1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cần "Sex" không cần yêu - Hồ ly (104c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương31: Đằng sau vẻ lạnh lùng


      Sau khi Tả Á bị ép trở lại cái nơi gọi là nhà đó, phát ghế sofa trong phòng khách có rất nhiều người.

      Ba mẹ, ông nội, dượng Kiều, chị , rể và cả cháu hơn tuổi đều đến đông đủ. Đúng là cảnh náo nhiệt hiếm có.

      Tả Vi vỗ mông cháu , , “Nào, chào dì !” Con bé tập tễnh chạy đến trước mặt , ôm lấy chân của , ràng: “Dì, ôm ôm!”

      Đáy lòng Tả Á ê ẩm, ngồi xổm xuống cẩn thận ôm thân thể mềm mại bé vào lòng, nhịn được nghĩ đến đứa bé mà từng có. Nếu như phá thai, sau khi sinh ra chắc cũng gọi mẹ bằng giọng đáng thế này.

      “Dì….Dì.” Con bé lại kêu lên, hai tay bé còn vỗ lung tung, hề sợ người lạ.

      Kể từ sau hôn lễ Tả Á vẫn chưa gặp người nhà của mình, trong lúc nhất thời biết phải đối mặt với họ ra sao. Cũng may, mọi người cũng nhắc lại chuyện lúc trước, mà thân thiện gọi nhau ăn cơm tối, vẻ uy nghiêm của ông nội chứa nét từ ái, sắc mặt của mẹ cũng còn khó coi như vậy nữa.

      Ông nội và ba hỏi chuyện học tập, dự định sau khi tốt nghiệp, tán gẫu việc nhà. Cháu Kỳ Kỳ hiếu động chạy nhảy, Tả Vi đuổi theo sau, chỉ sợ con bé ngã.

      Dường như hình dung cảnh tượng này rất nhiều lần, cả nhà sum họp, vui vẻ ăn cơm, tán gẫu, dưới đất có đứa bé bướng bỉnh đùa giỡn. Trước đây rất lâu là hy vọng xa vời, ngờ hôm nay lại thành thực.

      Tiếng ầm ĩ trong nhà lại mang vẻ ấm áp, mang cảm giác mái ấm gia đình, lần đầu tiên có cảm giác này. Tả Á chợt quên mất đây là nhà Kiều Trạch, quên mất cảm giác vui với Kiều Trạch, đắm chìm trong hơi ấm ngắn ngủi mà trân quý này, đành lòng phá . Cuối cùng mọi người nâng ly, chúc thuận lợi tốt nghiệp.

      Sau bữa cơm tối ông nội phải , Kiều Trạch khuyên ông ở lại, nhưng ông quen, chỗ lạ ngủ được. Tả Quốc Cường lái xe đưa ông nội về. Kỳ Kỳ mệt mỏi ngủ thiếp , ba người phụ nữ cũng về phòng nghỉ, để lại cánh đàn ông trong phòng khách.

      Tả Vi đặt Kỳ Kỳ lên giường, để cho bé ngủ thoải mái. Điền Văn Lệ ngồi ghế sofa vuốt mi tâm với vẻ hơi mệt mỏi, hỏi Tả Á, “Tốt nghiệp rồi có dự định gì ?”

      Lần đầu tiên mẹ chuyện với như vậy, còn vẻ khinh bỉ chán ghét, chỉ hơi mệt mỏi. ra Tả Á cũng muốn chuyện sau tốt nghiệp, vì vậy liền : “Mẹ, nếu mệt rồi nghỉ ngơi trước .”

      Điền Văn Lệ lại hỏi: “Có muốn làm việc gì đó ?”

      Tả Á ngồi giường cạnh chị, do dự chút rồi : “Tạm thời chưa có dự định gì.”

      “Nếu có dự định gì hãy đến công ty của dượng làm, có kinh nghiệm rồi tính sau!”

      Tả Á cau mày, “Mẹ, tự con tìm việc, con….. thích làm việc như vậy.”

      Điền Văn Lệ liếc nhìn Tả Á, “ như vậy chắc con cũng có dự định rồi.”

      Tả Á thích Điền Văn Lệ gặng hỏi như vậy, nhịn được : “Đúng, con có dự định rồi, con muốn lên Mao Nhi Sơn dạy học.”

      “Mao Nhi Sơn?” Vẻ mặt Tả Vi vô cùng nghi hoặc, lên tiếng hỏi “Đó là đâu vậy, ở trong núi sao?”

      Vẻ mặt bình tĩnh của Điền Văn Lệ cuối cùng cũng lộ vẻ tức giận, nhưng vừa dâng lên lập tức dằn lại, “Mao Nhi Sơn là nơi nghèo khó nhất thành phố A, xa nhà như vậy, ngay cả xe còn chạy tới được, con đến đó làm gì. Đừng quên con là phụ nữ có chồng, mẹ cần biết con nghĩ gì, nhưng kết hôn rồi con phải ngoan ngoãn lại cho mẹ, được đến cái chỗ quỷ quái đó!”

      Tả Á cũng nổi giận, và mẹ chuyện bao giờ có thể bình tĩnh, “Đó là việc của con, tự con biết phải làm gì, con cũng thể chung sống với Kiều Trạch.”

      Điền Văn Lệ tức giận đứng phắt dậy, “Rốt cuộc mày nghĩ đâu thế? Đám cưới mất tăm mất tích, để lại cục diện rối rắm bắt người nhà phải dọn dẹp, con mình cũng cần, bây giờ còn thể chung sống với Kiều Trạch. Sao tao lại sinh ra cái thứ thích gây họa như mày chứ! Sao? Mày còn muốn ly hôn nữa có phải ?”

      Lòng Tả Á như bị dao đâm, sợ nhất khi Điền Văn Lệ hối hận sinh ra mình, nhịn được gào lên: “Phải, tôi muốn ly hôn, tôi muốn ly hôn với ta, tôi thể sống cùng ta!”

      “Mày dám….” Điền Văn Lệ tức giận còn định mắng gì đó trước mắt tối sầm, người lả ngã xuống ghế sofa.

      “Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy?” Tả Vi xông tới trước ôm chặt Điền Văn Lệ, sợ hãi đến mức tái mặt.

      Tả Á thấy Điền Văn Lệ té xỉu, tim như nghẹn lại, hề suy nghĩ mà chạy tới, sợ hãi kêu gào, “Mẹ, mẹ làm sao vậy, con xin lỗi, con xin lỗi….”

      Trong phòng vang vọng tiếng kêu la, Kiều Trạch và ông Kiều còn có Chu Văn Hiên cùng đẩy cửa vào thấy tình cảnh như thế, Kiều Trạch vội vàng đẩy Tả Á và Tả Vi ra, đặt Điền Văn Lệ nằm xuống, còn Kiều Vân vội vàng gọi xe cứu thương.

      ***

      Kết quả kiểm tra là tắc mạch máu não, may là cấp cứu kịp thời, từ từ khôi phục lại sao cả, để lại hậu quả nghiêm trọng. Tả Á nghe được tin mẹ sao mới lòng, thân thể cũng mềm nhũn ngồi thẫn thờ dưới mặt đất, mặt tái nhợt.

      Tả Vi nhìn Tả Á như vậy, nhịn được níu tay , : “Em theo chị ra ngoài!”

      Tả Á bị chị kéo ra khỏi bệnh viện, tới bãi cỏ phía sau. Tả Vi có vẻ vui, mặc dù cố kiềm chế cơn giận trong lòng nhưng giọng vẫn hơi cao, “Tiểu Á, chị hiểu, em vẫn cho rằng mẹ thương em, nhưng dù sao mẹ cũng là mẹ em, cho dù bề ngoài có vẻ thương em, nhưng vẫn quan tâm đến em. Em có biết bởi vì em hủy bỏ đám cưới, phá thai mà mẹ bệnh rất nhiều ngày , cả ba cũng buồn rầu thở ngắn than dài. Em bốc đồng làm những chuyện này, có nghĩ tới cảm giác của người nhà . Ông nội lớn tuổi như vậy, ba mẹ cũng già rồi, em thể khiến người khác bớt lo lắng được sao? Cả chuyện Kiều Trạch nữa, mặc dù giữa hai người có mâu thuẫn gì, ta phạm phải lỗi gì, chẳng lẽ tấm lòng mấy năm qua của ta bù đắp được những lỗi lầm ấy hay sao? Bởi vì ta từng phạm lỗi mà em phủ nhận tấm lòng mà ta dành cho em sao? Em định cứ ghét ta như vậy sao? Công bằng hơn với ta có được ? Em có biết ? Chỉ vì em, ta suýt nữa xảy ra tai nạn mà mất mạng. Em thấy những việc em làm rất quá đáng sao?”

      Tả Á cũng vô cùng ăn năn hối lỗi. Nếu mẹ có chuyện gì, bao giờ tha thứ cho bản thân, tại sao thể từ tốn chuyện với mẹ chứ? Nhưng Tả Vi Kiều Trạch suýt nữa chết là sao?

      “Chị, chị gì vậy?”

      Tả Vi cau mày, giọng điệu vui: “Em chẳng biết gì cả, cả ngày sống trong tháp Ivory của mình. Đều do Kiều Trạch bảo vệ em quá tốt, cho em biết chuyện gì cả, chẳng cho em động tay vào chuyện gì cả. Nhưng chị thấy em nên biết, phải ai ai cũng thiếu nợ em, phải người nào cũng có lỗi với em. Lần em uống thuốc ngủ đó, Kiều Trạch vội vã chạy tới, lái xe nhanh đến nỗi dẫn đến tai nạn bị gãy chân, bây giờ còn chưa hồi phục. Dĩ nhiên em có thể cho rằng ta gặp tai nạn là đáng đời, ai bảo ta lo lắng mà hốt hoảng, em chẳng cần cảm kích. Vốn dĩ ta vẫn phải nằm viện, nhưng em tốt nghiệp, ta sợ em lại tiếng nào liền bỏ , nên mới kiên quyết xuất viện, chịu đau đớn tới em về. Còn em giỏi rồi, vừa về là đòi ly hôn. Hôn nhân là trò đùa ư? Nếu em vẫn còn coi mọi người là người nhà đừng làm những chuyện khó bề tưởng tượng nữa, những chuyện khiến người khác đau lòng như vậy nữa!” Tả Vi thấy mặt Tả Á xám như tro tàn hạ giọng: “Em tự suy nghĩ lại , chị xem mẹ thế nào.”

      Thảo nào bước của Kiều Trạch khập khiêng như vậy, là người kiên cường như thế, cho dù đau cũng cắn răng chịu đựng, dù súng có chĩa lên đầu cũng hề nhíu mày.

      Tả Á mất hồn ngơ ngác ngồi xuống chiếc ghế ở chỗ nghỉ chân, trong đầu vang vọng lời của Tả Vi. Đúng vậy, rốt cuộc mình làm gì đây, làm gì đây?

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương32: Sống chung nhà



      Vì mẹ ngã bệnh, Tả Á dám kiên quyết đòi ly hôn trong lúc này. Căn bệnh của Điền Văn Lệ là sợ nhất tâm trạng xúc động. thế nào nữa đó cũng là mẹ của , hơn nữa lòng vẫn còn luôn khao khát có được tình thương của mẹ. Ngay trong lễ cưới bốc đồng bỏ , chuyện này biến trành trò hề trong mắt mọi người, cũng làm cho người nhà phải xấu mặt.

      Dường như mình chỉ lo nghĩ cho cảm nhận của mình mà chưa bao giờ nghĩ cho người thân bên cạnh. Có lẽ do sống khép kín quá lâu, mình còn biết phải quan tâm đến những người xung quanh, chỉ muốn trốn trong vỏ bọc của mình mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cũng tự nhủ với bản thân rằng chẳng cần quan tâm đến ai.

      Hằng ngày, Tả Á ở lại bệnh viện chăm sóc Điền Văn Lệ, ban đêm cũng ngủ lại đó. Hình như cũng mượn việc này để né tránh Kiều Trạch. Lần ngã bệnh này, bàn tay của Điền Văn Lệ thể hoạt động, cần phải hồi phục lại từ từ, vì thế làm gì cũng chậm chạp hơn nhiều.

      Mặc dù Tả Á vẫn còn giận việc mẹ lạnh nhạt thích mình, nhưng lần suýt mất , Tả Á thực bị dọa sợ rồi, qua đó cũng khiến hiểu ra phải biết quý trọng người thân, dù cho mẹ có thương mình….

      Thời gian Điền Văn Lệ nằm viện, Tả Á có hỏi ba, thời gian qua, nếu như mẹ ưa gì , vậy tại sao bà phải vì chuyện này mà rầu lo như thế, lại còn kịch liệt phản đối chuyện mình ly hôn.

      Ba rằng, phải mẹ thương , mà khi nhìn thấy nghĩ tới những ngày tháng đau khổ vì bị phản bội, cho nên cứ thèm để ý cho qua chứ phải là thương, đến cùng, là cái người làm cha như ỗng liên lụy tới .

      Còn cặn dò hãy chung sống hòa thuận với Kiều Trạch, đừng ầm ĩ đòi ly hôn nữa, ba mẹ tuổi già, bây giờ sức khỏe của mẹ lại như vậy, sống cũng dằn vặt lắm. Chuyện hủy bỏ đám cưới khiến cho họ kiệt sức rồi.

      Tả Á nhận ra được, mẹ rất ba, cho nên mới hận và khổ sở như vậy, cảm giác bị phản bội dễ chịu gì. Nhưng mà, mình đâu có phản bội. Hơn nữa, mình phải làm sao để cùng Kiều Trạch chung sống vui vẻ đây? Vui vẻ coi như có gì, đó là chuyện có khả năng.

      Tả Á túc trực ở lại chăm sóc cho Điền Văn Lệ. Tả Vi còn phải trông Kỳ Kỳ, cho nên chỉ có thể dành chút thời gian tới thăm bà. Sau khi Điền Văn Lệ xuất viện, vì tay bà vẫn chưa lành hẳn, Tả Á đành phải theo mẹ về nhà để tiện việc chăm sóc.

      ngày, sau khi cả nhà cùng dùng cơm tối xong Kiều Trạch đến. Kể từ ngày Điền Văn Lệ nằm viện rồi xuất viện, mãi đến hôm nay mới gặp lại Kiều Trạch.

      Điền Văn Lệ thấy Kiều Trạch hỏi: “Kiều Trạch, ăn gì chưa?”

      “Ăn ở bên ngoài rồi!” Kiều Trạch xong tới phòng tắm, hai bước bỗng dừng lại hỏi, “Tay thế nào rồi?”

      Điền Văn Lệ : “Cũng đỡ hơn trước nhiều rồi.” xong nhìn sang Tả Á xoa bóp tay cho bà : “Đến phòng giữ đồ ngăn tủ thứ ba lấy quần áo của Kiều Trạch đến đây.”

      Kiều Vân với Điền Văn Lệ: “Văn Lệ, em cũng nên nghỉ ngơi rồi, để đỡ em lên lầu.”

      Tả Á miễn cưỡng đứng dậy lấy đồ, đến lúc ra mẹ và ba Kiều còn ở phòng khách nữa. Tả Á vứt đồ ngủ lên ghế sofa rồi tự mình về phòng.

      Tả Á vừa tắt đèn định ngủ, bỗng phòng ngủ vang lên tiếng mở cửa rồi đóng lại, ngồi bật dậy với tâm trạng phòng bị.

      bóng người cao lớn bước ra khỏi bóng tối từ từ tới giường, hơi thở nồng đậm cùng cảm giác bị áp bức từ Kiều Trạch như muốn cuốn trôi Tả Á, cũng ngửi thấy được hương bạc hạ thoang thoảng người .

      Tả Á vội vàng xoắn chặt tấm chăn, đưa lưng về phía cửa sổ, mở to hai mắt nhìn tới Kiều Trạch qua cái bóng đen, “ vào đây làm gì, ra ngoài.”

      Hình như Kiều Trạch lau tóc, nghe Tả Á , động tác hơi khựng lại, bóng dáng cao lớn về phía , Tả Á liên tiếp lui về phía sau, nhưng bàn tay lại bị bàn tay ấm áp của Kiều Trạch nắm chặt. Trong bóng tối Tả Á thấy được nét mặt Kiều Trạch, dù vậy nhưng vẫn có thể cảm nhận được rất vui và lạnh lùng của Kiều Trạch.

      Quả như thế, Tả Á đối với mình luôn đề phòng và có ác cảm khiến cảm thấy rất khó chịu lẫn vui, vì vậy lạnh lùng : “Tả Á, tôi là chồng của em!”

      Trong lòng Tả Á lại càng thêm khó chịu, sao ta lại trở thành chồng của mình chứ, trước hay sau mình cũng chưa từng thừa nhận ta là chồng, “Vậy sao, tôi hề thừa nhận là chồng tôi, hơn nữa ở trong lòng tôi, vĩnh viễn cũng thừa nhận.”

      Tay Kiều Trạch đột nhiên kéo mạnh cái, cơ thể Tả Á lảo đảo ngã ập vào lòng , lồng ngực bền chắc ôm trọn lại.

      Tả Á định lên tiếng Kiều Trạch vươn hai cánh tay tới bế bổng lên, Tả Á hoảng hốt hô lên, vừa giùng giằng vừa : “Kiều Trạch, thả tôi xuống, thả tôi xuống.”

      Lời vừa dứt bị Kiều Trạch đặt lên giường, cũng ngã xuống theo, thân thể cao lớn bền chắc vây giường cách nào nhúc nhích.

      Tròng mắt đen của Kiều Trạch trong bóng đêm lóe lên tia sáng tàn bạo, trầm giọng : “Mặc kệ em có thừa nhận hay , giờ đây em cũng là vợ của tôi.”

      Tả Á tức giận quát lên: “Ta ly hôn với , ly hôn rồi chúng ta chẳng còn quan hệ gì!”

      Trái tim ê ẩm, Kiều Trạch nổi giận : “Tôi ly hôn!”

      Tả Á nằm cứng ngắc trong lòng , giãy giụa hồi rồi cũng nằm im cử động, chỉ căm tức nhìn tới Kiều Trạch qua bóng đêm. Kiều Trạch đưa tay ôm chặt hông , để dán sát vào người mình hơn nữa, thế nhưng lại nhận ra cơ thể cứng còng như đá, thậm chí còn hẫng.

      Trong lòng Kiều Trạch vô cùng đau đớn, thân hình cao lớn tuột xuống khỏi người rồi nằm sang bên, nhưng vẫn buông ra, chỉ lạnh giọng ra lệnh: “Ngủ !”

      Đêm lặng lẽ trôi qua.

      Sáng hôm sau, Tả Á trong cơn mơ mơ màng màng cảm nhận có đôi mắt chăm chú nhìn mình, tiếp theo là nụ hôn đặt lên môi , sau đó bên tai vang lên giọng của Kiều Trạch, “Thử tiếp nhận , có lẽ cũng khó lắm đâu!”

      Tả Á mở mắt nhìn thẳng vào ánh mắt Kiều Trạch lạnh lùng : “ bao giờ!”

      Ánh mắt Kiều Trạch bỗng chốc u ám, nằm cạnh , cũng sớm ăn mặc chỉnh tề, tuấn tú đẹp trai, lạnh lùng nhưng phong độ, tròng mắt cảm xúc liếc ngang , “Dậy ăn sáng !” xong liền thẳng ra khỏi phòng ngủ.

      Tả Á tức giận ngồi dậy, lại phiền não nằm xuống, dùng gối úp lên mặt, cuối cùng lại ngồi bật dậy. Trong lòng phiền đến muốn chết .

      Rời giường rửa mặt rồi ăn sáng, người giúp việc báo với , dượng Kiều đưa mẹ tập vật lý, Tả Á ngồi mình buồn chán vươn tay lật mở cuốn tạp chí để bàn ăn.

      Thường ngày Kiều Vân cũng có thói quen thích xem báo chí, nhưng từ khi Điền Văn Lệ ngã bệnh, ông chỉ muốn cùng Điền Văn Lệ ra ngoài dạo rồi tập vật lý, cho nên tạm thời bỏ thói quen này.

      Tả Á vừa uống sữa tươi vừa liếc nhìn tờ báo, xem lúc, ly sữa tươi trong tay rơi tuột xuống bàn ăn cái cộp, sữa tươi vung vẩy đầy bàn.

      Tả Á cầm lên tờ báo, vội vàng đọc nội dung trong đó, trái tim nén được quặn đau, mặt cũng xanh mét tái nhợt, nước mắt lặng lẽ tràn ra khỏi hốc mắt, từng giọt từng giọt rơi mặt báo.

      chủ, sao chứ?” Người giúp việc thấy thái độ bất thường của Tả Á, vội chạy tới giúp Tả Á lau sữa bắn người và vung vẩy khắp bàn.

      Tờ báo trong tay Tả Á bị vò nhăm nhúm, đột nhiên bắt lấy cánh tay người giúp việc nôn nóng hỏi: “Hôm nay là ngày mấy, ngày mấy hả?”

      Người giúp việc thấy Tả Á hốt hoảng như vậy, lắp bắp chỉ chỉ tờ báo, “Hôm nay, là mười tám ạ, mặt báo có in đó ạ!”

      “Mười tám, mười tám!” Tả Á lẩm nhẩm như người mất hồn, sau đó đứng phắt dậy, thần trí hoảng loạn bỏ chạy ra ngoài.

      chủ, đâu vậy? Có cần tài xế đưa ?”

      Tả Á kịp thay dép, mở cửa định lao ra ngoài, người giúp việc vội cản Tả Á lại : “ chủ, định ra ngoài thế này sao, chưa thay quần áo, cũng mang theo túi nữa….”

      Lúc này Tả Á mới phát ra mình còn mặc đồ ngủ và mang dép, cuống quít trở lại phòng ngủ, lóng nga lóng ngóng thay quần áo rồi chạy ra ngoài phòng ngủ, lại phát mang theo ví tiền, lại quay trở về lấy ví của mình rồi đổi giầy, sau đó lao nhanh ra ngoài!

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      PHẦN 2: CHỈ SEX

      Chương1: Hôn nhân của



      Tả Á vừa lâu Kiều Trạch về, hỏi người làm Tả Á đâu rồi, người làm thấy Tả Á vội vàng đâu đó nhưng biết là đâu.

      Kiều Trạch nhíu mày, bộ mặt lãnh đạm lộ vẻ bất an, xoay người muốn ánh mắt vô tình nhìn thấy tờ báo bàn, mặt báo có bản tin khiến người khác phải chú ý, cầm nó lên.

      “Giám đốc tập đoàn Chung thị Chung Dương đột ngột chia tay với vị hôn thê trước, ngay sau đó liền cùng con nhà họ Lô tổ chức lễ đính hôn tại khách sạn quốc tế Prince vào ngày mười tám này. Chia tay cách nhanh chóng, sau đó lại khảy lên bản nhạc tình nhanh như tia chớp….Đủ loại tin tức….”

      Ảnh chụp Chung Dương và Lô Hi thân mật đứng bên nhau loan đầy cả trang báo. Kiều Trạch thảy lại cuốn báo rồi xoay người vội vàng hấp tấp chạy ra khỏi nhà.

      Chỗ đậu xe dưới lầu của khách sạn quốc tế Prince chật ních, mà ngay cả bãi đậu xe dưới tầng hầm hầu như cũng còn chỗ. Cả trai lẫn ăn mặc chưng diện đẹp mắt lũ lượt vào bên trong, sôi nổi nhận lời mời tới tham dự tiệc đính hôn của hai tập đoàn lớn.

      Kiều Trạch tìm chỗ đậu xe xong, ánh mắt lo lắng đảo nhìn khắp chung quanh tìm kiếm bóng dáng của Tả Á.

      dám chắc rằng, Tả Á trốn ở nơi vắng vẻ nào đó và thầm khóc mình.

      tầm mắt của Kiều Trạch rốt cục tập trung vào bóng dáng xinh, ngắm nhìn bóng người nho xinh đứng chết lặng cạnh tương đá sau đài phun nước. Bóng lưng mang vẻ bàng hoàng và đau khổ, mặc dù là nhìn thấy mặt nhưng biết chắc là khóc.

      Kiều Trạch muốn bước tới ôm chặt Tả Á vào lòng, nhưng được hai bước dừng lại, lui về sau đứng từ xa nhìn tới Tả Á.

      Cổng khách sạn lúc này náo nhiệt hẳn lên, chiếc Ferrari màu đỏ đỗ lại ngay cửa. Chung Dương và xinh đẹp mặc bộ lễ phụ màu đỏ cùng bước xuống xe, rồi sau đó nắm tay nhau vào trong khách sạn, nhóm phóng viên chen chúc nhau để chụp ảnh.

      Tầm mắt Kiều Trạch chuyển trở về, nhìn thấy Tả Á từ từ ngồi xổm người xuống nền đất, hai tay ôm đầu gối, đầu cúi mà bả vai run run, khóc rất khổ sở, lòng Kiều Trạch cũng đau như ai cào ai xé. Tả Á vì Chung Dương mà đau khổ, còn Kiều Trạch lại vì Tả Á và bản thân mình mà đau đớn.

      Tả Á cứ lặng lẽ khóc, lòng đau như ai dùng dao cắt, mình nhìn thấy Chung Dương rồi, chứng kiến Chung Dương và Lô Hi tình tứ sánh bước vào bên trong. Sau ngày hôm nay, vợ chưa cưới của là Lô Hi. Còn mình chỉ như con chim bị thương, khóc lóc vì bất lực và đau khổ.

      Mình kết hôn, còn Chung Dương cũng đính hôn. ràng là hai người nhau, nhưng lại thể ở bên nhau.

      Cứ khóc lóc rồi đau lòng, mãi đến khi trước cửa khách sạn vắng tanh, màn hình LCD rộng lớn trước cổng khách sạn lên hình ảnh của buổi lễđính hôn sắp cử hành.

      Tả Á từ từ đứng dậy, thất tha thất thểu mà rời , dám liếc mắt nhìn lại hình ảnh màn hình nữa. Hạnh phúc chẳng bao giờ thuộc về mình cả.

      Chung Dương mình sắp sửa ký tên cùng người khác, đeo nhẫn cưới và hôn môi người đó.

      Còn mình từ nay về sau, cũng chẳng bao giờ còn có tư cách đó nữa, từ lâu còn, kể từ khi giữa và Kiều Trạch phát sinh mọi chuyện mất tư cách đó rồi.

      Tuy biết , khoảnh khắc đó nhận ra mình thể đến với Chung Dương được nữa, nhưng khi nhìn thấy cùng người con khác sánh đôi bên nhau vẫn cảm thấy lòng đau như xé.

      Tả Á thất thần tới cạnh bảng hiệu trạm xe buýt với đôi mắt vô hồn, giống như du hồn lang thang.

      Kiều Trạch vẫn lặng lẽ theo ở sau lưng cũng hề hay biết. ngồi xe mà cứ tới như vậy, những nơi qua đều khiến nhớ lại những kỷ niệm mình từng có cùng Chung Dương. Đâu đâu cũng lưu lại tiếng cười rộn ràng xen lẫn những lời giận hờn trách mắng của mình và Chung Dương.

      Tả Á đứng tại con phố nhộn nhịp nhất thành phố A, nhìn con đường trước mắt bỗng nhớ tới dáng vẻ lóng ngóng của mình đuổi theo người ta xin bao cao su, nhớ tới Chung Dương còn biết tình cảnh xấu hổ ấy của mình. Nước mắt Tả Á kiềm được lách tách rơi xuống.

      Tất cả còn lại cũng chỉ là hồi ức, quên nó , hãy quên nó , mình phải là người quả quyết và biết tự kiềm chế như thế.

      cứ biết mệt mỏi, từ sáng cho tới hẳn trưa, cũng chẳng buồn nghỉ ngơi chút nào. Kiều Trạch theo đằng sau , thấy tự hành hạ mình như vậy, cũng thể nào nhịn nổi nữa, ngay lúc Tả Á muốn qua đường, bước lên kéo lại, ôm ghì vào lòng.

      Tả Á sững sờ ngẩng đầu lên, trông thấy gương mặt lãnh đạm cùng ánh mắt đầy lo lắng của Kiều Trạch, nhưng muốn phí công giãy dụa, cũng muốn biết vì sao lại xuất trước mặt mình.

      Kiều Trạch thấy Tả Á vì Chung Dương mà mất hồn ngơ ngác, lạnh lùng : “Theo tôi về nhà.”

      Tả Á đỏ mắt nhìn lại , nể mặt : “Tại sao phải về nhà với , tại sao phải chia cắt tôi và Chung Dương, tại sao…..!” Tả Á kiềm nén được nỗi oán hận và đau đớn trong lòng mà gào lên, hai tay như muốn trút hận đánh đấm lên ngực Kiều Trạch, bật khóc tức tưởi.

      Kiều Trạch để mặc cho xả giận, đứng im tại chỗ nhúc nhích cho đánh tùy thích, mặc cho khóc, cũng mặc kệ người đường nhìn hai người bằng ánh mắt kỳ quái khó hiểu.

      Tay vẫn ôm chặt Tả Á, ôm chặt lấy , ấn khuôn mặt lem luốc nước mắt của vào ngực để được khóc thoải mái hơn, vì người đàn ông khác mà khóc.

      Sau hồi mới bế cơ thể mềm nhũn ra vì khóc của Tả Á lên, cản chiếc taxi đưa về nhà.

      Tả Á mệt cũng khóc mệt nên ngủ thiếp , Kiều Trạch bế đặt lên giường, vào toilet vắt chiếc khăn nóng ra lau cho .

      Thân hình cao lớn nhè nằm xuống cạnh , vươn tay vuốt ve mái tóc đen của , bờ môi thương đặt lên má nụ hôn, cúi đầu nỉ non , “Tả Á, đến khi nào em mới thôi khóc vì ta!”

      Khi Tả Á tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt an nhàn nhắm mắt ngủ ra trước mắt mình, cơ thể để trần, lồng ngực tinh tráng để lộ ngời ngời. Đầu gối lên cánh tay , và cánh tay còn lại của quấn chặt eo .

      Tả Á định dịch người ra cánh tay của Kiều Trạch càng quấn chặt hơn, sau đó mở ra đôi mắt đen nhìn chằm chằm.

      “Đói bụng ?” Giọng vừa ngủ dậy của nghe khàn khàn mà đầy từ tính.

      Tả Á nhíu mày hời hợt : “ đói, bỏ tay ra, tôi muốn về nhà!”

      Mắt Kiều Trạch tối sầm lại, hơi nheo mắt nhìn Tả Á lạnh giọng : “Đây chính là nhà của em.”

      Tả Á tức giận giãy dụa quát lên: “ phải, nơi này phải, muốn tôi bao nhiêu lần, nơi này phải nhà của tôi, buông ra!”

      Kiều Trạch xoay người ngăn cơ thể thể lộn xộn của Tả Á lại, hai tay giữ chặt tay , gằn giọng từng chữ: “Tả Á, mới là chồng của em, còn ta sắp sửa trở thành chồng của người khác rồi, đừng ương bướng hành hạ nữa có được ?”

      ấy sắp trở thành chồng của người khác rồi!

      Đúng rồi, đúng rồi! Tả Á khổ sở nhắm hai mắt lại, cứ như vậy , mình và Kiều Trạch cũng tiếp tục sống những ngày tháng như vậy !

      Kiều Trạch nhìn hốc mắt ướt nước của Tả Á mà kiềm lòng được hôn lên mắt , hôn lên giọt nước mắt, cánh tay vây lấy cơ thể để cùng cảm nhận nỗi đau với .

      Tả Á mở mắt ra, xoay mặt muốn tránh né cái hôn của Kiều Trạch, vùng vẫy muốn thoát khỏi người , trong giọng mang đầy vẻ căm ghét: “Kiều Trạch, được đụng vào tôi!”

      Gương mặt luôn lãnh đạm của Kiều Trạch càng thêm nặng nề, luồn tay vào váy âu yếm xoa lên da thịt , “Tả Á, là chồng em, tại sao thể chạm vào em?” Tuy hạ giọng mềm mỏng nhưng vẫn kém phần ngang tàng bá đạo, môi lại lần nữa đáp xuống cuồng nhiệt hôn , nặng nề sâu lắng : “Tả Á, thử tiếp nhận , có được ?”

      Tiếp nhận ta, chấp nhận thực Kiều Trạch là chồng của mình? Nếu thể đến với Chung Dương ở với ai cũng thế mà thôi, có gì khác nhau đâu? Đau đớn khiến con tim cũng chết theo, nếu phải Chung Dương ở với ai nào có gì khác nhau?.

      Nhận ra vuốt ve của Kiều Trạch, Tả Á định giãy ra vật nam tính cứng rắn của Kiều Trạch hề báo trước tiến vào cơ thể , Tả Á nhíu mày toàn thân sượng cứng lại.

      “Tả Á… !” Kiều Trạch thở gấp nỉ non gọi tên , bờ môi mỏng miên man hôn lên môi , nụ hôn thâm sâu dành cho người vợ mình thương.

      Có thể hai người dán chặt vào nhau, ra vào lúc sâu lúc cạn, ma sát mài mòn . Cơ thể Tả Á bị nong kín đau đớn ê ẩm, dần dần nhắm hai mắt lại, có lẽ cứ như thế , cứ như vậy đón nhận cuộc hôn nhân này, chấp nhận thực ta là chồng mình.

      Cuộc hôn nhân này của mình, chỉ có dục vọng chứ hề có tình .

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương2: có hạnh phúc

      năm sau.

      Ở trong mắt mọi người Kiều Trạch là người đàn ông lạnh lùng, người quen nhẫn nại tránh xa ba bước, người quen cẩn thận quan hệ lui tới.

      Nhưng chính là người đàn ông coi trọng gia đình, tuy có xã giao nhưng nhiều lắm, và dù xã giao trễ cách mấy cũng về nhà, sau đó ngủ tại phòng khách hay nằm ghế sofa. Bởi vì Tả Á vợ nếu tỉnh lại lúc nửa đêm ngủ lại được, sợ mình làm mất giấc ngủ của .

      người đàn ông gia đình như vậy hẳn là có gia đình rất hạnh phúc mới có thể níu chân về nhà như vậy. Nhưng chất hề có, cuộc hôn nhân của hoàn toàn có hạnh phúc, ngay cả người ngoài nhìn vào cũng biết được.

      Kết hôn với Tả Á năm, chào đón sinh nhật lần đầu tiên của sau khi cả hai kết hôn. ra trước kia, sinh nhật cũng tặng ít quà, từ khi biết hầu như mỗi năm đều tặng, nhưng mỗi lần ý nghĩa lại khác nhau, từ người thân, bạn bè, bây giờ là vợ chồng.

      Suốt năm qua, Tả Á vẫn thờ ơ lãnh đạm với , dù có cố gắng thế nào nữa cũng thể chen chân vào trái tim của , có lẽ trái tim chết kể từ khi Chung Dương xuất ngoại, chỉ để lại cho cái xác hồn.

      Đúng vậy, Chung Dương cùng vợ chưa cưới ra nước ngoài. Hôm Tả Á biết được hôm đó, khóc nổi nữa, chỉ nhốt mình trong phòng cả ngày.

      Đầu tiên là Kiều Trạch ra khỏi công ty chọn quà, sau đó đến cửa hàng hoa mua ít hoa tươi.

      Hy vọng Tả Á thích sắp xếp của mình, thích quà của mình, cười với mình cái.

      Kiều Trạch lái xe đến công ty Tả Á, tính đón dùng cơm ăn mừng sinh nhật . Nhưng đến công ty mới biết hôm nay làm.

      Kiều Trạch nhíu mày gọi điện cho Tả Á nhưng có ai nghe. ấy đâu, vì sao lại nghe điện thoại, hết sức lo lắng gọi cho lần nữa nhưng vẫn ai nghe. Với tâm trạng vô cùng lo lắng, lại gọi cho người nhà và bạn bè của , ai cũng bảo có gặp Tả Á.

      Tính tình xưa nay luôn trầm ổn nhưng hễ gặp chuyện gì có liên quan đến Tả Á đều mất khống chế, vội vàng gọi cho rất nhiều người hỏi xem bình thường có thích nơi nào .

      Kiều Trạch lái xe lóng ngóng đường, tức giận đập tay lên tay lái, suy nghĩ xem đâu.

      Cuối cùng hết cách gọi điện cho Mạch Tử: “ ấy còn có thể chỗ nào?”

      “Vẫn chưa tìm được sao, cái con chết tiệt này đâu cũng chiu với ai tiếng vậy.” Mạch Tử bên kia cũng lo lắng than vãn.

      Kiều Trạch kiên nhẫn quát: “Mau nghĩ , còn ở đó nhiều lời vô ích.”

      Sau khi im lặng lúc lâu, đột nhiên nhớ gì đó, Mạch Tử : “Cháu nhớ ra rồi, hôm nay là sinh nhật của Tả Á đúng ?”

      Tinh thần Kiều Trạch phấn khởi vội : “Nghĩ ra cái gì?”

      Mạch Tử buột miệng : “Lúc trước mỗi khi sinh nhật Tả Á, Chung Dương đưa ấy đến khu vui chơi XX ở thành phố Q chơi đu quay…Chỗ đó…Ý cháu là..…”

      Mạch Tử thực muốn vả vào miệng mình cái, khi lại nhắc tới Chung Dương làm chi. Lúc định sửa lời Kiều Trạch bên kia cúp điện thoại, vẻ mặt lãnh đạm tăng tốc độ cho xe chạy đến thành phố Q.

      Trời tối, Kiều Trạch lái xe với tốc độ cực nhanh, sau mấy giờ đồng hồ cũng đến được khu vui chơi ở thành phố Q. Bây giờ mười giờ tối, công viên sắp đóng cửa.

      Khu vui chơi hầu như còn ai, bóng người thưa thớt cũng chuẩn bị ra về. Kiều Trạch đậu xe xong vội vàng hấp tấp xông vào hỏi khu Ferris Wheel ở đâu rồi chạy qua đó tìm.

      Trụ đu quay cao chọc trời được xây với ý nghĩa là “Đu quay hạnh phúc” dưới ánh đèn phản chiếu cực kỳ lung linh xinh đẹp.

      Kiều Trạch đảo mắt tìm kiếm bóng dáng của Tả Á, ngay sau đó liền nhìn thấy chiếc ghế dài bên dưới trụ đu quay cách đó xa có bóng người nho đơn lặng lẽ cuộn mình ghế. Đôi mắt xinh đẹp mang nét đau thương và mất mát ngẩng mặt lên nhìn trụ đu quay chọc trời.

      Thấy được lòng Kiều Trạch cũng nhõm hẳn, nhưng song song đó cũng vô cùng tức giận, giận im hơi lặng tiếng mình đến nơi xa xôi như vậy, giận trễ thế này mà chú ý tới an toàn của mình, cũng giận mãi còn vương vấn tới tên đàn đàn ông kia, luôn nhớ về quá khứ của cả hai.

      Kiều Trạch tới bên người , dựng ngồi dậy từ băng ghế. hoảng sợ quay đầu lại nhìn . Nhìn gương mặt dàn dụa nước mắt của dưới ánh đèn sáng loáng mà lòng cảm thấy đau nhói.

      Kết hôn năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy khóc, dường như từ sau khi kết hôn với , giấu mọi cảm xúc của mình.

      Toàn bộ tức giận trong lòng Kiều Trạch đều mất sạch, thay vào đó chỉ còn lại nỗi đau lòng, vươn tay lau nước mắt mặt , trầm giọng: “Nên về nhà thôi.”

      Tả Á nhìn khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Kiều Trạch, nhìn tròng mắt đen tăm tối. biết sao có thể tìm được mình, như thể mặc kệ bất kỳ nơi đâu cũng có thể tìm cho bằng ra.

      quay đầu nhìn lên cột đu quay, thờ ơ : “Dù tôi tới bất kỳ đâu, cũng tìm ra tôi. tôi chỉ muốn được yên tĩnh mình, muốn tìm nơi để lòng yên ổn chút, nhưng tại sao cứ như hồn siêu thoát bám lấy tôi.”

      Kiều Trạch vẫn gì, năm qua, Tả Á dành cho những lời châm chọc mỉa mai, nghe nhiều rồi, mỗi lần đều như châm chích vào lòng , nhưng lần nào mà nổi giận cả, muốn cưỡng chế đưa Tả Á lại : “Tôi muốn ngồi đu quay.”

      Kiều Trạch nhìn Tả Á, lại nhìn về phía đu quay, với : “Chờ ở đây!” xong đến chỗ bán vé, khu vui chơi sắp đóng cửa, hơn nữa chỉ có mình Tả Á ngồi, vốn thể hoạt động được. Sau hồi Kiều Trạchthương lượng, cuối cùng Tả Á cũng được như mong muốn, nắm tay Kiều Trạch ngồi cabin đu quay.

      Tả Á nhìn ra bên ngoài, nhìn trục đu quay dần dần lên cao, thào : “Kiều Trạch, có biết truyền thuyết đu quay ?”

      Kiều Trạch nhìn Tả Á chằm chằm hỏi: “Em muốn gì?”

      Tả Á cười khẩy : “Truyền thuyết rằng, nếu ngước nhìn lên đu quay chính là lúc chào đón hạnh phúc, mỗi cabin đu quay đều chở đầy hạnh phúc, thế nhưng tôi nhìn nó cả ngày vẫn thể nhìn thấy được hạnh phúc. Nhưng dù được ngồi đó với người mình chăng nữa, kết quả cuối cùng vẫn chia tay chấm dứt. Kiều Trạch, hôm nay là sinh nhật tôi, tôi cầu nguyện cho truyền thuyết này có thể trở thành thực.”

      Trái tim Kiều Trạch co rút đau đớn, hai tay chộp nhanh cánh tay Tả Á, quay người lại đối mặt với mình, gương mặt lãnh đạm toàn là nét khổ sở và tức giận. Đôi mắt lạnh lùng khiến người khác phải e dè, nhìn thẳng Tả Á đau đớn : “Nhất định phải vậy sao?”

      Tả Á nhướng mày cười nhạt , “ phải như vậy hay sao?”

      Kiều Trạch cố dằn buông Tả Á ra, ánh mắt khổ sở nhìn xuống mặt đất, thấy đu quay lên cao rồi xuống thấp đến khi dừng lại hẳn. nắm tay Tả Á bước xuống cabin chở đầy hạnh phúc nhanh ra khỏi khu vui chơi.

      Trời khuya, Kiều Trạch quay về thành phố A mà tìm khách sạn nghỉ lại. Kiều Trạch tắm rửa ngồi xong xem ti vi, nhưng tinh thần lại mấy tập trung, trong đầu đều là những lời Tả Á về cái truyền thuyết dù được cùng ngồi đu quay hạnh phúc với người mình chăng nữa, kết quả cuối cùng vẫn chia tay chấm dứt.

      tự cười nhạo chính mình, từ khi nào biết mê tín, đó cũng chỉ là cái truyền thuyết mà thôi. Trái tim chỉ dành cho mỗi mình Tả Á, thế nhưng ấy lại chỉ mong mỏi cả hai chia tay rồi kết thúc, điều này làm cho rất đau lòng.

      Tả Á mặc áo choàng tắm khách sạn ra từ phòng tắm, lên giường nghỉ mà ngồi mò mẫm máy tính.

      Trời hừng sáng, Kiều Trạch nhíu mày nhìn , giọng cảm xúc : “Lại đây ngủ!”

      Tả Á trả lời nhưng quay đầu lại: “ cứ việc ngủ , mặc kệ tôi!”

      Kiều Trạch tái mặt quát lớn: “Lại đây!”

      Tả Á nhận ra tức giận đè nén trong giọng của Kiều Trạch, cũng chưa từng thấy Kiều Trạch nổi giận bao giờ, lòng mà , như vậy cũng làm cho thấy hơi sợ sợ. Nhưng mà, tại sao mình phải sợ ta chứ? Vì vậy, coi như nghe, để ý tới , tiếp tục với công việc của mình, xem tin nanh bạn bè gửi tới tấp nập chúc mừng sinh nhật .

      Kiều Trạch cau mày dứt khoát bước xuống giường, đến cạnh Tả Á duỗi tay nhấc bổng lên, xoay người trở lại thả Tả Á lên giường lớn màu trắng.

      Nhình Tả Á cả giận : “Em biết nghe lời mà!”

      “Tôi đâu phải con cháu gì của , tại sao phải nghe lời!” Tả Á xong giãy dụa muốn ngồi dậy, thế nhưng lại ấn xuống làm thể nhúc nhích. Sau đó như cơn lũ cúi đầu hôn Tả Á tới tấp, càn quét hôn lên đôi môi đỏ mọng của .

      luôn tránh né thân mật diễn ra giữa hai người, nhưng lại thể kiềm chế bản thân chạm , cho nên chỉ đành phải bị động đón nhận cầu của .

      Tả Á nhíu mày nhắm mắt lại muốn nhìn Kiều Trạch, thể giãy dụa chỉ đành im lặng mặc kệ . Có điều nụ hôn của hôm nay rất thô lỗ, thậm chí như thế muốn cấu xé , còn có vẻ như muốn trừng phạt. tức giận, rất tức giận, mặc dù cố gắng kiềm chế.

      Bàn tay siết chặt eo . Tả Á cảm thấy rất đau nhưng vẫn lên tiếng.

      hạ người xuống tiến vào cơ thể , Tả Á cảm thấy đau rát ê ẩm, cắn chặt môi chỉ mong sao chuyện này hãy nhanh chóng kết thúc, nhưng vẫn nhịn được nghênh đón . Nếu họ là vợ chồng, chi bằng hãy là bạn tình của Kiều Trạch, bởi vì những lúc tức giận hay những khi nghe lời đều dùng phương thức như thế trừng phạt .

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương3: Tả Á đánh người



      Ngày hôm sau, Tả Á dậy rất muộn, tắm rửa ăn sáng xong vốn tưởng rằng có thể về lại thành phố A, nhưng Kiều Trạch lại lái xe chở tới khu vui chơi XX.

      Đậu xe xong, dắt tay Tả Á thẳng tới khu vui chơi, Tả Á vừa bị kéo vừa bị lôi về phía trước. tức giận : “Kiều Trạch, nếu còn chưa chơi chơi mình , hoặc gọi khác tới chơi với , tôi rảnh mà chơi với đâu!”

      Kiều Trạch nghe Tả Á đột nhiên dừng bước, nghiêm nghị nhìn Tả Á bằng ánh mắt tức giận và đau khổ. ngờ ấy lại ra những lời như thế, bảo mình tìm người khác để chơi cùng. ấy vốn chẳng có chút nào quan tâm đến mình, mà ngay từ đầu mình cũng chuẩn bị tâm lý tốt để đón nhận những chuyện này. Nhưng ngờ, qua năm, mặc kệ mình hết lòng với ấy như thế nào, ấy vẫn coi mình như người chẳng liên quan.

      Kiều Trạch rất ít khi tức giận, cũng rất ít khi cười, chỉ có mình Tả Á là luôn có thể thành công khiến nổi giận, khiến cho đôi mắt đen trở nên sâu lắng và cũng làm cho nét mặt điển trai vô cùng trầm đáng sợ. Chỉ mỗi việc nổi giận ngầm như thế cũng đủ làm cho người ta nơm nớp lo sợ.

      Tả Á cho rằng Kiều Trạch nổi giận và hất mình ra, hoặc là đùng đùng bỏ . Nhưng ngờ lại kéo ôm vào ngực mình, cánh tay dài siết chặt, tròng mắt đen lắng đọng nhìn , lạnh giọng : “Từ giờ trở được như vậy nữa.”

      Kiều Trạch xong ôm Tả Á đến đu quay, khắc cũng buông ra, mua vé đu quay xong nhấc bế lên cabin chở đầy hạnh phúc.

      Trong thời gian năm qua, mặc dù Tả Á luôn chống đối với việc bị cưỡng chế ngang tàng của , nhưng dần dần hay biết cũng làm quen nghe theo ngang ngược và chi phối từ bởi vì lay chuyển được .

      Hai người ngồi đối mặt nhau trong gian hẹp, cảm nhận chiếc đu quay chậm rãi chuyển động từ thấp lên cao. Tả Á giận bĩu môi xoay mặt sang hướng khác, mắt nhìn ra bên ngoài. Đu quay hạnh phúc, vậy hạnh phúc cuối cùng thuộc về ai? Còn Kiều Trạch này phát điên gì đây, yên ổn mắc gì chạy tới đây ngồi đu quay.

      Khi đu quay đưa Kiều Trạch và Tả Á lên tới vị trí cao nhất, Kiều Trạch đưa tay kéo Tả Á vào lòng, tiếp theo đặt môi mình lên môi Tả Á.

      giãy ra lại càng ôm chặc hơn, nhấc Tả Á lên để ngồi đùi mình rồi đắm đuối hôn môi , cuốn lấy đầu lưỡi Tả Á mút chất thơm ngọt trong miệng , nụ hôn triền miên đến Tả Á sắp thở nổi nữa.

      Mãi lúc sau Kiều Trạch mới buông ra, nâng mặt Tả Á lên cụng đầu vào trán , ở khoảnh cách gần như thế, tròng mắt đen trước mắt , cúi đầu thào : “Xin lỗi, nguyện vọng của em trở thành thực nữa rồi!”

      Tả Á tức giận đẩy mạnh Kiều Trạch ra, dịch người lùi về phía sau ngồi lại chỗ cũ, khuôn mặt đỏ hồng lên, biết vì tức giận hay vì nụ hôn ngột ngạt khó thở kia.


      Bàn tay thon dài trắng trẻo của sờ lên môi mình, đôi mắt ảm đạm nhìn xuống dòng người bên dưới đu quay, lại nhìn lên đu quay hạnh phúc. Đu quay hạnh phúc, nếu hai người nhau cùng ngồi chuốc lấy dang dở chia ly, nhưng khi đu quay ở vị trí cao nhất nếu hôn người mình hai người được bên nhau mãi mãi. Cho nên Kiều Trạch mới phát điên nhất quyết đòi quay lại đây ngồi lên đu quay lần nữa, cho nên vừa rồi, tại vị trí cao nhất ấy mới hôn . ta như thế khiến người ta chán ghét.

      Trở lại thành phố A, Kiều Trạch chở Tả Á đến thăm Điền Văn Lệ, sức khỏe của bà vẫn chưa tốt. Từ sau khi Tả Á kết hôn, thái độ của bà đối với Tả Á dường như khá hơn trước nhiều, cũng có quan tâm đến Tả Á. Đến thăm Điền Văn Lệ phải ở lại đêm rồi mới được. Sau khi người nhà cùng nhau ăn cơm chiều xong, chuyện phiếm chút rồi mạnh ai nấy nghỉ ngơi.

      Kiều Trạch tặng hoa cho Tả Á, bó hoa héo úa bị vứt ở bên đường, còn vòng ngọc mua tặng cũng cất trong xe, có ý tặng cho Tả Á nữa. Sinh nhật Tả Á vui vẻ gì mà cứ trôi qua như vậy.

      Sáng sớm hôm sau, Tả Á ăn xong điểm tâm, tạm biệt Điền Văn Lệ và Kiều Vân để làm, Kiều Trạch cũng phải đến công ty. xuống lầu, Kiều Trạch bảo Tả Á lên xe, muốn đưa đến công ty trước, nhưng Tả Á lại quẫy đầu thèm nhìn , giễu cợt : “Chở Tiểu Mật của , tôi cần chở!”

      Vẻ mặt Kiều Trạch vốn thoải mái, nghe được lời củaTả Á sắc mặt liền tối sầm lại, nếu như người khác nghe được, nghĩ là Tả Á ghen, chỉ có mình Kiều Trạch biết, Tả Á khiến phải khổ sở, khiến phải cảm thấy đau lòng.

      Xe có bao giờ chở qua người nào khác chứ? Kiều Trạch tức giận khởi động xe, quẹo nhanh, cho xe phóng nhanh khuất xa khỏi tầm mắt của Tả Á. Tả Á mang đôi dép lệch xệch tới trạm xe buýt, giao thông công cộng vốn luôn có rất nhiều người, muốn chen lên được cũng cần phải có bản lĩnh.

      Tả Á vốn muốn chen chúc, nhưng thân hình bé của lại bị đám đông chen lấn đùn đẩy lên xe. bị xô đẩy đến đứng cũng vững, tay cũng có chỗ để vịn, trong lòng có chút hối hận, tự dưng sao lại chuốc khổ vào thân thế này.

      Xe chuyển động lại đột nhiên thắng gấp, Tả Á bị mất thăng bằng thân thể liền lùi về phía sau lại trồi tới phía trước, chỉ suýt chút nữa bị ngã, mà còn muốn dẫm phải chân người khác, Tả Á vội : “Xin lỗi, xin lỗi ạ!”

      Người bị dẫm vào chân kia liền chửi ầm lên, “Mẹ kiếp, mắt mù à, muốn bị chọc thủng !”

      Tả Á bị chửi mặt đỏ lên, được tự nhiên cúi đầu xuống, tầm mắt người xe tập trung hết về phía Tả Á và người đàn ông mắng chửi kia.

      “Chó đẻ….” Người đàn ông kia thấy Tả Á cúi đầu chịu mắng, lại càng mắng hăng say, “Mẹ nó, cái thứ mất dạy cha mẹ sinh mà biết dạy, con bao kia, chân ông là để cho mày dẫm đấy à….Mẹ nó, con quỉ cái…!”

      Tả Á đột nhiên ngẩng đầu, xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông hăng say mắng chửi sau lưng .

      “Con chó đẻ, mày nhìn cái gì!”

      Tả Á câu nào, tay vung lên dứt khoát mạnh mẽ tát vào cái miệng rộng của gã đàn ông kia cái bốp. Tiếng mắng chửi lập tức im bặt, người đàn ông mắng chửi kia nhất thời cũng sững người ra nhìn trừng trừng Tả Á.

      Toàn bộ hành khách trong toa cũng đều sửng sốt, tầm mắt rơi hết vào gương mặt trẻ con của Tả Á, đều lộ ra ánh mắt “đánh hay lắm”.

      Xe buýt đến trạm dừng lại, Tả Á phải xuống xe, đám người tự động nhường đường cho an toàn xuống xe. Còn gã đàn ông kia lúc này mới có phản ứng, muốn xuống xe đuổi theo Tả Á dạy cho bài học, nhưng người xe lại cho ông ta xuống. Gã đàn ông cách nào xuống xe được, liền vọt tới cửa sổ hướng về phía Tả Á hổn hển la mắng: “Con mẹ mày, mày đừng lọt vào tay ông lần nữa nhá!”

      Tả Á nhíu mày, cúi người tháo giày cao gót dưới chân ra, chút do dự ném thẳng vào mặt gã đàn ông kia. Người trong xe cười ầm lên, sắc mặt gã đàn ông kia liền chuyển sang màu gan heo, xe buýt lại tiếp tục chuyển bánh.

      Tả Á đứng ở ven đường, bả vai run run. nhìn bên chân giày của mình mà trong lòng cảm thấy phiền muộn, bây giờ mình phải làm thế nào đây? vốn chỉ xin nghỉ phép có ngày, cuối cùng lại nghỉ thêm ngày nữa, hôm nay lại còn muộn, nhất định bị mắng chết thôi.

      Tả Á ngẩng đầu nhìn xung quanh xem có nơi nào bán giày , hy vọng có thể mua được trước khi đến giờ làm. Trong lòng đột nhiên cảm thấy hối hận quá đỗi, từ nay về sau bao giờ kích động như vậy nữa. Kích động đúng là ma quỷ mà!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :