mình nhốt vào cái lồng giam hôn nhân, buồn cười. Liên tục suốt mười ngày qua, kiềm chế thôi thúc từ bản thân tìm Tả Á, mà trở lại với cuộc sống ăn chơi trụy lạc trước đây, bên cạnh cũng có đủ loại phụ nữ, kinh nghiệm có, xinh đẹp có, động lòng người cũng có. Nhưng có tình , chỉ có tiền bạc cùng tình dục.

      Giờ phút này, dưới người với dáng người đẫy đà, là báu vật hiếm có, ngừng ra sức vận động, bên tai là tiếng ngâm nga rên rỉ rất có kỹ thuật của .

      làn da nâu của rỉ ra lấm tấm từng giọt mồ hôi, bàn tay bao trọn bầu ngực của nọ. Cạnh giường là quần áo của hai người vứt bừa bãi mặt đất. Sau cơn ái tình lần cuối, thân thể cao lớn của đổ ập lên người gục đầu thở dốc.

      , tuyệt!” được thỏa mãn rủ rỉ , bàn tay nhàng vuốt ve lên sống lưng màu đồng của Chung Dương.

      Chung Dương đột nhiên cảm thấy trong người bực dọc, trở mình bước xuống giường, xé tấm chi phiếu đặt ở đầu giường, “Lấy rồi , tiễn!” xong liền tới phòng tắm.

      nọ nghe Chung Dương như vậy, cũng hiểu mối quan hệ duy trì trong mấy ngày qua kết thúc, có phần cam lòng, nhưng khi cầm tấm chi phiếu lên mặt nở nụ cười hài lòng, ít ra, về mặc tiền bạc ta cũng rộng rãi với mình. Cất chi phiếu vào trong túi, mặc xong quần áo rồi to giọng : “ , em đây, lúc nào nhớ em cứ gọi điện cho em nhé!”

      Chung Dương chỉ lo tắm rửa chà sát cơ thể mình, chẳng màng quan tâm tới lời của kia. Trong lòng kiềm được nghĩ, Tả Á làm tìm đại tên nào đó gả chứ?

      Ngày hôm sau, thời điểm Tả Á tan học, Chung Dương lái xe tới dừng ở bên ngoài cổng trường. Nhìn tốp học sinh ùn ùn ra, lúc vừa định gọi điện cho Tả Á nhìn thấy Tả Á lên xe người đàn ông, lái về hướng phía mình. Vội vàng liếc nhìn qua, nhìn thấy chỗ tài xế ngồi là người đàn ông trẻ tuổi, mặt mũi cũng đẹp trai nhưng có vẻ lạnh nhạt.

      Lòng Chung Dương nhịn được mà thấy lo lắng, tức giận thở phì phò nện tay vào vô-lăng, tên đó là ai? Chẳng lẽ ta tìm đàn ông sao? Trong nháy mắt, có cảm giác như món đồ quý của mình bị người khác cướp , bức bối gãi gãi đầu. Chẳng lẽ mình thích nhóc con này rồi sao, hay là mình bị trúng tà rồi?

      ***

      Tả Á ngồi xe với vẻ mặt buồn xo, dựa nghiêng người vào cửa xe nhìn dòng người tấp nập ở bên ngoài. Người đàn ông mặt lạnh ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi: “ vui sao?”

      Tả Á quay đầu lại nhìn ta, hiểu tại sao ta lại tự dưng tới đón mình. Mà lại chưa muốn về nhà, nhíu nhíu mày trả lời: “ có!”

      Kiều Trạch thêm gì nữa, mặt mũi vẫn lạnh băng chút độ ấm. Xe chạy về phương hướng mà Tả Á thấy hoàn toàn xa lạ: “ muốn đưa tôi đâu?”

      vẫn chuyên chú lái xe trả lời, Tả Á cũng lười hỏi lại. Thường ngày ta thích chuyện, có hỏi cũng vô ích. Tuy mấy thân thiết với ta, nhưng dù sao cũng từng tiếp xúc nửa năm, về mặc này, Tả Á nhận khong ít thái độ lạnh lùng từ phía ta. Có lúc từng nghĩ, dượng Kiều Vân là người đàn ông điềm đạm ôn hòa, sao em trai của mình lại là người lạnh nhạt khó gần như thế. tuy lời nào nhưng cũng khiến người khác cảm thấy e sợ.

      Xe dừng lại trước khu dân cư cao cấp. ta đằng trước, Tả Á theo ở phía sau. Chẵng lẽ đây là nhà ta ư? Tả Á lo mải mê nhìn chung quanh, cẩn thận đâm sầm vào người ở phía trước đột nhiên dừng lại, cơ thể rắn chắc như đá cụng vào trán khiến thấy đau nhói.

      vẫn lạnh lùng nhìn , sau đó hơi nghiêng người tới cầm lấy chiếc cặp từ tay . vốn muốn từ chối, nhưng khi chạm phải ánh mắt kia khiến thể buông ra. Chiếc cặp trong tay nhìn có vể cồng kềnh đến khi chuyển sang tay lại giống như món đồ chơi thiếu nhi.

      Vào thang máy lên tầng chín. Sau đó mở cửa cho vào nhà, Tả Á vừa cúi đầu xuống đổi giày nhìn thấy chú chó lông xù màu trắng ngoe nguẩy cái đuôi bổ nhào phóng tới hướng , quấn chặt lấy cổ chân .

      “Ối!” Tả Á hoảng hốt thốt lên, nhắm chặt hai mắt ngã ập vào lồng ngực bền chắc của Kiều Trạch. Chưa quên chuyện lần trước bị chó điên tấn công, nỗi sợ hãi khủng khiếp ấy khiến cho khuôn mặt bé của trong nháy mắt trắng bệch.

      “Kỵ Sĩ, ngồi xuống!” Kiều Trạch ra lệnh cho chú chó đáng ngồi xuống. Nhưng tiếc rằng Kỵ Sĩ nhà chúng ta mấy khi được nhìn thấy người đẹp, ngún nguẩy mới là lạ. Nào có chịu nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, cứ khư khư vẫy cái đuôi quấn chặt chân Tả Á, còn ngước lên nhìn Tả Á với ánh mắt vô tội.

      Kiều Trạch trông thấy dáng vẻ sợ hãi kia của Tả Á, hai cánh tay duỗi ra bế xốc Tả Á lên nhưng Kỵ Sĩ vẫn chịu buông tha bám theo lên đùi Tả Á, đung đưa giữa trung.
      Tả Á nhắm mắt ôm chặt lấy cổ , hoảng sợ : “ bảo nó tránh ra!”

      Kiều Trạch bế Tả Á tới để ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, để mặc ngồi ở đó, tự mình thẳng vào phòng ngủ. Sau khi thay xong bộ đồ đơn giản mặc ở nhà trở ra, thấy Tả Á vẫn duy trì tư thế cứng ngắc ngồi tại chỗ cũ, trong mắt mang theo vẻ hoảng sợ nhìn trân trân vào Kỵ Sĩ.

      Tả Á cũng dám động đậy: “Nè, đem nó sang chỗ khác !”

      “Em nên học cách làm quen với nó!” Mặt Kiều Trạch vẫn có chút cảm xúc lên tiếng , xong liền tới phòng bếp.

      Người đàn ông này quả nhiên là máu lạnh, Tả Á thầm mắng trong lòng, sau đó thốt lên: “Tôi muốn về nhà!”

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương13: Đêm khuya về muộn
      Edit: TiêuKhang

      Tả Á la hét đòi về nhà, Kiều Trạch từ phòng bếp ra, mặt chút cảm xúc hỏi: “Muốn ăn gì?”

      “Tôi muốn…Về nhà…” Tả Á vốn định quát lên, nhưng khi thấy gương mặt lạnh nhạt đó của Kiều Trạch, nhịn được lại hạ thấp giọng.

      Kiều Trạch tới vươn tay bế Kỵ Sĩ xuống ghế sofa, ra lệnh cho nó về chỗ của mình, sau đó mới nhìn Tả Á : “E là được!”

      Tả Á nhìngương mặt điển trai nhưng quá mức nguội lạnh của ta, cố dằn giọng hỏi: “Tại…Tại sao?”

      ta cúi người xuống, cánh tay dài duỗi ra chống lên thành ghế sofa, khuôn mặt lạnh lùng kia đột nhiên kề sát lại gần Tả Á, mùi thuốc lá thoang thoảng lan tỏa lẫn vào hơi thở Tả Á, đôi môi mỏng khêu gợi gằn từng chữ : “ hai và mẹ em ra nước ngoài, tôi có nhiệm vụ chăm sóc em trước khi họ trở về.”

      Tả Á thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bảo mình và người đàn ông lạnh như núi băng này ở chung ư? Chỉ mới nghĩ tới đây thấy thở nổi, đầu như bị thiếu dưỡng khí, bị buồn bực nhàm chán đè nén mà chết mất.

      Đây chính là mẹ ruột của mình đó sao, tiếng nào bỏ ra nước ngoài, sau đó tùy tiện ném mình cho người xa lạ chăm sóc.

      “Tôi quay lại trường học, hoặc về nhà mình ở, tôi cũng có thể tự chăm sóc cho mình.” Tuy rằng có phần sợ ta, nhưng nhất định phải tỏ lập trường của mình.

      Kiều Trạch đứng thẳng người lên, lành lạnh quét mắt nhìn , “ là đến chỗ ba em ở, hai là ở lại nơi này, em hãy tự mình chọn.”

      Tả Á chỉ tức giận trừng mắt liếc chứ gì nữa. Cuộn người lại ghế sofa, cắn cắn ngón tay nhưng trong lòng thầm mắng: Đồ đầu gỗ, cứng nhắc như đá, lạnh như núi băng.

      “Thói quen rủa thầm người khác là tốt.” Giọng lạnh lùng của ta vang lên từ đỉnh đầu Tả Á, Tả Á chột dạ ngẩng đầu nhìn ta, nhưng chỉ thấy được bóng lưng cao lớn, ta vào nhà bếp chuẩn bị cơm tối.

      Tả Á nén được cau mày, ta biết làm sao, mình lại xấu ta? Trong lòng cảm thấy hơi áy náy….

      Cơm tối rất đơn giản, bốn mặn canh, nhưng đều những món mà Tả Á thích ăn. Hơn nữa, tài nấu ăn của ta rất tuyệt, Tả Á ăn no đến dạ dày căng cứng.

      Ăn xong cơm tối, đưa đến phòng ngủ. Ngoài suy nghĩ và dự đoán của Tả Á, phòng ngủ được thiết kế trang trí rất ấm áp, rất nữ tính. giường lại còn để con gấu bằng đồ chơi to, so với kếu cấu nam tính hóa ở phòng khách quả là khác nhau trời vực.

      “Quần áo của em giặt sạch và để trong ngăn tủ, còn gì nữa ngủ sớm .” Ngắn gọn xong, ta xoay người ra.

      Tả Á mở ra ngăn tủ, quả nhiên nhìn thấy quầ áo của mình được giặt sạch, trong lòng cảm thấy thoải mái khi bị người xa lạ ngang tàng chen vào quấy rầy cuộc sống của mình, nhưng bản thân lại có quyền kiểm soát.

      Tắm rửa xong, Tả Á ngủ mà ngồi ghế sofa ở phòng khách xem ti vi. xem nghe được tiếng bước chân, bỗng thấy Kiều Trạch mặc áo choàng tắm màu vàng nhạt hơi lộ cơ ngực ra từ căn phòng tắm khác, dùng khăn lông lau đầu tóc ướt sũng.

      Trong hoàn cảnh này, thế nhưng dáng vẻ nguội lạnh của ta cũng giảm bớt tí nào, nhìn bằng nửa con mắt, sẵn giọng hỏi, “Sao chưa ngủ?”

      Tả Á tiếp tục mở to mắt nhìn chằm chằm vào ti vi, “Mười giờ mới ngủ, bây giờ vẫn còn sớm, chưa ngủ được.”

      Kiều Trạch tới, đưa tay cầm lấy remote để bên cạnh tắt ti vi, sau đó ném cái remote lên bàn trà, cho thương lượng cũng như cãi lại : “ ngủ!”

      Tả Á ‘Hơ’ lên tiếng rồi đứng bật dậy, “ ngang ngược, dã man vừa thôi chứ…..Tôi ngủ.”

      Tròng mắt đen của híp lại, tỏa ra tia sáng rét lạnh. Tả Á ngước đầu lên nhìn kình lại với ta, nhìn khuôn mặt lạnh căm căm của ta mà trong lòng cảm thấy lo lắng.

      ngờ ta lại cau mày : “Có lẽ, em cần tôi cõng em vào?”

      cần!” Tả Á chút nghĩ ngợi hô lên, nhìn đôi mắt sâu lắng và gương mạnh lạnh tanh của ta, nghi ngờ ta làm . Du cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn về phòng ngủ.

      Phải còn chịu đựng cuộc sống như thế này bao lâu nữa? Tả Á sững người nhìn trân trân lên trần nhà.

      ***

      Ngày hôm sau khi tan học, Tả Á và Chung Tĩnh cùng ra khỏi cổng trường, Chung Tĩnh biết Tả Á có người đón, vì vậy tạm biệt xong liền về trước. Tả Á ngó tới ngó lui thấy xe của Kiều Trạch vẫn chưa tới, ngay lúc này thấy chiếc Land Rover màu đen đỗ sát bên cạnh . Chung Dương mở cửa xe mặt nở nụ cười quen thuộc : “Tả Á, lên xe !”

      “Tôi đợi người nhà.” Tả Á lạnh nhạt xong quay đầu sang chỗ khác.

      Chung Dương mở cửa xe, “Lên xe , tôi có vài lời muốn với em.”

      Tả Á từ chối: “Tôi nghĩ bữa đó tôi rất ràng rồi.”
      muốn nghe thử câu trả lời của sao, xong , cũng làm gì em cả, xong rồi sau này tuyệt đối bám lấy em nữa.” Chung Dương xong bước xuống xe, cười : “Lên xe !”

      Tả Á hơi do dự nhưng cũng lên xe, Chung Dương có vẻ như rất vui sướng, nở nụ cười tươi rói nổ máy cho xe chạy .

      Chung Dương lái xe tới bờ biển, nhưng có ý muốn xuống xe. Ánh mắt ngóng nhìn tới vùng biển xanh thẳm xa xa, thậm chí có chút mông lung, sau lúc lâu mới xoay người lại nhìn Tả Á , “Những lời em ngày đó là , đúng ?”

      Tả Á khựng lại chút rồi : “Ừ, là , có phải cảm thấy rất lạ lùng về ý nghĩ đó của tôi phải ?”

      Ngón tay suông dài của Chung Dương vuốt nhè lên môi mình cười : “Quả những lời em ngày hôm đó hù được tôi đấy, nhưng em vẫn còn học, gia đình em đồng ý sao?”

      Vẻ mặt đơn, Tả Á với giọng buồn buồn: “Nếu họ đồng ý, tới uống rượu chúc mừng tôi. Nếu đồng ý, cũng cản được tôi.”

      “Em và người nhà hòa hợp?”

      “Họ ly hôn, ai cũng có cuộc sống mới của mình, tôi nghĩ, tôi cũng nên cần cuộc sống mới.”

      Chung Dương nghe Tả Á , dường như hiểu ra, tại sao lại muốn có gia đình cho riêng mình, tìm nơi để nương tựa, “Con người tôi thế nào, chắc em cũng biết, mặt tồi tệ nhất của tôi em cũng chứng kiến, tôi cho rằng, ấn tượng của em về tôi hẳn là chẳng mấy gì tốt mới phải?”

      Tả Á trả lời, bởi vì ta trúng suy nghĩ của . Quả , mình chẳng có ấn tượng gì tốt về ta cả, có cảm giác ta chính là hạng cậu ấm con nhà giàu bất lương.

      “Tôi bám lấy em, là bởi vì tôi bị em hấp dẫn mà chẳng hiểu tại sao. Em và những người đàn bà tôi biết đều hoàn toàn khác xa nhau, rất là….. giống người bình thường.” Chung Dương nhìn thẳng vào mắt Tả Á, vươn tay giữ chặt bờ vai , giọng điệu sâu lắng : “Sau khi em những lời đó với tôi, tôi suy nghĩ rất lâu, cũng khắc chế bản thân được đến tìm em. Vì tôi nghĩ, chẳng qua em cũng chỉ là con bé mới lớn, bao lâu tôi nhanh chóng mà quên em. Nhưng Tả Á à, tôi thể quên được, tôi nghĩ, mình thích em rồi.”

      Đôi mắt như biết của Tả Á ngơ ngác nhìn Chung Dương, gian hẹp như khiến cho phản ứng của trở nên chậm chạp, vẻ mặt giải thích được , “Chẳng qua là cảm thấy mới mẻ, Chung Dương, đó phải là thích.”

      “Còn nhớ được những lời em , em muốn có mái nhà, người chồng chung thủy và ở bên cạnh em cả đời. Tả Á, chúng ta tìm hiểu , lấy cái này làm điều kiện khởi đầu, hãy làm bạn của , có được ?”

      Đầu óc Tả Á trong phút chốc rối loạn, Chung Dương muốn cưới mình? Tả Á kiềm được đưa tay sờ sờ lên trán Chung Dương, “ có phát sốt đó chứ?”

      Chung Dương đưa tay vòng lấy eo , để ngã vào lòng mình, tròng mắt đen sâu thẳm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tả Á, vô cùng nghiêm túc : “ rất tỉnh táo. Tả Á, nghiêm túc, phải vui đùa bốc đồng.”

      Tả Á đưa tay chống đỡ lồng ngực ra, vẻ mặt hoảng hốt thào hỏi: “Nhưng mà, tại sao?”

      Chung Dương chợt nổi cáu, nghiêng người tới đè Tả Á ngả ra thành ghế, “Bởi vì thích em. Em đừng là, những lời em hôm đó chỉ để trêu chọc ?”

      Tả Á đẩy cơ thể cao lớn của Chung Dương ra, đỏ mặt : “ ngồi dậy trước rồi hẵng !”

      Chung Dương trợn ngược hàng lông mày, bắt lấy tay Tả Á, ra vẻ hung dữ : “Nhóc con này, hết lòng hết dạ cả buổi, em cũng nên cho câu trả lời thích đáng chứ?”

      “Chờ tôi tốt nghiệp được , qua khỏi kỳ thi tôi cho câu trả lời.”

      biết nghe lời, cho hôn cái nào, xem như nụ hôn đính ước nhé.” Chung Dương hài hước xong, môi cũng ngần ngại hôn lên môi Tả Á.

      Tả Á được Chung Dương đưa về đến khu dân cư nơi Kiều Trạch ở. Lúc tạm biệt, Chung Dương hôn lên mặt cái kêu, gương mặt điển trai còn có ánh mắt sâu sắc mê người chứa đầy tình cảm. Nếu như hỏi người Chung Dương có điểm nào hấp dẫn được Tả Á, có lẽ chính là đôi mắt của , nó khiến cho người ta cưỡng lại được mà lún sâu vào rồi mê mẩn.

      Chung Dương lái xe rời , còn Tả Á lại vào khu chung cư. Về đến nhà, trong nhà hoàn toàn im ắng, hình như Kiều Trạch có ở đây, gọi thử vài tiếng có ai đáp lại. Xác định ta có ở đây, vừa mới thở phào nhõm nghe được tiếng cửa mở.

      quay đầu lại nhìn, là Kiều Trạch. Cổ áo sơ mi trắng hơi mở ra, cà vạt nới lỏng lệch sang bên, gương mặt vốn nguội lạnh của ta lúc này càng thêm dọa người, trong mắt giấu được tức giận hỏi, “ đâu vậy?”

      Tả Á để túi sách xuống : “ gặp người bạn!”

      Hình như ta giận , sấn tới tóm lấy cổ tay , vui : “Tại sao nghe điện thoại? Có biết người khác lo lắng hay ?”

      Tả Á xem điện thoại di động mới biết di động hết pin, cũng cảm thấy mình có phần đúng, về trễ như vậy cũng nên với ta tiếng, thấy sắc mặt dọa người của ta liền giải thích: “Xin lỗi, di động tôi hết pin, nên biết gọi.”

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương14: Đến kỳ thi tốt nghiệp
      Edit: TiêuKhang

      Kiều Trạch cau mày, lạnh lùng liếc xéo Tả Á, kế tiếp tiện tay giựt phăng cà vạt xuống, tay vừa hạ xuống khiến Tả Á bị dọa sợ phải lui về sau bước. Thấy phản ứng đó của Tả Á, ánh mắt càng thêm rét lạnh, giọng điệu kém phần nghiêm nghị : “Đừng có lần sau.”

      biết!” Tả Á ngoan ngoãn trả lời, cúi gằm đầu giống như mình đáng bị ta răn dạy mà chỉ biết ngoan ngoãn nhận lỗi.

      Kiều Trạch nhìn thoáng qua Tả Á, thêm gì nữa, cũng có lời nghiêm nghị trách mắng nào, mà xoay người tới phòng tắm. Bởi vì nóng lòng tìm , cả người ước đẫm mồ hôi, cần phải tắm rửa. Thận trọng kín đáo, trước giờ chính là phong cách của .

      Tả Á thở phào nhõm, để túi xách xuống, cũng cầm lấy áo ngủ tắm. Tắm xong ra thấy dường như Kiều Trạch định đến phòng bếp làm cơm tối. đứng ngoài cửa phòng bếp nhìn bóng dáng cao lớn bận rộn của ta ở bên trong, nhìn kiểu nào cũng cảm thấy thích hợp. người đàn ông lạnh lùng mạnh mẽ như ta, có thể vào bếp làm cơm nấu canh, thể nào tưởng tượng nổi. Nhưng mỗi động tác của ta đều nhàng nhuần nhuyễn, khiến tầm mắt Tả Á nhịn được dõi theo từng ngón tay suông dài của cầm dao sắt thức ăn. Cách cầm dao thuần thục cùng với đôi tay đẹp đẽ kia, cứ thế sửng sốt nhìn hồi lâu mới hoàn hồn : “Kiều Trạch, tôi ăn rồi, đừng làm phần cho tôi.”

      Kiều Trạch quay đầu lại nhìn , giọng điệu lạnh nhạt trước sau như : “Ngủ sớm !”

      Tả Á gật đầu, xoay người ra, cũng dám mở ti vi xem, đành phải trở lại phòng ngủ ngồi ở trước bàn suy nghĩ. Bất tri bất giác nằm xuống bàn ngủ gục. Tư thế ngủ này luyện tập rất nhiều lần ở trường học, cho nên Tả Á cảm thấy có gì thoải mái.

      Kiều Trạch ăn cơm xong ra, loáng thoáng thấy được ánh sáng đèn qua khe hở từ cửa phòng ngủ Tả Á. giơ tay gõ cửa nhưng bên trong có động tĩnh gì. Tự tay đẩy cửa vào, trông thấy Tả Á nằm nghiêng mặt lên bàn ngủ, trong tay còn cầm quyển sách xiên xẹo. Hàng lông mày đậm đen thoáng nhíu lại, tới luồn tay bế lên, động tác vô cùng êm ái đặt lên giường, sau đó đắp chăn mỏng lên cho .

      Đôi con ngươi lạnh lùng mà sâu lắng lẳng lặng nhìn chăm chú dáng vẻ ngủ say của Tả Á. Thấy hơi nhíu lại đầu lông mày, kiềm được vươn tay vuốt , cuối cùng đứng dậy tắt đèn ra khỏi phòng.

      ***

      Dưới giám sát của Kiều Trạch, Tả Á trở nên rất có nề nếp. Theo trình tự đến giờ lên lớp, tan học ngoan ngoãn chờ Kiều Trạch tới đón. Hầu như mỗi lần tới giờ ra khỏi cổng trường Kiều Trạch đều đợi sẵn ở bên ngoài rồi.

      Chung Dương cũng tạm thời án binh bất động, chỉ liên lạc với qua điện thoại. Bảo phải cố gắng học cho tốt, sắp tới kỳ thi tốt nghiệp cho nên tạm thời đến quấy rầy , đợi câu trả lời của .

      ra , những lúc ở bên cạnh Chung Dương cảm thấy rất dễ chịu, có lúc làm ra vài chuyện ngượng ngùng cũng biết nên khóc hay cười. Nhưng mà, tóm lại là cảm thấy rất thoải mái.

      Khoảng thời gian này chị hai cũng có tới thăm lần, chỉ tới mình Chu cùng. Tả Á muốn hỏi thăm chị và Chu làm lành lại chưa, nhưng lời đến khóe miệng lại đành nuốt xuống.

      cố gắng muốn nghĩ tới Chu nữa. Bởi vì cảm thấy, nếu trong lòng cứ mơ tưởng đến Chu, đó là việc làm có đạo đức. Tương lai ấy là rể của mình, bản thân cứ thầm lén lút nghĩ tới rể mình quả mình đúng là rất xấu xa.

      Đây chẳng qua chỉ là nỗi buồn thầm mến mà thôi, khoảnh khắc đứng đỉnh núi cao ấy, cũng quyết tâm thích nữa rồi.

      Chớp mắt đến kỳ thi tốt nghiệp trung học, thời tiết cũng bắt đầu vào hạ, cái nóng gay gắt khiến cho tư tưởng của thí sinh vốn bị áp lực lại càng tăng thêm gấp bội. Kiều Trạch đưa tới trường thi, lúc Tả Á định xuống xe, Kiều Trạch lại hiếm khi mở miệng hỏi: “Muốn học đại học sao?”

      Tả Á suy nghĩ lúc rồi : “Muốn, nhưng đó phải là ước mơ cuối cùng của tôi, chỉ là chuyện nên làm thôi.”

      “Làm bài thuận lợi.” Kiều Trạch ngắn gọn xong chuyển tầm mắt về phương hướng phía trước.

      Tả Á xuống xe, vẫy tay tạm biệt với xong xoay người bước vào ‘chiến trường’.

      Sau khi thi xong phần ngữ văn trong buổi sáng, Tả Á bước ra ngoài thấy có rất nhiều phụ huynh sốt ruột đợi con mình tan thi, có lẽ quan tâm muốn biết con mình thi cử thế nào. ra cảm thấy chuyện đó cần thiết, nhưng lại có chút ngưỡng mộ.

      Tả Á nghĩ, nếu như ba mẹ mình đột nhiên xuất , nhất định mình giật mình mà nhảy dựng lên mất. Kiều Trạch trưa nay thể tới đón ăn cơm, vì công ty có chuyện quan trọng cần ta đến trấn bên chuyến, phải tới chiều mới về.

      định sang quán ăn gần trường học để ăn cơm, bỗng thấy bóng dáng quen thuộc lẫn trong đám người nóng nảy tới lui. Bóng dáng cao lớn rắn rỏi, khuôn mặt điển trai có vẻ sốt ruột, bởi vì trời nóng, làn da nâu sậm cánh tay của tuôn ra lấm tấm mồ hôi óng ánh ửng dưới ánh mặt trời.

      Là Chung Dương? ngờ lại đến đây, lòng Tả có chút biến hóa nho , vẻ mặt lo lắng đó khiến cho trái tim thấy rất cảm động.

      Có lẽ cảm nhận được có người nhìn mình, người đàn ông cao lớn ấy quay ngược đầu lại, khi nhìn thấy Tả Á, giấu được vẻ vui mừng vẫy vẫy tay với Tả Á, sải bước về phía .

      Tả Á nhìn mồ hôi lấm tấm trán , nhịn được : “Sao tới đây, trời nóng thế mà lại đứng đợi ở nơi này, có bị ngốc vậy?”

      “Bạn chính thức thi, có thể đến sao?” Chung Dương xong vươn tay tới ôm lấy vai hỏi: “Sao rồi, bé cưng, thi cử thế nào hả?”

      Tả Á cau mày đẩy ra, “Nè, đừng có gọi như vậy, nghe buồn nôn quá, gì mà bé cưng, rồi nào là bạn chính thức.”

      Chung Dương phì cười càng ôm chặt hơn, “Gọi vậy cho thân mật hơn thôi mà, bé cưng, , dẫn em ăn, chiều còn phải đấu trận nữa đấy.”

      Tả Á tránh né cái ôm của chau mày : “Ăn cơm cũng được, nhưng địa điểm phải do em chọn.”

      Chung Dương cười cười : “Được thôi, dẫn đường !”

      Tả Á cũng mỉm cười, tâm tình trở nên rất tốt, dẫn Chung Dương đến quán lẩu ở lối bộ đối diện với trường học.

      Nhìn nồi lẩu bốc hơi nóng hổi, Chung Dương cau mày, “ phải chứ, trời nóng như vậy, còn ăn cái thứ đồ này, khác gì bị cực hình hả?”

      Tả Á liếc xéo : “Lấy đâu ra hơi mà nhiều quá vậy, hôm nay em mời khách, chỉ cần nhiệt tình ăn là được.”

      “Nè, nè, đâu thể để em mời chứ.”

      “Vậy , em ăn mình.”

      “Đừng vậy mà, ăn thôi bộ được sao, tại sao phải mời mới chịu hả?”

      Tả Á nhìn thẳng vào Chung Dương, bằng giọng rất chân thành: “ đến đây với em, em thấy rất vui, cảm ơn !”

      Chung Dương vuốt vuốt đầu Tả Á , “Đồ ngốc, chút chuyện này mà cũng làm cho em cảm động à, mau ăn , lát còn phải vào thi nữa.”

      biết vì sao ngay lúc này trong lòng Chung Dương cảm thấy hơi khó chịu, thi tốt nghiệp trung học là ngày quan trọng nhất đời người, bậc làm cha mẹ lẽ ra phải coi trọng hơn cả thí sinh mới phải, mà ba mẹ bé này thế nhưng lại chẳng hề quan tâm.

      Còn lâu mình mới ngốc, chẳng qua trong lòng rất cảm động, như thể giữa ngày hè chói chang mang đến cho dòng nước mát. Tả Á gắp lên miếng thịt dê bỏ vào trong chén cười : “ cũng ăn , cái này gọi là khiêu chiến, có hiểu hay ?”

      “Được, có người mời khách, đâu thể ăn chứ.”

      Hai người cười cười , ăn lẩu xong, Chung Dương đưa Tả Á về đến trước cổng trường học. Tả Á bảo về trước, rằng buổi chiều có người tới đón . Chung Dương vốn muốn hỏi có phải là người đàn ông lần trước hay , nhưng cuối cùng vẫn có hỏi, chỉ dặn dò thi cho tốt, sau đó rời .

      Còn Tả Á chuẩn bị bước vào cuộc thi buổi chiều.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :