1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cần "Sex" không cần yêu - Hồ ly (104c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương5: Tôi làm cho em coi


      Tiểu Lưu lái xe với tốc độ cực nhanh, chỉ mới mấy phút tới bệnh viện ở gần đó, vừa vào tới liền có tá tới đón đưa Chung Dương xử lý vết thương. Xem ra là có người đánh tiếng trước khi mọi người đến rồi. người mặc đồng phục cảnh sát cùng với nam nữ nên cũng khó để phân biệt.

      Sát trùng miệng vết thương, tiêm vắc-xin phòng bệnh xong, cuối cùng bác sĩ căn dặn ngày giờ lần sau tái khám, sau đó Chung Dương được đưa ra ngoài. Chung Dương bảo Tiểu Lưu về trước, bởi vì miệng vết thương lớn như hạt mẹ của mình xử lý tốt nên lái xe cũng có gì đáng ngại.

      Chung Dương nhìn sang Tả Á như vẫn còn khiếp sợ chưa hoàn hồn, tới vịn lấy vai , “ thôi, đây dẫn em ăn cơm để giảm bớt hoảng sợ!”

      Tả Á chau mày, hất ra cánh tay có lễ phép của , “Chuyện ngày hôm nay rất cám ơn , nhớ đúng ngày đến tái khám, tôi về trường học trước đây!”

      Chung Dương cau mày, đôi mắt đen quyến rũ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Tả Á, “Chỉ cám ơn suông vậy thôi sao?”

      Tả Á nghĩ tới tình huống khi nãy Chung Dương bảo vệ cho mình, dù có vài lời vô tình muốn ra nhưng lại thể nào mở miệng được, thở hắt ra với vẻ miễn cưỡng: “Vậy…..Tôi mời dùng cơm!”

      Chung Dương vươn tay ôm eo Tả Á lời nào thẳng ra ngoài, “Sao tôi có thể để học sinh như em tốn kém được, muốn cám ơn tôi đừng giận tôi nữa!”

      Tả Á nhìn nhìn bộ đồ tây trang sang trọng của Chung Dương bị chó cào rách để lộ ra ra nửa cánh tay màu nâu sậm cũng có ít dấu trầy xướt của chó điên để lại, vì vậy mà lần nữa lựa chọn im lặng theo Chung Dương ra ngoài, đồng thời cũng nhớ tới bộ dáng hùng tàn bạo mới vừa rồi của Chung Dương, nén được ngẩng đầu lên nhìn , thế nhưng giờ biến trở về là chú đẹp trai.

      Có điều Tả Á ngờ là Chung Dương lại đưa tới Đế Đô nơi mà có lối sống xa hoa đốt tiền nhất thành phố.

      xoay người muốn bỏ , “Chung Dương, hơi quá đáng rồi đó, những chỗ thế này tôi vào được, tôi vẫn chưa đủ tuổi thành niên!” là người sống có nề nếp.

      Nhưng Chung Dương lại ngang ngược ôm vào lòng, kiên quyết dẫn vào bên trong, “Em mà cũng có lúc biết sợ sao, tôi đâu có ăn thịt em đâu mà lo, ca hát chút để giải bớt áp lực thôi.”

      Tả Á bị Chung Dương ôm kéo vào trong, tới căn phòng được bao sẵn, lúc mở cửa nhìn thấy bên trong ngồi ít người vui vẻ uống rượu, say sưa ca hát. Cả trai lẫn có sáu bảy người, thấy cả hai vào rối rít ngẩng đầu lên nhìn, trai xinh đẹp vô cùng bắt mắt.

      người trong số đó cười hô lên: “Sao giờ cậu mới tới, làm bọn này đợi cậu sốt cả ruột!”

      phải mọi người chơi rất vui vẻ sao?” Chung Dương ôm Tả Á vào trong ngồi xuống ghế sofa.

      thanh niên hát bài Ngũ Bách mà y hệt như quỷ than khóc để microphone xuống qua ngồi xuống cạnh Chung Dương, đôi mắt hoa đào quan sát Tả Á hồi rồi đưa tay vỗ mạnh lên vai Chung Dương cái, “Người em, tìm đâu ra bé xinh xắn như vậy hả?”

      Chung Dương vươn tay vỗ nhè lên vai Tả Á, nhìn tới mọi người chớp mắt : “Bạn của mình, tên là Tả Á!”

      Người thanh niên nọ cười hì hì : “ em cứ chơi vui vẻ , đừng có ngại, nếu Chung Dương bắt nạt em hãy với , giúp em dạy dỗ cậu ta.”

      “Được rồi, lo cho cậu .” Chung Dương nể mặt đẩy mạnh người thanh niên nọ ra, muốn cậu ta sáp lại quá gần Tả Á.

      “Tôi thấy khỏe, tôi muốn về trước!” Tả Á còn kiên nhẫn nữa đứng dậy, thực thích môi trường này.

      Người thanh niên có đôi mắt đào hoa cũng là người thông minh, liếc mắt cái nhìn ra hai người này có gì đó rất bất thường, vội : “Nè, em , em đâu thể bỏ vậy được, thế nào cũng phải ăn mừng xong sinh nhật của Chung Dương rồi mới chứ.”

      Mọi người hùa theo : “Phải đó, phải đó, hôm nay chính là sinh nhật bước sang tuổi hai mươi lăm của Chung Dương, ở lại chơi chút rồi hẵng !”

      Mọi người lên tiếng như vậy, Tả Á thấy cũng nên biết điều bỏ nữa chừng được đành phải nhẫn nhịn ngồi xuống.

      Mọi người lại tiếp tục quây quần vui chơi như lúc đầu, Chung Dương giúp gọi vài món bánh ngọt rất hợp với khẩu vị của , vùi đầu cố nuốt mong sao cho thời gian nhanh trôi qua. Ầm ĩ được lúc cuối cùng cũng đến lúc phải cắt bánh sinh nhật, mọi người tắt đèn nhốn nháo cầu Chung Dương cầu nguyện, Chung Dương chịu bởi vì cho rằng đó là mấy trò chơi của non nít.

      Có người hỏi: “Em , hôm nay là sinh nhật của Chung Dương, em có chuẩn bị quà tặng gì cho cậu ta hay ?”

      Tả Á , “ có, ta cho tôi biết hôm nay là sinh nhật của ảnh!”

      Chung Dương lại ôm eo , “ sao, cần áy náy, hôn cái coi như làm quà là được rồi!”

      Mọi người vỗ tay gõ bàn ào ào hưởng ứng, bắt buộc Tả Á phải hôn Chung Dương. Mặt Tả Á đỏ lên, đó phải là xấu hổ mà là biểu của tức giận, muốn đứng dậy bỏ nhưng Chung Dương siết chặt eo giữ ngồi lại.

      Dưới ánh nến lung linh, Chung Dương nhìn đôi môi đỏ mọng hơi mím lại giống như mời gọi của Tả Á, trong lòng rụt rịch chỉ muốn hôn lên đó ngay lập tức, thừa lúc hỗn loạn giữ đầu lại cuồng nhiệt hôn lên môi tới tấp.

      Phản ứng đầu tiên Tả Á là dùng sức đẩy đầu Chung Dương ra, ngậm chặt môi lại cả thở cũng quên luôn. Chung Dương dám hôn lâu, đành lưu luyến rời môi Tả Á. Tay cũng nới lỏng hơn chút vì sợ siết đau Tả Á.

      Đầu Tả Á phát ra tiếng ong ong, lại trơ mắt để người ta hôn, sau khi hoàn hồn trong mắt chỉ toàn là lửa giận, vừa giận vừa tủi thẹn đưa tay cầm dĩa bánh ngọt bàn lên đập thẳng vào mặt Chung Dương.

      Bầu khí tưng bừng náo nhiệt ngay tức khắc trở nên yên ắng còn tiếng động.

      “Đừng tưởng rằng có được mấy đồng tiền dơ bẩn ấy ngon, tôi có hứng thú với tên già dịch như !” Tả Á đứng bật dậy, hề có chút thương tình đạp mạnh lên chân Chung Dương cái rồi muốn bỏ , nhưng Chung Dương kịp lúc bắt được bàn tay , giận dữ ghịt mạnh ngã xuống ghế sofa.

      Trong khi Tả Á còn choáng váng say xẩm Chung Dương dùng chân đè lại cho ngồi dậy. Tả Á giãy giụa, “ muốn làm gì, thả tôi ra!”

      Chung Dương vươn tay cầm lấy quần áo vứt lung tung bên cạnh lau bánh ngọt mặt, điên tiết : “Mẹ nó, nhóc con thúi, tôi là tên già dịch sao? Tốt với , còn bày đặt lên mặt, hôm nay tôi cho biết thế nào là lễ độ!”

      “Cậu Chung, cậu kiềm chế chút, đừng dọa người ta sợ!” Có người giọng khuyên ngăn.

      Chung Dương giận dữ gầm lên: “Mấy người ra ngoài hết , hôm nay tôi làm được ta cuộc đời 25 năm qua của tôi cũng vứt luôn!”

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng bỏ xuống này nọ trong tay rối rít hết ra ngoài, tiếng nhạc ồn ào dứt nhưng Tả Á lại cảm thấy yên tĩnh đến đáng sợ, tim chợt thót lại, trong mắt lóe lên nỗi khiếp sợ, hai tay vùng vẫy đồng thời cũng sờ soạng tìm kiếm những gì có thể dùng làm vũ khí, sờ tới cái gì chụp lấy ném về phía Chung Dương cái đó, “Thả tôi ra, thả tôi ra!”

      Chung Dương phát điên, phát bắt được bàn tay của Tả Á, kiềm giữ khiến cho hoàn toàn còn năng lực để phản kháng…

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương6: ly gục


      Tả Á kinh hoảng nhìn Chung Dương, căn bản là có khả năng phản kháng lại , có thể vật lộn với con chó điên như vậy đối phó với càng dễ như trở bàn tay. Tay chân Tả Á bủn rủn lại có hơi sức để phản kháng, chỉ có thể trừng lớn hai mắt vốn rất to của mình.

      dùng cơ thể mình đè lọt thỏm vào lòng ghế sofa, hơi thở nồng nặc thuộc phái nam len lỏi vào hô hấp , trái tim khẩn trương đến nỗi quên luôn cả đập, mặt xanh còn chút máu nhưng vẫn cố gắng trấn định hỏi: “ có chắc mình mắc bệnh bậy bạ hoặc là HIV gì đó chứ? Tôi muốn bị người ta cường bạo mà còn phải tốn tiền khám bác sĩ đâu……”

      Chung Dương càng thêm giận dữ cúi đầu hôn tới tấp lên đôi môi đỏ mọng của Tả Á, cái miệng nhắn mềm mại mang theo chút hương vị ngòn ngọt tuyệt vời lời nào có thể tả được. nhịn được lè đầu lưỡi ra trêu chọc liếm láp lên môi , cạy ra hàm răng để chiếc lưỡi được trơn trượt tiến vào thưởng thức hương thơm trong miệng , càng hôn càng mê mẩn hận thể vò nát thân thể ngây thơ ngờ nghệch ở trong ngực.

      Tả Á ưỡn ẹo thân thể theo bản năng muốn tránh né cái hôn của Chung Dương, nhưng đầu lưỡi ngang tàng mạnh mẽ chiếm đoạt môi , cũng đoạt cả hô hấp của . Tả Á nóng lòng cắn chặt hàm răng cắn mạnh vào lưỡi Chung Dương, Chung Dương chỉ hít hà hơi dài nhưng hoàn toàn có ý định lùi bước, ngược lại càng hôn kịch liệt hơn nữa.

      Hơi thở cùng với mùi vị căng đầy sức sống của phái nam, còn có mùi máu tươi thoang thoảng, cái hôn mãnh liệt này giống như rải vào trong đầu làn khói hoa, làm cho như rơi vào mê cung còn tinh lực để suy nghĩ gì được nữa. Ý chí dần dần rời xa , bản thân giống như cũng hoàn theo làn khói hoa ấy mà trôi xa, từ từ nhắm hai mắt lại.

      Hơi thở của Chung Dương càng gấp rút hơn, trong lòng ném được thần khen ngợi, hương vị đặc biệt trong cái miệng nhắn của bé này ngọt, cơ thể cũng rất tuyệt, mềm mại y hệt như làm bằng nước vậy. Dưới bụng chợt căng thẳng, tế bào toàn thân như gào thét muốn có được nơi nào đó của cơ thể này. Nhưng lúc này lại nhận ra Tả Á lại thở, thực hề muốn kết thúc nụ hôn nóng bỏng này chút nào, đôi con ngươi như hồ sâu nhìn vào khuôn mặt nhắn ửng hồng của Tả Á lúc này như muốn hôn mê bất tỉnh, nhin được bật cười ra tiếng, đưa tay vỗ vỗ vào gò má : “Thở , đồ ngốc!”

      Tả Á nghe được lời Chung Dương , ngay lập tức há to miệng kịp thở, đầu óc cũng tỉnh táo lại, ra là mình quá khẩn trương mà quên luôn cả thở.

      “Tôi là người đầu tiên hôn em đúng ?” Chung Dương vì phát này mà tim rạo rực thôi, ngờ mình mà cũng để ý cái loại đồ chơi này.

      Tả Á trả lời, nhưng lạnh nhạt mở miệng : “Tôi muốn về lại trường học, bỏ qua cho tôi được ?”

      Chung Dương nhíu mày miễn cưỡng ngồi dậy, cũng thuận tay kéo luôn Tả Á đứng lên, sau đó ngang tàng ôm vào ngực, đôi mắt đen láy nhìn cười gian ác : “Hôm nay ngủ lại đây , giờ này có lẽ trường học cũng đóng cửa rồi! Ý nghĩa của câu muốn “làm” gì đó cũng vừa mới làm rồi.”

      “Tôi muốn về trường học!” Tả Á lập lại thêm lần nữa, đứng cứng nhắc ở trong ngực Chung Dương, biết có phản kháng cũng chỉ vô ích chi bằng tiết kiệm lại hơi sức còn hay hơn.

      Chung Dương kéo tay Tả Á tới chỗ bàn khi nãy, với tay cầm rượu lên chai rót ra ly đầy, “Uống hết cái này, tôi cho em về trường học.”

      Tả Á cau mày, căm ghét nhìn Chung Dương, trong lòng thầm mắng là đồ thúi. Mình đâu biết uống rượu chứ!

      Ngón tay thon dài của Chung Dương vuốt nhè ở miệng ly trầm giọng : “ uống hả, vậy chúng ta hãy tiếp tục, cùng đây ăn mừng sinh nhật vậy!”

      Tả Á nhớ lại khi nãy có thấy mấy kia chúc mừng sinh nhật cho Chung Dương cũng có uống, thấy họ uống giống như nước trái cây vậy. Giằng co kiểu này cũng phải là cách, nếu suốt đêm mình về trường học lỡ bị thông báo với gia đình, chuyện này thể đùa được, chỉ ly thế này cùng lắm nếu say mình đón xe về.

      Chung Dương lay lay hỏi, “Sao hả? dám?”

      Tả Á căm ghét liếc xéo Chung Dương bằng nửa con mắt, đưa tay cầm ly rượu lên, “Tôi uống nó rồi làm phiền tôi nữa? Có phải ?”

      “Phải!”

      lời phải giữ lời!”

      “Nhất ngôn cửu đỉnh!”

      Tả Á ngửa đầu, nín thở, đem chất lỏng màu đỏ có mùi vị quái gỡ uống ực phát, uống xong mới nhận ra mùi vị này cũng tệ, để ly xuống hất luôn tay Chung Dương ra, “Tôi uống rồi, đừng có phiền tôi nữa……Tôi phải về trường học!”

      Chung Dương nấn ná lúc cuối cùng cũng buông Tả Á ra, bỏ , thời gian còn nhiều hôm nay thế này cũng đủ.

      Tả Á được giải thoát, cuống quít ra cửa, bước chân hẫng chông chênh như bay, ngay khi vừa vươn tay để mở cửa người cũng xụi lơ ngã xuống nền đất.

      Chung Dương vội nhào lên phía trước, đỡ lấy Tả Á ôm vào lòng, nhìn gương mặt xinh xắn ửng hồng của nén được cười, chỉ là muốn trêu chút ngờ mới có ly mà gục rồi.

      ***

      Tả Á mơ mơ màng màng tỉnh lại, giấc ngủ này ngon mà cũng cảm thấy rất khó chịu, mở mắt ra hơi sững sờ nhìn tới tấm trần nhà màu trắng, lại chuyển sang cánh cửa sổ, chùm đèn treo sang trọng. Đầu như bị nổ tung, ngồi bật dậy, tấm tấm chăn mỏng bị trượt xuống, tiếng rồi vội vươn tay kéo lại cái chăn, mình…….Mình có mặc quần áo?

      Đầu óc rối loạn, thái dương nhảy thình thịch, trái tim cũng đập cuồng loạn thôi. Đây là đâu? Ngày hôm qua, mình bị Chung Dương đưa đến Đế Đô, sau đó bị cưỡng hôn…..Uống rượu, sau đó nữa xảy ra chuyện gì? Sao mình hề có chút ấn tượng nào hết vậy? Quần áo của mình đâu? Ai cởi quần áo mình ra? Vô số câu hỏi được đặt ra khiến khó chịu ôm lấy đầu, vò vò lung tung mấy cái, nếu như ta dám động tới mình, mình nhất định sống chết với !

      “Bé , tỉnh rồi sao?”

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương7: Chú còn non lắm


      Tả Á bỏ chạy thục mạng.

      Ra khỏi căn nhà giống như mê cung, Tả Á mới phát trong người có đồng nào, tối qua ra ngoài chỉ là muốn cùng Chung Dương rồi quay về trường học, vì vậy căn bản cũng ngờ lại xảy ra như vậy nên có mang tiền mà chỉ mang theo mỗi cái điện thoại di động. Mà bây giờ điện thoại di động cũng làm rơi lại ở chỗ Chung Dương, trong lòng đắn đo biết có nên quay lại lấy điện thoại hay , nhưng tại muốn đối mặt với Chung Dương, sau này cũng mong bao giờ gặp lại ta nữa.
      Tả Á quan sát xung quanh phát ngôi nhà của Chung Dương vốn ở nơi riêng biệt có phong cảnh rất đẹp. Cư xá kiểu nhà liên kế có hai tầng lầu , ngói đỏ tường trắng kiểu dáng rất sang trọng. May mắn đây phải là vùng ngoại ô, chỉ còn cách bộ về trường học.

      Vừa vừa lo lắng, suốt đêm mình về như vậy biết chị có phát ra , nếu tìm thấy mình chị ấy biết làm thế nào? Bài học hôm nay lại còn chưa làm, đến trường biết bị chủ nhiệm lớp phạt thế nào đây.

      Khi trở lại trường học là xế chiều, Tả Á mệt mỏi cực độ nhưng ngờ chủ nhiệm lớp lại có ‘hành hạ’ như dự đoán. Nghe Chung Tĩnh kể mới biết ra là ‘chú’ của xin nghỉ giúp , biết ta làm sao biết số điện thoại của chủ nhiệm lớp mà điện thoại chuyện với thầy.

      Tiết cuối cùng của lớp là tiết tự học, Tả Á ngồi đọc sách mà chỉ nhìn chút sau đó tâm trí lại ra những chuyện xảy ra ngày hôm qua, nụ hôn nóng bỏng, ngượng ngùng của bản thân, còn có cơ thể rắn chắc của Chung Dương tự chủ mà thoáng ra trong đầu .

      Chung Tĩnh đưa tay chọc chọc Tả Á, giọng hỏi: “Tả Á, mặt của cậu làm sao vậy, lúc đỏ lúc trắng thế kia? tư xuân* à?” (ám chỉ về khao khát tình dục với khác giới)

      Tả Á làm bộ tức giận, đưa tay bẹo má Chung Tĩnh: “Cái gì mà lúc đỏ lúc trắng, cậu cho tớ là tắc kè hoa à!”

      Hai người thầm chuyện với nhau nhận được ánh mắt cảnh cáo của lớp trưởng, ý bảo bọn họ giữ yên lặng.
      Sau khi tan học Chung Tĩnh trở về ký túc xá, cùng lúc đó ba người cùng phòng cũng vừa về tới nơi, họ hỏi sao đêm qua về, Tả Á chỉ trả lời qua loa là mình chưa có quen với chỗ ở mới nên về nhà ngủ đêm, hai người họ cũng hỏi thêm gì nữa nhưng ngay sau đó người tên Triệu Mặc lại nhìn chằm chằm vào cổ của hỏi: “ Cổ cậu làm sao thế?”

      Tả Á nghi ngờ, cầm gương soi, chỉ thấy cổ có dấu đỏ to bằng ngón tay cái, cũng biết tại sao lại như vậy.
      Triệu Mặc lại mập mở hỏi: “Là bạn trai hôn hả?”

      Tả Á giật bắn người lên, chẳng lẽ là do Chung Dương gây ra lúc say rượu? Lúc say bất tỉnh nhân ta làm gì? Trong lòng bực mình hồi rồi để gương xuống hờ hững : “Mình có bạn trai.”

      Triệu Mặc trề trề môi có vẻ tin, tầm mắt lại rơi vào chiếc váy người Tả Á cố ra vẻ thân thiện : “Tả Á, chiếc váy của cậu rất đẹp, vừa nhìn biết ngay là phải hàng rẻ tiền rồi.” Vừa vừa tiến gần lật cổ áo của Tả Á ra, thấy được nhãn kêu lên: “Oa, nhãn hiệu này cùng với chiếc váy ít nhất cũng phải mấy ngàn tệ, nhìn ra được Tả Á nhà ta rất có tiền nha!”

      Mấy ngàn tệ? Tả Á nghĩ chiếc váy mình mặc người lại đắt như vậy, ngẫm lại tiền lương tháng của chị cũng chỉ có mấy ngàn tệ mà thôi, trong lòng cũng khỏi kinh ngạc thầm nghĩ biết nên trả lại chiếc váy này cho Chung Dương bằng cách nào đây.

      Tả Á để ý đến Triệu Mặc nữa, chuẩn bị lấy vài thứ để đến nhà tắm tắm, Triệu Mặc thấy còn gì thú vị nữa nên ngượng ngùng trở về giường của mình.

      Suốt buổi chiều Tả Á thể ngủ nổi, biết là bởi vì thay đổi hoàn cảnh hay là do điều gì khác, tóm lại lòng cảm thấy rất trống vắng giống như bị mất thứ gì đó rất trân quý.

      Đúng, đó là nụ hôn đầu đời của , sau bao nhiêu năm nó lại cứ thế bị tên đàn ông ngang ngược kia cướp mất. Có vài thứ mất rồi bao giờ tìm về được.

      ***

      Thời gian cứ thế trôi qua hết tuần, Chung Dương cũng xuất , Tả Á cũng vui vẻ sống yên lành. Nhưng khi đến ngày cuối tuần, chủ nhiệm lớp thông báo tin tức xấu. Từ đầu tuần này, được nghỉ ngày chủ nhật nào nữa cho đến khi kết thúc kì thi tốt nghiệp. Điều này chắc chắn là ‘sấm sét giữa trời quang” đối với tất cả mọi người, cho dù là phải ôn thi chăng nữa cũng cần có thời gian nghỉ ngơi vui chơi chứ.

      Ngày chủ nhật phải học thêm, dù có lớp học chính thức cũng phải tự học ở nhà, sau đó làm bài, đọc sách. Nhưng thầy giáo ra lệnh, hôm thứ bảy, các học sinh chỉ là học sớm hơn bình thường. Nhưng khi đến tiết đầu tiên, chủ nhiệm lớp và các giáo viên lại xuất , mọi người cảm thấy nhàm chán nên rối rít trò chuyện giết giờ.

      Trò chuyện được lúc Tả Á đột nhiên : “Lớp trưởng, hay là cả lớp chúng ta nghỉ tập thể , mỗi người ai về nhà nấy còn tốt hơn.”

      Chung Tĩnh chống cằm, dáng vẻ hơi yên lòng : “Đúng vậy, dù sao giáo viên cũng tới, chúng ta ngồi như vậy cũng đâu có ý nghĩa gì.”

      bạn học nam đề nghị: “Đề nghị này của Tả Á quá hay luôn, hay là họn mình tìm chỗ nào đó chơi , thấy thế nào?”

      Mọi người rối rít hưởng ứng, ai phản đối.

      Lớp trưởng từ nãy giờ vẫn luôn im lặng bỗng nhiên vỗ bàn đứng lên: “Được, vậy nghỉ, chúng ta tự ai nấy về nhà của mình!”

      “Hoan hô! Lớp trưởng vạn tuế!” Mọi người hô to ầm ĩ, kích động sửa sang đồ đạc chuẩn bị về. Có lớp trưởng làm chỗ dựa còn gì phải sợ nữa.

      Tả Á vốn là muốn cùng chơi với Chung Tĩnh, nhưng vừa ra khỏi cửa Chung Tĩnh bị bạn trai kéo , hình như vừa hẹn với nhau, Tả Á cũng tiện làm bóng đèn. Khi định quay về ký túc xá có người vỗ vai , quay đầu lại nhìn ra là Trịnh Hạo bạn học cùng lớp, khuôn mặt đẹp trai luôn mang theo nụ cười ôn hòa.

      Tả Á hỏi: “Có chuyện gì sao?”

      Trịnh Hạo cười: “Khó có dịp như hôm nay, chẳng lẽ cậu định quay về ký túc xá sao? Cùng chơi !”

      Tả Á nghĩ thấy cũng đúng, sau này cũng có cơ hội được nghỉ như hôm nay, khó có thời gian chơi như vậy, “ đâu?”

      “Thích trượt băng ? Có sân trượt băng mới mở, nghe chỗ đó cũng được lắm!”

      Tả Á rất thích trượt băng, vì thế vừa nghe Trịnh Hạo thế liền lập tức liền đồng ý, Trịnh Hạo đạp xe chở về hướng sân trượt băng. Khi hai người được nửa đường chiếc Land Rover màu đen chạy đến chắn ngang phía trước xe họ rồi đột nhiên dừng lại.

      Trịnh Hạo vội vàng thắng lại, Tả Á cũng nhảy xuống xe, nghĩ thầm xe này sao lại ngừng giữa đường như thế chứ. Nhưng nhìn kỹ lại thấy chiếc xe này hơi quen quen. người đàn ông đẹp trai cao lớn mở ra cửa xe bước xuống, cặp mắt xếch hẹp dài nhìn thẳng vào Tả Á, khóe môi khẽ nhếch cười mà như cười. Khi Tả Á nhìn thấy người đàn ông nọ tim cũng bắt đầu nhảy loạn thình thịch, xấu hổ của ngày hôm đó bị cố gắng vứt ở xó trong đầu lúc này lại quay trở về, theo bản năng muốn chạy người đàn ông nọ lên tiếng gọi lại: “Tả Á!”

      Mình có thể làm bộ biết ? Tả Á kéo kéo Trịnh Hạo, “ thôi, phải muốn chơi sao?”

      Trịnh Hạo thấy khó hiểu nhưng cũng làm theo lời Tả Á.

      Chung Dương lại thốt lên: “Tả Á, tính lấy lại điện thoại di động của em sao?”

      Trịnh Hạo thấy Tả Á lời nào cúi đầu hỏi: “Tả Á, ta là ai?”

      Chung Dương mặc đồ rất giản dị mà thời trang càng làm nhìn bảnh trai hơn, đến gần còn thân mật vươn tay khoác lên vai Tả Á, “ Sao giới thiệu về bạn của em?”

      Tả Á hung hăng trợn mắt nhìn Chung Dương, sau đó với Trịnh Hạo: “Chú? Chú ấy là chú của mình!”

      “À!” Trịnh Hạo vội : “Chào chú!”

      Mình già đến vậy sao? Mặt Chung Dương đen lại, sau đó bí hiểm nhìn Tả Á, ấp úng mập mờ : “Hôm đó……..!”

      “Điện thoại di động của tôi đâu?” Tả Á sợ Chung Dương bậy bạ gì đó với Trịnh Hạo nên vội vàng cắt lời của .

      Chung Dương khẽ cười , “Lên xe !”

      Tả Á đành phải tạm biệt Trịnh Hạo, cậu ấy cứ chơi vui vẻ được, Trịnh Hạo có chút thất vọng đành rời .

      Tả Á chịu lên xe, Chung Dương chỉ đành phải bạo lực lôi lên, trong lòng Tả Á buồn bực thôi, nhưng dám nhìn thẳng Chung Dương mà đưa mắt nhìn sang nơi khác, với giọng khó nghe: “Rốt cuộc muốn sao đây?”

      “Cậu ta theo đuổi em à?” Cả tuần qua Chung Dương đến tìm Tả Á là bởi vì người nhà bắt về xem mắt. Khó khăn lắm hôm nay mới giành được chút thời gian đến đây, lại thấy Tả Á được nam sinh trở từ trường học ra ngoài, mới vội vàng đuổi theo.

      Tả Á cau mày nể mặt : “Liên quan gì tới ?”

      Chung Dương khởi động xe, được vui hỏi: “Tại sao tôi là chú em?”

      muốn với họ là quen , nhưng lại gọi tên thân thiết như vậy, biết ai tin chứ. Tả Á tức giận : “Nếu như phải có râu mép, tôi còn muốn là ba của tôi đó!”

      Khóe mắt Chung Dương giật giật, cũng may mình vừa mới cạo râu ria sạch rồi, “Ba em thế nào vậy, có thể so sánh với tôi sao?”

      “Ba tôi là người đẹp trai, đầm tính chững chạc, có khí chất hơn nhiều.”

      “Vậy có liên quan gì tới râu mép, tôi thế này mà chững chạc sao?”

      Tả Á vươn ra hai ngón tay quơ quơ trước mặt Chung Dương : “Chú ấy hả, chỉ có hai chữ, còn “non lắm”!”

      “Nhưng chỗ khác của tôi có “râu” đấy, em có muốn xem ?”

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương8: Chuyện đáng xấu hổ

      Tả Á nín thinh đối đáp nữa.

      Chung Dương hé miệng cười, cảm thấy dáng vẻ bĩu môi giận dỗi của Tả Á đáng , từ lúc quen tới giờ, nhóc con này chưa bao giờ có thái độ thiện cảm dành cho , tại nhìn cái mặt còn “thúi” hơn trước nữa. đoán Tả Á còn giận nhất định là vì chuyện phát sinh của ngày hôm đó rồi, nhịn được nữa hỏi: “Vừa nãy định đâu chơi?”

      Tả Á trừng mắt nhìn Chung Dương thèm trả lời.

      Tay Chung Dương lắc nhè vô lăng, chân mày hơi nhíu lại, “Em xem tại sao em lại bướng bỉnh vậy chứ, tôi hỏi em trả lời , em trả lời xong tôi trả điện thoại lại cho em, sau đó em quay về trường học, chuyện chẳng phải chỉ đơn giản vậy hay sao?”

      Chỉ đơn giản như vậy sao? Tả Á thực hoài nghi về nhân phẩm qua vẻ ngoài của , nhưng vẫn hy vọng còn có chút lương tâm, vì vậy : “Định trượt băng.”

      Chung Dương ngắm nhìn khuôn mặt dễ thương lại xinh xắn của Tả Á nhưng trả lời nữa mà cho xe tăng tốc. lâu sau, xe dừng lại ở bãi đậu xe trong khu trung tâm thương mại con đường lớn nhất thành phố. Tả Á bị Chung Dương kéo xuống xe mới biết là muốn đưa tới sân trượt băng lớn nhất cạnh làng giải trí.

      “Thời gian còn sớm, tôi muốn chơi nữa.” Tả Á chịu vào, chỉ mong sao thoát khỏi Chung Dương để trở về trường học càng sớm càng tốt. Nhận thấy ở bên cạnh ta nguy hiểm, hơn nữa nhớ tới cướp nụ hôn đầu đời của mình, còn có cảnh tượng xấu hổ sau khi tỉnh dậy của ngày hôm đó trong lòng lại đâm bực.

      Bóng dáng cao ráo của Chung Dương càng khiến trông cao lớn hơn khi đứng cạnh Tả Á xinh xắn bé, hai người cứ đứng giằng co đường lớn khiến cho ít người phải ngoái đầu lại nhìn.

      “Được, vậy dạo đâu đó lát, rồi sau đó lấy điện thoại!” xong đợi Tả Á năng gì, Chung Dương tự nhiên ôm vai Tả Á thẳng về phía trước.

      Đường phố ngày chủ nhật có thể người đông nườm nượp, nhất là ở những khu vực hộn nhịp đông đúc, người càng nhiều đến đáng sợ. Dáng người cao lớn của Chung Dương bá đạo ôm , làm vậy cũng là vì muốn tránh cho va phải những người đường.

      Tả Á có hứng thú dạo phố, mà Chung Dương mực lôi kéo vào cửa hàng bán quần áo thời trang, cũng thèm hỏi có muốn thử hay , chỉ vào vài bộ quần áo kích cỡ bảo nhân viên cửa hàng gói lại tính tiền rồi ra.

      Ra khỏi cửa hàng, trong lúc Tả Á vô tình quay đầu lại nhìn thấy bên cạnh có tốp người mặc áo khoác dài trắng xếp thành hàng tới, trong tay còn cầm thứ gì đó.

      Tả Á chỉ thấy bóng lưng của đoàn người, vốn tò mò hiểu họ làm cái gì bỗng thấy thanh niên trẻ tuổi cũng mặc áo choàng trắng trong số đó tiện tay ném vật đó vào cửa hàng bán đồ kiểu mở cửa công khai, rồi nữ nhân viên của cửa hàng tới nhặt lên vật bị ném vào, sau đó đột nhiên ta ôm bụng cười lăn cười bò thở ra hơi như muốn gục xuống đất dậy nổi. 7,8 nhân viên nữ còn lại khác cũng bu lại xem, sau khi nhìn cái vật kia xong cũng để ý hình tượng ngay tức khắc cười lăn cười bò, thanh lớn đến độ khiến cho người đường ai nấy cũng phải quay đầu nhìn.

      Tả Á hiểu rốt cuộc là thứ gì mà khiến người ta cười tới như vậy, ngay lúc này Chung Dương lại muốn lôi vào cửa hàng bán quần áo thời trang nổi tiếng, nhưng Tả Á chịu vào mà thừa dịp này hất cánh tay Chung Dương ra chạy về phía trước, đưa tay vỗ vỗ bả vai thanh niên áo trắng ở cuối cùng hỏi: “Đó là cái gì vậy, có thể cho tôi cái được ?”

      chàng áo trắng xoay đầu lại, ta mang cái mắt kính vành, dáng vẻ cũng rất dễ nhìn, chàng nọ liếc nhìn nhìn Tả Á, mặt cảm xúc bóc món đồ chơi nho kia từ cái hộp trong tay ra đưa cho , sau đó xoay người tiếp tục về phía trước.

      Tả Á sững sờ đứng ở nơi đó, cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, có gì đáng buồn cười đâu chứ, chẳng phải chỉ giống bao gia vị trong gói mì ăn liền thôi sao? Xem ra, mình có tế bào hài hước rồi, thiệt là cười nổi.

      Lúc này Chung Dương tới, đưa tay ôm ghì vào ngực. Tả Á ngẩng đầu lên nhìn Chung Dương, quơ quơ món đồ trong tay hỏi, “Đây là cái gì, có tức cười tới vậy ?”

      Chung Dương cố nén cười bị nghẹn đến sắp nội thương. Trong mắt chứa đầy ý cười xấu xa, nhướng người cúi đầu kề sát vào tai Tả Á thầm : “Đồ ngốc, có ai như em vậy , đuổi theo người ta xin cái bao tránh thai!”

      Bao tránh thai???

      Tả Á vừa xấu hổ vừa tức giận, ngay tức khắc chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào, cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt cười cợt của mọi người chung quanh phóng tới. Cái bao tránh thai trong tay lúc này tựa như quả bom nổ chậm, biết nên ném nó đâu, xấu hổ quay đầu tìm kiếm nhìn thấy người của người dẫn đầu phía trước muốn băng qua đường có đeo tấm bảng chữ màu đỏ: Hãy quý trọng sinh mạng, phòng chống Aids!

      Hai lỗ tai Tả Á cũng biến thành màu hồng.

      Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng đó của Tả Á, trong lòng Chung Dương cảm thấy buồn cười dằn được muốn trêu , trầm giọng mập mờ dán vào bên tai Tả Á : “Hay là tối hôm nay chúng ta thử xem thế nào nhé?”

      Tả Á ngẩng phắt đầu lên, khuôn mặt nhắn vì xấu hổ mà đỏ bừng chuyển sang tái nhợt giận dữ, vung tay ném thẳng cái bao vào khuôn mặt đáng ăn đòn của Chung Dương.

      chết !”

      Dứt lời Tả Á lẻn vào dòng người bỏ trước, Chung Dương đưa tay sờ sờ lên mặt nhếch môi cười chạy đuổi theo.

      Có Tả Á, cuộc sống mãi luôn đặc sắc như thế……

      ***

      Lần này Chung Dương có kinh nghiệm, dám trêu Tả Á nữa, chỉ đuổi theo túm quay lại nhét vào xe, sau đó lái xe về nhà để lấy điện thoại trả cho .

      thế nào nhóc con cũng nhất quyết chịu vào phòng, ở bên ngoài đợi. Đây cũng là lần đầu tiên Chung Dương thể phong độ, có ép buộc vào phòng nữa. Trả điện thoại lại cho Tả Á xong lái xe đưa về tận trường học.

      Tả Á chịu nhận những bộ quần áo mà mua cho , Chung Dương nếu nhận, giúp gửi vào ký túc xá. Bộ quần áo hơn cả ngàn tệ, làm sao dám nhận đây, tay ngắn sao với tới người*, đạo lý này vô cùng hiểu . Nhưng khi thấy Chung Dương sấn tới muốn vào trường học Tả Á tạm thời nhượng bộ nhận lấy những bộ quần áo, : “Sau này đừng đến tìm tôi nữa!” (ý đũa mốc chòi măm son, nghèo bày đặt trèo cao)

      Chung Dương chỉ cười cười, nấn ná ở lại nữa, ngay sau đó lái xe rời .

      Trong lòng Tả Á vẫn nghĩ tới chuyện mất mặt xảy ra ngày hôm nay, thông minh đời của cứ thế bị hủy hoại. Về đến ký túc xá, Tả Á lấy ra chiếc váy trắng lần trước cùng với những bộ đồ mà ngày hôm nay mua, ngay trong ngày tìm công ty chuyển phát nhanh gửi bằng đường bưu điện trả lại hết cho Chung Dương.

      ***

      Ngày hôm sau là thứ hai, vừa đúng giờ lên lớp, Tả Á cũng còn bận tâm đến chuyện đáng xấu hổ hôm chủ nhật nữa, bởi vì mấy chục người trong lớp cúp cua tập thể, biết phải bị xử phạt như thế nào đây.

      Tiết thứ nhất chính là tiết của chủ nhiệm lớp, quả nhiên chủ nhiệm lớp vào với sắc mặt bừng bừng tức giận, tất cả mọi người đều ngồi im ngay ngắn, cúi đầu nghiêm túc đọc sách.

      Chủ nhiệm lớp đứng bục giảng hô lớn: “Ngày hôm qua, ai cho phép các em tự ý rời khỏi trường học, lời của thầy các em coi như gió thoảng qua tai có đúng ? ngờ các em lại dám trốn học tập thể như thế, càng ngày càng vô kỷ luật rồi!”

      Mọi người nín thinh ai dám hó hé, dường như cũng thấy có lỗi nên ai cũng cúi đầu như biết sai.

      Chủ nhiệm lớp nhìn những học trò quý của mình câm nín lời nào, tức giận vỗ bàn cái to: “Lưu Đông, em ra ngoài!”

      Mọi người đều ném cho bạn lớp trưởng dũng ánh mắt đồng tình, ra dấu với cậu bạn động tác hãy cố lên. Lớp trưởng theo chủ nhiệm lớp ra khỏi phòng học. Những người còn lại lặng lẽ chờ đợi, cầu nguyện cho lớp trưởng thoát nạn. Nửa tiết học trôi qua, rốt cuộc lớp trưởng cũng trở lại với vẻ mặt cười gượng gạo, mọi người nhao nhao lên xù xì hỏi: “Lớp trưởng, sao, sao, có sao chứ?”

      Lớp trưởng rất hào khí vung tay lên : “ sao cả!”

      “Chủ nhiệm lớp gì vậy?” Chung Tĩnh hỏi.

      Lớp trưởng cười cười : “Chủ nhiệm lớp hỏi, ai cho phép các em học thêm mà tự ý nghỉ về. Mình là mình cho.”

      Tiểu Bàn nôn nóng hỏi: “Sau đó sao?”

      Lớp trưởng tiếp: “Thầy hỏi mình: Em là chủ nhiệm lớp hay tôi là chủ nhiệm lớp? Mình trả lời, thầy là chủ nhiệm lớp ạ. Sau đó thầy chủ nhiệm lớp phất phất tay bảo mình .”
      Ha ha, mọi người cười sặc sụa như điên. Tả Á cũng nhịn được bật cười ra tiếng.

      cậu nam sinh tên Từ Cường Nghịch ngợm vỗ bàn cái đứng phắt dậy, chỉ vào Tiểu Bàn ngồi cùng bàn với mình quát lên: “Em là chủ nhiệm lớp hay tôi là chủ nhiệm lớp?”

      Tiểu Bàn rất phối hợp gục đầu xuống, vẻ mặt làm bộ biết lỗi : “Dạ, thầy ạ!”

      Cả lớp lại được trận cười phá lên rộn rã.

      “Từ Cường, ra đứng hành lang !”

      Mọi người nhất thời im bặt, quay đầu lại thấy thầy chủ nhiệm lớp cầm sách đứng giữa cửa phòng học nhìn Từ Cường với ánh mắt căm tức.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương9: thay đổi mập mờ

      Thời gian qua lại đến cuối tuần, chị và Chu đến thăm , mua cho rất nhiều đồ ăn mà thích. Trước khi , Tả Á nhìn thấy trong mắt chị như có lệ chực rơi ra.

      Ba năm qua, và chị sống nương tựa lẫn nhau, đều do chị chăm sóc , là chị nhưng khác gì như người mẹ. biết chị cảm thấy có lỗi với mình, cho rằng thể chăm sóc tốt cho như ngày xưa, bỏ mặc thân mình ở lại trường học.

      Tả Á thấy rất hận bản thân, chỉ vì Chu mà đến cả chị mình cũng cần hay sao? Bao nhiêu lâu rồi gọi được cho chị mình cuộc điện thoại, cũng về nhà thăm chị lần nào. Trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.

      khinh bỉ mình, cũng thầm quyết định, phải kết thúc lối sống mù quáng lao đầu vào mối tình thầm kín có lối thoát.

      Hôm sau là chủ nhật, được nghỉ học, trời vừa hừng sáng khoác balo lên lưng, về hướng ngọn núi cao nhất tại thành phố.

      Có thể chiến thắng cả ngọn núi cao, chẳng lẽ đánh bại nổi tình đơn phương thầm kín kia hay sao? thề với lòng, chỉ cần leo lên được tới đỉnh, nhất định quên Chu, quên luôn mối tình thầm kín dành cho .
      Ngọn núi này rất nổi tiếng, vì vậy mà thu hút ít người đến, bởi vì núi có ngôi đền nghe xin sâm cầu gì được đó rất linh nghiệm. Nhưng tại phải là thời điểm du khách cúng viếng, cho nên người lên núi qua lại thưa thớt nhiều lắm.

      Mọi người ai nấy đều có bạn cùng, chỉ có thân mình mặc bộ quần áo thể thao màu xanh dương lẻ loi leo núi. Thời điểm vừa leo lên được đoạn ngắn, điện thoại di động đột nhiên vang lên, Tả Á vừa nhìn thấy cái tên Chung Dương cũng chẳng màng quan tâm tiếp tục cố sức tiến về phía trước.

      Nhưng điện thoại di động vẫn kiên trì vang, Tả Á cảm thấy phiền lòng cúp luôn điện thoại, vài giây sau nhận được tin nhắn: ! Em ở đâu? Có phải muốn tôi hỏi chủ nhiệm lớp của em hay ?

      Tả Á nhức đầu nhất là lúc bị Chung Dương uy hiếp như vậy, khi điện thoại vang lên lần nữa mới nhận nghe nhưng chưa kịp mở miệng người bên kia chụp đầu hỏi: “ ở đâu hả? Tại sao nghe điện thoại?”

      Tả Á vui : “ là oan hồn à? Tôi đừng có đến tìm tôi nữa, tôi rảnh để đùa với , hiểu chưa?”

      “Được, đúng , vậy tôi dùng thân phận là chú của em hỏi chủ nhiệm lớp, biết đâu chừng ông ta cho tôi biết em ở đâu?”

      “Thôi được, tôi , tôi leo núi, bộ muốn tôi bị chủ nhiệm lớp chỉnh đến chết hay sao mà đòi tìm ông ấy?” Tả Á xong cúp máy, muốn nhìn thấy ta chút nào, dù sao mình cũng núi, ta có khả năng đến đây được. Bởi vì giả bộ bệnh xin phép về nhà nghỉ ngơi, nếu ông chú kia tới hỏi thầy chủ nhiệm, vậy hậu quả ra sao đây?

      Tả Á tiếp tục leo lên, mệt đến nỗi chân cũng run run, mãi đến giữa trưa mới leo được gần nửa, nếu leo lên được đến đỉnh có lẽ phải đến tận tối. Vừa mệt vừa đói, Tả Á lấy chiếc bánh bao và lạp xưởng từ trong balo ra để bổ sung năng lượng.

      Do quá mệt nên thấy ăn cái gì cũng ngon, Tả Á ngồi tảng đá ở giữa sườn núi cúi xuống nhìn phong cảnh dưới chân núi. Cảm giác nhìn từ cao xuống ra tuyệt như thế.

      Tả Á uống ngụm nước, muốn đứng dậy chuẩn bị tiếp, bỗng bàn tay vươn tới cướp chai nước suối trong tay .

      ngẩng đầu lên thấy Chung Dương đứng ở sau lưng mình ngửa đầu uống chai nước vừa mới uống xong. Vì leo núi mà cả gương mặt đẫm mồ hôi, những giọt mồ hôi lóng lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời trượt dọc theo mỗi góc cạnh khuôn mặt điển trai của , ta quả thực là người rất đẹp trai. Nhưng tại sao hôm nay ta lại để râu? Râu cằm xanh xanh như làm tăng thêm vẻ chững chạc rất quyến rũ, hoàn toàn hề có vẻ dơ dáy lôi thôi nào. Tả Á chợt nhận ra mình thưởng thức vẻ đẹp của nên mặt lập tức đỏ ửng lên.

      “Sao lại tới đây?”

      Chung Dương tỏ ra hơi tức giận trừng mắt nhìn Tả Á : “Tôi muốn vận động, được hả???”

      Môi hơi mím lại, Tả Á đột nhiên hiểu ra, có lẽ là ta lo lắng cho leo núi đơn độc ở chỗ này, trong lòng thoáng ấm áp: “Làm sao biết tôi ở ngọn núi này?”
      Chung Dương lập tức kể khổ : “Dựa vào chút thông minh vặt đó của em, hẳn là lên đây để xin sâm rồi, đoán đại cũng có thể trúng mà.”

      Chút ấm áp kia trong nháy mắt biến mất còn móng, Tả Á thèm để ý tới Chung Dương nữa, đứng dậy tiếp tục leo lên đỉnh núi. Chung Dương lên cùng với mà chỉ lót tót theo đuôi ở phía sau.

      Tả Á quay đầu lại dốc sức leo về phía trước, nhưng dần dần chân bị đau thể được nữa, chân đau khiến lòng cũng bắt đầu dao động.

      leo nữa, muốn leo nữa, mệt quá rồi….

      Suy nghĩ như thế nên lại càng có tinh thần để leo….

      Ngay lúc này, Chung Dương lại tới giữ chặt tay : “Hãy tin tưởng chính mình, nhất định leo lên được tới nơi, thôi!”

      Tin tưởng chính mình, nhất định leo lên được, nhất định có thể thoát được đoạn tình cảm gian nan này, Tả Á ngừng khích lệ bản thân, cũng còn hơi sức để tránh khỏi bàn tay của Chung Dương. Để mặc cho bàn tay lôi kéo tay tiếp tục leo lên phía trước, có ở phía trước nắm tay dắt , bao nhiêu mệt nhọc trước đó dường như đều tan biến hết….

      Thể lực của ta tốt, có thể nhìn ra được là thường xuyên rèn luyện cơ thể, dẫn theo lâu như vậy mà chỉ hơi thở gấp tí.

      Mỗi khi mệt muốn nữa : Sắp đến nơi rồi, chỉ còn chút nữa thôi. Nhờ vào khích lệ ấy mà cuối cùng cả hai cũng lên được đến đỉnh núi.

      Tả Á kích động mừng rỡ, đứng ở nơi cao nhất nhìn xuống phong cảnh phía dưới, đôi tay chụm vào miệng hô lên: “Tôi chiến thắng, tôi thực thắng rồi!”

      Hét xong cũng mệt lã kiệt sức ngã phịch xuống nằm giữa thảm cỏ xanh ngát núi.

      Chung Dương cũng thấy hơi mệt nằm xuống ngay bên cạnh . Hai người thở hổn hển, đôi bên có thể nghe thấy được hơi thở của đối phương, giữa núi rừng yên tĩnh chỉ có gió thổi qua, giống như mọi loại đau khổ về chuyện tình cảm cũng tan biến hết theo khoảnh khắc này. Ngắm nhìn trời xanh mây trắng, tưởng chừng như chỉ cần với tay là có thể chạm vào được, chỉ cần nhấc chân là có thể giẫm lên đám mây. Tâm tình Tả Á trong thoáng chốc thoải mái hơn nhiều.

      Tả Á quay đầu sang nhìn Chung Dương, đôi con người đen láy của cũng nhìn chớp.

      Tả Á lãng tránh ánh mắt đó của , mà còn nhìn cười : “Cảm ơn theo giúp tôi đến nơi này.”

      Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tả Á, trái tim Chung Dương như bị lỗi nhịp. Khuôn mặt nhắn của đỏ hồng xinh đẹp thế kia, nụ cười của rung động lòng người biết nhường nào. Có cọng cỏ màu xanh tinh nghịch dính lên mặt , dằn được đưa tay giúp lấy nó xuống, nhưng bàn tay vẫn chịu rời khỏi mặt , ngược lại còn xoa lên gượng mặt xinh xắn động lòng người của . Ánh mắt càng trở nên sâu lắng mênh mông, từ từ nhích người sát lại gần , giây phút này nếu như có gió thổi qua cũng nhận ra được mập mờ giữa họ. Môi từng chút từng chút tiến gần đến đôi môi , đến cả hơi thở cũng có thể nghe rất ràng.

      hôn lên môi , mút nhè bờ môi xinh, thấy Tả Á phản kháng, liền xoay người nằm sấp lên người , duỗi tay tìm kiếm bàn tay bé của Tả Á, hai người mười ngón tay đan vào nhau, say sưa hôn , đôi môi còn mang theo vị mồ hôi mằn mặn dìu dịu cạy mở môi ra quấn quýt trêu đùa cùng chiếc lưỡi của .

      Nụ hôn từ dịu dàng rồi trở nên nồng nàn mãnh liệt, đầu óc Tả Á trống rỗng, dường như còn nhìn thấy được thứ gì cả, cũng nghe được tiếng động nào. Chỉ có nụ hôn của mới chân tồn tại.

      Các đó xa bỗng vang lên tiếng người kêu gọi lý trí Tả Á quay về, vội vàng giãy ra, Chung Dương còn thở gấp nhưng vẫn rời môi Tả Á, thõa mãn ngắm nhìn bờ môi đỏ mọng xinh tươi như đóa hoa hồng của .

      Tả Á đẩy ra, lùi người về phía sau ngồi dậy, gương mặt xinh đều là bối rối và ngượng ngùng, mắt cũng biết nên nhìn đâu. Lần trước là bị cưỡng hôn, còn lần này sao? Cam tâm tình nguyện bị trai đẹp mê hoặc?

      thôi, chúng ta xuống núi, trời tối đấy.”

      Tả Á ngước đầu nhìn tới những tòa nhà cao tầng ở phía xa, trong lòng thầm : Chu, em muốn nữa, nữa, và chị phải hạnh phúc. “Chị, chị nhất định phải hạnh phúc….!” Tả Á rất muốn hô to lên câu này, nhưng chỉ nghĩ tới đây mắt nước kiềm được mà chảy xuống…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :