1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cần gì quá đa tình - Cúc Tử ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương mười sáu.

      “Kem đậu xanh ở đây rất ngon, hương vị sữa nồng, hạt đậu lớn, cứng mềm, ăn rất ngon, mỗi lần ăn đều cảm thấy rất hạnh phúc!” Ngày tiếp theo, trong cửa hàng kem Bảo Đảo, Đinh Dật tận hưởng kem đậu xanh, vừa ăn vừa khen.

      Lâm Lâm ngồi đối diện nhìn mỉm cười:“ ngờ hạnh phúc của Đinh đại tiểu thư lại đơn giản như vậy, bạn giúp mình giải vây, mình cho tặng bạn hạnh phúc, có phải bạn lời quá hay ?”

      “Sao lại vậy, vậy mình mời bạn, mình tặng bạn hạnh phúc.” Đinh Dật quơ quơ cái muỗng kháng nghị.

      “Hạnh phúc của mình đơn giản như vậy.” Lâm Lâm cười , trong ánh mắt khẽ thoáng đơn dễ dàng phát .

      “Đừng đến quầy rượu làm việc nữa, chúng ta đều chưa trưởng thành, ngộ nhỡ bị bắt mọi người đều có lợi, hơn nữa hoàn cảnh bên trong cũng tốt lắm. Sau này càng ngày càng nhiều bài tập, như vậy quá lãng phí thời gian.”

      “Mình hiểu, ngày hôm qua là lần đầu tiên mình làm, phát ra có cách nào thích ứng, nữa, ngộ nhỡ lại gặp mấy người kia, chẳng phải là xong đời?”

      “Nếu bạn để ý, chuyện tiền bạc mình có thể giúp bạn, bạn đừng hiểu lầm, mình có ý gì, mình chỉ cảm thấy thành tích của bạn tốt như vậy nếu làm trễ nãi thời gian học rất đáng tiếc.” Đinh Dật thận trọng nhìn . Lâm Lâm thuần túy như vậy lại đến quầy rượu làm chỉ có thể do kinh tế khó khăn.

      “Cám ơn bạn, bây giờ còn có thể ứng phó được, học phí nhiều, mình chỉ muốn nhận ít trợ cấp từ gia đình.”

      Hình như sức khỏe mẹ Lâm Lâm tốt lắm, thường cần nhiều tiền để khám bệnh, ba lại là công nhân bình thường, thu nhập cũng nhiều, thường xin học bổng dành cho học sinh nghèo vượt khó học giỏi. Chỉ có Đinh Dật cảm thấy khoản tiền đó đáng bao nhiêu, ra để mọi người hiểu được hoàn cảnh khó khăn của học sinh ưu tú là rất khó.

      “Vậy bạn muốn tìm chỗ làm khác sao?”Bọn họ chỉ mới mười sáu tuổi, có nhiều việc mà bọn họ có thể làm.

      “Suy nghĩ chút , mình chỉ muốn tận dụng thời gian nghỉ hè để làm thôi, ngày khai giảng có thời gian để làm.”

      Đinh Dật nghiêng đầu suy nghĩ chút:“Bạn có muốn làm gia sư ?”

      Lâm Lâm sửng sốt: “Đồng ý tất nhiên đồng ý, chẳng qua mình giỏi lắm, phần lớn mọi người tìm gia sư thường tìm sinh viên sư phạm.”

      “Thôi chỉ là học sinh lớp bốn thôi, sao lại phiền phức như vậy, hơn nữa với thành tích của bạn, dư sức làm gia sư.” liền có ba người con ăn mặc quần áo cầu kỳ vào trong tiệm, dẫn theo cậu bé mười mấy tuổi, cậu bé vửa vào liền chạy đến quầy chỉ ăn cái này cái này.

      Đinh Dật đứng lên gọi: “Mẹ Đại Cữu.” Lại gọi bé trai kia: “Kỷ Thiên Hằng! Em chỉ biết ăn thôi sao, còn mau qua đây gặp giáo của em!”

      Cậu bé cầm hộp kem vội chạy tới, lúc vòng qua Đinh Dật còn cố ý đụng , cười hì hì : “Chị Thỏ, chị giáo là chị sao?” Cậu nhóc này học tốt, chữ chỉ biết nửa, kể thừ sau khi biết tên gọi là “Chị Thỏ” dạy mãi sửa.

      Đinh Dật thấy cậu bé gọi mình nơi công cộng như vậy, tức giận trong lòng, lấy hộp kem của cậu bé đặt bàn, cậu bé phản kháng, hai người vật lộn trong tiệm, Đinh Dật lớn hơn mấy tuổi, lâu sau liền chiếm thế thượng phong, cậu bé bị éo nằm sàn nhà.
      Cậu bé nằm sàn nhà khóc kêu to: “Mẹ ơi chị Thỏ bắt nạt con!”

      Mẹ Cữu cười : “Đáng đời,ai bảo con nghịch ngợm!” Lại nghiêng đầu với Đinh Dật: “Đinh Dật, thấy chỉ có cháu mới trị được nó, mới có mấy ngày bị nó làm cho suy nhược thần kinh, kỳ học này đứng cuối, mùa hè làm phiền cháu!”

      Đinh Dật còn chưa mở miệng, Kỷ Thiên Hằng bị ép nằm sàn nhà bắt đầu kêu to:“ muốn! Mẹ con ở chung với chị ấy bị đánh chết, mẹ thể nhìn con bị ngược đãi được!”

      Đinh Dật vỗ đầu cậu bé cái, tay kia nắm hai tay cậu bé, phòng ngừa cậu bé lại làm chuyện gì. ngờ Kỷ Thiên Hằng thấy thoát được đổi phương pháp công kích, dùng chân đá chân , tức giận lần nữa đẩy cậu ngã sàn nhà, nhân tiện đạp cái.

      Mẹ Cữu vội vàng quát con trai: “Thiên Hằng nếu con nghe lời mẹ giận, chị Dật khó mới đồng ý dạy thêm cho con, con phải ngoan, nếu con chọc giận chị ai giúp con!” Con cháu họ Kỷ thưa thớt, trước mắt chỉ có Kỷ Thiên Hằng, được ông bà cưng chiều trở nên hỗn, nghịch ngợm, thành tích học hành lại kém, làm cho nhiều gia sư tức giận bỏ . Từ trước đến giờ chỉ có Đinh Dật mới làm cậu sợ, lần này mẹ Cửu lâu Đinh Dật mới đồng ý dạy thêm cho cậu.

      “Con muốn chị ấy trông con, con bị chị ấy chỉnh, mẹ thể thây chết mà cứu!” Kỷ Thiên Hằng bị Đinh Dật dùng đầu gối ngăn chận thể động đậy bắt đầu khóc rống, mẹ Cửu bị cậu làm cho dở khóc dở cười.

      “Tên nhóc này, người khác bị em chỉnh thôi, em còn dám khóc!” tay nhéo lỗ tai cậu bé, đầu gối dùng sức đè xuống, Kỷ Thiên Hằng bắt đầu khóc lớn: “Chị Thỏ, , chị Dật, chị mau với mẹ chị trông chừng em, em muốn bị chị dạy!”

      Đinh Dật nhìn cậu mở miệng hỏi: “Em muốn bị chị trông nom, vậy chị tìm gia sư cho em em có dám quấy rối ?”

      , chỉ cần phải chị, ai dạy cũng được!”

      “Được, đây là em đó, chỉ cần gia sư lần em quá nghịch ngợm nghe lời, chị tự đến quản em, em kêu rách cổ cũng được! Hừ, đến lúc đo cho em biết thế nào là Hàng Long Thập Bát Chưởng!” xong phối hợp động tác chưởng vỗ cái vào lưng cậu bé.

      Kỷ Thiên Hằng lại kêu to tiếng sau đó nghẹn ngào: “Em trêu đùa bọn họ, em đảm bảo nghe lời.”

      Đinh Dật thấy thu phục được cậu bé, sợ giày vò nữa mẹ Cữu đau lòng, bây giờ ba mẹ quá mềm lòng, đứa bé mới bị cưng chiều quản được, lần này trước là muốn diễn khổ nhục kế nếu cậu bé xin tha.

      “Mẹ Chín, đây là Lâm Lâm bạn học cuả cháu, thành tích kém cháu, quan trọng nhất là kiên nhẫn hơn cháu, chàu năn nỉ mãi ấy mới chịu giúp Thiện Hằng.”

      Mẹ Chín vừa nghe như vậy mặt mày hớn hở, vội vàng lôi kéo Lâm Lâm hỏi lung tung, càng nhìn càng hài lòng, để Đinh Dật quản Thiên Hằng bà cũng nhẫn tâm, bé Lâm Lâm này có khuôn mặt hiền hòa, vừa nhìn là biết học sinh nghiêm túc học giỏi.

      “Mẹ Chín , bạn học của cháu học mầm non Thanh Hoa Bắc Đại, bài tập nhiều nhưng vẫn bớt thời gian đến giúp, Thiên Hằng lại nghịch ngợm như vậy, phí làm gia sư cũng thể ngược đãi người ta.” Chú CHín cùng mẹ Chín mở bệnh viện thẩm mỹ, mỗi ngày đều rất lời, thứ thiếu nhất chính là tiền.

      “Đó là điều đương nhiên, giá gấp ba giá thị trường, tương lai Thiên Hằng có thành tích tiến bộ có thưởng thêm.” Hai vợ chồng bọn họ khổ cực phải vì con trai bảo bối sao, chút tiền lẻ này đáng là gì.

      Vốn dĩ Lâm Lâm nghe vậy muốn từ chối, gấp ba giá tiền, hơi cao, lại bị Đinh Dật lén nháy mắt ngăn cản, đành phải tạm thời im lặng, giống như đồng ý.

      Trước khi Đinh Dật còn lợi dụng lúc Cửu nhìn thấy quắc mắt trừng trừng uy hiếp Kỷ Thiên Hằng chút, nội dung to lớn chính là nếu cậu nghe lời hậu quả như thế nào cậu tự biết, trước uy hiếp của Đinh Dật Kỷ Thiên Hằng chỉ biết in hơi lặng tiếng. Trong nhà tất cả mọi người đều lo cho cậu bé, chỉ có chị này vừa thông minh vừa xinh đẹp cũng được cưng chiều như cậu bé, từ trước đến giờ là khắc tinh của cậu bé làm cho cậu bé vừa sợ lại vừa ghen tỵ.

      biết là do tác uy hiếp của Đinh Dật hay do Lâm Lâm dạy đúng phương pháp, tóm lại là hai thầy trò bọn họ bình an vô . ngày ít nhất Kỷ Thiên Hằng phải học kèm hai tiếng, chỉ có bài tập nghỉ hè mà còn bài tập trước kia, tiến bộ này làm cho chú Cửu cùng Cửu rất vui.

      Lần nữa gặp Đinh Dật là Lâm Lâm được đến nhà họ Đinh chơi, Lâm Lâm với Đinh Dật nằm ghế salon ăn trái cây: “Mình cảm thấy mặc dù Kỷ Thiên Hằng nghịch ngợm nhưng rất thông minh, khó để dạy, giá gấp ba mình thấy hơi nhiều, bạn giúp mình trả bớt phần , lần trước mình đưa mẹ Chín nhưng mẹ chịu lấy.”

      Đinh Dật đưa cho chùm vải, khoát tay:“Đối với bạn mà tính là nghịch ngợm, đối với bọn họ lại là đại ân, tin tưởng mình, hiệu quả như vậy, để bọn họ tốn gấp mười số tiền đó bọn họ cũng chịu, bạn cần phải khách khí.”

      Trong thời gian này đến nhà họ Kỷ, Lâm Lâm cũng biết bọn họ quan tân tới số tiền lẻ này, chỉ biết cười với Đinh Dật: “Cám ơn bạn, chẳng những giúp mình tìm việc còn giúp mình loại bỏ chướng ngại vật, uy hiếp của bạn, Kỷ Thiên Hằng nghe lời, có thể thấy cậu bé rất sợ cậu.”

      “Ha ha căn bản là nó cần bị ăn đòn, bạn cần cảm ơn mình, mình thấy khổ cho bạn, cả kỳ nghỉ hè phải tốn thời gian với tên nhóc này. Lần trước mẹ Chín với mình, hy vọng sau khi khai giảng bạn vẫn có thể kèm nó học, cần nhiều, tuần kèm hai giờ, giá tiền có thể tăng thêm, bạn xem có tiện hay , nếu tiện mình có thể giúp bạn .”

      Lâm Lâm vội vàng : “ có việc gì, mình có thể kém cậu nhóc học, cần phải thêm tiền, nếu thêm nữa mình lại dám làm.”

      Đinh Dật lắc đầu cái: “Làm khó bạn phải quản tên nhóc kia, hi vọng làm ảnh hưởng đến việc học của bạn, chuyện thi toàn Bắc Kinh thế nào? Hy vọng về sau có thể học cùng trường đại học với bạn, mình phát càng ngày càng thích bạn.”

      “Chuyện đó sau này hãy , bạn thế biết bao nhiêu bạn nam đau lòng, có thể có được ưu ái của tiểu thư Đinh mình may mắn!” Lâm Lâm vừa vừa gật đầu hả hê.

      Đinh Dật nhào qua ôm : “Nếu bạn cảm thấy cũng tệ, vậy bạn gả cho mình , làm vợ ba của mình” rồi làm ra vẻ muốn hôn ấy.

      Lâm Lâm bị dọa sợ vội vàng né tránh, hiểu : “Bạn có người rồi nha, bạn nam đẹp trai lần trước cứu mình đó phải sao? vợ hai là ai?”

      “Bạn Thẩm Trường Đông hả, ha ha, cậu ấy là người hầu , vợ cả của mình là La Bình, vợ hai là Nguyễn Thúy, bạn đành chịu uất ức vậy, bạn chấp nhận làm vợ ba mình chứ.” Vừa vừa muốn ôm, tóc thắt bím bị kéo lại nghiêng đầu nhìn là Thẩm Trường Đông, cậu bạn này học , sang nhà chưa bao giờ cửa chính, đều leo tường, bây giờ càng ngày càng nghiêm trọng, vào nhà ngay cả cửa cũng gõ.

      “Đinh Dật cậu dám xấu mình? Còn đùa giỡn con nhà lành?” Thẩm Trường Đông vừa chỉ trích Đinh Dật vừa ăn quả vải vừa bóc, Đinh Dật tức giận kéo mặt cậu: “Trả lại cho mình.”

      Thẩm Trường Đông nghe lời phun ra, ói vào tay Đinh Dật....... hạt vải.

      Đinh Dật vứt hạt vải nhào qua đánh nhau với Thẩm Trường Đông, Lâm Lâm ngồi yên bên cạnh, vì thân mật của hai người mà gò má nóng ran, muốn tạm biệt Đinh Dật, Thẩm Trường Đông mở miệng trước: “Hôm nay mình tới để tạm biệt.”

      câu nhàng có thể ngăn tất cả động tác của Đinh Dật, gặp được người bạn thân này quá vui nên quên rằng cậu ấy cũng phải .

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương mười bảy.

      Sau khi khai giảng có thể dùng tác phẩm Triệu Lệ Dung để hình dung, đó chính là: “Tinh tập trung, lữ bố họp.” Tám lớp của năm hai, học sinh đa số là những học sinh cũ, bây giờ bọn họ hi vọng sau hai năm bọn họ có thể đứng đầu, vì vậy tất cả các giáo viên đều rất phối hợp.

      ra chia lớp chuyên phải là trọng điểm, vẫn luôn là vấn đề được tranh cãi. Chọn lớp chuyên là đưa tất cả các học sinh xuất sắc tụ lại chỗ, tập trung tất cả lực lượng giáo viên tạo môi trường học tốt nhất cho bọn họ, cũng tránh mang lại áp lực cho các học sinh lớp bình thường.

      Nhưng cũng có mặt trái của nó: Học sinh xuất sắc bị chuyển khiến học sinh bình thường có cảm giác giống như bị ruồng bỏ, kỷ luật cùng với khí học tập trở nên kém. Mặt khác, đối với học sinh lớp chuyên mà , trong lớp đều là học sinh giỏi, luôn có thói cạnh tranh để dẫn đầu, nhưng năm mươi học sinh giỏi tụ tập chỗ, vẫn có thể phân ra ưu liệt, vốn dĩ học sinh khá giỏi có thể thay đổi thành tích, thậm chí học sinh kém khi nhận tin tức đả kích này cũng thay đổi, thứ quan trọng nhất chính là sức chịu đựng. Thường có học sinh nào có chấp nhận thực như vậy, thậm chí tự trách bản thân mình, có người còn uất ức.

      Nguyễn Thúy là người thứ bốn mươi lăm nên rất lo lắng, Đinh Dật an ủi , mặt còn phiền lòng chuyện của mình.

      Lớp học mới còn chuyện tương đối kỳ quái, đó là ban cán bộ rất nhiều người. tại lớp có sáu lớp trưởng, năm bí thư cho đoàn, ủy viên lớn đếm hết, chọn học sin htrong lớp làm ban cán bộ cũng khiến cho người ta phen khổ sở.

      Vì vậy thầy giáo chủ nhiệm nghĩ ra cách kỳ quặc hơn, chính là lớp trưởng cùng bí thư chi đoàn cũng tranh nhau chức vị, người được đề cử lên bục giảng, cà lớptiến hành bỏ phiếu, ai có số phiếu nhiều hơn người đó nhậm chức. Chức vụ bí thư chi đoàn của Đinh Dật là do thầy Trương Nhạc Thiên ép làm, lúc này chủ động xin rút lui, ngờ Tiêu Khắc Kiệm nghiêm mặt có trách nhiệm có chí tiến thủ, trực tiếp bác bỏ, cho về đóng cửa suy nghĩ cho kỹ lưỡng.

      Ban cán bộ trung học ra là cái loa của giáo viên, lao tâm lao lực được gì mà còn được tự chủ, Đinh Dật cảm thấy mình thích hợp, ra lớp trưởng Ngô Khiêm mới là cán bộ giương mẫu. Vì vậy dù bị bác bỏ, Đinh Dật cũng để trong lòng, nhân duyên của phải là quá kém, tự biết người ghét cũng ít, công khai bỏ phiếu chưa chắc thắng.

      Vừa bắt đầu tranh cử, Đinh Dật xông lên, cảm ơn thầy giáo cùng bạn học....... nhảm, sau đó xuống xem phần thể của các bạn khác.

      Các bạn có tài ăn quả ít, nhất là các bạn nam, trầm bổng du dương giống như từng tập thuyết trình, chỉ có người được hưởng ứng nhiệt liệt nhất chính là Nghê Ái Lan, ra là bí thư đoàn.

      ăn mặc đẹp đẽ, nụ cười ngọt ngào, thái độ càng thêm thân thiết. tự về lý lịch của mình, cũng đưa ra ý kiến mình để ý kết quả tranh cử, nếu như có may mắn trúng tuyển cũng chỉ muốn giúp đỡ mọi người thôi.

      Đinh Dật nhìn bóng hình xinh đẹp bục giảng, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nghĩ rằng nhất định Chu Văn Bân rất thích, mười giờ tối về cậu ấy đưa về, hôm đó khi cậu ấy đưa Nghê Ái Lan về cũng chỉ mới hơn tám giờ mà thôi.

      ra cậu ấy thích loại người như thế này, Đinh Dật nghĩ thầm, Nghê Ái Lan dịu dàng cách nào làm cho có ấn tượng tốt, nhớ lại cuộc gặp tên côn đồ hôm trước, Nghê Ái Lan làm như liên quan đến mình lôi Chu Văn Bân kéo , cứ xem như Lâm Lâm phải là bạn học, đó cũng phải là hiền lành.

      Nghiêng đầu liếc nhìn Chu Văn Bân, phát cậu ấy tỉnh táo nhìn người phát biểu bục giảng, Đinh Dật đau xót trong lòng, dù sao cũng vô ý, sao giúp người ta hoàn thành ước vọng. Vì vậy viết phiếu bầu của mình: “Lớp trưởng Dương Thụ Tiềm, bí thư chi đoàn Nghê Ái Lan.

      lại lần nữa chứng minh Đinh đại tiểu thư minh vĩ đại, hai người chấm dứt với số phiếu tương đương, sau khi tan học Đinh Dật bị Tiêu Khắc Kiệm gọi vào phòng làm việc.

      “Đinh Dật lợi hại, biết cách phản bác, vào học kỳ em dựa vào tài ăn thắng giải đặc biệt từ HongKong về sao?”

      Nếu như là Trương Nhạc Thiên hỏi, Đinh Dật với thầy: “Thầy giáo, em nước, bây giờ từ HongKong quay về, tổ chức cũng cần em.”

      Nhưng Tiêu Khắc Kiệm khác, ông là người vui buồn bao giờ lộ ra ngoài.......Nghe năm đó thầy là sinh viên, mười chín tuổi tốt nghiệp thạc sĩ, từ đó trở thành sinh viên nổi tiếng, tài trí còn hơn cả thầy giáo. Giống như vàng đến đâu sáng đến đấy, mấy năm trước thầy về trường, nhanh chóng được trường tôn làm con người vĩ đại.

      Tin đồn về thầy rất nhiều, có người thầy là máy vi tính sống, cả phiếu điểm của năm trăm học sinh thầy chỉ cần nhìn lần là đọc làu làu. Còn có người , thầy vừa về trường dạy học sinh lớp mười hai trẻ tuổi còn độc thân hơn nữa rất đẹp trai, học sinh nữ trong lớp thường gửi thư tình cho thầy, hơn nữa dồn dập ngớt, trường học bất đắc dĩ gia hạn cho thầy trong vòng tháng giải quyết vấn đề cá nhân mà thầy vì để ảnh hưởng tới thành tích học tập của học sinh nữ vội vàng về quê cưới vợ, hai người vô cùng xứng.

      Từ trước đến giờ thầy rất ít , vì vậy càng làm cho người đối mặt với thầy cảm thấy hoang mang, bá đạo như Đinh Dật, ở trước mặt thầy cũng dám càn rỡ hơn nữa nghe những lời này của thầy khiến cho Đinh Dật thể hoài nghi có tức giận trong đó.

      do dự làm thế nào trả lời, chợt thấy Nghê Ái Lan vào phòng làm việc, lập tức :“Thầy giáo Tiêu, em cảm thấy công việc chủ yếu của bí thư chi đoàn là phối hợp với lớp trưởng làm các công việc cụ thể, Nghê Ái Lan nghiêm túc, phối hợp với Dương Thụ Tiềm, còn thích hợp hơn em, em tự biết thân mình cho nên cam tâm rút lui.” Nhìn , rất rộng lòng, còn nghĩ cách giúp tình địch, biết Tiêu Khắc Kiệm có định phát phiếu bé ngoan cho .

      Nghê Ái Lan đến gần, giọng hỏi Tiêu Khắc Kiệm: “Thầy Tiêu, thầy tìm em?” Sóng mắt lưu chuyển, nhân tiện mỉm cười chào Đinh Dật, Đinh Dật khẽ cười như đáp lại.

      Tiêu Khắc Kiệm nhìn hai nữ sinh : “Đinh Dật là học sinh ngoại trú, vì vậy trong lớp có rất nhiều bạn, nhất là bạn nữ tương đối ít. Lần này kết quả lựa chọn cũng có vài vấn đề, số phiếu của em chưa tới phần ba, điều này đối với học sinh có thành tích đứng nhất là rất hiếm, em nên suy nghĩ, về sau mọi người đều là bạn học cùng lớp, Nghê Ái Lan em hãy giúp đỡ bạn ấy.”

      Nghê Ái Lan dám , số phiếu của nhiều như vậy cũng rất bết ngờ, đồng thời liên tiếp tán dương Đinh Dật rất ưu tú.

      “Khoa tự nhiên năm nay có nhiều nữ sinh có thành tích tốt, trước mắt hai em là người dẫn đầu, về sau lớp mười càng phức tạp hơn, hai người rảnh rỗi nên giúp đỡ lẫn nhau.”

      Mặc dù lời này có sắc thái hơi kỳ dị nhưng là tình, trong lớp mười chỉ có Đinh Dật cùng Nghê Ái Lan là con .

      “Việc học tập của Nghê Ái Lan tương đối yên tâm, Đinh Dật thất thường ổn định. văn kém, Nghê Ái Lan, em rảnh rỗi giúp bạn ấy chút.”

      Sau khi nghe lời này chỉ Đinh Dật nóng mặt, Nghê Ái Lan cũng có chút tự nhiên, đứng thứ bảy trong lớp, còn cách xa Đinh Dật đứng đầu tiên.

      Chỉ là lần này Đinh Dật tin Tiêu Khắc Kiệm là máy vi tính sống, tay thầy có bảng điểm.......tài liệu lại có thể nhớ chính xác điểm văn của Nghê Ái Lan cao hơn năm điểm, bởi vì để ý nên tương đối nhớ, nếu như nhớ nhầm, mấy lần thi Nghê Ái Lan đều đứng thứ bảy thứ tám, ổn định hơn rất nhiều.

      Tất cả đều là , thầy giáo điều hay, học sinh biểu đoàn kết thân ái nhưng những lời này làm tổn thương lòng tự ái của Đinh Dật. Tranh cử bị thua có thể là mình muốn cạnh tranh, nhân duyên tốt bởi vì cá tính của quá mạnh mẽ, nhưng từ trước đến giờ vẫn luôn kiêu ngạo bởi thành tích học tập cũng có nhiều người khiêu chiến, lại cần giúp đỡ từ người khác, hơn nữa“người khác” này còn là Nghê Ái Lan, Đinh Dật cách nào nhịn được.

      Đầu óc càng mê muội càng làm những việc ngu xuẩn, điều này đối với Đinh Dật luôn luôn đúng, đầu óc nhất thời mê muội lại nhận lời Tiêu Khắc Kiệm làm ủy viên ban tuyên truyền.
      quá nửa phút liền hối hận, nhìn xem làm gì? biến thành thuộc hạ của tình địch!

      Còn vẻn vẹn như thế, làm ủy viên ban tuyên truyền nghĩa là phải chịu trách nhiệm tuyên truyền thông báo tấm bảng đen của lớp, mà Đinh Dật viết bảng rất xấu, trong lớp ai sánh bằng.

      Trước kia giáo dạy văn từng : “Chữ đại diện cho người”, “Chữ như người tình”.......Lúc ấy có người tiếp: “ lòng chữ Đinh Dật của lớp chúng ta là chữ xấu nhất.”

      Mặc dù sau khi tan học nam sinh đó bị đánh cho tê người nhưng chữ viết của Đinh Dật vẫn bị lưu truyền ra ngoài, giống như toàn trường đều biết.

      Đinh Dật từng cảm thấy bị sỉ nhục, cầm sách luyện chữ mấy ngày nhưng hiệu quả cao, tốc độ viết lại như trước. Đinh Dật phải người kiên nhẫn, chuyện luyện chữ này làm được, lặp lại như vậy mấy lần liền từ bỏ. Chú tương lai máy tính có thể là chủ thế giới, tất cả mọi người đều dùng máy vi tính đánh chữ, chữ của xấu cũng sao cả.

      Nhưng hôm nay, Tiêu Khắc Kiệm lại cho làm ủy viên ban tuyên truyền, hoài nghi có phải mình bị chỉnh hay .

      Theo thường lệ khi vào năm học mới bắt đầu thông báo, bởi vì các bạn trong lớp đều chưa thân với nhau, Đinh Dật đứng trước bục giảng hỏi có bạn nào am hiểu hội họa hay , hoan nghênh gia nhập tổ báo. biết các bạn trong lớp sợ ảnh hưởng học tập hay sao ai trả lời, có mấy người hoạt động quay đầu nhìn nhau nhìn chung quanh rồi lại cúi đầu, để ý bộ mặt mong đợi của Đinh Dật. Ngược lại Nguyễn Thúy có lòng giúp tay nhưng chữ ấy cũng chỉ như con giun, chỉ có thể giúp vẽ đường viền hoa.......làm đẹp.

      Xuất chiêu bất lợi, Đinh Dật càng thêm buồn bực, thể làm gì khác hơn là bỏ ra buổi tối tự mình thiết kế trang báo cho tốt, lại tỉ mỉ lựa chọn các hoa văn cho thích hợp, chỉ cần tìm người viết chữ đẹp viết lên bảng đen là được, bất đắc dĩ mới phải tìm giáo dạy văn viết chữ, xem ai viết chữ đẹp phân chia nhiệm vụ.

      Sống mười sáu năm Đinh Dật chưa bao giờ pải mở miệng cầu xin ai, hầu như chỉ giải quyết bằng bạo lực.

      Kể từ sau khi mẹ ra nước ngoài, buổi trưa về nhà, ở trường ăn cơm. Bởi vì buổi tối thức khuya thiết kết bài báo, buổi trưa Đinh Dật hơi mệt mỏi, Nguyễn Thúy liền đưa chìa khóa phòng mình cho về nghỉ, vì tiết kiệm thời gian, học kỳ mới vừa bắt đầu Nguyễn Thúy liền đăng ký ở lại trường.

      Có thể do về quá sớm, trong phòng có ai, tổng cộng có tám giường ngủ, mỗi giường được dùng rèm ngăn cách thành gian . Đinh Dật tìm được giường Nguyễn Thúy chui vào, rèn che ánh sáng, chỉ chốc lát sau liền buồn ngủ.

      Trong lúc mơ ngủ hình như có người mở cửa vào, có giọng hỏi: “Cửa đóng, Nguyễn Thúy về chưa?” Giọng rất quen thuộc, hình như là Nghê Ái Lan, Đinh Dật để ý đến tiếp tục vùi đầu ngủ.

      “Chưa, vừa rồi mình còn thấy bạn ấy ở thư viện, có thể ai đó ra ngoài quên khóa cửa.”Giọng của nữ sinh này rất sắc, Đinh Dật rất bất mãn khi bị phá giấc ngủ rất bất mãn nhưng đây là phòng người ta, là người ngoài phải nhịn, ngủ tiếp.

      “Nguyễn Thúy rất siêng, giữa trưa còn ở lại học.” Là giọng của Nghê Ái Lan.

      “Sếp thứ sáu từ dưới lên cố gắng sao được? Nếu cẩn thận học kỳ sau bị đẩy xuống lớp bình thường, ha ha, bạn xem nếu như bạn ấy bị đẩy xuống, Đinh Dật có ai chuyện nữa ?” Tràn đầy hả hê, lời cùng nội dung rất chua ngoa.

      “Cũng thể vậy, lần trước tranh cử Đinh Dật được mười hai phiếu, có ít nhất mười hai phiếu ủng hộ bạn ấy.” Giọng ôn nhu dịu dàng là của Nghê Ái Lan.

      “Nhưng vẫn chẳng bằng nửa bạn, bạn hai mươi tám phiếu cơ mà, mười hai người còn lại chưa chắc ủng hộ. biết trường chúng ta nghĩ thế nào, loại học sinh cấu kết với xã hội đen cũng tuyển vào, bạn xem thành tích học tập ngày càng lên của con bé đó có liên quan đến việc ở chung với xã hội đen ?” Những lời này thành công kéo Đinh Dật khỏi giấc ngủ, Sống chung? Xã hội đen? Chuyện này ở đâu ra vậy!

      “Mình biết, bạn nam kia cùng nhau về nhà, nhất định ở cùng, dù sao trong nhà cũng có người lớn.” Nghê Ái Lan nhàng đáp trả.

      “Bạn biết đâu, mấy tháng trước mẹ Đinh Dật nước ngoài, bố ấy bận rộn như vậy quan tâm ấy, hừ, khá lắm thiên kim đại tiểu thư, biết ông bố làm bí thư của con bé nó biết thế nào. Cũng may lớp chúng ta đều biết bản chất của nó, người như vậy mà còn được hoan nghênh ở lớp chúng ta cũng rắc rối to rồi.”

      “Vậy bạn phải gặp rắc rối rồi!” Đinh Dật vừa kéo rèm ra, hai nữ sinh nhìn thấy lập tức hóa đá.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương mười tám.

      Nữ sinh chuyện cùng Nghê Ái Lan là Lưu Á Lệ, hai người hiển nhiên nghĩ tới Đinh Dật xuất ở đây, giật mình sững sờ tại chỗ. Sắc mặt Lưu Á Lệ sợ đến tái mặt, mọi người đều biết chuyện Đinh Dật đánh nhau rất lợi giỏi nhưng chuyện đến mức này, đưa đầu ra cũng bị đao, rụt đầu lại cũng bị đao, chỉ có thể ngồi trân trân nhìn Đinh Dật.

      Nghê Ái Lan như vậy, phản ứng rất nhanh, lập tức nặn ra nụ cười: “Đinh Dật bạn cũng ở đây sao.” Lại quay đầu với Lưu Á Lệ: “Mình rồi Đinh Dật phải loại người như vậy, chúng ta đừng nghe người khác đoán mò, đều là những chuyện .”

      Lưu Á Lệ hiển nhiên ngờ Nghê Ái Lan có phản ứng như vậy nhưng có chút tin được nhìn ấy, Nghê Ái Lan để ý đến , vẫn cười với Đinh Dật: “Bạn tới đây nghỉ trưa sao? Chuyện viết chữ lên bảng tuyên truyền mình với các bạn trong lớp rồi, các bạn ấy phối hợp với bạn.” Vẫn trước sau như giống như có chuyện gì xảy ra.

      Lưu Á Lệ lại dược phen kinh sợ, lời mạch lạc: “ phải mình, mình truyền ra, Đinh dật, mình có truyền, mình nghe những lời đồn đó, mình thấy, Nghê Ái Lan.......”

      “Lưu Á Lệ!” Nghê Ái Lan khẽ quát “Buổi trưa có chuyện gì chúng ta vẽ bảng thông báo .”

      biết tại sao Đinh Dật cảm thấy phản ứng của hai người rất thú vị, lửa trong lòng lập tức hạ xuống, mặc dù có chút lỗ mãng, nhưng ngu ngốc, nếu như ngay cả điều cũng nhìn ra sợ rằng tổ tông hai nhà Đinh Kỷ nhảy ra mắng .

      Ha ha cười hai tiếng, nhìn Nghê Ái Lan cố duy trì nụ cười nhưng cực kỳ căng thẳng, rốt cuộc Đinh Dật mở miệng : “Bí thư chi bộ bạn có thể ủng hộ công việc của mình là tốt, nếu mình mở miệng hai người nhất định phải giúp tay.” xong lại chui vào rèm ngủ, tin rằng bây giờ vạch mặt những ngày sau có rất nhiều trò thú vị.

      Xã hội đen cũng được, sống chung với trai cũng được, Đinh Dật quan tâm những thứ này lắm, dù sao cho tới bây giờ cùng phải là con hiền lành. càng lo lắng mình bị tẩy chay, đối với thành tích của cùng với ảnh hưởng của ba, là người cuối cùng trong trường bị tẩy chay, dù sao đây là trường điểm nhưng vẫn phụ thuộc vào tập đoàn Phụ Chúc.

      Nhưng nếu như có người báo thù ác ý dội nước đục vào , nhẫn phát phải là phong cách của Đinh Dật, ngay cả Nghê Ái Lan thông minh cũng có thể có nhược điểm.

      Sau khi ngủ trưa Đinh Dật với tinh thần sảng khoái lên lớp, đến trước bàn Chu Văn Bân, trước tiên chào Nghê Ái Lan ngồi bên cạnh, sau đó cười với Chu Văn Bân: “Mọi người đều là bạn học cũ có thể giúp đỡ nhau , buổi tối sau khi tan học trước giờ tự học có thể dành chút thời gian làm bảng tin ?”

      Lông mày như núi Viên Sơn, mắt như nước, cái miệng đỏ hồng hơi nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng noãn, ai có thể cự tuyệt khuôn mặt tươi cười động lòng người của thiếu nữ như vậy chứ? Hơn nữa chủ nhân khuôn mặt này chưa từng ngọt ngào như vậy với cậu ấy. Các bạn trong lớp kinh ngạc, Chu Văn Bân gật đầu đồng ý, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt có chút bối rối, Đinh Dật về chỗ ngồi của mình,tâm trạng rất tốt, tinh thần sảng khoái, hiệu suất nghe giảng cũng cực cao.

      Chu Văn Bân từng luyện thư pháp, chữ cùng người của cậu làm cho người ta cảm thấy vui tai vui mắt, Đinh Dật theo phía sau cậu ấy, chọn phấn màu, lau bảng, kéo cậu xem kết quả thế nào, công việc tiến triển hết sức thuận lợi.

      Trương Bằng ngồi đằng sau nhịn được : “Phối hợp rất ăn ý đó, có phải hai người thường hay hợp tác ?” Đinh Dật cười : “Đương nhiên, bọn mình học cùng nhau mà.”

      Sau khi kết thúc công việc Đinh Dật đề nghị:“Ngại quá, làm trễ giờ ăn tối của cậu, mình mời cậu ăn sủi cảo.” Ở cổng trường mới mở quán sủi cảo, cửa hàng nhìn rất gọn gàng sạch , mùi vị tồi, sau khi mẹ ra nước ngoài có ai nấu cơm,Đinh Dật trở thành khách quen chỗ đó.

      Chu Văn Bân từ chối: “, mình nhờ người ở ký túc xá mua cơm rồi.”

      “Làm ơn, đồ ăn ở phòng ăn có gì ngon, bạn ăn cùng mình được , người ăn lạ lắm, về phần cơm hộp để làm bữa đêm cho mấy đứa .” Nam sinh sau khi tan học buổi tối thường ra ngoài ăn cùng bạn bè, may mắn là sợ mập.

      Chu Văn Bân được , đành phải ăn sủi cảo cùng , mùi vị của sủi cảo quả nhiên rất ngon, bà chủ cũng rất nhiệt tình, Đinh Dật vừa chuyện với bà chủ vừa nắn sủi cảo.

      biết có phải do ăn cơm muộn hay Chu Văn Bân cảm thấy sủi cảo rất ngon, ăn rất nhiều, bà chủ thấy hai người ăn ngon lành, vui vẻ tặng thêm hai phần, họ ăn đến nỗi nấc lên.

      Mặc dù là tháng chín, nắng cuối thu nhưng nhiệt độ vẫn thể khinh thường, thường ngày sau khi mặt trời lặn nhiệt độ giảm xuống nhưng hôm nay biết có phải muốn mưa hay , thời tiết hơi nóng, sau khi từ quán cơm ra Đinh Dật liền mua kem, vừa rồi Chu Văn Bân kiên trì đòi trả tiền vậy mời cậu ta ăn kem.

      Ông chủ tiệm kem hình như buôn bán tốt lắm, thấy khách đến rất vui, vội vàng giới thiệu sản phẩm mới cho Đinh Dật, Đinh Dật mủi lòng, dứt khoát mua toàn bộ số kem còn lại, cùng với Chu Văn Bân mỗi người xách túi lớn về phía phòng học.

      Còn mười phút nữa là vào học, trong lớp mọi người đến hơn nửa, Đinh Dật cùng Chu Văn Bân kêu mọi người ăn kem, kẻ thấy có phần, là ăn mừng bảng tin làm xong.

      Trong lớp mọi người đều là người mới nên chưa hiểu nhau, đa số vẫn chơi với những người học cùng với mình lúc trước, khi ăn gì là lúc kéo gần cự ly của mọi người lại với nhau, lúc này có người trả lời với các bạn học xa lạ.

      Thừa lúc khí náo nhiệt, Trương Văn Đào la ầm lên: “Chị Dật, có phải sau này mỗi khi bảng tin được hoàn thành mọi người có kem ăn?”

      Đinh Dật nghiêm túc lắc đầu: “ chắc!”

      Mọi người sửng sốt, chỉ nghe nghiêm trang tiếp: “Nếu trời lạnh là khoai lang nướng, thịt dê nướng cũng được.”

      “A!” Trương Văn Đào lớn tiếng kêu, mọi người cười hiểu, Đinh Dật nhân cơ hội dùng vẻ mặt khoa trương : “Mọi người nhìn , tới tham gia tổ làm báo của mình lợi lộc thế nào, thực bốn đại hóa cũng phải là được, mọi người đến đây , cùng tham gia tổ làm báo , đầu tiên là ghi danh, sau đó bổ nhiệm phó tổ trưởng!”
      Giống như bà bán hàng rong rao bán trứng vịt mưới chọc mọi người cười ầm, có mấy bạn am hiểu hội họa đăng ký giúp đỡ. Đinh Dật rèn sắt khi còn nóng, bổ nhiệm Chu Văn Bân là tổ trưởng tổ làm báo, bạn khác am hiểu hội họa làm phó tổ trưởng, còn có vài tổ viên, cũng công bố bảng tin của tổ làm báo, hoan nghên các bạn học tham gia, xét bảng tin toàn trường nếu giành giải thưởng lớn có phần thưởng khác.

      Cuối cùng cũng giải quyết xong việc khó nhằn này, Nguyễn Thúy cũng vui mừng thay Đinh Dật, song vẫn hơi lo lắng hỏi: “Thế nhưng có ai lấy tiền đập người ? Bạn biết đấy miệng đời khó đoán, chuyện tốt cũng bị làm cho biến dạng!”

      “Nguyễn Thúy nhà chúng ta giống như con thỏ trắng đơn thuần, bạn cho rằng mọi người quan tâm những món đồ ăn kia sao? Bảng tin lớp chúng ta giống mọi người, chỉ là có người dẫn đầu thôi, mỗi người đều tự bảo vệ trong lòng mình, muốn can thiệp vào ai, hôm nay có Chu Văn Bân dẫn đầu, lại điều động tốt mới có thể thành công, làm sao có thể vì mấy cây kem chứ.”

      Đinh Dật kiên nhẫn giải thích cho Nguyễn Thúy, sau đó nhếch miệng : “Như qua, nếu mình dùng tiền sao! Mình rất vui, ai quản được? Mình còn thiếu người sao? chỉ có lần này!”

      Mới vừa rồi để ý phản ứng của Nghê Ái Lan, phát ta cười vui vẻ với mọi người, nếu quan sát cẩn thận phát ra trong mắt ấy có chút lo lắng, vậy là đủ rồi,Đinh Dật nhìn vô cùng hài lòng.

      Dám trêu phải trả giá rất lớn, người lo lắng chờ đợi bị trả thù là mệt nhất, ý định càng kín đáo càng tinh tế, lại càng bị giày vò thê thảm, cho dù ngày nào đó quyết định quên chuyện này so đo, đối phương cũng tin, vẫn có lúc nào đó có người nhắc mình chuẩn bị trả thù, đáng buồn hơn là người kia thắng mình ở khắp nơi, nghĩ ra tay trước chưa chắc có lợi.

      Đinh Dật tin tưởng mặc dù làm gì nhưng Nghê Ái Lan dễ chịu, về phần Lưu Á Lệ suốt ngày lo lắng cũng chỉ là quân cờ bị người ta lợi dụng, Đinh Dật khinh thường muốn so đo với ấy.

      Nếu như muốn Đinh Dật cũng có thể nhanh mồm nhanh miệng, đọc rất nhiều, bất kỳ hình thức chuyện nào cũng có thể chen vào, phản ứng nhanh nhẹn, luôn hiểu điềm hài hước mà đối phương muốn đến, đối với tốn chút sức lực nào, vì vậy mau chóng làm quen với các nam sinh. Cộng với cách cư xử của , có thể đùa giỡn tức giận, cho dù tức giận cũng rất mau chóng tan thành mây khói, tính tình hơi giống con trai nên các bạn nam cũng hay chuyện với .

      Mà trong lớp có bốn mươi học sinh nam, chỉ có mười học sinh nữ, trừ và Nghê Ái Lan còn lại thành tích đều tốt lắm, Đinh Dật vô tình hay cố ý kết bạn đều quá nhiệt tình nhưng thời điểm thích hợp vẫn nhiệt tình, đụng phải người có vấn đề càng ra sức giúp đỡ. Từ từ, càng ngày càng có nhiều bạn nam cùng bạn nữ chủ động chuyện với .

      cố gắng học kỳ sau rốt cuộc Đinh Dật cũng có thể giải quyết vấn đề cá nhân. Trong lúc đó tiếng của mình tốt, lấy cớ thỉnh giáo Nghê Ái Lan cùng Chu Văn Bân, đổi chỗ với Ngô Khiêm chuyển lên ngồi trước mặt hai người.

      Đinh Dật cố gắng hoàn thoành mỗi dạy bảo của Tiêu Khắc Kiệm, vừa có cơ hội liền cùng trao đổi với hai người, lúc đối mặt với Chu Văn Bân rất tươi cười, mắt xinh sáng ngời, sắc mặt thay đổi, thái độ khiêm tốn, lời dí dỏm, làm cho khí kỷ luật của Tiêu Khắc Kiệm bớt căng thẳng.

      Hài lòng qua học kỳ, Đinh Dật tiếp tục đứng nhất, Chu Văn Bân vẫn đứng thứ mười, từ trước đến giờ ổn định Nghê Ái Lan vẫn ổn định lại đứng thứ hai mươi chín, khiến mọi người kinh ngạc. Thành tích của các bạn trong lớp chênh lệch nhiều, có lúc đồng hạng nhưng Nghê Ái Lan bị rớt hạng nhiều như vậy hiếm có.

      Tiêu Khắc Kiệm lại gọi Đinh Dật cùng Nghê Ái Lan vào phòng làm việc, với Nghê Ái Lan: “Đinh Dật dưới giúp đỡ của em tiến bộ rất nhiều, sao lại đến em tụt hạng, có phải bạn ấy hay chuyện quấy rầy em?”

      “Hừ thầy Tiêu cam lòng sao? Sao lại hỏi vậy chứ!” Đinh Dật kháng nghị trong lòng, chỉ là càng tò mò Nghê Ái Lan, trong lòng đầy bất mãn.

      Nghê Ái Lan giọng mở miệng: “Thưa thầy, gần đây em hơi nhức đầu, bác sĩ có thể bị suy nhược thần kinh, em nghỉ ngơi chút là khá hơn.” Vẻ mặt ấy tiều tụy ít, nhìn điềm đạm đáng , vốn dĩ Đinh Dật muốn khinh thường nhưng nhìn ấy như vậy lại nhẫn tâm, ra Nghê Ái Lan cũng rất ưu tú, đồng thời cũng rất giỏi giang.

      Hình như Tiêu Khắc Kiệm cũng đồng tình với ấy, lời an ủi ấy, sau khi xong nghiêng đầu phát Đinh Dật hết nhìn ngược lại nhìn xuôi lên tiếng hỏi: “Đinh Dật, bảo vệ vị trí thứ nhất, có phải rất hả hê ?”

      Đinh Dật sợ hết hồn, vội vàng lo sợ dám , đứng trước mặt thầy Tiêu có chút sợ.
      “Bình thường phải quan tâm đến cảm nhận của người khác, thành tích của em rớt, về mặt kỷ luật cũng tốt, học luôn chuyện, làm ảnh hưởng đến người khác.”
      Hừ gắng cũng chỉ để bảo vệ vị trí thứ nhất, Nghê Ái Lan có lui ba nghìn dặm vẫn được đối đãi ôn tồn, tại sao đối với là chê cười là trách cứ? Đinh Dật xác định Tiêu Khắc Kiệm muốn nhắm vào mình, chỉ là cần thầy , học kỳ sau nhiều lời nữa.

      Bởi vì buổi tối cần đến lớp tự học, sai khi tan học Chu Văn Bân cùng Đinh Dật về nhà, nhà hai người ở cùng hướng. Tuyết rơi, đường hơi trơn, hai người đạp xe chậm rãi, vội vã như mọi ngày.

      Trời mùa đông nhanh tối, trời đầy mây, năm giờ chiều đèn đường được mở, ánh đèn chập chờn, Chu Văn Bân hỏi Đinh Dật: “Mẹ bạn ra nước ngoài, đón năm mới thế nào?”

      “Mình cùng ba về nhà bà ngoại mừng lễ năm mới, sao vậy?” Đinh Dật cảm thấy kỳ lạ khi cậu ta có hứng thú đối với chuyện nhà , học kỳ qua, và Chu Văn Bân cũng xem là thân nhưng rất ít khi chuyện gia đình với nhau, cũng hứng thú với chuyện này.

      “Hết năm nếu như rảnh tới nhà mình chơi , ba mẹ mình cũng rất hoan nghênh bạn.”

      ?” Đinh Dật hỏi cho có, cúi đầu nhìn vẻ mặt cảu cậu ấy.

      Chu Văn Bân đầy trịnh trọng: “, ba mình rất thích bạn.”

      “Nhà bạn phải chỉ có ba bạn.” Đinh Dật xong cảm thấy giọng của mình hơi quá, vội vàng bổ sung: “Ý mình là ba bạn thích nhưng có nghĩa là ai cũng thích, như vậy làm phiền nhiều.” Cái gì vậy chứ, giọng như ra lệnh, Đinh Dật thầm khinh bỉ bản thân.

      “Mình cũng thích.”

      chung là vẫn có người thích.......Đợi chút, bạn gì?”

      “Mình , mình thích bạn.”

      Lớp tuyết bao trùm mặt đường nên hơi trơn, Đinh Dật suýt nữa ngã cùng với xe, Chu Văn Bân vội vàng đỡ cánh tay , Đinh Dật chưa hoàn hồn: “Sao bạn lại thích mình?”

      “Mình vậy là bởi vì mình thích bạn.”

      thể nào! ràng bạn thích mình!”

      “Mình lúc nào.......” Chu Văn Bân chợt dừng lại, hình như nhớ tới chuyện gì, sắc mặt trắng bệch, hít hơi sâu mới lên tiếng:“Đêm đó bạn chưa xa nghe được cuộc chuyện của mình với người nhà?” Chu Văn Bân cũng là người thông minh, vừa nghĩ liền biết có vấn đề chỗ nào, nét mặt Đinh Dật cho cậu đáp án chính xác.

      “Đêm đó trước mặt ba mẹ, mình chỉ có thể như vậy, có lựa chọn nào khác, dù sao chúng ta cũng còn , tính tình mẹ mình thế nào bạn cũng biết.”

      “Dĩ nhiên mình biết tính Văn nên chúng ta có lựa chọn nào khác.”

      “Mẹ mình chỉ có chút hiểu lầm với bạn, chỉ cần bạn cố gắng để mẹ mình hiểu bạn, mẹ mình thích bạn.”

      “Sao mình lại phải cố gắng để thích mình chứ? thích mình chẳng lẽ mình mất miếng thịt nào sao?" Đinh Dật tức giận, lấy ân báo oán phải là tác phong của , dù cậu ấy là ông trời cũng được.

      “Vậy chúng ta.......”

      “Chúng ta là bạn học, tương lai rất thân, hơn.”

      ra bạn.......”

      ra gì, bây giờ là bây giờ, chuyện cho tới bây giờ, mình có thể thẳng thắn cho bạn biết, mình từng thích bạn nhưng cũng chỉ là từng thôi.”

      “Học kỳ này.......”

      “Học kỳ này mình còn thích bạn, nhưng là tình cảm cho người bạn bình thường, cám ơn bạn ủng hộ công việc của mình, mình rất cảm kích.”

      Vẻ mặt Đinh Dật chân thành tha thiết giống như giả bộ, Chu Văn Bân bình tĩnh nhìn lúc, rốt cuộc cúi đầu: “Bạn chúng ta vẫn là bạn sao?”

      “Đúng, có thể làm bạn với cậu mình rất vui.”

      “Vậy tốt, Thẩm trường Đông là người trong lòng của cậu.” Từng chữ từng chữ ra khỏi miệng, Chu Văn Bân vẫn ngẩng đầu, chỉ nghe Đinh Dật câu: “ đúng, cậu ấy là người trong lòng của mình nhưng chuyện này liên quan đến cậu ấy.”

      Đinh Dật về đến nhà nhìn bóng dáng về phía trước của Chu Văn Bân, tiêu điều đơn, Đinh Dật quay đầu lại loại bỏ ý nghĩ của mình, cậu ấy còn có Nghê Ái Lan, dám khẳng định, chuyện Nghê Ái Lan nhức đầu chắc chắn có liên quan đến cậu ấy.

      Bây giờ phải ngửa mặt lên trời cười chứ? Người phỉ báng suy nhược thần kinh, thành tích tốt, người cự tuyệt giờ lại bị cự tuyệt, chỉ có cần tổn hao tâm trí mọi chuyện vẫn như ý nhưng mà ai cho biết,tại sao vui chứ? muốn cười mà chỉ muốn khóc.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương mười chín.

      Gần tới mùa xuân ba càng thêm bận, Đinh Dật ở nhà tự mình nấu ăn, mua hết gia vị, vật vã lúc lâu cũng nấu được hai món ăn ngon, Đinh Phượng Lĩnh càng thêm tán thưởng, sau khi về nhà ăn đồ ăn con nấu để phần cho ông.

      Đêm ba mươi, Đinh Phượng Lĩnh như thường lệ cùng ban lãnh đạo đến an ủi nhân viên trực ban, thể làm gì khác hơn là buổi trưa về nhà ăn cơm cùng con , sau khi ăn xong Đinh Dật được đưa đến nhà ông bàn ngoại mừng lễ năm mới.

      Khi về nhà tay Đinh Phượng Lĩnh ôm nhiều túi, vui vẻ móc ra cái váy bằng lông dê cho Đinh Dật: “Con xem có thích ?”Lại lôi ra đôi giày phối hợp với váy “Thử xem, thích ba có thể đổi.”

      Từ khi bắt đầu biết nhận thức, ba chỉ mới lần mua quần áo cho , khi ba Thượng Hải công tác đó là năm Đinh Dật tám tuồi, váy rất đẹp nhưng quá làm thể mặc vừa, ba cùng mẹ ngồi cười, cho thấy chưa có kinh nghiệm mua quần áo, ngay cả quần áo của ba cũng do mẹ mua.

      Hôm nay ánh mắt của ba làm cho thay đổi cách nhìn, chiếc váy màu xám tro nhạt thiết kế rất nhã nhặn, đường viền uốn nếp tạo ra nét dí dỏm đáng của thiếu nữ, đôi giày được thịnh hành, cầm quần áo cùng giày lên hoa chân múa tay phen, phát ra cũng tệ.

      Đinh Dật tiếp tục lật đống đồ kia ra xem, phát bên trong có khăn quàng cổ màu trắng, có nhãn hiệu hình như là đồ thủ công, nhịn được lấy ra hỏi: “Ba đây là cái gì?”

      Vội vàng thu dọn đồ đạc Đinh Phượng Lĩnh quay đầu lại ồ tiếng: “Đó là có người tặng ba, ba cũng cần, con xem nếu thích cầm .”

      Đinh Dật nghe vậy hơi yên tâm, thử thăm dò hỏi: “Ba, phải hôm nay ba cùng tặng ba khăn quàng mua quần áo cho con đấy chứ?”

      Đinh Phượng Lĩnh nghe vậy giật mình, quay đầu nhìn con .......với góc nhìn khác. Vốn dĩ ông coi như đứa bé, lâu trưởng thành, hơn nữa còn kín đáo, còn bóng dáng ngây thơ lỗ mãng của ngày nào.

      Thấy ba làm rớt đồ trong tay, hình như muốn mở miệng chuyện, Đinh Dật khẽ hoảng hốt, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi thêm câu: “ kia có phải là Thạch Mạn Quân?”

      Đinh Phượng Lĩnh càng thêm giật mình, nhịn được hỏi con : “Đinh Dật, con nghe ai gì rồi?”

      Đinh Dật chợt lạnh trong lòng, từ từ lắc đầu:“Ba, ngày ngày sau khi tan học con đề về nhà, làm sao có thể nghe thấy lời đồn gì, cũng chỉ là trực giác, ba, là sao?”

      Đinh Phượng Lĩnh thở dài : “Đinh Dật con đoán sai, nhưng chuyện như con nghĩ, Thạch Mạn Quân tới nhờ ba đưa quà năm mới, thuận tiện tặng khăn quàng cổ cho ba, ba có ý định mua quà năm mới cho con, thư ký Vương lại xin nghỉ, ba tìm thấy ai có thể tham khảo ý kiến nên nhờ ấy.”

      Đinh Dật rũ mắt, lông mi che dấu đôi mắt sáng ngời, giọng : “Dĩ nhiên con tin tưởng ba, ba biết , từ con rất ngưỡng mộ ba, cho tới nay, ba vẫn là hình mẫu lý tưởng trong con, từ trước con muốn sau khi lớn lên giống ba, hi vọng con có thể giữ vững ngưỡng mộ này cả đời.”

      Đây là lần đầu tiên Đinh Phượng Lĩnh nghe con nhận xét về mình, hoảng hốt mà cay cay sống mũi, cho tới nay ông đều cho rằng Đinh Dật thân với mẹ, ngờ, tình cảm của dành cho ông là ngưỡng mộ, thảo nào bình thường gần gũi với ông, có ai thân thiết được với thần tượng của mình đâu.

      “Khi còn bé, công việc của mẹ bận hơn ba, việc dạy con đều là do ba, có thể , nhân cách của con đều chịu ảnh hưởng của ba, ba là người quang minh chính trực, cho nên, con cũng trở thành người hữu dụng với xã hội, đúng ? Ba”

      Niềm tự hào của người ba bỗng dâng trào, Đinh Phượng Lĩnh nhịn được chảy nước mắt, tay kéo con vào ngực, ngừng vuốt tóc .

      khuôn mặt Đinh Dật chảy xuống hai hàng nước mắt trong suốt, vẫn nức nở mở miệng: “Ba, nhà chúng ta tốt, ba và mẹ nhau giống như nghiệp của mình cũng con, con chịu ảnh hưởng của hai người mới cố gắng học tập, ba, năm nay con đứng nhất trường, con vĩnh viễn bao giờ để ba thất vọng, ba cũng đồng ý với con để con thất vọng, được ?” xong khóc thành tiếng, lau nước mắt nước mũi vào áo ông.......Bộ đồ này phải do mẹ mua.

      Tâm trạng Đinh Phượng Lĩnh cũng tốt hơn chút nào, hai cha con ôm nhau khóc hồi, ông mới buông con ra, nhìn :“Đinh Dật con yên tâm, ba đồng ý, ba bao giờ để hai mẹ con thất vọng!”

      Ba là người coi trọng tình cảm, từ đến lớn, dù là món đồ chơi hay đồ ăn ngon nhất, ba đều dành cho , chưa từng nuốt lời, nếu như ông thể làm, ông hứa hẹn. Hôm nay ông có thể với những lời này, nhất định có tính toán, Đinh Dật lựa chọn tin tưởng ba mình.

      Nín khóc mà cười, Đinh Dật vội vàng chạy vào bếp hâm nóng thức ăn, hai ba con cùng ăn bữa cơm đoàn viên, trong bữa ăn còn nhận được điện thoại của mẹ gọi từ Đức về, hai người mỗi người máy, mọi người đều giữ khí trong lúc chuyện, tin rằng mẹ thấy có gì khác.

      Như vậy là tốt nhất , Đinh Dật nghĩ thầm, mẹ tin tưởng ba như vậy, tin tưởng này tốt nhất vẫn tiếp tục giữ vững.

      Ngày đầu năm mới, Đinh Dật lạy tất cả người lớn trong nhà, sau đó trốn vào phòng sách gọi điện thoại cho Thẩm Trường Đông, mới vừa rồi chúc tết ba mẹ Thẩm, nếu như ông ngoại biết lại gọi điện thoại sang lần nữa cảm thấy kỳ quái.

      Hai ngày nay cảm thấy cực kỳ độc, trong lòng có cảm giác mất mát nhưng cẩn thận phân tích nguyên nhân . Gần đây mỗi việc đều có lý do của nó, suy nghĩ lại hình như phải tất cả đều có. Đinh Dật cảm thấy có chút nản với trạng thái này của mình.

      Thẩm Trường Đông im lặng nghe càu nhàu thao thao bất tuyệt bên đầu dây bên kia, rốt cuộc khi uồng nước nhịn được chen vào câu: “Bạn xác định muốn đến Bắc Kinh?”

      Đinh Dật nuốt ngụm nước rồi trả lời chắc chắn, Thẩm Trường Đông tiếp: “Vậy khi nào đến Bắc Kinh gặp.”

      Qua nhiều ngày ủ rĩ, Đinh Dật vừa mừng vừa sợ: “Nhà bạn đồng ý cho bạn rời khỏi Nam Kinh sao?”

      Thẩm Trường Đông dở khóc dở cười: “Bây giờ phải thời cổ đại, phải xa ba mẹ, bọn họ cũng mình thể .”

      Đúng rồi giống như cho đến bây giờ đều trong suy đoán của , người lớn nhà họ Thẩm cũng phải người phong kiến, can thiệp vào quyết định của Thẩm Trường Đông, vậy cũng tốt, quay đầu nhất định cổ vũ La Bình cùng Nguyễn Thúy đến Bắc Kinh, cộng thêm Lý Bối Bối, mọi người bên nhau chắc hẳn rất vui, đến lúc đó quả có thể du lịch kinh thành, Đinh Dật mặc sức tưởng tượng.

      “Bạn cũng thi đại học A sao?” Đại học A là trường mà tất cả học sinh khoa tự nhiên đều mơ ước, Đinh Dật cũng ngoại lệ.

      , mình chưa cho bạn biết sao? Mình chọn khoa Văn.”

      Đinh Dật sửng sốt: “Tại sao?”

      Thẩm Trường Đông giống như đùa:“Thành tích của mình tốt, nếu học khoa tự nhiên, phải vẫn bị so với bạn sao? Đến lúc đó ba mẹ lại chê cười mình, ba mẹ mình kể chuyện ngày xưa học đại học bọn họ luôn so thành tích với chú Đinh. Mình học cùng Lâm Lâm, dứt khoát bọn họ có cơ hội so sánh.”

      “Chỉ vì nguyên nhân này sao?” Đinh Dật buồn buồn, ngờ đối với quan hệ nhà họ Thẩm, Thẩm Trường Đông là người bị hại mà hung thủ là .

      “Chọc bạn chút thôi, phải bây giờ thành tích của bạn mới hơn mình, ba mẹ biết từ lâu rồi, mình chỉ cảm giác mình thích khoa văn hơn, mình muốn học thêm chút tài chính kinh doanh......Hơn nữa khoa văn có rất nhiều mỹ nữ.”
      Thẩm Trường Đông vẫn luôn là người hầu của , lại còn quan tâm đến mỹ nữ? Đinh Dật càng thêm sợ, xem ra lớn lên chỉ có , hai năm xa nhau, hai người có rất nhiều thay đổi, bọn họ biết còn hiểu đối phương bao nhiêu?

      Vì vậy trong lòng có cảm giác mất mát, còn hơi buồn. Thẩm Trường Đông làm như phát tâm trạng của mà tiếp tục: “Bạn sao vậy? Bạn muốn học ngành gì?”

      muốn học ngành gì, hình như vấn đề này từng được cân nhắc, cho đến nay đều cố gắng học tập, cố gắng giữ vị trí để có thể thi đại học tốt nhất nhưng rốt cuộc thi đậu muốn học gì, còn chưa có định hướng, ra phải chuyện gì cũng chắc chắn, cũng có lúc ứng phó được, lúc này, em sáu tuổi gọi chùa đầu năm.

      Vấn đề ngành nghề đợi sau khi thi tốt nghiệp rồi hãy , dù sao vẫn dựa vào nguyện vọng để xét” Đinh Dật vội vã cúp máy.

      Việc đời khó đoán, về chuyện chọn ngành, có thời gian cho Đinh Dật suy tính, vào năm mười hai đạt giải đặc biệt olymlic môn Lý, được đặc cách vào đại học A.

      Đại học A là giấc mộng của nhưng chưa bao giờ nghĩ mình làm bạn với động cơ máy móc cả đời, quá xa lạ đối với lĩnh vực này chứ đừng là thích hay .

      Ba cho tự do lựa chọn, ông chỉ khuyên:“ ra học ngành gì cũng được, cuối cùng quan trọng là bên con có ai, trường đại học A hội tụ tất cả sinh viên khoa tự nhiên ưu tú nhất, con có thể ở đây học tập mấy năm nhất định thu được nhiều lợi ích, mỗi người có giai đoạn riêng, cuối cùng cần đề cao tư cách bản thân, chuyện chuyên ngành, chờ con phát ra thích hay còn kịp nữa.”

      Mẹ hổ là vợ hiền: “Mẹ nghe ngành xe hơi trường đại học A hệ chính quy sau khi tốt nghiệp hàng năm thường có trao đổi học sinh sang Berline học thạc sĩ, trường đại học này rất tốt, có danh tiếng ở Châu Âu, ngành xe hơi cũng rất phát triển, giống như kỳ thi tốt nghiệp năm đó làm cho ba mẹ đều lo sợ.”

      Thẩm Trường Đông cũng vui thay : “Như vậy ít nhất bạn quyết định đến Bắc Kinh, cũng ít nguy hiểm hơn.” Đinh Dật hiểu, cậu ấy giải thích: “Còn nguy hiểm bên mình, ít nhất mình có thể nắm chắc, mình chỉ cần cố gắng thi là được.”

      ra cậu lo lắng cùng thành phố với , phát này làm Đinh Dật rất hài lòng.

      Thời gian cho suy nghĩ càng ngày càng ít, mặc dù căn bản quyết định học, nhưng sâu trong lòng Đinh Dật vẫn cam tâm. Ba năm khổ cực, cố gắng tất cả để giữ vững vị trí, làm học sinh ưu tú, còn cố gắng học tiếng , ba năm cố gắng nhưng tại chỉ vì cuộc thi vật lý những thứ này dường như còn ý nghĩa.

      Dĩ nhiên những lời này chỉ dám trong lòng, bị những bạn chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học biết, chỉ sợ bị mắng té tát.

      Khó có được ngày nghỉ, ít bạn học về nhà, vẫn ở trường tự học, Nguyễn Thúy cũng còn để ý , ngay cả Trịnh Huy cũng phải luyện ngọc, làm ba cậu ta nghĩ tới tốn tiền cũng có chỗ để tiêu.

      Đinh Dật nhàm chán dạo, di mệt liền vào tiệm nước ăn kem, sau khi ăn ly kem đậu xanh lại quyết định dạo nhà sách, nhìn xem có tiểu thuyết gì mới hay .

      Vừa ra khỏi tiệm nước, Đinh Dật bị hấp dẫn bởi người vừa ra từ quán bên cạnh, đó là Tiêu Khắc Kiệm ôm đứa bé cùng phụ nữ, là phụ nữ vì nhìn cũng có tuổi, ít nhất cũng sắp ba mươi tuổi. Ở trường Đinh Dật từng gặp người phụ nữ này, biết được chính là vợ Tiêu Khắc Kiệm, nếu ai dám nghĩ ấy và Tiêu Khắc Kiệm là vợ chồng.

      Tiêu Khắc Kiệm vừa quay đầu lại liền thấy Đinh Dật, Đinh Dật thấy tránh được liền lên chào, cũng gọi người phụ nữ đó tiếng , cười thân thiện, nụ cười này làm cho Đinh Dật cảm thấy ấy cũng xinh đẹp, là nụ cười chất phác, Đinh Dật trêu đứa bé, đứa bé tên Tiêu Hà, là nhóc xinh đẹp, mới hơn tuổi.

      Lúc cúi đầu nhìn đứa bé, Đinh Dật đột nhiên phát có gì đó đúng, thon thả đứng bên cạnh bụng hơi nhô lên, ràng là mang thai phải bây giờ có chính sách chỉ có con sao? Tiêu Khắc Kiệm là công nhân viên chức, chẳng lẽ lại tuân theo pháp luật.

      hình như cũng phát ra nhìn chăm chú kiên nhẫn giải thích: “Tiêu Hà là con nuôi của chúng tôi, nghĩ đến lại con có em trai em nhanh như vậy.”

      ra là như vậy, Đinh Dật ngẩng đầu nhìn Tiêu Khắc Kiệm chỉ thấy thầy cười híp mắt nhân từ, khác hẳn khuôn mặt nghiêm túc khi chuyện với , thầy để con xuống, Tiêu Hà lảo đảo bộ, vợ thầy vội vàng kéo bàn tay bé.

      Tiêu Khắc Kiệm bị con đạp nhàu áo, cười hỏi Đinh Dật: “Sao lại rảnh mà dạo như vậy, quyết định học đại học rồi sao?”

      Đinh Dật biết nên gì, chỉ đành cười khúc khích, Tiêu Khắc Kiệm tiếp: “Gần trưa rồi, có việc gì đến nhà thầy ăn cơm, thầy biết bây giờ nhà em có ai.”

      Đinh Dật có lý do gì từ chối, đành phải theo bọn họ về nhà họ Tiêu, hai phòng ngủ phòng khách đơn sơ, tính là rộng, nhưng lại gọn gàng sạch , trần đầy hơi thở ấm áp.

      Điền Thục Hà vừa về đến nhà liền vội vàng nấu cơm, Đinh Dật muốn vào phòng bếp giúp tay lại bị ấy kiên quyết từ chối: “Đơn giản mà phải việc gì quan trọng, tự làm là được, em ra chuyện với thầy , thầy thường khen em.”

      Tiêu Khắc Kiệm khen ? Đinh Dật cảm thấy thể tưởng tượng nổi, vào phòng khách ngồi, dám để thầy pha trà gọi mình, Đinh Dật cướp giúp tay, Tiêu Khắc Kiệm cười:“Quả nhiên là người nhà họ Đinh, Đinh Dật lại lễ phép như vậy.”

      “Trước mặt thầy có ai dám lễ phép chứ.” Đinh Dật thầm trong bụng, mặt chỉ dám cười, hai năm nay bị thầy mắng te tua, thỉnh thoảng làm cho nơm nớp lo sợ, giống như chim sợ ná.

      “Đồng ý tuyển thẳng, tham gia thi tốt nghiệp trung học, có phải có chút cam tâm ?” Mặc dù Tiêu Khắc Kiệm nghiêm nghị nhưng lời có thể trúng. ra suy nghĩ của , Đinh Dật do dự gật đầu.

      Tiêu Khắc Kiệm mỉm cười: “Có biết tại sao thầy nghiêm nghị lại có chút xoi mói với em ?”

      Thầy cũng biết vậy sao, dĩ nhiên những lời này Đinh Dật vẫn dám ra.

      “Em có điều kiện tốt hơn các bạn cùng tuổi, em có thể nhìn nhưng thể chạm vào, em phải thánh hiền, dù là ai mà được như em cũng kiêu ngạo, mà thầy cảm thấy em thông minh là hạt giống tốt nên bị những nhân tố bên ngoài ăn mòn.”

      Đinh Dật hơi thả lỏng chút, nhịn được đùa: “Vậy bây giờ thầy khen em sợ em kiêu ngạo sao?”

      Tiêu Khắc Kiệm cũng tức giận cười : “Em qua thời kỳ phản nghịch, bây giờ trưởng thành hơn nhiều, ra do nhân tính tạo thành, có thể mất nhiều năm thậm chí cả đời,có lúc lại chỉ mấy ngày, em bây giờ còn là vấn đề lớn nữa.”

      “Em có vấn đề rất lớn sao?”

      “Khi đó em coi trời bằng vung, Lâm Lâm học khoa Văn, chỉ có Nghê Ái Lan là đối thủ lại bị em quật cho tan nát nhanh như vậy, nếu thầy đè ép em còn có ngày này?”Rất kỳ quái nhưng cũng rất chân , hình như trong trường cấp ba chỉ tồn tại cạnh tranh, chỉ tồn tại giữa nam sinh và nữ sinh, chưa bao giờ xảy ra chuyện cạnh tranh thực .

      Điền Thục Hà nấu cơm nhanh chóng, mặc dù ngon bằng mẹ nấu nhưng cũng có hương vị riêng. Mỗi người nấu ăn đều có vị riêng, Đinh Dật vẫn nghĩ thế, cho dù cùng món ăn nguyên liệu,chỉ cần cùng người làm, mùi vị khác, Đinh Dật cũng rất thích mùi vị thức ăn của Điền Thục Hà.

      Trong bữa ăn cả chủ và khách đều vui, trong bữa ăn Đinh Dật hiểu rất nhiều chuyện, cuối cùng mình vẫn phải là bị người khác ghét, Tiêu Khắc Kiệm chỉ lo tính tình lỗ mãng khi còn trẻ của , mới dùng nhiều biện pháp chèn ép mình như vậy: “Thuận theo tự nhiên , ra qua ít ngày, em phát ra kiên trì của mình cũng phải cần thiết, việc đời thay đổi trong nháy mắt, chỉ suy tính bây giờ nên làm thế nào.”

      Thẳng thắn mà , phải Đinh Dật hiểu ý của thầy, chỉ suy nghĩ về những kinh nghiệm của thầy, nhìn thầy giáo dục, gia đình tốt đẹp vợ chồng tình cảm, làm gì có nhiều người đạt được thành công như vậy? Về mặt nào đó thầy chưa chắc bằng bạn học.
      Quyết định ngày mai nộp đơn vào trường đại học A ngành xe hơi, ha ha, nghe ra cũng tồi.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương hai mươi.

      Thời gian hai năm bệnh viện cho Kỷ Vân nước ngoài học gần hết nhưng đề mục nghiên cứu vẫn chưa kết thúc, đây là thời khắc mấu chốt, nếu như bỏ qua về nước chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu giờ, Kỷ Vân đành phải nhờ ba mình đàm phán xem có thể kéo dài thời gian hay . Nhưng nếu như muốn hoàn thành có thể mất hai năm nữa, bệnh viện cũng khó xử, kinh phí có hạn, ông Kỷ cũng thể xin nên đành cùng Kỷ Vân nghĩ nghĩ cách.

      Cuối cùng Kỷ Vân dựa vào nhiều mối quan hệ, liên lạc với bệnh viện chuyên khoa tim ở Bắc Kinh, đối phương nhìn đề tài Kỷ Vân làm, đồng ý ký hợp đồng, như vậy bệnh viện nhận được trợ cấp, Kỷ Vân tiếp tục đề tài nghiên cứu.

      Đến khi Kỷ Vân về nước, vừa đúng lúc Đinh Phượng Lĩnh nghỉ hưu, có chuyện gì có thể đến Bắc Kinh nhậm chức, vì vậy Kỷ Vân vui mừng quay về ký kết, trước khi , Đinh Phượng Lĩnh xin nghỉ phép đưa bà quay lại Đức, ở cùng bà thời gian, Đinh Dật chưa tốt nghiệp nên thể cùng, vì vậy cười với ba mẹ: “Hai người cứ xem như hưởng tuần trăng mật lần thứ hai, con thi tốt nghiệp xong qua.”

      Rốt cuộc sau khi thi tốt nghiệp xong, Đinh Dật chuẩn bị thẳng tiến nước Đức, lần đầu tiên mình ra nước ngoài, chỉ nghĩ thôi thấy kích thích.

      Trước tiên Đinh Dật đến Bắc Kinh, Lý Bối Bối cũng chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học, lần này có thời gian cùng . Ở Bắc Kinh hai ngày liền nghe bác trai bác nên làm gì nên làm gì, ngộ nhỡ có gặp nạn cũng tìm người liên lạc giúp , nếu phải vé máy bay do ba đặt cho trước khi , sợ rằng mấy ngày nữa mới .

      Vậy mà vẫn tránh khỏi rắc rối, lúc ở Frankfort chờ đợi chuyển chuyến bay, bởi vì phải chờ thêm sáu bảy giờ, Đinh Dật lại biết phương hướng nên chỉ có thể ngồi ở phòng chờ, nhàm chán liền móc máy nghe nhạc ra nghe, nghe thấy loa thông báo chuyển cửa lên máy bay cho đến khi xếp hàng mới phát vé của mình cách nào qua được, Đinh Dật vẫn chưa xác định được tính nghiêm trọng của vấn đề.

      cho là máy bay có vấn đề, hỏi nhân viên hướng dẫn, dựa vào vốn tiếng , Đinh Dật mất cả buổi sáng mới biết đổi cửa lên máy bay.

      Lúc này mới bối rối, tại sao sân bay rộng như vậy, đất ở Frankfort rất rẻ sao? đường chạy như điên, Đinh Dật tìm được lối lên máy bay nhân viên xin lỗi máy bay cất cánh, hơn nữa lúc đó mọi người đợi rất lâu. muốn để người Trung Quốc mất thể diện, Đinh Dật tự xin lỗi, cám ơn.”Nhưng trong lòng tối sầm, họ bỏ lại như vậy, sao chờ thêm chút!

      “Đinh Dật!” Giọng nam chuẩn, lại tiếng phổ thông ràng, Đinh Dật hoài nghi mình tuyệt vọng quá nên nghe lầm rồi, thà nghiêng đầu về phía cất ra tiếng , phát thiếu niên mặt mày sáng sủa nhìn mình, mặt thể tin, nhìn thiếu niên này rất quen.

      “Đinh Dật, sao em lại ở đây, em mình sao?” Nhìn khuôn mặt cùng với quan sát hồi, Đinh Dật mới nghĩ ra, đây là bạn của trai Lý Bối Bối, người Nhật Bản tên Điền Hùng.

      Mặc dù Đinh Dật muốn cho ta biết nghe nhạc nên nghe thấy thông báo làm lỡ chuyến bay nhưng cũng thể hỏi hướng dẫn viên trước mặt ta. Mặc dù ghét Nhật Bản nhưng bây giờ xem ra cũng cần người bạn lúc này.

      Ấp a ấp úng rình huống, ngờ Điền Hùng cười chỉ quay đầu lại với người đàn ông trung niên mấy câu, sau đó đưa Đinh Dật làm thủ tục đổi vé.

      Tóm lại chuyện phức tạp như tưởng tượng, sân bay phục vụ vô cùng tốt, tốn bất kỳ phí tổn nào vẫn có thể đổi vé máy bay, vừa đúng lúc Điền Hùng cũng Berline, liền đổi vé cho cùng chuyến bay với ta, chỉ có hành lý của Đinh Dật có cách nào chuyển, có thể đến muộn mấy giờ, cũng may ba mẹ đến sân bay chờ, hành lý tới trễ cũng sao.

      Nếu như cuộc tỷ võ lần trước giúp rút ngắn khoảng cách của Điền Hùng cùng Đinh Dật đáng kể bằng lần này. Nếu như phải là Nhật Bản, Đinh Dật rất ngưỡng mộ ta, bởi vì Đinh Dật phát ta có thể lưu loát tiếng cùng tiếng Đức, cộng với tiếng Hán và tiếng Nhật, trước mắt có thể thấy ta có thể bốn thứ tiếng. Từ trước đến giờ Đinh Dật rất sùng bái người có thể được nhiều ngoại ngữ, lúc này thấy ta, nếu như phải do quốc tịch, hai mắt sáng như sao.

      Điền Hùng cùng Đinh Dật lên máy bay mới cảm thấy có gì đó đúng, ràng vé của là vé hạng thường sao đột nhiên lại thành vé thương gia? Cho dù là lần đầu xa nhà, Đinh Dật cũng tin có chuyện gì tốt, cũng thêm tiền.

      cùng còn có Inoue Quân, tạm thời ấy có chuyện phải làm, liền đem vé máy bay đổi cho em, đây là chuyến cuối cùng bay đến Berline trong ngày hôm nay, nếu như em , bác trai bác lo lắng.”

      Chẳng lẽ thể đổi được vé máy bay của nên Điền Hùng người kia đưa vé cho ? Đinh Dật suy nghĩ trong lòng nhưng hỏi nữa, dù sao hôm nay cũng nợ ta, thiếu nhiều hay ít cũng là thiếu, hỏi để làm hai người mất tự nhiên.

      Điền Hùng biết Đinh Dật đậu trường đại họ A ngành xe hơi : “ là trùng hợp, tôi cũng muốn ở Bắc Kinh nghỉ ngơi thời gian, ngẫu nhiên cũng là trường đại học A.”Đinh Dật biết ta nhận học bổng của trường đại học A tương đối bực mình, công tử Nhật Bản có thể khắp thế giới lại còn bắt mọi nơi theo chủ nghĩa xã hội, tổ quốc vĩ đại của chúng tôi, người đóng tiền thuế...... học!Chút cảm tình của Đinh Dật với ta liền biến mất.

      Điền Hùng biết tại sao tức giận để ý tới mình, ngừng chuyện:“Bây giờ em luyện công phu gì vậy? Trình độ có tiến bộ hay ?”

      Đinh Dật nghe vậy cảnh giác nhìn ta:“Chẳng lẽ muốn báo thù, hẹp hòi vậy chứ? Mẹ tôi con lớn rồi nên đánh nhau nữa.” Đùa sao, mấy năm nay ngừng học tập, rất ít có cơ hội động thủ, đừng tiến bộ, lùi là may rồi, nhìn Điền Hùng bền chắc hơn ba năm trước, cũng muốn làm mồi đưa tới miệng ta.

      Điền Hùng nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười tiếp tục đề tài này nữa, thuận tiện chuyện với về kiến thức các nơi, quả nhiên ta qua rất nhiều nơi, còn là thanh niên hay phê bình những điểm tốt của các quốc gia nữa, ra theo thời gian, tất cả mọi người đều trưởng thành.

      Ba mẹ Đinh nhận được điện thoại sớm trông mòn con mắt, lúc Kỷ Vân thấy con khỏi dang tay kéo vào lòng, Đinh Phượng Lĩnh phát Điền Hùng ở bên cạnh lại rất lễ phép chào ba mẹ Đinh, Kỷ Vân rất tò mò với cậu thanh niên giúp con mình, nhịn được hỏi thăm, Đinh Dật mới biết gia đình nhà họ Điền lại hiển hách như vậy, lần này ta tới Đức như Đinh Dật đoán là chơi mà là thay nhà họ Điền bàn việc.

      Chẳng qua ta cũng chỉ mới hai mươi tuổi, tại sao lại có lời như vậy? Nhưng mặc kệ thế nào, Đinh Dật cảm thấy người này lập tức trở nên rất xa xôi còn là người từng cùng bọn họ cưỡi ngựa đánh nhau, cuộc sống cùng giai cấp của ta phải phạm vi mà có thể hiểu được, vì vậy lập tức xa lánh, ân tình nợ ta sau này tìm cơ hội trả lại thôi. Điền Hùng quả là con người của công việc, sau khi chào hỏi ba mẹ Đinh liền cùng nhân viên tiếp đón.

      Kể từ sau khi Đinh Dật lớn lên, nhà họ Đinh ít khi có dịp chơi cùng nhau, về sau sợ rằng càng khó hơn, vì vậy cả nhà rất quý trọng thời gian này, ở Đức chơi mấy ngày, sau đó du lịch vòng.

      Ở đây Đinh Dật mới thực hiểu cái gì gọi phong cảnh như tranh vẽ, thấy được kiến trúc hoành tráng của châu Âu, Đinh Dật chợt cảm thấy kiến trúc Trung Quốc có chút quê mùa. phải nước, trong nháy mắt nhìn thấy nhà thờ đó cảm giác rung động để lại ấn tượng lớn cho , chỉ là sau đó chợt hối hận, nếu người Trung Quốc phá hư các công trình kiến trúc, nếu các kiến trúc cung đình đều có thể được bảo tồn, nhất định có thể hơn bọn họ.

      Nhất là nước Pháp hay nước Đức, đường đều là cứt chó, người đường ngửi thấy mùi lạ bởi vì ngồi chồm hổm xuống cẩn thận nghiên cứu, nguyên nhân cứt chó tại sao thối Đinh Dật vẫn chưa biết.

      Nhắc đến cứt chó lại nhớ đến đồ ăn có chút ghê tởm, Đinh Dật muốn chửi thức ăn của vài quốc gia là “Cứt chó”, nhất là cửa hàng đề tên “Đồ ăn Trung Quốc”, đắt tiền còn ngon, Đinh Dật cảm thấy lúc nấu dở nhất vẫn hơn những món kia nhiều.

      Nếu như tương lai tìm được việc vậy có thể học làm đầu bếp,Đinh Dật nghĩ thầm.
      Thức ăn của bệnh viện chỗ mẹ cũng tệ lắm, nếu ăn còn có kẹo chocolate, kẹo chocolate của Đúc danh bất hư truyền, ăn rất ngon. du lịch cùng ba mẹ rất nhiều nơi, Kỷ Vân chỉ chăm sóc chu đáo cả nhà lại còn đem theo nồi cơm điện, trứng gà, gạo, thỉnh thoảng ở khách sạn có thể làm cơm rang trứng.

      Nhiều năm sau, Đinh Dật vẫn cảm thấy tiếc nuối về chuyến du lịch đó, làm sao lại nghĩ tới món ăn, phong cảnh, văn hóa của bọn họ chứ.

      tháng sau khi về nước, kỳ thi tốt nghiệp kết thúc, tất cả mọi người suy nghĩ điền nguyện vọng, La Bình thi cũng được, định báo danh học viện ngoại ngữ, Nguyễn Thúy hình như thi tốt lắm, quyết định bảo lưu điểm thi, Đinh Dật cảm thấy rất tiếc nhưng cũng dám lắm mồm, dù sao đậu đại học là điều kiện tiên quyết.

      Đinh Dật đưa quà cho bọn họ, đến Chu Văn Bân nhịn được hỏi câu: “Tại sao lại chọn Nam Kinh?”

      Chu Văn Bân do dự chút : “Mẹ mình có bạn học ở làm ở trường đại học, mẹ muốn mình đến đó.” Ở Nam Kinh trường đó là trường số , nhất là ngành kiến trúc, tin Chu Văn Bân có thể phát triển tiền đồ.

      Nghê Ái Lan bởi vì rớt hạng nên rút khỏi lớp chuyên, sau đó tiến bộ rất nhiều, ngược lại thi vào trường nghệ thuật, bây giờ thi đậu vào học viện nghệ thuật ở Nam Kinh, với bản lĩnh của bạn ấy, môn cơ bản có khó khăn gì, cũng có thể tăng số sinh viên cho trường.

      Chỉ có Lâm Lâm là phiền toái, thi điểm cao, tuy nhiên lại muốn học đại học sư phạm, chủ nhiệm lớp cùng giáo vụ đều lắc đầu. phải năm nào cũng có người thi đậu thủ khoa, huống chi trăm năm khó gặp, khoa Văn trường Nhất Cao được dịp ngẩng cao đầu, năm nay thành tích của Lâm Lâm rất cao là vũ khí mạnh.

      Đinh Dật đem quà từ Châu Âu cho dì Kỷ Phỉ: “Dì , cháu đậu đại học rồi, phải lấy năm nghìn tệ rồi, dì làm mất hết rồi chứ?”

      bị cốc đầu cái: “Con bé chết tiệt này, xem thường dì, biết cháu tới sáng nay dì bán dùm cháu rồi, nếu còn được nhiều hơn nữa.”

      ra là có lời, Đinh Dật vui vẻ nhận sổ tiết kiệm vừa nhìn choáng váng, mẹ ơi, nhiều gấp mấy lần, cổ phiếu dễ kiếm tiền vậy sao!

      trách được Thẩm Trường Đông muốn học tài chính, Đinh Dật bắt đầu tưởng tượng Thẩm Trường Đông mặc đồng phục màu xanh làm việc ở ngân hàng, nhịn được rung mình, bây giờ đổi nguyện vọng còn kịp ?

      Đinh Dật nhịn được suy nghĩ ra bị Kỷ Phỉ cốc đầu mấy cái: “Cháu cho rằng cổ phiếu dễ kiếm lắm sao? Nhìn , thị trường chứng khoán lập tức có thể nứt toác, năm nghìn tệ dì giúp cháu đầu tư ổn định, nhưng cũng có thể mất nửa số tiền.”

      Ý tưởng ham ăn lười làm bị dì gạt bỏ, Đinh Dật vẫn vui mừng, rất nhiều chuyện có thể làm, trước khi còn hôn cháu trong lòng mấy cái.

      “Lâm Lâm, mẹ bạn sao rồi?”

      “Vẫn vậy, bệnh mãn tính, phải ngày ngày hai là có thể tốt lên được, quan trọng là phải tĩnh dưỡng.” Đinh Dật hẹn Lâm Lâm ra chuyện.

      Đinh Dật cầm sổ tiết kiệm trong tay đẩy tới, Lâm Lâm mở ra nhìn, kinh hoảng hỏi: “Nhiều tiền như vậy là có ý gì?”

      “Cứ xem như là phí cho bác tĩnh dưỡng, đây là tiền dì giúp mình kiếm được, tiền tài có nghĩa gì. Tiền học phí bạn phải lo lắng, nếu như bạn thi đậu trường đại học B, trường học cùng công ty có phần thưởng. Mình nghĩ bạn muốn thi đại học sư phạm là muốn gần ba mẹ để tiện chăm sóc phải nhưng như vậy phần thưởng ít .”

      “Học trường sư phạm tốn tiền học phí, con có thể làm trợ lý cho giảng viên, áp lực trong nhà ít hơn.”

      “Nhưng nếu bạn học trường đại học B, sau khi tốt nghiệp kiếm được nhiều hơn, lâu dài mà , có thể tìm được chỗ tốt, bạn có hỏi ba mẹ chưa? Bọn họ có đồng ý ?”

      Lâm Lâm cúi đầu: “Bọn họ để mình quyết định, mình điền nguyện vọng mà mình muốn, nên bởi vì người bệnh mà làm ảnh hưởng cuộc đời mình nhưng.......”

      “Ở đời ba mẹ đều giống nhau, số tiền này nhiều lắm, đủ để thuê người chăm sóc cho bác , ở đây bạn có bạn bè, nếu có chuyện gì mình bạn làm sao quản được. Mẹ Chín là bác sĩ, có chuyện gì cứ gọi ấy là được.” xong viết số điện thoại vào giấy cho .

      Lâm Lâm chợt ngẩng đầu nhìn Đinh Dật:“Đinh Dật, bạn nhất định phải để mình nợ cả đời sao?”

      Đinh Dật sững sờ nhìn : “ hay, bạn lấy thân báo đáp thôi.”

      xong hai người cùng cười lớn, làm cho mọi người xung quanh kinh ngạc.

      Rời khỏi tiệm kem, Lâm Lâm vừa vừa cười : “May mắn bạn phải là nam sinh, nếu biết làm sao từ chối. Ha ha sao bạn lại duyên như thế, tương lai nhất định rất đào hoa, chỉ gả cho người đàn ông tốt còn có đứa bé mập mạp! Ai u.Mình đánh lại bạn.” Hai người đùa giỡn đường, tiếng cười giòn giã động lòng người, ngay cả phiền não cũng rất nhanh chóng tan thành mây khói.

      Khi trong sân trường dán thông báo Lâm Lâm thủ khoa môn Văn thi vào trường đại học B, Đinh Dật cười toét miệng....... ra cho người khác lời khuyên cảm giác là như vậy, trong lòng thoải mái, tràn đầy cảm giác cách nào diễn tả.

      Sau khi về nhà, Đinh Dật mấy lần cầm điện thoại lên lại đặt xuống, cuối cùng quyết tâm, nhắm mắt ấn mã số, Thẩm Trường Đông cậu thi tốt nhưng điểm thấp nên lo.

      “Alo?” Giọng Thẩm Trường Đông hơi thấp, hình như tâm tình tốt lắm, Đinh Dật vội vàng hỏi: “Sao vậy?”

      thi tốt sao?”

      Đinh Dật kinh sợ, nghĩ phải an ủi cậu như thế nào, cậu tiếp: “May là thi tốt, nếu bị gọi nhập ngũ. Mới nhận được thư thông báo của M.”

      A! Ông ngoại Thẩm Trường Đông đề nghị cậu thi vào quân đội, Thẩm Trường Đông đành lòng làm phật lòng người lớn, liền đăng ký thi trường khó nhất, cũng muốn dựa vào sức mình muốn ông ngoại nhúng tay vào, ông ngoại biết thành tích của cháu tốt liền buông tay, kết quả Thẩm Trường Đông thi sát điểm, nhận được giấy báo trúng tuyển.

      Đinh Dật khen ngợi: “Thẩm Trường Đông, ngờ bạn cũng chơi trò này với người lớn, mạo hiểm như vậy bạn sợ trúng tuyển sao?”

      “Cùng lắm thi lại mấy năm, mình thi trường quân đội ở Bắc Kinh.”

      Đinh Dật chợt cảm thấy trong lòng có cảm giác khác thường, thi đại học ở Bắc Kinh, lúc này có cảm giác như hẹn nhau bỏ trốn. Nhất định gần đây đọc nhiều tiểu thuyết quá, đầu bình thường, tại sao cùng Thẩm Trường Đông phải bỏ trốn chứ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :