1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác - Dạ Tư Tĩnh (137/137)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: đè em thực khó chịu.

      kiềm lòng được lấy vật cứng rắn to lớn được bao bọc trong quần tây nhô lên kia đặt tại u cốc của Tưởng Niệm: “Ưm…”

      Cả người Tưởng Niệm bị đè đến khó chịu, toàn thân vô lực, sau khi giãy giụa có kết quả chỉ vô lực mặc đòi lấy.

      Bây giờ có gì, mất người đàn ông sâu đậm, thứ duy nhất còn lại cũng chỉ có thân thể trong sạch cùng lòng tự tôn đáng giá này, nhưng giớ phút này bị người đàn ông này ôm lấy khiến có cảm giác khó hiểu, mãnh liệt, trong lòng có chút ấm áp.

      Nhắm chặt mắt, lại mở, bình tĩnh, quan tâm! Cũng muốn quan tâm! tại cũng thể quan tâm , , là của người khác! (ý An Nguyệt Lê quá _ _!)

      Cùng là hôn, cảm giác của và An Nguyệt Lê cho lại giống nhau, Diêm Thương Tuyệt hôn, ngang ngược kiêu ngạo, mang theo vị thuốc lá nhàn nhạt, cũng như hơi thở tản ra từ người , khiến người ta khó mà kháng cự, còn nụ hôn của An Nguyệt Lê cực kì dịu dàng và đè nén, cũng khiến có loại cảm giác khó chịu nhưng lại muốn nhiều hơn này, giống như sức lực cà người bị rút cạn, còn có chút thiếu dưỡng khí, lại chỉ có thể phụ thuộc vào người đàn ông trước mắt này.

      Nhớ đến mẹ lại khiến tỉnh táo ít, ra sức giật giật, nhưng tay bị ép buộc đặt ở bên hông, chân bị liều mạng kềm chế, thực thể động đậy, nghĩ đến vừa mới chạy trốn từ miệng sói, nhưng vừa đúng lúc lại phải rơi vào miệng cọp.

      “Em…phải về.” bởi vì quấn lấy chiếc lưỡi thơm mát trong chiếc miệng nhắn của , hung hăng dày xéo vật thể của , lời , rất ràng, nhưng vẫn khiến thân thể người đàn ông cứng đờ trong nháy mắt.

      Rời khỏi môi , nhìn cánh môi mấp máy mãnh liệt của , trong mắt sáng tích đầy nước mắt, lại quật cường chịu chảy ra, lòng bị va đập mạnh phen.

      Lẽ ra chỉ muốn ‘tiểu trừng đại giới’ (trừng phạt cảnh cáo nặng), để đừng có tiền đồ như vậy, ngờ nụ hôn mà thôi, khiến trầm luân, cũng do hương vị của quá mức tuyệt đẹp, ngây ngô nhưng chút giả vờ, mềm mại- dịu dàng- thơm mát- trơn trượt khiến người ta kiềm chế được mà sa vào trong đó.

      Nếu như lời nào, lời lãnh cảm thế này, nhất định muốn tại chỗ.

      Cơ thể chưa rời khỏi, vẫn còn đè nặng, chỉ là điều chỉnh tư thế lúc, để cho khuỷu tay chống lên ghế da sang trọng, nâng đầu lên, kiềm nén dòng máu còn tuôn trào trong cơ thể, thở hỏn hển, con ngươi thâm thúy mà u ám lại chứa đựng cơn sóng dục vọng hung hăng nhìn chằm chằm , mày nhíu sâu, tựa như ngọn đồi , cánh môi phỉ bạc gợi cảm hé mở: “Trở về sao?”

      Gương mặt tuấn thể bắt bẻ ràng lên vẻ tức giận, giống như là biết quyết định của , trong lòng chỉ muốn hung hăng bóp chết , có tiền đồ!

      Người đàn ông kia cũng là cha của đứa trẻ khác rồi, sao vẫn có thể đần như vậy chứ? Trở về? trở về làm gì?

      Hay là tính toán sai lầm cũ, bằng lòng tha thứ cho ta? Cái người đàn ông phản bội !

      Nếu thực là như thế, vậy kế hoạch này đây của phải uổng công vô ích rồi à?

      tuyệt đối cho phép việc thoát khỏi quỹ đạo khống chế của , mọi thứ phải dựa theo đường thiết kế tốt của !

      Môi, rất sưng đỏ, tất cả cho cũng cho thấy ràng người đàn ông này vừa rồi đối với thô bạo bao nhiêu, tại vẫn cảm nhận được nóng bỏng đau nhứt cánh môi.

      “Em… cho em đứng lên trước.” mặt đỏ như quả đào chin muồi, hồng hồng nhạt nhạt thoáng chốc mê người.

      Nếu vật thể của Diêm Thương Tuyệt vốn mới hạ xuống lần nữa lại thức tỉnh mạnh mẽ, thân thể Diêm Thương Tuyệt ra sức gầm , lần thứ hai cúi đầu tựa vào bên tai mềm mại, khẽ thở ra hơi thở ái muội, giọng trêu chọc lòng người lại vang lên: “ xem, nó thích rồi.”

      xong thân thể lại trầm xuống, vật to lớn nhô lên lần thứ hai đặt tại bụi hoa của Tưởng Niệm, lập tức trêu chọc khiến cả người mềm nhũn: “Ừm.”

      câu, khiến Tưởng Niệm vô cùng xấu hổ, sao có thể đứng đắn như vậy?

      đè em thực khó chịu, cả người cũng còn sức, đứng lên trước được ?”

      Giãy giụa vặn vẹo cơ thể này, nào ngờ thứ gì đó ở giữa hai chân càng lúc càng lớn. càng lúc càng nóng.

      Gương mặt cũng sắp bị đốt cháy, càng đỏ bừng hơn.

      Diêm Thương Tuyệt biết bây giờ chưa phải lả lúc muốn , mà dáng vẻ lúc này của cũng đủ làm điên cuồng bất kì người người ông nào, khiến vẫn muốn hung hăng ‘thịt’ _ _! chết .

      “Cho tôi lý do nhất định phải trở về?”

      Chương 50: Mị Cơ đến An gia.

      Lý do? Lý do gì?!

      Đó là nhà của mà! về nhà cần lý do sao?

      Đôi mắt to xinh đẹp nghi hoặc chớp, cắn môi nhìn người đàn ông gần trong gan tắc này, ngũ quan tuấn nổi bật, cánh môi phỉ bạc gợi cảm giương lên thoáng nét cười xấu xa.

      rất đẹp! chỉ là hơi thở lạnh lẽo người khiến người ta dám đến gần! nhất là lúc tức giận, giận dữ, làm cho người ta ‘kinh hồn bạt vía’.

      “Bỏ qua cho người ở bên trong, được ?” cố gắng muốn đứng dậy, lại bị đè chặt lần nữa, cả giọng cũng có sức lực.

      Tượng Niệm cực kì khó hiểu, tại sao mỗi lần đối diện đều có thể đối xử lạnh nhạt vậy? phải sợ , thậm chí trốn tránh xa , , phải trở về là vì trả thù sao?

      Nhưng vẫn giống như mười trước, muốn đến gần , vẫn muốn thay cái áo khoác lạnh lùng người , thay thành cái áo khoác ấm áp.

      Nhưng càng làm cho khó hiểu chính là, vì sao đến cứu ? Sao biết ở đây? Hay là mọi thứ đều do sắp đặt?

      Liên tục hôn là vì chuyện gì?

      “Đối với những người từng tổn thương , suy cho cùng đều nhân từ?” quan tâm lúc nhìn , tìm tòi nghiên cứu trong mắt, chỉ rất nhàn nhã chà xát môi , ánh mắt mảy may ái muội.

      “Ngoại trừ ta, ai, tôi cũng có thể tha thứ.” nhớ đến nguời đàn ông kia, hận, đến báo trước, nội tâm lại đau xót!

      ràng thấy nỗi hận sâu sắc trôi giạt trong đáy mắt , hận người đàn ông vứt vợ bỏ con kia? Diêm Thương Tuyệt nhìn có thâm ý khác, nếu để gặp mặt người đàn ông kia, biết cảnh tượng câu chuyện như thế nào?

      Có lẻ đổi cách chơi đùa chút, chắc là càng thêm thú vị!

      Đứng dậy, Diêm Thương Tuyệt sữa sang lại bộ âu phục đắc tiền cùng chiếc đồng sản xuất số lượng có hạn tay, khóe môi hơi hơi giương lên, hất cằm cao ngạo lên, phát biết từ lúc nào Mị Cơ đứng bên cạnh xe: “ xử lý rồi sao?” Xem ra thực là mê muội, ngay cả Mị Cơ đến đây lúc nào, cũng phát .

      “Vâng!” Cung kính khom người, chở chỉ thị tiếp theo của chủ nhân.

      xử lý bọn họ như thế nào? Giết sao?” Nghe đối thoại giữa hai người, Tưởng Niệm vốn lúc thấy Mị Cơ liền trốn ở góc ngượng ngùng, lúc nghe thấy bọn họ chuyện liền có chút kích động.

      Sao bọn họ có thể xem thường mạng người như vậy? Cả mắt cũng chớp cái?

      Tức giận nhìn gương mặt thèm quan tâm của Diêm Thương Tuyệt, đàn ông, quả thực đáng đánh đòn! _ _!

      “Đáng chết chết, đáng phế phế.” Giọng vẫn lạnh lẽo như cũ có tí hơi ấm, cùng với người đàn ông điên cuồng trước đó quả như hai người, đàn ông bao giờ cũng ở giường mới có thể vô cùng nhiệt tình!

      “Sao có thể như vậy? bọn họ có sai cũng đáng tội chết mà!” Níu chặt lấy ống tay áo , đôi mắt như nước mùa thu tràn đầy chất vấn, sao có thể như vậy? chẳng lẻ biết giết người là phạm pháp sao? đó là phải đền mạng!

      Đền mạng!? hai chữ khiến người ta phát lạnh! nghĩ đến, nếu chết, có đau lòng khổ sở , chỉ biết giờ phút này, , lo lắng cho ! tựa như mười năm trước vậy, sợ mình ở trong đêm tối nếm thương tổn, lòng, buồn buồn có chút đau!

      Vừa nãy cũng có nghe thấy bất kì tiếng đánh nhau hay thê thảm gì mà! hay là chuyện quan hệ lúc nãy khiến nghe thấy?

      , rối loạn, mệt mỏi! bọn họ, cuối cùng vì mà xuống ‘hoàng tuyền’, lại có người vì , chết! mà người đàn ông bên cạnh này, thực là ma quỷ, ma quỷ đến từ địa ngục!

      “Chạm vào phụ nữ của tôi, sao bọn họ có thể còn sống?” Nhíu mày, cả tỏa ra loại sương mù khiến người ta sợ hãi, tựa như chuyện máu me như vậy đối với như là chuyện thường như cơm bữa.

      Đúng vậy! Tưởng Niệm là của ! cũng chỉ có thể là của , hễ muốn đụng đến phụ nữ của , vậy xuống địa ngục !

      An Nguyệt Lê! Mày cũng thế!

      Bị vẻ khát máu mặt hù sợ, Tưởng Niệm chán nản buông tay ra, sau đó vây chặt ở trước ngực, trong đầu đều là câu ‘chạm vào phụ nữ của tôi, sao bọn họ còn mạng để sống’ kia.

      Phụ nữ của ? là ai? ?

      Nở nụ cười xem thường, chỉ sợ có cái phúc này, cũng thấy ngạc nhiên.

      Lòng còn có thể chứa đưng người thứ hai sao? là người đàn ông khát máu kiêu ngạo lại ngang ngược như vậy! !!!

      “Mị Cơ, đến An gia.” Diêm Thương Tuyệt thể nhìn được dáng vẻ ‘hồn bay phách lạc’ kia của , lại vì An Nguyệt Lê? Khạc ra khói thuốc lá nhàn nhạt, tử từ nhắm hai mắt, vài chữ bật ra từ cánh môi.

      ràng đơn giản như vậy, tựa như con người , tác phong làm việc của .

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: Trong lòng, nỗi đau khó có thể .

      Em phải buông tay, Nguyệt Lê! Cảm ơn sụ che chở cẫn thận cùng tất cả thương của trong mười năm nay, em nơi xa chúc phúc , cho dù đến trăm tuổi, , vẫn là góc khuất nào đó ở trong lòng em---Tưởng Niệm.

      “Con chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Tưởng Niệm đâu? trễ thế này con bé còn đâu hả? Ai….cha con có thể ngừng uống rượu hay , đáp lại cha câu chứ.” Chất đầy gỗ trong sân, An Chí Viễn cởi trần nhìn người đàn ông uống rượu giải sấu trước mắt này, vẻ mặt bất đắc dĩ, chỉ có thể nhìn ‘hận thể rèn sắt thành thép’.

      Từ buổi chiều tên nhóc này gọi điện thoại đầu đuôi hỏi thấy Tưởng Niệm có, giọng khẽ run, cực kì sốt ruột, là ông biết chắc chắn gặp chuyện may, đến gần gần tối tên nhóc này mới mình lung la lung lay trở về, ông cảm thấy việc nghiêm trọng rồi.

      Tưởng Niệm coi như ông trông lớn lên, ông hiểu tính tình đó, từ thông minh hiểu chuyện, muốn để bất kì ai vì mà lo lắng, nếu xảy ra chuyện lớn gì, mất tích mà tiếng nào như vậy!

      Hay là xảy ra chuyện?! bé đơn độc ở bên ngoài, dáng vẻ lại động lòng người như vậy, nếu như gặp người xấu….

      Ông quả thực dám tưởng tượng, nếu xảy ra chuyện, cái nhà này liền hệt như băng tan!

      Nhìn con trai, ông biết mất tích của Tưởng Niệm có liên quan đến ! ông cũng muốn hỏi ràng, nhưng mà…

      Từ lúc về đến ngồi ở chỗ này uống rượu lời, vẻ mặt thống khổ như thế, đường đường là đàn ông bảy thước, chút nào kiên kị mà rơi ngay tại đây.

      Vài giờ, cũng chỉ có thể vòng quanh tên nhóc thối này, hỏi cái gì cũng được, bắt đầu-xoắn-xoa-chà tay, tới lui, vẻ mặt lo lắng.

      Dừng bước, suy nghĩ chút, lấy điện thoại di động từ trong túi quần đùi ra, n lâu sau đối phương mới nhận điện thoại: “Tiểu Miểu, bây giờ con qua đây chuyến….chuyện gì? Cho đến giờ Tưởng Niệm cũng chưa trở về, tên nhóc Nguyệt Lê uống rượu say mèm, alo..alo!”

      Kì quái nhìn điện thoại di động, xảy ra chuyện gì? Hình như bên kia có tiếng thứ gì đó bị đập vỡ?

      Nhìn điện thoại di động nghi hoặc khó hiểu, vẻ mặt suy tư.

      Chuyện Tưởng Niệm mất tích có thể có liên quan đến Tiểu Miểu hay ? Từ thành phố C trở về, ông cảm trong lúc đó Tiểu Miểu và An Nguyệt Lê như là xảy ra gì đó, hai người gặp mặt đều có chút được tự nhiên, càng đáng nghi chính là Tiểu Miểu luôn cố gắn trốn tránh An Nguyệt Lê, phải ấy vẫn luôn thích tên nhóc đó sao?

      Chẳng lẻ…!

      cho cha biết, thời điểm con cùng Tiểu Miểu đến thành phố C, rốt cuộc xảy ra cái gì>?” Hai tay hung hăng níu chặt lấy cổ áo An Nguyệt Lê, dùng sức nhắc đầu óc có tri giác của : “ chuyện!”

      “Con…con đánh mất ấy, thấy ấy nữa…hu hu hu..” Ý thức của An Nguyệt Lê vốn ràng lắm chỉ nhìn cha mình tức giận mà ‘đáp phi sở vấn’(hỏi đằng trả lời nẽo).

      Nhìn dáng vẻ đau lòng này của con trai mình, giống như ông năm đó! Mặc dù người sai phải ông, mà là người phụ nữ hám hư vinh kia, nhưng ông cũng trải qua đau khổ chịu nổi như vậy, người phụ nữ kia mang tất cả ánh mặt trời trong sinh mệnh của ông .

      Người phụ nữa kia vì vinh hoa phú quý mà vứt chồng bỏ con, nhớ đến cảnh lúc ấy cả căn phòng đầy hơi thở dục vọng kia, bây giờ ông nhớ đến cũng giận thôi, hận thể đem đôi nam nữ kia ăn-tươi-nuốt-sống.

      Hôm nay con trai cũng làm chuyện khiến ông nhục nhã, đương nhiên ông hiểu tâm trạng lúc ấy của Tưởng Niệm như thế nào.

      Số phận rất đùa vui, đưa vui mừng, cuối cùng bạn để ý, lúc phát , vui mừng dọa bạn giật mình!

      “Chú An! Tưởng Niệm đâu?” Tiểu Miểu gác điện thoại xong liền vội vàng chạy sang đây, bởi vì cách nhau rất gần, cho nên cũng chỉ mất vài phút, vừa vào trong sân, ngửi thấy mùi rượu cay mũi, An Nguyệt Lê ở bên rót rượu vào trong miệng.

      “Nguyệt Lê, đừng uống nữa, Tưởng Niệm đâu? tìm được Tưởng Niệm chưa?” chạy đến ngồi xổm người xuống, mày nhíu chặt, tay giựt lấy chai rượu trong tay , bi phẫn nhìn người đàn ông làm lòng tan vỡ này.
      ….

      Trong lòng, nổi đau khó có thể , lúc nào cũng như vậy, bất luận là vui hay buồn tất cả đều là vì Tưởng Niệm, nhưng lại chưa bao giờ quay đầu nhìn qua, vĩnh viễn đứng ở phía sau , vì niềm vui của mà vui mừng, vì đau khổ của đau đến chết lặng.

      Nếu có ngày cũng vì khổ sở của mà khổ sở, vì vui vẻ của mà vui vẻ, cái gì cũng thấy đủ rồi.

      Nhưng ! biết , , ! Cho dù có đứa này!

      thấy ấy nữa, đánh mất ấy, em giúp …em giúp tìm ấy về, có được ?” Nước mắt, hai dòng chảy xuống, trái tim, tan vỡ đất, đau đớn, lan khắp toàn thân.

      Đau lòng, chết tình đâu chỉ có mình , có người so với còn đau hơn!

      Mím môi, trái tim như tro tàn từ từ nhắm hai mắt, khi mở ra lần nữa kiên định: “Nguyệt Lê, đừng uống, em tìm Tưởng Niệm trở về, em quỳ gối xin tha thứ của em ấy, nếu như mất khiến sống bằng chết, vậy em tình nguyện sống bằng chết để thành toàn cho hai người, cảm giác sống bằng chết em quá hiểu , cho dù em mang theo loại cảm giác này sống đến già, chịu đựng đến già, suy nghĩ đến già, em buông tay, cam tâm tình nguyện buông tay, chỉ cần tốt!”

      Lòng, đau đến hơn được nữa, nước mắt, làm bỏng gương mặt, đè nén tình cảm dưới đáy lòng mười năm, ở giây phút này chỉ nghĩ muốn buông tay, chỉ mong hạnh phúc!

      người, chỉ cần tốt, bạn tốt, dồn hết tất cả, chỉ vì ánh mặt trời sau giữa trưa, , nụ cười ấm áp!

      lần sau cùng, An Nguyệt Lê, em bằng lòng xin đền đáp, người đàn ông lòng , ôm lần sau cùng, em cũng hối hận bản thân mình , bởi vì , em hiểu được buông tay tác thành cũng là loại hạnh phúc, tốt, em tốt.

      “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Các con ràng cho ta.” Nhìn cảnh này, vẻ mặt trải qua phong sương của An Chí Viễn tràn đầy tức giận, trong hốc mắt tràn đầy thứ gì đó ấm chưa từng xuất , lại ở giờ phút này, hoàn toàn sụp đổ.

      Hung hăng cán răng, nhìn trong ngực An Nguyệt Lê lúc, lát sau Tiểu Miểu mới mở miệng: “Đều tại con, đều tại con, là con biết xấu hổ quyến rũ Nguyệt Lê, khiến ấy trong tình huống còn ý thức phát sinh quan hệ chính đáng với con, mọi thứ, mọi thứ đều là lỗi của con, tất cả đều là lỗi của con! liên quan gì đến Nguyệt Lê, là con, là con vọng tưởng muốn làm vợ của ấy.” Tiếng kêu khóc làm người ta thương xót thôi, nhưng cố ý che giấu chuyện mang thai.

      “Vì vậy toàn bộ chuyện này bị Tưởng Niệm biết được? Vậy bé đâu?” nhìn dáng vẻ suy sụp tự trách của Tiểu Miểu, An Chí Viển đau lòng vốn muốn hung hăng cho bạt tai, lại người đa tình gặp phải người vô tình! Lại là người ‘Thần Nữ hữu tâm, Tương Vương vô mộng’.

      “Con biết em ấy đâu?” nhàng đặt đầu vai An Nguyệt Lê, xin cho phép lần sau cùng ở lại bên cạnh lưu luyến nhìn lần sau cùng.

      “Chú An.”

      Chương 52: rốt cuộc muốn khoe khoang cái gì

      “Chú An.”

      giọng nữ mềm mại đánh vỡ bầu khí đau thương ở nơi này, ba người nhìn lại, thấy Tưởng Niệm cùng người đàn ông mặc bộ âu phục, vẻ mặt mỉm cười lại có chút lạc tịch đứng ở cửa, đứng bên cạnh là người đàn ông tuấn tựa như thiên thần.

      Người đàn ông lời nào, chỉ lười biếng nhìn cảnh nửa sống nửa chết này, môi bạc chỉ hơi hơi nhếch lên, nở nụ cười băng giá lạnh lẽo, hai tay nhàn nhã đặt trong túi quần, có vẻ lười biếng, nhưng cả người vẫn tản mát ra loại cảm giác nguy hiểm khiến người ta dám đến gần.

      “Tưởng Niệm!” An Nguyệt Lê nheo mắt, ý thức mơ hồ, nhưng liếc mắt cái vẫn có thể phân biệt ra đó là người con lúc nào cũng nhớ đến, kích động chạy đến, ôm chặt lấy , tham lam hít lấy mùi hương đặc biệt của : “Em trở về, cuối cùng em cũng trở về!”

      Động tác này, khiến mắt nam nữ tại đây đau nhói, vẻ mặt Diêm Thương Tuyệt tức giận kéo lấy Tưởng Niệm bị An Nguyệt Lê ôm chặt, ôm vào lòng, ánh mắt đột nhiên trở nên tàn nhẫn ác độc, hung hăng đánh đấm vào gò má phải bên phải của An Nguyệt Lê: “Mày muốn chết!”

      “A—“

      “A---“

      Cả hai giọng nữ cùng lúc vang lên, là của Tiểu Miểu và Tưởng Niệm, nhưng An Chí Viễn chỉ nhíu mày nhìn, bởi vì ông biết có số việc ông thể quản.

      điên rồi.” giãy khỏi cái ôm của , Tưởng Niệm tức giận trừng mắt nhìn , sau đó khẩn trương nâng An Nguyệt Lê ở mặt đất dậy, đau lòng nhìn: “Nguyệt Lê, sao rồi? có chỗ nào bị thương ?”

      Tay Tiểu Miểu vốn đưa ra, lúc nhìn thấy Tưởng Niệm trong nháy mắt đó xông đến vội vàng rút tay về, đặt ở phía sau nắm chặt.

      Suýt nữa ấy quên! ấy đă muốn buông tay! Khóe miệng mấp máy tự giễu, vẻ mặt đơn.

      An Nguyệt Lê dường như bị đấm này đánh tỉnh, dùng sức lắc lắc cái đầu hoa mắt chóng mặt, nhìn người đàn ông đê tiệt trước mắt này, phải biết Tưởng Niệm ở đâu?! Bây giờ lại chẳng kiêng nể gì mà đưa Tưởng Niệm về, vì sao gạt người? mang Tưởng Niệm đâu? Nhìn cánh môi nhắn sưng đỏ vì bị chà đạp-giày vò, lửa đốt trong lòng An Nguyệt Lê càng rừng rực.

      Bước bước dài xông đến, đánh mạnh ra, ngờ bị cái nghiêng đầu đẹp mắt của Diêm Thương Tuyệt, né tránh qua, lập tức lại cho An Nguyệt Lê đấm.

      Hai người đàn ông ở tại chỗ đánh nhau, nhưng mà Diêm Thương Tuyệt vẩn chiếm được ưu thế, chỉ là Tưởng Niệm dùng toàn lực che chở cho An Nguyệt Lê, đánh đến âu phục quý giá người sớm rới xuống đất, bám đầy bụi bặm.

      “Đừng đánh nữa! các người làm gì vậy?” thấy trường mất khống chế lần thứ hai, An Chí Viễn nổi giận gầm lên tiếng.

      Quả nhiên, tất cả đều dừng tay, An Nguyệt Lê được Tưởng Niệm đỡ, mà tay ngang nhiên vòng chặc lấy thắt lưng của Tưởng Niệm, ngẩng đầu chút nào yếu kém nhìn Diêm Thương Tuyệt.

      Diêm Thương Tuyệt chỉ nhìn loạt các động tác này của cười lạnh khinh thường: “An Nguyệt Lê, tôi là phải ngu, hay đần? khiến người phụ nữ khác mang thai, lại vẫn gắt gao chiếm giữ khác, thấy thẹn với lòng? ấy còn có thể ở cùng với sao? rốt cuộc khoe khoang cái gì?”

      trận giễu cợt khiến sắc mặt An Nguyệt Lê cực kì khó coi, muốn xông lên hung hăng đánh cái tên khốn nạn khiến người ta chán ghét kia, nhưng mới về trước bước, liền bị Tưởng Niệm giữ lại, hiểu sao nhìn , nhất là lúc nhìn đến cánh môi sưng đỏ đó của , lòng cùa đau đến ‘tê tâm liệt phế’.

      Ổn định An Nguyệt Lê, mặt khẩn cầu mà lắc đầu, ý bảo đừng xúc động.

      Thực ra giờ phút này trong lòng có chút biết ơn Diêm Thương Tuyệt, chính cũng biết mở lời như thế nào, ngược lại gọn gang lưu loát giúp .

      hít sâu hơi, bàn tay mỏng manh xương chậm rãi tách bàn tay to bên hông ra: “Nguyệt Lê, ‘’ (_ _! Ca ca: Diêm Thương Tuyệt) rất đúng, chị Tiểu Miểu mang thai, nhất định phải chịu trách nhiệm, chúng ta thể trở về, được ? nhất định phải gách vác trách nhiệm.”

      Nâng mắt, nhìn An Nguyệt Lê sâu, người đàn ông này, người đàn ông cưng chiều nửa đời, cuối cùng ‘hữu duyên vô phận’.

      “Con gì?! Tiểu Miểu có cốt nhục của An Nguyệt Lê?” An Chí Viễn vốn im lặng nghe đến tin tức này hiển nhiên bị chấn động, nhìn vẻ mặt phức tạp của Tưởng Niệm.

      Nếu như thực là vậy, An Nguyệt Lê cũng chỉ có thể chịu trách nhiệm, dù sao Tiểu Miểu mang chính là cốt nhục của An Nguyệt Lê!

      “Vâng, chú An, lần này có lẻ khiến chú bận rộn, vừa phải giúp đỡ chuẩn bị hôn lễ, chưa tới lâu sau lại phải bận ẵm cháu, chú nha, sau này được phép chạy mạch ra ngoài nữa.” Tưởng Niệm qua kéo tay An Chí Viễn, cố tỏ vẻ thoải mái, nét mặt tươi cười như hoa .

      Vẻ mặt ước ao, giống như thực bắt đầu hướng đến ngày đó, nhưng biết, lòng của , rỉ máu!

      ràng nhau, cuối cùng lại bằng đạo đức tình người, buông tay tác thành, ra rất đau! rất đau!

      Nước mắt! ràng xoay tròn trong hốc mắt, nhưng trước sau dám chảy xuống, bởi vì biết, khi chảy xuống, tất cả cố gắng của liền uổng phí.

      Vì vậy, điều duy nhất có thể làm chính là, cười với bọn họ: hai người kết hôn , em rất tốt, em, chúc phúc cho hai người!

      “Ai muốn kết hôn?”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: bởi vì có tư cách có được ấy.

      “Ai muốn kết hôn?” An Nguyệt Lê nhìn Tưởng Niệm, vẻ mặt bi thương khiến người ta có chút đau lòng.

      Liếc mắt nhìn Tiểu Miểu cái, lại lạnh lùng nòi: “Kiếp này vợ của tôi chỉ có người, phải , chưa?’ _ _!

      Tiểu Miểu bối rối, đứng ngơ ngác, đôi con ngươi ngừng mở lớn, nhìn vẻ mặt chút lưu luyến nào của An Nguyệt Lê, tim nát vụn, có lẻ ngay từ thời điểm đầu nhất định đau khổ, nước mắt, theo gương mặt chảy xuống, tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, hai vai hơi co rút, liều mạng muốn khống chế cảm xúc bi thương của chính mình như thế, nhưng mà nhịn được, mọi thứ điên cuồng đến như vậy, ấy chịu đựng nổi.

      Kết quả như vậy phải ấy sớm nghĩ đến sao? vì sao bây giờ nghe chính miệng ra lại khó chịu như vậy? đây là người đàn ông ấy nửa đời sao? đây là người đàn ông vĩnh viễn dịu dịu dàng dàng sao?

      Từ khi nào bắt đầu thay đổi, trở nên lời khiến người ta thương tổn, lạnh lùng tàn nhẫn như vậy?

      Khi nào mạng sống của người ở giữa thung lũng chịu nối nhất?

      Lúc này trong đầu Tiểu Miểu đột nhiên ra những câu này, nghĩ lại tình cảnh tại, phải ấy đặt mình trong thung lũng sao?

      đừng ầm ĩ nữa được ? Tình cảnh bây giờ còn chưa sao?” Tưởng Niệm còn hơi sức nhìn vẻ mặt kiên quyết của An Nguyệt Lê, cực kì phiền não, tại sao vẫn còn bộ dạng này?

      Điều này làm cho nhớ đến người đàn ông kia, cũng chịu trách nhiệm như vậy!

      Nhìn Tiểu Miểu đau khổ, tâm trạng của Tưởng Niệm rất phức tạp, khó khăn bước đến qua ngồi xổm xuống, khẽ kéo lấy bã vai run rẫy của ấy, giọng ấm áp lời : “Đừng khóc, tốt cho đứa bé!”

      Đối với Tiểu Miểu, hận được, trước khi chuyện này chưa xảy ra, tình cảm giữa hai như chị em, huống chi nhìn thấy dáng vẻ tại của chị ấy sẻ nhớ đến mẹ, chắc chắn năm đó mẹ cũng bất lực, bi thương như vậy?

      “Thực xin lỗi! thực xin lỗi Tưởng Niệm, thực xin lỗi, thực xin lỗi,…” Ôm chặt Tưởng Niệm, nước mắt rơi như mưa.

      Lúc này ấy biết phải biểu đạt áy náy trong lòng với Tưởng Niệm như thế nào, từ lúc Tưởng Niệm 8 tuổi chuyển đến đây, lần đầu bọn họ gặp như quen, vì vậy cho dù chính mình cũng rất thích An Nguyệt Lê, nhưng bọn họ ở cùng nhau có thể hạnh phúc, ấy vẫn bằng lòng chúc phúc cho bọn họ! nhưng mà vì sai lại sảy ra chuyện như thế này!?

      “Chị Tiểu Miểu, cần xin lỗi, chị cũng có lỗi với em, có lẽ mọi chuyện mọi người, trời cao sớm định(an bài, sắp xếp) trước, chúng ta cũng thể tránh được mà, khiến chúng ta nên bỏ xuống bỏ xuống, nên quên quên , đoạn đường sau này vẫn phải tiếp tục , phải sao? vì đứa bé, chị cũng cần phải tốt!” nhàng vỗ về phía sau lưng Tiểu Miểu, mới phát , ra ấy cũng có kiên cường như thường ngày, ra, ấy rất yếu ớt!

      Từ , bọn cùng nhau đến trường, cùng nhau vào lớp, cùng nhau tan học, lại cùng nhau nhận thư tình, cũng cùng nhau từ chối bất kì người nào theo đuổi, cuối cùng lại cùng nhau thích người đàn ông luôn luôn che chở bọn .

      Lúc Nguyệt Lê có ở bên cạnh , lúc nào chị Tiểu Miểu cũng bảo vệ , vì , đánh nhau với nam sinh, vì , đánh nhau với nữ sinh, cuối cùng dù thương tích đầy mình, vẫn nắm tay , với : sao rồi! sau này chị bảo kê em, nếu có ai dám bắt nạt em, chị liền đánh cho nó về nhà kiếm mẹ!

      Vì vậy đối tốt với ấy! tình bạn của bọn vì như vậy liền thay đổi, cũng tin tưởng Tiểu Miểu phải loại con có tâm kế, có dáng vẻ khinh người mà quyến rũ Nguyệt Lê như vậy, đây chỉ là ý trời trêu người!

      Bi thương, vẫn còn tiếp tục khóc thút thít, An Nguyệt Lê tâm tình phức tạp nhìn, rất muốn ôm Tưởng Niệm vào ngực, với , tin tưởng , làm mọi thứ này qua , nhưng còn Tiểu Miểu? làm thế nào?

      An Nguyệt Lê rất mâu thuẫn, mặt thể bỏ được Tưởng Niệm, mặt khác lại đành lòng tổn thương Tiểu Miểu và đứa bé, đối với Tiểu Miểu có tình , nhưng mà đó là trách nhiệm! người đàn ông phải có trách nhiệm! thể nào lựa chọn.

      Mà Diêm Thương Tuyệt có dáng vẻ chuyện liên quan đến mình, chỉ thản nhiên nhìn, tất cả chuyện này là trong dự liệu của , tin rằng rất nhanh, việc càng thêm đặc sắc!

      An Nguyệt Lê, tốt nhất nên sống khỏe, để sau đó tận hưởng hết thảy mọi thứ tôi dành cho các người!

      “Nguyệt Lê, kết hôn ! Kết hôn với Tiểu Miểu !” An Chí Viễn già nhìn xéo qua An Nguyệt Lê, trong mắt đều là khẩn cầu.

      Ông già rồi, hiển nhiên hi vọng con cháu đầy nhà, hi vọng mỗi người trong nhà bình bình an an, Tưởng Niệm được làm con dâu ông, là nhà bọn họ có cái phúc.

      Bây giờ Tiểu Miểu mang thai, là cốt nhục của An gia, sao ông còn có thể thờ ơ, ông chỉ muốn tiểu bối của bọn họ an an khang khang!

      Thân thể An Nguyệt Lê lung lay cái, hai mắt đẫm lệ quay đầu nhìn người con trước mắt này càng lúc càng , giọng có chút nghẹn ngào: “Vì sao? vì sao phải kết hôn với ấy, chì muốn cưới em thôi!”

      Cảm xúc có phần kích động, ra sức nắm lấy bả vai gấy yếu của Tưởng Niệm, tựa như phát điên mà lay lay : “Em có biết , rất đau lòng? hi vọng cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng đều đứng bên cạnh , cùng , chúng ta cùng nhau đối mặt, cuối cùng là cái gì khiến giữa chúng ta trở nên như vậy rồi hả?”

      “Bởi vì có tư cách có được ấy.”


      Chương 54: người phải buông ấy ra là .

      “Bởi vì có tư cách có được ấy.”

      Thanh mạnh mẽ, từng câu từng chữ lộ vẻ châm chọc, hay tay của Diêm Thương Tuyệt đặt trong túi quần, vô cùng nhàn rỗi nhìn An Nguyệt Lê tức giận trừng mắt với .

      “Theo ra ngoài, chúng ta chuyện.” ném cái liếc mắt cho Diêm Thương Tuyệt hung hăng càn quấy rất đáng đánh đòn, lập tức kéo Tưởng Niệm.

      “Nguyệt Lê, con muốn đâu.” Giọng An Chí Viễn vang lên đúng lúc, vẻ mặt tức giận.

      để ý đến bất kì ai, An Nguyệt Lê chỉ lôi kéo mạnh cánh tay của Tưởng Niệm, ra ngoài, nhưng lúc đó lối lại ở bên cạnh Diêm Thương Tuyệt, đôi tay hung hăng ra sức giữ lại bả vai , giọng lạnh lùng từ bên cạnh truyền đến: “Buông ấy ra.”

      ?!” cổ tay bị An Nguyệt Lê ghì chặt có phần đau, mày nhíu sâu, nhìn Diêm Thương Tuyệt nguyên nhân.

      “Người phải buông ấy ra là , đừng cho rằng tôi biết muốn làm gì? Tôi đề tổn thương ấy!” Phẩn nộ đẩy Diêm Thương Tuyệt ra, tức giận trừng mắt .

      Thấy hai người ‘tranh phong’(tranh giành trước) đối nhau, Tưởng Niệm có chút nóng lòng, chỉ sợ tình cảnh vừa rồi lại tái diễn, đành phải nhìn Diêm Thương Tuyệt cầu khẩn, vâng vâng : “, em cần phải chuyện tốt với ấy, em nhanh chóng quay về.”

      Cố hết sức khôi phục điểm nhảy lên trong lòng này, đè nén cơn tức giận, nhíu mày nhìn Tưởng Niệm, giọng dịu dàng chưa từng có: “Tôi chờ em.”

      Ba chữ đơn giản, giọng mê người, bề ngoài tuấn, nụ cười yếu ớt mê hoặc khiến Tưởng Niệm đờ đẫn trong chốc lát, nơi mềm mại sâu nhất trong lòng được sưởi ấm phen, ra vài chữ đơn giản cũng có hương vị ấm áp, , vẫn là người ngoài miệng luôn ghét , nhưng thay đắp kín chăn lúc đêm khuya, ở lúc bị bắt nạt, dốc sức bảo vệ !

      Còn chưa kịp trả lời , liền bị an Nguyệt Lê kéo .

      Nhìn hai người dần dần biến mất trong đêm tối, trong lòng người ở đây ‘ngũ vị hỗn tạp’, ai cũng biết, tình cảm của bọn họ còn có thể tiếp tục hay , có phải có thể làm được nên quên quên , nên có được có được hay …..

      Trăng, treo cao bầu trời, khiến mảnh đất phủ tầng màu bạc, cảm giác dịu dàng lại bí khiến người ta lưu luyến, tìm kiếm, phài Nguyệt Nhi(trăng non) là người mẹ có tấm lòng hiền lành, là dễ dàng cảm động sao? vì sao hôm sao, nhìn thấy cảnh khiến lòng người tan nát này, nàng, chút cảm động.

      Bở biển, gió rất nhàng, làm cho người ta dễ dàng bình tĩnh, nhìn bãi biển đối diện và làn sóng gợn lên vòng lại vòng, trong con ngươi Tưởng Niệm có thêm phần ảm đạm và thương cảm.

      muốn quên trước kia, dốc sức hết thảy vì tương lai, người bên cạnh còn thuộc về nữa, cười chúc phúc cho ấy, chúc họ được hạnh phúc, hạnh phúc so với bản thân mình!

      “Đừng rời khỏi !” An Nguyệt Lê ôm chặt Tưởng Niệm vào lòng, trong giọng đều là khẩn cầu, cảm thấy ràng lúc này ở trong ngực , nhưng lại khiến có cảm giác chân thực như thế, sợ, hoảng hốt, bất an!

      thể quay lại được, Nguyệt Lê mọi thứ thể quay lại được.” Giọng tựa như truyền đến từ nơi rất xa, như có như , mờ mờ ảo ảo.

      Giờ phút này, Tưởng Niệm có giãy giụa, chỉ để mặc ôm, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ cường tráng của , trong mắt tràn ngập bình tĩnh.

      Nguyệt Lê, đêm nay là đêm cuối cùng em dựa vào trong lòng , tham lam hít lấy mùi hương của , nhưng mà em vẫn quên , em đặt dưới đáy lòng, nơi sâu nhất sâu nhất, cất giấu cả đời!

      , chỉ cần em đồng ý, vì em vứt bỏ mọi thứ.” Nước mắt trong mắt của người đàn ông, từ gương mặt ngấm vào trong sợi tóc của người con , ôm chặt lấy , thể mất .

      câu , khiến Tưởng Niệm lạnh từ đầu đến chân, ra sức thoát khỏi , ngước mắt, nước mắt sớm ướt đẫm gương mặt trắng nõn trơn mềm của , nhìn chằm chằm : “An Nguyệt Lê! Đừng làm cho em xem thường , em muốn , muốn giống như người đàn ông kia, có trách nhiệm được !” tiếng gầm , lòng An Nguyệt Lê nhoi nhói, cùng tổn thương chính mình.

      Ánh mắt An Nguyệt Lê tinh thông nhìn Tưởng Niệm chưa bao giờ tức giận, trái tim, máu bắt đầu tràn ra, hoa hồng diễm như lửa nở đầy dưới dáy lòng, , chon vùi tình của chính mình.

      Đau đớn nhắm hai mắt, mím môi, hồn bay phách lạc mà phe phẩy cái đầu mơ màng căng trướng khàn giọng như thế, vô cùng đau đớn như thế, tiếng hét lớn đau đớn xâm nhập vào nội tâm như thế.

      “Kết thúc , Nguyệt Lê, được giữ lại nên giữ lại, nên bay bay , có những thứ hư hỏng, trở lại như lúc ban đầu!

      “Còn em sao? em quên được sao?”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 55: Cây nở hoa

      “Còn em sao? em quên được sao?” giọng An Nguyệt Lê có chút nghẹn ngào, ra sức đè nén bi thương lại vẫn lộ ra như thế.

      Quên được sao?! . quên, nhớ kỹ, nhớ kỹ lúc ở tuổi trưởng thành đó, có người đàn ông như thế vì bỏ ra hết thảy, lòng dạ , cho dù được sống cùng nhau sao? , nhất định phải luôn ở cùng nhau.

      “Em quên, quên sạch , bởi vì bây giờ cần phải em, phải em!”

      Hít sau hơi, lau hết nước mắt có hơi nong nóng mặt, nhìn An Nguyệt Lê thất thần tiếp tục lời thành khẩn: “ Nguyệt Lê, chị Tiểu Miểu mang thai, là đứa bé của ! bảo chị ấy làm gì bây giờ, bỏ đứa bé? Ha ha..” xong, nở nụ cười tàn nhẫn, vẻ mặt khinh thường nhìn An Nguyệt Lê.

      “Đó là người phụ nữ của ! Là đứa con của ! Chẳng lẻ muốn đứa bé của lớn lên giống em bị người ta chỉ tay năm ngón, vẻ mặt khinh thường gọi ‘đồ con hoang’, An Nguyệt Lê, đừng giống như người đàn ông kia khiến em oán hận suốt đời!”

      câu sau cùng, dùng hết toàn bộ sức lực cả người gào to ra, bao giờ cũng cần dùng lời để tổn thương người ta, mới có thể khiến người ta dễ dàng quên , ra tình , cho dù là mất hay có được đều rất đau khổ!

      An Nguyệt Lê biết, người đàn ông kia là nỗi đau trong lòng , đối mặt với vẻ khóc lóc kể lể của , thế mà còn lời để , chẳng lẻ toàn bộ này đều thành kết cục định? và Tiểu Miểu kết hôn, buông tha cho Tưởng Niệm?!

      làm được! đó là lòng dạ mười năm! Trời biết, muốn buông tha, là chuyện khó khăn biết nhường nào! phải bù đắp như thế nào đây? Vì sao bọn họ đến bước đường như thế này?

      Ngây ngốc sững sờ tại chỗ, chẳng quan tâm đến nước mắt thấm ướt vạt áo, mi tâm nhíu chặt lại, trong lòng nghĩ rằng, chẳng lẻ để Tiểu Miểu bỏ đứa bé, hay là, để con trở thành ‘nghiệt chủng’ cha?

      , Tưởng Niệm khinh thường , lương tâm cũng chịu được đạo đức lên án, nhưng mà, khó, muốn buông ra, rất khó! Trái tim thương tích đầy mình kia của sắp hít thở rồi.

      Thấy An Nguyệt Lê có vẻ động tâm, Tưởng Niệm liều mạng ra sức dè nén dòng máu đau đớn cuồn cuộn trong lòng, đến cạnh , hai tay nắm lấy cánh tay , rất thành khẩn mà nhín cầu: “ Nguyệt Lê, bây giờ có trách nhiệm cần phải gánh vác của , từ nay về sau người xuất trong cuộc đời của , người cần phải quý trọng còn là em nữa, vì thế, em xin , van , cầu , phải thương chị Tiểu Miểu, quý trọng những thứ có ở tại, buông bỏ quá khứ, , vẫn là người trai tôn kính trong lòng em như trước.”

      xong, xoay người muốn rời , sợ nếu rời , kiềm chế nổi, có trời biết, lúc những lời này, trái tim giống như bị đặt trong biển lửa, khiến càng thêm đau đớn thôi.

      “Làm sao để cho gặp em
      Ở thời điểm em xinh đẹp nhất
      Về điều này
      Em cầu xin trước đức Phật năm trăm năm
      Cầu đức Phật để chúng ta kết đoạn duyên trần
      Phật vì vậy hóa em thành thân cây
      Sinh trưởng ở bên đường cần phải qua
      Dưới ánh mặt trời
      Cẩn thận nở đầy hoa
      Mỗi đóa là niềm hi vọng của em ở kiếp trước
      Lúc đến gần
      Xin lắng nghe
      run rẩy của chiếc lá ấy
      Là nhiệt huyến của đợi chờ trong em
      Mà lúc chú ý bước qua
      ở phía sau rơi xuống
      phải là đóa hoa
      mà là trái tim tàn lụi của em.” (_ _! bựa ấy)

      Thấy cuối cùng vẫn cứu vãng được, cuối cùng vẫn mất , An Nguyệt Lê lẩm nhẩm sâu, từng từ từng cữ, nghe được lòng người tan nát.

      Tưởng Niệm vừa mới mở bước chân, phía sau nghe đoạn câu thơ này, dừng lại chốc lát, liều mạng cắn chặt cánh môi, bất chấp vết máu xuất , vẫn kiên định như trước, bởi vì sợ ở lại thêm giây nữa, liền thực được.

      Ở đời, bạn chăm chỉ cầu duyên (tình duyên, duyên phân), có lẻ đến suốt cuộc đời cũng đến, mà bạn chưa từng chờ đợi duyên phân ngược lại ở lúc bạn hờ hững yên lặng mà tình cở tìm thấy. ( _ _! Theo tình tình chạy, đuổi tình tình theo)

      thứ tình cảm cho dù suốt đời bạn có được, bạn cũng có quyền dặt trong đáy lòng mà lưu luyến cả đời.


      Chương 56: Em thực nhớ ra tôi

      “Thực ra em sớm nên biết , dịu dàng của loại khoan dung (thương hại), nhưng em làm thế nào cũng học được, làm sao bị lưới tình vây quanh, ra em sớm nên tạm biệt, sụ dịu dàng của cùng khoan dung của , nhưng em vẫn dắm chìm sâu….. bao giò có thể thay đổi bất cứ gì nữa, trái tim tan vỡ của em cũng liền lại được.”

      Trong tai truyền đến giọng hát từ tính Asan hơi tang thương đồng thời lại thiếu dịu dàng, Tưởng Niệm nghe bài hát, cuộn mình ở đầu giường, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, nghe giai điệu thương cảm, hiểu sao mặt lại có nước mắt, có lẻ từ lần trước ở bờ biển trở về, khóc suốt cả ngày đêm, nên khô cạn rồi.

      Từ bờ biển trở về, phát Diêm Thương Tuyệt rời , Tiểu Miểu và chú An còn chờ bọn họ, chỉ hờ hững để chú An chon ngày tốt, để cho An Nguyệt Lê và Tiểu Miểu nhanh chóng kết hôn, dĩ nhiên bọn họ cực kì kinh ngạc, cũng tiếp, bỏ chạy vào trong phòng, đóng cửa khóc lớn lúc, biết, chính tay chôn cất hạnh phúc của .

      Hôn của An Nguyệt Lê và Tiểu Miểu cuối cùng cũng quyết định, trước đó Tiểu Miểu cũng đồng ý, luôn miệng muốn bỏ đứa bé, thái độ kiên quyết làm người ta đau lòng, Tưởng Niệm biết ấy muốn thành toàn cho An Nguyệt Lê, sau đó An Chí Viễn mang tin tức Tiểu Miểu có thai với dì Thu, sau khi dì Thu khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ, Tiểu Miểu mới đồng ý.

      Thực ra Tiểu Miểu cũng khờ, vì người đàn ông ấy, lại bằng lòng hi sinh nhiều như vậy, thực đáng sao?

      Đáng buồn cười chính là có bao nhiêu người thế giới ở trong tình tỉnh táo? Bản thân biết đau, lại vẫn muốn tiếp tục tiến về phía trước, biết muốn, lại vẫn ép buộc chính mình học cách buông tha, biết thuộc về mình, lại vẫn muốn tận lực tranh thủ…

      An Nguyệt Lê còn nụ cười dịu dàng ấm áp như thường ngày nữa, cằm mọc ra ít râu ria, cực kì suy sụp, bây giờ going như con rối búp bê, mặc cho người ta chi phối, hôm qua bị chú An kêu đưa thiệp mời, hôm nay bị dì Thu kêu thử áo cưới.

      tựa như có xác hồn còn cảm giác, có lẻ, tình chết, tình cảm cũng chết lặng rồi! mất , thế giới của hoàn toàn là màu xám rồi.

      Bỏ tai nghe điện thoại xuống, xoa xoa ánh mắt thấy đau, Tưởng Niệm xuống giường đến trước của sổ, nhìn bầu trời vẫn sáng trong như trước, mây trắng vẫn êm dịu như thế, gió vẫn tự nhiên như thế.

      Cũng may, thế giới của mình có mất màu sắc, Nguyệt Lê, em thả ở giữa lòng em, từ từ nhớ lại.

      Ngày kia, ngày kia bọn họ phải kết hôn rồi, tất cả từng của đều qua, tương lai của được tham gia, tương lai của , cũng .

      Nhưng mà mất , còn có hạnh phúc sao?

      Tùy ý nhìn lại phát ở cửa lớn biết từ lúc nào có thêm chiếc xe Aston • Martin, cực kì đẹp mắt, ít người tụ tập xung quanh.

      Tưởng Niệm có chút nghi hoặc, nhíu mày khó hiểu nhìn, ai mà kiêu ngạo như vậy, lái chiếc xe sang trọng đến nơi này? ?

      Ngay sau đó cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người đàn ông trong xe liếc mắt cái liền nhìn thấy Tưởng Niệm ở chỗ tầng 2, đối diện với , khóe miệng gợn lên nụ cười mê hoặc lòng người, bông tai kim cương màu lam ở bên tai phải phát ra ánh sáng đẹp mắt dưới mặt trời, cực kì chói mắt, người đàn ông đưa ngón trỏ về phía Tưởng Niệm, hơi hơi phác họa, như là xin mời.

      Ngơ ngác nhìn người đàn ông đẹp như nghiệt này, Tưởng Niệm khó hiểu, ta gọi mình? biết nha!

      Tưởng Niệm cũng đưa ngón trỏ ra, đôi mắt sáng trợn to, chỉ vào chính mình, ý là ‘tôi?’

      Nhìn hai tay của người đàn ông ghé vào trước cửa sổ xe, cười mị hoặc gật gật đầu, vẻ mặt nhàn rỗi nhìn mình.

      mặt bất giác hơi đỏ ửng, thở hơi, xoay người đến cửa, biết vì sao cảm thấy người đàn ông này có hơi quen, cảm thấy hằn phải người xấu.

      Người đàn ông thấy Tưởng Niệm gật đầu đồng ý, có chút vui sướng khó nén, tình cảm khó nên lời lại nảy sinh trong lòng, vẻ mặt chờ mong nhìn cửa, lúc liền thấy Tưởng Niệm mặc áo trắng, chiếc quần jean ngắn đơn giản giản dị, buột tóc đuôi ngựa, đỏ mặt phác phác về phía này, , vẫn giống như mười năm trước, chỉ cần liếc mắt nhìn là khiến người ta mê luyến đến tột cùng.

      Trái tim, kích động như tiểu nam sinh lần đầu , kích động, khát khao, rối rắm…. thể chờ đợi.

      là..?” Trong lúc người đàn ông hết sức sửng sờ, Tưởng Niệm ở trước xe, hơi hơi gật đầu, vẻ mặt thân thiện nhìn người đàn ông.

      Người đàn ông lời nào, chỉ là nhin thưởng thức, hoàn toàn quan tâm đến vẻ mặt có hơi khó xử của Tưởng Niệm, hai người, người ở trong xe, người ở ngoài xe, cứ như vậy nhìn nhau, mặc dù Tưởng Niệm có chút xấu hổ, nhưng thực cảm thấy rằng, gặp qua người đàn ông này ở đâu đó, cho nên nhìn nhớ lại.

      Người dân càng ngày càng tập trung nhiều ở xung quanh chỗ này, bao quanh hai người.

      “Tưởng Niệm, con quen người có tiền này à?”

      “Qa! Chiếc xe đẹp nha, Tưởng Niệm rất giỏi nha, soái ca lần trước cũng chiếc sang trọng, cũng là quen em sao?”

      Mọi người nhìn chiếc xe xuất sắc chảy nước bọt, nhịn được dò hỏi Tưởng Niệm.

      Cũng khó trách bọn họ lại hỏi như vậy, từ lúc Tưởng Niệm xuất , người đàn ông này liền nhìn thẳng , tròng mắt cũng sắp lọt ra, người biết còn tưởng rằng soái ca này từ trong núi ra ngoài, kiềm chế mà nhìn chằm chằm nữ sinh, mặt dù nữ sinh này rất xinh đẹp, nhưng cũng thể giống như chưa từng thấy qua con như vậy chứ!

      Tưởng Niệm cũng bị làm cho chẳng biết làm sao, gọi xuống nhưng mà chỉ ngây ngốc nhìn , lời nào cũng có xuống xe, làm hại cổ của nghiêng đến phát đau: “Hoặc là xuống, hoặc là chuyện, nếu tôi đây.”

      “Em nhớ ra tôi sao?”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57: Chú

      “Sao biết tên tôi?! Nhìn rất quen mắt, chúng ta từng gặp nhau đúng ?” Giọng như chuông bạc vang lên rất ngạc nhiên, đôi mắt sáng ngời nhìn người đàn ông làm điên đảo chúng sinh ở trước mắt này.

      Tưởng Niệm dường như càng lúc càng khẳng định chính là , trong trí nhớ cũng có dáng vẻ nghiệt như vậy, cười rộ lên cũng mị như vậy, , vẫn giống mười năm trước, vẫn thích cười như thế, , 35 tuổi rồi!

      Nhớ vào ngày chôn cất vợ chồng Diêm gia, trốn ở phía sau cái cây lớn hết sức đau lòng, mồ hôi nước mắt ướt đẫm mặt, hi vọng có thể ra bái tế bọn họ, nhưng cho phép, sợ nhìn thấy con ngươi mang theo vị máu của , cho nên chỉ có thể trốn ở dưới tán cây, nhìn xa xa, áo bông đen ướt chèm nhẹp dính ở lưng.

      còn nhớ mặt trời ngày đó rất lớn, cho dù ở dưới bóng cây nữa, mặc cho ánh nắng mặt trời gay gắt chiếu xuống , đầu rất căng, tầm mắt cũng bắt đầu ràng, ngay lúc sắp mất ý thức, ‘chú’ đưa cho bánh ngọt người tuyết, còn lại còn rất dịu dàng rất dịu dàng thay lau mồ hôi, sử dụng giọng rất êm tai với ‘em trốn ở chỗ mát mẻ trước, chờ cậu ta , đến tìm em.’

      đến tìm em…. đến tìm em…vài chữ đơn giản đối với lúc đau khổ tuyệt vọng này, có vẻ êm tai như thế, lại cảm nhận được hóa ra, còn có thể được người khác ghi nhớ trong tim, cho rằng Diêm ba qua đời, còn ai thương như mẹ nữa rồi, dịu dàng nhìn , những lời biểu lộ ra quan tâm.

      Ngay lúc đó rất cảm động, nhận kem, rất nghe lời mà nhìn người ‘chú’ này gật đầu, sau đó mình trốn trong đình nghỉ mát ở phía sau công viên tưởng niệm, mặc dù có xuất , nhưng vần nhớ như trước, ở tại lúc cần quan tâm, , từng xuất .

      Suy nghĩ của người đàn ông dường như trôi dạt rất xa, giống như nhìn thấy bé trốn ở dưới bóng cây, nước mắt đầy mặt kia, bé trong ánh mắt tràn đầy hi vọng kia.

      là người chú đưa kem cho tôi năm đó?” đầu càng thấp hơn chút, nhìn thẳng , trong mắt có thêm phần vui sướng, là vui vẻ nhìn .

      Chú! Năm nay vỏn vẹn cũng chừng 35,6 tuổi mà thôi, thế nào ở trong miệng lại thành chú? Người đàn ông nhất thời có loại cảm giác ngã xuống đất hộc máu bỏ mạng, nhịn được khinh bỉ Tưởng Niệm phen, lập tức mở cửa xe phong cách ra, toàn thân nhàn nhã xuống xe, cực kì buồn bực đứng trước mặt Tưởng Niệm, chỉnh trang dáng vẻ lúc, hắt giọng cái, bất cần đời nhìn Tưởng Niệm: “Chú!? Em có từng gặp qua chú tuấn, dáng vẻ bất phàm như vậy? em có từng gặp qua chú trẻ tuổi ăn mặc thời thượng(mode) như vậy? em có từng gặp qua chú mở cửa xe thể thao chạy khắp thế giới như vậy?” xong, còn trẻ con mà tát cái đắp lên mui xe sang trọng.

      Tưởng Niệm bị chận á khẩu trả lời được, vô tội chớp chớp con người như nước, môi đỏ mọng khẽ nhấp lúc, lại sợ hãi mà mở miệng : “Nhưng hẳn là 36 tuổi rồi, tôi mới 18, là tôi phải kêu chú mà! chẳng lả kêu ?”

      Tô Xích Cảnh thề, chưa bao giờ nghĩ muốn như lúc này, tức muốn bóp người, hai tay nắm chặt, cả người đều run lên, ra sức nhắm chặt mắt, lại mở, nhìn co dường như rất hợp tình hợp lý này, đột nhiên đưa ra ngón tay, từ từ đến gần , giọng từ tính vang lên bên tai : “ em, tình cảm kem năm đó chưa đền đáp còn chưa tính, còn bôi nhọ (làm mất hình tượng) tôi như vậy, em muốn chết sao.”

      Bên tai vang lên giọng êm êm dịu dịu rất là dễ nghe, ngoại trừ An Nguyệt Lê và , chưa bao giờ tiếp cận bất kì ai gần quá như vậy, mặt càng đỏ hơn, chỉ biết rụt cổ lui về phía sau, mắt thấy chân sắp phải dẫm xuống cục đá nhô lên mặt đất, Tô Xích Cảnh dùng sức kéo cái, Tưởng Niệm lập tức va mạnh vào lồng ngực cường tráng của , phát ra tiếng ‘a’.

      Xunh quanh rất đúng lúc vang lên tràn tiếng sụt sịt, mọi ngươi được nhàn rỗi nhìn đôi trai tài sắc, sớm quên, này, là người trong lòng tên nhóc của An gia.

      “Chú!” thấy ôm chặt mình buông, ánh mặt còn phát ra ánh sáng khó mà giải thích, Tưởng Niệm giãy giụa lại bị vòng chặt lấy thân thể, có chút xấu hổ tức giận trừng mắt .

      Thấy mặc kệ động đậy, liền gầm tiếng: “Tô Xích Cảnh.”

      Ba chữ kia kêu ra từ trong miệng , Tô Xích Cảnh có loại cảm giác được giải nhất, hai mắt chợt xuất tình cảm khó nên lời, cảm thấy thân thể khẽ nhàng, tựa như đặt mình trong đám mây.

      Ngay lúc như vào trong cõi thần tiên, người trong ngực ngã vào vòng ôm khác, mà , bị người ta níu chặt lấy cổ áo.

      “Này, đừng đánh!”


      Chương 58: Chỉ muốn rời khỏi đây.

      “Này, đừng đánh!” Hơi thở quen thuộc phả vào mặt, đôi tay cường tráng mạnh mẽ vòng chặt lấy thắt lưng nhắn yếu ớt của Tưởng Niệm. Quay đầu chăm chú nhìn gương mặt tuấn gần trong gang tấc sâu. Khi thấy An Nguyệt Lê tức giận đến xanh mặt vung quả đấm về hướng Tô Xích Cảnh khỏi hoảng hốt kêu to.

      Lúc Tưởng Niệm dùng hết sức hét lên, Tô Xích Cảnh lấy lại tinh thần, đối diện với cú đấm bất ngờ. ta có học qua ít võ thuật căn bản nên khéo léo tránh được, muốn trả đòn thấy người đến----An Nguyệt Lê.

      Thử đồ cưới với Tiểu Miểu xong, liền vội vàng trở về, chỉ vì muốn biết có ổn hay . Mấy ngày nay nhìn giống như có tâm gì đó, biết, cố vờ vui vẻ chỉ để che mắt . Vì muốn thành toàn cho gượng cười, nhưng trong lòng nhất định đau khổ muốn chết. rất nhớ , rất nhớ.

      quan tâm đến Tiểu Miểu có mang, vội vàng lái xe trở về, lại phát đám người vây kín cửa. vốn để ý, bởi vì lúc này chỉ muốn gặp khiến xấu hổ với cả đời, chỉ muốn nhìn chút mà thôi. Bởi vì bây giờ thể hứa hẹn với bất kỳ điều gì, cũng thể cho hạnh phúc mà muốn.

      Ngay lúc chuẩn bị vào tìm , lại nghe thấy giọng vừa tức giận vừa bất đắc dĩ truyền đến từ trong đám người phía sau ‘Tô Xích Cảnh’,

      hoàn toàn chấn động, đó là giọng của Tưởng Niệm!

      Đẩy đám người ra lại thấy người đàn ông ôm chặt lấy . Lửa giận bừng bừng bốc lên, sải bước tới, kéo Tưởng Niệm bị Tô Xích Cảnh ôm chặt trong lòng. Nhìn người mình nhung nhớ lâu, hôm nay có thể ôm lấy , cảm giác chân như thế, phải cảnh trong mơ cũng phải tưởng tượng, trái tim vốn dĩ hóa thành tro tàn lại bùng cháy.

      Phẫn nộ nhìn người đàn ông sang trọng kia, An Nguyệt Lê đột nhiên cảm thấy ruột gan sôi trào, hiểu vì sao mổi lần thấy ta, bản thân chỉ muốn lao đến muốn bóp chết ta!

      “Ôi, là cậu sao?! Sao rằng thế?” Nhìn An Nguyệt Lê nổi giận đến cực điềm, Tô Xích Cảnh dựa vào chiếc xe thể thao bên cạnh. Hai cánh tay vòng trước ngực, dáng vẻ nhàn nhã rất đáng đánh đòn, nở nụ cười xấu xa vô lại nhìn An Nguyệt Lê và buồn bã nằm gọn trong vòng tay .

      Tưởng Niệm tỉnh lại từ lúc bị ôm, vội vàng giãy khỏi vòng tay của An Nguyệt Lê, bối rối vuốt vuốt trán, ánh mắt đảo quanh vòng.

      Vẫn là mùi hương mà quen thuộc, vẩn là lồng ngực khiến cảm thấy an toàn, nhưng mà lồng ngực đó còn thuộc về nữa.

      Cảm nhận được cái nhìn nồng cháy của An Nguyệt Lê, Tưởng Niệm nghẹn họng, bất an đứng nguyên tại chỗ.

      “Tưởng Niệm, mời tôi vào uống ly trà sao?” Thấy bầu khí xấu hổ đến cực điểm, Tô Xích Cảnh mở miệng đầu tiên, vẫn bày ra bộ dạng náo nhiệt.

      được.”

      “Được.”

      Hai người rất mở miệng ăn ý, nhưng câu trả lời lại giống nhau. Đứng đối diện, nhìn dáng vẻ gầy yếu của An Nguyệt Lê, Tưởng Niệm rât đau lòng. Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà mệt mỏi đến vậy? Khóe môi chua xót khẽ mấp máy, bây giờ là của người khác, cần phải quan tâm nữa.

      Thấy người bên cạnh im lặng lên tiếng, chỉ có Tiểu Miểu ngây ngốc nhìn An Nguyệt Lê, Tưởng Niệm đột nhiên còn sức lực an ủi ấy, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đây!

      Bởi vì trái tim rất đau, nỗi đau khó nên lời!

      Quay lại nhìn nụ cười tà mị của Tô Xích Cảnh, Tưởng Niệm cảm thấy hóa ra người đàn ông này cười lên đẹp như vậy. Bị ta nhìn chăm chú hơi xấu hổ, đỏ mặt tiến lên, đôi mắt lấp lánh những tia sáng khó hiểu: “Chúng ta ra ngoài , tôi mời ăn cơm!”

      Tô Xích Cảnh hiển nhiên hiểu ý của , đến bên cạnh , kéo tay , quăng ánh mắt khiêu khích cho người đàn ông kia, cúi đầu hề sợ hãi thầm bên tai Tưởng Niệm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :