1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cần "Sex" không cần yêu - Hồ ly (104c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 24: Lần đầu tiên hòa thuận.


      Tả Á hề muốn gọi Chung Dương tới chăm sóc mình chút nào, bị thương nặng lắm, cũng muốn bị phân tâm trong giờ phút khó khăn như thế này. Sáng hôm sau, Tả Á chuẩn bị ít tiền trả tiền viện phí rồi xuất viện.

      Chân bị thương, nên lại hơi chậm chạp, giờ phút này thể phủ nhận, sâu trong lòng thực rất muốn được dựa vào bờ ngực rắn chắc, nũng nịu , Chung Dương, em đau quá, thực rất đau, rồi lại cắn răng chịu đựng, tự thôi miên bản thân mình, , em đau, đau gì hết, vết thương như thế này có đáng là gì”.

      Vết thương đầu mới quan trọng nhất, bởi vì phải khâu lại, cho nên phải cạo ít tóc, biết đến bao giờ nó mới mọc lại được đây. Băng gạc quấn đầu giống như túi lưới khiến cho Tả Á dám ra ngoài gặp người khác. phải nhờ dọn vệ sinh trong sân bệnh viện mua giùm cho mình cái mũ trùm đầu, đội lên rồi mới dám ra ngoài. Lúc vừa mới ra đến cửa phòng bệnh, điện thoại di động của chợt reo lên, Tả Á nhìn thấy tên Chung Dương, vội vàng bắt máy.

      “Tiểu Á!”

      Đầu dây bên kia truyền đến giọng mệt mỏi của Chung Dương, Tả Á càng thêm nhớ : “Chung Dương, vẫn khỏe chứ, chuyện kia giải quyết như thế nào rồi, đừng quá căng thẳng nhé, tất cả rồi ổn thôi.”

      “Cám ơn em nhé, bảo bối. Mấy ngày nay em sao rồi? Dạo này có thời gian ở bên em, đừng giận nhé?”

      “Em sao lại giận được chứ, việc của quan trọng hơn mà, em rất khỏe…..em…” Tả Á còn chưa kịp hết câu, Chung Dương vội vàng cắt lời: “Giờ phải họp, cúp máy đây, bảo bối à, rất nhớ em.”

      Tả Á còn chưa kịp lại “Em cũng rất nhớ Chung Dương cúp điện thoại, trong điện thoại của chỉ còn lại những tiếng tút tút rời rạc mà thôi, Tả Á ngẩn người nhìn điện thoại trong tay lát mới hoàn hồn, mở cửa ra khỏi phòng.

      Xuống dưới lầu, ra khỏi thang máy, Tả Á đứng trước cửa, chợt luồng gió lạnh thổi tới, Tả Á nhịn được mà rụt cổ lại. Bên ngoài, tuyết rơi, những bông tuyết li ti bay bầu trời, giống như những hạt cát rơi chóp mũi , lành lạnh, lòng có chút đơn, giống như thiếu mất thứ gì đó, mùi vị tựa như lẻ loi từng trải qua, hình như rất lâu rồi có cảm giác này, mà hôm nay thứ cảm giác ấy lại đột nhiên dâng lên trong lòng, kỳ lạ.

      để ý đến tiếng la hét của hai đứa trẻ con đuổi bắt nhau, đứa trong đó chạy thẳng tới chỗ của Tả Á, Tả Á muốn tránh cái chân bị thương sang chỗ khác, nhưng muộn, bị đứa trẻ kia đụng vào, loạng choạng ngã về phía sau, Tả Á hét lên tiếng, lúc cảm thấy thân thể mình sắp tiếp xúc với mặt đất cánh tay mạnh mẽ vững chắc chợt đỡ lấy cơ thể ngã của lên, kéo đứng vững vàng dậy.

      Tả Á hoảng hồn còn chưa kịp nhìn người phía sau là ai theo bản năng : “Cám ơn, cám…..!” Nhưng lúc quay đầu nhìn người phía sau, khỏi ngẩn người, sửng sốt, chữ cảm cứ như vậy mắc trong cổ họng.

      Kiều Trạch, là , lại là ! Mình nghĩ rằng xuất nữa, nhưng cuối cùng cũng thể yên tâm về mình. Lúc nãy biết người đỡ mình là , cứ nghĩ chỉ là người đường tốt bụng giúp mình mà thôi, cho nên mới cám ơn, nhưng khi biết người giúp mình là Kiều Trạch, tại sao hai chữ cám ơn đó mình lại ra được. cứu mình, đem mình ra khỏi cái cống hôi hám tối tăm bẩn thỉu đó nên cám ơn mới phải, liên quan đến tình cảm.

      kinh ngạc nhìn , nhưng vẻ mặt vẫn chút thay đổi, buông bàn tay đỡ lưng ra, con ngươi đen láy nhìn , hỏi cách hoài nghi: “Em có thể tự chăm sóc cho mình? Là thế này sao ?”

      Tả Á nhớ hôm qua mình mạnh miệng thế, lại nghĩ tới bộ dạng luống cuống sắp ngã lúc nãy, mặt khỏi nóng lên, nhưng vẫn mạnh miệng : “Tôi….tôi đương nhiên có thể.” xong liền lết cái chân bị thương , chân thấp chân cao về phía trước, nhưng vừa mới bước được hai bước cơ thể bỗng nhiên bẫng, thắt lưng bị người khác ôm chặt, cơ thể được nâng lên cao, trước sau đều là động tác của Kiều Trạch, Tả Á nhịn được đẩy ra : “Kiều Trạch, buông tôi ra, tôi có thể tự được.”

      “Đừng lộn xộn!” Kiều Trạch lạnh lùng quát tiếng, ôm chặt thắt lưng của về phía trước, làm gậy cho , nhìn như chút khó khăn nào, nhưng bước chân lại có chút được vững vàng như bình thường, thậm chí còn có chút cà nhắc, cũng được nhanh. Lúc tới chỗ để xe, Tả Á phát ra Từ Bân chờ ở trong xe rồi, mở cửa xe ra, Kiều Trạch thuận thế đặt Tả Á vào trong chiếc xe, rồi cũng ngồi vào trong.

      Từ Bân nhìn Kiều Trạch với ánh mắt đồng tình cho lắm, nhịn được quay đầu lại với Kiều Trạch : “Kiều, mình hiểu, cậu còn lo cho “người ngoài” này làm gì, cậu ăn no rửng mỡ rồi hả ?”

      “Lái xe !” Từ Bân còn chưa hết câu, Kiều Trạch lạnh giọng ra lệnh, Từ Bân đành phải khởi động xe rời . Tả Á nãy giờ vẫn ngồi im lặng, Từ Bân có chút căm ghét , người ngoài, ừ, là người ngoài.

      Xe chạy nhanh đến phía dưới khu chung cư của Tả Á, Từ Bân giành xuống xe trước, : “Dù sao tôi cũng là đàn ông, tôi đưa ấy lên là được rồi. Kiều, cậu ở trong xe chờ .”

      Kiều Trạch trầm mặt xuống, lạnh lùng liếc nhìn Từ Bân, giống như …, cậu dám đụng vào ngón tay của ấy, tôi giết cậu. Từ Bân ngượng ngùng thu tay mình lại, đen mặt đứng im tại chỗ.

      Tả Á nhìn Kiều Trạch tới dìu , ngẩn người muốn cần đâu, dù sao và Kiều Trạch cũng còn quan hệ gì nữa rồi, hơn nữa, bây giờ và Chung Dương quay lại với nhau, thân mật với Kiều Trạch như thế này có vẻ được thích hợp cho lắm, mặt khác cũng muốn làm phiền , nợ Kiều Trạch quá nhiều ân tình, và còn cả món tình cảm vô cùng lớn nữa, “Tôi…..Tự tôi có thể lên đó được mà.”

      Kiều Trạch sa sầm nét mặt, giọng điệu có chút vui : “Đừng cố làm những việc mà mình làm được!”

      Cuối cùng Tả Á cũng ngoan ngoãn để Kiều Trạch đưa lên lầu. Bởi vì ở trong bệnh viện cả đêm được ngủ ngon, Tả Á nằm giường rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp . Buổi trưa, lúc tỉnh lại liền ngửi thấy mùi thức ăn. Gắng sức ra ngoài phòng, thấy mấy món ăn thơm phức đặt bàn ăn, khiến khỏi có chút thèm, còn Kiều Trạch còn ở đây nữa. Tả Á ngồi vào bàn, có chút thất thần. Thức ăn rất thơm, Tả Á từng ăn rất nhiều lần, thậm chí vẫn còn nhớ được mùi vị mấy món ăn này.

      Tả Á vốn tưởng rằng cuộc sống mấy ngày tới của mình rất chật vật, nhưng cũng chỉ là lo lắng quá thôi, Kiều Trạch nhờ dì Lâm tới chăm sóc cho . Sau khi ly hôn, chưa gặp lại dì Lâm lần nào cả, nhưng khi gặp lại vẫn cảm thấy rất thân thiết. Dì Lâm hỏi vì sao lại ly hôn với Kiều Trạch, chỉ cười gì.

      Dì Lâm chăm sóc rất chu đáo, ngày ba bữa cơm, giặt quần áo rồi quét dọn phòng, mấy ngày dưỡng bệnh, vết thương cổ tay, chân và đầu đỡ hơn trước rất nhiều, cũng có thể chậm từng bước, còn có cảm giác đau đớn như trước nữa.

      cũng vẫn luôn để ý tới các tin tức liên quan đến Chung Dương, chuyện mấy tòa cao ốc giải quyết được phần nào rồi, ngoại trừ tòa cao ốc kia xảy ra vấn đề, các tòa lầu khác đều có vấn đề gì cả, nhưng sóng gió nổi lên, muốn bác bỏ tin đồn, khiến cho mọi người tin tưởng rằng các tòa cao ốc còn lại có vấn đề gì là chuyện hề dễ dàng.

      Trong lòng Tả Á phiền muộn, đọc tin tức internet, vắt hết óc suy nghĩ biện pháp khắc phục, thế nhưng, đến bây giờ mới nhận ra mình đần độn, nghĩ ra được cái gì cả. Dì Lâm làm xong cơm tới, thấy nhìn máy tính đến ngẩn người như thế, nhịn được : “Tiểu Á à, ra cháu nên với bạn trai mình nên tìm cách bác bỏ mấy tin đồn kia, nếu như mấy tòa cao ốc kia thực có vấn đề gì để cho người nhà dọn qua bên đó ở , phải còn có sức thuyết phục hơn việc tìm mấy người chuyên nghiệp trong ngành đến giám định, triệu tập họp báo gì đó, hay là làm báo cáo chuyên môn mấy tòa nhà đó có vấn đề gì sao, làm vậy thuyết phục được mấy người chứ. Nhìn thấy những người có sức ảnh hưởng đến sống trong tòa cao ốc đó những người khác mới có thể nhận thấy được rằng tòa nhà này có vấn đề gì cả.”

      Tả Á có chút kích động, quay đầu lại nhì dì Lâm, ôm chầm lấy dì hét lên: “Dì Lâm, dì quá đúng ! Sao cháu lại nghĩ đến chứ ? Cách này của dì tồi nha, nhất định có thể giải quyết được vấn đề này! Tốt quá, tốt quá rồi, cám ơn dì Lâm, cám ơn dì!”

      “Xem cháu vui mừng chưa kìa, mau ăn cơm thôi.”

      Tả Á buông dì Lâm ra, chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên lại nghi ngờ nhìn dì Lâm, dì Lâm biết chữ, hơn nữa chắc chắn dì thể hiểu được vấn đề này, nhưng làm sao lại biết mình buồn phiền vì chuyện gì chứ, lại còn đưa ra biện pháp giải quyết giúp mình nữa, “Dì Lâm, sao dì biết cháu buồn phiền vì chuyện này?”

      Dì Lâm lúng túng cười cười rồi : “Dì nha, dì chữ bẻ đôi cũng biết, làm sao có thể nghĩ ra mấy thứ này được. Biện pháp này là do ông chủ Kiều cho dì, nhờ dì tìm cơ hội cho cháu. Cháu muốn cảm ơn cảm ơn ông chủ Kiều ý!”

      Vẻ vui sướng mặt Tả Á tan ít, nhịn được mà lầm bầm : “…..Tại sao phải giúp tôi như vậy….. biết tôi nhận mà…..”

      “Cái gì mà nhận với nhận chứ, dì nghĩ ông chủ Kiều chỉ muốn cháu vui vẻ lên thôi, tinh thần tốt vết thương mới nhanh hồi phục được. Cháu xem cháu cả ngày ủ dột, sắp thành bà lão tám mươi tuổi đến nơi rồi. làm vợ chồng, cũng nhất thiết phải làm kẻ thù, ra khiến người khác cảm thấy hạnh phúc, chính bản thân mình cũng cảm thấy vui vẻ hơn. Cháu và ông chủ Kiều…..Hai người….. đáng tiếc !”

      Tả Á nghe dì Lâm lảm nhảm, trong lòng lại chợt dâng lên cảm xúc khó tả, ngẩn người lát, rồi hoàn hồi : “Dì Lâm, chúng ta ăn cơm thôi.”

      “Ừ, ăn cơm, ăn cơm thôi.” Dì Lâm cũng cảm thấy bản thân mình hơi lắm mồm nhiều chuyện, vội đỡ Tả Á về phía bàn ăn. Dì Lâm thầm nghĩ, Kiều Trạch đúng là người đàn ông tốt, rất xứng đôi với Tả Á, đáng tiếc lại là chàng có tình thiếp vô ý.

      Tả Á muốn biện pháp này cho Chung Dương biết, cả đêm làm bản báo cáo rất chi tiết, hy vọng có thể giúp Chung Dương vượt qua khó khăn này, nhưng điện thoại của luôn gọi được, còn điện thoại ở văn phòng lại luôn là thư kí bắt máy, họp.

      Cuối cùng, Tả Á phải đành bắt xe đến công ty Chung Dương chuyến, nhưng, phòng lễ tân cho vào trong bởi vì có hẹn trước, hơn nữa Chung Dương có trong công ty. Tả Á lại chạy qua nhà nhưng có ai ở nhà cả, điện thoại di động cũng gọi được, Chung Dương rốt cuộc bận cái gì, ở nơi nào?

      Tả Á lại tới công ty của Chung Dương lần nữa, phòng lễ tân Chung Dương quay trở về, nhưng thể gặp được. Tả Á gọi điện tới văn phòng của Chung Dương nhưng vẫn là thư ký tiếp điện thoại, báo rằng Chung Dương chủ trì buổi họp quan trọng, ai được phép quấy rầy . Đến cuối cùng Tả Á bắt buộc phải mình là bạn của Chung Dương, có việc gấp cần phải tìm mới được phép lên, ngờ Chung Dương bận họp . Tả Á tới phòng tiếp khách ngồi chờ. Khoảng thời gian chờ đợi rất lâu, Tả Á uống chén rồi chén nước, nhịn được mà toilet, còn bản kế hoạch trong tay đặt lên bàn.

      Từ toilet ra phòng tiếp khách Tả Á thấy thư ký lại phía mình, vô cùng áy náy cho biết, Chung Dương họp xong nhưng lại phải vội vàng cùng với mấy vị lãnh đạo cấp cao ra ngoài xử lý công việc rồi. Cho nên phải chờ thêm lát nữa.

      Mặc dù, cũng rất muốn đợi , nhưng cả ngày trời chưa ăn cái gì cả, đầu lại chợt phát đau nữa, hôm nay chưa uống thuốc, vừa thấy khó chịu, vừa thấy sốt ruột, Chung Dương bận đến nỗi thể giành cho được hai phút sao?

      “Tôi thấy sắc mặt của tốt, nếu có chuyện gì cần, tôi nghĩ, tôi có thể chuyển giúp cho .”

      Tả Á đưa bản kế hoạch kia cho thư ký : “Xin hãy chuyển giùm bản kế hoạch này cho ấy, có lẽ ít nhiều giúp giải quyết được khó khăn trước mắt của công ty. Tôi thể đợi ấy được nữa, hẹn gặp lại.”

      thong thả, tôi đem tài liệu này đưa cho tổng giám đốc Chung. thong thả!”

      Sau khi Tả Á về đến nhà liền bắt đầu nghe ngóng tin tức liên quan đến Chung Dương. Sáng kiến của Kiều Trạch quả nhiên rất tuyệt, hơn nữa, các chính sách diễn ra công khai bên phía Chung Dương đa phần đều là sáng kiến của Kiều Trạch, với lại hình như phản hồi cũng rất tốt. mạng vô cùng náo nhiệt. Xem hết các websites, tâm trạng của Tả Á tốt hơn rất nhiều. nhìn điện thoại di động trước mặt, cầm lên, do dự hồi lâu, cuối cùng lại bấm dãy số điện thoại quên được, điện thoại được kết nối, Tả Á biết nên gì cho phải, mà người ở đầu dây bên kia cũng hề mở miệng, Tả Á do dự hồi lâu mới ấp úng hỏi: “….. ở đâu?”

      Đầu dây bên kia liền vang lên giọng lạnh lùng đặc trưng : “Cho em mười phút, lập tức xuống dưới đây.”

      Tả Á khẽ giật mình, chẳng lẽ ở dưới lầu ? tới cửa sổ nhìn xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy xe của Kiều Trạch, ở dưới lầu. Tả Á cúp điện thoại, mặc thêm áo khoác ngoài, ra khỏi cửa.

      Vẫn là Từ Bân lái xe, cơ thể cao lớn của Kiều Trạch ngồi ở hàng ghế phía sau, lạnh lùng liếc nhìn : “Lên xe!”

      Tả Á có chút sửng sốt : “Hả? đâu vậy?”

      Con ngươi đen lạnh lùng của Kiều Trạch nhìn thẳng vào , giọng điệu cứng rắn: “Ngày cắt chỉ mà cũng quên à?”

      A, đúng rồi, hôm nay là ngày mình cắt chỉ, sao mình quên mất chứ ? Nhất định là do mấy ngày nay bận rộn đến hồ đồ rồi. Tả Á nhăn nhó nữa, khom lưng chui vào trong xe, vừa đúng lúc cũng có chuyện muốn tìm ta.

      đến bệnh viện tháo chỉ xong, bước ra khỏi bệnh viện, lúc tới trước xe, Tả Á nhìn bóng lưng Kiều Trạch, liên tục do dự rồi cuối cùng cũng mở miệng : “Kiều Trạch…..tôi…..”

      Kiều Trạch nhận thấy do dự trong lời của Tả Á, xoay người lại nhìn , con mắt thâm trầm như dòng nước xoáy, khiến Tả Á cảm thấy được tự nhiên, tầm mắt cũng bắt đầu dao động, “Cùng nhau…..cùng nhau ăn bữa cơm được ?”

      Đôi mắt Kiều Trạch khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm, Tả Á vội bổ sung thêm: “Là tôi mời…..”

      “Lý do!” Trái tim vốn trở nên nguội lạnh của Kiều Trạch như vừa bị thứ gì đó gõ vào.

      “Tôi…..tôi muốn cám ơn giúp tôi.”

      Đôi mắt Kiều Trạch chợt trở nên u ám, lạnh lùng : “Lên xe!”

      Tả Á cau mày, từ chối hay là đồng ý đây ? chỉ muốn cảm ơn giúp thôi mà, “ như vậy là có hay ?”

      Kiều Trạch trả lời ngay, đưa tay kéo lại, nhét vào trong xe, bản thân cũng lên xe, đóng cánh cửa sau của xe cái ‘rầm’, hờ hững : “ cần!”

      Từ Bân khởi động xe, về hướng nhà Tả Á. Tả Á im lặng bĩu môi, hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của người ngồi bên cạnh, hình như tức giận, bởi vì mời cơm cảm ơn giúp đỡ sao?

      Để hòa thuận với , bước này phải chuẩn bị tinh thần rất lâu. Nhưng, lại cần cảm ơn đó của , cũng giống như cần đối xử tốt với mình vậy. Hai người họ cũng có lúc cùng là loại người.

      Xe chạy đến khu chung cư ở rồi dừng lại, Kiều Trạch đưa Tả Á đến cửa, giờ phút này Tả Á mới phát , đèn đường rất sáng, hơn nữa nắp cống thoát nước cũng được đậy lại rồi. Đột nhiên Tả Á hiểu ra rằng, đèn đường vì mà sáng, nắp cống thoát nước cũng vì mà được đậy lên. lâu rồi có ai quản lý mấy vấn đề này, nhưng sau khi bị rơi xuống cống thoát nước mọi thứ lại được giải quyết, Kiều Trạch, kìm được lòng mà nghĩ đến , là Kiều Trạch làm sao ?

      Tả Á cúi đầu, dưới ánh đèn, con đường dưới chân sáng rực, ràng.

      rất lâu rồi ra ngoài vào ban đêm, ánh đèn sáng ngời kéo dài bóng của hai người, ai mở miệng chuyện, sợ đối chọi gay gắt giữa hai người phá vỡ hòa thuận hiếm có này.

      Lúc đưa đến cửa, Kiều Trạch câu chúc ngủ ngon đơn giản, rồi lập tức xoay người về, thân hình cao lớn lại hình như có chút vững. Tả Á nhìn bóng lưng Kiều Trạch, : “Kiều Trạch, cảm ơn !”

      Hóa ra ra hai chữ cảm ơn với khó như nghĩ, cứu nên cảm ơn, mà giúp Chung Dương mà cảm ơn. Nhưng bước chân chỉ hơi khựng lại chút, rồi lại chút do dự rời .

      Lúc Tả Á xoay người định vào nhà, bóng người đột nhiên xông tới trước mặt, khuôn mặt tuấn có chút lo lắng ra dưới ngọn đèn, đôi mắt mang theo nghi ngờ lẫn chút tức giận nhìn .

      Tả Á dám tin nhìn người trước mặt, nhịn được vui mừng mà hô lên: “Chung Dương!”

      Chung Dương đưa tay ôm eo , đôi mắt thâm sâu mang theo vẻ gì đó mà Tả Á chưa nhìn thấy bao giờ, cánh tay ghìm chặt, gằn từng chữ : “Sao em lại cùng với ta ? đâu mà muộn như thế này mới về nhà?”

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 25: Trộm vào nhà.


      Ánh mắt Chung Dương chăm chú nhìn Tả Á, muốn từ trong ánh mắt mà tìm thấy khẳng định thực . Những thứ bận rộn trong cuộc sống hằng ngày khiến có thời gian rảnh để quan tâm đến . biết vì bận công việc mà mình lạnh nhạt với Tả Á, nhưng, sau khoảng thời gian bận rộn này mới phát ra, bảo bối của mình hình như rất lâu rồi gọi cho cuộc điện thoại hay gửi cho tin nhắn nào cả. nghĩ, chắc muốn quấy rầy công việc của , nhưng ngờ lại là với Kiều Trạch.

      phải rất hận ta sao, phải ta sao, vậy vì sao lúc nãy lại thấy hai người dạo dưới ánh đèn, như cặp tình nhân lãng mạn dạo sau bữa cơm vậy. Hai năm vợ chồng, Tả Á và Kiều Trạch có những tiếp xúc thân mật nhất, ở bên cạnh Tả Á nhưng có khi nào bị thay thế rồi ? Trong lòng chợt cảm thấy lo lắng.

      “Trả lời , Tiểu Á, tại sao em lại cùng với ta?”

      “Chung Dương, đừng suy nghĩ nhiều, em vừa về nhà, vừa khéo…..vừa khéo Kiều Trạch đưa em trở về, …..”

      Vẻ mặt Chung Dương đột nhiên thay đổi, đưa tay ôm lấy bả vai Tả Á, trong giọng có chút kích động: “Tiểu Á, em dối, em bắt đầu biết dối rồi hả? gọi điện thoại cho em nhưng em lại tắt máy, mới vừa rồi…..mới vừa rồi qua nhà em, mẹ em cho hay em về nhà mấy hôm rồi, đành đến đây chờ em về, cuối cùng lại đợi được em và chồng trước với nhau, thậm chí lại còn bịa chuyện để lừa !”

      Mặt Tả Á tái , nhìn đau khổ thương lên trong đôi mắt đẹp của Chung Dương, đau lòng : “Chung Dương, nghi ngờ em sao? Em cái gì cũng đều tin đúng ? Cũng bởi vì nhìn thấy em trở về cùng với Kiều Trạch là liền định tội em phải ?”

      Trong lòng Chung Dương vô cùng buồn bực, làm cái gì vậy, phải rất muốn gặp , vội vã đến để gặp sao? phải cãi vã, vui vẻ ở bên nhau sao? Nghĩ tới đây, vội ôm lấy Tả Á, lời xin lỗi: “Được rồi, chúng ta cãi nhau nữa, chỉ là sợ…..sợ em rời bỏ . Bảo bối à, đừng tức giận!”

      Cơ thể của Tả Á cứng ngắc, để mặc cho Chung Dương ôm mình, muốn , Chung Dương ra luôn để ý quá khứ của em với Kiều Trạch phải , ra thiếu niềm tin vào tình của em đối với đúng ? Nhưng mà, bọn họ khó khăn lắm mới có thể ở bên nhau, nên phải biết quý trọng lẫn nhau, muốn giải thích là do mình bị thương, Kiều Trạch cứu , chăm sóc cho , những lời này chỉ càng khiến Chung Dương lo lắng mà thôi. Mà cãi nhau cũng chỉ khiến cho tình cảm của hai bên bị tổn thương, cho nên lặng im gì cả.

      Trong im lặng, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên phá vỡ giây phút yên tĩnh này, Chung Dương buông Tả Á ra, móc điện thoại di động từ trong túi ra, bắt máy. Tả Á chỉ nghe thấy Chung Dương : “Cái gì? Nghiêm trọng ? Con lập tức đến đó!”

      Cúp điện thoại, Chung Dương vội vàng đặt nụ hôn lên trán Tả Á, vội vàng: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, Tiểu Á, phải trước.”

      Tả Á nhìn vẻ lo lắng tràn đầy khuôn mặt đẹp trai của Chung Dương, sốt ruột hỏi: “Nghiêm trọng lắm sao? Vậy mau !”

      Chung Dương vội vã chạy , Tả Á có chút đơn lên lầu. Đứng lâu như thế, chân lại phát đau rồi, lấy rượu thuốc bôi lên, mệt mỏi nằm ghế sofa, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, giống như món đồ hoàn hảo bị hỏng mất góc, muốn sửa chữa nó, nhưng làm thế nào cũng có cách làm nó trở lại như ban đầu được.

      Vết thương của Tả Á còn vấn đề gì nữa, thời gian nghỉ ở công ty cũng hết, bắt đầu làm lại. Bây giờ cũng sắp đến Tết rồi, khó khăn của Chung Thị cũng được giải quyết phần nào, xem ra chỉ cần thêm ít thời gian nữa Chung Thị có thể thoát ra khỏi bóng tối bao phủ, vui vẻ đón năm mới rồi.

      Tả Á làm xong công việc cuối cùng, rốt cuộc cũng được tan làm. Hôm trước và Chung Dương có chút vui vẻ, hơn nữa, gia đình hình như có chuyện, Tả Á gọi điện thoại cho Chung Dương hỏi thăm chút, nhưng điện thoại của vẫn luôn bận.

      Xuống tầng, Tả Á nhận được tin nhắn, do Chung Dương gửi tới, cho địa chỉ nơi, hẹn gặp mặt ở chỗ đó, bây giờ tiện gọi điện. Tả Á khẽ mỉm cười, bắt taxi đến chỗ Chung Dương hẹn.

      khu nhà ở rất nổi tiếng ở khu vực này, nhà cổng, quang cảnh xung quanh hề tầm thường. Sau khi xe taxi dừng lại, Tả Á trả tiền cho tài xế, định xuống xe, lại trông thấy xe Chung Dương dừng cách cổng vào xa lắm, bóng dáng cao lớn từ trong xe bước ra, rồi sang phía bên kia mở cửa xe, cúi người bế người phụ nữ từ trong xe ra, người phụ nữ cũng thuận thế ôm lấy cổ Chung Dương, Chung Dương bế vào trong sân.

      Tả Á đứng sững lại, ngẩn người, trái tim dường như bị ai bóp lấy, đau đến thể đập được. Tại sao Chung Dương và Lô Hi lại với nhau, tại sao bọn họ lại ôm nhau thân thiết như vậy, đây là nhà Lô Hi sao? Tại sao Chung Dương lại bế ấy? Tại sao hai người lại về nhà cùng nhau? Tả Á khỏi nhớ đến những lúc gọi cho Chung Dương đều là Lô Hi bắt máy.

      “Này, , rốt cuộc có xuống xe hay hả? Tôi còn phải làm ăn chứ!” Tài xế thấy mãi mà Tả Á xuống xe, nhịn được mà hối thúc . Bấy giờ Tả Á mới lấy lại hồn vía, vội vàng xuống xe.

      cứ như thế đứng trước cửa căn nhà lâu, giống như bức tượng vậy, cho tận đến khi mà đêm buông xuống, Chung Dương cũng hề ra, mà ánh đèn trong nhà cũng tắt. Tả Á cảm thấy từ chân đến tim đều run rẩy, toàn thân lạnh đến phát run. Cho dù là Lô Hi cố ý muốn cho thấy cảnh này, nhưng nếu có Chung Dương phối hợp, sao có thể thấy đây? Tả Á thử gọi điện thoại cho Chung Dương, nhưng lại có tín hiệu. có dũng khí tới nhấn chuông cửa, gọi to, Chung Dương ra cho em. Nếu như thay lòng, nếu như trái tim chia thành nhiều ngăn làm gì cũng có ý nghĩa.

      Tả Á biết mình đứng ở đó bao lâu, lúc rời , bắt xe, cơ thể cứng ngắc như bức tượng thạch cao. Đêm khuya mịt mùng, trái tim lạnh lẽo, bước chân nặng trĩu.

      Ngày hôm sau, tin tức về chuyện Chung Dương và Lô Hi được đăng lên báo, hai người ôm nhau thắm thiết, cả đêm ân ái trong căn biệt thự, rốt cuộc ai mới là người giám đốc Chung Thị ?

      Lúc trưa cùng đồng nghiệp xuống căn tin ăn cơm, Tả Á liền đọc được tin tức này, cảm thấy đầu rất đau, cơ thể cũng còn sức lực, ăn cơm cũng thấy ngon, tờ báo nắm trong tay cũng khẽ run lên. Đồng nghiệp nhìn khuôn mặt tái nhợt, liếc mắt nhìn thấy tin tức tờ báo tay , khỏi quan tâm hỏi: “Tả Á, sao chứ, sắc mặt của kém quá, nếu khỏe xin nghỉ ngày cũng được.”

      Tả Á lắc đầu, đứng lên: “ sao đâu! Tôi vào toilet lát.” Tả Á vừa được hai bước, chợt thấy cả người mềm nhũn, mất tri giác, chỉ nghe thấy loáng thoáng bên tai tiếng đồng nghiệp gọi .

      …Trong phòng bệnh Tả Á im lặng nằm giường, tay được truyền nước biển, hai mắt nhắm chặt, đôi hàng mi cong dài dường như cũng mất sức sống, buông lỏng, che kín đôi mắt . Hai người đàn ông cao lớn chia ra đứng hai bên giường bệnh, còn có người đàn ông khác đứng tại cửa, nhìn như vệ sĩ vậy.

      Hai người đàn ông đứng hai bên giường, nhìn Tả Á với ánh mắt đau lòng cùng lo lắng, nhưng lúc nhìn nhau lại là ánh mắt lạnh lẽo căm ghét.

      Kiều Trạch nghĩ đến Tả Á bị thương, nghĩ đến si tình của đối với Chung Dương, nhưng cuối cùng đổi lấy lại là trăng hoa của Chung Dương, vô cùng tức giận, ánh mắt lạnh lùng mà tràn đầy phẫn nộ nhìn Chung Dương, sẵng giọng : “Nếu như thể chăm sóc tốt cho ấy, tôi cũng ngại giữ ấy ở lại bên mình!”

      Chung Dương nhìn Tả Á đau yếu nằm giường bệnh, nghĩ tới bản thân mình lại lần nữa làm đau lòng, khỏi khổ tâm, nhưng cũng thể nhận ra khiêu khíc trong lời của Kiều Trạch, ta muốn đoạt lấy Tả Á, “Đây là việc của tôi và Tả Á, dù cho giữ được con người của Tả Á, có thể giữ được trái tim ấy ? giữ ấy ở lại bên mình chỉ làm ấy khổ sở thôi. nghĩ giữ ấy ở bên mình bằng cách nào ? Lại giống như trước kia, ép tôi rời hay sao? Kiều Trạch, ngoài hèn hạ ra còn biết làm gì nữa hả ?”

      Cánh tay Kiều Trạch vươn qua giường Tả Á, túm lấy cổ áo Chung Dương, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng trừng lên nhìn Chung Dương, hung dữ : “Nếu như ấy, hãy bảo vệ ấy cho tốt, đừng khiến cho ấy bị tổn thương lần nữa!”

      Chung Dương hất bàn tay Kiều Trạch túm cổ áo mình ra : “ đến lượt dạy bảo tôi, nếu như phải chính gây cản trở, tôi và Tả Á chia lìa nhau, tôi cũng cần phải ra nước ngoài chừng ấy năm. Kiều Trạch, đừng cho rằng mình có bản lĩnh, đừng nghĩ rằng là người đối xử với Tả Á tốt nhất, cũng đừng coi mình là thánh nhân. Người khiến Tả Á tổn thương sâu sắc nhất chính là ! chính là thủ phạm gây đau thương cho ấy!”

      “Nếu như thể toàn tâm toàn ý ở bên ấy, tôi ngại sử dụng những thủ đoạn bỉ ổi đâu!” Sắc mặt Kiều Trạch tái nhợt, xong liền xoay người rời . Đúng, cho dù yên lòng với Tả Á đến cỡ nào, cho dù lo lắng đến thế nào, Tả Á vẫn là bạn Chung Dương, người cần phải là .

      Chung Dương thấy Kiều Trạch bỏ , chán nản ngồi xuống bên cạnh Tả Á. Nhìn xuống thấy Tả Á tỉnh, ánh mắt mờ mịt nhìn khắp xung quanh, vẻ mặt mơ màng, vội cầm lấy tay , cúi người xuống, ân cần hỏi han: “Tiểu Á, em tỉnh rồi, em thấy thoải mái chỗ nào, cho biết.”

      Tả Á nhìn thấy Chung Dương, đầu tiên là mừng rỡ mỉm cười, nhưng lại chợt nhớ lại việc hôm qua chứng kiến được, hiểu lầm, chỉ làm cho khoảng cánh giữa hai người xa dần, vẻ mặt lại trở nên ủ rũ.

      “Tiểu Á, xin lỗi, chăm sóc tốt cho em. Ngày đó ba suýt chút nữa gặp tai nạn, nhưng may là có Lô Hi đẩy ra ba ra kịp thời, khiến cho chân ấy bị thương. Hôm qua nhận lời đón ấy xuất viện rồi chở về nhà chỉ đơn giản là muốn ấy cảm ơn thôi, giống như những lời báo viết đâu. Tả Á, em phải tin tưởng .” Chung Dương nhàng vuốt ve khuôn mặt Tả Á, đợi Tả Á mở miệng điều gì, lên tiếng giải thích trước.

      Tả Á nghe lời giải thích của Chung Dương, nhưng lại chỉ nhìn gì. Chung Dương lại vội lên tiếng: “Chân của ấy thể di chuyển, ba mẹ ấy cũng ở đây, chỉ là ở lại chăm sóc ấy thôi. Tiểu Á, ấy cứu ba , hơn nữa ấy lớn lên cùng nhau, thể bỏ mặc ấy như vậy được. Tiểu Á, đừng suy nghĩ nhiều nữa được , đối với ấy có tình ý gì cả, đấy!”

      Tả Á giơ tay vuốt tóc Chung Dương, cười : “Được rồi, được rồi, đừng hoảng hốt như thế chứ, em tin mà, nếu bây giờ để ý tới rồi. Em muốn nghỉ ngơi lát, có ở lại với em , hay em ngủ rồi chăm sóc cho ấy?”

      Chung Dương hôn trán Tả Á, áy náy : “Bảo bối, em vẫn còn giận sao ? mặc kệ ấy, tìm người chăm sóc ấy, đâu nữa, ở đây chăm sóc cho em.”

      hai người còn quan hệ gì nữa cả, mà ấy bị thương, hơn nữa còn là vì cứu bác Chung, chăm sóc ấy cũng là lẽ phải. Có điều, bây giờ em cũng cần , cho nên, phải ở lại đây.” Câu cuối cùng Tả Á cách bướng bỉnh, cái miệng nhắn chu lên.

      Lúc này Chung Dương mới nhõm cười, khẽ chạm môi Tả Á, : “Ngủ , ở đây canh chừng cho em.”

      Tả Á gật đầu, nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp , tác dụng của thuốc khiến cho mơ mơ màng màng chìm sâu vào giấc ngủ. Chung Dương vẫn ngồi ở đó, nhìn Tả Á ngủ. Mấy ngày nay, thời gian và Tả Á bên nhau rất ít, bận đến nỗi có thời gian mà quan tâm đến , thậm chí lại còn khiến trái tim của bị tổn thương. Lúc Chung Dương nhớ lại chuyện đó và tự trách bản thân mình điện thoại của Tả Á đặt bàn chợt reo lên, Chung Dương vội vươn tay tắt máy, sợ quấy rầy đến giấc ngủ của Tả Á.

      mở điện thoại ra, nhắn tin vào số gọi nhỡ, lát nữa hãy gọi điện tới, bây giờ Tả Á nghe điện thoại được. Tin nhắn vừa gửi , chỉ chốc lát sau có tin nhắn trả lời, , ok.

      Lúc Chung Dương đọc xong tin nhắn, định đặt điện thoại xuống bàn, chợt có tin nhắn thu hút chú ý của , kiềm lòng mà mở tin nhắn ấy ra, thể lầm được, tin nhắn này được gửi từ điện thoại của , hẹn gặp Tả Á tại địa chỉ nhà Lô Hi. Nhưng, hề gửi cái tin này mà, Chung Dương cũng dần hiểu ra, tin nhắn này là do Lô Hi gửi , lúc đó muốn mượn điện thoại của để gọi về nhà ..

      Chung Dương tức giận đến nỗi muốn ném điện thoại , nhất định là Tả Á đến chỗ hẹn, cho nên có lẽ ấy chứng kiến được tất cả. Ngày hôm qua chân Lô Hi tiện lại, cho nên dìu Lô Hi vào nhà, nhà ấy có lấy bóng người, vì thế, ở lại nhà chăm sóc cho ấy, ngủ nguyên đêm ghế sofa.

      Tả Á, hóa ra biết tất cả, nhưng lại trách móc , lúc giải thích, còn tin tưởng vào , đột nhiên ngã bệnh như thế, có lẽ đều là vì . Chung Dương giận bản thân mình vô cùng, càng tức giận hơn nữa đây đều là mưu mô của Lô Hi, ta cố ý để Tả Á nhìn thấy tất cả, cố ý gửi tin nhắn kia cho Tả Á, dụ ấy đến để ấy tận mắt chứng kiến mọi chuyện. ngờ cảnh kia lại bị mấy tay nhà báo chụp được.

      Chung Dương đau lòng nắm lấy tay Tả Á, ý xin lỗi, nhưng Tả Á ngủ say. biết Tả Á có thực để tâm, có thực tha thứ cho ?

      Chung Dương và Tả Á đều nhắc lại chuyện này, Tả Á vẫn làm bộ như biết gì hết, nhưng lần bệnh này khiến càng ngày càng gầy. Chung Dương cố gắng sắp xếp để được bên nhiều hơn, chăm sóc cho gấp bội, còn đối với Lô Hi, qua lại với ta nữa. Quá khứ ràng giữa hai người trôi qua lâu rồi.

      Ba, bốn ngày trước Tết, hai bên gia đình của hai người gặp mặt nhau, mang theo ít quà năm mới tới thăm hỏi nhau. Ba mẹ của Chung Dương có thể coi như chấp nhận hôn này, mà người nhà Tả Á lại coi trọng Chung Dương cho lắm, nhất là sau khi đọc thấy tin tức của là Lô Hi báo, vẻ mặt mọi người trong nhà nhìn được tốt cho lắm.

      Năm mới đến rất náo nhiệt, có điều cái loại náo nhiệt sau yên tĩnh này lại khiến người ta có chút quen. Tả Á ở nhà mẹ được ba hôm quay trở lại nhà mình. Chuyện Chung Dương chăm sóc cho Lô Hi, cũng để ý tới nữa, lúc bị thương, cũng đón nhận chăm sóc của người khác mà, nếu Chung Dương chăm sóc cho Lô Hi, mới lại có chút hợp tình.

      Hôm nay Tả Á muốn đón năm mới với Chung Dương, nên gọi điện cho : “Chung Dương, em muốn ăn lẩu với , có thể tới đây ? Còn nữa vết thương Lô Hi sao rồi?” Ba mẹ của Lô Hi có ở trong nước, công ty do quản lý, ngày gần sang năm mới ấy lại bị thương, cho nên ông Chung và bà Chung đón Lô Hi về nhà mình, cùng đón năm mới. Những điều này đều là do Chung Dương cho biết, Tả Á muốn những điều như thế này mình cần phải biết.

      “Chút nữa qua, bây giờ …..”

      Vừa mới nghe Chung Dương câu, Tả Á liền nghe thấy tiếng hét của Lô Hi trong điện thoại: “Chung Dương, em mặc kệ, nếu sau này ai lấy em nhất định phải cưới em đấy!”

      “Này này, cháu đừng làm chuyện điên rồ nữa được …..”

      “Lô Hi, cháu mau xuống đây, bác Chung nghĩ cách giúp cháu được ?”

      “Đúng vậy, bây giờ y học rất phát triển, tẩy vết sẹo cũng rất dễ dàng mà.”

      Trong điện thoại di động liên tiếp phát ra những tạp , xem ra Lô Hi làm loạn, Tả Á định cúp điện thoại, lại nghe Chung Dương bất đắc dĩ : “Tiểu Á, lát nữa gọi lại cho em!”

      “Ừ!” Tả Á buồn bã cúp điện thoại. Thôi, tự mình ăn vậy, mặc dù có chút đơn, nhưng, ăn cơm như hoàng đế thế này, điều gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Tả Á được, ra sức ăn hết toàn bộ.

      Lúc ăn no căng trời cũng tối hẳn, Tả Á thu dọn bát đũa, tắm rửa rồi ngủ. Có lẽ Chung Dương thể đến được rồi. ngờ người chín chắn như Lô Hi lại có lúc náo loạn lên như người phụ nữ đanh đá như thế, có thể đoán ra Chung Dương bị quấn chặt rồi.

      Tả Á ôm nỗi căm ghét Lô Hi mà ngủ, do ăn lẩu cho nên nửa đêm cảm thấy hơi khát nước, Tả Á tỉnh lại, mặc dù mở mắt, nhưng vẫn ở trong trạng thái ngái ngủ, mơ mơ màng màng ra ngoài phòng ngủ.

      Vừa mới đẩy cửa ra ngoài đột nhiên bị ai đó bịt miệng lại, Tả Á “ưmh” tiếng, trái tim nảy lên nhịp, sợ hãi vô cùng, lúc vừa giãy giụa, chợt luồng sáng lóe lên, con dao liền được đặt lên cổ , lành lạnh, người đứng phía sau hung bạo : “Dám kêu lên tôi giết chết , được , biết ?”

      Tả Á sợ hãi đến quên cả thở, đột nhiên hiểu ra được, có trộm vào nhà rồi, Tả Á chợt tỉnh táo lại, cả người chảy mồ hôi lạnh, vội vàng gật đầu, ý bảo rằng kêu lên.

      Người kia vẫn đặt dao lên cổ , buông tay giữ ra, ấn ngồi xuống chiếc ghế trong phòng khách, sau đó nhanh chóng trói lại, rồi lại đặt dao lên cổ , uy hiếp .

      , thẻ ngân hàng, sổ tiết kiệm, đồ vật có giá trị để ở đâu?”

      Mặt Tả Á trắng bệch, hoảng sợ nhìn xuống đôi chân tất của người kia, hoảng hốt : “Tôi…tôi quên rồi, để cho tôi nhớ lại xem.”

      Người đàn ông giơ tay tát cái, hạ thấp giọng giận dữ chửi: “Mẹ nó, đồ đàn bà thối tha, mày còn dám giở trò à? Có tin tao cắt tai mày xuống ? Xem mày có với ông đây !”

      Tả Á bị tát khiến đầu có chút ong ong, cố lấy lại tỉnh táo, nhắc nhở bản thân phải hết sức bình tĩnh, ra, chừng bị giết, ra, còn có thể kéo dài thêm chút thời gian. cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng: “Tôi….tôi nhớ ra rồi, trong túi của tôi…trong túi xách có tiền mặt.”

      “Túi xách ở đâu?”

      “Ở bên cạnh TV.”

      Người đàn ông tới trước mặt TV, với lấy chiếc túi, móc ra xấp tiền mặt từ bên trong túi, ít nhất cũng có mấy ngàn nhân dân tệ, lục thêm lần nữa, phát ra được đồ có giá trị gì khác, chỉ có điện thoại của Tả Á, ta lại lấy dao uy hiếp Tả Á, “Thẻ ngân hàng ở đâu?”

      “Đừng…..đừng giết tôi! Để tôi nhớ lại, để cho tôi nhớ lại chút. Chắc hẳn cần tiền, tôi đưa tiền cho , chỉ cần đừng giết tôi.”

      Tả Á vừa mới xong, điện thoại cất trong túi xách của đột nhiên vang lên, dọa cho Tả Á giật mình cũng làm cho tên trộm hoảng hốt, vội vàng cầm điện thoại của lên. Tả Á thể bỏ qua thời cơ này, thấy tên cướp định tắt máy , Tả Á vội : “Khoan ……Là bạn trai tôi….. ấy buổi tối….. tới tìm tôi…..tôi muốn liên lụy đến ấy…..”

      Tên trộm nghĩ nếu người đàn ông này đến đây thể lấy được tiền nữa rồi, gã nhìn Tả Á : “Nghe điện thoại , cho phép lung tung, bảo ta đừng đến, hiểu chưa?”

      Tả Á hoảng sợ gật đầu, tên trộm dùng dao kề vào cổ Tả Á, chỉ cần lung tung, gã lập tức cho thấy kết quả. Tên trộm nhấn nút nghe rồi đặt điện thoại ở bên tai Tả Á, ra hiệu cho chuyện.

      Tả Á khó khăn lấy lại giọng mình, muốn nhân cơ hội này mà cầu cứu Chung Dương, cẩn thận đắn đo lựa chọn từng lời, cố gắng chọc giận tên cướp, giọng : “A lô, ông xã hả, ông nội và bà nội về chưa, bọn họ vẫn khỏe chứ? thay em chúc bọn họ năm mới tốt lành nhé.”

      Chung Dương nghe thấy những lời lung tung của Tả Á, trong phút chốc có chút hiểu, ông nội bà nội yên nghỉ từ lâu rồi mà, sao tự nhiên lại hỏi thăm ông nội và bà nội chứ. Trong lúc còn nghi ngờ, Tả Á lại tiếp: “Ông xã, khuya lắm rồi, nghỉ ngơi , tối hôm nay đừng đến đây nữa, nhớ chăm sóc chu đáo cho ấy.”

      Tả Á xong câu đó, cơ thể như muốn té xỉu vậy, Chung Dương, nhất định phải hiểu lời của em…. Nhưng, đầu bên kia lại đột nhiên vang lên tiếng của bà Chung: “Con trai, Lô Hi bị ngã từ cầu thang xuống.”

      Chung Dương vội vàng : “Tiểu Á, em ngủ sớm nhé, hình như Lô Hi bị ngã cầu thang…..” Chung Dương xong vội tắt điện thoại.

      Tả Á tuyệt vọng, Chung Dương cảm thấy kì lạ chút nào sao? Tên trộm dường như cũng chút để tâm, thân thể khẽ động, tiếp tục hỏi: “ để thẻ ngân hàng ở đâu? tôi ra tay.”

      Tả Á chuẩn bị mở miệng định điện thoại lại reo lên lần nữa, hai người đều bị giật mình, Tả Á sợ tên cướp tức giận mà giết , còn tên cướp sợ bất thình lình nhảy ra tên Trình Giảo Kim nữa, mà lúc này nhận điện thoại, người nhà ta lo lắng, biết đâu lại tìm tới, làm hỏng chuyện của mình, tên trộm hung dữ : “ , đừng để lộ tẩy, nếu tôi giết !”

      Tả Á gật đầu, ý bảo lung tung, tên cướp bắt máy rồi đặt bên tai Tả Á, Tả Á cũng biết người gọi tới là ai, lòng tràn đầy sợ hãi “Alo? Ai đó?”

      “Là !”

      Hai chữ này, đơn giản mà lạnh lùng, nhưng đột nhiên lại khiến Tả Á an tâm. cố đè nén sợ hãi trong lòng cùng nước mắt chực rơi xuống, quay đầu lại nhìn nét mặt của tên trộm, thận trọng : “Là à, năm mới vui vẻ chứ? Ba mẹ có khỏe , nếu có thời gian em đến thăm họ. Năm ngoái em bận quá nên tới thăm hai bác được. À, đúng rồi, gọi điện tới là muốn hỏi số điện thoại của bạn đúng ? Vốn dĩ ấy cho em cho biết, nhưng, em nghĩ nên dỗ dành ấy chút, ra trong lòng ấy vẫn luôn nghĩ đến . Số ấy là bao nhiêu nhỉ? À, là ba số 0, phía sau là 195995, mau tìm ấy , đừng chọc giận ấy nữa nhé. Được rồi, còn việc gì em cúp máy đây.”

      Tả Á tuôn tràng để Kiều Trạch có cơ hội gì, cuối cùng chỉ nghe được Kiều Trạch câu, “ hiểu rồi, lập tức tới!”

      Tên trộm cúp điện thoại, ánh mắt lộ ra tia nguy hiểm. Nước mắt Tả Á nén lại được nữa mà rơi xuống, rất sợ con dao lạnh lẽo kia cắt đứt cổ mình, bây giờ mới biết, mình là người sợ chết như vậy.

      Tên cướp bị hai cuộc gọi làm phiền, bực bội đạp Tả Á cái, Tả Á cùng với chiếc ghế ngã xuống đất, khẽ kêu đau.

      mau, thẻ ngân hàng để ở đâu? Có bao nhiêu tiền gửi ngân hàng? tao nhẫn nại nữa đâu đấy!”

      Tả Á vừa khóc vừa : “Cái đó hình như là trong tủ treo đồ ở trong phòng ngủ, có mười mấy vạn, tôi nhớ cất trong bộ quần áo nào…..Xin đừng giết tôi, tìm , tất cả tôi đều cần.”

      Tên cướp vừa nghe đến mười mấy vạn mắt liền sáng lên, lấy băng dính ra dán lên miệng Tả Á rồi lập tức vào phòng ngủ của tìm thẻ ngân hàng, Tả Á muốn chạy nhưng nhưng có cách nào, muốn kêu lên cũng dám kêu, chỉ yên lặng rơi lệ, để sống chết cứ để cho ông trời quyết định .

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 26: Tín hiệu cầu cứu.


      Tên trộm tìm chừng mười phút, nhưng tìm thấy được gì hết, gã giận dữ ra khỏi phòng ngủ, bước đến bên cạnh Tả Á, túm lấy tóc , nghiến răng : “Đồ đàn bà thối tha, dám đùa với tao à, cho mày nếm đòn là mày biết đúng !”

      Tên cướp xong liền móc con dao ra, sắc nhọn đến đáng sợ, tràn đầy hung ác, Tả Á tưởng tượng con dao cắm vào da thịt mình mà sởn cả tóc gáy, mở to hai mắt, hoảng hốt nhìn con dao trong tay tên cướp chém xuống bả vai mình, máu, màu máu đỏ tươi đập vào mắt , Tả Á đau đến tiếng rên đau cũng thể phát ra, cảm thấy trước mắt tối sầm lại, toàn thân run lên, bả vai đau đến mất cảm giác, cả người chảy mồ hôi lạnh.

      Tên trộm cười như khát máu, vẫn chịu buông tha cho Tả Á, tay thô bạo túm lấy tóc , tay còn lại kéo miếng băng dính miệng ra, hung ác : “ mau, nếu nhát dao tiếp theo ông đây lấy mạng của mày đấy!”

      “Đừng…đừng nên giết tôi, tôi giúp tìm……tôi giúp tìm, buông tôi ra , tôi giúp tìm, dù sao…..dù sao tôi cũng chạy thoát được đâu…..….. là ở trong tủ quần áo mà, tôi nhất định tìm giúp …..” Tả Á đau đớn hít vào hơi khí lạnh, đau đến chỉ muốn ngất , như vậy mới còn cảm thấy đau nữa, nhưng thực tế ngay cả đau đớn đến ngất xỉu cũng thể làm được, khó nhọc xong, hi vọng tên lưu manh này từ bỏ ý niệm giết .

      Phần vai của chiếc áo ngủ người nhuộm đỏ màu máu, mùi máu tanh khiến Tả Á cảm thấy khó chịu. Tên trộm nhìn Tả Á bị như thế, nghĩ bây giờ ta muốn làm gì cũng thể làm được, liền dùng dao cắt dây trói, sau đó kề dao lên cổ , kéo lên, “, mau tìm cho tao!”

      Tả Á cảm giác sức lực mình càng lúc càng mất dần, lí trí cũng dần mất , bị lôi vào phòng ngủ, nhìn thấy quần áo bị tên cướp vứt lộn xộn đầy mặt đất.

      ra thẻ ngân hàng hề có trong tủ quần áo, chẳng qua chỉ cố kéo dài thời gian mà thôi. Tả Á cố chịu đau, thể làm bộ tìm kiếm trong đống quần áo, nhưngcũng rất sợ con dao cổ bất thình lình cứa vào cổ mình.

      Trong lúc đó Tả Á đột nhiên nhìn thấy quyển ngôn tình rơi đất, như thấy được vị cứu tinh, vội vàng cầm nó lên, luống cuống tay chân mở ra, quả nhiên bên trong có kẹp cái thẻ ngân hàng mà dùng để đánh dấu trang sách: “Tìm được rồi, đúng là nó. Chính là cái thẻ này!”

      “Mật mã!”

      “6***”

      Tên cướp vội vàng giật lấy, vẻ tham lam ngập tràn trong mắt, tầm mắt gã rơi xuống người Tả Á, bị màu máu tươi người kích thích, ánh mắt gã lộ vẻ tàn nhẫn hung ác: “Vì muốn mày phải chịu đau đớn, ông đây giúp mày…..!”

      đợi xong, Tả Á bất thình lình nắm lấy cổ tay , cắn cái mạnh, tên trộm bị đau, kêu lên tiếng, khỏi mất tự chủ mà buông Tá Á ra.

      Tả Á nhân cơ hội đẩy gã ra, co chân chạy ra ngoài, bất chấp tất cả kêu to cứu mạng.Tên trộm cũng lập tức đuổi theo. Lúc sắp chém dao xuống lưng , cửa kính của phòng ngủ đột nhiên bị đạp nát, đồng thời bóng người từ phía người nhảy vào: “ được nhúc nhích!”

      Bình thường, người nào nghe thấy bốn chữ ‘ được nhúc nhích’ cũng theo bản năng mà đứng lại, quả nhiên tên trộm kia vừa nghe thấy vậy liền chợt khựng lại, bóng người kia thoăn thoắt di chuyển thừa lúc tên trộm chưa kịp phản ứng lại, thứ gì đó từ trong tay nhanh như chớp bắn tới bàn tay cầm dao của gã.

      Tên trộm còn chưa biết xảy ra chuyện gì chợt thấy tay mình bị vật gì đó bắn tới, gã khỏi kêu đau tiếng, con dao trong tay cũng rơi xuống đất. Bóng người kia nhanh chóng bước qua bên đó, chế ngự tên trộm, cùng lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát cũng vang lên bên ngoài.

      Người mới đến chặt tay xuống khiến tên trộm bất tỉnh, rồi vội vàng đến chỗ Tả Á, ôm vào trong lòng, nhìn thấy khắp người đều là máu tươi, lòng đau như cắt, vội kéo chiếc khăn trải giường, quấn chặt vết thương chảy máu của , trong lòng hốt hoảng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh an ủi Tả Á: “Tiểu Á, đừng sợ! sao rồi, có việc gì nữa rồi, để đưa em bệnh viện, đừng sợ!”

      “Kiều Trạch…..!” Tầm mắt mơ hồ của Tả Á loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng của Kiều Trạch, nghe thấy giọng của cảm thấy rất an tâm, mặc dù đau, nhưng vẫn khẽ cười, cười vì cuối cùng được cứu. Khuôn mặt trắng nhợt như tờ giấy, nhưng lại mang theo nhõm vì vừa thoát hiểm, hoảng sợ, sau khi thấy tới, liền tan , buông lỏng cơ thể, trút hơi thở dài, rồi ngất lịm .

      “Tiểu Á!” Kiều Trạch lo lắng gọi tên , luống cuống ôm lấy cơ thể , chạy ra phía ngoài phòng, lúc vừa mở cửa cũng đúng lúc cảnh sát xông tới, Kiều Trạch mắt đỏ hô lớn: “Mau gọi xe cứu thương, xe cứu thương!”

      Kiều Trạch nhìn Tả Á trong ngực máu me khắp người, trong lòng vô cùng lo lắng, Tiểu Á, em tuyệt đối được xảy ra chuyện gì!

      Trải qua ca cấp cứu, Tả Á rốt cuộc cũng thoát khỏi nguy hiểm, nhưng vẫn còn hôn mê. Người trong nhà đều tới, Điền Văn Lệ nhìn con mình chút sức sống nằm giường bệnh mà khóc nức nở, Tả Vi và Điền Văn Lệ ôm lấy nhau, an ủi lẫn nhau. Vẻ mặt Tả Quốc Cường cũng tràn đầy đau xót, hai mắt ửng hồng.

      Kiều Vân mặt mày nặng trĩu. Mặc dù Tả Lập Quần chẳng câu gì, vẫn trầm ổn ngồi chỗ, nhưng gương mặt tràn đầy lo âu cho thấy lo lắng trong lòng ông, tầm mắt của ông chăm chú nhìn Tả Á, chú ý từng động tác của , mong chờ mau chóng tỉnh lại, gọi ông tiếng ông nội, lại hoạt bát vui vẻ trước mặt ông.

      Còn Kiều Trạch ngồi bên cạnh Tả Á, nắm tay chặt, đôi mắt đen lánh nhìn chăm chằm, trong lòng vô cùng hối hận, có phải sai lầm khi buông tay Tả Á , nên ở bên cạnh bảo vệ , nên để bị tổn thương như thế này.

      “Tiểu Á!”

      Nhưng lúc này, tiếng hét tràn đầy lo lắng phá vỡ khí trầm mặc trong phòng bệnh, Chung Dương hoảng hốt xông vào, lúc nhìn thấy Tả Á, lại dám bước đến gần , lúc tối gọi điện thoại cho , muốn ăn lẩu với , nhưng tại sao lại đến, tại sao lại đến chứ, nếu như đến, Tiểu Á cũng bị như vậy…..Chung Dương rất hối hận, hai chân mềm nhũn, quỳ gối bên giường Tả Á, đưa tay sờ mặt , động tác dè dặt, chỉ sợ làm đau, nghẹn ngào trách móc bản thân mình “Tiểu Á, là đáng chết, là đáng chết…..!”

      Tả Lập Quần nhìn Chung Dươngđau khổ tự trách, mở miệng : “Cậu cũng nên trách bản thân mình, ai muốn nhìn thấy cảnh này, cũng ai ngờ được chuyện này lại xảy ra, cũng may là Tiểu Á có việc gì, chỉ hy vọng nó có thể mau chóng tỉnh lại!”

      Y tá bên cạnhthấy vậy nhắc nhở: “Mọi người nên ra ngoài, bệnh nhân cần an tĩnh nghỉ ngơi!”

      Chung Dương nhìn Tả Á, nắm chặt tay còn lại của , lo sợ Tả Á biến mất khỏi , đau khổ chỉ hận mình thể chết , kiên quyết : “Tôi muốn trông chừng côấy, hãy để tôi ở lại!”

      Kiều Trạch lạnh lùng nhìn cái Chung Dương rồi đứng lên, sải bước ra ngoài. Y tá lại : “ ở lại có ích lợi gì, ra ngoài , đừng quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi nữa, khi nào ấy tỉnh lại tôi báo cho mọi người.”

      Đám người trong phòng đành phải ra ngoài, ngồi xuống ghế hành lang chờ Tả Á tỉnh lại. Đúng lúc ấy, ba người mặc đồng phục cảnh sát tới, nhìn thấy Kiều Trạch liền : “ ấy thoát khỏi nguy hiểm chưa? Chúng tôi muốn lấy lời khai!”

      “Tôi ràng với các rồi, người các nên thẩm vấn là phạm nhân chứ phải ấy!” Nếu như phải còn có pháp luật giờ phút này Kiều Trạch thực muốn băm cái tên làm Tả Á bị thương thành trăm mảnh.

      Cảnh sát nhìn Kiều Trạch, lại nhìn người nhà Tả Á, đột nhiên nghiêm người cúi chào, kính trọng : “Thủ trưởng, sao thủ trưởng lại ở đây ạ?”

      Tả Lập Quần cố ra vẻ nghiêm trang, nhưng nhìn thấy những người lính của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng thân thiết, vỗ vỗ vào vai cảnh sát : “Nhóc con, chưa làm mất thể diện quân đội đấy chứ?”

      “Báo cáo thủ trưởng, binh sĩ Từ Cường làm mất thể diện quân đội đâu ạ, xin thủ trưởng yên tâm!” xong lại hỏi: “Người bị thương là người nhà của thủ trưởng ạ?”

      Tả Lập Quần nghe đến cháu mình, vẻ mặt khỏi nặng nề: “Nó là cháu tôi!”

      “Thủ trưởng đừng quá lo lắng, nhất định ấy xảy ra chuyện gì đâu ạ. Hơn nữa, chúng tôi nhất định khiến tên trộm đó phải chịu trừng phạt của pháp luật. Thủ trưởng, cháu của thủ trưởng quả nhiên đơn giản, giống như ngài vậy, gặp nguy hiểm mà hoảng loạn, cố gắng tìm cách kéo dài thời gian với tên trộm, vì muốn đợi người đến cứu mà tranh thủ mọi thời gian và cơ hội.”

      Tả Lập Quần đột nhiên nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn Kiều Trạch: “Đúng rồi, Kiều Trạch, sao cháu biết được Tả Á gặp chuyện?”

      Kiều Trạch : “Cháu gọi điện thoại cho ấy, nhưng ấy lại hỏi thăm ba mẹ cháu, khi nào rảnh rỗi đến thăm họ.”

      Kiều Vân khỏi nhíu mày, tiếp lời : “Ba mẹ qua đời nhiều năm, Tiểu Á cũng biết mà.”

      Kiều Trạch cau mày : “Dạ, cho nên em mới khó hiểu, cảm thấy có chuyện gì đó khác thường, sau đó ấy lại đọc số điện thoại kỳ lạ, *********000195995.”

      Cảnh sát kia tiếp lời: “Đây chính là chỗ thông minh củaTả Á, hỏi thăm người qua đời, khiến Kiều nhận ra được có điều khác lạ, rồi lại đọc dãy số kì quái, ra chỉ cần động não chút liền có thể hiểu được, 195 là mau tới cứu tôi, 995 là cứu tôi, ấy cầu cứu cậu Kiều. Nhưng tên trộm kia lại chỉ muốn nhanh chóng lấy tiền, rồi sau đó giết người chạy trốn, nên hề nhận ra được ám hiệu của ấy. Cho nên tôi mới , Tả Á là rất thông minh, thủ trưởng à, ngài cho ấy làm lính đáng tiếc!”

      Tả Lập Quần vì khôn ngoan cơ trí của Tả Á mà hãnh diện, đồng thời cũng thấy được an ủi, bởi vì thông minh đó mà con bé bảo vệ được tính mạng mình. Nhưng Chung Dương đứng bên cạnh lại như bị dội gáo nước lạnh, ra lúc đó Tả Á cầu cứu , mà lại….. lại vội vã cúp điện thoại, chắc hẳn lúc đó cố gắng hòa hoãn với tên trộm, đối mặt với con dao sắc bén và hung bạo của gã, có thể tưởng tượng được, lúc nghe cúp điện thoại vì nghe thấy Lô Hi bị ngã cầu thang, Tả Á tuyệt vọng đến thế nào, sợ hãi đến thế nào. Chung Dương hận bản thân mình vô cùng, làm sao có thể ngu ngốc như thế được, đáng chết, là đáng chết!

      Vẻ mặt Tả Vi có chút nghi hoặc nhìn Kiều Trạch, hỏi “Kiều Trạch, làm sao cháu lại cứu được Tả Á? Nghe cháu phá cửa sổ à?”

      Cảnh sát kia cũng có chút tò mò nhìn Kiều Trạch, mà Kiều Trạch lại chỉ lạnh lùng : “ có gì đáng cả!”

      Cảnh sát lại : “Cách Kiều cứu người rất chuyên nghiệp, hơn nữa vị trí lại rất chính xác, biết trước kia Kiều có từng làm cảnh sát ?” có cảm giác như Kiều Trạch là đồng nghiệp của mình vậy.

      Kiều Trạch nhìn cảnh sát kia, dáng vẻ lạnh lùng lại mang theo chút kiên nhẫn : “ thể trả lời!”

      Giờ phút này toàn bộ tâm trí của đều để hết vào Tả Á, đâu còn hứng thú trả lời mấy câu hỏi này chứ.

      Cảnh sát kia lại : “Có điều, Kiều, chúng tôi vẫn phải làm phiền tới đồn lát.”

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 27: Uy hiếp trí mạng.


      Mặc dù Kiều Trạch muốn , nhưng do chuyện này có liên quan đến Tả Á, nên đành phải theo mấy cảnh sát trở về đồn. Những người còn lại ngồi chờ Tả Á tỉnh lại, thời gian trôi qua từng chút , mãi cho tớigiữa trưa, Tả Á mới tỉnh lại. Khi y tá cho mọi người biết tin tức này, tất cả mới thở phào nhõm.

      Chung Dương là người đầu tiên chạy vào, nhưng, chỉ giây sau, cũng chỉ dám đứng cách xa Tả Á, đôi mắt tràn đầy khổ sở nhìn . Cho đến khi Tả Á yếu ớt cười với , mới có dũng khí tới, ngồi xuống mép giường , nắm tay chặt.

      “Còn đau ? Tiểu Á…….Là tại tốt……. ……..”

      “Kiều Trạch đâu rồi?” Tả Á nhìn Chung Dương, cũng nhìn người nhà mình mới vào, nhưng lại nhìn thấy Kiều Trạch đâu cả, vội vàng hỏi: “ phải ấy xảy ra chuyện gì chứ? ấy đâu rồi?”

      Điền Văn Lệ tới, an ủi: “Cậu ấy sao, có việc gì cả, chỉ làm thủ tục lát thôi, con đừng lo lắng.”

      Vẻ mặt lo lắng mặt Tả Á vừa mới giãn ra chút, đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, có chút gấp gáp vội vã lại hơi hốt hoảng : “Tên trộm đâu rồi? bắt được chưa?”

      Điền Văn Lệ vội vàng : “Bắt được rồi, bắt được rồi, con dưỡng thương cho tốt , những chuyện khác cần phải lo lắng.”

      “Vâng!” Tả Á khẽ , “Con sao đâu, sao đâu ạ, mọi người đừng quá lo lắng cho con……..” Tả Á vừa xong, liền nhắm hai mắt lại, mệt mỏi, yếu ớt, lại tiếp tục mơ mơ màng màng ngủ thiếp .

      Sang ngày hôm sau, Tả Á mới hoàn toàn tỉnh lại, vừa mở mắt ra thấy Chung Dương nằm thiếp mép giường , đưa tay nhàng chạm vào người Chung Dương, giật mình tỉnh dậy, thấy Tả Á tỉnh lại, liền kích động cầm tay : “Tiểu Á, em tỉnh lại rồi! Có đói bụng ? Vết thương còn đau ? mua đồ ăn sáng cho em nhé……. gọi y tá tới!”

      Tả Á nhìn Chung Dương chớp mắt, cũng lời nào. Chung Dương lo lắng nhìn Tả Á, có phải cảm thấy đau lòng, giận : “Sao lại nhìn như vậy? Có phải em cảm thấy rất giận , muốn nhìn thấy nữa ?”

      Tả Á lắc đầu, cười yếu ớt: “Chẳng qua em cảm thấy vẫn còn có thể nhìn thấy như vậy, là tốt quá.”

      Lòng của Chung Dương đau như dao cắt, hai mắt đỏ lên, áy náy : “ xin lỗi! Tiểu Á, tên khốn kiếp, em hãy mắng ……..”

      Tả Á nhăn mặt, tức giận : “Đúng, đáng lẽ em phải mắng mới phải, nhưng bây giờ em có sức lực để mắng đâu. phải để cho em có thời gian dưỡng thương em mới mắng được chứ.”

      Chung Dương thấy Tả Á lại để ý đến mình, trong lòng cảm thấy vui mừng, nắm tay Tả Á chặt, lớn tiếng : “Chỉ cần em vui vẻ, em muốn đánh hay làm gì cũng được!”

      ” Lời này là do đó nha, để xem đến lúc em bắt trần truồng mà chạy, xem còn dám khẳng định chắc chắn như vậy nữa !”

      Sắc mặt Chung Dương lập tức xanh mét: “Tiểu Á, em đấy à?”

      “Còn hơn cả vàng bốn con chín!” Tả Á nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, cảm giác được Chung Dương nắm tay mình rất chặt, bàn tay rất lạnh, thậm chí còn ra mồ hôi lạnh nữa, sợ, lo lắng.

      “Được, chỉ cần em vui vẻ, cái gì cũng quan tâm.” Chung Dương rồi nhàng ôm ấy eo của Tả Á, mặt áp vào ngực , trái tim vẫn còn chìm trong sợ hãi cách nào kiềm chế được, nếu như Kiều Trạch tới kịp, giờ phút này chắc ôm cái xác lạnh băng, nghĩ vậy khỏi sợ hãi rùng mình, khẽ thào: “Tiểu Á, cám ơn em vì để cho được ôm như thế này.”

      Tả Á lại yếu ớt : “Người chúng ta nên cảm ơn chính là Kiều Trạch!”

      Thân thể Chung Dương chợt cứng lại, đúng vậy, hai người bọn nên cảm ơn Kiều Trạch, người cứu Tả Á là Kiều Trạch chứ phải Chung Dương .

      **

      Ban ngày người nhà Tả Á tới chăm sóc cho , ban đêm dĩ nhiên là Chung Dương rồi. chăm sóc rất chu đáo, Chung Dương phát , bây giờ Tả Á rất sợ bóng tối, luôn phải nắm tay mới có thể ngủ được. biết kiện kinh hòang đêm hôm đó để lại cho Tả Á nỗi ám ảnh rất lớn, thậm chí thỉnh thoảng còn xuất trong giấc mơ của , khiến giật mình tỉnh giấc.

      Đúng, quả Tả Á vẫn thể thoát ra khỏi sợ hãi ấy được. luôn mơ thấy những hình ảnh đầm đìa máu tươi, nằm mơ thấy con dao chém vào người khiến vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng.

      nghĩ mình nên cám ơn Kiều Trạch, cám ơn cứu , mặc kệ ân oán trước kia của hai người ra sao, sinh mạng bây giờ của cũng là do mạo hiểm mà cứu được.

      Mấy ngày này, vẫn trước sau như , Chung Dương làm xong công việc ở công ty về nhà cầm hũ canh người giúp việc nấu rồi lập tức vội vàng tới bệnh viện, thay cho người nhà Tả Á chăm sóc . Nhưng hôm nay vừa vào đến cửa thấy Tả Á và Kiều Trạch chuyện, biết bọn họ những gì, nhưng khuôn mặt nhắn của lại tràn đầy kích động, thậm chí trong đôi mắt còn lấp lánh tia sùng bái, giống như nữ sinh , sùng bái hùng, thần tượng của mình.

      Ánh mắt của Tả Á khiến Chung Dương đột nhiên cảm thấy bất an, từ lúc nào Tả Á và Kiều Trạch trở nên thân thiết như vậy, hai người ở cùng nhau những chuyện gì mà lại vui vẻ như thế, ho khan tiếng gọi: “Tiểu Á!”

      Lúc này Tả Á mới quay đầu, thấy Chung Dương đứng ở cửa, vội vàng cười : “Chung Dương, có mua sách cho em ?”

      Chung Dương tới, cưng chiều : “Có chứ! Việc em giao cho làm sao dám quên.” Vừa vừa lấy trong túi ra mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình, còn cả bữa tối mà mang từ nhà đến nữa.

      Tả Á liếc mắt nhìn mấy quyển ngôn tình, cuối cùng tầm mắt lại nhìn Chung Dương, ánh mắt sáng ngời như vừa phát được vùng đất mới: “Này, Chung Dương, biết , ra trước kia Kiều Trạch từng phục vụ trong quân đội đó.”

      Chung Dương ngoài cười nhưng trong cười : “ sao?”

      “Đúng vậy, ấy còn ấy có thể mình đánh lại 18 tên nữa.” Tả Á vừa vừa giơ nắm đấm lên, vẻ mặt sùng bái, nhìn Chung Dương bụng khó chịu.

      Kiều Trạch đứng dậy, lạnh lùng : “Nghỉ ngơi cho tốt, trước.”

      Tả Á gật đầu : “Vâng, gặp lại sau!”

      Kiều Trạch xoay người , Chung Dương liếc mắt nhìn bóng lưng của , rồi lại nhìn vẻ mặt sùng bái của Tả Á, khỏi : “ tiễn ấy!” xong đợi Tả Á đáp lời liền đuổi theo.

      Kiều, xin dừng bước!” Thấy Kiều Trạch chuẩn bị bước vào thang máy, Chung Dương vội vàng lên tiếng gọi.

      Kiều Trạch dừng bước, xoay người lại nhìn Chung Dương, đôi mắt lạnh lùng chút thân thiện.

      Chung Dương cau mày, có chút vui nhìn Kiều Trạch, hơi tức giận : “Tôi muốn cám ơn cứu Tả Á. Với lại, làm phiền từ nay về sau cách xa ấy ra.”

      Kiều Trạch cười lạnh: “ lo làm tốt chuyện của mình .”

      Kiều Trạch muốn nhiều lời, xong câu liền xoay người rời , Chung Dương đột nhiên kéo áo lại, khiêu khích: “ được có ý đồ gì với Tả Á, nếu , đừng trách tôi khách sáo!”

      Kiều Trạch hất tay Chung Dương ra, hừ lạnh tiếng : “Chính còn tin tưởng mình sao bảo vệ được ấy?”

      Lời của Kiều Trạch đâm trúng chỗ yếu của Chung Dương, phẫn nộ : “Chuyện này liên quan đến , vết thương sâu nhất trong lòng ấy là do gây ra, nếu như , bây giờ tôi và Tiểu Á kết hôn rồi, cũng có lẽ có con nữa. Nhưng bởi vì , chúng tôi phải con đường rất dài, cho nên, hi vọng đừng phá hỏng hạnh phúc của chúng tôi nữa! cũng đừng cố ra vẻ ngưởi tốt nữa. Nếu như trước kia phải ép tôi rời , sao Tiểu Á có thể tuyệt vọng mà kết hôn với được.”

      Sắc mặt Kiều Trạch chợt trầm xuống, tay túm lấy cổ áo Chung Dương, dùng sức ép Chung Dương áp sát vào tường, lạnh lùng : “Ban đầu chính sai người táy máy xe tôi khiến cho tôi suýt chút nữa mất mạng, tôi truy cứu. phải tôi ép , mà tôi muốn Tả Á đau lòng khi thấy ngồi tù thôi! Nếu như muốn tôi xen vào tình cảm của hai người đừng khiến ấy tổn thương nữa.”

      Vẻ mặt Chung Dương trở nên cứng ngắc, đẩy Kiều Trạch ra, luống cuống : “Chuyện đó phải là tôi làm. Lúc đó tôi chỉ muốn đấu với trận mà thôi. Về chuyện kia, tôi rất xin lỗi, tôi biết chỉ vì lời vô tình của mình lại khiến cho người khác khổ sở, nhưng đó phải là chủ ý của tôi .”

      “Chuyện đến đây chấm dứt, tự giải quyết cho tốt !” Kiều Trạch xong bước nhanh rời , để lại Chung Dương khổ sở đứng tại chỗ. Chuyện năm đó, phải là cố ý.

      lấy lại tinh thần rồi trở lại phòng bệnh của Tả Á, thấy ăn hết bữa tối, mê mẩn đọc ngôn tình. Nhìn vẻ mặt đa sầu đa cảm của , Chung Dương biết, lại chợt vui chợt buồn trước tình tiết trong tiểu thuyết. Chung Dương khỏi bật cười, tới, đưa mặt mình lại gần, chặn tầm mắt : “Coi tồn tại sao? Xem tiểu thuyết còn thích hơn nhìn à?”

      Tả Á gấp sách lại, nhìn Chung Dương, thắc mắc: “ và Kiều Trạch chuyện gì mà lâu thế, có phải hai người đánh nhau ?” Tả Á đưa tay chỉnh lại cổ áo bị Kiểu Trạch túm lấy mà lệch của .

      “Làm sao có thể, tụi là người văn minh mà.” Khuôn mặt ghen tức của Chung Dương áp sát Tả Á, “Còn lại rất tò mò, vừa rồi hai người cười cười , rốt cuộc là những chuyện gì hả?”

      ghen sao?” Tả Á giơ tay vê mặt của Chung Dương, “Chỉ mấy chuyện phiếm thôi mà. rất lâu rồi bọn em vui vẻ chuyện như thế. Trước đây em giống như con nhím vậy, mỗi khi ấy đến gần, em liền xù lông, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công. ra em cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Lần này, suýt chút mất mạnh, em cũng hiểu ra được nhiều chuyện, chuyện gì qua cũng qua rồi.” Tả Á vừa vừa vươn tay ôm cổ Chung Dương, vẻ mặt hạnh phúc , “Hơn nữa chúng ta lại có thể ở bên nhau, em cũng muốn so đo chuyện quá khứ nữa để cho bản thân được thanh thản, quan trọng hơn là về sau, chúng ta có thể được ở bên nhau vui vẻ hơn.”

      Chung Dương mỉm cười hôn lên môi Tả Á: “Bảo bối của trưởng thành rồi!”

      Hai người nhìn nhau cười, ôm lấy nhau, dĩ nhiên cũng rất cẩn thận tránh chạm vào vết thương của Tả Á. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Chung Dương và Tả Á đều rất cẩn thận giữ gìn tình cảm giữa hai người, bởi vì lúc trước công ty xảy ra chuyện lớn nên Chung Dương vì bận rộn đến sứt đầu mẻ trán mới lạnh nhạt với Tả Á, hơn nữa Tả Á mới vừa trải quan chuyện lớn như thế, càng khiến cho Chung Dương mỗi phút mỗi giây đều muốn ở bên cạnh .

      Sau khi xuất viện, tất cả mọi người đều dám để Tả Á sống mình nữa, rất an toàn. Tả Á cũng muốn mọi người phải lo lắng, hơn nữa bản thân cũng cảm thấy sợ hãi căn nhà kia, cho nên cuối cùng Tả Á cũng về ở nhà mẹ. Chung Dương cũng trở thành khách quen, thường tới đây trò chuyện với Tả Á, nếu cũng dẫn ra ngoài cho thoãi mái.

      Bởi vì lúc trước Tả Á gọi được cho Chung Dương liền lại với , khiến bực bội vô cùng, điện thoại di động của luôn mở máy 24h, làm sao lại nhận được điện thoại của được. Lúc mở điện thoại ra xem, mới phát ra số điện thoại của bị liệt vào danh sách từ chối nhận điện thoại.

      Lúc đó sắc mặt Chung Dương liền trầm xuống, trong lúc nóng giận liệt số điện thoại của Lô Hi vào danh sách đen. biết nhất định chuyện này là do Lô Hi giở trò. cũng giải thích với Tả Á, công ty hợp tác với công ty nhà Lô Hi trong hạng mục, cho nên trong lúc bàn bạc khó có thể chuyện với Lô Hi được, những ngày đó bận đến biết trời đất, nên ngủ thiếp ở văn phòng, tỉnh lại thấy Lô Hi cầm điện thoại của . thậm chí còn trở mặt, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua, chỉ nghĩ rằng Lô Hi nhận cuộc điện thoại của Tả Á gọi tới, lại đúng lúc có việc bận nên chỉ giận dữ giật lấy điện thoại của mình mà để ý đến nữa.

      Thảo nào khi gọi cho Chung Dương lại luôn kết nối được, ra là xảy ra chuyện như vậy. Tả Á cũng chỉ có thể cười trừ, dù sao chuyện qua rồi, chỉ hy vọng Lô Hi giở trò gì nữa.

      Mấy ngày nay Chung Dương đối xử với rất tốt, giống như muốn bù đắp lại khoảng thời gian bận rộn mà lạnh nhạt với vậy. bị thương nấu ăn được, Chung Dương liền bắt đầu học nấu ăn để nấu cơm cho , Tả Á muốn ăn trái cây, gọt vỏ cho , nếu như phải Tả Á nhất quyết cự tuyệt, nhất định bắt Tả Á ăn cho bằng được. Bởi vì bả vai Tả Á bị thương cho nên thể đụng vào nước được, cho nên chuyện tắm rửa của do Điền Văn Lệ làm, còn gội đầu cho tới bây giờ đều do Chung Dương làm. Có ngày, rốt cuộc Chung Dương cũng phát được việc khác lạ: da đầu Tả Á có vết sẹo, hơn nữa tóc chung quanh cũng rất ngắn, hỏi Tả Á xảy ra chuyện gì, Tả Á chỉ mình cẩn thận nên đầu mới bị đập vào rách ra, có việc gì lớn cả. Chung Dương biết, mình lại lần nữa ở bên cạnh lúc cần nhất, đau lòng ôm lấy : “ xin lỗi! Tiểu Á, về sau để em chịu đau khổ mình nữa.”

      Mặc dù đúng là Tả Á có chút thất vọng đối với Chung Dương, bởi vì Chung Dương hiểu , bởi vì lúc sợ hãi nhất, lại vội vã ở bên Lô Hi. Nhưng, mấy ngày nay, Chung Dương cũng rất đau lòng và hối hận, cẩn thận chân thành chăm sóc , có thể cảm nhận được, rất , chuyện kia cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, Chung Dương cũng rất đau lòng.

      thất vọng này dưới chăm sóc chu đáo của Chung Dương mà cũng dần dần tan . Kí ức kinh khủng đó cũng nhờ nỗ lực của Chung Dương mà cũng ám ảnh nữa, vết thương vai cũng dần khá hơn, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều. Lúc Chung Dương mới đến nhà, mẹ rất khó chịu đối với , nhưng đến bây giờ, vẻ mặt bà trở nên vui vẻ hơn rất nhiều, bà cũng nhìn ra được nỗ lực của Chung Dương.

      Ngày hôm đó, Tả Á vừa ăn điểm tâm xong, định đánh cờ với dượng Kiều, lại chợt nhận được cuộc điện thoại, là Lô Hi gọi tới. Tả Á nghe thấy giọng của theo bản năng muốn nhiều, Lô Hi lại mở miệng trước: “Tả Á, có thể ra ngoài gặp tôi lát , trong tay tôi có thứ có thể khiến hứng thú đấy.”

      “Xin lỗi tôi có thời gian.” Tả Á xong định cúp điện thoại, lại nghe thấy Lộ hi : “Chuyện về Chung Dương cũng có hứng thú ư? Được rồi, nếu như muốn Chung Dương ngồi tù, tôi cho toại nguyện. Nếu như muốn gặp tôi, biết số điện thoại của tôi rồi đấy, nhớ gọi lại cho tôi.”

      Tả Á ngẩn ra, trong lòng như có tảng đá đè xuống, nặng nề bất an: “ gì? Chung Dương làm sao?”

      Lô Hi lười biếng : “ tay tôi có thứ đồ, có thể khiến Chung Dương phải ngồi tù! Sao? Bây giờ có hứng thú chuyện rồi chứ?”

      Nội tâm Tả Á đấu tranh dữ dội, Lô Hi sao có thể có đồ gì tốt cho Chung Dương được? làm chuyện phạm pháp đâu. Nhưng giọng điệu của Lô Hi lại khiến lo lắng, nhịn được mà cãi lại: “ láo, Chung Dương làm chuyện gì trái pháp luật đâu.”

      tự lừa mình dối người rồi. Gặp mặt nhau phải ràng sao, tôi chờ ở quán cà phê XX gần nhà !” Lộ Hi xong liền cúp điện thoại, Tả Á nghĩ, , xem xem rốt cuộc định giở trò khỉ gì. Tả Á xin phép Điền Văn Lệ rồi vội vội vàng vàng ra cửa, tới quán cà phê Lô Hi .

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 28: Quyến rũ Kiều Trạch.


      Khi Tả Á tới nơi gặp Lô Hi, câu đầu tiên ta là: “Tả Á, hợp với Chung Dương đâu.”

      Tả Á ngồi xuống, nhíu mày nhìn dáng vẻ cao ngạo của Lô Hi, lạnh lùng đáp lễ: “Cho dù có hợp với Chung Dương nữa ấy cũng đâu, cho nên về sau đừng có giở trò gì ra nữa, với điều kiện của nhất định có thể tìm được người thích hợp hơn với mình.”

      Vẻ cao ngạo của Lô Hi nháy mắt chuyển thành tức giận, muốn nổi cáu lên nhưng cuối cùng lại cố nén giận, cười cách giễu cợt: “Đúng vậy, thắng tôi ở điểm Chung Dương , có điều, con người ta muốn ở bên nhau chỉ có tình là đủ. Người như Chung Dương cần phải có trợ thủ đắc lực, có thể giúp đỡ ấy xây dựng nghiệp, có tiếng chung, có tương đồng về giao tiếp, còn loại phụ nữ luôn được bảo vệ trong nhà như làm sao biết được chuyện thương trường như chiến trường.”

      Tả Á ngắt lời Lô Hi, kiên nhẫn : “Rốt cuộc muốn gì?”

      Lô Hi khẽ cười : “Tả Á, luôn sống cuộc sống buồn lo, trừ ngây thơ ra, tôi hiểu nổi Chung Dương ở điểm nào? lẽ tôi thua chỉ vì tôi rành đời hơn sao? Được rồi, trở lại chuyện chính, là vợ chưa cưới của Chung Dương, vậy có biết Chung Dương bây giờ rơi vào tình trạng như thế nào ?”

      Tả Á gì, tim khẽ nảy lên nhịp, khó khăn của công ty Chung Dương khắc phục được rồi, còn có vấn đề gì nữa chứ? Tả Á gì, chờ Lô Hi tiếp.

      Lô Hi lắc đầu, vẻ mặt thể tin được: “Chậc chậc, xem ra được bảo vệ khá tốt nhỉ? Tại sao Chung Dương lại có thể cưng chiều như vậy chứ? ấy cho biết Chung Thị sắp bị phá sản sao?”

      Lòng Tả Á đột nhiên hốt hoảng, có chuyện gì vậy? Chung Thị sắp phá sản là sao? Thời gian này Chung Dương còn bận rộn chuyện công ty như trước nữa, luôn ở bên cạnh làm bạn với , nhưng cũng chưa từng nghe thấy về chuyện công ty.

      Lô Hi tiếp tục : “Sau chuyện cao ốc chất lượng kém lần trước, mặc dù sóng gió yên, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, bây giờ ai lại dám mua nhà trong khu cao ốc ấy nữa chứ. Mặc dù họp báo thông báo rằng khắc phục được sai sót, nhưng lượng người mua vẫn giảm rất nhiều…..” Lô Hi đến đây hơi dừng chút, nhìn Tả Á chằm chằm, rồi lại tiếp: “Thôi, tôi có nữa cũng hiểu được. Tóm lại là bây giờ nếu có ai đứng ra giúp đỡ Chung Thị, chắc chắn Chung Thị phá sản. Tả Á, tôi muốn hỏi … tình của có thể giúp Chung Dương vượt qua chuyện khó khăn này ?”

      Tả Á rơi vào trầm mặc, Lô Hi lại thừa cơ tiếp: “ thể, đúng ? Nhưng tôi có thể. Tả Á, chỉ cần chịu rời bỏ Chung Dương, tôi giúp thoát khỏi khốn cảnh tại, bởi vì, tôi có thực lực.”

      “Nếu như Chung Thị rơi vào tình cảnh như thế, tôi và Chung Dương cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này. Đúng, tôi phải là người có gia thế hùng hậu, nhưng, sức mạnh có cũng phải của , mà là của ba . Nếu như có ngày, Chung Dương thực thể vượt qua được, tôi cùng ấy ngủ ngoài đường.”

      Tả Á tức giận xong, đứng dậy định , Lô Hi lại lạnh lùng kéo tay lại: “Đừng vội, nghe xong cái này rồi cũng muộn!”

      Lô Hi lấy điện thoại di động ra, mở loa, đưa cho Tả Á: “Thứ này, chừng khiến cho Chung Dương phải ngồi tù đấy. Đến lúc đó, những công ty phá sản mà bản thân còn phải ngồi tù, chậc chậc, tuổi trẻ đáng giá lại phải ở trong tù, đáng tiếc!”

      Tả Á chần chừ nhận lấy điện thoại, nghe bên trong có đoạn đối thoại, giọng của hai người rất quen thuộc, là của Chung Dương, là của Kiều Trạch, nhưng nội dung chuyện lại khiến Tả Á khiếp sợ vô cùng.

      “Chuyện này liên quan đến . Vết thương sâu nhất trong lòng ấy là do gây ra, nếu như , bây giờ tôi và Tiểu Á kết hôn rồi, cũng có lẽ có con nữa. Nhưng bởi vì , chúng tôi phải con đường rất dài, cho nên, hi vọng đừng phá hỏng hạnh phúc của chúng tôi nữa! cũng đừng cố ra vẻ người tốt nữa. Nếu như trước kia phải ép tôi rời , sao Tiểu Á có thể tuyệt vọng mà kết hôn với được.”

      “Ban đầu chính sai người táy máy xe tôi khiến cho tôi suýt chút nữa mất mạng, tôi truy cứu. phải tôi ép , mà tôi muốn Tả Á đau lòng khi thấy ngồi tù thôi! Nếu như muốn tôi xen vào tình cảm của hai người đừng khiến ấy tổn thương nữa.”

      “Về chuyện kia, tôi rất xin lỗi, tôi biết chỉ vì lời vô tình của mình lại khiến cho người khác khổ sở….”

      Tả Á nghe xong, thân thể cứng ngắc, đứng sững tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, bàn tay cầm điện thoại buông thõng xuống, nhìn chằm chằm Lô Hi, lẩm bẩm: “, đây phải là , phải!”

      Cuộc đối thoại bị chỉnh sửa, ra Chung Dương còn , ‘Kiều Trạch, Chuyện đó phải là tôi làm. Lúc đó tôi chỉ muốn đấu với trận mà thôi….. Đó phải là chủ ý của tôi’, thế nhưng lời mấu chốt ấy bị cắt cho nên Tả Á hề hay biết. chỉ được nghe chính miệng Chung Dương thừa nhận năm đó, chỉ vì câu của mình mà khiến cho Kiều Trạch gặp tai nạn suýt mất mạng.

      Tả Á dám tin chuyện này, Chung Dương cho người phá hoại xe của Kiều Trạch ư? Đoạn ghi này nhất định gây bất lợi cho Chung Dương. Cố gắng đè nén hốt hoảng trong lòng, cố gắng trấn định, Tả Á : “Lô Hi, tôi tin Chung Dương tuyệt đối làm loại chuyện này, bản ghi này cũng có thể do cắt ghép tự tạo ra, uy hiếp được tôi và Chung Dương đâu.”

      muốn nghĩ thế nào tùy, nhưng đoạn ghi này mà bị công khai, hoặc là được giao đến cho Cục Công An hay giới truyền thông, Chung Dương chắc chắn chỉ gặp khó khăn trong việc công ty, mà biết chừng còn có căn phòng giam chờ ấy nữa đấy.” Lô Hi cười nhạt.

      Tay Tả Á nắm lại chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt. thể tin được nhìn Lô Hi: “Lô Hi, tại sao phải làm vậy? Tại sao nhất định muốn dồn Chung Dương vào chỗ chết? Chỉ vì ấy thôi sao?”

      “Tôi là thương nhân, thương nhân sao lại đầu tư lỗ vốn được. Được rồi, chuyện nên tôi cũng rồi, sau khi suy nghĩ kỹ hãy đến tìm tôi. Tôi hi vọng có thể biến xa, bao giờ xuất trước mặt chúng tôi nữa. Nhớ lấy, mười ngày, nếu như sau mười ngày cho tôi được đáp án ưng ý, chắn chắn Chung Dương được yên đâu. Tôi nghĩ, chắc cũng muốn ấy ngồi tù chứ?”

      Lô Hi xong, đứng dậy rồi duyên dáng rời , nhưng được hai bước lại quay đầu, : “Nhân tiện tôi cho biết thêm, người năm đó làm hỏng xe Kiều Trạch chết cách bất ngờ, cũng ngoại trừ khả năng bị giết người diệt khẩu đâu.”

      Lô Hi xong liền rời . Trong lòng Tả Á vô cùng hoảng hốt, người làm hỏng xe Kiều Trạch chết, vậy còn ai có thể chứng minh được Chung Dương gây thương tổn cho Kiều Trạch, nhưng trong đoạn ghi kia chính miệng Chung Dương thừa nhận rồi…..Mọi chuyện sao đột nhiên lại trở thành thế này? Thế giới đơn giản của Tả Á trong phút chốc bị đảo lộn.

      Tả Á vội vã hỏi Chung Dương, mà nghe ngóng tin tức, cũng hỏi số người trong ngành, biết được quả thực tại Chung Thị đứng trước nguy cơ phá sản. Chất lượng cao ốc tốt làm nảy sinh loạt các vấn đề khác, nợ tiền ngân hàng, đối thủ thừa cơ chèn ép, cao ốc bán được, cổ phiếu xuống giá, người người ra sức thu mua cổ phần Chung Thị, loạt các nguyên nhân này đủ để Chung Thị rơi vào chỗ phá sản.

      Tả Á nghĩ tới trong khoảng thời gian này Chung Dương phải chịu biết bao nhiêu áp lực, trong lòng có bao nhiêu lo lắng, nhưng lại chỉ vì lúc trước vì bận công việc mà lạnh nhạt với khiến suýt chút nữa mất mạng mà cho dù bận rộn cũng cố gắng tới thăm . Tại sao lại nhận thấy được Chung Dương phải đối mặt với bao nhiêu khó khăn như vậy chứ? phải chịu rất nhiều áp lực, lại còn phải tới chăm sóc nữa, Tả Á cảm thấy mình ngu ngốc. Nếu như đoạn ghi kia là …… nhất định Chung Dương phải ngồi tù. Mà cho dù phải là chăng nữa, nếu bị công khai ra trong thời điểm quan trọng này, cũng trở thành đòn trí mạng với Chung Dương.

      Tả Á định nhờ ba giúp, nhưng với thực lực của công ty ba có lẽ cũng giúp được gì nhiều. cũng từng nghĩ tới Kiều Trạch, nhưng, nên mở lời nhờ Kiều Trạch giúp như thế nào đây? thể mở miệng được, nhưng cũng thể trơ mắt nhìn Chung Dương vào đường cùng.

      cũng muốn hỏi Chung Dương xem có đúng là sai người làm chuyện như thế hay . Nhưng, bây giờ, sao có thể mở miệng được. Có điều, dù kết quả có ra sao, cũng rời bỏ Chung Dương, cho dù có là Lô Hi uy hiếp đem đoạn ghi kia cho cảnh sát hoặc giới truyền thông để Chung Dương càng lâm vào khó khăn hơn nữa. Bởi hơn tất cả tin Chung Dương độc ác đến nỗi sai người làm giả tai nạn để dồn Kiều Trạch vào chỗ chết, cho nên càng thể mở miệng hỏi được.

      Nhưng bây giờ, chuyện có thể làm để giúp đỡ chỉ là rời xa ?

      Trong lòng Tả Á chất chứa tâm tới công ty của Chung Dương. do dự rất lâu, biết có nên vào gặp , an ủi , truyền cho sức mạnh . Nhưng mà những thứ này đều thể giải quyết được khó khăn trước mắt, thể giúp ích gì được cho cả. Tả Á đứng từ xa nhìn lại, cảm thấy bản thân mình rất vô dụng.

      ngây ngốc đứng chỗ suy nghĩ, đột nhiên Tả Á nhìn thấy bóng dáng của Chung Dương dưới chỗ để xe, bước chân của có phần gấp gáp, mở cửa xe ngồi vào rồi vội vàng lái xe rời . Tả Á vội hoàn hồn, xoay người chạy ra phía ngoài đường, bắt chiếc taxi, bảo tài xế đuổi theo xe .

      Tả Á theo sau Chung Dương, nhìn khắp nơi, nhìn chán nản bị ngân hàng sập cửa vào mắt, nhìn đứng ở cửa chặn đường lãnh đạo cao cấp của ngân hàng khác, hoặc là ngồi chờ tại công ty nào đó, nhưng đổi lấy đều là lạnh nhạt.

      Tả Á biết, Chung Dương muốn quay vòng vốn, nhưng mà với tình hình của công ty tại, có ngân hàng nào dám cho vay tiền sao? Chung Dương của , hoàng tử của , giờ phút này lại khúm núm cầu xin người khác. Tả Á theo Chung Dương tới bờ biển, nhìn đau đớn hét lên, mệt mỏi ngã xuống bờ cát, lòng của cũng đau theo, đau đến tan nát.

      ra của mấy ngày nay là như thế này sao? Nhưng sao trước mặt lại luôn tỏ ra có việc gì cả. Tả Á đứng ở đằng xa, lẳng lặng nhìn Chung Dương, trong lòng đau đớn, đau vì Chung Dương, rất đau! muốn chạy tới ôm vào lòng, để còn cảm thấy khổ sở, tuyệt vọng như thế nữa, nhưng biết, Chung Dương muốn cho nhìn thấy cảnh sa sút đến thế này.

      Nước mắt chảy dài khuôn mặt, đắng chát, tim, như bị gió biển cuốn , tìm được chỗ dừng chân. Chung Dương, rốt cuộc em nên làm thế nào mới có thể đây?

      Đến giờ cơm tối, Chung Dương tới nhà Tả Á, thay bộ quần áo khác, thoạt nhìn rất có tinh thần. Sau khi ăn xong, dượng Kiều và mẹ trở về phòng nghỉ ngơi, Chung Dương ngồi ghế sofa gọt táo cho Tả Á, còn Tả Á ngồi bên cạnh , vòng tay ôm lấy , áp mặt ngực của , ngửi hương thơm của , cảm nhận hơi thở của .

      Tả Á nhìn thấy Chung Dương khẽ nhíu hai hàng lông mày lại, thỉnh thoảng còn lấy tay xoa xoa thái dương nữa. vươn tay giật lấy con dao với quả táo trong tay ra, lôi vào phòng ngủ: “Nằm xuống, em giúp mát xa chút, như vậy đầu còn đau nữa.”

      Chung Dương kéo tay ngã xuống giường, ôm chặt lấy , dùng cằm cọ cọ vào mặt , giọng : “Ôm em liền hết đau à, em chính là thuốc giảm đau tốt nhất!”

      Tả Á hôn môi Chung Dương, cười híp mắt hỏi: “Vậy như thế này có làm đỡ đau hơn ?”

      Chung Dương hung hăng hôn Tả Á, trầm giọng nỉ non: “Bảo bối, em trêu chọc hả?”

      “Tiểu Á, Tiểu Á, con có thấy kính lão của mẹ đâu ?”

      Hai người quấn lấy nhau mà hôn, Chung Dương muốn cơ thể nóng bỏng của hai người đến bước kế tiếp, tiếng mẹ Tả Á lại đột ngột vang lên. Hai người giống như những đứa trẻ làm việc xấu, vẻ mặt chột dạ. Tả Á đặt tay lên môi mình, ‘xuỵt’, sau đó từ trong ngực Chung Dương chui ra, chỉnh sửa lại quần áo xốc xếch rồi ra khỏi phòng, giúp mẹ tìm kính, cuối cùng cũng tìm được ở cạnh mấy chậu hoa sân thượng.

      Điền Văn Lệ cầm kính rồi quay về phòng, Tả Á cũng trở lại phòng mình, vừa định gọi Chung Dương, thấy ngủ thiếp từ lúc nào, có lẽ quá mệt mỏi rồi. Tả Á đau lòng lên lời, rón rén tới bên cạnh , ngồi xuống đất, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai của , tì điện thoại di động, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt nén lại được mà từng giọt lại từng giọt rơi xuống, lại vội vã giơ tay lau . cứ ngồi ngơ ngây ngốc nhìn cả đêm, chăm chú nhìn , nhưng nhìn bao nhiêu cũng thấy đủ.

      Sáng hôm sau, Chung Dương dậy rất sớm phải đến công ty. Tả Á biết, chắc hẳn lại phải chạy nhờ vả khắp nơi. Lúc tiễn ra cửa, Tả Á ôm , hôn , nhìn cười : “Chú ý giữ sức khỏe nhé, đừng để mệt mỏi quá!”

      Chung Dương ôm lấy , rồi xoay người rời . Tả Á nhìn bóng lưng của , nhìn dần dần biến mất khỏi tầm mắt , trái tim co thắt lại. bấm số điệm thoại của Lô Hi, lập tức có chuông, hít vào hơi sâu, khó nhọc : “Lô Hi, tôi đồng ý điều kiện của .”

      “Lựa chọn sáng suốt đó! yên tâm, tôi Chung Dương nhiều, tuyệt đối ít hơn đâu! Tôi chỉ hi vọng hãy xa, bao giờ xuất trước mặt Chung Dương nữa!” Giọng Lô Hi nghe rất vui vẻ, lần này thắng.

      Tả Á hờ hững : “Tốt, chỉ cần giúp Chung Dương vượt qua được khó khăn, chỉ cần công khai đoạn ghi kia ra, tôi xa rời ấy…..Có điều, tôi còn có điều kiện, tôi phải tận mắt nhìn thấy Chung Dương thoát khỏi tình cảnh khốn khó này mới có thể rời .”

      Lô Hi rất kiên quyết: “ được! phải rời ngay lập tức! Tôi cần biết đâu, chỉ cần được để cho Chung Dương tìm được , khiến cho ấy hoàn toàn tuyệt vọng với . Đây chính là điều tôi muốn. Nếu như thể làm được, tôi hủy diệt ấy. xem làm thế nào làm, chỉ cần ấy tuyệt vọng với là được.”

      Tả Á buông thõng bàn tay cầm điện thoại xuống, giây sau liền khóc rống lên. Tại sao muốn người lại khó như vậy? Tại sao vốn dĩ tình điều hạnh phúc, nhưng tình của và Chung Dương lại đau khổ như vậy? cứ tưởng chỉ cần nhìn thấy Chung Dương bình yên vô là được, nhưng tại sao trái tim lại đau đớn đến thế? Tại sao dù khóc rống lên cũng thể làm vơi bớt nỗi đau trong lòng ? sao dứt bỏ được phần tình cảm này, thể nào rời xa được Chung Dương, nhưng bây giờ vào bước đường cùng rồi….

      Mấy ngày nay Chung Dương rất bận rộn, cầu xin nhờ vả khắp nơi, nhưng tình hình hề có chút chuyển biến nào. Thất bại lần này là đả kích lớn đối với , người thân của những trách móc nặng nề mà còn động viên an ủi , khiến cho Chung Dương cảm thấy mình nhất định phải vực dậy công ty.

      bận đến nỗi ít có thời gian quan tâm đến Tả Á, rốt cuộc hôm nay cũng có chút rảnh rỗi, gọi điện cho Tả Á rất nhớ , lát nữa tới gặp . Lúc ngang qua tiệm sách, cũng quên mua mấy quyển ngôn tình mà Tiểu Á thích.

      Lúc tới nhà , người mở cửa lại là giúp việc. Tại sao giống với bình thường, Tả Á chạy ra mở cửa cho , nhào đến nghênh đón ? Mặc dù cảm thấy có chút khác thường, nhưng cũng mấy để ý, có chút mệt mỏi hỏi: “Tiểu Á đâu?”

      ở nhà kính trồng hoa tầng 3 ạ.”

      làm việc , tôi tự lên.” Chung Dương nghe Tả Á nhà kính trồng hoa, liền lập tức lên. Chỉ cần nghĩ đến việc được ôm cơ thể mềm mại của vào lòng, cảm thấy yên lòng. Lúc lên cầu thang, Chung Dương cố gắng làm cho vẻ mặt mình thể ra mệt mỏi, để cho Tả Á có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười mà thích nhất. Nhưng khi vừa bước tới phòng khách tầng, nhìn thấy Tả Á và Kiều Trạch ôm ấp nhau chiếc sofa màu trắng trao nhau nụ hôn nóng bỏng.

      Cơ thể Chung Dương như bị cái gì đó xé nát, tim đau đớn vô cùng, khuôn mặt tươi cười biến thành đau đớn, mấy quyển sách trong tay rơi xuống đất, trong mắt đều là tức giận, phẫn nộ tới, túm lấy Kiều Trạch, vung nắm đấm đánh lên mặt .

      Kiều Trạch tránh né cũng đánh lại, con mắt nhuốm lửa dục chớp mắt chuyển thành lạnh lẽo, nhìn thẳng Tả Á. Chung Dương tay kéo Tả Á đứng dậy, bàn tay hơi dùng sức, giận dữ hét lên: “Em làm gì thế hả? , em làm gì?”

      Trái tim Tả Á như bị cắt, đờ đẵn nhìn Chung Dương, nhìn khuôn mặt ngập tràn đau thương của , quay đầu, vẻ mặt tràn đầy đau đớn: “ phải nhìn thấy cả rồi sao, còn gì để nữa?”

      “Tại sao?” Chung Dương điên cuồng gào thét, “Tại sao???”

      Tả Á cứng ngắc : “Em biết, có lẽ chỉ là muốn thôi…..”

      “Muốn…..muốn cái gì? Muốn đàn ông sao? là người đàn ông của em, em tìm là được rồi, sao lại cùng với ta? Tại sao??”

      Tả Á hất ra tay Chung Dương ra, ép bản thân phải vô tình đối với : “Chung Dương, em cách nào với được, thân thể của em cũng thể nào thích ứng với người đàn ông khác, em nghĩ, có lẽ em chưa đủ cho nên mới có cách nào tiếp nhận được…..”

      Chung Dương giống như bị vạn mũi tên đâm vào, đau đớn xen lẫn tức giận vì bị phản bội, hai năm qua, còn có mấy ngàu gần đây nữa, lúc Tả Á cần người bảo vệ che chở, cần người bầu bạn tâm , Kiều Trạch luôn ở bên , có lẽ vị trí của trong lòng từ lâu còn nữa, bị Kiều Trạch thay thế mất rồi.

      lần nữa Chung Dương cảm nhận được thế nào là sống bằng chết, chỉ tay vào Kiều Trạch, tức giận : “ như vậy, em ta, cơ thể của em chỉ có thể cho ta chạm vào, đúng ?”

      Tả Á khổ sở : “Đúng! rất đúng. Chung Dương, xin lỗi….. Hơn nữa, em cũng thể nào có thể tiếp tục ở bên người sắp trắng tay như được, tình , suy đến cùng cũng đều dựa vật chất mà thôi…..”

      “Đủ rồi!” Chung Dương hét lớn, mắt vằn tia máu, tung chân đá quyển sách dưới chân ra xa, muốn cái gì đó, nhưng cuối cùng lại gì, xoay người , bước chân loạng choạng, trái tim đầm đìa máu tươi.

      Nhìn bóng lưng tràn đầy tức giận và đau đớn của Chung Dương rời , Tả Á hồn bay lạc phách, ngã quỵ xuống ghế sofa. Kiều Trạch nãy giờ vẫn thờ ơ lạnh nhạt đứng bên, ánh mắt lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi, tới, giơ tay bóp cằm Tả Á, lần đầu tiên tức giận đến vậy, nhìn đầy căm hận: “Tại sao lại làm như vậy?”

      Tả Á cười, nhưng trong mắt chứa đầy nước mắt: “Tại sao làm như vậy, tôi rồi mà.”

      cho biết tại sao?” Kiều Trạch giữ được bình tĩnh mà rống lên.

      “Tại sao em phải cho biết? Chuyện làm với tôi có phải cũng nên tại sao ?” Tả Á xong, nước mắt liền liên tiếp rơi xuống, nhưng mà mặt lại kèm theo nụ cười khác lạ, trái tim của , dường như ngừng đập rồi.

      “Em lợi dụng ?” Tròng mắt đen của Kiều Trạch nhìn chằm chằm Tả Á, bây giờ mới nhận ra tại sao vừa rồi Tả Á đột nhiên lại hôn như thế, đột nhiên lại nhiệt tình với như thế. những tưởng rằng cuối cùng nhận ra bản thân mình cũng có chút quan tâm đến , cho dù chỉ là chút nhớ nhung cơ thể. Nhưng, hóa ra, là lợi dụng . giận dữ đến mức khống chế được lực tay của mình, bàn tay bóp cằm Tả Á rất mạnh, nhưng dường như cả hai người đều nhận ra.

      Tả Á lời, lặng lẽ rơi nước mắt, Kiều Trạch buông lỏng tay, trong mắt đều là vẻ tức giận, nghĩ tới vừa rồi rung động thoáng qua trong lòng mình lại để cho Tả Á lợi dụng mà vô cùng tức giận, tung chân bay khay trà bàn, lạnh lùng : “Đừng để tôi gặp lại .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :