1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cần "Sex" không cần yêu - Hồ ly (104c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương4: Vẫn luôn tránh thai



      Kiều Trạch vừa mới chủ trì xong cuộc hội nghị ở công ty, trở lại văn phòng nhận được cuộc điện thoại, nhìn số hiển thị là của Trương Chính. Sau khi bắt máy, giọng thô lỗ đặc biệt của Trương Chính liền truyền đến, “ Kiều, chị dâu nổi tiếng nha, mau mở MSN có đường dẫn mà em gửi ấy, có thứ tốt nha, ha ha!”

      “Cậu rảnh lắm sao?” Kiều Trạch lạnh lùng xong, người cũng ngồi ngay vào trước máy tính, đưa tay mở biểu tượng chớp nháy của MSN ra, “Vụ làm ăn tôi bảo cậu theo dõi thế nào rồi?”

      Kiều à, em vẫn làm đấy thôi, chỉ là vì chuyện này có liên quan đến chị dâu mà…..Khà khà.” Trương Chính còn định tiếp nhưng Kiều Trạch cúp điện thoại, tròng mắt đen của mang theo tức giận nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

      Đó là đường dẫn của video với tiêu đề là “Gã thô lỗ mắng chửi người”. Kiều Trạch thấy Tả Á bị chen lấn xô đẩy trong clip, thấy còn sém nữa bị té ngã, sau đó còn bị gã kia chửi ầm lên, lời lẽ lăng mạ rất khó nghe, nhìn thấy vẻ mặt rất bối rối, bị chửi đến đỏ cả mặt cũng thể ngẩng đầu lên được.

      Hình ảnh rất ổn định, hiển nhiên là do người nào đấy ngồi xe nhàm chán nên lấy di động ra quay. Kiều Trạch tức giận đến mức muốn đập nát máy tính, gã đàn ông đáng chết này, có kẻ mắng chửi người như thế sao, muốn vung đấm đánh cho vỡ mồm gã đàn ông mắng người kia.

      Gương mặt lãnh đạm của Kiều Trạch đều là lửa giận. định gọi điện thoại cho Tả Á hỏi có ổn màn đáng kinh ngạc chợt ra trước mắt, trông thấy khuôn mặt nhắn của Tả Á bừng bừng tức giận giơ tay tát vào miệng gã đàn ông kia.

      tức giận của Kiều Trạch biến mất đimột ít, ngồi trở lại chỗ nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhếch môi bật cười . Bởi vì thấy Tả Á xuống xe rồi còn ném chiếc giày cao gót vào mặt gã đàn ông vẫn to miệng chửi mắng kia.

      Lúc này chuông điện thoại lại vang lên, bên trong là tiếng cười của Trương Chính: “ Kiều, xem hết rồi phải ? Chậc chậc, em còn cho rằng chị dâu là con mèo bệnh, hóa ra chính là con cọp cái đó nha. Kiều, bị ngược đãi đấy chứ, ha ha!”

      Kiều Trạch sa sầm, ngón tay xoa lên bóng lưng Tả Á màn hình máy tính, lạnh lùng với Trương Chính ở đầu kia điện thoại: “Cậu lập tức đến công ty xe buýt chuyến!”

      “Nhưng…..”

      “Sao? …..”

      “Em lập tức ngay ạ.”

      ***

      Sau khi Tả Á tan ca, cùng mấy đồng nghiệp cùng công ty theo đám đông đón xe buýt, tay chợt bị người kéo lại, quay đầu nhìn ra là Kiều Trạch. Thân hình cao lớn, khuôn mặt điển trai mang nét lạnh lùng, còn đeo chiếc kính mát to, che đậy đôi tròng mắt lạnh lẽo kia, cả người dường như cũng toát ra vẻ lãnh đạm đến đáng sợ.

      Các đồng nghiệp thấy Kiều Trạch, khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc, cười hì hì nhìn Tả Á hỏi: “Tả Á, chàng đẹp trai này là ai thế, sao giới thiệu chút ?”

      Tả Á cau mày, vui nhìn Kiều Trạch, sao ta lại đến đây, muốn giới thiệu với mọi người đây là chồng mình.

      “Tôi là chồng của ấy, xin lỗi, chúng tôi trước!” Kiều Trạch xong liền kéo Tả Á đến chỗ đỗ xe.

      Tả Á biết làm thế nào, đành chào tạm biệt với đồng nghiệp, mấy đồng nghiệp cũng cười hì hì rời . Tả Á theo Kiều Trạch đến trước xe mới nổi cáu, khuôn mặt nhắn xinh đẹp tức giận ngẩng cao, “Kiều Trạch, phải tôi , được đến chỗ làm quấy rầy tôi rồi sao?”

      Bàn tay Kiều Trạch nắm chặt cổ tay Tả Á, khóe môi giật giật lạnh lùng : “Tại sao? Tại sao lại thể đến tìm em? Thừa nhận với người khác là chồng em khó khăn đến thế sao?”

      Tả Á cắn môi tức giận nhìn , Kiều Trạch cũng nữa, mở cửa xe định nhét Tả Á vào bên trong nhưng lại la lên: “ làm gì đấy?”

      Kiều Trạch nhìn Tả Á chằm chằm, ngang ngược : “Từ giờ trở , đưa đón em làm!”

      Tả Á tức giận đến trắng bệch cả mặt, gạt bàn tay giữ tay mình của ra, tức giận quát lên: “Kiều Trạch, nếu còn đến làm phiền tôi nữa…..Tôi dọn ra ngoài ở!”

      Kiều Trạch im lặng, cứ như vậy nhìn Tả Á, nhìn muốn tránh thoát khỏi bàn tay mình, lúc nào mà chống đối mình. Đột nhiên, buông tay, thả ra, rồi sau đó lên xe, tức giận mà khởi động xe nhanh chóng quay đầu chuyển hướng cho xe chạy .

      Tả Á đứng đấy, xoa cổ tay đỏ ửng của mình, lực nắm của rất mạnh, giây phút vừa rồi, cách chiếc mắt kính, thậm chí vẫn thấy được nét đau thương trong mắt .

      Tả Á lắc lắc tay, lại bước đến trạm xe buýt mà thường hay ngồi, đúng lúc nơi đó cũng vừa chiếc có xe đỗ lại. Trước đây xe luôn đầy ắp người, nhưng hôm nay người cũng có. Tả Á bước lên xe suy nghĩ nhiều nữa, tìm đại chỗ ngồi xuống, tựa đầu vào cửa xe, gần như mơ màng ngủ thiếp . Cho đến khi xe dừng lại, tài xế lên tiếng gọi mới phát đến nhà. Tả Á bước xuống xe, xe buýt cũng nhanh chóng rời .

      Khi về đến nhà, thức ăn đều chuẩn bị xong, Kiều Trạch cũng tắm rửa xong với dáng vẻ nhàng khoan khoái, mặc quần áo ở nhà ngồi sofa xem ti vi. Tả Á để ý đến , tắm trước, mặc bộ đồ ở nhà màu hồng bước ra, người làm : “ chủ, ăn cơm ạ!”

      Nhiệt độ bàn ăn rất nặng nề, Tả Á ăn phần của mình, Kiều Trạch cũng im lặng ăn cơm. Mặc dù cả hai chuyện, khí vẫn bị đè nén đến ngột ngạt, người giúp việc thỉnh thoảng nhìn Tả Á rồi lại ngó sang Kiều Trạch, vẻ mặt Kiều Trạch lạnh lẽo tựa như núi băng.

      Ăn cơm tối xong Tả Á lên mạng hồi rồi định ngủ, vào lúc này Kiều Trạch ở phòng sách bận rộn làm những việc vẫn chưa xong. Khi Tả Á mơ màng sắp ngủ, chợt cảm thấy giường trũng xuống có người nằm xuống bên cạnh, cơ thể mát mẻ ôm lấy , dán sát sau lưng , Tả Á nhịn được lùi ra, Kiều Trạch lại ôm chặt hơn.

      Môi mỏng đặt lên bờ vai trơn tròn của , tựa như khẽ hôn lại tựa như mơn trớn, tay cũng dần dần vén váy ngủ của đến tận thắt lưng, Tả Á biết muốn gì, bực bội hất tay ra, nhíu mắt lại khó chịu : “Kiều Trạch…..Tôi muốn ngủ, đừng ngày nào cũng động dục như thế có được ?”

      Kiều Trạch lại đột nhiên nắm lấy chân nâng lên, thuần thục vào phía sau . phát ra tiếng rên thỏa mãn , Tả Á muốn mắng người nhưng đúng lúc này miệng lại bị môi của Kiều Trạch chặn lại.

      Sau trận hôn hít kịch liệt, thầm bên tai : “Tả Á…..Chúng ta có em bé nha? Sao hả? Có được ?”

      Tả Á ngay tức khắc tỉnh táo lại, nghiêng người sang, trong con ngươi đều là giễu cợt, nhìn Kiều Trạch , “ thương lượng với tôi đấy à? Có em bé hay chẳng phải đều do định đoạt sao? Tôi muốn, phải cũng tiến vào rồi sao?”

      Lòng Kiều Trạch đau đớn được, càng hung hăng tấn công vào, xoay người đè Tả Á ở bên dưới, trong mắt mang theo đau đớn cùng tức giận nhìn Tả Á, lạnh giọng quát: “Do quyết định sao? năm nay em đều dùng thuốc tránh thai, có nghĩa là biết!”

      Tả Á nghẹn hồi, quay đầu gằn từng chữ : “Phải, tôi uống thuốc tránh thai, vậy sao, bây giờ tôi vẫn chưa muốn có con.”

      Kiều Trạch nhìn thẳng vào Tả Á, đơn xen lẫn tức giận hỏi: “Là muốn có con, hay là muốn có con với ?”

      Tả Á khỏi nhớ lại đứa bé mà mình quyết định bỏ kia, trong lòng khó chịu ra được, bực bội đáp: “Đúng, tôi muốn có con với , cũng cần con của !”

      Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Kiều Trạch thoáng lên vẻ đau đớn và giận dữ, lặng im nhìn Tả Á hồi, cuối cùng thở hổn hển nổi giận rút người ra rồi rời .

      Cả hai cứ mãi đối chọi gay gắt mà sống tiếp như vậy ư?

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 5: Nhất thời say đắm


      Kiều Trạch và Tả Á đối chọi gay gắt như thế phải mới chỉ ngày ngày hai, Kiều Trạch rất ít khi tức giận. Mỗi lần bị Tả Á chọc giận đều im lặng, mặc kệ cho Tả Á chọc giận , làm tổn thương thế nào, chưa bao giờ nổi nóng, càng vung tay bỏ như thế.

      Vậy mà hôm nay, Kiều Trạch lại bị chọc cho đến mức nổi nóng, đúng, thay vì nổi nóng bằng bị tổn thương.

      Mà với Tả Á, cũng cảm thấy vui vẻ gì, trút hận rồi lại chỉ thoáng thấy mất mác và bực bội. Bản thân càng ngày càng trở nên cay nghiệt, nhất là đối với Kiều Trạch. Chính cũng còn nhận ra bản thân mình nữa, ngay cả cũng ghét chính mình tại.

      Thế nhưng, mỗi lần nhớ đến chính can dự của Kiều Trạch làm cho mất Chung Dương, khiến thể ở bên người mình nhất, tim của lập tức đối chọi với Kiều Trạch, những lời tổn thương người dù vô tình hay cố ý mà cả ra.

      vẫn thể chấp nhận, thể thoát ra khỏi cuộc chia tay với Chung Dương, càng cách nào quên được Chung Dương, cách nào quên được mối tình này. Bây giờ vẫn sống trong mối tình mất kia, từng chút từng chút chôn vùi bản thân, chôn mình cùng với đoạn tình cảm bệnh mà chết ấy. Nhớ tới những chuyện vui, trong lòng vẫn đau đớn vô cùng, đau đến tan nát cõi lòng.

      Trời sắp hừng sáng Tả Á mới ngủ, nhưng vẫn ngủ yên, luôn mơ về lúc vô tình quan hệ với Kiều Trạch, khi mang thai rồi hủy bỏ hôn ước với Chung Dương, mơ về cuộc chia tay đầy đau đớn và bất lực.

      Sáng ngày hôm sau, Tả Á ngủ như ngủ, có chút mơ màng, trong đầu suy nghĩ phải làm nhưng làm thế nào cũng tỉnh táo được, cho đến khi trán cảm nhận được nụ hôn mát rượi, nhàng mềm mại mang theo thương, trán bị ngón tay mát mẻ chạm vào mới chợt tỉnh lại.

      Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy bóng lưng Kiều Trạch, bóng dáng cao lớn rắn rỏi của mở cửa bước ra khỏi phòng ngủ. làm, cũng rời giường, rửa mặt thay đồ, sau khi ăn sáng xong còn sớm nữa.

      Vội vội vàng vàng xuống lầu chạy đến trạm xe buýt, vừa đúng lúc xe buýt dừng lại bên trạm, Tả Á nhanh chóng lên xe, lại phát trong xe trống rỗng, khỏi thắc mắc, giờ này sao lại ít người thế này.

      Nhìn ra phía ngoài xe lại thấy có rất nhiều người đứng đợi, nhưng ai lên chiếc xe này hết. Tài xế định khởi động xe chạy , Tả Á chợt kêu lên: “Chờ chút, xin lỗi, tôi muốn xuống xe!”

      Tài xế dường như có chút khó xử, ấp úng : “Nhưng…..”

      Tả Á gằn giọng : “Tôi muốn xuống xe, phiền chú mở cửa!”

      Tài xế do dự hồi cuối cùng vẫn mở cửa xe, Tả Á vội bước xuống xe, nghi ngờ nhìn chiếc xe mình vừa lên có gì đó ổn, vừa nhìn mới phát ra chiếc xe buýt xanh biếc kia có ghi dòng chữ “Xe màu xanh phải tốn 10 tệ, xe màu đỏ phải tốn 5 hào!”

      mỗi lần xe chỉ nộp có đồng tiền mà, Tả Á càng lúc càng thấy kỳ lạ, nhịn được nghĩ đến Kiều Trạch. Tả Á nhìn quanh đám người, quả nhiên thấy được khuôn mặt quen quen, dường như từng gặp qua người này bên cạnh Kiều Trạch.

      Người nọ thấy Tả Á nhìn mình, khỏi ngượng ngùng cười tiếng tới, gật đầu chào: “Chị dâu, chào buổi sáng, trùng hợp nha, chị làm ạ?”

      Tả Á suy nghĩ lại, người đàn ông trước mắt hình như tên là Trương Chính, cười cười : “ Trương vất vả rồi, sắp xếp mọi việc luôn rất chu đáo.”

      “Lời của chị dâu em hiểu, à… Em trễ làm rồi, em trước đây.”

      Trương Chính to giọng xong, đưa tay chặn taxi chuồn mất. Ngồi xe rồi, Trương Chính nghĩ thầm, sáng sớm dẫn người đến ổn định trật tự, tuyên truyền hành động vĩ đại “xe xanh 10 tệ, xe đỏ 5 hào”. Đây chính là chiêu tuyệt diệu mà nghĩ ra được, cũng khiến Kiều Trạch tốn ít tiền.

      Vậy mà mới sang ngày thứ hai, bị Tả Á phát . Hơn nữa còn với thái độ có vẻ gì là cảm kích cả? Việc này phải là khinh thường Kiều Trạch hay sao?

      Kiều Trạch đáng phải tốn nhiều tâm sức thế sao? Chẳng qua vợ chỉ bị ông chú tuổi mãn kinh mắng xe bus thôi mà.

      Tiếc rằng video đấy là do vui sướng khi thấy người gặp họa mà đưa cho Kiều Trạch xem, cuối cùng lại bị bắt làm chuyện này, mà có lẽ là vì mình mắng Tả Á là cọp mẹ nên mới bị Kiều Trạch ghi hận, cố ý trừng trị. Có điều, chuyện tốt nhất trước mắt là mình phải kiếm chỗ nào đó ngủ bù mới được.

      ***

      Kiều Trạch bận việc ở văn phòng nhận được điện thoại của Tả Á, nghe trong điện thoại thấy dường như có chút tức giận: “Kiều Trạch, ra đây, tôi tìm có việc.”

      “Em ở dưới công ty?” Khóe môi Kiều Trạch khẽ nhếch lên.” Có việc gì lên đây , được!”

      Tả Á nghiến răng, cúp điện thoại, nhìn cửa chính công ty, hít hơi sâu rồi vào, đây là lần đầu tiên tới tìm Kiều Trạch, trong lòng thậm chí có chút căng thẳng, lắc đầu cái, căng thẳng gì chứ, kỳ lạ.

      tới trước bàn tiếp tân, : “Xin chào, tôi tìm tổng giám đốc Kiều của công ty này!”

      xinh đẹp trước bàn tiếp tân nhận được điện thoại của Kiều Trạch từ trước, nhìn Tả Á với phong cách hơn người trước mắt, vội niềm nở cười : “Vâng, chị là bà nhà của tổng giám đốc Kiều ạ, mời lối này.”

      Tả Á thang máy lên thẳng tầng hai mươi tám mới dừng lại, trong phút chốc cửa thang máy mở ra, nhìn thấy Kiều Trạch đứng trước cửa.

      dường như có vẻ rất vui, khóe mắt và khóe môi đều mang ý cười, có điều vẫn ngang ngược và cường thế kéo tay vào bên trong.

      Tả Á giãy mấy cái vẫn tránh thoát nên đành thôi, bởi vì ngang nhiên dắt tay qua khu làm việc của nhân viên, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào họ.

      Kiều Trạch trước đột nhiên dừng lại, đón nhận ánh mắt nhiều chuyện của mọi người mà giới thiệu: “ ấy là vợ tôi!”

      Lòng nhiều chuyện của nhân viên trong nháy mắt được thỏa mãn, rối rít chào hỏi Tả Á, Tả Á cũng bận rộn chào đáp lại mọi người, Kiều Trạch nhếch môi lên, con ngươi đen nhìn khuôn mặt nhắn củaTả Á, rồi khoác vai vào phòng làm việc.

      Có nữ nhân viên vẻ mặt đau lòng : “Ai, xem ra mình hết hy vọng rồi, người đàn ông ưu tú như tổng giám đốc Kiều trở thành đồ ăn của người khác mất rồi.”

      “Vợ tổng giám đốc có vẻ còn rất trẻ a, nhưng cũng rất xinh đẹp, trai tài sắc đúng là cặp hoàn hảo.”

      biết tổng giám đốc Kiều và vợ mình quen nhau thế nào, thật là tò mò…..”

      “Tổng giám đốc Kiều nhất định rất vợ của ấy, ánh mắt kia thâm tình quá .”

      Mọi người bắt đầu tám chuyện, khí làm việc nghiêm túc và buồn tẻ nhất thời náo nhiệt hẳn lên, nhưng vẫn ai nhận thấy Kiều Trạch cười, dùng mắt, dùng môi mà cười, chỉ có Tả Á phát tâm trạng Kiều Trạch rất tốt.

      Ngay khi vào văn phòng, cánh tay Kiều Trạch liền ôm eo Tả Á chặt, để thân thể dính chặt vào nhau, cúi đầu nhìn khuôn mặt hơi đỏ lên của , trầm giọng hỏi: “Buổi trưa muốn ăn gì? Cơm tây nhé?”

      Tả Á nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Kiều Trạch, nhếch khóe môi, nhịn được : “Dao nĩa có mắt, cẩn thận bay lên mặt tốt đâu.”

      , có chuyện gì?” Nụ cười như có như của Kiều Trạch liền biến mất, buông Tả Á ra nhìn chằm chằm khuôn mặt của , phải đến thăm , chuyện cũng chẳng phải chuyện tốt gì.

      “Chuyện xe bus là ý gì hả?” Tả Á cau mày, cố hết sức để giọng mình quá gay gắy, “Kiều Trạch, đừng nắm cuộc đời và cuộc sống của tôi trong tay nữa được ?”

      Ánh mắt Kiều Trạch thoáng sầm xuống, “ chỉ quan tâm em thôi.”

      Tả Á cau mày : “Tôi cần!”

      Kiều Trạch lạnh lùng nhìn , muốn để đưa mình làm, cũng muốn sắp xếp tài xế đưa , lại tình nguyện chen lấn xe buýt, lạnh giọng hỏi: “Tát người rất vui sao? Hử?”

      Mặt Tả Á chớp mắt nóng lên, làm sao ta biết chuyện xảy ra xe buýt chứ. Nghĩ tới dáng vẻ đàn bà chanh chua của mình khi tát người ta, lúc mình ném giày vào mặt gã đàn ông kia, cảm thấy có chút mất mặt. biết vì sao ở trước mặt Kiều Trạch Tả Á lại ngẩng đầu lên được, chỉ cúi đầu lắp ba lắp bắp đáp: “Tôi… cần quan tâm.”

      Kiều Trạch lại vươn tay nâng mặt lên, để ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ hồng vì xấu hổ của rơi vào mắt , nhịn được cúi đầu hôn xuống môi .

      “Đừng chen lấn xe buýt nữa, ok?”

      Giọng của khàn khàn, mang theo nét quyến rũ, khiến Tả Á trong nháy mắt trở nên mê muội. Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tả Á lập tức tỉnh táo lại, hốt hoảng đẩy Kiều Trạch ra, đỏ mặt : “Chuyện của tôi, tôi tự mình làm chủ.” xong mở cửa định , lại chợt thấy khuôn mặt xinh đẹp động lòng người. chưa kịp nhìn kỹ vội vã rời .

      Kiều Trạch khôi phục vẻ lãnh đạm như trước, dường như còn có chút vui, với người phụ nữ đứng ngoài cửa: “Chuyện gì?”

      “Văn kiện khẩn cấp, cần chữ ký của !”
      Last edited: 15/8/14

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 6: Kiều Trạch nằm viện.


      Đêm hôm ấy Kiều Trạch gọi điện thoại buổi tối về nhà, Tả Á cũng hỏi vì sao về, chỉ đáp biết rồi, liền cúp điện thoại.

      Đây là buổi tối đầu tiên Kiều Trạch về nhà, trong lòng Tả Á chợt rộn lên chút khó chịu.

      Hôm sau là thứ Bảy, Tả Á đến nhà Tả Lập Quần, rồi dẫn ông đến công viên của thành phố A vui chơi. Vì là thứ Bảy nên công viên rất đông người, cũng rất náo nhiệt. Ông nội lớn tuổi, ở mình luôn khiến người khác lo lắng, từng bảo ông đến nhà hoặc nhà ba ở, nhưng thế nào ông cũng chịu, ông bảo ông ở nhà của mình, đâu cả.

      Tả Á nghĩ ông nội sống mình, mặc dù có người chăm sóc, nhưng nhất định rất đơn, ở đây rất náo nhiệt, hơn nữa lại tràn đầy sức sống, con nít nhiều, chắc chắn ông nội rất vui.

      Tả Á hứng trí bừng bừng, mặt mày vui vẻ, cả người tràn đầy sức sống. vốn định dẫn ông nội chơi, nhưng trong mắt ông vẫn chỉ là đứa nhóc, cho nên cuối cùng ngược lại là ông dẫn chơi, hỏi có muốn chơi trò này , có muốn chơi trò kia .

      Cuối cùng Tả Á chọn trò chơi thích hợp để ông chơi. Bắn bóng bằng súng laze, nếu bắn trúng được phần thưởng là thú nhồi bông.

      Tả Á trả tiền, phấn khởi la lên: “Ông nội, cố lên!”

      Mặc dù tuổi tác Tả Lập Quần cao, nhưng thân thể vẫn rất cứng cáp, bước vẫn vững vàng có lực, khuôn mặt chữ quốc nghiêm nghị, nhưng mái tóc hoa râm khiến ông thêm phần đôn hậu, khí chất quân nhân đầy mình khiến người khác kính sợ.

      Hai ông cháu đứng giữa đám nhóc và phụ huynh khiến người khác chú ý, chung quanh cũng hò hét ầm ĩ.

      Tả Lập Quần cười hiền từ, thành thạo cầm súng lên, nhắm ngay đích, “bộp bộp” mười phát đều trúng, dù là súng đồ chơi, nhưng tư thế bắn vẫn rất tuấn tú.

      “Oa, trúng hết kìa!”

      Những đứa trẻ xung quanh đều sùng bái la to lên, hâm mộ nhìn Tả Á nhận lấy thú nhồi bông.

      Chơi lúc lâu, Tả Á giành được đủ loại thú nhồi bông lớn , vui vẻ như đứa trẻ, nháy mắt với Tả Lập Quần bên cạnh, “Ông nội, khí chất hùng của ông vẫn hề thua kém ngày trước nha!”

      Có cậu bạn bắn trúng, nóng nảy túm lấy phụ huynh của mình, khóc la: “Ba, giúp con bắn với, con muốn thú nhồi bông!”

      Trong chớp mắt tiếng ầm ĩ của bọn càng lớn, thậm chí có cả tiếng khóc, bởi vì có lẽ ba mẹ chúng cũng bắn được.

      Tả Á nhìn mấy đứa nhóc khóc, cúi người tặng chúng mấy con thú bông trong tay mình, dụ dỗ : “ tặng tụi con, đừng khóc nữa nhé!”

      Tả Á tặng hết thú nhồi bông, cuối cùng chỉ sót con heo con ngốc nghếch, mới kéo Tả Lập Quần rời . Tả Á sợ ông mệt, vội ngồi xuống cái bục dài nghỉ ngơi, ông nội đột nhiên hỏi: “Tiểu Á, khi nào có con, ông nội chờ ôm cháu đây!”

      “Ông, con còn mà.” Tả Á ăn vạ làm nũng, nắm tay Tả Lập Quần.

      “Sao thế? Vẫn thể sống tốt với Kiều Trạch ư?”

      Tả Á uống ngụm nước, mắt cong cong cười : “Nào có đâu ạ! Ông à, con sống rất tốt, ông đừng lo lắng.”

      Tả Lập Quần nhìn bọn nhóc vui đùa cười , hàm ý bảo: “Tiểu Á, cháu nên nắm giữ chặt hạnh phúc bên cạnh, đừng tiếp tục sống trong quá khứ nữa. Nhìn các con hạnh phúc, ông nội chết mới an tâm được.”

      Tả Á vờ tức giận : “Ông nội, sao đột nhiên ông những chuyện này chứ. Ông nội nhất định sống lâu trăm tuổi.”

      Tả Lập Quần cười hiền từ: “ thôi, ông mệt rồi, về nhà thôi.”

      Sau khi Tả Á đưa ông nội về nhà, ăn cơm trưa cùng ông rồi mới rời . Về đến nhà, tắm rửa xong liền nằm xuống ngủ, trước khi ngủ trong đầu thoáng nhớ lại lời của ông, nên nắm giữ chặt hạnh phúc bên cạnh, đừng tiếp tục sống trong quá khứ…

      Bên cạnh có hạnh phúc sao? Có sao? Sống trong quá khứ….. Đến bao giờ mới có thể thoát ra khỏi quá khứ, chính bản thân cũng biết được.

      Lúc tỉnh dậy xế chiều, trời cũng tối, Tả Á cảm thấy mất mát như thiếu vắng thứ gì đó. ra ngoài phòng, dì Lâm giúp việc : “ chủ, bữa tối chuẩn bị xong rồi. Cậu chủ bảo về ăn tối, có muốn gọi điện thoại cho cậu chủ …..?”

      Tả Á há miệng muốn gì đó, chủ động gọi điện thoại cho ? Chuyện thể nào! Cuối cùng lắc đầu, mình vào phòng ăn ăn cơm.

      Nhìn sang chiếc ghế Kiều Trạch hay ngồi, trong đầu khỏi dần lên dáng vẻ ăn cơm lãnh đạm nghiêm nghị của , Tả Á thoáng ngẩn người, thức ăn hôm nay dường như hợp khẩu vị lắm, ăn được vài miếng rồi liền sửa soạn ra khỏi nhà. hẹn với Chung Tĩnh cùng vài bạn học hát karaoke thư giãn chút, chơi đến gần sáng mới về nhà, nằm xuống liền ngủ ngay.

      Buổi trưa hôm sau tỉnh dậy, cảm thấy căn phòng yên lặng đến đáng sợ, tựa như trống rỗng, tầm mắt của khỏi rơi vào chiếc điện thoại bàn.

      hai ngày về nhà.

      Tả Á sửa soạn chút lại ra khỏi nhà, đến nhà mẹ . Mẹ và dượng Kiều đều có nhà, chỉ có thím Tường giúp việc nấu canh.

      “Thím Tường, nấu canh cho mẹ ư? Đừng cho nhiều dầu mỡ, thân thể của mẹ ăn được dầu mỡ đâu.”

      Thím Tường vội : “ phải cho bà chủ. Canh gà này là cho cậu chủ vừa phẫu thuật trong bệnh viện!”

      Kiều Trạch vừa là con rể của Điền Văn Lệ, vừa là em trai Kiều Vân, lớn như ba, người giúp việc cũng gọi Kiều Trạch là cậu chủ.

      Tả Á giật mình, vội hỏi: “Phẫu thuật sao?”

      Thím Tường bận rộn nấu canh liền dừng lại, Tả Á biết gì sao? Bà nghĩ thầm, có phải mình lại lỡ lời rồi , Tả Á biết gì có phải do cậu Kiều Trạch giấu muốn cho biết ?, “Tiểu Á….. Việc này, cháu…..”

      Tả Á nhịn được hỏi: “Thím Tường, xảy ra chuyện gì rồi? Kiều Trạch bị làm sao ? Tại sao lại phải phẫu thuật?”

      Dù sao cũng lỡ ra rồi, thím Tường đành tiếp: “Tiểu Á, cháu biết gì ư? Năm ngoái chân cậu chủ bị gãy, phải gắn tấm thép vào hơn năm nay, bây giờ đến thời hạn phải tháo tấm thép đó ra rồi. Cậu chủ vừa mới phẫu thuật xong, cần bồi bổ, bà chủ và ông chủ đến bệnh viện trước rồi, bây giờ thím cũng phải mau chóng mang canh đến đó đây.”

      Gãy xương, gắn tấm thép, Tả Á nghĩ thôi thấy đau đớn rồi. cũng nhớ đến những lời chị từng năm trước, Kiều Trạch nghe được chuyện uống thuốc ngủ quá liều mà phải nhập viện, lái xe quá tốc độ, cho nên mới xảy ra tai nạn, sém chút là chết.

      Tả Á chợt cảm thấy được tự nhiên, lí nhí : “Cháu…..Cháu biết ạ…..Phẫu thuật…..có nghiêm trọng ạ?”

      “Chỉ là phẫu thuật lấy tấm thép ra thôi, hẳn sao đâu. Nếu …..Tiểu Á, lát nữa cháu giúp thím Tường mang canh đến đó nhé?”

      Tả Á do dự chút rồi gật đầu, “Được ạ ! lát nữa cháu đưa …..”

      Thím Tường gật đầu, lại tiếp tục bận rộn, Tả Á vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu. về nhà là vì phải nhập viện sao…..

      Tả Á cầm canh được nấu ngon lành, tiện đường ghé vào tiệm hoa đối diện bệnh viện mua bó hoa, bước về phía phòng bệnh của Kiều Trạch.

      đến trước cửa phòng bệnh có chút e dè, do dự mất lúc, vươn tay định đẩy cửa vào, nhưng cuối cùng lại chỉ dám lén lút nhìn qua khe cửa.

      Kiều Trạch nửa nằm giường, mặc quần áo bệnh nhân, khuôn mặt lạnh lùng dường như càng thêm trầm, trong con ngươi tựa hồ nổi lên giận dữ. Khi Tả Á muốn nhìn chân bị thương của Kiều Trạch hơn chút nữa bóng người duyên dáng chặn tầm mắt của lại, người phụ nữ dáng người duyên dáng uyển chuyển đến bên giường của Kiều Trạch, vừa khéo che cả người .

      Người nọ có mái tóc dài như tảo biển, nhìn bóng lưng có thể tưởng tượng được đây là phụ nữ xinh đẹp. Hình như ta gọt trái cây cho Kiều Trạch ăn. Người phụ nữ này là ai? Trong lòng Tả Á liền nổi lên nghi vấn.

      Tả Á nhìn lát rồi đứng thẳng người dậy, lùi về phía sau, trong lòng có cảm giác gì. Lúc lùi về phía sau chợt đụng phải thứ gì đó, Tả Á quay đầu lại nhìn, thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng, vội : “ xin lỗi, xin lỗi!”

      “Hấp tấp vụng về!” Bác sĩ bị đụng trúng bực mình cau mày, xong định bước vào phòng Kiều Trạch. Tả Á thấy vậy liền ngăn lại, “Bác sĩ, xin chờ chút!”

      Bác sĩ cau mày nhìn Tả Á, kiên nhẫn hỏi: “Có chuyện gì?”

      Tả Á chỉ chỉ cửa phòng bệnh, giọng hỏi: “Người ở bên trong, chân của ấy, có nghiêm trọng ? Ý tôi là, nhanh hồi phục chứ?”

      Bác sĩ nghi ngờ nhìn Tả Á, “Lấy tấm thép ra rồi, chỉ nghỉ ngơi thời gian là được…..”

      Tả Á đột nhiên đặt hộp giữ nhiệt trong tay vào tay bác sĩ, “Làm phiền giao thứ này cho ấy, cám ơn!”

      xong còn khom người cúi chào, sau đó xoay người rời , bước chân vội vàng, bóng lưng thẳng tắp, để mặc bác sĩ phía sau hiểu gì cả.

      Tả Á ra khỏi cửa bệnh viện, mới cảm giác được trong tay mình cầm thứ gì đó, cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, nơi cầm bị vo thành nắm. Trong lòng cũng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, cúi đầu đến trước thùng rác, vừa định vươn tay ném bó hoa vào, cổ tay lại đột nhiên bị người nắm chặt.
      Last edited: 15/8/14

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 7: Bởi vì áy náy.


      Tả Á quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Kiều Trạch, ngẩn người, hoa trong tay chợt rơi vào tay , con ngươi luôn lãnh đạm của lúc này lại sáng ngời nhìn . nhịn được giãy giụa, muốn tránh khỏi tay , Kiều Trạch khẽ cau mày, hình như động tác của khiến chân phát đau, Tả Á đành phải thôi giãy giụa nữa.

      Tả Á cúi đầu nhìn chân , tức giận hỏi: “Chân của được rồi sao? Sao lại chạy ra đây làm gì?”

      Kiều Trạch nắm lấy bả vai Tả Á, ôm vào ngực, cúi đầu nhìn khuôn mặt có chút lo lắng của , tâm trạng khỏi cảm thấy tốt lên, “Đỡ về nhé!”

      Tả Á rốt cuộc từ chối nữa, dùng bờ vai bé cố sức dìu về, nhưng vừa khó khăn được hai bước, nhìn thấy người phụ nữ có mái tóc như tảo biển kia chạy đến trước mặt.

      Tay ta đẩy xe lăn, khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ đều là sốt ruột và lo lắng, ta đẩy xe lăn từ sườn dốc xuống, vội vàng đến trước mặt Kiều Trạch, đỡ lấy cánh tay còn lại của , lo lắng : “Kiều Trạch, chân vẫn chưa thể được, làm thế này bị gãy chân lần nữa đó. Sao lại biết thương mình như thế.”

      Trong lời đều là quan tâm, hơn nữa với giọng điệu này có thể nhận thấy hai người họ khá thân thiết. Tả Á nhịn được nhìn về phía người phụ nữ đỡ Kiều Trạch kia, hình như có chút quen, nhưng lại ra nhớ được gặp ở đâu rồi. Nhưng nghe ta nghiêm trọng như thế, cũng cố chọc tức Kiều Trạch nữa, vội cùng ta hợp lực đỡ Kiều Trạch ngồi lên xe lăn.

      Tả Á muốn đẩy Kiều Trạch vào trong, người phụ nữ kia lại , “Để tôi làm cho, quen đâu!”

      quen? Người phụ nữ này muốn ta quen làm việc này rồi? Hai ngày nay là chăm sóc Kiều Trạch sao? Tả Á nhíu mày, cười nhạt bảo: “Được thôi! đẩy ấy lên , tôi có việc trước.”

      xong định bỏ , Kiều Trạch giữ tay lại, con ngươi đen sâu thấy đáy, lạnh giọng với Tả Á: “Đẩy lên!”

      Sắc mặt người phụ nữ kia ràng tái , vẻ mặt bị tổn thương, buông lỏng xe lăn ra, túm lấy mái tóc bên tai, rồi sau đó nở nụ cười xinh đẹp, tỏ ý châm chọc: “Cũng đúng, chị dâu đến rồi, Kiều cần em chăm sóc nữa. Chị dâu chăm sóc tốt cho Kiều nhé, em trước, bye bye.”

      Người phụ nữ xong bỏ , Tả Á đành phải bước tới, đẩy xe lăn, cố hết sức đẩy vào trong. thang máy trở lại phòng bệnh, Tả Á cẩn thận đỡ Kiều Trạch nằm lại giường, còn gọi bác sĩ tới kiểm tra cho , hỏi thăm bệnh tình, nghiêm túc nhớ kỹ những điều cần chú ý. Bận rộn hồi cũng đến giờ ăn tối, lại mua cơm tối, lấy nước để cho rửa tay rửa mặt.

      Kiều Trạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ bận trước bận sau của Tả Á, trái tim chợt rung động, con ngươi đen theo sát dáng vẻ bận rộn của . Sau khi ăn tối xong Tả Á vốn định , nhưng do dự lúc cuối cùng vẫn ở lại, Kiều Trạch lại bất tiện, toilet cũng cần phải có người giúp tay.

      Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Kiều Trạch bảo Tả Á ngủ chung giường với , nhưng Tả Á lại chỉ vào chiếc ghế sofa dài đặt bên cạnh đầu giường, lạnh nhạt : “Tôi ngủ ở đây.”

      Kiều Trạch nhíu mày lên tiếng nữa, nằm xuống nghỉ, Tả Á cũng tắt đèn rồi nằm xuống ghế. biết ngủ được bao lâu, Tả Á khẽ nghiêng người, lại chợt ‘phịch’ tiếng, người rơi xuống đất, nhịn được giọng rên tiếng.

      “Tả Á!” Trong bóng tối Kiều Trạch gọi .

      Tả Á vội bò dậy, lảo đảo nghiêng ngả tới cạnh giường , “Sao thế? Muốn uống nước hay toilet?”

      Kiều Trạch lại thừa cơ túm lấy cổ tay Tả Á, dùng sức kéo, Tả Á liền ngã vào lồng ngực rắn chắc của , vội la lên: “Này, làm gì thế? Chân hết đau rồi hả?”

      “Giường rất lớn, ngủ cùng !” Kiều Trạch kéo Tả Á, ép nằm xuống cạnh mình, Tả Á sợ mình giãy giụa làm đau chân , cũng dám cử động nữa, mơ màng nằm trong ngực rồi an ổn ngủ mất.

      Kiều Trạch ôm cơ thể trong ngực, nghe tiếng thở đều đều của , ngón tay nhàng lướt qua mặt , sau đó vuốt mái tóc đen của , đôi môi mỏng hôn xuống trán .

      Lòng có chút kích động, Tả Á quan tâm đến ư? Lẽ nào có hi vọng, có được hi vọng bước vào trái tim ? Nghĩ vậy, khóe môi nhịn được mà cong lên, con ngươi đen láy lóe sáng trong bóng đêm!

      ***

      Kiều Trạch có Tả Á chăm sóc, dượng Kiều và Điền Văn Lệ có thể bớt lo hơn rồi. Vốn dĩ Kiều Trạch muốn cho Tả Á biết chuyện chân bị thương, sợ cảm thấy áy náy. cũng sợ dù biết cũng quan tâm đến mà tự làm mình mất mặt.

      Ra viện về nhà, vốn cần phải nghỉ ngơi mấy ngày, nhưng thể nào bỏ mặc chuyện công ty được. Kiều Vân rút lui, giao lại công ty cho Kiều Trạch, tất cả mọi chuyện lớn đều cần phụ trách.

      Sáng thứ hai sau khi về nhà, Kiều Trạch khập khiễng bước ra khỏi phòng ngủ, theo tiếng động trong phòng bếp mà tới, thấy Tả Á mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của chuyên tâm làm bữa sáng. Áo dài đến đầu gối , nhìn trông rất buồn cười, nhưng cũng gợi cảm đến mê người.

      Kiều Trạch lẳng lặng chăm chú nhìn dáng vẻ bận rộn của Tả Á. Người phụ nữ của , vợ của , Tiểu Á của , mặc áo của , ở nhà của bọn họ mà chuẩn bị bữa sáng cho . Cảm giác này quả thực rất hạnh phúc.

      Kiều Trạch nhịn được bước tới, vươn tay ôm eo từ phía sau, cúi người đặt cằm lên vai , “Dì Lâm đâu?”

      Tả Á trả lời, : “Sao lại ra đây?” Tả Á xoay người đỡ về phía bàn ăn, để ngồi xong, lại bảo: “Cơm chín rồi, có thể ăn.”

      xong cũng nhìn Kiều Trạch, bưng bữa sáng tới.

      Kiều Trạch nhìn qua, bữa ăn sáng có trứng gà, sữa tươi, canh xương còn có cả bánh mì lúa mạch và thêm vài món ăn nữa. Tả Á vẫn gì, đặt xong bữa sáng lên bàn cúi đầu ăn, Kiều Trạch chưa hề ăn miếng nào, chỉ nhìn Tả Á.

      Tả Á ngẩng đầu cau mày nhìn Kiều Trạch, “Nhìn tôi ăn no bụng được à? Bác sĩ cần phải bồi bổ nhiều hơn.” xong đặt quả trứng gà bóc vỏ vào bát của Kiều Trạch, “Ăn gì bổ nấy, mau ăn !”

      Kiều Trạch dùng đũa gắp lấy quả trứng gà, nhếch môi, con ngươi trâm trầm nhìn Tả Á, ý: “Ăn gì bổ nấy sao?”

      Tả Á hiểu ý của Kiều Trạch, chỉ thản nhiên : “Ăn phần của , nhảm nhiều quá.”

      Kiều Trạch đặt sữa tươi trước mặt Tả Á, trầm giọng : “Uống gì bổ nấy!”

      Tả Á để ý Kiều Trạch, ăn cái bánh bao, cũng uống sữa tươi, nhai chợt cảm thấy lời của Kiều Trạch có chỗ đúng. Nhìn ly sữa tươi lại cúi đầu nhìn ngực mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Trạch, lãnh đạm cúi đầu, nghiêm túc ăn trứng gà.

      Ăn trứng bổ trứng, uống sữa bổ ngực!

      Mặt Tả Á chợt như bốc cháy, đỏ bừng giống như ráng chiều, tức giận ném nửa chiếc bánh bao trong tay vào mặt Kiều Trạch, đỏ mặt mắng: “… lưu manh, trong đầu chỉ toàn chuyện bậy!”

      Tả Á xong liền bước ra khỏi phòng ăn, vào toilet trang điểm, chuẩn bị làm. Sau khi ra ngoài lại thấy Kiều Trạch ở phòng khách, thay bộ quần áo rộng rãi người, dường như ra ngoài. thấy vậy nhịn được hỏi: “ làm gì đấy?”

      Khuôn mặt lạnh lùng của Kiều Trạch trở nên dịu dàng hơn, trầm giọng : “ làm! Cùng nhé!”

      Tả Á muốn để ý đến , tuy nhiên vẫn nhịn được lên tiếng: “Nhưng….. tại thế này mà vẫn cố làm sao? Chân vẫn chưa khôi phục mà, bác sĩ dặn, cần nghỉ ngơi, có chuyện gì bảo cấp dưới của làm…..”

      Kiều Trạch nhìn khuôn mặt của Tả Á nhăn lại, dáng vẻ lo lắng, sốt ruột, trong lòng khẽ động, nhịn được vươn tay kéo tay , ôm lấy , con ngươi sáng quắc nhìn , thận trọng hỏi: “Em lo lắng cho sao?”

      Tả Á nhất thời cứng họng, kinh ngạc nhìn Kiều Trạch, rồi đột nhiên rời khỏi lồng ngực của , có chút bối rối đáp: “Chân là của , muốn làm gì cũng là chuyện của , tôi chỉ muốn mình áy náy cả đời thôi. Dù sao chân bị thương thành như vậy cũng liên quan trực tiếp đến tôi.”

      Nét mặt Kiều Trạch chợt trở nên cứng ngắc, hóa ra nghĩ như thế, biết được tại sao bị thương, cho nên bởi vì tự trách và áy náy mới hòa nhã với hơn chút, mới bằng lòng chăm sóc . Ánh mắt ảm đạm nhìn Tả Á, xoay người khó khăn bước ra cửa. Khoảnh khắc trước khi ra khỏi cửa, khẽ nghiêng đầu, khuôn mặt lạnh lùng của càng thêm lạnh lẽo, “Là tự mình đa tình….. Vết thương của em cần phải áy náy, phải vì em.” xong mở cửa rời .

      Hóa ra phải là có hi vọng.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 8: Khoảnh khắc gặp lại.


      Tả Á bảo dì Lâm trưa mỗi ngày đều phải hầm canh, làm vài món ăn bổ dưỡng giúp vết thương mau lành, sau đó bảo Từ Bân lái xe mang đến công ty cho Kiều Trạch.

      Mỗi buổi tối, Kiều Trạch xử lý vài công việc ở phòng khách xong mới ngủ, khi đó Tả Á ngủ rồi. Hai người mỗi tối cùng ngủ giường nhưng lại rất ít khi trò chuyện cùng nhau, có thể là đồng sàng dị mộng.

      thường nằm xuống cạnh , ngắm nhìn , rồi sau đó ôm chặt cơ thể mềm mại kia vào lòng. Chỉ có lúc này mới đối chọi gay gắt với , nghe lời rúc vào lồng ngực ngủ cách yên bình.

      Chân của Kiều Trạch dần dần hồi phục, cuộc sống của hai người vẫn như trước đây, Tả Á vẫn chen chúc xe buýt để làm, nhìn từng khuôn mặt khác nhau, nét mặt khác nhau.

      Chủ nhật, Chung Tĩnh hẹn Tả Á ra ngoài dạo phố, hai người đến con phố phồn hoa nhất thành phố, Tả Á nhịn được lại nhớ đến Chung Dương, nơi này có biết bao nhiêu hồi ức của hai người, nhưng bây giờ hồi ức cũng chỉ là hồi ức mà thôi…..

      Sau khi hai người vào siêu thị, đều tự mua quần áo cho mình. Chung Tĩnh chạy tới quầy chuyên bán đồ lót nam, nghiêm túc chọn, cái nào mặc thấy thoải mái, hình dáng cái nào đẹp…

      Chung Tĩnh quay đầu nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Tả Á, cười : “Mình này Tiểu Á, cậu đỏ mặt cái gì chứ? Trông cứ như ăn trộm ấy!”

      Tả Á cau mày, “Trịnh Lỗi nhà cậu tự mua những thứ này sao?”

      Chung Tĩnh nhìn Tả Á từ xuống dưới, đẩy cái, “Mình này, kết hôn lâu như vậy, ngay cả cái quần lót cậu cũng chưa từng mua cho Kiều Trạch à?”

      Tả Á giọng : “ ấy luôn tự làm chuyện của mình…..”

      Chung Tĩnh xem thường, “Mình cậu đấy, phải có chút tự giác khi làm vợ người chứ. Dù thế nào đấy cũng là chồng cậu mà. Với lại, tại chân ấy như vậy, sao có thể ra ngoài dạo phố được, loại đồ riêng tư này cậu còn mong đợi ấy sai bảo thư ký mua hả? Cậu có não hay đấy? Hôm nay cùng mua với tớ , mau!”

      Tả Á cứ như thế bị Chung Tĩnh lôi kéo, chọn qua loa vài cái quần lót của nam và quần áo mặc vào mùa thu, mua cả đống, cà thẻ trả tiền xong hai người mới ra khỏi siêu thị. Điện thoại Tả Á đột nhiên vang lên, vừa nhìn thấy mẹ mình gọi vội bắt máy.

      “Mẹ ạ!”

      “Tiểu Á, con ở đâu đấy?”

      “Dạ…..Con với Tiểu Tĩnh.”

      “Chân Kiều Trạch vẫn chưa tái khám, con cùng nó , kiểm tra xem tình hình hồi phục thế nào. Nhớ đừng chậm trễ đấy! Chẳng biết nó bận gì nữa, nhưng bận rộn thế nào thân thể vẫn là quan trọng nhất. Giờ con đến công ty, bảo nó tái khám , chủ nhật còn nghỉ ngơi, bảo tái khám chỉ biết rồi…..”

      “Vâng, vâng, mẹ à, con biết rồi, con tìm ấy, rồi đưa đến bệnh viện tái khám, mẹ đừng kích động. ấy dạo này rất bận. Con cúp trước đây.”

      “Khám xong đến đây ăn tối!”

      “Vâng, mẹ.”

      Tả Á chuyện điện thoại với mẹ xong rồi với Chung Tĩnh: “Xin lỗi Tiểu Tĩnh, Thái hậu nhà mình ra lệnh rồi, mình trước nhé, hôm khác lại gặp!”

      “Được, cậu !”

      Sau khi hai người tạm biệt, Tả Á gọi xe đến công ty Kiều Trạch. Trong tay còn cầm rất nhiều đồ, Tả Á lười lên, nhưng cầm cả đống đồ tay thế này rất bất tiện, buộc lòng phải lên tầng 28.

      tới trước cửa, Tả Á định gõ cửa cửa lại đột nhiên mở ra, Tả Á lại nhìn thấy người phụ nữ có mái tóc tảo biển nọ.

      Người phụ nữ mỉm cười : “Chị dâu!”

      “Chào !” Tả Á chào hỏi đơn giản, biết vì sao, có thiện cảm với người phụ nữ trước mắt này, muốn nghiêng người bước vào, chân bị vướng vào thứ gì đó, cả người nhào thẳng về phía trước, Tả Á đau đớn kêu lên tiếng, túi lớn túi trong tay cũng văng hết ra ngoài, chiếc hộp chứa đồ lót nam cũng rớt khỏi túi, rơi rải rác đất, mặt hộp là hình người đàn ông cởi trần mặc quần lót, khiến mặt Tả Á đỏ bừng lên.

      “Chị dâu, chị sao chứ?” Người phụ nữ cúi người định đỡ Tả Á, nhưng Tả Á lại nhanh chóng đứng lên, nhìn người phụ nữ kia, cúi đầu xoa đầu gối bị đập xuống, cau mày : “Tôi sao.”

      “Vậy em ra ngoài trước!” Người nọ xong duyên dáng mất, mái tóc dài nhàng bay bay.

      Tả Á định nhặt những chiếc quần lót kia lên, lại cảm thấy rất sao làm được, do dự chốc lát cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống, luống cuống tay chân mà nhặt lên. Khi tay vươn đến chiếc hộp cuối cùng, bàn tay màu đồng cổ liền đưa tới, nhặt lên, đặt vào túi xách cho .

      Tả Á ngẩng đầu, đối diện với con ngươi đen nhánh của Kiều Trạch, chợt cảm thấy hơi mất tự nhiên, gương mặt khẽ nóng. Kiều Trạch thuận thế kéo ngồi lên chiếc sofa đen dài, nâng chân lên đặt đùi mình, vén váy kiểm tra, thấy đầu gối bị bầm vùng, chân mày nhíu lại , “Đau ?” Đôi tay ấm áp ráp nhám của nhàng xoa cho .

      sao.” Tả Á kéo váy xuống, dời chân khỏi đùi Kiều Trạch, “Kiều Trạch, chiều nay rảnh , chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem chân hồi phục chưa.”

      Con ngươi của Kiều Trạch chợt lóe lên, nhưng cuối cùng vẫn đáp: “ thôi!”

      Tả Á đứng dậy định Kiều Trạch lại chỉ túi đồ ghế sofa : “Em quên mang đồ.”

      “Những thứ này cầm đến bệnh viện tiện, dù sao cũng mua cho mà, để lại đây cũng được.”

      Kiều Trạch nhíu mày, “Mua cho ư?”

      “Đúng vậy! Có vấn đề gì ?”

      Kiều Trạch nhìn những thứ đồ đó, trong lòng chợt có cảm giác khác thường. Đây là lần đầu tiên Tả Á mua đồ cho , hơn nữa còn là những thứ đồ thế này. nhịn được nhếch môi lên. cầm những túi đồ ghế sofa lên, nhét vào tay Tả Á lần nữa, trầm giọng : “Người cần kiểm tra là , thôi!” xong kéo tay Tả Á ra ngoài.

      Từ Bân lái xe đưa hai người đến bệnh viện. Lúc vào tái khám, Tả Á vốn định theo vào, nhưng lại bị Kiều Trạch ra lệnh chờ bên ngoài, lại phát ra trong tay vẫn cầm những thứ mua cho Kiều Trạch. Mua những món đồ riêng tư thế này, cứ có cảm giác như làm chuyện gì mờ ám vậy.

      Tả Á xách đồ ngồi trong hành lang chờ Kiều Trạch, có chút buồn chán, lơ đãng ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ đầu hành lang kia tới. Lòng thoáng hồi hộp, máu toàn thân như bị đông cứng lại, tim đập mạnh dữ dội, từ ghế ngồi đứng phắt dậy, mắt nhìn chằm chằm phía trước, chân cũng tự chủ được mà lại.

      Mắt tìm kiếm bóng dáng kia, nhìn bước ra khỏi bệnh viện, đến chỗ đậu xe, lên xe, khởi động, từ từ tới trước mắt .

      Sau giây phút đờ đẫn, Tả Á như phát điên, vội vàng đuổi theo. chạy rất nhanh, từng món đồ trong tay lần lượt rơi xuống đất, nhưng vẫn hoàn toàn hay biết gì. Nhìn chiếc xe dần xa, Tả Á rốt cuộc đuổi theo nữa, bước chân loạng choạng dừng lại. thẫn thờ đứng ở nơi đó, lòng đau đớn đến thở nổi, mặc cho nước mắt lã chã tuôn rơi.

      Rất lâu sau đó…..

      “Tiểu Á…..!”

      tiếng gọi trầm thấp từ xa vang lên phía sau Tả Á, phảng phất như vượt qua gian, xuyên qua hai năm, trở lại ngày trước. Giọng quen thuộc kia khiến cho lòng người đau đớn, khiến nhớ nhung đến sắp phát điên.

      Người đàn ông nhớ nhung gần hai năm, người ở phía sau , nhưng giây phút này lại có can đảm để quay đầu. Cánh tay bị người cầm lấy, thân thể dần dần bị xoay lại, khuôn mặt tuấn, con ngươi sâu lắng của Chung Dương đập vào mắt .

      Lòng bàn tay quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, giọng quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc. Tim như ngừng đập, mặt tái nhợt có chút máu, chỉ có nước mắt chua xót và đau đớn thấm ướt gương mặt.

      Chung Dương nhìn khuôn mặt nhắn tràn đầy nước mắt trước mặt, trái tim thắt lại đau đớn, hốc mắt đỏ lên, lấp lánh lệ. Nước mắt tràn đầy trong mắt hai người chứa đựng nỗi nhớ nhung đau đớn mà cay đắng, đau lòng xen lẫn hạnh phúc, còn có tang thương của vật đổi sao dời.

      Tất cả qua nháy mắt ùa về trong suy nghĩ. Chăm chú nhìn nhau, tựa như có ngàn lời muốn , lại lên lời. Thời gian như dừng lại vào giây phút này, còn thứ gì khác nữa.

      Sau khi tái khám xong, Kiều Trạch tìm thấy Tả Á, ra ngoài lại nhìn thấy những món đồ mua cho rơi rải rác mặt đất, lòng thoáng sợ hãi, vội vàng theo dấu vết mà tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng dáng của Tả Á, nhưng trái tim lại như nghẹn lại.

      nhìn thấy khuôn mặt của Tả Á ướt đẫm lệ, trong ánh mắt đều là nỗi nhớ nhung và đau đớn ngắm nhìn khuôn mặt Chung Dương. chỉ cần khẽ nghiêng đầu là có thể nhìn thấy , nhưng trong mắt lúc này chỉ có Chung Dương, mặt là nước mắt chỉ khóc vì Chung Dương.

      Kiều Trạch đột nhiên cảm thấy chân mình rất đau, đau đến thấu vào xương tủy, lan khắp toàn thân, chạy thẳng vào tim. Bóng dáng cao lớn của bất động giữa biển người, lẻ loi, độc, ngập tràn nỗi đau vô tận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :